Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Con không định về nhà chú Donghyuck sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi năm sống trên cuộc đời, Lee Donghyuck lần đầu tiên biết lời của một đứa bé còn đáng tin hơn mình.

Na Jaemin nói được làm được. Thằng bé bình thường vốn ngoan ngoãn nghe lời số một, mặc dù có đôi khi sẽ trêu chọc Donghyuck hoặc ngứa miệng sẽ nhào tới cạp một cái lên cánh tay cậu, nhưng đó đều là biểu hiện của một đứa bé thông thường, Donghyuck đều không để trong lòng. Nhưng nửa tuần ở nhà một mình, Donghyuck mới sâu sắc cảm nhận được cháu nhỏ của mình là đứa cương quyết ra sao.

"Lee Jeno, mày nói xem làm sao Nana mới hết giận tao?" Donghyuck ở bên kia gào khóc đến là thảm thương, giống như mỗi lần cậu kêu hai tiếng "Umma" khi thua trận, lần nào cũng um hết cả tai, Jeno phải bật loa lên rồi để thật xa tránh ảnh hưởng đến màng nhĩ của mình.

"Ồn ào quá Lee Donghyuck." Jeno làm bộ ngoáy tai, càu nhàu với cậu. "Tao cũng không có ý định đem em bé thỏ về cho mày đâu."

Jeno cúp máy, đưa mắt nhìn sang thân ảnh bé nhỏ phía đối diện. Đùa chứ, ai nỡ để em bé về nhà thằng quỷ lúc nào cũng trẻ trâu hóa nhân cách thế kia chứ? Ai làm được chứ Jeno thì không.

"Chú Donghyuck gọi đến ạ?" Jaemin quả nhiên rất tinh, mặc dù miệng đang ăn uống ngon lành nhưng vẫn để ý cuộc điện thoại Jeno vừa nhận là đến từ ai.

Jeno gật đầu, hỏi thử Jaemin: "Em bé thỏ hết giận chú Donghyuck chưa?"

Jaemin lắc đầu. Bé nhỏ quả thật vô cùng ngoan ngoãn, sau khi ăn xong liền thu dọn chồng bát đũa được bày đầy ra bàn, bỏ từng chiếc bát một vào bồn rửa bát trong bếp nhà Jeno. Bộ dáng lon ton chạy tới chạy lui y hệt loài động vật nhỏ, ngô ngố ngốc nghếch khiến Jeno không kìm lòng được mà muốn tiến lại cưng nựng ôm vào lòng.

"Sao lại chưa? Cũng được hơn nửa tuần rồi kia mà? Em bé thỏ ở nhà chú không thấy chán sao?"

Đã được năm ngày kể từ ngày Jaemin chuyển tới sống cùng Jeno. Sau câu nói làm tổn thương trái tim người chú trẻ tuổi Lee Donghyuck, Na Jaemin bám lấy cổ Jeno nũng nịu, sau đó được hắn đem về nhà Donghyuck lấy đồ. Donghyuck mặc dù không muốn, nhưng đối diện với một đứa nhóc bỗng dưng muốn phản nghịch và một thằng bạn đang dùng ánh mắt giận dữ nhìn mình, Donghyuck liền phải cắn răng nhìn theo hai chú cháu Lee Na đang ngày càng đi xa khỏi tầm mắt mình. Đáng nói là, Na Jaemin từ khi thấy Lee Donghyuck đến giờ, tuyệt nhiên không cho Donghyuck chạm vào một sợi tóc, mở mắt ra thì bám lấy cánh tay Jeno, trên đường đến nhà bọn họ thì không ngừng nắm lấy tay hắn, đến khi vào nhà thì ngang nhiên giở giọng đòi Jeno cõng, hai tay ôm lấy chặt cổ Jeno. 

