Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1. Begin

"Mẹ tại sao cái áo con yêu thích lại bị ném vào thùng rác vậy?"

"Mẹ xin lỗi chắc lúc dọn dẹp mẹ đã không để ý, đưa đây mẹ giặt cho"

"Thôi con nghĩ nó cũng đã cũ rồi, con sẽ vứt nó đi vậy"

"Mẹ mua cho con một vài bộ quần áo mới nhé? đằng nào thì con cũng sắp vào đại học mà"

"Con sẽ tự mua, mà mẹ đang định đi đâu à?"

"Ra siêu thị, mẹ muốn mua một ít đồ ăn cho bữa tối nay, con hãy mời Jaemin nhé?"

"Ôi con không nghĩ vậy đâu, cậu ấy đang rất bận với việc nộp hồ sơ, chắc cậu ấy sẽ không sang"

"Vậy sao? Thật đáng thất vọn. Dù sao thì con có muốn mẹ chở con đến trường không"

"Dạ, cũng sắp muộn rồi, con sẽ thay quần áo nhanh thôi"

"Mẹ sẽ đợi dưới nhà"

Đợi mẹ bước ra khỏi phòng, tôi đến bên tủ quần áo, lôi ra một chiếc áo phông màu xám và một chiếc quần jeans cũ sờn trắng đầu gối mà tôi đã mua ở tiệm đồ cổ trong lần ngao du thiên hạ với thằng bạn thân.

"Chắc thế này là ổn rồi" tôi thầm nghĩ

"Mẹ, con xong rồi, đi thôi"

Mẹ đưa tôi đến trường bằng chiếc xe toyota cũ kĩ, đôi lúc tôi nghĩ nó còn nhiều tuổi hơn tôi nữa kìa, và cho dù tôi đã cố gắng bảo mẹ đổi xe bao nhiêu lần đi chăng nữa thì mẹ vẫn luôn ngoan cố với lí do 'đồ cũ chính là kỉ niệm'. Mãi về sau này tôi mới hiểu được cái lí do đó

"Đến rồi, hôm nay mẹ sẽ đón con lúc mấy giờ đây?"

"Hôm nay là buổi kiểm tra sức khỏe nên con không chắc mấy giờ thì con về, con sẽ đi cùng Haechan, nếu có gì con sẽ gọi mẹ sau"

"Vậy được rồi, tạm biệt con"

"Tạm biệt mẹ"

Tôi nhanh chóng bước xuống xe và không đầy năm giây sau một tiếng gọi quen thuộc phát ra sau lưng thành công lôi kéo được sự chú ý của tôi:

"Này Nojam"

"Haechan à cậu không cần phải gọi tên tớ to như vậy đâu"

"Tai cậu gần như là điếc đấy Nojam, à nếu tớ gọi nhỏ thì khả năng cao cậu sẽ không nghe thấy đâu"

"Và đừng gọi tớ là Nojam nữa tên tớ là Jeno cơ mà"

"Ồ vậy hãy cố gắng mặn mà lên đi và tớ thề cái tên gọi đấy sẽ biến mất ngay trong ngày hôm nay thôi" Haechan cười thách thức

"Tớ chịu cậu rồi, ồ ai kia? Nhóm người kì lạ ở góc kia kìa"

"Họ là sinh viên, nghe nói là đến đây giúp bọn mình khám sức khỏe"

"Tớ không hiểu nổi tại sao lại khám sức khoẻ cho chúng ta ngay khi sắp ra trường"

"Tớ nói nhỏ cho cậu nghe, theo nguồn tin mật thì đây không phải là cuộc khám sức khỏe thông thường đâu, họ còn muốn tìm hiểu một thứ gì đó của chúng ta nữa kìa"

"Chắc không có chuyện đó đâu, ý tớ là một lũ học sinh trung học thì có cái gì? STD chắc?"

