Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nông gia [156 - 160]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nê đại vương

Nguồn: http://bachquydahanh2812.wordpress.com/chuahoan/ml-nong-gia-nhac-tieu-lao-ban-2/

----------


156| Mùng hai tháng hai (1)

Vào ngày mùng 2 tháng 2, ở Lục Đảo có rất nhiều tục lệ như cắt tóc, rang đậu và làm diện kỳ tử (2).

Hơn tháng rồi chưa hớt tóc nên sáng dậy, Trần An Tu sờ tóc mình, cảm giác đúng là hơi dài thật, "Hôm nay tôi định dẫn Mạo Mạo đi cắt tóc, anh với Tấn Tấn có muốn đi cùng không?"

"Em định cắt ở đâu?" Chương Thời Niên thắt cà vạt xong rồi nói với Trần An Tu, "Đưa cho anh cái đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường?"

"Đi tới chùa Đình Vân."

"Ở đâu cơ?" Chương Thời Niên đeo đồng hồ xong ngẩng đầu lên, nếu hắn không nghe nhầm thì chùa Đình Vân là một ngôi chùa miếu nhỏ ở phía Bắc thị trấn này đi? Hắn và An Tu còn từng đến đấy rồi, lẽ nào cũng có hiệu cắt tóc tên như thế?

Trần An Tu dựa vào tủ áo cười vô tư, "Chính là ngôi chùa Đình Vân mà anh nghĩ tới đấy, có điều anh không biết đến chú Trương thôi. Chú ấy biết cắt tóc, biết sửa khóa và giầy nữa, chỉ là bây giờ tuổi hơi lớn nên ít làm mấy việc đấy. Chú ấy ngoáy lỗ tai êm lắm, ngày trước tôi thích chú ấy cắt tóc cực, tiện thể còn ngoáy lỗ tai luôn cho nữa, nhưng hình như chú ấy chỉ biết để mỗi kiểu tóc húi cua."

Chương Thời Niên bình thản đáp, "Đây là lần đầu Mạo Mạo cắt tóc, em nhớ để ý đấy. Buổi sáng anh có hẹn mất rồi." Ý rằng hắn không tham gia được.

Lúc ấy Tấn Tấn đang ở ngoài ăn sáng, nghe thấy hai người ba nói vậy, miệng thì nhồm nhoàm, đi vào liên tục xua tay nói, "Con cũng không đi đâu ba, hôm nay con phải đi học đánh đàn, cả học vẽ nữa." Ngày trước có lần ba tiện thể dẫn cậu đi cắt đầu đinh, cậu đi học bị bạn bè thầy cô nhìn chòng chọc hai tháng trời, bất kể cậu đi tới đâu cũng đều có người nhỏ giọng bàn tán, cuối cùng ngay cả thầy giáo cũng nhìn cậu bằng ánh mắy đầy thương xót và đồng cảm. Cậu không thấy đầu đinh có gì xấu, cơ mà cái cảm giác ngày nào người ta cũng nhìn cậu an ủi, ai mà chưa từng bị chắc chẳng hiểu được đâu.

"Xời, trên đời này chỉ có mình hai người bận rộn nhất, cuối tuần mà cũng không rảnh." Có điều việc này cũng chẳng có gì phải gượng ép, hai người họ không đi thì y vẫn có người đi cùng cơ mà, y vỗ lên người Mạo Mạo đang hăng hái luyện bò trườn trên kháng, "Mạo Mạo, chỉ có mình con là tốt nhất, ba chỉ mang mỗi mình con đi thôi."

Mạo Mạo dí cái bản mặt béo múp lên, Trần An Tu hôn nhẹ lên mũi bé, bé toét miệng ra cười làm lộ cái răng con con cực kỳ quý báu kia ra.

Tấn Tấn lại gần, nhón chân lên sờ đầu Mạo Mạo, cậu bé thấy thương cho thằng em xấu số này lắm, không biết đứa trẻ mới có mấy cọng tóc thế này sẽ trông ra sao nữa.

Mạo Mạo không hiểu chuyện, vẫn còn đang cười ngây ngô, nhưng nụ cười này chỉ duy trì tới lúc ăn trưa. Đến sau bữa trưa, nhân lúc tiết trời ấm áp, Trần An Tu liền ôm Mạo Mạo tới chùa Đình Vân, đáng ra là mẹ Trần muốn mang Mạo Mạo tới đó, nhưng hôm nay bà còn đang bận rang đậu và làm bánh ở nhà, thực sự bận không còn thời gian để đi.

Trên đường tới chùa Đình Vân phải đi qua một cây cầu, trên vách núi ở bên trái cây cầu có một thác nước, dòng nước đổ từ trên thác xuống bắn tung tóe tạo nên một màn hơi nước mát lạnh, mỗi lần có ai đi qua ít nhiều gì cũng thấy người ươn ướt, nhưng bởi vì bây giờ là đầu xuân nên ít nước, dù thế thì khi đi qua vẫn cảm thấy mát lạnh nên Trần An Tu đã đội mũ kín mít lên cho Mạo Mạo.

Lúc này, y cảm thấy đằng sau có rất nhiều người đi tới, cầu thì không được rộng lắm nên y khép người lại nhường cho họ đi qua.

"An Tu?" Tiếng gọi rất quen tai.

Trần An Tu quay đầu lại liền thấy Tưởng Hiên và Lâm Mai Tử mỗi người đang ôm một đứa bé vừa mới bước lên cầu, "Thì ra là hai người, cuối tuần nên về à?"

Sắc mặt Lâm Mai Tử trông vẫn ổn, chỉ có điều trông mập hơn hồi trước khi cưới, chắc là vì mới sinh không lâu nên vẫn chưa khôi phục được như cũ, "Ừ, về nhà ăn Tết ngũ cốc(3), đây là Mạo Mạo à? Tớ chẳng được gặp bao giờ, trông trắng trẻo đáng yêu thật đấy, giống cậu hồi nhỏ lắm."

"Một thằng nhóc bướng bỉnh ấy mà."

Mạo Mạo đang cầm một quả quýt to đùng, vịn lên vai Trần An Tu, tò mò nhìn những người này.

Tưởng Hiên chỉ cất tiếng chào đơn giản chứ không nói nhiều, hắn đang ôm một đứa bé gái khá nặng cân, chắc là cô con gái Văn Nhân chưa được hai tháng của họ, còn nhìn quần áo của đứa bé mà Mai Tử đang ôm thì chắc hẳn đây là con trai, Trần An Tu không có kinh nghiệm nên không đoán ra được, chắc là lớn hơn Mạo Mạo một chút, mắt không to nhưng rất sáng láng, "Đây là con nhà ai thế?"

"Con trai Dao Dao đấy, tên là Văn Phong. Ba mẹ cháu nó bận nên hai bọn tớ trông giúp hai hôm."

"À, đã lớn thế rồi cơ à." Ân oán dù có lớn đến đâu thì cũng là của người lớn, Trần An Tu không nhỏ nhen đến mức có thành kiến với cả một đứa bé con, hắn để ý thấy trên mu bàn tay thò ra ngoài của thằng bé đấy có hai vết thương nhàn nhạt.

Có lẽ Lâm Mai Tử cũng chú ý thấy nên kéo ống tay áo xuống cho thằng bé, đây là chuyện không đến lượt Trần An Tu nói nên y cũng chẳng hỏi làm gì.

Hôm nay, những người bế trẻ con đi về hướng này phần lớn đều là tới chùa Đình Vân, nếu đã gặp thì đi chung một đoạn đường luôn.

Số người bế con tới cắt tóc cũng không ít, phần lớn đều là ông bà nội của chúng, cũng có mấy bà mẹ trẻ tuổi, Trần An Tu đếm hàng người đã xếp trước họ phải đến bảy tám người, y thầm nghĩ mà thấy may vì mình ăn cơm xong mới tới, chứ không chỉ với ngần này thôi cũng phải chờ hai tiếng rồi.

Phía Đông núi có khá nhiều chùa miếu, nhưng phía Nam là khu du lịch. Vào những ngày bình thường, việc hương khói rất được chăm chút, hòa thượng cũng nhiều. Chùa Đình Vân ở phía Bắc núi, quanh năm suốt tháng chẳng có mấy người tới đây, ngoại trừ những người dân bản địa sinh sống gần đây thường tới thăm hỏi ra thì chùa rất vắng vẻ. Chùa này chỉ có một ngôi điện chính và hai gian điện thờ phụ, trong sân đặt một cái lư hương bằng sắt hình vuông, xung quanh rơi đầy những tàn hương. Đó là tất cả mọi sự vật ở nơi đây, từ khi Trần An Tu hiểu chuyện, nơi đây chỉ có mình ông hòa thượng già tên Trương Nghiêm Minh và một chú hòa thượng nhỏ tên Trương Tuệ An.

Vẫn chưa đến lượt nên Trần An Tu liền ôm Mạo Mạo đi dạo xung quanh, thấy Tuệ An ở đằng sau nấu nước, y cũng rảnh rỗi nên đi tới giúp đỡ.

"Mấy năm rồi không gặp cậu, về lúc nào thế?"

Người nọ đưa tay chân ra khua múa loạn xì ngậu, ra hiệu rằng muốn ôm Mạo Mạo.

Trần An Tu đưa Mạo Mạo tới, người kia phủi bụi đất trên tay rồi mới nhận lấy thằng bé. Chùa Đình Vân khá vắng vẻ, ít người lui tới nên rất yên tĩnh, là một nơi rất thích hợp để nói chuyện. Tuy Tuệ An không nói được nhưng cậu ta đã từng học ngôn ngữ môi, Trần An Tu quen biết với cậu ta cũng đã lâu, nhiều ít gì cũng có thể nhìn hiểu được một vài động tác, cho nên hai người nói chuyện với cũng không khó khăn lắm. Giữa chừng Tưởng Hiên có tới hỏi thăm WC ở đâu, Trần An Tu chỉ cho hắn vị trí đằng sau gốc cây to.

Chờ người đi xa rồi, Trần An Tu nhận thấy nghi vấn từ trong mắt Tuệ An, "Cậu thấy lạ với quan hệ của bọn anh chứ gì? Thực ra bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, nghe nói ba cậu ấy có thể ra tù được, có một số việc, lúc đóanh cũng không... Thôi, không nói chuyện này nữa, bây giờ anh với ông ba Giang cùng mở một quán cơm, cậu có rảnh nhớ cùng chú Trương tới dùng cơm, vẫn ở mảnh đất ban đầu ấy. Quán có đủ các món, chay có, mặn có, anh có thể cho cậu trốn trong bếp ăn nhiều hơn đấy."

Tuệ An biết y đang trêu nên cũng cười theo, người hơn hai mươi tuổi rồi mà trông ánh mắt vẫn sáng trong sạch sẽ.

Bếp lò than rất nhỏ, cần phải chẻ thật nhỏ những miếng củi gỗ ra mới nhét vào được. Trần An Tu nhiều sức nên chẻ giúp cậu ta một ít để sẵn đấy. Mạo Mạo ban đầu nhiệt tình lắm, còn để quả quýt lăn trên mặt cỏ hai vòng nữa, thế mà chẳng bao lâu cu cậu đã mệt, gác đầu lên đùi ba ngủ gà ngủ gật rồi. Trần An Tu bế ngang bé lên vỗ về, lòng thầm nghĩ nếu đến ba giờ chiều vẫn chưa đến lượt mà trời rét thế này, cắt tóc trong sân nhỡ bị cảm thì phiền toái lắm, có điều tốc độ cắt tóc nhanh hơn y nghĩ, hơn hai giờ một chút thôi đã đến lượt họ rồi.

"Thế anh đi trước đây, lúc nào rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp." Lúc y đứng dậy, Tuệ An kéo tay y, nhanh chóng làm một động tác gì đó trong lòng bàn tay y, Trần An Tu cười nói, "Cậu định bảo anh là, năm nay tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp sao?"

Tuệ An gật đầu, Trần An Tu chẳng hề cảm kích chút nào, đáp luôn, "Từ khi nào mà cậu đã học được ngón nghề coi bói của mấy ông đạo sĩ hàng xóm rồi thế."

Trần An Tu cắt tóc trước, kiểu tóc đầu đinh rất dễ cắt, cũng không cần phải xem khuôn mẫu thế nào. Lúc y cắt, Mạo Mạo vẫn còn hăng hái lắm, thế mà đến lượt cu cậu, cậu chàng siết chặt ngón tay ba, bỏ cả quả quýt, mắt trừng trừng nhìn cây khéo, đầu lủi vào lòng ba trốn, trông như thể gặp phải kẻ địch vậy.

