Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Không còn đáng ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em bé thỏ giận Jeno rồi, và Jeno chẳng biết làm cách nào để em bé hết giận cả.

Đã năm ngày kể từ ngày Jaemin giận dỗi đóng cửa, Jeno cũng chẳng dám vác mặt đến nhà Donghyuck. Lee Jeno thông minh có thể đạt điểm cao trong mọi môn học khi chỉ cần học trong vài ba ngày, có thể mở công ty, tự mình quản lí, nhưng con người ai mà chẳng có một khuyết điểm nào đó, hoặc nói đúng hơn, là điểm yếu. Và điểm yếu của Jeno, chính là trẻ em. (Nhưng sau này Jeno sẽ nhận ra, thực chất điểm yếu của mình chỉ là Jaemin mà thôi.)

"Mày không chỉ tao cách làm cho em bé thỏ hết giận được à?" Jeno ở đầu dây điện thoại hét to với cậu chàng trên màn hình khi hai người call video.

Chỉ tiếc rằng, người nói thì cần nhưng người nghe chẳng thiết, Donghyuck cười khằng khặc, chỉ vào mặt Jeno qua màn hình điện thoại, bộ dáng chẳng khác nào tên thắng cuộc đang nhìn kẻ thua mình một cách hách dịch:

"Đáng đời! Để ông trời con nhà này hành mày thêm vài phát cho mày bớt đến nhà bố lại, chứ bố chả còn đồ ăn tiếp mày nữa rồi."

Ngoại trừ chuyện Jeno mặt dày hay trườn mặt đến nhà Donghyuck thì còn lại chính là cậu nói điêu. Thức ăn có Jeno mua đến, hết có thể ngang nhiên dùng thẻ của hắn mua hết này nọ trên mấy cửa hàng online. Việc nhà có hắn làm, đống bát đũa hai chú cháu ăn xong cũng là hắn dọn. Nhưng Donghyuck hiện tại từ chối kể những phúc lợi này. Hiện tại cậu chỉ muốn cười vào mặt họ Lee nhưng không cùng tên mà thôi.

Trần đời, việc Jeno hối hận số một chính là làm bạn với Donghyuck. Việc làm bạn với một tên cợt nhả quả là một điều đáng buồn trong cuộc đời Jeno. Nhưng rồi suy nghĩ lại, nếu không kết bạn với Donghyuck thì không thể gặp Jaemin. Điều tuyệt vời nhất đứng cạnh điều tồi tệ nhất, Jeno dù muốn dù không cũng phải hạ xuống mức độ xấu xa. Jeno cắn răng, thôi thì miễn cưỡng chơi với Donghyuck thêm vài năm nữa, chờ làm thân được em bé thỏ rồi đá Lee Donghyuck đi cũng không muộn.

"Mày không thể giúp tao nói một chút xíu với em bé thỏ sao?" Jeno van nài.

"Không, nhân sinh muốn gì phải tự mình giành lấy." Donghyuck vờ đứng đắn. "Với cả bớt gọi cu cậu nhà tao là em bé rồi thỏ gì đi. Nghe mắc ói muốn chết! Nó cũng chín tuổi rồi đó."

Jeno nghe bạn tốt nói như vậy liền hùng hổ cãi, bảo rằng em bé ngoan thế nào, đáng yêu ra sao, lại còn xinh xắn mềm mại, không gọi là em bé thỏ thì chẳng lẽ lại gọi là "siêu nhân gao ồ" như Lee Donghyuck hay chu mỏ ra mà nói à? Hai bên ai cũng có lý lẽ của mình. Jeno bên này chẳng chịu lún, Donghyuck bên kia không chịu nhường. Không đạt được suy nghĩ chung, hai cậu họ Lee liền dứt khoát ngắt điện thoại.

