Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16. Mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày mưa ào ạt ngự trị khiến cho mặt đất luôn trong tình trạng nước xâm xấp ngang mắt cá chân, nước luồn lách chảy ồng ộc theo mọi ngả của triền núi đã chấm dứt. Trời dần sáng hơn, phía xa xa hiện lên những mảng xanh xám của đá núi, màu xanh sẫm của cây rừng. Những dải mưa e dè thu mình lại, nhịp gõ trên tán cây cũng không còn tiếng kêu réo ồ ồ. Lũ chim nộc thua ẩn nấp đâu đó trong mấy tán cây đàn hương trắng lại bắt đầu chồm chồm nhảy ra hót đinh tai.

Khu rừng sau đợt mưa kéo dài như bừng lên sức sống mới. Con suối dưới chân núi lại tràn trề những làn nước trong vắt, thanh mảnh, phát ra những tiếng lục bục vui tai. Mấy căn nhà sàn của đồng bào dân tộc như nhô cao hơn. Mà người nào đó sau khi thành công ôm được người đẹp trong tay thì mặt còn vênh cao hơn cả mái nhà, có nói thế nào cũng không chịu thu lại nụ cười nơi khoé miệng.

Trải qua đói khát và đau đớn kiệt sức nguyên một ngày dài, trong đêm tối hai người họ lội suối vượt dốc giữa núi rừng hoang vu, mò mẫm tìm đường trở về đơn vị.

Vốn bác sĩ Lee da mặt mỏng nên nhất quyết không chịu thoả hiệp khi họ Jeong kia đề nghị bế kiểu công chúa. Anh cực lực khẳng định rằng cả tinh thần và thể chất của mình đều rất tốt, đảm bảo có thể đi được đường dài. Nhưng có đánh chết Taeyong cũng không thể ngờ rằng, một người đàn ông có hình thể săn chắc, vạm vỡ, vai rộng, chân dài, dáng vẻ nam tính, cương nghị lại làm ra được nét mặt phụng phịu giận dỗi như trẻ con, nói cái gì mà người yêu anh thì phải dựa dẫm vào anh chứ, anh gia trưởng mới lo được cho em. Bác sĩ vừa tức vừa buồn cười, rốt cuộc cũng chịu leo lên lưng để người nọ cõng đi. Thế là mặc kệ màn đêm, Jeong Jaehyun hăng hái tiến về phía trước.

Taeyong âu yếm vòng tay ôm ghì lấy cổ Jaehyun, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai như muốn truyền cho cậu sức lực. Anh không đành lòng nói:

"Ráng không nổi nữa thì thả em xuống, đừng cố quá khiến cho bản thân mệt mỏi nghen"

Jaehyun khẽ nghiêng đầu để má chạm vào bàn tay gầy nhỏ đang ôm rịt lấy cổ mình kia, phấn chấn đáp:

"Taeyong à, anh không sao. Thời điểm anh mệt mỏi nhất chính là không có em ở bên, đều đã qua rồi. Bây giờ thì không còn chướng ngại nào mà anh không vượt qua được cả"

Ba chữ "anh không sao" nhẹ bẫng, như đem tất cả những tháng ngày khó khăn mà hai người họ đã gồng mình chống đỡ ném ra sau đầu, gửi vào miền kí ức xa thăm thẳm. Giây phút này trung đoàn trưởng mới nhận ra, không có chuyện làm như thế này hay thế kia mới tốt cho đối phương mà đến cùng được chân chính ở bên cạnh nhau mới là tốt nhất.

Jaehyun nói "anh không sao", tức là cho dù mệt đến mức hít thở cũng khó khăn, cho dù chặng đường phía trước là gió tanh mưa máu, chỉ cần hai trái tim vẫn đặt chung một chỗ, thì tất cả mọi thứ đều không có hề gì.

