Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trở lại Hỏa tộc, cuộc chiến sắp bắt đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đọc truyện mình xin có vài dòng muốn nói, thực ra mình có thông báo sẽ up truyện khi full luôn để mọi người không phải hóng chap nữa, nhưng lại do một lời hứa với người bạn rằng t6 này sẽ up 1chap gần nhất, vì là lời hứa nên mình phải thực hiện, sau chap này au quy ẩn đây :D (ps: không phải tôi quên up vào t6 đâu, là nhà tôi mất điện không thể nào lên wattpad được) .. :D end!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhỏ bước đến thực rất nhanh, đến khi chúng tôi kịp phản ứng lại thì nhỏ đã tiến lại rất sát rồi. Nhỏ tiến đến trước mặt tôi gần, rất gần, nhìn tôi bằng con mắt đầy tinh nghịch lại hơi có chút mơ hồ không chủ đích, nhưng điều đáng sợ nhất chính là nhỏ không ngưng cười, tuy không cười thành tiếng nhưng điệu cười của nhỏ quả thật quá đỗi quỷ dị.
Trong lúc rối loạn, tôi nhất thời không biết mình nên làm gì, cứ như vậy mặt đối mặt với nhỏ, giờ có cơ hội nhìn kĩ hơn mới thấy, bông dưng trông nhỏ lại vô cùng đáng yêu, đôi mắt to tròn nâu nhạt, hai bên gò má ửng hồng nhè nhẹ, phía dưới khi cười lại lộ má lúm trông vô cùng đáng yêu, nhỏ còn giữ sẵn trên môi một điệu cười ngây ngô lạ lùng, thường ngày tôi sẽ không tiếc lời khen đó là nụ cười đẹp nhưng hôm nay thì quả thật nó mang phần đáng sợ nhiều hơn. Cứ như vậy cho đến khi Y Hàn giật tay kéo nhỏ sang một bên tôi mới nhất thời có phản ứng.
Đột nhiên bị kéo mạnh sang một bên, mặt nhỏ có chút biến sắc, đôi môi không còn cười nữa mà cắn chặt rồi mở ra gần như muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Y Hàn cướp lời:
- Cô là ai sao không xưng danh?
- Tôi là ai liên quan gì đến anh? Vậy sao anh không xưng danh trước, anh là ai?
- Y Hàn.
- ừm, mùi hương này có chút đặc biệt, hình như là pháp sư Lôi hệ.
Nhỏ nói đến đây, cả nhóm chúng tôi bỗng dưng giật mình, dường như tôi nhận ra điều gì đó khác lạ, không phải nói Lôi tộc ai ai cũng có một bảo vật trấn thủ giữ cho mùi hương không thể bị lan ra sao? Lại thêm Y Hàn ở ngay cạnh tôi, mùi hương đó càng không có khả năng phát tán, vậy mà nhỏ vẫn nhận ra sao? Bỗng nhiên tôi nghĩ thầm, nhỏ một mình xuất hiện trong rừng lại có thể cảm nhận mùi hương tốt đến vậy, không lẽ nhỏ là "sói rừng biến thành" ư? (ngu ngốc chưa). Cũng không phải là không thể, đến tôi từ một đứa trẻ ngu ngơ còn biến thành linh vật trấn giữ tháp cổ thì sao nhỏ không thể là sói rừng biến ra, tự dưng tôi lại thấy vô cùng đắc ý với ý kiến mình đưa ra.
Y Hàn lại nói:
- Cô.... cô là ai? Làm sao cô biết được chuyện này?
- Đơn giản thôi, mùi hương của anh phản bội anh.
- Không thể nào, tôi có mang theo...
Nhỏ lắc đầu khinh khỉnh:
- Có lẽ anh đã quá coi thường tôi rồi, mấy thứ các người cho là bảo vật trấn hương đó không có tác dụng với tôi.
Rồi nhỏ quay sang nhìn tôi:
- Cả cậu bạn này cũng không hề hữu dụng, xạ hương mãi là xạ hương, một khi cơ thể mình mang theo nó sẽ không thể nào thay đổi được.
- Được, cô giỏi lắm, coi như cô biết được thân phận của tôi. Y Hàn đã khai danh, vậy xin được hỏi quý danh.
- Anh đang coi tôi là người cổ đại đấy à mà nói năng kiểu đó. Tôi là Ninh Tố Tố, Ninh gia đời thứ 13 thuộc hệ Thổ.
