Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nông gia [216 - 220]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Jean

Link: jeannguyen1106.blogspot.com/2016/06/muc-luc-nong-gia-nhac-tieu-lao-ban.html

*****


[216] - Cuốn gói đi theo vợ

Đào Đào mới đầu chỉ mê chơi nên không chú ý tới mình phạm sai lầm, thình lình bị Lưu Tuyết rống lớn bên tai một tiếng, nhóc hoảng hồn giật mình run rẩy, nhất thời ngây ngốc đơ người ra đó.

"Mày còn đứng chỗ này làm gì?", hiện giờ trong mắt Lưu Tuyết chỉ thấy xe của cô ta, muốn đi qua nhìn kỹ xem rốt cuộc bị xước đến mức nào, thấy Đào Đào vẫn còn ngơ ngác đứng trước mặt mình, liền đưa tay muốn gạt bé qua một bên.

Trần An Tu vừa thấy, sợ cô ta ra tay làm bé con bị thương, vội vàng đi qua ngăn cản, nhưng có người còn nhanh hơn hắn một bước, đó là ba ba của Đào Đào, Quý Quân Tín

Quý Quân Tín chộp cổ tay Lưu Tuyết, ôm Đào Đào lên, đồng thời nói: "Vị đồng chí này, chúng ta có gì từ từ nói", cậu ta không biết Lưu Tuyết là ai.

Trần An Tu đã nhiều năm chưa nghe lại cách xưng hô đồng chí như thế, nhưng hiện tại làm gì có lòng dạ nào mà so đo, hắn lắc người đi qua kéo Lưu Tuyết vẫn còn đang tức giận lại.

Lưu Tuyết trước sau như một vẫn cay cú, cánh tay bị Trần An Tu kéo, cô liền nhấc chân cho hắn một cước, "Trần An Tu, chú muốn làm gì, tôi là chị dâu của chú, chú buông tôi ra".

Tấn Tấn thấy vậy ngay lập tức từ bên cạnh xông lên, đẩy Lưu Tuyết một cái, nói: "Thím làm gì đá ba ba tôi"

"Ba không sao, Tấn Tấn, con mang theo anh trai chị dâu vào nhà trước đi, ngoan"

"Thế nhưng, ba ba..."

"Tấn Tấn nghe lời nào"

Tấn Tấn đi xa một chút, nhưng không vào nhà, Quý Quân Tín muốn đi qua cũng bị Trần An Tu ngăn cản.

Một cước này Trần An Tu chẳng phải tránh không được, nhưng hiện tại mà né thì dây dưa nhiều hơn, ở trước mặt nhiều người mà lôi lôi kéo kéo thì rất khó coi. Hắn chỉ đành chấp nhận bị đá trúng. Giày của Lưu Tuyết cũng đủ cứng và nhọn đi, đạp một cái khiến hắn đau thấu trời, da đầu cũng xiết chặt từng đợt từng đợt, vậy mà còn phải làm yên lòng cô ta, "Tôi biết chị là chị dâu tôi, chẳng phải chỉ là làm xước xe thôi sao? Tôi sửa cho chị, cam đoan trả về như ban đầu, vậy được chưa?"

Hiện tại Lưu Tuyết còn đang lên cơn điên, đâu nghe vào tai lời của Trần An Tu, thở hổn hển rống lên: "Chú thì biết cái gì? Xe này tôi mới mua chưa được một năm, bình thường tôi còn không dám chạy nhanh trên đường. Chú nói sao mà dễ nghe quá, không phải là xước sao hả? Chú ngon thì mua chiếc xe ba mươi vạn đi, rồi đem cho tôi cạo lên thử xem chú chịu không?"

Giang Ninh Điềm đang ôm Đào Đào dỗ dành, sắc mặt không tốt lắm. Trần An Tu nhẫn nhịn cùng Lưu Tuyết nói tiếp: "Được được, chị nói cái gì thì là cái đấy, tôi biết đây là xe chị mới mua, chúng ta nên vào nhà uống nước từ từ thương lượng..."

Lưu Tuyết cắt ngang lời Trần An Tu nói, đi đến trước mặt mấy người Quý Quân Tín: "Tôi và chú có gì để nói, làm xước xe người ta thì phải đền tiền, đây là việc hiển nhiên. Tôi đếm đến ba, nếu chú không buông ra, tôi sẽ la lên nói chú đùa giỡn lưu manh".

Trần An Tu trong lòng thầm chửi một tiếng, hắn thật muốn đập một phát cho cô ta hôn mê luôn. Mắt thấy hàng xóm đều từ trong nhà thò đầu ra nhìn, bèn thấp giọng nói: "Lưu Tuyết, cô la to như vậy không sợ người khác chê cười hay sao?"

"Chê cười cái gì, có cười thì cười chú chứ mắc gì đến tôi", Lưu Tuyết nói rất tự tin, nhưng hết dám la lớn nữa. Cô cũng hiểu, cho dù Trần An Tu đối với cô có hành vi xấu đi nữa, nói ra cũng chẳng phải chuyện hay ho gì. Huống hồ họ đang ở trên đường cái, muốn nói Trần An Tu giở trò với cô cũng chẳng có ai tin nổi, ngược lại người ta còn tưởng cô bị thần kinh.

Ba Trần và Lý Văn Thải vừa nghe ở ngoài ồn ào liền từ trong viện chạy ra đây đầu tiên. Mẹ Trần thì chạy vào nhà xem qua hai nhóc nhỏ trước, thấy nước canh với đậu hủ rơi vãi đầy trên đất. Bà sợ Mạo Mạo và Đường Quả đạp vào, liền dắt hai đứa nhỏ đi theo, nên ra ngoài này muộn hơn một chút.

Lý Văn Thải vừa ra tới, thấy Trần An Tu đang nắm cổ tay Lưu Tuyết, sắc mặt liền thay đổi. Bà dẫn Duệ Triết bước nhanh tới, nói: "An Tu, cháu làm gì vậy? Cháu nắm tay chị dâu cháu làm gì?"

Trần An Tu thấy trưởng bối trong nhà đều đã ra tới, liền thả tay Lưu Tuyết ra, "Cháu đang thương lượng với chị ấy vài chuyện"

Cánh tay vừa được thả, cô liền nổi giận đùng đùng bước lên, định tát vào mặt Trần An Tu, nhưng hắn đời nào để cho cô toại ngoại, lắc người lánh sang bên cạnh. Lưu Tuyết dùng sức quá lớn, tát hụt vào khoảng không, loạng choạng chúi về trước, tự mình ngã xuống đất. Lần này càng phiền toái hơn, cô ta ngồi trên đất, nước mắt cũng rơi xuống, bộ dáng nhận hết uỷ khuất, móc điện thoại từ trong túi ra quát to: "Trần Thiên Tề, vợ anh sắp bị người ta đánh chết rồi này, anh có tới hay không? Là ai hả?". Cô ta lập tức xoá sạch nước mắt, liếc Trần An Tu một cái: "Còn ai vào đây nữa, là em trai tốt Trần An Tu của anh đó. Anh coi hắn là em trai, còn cầm tiền qua đây biếu cho người ta, mà nhà họ có coi anh ra gì đâu. Cào lên xe chúng ta, tôi còn chưa nói gì hắn đã muốn đánh người, nếu anh không đến, tôi sẽ bị hắn đánh chết đó"

Những người khác còn chưa lên tiếng, Lý Văn Thải đã tin trước tiên, chỉ tay vào Trần An Tu chất vấn: "Sao lại thế, An Tu, cậu còn muốn động thủ với chị dâu cậu sao? Nhà chúng ta có lỗi gì với cậu hả? Cậu kết hôn, bác cả cậu, anh cả cậu có người nào không đi tiền mừng, cậu là đàn ông mà lại muốn đánh đàn bà con gái sao?"

"Bác gái, cháu không có đánh chị ta", nhiều người có thể làm chứng, hắn một đầu ngón tay cũng chưa đụng đến Lưu Tuyết.

Lúc này coi như đã thực sự hỗn loạn rồi, sắp tới bữa trưa, trên đường rất đông khách du lịch và nhiều người đang chạy về nhà ăn cơm. Tham gia náo nhiệt là sở thích của quần chúng, lúc này đã có nhiều người đứng nhìn chẳng chịu đi.

Ba Trần hiểu rõ con trai mình sẽ không ra tay đánh Lưu Tuyết, nhưng chưa rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Lưu Tuyết mặc dù không biết điều nhưng đâu thể vô duyên vô cớ ngồi trước cửa khóc lóc om sòm như vậy, ông đề nghị: "Có gì thì ta vào trong nói"

Lưu Tuyết sụt sịt mũi, chỉ vào Trần An Tu: "Chú chưa kịp đánh, nhưng trong lòng chú đang hận không thể đánh chết tôi phải không? Mấy người kia đều là thân thích của Chương Thời Niên, chúng tôi cũng chả quan tâm, nhưng họ làm xước xe tôi. Cũng là đáng đời tôi mà, ai bảo tôi đem xe đậu trước cửa nhà người ta làm gì cơ chứ".

Lý Văn Thải nghe nói không bị đánh, trong lòng có chút ghét bỏ con dâu làm ầm ĩ trên đường cái, thật mất thể diện. Bà đi qua kéo người lên: "Mau đứng dậy, còn ngồi đó nháo loạn gì, Duệ Triết cũng có mặt đấy"

Duệ Triết mới vừa ra cửa liền bị doạ sợ đến nỗi núp đằng sau Lý Văn Thải, lúc này mới thò đầu ra nhìn một chút.

Lưu Tuyết thấy con trai cũng có mặt, có lẽ hiểu được mình ngồi ăn vạ như thế này nhìn rất kỳ cục, liền thuận thế đứng lên, phủi phủi quần, hướng Lý Văn Thải than thở: "Mẹ, mẹ tới nhìn xem, hắn cạo xe nhà chúng ta đến mức nào"

Lý Văn Thải nghĩ thầm hiện giờ nó đang tìm người chống đỡ, thì luôn mồm nói xe của nhà chúng ta, xe chúng ta. Bình thường bọn họ muốn mượn dùng một chút cũng không được, nhưng suy cho cùng cũng coi như của con trai mình, liền theo Lưu Tuyết qua nhìn thử. Theo ngón tay của Lưu Tuyết, liếc mắt liền thấy một vết xước thật dài: "Trời ạ, sao đến cỡ này, lại dài như vậy"

Quý Quân Tín nói ngay: "Là do con trai chúng tôi làm xước, chúng tôi sẽ phụ trách sửa chữa lại".

Lưu Tuyết liếc Quý Quân Tín một cái, nói: "Các người đương nhiên phải chịu trách nhiệm", nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho Trần An Tu dám động thủ với cô.

Dược Nhiên chứng kiến màn này từ đầu đến cuối, thấy bà dì lạ hoắc này đẩy em trai rồi đá chú Trần, giờ lại tỏ thái độ với chú hai, liền lớn tiếng nói: "Chẳng phải chỉ là phá một chiếc xe thôi sao? Ông chú tư của tôi có thể mua một ngàn chiếc, thậm chí là mười ngàn chiếc như vầy nữa kìa". Cô bé tuổi còn nhỏ, tuy rằng trong nhà luôn dạy bé phải khiêm tốn lễ phép, nhưng bé còn chưa học được cách thu liễm sự kiêu ngạo do được gia thế ưu việt trao cho.

Lưu Tuyết biết ông chú tư trong miệng con nhóc này là ai, vừa định quay lại đáp trả một câu, chỉ thấy Hạ Tòng Thiện đang trầm mặc lập tức dạy bảo bé: "Dược Nhiên mau xin lỗi dì, con đi chơi với em trai đi, dì bị hư xe nên mới quát như thế, là em con có lỗi trước, con đây là thái độ gì vậy?", không có họ hàng thân thích, gọi dì chỉ là xã giao mà thôi.

