Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm ngủ không ngon, buổi sáng còn bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ, La Tại Dân vẻ mặt âm trầm đứng dậy, đánh răng rửa mặt rồi đi học.

Cũng không biết có phải tối qua nghĩ quá nhiều hay không mà hiện tại đại não cậu tràn đầy những sự kiện có liên quan đến Thương Hỏa, nhất là câu nói "Tám năm, tôi vẫn luôn chờ cậu online đó, A Dân" kia. Tuy nó được truyền tải dưới dạng ký tự, song La Tại Dân lại vô thức tưởng tượng ra tiết tấu cùng giọng điệu của đối phương... và cứ thế lời ấy một lần rồi lại một lần, liên tục vang vọng ở trong đầu cậu.

La Tại Dân giật mình, lắc lắc đầu mấy cái, như thể cưỡng ép bản thân phải chuyên tâm nghe giảng.

Nhưng mà mấy phút đồng hồ sau...

La Tại Dân đã vô thức nhập vào khung tìm kiếm trên quầng sáng hình vuông của chiếc vòng tay thông minh bốn chữ - Thương Hỏa Vô Tình.

Kết quả tìm kiếm xổ ra một đống lớn, song, điều khiến La Tại Dân ngạc nhiên chính là, gợi ý hàng đầu lại là một trang bách khoa toàn thư về nhân vật do cộng đồng mạng cập nhật -

Thương Hỏa Vô Tình

Thông tin chung: Game thủ 『 Thần Ma 』, cao thủ đệ nhất toàn server, một trong những con át chủ bài tuyên truyền game của Flying Network.

Tên thật: Không rõ

Biệt danh: Vô Tình, Tình ca, S thần, Đệ nhất Ma tôn, Ông xã (??)

Giới tính: Nam

Sinh ngày: Không rõ

Giới thiệu vắn tắt: là game thủ nổi tiếng nhất của『 Thần Ma 』, phi thường bí ẩn, nghe đồn là sinh viên đại học nổi tiếng, bởi vì thanh âm vô cùng dễ nghe nên có rất nhiều fan nữ...

Nội dung cực kỳ ngắn gọn, La Tại Dân nhanh chóng xem xong, cũng không bắt gặp cái tin tức quái đản nào, nhưng phần cuối trong mục Thông tin chung lại khiến cho cậu có chút giật mình - người tuyên truyền game?

Lướt qua mục Phản hồi của trang, quả nhiên La Tại Dân nhìn thấy rất nhiều video và đường link liên quan đến người nọ. Sau đó cậu ghé qua trang chủ của Flying Network, quả nhiên mò được trang cá nhân của Thương Hỏa, số lượng fans của hắn thế nhưng lên đến hơn tám mươi vạn người! (800K followers)

La Tại Dân không theo đuổi ngôi sao, cũng không biết có tám mươi vạn người quan tâm theo dõi sẽ có cảm giác gì, nhưng đầu năm cậu mới lập một cái tài khoản weibo thế mà đến nay vẫn chẳng được mấy người chú ý, lượng follow mãi mãi vẫn duy trì ở phạm vi hai chữ số, hơn nữa đều là acc clone. Vì thế cho nên đối diện với sự chói lòa của Thương Hỏa, La Tại Dân chỉ cảm thấy mình giống như người phàm được gặp đại tiên, hoặc là thảo dân nhìn thấy Hoàng đế, thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người!

Hiện nay khung trực tuyến đang trong trạng thái Close, bên dưới có ghi chú rằng Thương Hỏa Vô Tình sẽ lên sóng vào tám giờ tối các ngày ba, năm, bảy hàng tuần. Phía dưới trang chủ là danh sách video đã từng phát, lượt view mỗi cái đều lên tới bảy chữ số luôn!

Lúc này, La Tại Dân bỗng bị một dòng chữ di động ở bên phải trang chủ hấp dẫn lực chú ý. Chỉ thấy một cái tên topic rất hot có nội dung là "Tối qua Thương Hỏa Vô Tình không trực tuyến, khiến cho vô số khán giả gào thét" vùn vụt chạy qua. La Tại Dân ngẩn người - tối qua? Từ từ... Hôm qua là thứ ba, thời điểm mình lên game hình như là khoảng tám giờ tối... Cho nên có thể nói, đầu sỏ khiến cho Thương Hỏa không trực tuyến chính là mình?

Sau khi biết được chân tướng, La Tại Dân có cảm giác... áp lực nặng tựa Thái sơn!