Nhỏ đã tự khai danh, mới đầu sẽ thấy chẳng có gì lạ lùng nhưng suy kĩ ra thì thật lạ, nhỏ vừa nói nhỏ thuộc hệ Thổ, không phải tôi nghe nhầm đấy chứ? Chẳng lẽ pháp sư hệ Thổ cứ sáng ra là mang hình dáng của người bình thường, tới đêm lại mang hình dạng đáng sợ đó, vậy không khác gì người sói đêm trăng tròn thì biến hình là mấy. Tuy tôi có suy đoán nhầm lai lịch nhỏ đó nhưng thực ra nếu nói để an ủi bản thân thì tôi cũng vừa tìm ra điều gì đó liên kết đấy chứ.
Mải suy nghĩ khiến tôi quên mất tôi đang nhìn chằm chặp vào Tố Tố một cách rất vô duyên làm nhỏ vô cùng khó chịu, tôi cố chữa ngượng bằng cách liếc mắt ra chung quanh thì phát hiện ra mọi người cũng đâu khác gì tôi.
Tố Tố thấy chúng tôi cứ đần mặt ra như vậy dường như cũng hiểu ra đôi phần vấn đề, nhỏ thở dài lên tiếng:
- Mọi người đừng nhìn tôi như nhìn quỷ vậy, tôi biết chắc mình nói vậy sẽ làm mọi người cảm thấy lạ, nhưng cũng không nhất thiết phải ngạc nhiên như vậy. Những gì mọi người biết không phải là tất cả, hệ Thổ chúng tôi tuy đa số bị biến thành hình dáng đáng sợ đó nhưng thực tế đó không phải tất cả, vẫn có rất nhiều pháp sư may mắn giữ lại được hình dáng vốn có. Còn bọn họ, không những thân hình đột biến mà cả tâm trí cũng dần mất đi, họ không còn nhớ ra người thân, không nhận thức được tình cảm nữa mà chỉ chăm chăm tìm ra được linh vật trong lời đồn để trở về thế giới trước kia.
- Ra là vậy, cậu không bị đột biến, thế tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, cùng bọn họ?
- *thở dài* Đúng, rất nhiều Thổ pháp sư đã hỏi tôi câu đó, còn đến khuyên ngăn tôi rời đi theo họ, nhưng tôi không thể, mẹ tôi vẫn còn ở trong đó, bà là người thân thiết nhất đối với tôi, tôi không thể cứ thế rời bỏ nơi này được.
- Cậu.... tôi rất lấy làm tiếc, mẹ cậu trong đó, vậy cha cậu ở đâu?
Tố Tố liếc sang nhìn tôi hừ lạnh một tiếng, nhỏ nói mà khuôn mặt đanh lại:
- Từ lâu tôi đã không coi ông ta là cha mình rồi, cậu nói xem tại sao một người chồng một người cha lại có thể bỏ mặc người vợ cùng chung sống bao năm chỉ vì lo sợ mình nhiễm thứ bệnh quái ác này chứ, đến tôi ông ta cũng không còn quan tâm nữa, đã vội bỏ đi cách đây 5 năm rồi.
Nghe đến đó, bất chợt tôi rùng mình, rồi liếc xéo qua phía mẹ tôi, bà cũng đang nghe câu chuyện rất chăm chú nên chẳng để ý. Hóa ra tình cảm con người lại có thể thay đổi nhanh đến vậy, ít nhất cha mẹ tôi tuy hay bảo thủ cãi cọ nhưng tới lúc hoạn nạn lại quyết cùng đối phương sống chết có nhau. Tôi ái ngại hỏi Tố Tố:
- 5 năm trước, vậy lúc đó cậu bao nhiêu tuổi?
- 9

- Trời! Mới chỉ 9 tuổi mà cậu đã chịu cú sốc lớn đến vậy? Mà đợi chút, 5 năm trước, 9 tuổi..... không lẽ cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi tới 2 tuổi.
- Ừm, đúng là vậy.
Y Hàn nãy giờ tỏ vẻ khó chịu với Tố Tố rõ rệt, nghe đến đây đột nhiên mặt mày xám lại, đưa tay lên cốc vào đầu con nhỏ 1 cái rõ kêu.
- Anh làm cái gì vậy?
- Á à, con nha đầu này, rõ ràng là người dưới tuổi mà dám ra đây hù dọa bọn này, lại dám xưng hô không chút lễ phép, muốn chết đấy hả?
- Anh dọa tôi à? Ừ tôi muốn chết đấy, giết đi!!
- Cô, Cô......
