Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


có một điều khiến Minh thắc mắc mãi. tuy thời gian có trôi đi và Na Yoomi vẫn còn khá bé bỏng. thời gian xa cách từ ngày Na Jaemin ra đi cho đến khi con bé vào trung học cũng không phải là một lượng thời gian khổng lồ gì, nhưng chẳng hiểu sao Lee Jeno trông như già đi rất nhiều. khuôn mặt hơi tiều tuỵ, giọng nói khi quay cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều. điều khiến cậu có cảm giác như anh đã sống gần hết một đời người khi mà chỉ mới chuẩn bị đến cột mốc năm mươi.

- Jaemin yêu dấu, dạo gần đây có lẽ vì nhớ bạn quá mà tớ như muốn đổ bệnh, bệnh mẹ chưa hết đã có bệnh con. may mà Park Jisung có một cậu bạn trai người Trung Quốc đang làm việc ở bệnh viện. hai đứa nhóc đã giúp đỡ tớ rất tận tình. kiếp này ngoài bạn và gia đình, tớ nghĩ bản thân sẽ mang ơn Park Jisung nhiều nhất mất. thằng bé là người vực dậy tớ sau khi mất bạn, động viên và là cầu nối cho tớ với gia đình bạn cùng Yoomi. ngược lại, Jisung cũng nói lời cảm ơn đến tớ và bạn đấy, nhóc ấy bảo rằng nhờ chúng ta mà Jisung có thêm dũng khí để tiến tới với tình yêu của mình. nhờ chúng ta mà Jisung có thêm kinh nghiệm để bảo vệ tình yêu của cả hai đứa thật tốt. ghen tị nhỉ! ước gì tớ cũng có thể quay ngược lại thời gian và mang những kinh nghiệm đã trải qua để bảo vệ cho Jaemin, bảo vệ cho chúng mình. nhưng âu cũng là định mệnh, tớ nghĩ vậy. nếu thế thì sẽ không có Yoomi, công chúa của chúng ta, Park Jisung và Zhong Chenle chưa chắc sẽ đến được với nhau.

đến đây, Minh đã biết được sự xuất hiện của một nhân vật nữa, Zhong Chenle - tình yêu của Park Jisung.

- Yoomi con bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện lắm. dù tớ không phải là ruột thịt gì với con, nhưng con vẫn rất yêu thương, gọi tớ là "bố" và giúp tớ giữ bí mật trước mặt ông bà nội con bé, để tớ vẫn được nhìn và gặp con thường xuyên. tớ không nỡ để con biến mất, và Jisung Chenle cũng vậy, hai đứa nó quả thật là định mệnh của nhau. cả hai lần đầu gặp nhau khi Jisung một lần đi du lịch tại Thượng Hải. hai đứa nó đều vô tình lọt vào khung ảnh của nhau một cách xa lạ nhưng sau này lại gặp lại nhau tại Hàn Quốc khi Chenle sang đây du học ngành y. và rồi yêu nhau hệt như tớ và bạn ngày xưa đã từng. gần đây hai đứa nó mới phát hiện ra rằng từng chụp chung với nhau ở Trung Quốc mà không hề nhận ra đứa còn lại, cả hai trân trọng nhau lắm. tớ nghe được mà há hốc mồm luôn, sao có thể trùng hợp đến thế? Jisung và Chenle cứ như sinh ra để dành cho nhau vậy, tớ cũng không nỡ để hai đứa nó đau khổ. chúng mình chia xa nhưng cũng đem lại sự bắt đầu hạnh phúc đến nhiều người quá Jaemin nhỉ?? tớ đã sống tốt như vậy, có lẽ ngày gặp lại bạn, bạn sẽ tặng tớ một cái ôm chứ?

- nói dài nhưng chắc không thành nói dai đâu ha mà tớ nhớ bạn nhiều lắm. đôi khi nhớ quá trong mơ tớ cũng nhìn thấy bạn, chỉ muốn đi gặp bạn ngay lúc này để ôm, hôn bạn và chúng mình bên nhau mà không ai có thể chia cắt được.

khuôn mặt Lee Jeno không có biểu hiện thất thường, nhưng trong giọng nói đã đong đầy cảm xúc.