Donghyuck biết, bé thỏ nhỏ muốn bài xích mình, nhưng nhìn bộ dáng tươm tướp theo thằng bạn thân bị giận suốt một tuần của cậu mà xem, quả thật đúng là đau lòng! Jaemin cứ làm như cậu sẽ cướp thằng bé ở lại trong nhà của mình nếu như thằng bé đặt chân xuống sàn nhà vậy. (Và quả thật là cậu cũng đang có ý định như thế...)

Còn Jeno nữa, một mực dung túng cho Jaemin thích làm gì thì làm. Người Jaemin nhẹ hều, chín tuổi nhưng rất gầy, ăn mãi cũng không thể lên cân, kết hợp với tấm lưng vững chắc khỏe mạnh của mình, cõng Jaemin lên Jeno cũng không cảm thấy gì. Vì vậy cứ thế cõng Jaemin suốt một tiếng mà vẫn không kêu mệt, thoải mái để em bé bám chặt cổ mình tránh khỏi bàn tay ác quỷ của người bạn thân.

Donghyuck nhìn thấy hai chú cháu cố tình kết hợp như thế, Donghyuck hờn nhưng Donghyuck sẽ không nói đâu. Nhưng nếu để Lee Donghyuck của mười năm sau quay trở về quá khứ, nhất định sẽ vỗ lên đầu của Lee Donghyuck năm hai mươi tuổi, sau đó mắng cậu hãy khóc một trận thật to, chứ để vài năm nữa, chính cậu muốn khóc cũng bị nghẹn họng một bụng cơm (tró), uất ức tới mức một giọt nước mặt chảy ra cũng sẽ bị nuốt ngay trở vào.

"Chú Jeno... chú không muốn Jaemin ở nhà chú nữa sao?"

Im lặng được một lúc, bỗng tay áo Jeno bị một cục bông nhỏ níu lấy. Em bé hai mắt ngơ ngác giương lên nhìn Jeno, đôi mắt buồn bã, giống như thể chỉ cần hắn gật đầu một cái, đôi mắt thỏ nhỏ sẽ bị lấp đầy bởi một tầng nước mắt vậy. 

Jeno bật cười, xoa lấy đầu thỏ nhỏ: "Tất nhiên là không rồi. Chú rất thích em bé thỏ ở với chú."

Vốn là muốn tâm tình thêm vài câu với Jaemin, khen em bé thỏ ngoan như thế nào, giỏi ra sao, chỉ là ngay khi miệng chuẩn bị mở ra, tiếng chuông điện thoại của Jeno một lần nữa vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người họ.

"Alo, phải Jeno đấy không em?" Jeno nghe thấy âm thanh kì lạ ở đầu dây, lại một lần nữa nhìn lại màn hình. Số lạ, còn là số từ nước ngoài gọi tới, nghi hoặc đáp lời. "Vâng. Anh là?"

"Anh là Ten, ba của Jaemin đây." 

Phút chốc, Jeno cứng đờ người. Lần đầu tiên được thỉnh giáo giọng nói của một trong hai vị phụ huynh của Jaemin, Jeno bỗng dưng cảm thấy áp lực. Và giống như là một điềm báo tương lai, mấy năm nữa trôi qua, dù Jeno đã quá tuổi hai mươi trẻ đời, Jeno vẫn luôn cảm thấy giọng nói kia tràn đầy bức bối như lần đầu tiên.

"Jeno?" Chờ một lúc không thấy người kia trả lời, Ten một lần nữa gọi tên của hắn.

"À, dạ vâng. Em đây." Jeno cuống quít cả lên, cứ sợ sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Ten, mặc dù tại thời điểm đó, quan hệ giữa hai người còn rất xa lạ.

Hình như Jeno nghe thấy ở phía bên kia, Ten đang bật cười. "Đừng cuống thế chứ, một cú điện thoại đâu khiến anh ăn thịt em được đâu!" Nghe nói anh dâu của Lee Donghyuck là một người thích đùa, bộ dáng phóng khoáng hào sảng, hài hước dễ gần, nhưng chẳng hiểu sao Jeno vẫn cảm thấy mồ hôi hột toát lên đằng sau lớp áo, lại vô tình ngửi thấy một mùi áp lực vô hình quay xung quanh cú điện thoại bất ngờ này.