Y Hàn cứng họng, nhìn chằm chặp vô nhỏ nhưng không làm được gì, chỉ biết dậm chân thật mạnh xuống nền đất rồi lui qua một bên. Tố Tố thấy Y Hàn như vậy dường như rất thỏa mãn, nhỏ cười lớn rồi quay qua phía khác, lần này là Tuấn Khải. Ruốt cuộc lai lịch nhỏ là ai mà lại có thể đưa chúng tôi đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác vậy.
- A Tuấn Khải, đã lâu không gặp, anh còn nhỏ tôi không? Tối hôm đó....
- Đây, đây là.....
Ra là Tuấn Khải từ nãy không hề nói một lời nào, đôi mày cứ thế co lại như đang suy nghĩ chuyện gì tương đối phức tạp. Tới lúc Tố Tố hỏi chuyện cậu ta mới sực tỉnh:
- Cô chính là người đứng ngoài cửa sổ căn nhà này đêm mưa hôm đó, chính xác là dáng người này. Đêm đó tuy mưa ngớt nhưng tối đen như mực, hóa ra bóng đen đáng nghi đó lại chính là cô.
- Haha anh nhớ rất nhanh đấy, chính tôi cố ý tạo tiếng động dụ anh ra khỏi căn nhà, cốt yếu là do tôi biết chắc những người trong căn nhà này sẽ nhận ra anh ta (chỉ vào Chí Hoành) nên hẳn sẽ hành động, nhưng anh quá mạnh, biết đâu anh sẽ hạ sát hết họ mất. Nào ngờ dụ một được hai, anh chàng người Hỏa hệ đó lại nghi ngờ hành tung của anh nên bám đuôi theo sau, vậy là tôi đã kéo được hai người mạnh nhất rời khỏi đây rồi.
- Ra là vậy, Nhưng tại sao tối hôm đó sau khi bám theo được một lúc cô đột nhiên biến mất không thể tìm thấy?
- Haha ra là tôi đã đánh giá cao anh rồi, đây là đâu chứ, đây rõ là địa bàn của tôi, từng cành cây ngọn cỏ tôi đều ghi nhớ, lại thêm tôi thuộc hệ Thổ, không lẽ chút pháp thuật của Thổ hệ tôi đem ra lại không giúp tôi trốn khỏi hai người sao?
Đến đây, cả tôi, Vương Nguyên và Thiên Tỉ đều vỡ lẽ, ra là tôi đã nghi ngờ nhầm Tuấn Khải. Vương Nguyên bỗng tỏ ra hơi khó chịu:
- Này Tố Tố, cậu nghe tôi hỏi. Tại sao rối đó cậu biết rõ tình hình sẽ xảy ra hỗn chiến, rất có thể một trong hai phía có thương tổn mà cậu không lên tiếng báo trước cho bọn tôi, lại còn cố lôi kéo hai người họ đi?
- Anh nói nghe hay nhỉ? Ai nói Tố Tố này không cảnh báo trước, lúc mấy người chuẩn bị tiến đến căn nhà không phải tôi đã cố đứng chắn trước cửa rồi lại bỏ trốn, cứ như vậy rõ ràng có người nhìn thấy tôi, còn ngăn mọi người xuống đó nhưng đâu ai nghe tôi. Còn khi các anh đã vào trong đó thì cho thêm 10 mạng tôi cũng không thể thông báo được, như đã nói từ trước, bọn họ đều biến đổi cả rồi, cả tâm trí cũng không còn minh mẫn, ngay đến tôi mẹ cũng chẳng nhận ra thì tôi báo ra sao.
Ra là vậy, hóa ra mọi chuyện, mọi thắc mắc hay hiểu lầm đều do đó mà ra, giờ mọi chuyện được lí giải cho nên tôi cũng không còn gì thắc mắc thêm nữa. Nếu con nhỏ đã có lòng thông báo thì hẳn cũng không phải là người xấu. Tôi cười hà hà nhìn Tố Tố:
- Này cô bé, đừng kích động như vậy, mà này em nhỏ hơn chúng tôi những 2 tuổi, không nên xưng hô với người trên như vậy, tốt nhất ta nên xưng anh-em nhé!
- Anh cười cái gì, tôi quen rồi, tôi cũng không thích cái cách gọi đó.
Y Hàn nãy giờ đã tức giận nghe xong câu này liền như muốn lao vào cốc đầu con nhỏ thêm chục cái:
- Này con nhỏ láo xược, nói chuyện với đàn anh mà dám hỗn thế hả? Để anh đây dạy cô chút phép tắc nhé!!
