Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nông gia [191 - 195]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nê đại vương

Nguồn: http://bachquydahanh2812.wordpress.com/chuahoan/ml-nong-gia-nhac-tieu-lao-ban-2/

----------


191| Sao lại 'cẩu huyết' thế được

Chương Thời Niên giới thiệu với mọi người cô gái kia tên là Lý Diệu Nhã, đến từ Hồng Kông, còn đâu cũng không nói thêm gì nữa. Trần An Tu đoán đại khái người này chính là Nhị tiểu thư của nhà họ Lý mà Vệ Lâm nhắc tới trong điện thoại. Lúc cô đến cùng với Chương Thời Niên đã là nửa buổi chiều rồi, thế nên tối nay đương nhiên cô ấy sẽ trọ lại đây.

Nếu nhận xét một cách công bằng, Trần An Tu phải thừa nhận rằng cô gái này đem đến cho người ta ấn tượng khá tốt. Lý Diệu Nhã chỉ tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, vóc dáng thon dài, gương mặt xinh xắn, đồng thời cách phối quần áo cũng rất thời thượng, nói tiếng phổ thông khá tốt, chỉ có một chút khẩu âm thôi, tính cách thì có thể nhận thấy là rất lanh lẹ. Thời gian cô tiếp chuyện với ông bà cụ Qúy khá nhiều, nhưng đối xử với những người cũng đều khách sáo lễ phép.

Bây giờ ba mẹ Trần rất tin tưởng Chương Thời Niên, lại không biết hai người họ đang chiến tranh lạnh nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ có mỗi mình Trần Thiên Vũ bĩu môi, thầm nghĩ Chương Thời Niên tự dưng dẫn một người phụ nữ từ đâu về là có ý gì đây? Cạnh anh lắm hoa đào, anh trai tôi mà ra mặt cũng chẳng kém cạnh gì anh đâu.

Có điều Trần Thiên Vũ cũng chỉ nghĩ thế thôi chứ không tiến lên hỏi ngay, bây giờ suy nghĩ của hắn đã chững chạc hơn chứ không còn bộp chộp nông nổi như trước, chuyện còn chưa được làm rõ, huống chi Chương Thời Niên lại là bậc trên. Hắn nghiêng đầu nhìn anh trai hắn đang cúi đầu ước lượng thịt lợn, trông chẳng có gì khác lạ, chỉ mong là hắn nghĩ nhiều.

"Cân rưỡi hai lạng, coi như cân rưỡi đi, chú Tôn nhìn cân đi này." Trần An Tu cho thịt vào túi, đặt lên cân điện tử.

Người đàn ông đứng bên cạnh vừa lấy tiền ra vừa nói, "Hàng xóm láng giềng với nhau, ở gần như thế, chẳng lẽ tôi còn không tin cậu sao, khỏi cần nhìn."

Lần này bắt được ba con lợn rừng hai to một nhỏ, hai con to phải đến 150, 200 ký, còn con nhỏ chỉ tầm 50 ký. Lúc bảy người bọn họ ở trên núi đã bàn nhau rồi, hai con lớn để giết bán lấy thịt, còn con nhỏ thì giữ lại để phân phối, người phụ trách giết mổ là người được mời tới, Trần An Tu cung cấp chỗ mổ, chính là khoảnh đất trống ngay đằng sau quán cơm. Trên trấn có rất nhiều nghe tin chạy tới, khách trọ 'Du lịch thôn dã' nghe thấy có bán thịt lợn rừng chính gốc cũng đều vây tới góp vui.

Lúc đó các thôn xung quanh cũng tổ chức lên núi đánh lợn rừng, nhóm bọn Trần An Tu chỉ là nhóm người đầu tiên, sau này dần có người đi bắt, lúc đó ai bắt được thì sẽ là của người đó. Bây giờ giá thịt lợn rừng bán ngoài chợ đều vào tầm hai trăm đồng một ký. Bọn Trần An Tu cũng không nghĩ kiếm được bao nhiêu tiền từ việc này, mọi người đều bàn giá bán, nhưng chắc chắn không thể miễn phí được. Dù gì họ cũng vào nơi núi sâu ở ba ngày, người đầy bụi đất, mấy lần suýt bị lợn rừng húc, hơn nữa nhiều người mà lại ít thịt, có miễn phí cho ai cũng đều đắc tội, chi bằng niêm yết giá ra mà bán, trăm đồng một ký.

Cái giá này không thấp, nhưng nói thật lòng thì nó cũng không cao, có nhiều người đều biết hàng, giá thị trường bên ngoài cũng tầm ấy, cho nên khi vừa nghe giá bán, họ không những không bị dọa mà càng tụ tập tới đông hơn.

Tầm chiều tối trời đổ mưa, nhưng chẳng đợi mưa to thì thịt đã bán hết, ngoại trừ lông lợn trong thùng rác và ít máu loãng chưa gột rửa trên đất ra thì hai con lợn rừng to đến cả bột xương cũng chẳng còn. Con lợn nhỏ mấy người họ cũng chia chác, hai anh em nhà họ Trần được một tảng thịt to, chừng hơn năm ký, ngoài ra còn có năm dẻ xương sườn. Bộ lòng lợn cứ ấn đầu chó săn mà chia, Ban Đầu cũng nhận được một phần. Trần An Tu định rửa sạch rồi hôm nào luộc cho nó ăn.

"Anh về tắm rửa trước đi, chỗ này để em thu dọn cho." Tối hôm qua họ mới chỉ ngâm mình trong dòng nước, sáng nay dậy từ sớm bận đến giờ, ngay cả mặt còn chưa rửa nữa.

Trần An Tu quệt nước mưa trên tóc, "Cũng bao nhiêu lâu đâu, đã bẩn cả ngày rồi thêm một lúc nữa cũng không sao, ở đây không dọn sạch sẽ thì nhiều muỗi lắm."

"Thế chúng ta mau dọn đi, đừng để lát nữa trời mưa to.'

Trần An Tu đồng ý, hai người một lấy ống nước phụt, một lấy chổi, chờ đến khi họ dọn dẹp xong đã là nửa tiếng sau. Trần An Tu đuổi Trần Thiên Vũ về nhà trước tắm rửa cho sạch, còn y lại chui vào quán cơm, rửa tay rồi ướp thịt lợn rừng với hương liệu trước vì thịt lợn rừng bao giờ cũng có mùi, nhưng con họ được chia nhỏ nên thịt rất tươi, mùi không nặng lắm, chỉ cần ướp qua là được, phần thịt thừa và sương sườn còn lại tạm thời chưa ăn đến, cứ để trong tủ lạnh. Sau khi ướp thịt xong, y đội mưa chạy về nhà tắm rửa thay quần áo.

Trong nhà không có ai, nhưng trong phòng có dấu vết Chương Thời Niên đã về, áo sơ mi đã treo lại vào chỗ cũ trong tủ quần áo, trên bàn cũng có một vài vật phẩm hắn hay dùng. Trần An Tu ngâm mình tắm một lúc, giữa chừng suýt thì ngủ mất, đành chịu thôi, mấy ngày nay ở trên núi y đều chưa từng được ngủ ngon giấc nào. Thay quần áo xong, y chạy đến chỗ hai ông bà cụ Qúy một chuyến, "Chủ yếu là xem con mình." Y tự nói với bản thân như vậy.

Lúc y vào trong, Tiểu Ngô và Khúc Tĩnh đang ngồi ở gian ngoài, trong phòng có tiếng nói cười truyền ra.

"Cô gái kia đang ở đây đấy." Tiểu Ngô có quan hệ tốt với Trần An Tu lên lén kề tài nói nhỏ với y.

Trần An Tu cười cười, giơ tay lên gõ cửa.

Lý Diệu Nhã đang ngồi ở đối diện hai ông bà cụ nói chuyện, không biết cô nói gì mà làm hai ông bà cụ đều vui lắm. Chương Thời Niên thì ngồi riêng ở một bên, trong lòng bế Mạo Mạo, cầm món đồ chơi trêu bé. Chương Vân Chi thấy Trần An Tu đầu tóc ướt sũng đi vào liền đứng dậy lấy chiếc khăn mặt cho y, "Bên ngoài trời mưa, sao con không cầm ô, lần trước bị bệnh mới khỏe lên được mấy hôm."

"Con vừa mới tắm chưa khô, không phải đội mưa đâu ạ."

Ông cụ rót thêm cốc trà nóng, bảo người mang đến cho y. Biểu hiện của Chương Thời Niên rất bình thường, nhìn thấy Trần An Tu cũng chỉ cười dịu dàng, có điều ánh mắt thiếu đi sự cưng chiều thân thiết vô hạn trước đó. Người ngoài không cảm thấy được, nhưng bản thân Trần An Tu vẫn rõ, có lúc y lơ tơ mơ thật, nhưng cái loại cảm giác giữa người yêu với nhau rất kỳ diệu.

Bởi vì đã được giới thiệu trước đó nên Lý Diệu Nhã cũng bắt chuyện với Trần An Tu rất tự nhiên.

Cuộc nói chuyện chủ yếu là giữa bà cụ với Lý Diệu Nhã. Trần An Tu biết bà cụ có du học ở Anh khi còn trẻ, kiến thức rộng rãi và biết rộng về nhiều mặt, bây giờ nghe Lý Diệu Nhã đối đáp là biết ngay người này không phải bình thường, có vấn đề Trần An Tu cũng không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra cô không trả lời máy móc mà thực sự có cái nhìn riêng, với cả lời cô nói cũng không khô khan. Lời nói từ miệng cô chẳng khác nào thêm một phần thú vị dí dỏm, y nhận thấy thỉnh thoảng Chương Thời Niên cũng khẽ nhếch môi cười vì lời nói của cô ấy.

Thời gian không còn sớm, hôm nay trời lại mưa, Trần An Tu đề nghị mọi người đi ăn trước, ông cụ cũng bảo, "Đi ăn trước vậy, Diệu Nhã cũng không đi ngay, có việc gì hôm khác lại nói tiếp."

Lúc ra cửa, Lý Diệu Nhã dìu bà cụ đi đằng trước, Chương Thời Niên bế Mạo Mạo, Trần An Tu cầm ô che cho ông cụ đi sau cùng, giãn ra một khoảng. Ông cụ bỗng dưng hỏi Trần An Tu, "An Tu, con thấy cô gái này thế nào?"

Trần An Tu dìu ông đi tránh vũng nước nhỏ trên đường, "Rất tốt ạ." Đây là lời nói thật, từng lời nói cử chỉ đều cho thấy đây là một cô gái có học, "Nhưng chỉ vừa mới gặp mặt, con cũng không rõ về người ta, nên không nhìn nhận ra được kỹ hơn nữa."

Ông cụ cũng ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu nói, "Cũng đúng, cũng đã mấy năm rồi ta không con bé, để xem thêm đã, xem thêm đã. Việc này cũng không thể sốt ruột được, con cũng để ý xem."

Trần An Tu ngoài miệng đồng ý, nhưng lòng lại thầm nghĩ, Chương Thời Niên tự dưng mang gái về nhà, vì sao còn muốn y phải để tâm hộ? Hỏi thẳng ông cụ thì sợ bị nghi ngờ, thôi thì hỏi Chương Thời Niên đi vậy, nhìn bóng dáng thon dài đi đằng trước không thèm quay đầu lại kia, y nghĩ thấy cũng có chút khó khăn.

Trần An Tu đã dặn trước, buổi tối quán cơm sẽ gói sủi cảo nhân thịt lợn rừng với hành tây. Cái nào cũng tròn vo, to tướng, cắn một miếng là béo ngậy thơm ngon, bây giờ tuy rằng là mùa hè, nhưng hôm nay trời man mát hơi se se lạnh, ăn món này vẫn rất ngon, đến ngay cả bà cụ Qúy không thích ăn dầu mỡ cũng ăn được non nửa bát. Ngoài ra có món ăn nhẹ là canh nấm, chính là loại nấm mới hái từ trong núi về, lúc nấu chỉ cho thêm ít muối, ăn nhan nhát mà lại thanh miệng; rau sam trộn, thịt khô xào với rau quyết, đều là những loại rau dại mà Trần An Tu hái trên núi, có điều vì còn khách ăn nữa nên họ cũng chuẩn bị thêm cả những món khác.

