Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 27: Sự thật (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh sau đó Jaemin quay lại bàn ăn, cậu bây giờ không dám nhìn thẳng mặt Jeno. Một người ăn ngủ với cậu bao lâu, yêu thương bao lâu, ấy vậy mà cậu vẫn chưa hiểu được hắn dù chỉ một chút nào. Toàn bộ thân thể ép bản thân phải tự nhiên như không có gì, trên môi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện giả tạo. Ngay lúc này cậu chỉ muốn nhảy vào hỏi hắn, tại sao lại làm vậy? Tình yêu của hắn dành cho cậu chỉ là một thứ may mắn nhờ một người khác ban cho ư? Hoặc là chỉ một câu duy nhất, hắn có thực sự yêu Jaemin không? Nhưng mọi thứ không thể, tim cậu cùng chút sức lực còn sót lại không đủ để tiếp nhận mọi thứ.

Ngay khi suy nghĩ còn đang mơ màng, Jeno đột nhiên đứng dậy, một chân khẽ gập lại quỳ xuống, hai tay mở một chiếc hộp nhỏ. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tỏa sáng một vùng, đẹp đẽ biết bao.

- " Jaemin, em đồng ý gả cho anh nhé? "

Trước mặt cậu thêm phần hoang mang, nếu 15p trước Lim Semi không nói với cậu chuyện đó, liệu có phải cậu cứ ngu ngốc mà tự tin rằng tình yêu này là thật.

Jaemin nuốt một ngụm nước bọt, dồn toàn bộ hơi sức cuối, cố gắng mở miệng hỏi hắn chỉ một câu duy nhất.

- " Jaem...là ai? "

Ngay khi hắn nghe thấy cái tên ấy, mọi sự tự tin đều trở nên vô nghĩa. Jaemin đứng dậy, đưa ánh mắt nhìn hắn thật rõ. Nhìn thấu sự sợ hãi trên khuôn mặt hắn, mắt cậu hiện lên một tầng nước trong suốt.

- " Anh trả lời đi, hoặc tôi đi. "

1 phút, 3 phút rồi 5 phút trôi qua. Hắn vẫn quỳ ở đấy, trên tay đã hạ chiếc hộp lấp lánh kia xuống từ lâu. Hắn không dám nói ra, vì biết mọi lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa. Jaemin nhếch khóe môi tự cười bản thân một cái, là cậu lầm tưởng bản thân quá cao sang rồi, vốn dĩ cậu chẳng là gì cả.

Lại một lần nữa, hắn để cậu đi.

Jaemin thẫn thờ chân bước ra ngoài, đi đâu bây giờ? Lại trở về căn nhà nhỏ bé của cậu. Lần nào cậu về cũng là một lần đau khổ, thật không có mặt mũi để về lại căn nhà ấy. Jaemin đã hứa với ba mẹ phải sống tốt quãng đời còn lại, nhưng thực tế cậu vẫn là một kẻ vô dụng chẳng làm được gì. Người sống vì tình cảm lúc nào cũng mang đau khổ…

Suốt quãng đường về nhà, taxi cậu cũng không gọi, cứ thế lết thân xác không còn chút sức lực đi bộ. Jaemin quên là quãng đường này có chút xa, chân đã chảy một chút máu. Nhưng ánh mắt vẫn chỉ nhìn về một phía, trong đầu vẫn vang lên một cái tên lạ lẫm.

Hai tiếng đồng hồ, chân cậu đã thực sự không còn cảm giác. Bước vào nhà, toàn bộ cơ thể như rời rạc, không còn chút sức lực nào nữa, như thể có ai hút hết mất linh hồn của cậu. Đèn không muốn bật, một màu đen ủ rũ, có một tiếng nấc vang lên.
.
.
.
- " Lee tổng, ngài có muốn gặp nhau chút không? "

- " Địa điểm. "
.
.
.
Jaemin nhận được điện thoại, cố lết thân xác tỉnh dậy. Chí ít cậu vẫn muốn biết rõ những thứ bản thân cần được biết, cậu sẽ không yếu đuối nữa. Trước nay đều là vì nhẫn nhục quá nhiều nên bản thân mới trở nên như vậy.

Dừng chân tại một nơi vắng vẻ ngoài thành thị, nơi này thật dễ khiến con người ta buông xuôi mọi thứ, đến cành cây cũng đẹp đến bất ngờ, nhưng tiếc chỉ là một bãi hoang bỏ trống.

Phía xa xa cậu nhìn thấy ả đang chống tay rít từng điếu thuốc một cách điêu luyện, hoá ra không phải ả là một con thỏ ngoan hiền, thật biết ẩn mình kín đáo. Nghe thấy tiếng bước chân ả quay đầu lại nhìn theo phản xạ, tay vứt điếu thuốc xuống đất, chân bước qua tiện thể dập luôn làn khói trắng.

- " Mới một ngày mà trông anh tiều tuỵ quá nhỉ? Hắn nhìn thấy hẳn sẽ đau lòng lắm. "

Lời nói mỉa mai thốt lên, giọng nói cũng không còn giả tạo như trước, ả thật sự đã trở mặt. Từ từ tiến đến gần cậu, ánh mắt không lộ ra chút sơ hở.

- " 5 năm trước, Jaem dẫn hắn ta đến trước mặt tôi giới thiệu. Vốn dĩ người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là một mối quan hệ xã giao bình thường. Nhưng đàn bà đều có giác quan, ánh mắt hắn nhìn anh rất giống ánh mắt hắn nhìn Jaem ngày đó, thật sự là say mê. Nói thử xem đàn bà chúng tôi có gì để chê mà các người lại thích hành hạ nhau như vậy chứ. "

Ả lấy hơi ghé gần tai cậu thì thầm.

- " Làm tình sướng hơn không? "

Một lời nói của ả đủ khiến cậu rùng mình, bây giờ mới thấm câu dính đến đàn bà quả thật rất đáng sợ. Nhưng ả còn đáng sợ hơn so với cậu tưởng tượng.

- " Tại sao cô lại muốn tiếp cận tôi? "

- " Ai bảo anh là người mà hắn điên dại như vậy, thật làm người khác ngứa mắt. Liệu trong tim hắn bây giờ là người nào nhỉ? Quá khứ? Hay hiện tại? Tôi thật sự rất tò mò đấy. "

Trong lòng cậu bây giờ cũng muốn hỏi hắn câu ấy, liệu có giây phút nào Jeno thực sự đặt cậu ở trong tim không? Hay chỉ là nhất thời vì khuôn mặt này mà tự sinh ảo giác. Đúng lúc này phía sau lưng cậu vang lên một giọng nói.

- " Rốt cuộc cô là ai? "

Lời vừa dứt, ả như đã tính toán trước, tay vội rút ra một con dao sắc nhọn. Nhanh như thoắt đã đặt gần kề cổ cậu, chỉ cần cử động cũng có thể rớm máu.

- " Lee tổng đã đến rồi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top