Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: suicide22
Chỉnh sửa/Biên tập: serenana

--



Bệnh tật ập tới như núi lở, Lý Đế Nỗ được La Tại Dân nuôi trong nhà ba ngày mới hồi phục tinh thần.

Ban ngày La Tại Dân có tiết học, nhưng không gây trở ngại gì đến việc chăm sóc Lý Đế Nỗ, sáng trưa tối hầu hạ cậu không bỏ một bữa nào, Lý Đế Nỗ cảm thấy kỹ năng được nước làm tới của mình vô cùng tốt, da mặt ngày càng dày, nhân cơ hội bị bệnh mà hành hạ La Tại Dân. La Tại Dân chẳng nghi ngờ gì vì bận tối tăm mặt mũi, nhưng cuối cùng anh cũng mất bình tĩnh khi nhận được cuộc gọi làm phiền lần thứ mười của Lý Đế Nỗ.

"Vâng thưa thiếu gia, tôi đang đi học, ngài lại cần gì ạ?" La Tại Dân bất đắc dĩ nói.

"Tôi muốn ăn kem." Lý Đế Nỗ nói, "Hiệu lần trước anh mua cho tôi."

"Kem cái gì mà kem!" La Tại Dân nhỏ tiếng quát, "Em đang bệnh, hai ngày nữa rồi anh mua cho."

"Được." Lý Đế Nỗ thỏa hiệp, "Chừng nào anh về?"

"Giữa trưa, có thể ăn cơm cùng em."

La Tại Dân nói xong, kêu Lý Đế Nỗ đừng có gọi tiếp nữa, anh thực sự cần phải vào lớp, lúc này Lý Đế Nỗ mới buông tha cho anh cúp điện thoại.

Cậu chợt thấy vô cùng hạnh phúc, loại hạnh phúc này khiến cậu nảy sinh cảm giác không chân thực. Khi còn bé cậu rất ít khi bị bệnh, sau khi mẹ qua đời cũng không ai quan tâm đến cậu, mặc kệ La Tại Dân đối với cậu có tình cảm gì, cậu cũng đã không muốn rời xa La Tại Dân.



Tối hôm qua cậu nói với La Tại Dân rằng mình muốn thi vào trường đại học S, La Tại Dân liếc mắt, nói mấy ngày nay cậu còn chẳng đến trường mà vẫn muốn thi vào trường S.

Nói xong anh cau mày, hỏi cậu: "Em với bố em cãi nhau, vậy còn đi học tiếp được không?"

"Được chứ."

Lý Đế Nỗ đưa tay xoa nhẹ ấn đường của anh hai lần, gần đây La Tại Dân không còn né tránh sự đụng chạm của cậu nữa, vì cơn đau ốm nên Lý Đế Nỗ thường xuyên tiếp xúc thân thể với anh. Ban đầu La Tại Dân còn mất tự nhiên, ráng trốn đi, đáng tiếc có tránh thế nào thì Lý Đế Nỗ vẫn không bỏ cuộc, đến tận bây giờ anh đã miễn dịch.

"Nhưng chắc là phải chuyển trường." Lý Đế Nỗ nói, "Nếu không em trai tôi có thể lại tới làm phiền." 

"Em có em trai á?" La Tại Dân ngạc nhiên nói, "Chưa bao giờ nghe em nhắc tới."

"Không đáng để nhắc."

Vẻ mặt của Lý Đế Nỗ trở nên không vui khi vừa nghĩ đến Lý Giang Hạ, La Tại Dân do dự một lát, mở miệng hỏi cậu: "Em với bố em sao lại cãi nhau thế?" 

"Nếu em không muốn nói cũng không sao." La Tại Dân vội vàng bổ sung, "Dù sao lúc đầu anh cũng đã cảm thấy gia đình em hơi kì lạ, giống kiểu mấy ân oán của giới thượng lưu gì gì đó, đáng sợ thiệt."