Đường đi lởm chởm đá, còn có nhiều hố sâu, nếu không quan sát cẩn thận sẽ bước hụt chân ngã lộn cổ như chơi. Trung đoàn trưởng căng mắt dò từng tấc đất, mồ hôi tẩm ướt cả tóc tai, tất cả chỉ vì lo lắng người phía sau sẽ không thoải mái, lỡ như tay không đủ sức bám sẽ bị thương không biết chừng. Bao trùm lên không khí căng thẳng và nguy hiểm là nỗi nhớ niềm thương sau những lần vội vàng gặp gỡ lại vội vàng chia xa. Tình yêu của họ từ nay sẽ không còn là những ngày ngóng tin nhau qua những lá thư tay, những lần trộm để ý xem đối phương dạo này đã ốm o gầy mòn đi bao nhiêu phần, những đêm dài tương tư, mong ước được ôm ấp dáng hình mà bấy lâu nay luôn khắc khoải.

Jaehyun trân trọng hôn nhẹ lên mu bàn tay của người trong lòng, khẽ thủ thỉ:

"Anh không biết Taeyong có từng lăn tăn chuyện chúng ta, hai người đàn ông lại dành tình cảm cho nhau hay chưa, nhưng anh hy vọng Taeyong đừng nghĩ rằng điều đó là trái với luân thường đạo lý, là chuyện đại nghịch bất đạo không thể tha thứ nhé. Vào khoảnh khắc anh nhìn thấy em, anh có cảm giác người anh chân chính yêu thương đã xuất hiện rồi. Khi đó anh đã nghĩ, bất kể em là ai thì anh đều không muốn từ bỏ. Nếu chỉ vì lí do người kia có cùng giới tính với mình mà sẵn sàng gạt đi những cảm xúc đang cuồn cuộn như sóng ngầm trong trái tim thì quả thật rất đáng tiếc. Kiếp này bỏ lỡ, vạn kiếp luân hồi có ngoảnh đầu bao nhiêu lần cũng không thể tìm thấy em trong bất cứ dáng vẻ nào nữa. So với việc e ngại rằng hai ta nên hay không nên tiếp tục, anh lại sợ đánh mất em hơn"

Taeyong kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt vô tình chạm phải chiếc gáy được cạo sạch sẽ của chỉ huy Jeong. Sống ở trên đời chừng ấy năm, những lời này chính là dòng nước ấm chầm chậm chảy vào trong tâm tư đầy nhiễu loạn của anh, tựa như cánh bướm vuốt ve tâm hồn bấy lâu nay đã chịu nhiều ấm ức.

Tuy trên mặt là biểu tình dạt dào ý cười nhưng đối với màn thâm tình nóng cháy này của chỉ huy Jeong, bác sĩ Lee vẫn cứng miệng:

"Mấy lời này của anh học từ ai đấy?"

Ánh mắt Jaehyun trong đêm đen chợt phát sáng như đèn đom đóm, giống như nhìn thấy từng mảnh kí ức rời rạc trong những ngày thiếu vắng người thương. Cậu nói với giọng tự giễu:

"Từ bản thân ấu trĩ và cố chấp của trước kia. Lúc đó anh cứ loay hoay lo được lo mất, rồi anh còn sợ một ngày nào đó em sẽ hối hận nữa. Nhưng khi nhìn thấy em vì đoạn tình cảm này mà kiên trì đến thế, đột nhiên anh hiểu được Jeong Jaehyun của quá khứ đáng giận đến thế nào. Anh cũng đã vỡ ra một điều, đó là bất kể Taeyong ở trong hình hài của con trai hay con gái thì người anh thương mến vẫn luôn chỉ có em"

Taeyong là một người đàn ông bình thường, sâu sắc yêu Jaehyun và cũng được Jaehyun yêu. Bọn họ yêu nhau trong khói lửa chiến tranh, trong tiếng đạn bom dày xéo. Bọn họ mỗi ngày đều ra sức vun đắp tình yêu dành cho đối phương. Bọn họ hai người đàn ông má kề má, tim liền tim nói với nhau những lời yêu thương. Nếu có thể, chỉ muốn dùng tất cả để đổi lấy những tháng năm chân tình ấy.