Tắt trang chủ Flying Network trong cảm giác kinh hồn bạt vía, La Tại Dân hít sâu một cái, sau khi tỉnh táo mới nhìn lướt qua các kết quả tìm kiếm khác, phần lớn đều là đủ loại post tán phét về Thương Hỏa Vô Tình. Thoáng thấy một kết quả tìm kiếm có nhắc đến "Lạc Hoa Y Y", cậu nhất thời tập trung xem kỹ, tiêu đề bài post ấy chính là -《 Vạch trần cô gái xuất hiện bên người Thương Hỏa Vô Tình 》

Mở xem một lúc, La Tại Dân mới muộn màng phát hiện... mình thế mà lại có hứng thú với mấy cái thứ vớ vẩn này! Song thời điểm định tắt đi, lại không khống chế được cảm giác tò mò, cuối cùng La Tại Dân vứt bỏ cảm giác thốn đến tận rốn mà đọc tiếp...

Bài post được mở vào hai năm trước, song vẫn được update, bên trong kể ra những nữ game thủ đã xuất hiện bên cạnh Thương Hỏa Vô Tình, có hình chụp cũng có chân tướng. "Hình chụp" đại đa số là ảnh cap từ game, ví dụ như một người chơi nữ nào đó tỏ tình, tặng hoa hoặc phát loa cho Thương Hỏa Vô Tình... Nói chung là nhiều không đếm xuể.

Thế nhưng, Thương Hỏa gần như đều không đáp lại, chỉ trả lời duy nhất một lần, mà hình chụp cụ thể như sau -

Thế giới 〗『 Tiểu Tiên A Tinh : "Thương Hỏa ~~~ Thương Hỏa Vô Tình ~~~ "

Thế giới 〗『 Thương Hỏa Vô Tình 』: "?"

Thế giới 〗『 Ngôn Bất Hạ : "A a a a a a a a a chụp ảnh chung! ! !"

Thế giới 〗『o Xuân Qua Hạ Đến o: "Nam thần thế mà lại trả lời!"

Thế giới 〗『 Thái Phi Đường : "A Tinh là ai?"

Thế giới 〗『 Tiểu Tiên A Tinh : "Mị mới rớt từ trên trời xuống..."

Thế giới 〗『 Thương Hỏa Vô Tình : "Nhìn chat mật."

Thế giới 〗『 Nghi Hà Nước Lạnh : "Đệt! Còn chat mật! Nam sinh thanh cao lạnh lùng điềm tĩnh đâu rồi?"

Thế giới 〗『 Ngôn Bất Hạ : "Đừng có Tán gẫu mật nhaaaaaaa! ! !"

Thế giới 〗『 Tiểu Nghệ Bắn Mặt Trời : "Tọa độ của Tiểu Tiên A Tinh là 142,381, tổ đội vây xem đi."

Thế giới 〗『 Lan Phong : "Có thể mần thịt không? "

Thế giới 〗『 Diều Diều : "Muốn giết người +1 "

Thế giới 〗『 Thái Phi Đường "Muốn giết người + số chứng minh thư, cầu tổ đội! "

Thế giới 〗『 Hồng Tinh Nhất Vạn Nhất : "Con gái thật là đáng sợ..."

...

Hình chụp đến đây là kết thúc, trong đó Tiểu Tiên A Tinh nói tổng cộng hai câu, Thương Hỏa cũng hồi đáp đúng hai câu, không có ánh chụp Tán gẫu mật, kế tiếp đều là lời tường thuật của chủ post, chỉ biết "Tiểu Tiên A Tinh" kia đã bị một đống game thủ nữ vây đánh trong một khoảng thời gian, sau liền không còn xuất hiện.

La Tại Dân xem mà hai gò má thoáng chốc nóng lên, không thể không nói, hai cái tên "Tiểu Tiên A Tinh" và "Tiểu tiên A Dân" khá giống nhau, bản thân cậu muốn giữ mình không rơi vào tình trạng ảo tưởng sức mạnh cũng khó lắm... Cập nhật cuối cùng của post này ở vào khoảng một năm trước, dù thế thì khi ấy Thương Hỏa cũng đã đợi cậu hết sáu, bảy năm rồi. Tưởng tượng một chút về tâm tình vừa vọt lên trời đã rơi thẳng xuống mặt biển vào thời điểm Thương Hỏa phát hiện "Tiểu Tiên A Tinh" không phải người hắn muốn tìm, La Tại Dân cũng sắp bị từng đợt sóng triều của tự trách cùng áy náy nhấn chìm!

Làm sao đây, có lẽ nên quay lại game giải thích một chút chứ nhỉ? Nói cho đối phương biết mình là nam, để hắn hoàn toàn hết hy vọng?

... Cảm giác như vậy cũng thật là tàn nhẫn.

Song, nếu không giải thích, cũng không online, hình như lại còn tàn nhẫn hơn, bởi vì căn cứ vào tính tình của Thương Hỏa, không chừng hắn sẽ tiếp tục chờ, chờ mình lại đăng nhập vào game lần thứ hai...