"Con chẳng thèm xin lỗi đâu, dì ấy hư như vậy"

"Dược Nhiên, con mà như vậy mẹ sẽ tức giận đó"

Mẹ Trần cũng lại đây nói: "Được rồi được rồi, Tòng Thiện, trẻ con từ từ dạy dỗ, con và Ninh Điềm mang hai đứa nhỏ vào phòng chơi đi"

Hạ Tòng Thiện cười với mẹ Trần: "Khiến dì chê cười rồi, đều do con và ba nó chiều hư"

Dược Nhiên bĩu môi, tuy rằng không xin lỗi, nhưng chẳng nói thêm gì.

Mấy người trở lại phòng, ba Trần lấy cái túi cho vào một mớ bánh rán, nói với Tấn Tán: "Tấn Tấn, con đem mấy cái bánh rán này qua nhà ông chú ba đi, cho ông chú và bà mợ ba nếm thử một chút, Dược Nhiên và Đào Đào đi theo chú trẻ ra ngoài chơi nhé?" Ông hỏi câu này để trưng cầu ý kiến Quý Quân Tín.

Quý Quân Tín cũng không muốn để cho trẻ con gặp phải những cảnh tượng như lúc nãy. Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, y biết bọn họ có quan hệ họ hàng. Người phụ nữ kia là chị dâu họ của An Tu, vừa rồi la lối khóc lóc om sòm thế kia, sức lực của cô ta đúng là khiến cho người ta phải tròn mắt, "Đào Đào, theo chú trẻ và chị đi chơi đi"

Đào Đào mới rồi bị kinh sợ, vẫn còn trốn trong lòng mẹ, lại thấy chú trẻ chìa tay ra chờ bé, bé cũng thò tay nắm lấy, Đường Cầu và Tấn Tấn mỗi đứa dắt bé đi ra ngoài. Tấn Tấn trước khi ra cửa còn ngoảnh lại nhìn Trần An Tu một cái, ba nhóc đáp lại ánh mắt yên tâm.

Đẩy trẻ con ra ngoài chơi hết, trong phòng chỉ còn lại người lớn dễ nói chuyện hơn. Duệ Triết, Đường Quả và Mạo Mạo tuổi còn quá nhỏ, tạm thời không tính. Kỳ thật ban đầu sự việc chẳng có gì phức tạp, chỉ là Đào Đào cạo xe của Lưu Tuyết, cũng đâu ai trốn trách nhiệm, nên bồi thường thì bồi thường, nên sửa chữa thì sẽ sửa chữa. Quý Quân Tín ở trước mặt mọi người nói xin lỗi Lưu Tuyết. Sau đó Trần Thiên Tề cũng tới, hắn còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, Lưu Tuyết trong điện thoại vừa khóc lại vừa rống lên, ầm ĩ cả buổi cũng chỉ là xe bị xước. Xe mới bị vậy hắn cũng đau lòng, nhưng có cần nháo đến mức như vầy không hả?

"Được rồi, người ta chẳng phải đã nói sẽ sửa lại sao?", Lưu Tuyết làm loạn chẳng chịu dừng, cuối cùng là Trần Thiên Tề đáp ứng, đến giờ này mới thương lương xong, cả nhà bọn họ dự định đến nhà bà nội ăn trưa.

"Sửa sửa sửa, anh chỉ biết sửa, sửa rồi có thể giống lúc đầu sao?"

Lý Văn Thải đã làm bà nội, cũng cảm thấy Lưu Tuyết nháo có phần quá đáng: "Gần giống là được rồi, xe của con mỗi ngày đậu ở cửa tiệm chú hai, chú thím hai đều trông giúp con. Quý gia dù gì cũng là thông gia nhà chú ấy, con làm ầm lên quá đáng như vậy, chú thím hai cũng mất hết mặt mũi".

"Nhà chú ấy cần thể diện, bộ con không cần sao? Xe con bị cạo hư mà phải bấm bụng làm thinh sao? Nói vài câu cũng không được nói hả? Nói ra thì phạm pháp sao ạ?"

Tấn Tấn trên đường trở về gặp nhà họ, vừa định mở miệng chào Lý Văn Thải và Trần Thiên Tề liền thấy Lưu Tuyết đứng ở phía sau, bé chẳng thèm nói câu nào đi qua luôn.

"Chẳng biết dạy con thế nào nữa, gặp người lớn mà không chào hỏi câu nào"

Trần Thiên Tề bực mình: "Được rồi, cô bớt tranh cãi đi, cô có thể dạy tốt Duệ Triết là đủ rồi", trước kia còn sống với Triệu Tiểu Hàm, đâu có phát sinh nhiều chuyện như vậy.


Quý Quân Tín ban đầu buổi chiều muốn cùng Lưu Tuyết đi sửa xe, nhưng cô ta nói rằng giữa trưa có việc, đành đổi sang ngày mai. Nhưng mai họ phải về Bắc Kinh, Trần An Tu liền đồng ý cùng đi với Lưu Tuyết.

Xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều mất hứng, nhất là bọn nhỏ, bữa trưa ăn chẳng ngon lành gì. Buổi chiều Quý Quân Tín đi qua trò chuyện với hai cụ Quý gia, Hạ Tòng Thiện và Giang Ninh Điềm trong phòng thu dọn đồ đạc. Trần An Tu liền mang theo bọn nhỏ ở nhà cùng nhau nấu nướng. Trước tiên cho bọn nhóc một đĩa lớn cánh gà rán coca, vừa thơm vừa mềm, vừa xé xương liền nát ra, ngay cả Đường Quả cũng có thể gặm một cái.

Khi đã ăn lửng dạ, bọn nhỏ hăng hái hơn nhiều, Dược Nhiên thấy Trần An Tu đang hấp gạo nếp, lại hấp thêm đậu đỏ, ở phía sau hỏi: "Chú Trần, chú làm món gì đó?"

"Chúng ta làm chuối chiên ăn được không nè?"

"Thế nhưng trong nhà không có chuối mà"

Trần An Tu véo chóp mũi bé, nói: "Hồi nữa con sẽ biết". Hắn đem gạo nếp và đậu đỏ nhào lại rồi chia đều ra thành những viên nhỏ, nắn thành một dải dài. Sau đó đem bí đỏ đã hấp chín xay nhuyễn trộn với chút mật ong, bọc lại bên ngoài nếp và đậu đỏ, dùng tay nặn thành quả chuối cong cong rồi cho vào chảo chiên.

Chuối chiên chín, cắn ngụm đầu tiên trong miệng có vị bí đỏ, cắn cái nữa sẽ ăn được gạo nếp trộn đậu đỏ, có hơi nóng, bọn nhỏ vừa xuýt xoa vừa ăn rất rất vui vẻ.

Trần An Tu còn chuẩn bị thêm một đĩa hạt mè, chuối chiên mới ra khỏi chảo, cho vào đĩa mè lăn một vòng, "Con biết nè, cái này gọi là hạt mè nè", Đào Đào dường như đã quên chuyện lúc trưa, lúc này chơi đùa rất cao hứng.

Bọn nhỏ đều muốn tự tay nặn bột, Trần An Tu cũng để mấy nhóc quậy một trận, sau cùng chiên ra đủ loại hình thù, có cái ngay cả người chế tác cũng không biết là cái gì. Nói chung nguyện liệu đều đã hấp qua, không tồn tại vấn đề chiên không chín. Bọn nhóc chơi vui vẻ cả buổi chiều, nhìn thấy thứ ký quái do mình làm ra cũng chẳng chê, còn rất đắc ý bưng qua nhà cho ông bà nếm thử.

Buổi tối Trần An Tu tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon, còn cố ý làm món sủi cảo nhân tề thái. Bầu không khí trên bàn tốt hơn nhiều, chẳng ai nhắc lại chuyện hồi trưa, nhưng hai ông bà cụ bên kia đã biết. Sau bữa cơm thì gọi Trần An Tu vào phòng nói chuyện, "Con không cần cảm thấy áy náy với ai cả, đây chỉ là chuyện đột xuất ngoài ý muốn. Lại là Dược Nhiên và Đào Đào có lỗi trước, Quân Tín và Tòng Thiện bọn nó đều hiểu chuyện"

Trần An Tu ngượng ngùng cười cười: "Hôm nay thật là khiến cho họ chê cười rồi ạ"

Chương Vân Chi vỗ vỗ tay hắn nói, "Có gì mà chê cười, đây chỉ là chuyện nhỏ, bỏ qua đi"

Ngày thứ hai, sau bữa sáng, nhóm người Quý Quân Tín ra cửa chuẩn bị rời đi, Thiên Tình cũng phải về Bắc Kinh nên đi cùng bọn họ. Quý Quân Tín mở cửa xe việt dã, không gian bên trong rất lớn, Dược Nhiên và Đào Đào là trẻ con, chẳng chiếm chỗ bao nhiêu, cho nên thêm một người vẫn ngồi thoải mái.

Dược Nhiên và Đào Đào đã lên xe, Đào Đào ló đầu ra cửa xe hỏi: "Chú Trần, chú và chú trẻ đến tết sẽ đến Bắc Kinh chứ?"

Trần An Tu đem đồ đạc đã chuẩn bị xong lần lượt đưa lên xe, cười nói: "Lúc nào chú đến sẽ gọi điện trước cho bọn cháu nhé"

Dược Nhiên hướng hắn vẫy vẫy tay, "Chú Trần ơi, phải dẫn chú nhỏ Mạo Mạo cùng đến nhé, chờ đến năm mới, chú nhỏ nhất định lại lớn thêm một chút"

"Được"

Quý Quân Tín đứng ở trước xe, kéo Trần An Tu đến nói chuyện, đưa cho hắn một phong bì, "Đây là tiền tôi mới rút ra, có năm nghìn, sửa xe hẳn đủ chứ?", cậu ta nháy mắt mấy cái cười nói: "Nếu thiếu thì cậu và chú út bù thêm đi, chú út giàu lắm nha, tôi thì rất nghèo"

Thái độ nói chuyện thoải mái của Quý Quân Tín đã ảnh hưởng đến Trần An Tu, hắn cười đem tiền đẩy ngược về, "Đâu cần nhiều như vậy, chừng ngàn tám là cùng, tôi ở đây có, lần sau đến Bắc Kinh mời tôi bữa cơm là được"

Quý Quân Tín cũng là người thoải mái, hơn nữa theo cậu thấy quả thật cũng chẳng tốn bao nhiêu, bèn vỗ vỗ vai Trần An Tu nói: "Vậy tôi đi trước, có việc thì gọi tôi"


Hai hôm sau đó Trần An Tu phải bồi Lưu Tuyết đi sửa xe. Lễ một tháng mười đã qua, Lâm Trường Ninh đi làm lại, Lục Giang Viễn cũng quay về Bắc Kinh, trước khi đi có tới thăm Trần An Tu một lần. Hai người kia mặc dù mới hợp lại, nhưng mỗi người đều có sự nghiệp riêng, muốn mỗi ngày đều ở cùng một chỗ là điều khó có thể thực hiện

Cuối cùng những vị khách trong nhà đều đã rời đi, Trần An Tu thu dọn đồ đạc, xuống núi đến chỗ Chương Thời Niên ở hai ngày. Từ lúc hắn rời khỏi Quân Nhã đến giờ đã hơn ba năm, mặc dù thời điểm làm việc ở Thái Hằng cũng từng chạy qua bên này vài lần, nhưng quán ăn ở đại sảnh sau này được sửa sang lại, ngay cả những người quen cũng đã chuyển vị trí công tác hết trơn. Cho nên khi hắn bước vào Quân Nhã một lần nữa, cảm giác ngoại trừ xa lạ thì vẫn là xa lạ.