Taeyong mềm lòng, khẽ đưa tay vuốt tóc mái bết dính mồ hôi trên trán người yêu, xoa xoa ấn đường đang nhíu chặt của Jaehyun để nó dần dần giãn ra, dịu dàng nói:

"Đừng nói mấy lời mang ý tứ như cảm ơn hay xin lỗi nữa, nghe nó trách nhiệm lắm. Nếu như đây không phải là mơ, thì nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí"

Jaehyun ngoảnh đầu mờ mịt hỏi lại:

"Sự kiện gì?"

Taeyong rướn người cúi thấp xuống tai trái của Jaehyun, phả một làn hơi nóng khiến trái tim ai kia chộn rộn ngứa ngáy:

"Chính thức yêu đương"

Bốn chữ ngắn gọn, cũng chính là chiếc chìa khoá mở ra chương mới của những cung bậc cảm xúc thiên biến vạn hoá.

Xuôi theo dòng chảy của thời gian, thế giới không ngừng biến hoá và thay đổi. Cổ nhân sau bao nhiêu năm vắt óc tìm tòi và nghiên cứu chuyên sâu kiến thức về triết học, văn học, khoa học cũng như tất tần tật các lĩnh vực có liên quan đến chữ học, đã đúc kết ra một khái niệm vô cùng vĩ mô là sự thật hiển nhiên. Tỉ dụ như mặt trăng từng là một phần của trái đất, hạt đậu phộng là một trong những thành phần được sử dụng để làm mìn, mỗi người đều có dấu vân tay khác nhau, không ai giống ai, thậm chí cả anh em sinh đôi. Ở đây nếu xét về chuyên đề tình cảm lứa đôi, thì có một sự thật hiển nhiên rằng, không một tình yêu nào êm đềm từ khi bắt đầu cho đến khi đi đến một kết thúc viên mãn. Không ít thì nhiều cũng sẽ xảy ra những tình huống va chạm, lục đục gây bất hoà.

Jaehyun và Taeyong dù gì cũng là người trần mắt thịt, dĩ nhiên sẽ không có ngoại lệ. Đôi trẻ bên nhau chưa được bao lâu thì mâu thuẫn đầu tiên rất nhanh đã tìm đến.

Trở lại căn cứ chiến đấu, trở lại với chức trách và nhiệm vụ còn chưa vẹn toàn. Riêng bác sĩ Lee còn phải gấp rút cùng đồng bào đồng chí xây dựng lại bệnh xá một cách nhanh chóng nhất để kịp phục vụ cho công tác khám, chữa bệnh. Dù trái tim vẫn luôn thổn thức hướng về nhau nhưng có bao nhiêu cũng chôn chặt trong lòng, một mực hướng về đại cục. Jaehyun cũng không thể cứ dăm bữa nửa tháng lại giả đò ốm đau để ghé qua thăm người yêu, tinh ý như Taeyong kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra, đến lúc đó bác sĩ sẽ lại treo biển cấm cản trở người thi hành công vụ.

Duyên phận thế nào, Taeyong lại thường xuyên tiếp xúc và gặp gỡ người chung đoàn chung tổ với Jaehyun là chiến sĩ Park Sung Min. Nói chuyện qua lại một hồi, chủ đề không nằm ngoài việc bác sĩ Lee nghiêm túc phê bình đồng chí Park ăn uống không khoa học dẫn đến tình trạng hệ tiêu hoá báo động đỏ hết táo lại tháo.

