Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Éc!? Mấy má tởm quá đấy!

Tôi đã chết. Hiển nhiên. Sự thật đơn giản đến không tưởng. Bị một cây kiếm bự tổ chảng đâm giữa ngực thì còn sống mới là vấn đề đấy. Và  mọi thứ vẫn còn bình thường cho đến khi tôi nhận ra mình đang nhìn thao láo vào cái trần mật thất tăm tối, âm u mà tôi đã bị triệu hồi tới. Tôi cứ nghĩ mình sẽ tới chỗ đó lần nữa và đấm vào mặt cô ta một nhát, nhưng có lẽ mọi thứ không theo ý tôi rồi.

"[Giám định]"

Cứ nằm nguyên trên vũng máu của bản thân, tôi dùng thử kĩ năng mà mình vừa nhận được trước đó. Ể, từ đã... khô quắt rồi... tôi chết bao lâu rồi thế?

1 màn hình trong suốt xuất hiện trước mặt tôi. Giống mấy cái rpg nhỉ?

"Chỉ vậy thôi?"

Tôi vô tình thốt lên. Quá ít thông tin. Bỏ qua mấy cái thông thường như chỉ số với kĩ năng đi, cái thể loại game gì mà tôi thậm chí còn không biết là mình còn bao nhiêu máu chứ? Bộ muốn tôi tự ước lượng với rèn trí nhớ à?

Tch... Mà thôi kệ, ít nhất thì cũng xác nhận được cái lí do tôi con sống. À không, liệu zombie có được coi là sống không?

Tôi uể oải nâng cái lưng lên. Chỉ thế thôi mà xương khớp kêu răng rắc như thể tôi nằm cả tuần rồi vậy. A, muốn cái máy mát xa lưng quá.

Tôi kiểm tra vết thương ở ngực. Một cái rãnh bị khoét xuyên qua người tôi đang ở trên đấy. Cảm giác hơi thiếu thốn, và man mát... Tôi có lẽ là người duy nhất có thể cảm nhận được cái cảm giác khi có 1 cái lỗ trên người mà không chết nhỉ? Ể, zombie vốn là đã chết mà!?

Tôi đứng dậy rồi nhìn quanh 1 lượt. Chỉ toàn xác chết. Tất cả đều không còn nguyên vẹn. Cái xác nào cũng đầy vết gặm nham nhở, vài tên còn bị cắn xé đến mức không còn chút hình thù gì. Toàn những thứ sẽ bị censored nếu chiếu đại chúng đó. Có lẽ là tác phẩm của lũ Undead đi theo gã [Undead King]. Ngoài vết thương ở ngực ra thì tôi không thấy gì bất thường cả, chúng coi tôi là đồng loại sao? Mà nếu không tính tôi thì cô gái tai chó kia có lẽ là đỡ nhất, chỉ mất 2 miếng thịt ở ngực trái với bên hông phải.

"Giám định"

[Xác chết]

Tôi vô thức giơ tay ôm mặt. Đùa vui quá đấy anh bạn [Giám định]. Đơn giản quá đi mất. Dù kết quả nó hợp lí 1 cách dã man nhưng tôi vẫn thấy 1 sự thất vọng tràn trề đang dâng dần trong người. Làm ơn cho nhiều thông tin hơn một chút cái, như cách tận dụng xác chết hay gì đó đi.

<Đạt đủ điều kiện, có thể thực hiện [Tạo hầu cận thây ma]>

"..."

Tôi có kĩ năng này từ lúc quái nào vậy? Có phải khi tôi đang chết không? Trí nhớ tôi có thể tốt  nhưng  cũng không nhớ nổi nếu khi đó tôi mất ý thức. Nếu vậy thì có thể tôi còn vài kĩ năng nữa chăng?

[Tạo hầu cận thây ma]

Tôi có thể đoán được tác dụng kĩ năng qua cái tên rồi, vấn đề là cách thực hiện nó. Cắn như mấy bộ phim Holywood? Hay niệm chú như mấy gã [Necromancer]? Chà, lẽ ra nên có cuốn hướng dẫn chứ, không thì kĩ năng [Wikipedia] cũng được.

Tôi tiến tới rồi quỳ bên cạnh.

"[Tạo hầu cận xác chết]"

Tôi vừa lẩm bẩm vừa chạm tay lên đầu cái xác. Ha, đơn giản vậy thì tốt. Tôi khẽ thở dài... có lẽ tôi nên kệ nó rồi tìm hiểu sau. Sau cùng thì giờ tôi có nhiều thời gian rảnh lắm, ít nhất là cho đến khi gặp Rick và những người bạn...

Đột nhiên tôi có cảm giác thứ gì đó đang bị rút ra khỏi người, tựa như một dòng chảy qua tay tôi mà chuyển vào cái xác.

"Đừng nói là..."

<Tạo hầu cận thành công>

Đùa nhau hả trời? Thứ này đơn giản vậy sao?

Xác cô gái thú nhân bắt đầu cục cựa. Ban đầu chỉ là những chuyển động ngắn, giật cục, sau đó thì cử động mượt hơn, cứ như thể ngủ dậy sau một giấc ngủ dài, thật dài... Tôi đứng lên và hơi lùi lại, ngắm nhìn cảnh cô gái thú nhân đó đứng lên một cách khó khăn.