Có điều Phan Kiệt vẫn ở đây, ba năm trước hắn là phó quản lý sảnh, hiện giờ đã thăng chức làm quản lý. Y vẫn còn nhớ Trần An Tu, vừa thấy hắn vào cửa liền đi tới bắt tay nói: "Trần An Tu? Khách quý ghé thăm nha, đến đây chơi hay là ăn cơm vậy?", y biết rõ Trần An Tu là dân bản xứ, chắc là không nghỉ lại qua đêm đâu.

Trần An Tu đưa tay ra cùng y lắc lắc: "Đã lâu không gặp, chúc mừng anh lên chức nha, hiện tại đã là Quản lý Phan rồi nha"

"Hơn một năm cậu chưa tới đây, không muốn tốn tiền cũng có thể đến thăm bạn bè cũ mà. Nói đi, lần này tới làm gì, nếu tới ăn cơm, tôi sẽ kêu họ giảm giá cho cậu"

"Tôi muốn đi qua khu Nguyệt Đường bên kia một chuyến", Trần An Tu nói thật.

"Khu Nguyệt Đường? Đến thăm bạn bè à? Có điều nơi đó không thể tuỳ tiện ra vào, tôi cũng không có quyền hạn gì, nếu bạn cậu ở đấy thì gọi điện thoại cho hắn đi, để người ta ra đón cậu"

Trần An Tu sau khi đến mới nhớ, khu Nguyệt Đường ngoại trừ nhân viên làm việc, chỉ có bộ phận sửa chữa mới ra được ra vào dễ dàng đôi chút. Nếu có khách muốn tới cũng phải được cho phép trước mới có thể đi vào, vốn muốn cho Chương Thời Niên một ngạc nhiên, ai dè lại không xong.

"Vậy được rồi, tôi gọi điện thoại trước"

Trần An Tu vừa tính móc điện thoại ra gọi, đã thấy một người phụ nữ ngoại quốc có mái tóc màu trà đang bước tới đây.

Phan Kiệt hơi khom người chào hỏi, "Tiểu thư James, xin chào cô". Đây chính là khách quý của Quân Nhã, y tuy rằng không biết thân phận của cô ấy, nhưng y từng thấy tổng giám đốc đích thân tiếp đãi người này dùng cơm.

"Ngài chính là Trần An Tu tiên sinh sao?"

"Là tôi, xin hỏi vị này là...", Trần An Tu vừa xổ tiếng Anh làm Phan Kiệt sợ hết hồn, nghĩ thầm Trần An Tu biết nói tiếng Anh từ hồi nào nhỉ. Tuy rằng chỉ là câu đàm thoại đơn giản thường ngày, nhưng nếu trình độ Anh ngữ không tốt, khi nói sẽ không được trôi chảy, hay bị vấp váp, cảm giác rất cứng nhắc, đâu giống Trần An Tu tự nhiên thế này.

Người phụ nữ xác định xong thân phận của hắn, nở một nụ cười thật thân thiện, đồng thời đưa tay ra nói: "Tôi là trợ lý của Chương tiên sinh, Donna James, ngài cứ gọi Donna là được"

Donna và A Joe đều là trợ lý đi theo Chương Thời Niên đã nhiều năm, Trần An Tu cũng có biết đến. Mấy năm trước Chương Thời Niên trở về nước, chỉ mang theo A Joe về cùng, Donna tiếp tục ở lại New York. Hắn từng vài lần nhận điện thoại của cô, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người thật. Do là người nước ngoài nên Trần An Tu đoán không ra tuổi tác, đặc biệt là phụ nữ. Có điều nhận biết thiếu niên, tuổi trẻ, trung niên, người già thì hắn vẫn có thể, chắc Donna ở lứa tuổi trung niên nhỉ, "Xin chào cô"

"Trần tiên sinh tới tìm Chương tiên sinh phải không? Tôi đúng lúc cũng đi gặp ngài ấy". Từ chỗ A Joe có nghe qua vài lần, có một người mê hoặc khiến cho Chương tiên sinh thần hồn điên đảo. Hiện tại vừa thấy, người thật so với trong hình càng đẹp trai hơn nhiều.

"Thật tốt quá, cám ơn cô", Trần An Tu hướng Phan Kiệt vẫy tay nói tạm biệt.

Phan Kiệt nhìn hai người đi xa, trong bụng lẩm bẩm, Trần An Tu này phát đạt lúc nào vậy trời. Có bạn bè ở khu Nguyệt Đường, còn có người mà tổng giám đốc tự mời cơm đích thân dẫn đường, chẳng phải nghe người ta nói hắn ở nhà mở du lịch thôn dã sao?


Xí xọn tí: -Mở đầu hình như thiếu một đoạn thì phải, nhưng trong bản Raw có nhiêu đó thôi.

*****


[217] - Tương hỗ trong cuộc sống chồng chồng

Có Donna ở đây, Trần An Tu đi vào khu Nguyệt Đường rất dễ dàng, bảo vệ ở cửa theo thông lệ hỏi đôi câu liền vui vẻ cho vào. Ba năm trôi qua, những bảo vệ hắn biết trước kia đã đổi gần hết, chỉ còn một người Trần An Tu nhìn có chút quen mắt nhưng chẳng nhớ nổi tên. Người nọ phỏng chừng đối với hắn cũng có chút ấn tượng, đưa mắt nhìn theo, rốt cuộc cũng chẳng dám nhận người quen. Trần An Tu hôm nay ra cửa là muốn đến đây, đương nhiên đâu thể giống lúc ở nhà ăn mặc tuỳ ý, còn chuẩn bị ít bộ đồ mang theo. 


Trong nhà quần áo đều là đồ tốt, bản thân hắn lại có bộ dáng rất đáng kiêu ngạo, chỉ cần chỉnh trang sơ sơ liền giống kiểu người thành đạt vậy, cũng khó trách bảo vệ kia không dám nhận người quen.

Donna và Trần An Tu chưa quen thuộc lắm, trên đường đi phần lớn tán gẫu mấy đề tài phổ biến như thời tiết, phong cảnh xung quanh thành phố. Thẳng đến khi đi tới gốc ngọc lan trước biệt thự, bọn họ mới dừng lại. Ngọc lan đã qua thời gian ra hoa, những đóa hoa lớn chừng miệng chén nằm xen giữa đám lá, cành cây cao ngất khỏe mạnh, lá cây xanh um sáng bóng, vẫn y như trong trí nhớ.

"Tiên sinh giờ hẳn là đang ở thư phòng, ngài có muốn trực tiếp tới đó..., Trần tiên sinh?", Donna nói một nữa thì phát hiện ra Trần An Tu đang lơ đãng mất tập trung.

Trần An Tu ý thức được mình hơi thất lễ, nhếch miệng cười cười: "Xin lỗi, nhớ vài chuyện hồi xưa"

Về chuyện ba năm nay của bọn họ, Donna cũng có biết chút ít, cô đại khái hiểu chắc là ngài ấy xúc động khi trở lại chốn cũ. Từ nãy đến giờ, Trần An Tu vẫn duy trì lễ phép mà xa cách, khiến cô có cảm giác rằng người này chẳng dễ tiếp cận, giờ nhìn thấy nụ cười này, cô có phần tin tưởng lời Joe nói. A Joe rất nhiều lần nói nhỏ rằng Trần tiên sinh là một người thoải mái cởi mở, rất dễ ở chung. Thái độ của cô cũng thả lỏng hơn, hai người vừa đi vào trong vừa nói: "Nghe nói Trần tiên sinh trước đây đã từng làm việc ở chỗ này sao?"

"Đúng vậy, được khoảng hai năm"

Vừa mới tới cửa đã có quản gia đứng ở cổng đón, dĩ nhiên không phải là Lưu Việt, là một cậu con trai còn trẻ tuổi, có thể phái tới nơi này chứng tỏ bằng cấp và năng lực phải vô cùng xuất sắc. Ở Quân Nhã, nhân viên mới làm vào rất ít người được tiến thẳng vào tầng quản lý, họ phải ở tầng cơ sở rèn luyện thêm một khoảng thời gian. Thứ nhất có thể tiếp xúc gần gũi với khách, thứ hai phải quen thuộc với quy trình vận hành của khách sạn. Mà trong các loại chức vụ ở tầng cơ sở này, quản gia riêng chính là gian đoạn chuyển tiếp hết sức đặc biệt, nếu biểu hiện tốt, rất nhanh sẽ được thăng chức. Người nọ không biết Trần An Tu, nhưng thấy do Donna dẫn vào, chỉ nghĩ là là khách mời của Chương Thời Niên, cậu ta bèn chào hỏi cung kính và trang trọng như đối với khách quý.

Trần An Tu nhịn xuống xúc động muốn gãi đầu, đãi ngộ thật sự rất khác biệt so với ba năm trước nha.

Đúng như lời Donna nói, Chương Thời Niên đang ở bên trong, ngoài ra còn có mấy người nữa, nhìn giống như đang thảo luận chuyện gì đó. Donna tiến vào, đúng lúc Chương Thời Niên ngẩng đầu lên, tầm mắt hướng về phía cửa thì nhìn thấy hắn. Hắn một tay chỉ chỉ lên lầu ra dấu, Chương Thời Niên gật đầu một cái.

Quản gia đang muốn đưa trà bánh vào, thấy Trần An Tu đứng đấy liền ân cần hỏi han: "Tiên sinh, có gì cần giúp một tay không ạ?"

"Không, cám ơn, tôi lên lầu nghỉ ngơi chút", Trần An Tu quen cửa quen nẻo đi lên cầu thang, tìm được phòng ngủ chính. Phòng ngủ đã được quét dọn vệ sinh, ga giường rất thẳng thóm, ngay cả một vết nhăn cũng chẳng có, vừa mềm mại lại vừa thoang thoảng hương thơm rất có sức dụ dỗ. Từ lúc đám cưới đến giờ đã hơn nữa tháng, hắn hầu như chưa có ngày nào được nghỉ ngơi đến nơi đến chốn. Trong nhà có một đống khách lớn nhỏ, rồi đến thu hoạch cuối vụ, mới hôm qua còn phải đi theo Lưu Tuyết, bị làm phiền đến nỗi đầu trướng đau luôn.

Thật vất vả có cơ hội nghỉ ngơi một chút, hắn đem cái túi nhỏ đựng quần áo mang theo ném lên ghế sô fa, lại cởi sạch quần áo đang mặc trên người ra tiếp tục ném lên đó. Đi đến tủ đồ tìm áo ngủ của Chương Thời Niên, nhanh chóng vọt tới phòng tắm. Nước ấm vừa phải cộng với chức năng sóng mát xa của bồn tắm thiếu chút nữa khiến hắn ngủ quên luôn trong đó. Đến lúc mặc quần áo vào mới phát hiện ra một vấn đề nhỏ, hắn hình như mình đã quên mang theo quần lót nha.

Bởi vì phương diện lớn nhỏ có chút khác biệt, hai người họ không có thói quen mặc lẫn lộn đồ của đối phương. Nhưng hiện giờ đang trong tình huống đặc biệt thế này thì phải xoay sở tạm thôi. Hắn tự an ủi mình như vậy, sau đó chẳng chút gánh nặng trong lòng, kéo ngăn tủ ra, lấy quần con của Chương Thời Niên, chà chà chà hai ba lần rồi mặc vào. Phần lưng hình như hơi rộng, nhưng khỏi cần lo nó sẽ rớt xuống: "May là Chương Thời Niên ở phương diện này chẳng có ham muốn gì đặc biệt", kiểu cách cổ điển, màu sắc trầm ổn, 100% cotton, mặc vào rất thoải mái dễ chịu nha.