Sau cùng, để tìm cho mình một đường lui, Sung Min quyết định bán đứng cấp trên là trung đoàn trưởng Jeong. Biết là Taeyong để ý đến người kia, họ Park liền tự giác kể chuyện về mối tình đầu của Jaehyun cho bác sĩ nghe. Đây vốn là khúc mắc trong lòng của bác sĩ bấy lâu nay chưa được giải đáp. Hai người trao đổi qua lại một hồi, kết quả Park Sung Min rút lui êm thấm, để lại Taeyong với vô vàn bức bối trong lòng.

Park Sung Min nói, Jaehyun phải lòng người ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Park Sung Min nói, trong mỗi lá thư gửi về cho gia đình, Jaehyun đều nhắc đến người ấy với thái độ vô cùng mến thương và trân trọng.

Park Sung Min nói, Jaehyun từng tâm sự bằng một niềm khát khao khó giấu trong ánh mắt, rằng ai mà có được tình yêu của người ấy hẳn là phước phần to lớn lắm. Vậy thì người may mắn ấy liệu có thể là Jaehyun không?

Park Sung Min còn nói, Jaehyun đã từng khóc ở bến đò khi nghĩ rằng từ nay về sau không thể gặp lại người ấy nữa.

Lee Taeyong một hai không chịu thừa nhận là mình đang ghen, còn ra vẻ thần thanh khí sảng nói mọi chuyện đều đã qua cả rồi, có nhắc đến thì âu cũng chỉ là những chuyện trà dư tửu hậu. Đồng chí Park ngoài mặt thì gật gù giả vờ đồng tình, trong lòng lại thầm đánh giá mấy người học cao hiểu rộng dính vào tình yêu hoá ra cũng ngờ nghệch như trẻ lên ba.

Nhiều ngày sau đó, bác sĩ Lee bận rộn không có cách nào gặp được người thương, bứt rứt trong lòng mỗi lúc một lớn dần. Mãi cho đến khi có đoàn văn nghệ đến biểu diễn nhằm khích lệ, động viên tinh thần cán bộ, chiến sĩ đang làm nhiệm vụ tại chiến trường miền Nam, hai người mới có cơ hội được tụ lại một chỗ.

Tình hình an ninh đảm bảo nên đội được bố trí diễn vào buổi tối. Đêm đông không có ánh trăng nên mới khoảng bảy giờ trời đã tối như mực, cái lạnh tăng dần theo từng đợt gió luồn lách qua da thịt. Lợi dụng không gian thiếu ánh sáng, Jaehyun lần tìm tới bàn tay nhỏ nhắn của người kia mà đan chặt, dắt bác sĩ giẫm lên những gốc rạ khô hiên ngang bước lên phía trước. Mọi người nhanh nhanh chóng chóng lắp ráp sân khấu và bố trí âm thanh, tập trung hoàn tất từng khâu chủ yếu dựa vào ánh đèn pin cầm tay, không ai để ý có hai người đang lén lút vờn nhau như mèo chuột.

Nhận thấy thái độ Taeyong không mấy hưởng ứng dù hai người đã trải qua nhiều ngày xa cách, Jaehyun mạnh mẽ xoay bả vai bác sĩ, đem khuôn mặt đang nhăn nhó phụng phịu trực tiếp đối diện với mình, kéo khoảng cách hai người lại gần đến mức có thể ngửi thấy mùi tinh dầu sả chanh trên người Taeyong, dịu dàng hỏi:

"Không nhớ anh à?"

Một câu nói ra làm Taeyong rốt cuộc không mắng nổi. Anh cũng biết việc bản thân hờn giận với Jaehyun là vô lý, nhưng lại không thể ngăn được cảm xúc ghen tị xen lẫn chua xót trong đáy lòng. Bác sĩ rất tò mò muốn biết người từng khiến cho trung đoàn trưởng ngày đêm thương nhớ là người ưu tú như thế nào. Là ai mà lại có thể khiến cho Jaehyun thoải mái nhắc đến trước mặt phụ huynh, tình cảm sâu sắc đến mức muốn trở thành một nửa không thể chia xa. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, lần tiếp theo đối diện với Jaehyun, đôi mắt tròn xoe tựa đồng xu của Taeyong đã rưng rưng ngập nước.