Trong bữa cơm, Lý Diệu Nhã khen mấy món rau không ngớt lời, Trần An Tu khiêm tốn hai câu dối lòng. Phòng trọ bên "Du lịch thôn dã" ngày nào cũng chật kín khách, may là chỗ hai ông bà cụ đang có phòng trống, Lý Diệu Nhã tạm thời sẽ ở bên đó.

Đưa những người khác về rồi, Trần An Tu và Chương Thời Niên mang theo Mạo Mạo về nhà họ. Sau khi vào phòng, Chương Thời Niên bế Mạo Mạo ngồi chơi trên kháng một lúc, rồi ôm bé vào phòng tắm. Trần An Tu đảo hai vòng trước mặt hắn, thấy không có phản ứng gì đành phải đi vào nhà tắm rồi bỏ quần áo vào cái giỏ quần áo bẩn.

Trần An Tu và Chương Thời Niên đang chiến tranh lạnh, người vui vẻ duy nhất có lẽ chỉ có Mạo Mạo thôi. Trước đó bé toàn nằm một mình trong nôi của bé, bất kể chui vào giường nào thì giữa chừng cũng bị đẩy về chỗ bé. Mấy hôm nay hiếm khi Trần An Tu lại chịu chơi với bé, bé cứ chui tới chui lui trên giường, rúc vào chăn làm thành cái hang.

Chương Thời Niên tựa vào cửa sổ đọc sách, tranh thủ chú ý hành động của Mạo Mạo, nhất thời thấy im lìm liền vén chăn của bé lên. Trần An Tu lấy quần áo đã giặt xong trong máy giặt ra để phơi. Thấy vẫn còn thời gian, y liền cầm mấy con gấu bông của Mạo Mạo bỏ vào tủ rồi đi tắm một cái, y thấy trong tủ đồ chơi của Mạo Mạo lại có thêm nhiều đồ chơi mới, trên kệ mô hình của Tấn Tấn cũng có thêm một chiếc xe điều khiển từ xa, y biết đây là quà Chương Thời Niên vừa mang từ Hồng Kông về.

Chương Thời Niên đi công tác hay có thói quen mua quà về cho người nhà, ba người trong nhà ai cũng đều có phần, y đã tìm trước trong phòng y, lần này hình như thực sự chỉ có quà cho Tấn Tấn và Mạo Mạo.

Chín giờ, mười giờ, mười một giờ, Chương Thời Niên vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách không đổi, Trần An Tu thực sự không thể kiên trì nổi nữa, chán nản đi ngủ, Mạo Mạo đang sướng, không chịu nằm yên, người cứ nhúc nhích tới lui, thỉnh thoảng chân còn đạp vào bụng y, y bắt lấy chân bé, vỗ vài cái lên mông bé mới chịu nằm yên.

Kim đồng hồ treo tường dần nhích tới gần mười hai giờ, đôi cha con kia ôm nhau phát ra tiếng hít thở đều đều. Lúc đó Chương Thời Niên mới đặt sách xuống, cầm lấy cánh tay phải thò ra ngoài của Trần An Tu nhìn thật kỹ rồi im lặng tắt đèn đi ngủ.

Hết chương 191

: Những ai mong chờ sóng to gió lớn hay trắc trở gì thì mình cần phải nói trước là không có đâu, đây là chủng điền văn mà.

À mà ngại quá vì ngụp lặn hơi lâu, qua tầm 1 tháng nữa mình sẽ rỗi hơn và vào guồng post truyện lại. Chúc mọi người một năm mới vui vẻ nhé.

---------


192| Cứ đơn giản thế đã làm hòa

Quan hệ của Trần An Tu và Chương Thời Niên cũng không dịu bớt vì xa nhau một thời gian mà ngược lại càng có xu thế nghiêm trọng hơn. Hiện tại hai người ngoại trừ sống cùng dưới một mái nhà ra thì không còn điểm chung nào, họ cực ít khi nhìn vào mắt nhau, đây có lẽ là lần chiến tranh lạnh dài nhất sau khi hai người xác định quan hệ, trước đây cũng từng có cãi vã linh tinh, nhưng cơ bản là đều giải quyết trong ngày, còn như bây giờ, nửa tháng đã qua rồi mà vẫn chưa êm ấm.

Trần An Tu tự hiểu rõ, sự khác biệt của họ đã có từ lâu, nhưng vì trước đó có quá nhiều chuyện xảy ra, mâu thuẫn giữa họ dường như bị quên lãng, bây giờ cái kim trong bọc cũng lòi ra, việc thông dẫn nước chỉ là một mồi lửa, không có chuyện này thì cũng sẽ có việc khác, vấn đề giữa họ kiểu gì cũng sẽ đi tới bước này. Hai người họ tính cách và nhận thức có nhiều khác biệt, tuy hai năm nay đôi bên đều thỏa hiệp, nhưng có những vấn đề không thể hoàn toàn thống nhất chung được. Có rất nhiều chuyện không phải một câu ai đúng ai mà giải thích rõ ràng được.

Trần An Tu ngồi xuống bụi cỏ, hái nốt những quả dâu tây cuối mùa xuống, đúng là chẳng được bao nhiêu, lại còn to nhỏ không đều. Mấy hôm trước Tấn Tấn gọi điện từ Mỹ về, vẫn nhớ tới dâu tây ở quán, nên y định hái hết xuống đem rửa rồi cho vào bình ngâm, vậy là tháng sau Tấn Tấn có về cũng vẫn ăn được. Y nhìn một ít trong rổ, tính ra cũng phải làm được ba bốn bình. Y muốn lên vườn cây ăn trái trên núi tìm thử xem nữa, có khi lại kiếm được thêm. Lúc ra đến cổng, y gặp Lý Diệu Nhã đi ra ngoài về, tay cầm một cái hộp dài được đóng gói khá đẹp mắt.

"Chào anh." Đối phương nhiệt tình chủ động chào hỏi.

"Cô đi đâu về đấy?"

"Tôi đi mua bộ cần câu mới cho ông cụ. Hôm qua nghe ông cụ và chú Trần nói chuyện có nhắc tới nó, qua hai ngày nữa muốn hẹn nhau cùng với mấy người nữa đến chỗ đập nước câu cá."

"Ý kiến này hay đấy." Hai ngày nay y bận chóng mặt, không có thời gian rảnh để nghĩ đến chuyện giữa y và Chương Thời Niên, suýt thì quên mất cô Lý Diệu Nhã này.

Lý Diệu Nhã ở lại trên núi đến bây giờ đã là ngày thứ ba, tính cách cô gái này hoạt bát rộng rãi, chỉ trong thời gian ngắn đã thành công lấy được thiện cảm của mọi người bao gồm cả bọn Tôn Hiểu trong đó. Khi giới thiệu với người ngoài, ông cụ đều nói đây là cháu gái của bạn cũ, lần này tới để thăm hỏi bọn họ.

Trần An Tu dạo một vòng trên núi, không tìm thấy dâu tây mấy, nhưng miễn cưỡng vẫn kiếm thêm được một bình thứ năm. Hai ngày không qua vườn rau, cà chua đã đỏ hơn một chút, y hái một quả đầu vẫn hơi xanh để nếm thử, vỏ vẫn hơi cứng, nhưng mọng nước, ăn không thấy chua. Nếu bây giờ có khách đặt, hái bây giờ là tốt nhất bởi vì dễ vận chuyển, về nhà vẫn còn bảo quản thêm được mấy hôm. Có rất nhiều khách cũ của quán biết rau của họ phun ít thuốc trừ sâu, có khi còn không phun nên hay đặt mấy món rau này lắm. Hôm qua vừa vặt đậu đũa, bây giờ trên giàn đầy những bông hoa nho nhỏ màu tím, gạt lớp lá ra, chỉ vặt sơ thôi cũng phải được hai bó.

Vì không có nhiều đồ lắm nên y không đến quán cơm mà đi thẳng đến cửa hàng vật liệu xây dựng, có người tới mua hàng, ba Trần đang nói chuyện với người ta. Trần An Tu chú ý thấy trên bàn trong cửa hàng có đặt một cái hộp, y trông hơi quen nên mở ra xem, quả nhiên cũng là cần câu. Mua liền hai bộ, còn giống nhau y sì, đúng là một cô gái cẩn thận tỉ mỉ.

Ba Trần bảo Tiểu Kiều dẫn người ra đằng sau nhận hàng, còn ông thì bưng ấm trà qua, thấy y có hứng thú liền bảo, "Đây là quà Diệu Nhã mua, ba thấy cái cần câu này tốt lắm, chắc là giá không rẽ, ba muốn từ chối, nhưng người ta đã mua về rồi, lát nữa con gọi cho anh Hải Thành của nhà cậu cả con xem cái cần câu này tầm bao tiền để ba mua một cái về trả cho Diệu Nhã. Ba không thân cũng chẳng quen người ta, không tiện nhận đồ của người ta."

"Vâng, để lát nữa con gọi điện hỏi thử xem." Lâm Hải Thanh là anh họ nhà cậu y, anh tự mở hai cửa hàng chuyên bán các sản phẩm về biển, loại nào cũng có, ngay cả mấy thứ như cần câu này cũng không buông tha.

"Kể ra thì cô Diệu Nhã này quả là tốt thật, khó mà nhận ra cô bé chỉ bằng tuổi Tình Tình và Vọng Vọng đấy, nói năng chững chạc hơn hẳn bọn chúng."

"Đúng là không tồi thật." Thế nhưng liên quan gì đến y? Gần đây y không chỉ nghe một người khen cô ta với y rồi đấy.

"Tráng Tráng, có phải con không thích con bé không?" Chẳng mấy khi ba Trần lại cẩn thận để ý thế này, thấy sắc mặt Trần An Tu miễn cưỡng, có vẻ không hứng thú gì.

Ai lại đi thích đối tượng trong xì căng đan của Chương Thời Niên chứ, hắn còn dám mang người về, y không nổi cơn ngay tại chỗ đã là tốt tính lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn y thích cái cô Lý Diệu Nhã kia chắc? Nhưng việc này không thể thừa nhận được, "Cũng không phải, chỉ là con không tiếp xúc nhiều, không quen thân."

Ba Trần lắc đầu, bưng ấm trà đi ra chỗ quầy hàng, dặn y rằng, "Con có không thích cũng đừng biểu hiện ra ngoài, ba thấy hai anh chị thông gia khá hài lòng với cô gái này đấy."

"Con tự có chừng mực mà ba."

Bởi vì lần đầu tiên lên núi đánh lợn rừng, Trần An Tu biểu hiện không tồi, kỹ năng bắn súng chuẩn xác nên lần thứ hai lại có người đến hẹn y cùng đi. Khi đó Chương Thời Niên đang đánh đàn với Mạo Mạo trong nhà, cũng không biết có nghe được cuộc nói chuyện trong sân hay không, dù sao hắn cũng không lên tiếng. Trần An Tu không hề cân nhắc đã mượn một lý do để từ chối ngay, y vui vẻ chạy vào nhà, kết quả người ta một câu cũng không hỏi, còn chẳng thèm nhìn y.

"Tôi đến quán cơm xem thế nào, anh ở nhà trông Mạo Mạo."

"Ừ."

Trần An Tu gãi đầu, đóng cửa lại đi ra ngoài, lúc sắp đi đến chỗ rẽ vẫn bất giác ngoái đầu lại nhìn một cái, lại thấy Lý Diệu Nhã đang đẩy cửa đi vào.

