Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

36. Trên dòng Amstel

Năm đó một công trình đô thị ở Gangwon được ba Jaemin đứng ra khởi động, ba của Jeno là bạn thân cũng là thầu chính của công trình.

Khu đô thị được thiết kế theo kiến trúc Pháp thuộc, những toà nhà nguy nga tráng lệ kề nhau liền dài, phủ toàn bộ bằng sơn trắng cùng rất nhiều hoa văn được chạm khắc tinh xảo. Nếu thành công, hẳn là ba của Jeno và cả gia đình hắn đã có một cuộc sống tốt hơn hiện tại. Jeno cũng sẽ không bao giờ gặp được người tên là Na Jaemin đó.

Sự thật rằng có khá nhiều người vẫn còn đang lầm lẫn, kẻ nghèo hèn sẽ tham vì gã thiếu thốn còn những kẻ dư dả thì không, nhưng đứng trước ma lực đồng tiền, thứ được con người định giá và sau trở thành thứ để định giá con người, chẳng mấy kẻ còn khả năng chống cự lại.

Ba Jaemin ăn bớt khoản chi vật tư công trình, ba Jeno bị chôn vùi dưới những đống vữa vôi.

Cái gì không giải quyết bằng tiền được thì sẽ được giải quyết bằng rất nhiều tiền, vụ việc đó bị ba Jaemin cùng vài nhà đầu tư công trình vung đô la để bưng bê kín mít. Sự ra đi của ba Jeno năm ấy ngoài vợ chồng nhà họ Na chỉ mỗi mẹ của Jeno biết rõ ràng, nhưng bà đã giả vờ như không biết.

Mark Lee ở phần bên kia của địa cầu liên hệ với Jaemin vào một ngày tuyết hãy còn rơi trắng xoá. Jaemin đang ngồi trong phòng bệnh chăm ba, điện thoại rung lên, cậu nói khẽ đôi từ "ngủ ngon" sau đó mỉm cười đi ra ngoài.

Hành lang bệnh viện về đêm vẫn sáng, Jaemin lánh đến dãy ghế xếp dọc ngay cạnh cửa sổ thuỷ tinh, vừa nhấc máy vừa phóng mắt ngóng Seoul đã thay cho mình tấm áo màu rực rỡ.

- Jaem, tra ra rồi. Là... là mẹ của Lee Jeno.

Mark Lee mãi mới tuôn được trọn câu sau khoảng ngắn ngập ngừng, Jaemin thì chỉ "ừ" nhẹ một tiếng bằng giọng mũi.

Thật ra Jaemin cũng dư hơi đoán được, nhưng cậu không muốn vu oan cho người đã nhìn cậu lớn lên dù chỉ là trong suy nghĩ.

- Lão già Na Sunhae và thằng chó Na Joohyun, mẹ kiếp! Mẹ Jeno... mẹ Jeno... thôi bỏ đi. Có lẽ bà ấy không thèm tiền.

- Cô Lee không thèm tiền.

Jaemin tựa lưng bên vách tường, tuyết rơi che cảnh phố, cậu chỉ thấy thân ảnh mình đang lồng vào cảnh phố rất đơn côi.

- Ba tao vì thèm tiền nên mới dẫn đến kết cuộc ngày hôm nay, cô Lee thèm duy nhất một điều rằng muốn ba tao phải trả giá cho cái chết của ba Lee Jeno năm đó.

- Nhưng Jeno, nó có biết không?

- Jeno biết. Jeno tha thứ vì yêu tao.

Mấy chữ "Lee Jeno" được bật ra khỏi miệng, Jaemin không thể điều khiển mình ngưng nghĩ đến nụ cười hiền của hắn. Nụ cười của Jeno luôn khiến cậu rất đỗi an lòng; hơi ấm từ lòng bàn tay đủ to để bao gọn gàng bàn tay cậu; mùi dầu gội Jeno xài tan ra cùng hơi thở cậu mỗi lúc cả hai sát gần nhau; cách những sợi tóc mềm nơi hắn cọ vào đôi gò má; Jaemin nhớ đến, thế là ánh mắt cậu long lanh.

- Cũng vì yêu Jeno nên tao không đành lòng tha thứ được.