Nooooo...

Vì sao cậu lại vớ được một mớ rối rắm như vậy chứ!...

Trong lòng bế tắc, La Tại Dân lơ đễnh nhìn thoáng qua phần tiếp theo của bài post, đoạn sau, cái tên Lạc Hoa Y Y bắt đầu xuất hiện. Khác với những bức hình chụp cảnh tỏ tình khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng lúc trước, ảnh liên quan Lạc Hoa Y Y đều là thông báo của hệ thống khi cô và Thương Hỏa Vô Tình ở cùng nhau, ví dụ như hai người cùng hoàn thành một phó bản nào, cùng giết được con boss gì, hoặc là hình chụp cô và Thương Hỏa cùng "bay". Những tấm hình giản đơn như vậy, thế nhưng dường như lại thể hiện được sự danh chính ngôn thuận giữa cả hai người.

Trong post còn đề cập tới thứ hạng của Lạc Hoa Y Y, nếu xóa đi tất cả "Thần tộc" chắn ở giữa thì Thương Hỏa Vô Tình và Lạc Hoa Y Y vừa vặn xếp liền kề. Chủ post phỏng đoán bọn họ là một cặp, chẳng qua không công khai mà thôi. Bên cạnh đó, ảnh thật của Lạc Hoa Y Y lúc được giải quán quân một cuộc thi nhan sắc dành cho game thủ cũng được up lên, người trong ảnh vô cùng xinh đẹp, không phải loại thanh tú dễ thương, mà là đẹp theo đúng chuẩn mực của từ này. Hiển nhiên những bình luận phía dưới sẽ có cả một đống như "Hâm mộ ghen tỵ hận", "Ngoại hình như vậy, nếu tôi mà là Vô Tình tôi cũng động tâm" hoặc "Bất kể diện mạo hay thực lực mị đều kém xa, xin giơ cờ trắng đầu hàng" linh tinh này nọ.

Mặc dù thế, song La Tại Dân lại không nhìn thấy một điểm "đen" nào của Lạc Hoa Y Y, rõ ràng em gái này rất biết tránh đầu sóng ngọn gió, hơn nữa lại thật xứng đôi với Thương Hỏa. Tuy nhiên tán phét chung quy cũng vẫn là tán phét, không có gì chứng cứ xác thực, La Tại Dân cũng biết, Lạc Hoa Y Y và Thương Hỏa chẳng có cái gì. Nếu giữa bọn họ thực sự có vấn đề thì hắn với cậu cũng đâu cần rối rắm đến vậy!

Cả ngày hôm ấy, La Tại Dân vẫn luôn xem những post tán dóc về "Thương Hỏa Vô Tình" trong quá khứ.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, La Tại Dân tắt vòng tay thông minh, mang theo vẻ mặt táo bón mà đứng dậy... đi đến canteen ăn cơm.

Trên đường, cậu nhận được điện thoại của Đông Huyên, cô nhắn sau khi ăn xong cậu hãy tranh thủ ghé qua phòng học vụ, nhờ cậu tổ chức một hoạt động nào đó.

Đông Huyên là phó chủ tịch đương nhiệm của hội sinh viên, một ngự tỷ hàng thật giá thật, một đóa hoa hiếm có của Hoa đại, và đồng thời cũng là bạn gái trước đây của La Tại Dân...

Còn chuyện vì sao lại là "trước đây" ấy à, theo như những gì Đông Huyên bày tỏ thì La Tại Dân rất "trầm".

Bộ dạng La Tại Dân không phải là quá đẹp trai, nhưng trên người có một khí chất thuần túy đặc biệt. Năm nhất đại học Đông Huyên gia nhập hội sinh viên, lần đầu tiên gặp La Tại Dân, người nọ một thân sơ mi trắng quần jeans, nhẹ nhàng vui vẻ như một thiếu niên, trong veo thanh lãnh như một dòng suối mát.

La Tại Dân hoàn toàn thỏa mãn ảo tưởng "thư sinh áo trắng" trong lòng Đông Huyên, bởi vậy, đối với người này, cô chính là vừa gặp đã thương, gặp lại lần nữa thì phi thường thân thiết. Do đó Đông Huyên nhanh chóng bắt đầu theo đuổi La Tại Dân.

Tục ngữ có câu, nữ theo đuổi nam như cách tầng lụa mỏng.

La Tại Dân không lạnh lùng thanh cao, cũng chưa từng yêu đương quấn quýt, thấy Đông Huyên xinh đẹp hoạt bát, trong lòng không ghét liền nghĩ mình đã thích người ta, vì thế bọn họ kết giao.