Chương Thời Niên đợi Trần An Tu đi rồi liền đậy hộp đàn lại, đặt Mạo Mạo trên đầu gối, ấn nhẹ lên mũi bé, "Mạo Mạo, con nói lần này có phải ba lớn đã lạnh lùng với ba nhỏ quá rồi không?" Từ lúc hắn về, hắn có thể nhận thấy An Tu đang có ý giảng hòa với hắn, nhưng An Tu đúng là đãng trí, một lần hai lần đã đành, ba lần bốn lần vẫn vậy. Lúc ở Anh đã đồng ý với hắn rồi, lần trước lỗ mãng đến cứu Lâm Trường Ninh hắn đã không nói, bởi đó là bổn phận của người làm con; sau đó lại đến chuyện thông dẫn nước, khó khăn lắm hắn mới bớt lo đi, thế mà y lại lên núi đánh lợn rừng, làm người ngợm loang lổ đầy máu đi về.

Có nói đạo lý cũng không nói được, An Tu rõ ràng chỉ đồng ý qua quýt với hắn, thái độ nhận sai nhanh hơn ai hết, nhưng lần sau vẫn y ngyên như cũ.

"Mạo Mạo con nói xem, rốt cuộc ba lớn nên làm thế nào với ba nhỏ của con đây?"

"Ya ya ya..." Mạo Mạo nào hiểu được, bé chỉ biết vươn tay đòi ba ôm ra ngoài chơi.

"Sắp sinh nhật rồi, Mạo Mạo muốn được tặng quà gì nào?"

Chương Thời Niên đang chơi với con, nghe ngoài cửa có tiếng động liền đứng dậy bế Mạo Mạo ra ngoài xem.

"Chương tiên sinh."

"Diệu Nhã? Sang bên kia ngồi đi." Chương Thời Niên chỉ vào cái bàn đặt dưới gốc cây, không có dự định mời người vào nhà.

Lý Diệu Nhã cười rồi ngồi vào chỗ, hỏi, "Anh Trần không ở nhà sao?"

Chương Thời Niên trở vào trong, cầm nước dưa hấu để lạnh trong tủ lạnh đi ra, thân thiết đáp, "Y có chịu ở yên trong nhà đâu, vừa ra ngoài rồi, tôi đang định bế Mạo Mạo đi tìm đây."

"Tình cảm của hai người thật khiến người ta phải ước ao." Lý Diệu Nhã là người từng xã giao nhiều, là một cô gái rất biết điều, thấy Chương Thời Niên không có hứng nói chuyện nên cô đẩy cái hộp nhỏ trong tay qua luôn, "Em ở đây quấy rầy mấy hôm, đúng là ngại quá. Em có món quà nho nhỏ mong Chương tiên sinh đừng ghét bỏ."

"Cô khách sáo quá."

Biết hắn muốn ra ngoài, Lý Diệu Nhã không ở lại lâu. Cô đến tặng quà, Chương Thời Niên không xem đã bỏ vào ngăn kéo luôn.

Hai người bỏ đồ vào ngăn kéo để dùng chung nên cũng không quy định riêng rẽ gì, buổi tối khi Trần An Tu tìm đồng hồ đeo tay thì phát hiện ra chiếc hộp này, trong hộp là một chiếc kẹp cài tay áo. Chương Thời Niên có rất nhiều mấy thứ này, nhưng y nhìn mãi cũng không thấy cái này quen chút nào, y lấy ra rồi bỏ vào cái ngăn kéo hiếm khi dùng tới bên cạnh.

Ngày mười sáu tháng tám là sinh nhật tròn một tuổi của Mạo Mạo, vì mới có tí tuổi đầu nên Trần An Tu cũng không coi trọng lắm, chỉ nghĩ làm cái gì đó ngon ngon cho bé là được. Nhưng rõ ràng Chương Thời Niên không nghĩ vậy, hôm đó hắn đặt cho Mạo Mạo một chiếc bánh ga to hai tầng to đùng, bên trên cắm đầy các loại hoa quả Mạo Mạo thích ăn, và một cây nến đỏ. Thế mà Mạo Mạo cũng không biết thổi, cuối cùng vẫn nhờ Chương Thời Niên và Trần An Tu thổi tắt giúp.

Hôm nay, ông cụ Chương và bọn Lâm Trường Ninh đều đã gọi điện tới nên di động của Trần An Tu và Chương Thời Niên đều bận một lúc lâu. Còn về phần quà tặng, hai bọn họ chưa từng đòi, có nhiều người thương bé như thế, Mạo Mạo chẳng thiếu gì cả, sinh nhật của trẻ con làm lớn ngược lại không hay lắm, nên Chương Thời Niên chỉ đặt cho Mạo Mạo một cái vòng chân bằng xích có gắn chuông từ Hồng Kông, đeo lên trước lúc cắt bánh ga tô, lúc bước đi sẽ kêu lên tinh tinh, Mạo Mạo vui lắm, lần nào bước cũng phải lấy chân phải giậm một cái, chỉ vì tiếng kêu đó.

Chương Thời Niên là người cắt bánh ga tô, Trần An Tu giúp chia cho từng người, hai người phối hợp ăn ý, khó mà nhận ra họ đang chiến tranh lạnh.

Bởi vì hai người không muốn huênh hoang nên lần sinh nhật này không có nhiều người tới, chỉ có ba Trần mẹ Trần, hai ông bà cụ Qúy và ông ba Giang. Trước đó Thiên Vũ đã lên núi ôm một đôi gấu trúc bông qua, Lý Diệu Nhã có việc xuống núi, tối nay mới về được nên họ cũng không báo cho cô làm gì.

Những người có mặt đều thay phiên nhau bế Mạo Mạo rồi chụp rất nhiều ảnh chụp.

Ba Trần thấy Trần An Tu cứ một mực chụp cho người khác, liền đứng dậy bảo, "Hai đứa chụp chung với Mạo Mạo một tấm đi, tiếc là Tấn Tấn không có nhà, bằng không đã chụp được một tấm ảnh gia đình rồi."

Trần An Tu cười đáp, "Ảnh gia đình bọn con chụp nhiều rồi, cũng không thiếu một tấm ngày hôm nay."

Ba Trần cướp lấy máy ảnh, nói, "Khác chứ khác chứ, hôm nay không phải là sinh nhật một tuổi của Mạo Mạo sao? Hai đứa làm ba sao có thể không chụp cùng một tấm chứ." Ông đẩy Trần An Tu đến bên cạnh Chương Thời Niên, "Tráng Tráng, con kề đầu vào sát nữa đi."

Trần An Tu nhìn Chương Thời Niên đang mỉm cười hoàn mỹ, do dự dựa gần vào hắn.

Chương Thời Niên một tay bế Mạo Mạo, một tay khác rất tự nhiên khoác lên lưng Trần An Tu. Trần An Tu bất giác cứng còng người lại, muốn quay đầu sang nhìn người bên cạnh, nhưng lại cảm thấy cánh tay đặt trên lưng y của Chương Thời Niên càng thêm chặt hơn.

"Thế mới đúng chứ, Tráng Tráng, con cười tự nhiên lên đi, nhìn về phía này, ngay cả Mạo Mạo cũng biết nhìn về phía máy ảnh đấy. Ở đây làm gì có người ngoài, con khẩn trương gì vậy hả?"

Trần An Tu cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì, nhưng thực sự y đã bị động tác của Chương Thời Niên làm giật mình. Kể từ sau đêm ở phòng bếp, hai người hình như chưa từng có hành vi nào thân mật cả.

Chụp ảnh xong, cánh tay khoát lên lưng Trần An Tu tự nhiên buông xuống. Chương Thời Niên bế Mạo Mạo đặt lên ghế ăn cơm, rồi cắt cho bé một miếng bánh ga tô nho nhỏ. Bình thường Mạo Mạo chẳng có cơ hội được ăn, lần này hiếm khi được thả rông một lần nên bé lấy cả hai bàn tay chộp lấy miếng bánh làm kem dây rớt khắp nơi, trên mặt, trên tay đều dính toàn kem bánh gato.

"Nhìn thế này mà không lưu giữ lại kỷ niệm cho con thì đúng thật là có lỗi với con quá, nhóc cưng ơi." Trần An Tu đợi đến khi Mạo Mạo vỗ bàn liên hồi rồi chụp lấy chụp để, xong còn đăng ảnh lên mạng gửi cho Lâu Nam xem.

Ảnh vừa gửi được không lâu, Trần An Tu đã nhận được điện thoại của Lâu Nam. Y đang định khoe khoang mấy câu với đối phương thì chợt nghe thấy một giọng nói non nớt bập bẹ gọi y từ phía bên kia, "Cháu chào chú Trần..."

"Đường Qủa đấy à, ba cháu đâu?"

"Em trai..." Đường Qủa há miệng ra, nhìn vào Mạo Mạo mặt đầy kem bánh ga tô trên màn ảnh máy vi tính.

"Em trai sinh nhật, đang ăn bánh ga tô đây này."

"Bánh ga tô..."

"Đường Qủa có muốn tới chơi không? Chú để phần cho cháu một ngách thật to." Đường Qủa cầm chặt điện thoại, mắt sáng rỡ, nghiêm túc gật đầu, Đường Cầu đứng bên vỗ cho bé con một cái, "Đường Qủa ngu ngốc, chú Trần có nhìn thấy đâu."

Trần An Tu ở bên này nghe thấy liền cười nói, "Vậy Đường Qủa tới nhanh nhé, chú sẽ để phần cho cháu." Tiếp đó là tiếng gọi của Lâu Nam, "Đường Cầu, có phải con lại bật vi tính chơi game không?"

"Không có, không có, con bật lên cho Đường Qủa học số đấy."

"Anh đừng vội giận, thực sự không phải màn hình game." Đây là giọng khuyên can của Diệp Cảnh Khiêm, "Đó là ảnh An Tu chụp Mạo Mạo, hình như là sinh nhật của Mạo Mạo.

Đầu dây bên kia hình như không để ý rằng điện thoại vẫn đang giữ máy, họ cứ nói cứ cười nên Trần An Tu chủ động tắt máy hộ. Gia đình kia hạnh phúc thật đấy.

Vì là sinh nhật Mạo Mạo, lại có người già nên cũng có ít người uống rượu. Có chừng mấy lon bia thì hầu hết đều vào bụng Trần An Tu. Sau khi ra cửa, Trần An Tu lảo đảo bước đi, Chương Thời Niên nửa dìu nửa đỡ người về. Tắm rửa, thay quần áo ngủ, dìu lên kháng, Trần An Tu còn lăn sang phía Chương Thời Niên, lần này Chương Thời Niên không cho y như nguyện, hắn vén chăn lên rồi nhét người vào trong chăn.

Qua ngày sinh nhật Mạo Mạo, Chương Thời Niên nói là dạo này công việc bận rộn nên ở lại căn nhà trọ trong nội thành sắp được một tuần, ngày trước cũng từng có lệ như thế, nhưng lần này không biết có phải bận thật không, vừa rồi A Joe gọi điện, nói là có mấy vị khách quan trọng đến, Chương Thời Niên phải tiếp rượu, vẫn chưa ăn cơm.

"Bộp....." Con muỗi thứ hai mươi bảy chết dưới cái tát của Trần An Tu. Trên núi lắm cỏ, dạo này trời lại hay mưa nên cứ tối đến là rất nhiều muỗi, Trần An Tu đứng ở cổng đã được hơn nửa tiếng, trên người không biết bị cắn bao nhiêu vết rồi, cuối cùng cũng thấy có xe đi qua, giờ này mà đi lên đây, ngoại trừ Chương Thời Niên thì không còn ai khác.

A Joe dừng xe lại, Trần An Tu đang định đi đến đỡ người ra thì Chương Thời Niên đã tự mở cửa xe đi xuống rồi. Có thể là do bận thật nên trông gầy hơn hẳn, người đầy mùi rượu, nhưng không nặng lắm, trông cũng rất tỉnh táo.

A Joe đưa người xuống xong là đi, Chương Thời Niên đi vào nhà tắm. Trần An Tu nấu cháo trong bếp bưng ra, chờ đến khi Chương Thời Niên tắm rửa xong, người đã về phòng thì đã có sẵn bát cháo và ít đồ ăn kèm gồm có ít củ cải đỏ muối, một đĩa cá khô xốp giòn vàng óng ánh, một đĩa rau xanh nóng hổi, trong bát còn có mấy quả trứng trông như trứng chim bồ câu, cháo trong nồi vẫn nóng, nấu cùng với bột ngô nhà nghiền nên trông vàng óng ánh, trông rất hấp dẫn.