Cuối cùng sau hơn 1 phút nỗ lực, cô gái đã có thể đứng xiêu vẹo trên đôi chân của mình. Giờ ngắm kĩ mới thấy cô ấy tàn tạ đến mức nào. Mái tóc bạch kim thì trở nên xám xịt, xơ xác. Cơ thể còi cọc và đầy những vết thâm do đánh đập. Gương mặt có đáng lẽ không đến nỗi nào nhưng lại hốc hác, đôi mắt vô hồn thảm hại đến mức tôi phải tự hỏi do đây là xác chết hay vì cuộc sống trước kia mà chúng trở nên như vậy. Sau khi [Giám định] cái vòng sắt mà cô ấy đeo trên cổ, tôi chỉ còn có thể thở dài mà nói "ra là vậy."

[Vòng nô lệ - sắt]

Từ bộ đồ của lũ đầu đất kia thì có lẽ [Thế giới] này hiện tại đang ngang thời đại Trung cổ ở [Thế giới] cũ. Nếu vậy thì nô lệ cũng không phải thứ gì bất thường lắm. Chà, cái nơi chết tiệt này cần một Lincoln.

Trong khi tôi đang ngẫm nghĩ về ba cái mớ nhân quyền thì đột nhiên cô gái thú nhân cúi xuống, hay đúng hơn là bò lại gần 1 cái xác khác. Cô ấy nhấc cái tay đã gần như đứt lìa của cái xác lên.

Nom nom nom.

Cô ấy bắt đầu gặm nó. Từng miếng, từng miếng một.

Nom nom nom.

À, phải rồi... cả 2 bây giờ đều là [Zombie] mà. Xem ra cho dù đã trở thanh hầu cận của tôi thì cô gái này vẫn hành động theo bản năng.

Cô gái ngồi ăn lặng lẽ còn tôi thì cứ đứng đó ngắm cô ấy ăn. Thực sự có chút dễ thương. Rồi tôi nhận ra, vết thương trên người cô gái đang lành lại. Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy ngờ ngợ, và khi tốc độ hồi phục tăng lên, vết thương khép miệng lại thì tôi cũng hoàn toàn xác thực. Không chỉ thế, các vết bầm tím có vẻ như cũng đang phai dần.

Không lẽ đây là 1 kĩ năng của [Zombie]? Liệu tôi có thể làm được như vậy?

Tôi nhặt cái tay còn lại của cái xác và ăn luôn không do dự. Tôi không còn là loài người nữa, đúng không? Thế thì đây không phải là ăn thịt đồng loại, và cũng chẳng có cái bộ luật nào áp dụng cho một cái xác hết. Hail [Zombie]!

Ầy, tôi có hơi chút sợ cái tốc độ thích nghi của tôi rồi đấy. Mà kệ đi, mấy khi có free buffet, không gì tuyệt hơn đồ ăn miễn phí hết. Nhân tiện, vị thịt người thì không thể nói là ngon lành được, chưa kể lại là thịt ôi thiu nữa, nhưng chả hiểu sao tôi vẫn nuốt được, thậm chí có chút thích thú. Có lẽ là do khẩu vị từng tộc?

Tôi cùng hầu cận cùng nhau đánh chén bữa tiệc xác người trong căn mật thất. Mà dù nói là cùng nhau, nhưng hầu hết là cô gái thú nhân ăn sạch. Tôi chỉ ăn vừa đủ để hồi phục lại lỗ thủng ở ngực. Còn hầu cận của tôi thì gặm nhấm hết cái xác này cho đến cái xác khác. Không những ăn hết phần nội tạng mà tôi bỏ qua, cô ấy còn nhặt nhạnh từng miếng thịt thừa vưng vãi khắp nơi. Không biết có phải nhờ vậy không mà cơ thể cô ấy trở nên khoẻ mạnh khác thường. Cơ thể còi cọc bắt đầu trở nên đầy đặn, thậm chí có cả những múi cơ nhỏ săn chắc. Chuyển động cơ thể trở nên tự nhiên và nhanh nhẹn. Có làn da thì bớt tái và vẫn trắng bệch, nhưng nếu không nói ra thì có lẽ không ai nghĩ cô ấy là xác chết đâu. Chưa kể, chuyện quái gì với bộ ngực đó vậy? Ban đầu tôi không để ý, nhưng sau khi đánh chén xong xuôi thì nó làm một nhát từ B lên E luôn! Cái tốc độ phát triển gì thế này? Chưa kể với khuôn mặt xinh đẹp đã không còn trơ xương vì đói nữa thì cô ấy đủ cơ để đào mỏ bất cứ tên nào nếu cổ muốn. Bộ đống thịt vừa ăn dồn hết vào đó à? Và đừng có nghiêng đầu ra vẻ không hiểu nữa!

Mà thôi, được rồi. Việc dọn dẹp đã hoàn tất, bây giờ đến lúc ra ngoài thôi.

Việc tôi bị biến thành một [Zombie] ắt hẳn là do tên [Undead king]. Tuy không rõ lí do của hắn là gì, nhưng đây chưa phải lúc cần quan tâm đến nó. Thứ khiến tôi bận tâm nhất bây giờ, là mấy lời mà ả ta để lại.

"Cô không muốn đáp lại nụ hôn đó sao?"

Người đó, thực sự ở đây sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top