Lý Đế Nỗ hoàn toàn có thể nói cho La Tại Dân, nhưng mở miệng rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, cậu không bao giờ kể về gia đình mình cho bất kỳ ai, cũng chưa từng có ý định tâm sự với ai về bất công mình phải chịu.

Cậu nhìn La Tại Dân, anh là một sự tồn tại đặc biệt, khiến bản thân cậu sẵn sàng xé toạc vết thương lòng mình ra cho anh xem, cũng lo lắng máu me đầm đìa như vậy sẽ bị anh ghét bỏ, dù cho Lý Đế Nỗ biết anh không phải người như thế, nhưng ở trước mặt La Tại Dân, cậu luôn luôn phải cẩn thận, thận trọng trong từng bước, chỉ sợ mắc phải sai lầm sẽ mất đi anh.

Vậy nên cậu hỏi La Tại Dân: "Anh muốn biết?"

Sợ La Tại Dân không hiểu ý mình, cậu nói thêm: "Nếu anh muốn biết, tôi sẽ kể cho anh."

Dường như La Tại Dân bị dáng vẻ nghiêm túc của cậu hù dọa, Lý Đế Nỗ cách anh rất gần, anh nhìn hàng lông mi vừa dài vừa mềm mại của cậu nhấp nháy mấy lần, sững sờ gật đầu.

Có đau khổ cỡ nào thì khi nói thành lời cũng chỉ là đôi ba câu, Lý Đế Nỗ vừa hồi tưởng vừa kể, càng nói càng cảm thấy mình chẳng yêu cũng chẳng hận, qua nhiều năm đè nén đã trở nên tê liệt. Cậu dùng âm thanh nhỏ nhẹ, chậm rãi nói rõ từng chữ, cứ như đang kể với La Tại Dân về chuyện của người khác, kể xong thì hỏi La Tại Dân cảm thấy thế nào.

La Tại Dân cúi đầu nghĩ một lát, trả lời: Không có gì cả.

Anh tổng kết: "Bố em là một kẻ hèn nhát, mẹ kế thì xấu tính, em trai lại ngu xuẩn."

"Nhưng mà em rất tốt." La Tại Dân cười nói.

Nhịp tim Lý Đế Nỗ không thể khống chế nhanh chóng tăng mạnh, cậu cố nhớ nguyên nhân tại sao mình lại thích La Tại Dân, chợt phát hiện nó nhiều vô số và không theo trình tự, có lẽ là do La Tại Dân cẩn thận giúp cậu bóc băng dính chống nước, hoặc là do anh bướng bỉnh dán đầy hình robot nhỏ lên bó bột của cậu, La Tại Dân lương thiện, thẳng thắn, sẽ không gây tổn thương cho Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ nhìn anh, trong lòng thầm mong đợi La Tại Dân cũng sẽ nói cho mình nghe bí mật của anh, nhưng La Tại Dân chỉ nghĩ ngợi một hồi, anh đứng lên xoa đầu Lý Đế Nỗ rồi đi nấu cơm cho cậu.



Sau khi cúp máy với La Tại Dân, cậu liên lạc với một vài trường Trung học Phổ thông, cuối cùng chọn một trường cấp 3 trực thuộc đại học S, thành tích của cậu vô cùng tốt, đồng thời có nguyện vọng rõ ràng nên bên trường học rất hoan nghênh cậu. Lý Đế Nỗ muốn gọi cho La Tại Dân khoe tin vui, gần đây từ chuyện lớn đến nhỏ cái gì cậu cũng muốn kể cho anh nghe, càng ngày càng không kiềm chế nổi.

Lúc cậu còn đang đấu tranh, sợ bị La Tại Dân chê mình phiền phức rồi đá cậu ra khỏi nhà, chưa kịp xoắn xuýt xong thì đã nghe tiếng bấm mật mã ngoài cửa, là một người phụ nữ xa lạ, đường nét gương mặt bà có tám phần tương tự La Tại Dân.

"Cậu là..." Người phụ nữ mở miệng hỏi.

"Cháu là Lý Đế Nỗ, học sinh của thầy La ạ." Lý Đế Nỗ đứng dậy tự giới thiệu, "Trước đây thầy La có dạy kèm cho cháu, dì chắc là mẹ của thầy La." 