Trung đoàn trưởng gắt gao nắm chặt lấy áo bác sĩ, bất an mà nói:

"Em sao thế? Em đau ở đâu? Anh xin lỗi, Taeyong ngoan Taeyong đừng khóc nhé"

Lông mày Taeyong nhíu chặt lại, cố gắng kìm nén xót xa đang nổi lên trong lòng. Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương, nặn ra từng chữ khó khăn:

"Vì sao lựa chọn em?"

Có tiếng máy phát điện nổ nghe thật giòn, những bóng đèn trên sân khấu đồng loạt sáng lên. Tiết mục mở màn của buổi diễn văn nghệ như ngọn đuốc rực cháy giữa đêm đông, soi rõ từng nét biểu cảm trên gương mặt của Jaehyun, là ánh mắt chân thành không gian dối. Cậu không hề cảm thấy câu hỏi mà Taeyong đột ngột đặt ra cho mình là trò trẻ con mà ngược lại còn thấy có chút đáng yêu. Trung đoàn trưởng ân cần vén tóc mái mềm mại của bác sĩ ra sau tai, chậm rãi nói:

"Em không phải là lựa chọn, cũng không có ai quý giá hơn em để khiến cho anh phải đắn đo. Anh rung động vì Taeyong lương thiện và trong sáng, lại nhạy cảm và dễ mủi lòng trước nhân sinh. Gặp được em chính là phước phần của anh, được ở bên em là may mắn cả đời này anh tích góp lại"

Taeyong sau những ngày gắng gượng với mớ cảm xúc tiêu cực vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lắm, chậm rãi tiêu hoá những lời vừa rồi, ngốc nghếch giương mắt ngó người kia đăm đăm. Cái gì mà phước phần, cái gì mà may mắn, chẳng phải đều là những lời Park Sung Min đã châm bên tai anh hay sao?

"Vậy mối tình đầu của anh..."

Jaehyun ôn tồn giải thích:

"Chuyện này nói ra có chút xấu hổ, sợ rằng em sẽ chê cười anh. Liệu em có còn nhớ chuyến công tác đến bản X để thăm khám và chữa bệnh miễn phí cho đồng bào vùng cao không?"

Một dòng kí ức mờ nhạt chầm chậm hiện ra trong tâm trí Taeyong. Ngày ấy, chẳng phải đã từ rất lâu trước đây rồi hay sao? Có lí nào bánh xe vận mệnh vẫn luôn xoay chuyển, lại vô tình bỏ qua đoạn tình cảm thầm lặng, thâm sâu của người chiến sĩ cách mạng, để nó từng ngày nảy nở như một mầm cây, trở thành động lực để người ấy một lòng chờ đến ngày tương ngộ.

Taeyong muốn khẳng định lại một lần nữa những suy đoán trong lòng, nhỏ giọng nghẹn ngào hỏi:

"Jeong Jaehyun, mối tình đầu của anh, là em sao?"

Trên sân khấu, những bài hát ca ngợi quê hương, tấm lòng chung thủy của hậu phương nơi quê nhà đã phần nào ủi an những thiếu thốn, gian nan đời lính. Đôi mắt ai cũng ngời sáng, lúc thì toát lên nỗi niềm nhớ thương cuồn cuộn như sóng vỗ, lúc lại êm dịu như chìm vào một miền hoài ức đã trôi xa.

Nhân lúc mọi sự chú ý đang đổ dồn về những màn trình diễn hào hùng, bi tráng, Jaehyun kê ghế lại gần Taeyong, dán môi lên tai bác sĩ thì thầm lời cam kết mà đối phương đang nôn nóng muốn nghe:

"Từ đầu đến cuối, một khắc cũng chưa từng thay đổi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top