- Được, vậy cùng lắm tôi sẽ xưng hô tử tế với tất cả mọi người, trừ anh.
- Cái gì????
Nói đoạn Y Hàn giơ tay ra, rõ ràng chỉ định dọa Tố Tố chút ít nhưng ai ngờ nhỏ tưởng thật bất giác lùi lại, ngờ đâu đâm lại nhẫm trúng một hòn đá phía sau trượt mạnh đến ngã cả ra đất, tôi vội đưa tay ra đỡ lấy nhưng có vẻ như không kịp nữa rồi. Sau tiếng hét thất thanh của Tố Tố chính là cảnh con nhỏ ngã lăn ra đất, tuy khá tội nghiệp nhưng cả đám lại bất giác cười rộ lên. Chỉ có Y Hàn-tội nhân gây ra chuyện đó là có vẻ mặt hốt hoảng, nhanh chóng tiến ra đằng trước đưa tay tới ý kéo nhỏ đứng lên, còn về phía nhỏ thì gần như đã sắp khóc mất rồi, đôi mắt nâu nhạt lúc nào đã đỏ ngầu lên trực rơi nước mắt, tuy vậy nhưng vẫn cố dằn lòng mạnh mẽ hất mạnh tay Y Hàn ra. Hai bên cứ như vậy dằng co trông đến ngán ngẩm, kẻ thì kiêu ngạo, kẻ thì cứng đầu thật là bất phân thắng bại. Chỉ đến khi Vương Nguyên đưa tay đón lấy Tố Tố mới chịu đứng lên. Chuyện vốn sẽ chẳng có gì nếu lúc đứng lên nhỏ mới phát hiện mình bị trật khớp chân, đến đứng còn không nổi để phải dựa vào người khác. Lúc này, Tuấn Khải mới lên tiếng:
- Ừm Tố Tố, em bình tĩnh lại chút đã, chuyện bữa trước coi như đã sáng tỏ mọi bề. Vậy hôm nay em chờ bọn anh ở đây là có ý gì vậy?
- Sao anh biết em chờ anh mà không phải người khác?
- Chẳng nhẽ còn ai khác sao?
- Ừm, không có.
- ..... -.-
- Đúng là mấy hôm nay em chờ mọi người đi qua, có chút chuyện muốn nói.
- Vậy mau nói đi chứ @@ !!
- À, chuyện là... em muốn theo mọi người vào Hỏa tộc.... ấy ấy!! mọi người yên tâm, em thật lòng không có ý xấu, em chỉ muốn góp sức giúp đỡ mọi người tìm đường quay trở lại thế giới Song Song mà không gây tổn hại đến linh vật. Thật đó, em sẽ có ích mà.
- ......
- Tại sao không ai nói gì vậy, chẳng lẽ không được sao?
Chúng tôi dĩ nhiên đều im bặt rồi, vì lời đề nghị đó quá bất ngờ đâu có thể trả lời được ngay chứ. Cả đám "không hẹn mà gặp", tất cả đều cùng đồng tâm hướng về phía mẹ tôi, lại một lần nữa sử dụng cách thức xin ý kiến người cao tuổi, chỉ cần mẹ đồng ý chúng tôi sẽ đồng ý không hề dám trái lời, còn nếu mẹ không muốn thì phải mở miệng xin lỗi Tố Tố một câu vậy.
Nhưng phải nói rằng nhỏ rất thông minh, chỉ nhìn vậy mà biết ngay mình cần phải làm gì. Ngay lập tức, hai bên khóe mắt đỏ ngầu đó đã xuất hiện ngấn nước, rồi cứ như thế "thoải mái" mà rơi xuống hai bên gò má, bất giác cất tiếng khóc, còn nói:
- Bác gái, con thật sự rất khổ tâm, mẹ con còn đang ở trong đó, cha con cũng nhẫn tâm rời con mà đi, hiện giờ một đứa trẻ như con tự cứu bản thân khỏi chết đói còn khó khăn, nói gì đến cứu mẹ mình chứ. Nếu bác không muốn cho con theo cũng không hề chi, con đã quen với việc mọi người rời bỏ con rồi.
Đâu ai ngờ Tố Tố đó mau miệng đến vậy, nhỏ còn nhắc đến đúng điểm yếu của mẹ tôi, bởi mẹ tôi là người rất dễ cảm động, thêm nữa hôm nay gặp được cô bé có hoàn cảnh đáng thương này, ngay cả lí do xin theo cũng quả là chính đáng đi. Mẹ hơi nhíu lông mày lại, tỏ vẻ suy nghĩ nhưng rất nhanh sau đó đã đưa ra cái quyết định đến đứa ngốc như tôi cũng đoán được:
- Thôi nào Tố Tố, con đừng khóc nữa, ta hiểu ta hiểu hết mà. Ta mà có đứa con có hiếu như con ta sẽ rất vui. Tố Tố con yên tâm, con cứ theo chúng ta, ta bảo đảm không để ai bắt nạt con.