Trần An Tu ôn tồn khuyên bảo hai câu, nào ngờ Mạo Mạo căn bản không chịu nể mặt, còn kêu lên hai tiếng ra vẻ phản đối, Trần An Tu thầm nghĩ, ba còn không biết con chắc, kêu cái gì mà kêu, "Chú Trương, chú cứ cắt đi." Sớm muộn gì cũng phải có một lần như thế.

"Cậu có giữ lại chỗ tóc này không?" Trương Nghiêm Minh hỏi Trần An Tu.

Trần An Tu ngơ ngác, "Giữ lại làm gì?" Cũng có phải tóc dài của con gái đâu mà có thể bán lấy tiền được.

Xung quanh lập tức có mấy bà mẹ trẻ tuổi đốp lại ngay, "Sao anh không giữ lại? Lấy làm bút lông hay cái gì đó cho thằng bé để làm kỷ niệm đi, sau này có cái mà nhớ chứ."

Trần An Tu thầm nghĩ, có gì hay ho đâu, tốn cả thời gian ấy chứ, nhưng bị nhiều ánh mắt soi mói và đong đầy tình thương của mẹ nhìn như thế, y rốt cuộc cũng không dám nói những suy nghĩ ấy ra mà phải thành kính nhận lấy nhúm tóc con con của Mạo Mạo, đựng trong túi giấy mang về.

Mấy bà mẹ trẻ thấy vậy đều khen y, "Bây giờ mới giống một người ba chứ."

Trần An Tu không ngừng vâng dạ lại, còn vô sỉ mở miệng nói nhất định phải giữ lại đến khi nào thằng bé tám mươi tuổi, già rồi tưởng nhớ đủ kiểu, thế mà vừa ra khỏi cửa, y đã lấy chỗ tóc cắt rồi của Mạo Mạo ra, thổi phù một cái để gió núi cuốn bay khắp chốn. Y lau nốt ít nước mắt còn vương lại bên khóe mắt Mạo Mạo, nói, "Con cũng có phải phượng hoàng đâu, ba giữ lại mấy cọng lông đó làm gì, đúng là cái đồ vô tích sự."

Cắt thì cũng cắt rồi, Mạo Mạo vẫn tức tưởi hừ hừ mấy tiếng rồi cọ vào người y, chùi hết nước mắt và nước miếng lên chiếc áo len mà ba bé mặc lần đầu tiên.

Trần An Tu tức dựng cả lông mày, giả vờ muốn vứt bé xuống ven đường, Mạo Mạo túm chặt ba không buông, hai người trêu đùa ầm ĩ trên đường về. Mẹ Trần ở trong nhà từ xa đã nghe thấy tiếng hai bố con họ, "Hai cha con làm gì mà to tiếng thế? Mạo Mạo làm sao vậy? Chỉ đi ra ngoài có một lúc thôi mà sao lại khóc? Để bà nội xem nào."

Mạo Mạo ấm ức chui vào lòng bà nội.

"Con làm gì Mạo Mạo thế?" Mẹ Trần thương cháu, quay qua trách Trần An Tu.

Đương nhiên Trần An Tu không chịu gánh tội danh đấy, "Chỉ cắt có mấy sợi tóc của nó thôi mà nó còn tiếc rẻ. Mẹ, đậu đã rang xong chưa?"

"Xong hết rồi, để trong nhà ấy, vào mà lấy. Mẹ ôm Mạo Mạo ra ngoài một lúc, đỡ cho nó nhìn thấy rồi đòi, nó cũng không thể ăn được."

Mẹ Trần rang rất nhiều đỗ, đỗ tương rang muối, đỗ đen rang đường, đều đã để nguội cả rồi, đang là lúc giòn nhất nữa chứ, bỏ vào miệng nhai sẽ có tiếng vụn vỡ giòn tan, ngoài ra còn có diện kỳ tử, mì trứng gà, còn có một loại đỗ chiên với dầu, mỗi loại một chậu nhỏ, hễ có người tới đều sẽ được chia một phần, trong mâm mời khách cũng có hai đĩa coi như thức ăn vặt.

Trần An Tu đứng trong quầy hàng thu xếp lại các khoản mục gần đây nhất, chưa làm được gì mà đã thấy trời tối đen. Trời lạnh nên người lên núi ít, buổi tối việc buôn bán cũng không bận, ngoại trừ những người làm thuê ở công trường tới dùng cơm muộn ra thì chẳng còn mấy ai, y bảo Lưu Ba nấu nướng xong xuôi, nấu thêm ít canh rồi định lên núi gọi người xuống dùng cơm. Với nhiệt độ lúc này, việc xây nhà chưa thể tiến hành được, nhưng công tác lắp đặt trang thiết bị thì không ngừng, tốp thợ do ba Trần tìm tới, là do một ông bạn cũ họ Triệu của ba giới thiệu, bởi vì là người quen cũ nên giá cả phải chăng, chất lượng thi công cũng tốt.

Lúc y đi lên, những người đó vẫn chưa dừng việc, ba Trần đang đun nước pha trà, ngồi bên cạnh chính là chủ thầu Triệu Minh.

Trần An Tu bước tới chào hỏi, "Chú Triệu, hôm nay làm tới đây thôi ạ, bảo mọi người qua uống chút trà rồi xuống ăn cơm nước đi ạ, hôm nay là mùng hai tháng hai, nhà cháu còn rang đậu nữa."

Triệu Minh đưa cho Trần An Tu điếu thuốc, cười nói với ba Trần, "Ông Trần này, làm việc với thằng con lớn nhà ông thoải mái thật đấy, cơm ăn đúng giờ đã đành, thức ăn lại còn ngon nữa, ngày nào cũng được ăn tiệm."

"Thế sau này ông cứ tới thường xuyên đi, chắc chắn nó vẫn còn phải lắp đặt trang thiết bị nữa đấy."

Qua ngày mùng hai tháng hai, thời tiết Lục Đảo tuy vẫn chưa ấm áp nhưng gió đã không buốt tận xương như hồi giữa đông nữa.

—-

Đúng là gió không còn lạnh thật, nhưng chuyện còn lâu mới kết thúc. Tần Minh Tuấn cởi khuy áo ra, dựa vào bên bệ cửa sổ, nghe Lục Á Á ở đầu bên kia nói, "Tần Minh Tuấn, nói thật đi, bây giờ tôi đang nghi ngờ động cơ của cậu đấy, cậu muốn hợp tác với tôi thật đấy chứ?"

"Đương nhiên, nếu không thì vì cái gì? Tôi cũng đâu có muốn lấy chuyện Lục Triển Triển ra để uy hiếp cậu?"

Tiếng nói bên kia điện thoại ngừng lại, một lát sau mới nói tiếp, "Nếu đã thế, tại sao tôi bảo cậu điều tra Trần An Tu mà lâu như thế rồi cậu cũng không tra ra được mẹ ruột của y là ai? Lục Đảo cũng đâu có rộng lớn thế đâu."

"Tôi có thể hỏi cậu một câu được không, rốt cuộc cậu muốn làm gì hay đang hoài nghi cái gì được không?"

"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn trả lời, cậu chỉ cần làm tốt phần việc của cậu thôi, lời hứa của tôi sẽ không thay đổi."

Qúy Quân Nghiêm gõ cửa đi vào, "Anh, ăn cơm thôi, đêm nay anh có ở lại đây không?"

Tần Minh Tuấn che điện thoại lại, nói với cậu ta, "Em cứ ăn trước đi, một lát nữa ánh sẽ xuống."

Qúy Quân Nghiêm gật đầu lui ra ngoài, anh họ cứ thần thần bí bí, chẳng biết đang làm gì nữa, cậu ta đứng ngoài nghe được vài câu, cái gì mà cậu ba Lục? Chẳng lẽ là Lục Á Á kia?

Lục Á Á cúp điện thoại, miệng khẽ nhếch lên ý cười không rõ, em trai Tần Minh Tuấn à, theo hắn biết, Tần Minh Tuấn chỉ có một cậu em họ tên là Kỷ Minh Thừa, ở đâu ra một cậu em trai mà còn gọi thân mật như thế, còn sống cùng nhau nữa?

Hết chương 156

(1) Mùng hai tháng hai (Long Sĩ Đầu) là một lễ hội lớn của Trung Quốc. Trong ngày này người ta cho rằng con rồng sau một mùa ngủ đông dài đã cất đầu thức giấc, chuẩn bị làm mưa tưới nước cho mùa màng. Ngoài ra ngày lễ này còn có ý nghĩa thiên văn học. Người Trung Quốc chia vòng tròn Hoàng đạo thành 28 khu, gọi là "nhị thập bát tú", mỗi ngôi sao được gọi là một "túc" (vì mặt trăng mỗi ngày lại đi qua một sao, đến hết tháng thì vừa đủ một vòng, nên gọi là 'Túc'), lại chia "nhị thập bát tú" vào bốn phía đông tây nam bắc, mỗi phía có bảy túc. Bảy túc ở phía Đông họp thành chòm sao Thương Long, tức "thanh long", rồng xanh theo cách hiểu của người Trung Quốc. Vào mùa đông, cả bảy túc đều lặn mất. Nhưng đến đầu tháng hai, "giác túc" tức phần sừng của Thương Long hiện lên, nên dân gian gọi là "Long Sĩ Đầu" (rồng cất đầu). Vào mùa đông, người Trung Quốc không dám cắt tóc, chờ qua ngày Long Sĩ Đầu mới cắt tóc, vì thế nên An Tu mới rủ rê mọi người đi cắt tóc một thể. (trích giải thích từ Qủy thoại liên thiên do bạn Lục Mịnh edit)

(2) diện kỳ tử (面其子): cái này mình cũng không biết gọi là gì, nhớ ngày xưa mẹ hay mua cho ăn lắm

(3) Tết ngũ cốc (料豆儿): mình đặt tên bừa thôi, ai biết thì chỉ nhé

-----------


157| Quan hệ liên minh

Qúy Quân Nghiêm ở lại Lục Đảo cũng sắp được một tháng, Tần Minh Tuấn thường hay đến thăm cậu ta, cho cậu ta ít tiền tiêu, nhưng cơ hội dùng cơm chung như ngày hôm nay thì không nhiều. Tần Minh Tuấn bận bịu nhiều việc, có lúc Qúy Quân Nghiêm cũng không biết anh bận thật hay cố ý lảng tránh cậu ta, nhưng hy vọng tìm người giúp đỡ thì ngày một phai nhạt.

"Ở đây chơi có vui không?"

Qúy Quân Nghiêm gẩy cơm trong bát, "Cũng vui ạ, chỉ hơi lạnh thôi, chẳng ngắm được cảnh mấy."

Tần Minh Tuấn ăn không được bao nhiêu thì đã ngừng đũa, "Đã muốn về chưa? Bây giờ mẹ cậu đang bệnh, cũng cần cậu chăm sóc lắm đấy."

"Anh định đuổi em về à?"

Tần Minh Tuấn lập tức thấy bực bội, nhưng anh ta vẫn phải kiềm chế lại, "Anh không có ý đấy, anh chỉ nghĩ em đã đi lâu như thế, ba mẹ em cũng thấy lo, chi bằng em cứ quay về sớm đi thăm họ đi đã, nếu có cơ hội để dì út trở về, anh nhất định sẽ báo cho cậu, cậu cứ tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có ích lợi gì. Anh bận rộn nhiều việc cũng khó mà chăm sóc tốt cho cậu được?"

Qúy Quân Nghiêm ngẩng đầu cười nói, "Không sao đâu ạ, em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình." Bên bác hai cũng có người liên hệ với cậu, muốn đưa cậu về, nhưng cậu không cam lòng đi như thế được.

Đối với sự cứng đầu của cậu ta, Tần Minh Tuấn cũng đã hiểu được qua những ngày tiếp xúc này, bây giờ anh chỉ mong cậu ta đừng gây ra chuyện gì rắc rối khi ở đây thôi, "Nếu cậu vẫn muốn anh bảo vệ, nhớ phải báo cho anh khi có vấn đề đấy."

Qúy Quân Nghiêm sung sướng gật đầu, nhưng Tần Minh Tuấn vẫn chẳng yên lòng nổi, dặn dò lại thêm lần nữa.

Nhưng có một số việc, chỉ đề phòng suông thì khó mà tránh được, nhất là đối với những người có nhiều lúc không chịu phối hợp.

Con người một khi đã chăm chú làm việc thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Sáng nay Chương Thời Niên và Trần An Tu dậy sớm chạy bộ về, Chương Thời Niên thì đi tắm, còn y đi vào nhà, nhìn cuốn lịch treo tường, đưa tay xé luôn trang lịch ngày cuối cùng của tháng ba, "Tấn Tấn, Đường Cầu dậy đi."