Lúc Chương Thời Niên gắp trứng chim cút mới phát hiện không phải, bên trong là lòng đỏ trứng muối, bên ngoài là một lớp lòng trắng trứng nông toẹt, khi chọc đũa vào còn có lớp dầu màu vàng chảy ra.

An Tu thích ăn lòng đỏ trứng muối, nhất là khi ăn cùng với cháo. Đợt mùa xuân y mua mấy con vịt giống, nuôi cho lớn nhơ nhỡ rồi bỏ ra bờ sông nuôi thả, kể cả trứng vịt đẻ rơi trong bụi cỏ bị người ta nhặt mất chứ cũng không chịu nuôi ở nhà, nói là vịt nuôi ở bờ sông thì quả trứng nhỏ, lòng đỏ trứng sẽ đỏ au, trứng vịt như thế muối mới ngon, thịt vịt như thế mới thơm, nhưng cả mùa hè y chẳng nhặt được bao nhiêu trứng vịt về, lần nào ăn cũng giữ lòng đỏ lại, còn lòng trắng trứng thì bỏ vào bát hắn.

Chương Thời Niên gắp một quả, bỏ vào bát cháo. Đây là lần đầu tiên hắn thấy lòng đỏ trứng hoàn chỉnh như thế, lần nào An Tu cũng ăn ngay, không chọc chỗ này thì cũng chọc chỗ kia, thế mà lần này y cũng chịu để nó yên được. Trên đường hắn về nhà, xe vừa rẽ khỏi khúc quanh là hắn đã thấy y chờ ở cửa, An Tu luôn bật ngọn đèn trước cổng nhà họ cho đến khi hắn về đến nhà.

Chương Thời Niên ăn cơm luôn yên tĩnh, Trần An Tu ngó vào thấy đúng là hắn đang ăn mới rụt đầu về, "Sống thế nào đây?" Y gãi nốt mẩn đỏ do bị muỗi cắn, sau đó đặt phân nửa số sổ sách đã được tính toán xong cạnh máy vi tính, biết lát nữa có nhìn mặt nhau cũng không nói được gì, y lên kháng ngủ trước cho rồi.

Mấy ngày nay ở nhà một mình, y cũng không được ngủ giấc nào ngon, y trở mình một cái trong lúc đang ngủ, ôm lấy con người gần mình nhất rồi ngủ say, lần này là ngủ thật.

Sáng dậy, Trần An Tu không thấy người bên cạnh, trên kháng lại chỉ có dấu hiệu của mỗi một cái chăn, lẽ nào đêm qua Chương Thời Niên vốn chưa về nhà ngủ? Chẳng lẽ đã nghiêm trọng đến mức chia phòng ngủ rồi sao? Y khẽ nhích người, tiếng chuông vang lên tinh tinh.

Kỳ lạ, đêm qua không ôm Mạo Mạo về, sao lại có tiếng chuông nhỉ? Lẽ nào Mạo Mạo làm rơi ở phòng y? Cũng không thể được, tối qua y thấy Mạo Mạo vẫn đang treo trên chân mà. Y khẽ nhích nhích, lại tinh tinh tinh, y mở chăn ra nhìn, trên chân y cũng đeo một chiếc vòng chân gắn chuông, na ná cái của Mạo Mạo, có điều cỡ to hơn hẳn, đặc biệt nhất là trên vòng còn có một cái khóa, khóa cứng cái vòng lại ở chân y.

Trần An Tu tìm một cái kim chọc chọc để mở nhưng không được, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, y phải ra ngoài thế nào đây?

"Mở được ra không?"

"Không mở ra được." Trần An Tu vô thức đáp một câu, lập tức nhận ra Chương Thời Niên vẫn đang ở nhà.

Chương Thời Niên rõ ràng đã rửa mặt rồi, thân mình nhẹ nhàng khoan khoái dựa vào cạnh cửa, khoan thai nói, "À, đó là vòng do anh đặt làm riêng, chìa khóa ở chỗ anh." Hắn mở lòng bàn tay ra, bên trong có một chiếc chìa khóa vàng nhỏ.

Trần An Tu nhào qua muốn cướp, trong phòng vang lên tiếng chuông không dứt bên tai, hai người nháo nhào một trận, Chương Thời Niên đặt người lên đùi, Trần An Tu thở hổn hển, giơ chân ra hiệu, "Mở khóa đi, đàn ông như tôi ai lại mang vòng nhạc ra ngoài, không phải bị người ta cười chết sao."

"Em sợ bị người ta cười chết, không sợ anh có ngày bị hù chết sao?"

"Bây giờ tôi đã sửa đổi rồi, cùng lắm sau này sẽ chú ý hơn thôi."

Chương Thời Niên biết y căn bản không phải đang nhận sai, có lẽ biện pháp của hắn đã sai rồi, chiến tranh lạnh cũng không giải quyết được vấn đề gì, mà tình trạng hiện giờ chỉ dằn vặt hai người, "Sau này em còn liều lĩnh như vậy thì cứ đeo vòng chân mỗi ngày đi."

Trần An Tu đang định cãi lại, Chương Thời Niên đã nói tiếp, "Hoặc là để bảo tiêu đi theo."

"Thế có khác gì." Lúc y bảo Chương Thời Niên điều bảo tiêu đi chính là mượn cớ, mang bảo tiêu theo có gì khác như buộc chuông vào chân mèo đâu, không ngờ Chương Thời Niên ác vậy, xích luôn chân y lại.

"Biết khó chịu thì trước khi làm gì cũng nên nghĩ kỹ càng, một lần hai lần không làm sao, nhưng không có nghĩa là sau này đều may mắn như vậy."

"Anh đừng nói mỗi tôi, thế Lý Diệu Nhã kia là thế nào? Hai người ở Hồng Kông tạo xì căng đan, tôi không nhìn thấy cũng thôi, anh còn dám dẫn người về." Biết hai người kia không có khả năng dính líu gì, nhưng đối tượng xì căng đan ngày nào cũng đi lại trước mặt thật sự là rất ngứa mắt.

"Ai nói với em hai chúng tôi tạo xì căng đan ở Hồng Kông? Lý Diệu Nhã là đối tượng anh hai chị hai chọn làm dâu. Sao tôi lại có xì căng đan gì với cô ấy được?"

"Vệ Lâm nói đấy, kiểu gì hắn cũng sẽ không vu oan cho anh đi?" Ngày nào cũng chú tư này, chú tư nọ, chuyện gì cũng đứng về phía chú tư, có điều chuyện này hình như từ đầu tới cuối chỉ có mỗi mình Vệ Lâm nói, y cũng không chứng thực được.

Lúc này Vệ Lâm đang ở Bắc Kinh không hiểu sao lại rùng mình một cái, hắn nhìn bầu trời bên ngoài, giữa tháng tám mặt trời chói chang thế kia, người đi đường đầu đổ đầy mồ hôi, lẽ nào điều hòa trong phòng làm việc của hắn để nhiệt độ thấp quá?

Lời tác giả: Ngược chỗ nào đâu, đôi bên tạm thời thỏa hiệp.

Hết chương 192

: chà, hôm nay vào mới thấy lượt view vẫn đều đều, ngại quá, đành post 1 chương coi như đền bù vậy, thông cảm nhé.

----------


193|

Vệ Lâm càng ngồi trong phòng làm việc càng thấy không ổn, sao lại có linh cảm không tốt thế này nhỉ? Tài liệu trên bàn càng xem càng không vào, hắn cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên giá định đi sang phòng làm việc của Qúy Quân Hằng. Thư ký ngoài cửa thấy hắn ra ngoài liền đứng dậy chào, "Vệ tổng...."

Vệ Lâm ngắt luôn nửa câu sau, "Tôi sang phòng Qúy phó tổng, có việc gì thì cô cứ vào trong đó tìm tôi."

Thư ký đã quen với việc này, cô biết hai người này là bạn từ nhỏ, từng đi du học cùng nhau, cùng gây dựng công ty, tình cảm cũng chẳng thua kém anh em ruột là bao.

Qúy Quân Hằng đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy có người chưa thèm gõ cửa đã xông vào, hắn không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. Dùng mắt ra hiệu cho đối phương bình tĩnh lại, hắn tiếp tục nói chuyện với phía bên kia, "Vâng, con biết rồi, mẹ cứ làm gì thì làm đi, qua hai ngày nữa con sẽ về, vâng, có gì về rồi hẵng nói." Rốt cuộc đã nói xong, Qúy Quân Hằng thở dài một hơi, ngả người lên ghế dựa đằng sau.

Vệ Lâm đi qua, nhấc chân ghế mông ngồi lên bàn làm việc, hỏi, "Điện thoại của cô Chương đấy à?"

Qúy Quân Hằng sờ lấy hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo ra, rút lấy một điếu, muốn thả lỏng tinh thần, "Ngoại trừ mẹ tôi còn ai vào đây được nữa, hở ra là lại hỏi tôi với Lý Diệu Nhã phát triển thế nào rồi, cứ như thể muốn tôi và cô gái kia kết hôn ngay lập tức mới được ấy."

Vệ Lâm thờ ơ hỏi, "Không phải cậu và Lý Diệu Nhã đang phát triển rất tốt sao?"

Qúy Quân Hằng hít sâu một hơi, nhướn mắt nhìn hắn, "Cậu biết rõ còn hỏi, tôi và cô ấy có mấy qua lại, người khác không biết thì thôi, chẳng lẽ cậu còn không biết?" Đã chia tay nhiều năm thế rồi, nào có dễ quay lại được?

Vệ Lâm kẹp hai ngón tay lấy đi điếu thuốc của hắn, đặt vào miệng mình hít một hơi, "Nhưng chú Qúy và cô Chương đều rất thích cô ta."

"Từ nhỏ cô ta đã biết cách làm người lớn hài lòng rồi."

Vệ Lâm nhíu mày, nói bằng giọng điệu thâm trầm, "Cho nên phải có một lý do hoàn hảo."

"Người như cô ấy, có thể có điểm yếu gì đây. Kể cả có, đợi đến khi cậu nắm được, nói không chừng tôi đã bị bắt cưới cô ấy rồi." Tình cảm không có, miễn cưỡng ở bên nhau cũng vô nghĩa, "Thôi, nói sau vậy, chuyện cậu nói về cô ấy với chú út là cậu tận mắt thấy chứ?"

Vệ Lâm đảo mắt đến giá sách mới mua thêm trong phòng làm việc của Qúy Quân Hằng, "Không tận mắt thấy nhưng cũng chẳng khác là mấy."

Biểu hiện này của Vệ Lâm có thể giấu được người khác chứ sao qua mắt được Qúy Quân Hằng biết hắn mười mươi chứ. Qúy Quân Hằng túm lấy hắn, kéo qua, hỏi, "Đệt mợ, thế nào gọi là chẳng khác là mấy, tôi còn gọi điện cho An Tu đấy."

Vệ Lâm hơi đổi sắc mặt, "Bạn bè quen giữa chừng thôi, cậu còn đối xử tốt với y hơn cả tôi đấy."

Qúy Quân Hằng bực bội đáp, "Cậu ấy khác với chúng ta, cậu ấy không hiểu những quy tắc đó, cậu ấy không quen với giới chúng ta."

Vệ Lâm cười châm chọc, "Nói cho cùng, cậu cũng không có lòng tin với mối tình giữa chú tư và y chứ gì. Sợ chú tư làm tổn thương y trước hả?"

Qúy Quân Hằng trầm giọng, miễn cưỡng kiềm nén tâm tình cáu kỉnh của mình lại, "Tôi có lòng tin với mối quan hệ của họ hay không cũng không có liên quan gì tới việc cậu bịa ra chuyện này. Rốt cuộc vì sao cậu phải làm vậy?"

"Tôi làm vậy rốt cuộc là vì ai, cậu không biết sao?"

Qúy Quân Hằng nhanh chóng nghĩ đến một điều gì đó, mắt híp lại, "Cậu điên rồi, cậu có nghĩ đến hậu quả khi làm thế không? Nếu truyền ra..."