Giường ngủ tuy rằng đã được thu dọn qua, nhưng gối đầu vẫn còn mùi hương quen thuộc của Chương Thời Niên, Trần An Tu vỗ vỗ mấy cái, kéo cao chăn, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Thời điểm ăn cơm trưa Chương Thời Niên có lên xem qua một lần, cũng chẳng đánh thức hắn. Đợi thêm một lúc nữa, nhìn đã hơn hai giờ chiều mà người còn chưa tỉnh, y có chút lo lắng, kêu mọi người cứ thảo luận trước, tự mình chạy lên xem lần nữa.

Trong phòng ngủ, độ ấm vừa phải, Trần An Tu lúc này đã đá bay tất cả chăn mền, đây là tư thế ngủ quen thuộc của hắn, nằm nghiêng bên phải, ôm gối vào ngực, một chân còn gác lên trên.

Bởi vì tư thế ngủ hơi phóng khoáng, vạt áo ngủ kéo cả lên, toàn bộ nữa người dưới chả có gì che chắn. Hai chân thon dài, cặp mông tròn đầy, tầm mắt Chương Thời Niên rơi trên quần lót nhìn rất quen mắt, ánh mắt sẫm lại.

Chương Thời Niên lắc đầu, đem quần áo trên sô fa bỏ vào cái giỏ đựng đồ bẩn ở cửa nhà tắm, lại khom lưng đem đôi giày bị vứt lung tung dưới chân giường đặt lên kệ. Thấy Trần An Tu ngủ ngon chưa chịu thức, liền ngồi xuống lên mép giường vỗ vỗ nhẹ vào mặt đối phương: "An Tu", chẳng có động tĩnh, "An Tu, dậy ăn chút gì rồi hãy ngủ tiếp"

Mí mắt Trần An Tu run nhẹ, nhưng người chẳng chịu nhúc nhích, giống như không nghe được Chương Thời Niên gọi.

Ý cười lóe lên trong mắt Chương Thời Niên, khom người xuống nói khẽ vào bên tai tên ham ngủ nọ, "An Tu, rời giường nào"

Lỗ tai Trần An Tu là chỗ nhạy cảm, hơi thở Chương Thời Niên phun vào, hắn rất sợ nhột nha, theo bản năng muốn rụt vai lại, nhưng cố nhịn xuống.

Chương Thời Niên hôn lên tai và gò má hắn, bàn tay theo cổ áo đang mở rộng dò dẫm đi vào, trong miệng lẩm bẩm, "Bộ dáng này là muốn người khác làm chút gì đó sao?"

"Anh muốn gì?", Trần An Tu rốt cuộc hết chịu nổi quấy rầy, bỗng nhiên mở mắt, ôm lấy cổ Chương Thời Niên, trở người kéo đối phương đè xuống giường.

"Cuối cùng cũng chịu thức dậy rồi à?", Chương Thời Niên xoa xoa mái tóc rối bù của hắn.

Trần An Tu buông tay ra, mặc kệ trọng lượng bản thân chẳng hề nhẹ, tùy ý đè toàn bộ cơ thể lên người Chương Thời Niên, "Đáng nhẽ còn chưa ngủ đã giấc mà bị anh quậy phải thức dậy, Chương tiên sinh, anh đối với một tiểu trợ lý cũng hạ thủ được sao?"

"Trợ lý mà chủ động ngủ trên giường của anh sao?"

Trần An Tu cả vú lấp miệng em nói, "Đừng nói tự ý ngủ trên giường anh, cho dù cởi sạch chủ động ngồi vào trong lòng anh, anh cũng phải như lão tăng nhập định, tâm như chỉ thủy"

- Tâm như chỉ thủy (心如止水): tĩnh tâm như nước.

Chương Thời Niên ra vẻ suy nghĩ một chút, sau đó rất có thành ý mà đưa ra đề nghị, "Anh sẽ tận lực, hay là em thử xem xem thế nào? Nếu một lần chưa đạt thì thử thêm mấy lần, biết đâu anh có thể làm được như vậy"

Trần An Tu tức giận đẩy người ra, "Hứ, anh nghĩ rằng em lần nào cũng rơi vào bẫy của anh sao? Chỉ số IQ của em và anh không có chênh lệch lớn như vậy đâu nha". Hắn từ trên người Chương Thời Niên lật người xuống, hai người nằm sóng vai trên cùng một cái gối. Lúc nãy ngủ quên kéo rèm cửa, nắng chiều vẫn còn rất sáng chiếu vào làm cho hắn phải nhắm mắt lại. Trên mặt vẫn còn nét uể oải lười biếng, chỉ cần có người này bên cạnh, hắn luôn dễ dàng cảm thấy được bình yên.

"Còn muốn ngủ hay đói bụng rồi?"

Trần An Tu nhắm mắt lại, sờ sờ bụng, "Anh không nói thì chẳng sao, vừa nói tới liền cảm thấy đói, giờ là mấy giờ rồi?"

"Ba giờ kém mười lăm, đứng lên ăn chút gì đi, tối lại ngủ tiếp"

"Được rồi, ăn cơm thôi", Trần An Tu bật dậy khỏi giường, "Anh lấy cái túi quần áo dùm em đi", hắn thuận tay cởi áo ngủ của mình xuống.

"Chân em bị gì vậy?", khi Trần An Tu đang ngồi trên mép giường duỗi thẳng chân mặc quần, Chương Thời Niên liền thấy đầu gối của hắn có một vết bầm tím thật lớn.

Trần An Tu chẳng thèm để tâm, tiếp tục kéo quần lên, "Bị Lưu Tuyết đá"

Chương Thời Niên khom lưng đè đầu gối hắn lại nhìn một chút, "Có thoa thuốc chưa, giờ còn đau hay không?"

"Lúc đầu rất đau, đã qua mấy ngày, tạm ổn rồi", hắn trước đây bị thương so với cái này còn nặng hơn nhiều, có điều dù vậy cũng không khiến hắn cảm thấy ít đau hơn một chút nào. Hắn chỉ là người phàm nha, Lưu Tuyết hung hăng đá một cước như thế sao có thể không đau hả. Nhưng hắn là đàn ông nên không thích nói xấu người ta, bất quá kể cho Chương Thời Niên nghe lại là chuyện khác.

"Em sao lại chọc cô ta?"

"Chẳng phải là chiếc xe bảo bối của cô ta hay sao...", Trần An Tu đem chân tướng kể lại rõ ràng cho y nghe. Hai ngày đó cũng khiến hắn đủ thảm, vốn chỉ là một vết trầy xước, lẽ ra đến đại lý bảo trì ô tô nào đó ở khu nội thành sửa sang lại là được, vậy mà cô ta không chịu, nhất quyết phải vào 4S. Vào 4S cũng chẳng được yên thân, khi thì kiểm tra tu sửa, rồi lại muốn bảo dưỡng, cuối cùng chả biết mua thêm thứ gì ở đó, không trả tiền cô ta liền làm ầm ĩ, cuối cùng mấy ngàn đồng đã cất cánh bay đi, lại còn mất thời gian của hắn.

"Sao không gọi cho anh?"

Trần An Tu đang cài dây nịt, lấy cái áo len mỏng trong tay Chương Thời Niên mặc vào, "Chả phải chuyện lớn lao gì, em đã giải quyết xong"

Chương Thời Niên không nói gì thêm

Chờ bọn hắn ăn mặc đàng hoàng xuống dưới nhà, cơm nước đã chuẩn bị xong trong phòng ăn. Một tô cháo lớn, đĩa dưa cải muối, hẳn là hơi ít. "Anh đây là cho gà ăn hả? Chỉ có một chút như vậy?", vừa nói vừa nhanh nhẹn kéo ghế ngồi xuống, hắn đói bụng lắm rồi, điểm tâm lúc tám giờ sáng đã sớm tiêu hóa sạch sẽ.

Chương Thời Niên gắp một đũa rau cho Trần An Tu, ôn nhu nói: "Chừng lát nữa là đến bữa tối, nếu giờ ăn quá no, đến lúc đó lại lỡ bữa"

Donna thấy Chương Thời Niên rời khỏi một hồi lâu, bèn đi ra xem thử, nghe có tiếng nói trong phòng ăn liền ngó qua bên này. Hai người ngồi đối diện nhau, một người đang húp từng muỗng cháo, một người đang gắp rau cho đối phương, bầu không khí rất ấm áp. Cô chưa từng thấy qua tiên sinh nói chuyện ôn nhu với người khác như thế này, thanh âm mang theo chút dụ dỗ, chút cưng chiều, so với cái kiểu gặp dịp thì chơi hồi trước thật khác nhau một trời một vực. Cô cười cười lui ra, đi tới thư phòng thông báo với những người đó tiếp tục thảo luận vấn đề kế tiếp.

Trần An Tu ăn chưa xong đã đuổi Chương Thời Niên đi, hắn chỉ ăn một bữa cơm, còn cần phải có người theo sát phục vụ sao?.

Không hiểu lãng mạn, làm người khác cụt hứng luôn là sở trường của tên này.


Cơm nước xong, Trần An Tu đi tìm phòng nào đó không người nằm đọc sách, nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, hắn một hồi ngủ một hồi tỉnh, cho đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài, "Mời vào"

"Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn quét dọn gian phòng này không ạ?", người kia mở cửa phòng, nhưng không tiến vào.

Trần An Tu nghe giọng nói rất quen, từ trên ghế sô fa nhảy lên một cái, "Chị Tần"

Tần Vân ngẩng đầu thì thấy Trần An Tu, trên mặt cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ, để xe đẩy nhỏ làm việc ở ngoài cửa, đi vào nhỏ giọng nói: "An Tu, sao cậu ở chỗ này? Cậu quay lại làm việc sao? Trong bộ phận nào thế? Sao chị không nghe anh cậu nói qua vậy hả?". Trước kia Trần An Tu bị ép rời khỏi Quân Nhã, chị luôn vì hắn cảm thấy bất bình. Về sau lại nghe nói hắn vào làm ở Thái Hằng đãi ngộ tốt hơn, nhưng cuối cùng chẳng biết tại sao không giữ được công tác, đành phải về nhà mở quán cơm. Gia đình bọn họ cũng đến đó ăn vài lần, nhưng sau này ít khi gặp mặt, dần dần không thân thiết như hồi xưa nữa, có điều hiện giờ thấy hắn chị vẫn rất cao hứng.

"Chẳng phải đâu chị, em đến đây chơi thôi", hắn và Chương Thời Niên quan hệ rất đặc thù, xã hội bây giờ vẫn còn rất nhiều người không chấp nhận được chuyện này, nên không tiện tới chỗ nào cũng giới thiệu.

Tần Vân ngạc nhiên, "Đến chơi?", đây là nơi ở của Chương Thời Niên, chị biết rõ, nói vậy chẳng phải là tới chơi với Chương tiên sinh sao? Hai người trở thành quan hệ bạn bè hồi nào vậy?, "Mấy năm nay cậu vẫn giữ liên hệ với Chương tiên sinh hả?"

Trần An Tu có chút lúng túng, đáp lời: "Đúng vậy ạ", liên hệ khắp mọi mặt.

Tần Vân không lưu tâm, "Vậy là tốt rồi, nhiều bạn bè nhiều đường đi, Chương tiên sinh vừa nhìn là biết rất có bản lĩnh". Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, có thể trở thành bạn bè của Chương Thời Niên , điều này chứng tỏ Trần An Tu cũng có bản lĩnh nha.

"Đúng vậy, đúng vậy", nếu còn hỏi tiếp, hắn thật sự hết biết trả lời thế nào.