- dạo gần đây, Zhong Chenle lo cho tớ lắm, nói rằng tình trạng sức khoẻ của tớ rất bất thường. nhóc ấy bảo tình trạng cơ thể tớ vẫn ổn định, nhưng không hiểu sao lại rất hay ốm bệnh thường xuyên. tuy Chenle lo lắng, nhưng không hiểu sao, tớ lại thấy có chút chút vui trong lòng. nói ra Jaemin đừng giận tớ nhé?

đột nhiên Minh có dự cảm không lành.

- tớ chỉ nghĩ rằng mình sắp được gặp bạn thôi.

Lee Jeno thật ác độc, cứ khiến hết lần này đến lần khác cậu phải đau lòng vì những lời nói của anh. phải chăng đây là một loại năng lực siêu nhiên nào đó mà chỉ có Lee Jeno có được?

- tớ đã giữ lời hứa với Jaemin rằng sẽ chăm sóc cho Yoomi con gái chúng ta thật tốt, để rồi bây giờ con lớn lên thật xinh đẹp và khoẻ mạnh. không những vậy, Yoomi của chúng ta cũng rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. thú thật, nếu một ngày nào đó phải rời xa thế giới này, có lẽ người khiến tớ nuối tiếc nhất chính là con. nhưng thật may mắn là con vẫn luôn có gia đình cạnh bên để săn sóc, hàng xóm lại có chú Jisung và chú Chenle yêu thương. nhìn lại thì con bé cũng đủ lông đủ cánh, tớ... đã hoàn thành lời hứa rồi nhỉ?

- vì nếu không có Yoomi... có lẽ tớ đã đến gặp bạn từ lâu rồi. ngày con còn chưa ra đời, tớ còn trẻ người non dại, ngày không dưới năm lần nhớ bạn, đêm hơn mười lần muốn đi đến gặp bạn ngay lập tức. nhưng tớ lại hèn quá, chỉ tự dưng cảm thấy nếu đi cùng Jaemin vào lúc ấy thì những sự đấu tranh của bạn lại oan uổng quá, thế là tớ lại ngập ngừng mãi đến khi con xuất hiện. Na Yoomi như thiên thần nhỏ được bạn để lại để cứu rỗi tớ, khiến tớ có thêm động lực để sống tiếp giữa nhân gian đã không còn Na Jaemin. thế là tớ suy nghĩ thấu đáo hơn, tự xem lời hứa với bạn là nguồn sáng cuối cùng để có thể ở lại.

Lee Jeno nhìn thật lâu vào ống kính, khiến Minh cảm tưởng như anh của giờ khắc ấy đang thực sự ngồi đối diện với mình của hiện tại, như không hề tồn tại bất cứ màn hình hay thiết bị điện tử nào ngăn cách và cản trở. Lee Jeno như thể đang thực sự nhìn thấy Na Jaemin mà bất giác mỉm cười.

- nhưng bây giờ thì... không còn gì nữa rồi Jaemin ạ. anh không làm điều khờ dại đâu em đừng lo, anh sẽ thuận theo tự nhiên để ông trời dắt mình đến gặp em. anh nhớ em, muốn gặp em. nhưng anh cũng sẽ tận hưởng quãng thời gian sống tại nơi đây từ giờ đến lúc được gặp em, như thế mới có nhiều chuyện để kể cho em nghe. bạn Chenle là bác sĩ tâm lý đã nói rằng, lý do thực sự khiến anh trở nên yếu đuối thời gian gần đây không phải là bệnh về thể chất, mà là bệnh về tinh thần. cuối cùng chính Chenle kết luận, tất thảy mọi chuyện đều là do anh nhớ em rất nhiều. lần đầu tiên trong đời, anh đã cảm thấy hài lòng với chẩn đoán của ngành y học đến thế.

khuôn mặt của một người đàn ông tuổi trung niên nhưng những dấu vết thời gian trên khuôn mặt lại như đã trải qua hết hỷ nộ ái ố của nhân gian. trên nụ cười của anh, chỉ khiến cho người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu, không hề nuối tiếc, như thể anh đã sống một cuộc đời ý nghĩa và trọn vẹn. sao khuôn mặt đó có thể khiến con người ta vừa thương cảm, vừa ngưỡng mộ đầy mâu thuẫn đến như vậy?

những tấm ảnh cuối cùng trong máy ảnh chính là những bức hình được chụp từ khung cửa sổ của bệnh viện, hình ảnh của Na Yoomi trong trang phục nữ sinh trung học thật thanh thuần và trong sáng đang gọt táo bên giường bệnh. còn có cả hình ảnh một bác sĩ trẻ tuổi, khuôn mặt mang những đặc điểm không giống một người Hàn, trên bảng tên ghi rõ ba chữ cái "Zhong Chen Le". Chenle một tay đút vào túi áo blouse trắng, một tay còn lại kiểm tra túi dung dịch dinh dưỡng trên đầu giường. khuôn mặt cậu nhóc trẻ trung nhưng phảng phất nét buồn phiền, có lẽ là vì người anh của mình.