Cuối cùng tay trong không có, Jeno cứ thế ngày nào cũng đau khổ suy nghĩ làm sao để Jaemin hết giận. Chẳng biết vì cớ gì, một đứa trẻ chỉ mới chín tuổi có thể thâu tóm suy nghĩ trong lòng Jeno như thế, ảnh hưởng tới cảm xúc của Jeno đến vậy.

"Cho tôi phần ăn vặt mà trẻ nhỏ thích nhất ở đây đi."

Cuối cùng anh họ Lee sau 7749 lần đi tham khảo khắp nơi lời khuyên của các bạn học trong trường và đồng nghiệp trong công ty, đã quyết định sẽ dùng đồ ăn vặt ra để dụ dỗ trẻ nhỏ. Hiện tại, Jeno đang đứng trong cửa hàng bánh kẹo to nhất ở thành phố, dùng bộ dáng của một thiếu gia trong nhà cái gì cũng thiếu chỉ có tiền thì không, ngang nhiên ở trên bàn chờ của người ta gõ từng ngón tay như không thể chờ đợi.

Nhân viên trong quán nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của Jeno, lo sợ cửa hàng gặp phải một vị khách khó tính nhưng có tiền, vội vội vàng vàng gói nhanh lại đưa cho người nọ. Jeno nhận được đồ nhanh hơn so với thời gian dự tính, lúc ra về không quên nở một nụ cười gian manh, thành công rút ngắn thời gian đến nhà Donghyuck sớm một chút.

Chỉ có điều, Jeno mang tâm trạng hí hửng trong quán giờ đây lại tiu nghỉu trước cửa căn hộ đóng im lìm của họ. Jeno nhìn hết chỗ này chỗ nọ, cá chắc một điều hai chú cháu không có nhà. Donghyuck nếu ở nhà sẽ không bao giờ khóa cửa đâu.

"Này, Lee Donghyuck, mày dắt em bé thỏ của tao đi đâu?" Giọng nói hệt như gà mẹ không tìm thấy con, lo lắng hỏi. Mặc dù Jaemin là người nhà của họ Lee phía bên kia, vậy mà qua lời của Jeno, cảm tưởng như em bé thỏ mới là người của gia đình hắn.

Đáng tiếc, Donghyuck đã say mèm, không còn sức lực mà đáp trả Jeno. Cậu ấn nghe máy, trên đầu đã sớm có một đàn chim quay xung quanh không ngừng đập cánh, điện thoại cậu mang theo cũng biến thành hai, to nhỏ không còn phân biệt được nữa.

"Haha, Lee Jeno...? Mau tới đây...uống với tao...hức...há há...mau mau mau." Lời nói pha lẫn tạp âm, lẫn tiếng cười của Donghyuck, tiếng mắc nghẹn vì rượu. Nhưng tuyệt nhiên không có thông tin Jeno cần tìm.

"Jaemin đâu?" Jeno gằn giọng. Quả nhiên giao Jaemin cho Donghyuck là một tội ác. Kẻ không đáng tin này!

"Jae...man? Là...ai?"

"Jaemin, là Na Jaemin đó gái mẹ mày." Cuối cùng thì người đàn ông hai mươi tuổi cũng không thể nào ngăn cản được cơn giận sôi trào, tức đến độ văng lời chửi thề.

"Jaemin...đang...đi đâu...nhỉ?" Jeno đen mặt. "À đúng...Jae...min đang...đi học há há." Cuối cùng cũng nghe được thông tin cần biết, Jeno cúp máy cái rụp.

Jeno nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ chiều, bây giờ là hè nên Jaemin không thể đi học ở trường.

"Em bé có thể đi đâu cơ chứ?"

