Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16: Tôi đã biết cậu là ai rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*JYP Entertainment

  A~ da aneunde wae jakku sumgyeo
nega nal johahaneunge imi
ne eolgure sseuyeo isseo ...

- Yugyeom! 

- Oh, Jungkook à, có chuyện gì mà đến tận đây vậy..

- An nyong ha se yo! - Jungkook lễ phép cúi chào các thành viên của GOT7 - em xin phép mượn Yugyeom một chút được không ạ?

- Mày mang nó đi luôn cũng được - Jackson nói.

- ^^ - Jungkook ngại ngùng gãi đầu - Em cảm ơn ạ!

- Nào có chuyện gì? 

- Từ trước tới giờ tôi đã nhờ ông chuyện gì chưa? - vẻ mặt Jungkook vô cùng nghiêm túc.

- Chưa.

- Thế ông đã nhờ tôi việc gì chưa?

- Nhiều... không nhớ nổi 

- Vậy thì lần này, nhất định ông phải giúp tôi!

- Được rồi, được rồi đương nhiên tôi sẽ giúp hết sức có thể

Jungkook thận trọng nhìn ngó xung quanh, kiểm tra chắc chắn không có ai đang nghe lén câu chuyện của 2 người. Cậu từ từ, lôi từ trong túi áo ra một mẩu giấy.

- Ông có thể nhờ hyung của ông điều tra giúp tôi số điện thoại này không?

- Huh? - Yugyeom tròn xoe mắt, ngạc nhiên vì sự nhờ vả này, cậu không hề nghĩ tới - Sao lại? 

- Sao? Không định giúp hử? 

- Không phải... nhưng mà... để làm gì?

- Sau  này tôi sẽ nói cho ôn...

- Tôi không giúp không đâu nhé! - Yugyeom nở một nụ cười thân thiện.

-.... Được rồi, thịt bò Hàn Quốc

- Bạn tốt ^^ hehe

Bóng Jungkook khuất dần khỏi hành lang, chỉ còn tiếng bước chân vội vã của cậu còn vang lại. Cậu đã cố gắng tỏ ra bình thường nhưng Yugyeom quá hiểu cậu. Cậu biết Jungkook đang rất lo lắng và Yugyeom cũng đoán được Jungkook đang lo lắng cho ai.

*Trường Trung học nghệ thuật SOPA

- Yeri à! Đi ăn kem không? Có quán kem mới mở, ngon lắm!

- Mình hơi mệt, các cậu cứ đi đi - Yeri thở dài một tiếng, cô vẫn thấy mệt lắm, không muốn đi đâu hết.

Các bạn đã đi về hết, cô mới bắt đầu thu dọn sách vở để đi về. Hành lang trống, phòng học không một bóng người, càng ngày Yeri càng cảm thấy cô đơn, cô cảm thấy buồn rầu về mọi chuyện. Bởi vì mọi thứ đều ập đến cùng một lúc, Yeri dù đã gồng mình lên chống trả nhưng cũng không thể nào ngăn cản được sự mệt mỏi này. Nỗi đau tinh thần kéo theo cả thể xác. Ngay bản thân cô cũng cảm nhận được mình đang héo đi từng ngày.

Yeri rảo bước một mình trong khuôn viên trường. Cô định ngồi đó một lúc, nhưng chợt nhớ đến các chị đang ở nhà đợi mình nên quyết định đi về luôn. 

Tách... tách...

Mưa rồi...

Yeri ngước mắt lên trời, bầu trời phủ một màu đen kịt, giờ cô muốn khóc cũng không thể khóc được nữa. Từng giọt, từng giọt mưa rơi, cô nhắm mắt và từ từ cảm nhận mùi mưa đang lăn trên gò má... Rồi... cô không cảm thấy một giọt mưa nào rơi vào người mình nữa.

"Mưa đã tạnh rồi sao?"

Cô từ từ mở mắt, cô vẫn thấy bầu trời đen, mưa vẫn rơi mau, chỉ khác là, cô nhìn nó qua một chiếc ô trong. Ai đó đang đứng bên cạnh, cầm ô che mưa cho cô... Một người đang mặt một bộ đồ thú... con rùa.

Yeri lấy làm ngạc nhiên, cô nở một nụ cười:

- Chào cậu!

Chú rùa không nói gì, chỉ đáp lại bằng một cái vẫy tay chào. Rồi làm một loạt cử chỉ tay gì đó

- Cậu muốn đưa tôi về hả?

Cậu ta gật gật.

- Vậy thì, chúng ta cùng về!

Đã đi hết cả con phố mà mưa vẫn không ngừng rơi. Yeri cứ đi, chú rùa cứ lẳng lặng đi theo che mưa cho cô, chẳng nói chẳng rành.