Tấn Tấn rúc trong chăn cuộn người lên y hệt như một con sâu, nói bằng giọng còn đang ngái ngủ, "Mấy giờ rồi ba?" Còn người còn lại trong chăn căn bản không nhúc nhích.

"Sắp sáu rưỡi rồi, không dậy là đi muộn đấy."

"Vâng ạ, con biết rồi, con dậy ngay đây." Tấn Tấn nhắm mắt lại vâng một tiếng.

"Tối qua hai đứa lại chơi đến mấy giờ mới ngủ hả?" Hai ngày nay Đường Cầu đang cãi nhau với Lâu Nam, trong cơn giận thằng bé đã đến nhà họ, ở đây cũng đã được năm sáu ngày rồi, Diệp Cảnh Khiêm có gọi tới hai lần, Lâu Nam thì chưa hề có lần nào, chỉ có buổi tối thì gọi điện tới quấy rầy y, tối nào cũng thế, gió mặc gió, mưa mặc mưa, hai cha con nhất quyết không chịu lùi bước, không biết họ định chiến tranh lạnh đến chừng nào.

"Cũng không khuya lắm." Đường Cầu lúc nào cũng kêu lạnh, muốn chen vào ngủ cùng với cậu, nhưng bị cậu đá cho một phát mới chịu nằm yên.

Trần An Tu bóp mũi thằng bé, "Thế mà còn không khuya ư, ba với ba lớn của con lúc ngủ vẫn nghe thấy phòng hai đứa có tiếng ồn." Nếu không có chuyện gì đặc biệt, Chương Thời Niên đều lên giường ngủ đúng vào mười một giờ. Tính cách Tấn Tấn đã cởi mở hơn ngày trước, tuy còn lâu mới đạt được tới mức độ hướng ngoại, nhưng quan hệ bạn bè cũng không tệ lắm, thi thoảng lại có bạn học gọi điện tới nhà hỏi bài, hẹn ra ngoài chơi hay gì đó, phần lớn toàn là bạn gái. Nhưng có thể là do nguyên nhân gia đình nên Tấn Tấn ít khi mời bạn về nhà chơi, Đường Cầu có thể ngủ lại qua đêm, có lẽ là trường hợp ngoại lệ duy nhất.

Ở nhiều khía cạnh, tính cách Tấn Tấn rất giống Chương Thời Niên, khả năng kiềm chế cũng không tệ, nếu đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ thực hiện ngay. Trần An Tu vứt quần áo cho cậu, chuyên tâm vào con người lười đến khắc cuối còn lại trên giường, tuy rằng thằng bé này có điểm giống y năm xưa, nhưng y được ngủ nướng đâu phải có nghĩa là y cho phép người khác cũng được ngủ nướng say sưa trên giường không thèm để y vào mắt được. Y gọi hai tiếng mà nó còn không thèm dậy, thế là y liền thò những ngón tay lạnh lẽo lên mặt nó.

Đường Cầu oái một tiếng nhảy dựng lên, "Chú Trần..." Chú Trần này đúng là tàn bạo y như ba cậu vậy, mánh gì cũng có thể ra tay được, nhìn kiểu gì cũng thấy chú Chương tốt hơn, khuôn mặt đẹp trai đã đành mà từ trước tới giờ cũng chẳng bắt nạt ai.

Trần An Tu coi như không thấy gương mặt ai oán kia, y thủng thẳng đứng dậy nói, "Dậy sớm thì chú sẽ làm món cơm hấp thịt khô mà hôm qua đã nhắc tới, còn nếu dậy muộn thì nhịn."

Đường Cầu vừa nghe vậy, mắt lập tức sáng rỡ lên, rốt cuộc cũng có hứng dậy mặc quần áo.

Món cơm hấp thịt khô sẽ dùng một chiếc nồi hấp để làm, mỗi miếng thịt khô được sắp hàng thật dày trên bát cơm tẻ sẽ được quệt mỡ rồi ấn xuống dưới cùng nồi, cơm tẻ được ngấm mỡ sẽ bóng loáng, vừa dẻo vừa thơm, bỏ vào miệng sẽ đầy mùi thịt. Trần An Tu sợ ngấy nên khi xới cơm ra khỏi nồi còn cho thêm một miếng dưa cải củ muối. Đường Cầu bưng bát cơm lên là chẳng hề muốn buông xuống, miệng dính đầy hạt cơm.

Trần An Tu gắp cho cậu bé một đũa nộm giá đỗ, an ủi rằng, "Rốt cuộc thì chú cũng tin là ba cháu ngược đãi cháu rồi."

Tấn Tấn và Đường Cầu không học cùng một trường, nhưng Chương Thời Niên đưa Tấn Tấn đi học xong rồi lại đưa Đường Cầu đi coi như cũng tiện đường, không lãng phí bao nhiêu thời gian. Hai đứa cơm nước xong, cầm cặp sách chạy tới ghế ngồi đằng sau, Chương Thời Niên cầm chìa khóa xe trên bàn, lén hôn Trần An Tu một cái vào khóe miệng không để bọn trẻ thấy, hỏi, "Hôm nay có phải làm gì không?"

Trần An Tu cũng đã quen với hành động của hắn, chỉ cần không quá đáng thì y vẫn chiều theo, "Bây giờ nhà trọ cũng đều đã lắp đặt trang thiết bị xong, chỉ chờ có người tới thuê, hôm nay cần phải bảo bọn Trương Ngôn lên núi kiếm mấy gốc trúc để trồng xung quanh, đến khi trúc mọc cao thì dùng làm hàng rào, hoặc có thể lấy măng để ăn. Nghe có hay không? Nói không chừng tôi còn kiếm được rau dại về nữa."

Chương Thời Niên xoa mái tóc ngắn ram ráp của y, "Vậy thì đi làm đi, nhớ lên núi phải cẩn thận đấy."

Trần An Tu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đi ra hỏi theo, "Lần trước ba mẹ gọi điện bảo lúc nào thì tới đấy?"

"Ba mẹ bảo là trước ngày mùng một tháng năm, cụ thể thì vẫn chưa chắc."

"Thế thì cũng phải chuẩn bị trong tháng này rồi." Y cũng nên dọn riêng ra một căn phòng, ngày nào cũng có việc không làm hết được.

Chương Thời Niên vừa mới đến chỗ làm, còn chưa được ngồi nóng chỗ thì Lục Giang Viễn đã gọi điện tới báo, "Á Á tới Lục Đảo rồi."

Vu Á Thanh pha một cốc nước trà bưng vào, Chương Thời Niên gật đầu, "Vấn đề quan trọng ở đây là, đang yên đang lành hắn không ở Bắc Kinh, tới Lục Đảo để làm gì?" Những hành động gần đây nhất của Lục Giang Viễn đã có xu thế sáng tỏ dần, có rất nhiều người đều nhận thấy Hồng Viễn sắp có sự thay đổi lớn. Với tính cách cẩn thận của Lục Á Á, nhất định cậu ta sẽ canh giữ ở Hồng Viễn để chỉ huy mới đúng, sao lại nỡ lòng nào mà bỏ khỏi đó?

"Tạm thời tôi vẫn chưa rõ, nhưng tôi lo nó sẽ gây ra chuyện gì đó cho An Tu."

Ánh mắt Chương Thời Niên bỗng trầm xuống, "Chỗ An Tu và hai đứa bé, cháu sẽ chú ý."

"Theo chú thấy, Á Á sẽ không tự mình ra tay đâu."

Ngày nào Qúy Quân Nghiêm cũng rảnh rang, sáng ra ăn cơm xong rồi cậu ta đến thư viện thành phố và tới một quảng trường nào gần đó để đi dạo. Hôm nay cậu ta đang cầm một quyển sách, ngồi trên băng ghế đá trong quảng trường ngáp ngắn ngáp dài vì chán. Người được phái đi theo cậu ta đã tới quán cà phê gần đó mua đồ uống nóng, có một người đàn ông trông khá trẻ đứng trước mặt cậu, "Chỗ này có ai ngồi không? Tôi ngồi đây được chứ?"

Qúy Quân Nghiêm nhìn xung quanh, rõ ràng vẫn còn nhiều ghế như thế, sao cứ nhất quyết phải tranh cái ghế này với cậu ta, cậu ta liền cau có đáp, "Xin lỗi, bạn tôi sắp tới rồi."

Người đàn ông trẻ tuổi kia dường như cũng không thèm để ý, vẫn điềm đạm nói, "Cậu công tử nhà họ Qúy sao lại cô đơn ngồi đây thế nào, trông còn nghèo túng nữa chứ?"

Qúy Quân Nghiêm không ngốc, người có thể nhìn mặt gọi tên cậu ta như vậy chắc chắn không phải trùng hợp, "Anh là ai?"

"Tôi là bạn cũ của anh họ cậu. Có lẽ tôi có thể giúp được cậu một số chuyện đấy, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chứ?"

Hết chương 157

: quá ngắn cho đội bán sắn, he he

----------


158| Bên thì âm mưu, bên thì yên ả

"Dựa vào cái gì để tôi tin anh?" Nếu vô tình gặp phải một người trên quảng trường, mà tự dưng người ta lại đến gần bạn, ai mà chẳng nghi ngờ động cơ chứ, "Với cả mục đích của anh là gì?"

Người nọ đứng ngay trước mặt cậu, gọi cho Tần Minh Tuấn một cuộc điện thoại, Qúy Quân Nghiêm còn rõ ràng nghe thấy tiếng anh họ cậu ở đầu bên kia điện thoại: "Lục tam thiếu sao lại rảnh rỗi mà gọi điện cho tôi thế?"

"Tôi có việc qua Lục Đảo, định hỏi chuyện cậu đang điều tra đã có manh mối gì chưa?" Người kia đáp lại bằng giọng điệu hết sức quen thâ.

"Hình như sức khỏe Lục tam thiếu không được thoải mái?"

"Trên đường đi tôi bị cảm."

Qúy Quân Nghiêm thấy hai người hàn huyên, giữa chừng cậu còn nghe được một vài câu nói thật thật giả giả của anh họ, rồi họ cúp điện thoại.

"Giờ thì cậu đã tin tôi là ai rồi chứ, có điều tôi đoán anh họ cậu chắc chắn chưa từng nhắc tới những người bạn như chúng tôi trước mặt cậu rồi." Người tự xưng là Lục Á Á này dường như cũng không có ý ngồi xuống, ánh mắt hắn nhanh nhạy lướt ra phía xa, rồi đảo lại như thể không có chuyện gì, tiếp tục nói với Qúy Quân Nghiêm, "Nói đúng hơn, anh họ cậu căn bản không muốn có dính dáng gì nhiều tới cậu đi? Điều này cũng dễ hiểu thôi, sự nghiệp của Tần Minh Tuấn hiện tại đang lên như diều gặp gió, nhà họ Tần bây giờ không còn giúp được cậu ta nữa mà đã trở thành gánh nặng, ai thông minh cũng đều hiểu nên chọn lựa thế nào thôi." Nếu Qúy Quân Nghiêm lúc này xoay đầu lại thì sẽ thấy trên con đường gần quảng trường có đậu một chiếc xe ô tô màu đen phổ biến, trong xe còn có một người đang ngồi.

Người này đã nói trúng sợi giây thần kinh nhạy cảm nhất lúc này của Qúy Quân Nghiêm, toàn bộ hành động hơn một tháng qua của anh họ quả thật đã khiến cậu có suy đoán này. Hiện tại nhà cậu không quyền không thế, ai ai cũng đều có thể coi thường, đến cả đứa cháu trai của mẹ cậu mà cũng không muốn giúp. Cậu đã từng hỏi anh họ, bên nhà họ Kỷ hay có người bạn bè nào của anh có thể giúp đỡ được không, nhưng anh họ không hề dẫn cậu tới gặp bất kỳ ai. Nói ra cũng khó mà tin được, nhưng cậu đã ở lại Lục Đảo được hơn tháng mà chưa từng gặp vị cha chú nào nhà họ Kỷ, còn anh họ cậu thì ra sức tránh mặt.

"Chúng tôi giúp cậu dĩ nhiên cũng có điều kiện trao đổi, nhưng cậu cứ yên tâm, chuyện kia cậu nhất định có thể làm dược, còn về phần tôi có năng lực đó hay không, cậu có thể đi hỏi thăm về nhà họ Lục ở Bắc Kinh, với cả chuyện cha mẹ cậu năm đó cũng không hẳn là nghiêm trọng. Bao năm qua rồi, chỉ cần thu xếp thích đáng thì để họ thuận lợi về nước, tôi nghĩ cũng không phải chuyện gì khó, giờ chỉ xem thái độ của cậu thôi."

Qúy Quân Nghiêm im lặng, cậu biết không thể tin vào một người tự dưng xuất hiện được, nhưng cậu vừa nghĩ tới đây là một cơ hội thì lại thấy tiếc.