đoạn video clip cuối cùng chính là khuôn mặt của một người đàn ông khác trẻ hơn Lee Jeno nhiều, chắc chỉ ngang ngửa Zhong Chenle thôi. Minh tò mò mà bấm vào nút play, đoạn phim sống động khiến tim cậu vỡ tan.

- anh Jaemin, anh Jeno, là em Park Jisung đây ạ. thứ lỗi cho em khi lại động vào chiếc máy ảnh có lẽ là cả một kho báu quý giá này. em... chỉ muốn tiễn đưa những người anh mà em yêu quý như thể ruột thịt này lần cuối để các anh có thể về với nhau.

giờ đây Minh mới lấy lại chút minh mẫn để nhận ra đôi mắt một mí của cậu nhóc chỉ nhìn xuống dưới đáy mà không dám ngước lên đối diện ống kính. lúc này cậu mới để ý rằng, bộ trang phục mà Park Jisung mặc trên người là một bộ vest đen đơn giản nhưng trông rất trang trọng, thành kính. điều ấy nghĩa là... Minh chỉ lặng im, đầu óc không dám nghĩ tiếp.

- chiều hôm ấy, anh Jeno đã ngủ rất nhẹ nhàng. trước khi đi, anh ấy còn ăn hết một tô cháo nhiều hành mùi mà ngày xưa anh Jaemin hay ăn. thấy anh ăn khoẻ như vậy, tâm trạng vẫn tốt như bao ngày, em còn tưởng anh sẽ khá lên, thế mà... anh ác lắm.

cậu nhóc nén giọng khi đang bắt đầu chìm vào quá khứ vỡ tan. sau đó đôi mắt một mí phớt hồng cũng dịu bớt rồi cong nhẹ như đang mỉm cười.

- nhưng tốt rồi anh nhỉ, anh gặp lại anh Jaemin rồi, bọn em buồn nhưng cũng mừng thay cho các anh lắm. anh Jeno mấy ngày trước còn vui vẻ kể cho Chenle về anh Jaemin ngày xưa tuyệt vời đến cỡ nào. anh tệ lắm, làm Chenle nhà em cứ tò mò mãi nhưng đâu còn gặp được nữa đâu. anh cũng dặn em mãi là phải giúp anh chăm sóc Yoomi như thế nào, còn bảo là nếu sau khi anh đi thì bọn em có thể trở thành "bố" con bé thay anh, lúc đó em đã mắng anh lớn đến nỗi cãi nhau luôn. thế mà bây giờ... em và Chenle thành "bố" của Yoomi thật rồi. đồ độc ác, em chỉ muốn cãi nhau với anh thôi mà!! gặp anh Jaemin rồi, cấm anh bắt nạt anh của em đó!!!

- một lần nữa, em cảm ơn Lee Jeno, Na Jaemin đã xuất hiện trên cuộc đời và giúp Park Jisung này trưởng thành rất nhiều. cảm ơn anh Jaemin đã mang thiên thần Na Yoomi đến và cảm ơn anh Jeno đã nuôi nấng thiên thần thành người thật tốt. cảm ơn hai anh vì đã yêu nhau.

bức hình cuối cùng kết thúc cho toàn bộ chặng đường, chính là hai bia mộ được khảm đá lên đó hai cái tên rõ ràng, rành mạch Lee Jeno và Na Jaemin cạnh bên, không tách rời. khuôn mặt của Na Jaemin tươi trẻ, rạng ngời ở tuổi xuân xanh thật xinh đẹp. cạnh bên là khuôn mặt phúc hậu, ôn nhu của người đàn ông trưởng thành đầy vết thương tổn nhưng vẫn dịu dàng bỏ qua tất cả mà mỉm cười thanh thản - Lee Jeno. có lẽ Park Jisung và Na Yoomi đã đấu tranh tới cùng với gia đình họ Na để họ có thể ở cạnh bên nhau mãi mãi.