Cũng may Tần Vân đang giờ làm việc, đâu dám buôn dưa lê lâu lắc, đơn giản tán gẫu vài câu, liền làm nhiệm vụ của mình bắt đầu quét dọn. Trần An Tu muốn giúp, chị vội vã khoát tay ngăn cản, ra hiệu bên ngoài nói: "Chẳng phải chị coi cậu là người ngoài, nhưng giờ cậu đang là khách, nếu để người khác thấy sẽ đồn đại không hay, trong nhà có rất nhiều người đó"

"Thì có làm sao, làm khách mà chủ động giúp đỡ, điều này chứng tỏ họ có tố chất cao nha", Trần An Tu đem túi rác ném lên xe đẩy.

Tần Vân cười liếc hắn một cái, "Cậu nói rất có đạo lý".

Nhưng dọn dẹp trong phòng xong, Tần Vân không cho Trần An Tu đi theo qua các phòng khác, Trần An Tu liền thôi, mắc công gây phiền toái cho chị ấy.


Bởi vì có Tần Vân ở đây, buổi tối Trần An Tu dự định không ngủ ở phòng của Chương Thời Niên, lúc Chương Thời Niên tắm xong đi ra, hắn đã thu dọn lại túi đồ mà hắn mang tới

"Em làm gì vậy?"

Trần An Tu sau cùng kéo phéc-mơ-tuya lại, "Em qua phòng kế bên ngủ"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Chị Tần Vân có ở đây", Trần An Tu nói xong, phát hiện Chương Thời Niên vẫn chưa hiểu, liền tiếp: "Là nhân viên vệ sinh ấy, người quen lúc trước, mà chị ấy không biết quan hệ của chúng ta"

"Cho nên?"

Trần An Tu cảm thấy quái lạ, "Cho nên chúng ta đương nhiên không thể ngủ cùng một chỗ, ngộ nhỡ bị chị Tần phát hiện ra, tất cả mọi người sẽ biết hết đó". Chị Tần sẽ kể lại cho anh Quan, anh Quan ở bộ phận kỹ thuật nhất định không giấu diếm, đến lúc đó cả thiên hạ đều biết hết.

"Sợ bọn họ biết à?"

"Vấn đề đâu phải ở chỗ sợ hay không sợ", nếu như sợ thì ban đầu cũng không lựa chọn ở cùng một chỗ Chương Thời Niên. Chẳng qua sau khi nhiều người biết mối quan hệ của bọn họ đều lựa chọn xa lánh và giữ khoảng cách, nên hắn chẳng muốn mang chuyện này đi thăm dò đám anh em cũ, thử xem họ có thể tiếp thu hay không. Cũng đâu thể vì không được chấp nhận mà cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người, thôi thì tiến dần từng bước, so với đánh úp bất ngờ hiệu quả sẽ tốt hơn.

Chương Thời Niên nghe xong lời này của Trần An Tu, đem túi quần áo ném vào tủ, cúi xuống ôm người ném lên giường.

"Em nói nhiều tình cảm và đạo lý như thế đều toi công hả?", Trần An Tu nghoẹo đầu né tránh nụ hôn rơi trên mặt.

Chương Thời Niên tóm lấy eo của hắn, đưa tay cởi dây nịt, "Sáng mai hãy qua". Nếu chẳng phải lo lắng người này chưa ăn cơm trưa, thư phòng có người chờ y, buổi chiều khi nhìn thấy Trần An Tu mặc quần lót của mình ngủ khò khò, y đã muốn thịt nhóc này.

Trần An Tu cố gắng ưỡn lên, phối hợp động tác của y, cánh tay khoác lên vai Chương Thời Niên cười nói, "Chương tiên sinh, anh có thấy rằng chúng ta như vầy có giống yêu đương vụng trộm không?", ban đêm lén lút âu yếm, ban ngày còn phải ra vẻ chẳng có quan hệ gì.

*****


[218] - Quý trọng hạnh phúc

Tối hôm trước đã thương lượng xong, nhưng sáng ngày thứ hai sự tình không tốt như vậy. Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Trần An Tu dù rất mệt mỏi cũng nhớ việc cần làm. Mở mắt ra, sắc trời vẫn chưa sáng, hắn đỡ thắt lưng mỏi nhừ yếu ớt từ trong lòng đối phương lăn ra ngoài. Cái gọi là 'phải biết tiết chế' này, có nói với Chương Thời Niên cũng vô ích. Trong nhà có việc, hơn nữa tháng bận rộn không làm chuyện này nọ, một khi xóa bỏ lệnh cấm vận, giống như thả một con sói đói ra vậy, tối hôm qua tên kia thiếu điều đem xương hắn gặm thành từng mảnh vụn


Chương Thời Niên lúc này cũng tỉnh dậy, mở đèn ngủ đầu giường, đè vai hắn lại hỏi, "Nhất định phải làm vậy sao?"

"Bằng không thì giải thích thế nào? Nói em đến đây là vì lên giường với ông chủ Quân Nhã sao? Em da mặt mỏng, nói không được"


Chương Thời Niên xoa xoa mặt Trần An Tu, thử xem da mặt nhóc này rốt cuộc mỏng đến độ nào, "Em ở đây ngủ tiếp đi, anh qua bên kia, qua mười giờ mới kêu dọn phòng".

"Vậy cũng được", dù sao trước khi Tần Vân tới, bọn họ đều đã rời giườnng, chỉ cần hai gian phòng đều có dấu hiệu có người ngủ là được

Chương Thời Niên xoay người xuống giường, giúp Trần An Tu sửa lại chăn mền, tiện tay lấy quần áo cần thay hôm nay.

"Tám giờ rưỡi có ăn sáng không?"

"Được, đến lúc đó gọi em"

Chương Thời Niên khom lưng hôn lên trán Trần An Tu một cái, tắt đèn đầu giường rời đi. Giường ngủ cách cửa phòng một đoạn, Trần An Tu mở lại đèn đầu giường, Chương Thời Niên ngoảnh lại liếc hắn một cái, mở cửa, bóng tối mờ mờ từ ngoài tràn vào.

Chương Thời Niên vừa đi, bên cạnh liền trống trải, Trần An Tu ngược lại hết ngủ được. Hắn quấn quấn chăn, đem đầu vùi vào trong gối. Quân Nhã ở cạnh biển, cho nên ở nơi này vào buổi sáng yên tĩnh có thể nghe được rõ ràng tiếng sóng biển cách đó không xa. Một mực giấu diếm khẳng định là không nên, nhưng tùy tiện nói ra lại không thích hợp, thôi thì cứ đi một bước tính một bước vậy. Thời điểm chấp nhận bước trên con đường này, hắn đã hiểu rõ sẽ có cục diện như ngày hôm nay. Trong đầu suy nghĩ mấy thứ loạn xạ, lại nghĩ tới chẳng biết Mạo Mạo ở nhà có ngoan ngoãn nghe lời hay không, thân thể đã quá mệt mỏi, chỉ chốc lát lại ngủ thiếp đi.

Sau khi ăn điểm tâm Chương Thời Niên có việc cần làm, Trần An Tu tự thấy bản thân chẳng giúp được gì, liền chuẩn bị qua công trình bộ bên kia đi dạo một lát. Loại nghề nghiệp phục vụ khách sạn thế này, tuy rằng nhân viên lưu động rất đông, nhưng đãi ngộ của Quân Nhã tốt như vậy, nên nhân viên làm việc lâu năm cũng nhiều. Hắn thấy Chương Thời Niên đang vội nên không tới quấy rầy, gửi một tin nhắn, cầm áo khoác đi ra cửa.

"Trần tiên sinh muốn ra ngoài sao?", ở trong sân gặp quản gia đang đi tới, Hà Quân, trên đồng phục có gắn thẻ công tác, hôm qua Trần An Tu đã biết tên người này.

"Đi qua khách sạn một lát"

"Trần tiên sinh có cần tôi đi theo dẫn đường giới thiệu một chút không?", từ lúc Chương tiên sinh vào ở, đoàn người ra ra vào vào thật nhiều, người trẻ tuổi có, người lớn tuổi có, nhìn qua đều là bộ dáng tinh anh. Nhưng cậu cảm giác Chương tiên sinh với Trần tiên sinh phá lệ bất đồng, hôm qua vị này còn ngủ lại đây, hiển nhiên quan hệ rất tốt.

Trần An Tu khách khí cự tuyệt, "Không cần, cám ơn nhé. Tôi tùy tiện đi dạo là được", đối với Quân Nhã, người này chắc là chưa quen thuộc. Nhưng bọn hắn làm ở bộ phận kỹ thuật, bất kể là phòng khách, phòng bếp, nhà hàng, có chỗ nào mà chưa từng ghé qua? Hắn nhắm mắt lại đều có thể đi một vòng quanh Quân Nhã.

Hà Quân cười cười không nói nữa, tiễn người ra cửa, trong lòng cậu biết nếu ân cần quá mức dễ khiến người ta chán ghét.

Trần An Tu vừa ra khỏi cửa thì từ góc tường phía đông lòi ra một người mang theo thùng dụng cụ. Người nọ nhìn Trần An Tu còn hoài nghi mình nhìn nhầm, dụi dụi hai mắt, thẳng đến khi Trần An Tu gọi cậu, "Chu Viễn"

Chu Viễn lúc này mới bừng tỉnh, bước nhanh tới, nhìn Trần An Tu từ trên xuống dưới, "Thật sự là anh sao, anh Trần, anh tại sao lại ở chỗ này vậy?"

Hà Quân thấy Trần An Tu lại thân quen với nhân viên kỹ thuật của khách sạn như vậy, nét mặt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Trần An Tu vỗ vai Chu Viễn, "Nói ra rất dài dòng, vừa đi vừa nói đi"

Chu Viễn vừa bảo trì xong, hiện tại phải về bộ phận của mình, cùng Trần An Tu một đường đi ra khu Nguyệt Đường.

"Thì ra Chương tiên sinh ở chỗ này à, hèn chi cái người tên Hà Quân kia phong thái lại khép nép như vậy. Bọn họ đều là lãnh đạo tương lai, bình thường đều ở trên cao nhìn xuống thôi". Chu Viễn là em họ của Lưu Ba, Lưu Ba đang làm việc ở quán cơm nhỏ, Chu Viễn ngày nghĩ hay lễ lộc gì thường chạy lên núi. Gặp qua Chương Thời Niên nhiều lần, trước đây Trần An Tu nghĩ Chu Viễn là người duy nhất ở phòng kỹ thuật biết rõ quan hệ của hắn và Chương Thời Niên. Nhưng tên này cho tới bây giờ chưa hỏi qua vấn đề này trước mặt hắn, cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường. Hắn có đôi khi hoài nghi nhóc này rốt cuộc có biết hay không, hắn hiểu rõ Chu Viễn là người thẳng thắng, có gì liền nói ra ngay.

"Gần đây công tác thế nào? Mấy ngày ngay hẳn là rảnh rỗi nhỉ?"

"Lễ Quốc khánh thì rất bận, có điều hiện giờ trong khách sạn còn rất nhiều khách, hiện tại tiết trời ấm áp, chưa tới thời gian thật sự vắng khách đâu. Hôm nay anh tới rất đúng lúc, quản lý Tiền, anh Quan bọn họ đều ở đây cả đấy". Lúc đi tới phòng hội nghị, Chu Viễn kéo Trần An Tu nói, "Anh Trần, em dẫn anh đi gặp tiểu Lương nhé".

Chu Viễn năm nay hai mươi hai, kết giao với một cô gái nhỏ, là nhân viên phục vụ phòng hội nghị, lúc trước đã nói qua với Trần An Tu, có điều chưa gặp lần nào. Phòng hội nghị bên kia quanh năm người đến người đi, bọn họ đi đến cũng ít ai chú ý tới.

"Anh Trần, anh ngồi ở đây đi, em đi ra đằng sau gọi em ấy ra", với thân phận hiện giờ của Trần An Tu, trực tiếp đi vào nơi nhân viên làm việc thì không thích hợp, nên hắn cũng đồng ý. Tìm một sô fa ở khu nghỉ ngơi ngồi xuống, lấy báo chí trên kệ xem một chút.