"YÊU CẦU TẤT CẢ HỌC SINH CỦA TRƯỜNG NGAY LẬP TỨC TẬP TRUNG TẠI PHÒNG THỂ CHẤT ĐỂ KIỂM TRA SỨC KHỎE" tiếng loa vang lên

"Tớ thực sự rất khó chịu với cái loa này, tiếng kêu của nó thật dị hợm, đi thôi"

Đông nghẹt, giờ tôi mới nhận ra trường tôi có nhiều học sinh đến vậy. Tôi và Haechan ngồi ổn định một chỗ để đợi đến lượt.

"Số 256, Lee Haechan"

"Đến lượt cậu rồi"

"Tớ vào đây"

Số của tôi là 564 nên chắc còn lâu lắm mới được gọi

"Chào cậu" một bạn nam rất dễ thương ngồi vào chỗ Haechan vừa ngồi

"À chào cậu"

"Tên mình là Renjun, cậu chắc hẳn là Jeno đúng chứ"

"Đúng vậy, thật ngạc nhiên khi cậu biết tên mình"

"Cậu khá là nổi tiếng"

"Nổi tiếng?" đối với tôi khái niệm nổi tiếng là một thứ gì đó vô cùng xa lạ, nó vốn là từ dùng để chỉ mấy cô bạn nóng bỏng trong đội cổ vũ hoặc mấy chàng trai trong đội bóng cơ. Vì thế nên tất nhiên không dành cho tôi

"À cậu biết đấy, cậu hẹn hò với chàng trai dễ thương nhất trường do đó..."

"Nojam" tiếng gọi của Haechan cắt đứt câu nói của cậu bạn

"Nojam? Mình tưởng tên cậu là Jeno?"

"À, theo như cậu bạn Haechan đáng mến đây thì mình quá nhạt và chỉ phù hợp với cái tên Je-nojam thôi"

"Vậy sao? Ôi đến lượt mình rồi tạm biệt"

Cậu bạn vừa rời đi thì Haechan bước đến

"Ai đó?" Haechan hỏi tôi

"Là Renjun, cậu ấy chỉ đến chào hỏi thôi"

"Cậu ấy thực sự rất dễ thương, cậu không sợ Jaemin ghen sao"

"Nhắc mới nhớ cậu thấy Jaemin ở đâu không? đã hơn một tuần nay tớ không thấy cậu ấy rồi, tớ không nghĩ việc chuẩn bị cho đại học lại bận rộn đến thế đâu"

"Tớ không chắc, chẳng phải cậu bảo cậu ấy đang làm hồ sơ sao"

"Nhưng đây là buổi khám bắt buộc mà"

"Tớ không biết nữa"

"Mà sao cậu khám nhanh thế?"

"Tớ mất 5s đứng trong 1 cái hộp và họ bắt tớ ra luôn"

"Số 564, Lee Jeno được ưu tiên khám trước"

"Đi đi kìa"

Tôi đi đến bàn y tá

"Chào chị em là số 564, Jeno"

"Làm phiền em đọc hộ chị tên đầy đủ nhé"

"Dạ em là Lee Jeno"

"Được rồi, em hãy đi theo cô ấy"

Một cô gái tóc đỏ dẫn tôi vào phòng khám, tại đó có một vị bác sĩ chạc tuổi bố tôi, đang vô cùng chăm chú nhìn chẳm chằm vào tôi khi tôi bước vào

"Chào cháu, đọc lại tên cho bác nhé"

"Dạ là Jeno ạ"

"Rồi bây giờ cháu hãy đi vào cái máy kia cố gắng đừng cử động trong 2 phút"

Kì lạ thật từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy một cách khám bệnh nào buồn cười đến vậy, tôi bước vào cái máy mà bác sĩ bảo, nó chỉ là một căn phòng trắng tinh và không có gì hơn thế, đây quả là một phương pháp khám bệnh mới

"Được rồi, cháu ra đi"

Phải chăng tôi nhìn nhầm? Tại sao tôi thấy mắt vị bác sĩ này lại ngạc nhiên đến vậy khi nhìn kết quả trên máy? Không lẽ tôi bị bệnh gì sao? Điều cuối cùng tôi muốn xảy đến với mình bây giờ là ung thư hay bất cứ thứ gì tương tự thế.