Người kia nhìn thấy Vương Cách – cũng chính là người mà Tần Minh Tuấn sắp xếp cho đi theo Qúy Quân Nghiêm – đang cầm cốc cà phê take away chạy lại đây liền nhanh chóng dúi một tờ giấy vào tay Qúy Quân Nghiêm, "Một khi Qúy Tam tiên sinh về nước, ông cụ Qúy chẳng lẽ lại đuổi đứa con trai ruột xa cách hai mươi năm trời đi sao? Một khi Qúy Tam tiên sinh được tha thứ, với tiếng tăm hiện giờ của nhà họ Qúy, tôi nghĩ giá trị của cậu Qúy đây chắc cũng không chỉ có thế này? Đề nghị của chúng tôi, mong cậu có thể suy nghĩ cho kỹ, chúng tôi tuyệt đối không ép buộc cậu, nhưng hy vọng cậu có thể nhanh chóng cho chúng tôi câu trả lời thuyết phục, dù sao việc này cũng không nên chậm trễ, để lâu sinh biến."

Hắn nói xong những lời này liền đi tới một cái sạp trên băng ghế đá, tùy ý lấy một cái diều hình con bướm, trả tiền xong là đi.

Vương Cách cầm cà phê đi tới, "Cậu Qúy, cậu quen người vừa rồi à?" Lúc ra khỏi quán cà phê, hình như hắn thấy người kia đang nói chuyện với Qúy Quân Nghiêm.

Qúy Quân Nghiêm nhận lấy cốc cà phê nóng hổi, mở nắp đậy ra, hít thở thật sâu một cái, nhướn mắt hỏi, "Anh tôi bảo cậu tới coi chừng tôi sao?"

Giọng điệu khi cậu ta nói vậy cũng không nặng nề, nhưng Vương Cách lập tức nhận ra rằng mình đã chọc giận cậu chủ nhân này rồi nên vội vàng xin lỗi, "Cậu Qúy nói gì vậy, sao tham mưu trưởng lại bảo tôi làm thế được chứ, con người tôi ăn nói vụng về, cậu Qúy đừng chấp nhặt làm gì."

"Anh Vương cũng đừng khiêm tốn như thế, tôi thấy anh tôi rất tin tưởng anh, nếu không thì đã chẳng phái anh theo tôi đúng không?" Qúy Quân Nghiêm chà hai tay vào cốc cà phê, thản nhiên nói như thể đó chỉ là chuyện bình thường, "Tôi không biết người kia, chỉ là hắn muốn mua đồ mà lại chỉ có tiền chẵn nên hỏi tôi có tiền lẻ để đổi không thôi. Hóng gió biển đau cả đầu rồi, chúng ta trở về thôi."

"Thế thì cậu chờ một lát, để tôi đi lấy xe đã."

Qúy Quân Nghiêm gật đầu.

Người tự xưng là Lục Á Á kia đã lên xe, một người khác trong xe hỏi hắn, "Thế nào? Cậu ta đồng ý rồi sao?"

"Chưa đồng ý ngay, nhưng theo tôi thấy, chắc đến tám chín phần mười rồi. Tuổi vẫn còn nhỏ, dù có giả vờ đứng đắn chín chắn đến đâu thì có đôi lúc cũng chẳng giấu được lòng mình, hơn nữa tôi lại nắm được nhược điểm trí mạng của cậu ta. Có điều tôi thấy cậu ta cũng chẳng làm nên được chuyện lớn gì đâu, cậu ta thực sự có thể giúp được chúng ta sao?"

"Cậu ta có thành công hay không cũng chẳng hề gì, quan trọng là thân phận của cậu ta, chỉ cần có cậu ta, chúng ta đều có thể dụ được nhà họ Qúy lẫn Tần Minh Tuấn. Sự việc càng phức tạp rối rắm thì chúng ta càng có lợi."

"Ngài nói có lý."

"Đi thôi, đi gặp người khách quý tới từ Hong Kong, tới Lục Đảo đâu phải chỉ vì mình Qúy Quân Nghiêm."

Lúc Qúy Quân Nghiêm trở lại nhà trọ đã lấy lý do cơ thể khó chịu cần nghỉ ngơi để trốn vào phòng, từ chối mọi sự thăm hỏi. Nghe xong những lời nói kia, đương nhiên cậu ta không thể ngủ được. Nhà họ Lục ở Bắc Kinh cậu ta biết, mặc dù mẹ ở nước ngoài nhiều năm nhưng vẫn rất quan tâm với tình hình thời sự trong nước, trước khi cậu về nước, mẹ đã kể sơ qua tình hình trong nước hiện giờ cho cậu nghe, lúc nhắc tới nhà họ Lục, lời lẽ của mẹ có phần không coi ra gì, nhưng mẹ vẫn nhắc cậu phải dè chừng nhà họ Lục.

Nếu người kia thực sự là Lục Á Á, bất kể điều kiện của hắn là gì thì đây cũng là một cơ hội xoay chuyển lớn lao. Nguyện vọng của ba là mong mẹ có thể trở về nước trong những ngày tháng cuối đời này, tuy mẹ không nói rõ ra, nhưng cậu biết hy vọng của mẹ chính là có thể cho cậu ở lại trong nước. Nếu cơ hội lần này có thể làm ba người nhà họ gặp lại nhau trong nước thì những chuyện khác đều không quan trọng."

Qúy Quân Nghiêm trở mình trên giường nghĩ thông suốt hết những chuyện này liền lên mạng tra cứu thông tin về Lục Á Á, có rất nhiều người trên mạng lấy tên là Lục Á Á, nhưng đối tượng phù hợp điều kiện thì không nhiều lắm, cậu ta tra tới tra lui mà cũng chỉ thấy một người được thay mặt Hồng Viễn tham gia một hội nghị giao lưu học thuật giống với Lục Á Á, nhưng trên mạng lại không có hình ảnh người thật.

Sau khi phân tích kỹ càng lợi hại được mất, Qúy Quân Nghiêm quyết định đánh cược một lần. Cậu ta ấn số điện thoại mà Lục Á Á đưa cho, hai người bí mật gặp nhau một lần, rồi thì Qúy Quân Nghiêm ra sức yêu cầu, hai người đã ký kết một hiệp ước gì đó, nội dung là cậu ta sẽ giúp Lục Á Á làm một chuyện, Lục Á Á sẽ thu xếp cho cha mẹ cậu ta về nước.

Sau đó, người kia chủ động bắt tay Qúy Quân Nghiêm, nói, "Cậu Qúy, hợp tác vui vẻ nhé, cậu cứ việc yên tâm, chuyện tôi cần đối với cậu tuyệt đối không khó khăn gì. Bây giờ việc cậu cần làm là cứ sống thoải mái như trước đó, còn chi tiết tôi sẽ gọi điện cho cậu sau."

Qúy Quân Nghiêm thầm hiểu, sự việc chắc chắn sẽ không dễ dàng như Lục Á Á này nói, bằng không hắn đã tự làm cho rồi chứ cần gì tìm tới cậu, nhưng bây giờ cậu ta không còn con đường nào khác, những người cậu ta biết chẳng có ý định giúp cậu ta.

Đối với nỗi lòng của Qúy Quân Nghiêm, đương nhiên Trần An Tu không cảm nhận được, cuộc sống hiện giờ của y là những ngày bình thản hiếm có trong hai năm qua, có lẽ đúng như Tuệ An nói, năm nay nói không chừng lại đổi vận.

Trong mấy ngày qua, Trần An Tu và bọn Trương Ngôn đã lên núi đào gốc trúc, trồng một vòng xung quanh sân căn nhà nông vừa mới xây xong. Trước đó, Trần An Tu đã lên mạng thông báo chính thức về chuyện này với các khách hàng thân quen, kết hợp thêm mấy tấm ảnh chụp phong cảnh bên ngoài và đồ dùng nội thất bên trong, tuy bây giờ không phải mùa thích hợp nhất để lên núi sống, nhưng vẫn có người bị cảnh sắc yên tĩnh giản dị này hấp dẫn, có ý muốn lên núi ở lại hai hôm. Những khu nhà nghỉ bình dân này có thể cho thuê theo phòng, cũng có thể đặt cả một khu, giá cả kinh tế cũng là một trong những nguyên nhân hấp dẫn khách du lịch.

Sau khi tin tức được thông báo, lần lượt có hơn mười người khách tới trọ, số lượng tuy không nhiều nhưng Trần An Tu cảm thấy khởi đầu này cũng không tệ lắm. Bây giờ do khách trọ không nhiều nên việc trong quán cơm cũng bớt bận rộn hẳn, công việc dọn dẹp vệ sinh tạm thời đã giao cho Từ Lệ và La Phương Phương phụ trách, nhưng Trần An Tu vẫn có ý tuyển thêm mấy người. Có điều, gần đây vừa phải lắp đặt trang thiết bị cho khu nhà lại còn phải xây chuồng lợn, làm chuồng gà, phải bỏ nhiều tiền trong khi không có đồng thu nhập nào nên y đang hơi bị kẹt khoản này.

"Đi chơi ở đâu đây, giày giẫm toàn là bùn thôi." Ông ba Giang ngồi ở ngoài cửa, ôm một cái sọt trên đầu gối, đang tách vỏ quả du mới hái về, thấy Trần An Tu về với đôi giày lấm bùn liền hỏi một câu.

Trần An Tu đưa một cái túi giấy khá nặng trong tay cho Tôn Hiểu, vừa giậm chân rũ đất bùn ở cửa vừa đáp, "Ba bọn cháu tới xưởng trà một chuyến, đặt ít trà xuân cho năm nay, có mấy khách hàng đến sớm nên đứng tào phào một lúc." Trà xuân Đông Sơn hàng thật đâu phải dễ mua như vậy, ngoài chợ bán toàn hàng giả, có khách hàng từng mua ở chỗ Trần An Tu một lần, so sánh cái là biết ngay thật giả, "Lúc về cháu tiện thể lên núi xem cái chuồng lợn đang xây thế nào rồi, ở đấy có hai người thợ là bạn học tiểu học của cháu, sống bên thôn Nhị, đã lâu không nói chuyện với nhau nên tán gẫu vài ba câu, cháu nhất thời không để ý nên giẫm vào vũng bùn ấy mà."

Việc xây chuồng lợn không như xây nhà, không cần phải có đội thợ xây chuyên nghiệp, chỉ cần tìm mấy thợ nề có tay nghề tốt là được, hoặc nhờ mấy người bạn, hàng xóm chung quanh tới giúp, những việc đó đều chỉ dựa vào tình cảm chứ họ không nhận tiền, mình làm bữa cơm mời họ là xong.

"Thế cháu đi thay giày đi, bây giờ nước vẫn còn lạnh lắm, đừng để chân bị lạnh. Trên núi có ai trông giúp không, hay là chú ba của cháu?"

"Vâng, chú ấy vừa mới nghỉ làm." Chú ba thím ba đều là những con người thành thật, ngày trước hễ có chuyện gì lớn cần quyết định thì chú thím ấy đều thường tìm tới ba mẹ y để hỏi ý, có lẽ vì quá thành thật nên họ không có tiếng nói gì trong số năm anh chị em, có việc gì mọi người cũng sẽ ít tìm họ để thương lượng, nhưng từ khi Chương Thời Niên giúp Thiên Ý và Văn Văn tìm được một công việc tốt đẹp xong, có lẽ họ đã bớt đi một nỗi lo lớn nên lòng dạ thoải mái hơn không ít, cũng càng ngày càng thân thiết với nhà y hơn, nhà có chuyện gì cần họ cũng sẽ tới giúp.

Lâu Nam chịu tới nhà y chơi là vào một ngày thứ bảy khi mà Đường Cầu đã ở lại nhà y gần được hai tuần. Trước khi tới vì không dặn trước nên mẹ Trần đã mang theo Đường Cầu và Tấn Tấn lên núi hái rau, còn Trần An Tu thì đang ở trong bếp làm bánh bao chiên(1). Nhân bánh bao có rau hẹ thái vụn, rau hẹ bây giờ mới mọc lớn cỡ bàn tay, đúng vào mùa rau đang non nhất, thịt lợn để tủ lạnh, thái vụn tầm bằng cái móng tay, trộn chung với nhau rồi cho thêm nước hạt tiêu, thế thì lúc ăn bánh mới không thấy ngấy mà lại thơm nữa. Lúc bắc ra khỏi nồi, bên dưới chiếc bánh vẫn còn dính một tầng nước như sương, cắn một miếng vừa thấy nóng hổi mà lại thơm ngon, "Đúng là món ăn ngon nhất khi còn nóng."