bầu trời âm u như thể thế giới tiễn đưa người về cõi bình yên, tiếc thương cho mối tình đẹp đẽ. nhưng trong tấm hình, hai khung hình vẫn thật ấm áp và rạng ngời. có lẽ Lee Jeno và Na Jaemin đã gặp lại nhau tại một lễ đường nào đó không tồn tại khổ đau. kết thúc cho một câu chuyện tình đẹp nhưng buồn, buồn nhưng vẫn rất đẹp.





































































Minh rút thẻ nhớ khỏi máy tính, khuôn mặt còn nhơn nhớt sau khi nước mắt đã hong khô, để lại những vệt mờ mờ trắng trắng. cậu quyết định dừng hẳn cả việc kiểm tra các thẻ nhớ khác, nhiêu đây thông tin đã đủ để Minh chu du quay về một miền kí ức rồi. cậu mở hé cửa sổ, bóng tối tĩnh lặng nhưng đã có vệt sáng nhàn nhạt từ xa, Minh giật mình nhìn lên đồng hồ trên tường, không ngờ rằng trong lúc mình mải mê chìm đắm thì trời đã gần sáng. thế là Minh đứng dậy mở toang cả cửa sổ còn đọng chút sương trong trên kính. nhàn nhã hút điếu thuốc, ngắm nhìn từng chút vệt sáng bình minh chầm chập phủ lên phố phường. Hà Nội bình yên đến diệu kì, hơi thở của sương sớm xuyên qua những tán cây, mang lại cảm giác thật thanh khiết. ước gì con người trong cuộc sống cũng đối xử dịu dàng với nhau như khung cảnh lúc này, thuần khiết và tinh khôi như ánh bình minh đang chậm rãi ban tặng hy vọng vào cuộc sống. như khoảnh khắc Hưu chiến Lễ Giáng Sinh vào Thế chiến thứ nhất năm 1914, khi quân đội Đồng minh cùng lính Đức quyết định buông bỏ súng đạn, cùng nhau bước ra khỏi chiến hào và sang bắt tay nhau. cùng chia sẻ điếu xì gà và tận hưởng lễ Giáng Sinh với nhau hoà bình, mặc kệ có thể rằng sau ngày mai chính người ấy sẽ giết chết mình.

rõ ràng, con người có thể chung sống hoà bình, nhẹ nhàng và tử tế với nhau, nhưng họ lại không chọn nó. chỉ đến khi cập kề giây phút sinh tử, một chút thiện lương ấm áp, lòng nhân đạo bé tí tẹo cũng đủ để con người muộn màng nhận ra được vô vàn giá trị sống. tình yêu lại là phương thuốc chữa lành và là điều kì diệu để kết nối tất cả với nhau, tồn tại mãi mãi xuyên qua thời gian lẫn không gian.

Minh nghĩ rất nhiều về những điều đó, phiền muộn cũng dần dần tan biến trước bầu trời chậm rãi hửng sáng. như niềm tin của cậu dành cho Lee Jeno và Na Jaemin thực sự sẽ gặp lại nhau.

điếu thuốc tàn cũng là lúc Minh gục đầu lên bàn, chìm vào giấc ngủ sau tàn tích của công cuộc khám phá vĩ đại trong đêm. lòng cậu nhẹ nhàng như cơn gió lạnh của Hà Nội đang dần dịu dàng hơn khi được ủ ấm trong ánh sáng của ngày mới.

Minh đã ngủ rất ngon cho đến khi nghe thấy tiếng chuông gọi cửa bên ngoài. cậu nhận ra rằng mình đã ngủ quên đến nỗi quên cả mở hàng, bèn lật đật vốc nước rửa sơ qua khuôn mặt ngái ngủ còn sưng sưng vì trận "lụt" đêm qua ra ngoài. thông qua khe cửa, Minh nhận ra được "vị khách" đã vô tình đánh thức mình là một người con trai khác.

- xin hỏi ai vậy ạ?

- chào cậu, hôm qua tôi có nhắn tin hẹn trước là hôm nay ghé cửa hàng để xem mua máy ảnh ấy mà. không biết có phải hôm nay cậu mở hàng trễ hay là tạm đóng một hôm không?

Minh lúc này mới ù ù cạc cạc tiêu hoá hết lời nói của người kia, chậm chạp lục tung trí nhớ lên thì xác định đúng là hôm qua có người đặt hẹn thật. thế là cậu ngại ngùng gãi đầu, mở cửa cho người kia bước vào.

