Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15. Âm thanh đẹp nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyong nói không có thời gian chơi đùa với Jaehyun không phải là kiếm cớ để thoái thác. Anh thật sự không có nổi một phút giây nào được thảnh thơi. Sáng tối đâm sấp dập ngửa chạy đôn chạy đáo sơ cấp cứu cho đồng bào, thương bệnh binh không quản nắng mưa, đói đến mức đêm nằm ngủ chỉ mơ thấy được ăn, đến khi tỉnh dậy cảm giác đói vẫn còn nguyên không hề suy giảm.

Căn cứ của toàn quân nằm sát gần vùng địch, luôn có biến động, bị địch càn quét đổ biệt kích liên miên. Thời tiết lại khắc nghiệt, đầy rẫy những rủi ro, mùa mưa kéo dài nhiều tháng biến con đường rừng trở thành những thảm bùn lầy lồi lõm. Chỉ huy Jeong dù trong lòng có khẩn trương cách mấy cũng không muốn làm cho bác sĩ Lee phải bận tâm hơn, chỉ dám lấy cớ đưa đồng đội bị thương đến để trông cậy vào anh, tiện thể tìm kiếm chút cảm giác tồn tại, hy vọng Taeyong rủ lòng từ bi sẽ nhìn mình mà cười lấy một cái, à không, cử động cơ môi thôi cũng được, chứ chẳng dám mong cầu gì hơn.

Chia tay, là Jaehyun nói trước. Giữa hai người họ một tiếng yêu cũng chưa từng thốt ra, lại bị hai chữ "đừng đợi" triệt để đánh vỡ hoàn toàn mối liên hệ mong manh nhưng cũng thập phần lưu luyến. Dây dưa triền miên đã hơn nửa năm, Jaehyun và Taeyong, cứ thế chấm dứt. Thậm chí trung đoàn trưởng Jeong đã từng nghĩ đến, sau này sẽ không có một người đàn ông tên là Lee Taeyong xuất hiện trước mắt cậu nữa. Trái tim Jaehyun như bị ai đó hung hăng nhéo qua một cái, ngoài đau đớn ra còn mang theo nỗi chua xót không thể nói thành lời.

Ngày đó nói đi là đi, thắt lưng thẳng đến không thể thẳng hơn, một khắc cũng không thèm ngoái đầu nhìn lại, bây giờ đột nhiên dở chứng muốn thu về hết những lời đã nói, muốn tiếp tục cùng người nọ thương thảo chuyện trăm năm. Chỉ sợ bác sĩ Lee sẽ nghĩ rằng từ đầu chí cuối hình như cậu chẳng có chút nào tôn trọng mối quan hệ của cả hai, nếu có sẽ không dễ dàng lật trái ngửa phải như vậy. Chỉ sợ sau khi nếm qua đủ tổn thương, chút dịu dàng trong anh sẽ dần lui tán, ánh mắt anh sẽ không còn chứa nổi hình bóng của người tên Jeong Jaehyun nữa.

Thực tế thì Taeyong vốn không nghĩ nhiều như vậy. So với những suy tính vụn vặt rằng bản thân sẽ có bao nhiêu thiệt thòi, bao nhiêu bất mãn, anh lo lắng Jaehyun sẽ bị thương nhiều hơn. Chiến trường ác liệt, không ít lần chứng kiến đồng đội ngã xuống, thân thể chẳng còn nguyên vẹn, không kịp để lại một lời trối trăng. Mỗi lần như vậy, bác sĩ Lee lại rùng mình khi nghĩ đến liệu có hay không một ngày người nằm xuống trước mắt anh là người mà anh thương mến, dưới mũi dao mũi kéo lạnh ngắt như băng của anh người ấy không một lời hồi đáp, không một tiếng trở mình.

Taeyong giận người ấy là thật, nhưng anh cũng yêu người ấy vô vàn.

Người ta thường nói lo sợ điều gì thì điều đó sẽ tới. Buổi chiều hôm ấy, khi đang hoàn tất những mũi khâu cuối cùng cho một ca mổ lấy đạn ở vùng thắt lưng hông, phẫu thuật có thể xảy ra các biến chứng gây liệt chi, không đi lại được nên Taeyong đã vô cùng căng thẳng, đến mức da đầu tê dại. Chợt bên tai vang lên tiếng lạch phạch của trực thăng như phá vỡ mọi sự tập trung và trí lực, xung quanh pháo dập ầm ĩ như đang muốn nuốt lấy mạng người. Trên máy bay đổ quân xuống rất đông, Taeyong ngay lập tức ra hiệu cho đồng đội di chuyển, cố gắng rút lui không để lại dấu vết. Bệnh nhân ngấm thuốc gây mê vẫn còn chưa tỉnh, các đồng chí quân y chỉ có thể vừa khiêng người trên vai vừa vác theo lỉnh kỉnh nào thuốc men, nhang đèn, không quên lương thực dự trữ đề phòng trường hợp địch phục kích lại.

Đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau hướng theo đường rừng, cẩn trọng và lặng lẽ. Dưới chân lầy lội bùn đất và nước đọng vì mưa, mỗi khi gặp đoạn đường trơn dốc, quai dép cao su trượt ra xọc lên tận bụng chân đau điếng hồn. Taeyong còn đang định ngồi bệt xuống ẩn nấp dưới một gốc cây trơ trụi, cổ áo đã đột nhiên bị xách lên khiến anh giật bắn mình, sau ót đổ từng tầng mồ hôi, lồng ngực phập phồng như mang cá. Còn chưa kịp định hình xem tình huống bất ngờ gì đang xảy ra, loạt hành động tiếp theo đã khiến anh trở tay không kịp. Cả người bác sĩ được nhấc bổng lên, nằm gọn lỏn trong một cái ôm vững chắc, người nọ vừa bế anh vừa bước những bước chân rắn rỏi về phía trước, im lặng không nói một lời, chỉ có nhịp tim là vồn vã như trống bỏi.

Taeyong hé miệng gọi nhỏ, trong giọng nói vẫn còn chút run rẩy vì sợ hãi:

"Jae..."

Lông mày người kia nhíu chặt, dứt khoát ôm lấy đầu anh ghì vào trong ngực, tỏ ý không cho phép anh lên tiếng nữa. Taeyong biết Jaehyun đang lo sợ điều gì, ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, chỉ dám ngoảnh ra mở he hé mắt nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của đối phương, cảm thấy gương mặt bị chọc giận lúc này của chỉ huy Jeong thực sự là đẹp trai nhất nhất nhất. Không hiểu sao khoảnh khắc được nằm trong lòng của Jaehyun, cảm nhận không khí xung quanh được bao bọc bởi tràn ngập hơi thở nam tính của cậu khiến đáy lòng Taeyong bình tĩnh lạ kì. Cảm giác an toàn này khiến lòng anh ngứa ngáy. Thôi thì giận hờn hơn thua gì đó mình bỏ qua đi, dù sao thì được sống để bên cạnh nhau như lúc này mới là điều đáng để lưu tâm đến.

Phía sau tiếng gọi nhau, chửi thề của địch cũng xa dần. Hai người lội suối vượt dốc giữa núi rừng hoang vu nửa ngày trời cuối cùng cũng dừng lại ở  một bờ suối nhỏ, sau lưng là những bụi cây gai rậm rạp, vị trí tương đối khó tiếp cận, đủ để họ có thể an tâm ẩn náu qua đêm nay. Đồng đội chia nhau mỗi người một ngả, nơi này nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mỗi Jaehyun và Taeyong trú chân. Giây phút nguy hiểm qua đi, bầu không khí gượng gạo thoáng chốc bao trùm giữa hai người khiến cả hai cùng nhìn nhau bối rối.

Rốt cuộc vẫn là Taeyong lên tiếng trước, anh cảm thán:

"Lần nào tôi gặp nguy cũng thấy đồng chí có mặt, đúng là trùng hợp thật"

Hiếm khi thấy ánh mắt Jaehyun lộ ra vẻ kiên định:

"Không trùng hợp! Mỗi lúc nguy hiểm anh luôn chạy đi tìm em đầu tiên"

Bác sĩ Lee ngẩn người. Lời nói dễ nghe như vậy, là nói cho anh nghe sao? Nhìn người đàn ông trưởng thành tuấn tú trước mặt, trong ánh mắt chỉ toàn là hình bóng của mình, đáy lòng Taeyong như chảy xuôi một dòng nước ấm. Jaehyun không nói gì thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng đỡ Taeyong ngồi lên một mỏm đá trông có vẻ nhẵn nhụi nhất, dịu dàng gỡ đôi dép tàn tạ không còn ra hình ra dạng để giải thoát cho đôi chân của anh. May mắn là không bị tụ máu, nếu không Taeyong sẽ không biết ánh mắt đau lòng kia còn nhìn anh lâu đến nhường nào.