Trần An Tu còn chưa kịp ăn hết chiếc bánh đầu tiên thì Lâu Nam đã bế Đường Qủa đi vào, chưa nhìn thấy người đã nghe tiếng y hét to từ ngoài cửa, "Thơm thế, có phải tôi tới đúng lúc không vậy?"

Người làm trong quán ai cũng biết y nên cười chào hỏi, "Bác sĩ Lâu tới đấy à, mau vào trong ngồi đi."

Trần An Tu ở trong bếp nghe thấy liền bưng một đĩa ra, "Do chân anh dài đấy, mới làm xong thôi. Đường Quả cũng tới rồi à?"

"Cháu chào chú Trần." Đường Qủa chào bằng giọng lanh lảnh, bây giờ thằng bé đã được tuổi rưỡi, tuy không nói nhiều nhưng do hai nhà thường tới lui nên nó cũng biết, Trần An Tu là một trong những đối tượng hiếm có được thằng bé chịu nói chuyện với. Có điều rõ ràng bây giờ nó có hứng thú với bánh bao hơn, cặp mắt lấp lánh ánh sáng nhìn chăm chăm vào đĩa bánh bao.

Trần An Tu cũng hiểu rõ nên bảo họ ăn nhân lúc bánh còn nóng, y thì vào bếp làm salad củ cải trộn dầu ớt và lương bì đậu xanh rồi bưng ra, "Lương bì tôi vừa mới hấp buổi sáng đấy."

Lâu Nam gắp một cái bánh cho Đường Qủa, nhắc thằng bé để nguội bớt đã, Đường Qủa sốt ruột vươn đầu lưỡi ra liếm nước canh chảy ra. Có lẽ vì quá nóng nên nó xuýt xoa một tiếng, chu cái miệng nhỏ ra thổi phù phù, nhìn cảnh ấy chắc ai cũng nghĩ đó là chiếc bánh bao duy nhất trên đời này mất.

Lâu Nam tự lấy một cái cắn một miếng, lại gắp một đũa củ cải trộn dầu ớt, hài lòng cảm thán, "Trần An Tu, cậu sống sướng thật đấy, tôi muốn ở lại đây không về nữa."

Trần An Tu giao lại bếp cho Lưu Ba, ngồi đây nói chuyện với lâu Nam, họ không để ý nên Đường Qủa đã ăn hai cái liền, Lâu Nam vội vàng ngăn nó lại, "Được rồi Đường Qủa, con không được ăn nữa, ăn nữa là vỡ bụng đấy." Y bế thằng bé đứng dậy, lại nói với Trần An Tu, "Tôi bế nó ra ngoài đi dạo một lúc.

Chờ đến khi hai cha con họ quay lại thì thằng bé con đã ngủ, đúng lúc Mạo Mạo cũng đang ngủ nên Lâu Nam liền đặt Đường Qủa nằm bên cạnh Mạo Mạo luôn.

Hết chương 158

(1) bánh bao chiên (水煎包):

(2) lương bì đậu xanh:

----------


159| Hai ông bà cụ nhà họ Qúy

Đường Qủa ngủ không sâu, Lâu Nam vừa đặt nó xuống nó đã tỉnh, nhìn thấy Mạo Mạo đang ngủ khò gần sát bên cạnh thì hình như bị dọa cứng người, mắt nó chớp hai cái, nhìn chằm chằm vào mặt Mạo Mạo một lúc lâu.

"Đây là Mạo Mạo, là em trai đấy, Đường Qủa cháu còn nhớ không?" Tuy bây giờ đã là tháng tư, nhưng tiết trời vẫn trưa ấm hẳn, Trần An Tu sợ Mạo Mạo bị lạnh nên gần đây y cũng không hay mang Mạo Mạo xuống núi, kể ra hai đứa trẻ này cũng phải mấy tháng rồi không gặp mặt nhau.

Đường Qủa vươn tay ra sờ mặt Mạo Mạo, rồi so sánh, rồi thản nhiên nói một câu, "To hơn rồi." Nói xong, thằng bé liền nhắm mắt lại nghiêng đầu ngủ mất.

Trần An Tu bị nói trúng tim đen, y run rẩy chỉ tay vào Lâu Nam, hỏi, "Ý Đường Qủa là sao hả?" Chắc không phải theo ý mà y nghĩ đâu hả? Mạo Mạo đúng là đã béo hơn thật, nhưng cũng không cần vô tình đả kích thế chứ?

Lâu Nam giả vờ ho nhẹ một tiếng, không đành lòng nhìn thẳng vào y, nói, "Ý thằng bé là Mạo Mạo đã lớn hơn rồi. Trẻ con ấy mà, lúc nào chả nói thật." Dù sao cũng không thể nói rằng Đường Qủa chê mặt Mạo Mạo quá béo được, tuy mặt thằng con trai mình cũng không nhỏ, nhưng bình thường Đường Qủa cũng chẳng mấy khi soi gương, cho nên có lẽ không tự nhận ra được.

"Vậy ư?" Trần An Tu cố gắng tìm ra sơ hở từ nét mặt Lâu Nam. Nhưng với độ dày mặt tương xứng của Lâu Nam với y, làm sao y có thể tìm ra được?

Lâu Nam huých y nói, "Thôi thôi, Mạo Mạo nó đã nói gì đâu, nó rộng rãi hơn hẳn ông bố như cậu đấy."

"Nó cũng phải sắp nói rồi đấy." Sắp được tám tháng rồi mà ngoại trừ một lần gọi ba ở Bắc Kinh ra thì đến nay vẫn chưa hề mở miệng.

"Đường Qủa nhà chúng tôi mười tháng mới nói đấy." Tiếng ba đầu tiên còn bị Trần An Tu cướp mất, cứ nghĩ lại là đau lòng không thôi, không nhắc tới chuyện này nữa, "Đã lâu tôi không đến chỗ cậu chơi, lúc vừa lái xe tới, tôi thấy quả núi nhà cậu đang ầm ĩ lắm, lại làm cái gì thế? Không phải đã xây nhà xong rồi sao?"

"Xây cái chuồng lợn, chuẩn bị nuôi lợn ấy mà." Trần An Tu đi cùng y ra ngoài. Chương Thời Niên và ba Trần đang ngắm hai cây vạn tuế mới mua được từ chợ ở trong sân, thực ra mấy thứ mua được từ chợ cũng không đáng mấy tiền, ba Trần cũng không có sở thích gì ngoài việc mua trà, hoa và cây cảnh, nhưng có lúc mẹ Trần không thích ông cứ dùng tiền vào những thứ vô bổ nên cầm chặt tiền không chịu bỏ ra. Ngày trước ba Trần đã từng lén giấu quỹ đen vì sở thích của ông,

nhưng hai năm nay Chương Thời Niên đã tới, lúc đi công tác về thường mang về cho ông, chẳng quan tâm việc ít hay nhiều tiền, mà nhiều tiền quá ba Trần cũng không dám nuôi, có lúc mất hơn mười tệ ở chợ đêm để mua về mấy gốc thủy tiên, hai người vốn đã có quan hệ tốt đẹp, giờ lại nhờ việc ấy mà ba Trần càng thêm hài lòng với thành viên mới trong gia đình hơn.

"... Bây giờ trồng ở bên ngoài, chờ đến khi cuối thu trời lạnh thì sẽ bê vào để trong nhà kính nhà người khác."

Trần An Tu không cho là đúng, nói, "Cái cây này cần gì phải trồng trong nhà kính chứ, trời mà lạnh thì cứ đặt vào trong nhà là được."

Ba Trần xua y đi, "Đã không hiểu còn nói lung tung, bỏ vào nhà là sống được chắc? Mau đi làm việc của con đi, để ba với Tiểu Chương nói chuyện."

Đây không phải lần đầu tiên bị ghét bỏ nên Trần An Tu đã quen rồi, chẳng hề hấn chi, "Được được, hai người cứ tiếp tục đi." Y quay sang nói với Chương Thời Niên, "Đường Qủa và Mạo Mạo đang ngủ trong phòng, lát nữa anh vào xem bọn chúng thế nào, tôi đi dạo với Lâu Nam một lát."

Chương Thời Niên nhìn sắc trời này, không thấy âm u lắm, nhưng bầu trời phía Đông đã tối rồi, "Đi đi, nhưng trông trời không tốt đâu, đừng đi xa quá."

"Ừ, biết rồi." Trần An Tu khoát tay rồi đi.

Tiết trời này, có rất nhiều cây cối đã bắt đầu nảy mầm sinh sôi, những tảng cây cối khô vàng cả một mùa đông trên núi lại bắt đầu trở lại với màu xanh nhàn nhạt, trong lùm cây ven đường cũng có dấu vết côn trùng hoạt động, dọc đường đi dạo, gió núi man mát phả tới, trong không khí ngập tràn sức sống mà chỉ mùa xuân mới có.

Có một con bướm màu vàng trắng đậu lên trên cây hoa cúc vừa mới nở, nghe tiếng bước chân của họ liền tung cánh bay xa. "Trông họ thân nhau thật đấy." Ngày trước y còn nói với A Khiêm, cho dù hai người thuận lợi đến với nhau, nhưng gia thế hai nhà cách biệt quá lớn thì người nhà cũng khó sống được với nhau, bây giờ nhìn thấy thế này, xem ra y đã lo lắng mất công rồi.

Trần An Tu nhanh nhẹn bẻ một cành đào khô xuống, nghe vậy cười nói: "Bây giờ hắn mới là con ruột, tôi mới là đứa xa lạ kìa." Có lần y còn nghe ba nói với mẹ, sau này chúng ta chỉ cần tìm cho Tình Tình một đối tượng bằng được nửa Tiểu Chương là tốt rồi, không nói gì tới giàu có hay không, chỉ cần được cái tính thôi cũng tốt.

Lúc đó mẹ y nói thế nào nhỉ? Hình như là: ông tưởng là mua cải trắng trong chợ chắc mà còn đòi chọn một người gần giống? Nhưng giọng điệu của mẹ khi nói chuyện với Chương Thời Niên vẫn rất hài lòng, trường mẹ dạy thường tổ chức mấy hoạt động cho các giáo viên đã về hưu gặp nhau, lần trước Chương Thời Niên có giúp tìm địa điểm, chẳng phải nơi đắt tiền gì đâu nhưng có đầy đủ trang thiết bị, phục vụ chu đáo mà cơm nước cũng ngon, mẹ Trần đi họp về, mấy hôm liền thấy ai cũng đều cười tủm tỉm, ngay cả khi Vọng Vọng về cũng không bị lải nhải. Vọng Vọng thấy mà sợ, lén kéo y ra một góc hỏi mẹ bị làm sao thế.

"Đúng rồi, bây giờ cậu đang mở quán cơm, lại còn nuôi gà, trên núi lại còn nhiều cây ăn quả thế này, sao còn nghĩ tới việc nuôi lợn nữa?"

"Ngày trước ông ba bảo các hộ trong thôn toàn nuôi loại lợn đen, tuy hơi béo, nhưng mùi thịt rõ ràng khác hẳn so với loại lợn trắng bây giờ, lợn bây giờ toàn ăn thức ăn công nghiệp, thịt không còn thơm như trước. Tôi cho người đến những thôn làng quanh đây bắt hai mấy con lợn con, định nuôi thả chứ không cho ăn thức ăn công nghiệp thử xem thế nào." Chia cái khe núi kia ra, một bên nuôi gà, bên thì nuôi lợn.

"Nghe cậu nói thế cũng được đấy, đến lúc giết thịt nhớ phải giữ lại cho tôi đấy."

Đi qua nơi có cẩu kỷ, Trần An Tu hái một nắm mầm cẩu kỷ nhét vào trong túi tiền, nghe thấy y nói đùa vậy liền đáp, "Anh nghĩ xa quá đấy, bây giờ còn chưa thấy lợn đã có ý với thịt nó rồi."

Hai người đi dạo trên đường núi chưa được bao lâu thì trong quán đã có người gọi tới, nói là có một khách hàng lớn cần nhiều thịt khô, nhưng lượng tồn trong quán không đủ, cần y về quyết định. Lâu Nam không phải lần đầu tới nên cũng quen với nơi đây, thấy Trần An Tu có việc nên giục về, còn y đi dạo trên núi một lúc rồi sẽ về sau.

Trần An Tu cũng không coi y là khách, dặn dò hai câu đừng đi sâu vào trong cánh rừng rồi chạy về trước. Trong quán cơm nhỏ gần đó vẫn còn không ít thịt khô, y đến thương lượng rồi mang về. Xử lý xong việc này, y lại liên hệ với bên trại nuôi lợn, bảo mang thêm thịt lợn đến, chờ đến khi xử lý xong tất cả đã là chuyện hai tiếng sau. Trời bên ngoài đã tối sầm xuống, Lâu Nam vẫn chưa về, y lo Đường Qủa tỉnh dậy không thấy người sẽ khóc nên định quay lại xem. Về mới nhận ra, hai thằng bé vẫn còn đang ngủ, Chương Thời Niên ngồi trong nhà lật xem bài tập của Tấn Tấn, động tác rất nhẹ nhàng, có chỗ nào sai đều dùng bút máy đánh dấu lại.