Có nhân viên chu đáo bưng ly nước tới, Trần An Tu ngẩng đầu nói cám ơn, đúng lúc liền thấy một người đang đứng gần đó. Ở chỗ này làm việc hai năm, biết nhiều người lắm, cho nên đi tới chỗ nào cũng gặp được người quen. Có người hắn quên tên, thế nhưng người này hắn nhớ rất rõ, nói thế nào thì cũng từng có một khoảng thời gian kết giao, sau khi rời khỏi Quân Nhã, hắn và Lưu Tuệ cũng đường ai nấy đi.

"Mới rồi còn tưởng nhận nhầm người ấy chứ", Lưu Tuệ chủ động đi tới chào hỏi.

Trần An Tu đối với cô cũng chẳng có ấn tượng gì xấu, hai người chẳng tới được với nhau, chỉ có thể nói là không thích hợp, "Đúng vậy, lâu rồi không tới đây, cô bây giờ còn trong bộ phận phục vụ hội nghị sao?"

Lưu Tuệ cười nói, "Đâu có, hiện tại làm trưởng ca phòng ăn Trung Quốc, hôm nay đến bộ phận hội nghị bên này mượn ít đồ, anh...", ánh mắt cô lướt xuống ngón tay áp út của Trần An Tu, đang nói nữa chừng thì ngừng lại, hai người đơn giản xã giao vài câu, cô liền rời đi.

Chu Viễn dẫn tiểu Lương đến gặp Trần An Tu, bọn họ tìm một góc không bị giám sát, định chào hỏi vài câu. Tiểu Lương thoạt nhìn là một cô gái còn nhỏ tuổi, khuôn mặt tròn trịa, vóc người hơi mập, cười rộ lên rất khả ái, cô theo Chu Viễn gọi anh Trần, tính cách sáng sủa, nói cũng nhiều.

Chu Viễn hiểu họ chưa quen, phần lớn đều là y nói. Nhớ tới người vừa gặp thoáng qua, liền hỏi: "Người vừa rồi là Lưu Tuệ phải không ạ?", bộ phận kỹ thuật có nhiều người biết anh Trần và Lưu Tuệ có một đoạn quan hệ như vậy.

"Đúng rồi, trùng hợp gặp được thì nói vài ba câu".

"Cô ấy hình như còn chưa kết hôn"

Tiểu Lương và Lưu Tuệ đã từng là đồng sự, đối với tình huống của cô ấy biết rõ hơn một chút, nên nói: "Thật ra có nhiều người giới thiệu bạn cho chị Lưu, thiếu chút nữa đã thành, còn định kết hôn vào mùa xuân năm nay. Nhưng hình như nhà chị ấy đòi hỏi gì đó nhiều lắm, bắt phải nhanh chóng đăng ký kết hôn, nên hai người chia tay. Nghe nói gia cảnh chị ấy không được tốt lắm, trong nhà còn có em trai em gái đang đi học, người ta cũng là dân làm công ăn lương, ai lại có nhiều tiền trợ cấp như vậy"

Gia cảnh Lưu Tuệ cụ thể thế nào Trần An Tu chẳng rõ lắm, hai người kết giao một thời gian ngắn, cũng chưa nói chuyện riêng tư của mỗi người. Có điều hiện giờ Lưu Tuệ và hắn đâu có quan hệ gì, Trần An Tu chẳng có hứng thú đi tìm hiểu, ba người tán gẫu được bốn năm phút gì đó, bởi vì sợ quản lý kiểm tra phát hiện, họ rất nhanh liền tản ra.

Bữa trưa, Trần An Tu trà trộn theo người của bộ phận kỹ thuật vào phòng ăn, trong đó có người nhận ra hắn nhưng không lên tiếng, ngay cả mấy người phụ trách kiểm tra thích kiếm chuyện nhất cũng lựa chọn mắt nhắm mắt mở.


"Đã lâu chưa ăn cơm cùng nhau, mùi vị cũng được lắm, em ăn ba chén cơm cộng thêm hai phần thức ăn", Trần An Tu xoay người nhảy lên ghế ngồi, mặt mày hớn hở kể lại chuyện hồi trưa.

"Thoạt nhìn không tệ nhỉ", Chương Thời Niên gõ gõ mặt bàn đồng thời liếc nhóc này một cái, từ giữa chiều trở về liền thần thái sáng láng như thế này.

"Ngày mai có người tổ chức sinh nhật, chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu đi"

"Nghe nói em bề bộn nhiều việc mà?"

Trần An Tu liền chân chó đi qua, xoa bóp vai Chương Thời Niên nói: "Sao có thể, so ra sao bận rộn bằng ngài được, ngài là khổ cực nhất. Tối hôm nay chúng ta không gọi cơm ngoài, ngài muốn ăn gì em nấu cho nhé"

Hôm nay nhìn thấy Lưu Tuệ, Trần An Tu bỗng giật mình, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Hắn chợt nghĩ, nếu ba năm trước không gặp Chương Thời Niên, thì hắn của hiện tại sẽ có bộ dạng gì? Chắc là đã kết hôn rồi, dù gì cũng đã ba mươi, như những người đàn ông khác phải gánh vác gia đình, lập nghiệp. Chiếu cố cha mẹ ngày càng lớn tuổi, em trai em gái, vợ và con cái, có khi còn phải chăm lo gia đình bên vợ nữa kìa. Rồi quan hệ giữa Tấn Tấn và mẹ kế cũng là một vấn đề, sau khi kết hôn bên vợ nhất định sẽ yêu cầu sinh một đứa bé thuộc về con gái họ. Nhưng nếu hắn có thêm một đứa con nữa, trong lòng Tấn Tấn lại càng không được tự nhiên, đứa bé đó đâu giống Mạo Mạo. Mạo Mạo là em trai ruột của Tấn Tấn, cho dù lúc đầu Tấn Tấn không chào đón bé, nhưng cuối cùng cũng tiếp nhận. Nhưng đứa bé kia sẽ không được vậy, nó chỉ làm cho Tấn Tấn cảm giác mình trở thành thừa thãi mà thôi.

Về phương diện công việc, hắn chẳng có bằng cấp, muốn tìm một việc kiếm nhiều tiền đâu phải dễ. Khả năng lớn nhất là về nhà mở quán cơm, nhưng có lẽ du lịch thôn dã đó sẽ khác với hiện giờ. Hắn hiện tại mở Nông gia nhạc tuy rằng cũng muốn kiếm tiền, nhưng không có gánh nặng trong lòng, bởi vì hắn biết còn có Chương Thời Niên là chỗ dựa. Cho dù một ngày nào đó chẳng còn kiếm được tiền nữa, hắn vẫn có thể lui về đứng sau Chương Thời Niên. Trong khi đó, nếu cưới vợ, hắn sẽ không có bất kỳ một đường lui nào, dù chán nản mệt mỏi cũng phải tiến về phía trước, rất nhiều người đều sống như vậy đấy.

"Sao im lặng vậy?"

Trần An Tu cười nói, "Em nghĩ xem chọn cá gì hấp, cá lù đù vàng được không? Cá nước ngọt đem chưng hấp thì có vị hơi tanh, mùa này lù đù vàng ăn rất ngon"

"Đều được"

"Xào thêm một ít cải trắng, canh thì nấu củ sen hầm sườn heo nhé? Chúng ta chỉ có hai người, vài ba món cũng chả nhiều nhặn gì, em tự làm một ít dầu ớt để ăn kèm"

"Được, gọi điện thoại yêu cầu họ đưa qua những nguyên liệu em cần. Chơi cả ngày ở bên ngoài rồi, giờ về phòng nghỉ ngơi chút đi"

"Chơi đâu có mệt, em ở chổ này cùng anh làm việc"

Hiếm khi thấy nhóc này lại ngoan như vậy, Chương Thời Niên sao có thể từ chối, tìm một quyển sách ném cho hắn, "Vậy em ở bên cạnh xem sách đi"

Trần An Tu nhận lấy, vừa nhìn liền nhăn mày nói, "Đây là sách tiếng Anh mà, ở đây anh không có tiếng Trung à?" Chẳng phải hắn xem không hiểu, nhưng cũng chỉ đọc được đại khái, rất lâu lắc. Nội dung thì chỉ phỏng đoán, lúc công tác thì phải chấp nhận, chứ ai lại rảnh rỗi dùng thời gian giải trí đi chịu tội đâu.

"Bên trong không có từ quá khó hiểu, em xem thử đi, cái gì không biết thì hỏi anh", An Tu còn trẻ, không thể lãng phí thời gian như vậy được, nên học thêm một vài kiến thức, cũng phải vì tương lai mà chuẩn bị. Y có thể cho em ấy nhiều thứ, nhưng có vài thứ lại không thể cho, ví dụ như học thức, kinh nghiệm từng trải, tầm nhìn. Những thứ đó cần em ấy tự mình nỗ lực mới có thể có được, y chỉ có thể làm một người dẫn đường mà thôi.

Cá lù đù vàng - 黄花鱼

*****


[219] - Tụ họp ở quán rượu

Bởi vì Chương Thời Niên kiên trì, Trần An Tu đành phải cầm sách lăn qua một bên, ban đầu khó tĩnh tâm được, gặp phải từ nào khó liền hết muốn đọc nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn Chương Thời Niên định hỏi một chút, nhưng người ta hiện giờ đang bận, đâu rảnh để ý tới. Hắn chỉ có thể cào cào mái tóc, cúi đầu cố gắng gặm tiếp, sau đó cũng có thể hiểu được sơ sơ. Sách là tập hợp những câu chuyện nhỏ, giống như Chương Thời Niên đã nói, không có quá nhiều từ vựng khó, nội dung cũng ngắn, đại khái hai ba trang là hết một truyện.

Chương Thời Niên lúc làm việc luôn tập trung tinh thần, nhưng có nhóc này bên cạnh, khó tránh khỏi thỉnh thoảng phân tâm ngó xem tình hình sao rồi. Ban đầu còn ngồi rất nghiêm chỉnh, sau một khắc thì gác chéo chân, hiện tại đang xiêu vẹo dựa lưng vào sô fa, chẳng biết tiếp theo có phải sẽ nằm xuống luôn không?

Giữa lúc đó Donna có tiến vào một lần, tự nhiên nhìn thấy quyển sách trên tay Trần An Tu. Ngày đó cô thấy lúc tiên sinh bỏ công sức sắp xếp lại mấy cuốn sách ở một kệ riêng biệt, còn tưởng những quyển sách tiếng Anh trình độ sơ cấp kia là chuẩn bị cho Tấn Tấn, ai dè là cho vị này nha.

Gặp phải từ khó hắn liền đoán mò, đoán không được thì nhảy cóc qua luôn, cứ như vậy, qua nữa buổi chiều đã xem xong năm câu chuyện nhỏ, đến khi Hà Quân tới đây trưng cầu ý kiến về bữa tối.

Trần An Tu lúc này mới bỏ sách xuống, duỗi thẳng người đứng dậy, "Hôm nay khỏi cần, tôi tự mình nấu"

Hà Quân lại hỏi: "Vậy cần chuẩn bị những nguyên liệu gì ạ?"

Trần An Tu đem một list nguyên liệu mình cần báo cho cậu biết, cậu nhớ rõ, ra ngoài gọi điện thoại kêu người ta mang đầy đủ sang đây.

"Em ra ngoài đây, đến lúc ăn cơm sẽ gọi anh"

"Ừ, đúng rồi, hôm nay em có gọi điện về nhà chưa?"

Trần An Tu nắm tay cầm cánh cửa, bước chân khựng lại nói, "Giữa trưa có gọi, sao vậy?"