"Chuyện của cậu và Lý Diệu Nhã căn bản không có bao nhiêu người biết, nếu việc cô ta và chú tư truyền ra ngoài, người khác cũng chỉ nghĩ rằng cô ta muốn với cao, có tiếng xấu cũng là cô ta chứ không phải chú tư, nhưng chính vì như thế, chú Qúy và cô Chương dù có thích thì nhà họ Qúy cũng sẽ tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ từng có tin đồn với chú tư vào cửa."

"Rốt cuộc cậu đã nói với ai về chuyện này."

Vệ Lâm bình thản đáp, "Chẳng có mấy, trừ cậu ra, Trần An Tu thì chỉ có mấy người bạn mà thôi." Hắn không muốn làm lớn chuyện này, nên chỉ cho những người nên biết được biết mà thôi. Hai ông bà cụ Qúy đang ở Lục Đảo, nói vậy họ sẽ biết rất nhanh đi? Trừ phi Trần An Tu thờ ơ thật.

"Cậu truyền tin tới chỗ An Tu, cậu có chắc chú út sẽ làm thinh không?"

Vệ Lâm đã tính toán xong xuôi, "Thế nên tôi mới quyết định cuối tuần này đi dự hội chợ kiến trúc được tổ chức ở Heisinki, tiện thể du lịch các nước xung quanh một phen, có lẽ cuối năm mới về, chuyện công ty tạm thời phải giao cho cậu vậy."

"Cậu thấy tôi bây giờ chưa đủ việc làm phải không?"

Vệ Lâm chậc một tiếng, nhắc hắn rằng, "Cậu phải nghĩ đến việc tôi làm thế là vì ai. Tôi vì cậu mà đắc tội cả chú tư, cậu gánh thêm mấy việc cũng không thiệt thòi đâu nhỉ?"

—-

Lại nói tới bên phía Lục Đảo, Chương Thời Niên cũng đã kể hết mọi chuyện cho Trần An Tu nghe, ".... Anh và Lý Diệu Nhã ở Hồng Kông chỉ mới gặp nhau hai lần, chẳng qua biết cô ấy có quan hệ với Qúy Quân Hằng nên mới để tâm hơn thôi, cô ấy đến Bắc Kinh có việc, biết hai ông bà cụ đều ở đây nên tiện đường muốn qua thăm hỏi, chỉ đơn giản vậy thôi."

"Ba mẹ có biết quan hệ của Lý Diệu Nhã và Quân Hằng không?"

"Có lẽ chị hai cũng đã từng đề cập qua với bà, có điều bây giờ còn chưa tới mức độ cưới xin, họ vẫn chỉ đang quan sát thôi. Hai nhà trước đó có lui tới, loại trừ mối quan hệ với Quân Hằng thì cô ấy tới thăm hỏi cũng không có gì quá đáng."

"Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra mục đích Vệ Lâm gọi cuộc điện thoại kia." Vệ Lâm thiên vị chú tư, nghĩ kiểu gì cũng không thể ra được vì sao hắn lại bôi xấu Chương Thời Niên.

Chương Thời Niên trầm giọng nói, "Anh cũng không biết, có lẽ chúng ta có thể tìm một cơ hội nào đó để hỏi hắn."

Trần An Tu vốn đã không tin giữa Chương Thời Niên và Lý Diệu Nhã có quan hệ gì, hỏi hắn chẳng qua là để rõ ràng hơn thôi, giờ được giải thích rồi, y liền gạt Lý Diệu Nhã sang một bên. Tai nghe thấy tiếng chuông vang tinh tinh, phản ứng đầu tiên của y là nhìn cổ tay cổ chân mình, nhưng vừa rồi y vẫn ngồi im mà. Nghe lại, tiếng chuông là truyền từ ngoài vào, "Toi rồi, Mạo Mạo đến, anh mau cởi ra cho tôi đi." Mạo Mạo không thể tự đến được, theo sau chắc chắn còn có ba hoặc mẹ y.

Chương Thời Niên chỉ dọa y chứ cũng không có ý để y đeo chuông ra ngoài thật, nghe y nói vậy liền cầm tay y lên mở khóa, cởi xích chân xuống cho y. Họ còn chưa kịp tách nhau ra thì Mạo Mạo đã lảo đảo đẩy cửa vào, chuông gắn trên vòng đeo chân vang lên tinh tinh, làm đau cả tai Trần An Tu.

Trần An Tu muốn dỗ Mạo Mạo cởi vòng chân của cu cậu ra, nhưng Mạo Mạo vẫn đang thích, lại còn hơi bướng nên nhất quyết không cho cởi.

"Qùa của tôi đâu?" Không phải y mất phần thật đấy chứ?

Chương Thời Niên lấy ra một cái bật lửa được chế tác tinh xảo trong túi rồi ném cho y, "Lấy được từ hội bán đấu giá, cầm lấy chơi đi."

Lần này sau khi hai người nói chuyện nghiêm túc, Trần An Tu đã bình thản hơn khi đối mặt với Lý Diệu Nhã, có điều cô gái này quá mức lễ phép chu toàn với mọi người, làm y không biết nên giao tiếp thế nào cho thân thiết, thế nên quan hệ cũng không thể tiến thêm một bước.

Lý Diệu Nhã cũng không ở trên núi mãi, sau khi tặng cần câu không lâu, cô đã tạm biệt mọi người. Sau đó cô có tới hai lần, lần cuối cùng là vào cuối tháng tám, Trần An Tu nhớ đó là một ngày trước hôm lễ thần tài, mẹ Trần đang gấp những thỏi nguyên bảo dùng trong ngày lễ ấy, còn Trần An Tu thì lấy giấy vàng hộ bà. Lý Diệu Nhã đến vào buổi chiều ngày hôm đó, nói là cô phải về Hồng Kông nên tới tạm biệt họ, tặng quà cho mọi người, không phải là đồ gì đắt tiền, nhưng rất tỉ mỉ, không làm khó người nhận quà.

Trần An Tu được nhận quà riêng, Lý Diệu Nhã thấy y nghịch cái bật lửa trong tay liền cười bảo, "Thì ra Chương tiên sinh đã tặng món quà này cho anh Trần." Còn mấy hộp quà nữa, cô chọn cái nhỏ nhất cho Trần An Tu, "Ở đây quấy rầy bao ngày, nếu anh Trần đến Hồng Kông, nhất định phải để tôi tiếp đón đấy."

Sau khi Lý Diệu Nhã đi khỏi, Tôn Hiểu mới lần mò tới hỏi, "Anh Trần, cái hộp này nhỏ thế, bên trong là cái gì vậy?"

Trần An Tu mở ra trước mặt hắn, bên trong thế mà lại là kẹp tay áo, y nhìn trông hơi quen, nhớ mãi mới nhận ra nó cùng kiểu với cái y thấy trong ngăn kéo tủ.

Tôn Hiểu đang ở tuổi thích bảnh chọe, thấy món quà của Trần An Tu liền thèm muốn tới nỗi chảy nước miếng.

"Cậu thích thì tôi cho cậu đấy." Trong nhà có nhiều lắm, y không thiếu thứ này.

"Thật sao anh Trần?" Tôn Hiểu vui vẻ lắp bắp nói, thấy đối phương thực sự đẩy cho mình, hắn ôm choàng lấy Trần An Tu, "Em biết anh là tốt nhất mà."

Trần An Tu vỗ đầu hắn, "Nói nhỏ thôi, anh cũng không có nhiều để chia cho mọi người trong quán đâu."

Tôn Hiểu cười hì hì giấu cái hộp vào trong túi quần. Chương Thời Niên nghe Trần An Tu nói trong ngăn kéo còn có một cái cùng kiểu, còn ra vẻ sửng sốt, sau đó nói rằng, "Tôn Hiểu và Trương Ngôn thân nhất, lại theo em sớm nhất, em đã tặng Tôn Hiểu một cái, cái kia tặng nốt cho Trương Ngôn đi."

Sau đó hai người liền mua một phần quà gửi tặng Lý Diệu Nhã để làm quà đáp lễ.

hệ của hai người tốt đẹp hơn chẳng qua là do kết quả thỏa hiệp của đôi bên, nhưng mâu thuẫn vẫn chưa biến mất. Sau đó, khi có mấy người đến tìm Trần An Tu để rủ đi làm mấy việc như lên rừng giết lợn rừng, ra biển đánh bắt cá, Trần An Tu đều từ chối thẳng thừng ngay trước mặt Chương Thời niên. Nhưng sau khi từ chối, y lại ủ rũ như củ cải bị phơi nắng, chẳng hề có chút hăng hái nào, cứ đi theo sau Chương Thời Niên như thể cái đuôi không mục đích.

Chương Thời Niên biết y đã quen ra vẻ tội nghiệp, nhưng vẫn không đành nên thỏa hiệp, "Nếu em muốn đi thì cứ đi đi, chỉ cần chú ý an toàn."

Trần An Tu vẫn giả vờ, "Cũng không phải muốn đi lắm, ở nhà cũng tốt vô cùng."

"Tùy em." Xem em chịu được tới lúc nào.

Trần An Tu yên tĩnh được một thời gian rồi dè dặt thử phản ứng của Chương Thời Niên, phát hiện đúng là hắn không để ý thật, thế là y lập tức sung sức trở lại, nên làm gì là đi làm luôn.

Nhưng lúc này Chương Thời Niên cũng đã có biện pháp đối phó, khi An Tu từ ngoài về, bất kể lúc nào, chỉ cần hắn ở nhà, hắn đều sẽ ra cổng đứng đón người, có lúc còn mang theo Mạo Mạo ra cùng.

Sau mấy lần được đón về, Trần An Tu cảm thấy rất xúc động, y đúng là một người vô tâm thật đấy, nhưng không phải y vô cảm với sự quan tâm của người khác.

Lại thêm một lần vào núi giết lợn rừng, lúc về sắc trời đã tối đen, y sợ Chương Thời Niên chờ lâu nên gọi điện về báo trước tầm nào sẽ về, kết quả trên đường gặp phải mưa to, làm sạt lở con đường họ hay đi qua. Đây không phải là chuyện gì lớn, đi bằng con đường khác là được, có điều vòng vèo hơn thôi. Lúc đi xuống chân núi đã gần mười giờ tối, vì trời mưa nên nhà nào nhà nấy trong trấn đều tắt đèn đi ngủ rất sớm, chỉ còn lom đom mấy ngọn đèn mờ sáng trên đường. Nhưng chính vào đêm mưa to như thế, họ vừa vào trấn đã nhìn thấy Chương Thời Niên cầm ô đứng ở cổng chờ người. Trên ống tay áo ống quần đều dính khá nhiều nước mưa.

Trần An Tu bỗng cảm thấy xót xa, tạm thời đưa đồ dùng cho người khác, kéo Chương Thời Niên đi về nhà. Sau khi hai người tắm rửa xong xuôi, chui vào trên giường, Trần An Tu liền chủ động bảo, "Anh yên tâm, lần này tôi không hứa lấy lệ đâu, tôi đã nghĩ cẩn thận rồi, sau này tôi sẽ cố gắng không dính vào những việc nguy hiểm kia nữa, cho dù có phải đi làm, cũng sẽ tuyệt đối không hiếu thắng khoe tài."

Chương Thời Niên hôn lên trán y, hai người họ đều mới kết hôn lần đầu tiên, đều dò dẫm từng bước trên con đường gập ghềnh này, có điều chỉ cần họ cùng nhau cố gắng, rồi cũng sẽ có cách thôi.

Trần An Tu dụi đầu buồn ngủ nằm trong lòng Chương Thời Niên, bỗng nhiên tru lên một tiếng, "Tôi quên mất một việc quan trọng lắm. Ngày mai cả nhà chú tư tôi chín giờ xuống máy bay, tôi còn phải đi đón họ nữa. Bây giờ đã mấy giờ rồi, sáng mai không dậy được thì chết."

Chương Thời Niên cứ tưởng là chuyện lớn gì, ấn đầu y nằm trở lại, bảo, "Anh đặt đồng hồ báo thức rồi, nếu thực sự không kịp, anh sẽ cho người khác đi đón."