Đêm đông tháng Mười càng về khuya càng lạnh thấu xương, hơi nước bốc lên từ lòng suối hoà vào ánh trăng bàng bạc hờ hững trên cao khiến cảnh sắc xung quanh nhuốm thêm phần cô liêu, xám xịt. Giữa vi vút từng cơn gió lạnh thoảng xôn xao tiếng côn trùng kêu rả rích. Dưới ánh sáng nhạt nhoà hơi sương, gương mặt Taeyong tái đi nhưng chóp mũi lại ưng ửng hồng. Trăng vỡ ra từng mảnh chạy lao xao trên từng ngọn giáng hương, tinh nghịch sà xuống đậu trong ánh mắt anh đầy quyến luyến.

Bác sĩ run lên khe khẽ, hai bàn tay ôm chặt lấy bả vai rồi mặc sức xoa:

"Rét quá"

Vốn Jaehyun định sẽ kéo Taeyong vào lòng mà ôm ấp vỗ về theo thói quen, hà hơi ủ ấm hai tay anh cho khỏi buốt nhưng rốt cuộc cậu vẫn nhịn xuống được, tình huống hiện tại giữa hai người như thế nào khỏi cần nói ra cũng biết có bao nhiêu khó xử. Dẫu vậy trong ánh mắt chỉ huy Jeong vẫn thoáng hiện lên vài tia không nỡ, con ngươi đã từng lấp lánh niềm vui giờ đây đã ảm đạm đi rất nhiều.

Taeyong đợi mãi không thấy phản ứng của người bên cạnh liền cảm thấy có chút tủi thân:

"Mới hồi nào trời vừa chuyển lạnh người nào đấy đã mau lẹ chạy đi kiếm áo bông về khoác cho tui, luôn miệng nói là á hả lo tui ốm tui đau. Thế mà giờ tui rét tui sắp cóng đến nơi rồi người ta vẫn chẳng thèm mảy may quan tâm, người ta cứ làm lơ để ý cái gì đâu không hà. Đúng là lời của mấy người tốt mã thường không đáng tin, biết thế hồi đó tui mặc kệ mấy người cho rồi, ưa nói ngon nói ngọt làm chi để giờ đi rước bực mình vào người vậy đó!"

Jaehyun hiếm khi được nghe thấy anh làm nũng nên có chút sửng sốt, miệng lưỡi cũng đột nhiên không còn trơn tru:

"Em đừng tức giận..."

Đuôi lông mày Taeyong vẫn chưa chịu hạ xuống, phụng phịu tỏ vẻ không hài lòng:

"Đồ keo kiệt, có cái áo cũng không cho mượn, cứ giữ khư khư"

Đã nói đến mức này, Jaehyun nếu như còn không hiểu thì cậu quả thật là đại đồ ngốc. Trung đoàn trưởng lật đật cởi áo khoác chần bông trên người xuống, sải tay bọc lấy thân thể nhỏ bé đang run lên cầm cập, lạnh đến mức thở ra khói kia. Chỉ là cậu không có dũng khí để nấn ná trên vai anh quá lâu, sau khi xác nhận Taeyong đã ổn hơn chút thì liền lập tức thu tay về. Dù trong lòng xót xa đến mấy, Jaehyun cũng không dám có những hành vi thân mật quá trớn như trước nữa.

Chỉ huy Jeong là vì khổ tâm nên mới như vậy, dưới cái nhìn của bác sĩ Lee lại trở thành qua loa chiếu lệ. Anh chậm rãi nghiêng đầu sang nhìn người bên cạnh, khoé miệng khẽ câu lên:

"Không lạnh?"

Jaehyun ngập ngừng trả lời:

"Anh không..."

Taeyong như đang bơi trong chiếc áo bông quá cỡ, hai tay thích thú vung vẩy loạn xạ giống hệt một em bé mũm mĩm vừa được mẹ cho quà. Anh dùng ánh mắt thăm dò nhìn qua Jaehyun đang sầu bi thống khổ, không hề để ý nói:

"Nhưng em vẫn còn lạnh, mau qua đây ôm em nhanh lên!"

Trung đoàn trưởng như bị giáng cho một bạt tai khiến đầu óc trở nên trì trệ, cố gắng chậm rãi tiêu hoá hết những lời vừa rồi, dùng vẻ mặt ngây ngốc nhìn người đàn ông kia, rốt cuộc vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

"Em đang nói chuyện với anh đấy à?"

Taeyong nhấc chân đá vào đùi mặt hàng ngốc nghếch kia, biểu cảm lém lỉnh:

"Nếu không thì anh nghĩ là ai? Trừ khi là anh cho rằng em có khả năng ngoại cảm"

Jaehyun không muốn hỏi thêm mấy câu thừa thãi như "em không giận anh nữa sao?" hay "em tha thứ cho anh rồi à?" vì từng lời nói và cử chỉ ngay lúc này của bác sĩ Lee dường như đã cho cậu một câu trả lời thoả đáng. Cậu hấp tấp ghé sát lại gần, cẩn trọng vuốt ve khuôn mặt gây thương nhớ của người kia, hai má cọ cọ vào lòng bàn tay lạnh như băng của Taeyong, khẽ nói:

"Nhớ em!"