"Không có gì, anh nghe nói tối hôm qua Mạo Mạo lại làm ầm ĩ"

Trần An Tu bật cười, "Nó chính là ngang bướng gây sự, nghe ba ba nói tối hôm qua mặc quần áo gì cũng bị nó cởi ra, nháo lên muốn về nhà", chắc bé nghĩ là hắn đang ở nhà đó mà, "Cũng may còn có Tấn Tấn, Tấn Tấn dỗ một hồi mới chịu ngủ". Ban đầu xuống núi dự định muốn chơi mấy bữa, giờ mới rời khỏi hai ngày đã nhớ thương lo lắng cho hai nhóc ở nhà, chẳng lẽ do lớn tuổi, tình thương của cha cũng bắt đầu tràn lan sao? Rõ ràng hồi trước thời điểm mới có Tấn Tấn, hắn đi lính rất ít khi về nhà, bây giờ suy nghĩ lại chẳng hiểu năm đó tại sao mình lại vô tâm đến vậy, "Hôm nay có lẽ tốt hơn rồi, buổi trưa nghe nói chơi đùa rất cao hứng. Đợi lát nữa anh lại gọi về hỏi thăm đi"

"Được, lát nữa anh sẽ gọi"

Trần An Tu vẫy vẫy tay đi ra ngoài

Hiện giờ là năm giờ rưỡi chiều, Chương Thời Niên gọi điện cho mẹ Trần, hồi lâu mà chẳng ai bắt máy. Y lại gọi đến số máy bàn trong cửa hàng vật liệu, người nhận chính là tiểu Kiều, nghe được giọng Chương Thời Niên liền nói, "Chú hai về nhà lấy đồ, thím hai mang theo Mạo Mạo đến cửa trấn đón Tấn Tấn tan học rồi ạ. Di động à? Hình như không mang theo, em vừa mới nghe tiếng điện thoại reo ở trong nhà"


Lục đảo tháng mười mặc dù thời tiết coi như ấm áp, nhưng chưa đến nữa tháng nữa đã lập đông. Đối với phương bắc mà nói, hiện tại đúng là vào cuối thu, sau năm giờ chiều mặt trời lặn xuống rất nhanh, trên núi lúc này càng lạnh hơn.

"Mạo Mạo, chúng ta về nhà ăn cơm nhé, đợi một lát anh trai sẽ về mà", mẹ Trần đè cái mũ trên đầu Mạo Mạo xuống.

Mạo Mạo trong ngực ôm chiếc máy bay, đoan trang ngồi trên ghế nhỏ, ngóng cổ hướng về phía chân núi trông chờ. Bé rất yêu mến Tấn Tấn, mỗi ngày anh trai đi học, chỉ cần bé thấy được liền theo phía sau tiễn đưa, buổi chiều còn mang ghế nhỏ của mình ngồi trước cửa nhà chờ anh. Hôm qua bởi vì Mạo Mạo không thấy ba ba ở nhà mà gây sự, mẹ Trần dụ bé tới đây ngồi chơi một chút, nhân tiện đón Tấn Tấn luôn, ai dè Mạo Mạo lại nhớ kỹ như vậy, hôm nay bắt buộc tới nơi này ngồi chờ.

Mẹ Trần sợ một hồi gió thổi càng thêm lạnh, muốn ôm bé trở về, Mạo Mạo ở trong lòng bà lầm bầm hừ hừ, thân thể toàn thịt là thịt cứ uốn éo tới lui mà chẳng chịu đi.

Mẹ Trần biết rõ nếu cứng rắn ôm bé bỏ đi như vậy, bé trở về nhất định sẽ khóc lóc om sòm. Đang lúc khó xử, thì thấy Lâm Thục Phương từ trong siêu thị nhà bà ta đi ra, bắt chuyện nói: "Chị à, hay là vào trong ngồi đi, trong phòng ấm áp hơn".

Nói thật, mẹ Trần còn chưa muốn bỏ qua cho bà ta, người này miệng mồm bép xép, nói chuyện thiếu suy nghĩ, thường nói những điều không nên nói. Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, Tráng Tráng và Chương Thời Niên hiện tại sống rất tốt, trong lòng mẹ Trần cũng nguôi giận phần nào.

Lâm Thục Phương thấy mẹ Trần không từ chối, cũng biết còn có cơ hội, liền nói thêm vào, "Chị Trần, mình người lớn thì chẳng hề gì, nhưng đừng để trẻ con bị lạnh"

Mẹ Trần vừa nghĩ tới Mạo Mạo thì chẳng muốn kiên trì nữa. Vừa định đồng ý, liền thấy cu cậu thả máy bay, đưa móng vuốt ra phía sau, miệng gọi ê a, đôi mắt phát sáng như ngọn đèn nhỏ, mẹ Trần ngoảnh đầu lại thì thấy xe taxi chở Tấn Tấn tới rồi. Bà nghĩ thấy cũng lạ ghê, đồng dạng là taxi, bà có thể nhận ra do biết bảng số xe, nhưng sao Mạo Mạo lại biết nhỉ. Trên núi xe taxi mặc dù không nhiều, nhưng mỗi ngày vẫn có thể trông thấy mấy chiếc, vậy mà Mạo Mạo có thể nhận ra chiếc xe nào chở Tấn Tấn.

Xe dừng lại, Tấn Tấn mở cửa xe, đeo cặp sách bước xuống, chào tạm biệt với chú tài xế, hướng Mạo Mạo chạy tới.

Mạo Mạo đã sớm ở chỗ này giang rộng tay chân chờ sẵn, rơi vào trong lòng anh trai, chu môi nhỏ thân thân hôn hôn, lại đem khuôn mặt mập mạp của mình cọ cọ vào mặt anh trai, bộ dáng anh em nhà người ta thân thiết ghê lắm ấy.

Tấn Tấn chịu hết nổi kiểu chà đạp nhiệt tình thế này, hơn nữa Mạo Mạo ở trong lòng nhóc cứ ưỡn ẹo chẳng chịu yên, muốn ôm chặt quả thật rất vất vả. Nhóc vỗ vỗ mông nhỏ lộ ở bên ngoài của cu cậu nói, "Được rồi được rồi, anh biết anh biết, em thành thật một chút, chúng ta về nhà nào"

Lâm Thục Phương ở bên cạnh nói: "Hai anh em thật thân thiết quá"

"Anh em không phải chính là như vậy sao?", mẹ Trần xách ghế nhỏ của Mạo Mạo lên, rồi nói: "Cô cũng trở về nhà đi, chúng tôi đi trước đây"

Lâm Thục Phương thấy mẹ Trần cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện với bà, liền hết sức vui vẻ, thấy bọn họ đã đi được hai ba bước bèn vội vã gọi lớn từ phía sau, "Chị Trần, có rảnh tới nhà em chơi nhé". Nghĩ tới việc về nhà lại thấy Văn Nhân và Văn Phong, tâm lại càng phiền lòng hơn, bà lầm bầm một câu: "Tôi đời này thật không có mệnh hưởng phúc mà. Thật vất vả nuôi lớn một đứa cháu gái, cho học thành tài. Lấy chồng không gặp may thì thôi đi, còn phải nuôi dùm con cháu của nhà họ Tưởng, trông tôi giống như mẹ già sao?", sau đó liền nhận mệnh mà đi nấu cơm.

Tấn Tấn ôm Mạo Mạo trên đường trở về, bé con vẫn còn ngoảnh đầu ra sau nhìn nhìn giống như đang tìm cái gì đó

"Ba ba nói hai hôm nữa sẽ trở lại", Tấn Tấn cúi xuống cắn lỗ tai Mạo Mạo

Mạo Mạo nói theo, "Ba ba", đây là từ duy nhất mà hiện giờ bé phát âm rõ ràng

"Mạo Mạo kêu anh trai đi, anh trai..."

"A a..."

"Ôi chao, sao em lại đần như vậy"

Sau khi về đến nhà, mẹ Trần nghe tiểu Kiều nói Chương Thời Niên có điện về, bèn gọi lại, "Ổn mà, Tấn Tấn tan học đã về rồi, lúc này Mạo Mạo đang giúp Tấn Tấn làm bài tập ở trong phòng đấy"

Trần An Tu đem cá hấp, canh hầm đặt lên bàn, đi vào phòng thì thấy Chương Thời Niên vừa ngắt điện thoại, nụ cười trên mặt rất rõ ràng, "Nghe được chuyện gì tốt à?"

"Mẹ nói Mạo Mạo đang giúp Tấn Tấn làm bài tập"

"Cùng làm bài tập? Em thấy phá rối thì đúng hơn"

Trên thực tế giống y như Trần An Tu dự đoán, Mạo Mạo quả thật đang dựa vào lòng Tấn Tấn chẳng chịu rời, ai muốn bế lên đều không được. Còn chưa đến giờ ăn cơm, Tấn Tấn đành phải ôm tên béo ú ngồi trong lòng làm bài tập, hai cái tay mập ú của Mạo Mạo túm lấy sách của anh trai, ngón tay ngắn ngủn chỉ chỉ vào từng chữ trong sách: "A... a..."

Tấn Tấn cũng chẳng hiểu bé nói cái gì, qua quýt trả lời, "Ừ, ừ", tay trái ôm viên thịt Mạo Mạo tròn vo, cằm đặt trên vai bé, viết xong một hàng lại đem hai cái móng vuốt đang đảm nhiệm chức vụ đồ chặn giấy kéo kéo xuống

Mẹ Trần đang ở sân trong lặt rau, chuẩn bị làm cơm chiều, ngó vào trong phòng xem hai anh em một chút, nói với ba Trần đang tính toán sổ sách, "Mạo Mạo hai ngày nay hình như đặc biệt đeo cứng Tấn Tấn"

"Chắc là Tráng Tráng không ở nhà chứ sao nữa".


Tương đối mà nói, Trần An Tu mấy ngày này thoải mái lắm. Ở cùng một chỗ với Chương Thời Niên, khỏi cần lo lắng kiêng dè kẻ khác, mỗi ngày có thể ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh dậy, đôi khi ngủ nướng thêm một chút, Chương Thời Niên cũng sẽ tùy ý hắn. Buổi sáng Chương Thời Niên đến công ty, giữa trưa thì về, hai người cùng nhau ăn cơm trưa, sau bữa trưa thì đi tản bộ dọc theo bờ biển hoặc chạy bộ men theo đường núi, ở ven đường còn mua hai bồn sen đá màu lam

Bọn Chu Viễn tan ca tầm bốn giờ, liền hẹn khoảng năm giờ tụ họp. Trần An Tu buổi chiều ngủ một giấc ngắn, sau đó tiếp tục xem sách tiếng Anh hôm qua dưới sự giám sát của Chương Thời Niên. Nhìn thời gian gần đến, liền thay quần áo ra cửa.

Quán lẩu dưỡng sinh là món Trung Quốc mà Quân Nhã bắt đầu đưa vào tiêu thụ ở cuối mùa thu và mùa đông hàng năm. Lẩu ở đây quả thực rất ngon, giá cả cũng được, rất nhiều người thường ngày hiếm khi đặt chân đến khách sạn năm sao, sẽ nhân cơ hội này đến đây ăn thử. Mỗi lần khách sạn có hoạt động gì đó, bộ phận tiêu thụ đều sẽ biếu tặng những phiếu ưu đãi cho khách quen, thứ nhất là để cám ơn, thứ hai là tuyên truyền. Không cần phải có tên tuổi khách hàng, đưa cho người quen dùng vẫn được, nhưng nhân viên Quân Nhã không được phép sử dụng.

Lần này bọn Chu Viễn chẳng biết lấy từ chỗ nào được vài phiếu, trị giá cũng nhỏ thôi, bốn năm phiếu cộng lại mới được hơn ba trăm. Chu Viễn kín đáo đưa cho Trần An Tu, "Anh Trần, đến lúc đó anh nói là của anh, ngàn vạn lần đừng nói của chúng em nhé, bị chộp ở đây thì thảm lắm".