Chú tư của Trần An Tu – Trần Kiến Hữu coi như là người khá khẩm nhất nhà. Năm đó ông đi lính, rồi thi được vào trường quân đội, tốt nghiệp xong liền ở lại làm trong bộ đội. Gương mặt ông điển trai, con người cũng cần cù chịu khó. Sau đó, ông lại cưới được cô vợ do cấp trên giới thiệu. Gia đình nhà họ khá giả, cô con gái một của họ – Trần Thiên Lam năm nay mười tám tuổi, thi vào một trường đại học ở Lục Đảo. Lần này cả nhà họ tới đây chủ yếu là đi đưa Trần Thiên Lam đến nhập học.

"Anh hai, sao em không nhận ra anh càng ngày càng đẹp trai hơn thế nhỉ." Vừa gặp anh họ, Trần Thiên Lam đã xông tới nịnh hót rồi.

"Em cũng cao lên không ít." Trần An Tu xoa tóc cô, họ từng gặp nhau vào Tết năm trước nữa, đến giờ cũng đã sắp hai năm không gặp, con bé này lại cao hơn rồi, trên gương mặt có thoáng hiện nét của chú tư, nhưng có lẽ được thừa hưởng vóc dáng nhỏ xinh từ mẹ, cao có một mét sáu, còn chưa đứng đến cằm Trần An Tu.

"An Tu, lần này lại phiền cháu rồi." Thím tư của Trần An Tu tên là Tiết Băng, nhỏ hơn Trần Kiến Hữu hai tuổi, có điều cũng đã là người bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi rồi. Hồi Trần An Tu đi lính có từng ở Quảng Đông một thời gian, lúc xin nghỉ cũng từng đến ở nhà chú tư mấy lần, thím tư vẫn luôn săn sóc y.

"Đều là người một nhà cả, thím tư khách sáo với cháu làm gì."

Còn một tuần nữa mới đến ngày khai giảng, Trần An tu mang họ về núi ở trước. Trên đường đi qua trường đại học đó, Trần An Tu đã chỉ cho cô bé xem.

Trần Thiên Lam thờ ơ nhìn một cái, chống má nói, "Cũng được, tốt hơn trong tưởng tượng của em."

Trần An Tu cũng nghe nói con bé muốn đi du học, không biết vì sao lại không thành, sau đó mới ở lại trong nước học, thế nên y cũng không bất ngờ khi thấy thái độ này.

Bước vào tháng chín, nghỉ hè sắp qua, khách trọ đi mất một phần, chẳng mấy khi lại có được hai gian phòng trống, Trần An Tu liền thu xếp cho nhà chú tư ở lại đó luôn. Năm nay Trần Kiến Hữu được thăng lên Thượng Tá, hiện giờ coi như công thành danh toại. Lần này ông về, có khá nhiều họ hàng làng xóm tới chơi và cả không ít bạn cũ nghe tin tìm đến.

Trần Thiên Lam hiếm khi về đằng nội nên có nhiều họ hàng không nhận ra cô, cô ngày nào cũng đi kè kè bên Trần An Tu, dò hỏi rằng, "Anh hai, em đã đến đây mấy ngày rồi mà sao không thấy kia... chị dâu?"

Chị dâu? Nếu Chương Thời Niên mà nghe thấy, không biết sẽ có cảm tưởng gì, "Hắn có việc đến Bắc Kinh rồi, qua hai ngày nữa Tấn Tấn sẽ về." Tấn Tấn ở Los Angeles cùng với ông cụ Chương ít ngày, mấy hôm trước đã được ba y và Lục Giang Viễn đón đi Mỹ, đến lúc đó họ sẽ cùng nhau về nước.

Mắt Trần Thiên Lam sáng rỡ lên, "Em cũng lâu lắm rồi không gặp Tấn Tấn." Cô thích nhất đứa cháu trai này, ngứa tay thật đấy, lâu lắm rồi không ôm thằng bé.

"An Tu cũng ở đây đấy à, Thiên Lam, chị tìm em mãi mà không thấy." Là vợ của Trần Thiên Tề – Lưu Tuyết. Sau khi Trần Kiến Hữu về, cô ả chịu khó ghé chơi lắm.

"Có việc gì sao ạ?"

Lưu Tuyết thân thiết kéo tay cô, bảo rằng, "Em tới đã mấy hôm rồi mà còn chưa đến nhà chị chơi. Đến nhà chị ở mấy hôm, chị đang rảnh, chị sẽ đưa em ra ngoài mua sắm."

Năm ngoái Lưu Tuyết từ chức ở bệnh viện, bây giờ đang tự kinh doanh riêng, cũng không khác mấy so với hình thức bán hàng online, ngoài ra cô ả còn tuyển cộng tác viên bán hàng, trích phần trăm chia lợi nhuận theo kiểu đa cấp. Lưu Tuyết bắt đầu sớm, miệng lưỡi lại dẻo, nghe nói buôn bán khá khẩm lắm, năm vừa rồi còn mua được một chiếc xe mới gần ba mươi vạn đồng. Cô ả từng mồi chài mẹ Trần, nhưng mẹ Trần không đồng ý, có điều thím ba của Trần An Tu là Sài Thu Hà và không ít người trong thôn đều tham gia vào.

Kể cả như vậy, Lưu Tuyết cũng không thân thiết lắm với những người họ hàng trên núi này, cô và bác gái lớn với chú tư là hay liên hệ nhất, cho dù nhà chú ấy xa tít mãi Quảng Châu, cô ả cũng thường xuyên ký gửi mấy thứ hải sản tươi ở Lục Đảo đến đó nên quan hệ được duy trì khá tốt.

"Để lần sau đi chị, sau này em đi học ở đây rồi, còn nhiều thời gian mà." Trần Thiên Lam vẫn chỉ nhớ cô chị dâu cả là Triệu Tiểu Hàm cho nên còn rất xa lạ với cô chị dâu mới này.

"Ừ thôi được, qua mấy ngày nữa rồi chúng ta sẽ đi. Nếu em ở trong ký túc xá không tiện thì cứ đến ở nhà chị, cũng không xa trường học mấy đâu."

"Không cần phiền thế đâu chị dâu."

"Không phiền, người một nhà với nhau phiền phức gì đâu. Thiên Tề là anh cả của em, chị là chị cả...."

Chẳng mấy khi thấy được mặt nhiệt tình như thế của Lưu Tuyết, có điều y cũng không rảnh rỗi đứng đây thưởng thức. Bảo hai người xong, Trần An Tu hái ít đậu cô ve từ trên hàng rào trúc xuống rồi quay trở vào bếp.

"Anh Trần, tạp dề này." Trương Ngôn thấy Trần An Tu đứng ở cạnh chảo, mặc quần áo hằng ngày mà cũng không đeo tạp dề nên hắn chủ động đưa một cái đến, chỉ thấy Trần An Tu lùi một bước như thể bị bọ cạp cắn phải.

Trần An Tu thấy họ nhìn y bằng ánh mắt quái lạ liền pha trò rằng, "Anh chỉ làm một món ăn thôi, không cần cái này đâu."

Trần An Tu bưng món ăn mới làm xong ra ngoài, Trương Ngôn nói với Lưu Ba rằng, "Anh Trần làm sao thế, đã nửa tháng rồi không vào bếp, mãi mới thấy hai hôm nay qua mà cũng không đeo tạp dề."

Lưu Ba lắc đầu đáp, "Ai mà biết được."

Cách khai giảng chỉ còn hai ngày Tấn Tấn mới về, trên đường về còn có Lục Giang Viễn, Lâm Trường Ninh và Chương Thời Niên. Khi xe dừng lại, Mạo Mạo vẫn còn ôm khư khư chai sữa không thèm quan tâm, thế mà khi thấy Tấn Tấn xuống xe, cu cậu liền hớn hở hơn hẳn, "Ya ya ya...." Tay cầm chai sữa, lắc lư đôi chân nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới chỗ Tấn Tấn, tiếng chuông tinh tinh tinh vang lên theo bước chân bé.

Tóc Tấn Tấn đã ngắn hơn một chút, trông người cũng đen hơn một chút. Thằng bé mặc một chiếc quần soóc bò màu lam nhạt, áo phông trắng, xinh trai như thể mầm non xuân về vậy. Cậu bé bế bổng Mạo Mạo lên, ngửi cơ thể vẫn còn đầy mùi sữa của cu cậu, "Mới một tháng không gặp mà Mạo Mạo đã biết đi rồi cơ đấy."

Mạo Mạo ghé lên vai Tấn Tấn cười hềnh hệch, xong lại giơ chai sữa của mình cho vào miệng Tấn Tấn."

"Ba, chú Lục." Trần An Tu đón lấy hành lý trong tay hai người.

Mẹ Trần đứng ở cửa, không đi qua. Bà nói với ba Trần đứng bên cạnh rằng, "Cả nhà nó khó khăn lắm mới coi như đoàn tụ rồi."

Hết chương 193

----------


194| Nhịp điệu đoàn viên

Lục Giang Viễn và Lâm Trường Ninh trở về, đương nhiên là Trần An Tu rất vui, thế nhưng y bắt đầu đau đầu vì chuyện phân chia phòng ngủ. Nhân dịp cả nhà đang uống trà tán gẫu ở chỗ hai ông bà cụ Qúy, y bàn với Chương Thời Niên rằng, "Nên phân một phòng hay hai phòng cho ba với chú Lục?" Y vẫn đang băn khoăn.

Chương Thời Niên cười bảo, "Cứ chia một đi, nếu đến lúc đó Lâm tiên sinh không đồng ý thì chúng ta sẽ lại chia phòng khác." Lục Giang Viễn chắc không có ý kiến gì đâu.

"Vậy cứ quyết định thế đi." Hy vọng y không đẩy ba y vào hố.

Chăn chiếu đệm giường đã chuẩn bị sẵn, Trần An Tu chỉ cần dọn đồ vào là được. Nhưng khi Lâm Trường Ninh bước vào phòng, y thấy toàn bộ đồ vật đều có đôi có cặp thì rõ ràng có sửng sốt. Trần An Tu nhìn sắc mặt ba y, thấy ba y không lên tiếng liền nghĩ rằng ba y không phản đối. Lục Giang Viễn vào sau lại hoàn toàn bình thườn, dường như đây là một việc cực kỳ bình thường vậy. Điều này làm Trần An Tu thở dài mọt hơi, y vui vẻ nghĩ, xem ra hai người này đã về bên nhau rồi.

Y không biết vừa mới đến tối, Lục Giang Viễn luôn bị Lâm Trường Ninh đá sang một bên rồi.

Tấn Tấn vừa về, đêm nay bé ngủ trong phòng hai ông bố.

"... Nói thế tức là bọn trẻ kia cũng không xử tệ với con."

Cậu bé gối lên cánh tay ba, giọng kể như thể mang theo chút hồi ức, "Ban đầu đúng là bọn chúng có xa lánh con, chúng không biết con mà, nhưng chúng biết ba lớn, ngày nào bọn con cũng ăn cơm cùng nhau, cứ dần dần mối quan hệ mới tốt hơn thôi. Chỗ ông Chương rất lớn, bọn con có thể cùng cưỡi ngựa, bơi lội, giữa chừng còn cùng nhau đi du lịch một lần nữa. Đúng rồi, con còn học được cách lướt sóng rồi đấy.

"Bảo sao ba thấy đen đi nhiều thế, hóa ra là thành tích vui chơi ở đó. Sức khỏe của ông Chương khỏe mạnh chứ?"

Tấn Tấn gật đầu, "Họ còn bảo lúc nào ba rảnh thì mang theo Mạo Mạo qua chơi."

"Được rồi, lúc nào rảnh chúng ta sẽ đi."

Tấn Tấn trở mình một cái, dựa sát vào Trần An Tu, "Ba, con kể với ba chuyện này, lúc bọn con đi du lịch, có gặp phải một người rất lạ..."