- Con cảm ơn!!
Và cảnh tượng sau đó tôi thật không muốn nói đến, hai người họ có cần ôm nhau thắm thiết hệt như diễn viên kịch vậy không, đến cả tôi cũng chưa hề ôm mẹ chặt như vậy nữa.
Rồi cứ thế, Tố Tố trở thành nhân vật mới thứ 2 trong ngày hôm nay gia nhập đoàn. Tuy quãng đường phía trước không còn xa nhưng quả thực Tố Tố không hề giả đau chân, chân con nhỏ sưng vù lại tấy đỏ, đi lại rất khó khăn, vậy là Y Hàn thường ngày điên dở thất thường hôm nay bỗng nhiên trở thành người có trách nhiệm, còn nói do cậu ta làm Tố Tố nên cậu ta sẽ chịu trách nhiệm, rồi sau đó cũng không quan tâm đối phương có đồng ý hay không đã kéo hai tay người ta ra đằng trước bắt ôm lấy cổ mình, ép người ta leo lên sau lưng để mình cõng, còn dọa rằng nếu không để cậu ta cõng thì cậu ta sẽ đánh nốt chân bên kia rồi vứt để đấy không ai quan tâm. Thực ra Y Hàn đúng là có ý tốt chỉ là suy nghĩ và hành động có chút đối đầu nhau mà thôi, nhưng như vậy cũng đâu phải không có tác dụng, Tố Tố nghe xong chỉ cười khẩy một cái rồi liền nghe lời Y Hàn để xậu ta cõng mình, con nhỏ Tố Tố dường như thích nghe chửi hơn là nịnh nọt.
Chúng tôi cố lần đúng theo con đường mà lần trước đã trốn ra, lại có thêm Tố Tố chỉ dẫn nên đi lại rất nhanh chóng. Trên đường đi tôi còn nghe thấy phía sau có tiếng cãi cọ chí chóe của Y Hàn cùng Tố Tố, hai con người này mới gặp mặt mà đã như khắc tinh muôn đời vậy. Khi tôi quay đầu nhìn lại, đảm bảo quân số vẫn giữ nguyên thì bỗng cảm thấy có chút là lạ, tuy chân thực đau nhưng lúc này rõ ràng Tố Tố đang cười rất tươi, không giống một bệnh nhân chút nào, hai bên má bầu bĩnh còn điểm thêm chút hồng trông rất đáng yêu.
Mọi chuyện sau đó đều diễn ra rất êm đẹp, chúng tôi tới Hỏa tộc chỉ mất có nửa tiếng, ngay bên ngoài lại có người canh gác, tuy có thắc mắc về bọn Bạch Tử, Tố Tố cùng Y Hàn nhưng họ vẫn nhận ra chúng tôi nên khẩn trương mở màn chắn, dẫn chúng tôi tới gian nhà chính bên trong tộc.
Tình hình có vẻ rất nghiêm trọng nên chúng tôi không dám chậm trễ hơn, cả đoàn đi vội tới gian chính thì đột nhiên bị hai pháp sư gác cửa chặn lại nói chỉ có thể cho ba người: Vương Nguyên, mẹ và tôi vào trong, những người không phận sự phải chờ bên ngoài. Vương Nguyên lúc này lộ rõ vẻ mặt sợ hãi, đôi chân dường như hơi run run không đứng vững, tôi nhìn thấy vậy thực rất muốn ôm lấy mà bảo vệ, con người này trước giờ vẫn luôn tỏ ra cứng rắn nhưng thực tế lại vô cùng yếu ớt.
Cảnh cửa gian chính mở ra, phía bên trong tập hợp rất nhiều bô lão, cũng có những người rất trẻ nhưng quả nhiên khuôn mặt họ lại lộ rõ vẻ trưởng thành, uy nghiêm. Tôi vội kéo lấy tay Vương Nguyên nắm chặt lấy, rõ ràng tay Vương Nguyên lạnh ngắt run lẩy bẩy vậy mà vẻ mặt vẫn cố cười gượng gạo trông thật khó coi mà.