Hơn ai hết, Jaemin là người rõ ràng nhất cảm giác lớn lên mà thiếu mất vòng tay ôm thuộc về hai đấng sinh thành. Khác hẳn với cậu bất cần và xốc nổi vì lớn lên không lành lặn, Lee Jeno lớn lên tốt đẹp đến nỗi làm cậu thấy hổ thẹn mỗi khi nghĩ đến những chuyện Jeno từng trải qua.

- Chắc là hai tuần nữa tao sẽ đi.

- Đi... đi đâu?

Jaemin nheo mi mắt, rồi cậu bật cười:

- Muốn đến một nơi không mau tối khi đêm xuống.

Vì đêm xuống dễ khiến cho người ta chùng lòng, Jaemin không thích phải đối mặt với cảm giác bị nỗi nhớ chôn ngập khi nghĩ tới Lee Jeno.

./.

Zhong Chenle và Lee Jeno đỗ vào đại học Seoul danh giá, cả hai cùng nhau thuê một căn nhà nằm ở trung tâm thủ đô nhưng giá thuê nếu bẻ đôi ra chỉ nhỉnh hơn giá thuê kí túc xá trường học một khoảng bé tí hin. Chenle nói có lẽ biết bọn họ là sinh viên vượt khó nên chủ thuê động lòng, Lee Jeno nghe xong khẽ mỉm cười chiếu lệ.

Jaemin giao hết số cổ phần mình nắm giữ cho ba của Mark Lee, cậu vốn không tha thiết với cơ nghiệp này. Số tiền có được nhờ bán cổ phần, một nửa Jaemin đem đi quyên góp cho các trại trẻ mồ côi và xung vào quỹ cứu trợ bệnh nhân ở vài bệnh viện lớn, nửa còn lại cậu gửi tiết kiệm dưới tên của Lee Jeno.

Lúc còn ở bên nhau, mỗi lần Jaemin trốn sang kí túc hắn, Jeno vẫn luôn miệng sau này tốt nghiệp rồi sẽ tìm nhà để hai người cùng sống chung, rồi Jeno chỉ tay vào cái diễn đàn mà cậu nhớ hắn đã bảo rằng "uy tín lắm". Diễn đàn uy tín đó đóng cửa cách đây không lâu, khi đã quyết định sẽ sang Hà Lan, Jaemin tìm đến diễn đàn và tài trợ chi phí để duy trì. Cậu đăng bài cho thuê nhà giá rẻ mà điều kiện phải là sinh viên của đại học Seoul.

Mấy căn nhà còn lại Jaemin để đó, cũng không cho thuê, cậu chỉ tìm người lâu lâu ghé tới để thăm sắp rồi dọn dẹp.

Trở về với mái tóc đen, những hạt tuyết nương náu trên tóc Jaemin càng hiện lên nổi bật. Mùa đông chớm qua nhưng hơi lạnh vẫn kì kèo đeo bám. Đứng giữa sân bay và chung quanh toàn là những hình nhân lạ mặt, không hiểu vì sao Jaemin cứ ngoảnh đầu nhìn về phía cánh cửa kia. Dù cậu biết chắc rằng Jeno của cậu sẽ không lấp ló mỉm cười sau tấm kính.

Jeno năm đó là của Na Jaemin. Đông tàn dưới gót xuân, Jeno năm nay sẽ thuộc về một ai đó khác không phải cậu.

./.

Kiểu người đẹp trai hay cười như Lee Jeno rất dễ làm cho con gái nhà người ta điêu đứng. Ngày đại học Seoul khai giảng tuyết vẫn còn chưa tan sạch, hai hàng cây ven khúc đường manh nha sắm sửa những chiếc áo non tơ. Nhà trường giăng biểu ngữ chào đón tân sinh viên, Zhong Chenle phấn khích cười tí tởn, Lee Jeno cũng cười nhưng Chenle biết kể từ ngày Na Jaemin chợt dưng biến mất, tất cả nụ cười của Jeno chỉ đóng vai trò là trang sức mà thôi.

