Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15: Ngất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân đạp cửa uỳnh một cái, cánh cửa theo lực tác động mà mở ra vang lên một tiếng, hắn bước vào đóng sầm cửa lại, khoá trái.

Jaemin cũng vừa về đến nhà, tay loay hoay đóng lại nút áo ngủ, cơ thể có chút mệt mỏi do rượu nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo. Thấy hắn xông vào, trên tay còn đẫm máu đỏ, sợ hãi mà lùi lại một bước.

Jeno lại gần đè sát cậu vào cánh tủ quần áo, có chút máu còn vương lên chiếc áo pijama của cậu, khiến Jaemin có chút rùng mình.

- " Tại sao? "

- " Anh bị điên à? "

Chưa hỏi dứt câu, hắn đưa môi ngấu nghiến môi cậu, như một con hổ dữ đang vồ lấy thứ mình muốn. Hắn muốn xoá hết mọi thứ còn vương vấn trên đôi môi Jaemin, mọi thứ của cậu chỉ có thể là của hắn. Vĩnh viễn là như vậy.

Một tay Jeno giữ lấy cậu, một tay giựt phanh từng cúc áo. Rời đôi môi mà chuyển sang cổ rồi đến xương quai xanh. Jaemin cử động nhằm né tránh thì hai tay bị đè lại. Nhũ hoa bị người nào đó chiếm lấy. Cậu cắn chặt môi không để phát ra âm thanh ma mị, sợ sẽ kích động đến Jeno.

Jaemin vũng vẫy một lúc mới đẩy được hắn ra, một cái tát mạnh thẳng lực mà giáng xuống mặt hắn, hắn lúc này mới có chút hoàn hồn.

- " Hôm nay tôi rất mệt, ngày mai chúng ta nói chuyện sau. "

- " Em thực sự tin tôi không? "

- " Tại sao tôi phải tin anh? Tin anh có con với người khác hay là tin anh...thực sự không làm gì? Vậy thì tôi thà tin rằng anh không thích tôi, như vậy sẽ tốt hơn. "

Jaemin lấy từng hơi thở để nói ra rồi lại không kìm được. Nhìn hắn từ từ rơi ra những giọt nước mắt. Cậu nên hận hắn, nhưng lại không hận được. Là sự bất lực từ tận trong tim.

- " Lee Jeno, tại sao anh lại khăng khăng kéo tôi vào thế giới của anh? Tại sao không thể để tôi yên ổn sống một cuộc sống như bao người khác? Không có anh chẳng phải tôi sống vẫn ổn sao? "

Jeno thu lại ánh mắt rồi từ từ lại gần ôm lấy Jaemin vào lòng, cảm giác hai trái tim cùng đau đớn chạm lấy nhau, lồng ngực còn khó thở hơn rất nhiều. Bàn tay hắn lúc này còn có chút run rẩy, so với lúc cậu nói ra thì còn khó chấp nhận thực tế hơn lúc trước. Hắn bây giờ như chỉ còn lại một chút sức lực.

- " Người đó... là ai? "

Jaemin cố dồn nén đau khổ hỏi Jeno một lần cuối, nước mắt cũng không rơi nữa, nếu có thể cậu sẽ kết thúc mọi thứ nhanh gọn một lần. Như vậy sau này sẽ chẳng cần phải tính toán với nhau thêm nữa.

- " Được, nếu anh không nói thì chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa. Mọi thứ hãy coi như vậy đi. "

Jeno lúc này không thể mở lời nổi nửa câu. Bản thân hắn cũng biết nói ra cậu cũng sẽ chẳng chấp nhận, hoặc là sẽ đối xử với hắn còn vô tình hơn bây giờ. Hai bàn tay không giữ nổi nữa, chậm rãi buông xuống rồi rời đi.

Cánh cửa đóng lại, Jaemin ngồi bệt xuống nền nhà. Tự cười bản thân mình một cách vô thức, nước mắt lại tiếp tục rơi, thậm chí còn nhiều hơn trước. Là hắn không coi trọng cậu bằng người đó, hay là cậu vốn dĩ chẳng là cái gì? Chi bằng tự trách bản thân mình thật quá ngu ngốc.

Hắn trở về phòng, nằm bệt xuống giường. Trong mắt hiện lên hình ảnh hai người con trai. Một người tồn tại còn một người thì không....

Ngày hôm sau cậu mới tỉnh lại, trên mắt còn chút ướt át. Trong người toàn thân đều cảm thấy khó chịu, cố gắng lết thân xác dậy đi làm, bữa sáng cũng không ăn, trong miệng có chút đắng, hơi thở trở nên không đều. Cả ngày làm việc mà hồn bay phách lạc, không phải vì chuyện hôm qua mà cậu thực sự rất khó chịu.

Buổi tối tan làm cậu đi bộ đến siêu thị gần công ty mua chút đồ, bước được ba bước liền cảm thấy mắt mờ đi, lực không còn nữa. Theo tự nhiên mà ngã lăn ra đường.

Lúc mở mắt đã thấy xung quanh toàn là một màu trắng. Dường như cậu đã được đưa vào bệnh viện. Bên cạnh còn có một người đàn ông, bề ngoài rất trẻ đẹp, nhìn ra chỉ kém cậu vài tuổi.

- " Lại gặp nhau rồi. Sức khoẻ chưa hồi phục, nghỉ ngơi lát đi. "

- " Cậu là....? "

Jaemin lục lại trí nhớ, hình như đã gặp ở đâu nhưng thực sự vẫn không thể nhớ ra. Đột nhiên cậu ta sát lại ghé vào tai Jaemin, thì thầm.

- " Quán bar ngày hôm đó....chúng ta đã hôn nhau. "

Như nhớ ra được điều gì đó, tròng mắt cậu mở to hơn. Còn có chút xấu hổ.

- " Ngày hôm đó chưa kịp xin lỗi cậu, hôm nay lại làm phiền, thật ngại quá. "

- " Không có gì, trùng hợp thấy anh ngất bên đường nên tôi đưa anh tới đây thôi. Làm chút việc tốt cũng vui mà. "

Jaemin ngại ngùng một lúc lâu, chỉ mong sao cơ thể ngất thêm phát nữa để khỏi mất mặt đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top