Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kỉ niệm của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..Với mỗi 1 người thì ai ai cũng có 1 kỉ niệm đẹp cả.Họ coi nó là 1 thứ gì đó thật quan trọng và tuyệt vời trong 1 đời người,nó là thứ làm ta nhớ đến để nhớ thương 1 ai đó hoặc nó là 1 kỉ niệm thật đặc biệt và đáng nhớ.Và tôi cũng thế! Kỉ niệm của tôi nó nói về bà ngoại tôi người mà tôi yêu quý nhất. Người cưng chiều tôi hết sức nhưng cũng là người tôi nhớ thương nhiều nhất.

"Mưa sao?" Tôi và ba tôi đi trên chiếc xe taxi từ sân bay Hồ Chí Minh  về Thanh Hóa quê tôi và mẹ tôi. Có nhiều việc đã xảy ra khi mẹ tôi về quê khi nghe tin bà ngoại bị bệnh nặng. Nói thật ra mẹ tôi nhìn sơ xác lắm như thể bà ấy chưa ăn gì trong mấy ngày qua vậy.Đôi mắt mẹ tôi thâm quầng đi sau nhiều ngày không ngủ.Mẹ tôi khóc rất nhiều đôi mắt kia sưng vù lên lúc nào không hay bà ấy kêu gào lên trong tuyệt vọng."bà ấy mất rồi.Chị đừng buồn nữa" cậu của tôi qua an ủi mẹ tôi nhưng cậu tôi cũng chả che nổi những giọt nước mắt đang tuôn ra từ mắt cậu những giọt nước mắt đau khổ,thương xót cho bà ngoại tôi(mẹ của mẹ tôi)người bà tốt cũng là 1 người mẹ tốt và tuyệt vời!1 mình nuôi 2 đứa con khi bị chồng bỏ đi người mẹ chỉ biết hi sinh vì cái ăn cái học của con mình,dạy con làm người dạy con tự làm chủ bản thân mình tự thay đổi bản thân và mạnh mẽ trên con đường của chính mình Bà ấy..thật sự là 1 người mẹ tuyệt vời.Chẳng ai mà thấu hiểu hết sự nhọc nhằn và cực khổ của người mẹ này cả. Tôi nhớ thoáng qua khi ba tôi nói chuyện với mẹ tôi.Mẹ kể bà ngoại đi vào bệnh viện nhiều lần lắm rồi..bệnh của bà thì càng ngày càng tệ đi.Mẹ tôi cũng có nói là giờ bà phải dùng ống thở luôn rồi người thì nóng lạnh thất thường nhiều lúc lên cơn co giật rồi ngất đi,mà bà cũng chả ăn được gì cả.Mà tệ hơn là ngày mà bà tôi đi phẫu thuật thật sự chả từ nào mà tôi có thể tả được nữa thật sự nó rất kinh đó! Bà tôi phải phẫu thuật để chi thức ăn vào bụng để sống qua ngày.Cho đến khi bà mất bà vẫn cười với mẹ tôi dù lúc đó tôi không ở đó để nhìn mặt bà tôi lần cuối cùng . nhưng mẹ tôi nói bà vẫn kêu mẹ và cậu tôi tới dù bà biết mình sắp phải tử trần đi nữa mẹ tôi còn nói lúc đó bà tôi lên cơn co giật mạnh cả người tím lịm có thể lúc đó bà ngoại tôi đau đớn lắm chắc là tôi nghĩ thế..Ngày đó trời xám xịt với tông màu u ám đến đáng sợ và kết hợp với cơn mưa nhẹ nhưng cũng đủ để tạo ra một không dang u ám và đau thương rồi.

Ưmm..tới giờ tôi vẫn hối hận lắm thật sự thấy hối hận vì tôi chả có mặt lúc đó để nhìn mặt bà ngoại tôi lần cuối dù lúc đó tôi biết bệnh của bà tôi đã trở nên nặng hơn và tệ hơn trước nhiều lần..tới giờ tôi đã rất hối hận vì việc mình đã làm.Nếu lúc đó tôi nà nỉ ba tôi chi tôi về Thanh Hóa thăm bà ngoại thì chắc tôi vẫn kịp nhìn mặt bà lần cuối cùng trong đời tôi.Cuộc đời mà..chả ai mà hoàn hảo cả và cũng chẳng ai cũng tốt cả.Việc tôi làm khiến tôi trở nên suy sụp tinh thần hẵng đi,tôi từng là 1 người hoạt bát và vui vẻ nhưng giờ thì không tôi sợ nhìn cái thế giới kia và luôn co mình lại với tất cả và luôn có những suy nghĩ tiêu cực về mọi vấn đề mà tôi gặp phải.Nhưng những lời mà tôi muốn nói với bạn là hãy trân trọng gia đình của chính bản thân mình và hãy trân trọng tất cả những gì bạn đang có và hãy biết cách chấm nhận những thứ bạn không mong muốn dù là gì đi nữa hay biết rằng sẽ đến 1 ngày bạn chả còn gì cả đâu và nhớ rằng những thứ quan trọng nhất với bạn không phải là tiền mà là gia đình của bạn hãy nhớ đó.

By Tenrdien

.
.
.
.
.
..Bài văn này dành cho người bà đáng kính của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top