Lướt qua tổng thể gian phòng, cuối cùng tôi bất chợt dừng lại ở một khuôn mặt quen thuộc đang chăm chú nhìn tôi, ánh mắt còn toát lên ý cười vui vẻ, người đó chẳng ai khác chính là mặt sắt đây. Nhìn thấy mặt sắt, phản ứng đầu tiên của tôi là cười, nhưng lại không dám cười thật lớn, tôi chỉ dám nhìn lướt qua cậu ta, nhướn nhướn đôi lông mày lên để tỏ ý mình đã nhìn thấy cậu ta mà thôi.
Như tôi dự đoán từ trước, vốn dĩ cuộc họp này cũng theo một thứ tự quen thuộc. Đầu tiên là chỉ trích chúng tôi đã tự bỏ đi không nói lời nào, sau đó giảng giải về sự nguy hiểm mà chúng tôi cần phải hiểu, rồi tiếp đó lac đem chuyện song linh thuật lại với toàn bộ mọi người, mà lạ ghê, rõ ràng lời tộc trưởng kể nghe có chút hư cấu thần thánh hóa nhưng chẳng ai chen vào làm gì, cuối cùng là cùng bàn giải pháp chiến đâu với Lôi hệ cho trận chiến sắp tới. Gian nhà chật chội chứa tới gần trăm người, nghe trưởng tộc phát biểu mà hết người này đến người khác ồ lên như phát hiện lí thú, chắc chỉ riêng chúng tôi nghe qua cảm thấy nhàm chán còn mặt sắt thì rõ đang đanh mặt lại, trông rất khó đoán, cũng phải cậu ấy đâu biết chuyện này, như tôi mới đây cũng vừa được thuật lại đấy thôi. Mọi người to nhỏ bàn tán, hết nhìn tôi rồi nhìn sang Vương Nguyên như vật thể lạ, tôi cũng không để tâm làm gì, quay sang nói nhỏ vào tai Vương Nguyên: "Đó, yên tâm đi, họ đâu có làm gì mà cậu phải lo, có mình ở đây mình sẽ cùng Thiên Tỉ và mẹ bảo vệ cậu!!". Nghe thấy vậy, tay Vương Nguyên dường như còn xiết chặt tay tôi hơn nữa, nhưng lúc này cậu ấy cười, hơn nữa còn nhìn tôi cười rất tươi biểu hiện nhút nhát lo sợ biến mất từ lúc nào mất rồi.
Tôi tính chừng sau 2 tiếng, cuộc họp mới kết thúc, và dĩ nhiên không một ý kiến thỏa đáng nào được đưa ra, cũng không có chuyện bí mật gì được đề cập đến, đột nhiên nghĩ lạ bỗng thấy cuộc họp này thật vô nghĩa.
Tôi và Vương Nguyên được một pháp sư canh gác đưa về phòng trước, mẹ tôi được đưa đi theo hướng khác, tới phòng của cha. Bỗng nhiên như cảm từ phía sau dường như có ai đó vội chạy về phía tôi, quay đầu lại thì thấy mặt sắt đang nói chuyện gì đó với Hỏa pháp sư, hai người nói qua lại một hồi thì vị pháp sư đó gật đầu, đi sang hướng khác, nhượng lại mặt sắt dẫn đường cho hai chúng tôi.
Mặt sắt lúc này hệt như đứa trẻ con, cười đến ngoác cả miệng (hơi hư cấu) bước đến ôm chầm lấy hai chúng tôi, rồi lại như nhận ra điều gì đó, vội thả lỏng tay, đặt tay lên vai hai đứa, thận trọng hỏi:
- Chuyện ban nãy trưởng tộc nói.....
- Ừm, chuyện song linh sao?
- Không sao chứ??
Tôi cười, bất giác đưa tay lên nhéo nhéo hai bên má mặt sắt ra sức nhào nặn, đã gần nửa tháng không gặp, tôi nhớ cái khuôn mặt liệt cảm xúc này tới mức nào chính tôi cũng không xác định rõ nữa, chỉ biết là rất nhớ, rất nhớ mà thôi nên ngay lúc này tôi không muốn nói gì cả, chỉ muốn nhéo vẻ mặt "đần độn" đó thôi. Mặt sắt vẫn đứng yên để tôi mặc sức tung hoành, còn Vương Nguyên thì lắc đầu nguầy nguậy, cười không nói gì.
Lát sau tôi mới nói:
- Không sao, không sao cả, chuyện đó tôi đã biết cả rồi.
- Biết rồi sao? Hèn gì lúc nhắc tới chuyện đó các cậu không ai phản ứng gì, còn nghĩ mọi người bị trơ cảm xúc mất rồi.
