Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Ưu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân đưa tay che đi cơn ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị ập tới, cậu cố gắng giữ cho đôi mắt lèm nhèm trong trạng thái tỉnh táo nhất, nếu như không có tay vịn thì chắc chắn cậu sẽ chẳng nghi ngờ gì mà ngã dúi về phía trước mất. Khung cảnh trước mặt cậu cứ thay đổi một cách chóng mặt như một bộ phim tài liệu nhàm chán nào đó về chủ đề thiên nhiên. Cậu lia mắt nhìn xung quanh một lượt, trông ai cũng có vẻ mặt mệt mỏi chán chường, cuối tuần cùng đồng nghiệp quá chén không có gì lạ, thế nhưng đổi lại là khuôn mặt sưng vù và đôi mắt thâm quầng, nếu là La Tại Dân thì cậu thà không đi còn hơn.

Đúng vậy, hôm nay chính là ngày đầu tiên cậu bắt đầu con đường thực tập sinh gian khổ, cũng là thứ hai đầu tuần mà ai cũng cảm thấy chán ghét. Mùi cơ thể cùng hương thơm từ thức ăn trộn lại tạo nên một mùi hương gay mũi, cũng may cho La Tại Dân khi cậu nhóc nhà bố Nam cao tận một mét tám, nhỉnh hơn so với hầu hết mọi người ở trên xe, vì vậy cậu mới may mắn thoát khỏi thứ mùi kì dị ấy.

La Tại Dân nghiêng ngả theo từng đợt đánh lái của tài xế, cậu túm chặt lấy tay vịn, cố gắng không xô vào ai, đơn giản chỉ vì cậu không hề muốn chiếc áo sơ mi mà bố Nam cất công dậy sớm chuẩn bị cho cậu trở nên nhăn nhúm trước khi tới được chỗ làm chút nào.

Xe buýt tắp vào trạm, dòng người lại lũ lượt bước lên xe, La Tại Dân cảm thấy người bên cạnh lại xích gần đến bên cậu thêm một chút, dẫu gần như đã chẳng còn chút khoảng cách nào giữa mọi người. Sau một hồi chen lấn, nhồi nhét thì cuối cùng chuyến xe xấu số vẫn phải tiếp tục lên đường, vài người không thể chịu được cảnh chật chội này buột miệng thốt lên vài tiếng chửi thề, thế nhưng cuối cùng cũng chẳng là gì mà hòa vào âm thanh hỗn loạn trên xe. La Tại Dân nhìn xuống chiếc áo sơ mi đã nhăn nhúm, thở dài một tiếng, đáng lẽ cậu nên mượn xe Chung Thần Lạc mới phải.

Cuối cùng cũng xuống được khỏi chiếc xe hộp ngột ngạt, La Tại Dân hít một hơi thật sâu sau đó thở ra đầy thỏa mãn, kế tiếp chính là đoạn đường cậu buộc phải đi bộ.

Hồ sơ của cậu đã được phê duyệt ngay lập tức khi ứng cử vào vị trí thực tập sinh của tập đoàn NM. Có lúc La Tại Dân sẽ không nhịn được mà tò mò cậu được vào là do năng lực hay là do chỉ thị của người nào đó, có phải cậu đã đi tay trong hay không. Dẫu vậy khi đứng trước những tòa nhà cao sừng sững trước mặt, La Tại Dân biết bản thân nên quẳng ngay cái thắc mắc ngớ ngẩn kia đi, vì ngay hôm nay chính là ngày cậu bắt đầu thời gian thực tập đầy gian khổ.

Sở dĩ cậu phải đi bộ vì không hề có một phương tiện giao thông công cộng nào ở bên nơi cậu sắp tiến vào.

Tập đoàn linh kiện điện tử NM thuộc sở hữu của gia đình họ Lý - Lý Đế Nỗ và FS Corporation chuyên về lĩnh vực xây dựng và bất động sản do anh cậu - Lý Mã Khắc làm Founder và là cổ đông lớn nhất đều nằm trong khu phức hợp này, chỉ có những loại xe chuyên dụng và xe có đăng kí mới có thể đi vào bên trong.