Thế nhưng Đông Huyên không ngờ, La Tại Dân thoạt nhìn trầm tính kiệm lời lại thực sự là Liễu Hạ Huệ tái thế, ngoài lạnh mà trong cũng chẳng nóng hơn được chút nào. Ở bên nhau hơn nửa năm, hai người vẫn không mặn không nhạt, cho dù cô là điện là chớp, nhưng nếu gặp phải vật có tính cách điện cao thì cũng hoàn toàn bó tay. Vì thế một năm sau bọn họ chia tay, trở thành những người bạn bình thường.

Từ ấy, Đông Huyên cứ gặp được La Tại Dân là liền nghiến răng nghiến lợi đòi bắt nạt, mà La Tại Dân cũng hiểu mình khiến đối phương phải chịu thiệt thòi, cho nên miễn là yêu cầu của cô, chỉ cần có thể làm La Tại Dân tuyệt không từ chối.

Vội vàng tiêu diệt phần cơm, La Tại Dân lê tấm thân mỏi mệt đi đến phòng học vụ, chỉ thấy Đông Huyên đã chờ sẵn từ lâu, còn mang tới cho cậu một quả táo.

"Em nghe Chu Hằng nói anh muốn rút khỏi hội sinh viên?" Câu đầu tiên Đông Huyên nói chính là câu này.

La Tại Dân cầm quả táo, cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Đông Huyên nhíu mày: "Có chuyện gì, sao lại buồn bã ỉu xìu như vậy!"

La Tại Dân: "Không có gì, chẳng qua cảm thấy có tâm mà không có sức thôi."

Đông Huyên hận nhất cái bộ dáng này của La Tại Dân. Trước kia khi còn hẹn hò cũng thế, có tâm sự gì La Tại Dân đều cất giấu một mình, khiến cô cảm thấy bản thân không được đối phương xem trọng. Nhưng cũng chẳng có cách nào, con người La Tại Dân là như vậy, cô đã hiểu và không thể làm người ta thay đổi, cho nên mới dứt khoát buông tay.

Đông Huyên khuyên nhủ: "Nếu anh muốn nghỉ ngơi thì tạm thời cứ để lửng chức vụ ở đấy thôi, chờ đến khi tốt nghiệp trên hồ sơ cũng có thêm một điểm nhấn, cần gì phải rút khỏi hội đâu... Tranh cử ghế chủ tịch hội sinh viên là anh không tham gia, chứ nếu anh ứng cử thì làm gì có ai thắng được... Hiện tại có chuyện gì anh cứ giao cho các hội phó và các cán sự khác làm..."

"Thế em còn gọi anh đến làm gì hả." La Tại Dân cười khổ một tiếng, lại mở miệng trách cứ.

Đông Huyên trừng mắt nhìn đối phương: "Hôm nay tìm anh là vì chuyện này chỉ có anh mới làm được!"

La Tại Dân: "Được rồi tiểu thư, nói đi nào."

Đông Huyên: "Tổ ngoại ngữ muốn bắt tay với ban khoa học để mở một buổi toạ đàm ôn luyện CET-6 cho nhóm đàn em trong trường, có phải điểm thi CET-6 của anh đạt mức tối đa không hả?"

(*) CET-6 = College English Test-6: một cái chứng chỉ tiếng anh bên TQ

Khi bọn họ đang nói chuyện, một nữ sinh khác vừa reo lên vừa vội vã chạy tới gần: "Đàn anh! Anh đã đến rồi! Em gọi điện cho anh suốt cả ngày hôm nay mà không được!" Người mới đến là Quách Hữu Lăng, cũng là tổ trưởng tổ ngoại ngữ. Nói đoạn cô lại quay sang phía Đông Huyên, vui vẻ khen ngợi: "Chị Huyên, là chị gọi được đàn anh tới đây sao, lợi hại thật!"

Đông Huyên liếc xéo La Tại Dân một cái, rồi quay sang cười với Quách Hữu Lăng, sắc mặt xem ra đã tốt hơn rất nhiều.

La Tại Dân giả ngu không đáp lại lời nói của cô bé vừa mới đến, một tay ôm ngực dựa vào cạnh bàn, một tay cầm quả táo gặm gặm, hỏi: "Cuộc thi đấy có cái gì hay mà phải mở tọa đàm, cứ ôn đi ôn lại nhiều lần chẳng phải sẽ ok sao?"

Quách Hữu Lăng trưng ra bộ mặt nhăn như quả mướp đắng: "Đừng nói thế mà học trưởng, tổ ngoại ngữ bọn em không muốn để hoạt động lớn nhất hàng năm là chiêu mộ người mới đâu! Tám giờ tối ngày thứ tư tổ chức, thông tin buổi toạ đàm đã tung lên trang web hoạt động của sinh viên rồi... Anh giúp bọn em một chút đi!"