- thật xin lỗi, đêm qua có chút việc nên tôi ngủ quê-

Minh ngập ngừng trước khuôn mặt đối diện. đó là một chàng trai trẻ xêm xêm tuổi cậu, chiều cao cũng ngang bằng cậu, nổi bật với khuôn mặt góc cạnh nam tính nhưng nhìn kiểu cũng cảm thấy thật quen.

- x-xin lỗi nhưng chúng ta... từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?

có vẻ như người kia cũng cảm nhận điều gì đó bất ngờ. thông qua ánh mắt, Minh nhìn thấy được sự tương đồng nào đó giống mình.

- tôi cũng cảm thấy cậu rất quen nhưng lại không nhớ nổi. hình như chúng ta từng nhìn thấy nhau ở đâu rồi thì phải, vì rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cậu.

- ...

như cảm giác deja vu lạ lùng, cả hai cứ nhìn nhau một lúc nhưng đều thất bại trong việc nhận ra người kia. đứng mãi trước cửa cũng kì, Minh đành khéo léo mời cậu trai kia vào cửa hàng để hắn có thể xem máy.

mang theo một cái đầu vô vàn dấu chấm hỏi vào trong pha nước, Minh lớn tiếng hỏi với ra.

- cậu uống nước chè ấm được không? dạo này trời lạnh lạnh đấy.

- được, cho tôi xin thêm chút đường nhé?

- oke!!!!

đến khi bưng ra khay có hai ly nước chè đường, Minh đứng hình trước khung cảnh phía trước.

chàng trai lạ mặt nhưng quen quen kia lại đang cầm chính xác chiếc máy ảnh Samsung cũ mà đêm qua cậu mày mò kia. chính là chiếc máy ảnh của Lee Jeno. hắn cầm lên xem xét rất chăm chú, các thao tác sử dụng máy thành thục như thể bản thân đã sử dụng nó rất nhiều lần. thậm chí hắn còn quay ra chụp trêu Minh đang đứng đờ đẫn với khay nước chè trên tay, chụp xong còn cong đôi mắt cún cười cậu.

- xin lỗi vì chụp chưa xin phép, thấy cậu đứng mãi ở đó trong buồn cười quá nên tôi "test" thử máy.

- cậu biết sử dụng chiếc máy đó sao???

rõ ràng câu hỏi chẳng liên quan với câu nói trước, nhưng Minh thành công thu hút sự chú ý của chàng trai lạ, hắn nghiêm túc nhìn cậu thật lâu, Minh run rẩy nhìn sâu vào hình bóng của mình phản chiếu trong đôi mắt ấy. hình như... cậu đang dần nhớ ra mình đã thấy người này ở đâu rồi.

giọng nói trầm ấm cất lên vô cùng ôn nhu, phá tan bầu không khí yên lặng.

- tôi không rõ, nhưng tôi có cảm giác mình từng sử dụng chiếc máy ảnh này rồi, nên tôi đã cầm nó lên đầu tiên.

lời nói của người này như viên đá rơi vào mặt hồ êm ả trong Minh, thành công trong việc khuấy động cả thế giới trong cậu.

- tôi có thể hỏi tên cậu là gì chứ?

- tôi... tên Minh, Gia Minh. còn cậu?

- tôi là Thế Nam.

Nam mỉm cười, nụ cười bội phần yêu chiều trên khuôn mặt nam tính mà Minh đã nhớ ra hắn chính xác giống ai.

- N-Nam thích... ăn gì?

giọng Minh gãy đoạn, cậu đang hoàn toàn rối mù trước tình huống này.

- lần cuối là sáng nay, tôi đã ăn một bát cháo nhiều hành mùi.

Minh giật mình tỉnh mộng khi nghe thấy tiếng rơi rớt lớn, cậu cảm thấy chân tay đều lan đến một sự bỏng rát phải nhăn nhó mặt mũi. nhưng ánh mắt Minh vẫn dán về một Thế Nam đang gấp gáp đặt máy ảnh lên bàn rồi vội vã chạy về phía cậu với một khuôn mặt lo lắng như thể rất nghiêm trọng. tầm nhìn của hắn chỉ chăm chăm vào bàn tay đỏ ửng của Minh vì bị nước chè nóng hắt vào, thế mà vừa vặn nằm trọn trong bàn tay to lớn của hắn. miệng Nam vừa thổi vừa hỏi, hai tay không ngừng thay phiên xoa xoa bàn tay bất động của cậu.