*Founder: nghĩa sát nhất là nhà sáng lập.

*Corporation: đồng nghĩa với Enterprise nghĩa là tập đoàn với nhiều công ti con dưới trướng.

Từ khi La Tại Dân biết được vị trí căn biệt thự của Mã Khắc, cậu luôn tự hỏi trong mười năm không có cậu thì anh đã làm như thế nào để bước chân vào nơi xa hoa cao cấp bậc nhất thành phố này. Nếu như nói gia đình họ Lý là tài phiệt thì Lý Đế Nỗ chẳng còn tranh cãi gì khi hắn cũng được sinh ra từ gia đình ấy, thế nhưng khi cậu mất đi thì Mã Khắc chỉ mới sở hữu cho bản thân một văn phòng nhỏ mà thôi.

La Tại Dân mệt lừ người khi phải vận động quá mức, câu chuyện tìm máy chấm công trước khi vào làm là một thứ gì đó rất kinh khủng, đến giờ cậu mới nhận ra được điều ấy, và chỉ còn hai phút nữa là muộn giờ làm, ấy vậy mà còn tận một hàng người dài đằng đẵng đằng sau cậu.

"Tổng giám đốc Lý tới kìa".- Cả sảnh náo loạn lên, ai nấy đều nhanh chóng vào lại phòng ban của mình, những người chưa vẫn chưa vào kịp thì xếp lại thành từng hàng dọc thẳng thắp theo lối đi. La Tại Dân ngơ ngác không biết bản thân nên đứng ở đâu, cũng may một cô gái lễ tân nhanh nhẹn kéo cậu xuống một một hàng khuất phía sau.

Tiếng giày da từng bước chạm xuống sàn, dẫu hắn đi rất nhẹ thế nhưng khi kết hợp với sảnh lớn im phăng phắc, âm thanh như phóng đại lên gấp chục lần. Lý Đế Nỗ đi đến đâu thì phòng ban ấy đều trở nên căng thẳng hơn.

"Cậu là người mới hả?".- Nữ lễ tân thì thầm hỏi cậu, cô gái có đôi mắt lấp lánh hồn nhiên và nụ cười tươi tắn, La Tại Dân đoán đó là lý do cô được chọn.

"Vâng, em là thực tập sinh mới đến ạ, chị cho em hỏi đang xảy ra chuyện gì vậy ạ?".- La Tại Dân lén ngước lên nhìn người đàn ông ở đằng xa, có chút cảm thán, đúng là đẹp thật, không phải đẹp kiểu anh tuấn như lúc còn trẻ, mà là đẹp một cách trưởng thành.

Lý Đế Nỗ năm ba mươi tư tuổi là một điều gì đó rất hấp dẫn, đôi chân dài thẳng tắp, cả người giấu trong lớp áo sơ mi mang hương vị cấm dục, khí chất trưởng thành như dấu ấn thấm đậm lên con người kia, bỏ đi vẻ thâm tình thường ngày hắn khoác lên vẻ đĩnh đạc, lạnh lẽo như mùa đông, dẫu có tê buốt nhưng vẫn không thể kiềm chế muốn chạm đến nhiều hơn. Lý Đế Nỗ chỉ cần nhíu mày lại một chút, thì chị em quầy lễ tân sẽ lại không nhịn được mà cảm thán mất.

Lý Đế Nỗ ở bên này vẫn chẳng biết suy nghĩ không đứng đắn của ai đó, hắn lướt một lượt những người đang có trong sảnh, ánh mắt tối lại đôi chút, hắn chỉ không giám sát một chút là đám người này lại không coi hắn ra gì. Hôm nay chính là cuộc họp thường kì của quý, giám đốc của các bộ phận dường như cũng đã chuẩn bị xong đơn xin từ chức rồi, nếu như chưa chuẩn bị thì tốt nhất là nên báo cáo số liệu tích cực nhất.