"Có vấn đề gì với sức khỏe của cháu vậy ạ?"

"Không có gì, sức khỏe của cháu rất tốt, bác sẽ hỏi cháu một số câu hỏi nhé"

"Dạ"

"Thói quen sinh hoạt của cháu thế nào?"

"Dạ cũng bình thường thôi ạ, cháu không uống rượu bia, không hút thuốc..."

"Ý ta là cháu có hay thấy các sự việc bất bình thường không? Ví dụ như quần áo bay tứ tung trong phòng, đồ vật liên tục bị dịch chuyển hay bỗng nhiên cháu đốt cháy một cái gì đấy chẳng hạn"

"Không ạ, chưa bao giờ" tôi hơi ngạc nhiên với câu hỏi kì lạ của bác sĩ

"Vậy à được rồi, đây là tờ giấy rà soát cháu điền vào nó nhé"

Giấy rà soát này hoàn toàn bình thường chỉ là một số thông tin của tôi
"Đây ạ" bác sĩ đọc tờ giấy một lúc

"Bố cháu là Lee David sao?"

"Dạ, có vấn đề gì không ạ?"

"Không, chỉ là.. À cháu là con lai sao?"

"Dạ bà nội cháu là người gốc Bỉ sau đó bà chuyển đến Hàn Quốc và gặp ông cháu"

"Cảm ơn, cháu có thể ra ngoài rồi"

Tôi bước ra ngoài và bỗng nhiên chị gái tóc đỏ ban nãy nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ và có phần không thân thiện lắm.

"Này Haechan"

"Ồ Jeno, giới thiệu với cậu đây là Mark, một sinh viên ngành y"

"Xin chào, rất vui được gặp"

"Xin chào, tôi là Jeno"

"Bây giờ mình Mark sẽ dẫn tớ đi xem bộ sưu tập tranh của anh ấy, cậu tự về được chứ"

"Cậu cứ đi đi"

"Vậy nhé, tớ sẽ gọi cậu sau"

"Bye"

Tôi lôi điện thoại từ trong cặp sách ra và gọi cho mẹ

"Mẹ à"

"Sao vậy?"

"Mẹ có bận không? Ra đón con"

"Đợi một chút nhé, mẹ ra ngay"

"Được rồi, cảm ơn mẹ"

Tôi là một chàng trai bình thường, chắc vậy, tôi học hành khá ổn và hơi nhút nhát, khó gần nhưng bên cạnh những người tôi quen thì tôi luôn vô cùng thoải mái. Haechan là bạn thân của tôi từ cấp 2, hai đứa thân vô cùng và mẹ tôi cũng rất quý cậu ấy. Gia đình tôi là một gia đình hạnh phúc kiểu mẫu. Ba tôi là một kiến trúc sư, công việc của ông luôn bận rộn. Mẹ tôi thì ở nhà làm nội trợ, thỉnh thoảng thì bà đi làm ở cửa hàng một người bạn. Có một người cũng rất quan trọng với tôi là Jaemin, tôi và cậu ấy đã quen nhau ba năm. Do tôi nhất quyết muốn đi học ở NCTDU nên Jaemin đã cố gắng học hành một cách khổ sở để được vào cùng trường với tôi, bắt một người không nhớ bảng cửu chương học để vào NCTDU thật khó mà. Do đó trong ba năm quen tôi, Jaemin đã bỏ hết tất cả các sở thích cá nhân để tập trung vào việc học. Tuy nhiên cậu ấy có một nhược điểm lớn đó là có rất nhiều người theo đuổi, điều mà tôi ghét vô cùng.

