Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mãi mãi là em

trăng nhạt màu treo lửng lơ giữa đêm đen đặc quánh. em tựa vào lồng ngực anh ấm nồng, giữa vòng tay đã vì em chắn hết thảy giông tố. cả khoảng không rộng dài đến vô tận. em mơ màng, rồi chìm dần vào giấc mộng hoang, để hồn vắt ngang mảnh trăng tàn.
em nghe người em thương thì thầm vào tai em những điều ngọt ngào nhất.

,

-anh có mộng tưởng cao xa
hay chỉ muốn dừng chân chốn là nhà
có ấp ôm vườn hồng và cành lá
hay chỉ cần âu yếm một nhành hoa?
-hôm nay sao thơ thẩn thế em?
trần đình trọng liếc mắt nhìn anh một cái, rồi ngúng nguẩy lắc đầu
-không biết đâu
bùi tiến dũng khẽ dụi đầu vào làn tóc đen nhánh và ngát hương hoa của em, lòng bình yên đến lạ
-anh chỉ cần đình trọng, bởi chẳng mộng tưởng nào đẹp đẽ bằng việc được ở bên em mãi mãi
em bần thần, và ngây ngô hỏi,
-thế mãi mãi là gì hở anh?
khóe mắt anh cười cong cong, sáng trong và dịu nhẹ
-mãi mãi là em

;

đỗ duy mạnh đã bật cười khi em kể cho gã nghe về những ngày xưa cũ, ngày đời em chưa có những khổ đau mà người đem đến, về cái gọi là mãi mãi, đến mức mà gã phải thốt lên rằng,

-ôi em ơi, làm gì có thứ gọi là trọn vẹn trên đời? tình cảm cũng chẳng phải ngoại lệ. rằng, liệu em có chắc người em yêu rất yêu sẽ cũng em đi đến hết cuộc đời?

gã nhíu mày, cười mê muội, em tôi khờ quá, hệt như người gã đã dành hết non nửa đời người để thương vậy. gã thấy con ngươi em ánh lên  đám tro tàn, những mảnh kí ức vụn vỡ. gã biết em đau, và gã cũng đau, tim của mình, đau vì một người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top