Đột nhiên hắn thấy trong đám người một góc nghiêng quen thuộc, La Tại Dân lại đến công ty hắn sao?!? Một tia kinh ngạc vụt qua mắt hắn, nhanh đến nỗi không ai có thể nhận ra được. Thế nhưng chẳng lâu sau khi Lý Đế Nỗ thấy người kia đang mỉm cười với cô lễ tân bên cạnh, tất cả những lời muốn nói dường như đã đông cứng lại. Vị giám đốc bộ phận đứng bên cạnh chẳng biết bản thân đã phạm lỗi gì mà ánh mắt người kia càng ngày càng có thêm áp lực, đè xuống đến nỗi ông không dám thở mạnh, chỉ biết liên tục lau đi mồ hôi đang nhễ nhại trên trán.

La Tại Dân vẫn không hay gì về biểu cảm dần thay đổi của người kia, cậu chăm chú nghe cô gái khen ngợi Lý Đế Nỗ hết mực.

"Ngài ấy đúng với gu thẩm mỹ của tất cả chị em trong tổ luôn ấy, có lần một chị trong tổ được đứng chung thang máy với ngài ấy do thang máy chuyên dụng đang sửa chữa, đúng là sướng thiệt! Thật là tiếc, haizz".- Cô gái tâm trạng đang vui vẻ tột độ bỗng chốc tụt dốc ngay lập tức.

"Tiếc gì thế?".- La Tại Dân có chút buồn cười nhìn cô gái, cũng tò mò rằng cô đang tiếc điều gì.

"Ngài ấy đã kết hôn rồi, àiii".- Cô gái bĩu môi. La Tại Dân không ngờ sẽ nghe được lời này, khuôn miệng bỗng dưng cứng lại, chẳng thể cười nổi nữa.

"Vậy cô có biết tên người ấy không?".- La Tại Dân gượng hỏi.

"Biết chứ, chuyện này trong công ti bàn nhiều lắm, người đó tên là...".

"Là gì? Hửm?".- Không biết từ lúc nào mà mọi người đã tách ra thành hai hàng, chừa một khoảng trống vừa vặn lộ ra nơi cậu và cô gái đang đứng. Lý Đế Nố đứng ngay trước mặt cậu, miệng thì cười nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo không thể tả, La Tại Dân cảm thấy người này đang ghen.

Giám đốc nhân sự và cô lễ tân sợ khiếp vía, đặc biệt là cô gái khi bị phát hiện đang bàn tán về hắn, hai chân nhũn ra muốn té xỉu ngay tại chỗ ngay lập tức. La Tại Dân đáp lại hắn bằng một nụ cười tươi, một tay đút túi, tay còn lại đưa tay lên phủi phủi vạt áo hắn, dù có nhìn như thế nào cũng có chút trêu ghẹo.

"Là gì? Là chuyện mà giám đốc không được biết nha~".- Âm thanh phía sau không biết cố ý hay vô tình mà kéo dài nhũn nhão ra. Giám đốc nhân sự trợn trắng mắt lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ, những người khác cũng đứng ngốc ra.

"Ba mươi phút nữa họp, những người nào cảm thấy không chịu được thì chuẩn bị đơn cút khỏi đây".- Để ý kĩ chỉ thấy môi Lý Đế Nỗ hơi mím lại, vậy mà cậu trai kia lại không hề bị khiển trách chút nào, đám người khiếp sợ nhìn cậu nhóc trước mặt, thế nhưng chỉ dám liếc thêm một chút rồi tản ra như chim chóc bay loạn.

"Còn em đi lên trên với tôi".- Lý Đế Nỗ giận mà không dám giận, chỉ chưng ra bản mặt đen xì đi vào thang máy.

"Cậu khá đấy, đúng là sống lâu đủ thì sẽ có cơ hội nhìn thấy cơn ghen của sếp thôi".- Hoàng Nhân Tuấn vỗ vỗ vai cậu, nhếch mày hứng thú nói, cậu ta có vẻ cũng cảm thấy hơi chán với trò mèo vờn chuột của hai con người rồi.

Hoàng Nhân Tuấn chỉ dẫn cậu đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, còn cậu ta thì nhanh chóng chui tọt vào bên trong phòng thư kí. La Tại Dân nhìn cánh cửa trước mặt thời một hơi dài, cho dù có đi đến đâu thì cậu vẫn phải bước qua cánh cửa này.