Jeno vò rối tóc, nhưng không chần chừ, hắn nhanh chóng xách đồ rồi lái xe đi thẳng. Đầu tiên là tìm tới các trung tâm gần nhà Taeyong. Jeno đã được Donghyuck chỉ cho địa chỉ của nhà Taeyong một lần, sớm đã lưu giữ lại trong kí ức. Hắn đi khắp một vòng, tìm từ trung tâm lớn đến trung tâm nhỏ, vào trong dò hỏi cũng không thấy chỗ nào có học viên họ tên Na Jaemin. Hắn chuyển hướng sang trường học của Jaemin mà hôm bữa hắn có thấy ghi trên tập vở Jaemin nhưng chẳng thấy gì. Không manh mối, không phương hướng, thành phố có bao nhiêu nơi có thể học, Jeno lúc này chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Đã sáu giờ chiều, trời dần tối. Jeno thất vọng úp mặt xuống vô lăng, tiện thể đem tám đời Lee Donghyuck ra mà chửi rủa. Bỗng dưng dòng kí ức xẹt ngang, hắn nhớ không nhầm, có một lần nào đó khi Jeno vừa mới gõ cửa nhà, Donghyuck đang dẫn Jaemin đi học về. Jeno còn hỏi Jaemin học ở đâu.

"Cháu học nhảy ở trung tâm Kosmos ạ."

Jeno giật mình, thầm cầu nguyện Jaemin đang ở đó, vội vàng chuyển tay lái di chuyển đến trung tâm. Hắn đi như thể bán mạng, chạy gấp tới nơi. Jeno đi tới, trung tâm giờ đã đóng cửa, nhưng Jaemin thì tìm mãi không thấy ở đâu. Jeno đi một vòng, dù không tìm được người, nhưng lại phát hiện được một khu đất trống bỏ hoang cách đó không xa. Khi hắn chạy lại, đã thấy thỏ nhỏ co rúc ngồi dưới một chiếc cầu trượt, cả người bé nhỏ trông đến là tội nghiệp.

Jeno bước đến bên cạnh Jaemin. Nghe động, Jaemin sợ hãi càng rụt cổ hơn nữa. Trời tối nên bé nhỏ không phân biệt được gì, trước đây còn được cả hai ba kể cho biết bao vụ bắt cóc rồi đem bụng ra mổ lấy nội tạng, nghĩ tới đó thôi bé nhỏ đã run như cầy sấy.

"Hức, đừng, đừng...bắt cháu. Cháu không...có mỡ đâu, mổ bụng...cháu ăn sẽ không...ngon đâu." Jaemin khóc, lời nói ra lại khiến Jeno phụt cười.

"Jaeminie." Giọng điệu quen thuộc dịu dàng thốt ra, Jaemin ngước mặt lên, dù người trong tối không thấy gì vẫn biết được người kia là ai.

"Chú Jeno?" Em bé nghi hoặc hỏi.

"Ừ, là chú."

Phút chốc, Jaemin bỗng khóc òa, em bé càng co mình lại, từng tiếng nấc vang lên như từng cú đánh vào lòng Jeno, khiến hắn cũng thấy nghẹn ứ.

"Chú...Jeno đừng...đừng...bán Nana...nhé."

Jeno bật cười, tay nhẹ đặt lên đầu em bé xoa xoa. "Tại sao chú lại bán Nana?"

"Tại...tại...Nana nói xấu chú...trong nhật ký. Chú sẽ ghét Nana."

"Không đâu, chú chưa bao giờ ghét Nana cả." Jeno mở điện thoại, ánh đèn flash xuất hiện, hắn đưa cho Jaemin cầm đèn. "Đây, chú còn cười mà, chú nói thật."

"Thật ạ?"

"Ừ, chú không ghét Nana, nhưng cho chú làm anh hùng để giải cứu Nana nhé, được không?" Jeno cong hai mắt lên cười nụ cười đặc trưng, dịu dàng như thể có vạn mật ngọt rướu tới, tỏa sáng như mặt trăng trên trời, ấm áp tới lạ.

Phút chốc, Jaemin đột nhiên cảm thấy chú Jeno không còn đáng ghét nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top