- Đi cùng tôi không phải chán lắm sao? - Đột nhiên, Yeri dừng chân lại, quay sang nhìn chú rùa và nói - Cậu mau về đi, tôi không cần cậu che cho tôi đâu, người cậu ướt hết rồi kìa, tự che cho mình đi - Yeri gạt ô sang một bên, nằng nặc đuổi người lạ về.

Chú rùa cố tình coi như không nghe thấy gì, lại tiếp tục che cho cô.

- Tôi bảo cậu đi ra! - Yeri hét lên một tiếng, đẩy cậu ta về phía trước.

*Bộp*

Bất ngờ trước hành động của cô, cậu ta đã bị ngã.

Yeri không nghĩ mình lại quá tay đến thế, cô định bước đến đỡ cậu ta, nhưng lại lùi lại.

- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, nhưng tôi muốn đi một mình, xin lỗi.

Thế là cô quay đầu bước đi dưới trời mưa tầm tã.

Đột nhiên người lạ mặc đồ thú ấy vứt bỏ ô, chạy đến nắm lấy tay cô, rồi ôm cô thật chặt. Yeri vô cùng ngạc nhiên, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Bỏ.. bỏ ra! - Cô vùng mình ra khỏi vòng tay cậu ta - Đồ điên!

Tự dưng cô khóc, cô khóc tức tưởi, nước mắt hòa lẫn nước mưa, rồi bỏ chạy. Cậu ta cũng chỉ biết đứng yên nhìn cô biến mất dần trong màn mưa, ủ rũ thở dài.

*Kí túc xá BTS

- Hopi hyung, cho em mượn sạc điện thoại, của em hỏng mất rồi. - Jimin nói vọng từ trong phòng.

- Anh mày để quên ở studio mất rồi. Mượn của Kookie ấy

Thế là Jimin lọ mọ đi vào phòng của Jungkook, cậu mở ngăn kéo tủ ra tìm.

- A đây rồi!

*Bộp*

Cậu đánh rơi một tập hồ sơ trên bàn xuống dưới đất, giấy tờ bên trong cũng vương ra tung tóe. Jimin nhặt lên thì phát hiện ra toàn là những phong bì thư được đút ở bên trong. Lạ một điều, người nhận không phải là Jeon Jungkook mà toàn là Kim Yerim. Và bức thư đe dọa được viết bằng máu cũng có ở trong đó

- Jimin ah, làm cái gì trong phòng người ta ... thế? - Jungkook lặng người khi thấy bức thư đang nằm trong tay Jimin.

- Anh cần một lời giải thích!

Jungkook kể ngọn ngành mọi chuyện cho Jimin. Từ chuyện phát hiện ra số điện thoại và thư đe dọa đến việc gom tất cả số thư đó trước khi chúng được chuyển đến tay Yerim, và cả chuyện nhờ cả anh trai Yugyeom điều tra vụ này. Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Jimin chỉ biết thở dài một tiếng:

- Rồi mày quyết định xử lí chuyện này một mình sao? Sao lại thiếu suy nghĩ như vậy? Yerim với mày còn đang trong tình trạng như vậy, mà định giữ chuyện này không nói với ai. Đáng nhẽ cùng nhau giúp con bé mới phải chứ!

- ... - Em chẳng thể nghĩ ra  cái gì khác ... Em xin lỗi!

- Anh sẽ nói chuyện này với Seulgi! - Jimin tiến tới ôm Jungkook - Chúng ta cùng nhau giúp con bé, được chứ?

                                                                                      ___

Seoul tháng 5, thời tiết bắt đầu nóng dần lên. Nắng chói chang. 

Cũng giống như thời tiết, tâm trạng Yeri cũng đã tốt hơn một chút, 2 tuần nay cô không nhận được bức thư nào, không một cuộc gọi từ số máy lạ đó. 

Kể từ hôm trời mưa tầm tã, hầu hết các ngày trong tuần, cậu "rùa" lại xuất hiện mỗi khi Yeri tan học về. Cậu ta cứ lẳng lặng đi sau cô, chỉ đến khi cô về đến kí túc xá, nhìn thấy cô ngó qua từ cửa sổ, cậu ta mới lật đật quay về.  

Hôm nay cũng vậy, cậu ta lại lẽo đẽo theo cô, mỗi lần cô quay lại nhìn, cô ta lại làm trò con bò cho cô cười. Đường về kí túc có cậu ta mà dường như trở nên gần hơn.

Nhưng hôm nay Yeri không về nhà ngay, cô đi đến công viên. Vào đến nơi, bước chân cô chậm lại, như thể đã suy nghĩ một điều gì đó rất lâu, cô quay đầu lại, tiến thẳng đến người bí ẩn mặc bộ đồ con rùa. Cậu ta thấy Yeri quay lại bèn cũng cắm đầu quay đi toan bỏ chạy.

- Này, cậu định chạy đi đâu hả... Jeon Jungkook?

HẾT CHAP 16.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cho đến hôm nay tui vẫn sống trong moments của Jungri hôm Seoul Music Awards :)))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top