Vừa bước vào phòng, mùi máy lạnh khó chịu đã được át đi ngay lập tức, hương quế thoang thoảng trong không gian khiến cậu ngay lập tức thả lỏng.

Một bóng người trong chớp mắt tiến đến ngay trước mặt cậu, La Tại Dân chưa kịp chuẩn bị thì Lý Đế Nố ấn cậu lên cánh cửa đằng sau.  Tưởng chừng như La Tại Dân sắp bị cụng đầu thì một bàn tay ấm áp che chở ngay đằng sau gáy cậu, tránh va đập không đáng có, Lý Đế Nỗ đan tay vào tay người kia, tay còn lại đỡ lấy đầu La Tại Dân.

Kinh ngạc mở to mắt, người kia ấy vậy mà áp mặt vào cổ cậu, La Tại Dân vẻ mặt phức tạp cúi xuống nhìn xoáy tóc nhỏ, lại cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, cậu thử rút tay ra thế nhưng Đế Nỗ giữ quá chặt cậu cũng thể giãy ra được. Tay còn lại chẳng biết để đâu, cậu đành buông thõng mặc cho người kia ôm.

"Em thực sự không có gì muốn giải thích cho tôi hay sao?".- Lý Đế Nỗ gằn giọng, đoạn sau lại xìu xuống như tấm bánh đa nhúng nước.

"Tại sao em không hỏi tôi?".- Lý Đế Nỗ rầu rĩ hỏi, cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của người đối diện, giống như một chú cún bị chủ nhân bỏ rơi, tủi thân dương ánh mắt tội nghiệp về phía người kia.

"Tôi có đủ mọi câu trả lời mà em muốn, chỉ cần em hỏi tôi một câu, tôi sẽ không bao giờ dấu em điều gì nữa hết. Chẳng nhẽ em thực sự hận tôi đến thèm cho tôi một ánh mắt hay sao?".- Lý Đế Nỗ buông tay lùi ra đằng sau, biểu cảm như thể đã thực sự vụn vỡ, La Tại Dân dường như chưa hề nhìn thấy một mặt này của hắn từ trước tới nay, trái tim cậu thoáng chốc rơi lộp bộp một tiếng.

"Anh...".- La Tại Dân đột nhiên hốt hoảng lạ thường, cảm giác Lý Đế Nỗ không giống như thường ngày, cậup cố gắng nhớ lại xem hôm nay là ngày gì.

Con có đồng ý lấy Lý Đế Nỗ làm chồng không?

Con đồng ý

La Tại Dân bỗng dưng sợ hãi, cậu không còn muốn biết được người bên cạnh hắn là ai, dù có là ai đi nữa cũng không còn quan trọng, cậu thà không biết còn hơn nghe sự thật từ chính miệng hắn nói ra. Lý Đế Nỗ dường như đã đọc được suy nghĩ hiện tại của cậu, hắn tiếp tục nói.

"Đúng, ngày này mười hai năm trước Lý Đế Nỗ có một người chồng không danh phận, đối với người ngoài người kia chỉ đơn giản là một trợ lí sinh hoạt luôn đi theo hắn, dẫu anh trai người kia một mực ngăn cản, hai người vẫn đến với nhau. Sau khi Lý Đế Nỗ hết lần này đến lần khác đạp đổ niềm tin của ngươi kia, cuối cùng vị hôn thê của hắn đem theo tuyệt vọng mà chết, để lại Lý Đế Nỗ với tình yêu nhận ra cách muộn màng".

Đoạn Lý Đế Nỗ đưa tay lên cổ lấy ra một sợi dây chuyền mỏng, bên trên có một chiếc nhẫn, từ kiểu dáng đến chất liệu đều tương đồng với chiếc trên tay hắn, chỉ có điều lại nhỏ hơn một chút. Hắn từng bước tiến về phía La Tại Dân đang gấp gáp thở dốc, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu, hình ảnh mờ ảo trong làn nước lại hiện lên thật rõ đôi mắt dịu dàng của người kia.