La Tại Dân nhất thời trợn mắt há hốc miệng: "Đã thông báo rồi?"

Đông Huyên nhìn về phía La Tại Dân: "Đúng thế, nhớ photo quyển sổ ghi chép quá trình ôn tập của anh năm ngoái ra năm trăm bản, làm thành một cuốn sách nhỏ, phát cho sinh viên tới tham dự tọa đàm, năm đồng một cuốn, mua tự nguyện."

La Tại Dân trừng lớn con mắt: "Còn muốn bán lấy tiền! ?"

Đông Huyên: "Đương nhiên, mấy tên ở phòng tuyên truyền không giúp sức, ngân sách của hội sinh viên đã hạn hẹp từ học kỳ trước rồi, bọn em phải tự túc hết."

La Tại Dân: Ngất, thu tiền còn không chia cho mình nữa... !

Nghe Đông Huyên nói tới phòng tuyên truyền, Quách Hữu Lăng lập tức "A" một tiếng, sau đó lấy một xấp vé ra khỏi ví tiền, nói là phiếu giảm giá dịch vụ du thuyền lấy được ở phòng tuyên truyền. Cô nói đã hẹn với mấy người bạn đi chơi vào cuối tuần này, hỏi Đông Huyên có muốn đi cùng hay không.

Đông Huyên: "Cái đám người ở phòng tuyên truyền... tiền thì không chịu xì ra, toàn cung cấp mấy cái đồ vô dụng!"

La Tại Dân thấy đề tài của hai cô bé sắp chệch hướng, vì thế vội vã kéo trở về: "Chuyện của buổi toạ đàm anh sẽ chuẩn bị, nhưng chỉ lần này thôi nhé, lần sau mà còn tiền trảm hậu tấu, anh liền..."

Thế nhưng lời còn chưa dứt, Quách Hữu Lăng đã chắp tay trước mặt liên tục cam đoan: "Khẳng định không có lần sau đâu mà! Đàn anh à~ làm phiền đến anh rồi!"

Đông Huyên cũng nói: "Là em không đúng, trước đó em đã cam đoan với mọi người rằng nhất định anh sẽ đến... Lần này xem như em thiếu anh một nhân tình đi ha."

"Em thiếu anh bao nhiêu cái nhân tình rồi hả, mỗi lần bắt anh làm việc cho hội sinh viên em đều mượn cái mỹ danh 'tốt nghiệp sẽ có hồ sơ đẹp' cả," La Tại Dân xoay người dự định rời đi, "Lần sau còn thế là anh mặc kệ đấy."

Giọng điệu La Tại Dân lơ đễnh như thể chỉ là nói vui, nhưng đó đều là những lời thực sự từ tận đáy lòng.

Mặc dù mới là nửa sau của năm thứ ba đại học, nhưng công việc sau tốt nghiệp của cậu, cũng đã có người thay cậu quyết định rồi, tội gì còn phải vì "một điểm nhấn trong hồ sơ" mà chạy qua chạy lại chứ?

Hội sinh viên trường đại học kỳ thực là một xã hội thu nhỏ với chủ nghĩa quan liêu, mà mấy cái chuyện như lục đục nội bộ hoặc là tranh quyền đoạt lợi vốn chẳng phải những gì cậu thích.

Đông Huyên cười cười giữ La Tại Dân lại: "Đây là đang oán giận em không mang lại lợi ích gì cho anh hả?"

La Tại Dân nhướng mày: "Em có thể cho anh lợi ích gì?"

Đông Huyên đoạt lấy xấp vé trong tay Quách Hữu Lăng, lắc lắc: "Cuối tuần cùng đi du thuyền nhé!"

La Tại Dân dở khóc dở cười: "Cái chiêu thuận nước đẩy thuyền này, em dùng cũng nhuần nhuyễn đấy..."

Quách Hữu Lăng nghe vậy cũng cũng nhiệt tình mời mọc: "A, nếu đàn anh đi cùng thì tốt quá!"

La Tại Dân: "Một đám nữ sinh, anh đi theo làm cái gì..."

Quách Hữu Lăng lắc đầu: "Không phải nha, bạn trai em cũng đi mà!"

Đông Huyên: "Anh xem, hiện tại đâu phải toàn là nữ sinh chứ... Anh đấy, đừng có cả ngày ủ rũ, một chút sức sống cũng đều không có. Thừa dịp thời tiết còn ấm áp, cùng ra ngoài giải sầu đi!"

La Tại Dân loáng thoáng nhíu mày, nếu là trước kia, tám chín phần mười cậu sẽ không đi - Điểm này Đông Huyên hẳn cũng hiểu được, con người La Tại Dân nói một cách dễ nghe là thanh cao lạnh nhạt, mà nói khó nghe thì chính là mọt sách quanh năm cố thủ trong nhà - Song, hai tiếng "giải sầu" kia, lại khiến cho La Tại Dân tương đối động tâm.