Trần An Tu thầm thấy xấu hổ. Đối với việc bài vở của Tấn Tấn, đúng là y không quan tâm bằng Chương Thời Niên. Từ trước tới giờ, thành tích học tập của Tấn Tấn cũng không kém, y cũng chưa từng để tâm tới, việc như kiểm tra bài vở của con, y nghĩ tới nghĩ lui, hình như đúng là chưa bao giờ làm.

Y ôm một quả bưởi từ trên bàn trà gian ngoài vào, ngồi nghiêng trên sô pha tay vịn, "Hôm nay không bận sao?" Từ năm trước đến giờ, Chương Thời Niên đều cực kỳ bận rộn, kể cả là cuối tuần cũng ít khi thấy hắn được nghỉ ngơi cả ngày thế này.

Chương Thời Niên khoanh tròn một lỗi sai của Tấn Tấn lại, đáp bằng một câu cụt lủn, "Lúc thả lưới dù sao cũng phải mở rộng miệng lưới."

Trần An Tu huých hắn một cái, "Này, anh nói gì thế, tôi nghe chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc anh có nghe thấy vấn đề vừa rồi tôi hỏi không thế?"

Lúc này Chương Thời Niên mới nhướn mắt lên nhìn, thấy y lại tay không bóc vỏ bưởi, bất đắc dĩ nói, "Không phải bên ngoài có dao à? Em bóc như thế không thấy đau đầu ngón tay à?" Lần nào cũng thích bóc vỏ bưởi bằng tay không, không hề thấy đau chút nào.

"Bổ bưởi bằng dao không ngon, bóc thế này mới có cảm giác." Trần An Tu lột sạch quả bưởi giơ ra cho hắn xem.

Quan niệm đẹp xấu khác biệt, Chương Thời Niên không muốn bình luận.

"Này, ánh mắt của anh kiểu gì thế?"

Đối với tính cách vô lại của y, Chương Thời Niên biết rõ ràng nên không tiếp tục đề tài này với y nữa mà ôm lấy eo y, nói, "Vở bài tập của Đường Cầu ở bên tay phải, lấy hộ anh."

Những bài tập khác của Đường Cầu cũng tốt, chỉ có môn toán, số lượng lỗi mà Chương Thời Niên khoanh tròn rõ ràng nhiều hơn hẳn, đã sắp kín cả một trang, Trần An Tu không đành lòng nhìn, đề nghị rằng, "Hay là, anh đánh dấu những chỗ thằng bé làm đúng đi?"

Hai người đang nói chuyện thì Mạo Mạo nằm trên kháng cựa quậy, ngáp một cái rồi tỉnh. Khi xoay người bò dậy, nhìn thấy Chương Thời Niên và Trần An Tu liền a một tiếng gọi, giơ cái tay bên trái ra, ý rằng là: con tỉnh rồi, tới ôm con đi. Trần An Tu vứt cho thằng bé miếng vỏ bưởi, "Gọi ba thì ba ôm, không thì nghỉ khỏe."

Mạo Mạo tưởng ba ném cho thứ gì hay ho liền hăm hở bò tới, vừa xoay đầu đã thấy Đường Qủa ngủ ngay bên cạnh, có lẽ cậu chàng hiếu kỳ với đứa trẻ xa lạ tự dưng xuất hiện bên cạnh mình nên mở to mắt, nằm bò ra để đánh giá, nhưng tư thế này làm cái mông vểnh cao lên, cả khuôn mặt dán sát vào mặt Đường Qủa.

"Chương Thời Niên, anh xem con trai anh đi, chả có tiến bộ gì cả." Trần An Tu vừa nói xong, Mạo Mạo đã làm một chuyện tiến bộ hơn hẳn, thằng bé hé miệng ra, một giọt nước bọt rơi bộp lên má Đường Qủa.

Chương Thời Niên ngẩng lên nhìn, đúng lúc thấy màn ấy, mỉm môi cười.

Trần An Tu ôm trán khẽ thở dài một tiếng, "Mất mặt quá." May mà không có người ngoài ở đây.

Lúc này hiển nhiên Đường Qủa đã tỉnh, nó là một thằng bé cực kỳ im lặng, kể từ sau lần mở miệng đầu tiên khi được mười tháng thì đến giờ đã hơn nửa năm mà vẫn không nói thêm được mấy câu, bình thường nếu không có ai để ý tới, nó cứ nằm im một chỗ cả ngày không nói cũng được, có lúc Lâu Nam cũng thấy nghi nó có chứng tự kỷ, nhưng ngoại trừ việc ít nói ra thì hình như cũng không có tật xấu nào khác, bấy giờ cả nhà mới thoáng yên tâm.

Đường Qủa lúc này cũng thế, tuy mắt đã mở ra, nhưng người vẫn chưa cựa quậy, cũng không đẩy Mạo Mạo ra, chỉ nhìn chằm chằm vào thằng bé, hai đứa mắt to trừng mắt nhỏ. Mạo Mạo nhỏ nước miếng xong đã đành, còn dùng cái miệng chỉ có độc hai cái răng để ngoạm má Đường Qủa, Trần An Tu đoán nó không nếm được vị gì. Từ khi Mạo Mạo mọc răng, lúc nào nó cũng muốn gặm thử hai cái, nhưng không đợi đến khi nó cắn miếng thứ hai, Trần An Tu đã đi qua bế nó lên, chùi nước miếng chảy đầy miệng, "Mạo Mạo, đây là anh Đường Qủa."

Đường Qủa cũng nhân cơ hội bò dậy, nhìn khắp xung quanh, dụi mắt gọi, "Ba ơi."

"Ba cháu sắp về rồi, Đường Qủa cứ ở chỗ chú Trần đợi nhé."

Đường Qủa thành thật ngồi ở đấy không lên tiếng, Trần An Tu thả Mạo Mạo xuống bên cạnh cho nó chơi cùng, vất vả mới kiếm được bạn chơi chung, Mạo Mạo nhiệt tình hơn hẳn, lúc thì bò quanh người ta hai vòng, lúc thì nhoài lên đùi người ta nằm. So ra, Đường Qủa rụt rè hơn, nó do dự rất lâu mới dè dặt sờ tóc trên đầu Mạo Mạo, xụ mặt nghiêm túc nói một câu, "Ngắn đi rồi."

Tay phải Trần An Tu đặt lên bờ ngực hơi nhói, hôm nay y đã bị đả kích hai lần liên tiếp.

Lúc Lâu Nam xuống núi, trời đã đổ mưa mau, mưa nhỏ thôi, nhưng mưa mùa này thường lạnh, trời vốn đã chẳng còn sớm, vì mưa mà càng tối hơn, y rảo bước nhanh hơn, từ xa đã thấy đèn nhà Trần An Tu đã sáng, tia sáng mờ nhạt xuyên qua làn mưa bụi chiếu từ trong căn nhà nhỏ ra, trông rất ấm áp hòa thuận.

Hai người kia đều ở nhà, đều đang ngồi tựa vào sô pha, đầu kề sát vào nhau, tay Chương Thời Niên cầm một quyển sách, Trần An Tu thì đang ôm nửa quả bưởi, không biết Chương Thời Niên nói gì mà Trần An Tu như muốn nổi khùng lên, nửa đè lên Chương Thời Niên để nhét nửa miếng bưởi vào miệng hắn, dường như Chương Thời Niên thấy bất đắc dĩ, nhưng ý cười bên khóe môi và sự dịu dàng nơi đáy mắt đều nói với người khác rằng, hắn đang hưởng thụ thời khắc ấm áp này. Một động một tĩnh, một người hoạt bát một người thì điềm tĩnh, gạt bỏ tất cả thì hiện giờ trông họ cực kỳ xứng đôi.

Thực ra ngay từ đầu, y đã không thấy hai người này có thể đến được với nhau, xét về thân phận gia đình, tuổi tác đều cách biệt, khác biệt quá lớn, danh gia vọng tộc cũng không phải dễ vào, tuy tình yêu là cơ sở, nhưng không phải tất cả, cho dù có sự cưng chiều và bảo vệ của Chương Thời Niên, Trần An Tu cũng đã tự chọn cho mình một con đường cực kỳ khó đi, thân phận khác biệt lớn đã định trước đủ loại thử thách, trắc trở, hoạnh họe thậm chí cả là chỉ trích trên con đường này. Nếu không chọn Chương Thời Niên, cuộc đời của Trần An Tu có thể bình thản hơn chút, không cần phải chịu quá nhiều áp lực như thế.

Nếu là người thiếu quyết đoán, khó mà đi xa được trên con đường này, nhưng An Tu lại làm rất tốt, cho nên chắc y sẽ hạnh phúc thôi, bởi vì y đã cố gắng và kiên trì thế cơ mà.

Lâu Nam cười, phủi lọn tóc bị mưa dính ướt, trong buổi hoàng hôn mưa sườn sượt này, y bỗng thấy vững tin với hạnh phúc của người khác.

"Ba?"

Vừa nghe tiếng ấy, Lâu Nam đã bất giác càu nhàu, "Thằng nhóc thối thây, bỏ nhà đi được nửa tháng rồi, dám không về nhà thật." Đương nhiên nếu Đường Cầu có thể cư xử đúng với nỗi nhớ mong da diết đối với y, y có thể cân nhắc tha thứ cho nó.

"Ba, ba lén lút đứng ở cửa sổ nhà chú Trần rình cái gì đấy?"

"Rình là rình thế nào?" Lâu Nam xoay người nhéo mặt nó, mượn ngọn đèn trong phòng để quan sát đứa con trai lớn đã nửa tháng không gặp, ban nãy tối còn không thấy rõ, giờ nhìn thấy rồi, y đã muốn nổi cơn tam bành, "Sao con lại béo lên rồi?"

"Chú Trần cũng không phải ba... Áu áu... ái ái.. buông ra... ai cứu mạng với...."

Hai cha con vừa gặp mặt nhau đã bắt đầu cãi lộn, Tấn Tấn thấy không ổn liền vội vàng khuyên nhủ, Trần An Tu nghe thấy tiếng động cũng chạy từ trong phòng ra.

Chỗ Trần An Tu còn nhiều phòng trống nên tối nay liền giữ Lâu Nam ở lại, nghe nói Diệp Cảnh Khiêm vừa ra nước ngoài rồi nên Trần An Tu bảo ba cha con nhà họ ở lại thêm mấy hôm. Tuy từ đây đến bệnh viện Ninh Thế mất khá nhiều thời gian, nhưng Lâu Nam vừa nghĩ tới việc ngày nào cũng có cơm nước nóng sốt sẵn sàng, lại nhớ tới có về nhà Đường Qủa cũng không chịu ăn cơm nát y nấu với đồ ăn gọi về là liền đồng ý ngay tắp lự.

Có điều khi Trần An Tu nói với Chương Thời Niên về chuyện này, Chương Thời Niên hơi do dự, nhưng người ta đã ở lại rồi, hắn cũng không nói được gì.

Thời tiết tháng tư trên núi, đáng nhẽ ra phải là sắc xuân ấm áp, nhưng sau mấy hôm mưa nhỏ liên miên, gió núi lại có phần lạnh hơn hẳn. Dân trong trấn đều phải lôi quần áo mùa đông vừa mới cất đi ra mặc lại.

Hôm nay ở trấn có một chiếc xe tới, kiểu xe và biển xe đều rất bình thường, chẳng hề đáng chú ý tới. Ngược lại là đôi vợ chồng già từ trên xe xuống làm không ít người bên đường dừng lại quan sát, hai người họ đều mặc áo khoác dài màu tím, đeo khăn quàng cổ, phong thái có cảm giác khó tả, vừa nhìn đã biết không phải là dân trồng trọt trên núi như họ. Bên cạnh hai người còn có một người thanh niên mặt mũi bình thường, người đứng thẳng tắp. Có người đoán họ muốn đi lên viện điều dưỡng trên núi, dù sao nơi ấy mới thường có những nhân vật lớn, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng thường thấy mấy chiếc xe cảnh sát đi mở đường. Cũng có người đoán là họ hàng nhà ai đó, nhưng mọi người đoán già đoán non, nghe ngóng mãi mà cũng không đoán ra là họ hàng nhà ai.

