Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9: Tấm bia cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Hôm nay anh không đi làm à? "

- " Tôi.... "

Jeno định nói gì đấy thì điện thoại vang lên, nghe hắn ậm ừ hai ba câu rồi quay sang nhìn cậu, Jaemin biết hắn rất bận cũng không muốn làm phiền. Chờ hắn cúp máy rồi mới mở lời.

- " Tôi không sao, anh cứ đi làm đi. "

Jeno bất đắc dĩ mà gật đầu, quay người về phía cửa phòng mà bước đi, một lát đã không thấy bóng. Jaemin lại nằm xuống, kéo chiếc chăn quá vai, cơ thể co lại.

" Người đó là ai? Sao anh ta lại dễ dàng kích động đến vậy? "

Một dấu hỏi chấm to đùng, tuy bản thân rất tò mò nhưng không dám mở miệng hỏi hắn. Jaemin sợ ánh mắt Jeno của ngày hôm qua, lạnh lẽo, chết chóc khiến cậu cũng không dám nghĩ đến.

Vì trong thuốc có tác dụng phụ nên Jaemin ngủ thêm đến trưa mới rời khỏi giường. Dù gì cũng là đàn ông con trai, chút bệnh vặt này cũng không ghê gớm lắm. Cơ thể có chút uể oải, bước xuống dưới nhà tìm gì đó lót bụng, bỗng chạm mặt quản gia Kim.

- " Cậu tỉnh rồi. Tôi sẽ báo người chuẩn bị bữa trưa cho cậu "

Jaemin khẽ gật đầu có chút ái ngại, dù vậy nhưng một lúc sau bụng cậu vẫn lấp đầy bởi một bàn ăn. Đúng là có sức khoẻ thì ăn gì cũng thấy ngon hẳn.

Tối hôm ấy hắn về nhà, gọi quản gia Kim vào phòng riêng. Họ nói với nhau điều gì đó rất lâu, cửa phòng Jaemin dù mở nhưng chỉ biết là quản gia vẫn ở trong phòng, thực tế chẳng thể nghe được điều gì hết. Jaemin không tò mò nữa mà nằm đọc sách trên chiếc ghế được đặt ngoài ban công, cuốn sách nói về một đôi tình nhân đồng tính yêu nhau, họ viết lại nhật ký cuộc đời trong cuốn sách này, tất cả thăng trầm rồi đến trái ngọt. Jaemin đọc xong gấp lại quyển sách, đưa mắt về bầu trời đầy sao sáng, hôm nay chúng thật đẹp.

Bỗng có một bước chân đang tiến tới lại gần cậu, mùi nước hoa quen thuộc xộc thẳng tới, Jaemin biết là hắn.

- " Đã khoẻ lại chưa mà ra đây hóng gió? "

- " Mai tôi có thể đi làm được rồi. "

- " Vậy thì được. "

Jaemin vẫn không rời mắt sang nhìn hắn, có lẽ nhìn những ngôi sao kia cậu sẽ thấy thoải mái hơn. Đối mặt với Jeno bây giờ, thực sự có chút khó xử.
.
.
.
Ngày hôm sau Jaemin bắt đầu chuẩn bị đi làm lại sau 3 ngày vắng bóng. Đột nhiên hôm nay chẳng thấy hắn đâu, hình như Jeno vẫn đang ngủ, lần đầu tiên thấy hắn dậy muộn như vậy. Cậu ăn xong bữa sáng thì cũng đi làm, lái xe đã đứng đợi sẵn ngoài cửa, có lẽ hắn đã sớm sắp xếp.

Trên đường đi làm, có chút gì đó hụt hẫng. Có lẽ Jaemin đã quen có hắn, hoặc là chuyện xảy ra ngày đó Jeno cũng không hề nhắc đến. Với người khác thì sẽ là chuyện bình thường, còn cậu thì lại là lần đầu tiên. Mở cửa kính xe, nhắm mắt lại hưởng một chút gió sáng sớm, trời sắp chuyển lạnh, Jaemin có chút rùng mình.

Jeno nghe thấy tiếng Jaemin rời khỏi mới rời giường, vốn dĩ hôm nay hắn không đi làm, sợ cậu hỏi tới nên mới tránh né. Mặc một bộ đồ vest đen, trên túi áo còn kẹp một bông hoa đặc biệt đẹp, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Ghé qua một tiệm hoa, lựa chọn một bó hoa đẹp nhất, dường như theo thói quen nên hắn chọn rất nhanh, đôi mắt nhìn về phía bó hoa vừa chọn, một chút buồn man mác hiện lên trên khuôn mặt, là tại người hay tại hoa…

Bước đến một ngôi mộ, tên của người trên tấm bia có chút đã cũ, hắn đưa tay lên phủi chút bụi rồi đặt nhẹ bó hoa lên, hai chân dường như đứng không còn vững nữa, khẽ quỳ xuống.

- " Hôm nay là ngày thứ 1825. Anh có đang hạnh phúc không? "

- " Sau hôm nay có lẽ... "

Hắn tự nói tự cười, một nụ cười khinh bỉ đến lạnh gáy. Dường như trong lòng hắn còn lạnh hơn cả lời vừa nói ra, đôi mắt nhìn tấm bia không rời một khắc. Một chút chua xót hiện lên, đứng dậy rời đi, từng bước nặng nề.

Jaemin cả ngày dường như cắm mặt vào công việc, có một số việc từ mấy ngày trước chưa làm xong liền chất thành núi, cũng chẳng có thời gian để ý đến ai. Mãi đến khi cậu xong việc, căn phòng đã không còn bóng người, bên ngoài trời đã tối đen mịt. Hôm nay Jaemin không muốn ngồi xe của hắn về, đôi chân bước về phía trạm xe bus. Cậu nhớ lại cuộc sống khi chưa có hắn, dù khó khăn nhưng trong lòng dễ thở hơn, cũng không phải nặng nề như bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top