"À, thì ra con là Đế Nỗ." Bà cười tươi, ngay cả nụ cười của La Tại Dân cũng rất giống bà, "Tại Dân có nhắc đến con với dì, nói con rất ngoan."

Bà nhìn đánh giá Lý Đế Nỗ nhưng không gây ác cảm: "Cũng đẹp trai quá trời, bảo sao nó cứ luôn miệng kể với dì."

Lý Đế Nỗ cố nén cảm xúc đang lâng lâng của mình, giải thích rõ tình hình hiện tại của bản thân, giấu nhẹm chuyện riêng của gia đình.

"Thì ra là thế à." Bà ân cần nhìn Lý Đế Nỗ, "Vậy cơ thể con bây giờ đã tốt hơn chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi ạ, nhờ có thầy La chăm sóc." 

Cậu có thể thấy được vẻ hoài nghi trong mắt mẹ La Tại Dân, lời nói cũng mang ý thăm dò: "Có cái gì đâu, chúng ta không có thời gian ở bên cạnh nó, nó...Gần đây tâm trạng nó cũng không được tốt."

"Cháu biết." Lý Đế Nỗ nói.

"Con biết à?" Bà phản ứng lại rất nhanh, sau đó nhận ra chính mình mất tự nhiên, dáng vẻ bối rối có chút đáng yêu.

Lúc nói chuyện giữa chừng thì La Tại Dân cũng quay về, rõ ràng anh đã giật mình khi trông thấy mẹ La xuất hiện trong nhà, anh trợn mắt há hốc mồm hỏi sao bà bỗng nhiên đến đây.

"Con làm cái vẻ mặt gì đó?" Mẹ La vừa thấy La Tại Dân thì dần thả lỏng, nhưng lại nghiêm mặt, "Mẹ không được phép đến nhà con à? Không biết ai là người gọi điện khóc lóc với mẹ ha."

"Gì..Gì đấy?!" La Tại Dân luống cuống tay chân, "Mẹ đừng nói lung tung mà!"

Anh hốt hoảng cởi giày vào nhà, bước đến gần nhỏ giọng hỏi Lý Đế Nỗ: "Mẹ anh có kể mấy chuyện kỳ quái cho em không?"

"Con muốn mẹ bóc phốt cái gì với học sinh của con hả?" Mẹ La dường như đang tức giận, "Bao lớn rồi, thất tình thôi cũng khóc, nhìn đi Đế Nỗ còn trưởng thành hơn con nhiều!"

"Ha ha." La Tại Dân cười giả lả, sợ mẹ La nói đến điều gì khác, vội vàng lại gần nắm chặt tay bà làm nũng, "Vâng ạ, hê hê, nhưng mẹ đến đây làm gì vậy?"

"Không phải hôm đó con nói muốn ăn đồ mẹ nấu à?" Sắc mặt mẹ La dịu đi một chút, "Có phải con gầy hơn rồi không?"

"Làm gì có!" La Tại Dân nhất quyết không thừa nhận, cố kéo thêm Lý Đế Nỗ xuống nước, "Con khỏe mạnh vô cùng luôn, con với Đế Nỗ mắc mưa cùng nhau nhưng chỉ có em ấy bị bệnh thôi."

"Hai đứa làm gì mà mắc mưa cùng nhau?" Vẻ mặt mẹ La khó hiểu.

Lý Đế Nỗ nhìn La Tại Dân ấp úng không nói nổi lí do, rốt cuộc thay anh giải vây: "Sao anh nói giữa trưa mới về mà?" 

"Lớp học kết thúc sớm."

La Tại Dân ngước mắt, Lý Đế Nỗ chợt phát hiện lúc có mẹ La ở đây thì La Tại Dân hết sức hiền lành ngoan ngoãn, không nói năng lung tung, trả lời vấn đề nào cũng vô cùng đứng đắn.