"Đã hơn hai mươi năm rồi không tới, nơi đây thay đổi chóng mặt thật, ngày trước ven đường này còn chưa có căn nhà nào, thế mà bây giờ đã xây được nhiều năm vậy rồi, còn có xe bus nữa chứ, cuộc sống đúng là tốt hơn hẳn, có điều con đường vẫn thế, tôi nhớ phía trước có một cây cầu xây hình vòm, nước chảy bên dưới xiết lắm, bọn Tiểu Chu hay bắt cá ở đấy."

Hai người vừa nói vừa đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy cây cầu kia, "Vân Chi, bà xem xem trí nhớ tôi vẫn còn tốt lắm, chính là cây cầu này, phong cảnh trên núi thật ra chẳng thay đổi mấy."

"Trông đúng là giống cây cầu trong tấm ảnh của ông thật."

"Đúng, chính là nó đấy, tôi đã chụp hai tấm ở đây, lúc đó trên sườn núi phía Đông kia đều là cây hồng. Năm đó cậu em kết nghĩa của tôi còn ủ hồng cho tôi nữa. Tính ra bây giờ cậu ấy cũng đã hơn năm mươi rồi, có gặp chắc cũng không nhận ra được."

"Chúng ta đi tìm An Tu trước đi, không phải nó bảo đi qua cái ngã rẽ là đến quán cơm nó mở sao."

"Ừ, chúng ta đi xem nó với Mạo Mạo trước. Thằng tư và Tấn Tấn chắc không có nhà."

Bên ngoài trời lạnh, ba Trần không muốn ra ngoài, lá trà trong ấm đã ngâm mấy lần nước, chẳng còn mùi vị gì nữa rồi, ông vén chiếc mành treo trên cửa ra, đưa tay hắt một cái vào vách tường, trời lạnh quá nên tay run, sẩy tay cái hắt luôn thẳng ra đường, vừa mới hắt xong, ông phát hiện toi rồi, có người.

Người thanh niên vốn đi sát theo sau hai ông bà cụ thoắt cái đã nhảy lên trước, che cho hai ông bà cụ ở phía sau. Động tác này của hắn làm ba Trần đang thấy áy náy bị hù một phát nhảy dựng.

"Tiểu Phùng, không sao đâu, không cần khẩn trương như thế." Ông cụ đằng sau mở miệng trước.

Lúc này ba Trần mới tỉnh táo lại, mang theo ấm trà ra ngoài, nói, "Ông xem ông xem, mắt tôi không được tốt, không thấy ba người đi qua..."

Ông cụ cười đáp, "Đừng lo đừng lo, chỉ là vài giọt nước trà thôi, cũng không phải a xít mà."

Ông ấy vừa nói thế, ba Trần mới yên tâm, ban đầu ông thấy quần áo hai người này không bình thường còn lo người ta ăn vạ, vừa thả lỏng người đã lộ ra tính cách thân thiết ngay, "Tôi thấy hai người không phải người trong trấn, tới du lịch à? Hay tới thăm người thân?"

Lần này bà cụ trả lời, "Chúng tôi tới thăm người thân."

"Vậy nếu cứ đi tiếp là hết làng rồi đấy."

"Nó mở quán cơm ở trên đó."

"Quán cơm?" Ba Trần nhìn đồng hồ, "Đã hơn ba giờ rồi, giờ này quán cơm cũng đều đóng cửa về nhà nghỉ ngơi cả, bình thường bốn giờ mới mở lại cơ, hay là hai ông bà vào cửa hàng tôi nghỉ chân một lúc, uống ít trà nóng, hôm nay trời lạnh quá."

Bà cụ nhìn ông cụ bên cạnh, ông cụ gật đầu, "Được, thế thì phiền ông."

Ba Trần tiến lên vén rèm, nói, "Không phiền, có gì phiền đâu, hai ông bà vào ngồi đi, vào ngồi cả đi." Ông dọn ra mấy chiếc ghế, còn nói, "Tôi đi lấy trà, hai người cứ hơ tay chân đi, đáng nhẽ đã dụi tắt rồi đấy, nhưng hai hôm nay trời lạnh quá nên lại châm lên."

Mẹ Trần ở trong buồng ngủ trưa với Mạo Mạo, nghe thấy ba Trần ở ngoài lục lọi liền hỏi ông, "Ông làm gì thế, nói nhỏ thôi, Mạo Mạo vừa mới ngủ."

"Lá trà lần trước tôi với Tráng Tráng tới vườn chè mua về đâu ý nhỉ?"

Mẹ Trần xuống giường, nói, "Không phải ông bảo giữ lại đãi khách ư? Lại định uống hết đấy à?"

"Tôi đãi khách mà, có khách đến rồi."

"Ai cơ?" Mẹ Trần vừa hỏi, vừa vén một góc rèm lên nhìn, không quen, nhưng bà cũng đã quen với tính cách hay mang những người bà không quen về, lần này xem ra trông còn nghiêm chỉnh, "Ở trong ngăn kéo thứ hai bên phải ấy."

Ba Trần ôm cả hộp chè ra, "Nếm thử lá trà tôi mới lấy năm nay xem."

Mẹ Trần nghe thấy Mạo Mạo sắp tỉnh liền đi vào dỗ thằng bé.

Ba Trần là người hay nói, người tới lại có hứng thú với sự thay đổi mấy năm qua ở Đông Sơn, ba người trò chuyện rất vui, mẹ Trần cũng ra bắt chuyện hai lần, thấm thoát thế nào mà hai tiếng đã qua, Mạo Mạo tỉnh lại, mẹ Trần nghe tiếng liền ôm thằng bé ra ngoài.

Hai ông bà cụ vừa thấy Mạo Mạo liền giật mình sửng sốt.

Ba Trần vội vã giải thích, "Đây là thằng cháu út của tôi, tên là Mạo mạo, còn một thằng lớn nữa đang đi học ở dưới chân núi."

Hai ông bà cụ liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự sửng sốt trong mắt nhau, chuyện cũng khéo thật đấy?"

"Ba, ba, ba có nhìn thấy cái tua vít đầu tròn con dùng buổi sáng đâu không?" Trần An Tu vén rèm lên bước vào, nhìn thấy rõ người trong phòng, "Ba? Hai người..."

Ba Trần đương nhiên nghĩ rằng Trần An Tu đang gọi ông, còn giới thiệu với người ta, "Đây là đứa con lớn nhà tôi, ba của Mạo Mạo, người lớn thế rồi mà còn hấp tấp, cái tua vít ấy không phải buổi sáng con bảo mang tới quán cơm rồi sao?"

Hết chương 159

----------


160| Duyên số kỳ diệu

Đối với tình hình hiện nay trong phòng, Trần An Tu cũng không biết nên hình dung như thế nào nữa, xác suất trùng hợp của nó nhỏ cỡ nào chứ?

Lúc này hai ông bà cụ đã đứng lên, nhìn Mạo Mạo, lại nhìn Trần An Tu, còn có gì không rõ nữa, họ âm thầm sửng sốt vì sự tình cờ này, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn.

Mẹ Trần nhạy bén, trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ thành hình, chỉ là bây giờ vẫn chưa dám xác nhận.

Chỉ có ba Trần vẫn cứ mơ màng, nhiệt tình không giảm nói tiếp, "Tráng Tráng, đây là..." Ông vừa mới lên tiếng, phát hiện căn bản không biết người ta họ gì, ban đầu ông cứ nghĩ người ta chỉ nghỉ chân một lát nên cũng không hỏi thăm nhiều.

Ông cụ giải vây hộ, "Uống trà của ông nửa ngày rồi mà quên không tự giới thiệu, tôi là Qúy Trọng Kiệt." Ông lại giới thiệu Chương Vân Chi ở bên cạnh.

Ba Trần nghe thấy hai cái tên này cũng không nghĩ gì nhiều, không đợi Trần An Tu mở miệng đã nói tiếp, "Thế Tráng Tráng gọi bác Qúy dì Qúy đi."

Mẹ Trần nháy mắt với ông, nếu không ôm Mạo Mạo, bà đã muốn kéo ông vào buồng đánh cho mấy phát, để ông tỉnh ra, người ta đã giới thiệu đến nước này rồi mà ông ấy còn không biết, đây là cha mẹ Chương Thời Niên, người này hôm nay đầu gỗ sao?

Chương Vân Chi lơ đễnh, đi tới trước mặt mẹ Trần, nắm tay Mạo Mạo nói, "Không sao đâu mẹ An Tu, thật không ngờ lại khéo thế, chúng tôi vừa tới đã gặp được luôn rồi."

"Đúng thật, An Tu cũng sơ suất quá, bà xem, hai ông bà từ Bắc Kinh xa xôi tới mà nó cũng không chịu nói trước với bọn tôi, bằng không bọn tôi đã đi đón rồi." Mẹ Trần không ngờ lần đầu lại gặp trong tình huống như vậy, con người Trần Kiến Bình cả đời cũng không sửa được cái tính hiếu khách này, nhưng như thế cũng tốt, dẫn người ta vào nhà rồi mà còn mờ mịt không biết gì.

"Không trách An Tu được, chúng tôi cũng không nói trước với nó, chỉ sợ lại gây phiền phức cho ông bà bên này."

"Không phiền không phiền, từ khi An Tu và Tiểu Chương từ Bắc Kinh về, nói là năm nay hai ông bà sẽ tới là tôi và ba nó đã ngóng trông rồi, bây giờ hai chúng tôi cũng rảnh, chỉ trông mỗi cái quán này với chăm Mạo Mạo thôi." Mẹ Trần nhìn chiếc áo len nửa cũ nửa mới trên người bà, vì có thể cho người ta ấn tượng tốt ngay từ lần đầu gặp mặt, bà còn định hai hôm nữa sẽ dẫn ba Tráng Tráng xuống núi vào nội thành mua hai bộ quần áo, giờ thì khỏi cần nữa.

Nhìn đến đấy, ba Trần mới ú ớ, "Này.... này..." Ông xoay đầu nhìn về phía Trần An Tu như muốn xác nhận.

Trần An Tu nhịn đau gật đầu, nhỏ giọng nói với ông, "Chính là ba mẹ Chương Thời Niên." Mấy lần y đã muốn nói, nhưng ba y cũng không cho y cơ hội mở lời.

Ba Trần nghe thế như bị trúng một côn vào đầu, hơi xấu hổ chà tay nói, "Anh Qúy, chị Chương tới chơi đúng là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, người một nhà mà không nhận ra nhau. Xem tôi kìa..."

Mẹ Trần tức tối lén lườm ông một cái, ông coi như không nhìn thấy, lóng ngóng không biết làm sao, giờ thì thành trò cười rồi, lần đầu gặp mặt người ta mà đã thế, hai ông bà cụ sẽ nghĩ thế nào đây.

Lúc này Qúy Trọng Kiệt liền mở miệng nói, "Theo tôi thấy, đây mới là duyên phận đấy, việc này chúng ta chưa hề bàn trước, vừa tới đã tìm đúng nhà, rồi khéo sao mà lại đúng lúc ông hắt nước tới, chúng tôi đi ngang qua, không sớm cũng không muộn, thế mà còn bảo không phải duyên phận chắc chẳng ai tin."

Nghe ông nói thế, ba Trần mới thoải mái hơn, cha mẹ Chương Thời Niên đúng là không hề chảnh, còn rất hiểu lý lẽ nữa, "Anh nói rất đúng, nào nào, ngồi xuống uống trà đi, uống trà."

Chương Vân Chi cũng ôm lấy thằng cháu út đã hai tháng không gặp, vốn định đợi thêm, để đến trước mùng một tháng năm thời tiết Lục Đảo ấm hơn mới tới, nhưng bà nhớ hai đứa cháu quá, ngày trước chưa gặp còn chịu được, chứ giờ đã ở chung hai tháng, vừa mới xa cái là đã thấy vắng vẻ, có lúc không chịu được phải vào phòng thằng tư, vào phòng của hai đứa cháu để có cảm giác như An Tu và tụi cháu vẫn còn đang ở đây chơi đùa. Nhịn hai tháng liền, thực sự không thể chịu đựng nữa mới thu dọn đồ đạc đi sớm hơn dự kiến.

Trần An Tu đi ra ngoài gọi điện cho Chương Thời Niên, rõ ràng Chương Thời Niên cũng không biết chuyện, nhưng hắn nói buổi tối sẽ cố gắng về sớm hơn. Trần An Tu lại quay ra quán lấy ít bánh như bánh củ từ, bánh hạt dẻ và bánh củ cải trắng về. Sau đó thì ngoan ngoãn ngồi một chỗ nói chuyện với họ, có điều phần lớn thời gian là họ nói, còn y chỉ dâng cái tai lên để nghe, thỉnh thoảng vâng dạ để chứng tỏ rằng mình vẫn đang nghe.