- Haha, do học tập từ cái thói liệt mặt của ai đó đó, mà... thực ra chuyện này mẹ vừa cho cả hai biết, lúc đó thực sự rất khó khăn để chấp nhận, nhưng bây giờ nghĩ lại chuyện này đâu có gì không tốt, bản thân biết được thân phận thật sự, lại còn có thêm người em trai nữa, thật tốt biết bao. Có đúng không Vương Nguyên.
Vương Nguyên quay sang cười nhìn tôi, môi hơi nhếch lên:
- Ai nói tôi là em cậu, tôi là anh cậu, chắc chắn tôi được sinh ra trước.
- Không đúng, chắc chắn cậu xuất hiện sau tôi, cậu mới chính là em trai tôi.
-.....;"?"?#;$:#/
Hai bên cãi qua cãi lại, tuy có chút ngốc nghếch nhưng như vậy lại rất vui, ít ra tôi lại được thấy khuôn mặt vui vẻ của Vương Nguyên, thêm cả giọng điệu lanh lợi của ngốc tử đó khiến tôi thoải mái thêm phần nào.
- Thiên Tỉ, mau nói mau nói đi!
- Mình không biết.
- Không biết cũng phải nói, vậy cậu mau chọn đi, ai mới có thể làm anh?
- ....

Tôi cũng đâu thể chịu thua chứ:
- Đúng, mặt sắt mau nói đi, chọn một trong hai đâu có phải chuyện khó.
- ......
- Ừ thì ..... Chí Hoành.
Nhìn mặt sắt đưa ra câu trả lời khó khăn như vậy khiến tôi vô cùng buồn cười, vốn dĩ chúng tôi chỉ đùa vui thôi mà khiến cậu ấy khó nghĩ như vậy. Đột nhiên tôi cảm thấy có chút có lỗi.
Vương Nguyên cười ranh mãnh, nhìn mặt sắt lườm nguýt một cái, nói:
- Thiên Tỉ, cậu được lắm, uổng công bao nhiêu năm nay mình đối tốt với cậu, người ta nói đúng "có tình bỏ bạn" là như thế này sao. Vương Nguyên này thật khổ tâm đâu ai thấu. Được, hai người cứ ở lại đây mà bàn chuyện, Vương Nguyên không tiện đứng lại quấy rối.
- Vương Nguyên, mình không có ý đó, thực ra...cậu đừng giận.
- Ấy, cậu không cần phải giải thích thêm, hơn nữa mình không giận, chỉ là bản thân không muốn làm cản trở hai người trò chuyện mà thôi, haha. Thôi mình đi, nơi này mình từng ở qua, không cần phải chỉ dẫn đâu, mình tự về được.
Nói còn chưa dứt câu, Vương Nguyên đã bước xa chúng tôi một quãng, cho đến khi đủ xa cậu ấy mới quay lại cười lớn:
- Chí Hoành, mình mặc kệ mình vẫn không gọi cậu là anh đâu, haha.
Tôi cười thầm: "đâu ai bắt ép cậu chứ, đúng là ngốc".
Đợi tới khi Vương Nguyên đi khuất, lúc này mặt sắt mới thật sự ôm chầm lấy tôi, miệng hỏi rất nhiều thứ khiến tôi loạn lên cũng không thể nhớ nổi. Hai câu mà tôi nhớ nhất chỉ có thể là:
"- Tôi đã rất lo, cậu không sao chứ?
- "Có nhớ tôi không? Còn tôi thật sự rất nhớ cậu! "
Tôi chỉ ậm ừ chứ không trả lời bất kì câu hỏi nào của mặt sắt cả, rõ ràng mặt sắt chỉ cần nhìn thôi cũng có thể đoán được câu trả lời của tôi. Chí Hoành tôi chưa từng nhận ra rằng, có một ngày mình lại nhớ con người này nhiều đến vậy, xa mặt sắt một thời gian để đến giờ gặp lại, được cậu ấy ôm thật chặt, được nghe giọng nói quen thuộc bên tai thực rất hạnh phúc, tôi ngu ngốc không thể tìm ra từ ngữ nào diễn tả cảm xúc của bản.thân, chỉ biết cười ngây ngốc vòng tay ra sau ôm đáp trả.
Chúng tôi cứ đứng như vậy chẳn rõ là bao lâu nhưng cũng thật may khi không ai nhìn thấy cảnh đó, nếu không chính tôi sẽ xấu hổ chết mất.