'Beep beep'

"Này Nojam con có định lên xe không?"

Là mẹ, bà đã đến

"Nojam hả?"

"Thằng bé Haechan nhất định bắt mẹ gọi con là Nojam, mà nó đâu rồi?"

"Nó đi theo trai rồi"

"Vậy hả? Thế thì chúng ta về thôi"

.

"Con không nên nghe nhạc to như thế"

Giờ tôi mới nhận ra mình đã vặn tai nghe to hết cỡ

"Con xin lỗi"

"À mẹ muốn nói với con một chuyện, vừa nãy mẹ có nhìn thấy Jaemin trên phố, cậu ấy nói chuyện với một cô gái tóc đỏ rực"

"Thật à"

"Con không ghen sao"

"Cậu ấy cũng là con người mà, chẳng phải nói chuyện với ai cũng được sao ạ?"

"Mẹ chỉ nói thế thôi"

Ghen á? Không tôi không ghen khi mà hơn một tuần cậu ấy không gọi cho tôi sau đó tôi nghe tin cậu ấy đi với một cô gái khác, chắc là không ghen đâu

"Nojam này, chai nước không có tội nhé"

Giờ tôi mới nhận ra là tôi đã bóp nát chai nước trên tay từ lúc nào

"Đến nhà rồi"

"Con lên phòng đây"

'Bing bing'
Tiếng tin nhắn. Là của Jaemin
"Cậu sẽ tham dự bữa tiệc tối nay ở nhà Chaeha chứ? Tớ sẽ đến đón cậu"

"Tớ không biết nữa"

"Hãy đến đi, 8h tớ sẽ sang nhà cậu, tớ cũng có vài chuyện quan trọng cần nói"

Tôi nằm phịch xuống giường, cầm điện thoại nhắn tin cho Haechan

"Cậu về chưa?"

"Rồi, sao vậy?"

"Cậu có định đi đến bữa tiệc của Chaeha tối nay không?"

"Có chứ, Jaemin có rủ cậu đi cùng không?"

"Có, sau một tuần cậu ấy không nhắn tin, không gọi điện cho tớ"

"Tớ đoán là cậu ấy bận"

"Mẹ tớ thấy cậu ấy đi cùng một cô gái khác trưa nay"

"Thế thì cậu ta đáng chết, đợi 5' nữa tớ sẽ sang nhà cậu"

Thật là

'Bing boong'

"Tớ đến rồi đây"

"Cậu mang theo cái gì vậy?"

"Bí mật" Haechan nói rồi cười một cách quỷ dị.

______________________

Kệ hố cũ đi =))))

Một fic mới bắt đầu và không còn lowercase nữa =)))) mình dự định fic này sẽ là một fic kiểu sức mạnh xong oánh nhau bla blo các thứ =))) vô cùng thích hợp với tinh thần cục súc của mình =))) mình đã từng dành mỗi tối cầu nguyện ngày mai tỉnh dậy sẽ có sức mạnh như x men rồi di chuyển mọi thứ bằng bằng chíu chíu nhưng bây giờ mình nhận thức được là nó sẽ chẳng bao giờ thành sự thật rồi 😢 Buồn thật đấy 😢 Thế nên là mình quyết định triển ngay quả fic này để bù đắp cho sự mất mát trong tâm hồn người con gái cuồng siêu anh hùng nói chung và x men nói riêng 😢 Mong các bạn ủng hộ
(Các bạn mà không ủng hộ thì mình cx k biết phải lsao =)))

Về Synthesis

về cơ bản, synthesis có nghĩa là kết hợp của các ý tưởng để tạo nên một học thuyết hoặc một hệ thống (the combination of ideas to form a theory or system) lí do tại sao có tên gọi này thì mọi người đợi các chap sau nha, tui không bao giờ đặt tên mà không có dụng ý nghệ thuật đâu yên tâm 😂.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top