"Lý Đế Nỗ đem theo tình yêu đã vỡ nát, từng mảnh nhỏ ghép tỉ mỉ ghép lại, cố gắng vượt qua nỗi đau sống tiếp, mỗi ngày thức dậy đều như địa ngục, đày đọa hắn đến không thở được, khi nhìn vào trong gương, hắn chỉ thấy một kẻ giết người không cần dao, hắn mang trên vai tội danh giết người mà lương tâm phán quyết, tiếp tục chiến đấu để tồn tại. Thế nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, Lý Đế Nỗ lúc nào cũng cùng đôi nhẫn cầu nguyện, dẫu không thể đem em trở lại nhưng...".- Lý Đế Nố ôm lấy La Tại Dân đã ngồi thụp xuống sàn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trấn an lên trán cậu.

Please don't let him be in love with someone else.

"Thế nhưng mọi thống khổ ấy lại lần nữa qua đi, chỉ cần em trở lại thế giới này một lần nữa".

"Chào mừng em trở lại".- Lý Đế Nỗ cong cong đôi mắt, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai cậu những lời cậu chưa từng được nghe, giống mọi thứ chỉ là cơn ác mộng thật dài mà hai người đã mơ thấy.

Lý Đế Nỗ tháo sợi dây chuyền xuống, chiếc nhẫn theo đó rung lắc, viên đá ở giữa ánh lên màu sắc huyền ảo, La Tại Dân nhận ra hình như ánh sáng ấy cũng không còn quá khó chịu như trước nữa.

"Thứ này thuộc về em".- Lý Đế Nỗ nửa ngồi nửa quỳ, đưa tay cài lại vòng dây chuyền trên cổ cậu, bộ vest màu chàm từ khi nào đã ướt một mảng lớn.

Dẫu có chút chật vật thế nhưng dường như Lý Đế Nỗ đã thực sự đã lay động được trái tim khô cằn của La Tại Dân. Cậu không thể ngờ được người mười năm qua hắn thương nhớ lại chính là cậu, La Tại Dân cảm thấy hình như cái chết cũng không đến nỗi đáng sợ như cậu tưởng tượng, dùng mạng sống của bản thân để đổi lấy tấm chân tình của Lý Đế Nỗ, dù đắt nhưng có lẽ cũng có chút đáng.

Lý Đế Nỗ mệt nhoài ngồi xuống đối diện La Tại Dân, suy cho cùng việc moi móc đem hết nỗi đau trong lòng phơi bày cho ai đó xem cũng là một loại thống khổ, vậy nhưng hắn cảm thấy không hề hối hận một chút nào. Lý Đế Nỗ đã ngoài ba mươi, hắn đã sống qua hơn một phần ba đời người, sẽ chẳng ai biết kết thúc của bản thân sẽ là đâu, thế nên hắn mới dành hết can đảm thổ lộ hết tất cả.
Lý Đế Nỗ sẽ không bỏ cuộc, hắn sẽ dùng tấm chân tình vụng về của bản thân để bù đắp lại những thứ hắn nợ cậu.

"Tôi xin lỗi, tôi không thể cho anh một câu trả lời được, ít nhất là ngay lúc này".- La Tại Dân định bụng sẽ chùi nước mắt bằng gấu áo, nhưng khi câu chị mới sắn áo lên thì một chiếc khăn tay đã đưa đến trước mặt cậu, La Tại Dân nhỏ giọng cảm ơn, ít nhất thái độ của cậu đã không còn gay gắt hơn rất nhiều. Dẫu vậy, Lý Đế Nỗ vẫn có chút thất vọng, ánh mắt cũng ảm đạm đi vài phần, La Tại Dân biết điều ấy thế nhưng cậu đã vờ đi như không thấy, cậu chẳng biết phải đối mặt với hắn như thế nào cả.

"Tôi, ừm... phải về công tác, tôi hiện tại là thực tập sinh của công ti anh".- La Tại Dân ngượng ngùng lên tiếng, Lý Đế Nỗ cũng đáp lại một tiếng, hắn cũng không tiễn cậu, nên để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên thì sẽ tốt cho cả hai bên hơn.

Từ giờ tui sẽ cố gắng ra đều mỗi tuần cho mọi người nha, mong mọi ngưởi tiếp tục ủng hộ tui nhé 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top