Đúng vậy, cậu nên đi ra ngoài giải sầu, bất kể vì cuộc sống thường ngày của mình đột nhiên mất đi động lực, hay vì chuyện gặp phải trong game.

"Được rồi..." La Tại Dân gật gật đầu, "Đến lúc đó liên hệ qua điện thoại."

Đông Huyên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: "Thật tốt quá! A đúng rồi, chuyện in ấn tài liệu ôn tập cứ theo lệ cũ, trích 30% tiền lời trả cho anh..."

La Tại Dân khoát tay, tỏ vẻ không thèm để ý.

Đợi cậu rời đi, Đông Huyên mới tiến đến bên cạnh Quách Hữu Lăng, nháy mắt với đối phương, nói: "Bạn trai em ở trong tổ tennis đúng không? Anh ta quen biết Lý Đế Nỗ chứ?"

"Đúng vậy! Em còn thường xuyên xem bọn họ đánh bóng mà, Lý Đế Nỗ siêu đẹp trai nha!" Quách Hữu Lăng đột nhiên kích động hẳn lên, nắm chặt tay của Đông Huyên, ghé đầu lại thầm thì, "Có mấy lần em đứng ngoài sân bóng nhìn cậu ấy, cũng nhịn không được mà nổi sắc tâm, nhìn Lý Đế Nỗ xong lại nhìn Triệu Hi Bách, bỗng nhiên cảm thấy mình mù mắt rồi, hà cớ chi lại chọn một người bạn trai như vậy!"

Đông Huyên: "Ha ha ha..."

Quách Hữu Lăng: "Còn có một lần bọn họ thi đấu với nhau, Triệu Hi Bách đặc biệt dặn dò em chỉ có thể nhìn anh ấy, tuyệt đối không được nhìn Lý Đế Nỗ..."

Đông Huyên: "Có thể là sợ em nhìn nhiều liền thay lòng đổi dạ~ ha ha!"

Quách Hữu Lăng cười cười: "Đúng vậy!"

Đông Huyên lôi kéo cánh tay Quách Hữu Lăng, nhỏ giọng hỏi: "Buổi đi chơi hồ cuối tuần này có thể bảo bạn trai em rủ Lý Đế Nỗ theo không?"

Quách Hữu Lăng ngẩn người, nhất thời hiểu ý, che miệng cười khanh khách: "Chị Huyên... chị muốn gặm cỏ non sao?"

Đông Huyên: "Khụ, em nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chị cảm thấy có hot boy đi cùng tương đối vui mắt vui tai!"

Quách Hữu Lăng: "Nhưng em cảm giác hot boy số một trường mình cũng cực kỳ lạnh lùng thanh cao nha. Ôi chao~, trên sân bóng có rất nhiều nữ sinh đưa nước với khăn bông cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đều từ chối hết, nếu không thì tại sao có nhiều người theo đuổi thế mà cậu ấy vẫn độc thân... Nghe Triệu Hi Bách nói, bình thường Lý Đế Nỗ tương đối thân với tổ trưởng tổ tennis Tưởng Bạch Giản, hay để em bảo anh ấy rủ cả hai người kia luôn nhé."

Đông Huyên sáng bừng hai mắt: "Được được!"

Sáng thứ bảy La Tại Dân thức dậy đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trời xanh trong vắt ngàn dặm không mây, xem ra là một ngày dễ chịu. Vì thế, cậu liền mặc một chiếc sơ mi kẻ sọc bằng nỉ cùng một cái ghi lê len màu nhạt, không mang theo áo khoác, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa rời đi.

Ký túc xá rất là yên tĩnh, tám giờ sáng thứ bảy cửa không khóa mà phần lớn sinh viên còn đang biếng nhác ngủ bù.

La Tại Dân đang xuống cầu thang bỗng nghe thấy một trận tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, còn kèm theo thanh âm trò chuyện của vài nam sinh.

"Cuối tuần còn không cho người ta ngủ nướng, con nhỏ kia thật sự điên rồi..."

"Ai đề nghị tập hợp sớm như vậy? Bạn gái mày à?"

"..."

Có vẻ không chỉ mình mình phải ra ngoài vào sáng sớm, La Tại Dân vừa nghĩ vừa chậm chạp bước về phía cửa Đông của trường đại học, tối qua Đông Huyên gửi tin nhắn nói mọi người hẹn nhau lúc 8 giờ 15 trước tiệm tạp hóa ở cửa Đông. Hai tay đút trong túi quần, La Tại Dân vừa hít vào từng hớp khí thanh mát của một sáng mùa thu, vừa câu được câu chăng nghe những người sau lưng nói chuyện.