- cậu có sao không??? sao lại vô ý làm rơi khay nước nóng thế??? bị bỏng rồi này!!!

Minh ngạc nhiên khi nhận ra, ngay cả giây phút được người này chăm lo, xem xét vết thương cũng thật quen thuộc. như thể khung cảnh này cậu đã nhìn thấy rất nhiều lần, khoảnh khắc bản thân được người này lo lắng cũng trở nên thân quen đến lạ thường. thế mà đây lại là lần đầu tiên, Minh và Nam gặp nhau.

- sao cậu lại lo lắng cho tôi đến như vậy?

rõ ràng trong giọng nói đã nghe rõ được sự run run, nhưng Minh vẫn liều mạng hỏi hắn. Nam chỉ ngước mắt lên nhìn cậu từ tốn, dịu dàng.

- vì tôi xót em.

mắt Minh cay xè. trong cái mờ đục của tầm nhìn, lúc này cậu mới nhận ra được sự quen mắt trong tiềm thức khi nhìn thấy bức hình của Na Jaemin đêm qua. rõ ràng bản thân cũng có cảm giác như đã nhìn thấy người này ở đâu, nhưng lúc ấy cậu bằng cách nào cũng không thể nhớ ra, mặc cho khuôn mặt của chính mình có phản chiếu trên tấm kính trên cửa sổ gần đó. giờ thì Minh lại lờ mờ nhận ra như thể trí nhớ đang dần ùa về.

Nam thấy người bé bỏng trong tim vẫn đang xúc động mà không thể nói được gì, chỉ biết một tay nắm tay em, tay còn lại với lên gạt đi những dòng nóng hổi cản trở anh nhìn thấy đôi mắt của người kia. động tác bội phần dịu dàng, nâng niu.

- sao em lại khóc?

- ...

- anh tìm được em rồi.

trái tim Minh như cơn sóng dưới đáy đại dương trồi được lên mặt nước, dữ dội và ồn ã. tất cả đều như vỡ oà tìm đến bờ.

- cậu... không phải, anh sao biết em ở đây???

- vô tình thôi, anh không nhớ rằng mình phải tìm em.

đó là sự thật, Nam hoàn toàn không có trí nhớ và ý định nào để tìm kiếm một ai đó trước khi đến đây. như một sự sắp đặt tự nhiên mà tạo hoá dành tặng cho cả hai.

- vậy... anh nhận ra em từ khi nào?

- khi anh cầm chiếc máy ảnh kia lên và chụp em.

có lẽ Minh không ngờ rằng, giây phút anh nhìn vào ống ngắm và chụp cậu cầm khay nước, cảm giác deja vu trong Nam đã biến thành những kí ức chân thật. Minh chỉ biết mỉm cười oà khóc lên như một đứa trẻ, cậu ôm chặt lấy Nam, cảm xúc đong đầy từ đêm qua như vỡ tung. càng khóc mãnh liệt, cậu càng ôm chặt hơn người đàn ông trước mặt, như thể bao nhiêu kìm nén muốn ôm lấy người trên màn hình tên Lee Jeno kia cuối cùng cũng đạt được. khóc cho thoả nỗi lòng, nhưng Minh đồng thời cảm nhận vai áo mình đang dần ướt một mảng. giọng đàn ông nghẹn ngào trong gió, nhưng nghe sao cũng thật hạnh phúc.

- anh đã rất nhớ em.

- em cũng vậy, em... yêu anh.

- anh cũng yêu em, yêu em rất nhiều. cảm ơn vì đã đợi anh, anh sẽ không để em đi nữa đâu, dấu yêu ơi!

"when i'm away, i will remember how you kissed me
under the lamppost back on sixth street
hearing you whisper through the phone
"wait for me to come home""

...

end

...

truyện viết dựa vào chi tiết shop ruột bán máy ảnh kỹ thuật số cũ của mình có đăng lên mạng xã hội mấy bức ảnh chụp phong cảnh đẹp từ thẻ nhớ cũ. mấy tấm ảnh khá thơ mộng nên chủ shop đăng lên vậy thôi, rồi mình tự nảy plot. chứ chuyện tình trắc trở thì chỉ có trong đầu mình vậy á, không có ngoài đời thật đâu nên mọi người đừng buồn 🥲. à nhưng chuyện tình Trương Quốc Vinh - Đường Hạo Đức thì có thật ngoài đời nhé các nàng 👁👄👁.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top