Hai cha con đang nói đến đây thì Chương Thời Niên ôm Mạo Mạo đã tắm rửa sạch sẽ trần truồng đi vào. Mạo Mạo rõ ràng chẳng hiểu gì, nhưng cứ đòi chui vào giữa hai người. Tấn Tấn cố ý dán sát vào người ba không cho bé cướp được vị trí của mình, Mạo Mạo chỉ có thể chổng mông lên trời kẹt trong cái khe giữa hai người.

Chương Thời Niên đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ của ba người liền đưa tay bế Mạo Mạo lên, "Bé mập, nói cho ba biết thế này là sao vậy?"

Mạo Mạo ấm ức quay đầu nhìn ba với anh đang nằm cạnh nhau, "Ya..."

Chương Thời Niên buồn cười, nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc hỏi bé, "Hai người họ không để ý tới Mạo Mạo sao?"

Mạo Mạo dúi đầu vào lòng Chương Thời Niên.

Chương Thời Niên sờ cái đầu cũng không lấy gì làm nhiều tóc của bé, "Vậy Mạo Mạo với ba ngủ ở bên cạnh. Mạo Mạo gọi ba ba, ba ba..."

Mạo Mạo nhìn hắn không lên tiếng.

Chương Thời Niên nhấc mông Mạo Mạo lên đặt trên khuỷu tay mình, cũng nhìn thẳng vào bé, từ từ dạy, "Ba... ba... ba... ba..."

"Ba..." Mạo Mạo há miệng ra đọc nhấn chữ ba này rất rõ, ngay cả Tấn Tấn và Trần An Tu đang nói chuyện cũng nghe thấy.

Ngay lập tức, Trần An Tu liền nhảy dựng lên, ngay cả Tấn Tấn cũng bước qua, viển vông nói với Mạo Mạo rằng, "Mạo Mạo, gọi anh, gọi anh đi."

Nhưng lần này dỗ thế nào Mạo Mạo cũng không chịu mở miệng nữa, làm Trần An Tu tức chết đi được, cứ rảnh là lúc nào y cũng ôm bé dạy một lúc, thế mà Mạo Mạo không chịu thốt ra một lời nào. Chương Thời Niên vừa mới về, bé đã biết gọi ba rồi, thế thì làm sao mà y không chán cho được. Y véo cái miệng nho nhỏ của Mạo Mạo, "Con mà không gọi, mai ba cho con nhịn cơm."

Chương Thời Niên vỗ bẹt tay y ra, "Chỉ cần có lần đầu, sau này từ từ sẽ nói thôi, em gấp làm gì?"

Có nhiều ông nội ở đây như vậy, việc Mạo Mạo rốt cuộc cũng chịu mở miệng gọi ba đã nhanh chóng được truyền khắp nhà vào ngày hôm sau, ai ai cũng muốn bế để bé mở miệng ra gọi. Qua mấy ngày như vậy, phần lớn thời gian bé đều chỉ biết cười, hoặc là tự chơi một mình, chỉ khi nào bé vui vẻ, bé mới chịu gọi một tiếng ba, nhưng thế cũng đủ làm người trong nhà hài lòng rồi.

Sau khi Trần Thiên Lam vào học, Tiết Băng đã về trước, Trần Kiến Hữu lâu rồi không về đây nên ở lại thêm mấy hôm nữa. Mấy năm nay ông ở bên ngoài, không hiểu lắm về chuyện ở nhà, về chuyện của Trần An Tu, ông chỉ biết y sống cùng với một người đàn ông, còn có một đứa con, còn về phần đối phương có lai lịch thế nào, y vẫn không hề hay biết. Trước kia ông cũng không nghĩ gì nhiều, thế nhưng lần này về, ông phát hiện địa vị của những người này cũng không phải bình thường.

Ông ở nhà anh ba Trần Kiến Hạo với bà cụ Trần hai hôm, lúc nói chuyện sau khi ăn cơm xong, ông liền hỏi, "Anh ba, chị ba có biết gì về Chương Thời Niên đang sống cùng với An Tu không?"

Trần Kiến Hạo bưng nước nóng vào, đang pha trà, nghe vậy liền bảo, "Anh nghe anh hai bảo là ở Bắc Kinh, có công ty riêng ở Lục Đảo, còn những cái khác thì không anh chịu. Anh chị cũng không hỏi kỹ, dù gì người ta cũng khác với nhà thông gia là nữ. Dạo này cha mẹ Chương Thời Niên kia cũng đến, nhìn họ là biết điều kiện không tệ, lại không có ý kiến gì với An Tu, việc này nhà anh chị hai cũng đều đồng ý rồi, chúng ta cứ mặc kệ đi."

Trần Kiến Hữu lại hỏi, "Nghe nói công việc của Thiên Ý và Văn Văn cũng nhờ Chương Thời Niên tìm giúp?"

Sài Thu Hà bưng đĩa hoa quả đã rửa xong đến, "Ừ, bây giờ sinh viên tìm việc khó khăn, vốn dĩ anh chị nghĩ cho bọn chúng sang bên anh cả giúp việc để kiếm quan hệ cho chúng thi công chức, nhưng hai năm nay khó thi công chức quá, bên anh cả cũng không giúp được, cuối cùng nhờ có Chương Thời Niên tìm một công việc chẳng kém công chức là mấy cho bọn chúng."

Bà cụ Trần ban đầu đang xem TV, nghe họ nói chuyện liền bảo, "Thằng cả đã về hưu nhiều năm, có một số việc nó cũng không vươn tay đến được, mấy người đừng lúc nào cũng tìm đến nó."

Sài Thu Hà mấp máy môi không nói, Trần Kiến Hạo liền bảo, "Có mỗi chuyện việc làm của Thiên Ý chứ bình thường bọn con có đi tìm anh ấy đâu."

"Có việc gì cũng đừng chỉ biết tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác, con cũng thế, thằng hai cũng thế, thằng cả và thằng tư sống tốt hơn hai đứa con, nhưng bọn chúng sống ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, không được như hai đứa con ở nhà, kiểu gì cũng có cái ăn."

Trần Kiến Hữu thầm hiểu bà cụ đang thiên vị bác cả, ông liền qua dỗ dành bà cụ, "Mẹ, mấy năm nay con sống xa nhà, cũng chưa giúp được gì cho anh hai anh ba."

"Sao lại không, năm ấy Tráng Tráng không thi vào đại học, nó đi lính không phải nhờ con sao."

"Mẹ, chúng ta không nói những chuyện này nữa, đều là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi."

Nếu có thể, ông thực sự không muốn để cháu ông đi lính, suýt thì mất mạng trên chiến trường. Cuối cùng nhặt về được cái mạng, nhưng tâm lý bị thương nặng như vậy, Tráng Tráng có thể khôi phục được đến mức độ này, còn tìm được người bạn đời đã là chuyện không dễ dàng gì. Có nhiều người cả đời cũng không dứt ra dược, chỉ có thể đau khổ suốt đời.

"Hai năm nay cháu ngủ ngon chứ, có còn gặp ác mộng như trước không?" Tìm một buổi chiều đẹp trời, Trần Kiến Hữu đi tìm Trần An Tu để nói chuyện một lần.

"Cháu ổn rồi, chú tư." Sau khi sống cùng Chương Thời Niên, y đã ngủ ngon hơn hẳn.

"Nghe nói dạo này cháu còn lên núi bắn súng nữa?"

"Tại mùa hè rảnh rỗi, có một số thứ nặng trĩu trong lòng nhiều năm, bây giờ dường như đã được xả ra hết."

Bây giờ, trên gương mặt An Tu đúng là đã hiện nụ cười chân thực thoải mái. Trần Kiến Hữu cười mừng rỡ, "Trước kia chú luôn lo cháu sẽ không thoát ra khỏi chuyện đó được, bây giờ thấy cháu thế này là chú yên tâm rồi. Nói thật, có lúc ngẫm lại, chú rất hối hận vì năm đó đã khuyên ba cháu cho cháu đi lính, nếu cháu học lại một năm, thi vào đại học, nói không chừng cuộc sống đã tốt hơn bây giờ."

Trần An Tu lắc đầu nói, "Không có gì phải hối hận cả chú tư à."

Hai chú cháu đã lâu không gặp, Trần Kiến Hữu lại là người duy nhất trong nhà biết một vài chuyện năm đó nên hai người nói chuyện không khỏi hơi lâu, kéo dài mãi từ hơn một giờ cho đến bốn giờ chiều. Lúc trước khi đi, Trần Kiến Hữu lấy ra một cái phong bì đưa cho y, "Nghe ba mẹ cháu nói cuối tháng này cháu sẽ kết hôn, đến khi đó có lẽ chú không kịp về uống rượu mừng, đây là tiền chú mừng cháu."

Trần An Tu đẩy chiếc phong bì về, "Đừng đừng mà chú, cháu không cần cái này đâu, ba mẹ cháu đều đã bàn rồi, cũng không muốn làm gì to tát, chỉ là mấy người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm thôi, không cần mừng tiền đâu ạ."

Trần Kiến Hữu lại đẩy phong bì về phía y, "Cháu không nhận của người ngoài, nhưng chú là chú tư của cháu, làm gì có chuyện cháu trai kết hôn mà chú lại không mừng chứ? Việc này nếu để người ngoài biết, họ có mà cười chú tư cháu vắt cổ chày ra nước mất."

Trần An Tu biết đây là tấm lòng của bậc cha chú nên cũng không tiện từ chối mãi, "Thôi được rồi chú tư, cháu xin ạ."

"Thế mới nghe lời chứ."

Trần An Tu tiễn người đi rồi liền quay về phòng cất phong bì, vào phòng rồi liền thấy Chương Thời Niên đang ngồi trong đó đọc sách, nhưng quyển sách trên bàn vẫn chưa mở ra.

"Chương tiên sinh, bây giờ anh đã luyện được bản lĩnh đọc xuyên thấu rồi sao? Thế mà cũng đọc sách được à?"

Chương Thời Niên nhướn mắt lên nhìn thấy thứ y cầm trong tay, "Tiền mừng của chú tư à?"

"Ừ." Trần An Tu ngồi xuống bên cạnh hắn, mở phong bì ra, "Không biết là bao nhiêu, cầm thấy nặng tay phết đấy." Y lấy xấp tiền trong tay ra, nhấp ngón tay, đang định đếm.

Chương Thời Niên chặn tay y lại, "An Tu, năm đó em đi lính có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Hết chương 194

----------


195|

Trần An Tu không ngờ Chương Thời Niên lại hỏi vậy, lúc y dẫn chú tư đến nhà, cổng đang bị khóa, y tưởng trong nhà không có ai nên lúc nói chuyện cũng không chú ý lắm. Nếu Chương Thời Niên cứ một mực ở bên trong, việc nghe thấy cũng là chuyện rất bình thường.

"Anh nhớ là em từng nói rằng em chủ động xin xuất ngũ."

Trần An Tu dường như không nghe thấy, vẫn cúi đầu cầm xấp tiền nhấp nhấp.

Chương Thời Niên cũng không giục y.

Tiền mới lắm, tiếng sột soạt khi đếm tiền vang lên trong phòng một lúc, đếm xong lần một, khi đếm đến lần thứ hai, Trần An Tu rốt cuộc cũng ngẩng đầu. Ánh mắt Chương Thời Niên vẫn ôn hòa, không có gì thay đổi so với trước đó, cảm giác nôn nóng và hoảng loạn vừa dấy lên trong lòng y cũng nhanh chóng im lặng trở lại, "Đúng là tôi chủ động xin xuất ngủ, có điều trước đó đã xảy ra một vài việc, tôi không thích hợp để ở lại quân đội nữa."

"Nếu em không muốn nói thì không cần gượng ép mình."