"Thời tiết tốt thế này..."

"Việc thích hợp nhất là làm một trận bóng, chơi hồ cái con khỉ gì, một chút hứng thú cũng chẳng có."

"Anh cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ nữa kìa..."

La Tại Dân sửng sốt, bọn họ cũng đi chơi hồ? ... Lại vào đúng giờ này, chẳng lẽ là cùng một hội?

Cậu quay đầu liếc mắt thì thấy ba nam sinh sau lưng đều rất cao, đang định quan sát kỹ càng một phen lại đụng phải ánh mắt của một người trong số đó bỗng dưng nhẹ lướt lại đây.

Hốc mắt người nọ sâu hơn so với bình thường một chút, ánh mắt cũng mang theo cảm giác sắc bén lạ kỳ. Trái tim La Tại Dân chậm mất nửa nhịp, bởi vậy cậu nhanh chóng quay đầu.

Đi được một quãng, La Tại Dân mới loáng thoáng nhớ ra, hình như nam sinh nọ là người đã đụng rơi hộp cơm của mình dưới chân ký túc xá mấy ngày hôm trước.

Nghe bọn họ tán gẫu về chuyện thi đấu này nọ, La Tại Dân liền xác nhận, quả thực đúng là người của tổ tennis rồi.

Rẽ qua mấy ngã, La Tại Dân đi ở phía trước, ba người còn lại cũng vẫn đi ở phía sau, không nhanh không chậm mà nối bước cậu.

La Tại Dân cảm giác có chút mất tự nhiên, vì thế vội bước nhanh hơn để tiến đến cửa Đông trước. Song đoạn đường còn lại rất ngắn, có muốn kéo giãn khoảng cách cũng chẳng được bao nhiêu, rất nhanh ba người kia cũng tới nơi rồi.

Đã đến giờ hẹn, thế nhưng mấy người Đông Huyên vẫn chưa xuất hiện, một nam sinh trong số ba người bực bội lên tiếng: "Đậu má, lại cao su thời gian! Để tôi gọi điện!" Kế tiếp, La Tại Dân chợt nghe người nọ ồn ào nói vào di động: "Quách Hữu Lăng! Bọn em đi đến đâu rồi! Đừng có bảo với anh là vẫn chưa ngủ dậy đấy!"

- Ấu, thật đúng là cùng một hội rồi!

La Tại Dân đứng ở bên cạnh, cảm giác hơi hơi xấu hổ, vì thế dứt khoát gửi cho Đông Huyên một cái tin "Anh đến rồi", sau đó ghé vào cửa hàng tạp hóa, tỉ mỉ lựa chọn. Chọn được hai cái bánh dứa cùng hai chai nước, vừa mới xoay người, cậu liền phát hiện nam sinh chạm mắt với mình lúc nãy cũng đã vào đây.

Người nọ có vóc dáng rất cao, trên thân mặc một cái áo khoác có mũ trùm đầu màu xanh đậm không kéo khóa, đang thẳng một đường đi về phía cậu.

La Tại Dân lùi về phía sau một bước nhỏ theo bản năng. Đường đi giữa các giá hàng trong tiệm tạp hóa mini rất nhỏ, chỉ vừa cho một người, khi còn cách La Tại Dân khoảng nửa mét thì người kia dừng lại, lấy mấy bịch bánh bích quy trên giá cùng vài lon đồ uống trong tủ lạnh rồi nhanh chóng xoay người, đi vòng theo một con đường khác để tới khu vực để đồ sau lưng cậu.

Nhân viên thu ngân quét mã những món đồ của hắn xong, đang định kết toán thì thấy nam sinh kia nghiêng đầu chỉ chỉ La Tại Dân, nói: "Tính chung."

La Tại Dân: "..." Sặc, làm sao hắn biết?

Nam sinh nhàn nhạt cười với cậu: "Lần trước đụng rớt hộp đồ của anh, thật có lỗi."

Ra là vì vụ này à, La Tại Dân nói một tiếng cảm ơn rồi cùng đối phương đi ra ngoài. Lúc ấy, nhóm của Đông Huyên đã đến rồi.

"Ấy nha, mọi người đã có mặt đông đủ!" Đông Huyên mỉm cười chạy tới chỗ La Tại Dân, nhưng không chào hỏi cậu trước, mà lại liếc nhìn nam sinh bên cạnh cậu, đỏ hồng hai má, vươn tay ra nói: "Xin chào, mình là Đông Huyên, sinh viên năm ba khoa Luật."

Nam sinh bắt tay với cô, thấp giọng đáp lời: "Lý Đế Nỗ."

La Tại Dân sửng sốt, ể, tại sao cái tên này quen tai vậy nhỉ...