"Nếu không ăn thịt em bằng online, anh có ăn thịt em sau khi nhìn thấy em không?"

"Thế... thế anh gọi em có chuyện gì ạ?"

"Anh muốn gặp Jaemin, được chứ?"

Phụ huynh gọi điện, tất nhiện không thể nói không. Jeno dù có muốn ngăn cản cũng không hợp lẽ. Huống hồ gì giọng điệu tuy có vẻ dễ chịu nhưng thật ra bừng bừng sát khí như thế cũng khiến Jeno chẳng dám dừng lại một giây. "Tất nhiên là được ạ." Nói xong liền vẫy Jaemin lại, thì thào. "Ba nhỏ của em bé thỏ nè."

Jaemin nghe đến hai từ ba nhỏ thì vô cùng sửng sốt. Từ ngày về bên nhà Jeno đến giờ, Jaemin cũng không gọi cho hai ba nữa. Mặc dù có hơi nhớ ba một chút, nhưng Jaemin biết mình đang giận chú Donghyuck, nhờ chú Jeno cũng không hợp lí, thế nên cứ như vậy không dám gọi điện. Hôm nay biết được ba nhỏ gọi cho mình từ máy của chú Jeno, Jaemin háo hức vô cùng, nhanh chóng lau lau hai tay lên áo của mình, bộ mặt háo hức như thỏ trông thấy cà rốt, lon ton chạy lại hai tay nhận lấy điện thoại của Jeno.

"Alo, ba nhỏ à?"

"Ừ, đúng rồi, ba đây. Nana đang ở nhà chú Jeno hả?" 

"Vâng. Tại con giận chú Donghyuck á ba. Chú Donghyuck hôm nọ đi uống rượu xong bỏ quên con ở trung tâm tập nhảy, con phải trốn ở khu trò chơi nhỏ bên cạnh á. Xong con phải nắm hết hai quai rồi bó mình lại thành một cục xôi như ba lớn với ba nhỏ chỉ nè. Ba thấy con giỏi chưa? Nhớ lời ba dạy á, nếu không chắc bây giờ con bị bán đi nước ngoài rồi, thành thỏ Hàn ở nước ngoài luôn rồi."

Jaemin chu chu môi nói. Em bé ngồi trên ghế, đung đưa chân trò chuyện. Lời nói ra đáng yêu không thể tả, hành động lại càng dễ thương không có điểm dừng. Jeno ở bên này vừa xem cả hình lẫn tiếng không thể chịu nổi, tiến tới miết miết nhẹ đôi má của Jaemin khiến em bé liếc một cái. Nhưng đối diện với đôi mắt cún con của chàng trai họ Lee, Jaemin lại quay lại tiếp tục nói chuyện, mặc chú Jeno muốn làm gì thì làm. 

Ten ở bên này mặc dù chỉ có thể nghe giọng con trai, nhưng ở bên cạnh bé đã hơn năm năm, làm sao không biết con mình đáng yêu như lúc nào. Trong đầu không ngừng muốn đặt ngay một vé máy bay, xách chồng xách đồ quay về Hàn Quốc, xách luôn đứa con trai nhỏ lên mà hôn mà cắn cho thỏa nỗi lòng.

"Nana của ba giỏi ghê."

"Tất nhiên rồi, Nana là con trai của ba nhỏ và ba lớn mà." Được khen, Jaemin híp hai mắt cười, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của một bé ngoan ba tốt, cũng phải tìm cách khen lại hai ba.

"Nhưng mà Nana này, con không định về ở với chú Donghyuck nữa sao?"

Ten nói, Jaemin cứng đờ, đôi mắt bỗng dưng liếc sang phía Jeno đang ngờ nghệch vuốt vuốt tóc bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top