Hình như anh rất sợ mẹ La lỡ miệng nói ra điều gì đấy đáng sợ, lúc ăn cơm cũng đứng ngồi không yên, đôi con ngươi đảo quanh bốn phía, giống như chuột bạch bị nhốt trong lồng sắt.

Cũng may mẹ La không có ý định làm mất hình tượng của anh trước mặt Lý Đế Nỗ, bà vừa gắp đồ ăn cho Lý Đế Nỗ vừa hỏi cậu một ít chuyện lặt vặt, Lý Đế Nỗ đều đặn đưa ra câu trả lời chắc chắn. La Tại Dân nhận ra bản thân không phải mục tiêu mà mẹ mình nhắm vào, nên cũng không hành xử như một cái đuôi nhỏ đuổi bám mẹ, tự ăn cơm vui vẻ.

"Không biết thức ăn có hợp khẩu vị con không, Tại Dân kén ăn, có nhiều thứ không bỏ vô được." Mẹ La đột ngột nói.

"Cháu biết ạ." 

"Sao em biết?" La Tại Dân không vui, anh uất ức nhìn thoáng qua mẹ La, "Không được nói về con."

Mẹ La lườm một cái anh lập tức im lặng, bà lại hỏi Lý Đế Nỗ: "Bố mẹ con làm nghề gì?"

"Mẹ!" La Tại Dân vội vàng gắp thêm đồ ăn cho bà, "Làm gì là làm gì, còn có thể làm gì nữa, mẹ cứ hỏi tới hỏi lui, có cho em ấy ăn cơm hay không?"

"Không sao." Lý Đế Nỗ thấy dáng vẻ La Tại Dân lúng túng rất đáng yêu, cậu cười một tiếng rồi trả lời mẹ La, "Kinh doanh bình thường thôi ạ."

"Kinh doanh à, được rồi đừng gắp thêm cho mẹ nữa." Mẹ La đánh vào tay La Tại Dân, "Hôm nay sao con cứ hành xử kỳ cục thế, không phải con vừa thất tình à? Giả bộ tỏ ra bi lụy thương tâm được không?"

"Sao ngài còn đợi con lụy tình nữa hả?!" Gương mặt La Tại Dân hiện lên vẻ không thể tin được, "Con có phải con trai của ngài không ạ?" 

Hai người bọn họ ầm ĩ một hồi, cuối cùng mẹ La quên mất bản thân tính nói gì với Lý Đế Nỗ.

Lần này mẹ La đúng là bớt chút thời gian để ghé qua, buổi chiều bà còn phải đi làm, lúc sắp rời đi bà nói với La Tại Dân: "Có việc thì gọi cho mẹ."

"Con biết rồi." La Tại Dân ăn một bữa cơm thôi mà muốn hú hồn hú vía, giọng điệu nói chuyện ỉu xìu.

"Không có gì cũng phải gọi."

"Vâng." La Tại Dân thở dài, nghiêng người ôm bà, "Con không sao mà, cảm ơn mẹ."

Mẹ anh im lặng một lúc cũng ôm lại anh, vỗ nhẹ lên lưng La Tại Dân hai lần, mở miệng nói: "Chân trời nơi nào chả có...*"

"Ấy!" La Tại Dân gần như nhảy dựng lên, "Con sẽ gọi cho mẹ sau ạ." 

La Tại Dân tiễn mẹ mình, ánh mắt trống rỗng bước đến gần phía sofa rồi ngã nhào vào nó.

"Cho nên hôm đó là anh gọi điện thoại cho mẹ anh." Trong lời nói của Lý Đế Nỗ tràn ngập vẻ buồn cười, cậu không nhịn được.

"Im miệng!" 

La Tại Dân đỏ mặt tía tai, ném một cái gối về hướng Lý Đế Nỗ. 


TBC


Chú thích: 

*Ở đây mình nghĩ mẹ La tính nói câu "Chân trời nơi nào chả có cỏ thơm, không có người này thì có người kia", một là để an ủi thầy La(hoặc chọc ẻm), với cả ám chỉ gì đó về Đế Nỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top