"Đây là La Tại Dân, là sinh viên năm ba của khoa Luật." Đông Huyên giới thiệu La Tại Dân với Lý Đế Nỗ.

La Tại Dân nghĩ nghĩ một lát, chẳng phải "Lý Đế Nỗ" chính là "Hot boy No 1" trong truyền thuyết đó sao? Năm ngoái, lúc ở trong hội sinh viên cậu từng nghe được mấy tin đồn, đại loại là khóa này có một nam sinh cực kỳ đẹp trai nhập học, về sau đám nữ sinh bên cạnh cậu cũng thường xuyên nhắc tới hắn ta.

Cẩn thận quan sát đối phương, La Tại Dân tò mò không biết chàng "Hot boy No 1" khiến cho một đám nữ sinh ôm mặt thét chói tai, lũ lượt chạy theo như vịt kia rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào... Mũi ra mũi, mắt ra mắt, ngũ quan tương đối đoan chính, hình như cũng rất bình thường đi.

"Này này, La Tại Dân..." Đông Huyên khẽ đụng vào cánh tay của cậu, nhẹ giọng nhắc nhở một câu. Lúc ấy La Tại Dân mới kịp thời phản ứng việc Lý Đế Nỗ vươn tay muốn bắt tay với mình.

"À, xin chào." La Tại Dân nhanh chóng đáp lễ.

Trên người La Tại Dân có hai thứ đặc biệt không phù hợp với tuổi dậy thì, đó là tay và chân... Tay chân cậu rất nhỏ.

La Tại Dân không thấp, cũng được 1m75, nhưng lại chỉ đi giày cỡ 38, kích cỡ nhỏ nhất của nam giới. Mà kích cỡ này nhiều khi các cửa hàng giày không nhập, cho nên cậu đành phải mua tạm giày trẻ em. Tay La Tại Dân cũng vậy, ước chừng nhỏ hơn bàn tay nam sinh bình thường một chút, song cũng không giống tay con gái, chẳng qua là nhỏ mà thôi.

Bình thường, rất ít người chú ý tới điểm này, chỉ khi bắt tay hoặc là so tay với người cùng giới thì mới dễ dàng bị đối phương phát hiện.

Tình huống hiện tại chính là như thế, Lý Đế Nỗ nắm lấy bàn tay của La Tại Dân, lại cảm giác như mình đang nắm tay của một bé trai vị thành niên, nhỏ nhắn mềm mại hơn so với tay của thanh niên rất nhiều. Tuy không nói cũng không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút giật mình.

Chỉ chốc lát sau tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ, cả bọn giới thiệu lại một lần. Con trai còn có hai người nữa, người đeo kính gọng đen thoạt nhìn nhã nhặn ôn hòa là Tưởng Bạch Giản - năm ba, thanh niên vóc người cường tráng tóc cắt cua là Triệu Hi Bách - năm hai, bọn họ đều là thành viên tổ tennis giống Lý Đế Nỗ, trong đó Triệu Hi Bách là bạn trai của Quách Hữu Lăng. Về thành phần nữ sinh, Quách Hữu Lăng dẫn theo hai người, một là Lý Dao Dao - phó ban tuyên truyền mà La Tại Dân cũng quen biết, người còn lại là bạn cùng phòng ký túc với cô nàng.

Bốn nam bốn nữ, vừa vặn hai xe, Đông Huyên hỏi mọi người phân chia thế nào, Tưởng Bạch Giản đẩy đẩy kính mắt, cười nói: "Nam một xe, nữ một xe, nếu phân mấy em gái cùng xe với Lý Đế Nỗ, xuống xe chân nhũn cả loạt thì còn chơi kiểu gì được."

Mọi người phì cười: "Phụt..."

Lý Dao Dao đỏ mặt kêu lên: "Có khoa trương như vậy không!"

Tưởng Bạch Giản: "Ok thôi, ai muốn ngồi cùng xe với Lý Đế Nỗ đứng ra đây nào."

Nghe anh ta nói thế, mấy cô gái đều lộ vẻ rụt rè, đỏ mặt mà nhăn nhó, chỉ có Quách Hữu Lăng đánh bạo khẽ bước ra nửa bước song lại bị Triệu Hi Bách lôi cổ về. Mọi người sảng khoái cười vang một trận, không khí hòa hợp hơn rất nhiều, tuy nhiên cuối cùng vẫn dựa theo đề nghị của Tưởng Bạch Giản, nam nữ ngồi riêng xe.

Lúc nãy một mình một đường, đến cuối cùng La Tại Dân vẫn cứ phải ngồi chung với ba người bọn họ.

***
P/s: nốt bộ này thôi 🥺
Dài lắm ớ, thi xong rùi up tiếp nghen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top