Trần An Tu quen thói nhếch môi, nhưng ý cười trong mắt đã nhạt đi rất nhiều, "Chuyện của tôi thực ra cũng không có gì là không thể nói, có điều cũng chẳng có gì để nói. Nhiệm vụ của chúng tôi có khi lại chứa tính nguy hiểm, mà lần cuối cùng tôi đi, mấy người đồng đội đều hy sinh cả, sau đó thì tôi có vấn đề về tâm lý nên chủ động yêu cầu xin ra." Tuy rằng đã có chuẩn bị về mặt tư tưởng từ trước về việc đồng đội hy sinh trên chiến trường là chuyện bình thường, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy từng người sớm chiều ở chung với mình mất đi tính mạng, thậm chí ngay cả xác của họ cũng không thể mang về được, cái cảm giác tuyệt vọng và bất lực ấy, y thực sự không thể chịu được lần thứ hai, cho nên y chạy trốn, chạy về nhà, trốn vào lòng ba mẹ trước, sau thì đến Chương Thời Niên."

"An Tu..." Chương Thời Niên cầm bàn tay phải đang hơi run của y, cất cao giọng gọi y một tiếng.

Trần An Tu chợt tỉnh lại khỏi chuyện xưa.

"Đó đều là chuyện quá khứ rồi."

Tay trái Trần An Tu cầm tiền gõ lên trán, nói, "Đúng vậy, đều là chuyện quá khứ rồi, đã lâu lắm rồi tôi không còn nhớ nữa." Ánh mắt y đảo loạn lên, rồi cuối cùng vẫn đặt sự chú ý lên trên xấp tiền, "Tôi vẫn đang đếm tiền mừng xem chú tư cho bao nhiêu."

"Em vừa mới đếm một lần rồi."

"Chưa đếm kỹ, đây chính là món tiền mừng đầu tiên khi cưới đấy."

Chương Thời Niên chia tay ra đòi, "Mỗi người một nửa?"

Trần An Tu bật cười, nghiêng người đưa lưng về phía Chương Thời Niên, "Chuyện tiền nong tục lắm, anh cứ để một mình tôi làm thôi."

Chương Thời Niên ôm lấy eo y, hôn lên sau tai y, "Nếu anh không hiểu nhầm, số tiền này có một nửa là của anh đi? Kết hôn đâu phải chuyện của một mình em."

"Cưới có thể dừng chứ tiền thì tuyệt đối không thể giao nộp được." Trần An Tu sợ ngứa, vừa tránh nụ hôn, vừa nhét tiền vào trong túi y.

"Vậy sao? Cưới có thể dừng sao?" Chương Thời Niên sờ lên vị trí mẫn cảm trên lưng y.

Trần An Tu giãy ra nhưng không giãy được, hai người trêu đùa nhau trên sô pha, y còn nhát gan liên tục xin tha rằng, "Chương tiên sinh, có gì để bàn đã, để bàn đã."

Chương Thời Niên tạm thời ngừng động tác trong tay, nhìn y từ trên cao xuống, "Chà? Em định bàn thế nào?"

Trần An Tu miết từ theo quai hàm của Chương Thời Niên xuống dưới, đảo mắt cười xấu xa, nói rằng, "Trừ phi Chương tiên sinh chịu hy sinh sắc đẹp, thế này đi, anh cởi một thứ trên người, tôi sẽ cho anh một tờ, thế nào?"

Chương Thời Niên nhướn mày, "Chỉ được có một tờ?"

Trần An Tu ôm vai hắn cười ha ha, "Một tờ đã là nhiều lắm rồi đấy, tôi phải xào mười đĩa đậu đũa, bốn đĩa trai, ba suất cá kho, hai suất tôm rang muối, một nồi gà hầm nấm to tướng mới được."

"Nghe có vẻ không ít nhỉ. Thế em có chắc là muốn làm vậy không?"

Trần An Tu liên tục gật đầu, "Chắc, chắc chắn mà." Y lại đánh giá Chương Thời Niên từ đầu xuống chân thêm lần nữa, tất cả quần áo giày dép cùng cởi hết sạch cũng chỉ tầm năm trăm đồng thôi, tính ra rẻ lắm.

Chương Thời Niên kề sát vào y, dán miệng bên tai y, cười một cái rất thâm tràm, "Còn cả phí phục vụ nữa, Trần tiên sinh có muốn thử xem không?" "Nếu tôi ở phía trên, vấn đề này có thể cân nhắc thêm." Y vừa dứt lời, nhân lúc Chương Thời Niên sơ suất, y đã kẹp chân đối phương, rồi đột nhiên xoay người, đè hắn xuống dưới. Y rút một tờ tiền từ trong túi ra nhét vào cổ áo người bên dưới rồi nói, "Nếu Chương tiên sinh không tiện cởi thì cứ để tôi cởi hộ cho, số tiền vẫn thế."

Chương Thời Niên ung dung bình tĩnh, thoạt nhìn không hề có phần nào sốt ruột, ngay lúc Trần An Tu nhịn không được phải nghi ngờ thì cửa kiếng bên ngoài phòng ngủ bị người ta gõ lên, tiếp đó là một giọng nói chần chờ, "Anh hai...."

Trần An Tu vừa nhướn mắt lên đã thấy cô em họ Trần Thiên Lam đứng ngoài cửa sổ, còn giấu đầu lòi đuôi mà đưa lưng về phía họ.

Ý cười của Chương Thời Niên càng lúc càng lớn, Trần An Tu lườm hắn một cái, không cam lòng bỏ tay ra, bò xuống khỏi người hắn.

"Thiên Lam, đã ăn cơm chưa?" Bây giờ đã sắp sáu giờ rồi.

"Em chưa, bác gái đang làm, bà nội bảo em qua bên này tìm ba em, chẳng biết điện thoại ba em làm sao mà không gọi được, buổi chiều ba em có đến đây không?"

"Chú tư có đến, nhưng một tiếng trước đã đi rồi, chắc là trên đường gặp phải ai đó rồi bị người ta kéo đi mất."

"Có lẽ thế." Ba trở lại đây, tinh thần thoải mái hẳn, ông hay ghé chơi nhiều nơi để tâm sự.

"Anh với em ra ngoài hỏi thử xem, trên đường kiểu gì cũng gặp thôi." Trần An Tu gọi người trong phòng một tiếng, chờ Chương Thời Niên đi ra thì hai anh em họ đã đi ra đến cổng. Lúc này trời đang nhá nhem tối, Trần Thiên Lam không nhìn thấy rõ dáng dấp người kia thì đã bị Trần An Tu túm đi mất, có điều nhớ đến tiếng động vừa rồi nghe thấy khi đang định gõ cửa, cô mỉm cười vì đã hiểu.

Trần An Tu đưa tay cốc cô một cái, "Trời tối rồi, làm gì mà cười như ma làm thế."

"Em chẳng nhìn thấy gì cả."

"Con gái con đứa, đầu óc nghĩ gì vậy."

Thiên Lam nhảy dựng lên ôm chầm lấy cánh tay Trần An Tu, "Anh hai, thì ra, anh đúng là anh hai của em." Anh hai quả nhiên là người ở trên.

"Nói cái gì vậy?" Người ta nói cách nhau ba tuổi đã là cả một sự khác biệt rồi, thế mà y và cô em họ này còn kém nhau mười hai tuổi, lẽ nào cách cả một dải ngân hà sao? Y không hề có cảm giác khớp về tư duy chút nào.

Trần Thiên Lam đáp một nẻo, "Thực ra cũng bình thường thôi, em đã thấy rõ rồi." Tuy ban đầu mới biết cô cũng hoảng lắm, cô biết có người như thế tồn tại, cũng từng gặp không ít. Cô giữ quan niệm ủng hộ đấy, nhưng đến khi biết anh họ mình cũng là gay, cảm xúc của cô cũng phức tạp lắm, nhưng cô tiếp thu rất nhanh, "Anh hai, hai người quen nhau thế nào?"

Sau khi chắc chắn hai người đã đi xa rồi, Chương Thời Niên cũng không bật đèn, chỉ ngồi trong bóng tối một lúc rồi lấy di động trên bàn gọi điện cho Qúy Phương Nam, "Anh hai, giúp em điều tra một việc..." Phần câu chuyện An Tu không thể nói, hắn có thể biết bằng cách khác.

Qúy Phương Nam nghe hắn nói xong, lặng im một lát, "Tư này, chắc chú cũng biết một khi liên quan đến quân đội, sự việc cũng rất phức tạp, nhất là phân khu của An Tu, có một số việc không thể chạm đến thì đừng chạm đến, tôi nghĩ An Tu cũng là người biết kỷ luật."

"Việc này em hiểu. Anh hai, em không can thiệp vào những chuyện khác, em chỉ muốn biết trước khi xuất ngũ, nhiệm vụ lần cuối An Tu làm là gì, và giữa chừng đã xảy ra chuyện gì thôi."

Qúy Phương Nam biết tính em trai mình nên cũng không nói nhiều, "Tôi sẽ tìm người để điều tra cho chú, chú cứ chuẩn bị tâm lý sẵn đi, có lẽ cần một thời gian đấy."

"Vâng, em biết rồi, anh hai."

Nói chuyện điện thoại xong, Chương Thời Niên thấy thời gian không còn sớm liền đứng dậy, khóa cửa, đi sang bên nhà cha mẹ ăn cơm. Lục Giang Viễn đã ở đó, Trần An Tu và Tấn Tấn bế theo Mạo Mạo đi vào sau, hai người không hề nhắc đến cuộc nói chuyện buổi chiều, coi như nó chưa hề xảy ra.

Cơm nước xong xuôi, Lục Giang Viễn đề nghị muốn đi dạo một lúc. Trần An Tu sợ hắn không quen đường nên quyết định đi cùng. Bây giờ Mạo Mạo đã có anh trai nên lúc nào cũng ngồi trong lòng Tấn Tấn, để anh trai bế bé nên cũng chẳng thèm dính lấy Trần An Tu nữa, thấy y ra ngoài cửa cũng chỉ nhìn một cái chứ không đòi theo.

Hai cha con đi dọc theo đường đê, tối tháng chín không khí trên núi đã có cảm giác man mát, lúc này đã tối nên không còn ai tắm sông nữa, có điều vẫn có những người đang thả vó thả lưới đánh bắt tôm cá, thi thoảng lại có một đám chim chóc sống trong bụi cỏ lau vỗ cánh phình phịch bay đi xa.

Cùng nhau trải qua nhiều chuyện, hiện tại hai người đã trở nên tự nhiên hơn nhiều. Trên đường đi, họ thoải mái tán gẫu về mấy việc vặt vãnh. Hai hôm nay Lâm Trường Ninh trở lại đảo Lâm gia với cha mẹ, "Sức khỏe bà ngoại con vẫn ổn, còn ông ngoại năm kia bị bệnh nặng một hồi, làm ba mẹ con lo lắng hoảng sợ, nhưng hai năm nay trông có vẻ đã bình ổn lại rồi. Bây giờ ông cũng ăn được hơn nửa cái bánh bao với nửa bát cơm."

"Tráng Tráng, con theo chú đi thăm ông bà ngoại con được không? Mấy năm nay chú vẫn chưa được đi."

Trần An Tu gật đầu, "Vâng, con cũng đã lâu không đến, chừng nào thì chú rảnh?"

"Qua hai ngày nữa chú phải về Bắc Kinh." Không thể cứ bỏ công việc cho Chương Thời Niên được, dù sao bây giờ hắn cũng đã là người sắp kết hôn.

Trần An Tu ngẫm nghĩ rồi đáp, "Vậy ngày mai đi, ngày mai là cuối tuần, ba con thứ hai còn phải đi làm, ngày mai chúng ta đi, còn có thể dùng bữa cơm với nhau."

Buổi tối Trần An Tu gọi điện cho Lâm Trường Ninh, "Ba, ngày mai con sẽ đi thăm ba với ông bà ngoại."

Lâm Trường Ninh đang rửa bát đũa ở đầu bên kia, vừa nghe thấy thì rất vui, "Ừ đến đi, ông bà ngoại con vẫn nhắc tới con đấy, Tấn Tấn và Mạo Mạo có đi cùng không?"

"Không ạ, con đi với chú Lục."

Nếu không phải vẫn có tiếng nước chảy liên tục, Trần An Tu đã cho rằng điện thoại bên kia đã cúp máy, "Ba?"

"Ừ, ba nghe thấy rồi, đường núi khó đi, trên đường lái xe cẩn thận đấy."

Hết chương 195

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top