Không phải là giọng điệu cợt nhả ngày thường, mà là lời nói đầy chân thành mang theo nỗi nhớ nhung vấn vương chôn chặt trong lòng bấy lâu. Taeyong mỉm cười dịu dàng, những bi quan nhức nhối trong đầu cuối cùng anh cũng buông xuống được. Bác sĩ vươn tới kéo Jaehyun vào trong ngực:

"Thực ra là em muốn chỉnh anh một chút thôi, để cho anh sau này không bao giờ tự làm theo ý mình nữa. Làm cái gì hợp tình hợp lý thì không ai nói đâu, đằng này toàn làm tầm bậy tầm bạ không hà, đã thế còn cứ tự cho là mình đúng cơ chứ. Anh có biết anh như thế trông đáng ghét lắm không hả?"

Jaehyun dựa đầu lên bả vai anh, dưới chân ánh trăng nhàn nhạt bị làn nước sóng sánh làm nhoè đi khiến tâm tình người ta cũng trở nên xao động. Cậu ngượng ngùng gãi mũi, lí nhí đáp lại:

"Anh xin lỗi, khiến cho em đau lòng rồi. Nói ra những lời không phải với em thực sự anh cũng không dễ chịu gì, là do anh suy nghĩ nông cạn quá. Cảm ơn em vì đã dũng cảm, không ngại khó ngại khổ mà đến nơi này tìm anh, kiên trì vì anh đến vậy. Cảm ơn vì đã luôn đợi anh, dẫu cho không biết vì cái gì mà vẫn đợi"

Taeyong thở dài, giọng nói trầm xuống:

"Không phải em không biết sợ đâu, trước khi đến đây em đã lo lắng và lăn tăn rất nhiều. Em sợ ba má ở nhà sẽ sốc khi biết em đã bỏ đi không một lời từ biệt, em sợ chết bất đắc kỳ tử. Và có một nỗi sợ em e ngại nhất đã trở thành sự thật, em sợ anh không còn cần em..."

Giây phút ấy Jaehyun biết, thương tổn cậu để lại cho anh, dù dùng bao nhiêu phương thức vui vẻ để bù đắp thì nó vẫn sẽ là một vết sẹo xấu xí tồn tại mãi mãi trong tim anh không thể xoá mờ. Cậu dán mũi vào cổ Taeyong, tham lam hít hà mùi hương quen thuộc của anh, một hàng lệ nóng hôi hổi chợt chảy ra từ khoé mắt của người đàn ông khiến bác sĩ Lee giật mình, khẽ đẩy vai Jaehyun ra:

"Ý em là mọi chuyện đã qua rồi mà, em hiểu được tâm tư của anh, em không trách anh nữa đâu. Jaehyun à, bây giờ được an toàn ở bên anh như thế này em rất vui, rất cảm kích, em không giận cũng không đòi hỏi gì hơn đâu. Anh đừng nghĩ nhiều..."

Jaehyun bất ngờ kéo Taeyong vào một cái ôm chặt đến nghẹt thở, ngữ khí bình tĩnh thần kỳ, cậu nói:

"Anh yêu em!"

Taeyong ngỡ ngàng ngẩng đầu, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt của Jaehyun khiến anh cảm thấy có chút không chân thực. Một tiếng "yêu" này đã chứng minh cho anh thấy sự chờ đợi của anh không phải là vô nghĩa, cuối cùng anh cũng đợi được tình yêu của người anh hằng mong nhớ rồi. Trái tim, cũng như khoé miệng, không thể kiềm chế được mà cười thật lớn. Jeong Jaehyun yêu Lee Taeyong, đã yêu từ rất lâu trước đây, yêu trước cả khi bác sĩ biết đến sự tồn tại của trung đoàn trưởng, từ đó đến nay chưa bao giờ thay đổi.

Âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người.

Taeyong không chút khách khí mà dán môi lên đôi môi người đàn ông đối diện, Jaehyun nâng một cánh tay lên ôm lấy gáy anh, triền miên hôn sâu. Trong cơn sóng tình dập dềnh khiến đầu óc người ta mơ hồ choáng váng, dường như có tiếng đáp lời "em cũng yêu anh" nghe thật khẽ, thật dịu êm.

____

"Khoảnh khắc đó tôi đã biết, âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người"

Khói trời lộng lẫy - Nguyễn Ngọc Tư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top