Cậu chàng lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa hai người này có lẽ đã vượt xa tình bạn, nhưng Jeno không kể, Jaemin cũng bỏ đi, Chenle cũng đành ỡm ờ nhắm mắt cho qua chuyện.

Jeno nhớ Jaemin từng nói nếu đã hư rồi thì cứ dứt khoát bỏ đi thôi, Jaemin vẫn luôn tàn nhẫn như cách Jeno cảm nhận về cậu ở những ngày đầu hai người vừa gặp mặt. Giá mà tình cảm Jeno dành cho cậu cũng giống như bụm cát tơi mịn trên sa mạc thì hay quá, dù cho hắn không nỡ buông, bụm cát đó rồi cũng sẽ bị cơn gió thổi bay đi tứ hướng. Hoặc là giản đơn như người ta vẫn nói, gặp được ai khác thì dáng bóng cậu sẽ tức khắc bị chôn mờ.

Khoa của Jeno hẹn nhau đi tiệc vào buổi chiều hôm khai giảng, trong men say, hắn chong mắt nhìn cậu trai tóc hồng đang ngồi ngay đối diện. Da trắng như Jaemin, tóc cũng hồng, mắt nhỏ hơn mắt cậu nhưng mũi thì cao hơn. Jeno càng nhìn, dáng bóng Jaemin chẳng những không chôn mờ mà còn tạc rõ trong đầu hắn tới từng chi tiết nhỏ.

Cả khoa đều đã say tuý luý, Jeno thôi không nhìn nữa rồi ngửa đầu ngóng chiếc đèn âm tường đang lẻ loi xoã sáng. Giây sau, Jeno thấy lấp ló bên cạnh mình là mái đầu hồng nhưng lại không hề quen thuộc.

- Cậu, Lee Jeno đúng không? Tớ nghe nói cậu đoạt được học bổng cao nhưng không theo học nhỉ?

Jeno nghiêng mặt, mi mắt hé hờ.

- Ừ. Tôi không nỡ đi.

Cậu bạn kia nhíu nhẹ mày:

- Không nỡ đi?

- Không nỡ bỏ bạn trai tôi một mình.

Dứt câu, Lee Jeno vô thức bật cười. Nhưng mà Na Jaemin thì nỡ.

Jeno dư sức biết cậu bạn kia tiếp cận mình để làm gì, hắn nói vậy khiến cậu bạn cùng khoa kịp bày ra ngơ ngác. Khoác áo vào sau đó Jeno xin phép ra về sớm, trước lúc bước đi, hắn bỏ khẽ thêm vài câu nói nữa.

- Đời này tôi chỉ muốn sống bất thường với một người thôi. Không muốn sống bình thường với ai, cũng không muốn sống bất thường với người nào nữa cả.

Ánh mắt Jeno nán dừng trên mái tóc của cậu chàng rất lâu, hắn cười hiền.

- Cậu chơi vui nhé.

Mái tóc hồng của cậu bạn kia hơi xơ xác, cũng đậm màu hơn màu tóc của Jaemin. Tóc của đầu hồng xác xơ nhưng không hiểu tại sao, mỗi khi chạm vào Jeno đều thấy rất mềm mại.

./.

Lúc Jeno ra tới sông Hàn rồi thả người nằm trên bãi cỏ, chiều tàn đã đóng vảy nơi bầu trời mênh mông vô ngần.

Hoàng hôn nhểu hồng trên mái tóc Jeno đang bay lạo xạo, nắng vàng trải dọc dòng Amstel cùng những con sóng gợn lên nhẹ nhàng.

Dòng Amstel đón nắng và đón cả gương mặt của Na Jaemin. Người duy nhất mà khi này đây, ngắm hoàng hôn, Jeno đã ước người duy nhất ấy sẽ nở cười ở cạnh bên, tóc không còn hồng nhưng vẫn nhìn ngọt mắt; Jeno sẽ hôn lên nụ cười của Jaemin một cái sau đó giữ gọn cậu trong tay, không cho cậu cơ hội theo cơn gió cuối mùa bay đi nữa.

-

Tóc hồng của Jaemin quay lại rồi nên mình cũng mang "đầu hồng" quay trở lại đâyyyyy
Mình mong mọi người đều đang khoẻ mạnh và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top