Tôi hỏi mặt sắt tình hình biến chuyển của Thi Quan hiện giờ ra sao? Nhỏ đang nằm ở đâu, ai là người chăm sóc...Ban đầu tôi có chút lo lắng nhưng sau khi nghe nói biểu hiện vết thương đã có biến chuyển tốt, lại do y sĩ nữ điều trị nên tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Thấy tôi có phần vội vã, mặt sắt liền đưa ra ý kiến cùng tôi qua thăm Thi Quan trước, còn chuyện nghỉ ngơi hãy tính sau, dẫu sao nếu không chắc chắn nhỏ an toàn tôi cũng không nghỉ ngơi thoải mái được. Ấy vậy mà vừa bước tới gần phòng điều trị tôi bỗng giật mình bởi tiếng hét thất thanh, vô cùng quen thuộc, đúng chính xác đó là giọng của Thi Quan rồi. Tôi và mặt sắt ái ngại nhìn nhau, không ai nói lời nào vội chạy thẳng về phía gian nhà điều trị.
Đến nơi, hóa ra khung cảnh lúc này không như tôi tưởng tượng, chẳng thấy kẻ nào lạ thường cũng không có vũ khí, dấu vết ẩu đả, người duy nhất không bình thường lúc này lại chính là Bạch Tử. Khuôn mặt Bạch Tử rõ hoảng hốt, làn da vốn đã trắng giờ lại thêm sắc xanh vô cùng lạ lùng, hai con mắt cứ chăm chăm nhìn vào đôi bàn tay, không nói lời nào cũng không đi lại gì, cứ đứng đó như một pho tượng kì lạ, lâu lâu lại lẩm bẩm một câu "không có nhìn thấy, không có nhìn thấy". Tôi tiến đến ý hỏi vài câu nhưng có vẻ như Bạch Tử không để tâm tới. Đúng lúc đấy, có một vị nữ y sĩ bước ra từ phòng Thi Quan, vẻ mặt cũng có chút bối rối nhưng nhẹ nhàng hơn. Tôi mặc kệ Bạch Tử, chạy vội tới hỏi vị y sĩ kia:
- Cho hỏi có chuyện gì vừa xảy ra vậy, bạn em có chuyện gì sao?
- Cậu là bạn của người trong đó.
- Vâng!
- Vậy cậu có phải là Lưu Chí Hoành không?
- Vâng, chính là Lưu Chí Hoành, có.chuyện gì vậy, chị mau nói đi!
- Tôi đáng trách, đã hứa với Thi Quan giữ kín chuyện này nhưng lại không giữ nổi. Thực ra hồi nãy cậu bạn kia có tới đây tìm Thi Quan, tôi nghĩ nếu là bạn bè cho gặp mặt một lúc cũng là chuyện tốt nên cho cậu ta vào. Vốn dĩ vết thương của Thi Quan đã đỡ nhiều rồi nhưng vẫn cần thêm thuốc đỏ, tôi xức thuốc cho cậu ấy xong liền để cậu bạn ấy vào, nhân tiện trông chừng bệnh nhân để tôi đi sắc thuốc. Nào ngờ rằng thuốc đỏ tôi xức lên ngực lại lan ra áo, cậu ta lại nghĩ tới Thi Quan có chuyện không hay nên chẳng nghĩ ngợi gì, hấp tấp cởi áo ra xem vết thương, tuy tôi có băng lại khá nhiều lớp băng giữ kín vết thương nhưng ..... cậu biết đấy, cậu mau vào xem cậu ấy ra sao đi. Còn chuyện khác cứ để tôi lo.
Nghe đến đây, tôi thầm nhủ không hay rồi, chuyện này Thi Quan đã giấu kín bao lâu, người nhỏ không muốn để lộ thân phận nhất lại còn chính là Bạch Tử, hỏng rồi, lần này hỏng thật rồi. Mặt sắt đứng ngay bên cạnh tôi chứng kiến sự việc từ đầu chí cuối nhưng hiển nhiên không hiểu được chuyện gì đang diễn ra nữa, tôi cười trừ nói với cậu ấy sẽ giải thích sau, còn lúc này người cần lo là Thi Quan kìa.
Tôi vội đẩy cửa bước vào, nhìn thấy con nhỏ ngồi trên giường, hai đầu gối thu lại ôm chặt trước ngực, đôi mắt yếu ớt nhìn về phía chúng tôi, chỉ khi tới lúc nhận ra tôi là người tiến vào nhỏ mới như trút hết được ấm ức đang đè nén mà òa khóc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top