Cuộc trò chuyện chẳng biết nói thế nào mà có dính dáng tới tên thường gọi của Trần An Tu, Qúy Trọng Kiệt liền hỏi, "Tên thường gọi của An Tu là Tráng Tráng sao?" Ông vừa nghe ba An Tu gọi vậy.

Nước trong ấm trà không còn nhiều, ba Trần vừa lấy phích nước nóng rót thêm, vừa đáp lại, "Vâng, anh cứ gọi nó là Tráng Tráng. Anh đừng thấy bây giờ nó khỏe mạnh thế này mà nhầm, hồi mới sinh nó yếu lắm, dăm bữa nửa tháng lại sinh bệnh suốt, em với mẹ nó đều mong nó khỏe mạnh nên mới lấy cái tên này, tuy không hay lắm, nhưng mà dễ nuôi."

Trần An Tu thầm cười nhìn vẻ khiêm tốn của ba y lúc này. Cái tên Tráng Tráng của y là do ba y lấy, vì thế ông đã tự khen không ít lần, nói nó vừa dễ nhớ lại còn hay, ý nghĩa cũng tốt cứ như thể nó là cái tên hay nhất trên thế giới này vậy.

"Tráng Tráng hay mà, trẻ con cần sức khỏe tốt, tôi nhớ ngày trước khi tôi tới Lục Đảo có quen biết với một cậu em, con cậu ấy cũng tên là Tráng Tráng. Tuổi cũng tương đương với An Tu đấy."

Ông cụ vừa nói thế, Trần An Tu cũng muốn nhắc tới chuyện này, "Ba, ngày trước ông cụ ở ngay viện điều dưỡng trên chỗ nhà chúng ta đấy."

Ba Trần cũng chưa nghĩ tới chuyện này có liên quan tới mình, bởi vì cái tên Tráng Tráng nói nhiều thì không nhiều, nhưng trong cả thị trấn này kiểu gì cũng có một hai người, "Nói thế thì có lẽ là người trong trấn bọn em, người kia bao nhiêu tuổi nhỉ, tên là gì vậy?"

"Cũng tầm tuổi cậu đấy, tôi chỉ biết là họ Trần thôi."

Ba Trần lẩm bẩm mãi, "Họ Trần à, họ Trần trong trấn này phần lớn thuộc thôn Trần gia nhà bọn em, thôn khác cũng có nhưng mà ít lắm, lại tầm tuổi em nữa, đứa con lớn cũng tên Tráng Tráng à?"

Qúy Trọng Kiệt cung cấp thêm thông tin, "Nhà cậu ấy chắc cũng không xa chỗ này, ngày trước sáng nào cậu ấy cũng mang rau dáng lên viện điều dưỡng. Mà vợ cậu ấy hình như là... giáo viên." Chuyện đã qua nhiều năm như thế, có những chi tiết ông cũng không nhớ được rõ lắm.

Sao nghe quen thế nhỉ, ông vỗ đùi, đây không phải đang nói ông sao? Lại nhìn ông cụ ngồi đối diện, quan sát kỹ càng hơn, tuy ông cụ đã lớn tuổi, thay đổi khá nhiều, nhưng nét mặt vẫn còn thoang thoáng cái bóng ngày trước, "Em đã bảo lần đầu nhìn thấy sao mà quen mắt thế, còn tưởng là gặp người vừa mắt chứ, ôi ông anh." Ba Trần bỏ ngay vẻ khách sáo gượng gạo trước đó, kích động đứng lên nói, "Ông anh, em đây này, cậu em của anh ngày trước đấy, ngày trước mỗi lần anh tới đều ở cái viện điều dưỡng trên sườn núi đằng Nam kia, còn em đưa rau xong lại đi tìm anh chơi cờ đấy, anh còn cho Tráng Tráng nhà chúng em sữa bột nữa."

"Đúng, đúng, đúng..." Ông cụ Qúy nói liên tiếp ba lần đúng, có thể thấy rằng lúc này tâm trạng ông cụ cũng khá kích động, lần này ông tới chủ yếu là thăm thông gia chứ không có hy vọng gì lớn với việc tìm người, dù sao bao năm trôi qua không liên hệ gì, nói không chừng người ta đã chuyển đi lâu rồi, dù kể cả còn sống ở đây thì cũng chưa chắc đã nhớ ra ông.

Ba Trần nắm tay ông cụ Qúy, nói, "Ông anh à, em không thể nào ngờ được, đến tuổi này rồi mà chúng ta còn có thể gặp lại nhau. Anh nói xem trên đời này có chuyện nào mà khéo thế không chứ?"

Ông cụ Qúy cũng liên tiếp gật đầu, "Hôm nay đúng là gặp chuyện vui rồi, đầu tiên là lầm lẫn thế nào mà thông gia gặp nhau, bây giờ còn biết cậu là cậu em ngày trước kia, chuyện tốt đều trùng lặp lại một lần, đêm nay chúng ta nhất định phải uống rượu, lần đầu anh gặp Tráng Tráng cũng là do em bế nó tới, chớp mắt cái thôi mà thằng bé đã lớn ngần này rồi."

Những người khác ở bên cạnh nghe thôi mà cũng há hốc miệng ra, tình hình bỗng nhiên thay đổi, quả thực làm người ta không kịp phản ứng nổi.

Ba Trần và ông cụ Qúy nói một thôi một hồi, cảm thán một thôi một hồi rồi ông cụ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, gọi An Tu lại đây, "Anh nhớ hồi bé Tráng Tráng có một vết sẹo do thằng tư làm nó ngã dập đầu, bây giờ đã mất rồi à."

"Không không, vẫn còn ở bên phải trán đấy."

Ông cụ Qúy vừa nhìn thấy đã mỉm cười, "Đúng là vẫn còn thật." Vết sẹo cỡ hạt gạo, có tóc mái phủ xuống nên không thấy, nhưng nếu quan sát kỹ hơn thì vẫn phát hiện ra.

Trần An Tu nghe mà ngu ngơ không hiểu gì, không phải ba y bảo vết sẹo này là do hồi bé y không nghe lời, đánh nhau nên mới bị ngã dập đầu sao? Sao tự dưng lại có liên quan tới Chương Thời Niên vậy.

Ông cụ Qúy thấy y không biết chuyện nên kể luôn, "Lúc đó ba còn nói nếu là bé gái thì để thằng tư cưới về làm vợ, ai mà ngờ được, dù là một đứa bé trai thì hai đứa vòng vèo bao nhiêu năm vẫn có thể tới được với nhau."

Chuyện này đương nhiên Trần An Tu không thể có ấn tượng gì được, nhưng chuyện sau đó, y đang mài răng tính sổ đây.

"... Con về sẽ tính sổ với hắn, mười mấy tuổi đầu rồi mà đi dụ dỗ một đứa trẻ con tám tuổi để nhổ răng nó, sở thích quái gở gì vậy chứ?"

"Răng nhổ thì cũng đã nhổ rồi, nó còn bế Tráng Tráng vào trong viện điều dưỡng, em với mẹ nó mất bao nhiêu công đi tìm, thật không ngờ được đứa nhỏ nghịch ngợm kia là Tiểu Chương."

Trần An Tu dám cam đoan, Chương Thời Niên tuyệt đối biết chuyện, ít nhất là biết một phần câu chuyện, bằng không hắn đã chẳng nói quen y từ hồi nhỏ ở buổi tiệc họp cuối năm, lúc đó y còn tưởng đang nói chuyện năm y mười tám tuổi, Chương Thời Niên giấu rõ là kín.

—-

Đó là ngày đầu tiên hai ông bà cụ tới, có điều phòng ngủ đã được dọn dẹp từ sớm, Trần An Tu còn bảo Từ Lệ đi lau trần, mở cửa sổ cho thông khí, để riêng hẳn một gian riêng trong quán cơm cho các ông bà cụ tào phào. Y xắn ống tay áo lên, định vào bếp tự mình làm một bữa cơm.

Chiên xong con cá chép, rưới đều nước sốt chua ngọt lên, thế là xong món cá chép sốt chua ngọt. Trần An Tu đang định đặt lên bệ cửa sổ, vừa xoay người lại đã suýt thì giật nảy mình. Đường Qủa đang đứng lù lù đằng sau y, cách y chưa đến nửa mét. Y đột nhiên đứng sững lại làm nước sốt nóng hổi trong đĩa vẩy ra ngoài, y sợ vẩy vào thằng bé nên lấy tay che, kết quả là nóng bỏng cả tay kêu oai oái lên, đương nhiên là thầm kêu thôi chứ bên ngoài chỉ hít hà hai cái.

Y sải một bước lên, đặt đĩa cá chép xuống, khom lưng xem thằng bé, "Đường Qủa, sao con lại chạy vào trong này? Ba con đâu rồi? Không phải con đang ở cùng ba con sao?" Tuy Diệp Cảnh Khiêm là viện trưởng, nhưng thực thế Ninh Thế là tài sản của nhà họ Lâu, đây là sự thực mà rất nhiều người làm trong bệnh viện đó đều biết, cho nên hiện tại kể cả Lâu Nam có mang bọn trẻ đi làm cũng không có ai nói gì.

Đường Qủa lè lưỡi liếm nước sốt trên tay Trần An Tu.

"Thì ra Đường Qủa đói bụng hả, chú có bánh flan đấy, cháu ra ngoài ngồi trước đi rồi chú bưng ra cho." Trong nồi có giữ sẵn một bát bánh flan, vốn định để cho Mạo Mạo ăn, nhưng giờ chỉ có thể để Đường Qủa ăn trước vậy.

Đường Qủa im lặng đi ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế dành cho trẻ em ở bên ngoài, tay đặt lên đầu gối, mắt nhìn đăm đăm về phía cửa phòng bếp, chờ bánh flan được bưng ra.

Trần An Tu dùng muỗng nhỏ khuấy đều cho đỡ nóng rồi bưng bánh flan ra cho thằng bé, "Đường Qủa tự ăn nhớ, có việc gì thì gọi chú." Y ở trong bếp có thể nhìn ra chỗ này, để Đường Qủa ngồi đây cũng yên tâm.

Y vừa mới cắt khúc được ít hành với gừng xong thì đột nhiên nhớ ra là mình chưa chuẩn bị nước cho Đường Qủa nên rót nước mang ra. Ra ngoài rồi, y đảo mắt nhìn một vòng mấy người khách ăn mới tới, những người này không giống như tới để du lịch, phần lớn thời gian đều ngồi trong phòng không ra ngoài, kể cả có ra ngoài cũng không thấy mang theo máy ảnh, cũng không giao tiếp nhiều với những người khác, chẳng biết họ tới để làm gì.

"Đường Qủa, cháu uống nước rồi hẵng..." Từ 'ăn' sau đó của Trần An Tu bị chặn lại, bởi vì chỉ mới có một lúc thôi, bát bánh flan đã trống không, sạch sẽ như thể đã được mang đi rửa rồi. Nếu không phải bên mép Đường Qủa vẫn còn dấu vết thì y cũng bắt đầu thấy nghi rằng thực ra y chưa hề cho Đường Qủa ăn rồi đấy.

Có lẽ Đường Qủa thấy Trần An Tu đang nhìn miệng bé nên bé ngơ ngẩn thè lưỡi ra liếm .... sạch sẽ vòng quanh miệng.

Trần An Tu nghĩ Lâu Nam có lẽ sẽ giết y mất, đây là bát bánh flan được làm từ năm quả trứng gà, năm quả này không hề nhỏ chút nào, đáng nhẽ y định cho Đường Qủa ăn một nửa rồi để phần còn lại cho Mạo Mạo, thế mà thoáng cái đã hết rồi, không biết có làm thằng bé no vỡ bụng không nữa. Y nhìn cái bụng phình ra của Đường Qủa, ngập ngừng hỏi thăm, "Đường Qủa, cháu... ăn no chưa?"

Đường Qủa sờ bụng nhìn y, nghiêm túc lắc đầu.

Đầu gối Trần An Tu mềm nhũn, chỉ muốn quỳ xuống ngay tại chỗ.

Y vội vàng bế Đường Qủa đi tìm Lâu Nam, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục rồi mới coi như yên lòng được, nhưng y vãn kiên trì dẫn Đường Qủa đi dạo trong sân một lúc, Chương Thời Niên đi làm về, thấy hai chú cháu họ vừa duỗi tay vừa đá chân rõ kỳ lạ liền hỏi, "Sao không vào nhà ăn cơm?"

Người hại y năm đó trở về, Trần An Tu hầm hè hai tiếng.

Chương Thời Niên cười y, mượn bóng cây để véo má y, "Làm sao thế? Đau răng à?"

"Đêm nay anh sẽ biết tôi đau ở đâu." Tìm anh tính sổ cho món nợ những năm qua.

Hết chương 160

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top