Những người ở bộ phận kỹ thuật mặc dù hàng ngày làm việc ở Quân Nhã, nhưng do nhiều nguyên nhân, rất ít có cơ hội nghiêm túc làm khách ở chỗ này. Trước khi tiến vào, cả đám đều nhìn qua cửa kính vuốt lại tay áo, kéo kéo vạt áo cho thẳng thóm. Động tác này của bọn họ khiến rất nhiều người chú ý, Trần An Tu quay đầu lại liền thấy Lưu Tuyết và hai cô bạn gái đi ngang qua, có điều Lưu Tuyết chỉ lo tán gẫu nên không thấy hắn.

Công việc của Trần Thiên Tề rất tốt, Lưu Tuyết cũng có thể kiếm ra tiền, cô tới nơi này ăn cơm, Trần An Tu chả thấy có gì lạ. Có điều vừa nhìn thấy cô ta, vết thương trên chân vốn đã yên giờ lại phát đau. Quán cơm lớn như vậy, hy vọng đừng đụng mặt nhau, nếu không ăn uống cũng chẳng vui vẻ gì.

Chỉ qua vài phút thôi liền biết, ông trời dễ gì thuận theo ý người. Sự việc trùng hợp như vậy, mấy người Lưu Tuyết cũng tới đây ăn lẩu, hai bàn tuy không sát bên, nhưng cách nhau chưa tới hai thước, muốn không thấy nhau cũng khó.

Trên thực tế Lưu Tuyết lúc ở cửa đã thấy Trần An Tu, một đám đàn ông đi chung như vậy không thấy mới lạ. Nhưng cô lơ đẹp luôn, tiếp tục cùng bạn bè tán gẫu, chả muốn chào hỏi hắn đâu.

Trần An Tu nhìn thấy cô ta như thế, tất nhiên chẳng muốn chủ động đi tới chào hỏi, cũng giả vờ không biết, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi lướt qua. Ngồi xuống ghế, mỗi người một tờ thực đơn, hôm nay tụ tập đều là những thanh niên trẻ tuổi, đối với mấy loại lẩu hoa tươi, lẩu thuốc bắc đương nhiên chẳng có hứng thú, họ liền chọn loại lẩu cay, gọi thêm mấy đĩa thịt. Lưu Tuệ làm trưởng ca ở đây, còn khuyến mãi tặng thêm một mâm rau xanh.

Ngồi vào bàn cơm, Trần An Tu phát hiện kỳ thật tâm tình của hắn so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều. Lưu Tuyết ngồi ở vị trí liếc mắt là có thể nhìn thấy, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, hắn vẫn vui vẻ thoải mái. Uống một chút rượu, ăn được giữa chừng, quản lý Tiền Triết và Quan Bình vừa mới tan tầm cũng chạy tới. Lại gọi thêm vài món ăn, bầu không khí càng náo nhiệt. Trần An Tu biết rõ tửu lượng của mình, chẳng dám liều mạng, đùa giỡn quanh co một hồi, uống đại khái liền cho qua.

Trần An Tu lúc ra cửa quên mang di động, một đám đàn ông cụng ly tới lui một hồi cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu thời gian. Trên bàn đã gục xuống hai tên, Trần An Tu xem như còn thanh tỉnh, cho nên hắn nghe được bên cạnh có tiếng cãi vả. "Vì sao không thể dùng? Đây là phiếu ưu đãi mà khách sạn các người phát mà. Chúng tôi tới dùng cơm các người lại không nhận, đây là muốn gài bẫy khách hả?"

"Xin lỗi, vị nữ sĩ này, chuyện là như vầy, bởi vì những phiếu ưu đãi của cô đã quá thời hạn sử dụng rồi ạ"

"Chỗ nào có ghi thời hạn sử dụng đâu? Sao tôi lại không thấy?"

Người phục vụ cầm hóa đơn tính tiền, thái độ cung kính, "Là ở bên dưới góc phải phiếu ưu đãi ạ, thưa nữ sĩ"

Lưu Tuyết cúi đầu nhìn xem một chút, đúng là như vậy, nhưng muốn cô ta áy náy nói xin lỗi căn bản là điều khó xảy ra, huống chi chỉ là một người phục vụ. Cô lấy trong túi xách ra thêm một đống phiếu, đưa người phục vụ nói: "Cậu xem một chút, những thứ này đều quá hạn sao?"

Trần An Tu nhìn độ dày, ít nhất cũng có bốn năm trăm phiếu, nếu như đếm kỹ có thể lên đến cả ngàn phiếu chứ chẳng chơi. Nhìn lại trên bàn một chút, mấy mâm nấm và thịt đều chưa mở bao bì, trong lòng đã hiểu được ý đồ của cô nàng.

Người phục vụ nhận lấy mớ phiếu kia, không rời đi, ngay trước mặt bọn họ lần lượt giở ra từng phiếu kiểm tra, qua gần mười phút, mở miệng nói: "Thật ngại quá, nữ sĩ, những phiếu này toàn bộ đều quá hạn"

Nét mặt Lưu Tuyết có chút lúng túng, hỏi lại lần nữa, "Cậu nhìn rõ chưa? Thật sự quá hạn hết sao? Tôi mới lấy chưa được mấy ngày"

"Đúng vậy, thưa nữ sĩ, vào ngày tám tháng này đã hết hạn"

"Mới qua vài hôm chứ mấy, nhiều tiền như vậy mà không thể sử dụng sao?"

Quan Bình ngồi bên phải Trần An Tu, lúc này giơ chén rượu lên, nhấp được một ngụm liền bật cười, thấp giọng nói với người cùng bàn: "Người phụ nữ này tới đây chọc cười sao?". Hết hạn chính là hết hạn, qua mấy ngày có liên quan gì, cho dù qua nữa ngày cũng đã gọi là hết hạn.

Lưu Tuyết xấu mặt thế này, Trần An Tu tự nhiên cũng cảm thấy chẳng có gì vui vẻ. Nếu đặt trong tình huống bình thường, dù sao cũng là vợ của Trần Thiên Tề, hắn khẳng định sẽ không ngồi yên bỏ mặc. Nhưng hai ngày trước mới bị cô ta hãm hại, ban nãy lại phớt lờ chẳng đếm xỉa tới. Hắn chắc phải có một tấm lòng quảng đại lắm mới chủ động đứng ra giúp đỡ, ngược lại coi chừng Lưu Tuyết còn tưởng rằng hắn nhân cơ hội này đi nịnh bợ cô ta nữa đấy.

"Thật ngại quá, nữ sĩ"

Lưu Tuyết lại nói cái gì đó, thanh âm rất thấp, lần này ngay cả Trần An Tu cũng hết nghe được, chỉ nghe người phục vụ đáp lời: "Theo quy định của khách sạn chúng tôi, nếu như các món ăn không có vấn đề gì về chất lượng, thì không thể trả lại, thưa nữ sĩ". Kết hợp với động tác chỉ tay lên bàn ăn của Lưu Tuyết, rất dễ đoán cô ta muốn gì. Chắc là ban nãy ỷ y có phiếu ưu đãi nên gọi nhiều món, thuận tiện gói lại mang về. Hiện tại biết phiếu ưu đãi đã mất hiệu lực, cần phải dùng tiền của mình để trả nguyên một bàn, có chút xót của đấy mà.

Quả nhiên sau một lúc liền nghe Lưu Tuyết hạ giọng thật nhỏ nói: "Thế nhưng những món này chúng tôi đều còn nguyên, một chiếc đũa cũng chưa từng động tới"

Ở nơi này giằng co hồi lâu khiến cho trưởng ca chú ý tới, họ đều đi sang đây, vấn đề vẫn chưa dàn xếp được. Lưu Tuyết dường như rất kiên trì, cuối cùng những người ở đây hết cách, kinh động đến cả tầng trên. Trần An Tu thấy Lưu Việt cũng tới, Lưu Việt bây giờ là trợ lý tổng giám bộ phận ăn uống. Hắn ta trước đây đã từng làm qua công tác phục vụ sảnh lớn, đối với việc xử lý các vấn đề liên quan đến khách hàng cũng rất am hiểu.

Lưu Việt trước tiên tự giới thiệu mình, còn nói: "Vị nữ sĩ này, chúng ta có thể tới phòng khách giải quyết tiếp không? Ở đây nói chuyện không thích hợp lắm"

"Tôi thấy chẳng có gì là không thích hợp cả, tôi chỉ hỏi những món này tôi chưa động đũa qua, có thể trả lại hay không? Ở chỗ khác ăn uống, miễn là không ảnh hưởng đến món ăn đều có thể trả lại, còn khách sạn các người vì sao lại không được? Vậy mà cũng gọi khách sạn phục vụ năm sao gì chứ, như vậy mà cũng gọi là tận tâm vì khách hàng sao?"

Trần An Tu quả thật nên vì tài ăn nói của Lưu Tuyết mà vỗ tay tán thưởng, lý lẽ ngược ngạo vậy mà cũng tìm ra được. Hắn nhìn sự tình càng nháo càng lớn, một mực không để ý cũng kỳ, muốn đi qua nhìn xem một chút, hắn vừa mới đứng dậy, liền nghe Chu Viễn nói, "Anh Trần, Chương tiên sinh tới"

Trần An Tu liền ném Lưu Tuyết qua một bên, bước nhanh về phía Chương Thời Niên, "Sao anh lại tới đây?"

"Điện thoại em để quên trong phòng, Lâm tiên sinh gọi tới"

Trần An Tu đưa tay nhận lấy, xem lại nhật ký cuộc gọi, "À, à".


Bọn họ đứng chỗ này cách bàn của Lưu Tuyết rất gần, Lưu Việt cũng nhìn thấy Chương Thời Niên. Có điều hắn ta đang giải quyết vấn đề của khách hàng, không thể sang đây, liền khom người, cung kính gọi một tiếng, "Chương tiên sinh".

- Lẩu hoa tươi

*****


[220] - Lòng tốt không được hồi báo

Lưu Tuyết vừa rồi còn cố tranh cãi, căn bản không thấy Chương Thời Niên đến. Lúc này nhìn thấy động tác bất thình lình này của Lưu Việt, theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện ra Chương Thời Niên và Trần An Tu đứng ở đó. Cô cắn môi, nhất thời cảm thấy thể diện bị mất sạch. Từ đó đến giờ, cô đối với nhà chú hai không quá để ở trong mắt, thậm chí thường hay nhìn họ bằng ánh mắt bề trên. Tuy rằng chẳng dám lộ rõ ra mặt như nhà chú ba, nhưng trong đầu đúng là đã suy nghĩ như vậy. Cho nên khi bị bẽ mặt trước mặt người nhà họ, nhất trước mặt Trần An Tu gần đây luôn bất hòa với cô, khiến cô căn bản không cách nào chấp nhận được.

Nhưng trong lòng cô ôm một chút may mắn, có lẽ Trần An Tu căn bản chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Dù sao hai bàn đâu gần nhau, cô nói chuyện nhỏ tiếng, nếu mà Trần An Tu biết, chỉ bằng quan hệ hiện giờ của họ, hắn đã sớm qua đây châm chọc khiêu khích rồi.

Có điều Chương Thời Niên rốt cuộc là ai, vì sao cái người tự xưng là trợ lý tổng giám lại tôn kính với hắn như vậy? Lúc Chương Thời Niên giúp Trần Thiên Ý và Lý Văn Văn tìm được công việc tốt như vậy, cô đối với thân phận Chương Thời Niên đã từng phát sinh nghi ngờ. Nhưng cô không tin mắt nhìn người của mình lại kém vậy, chắc nhà y cũng có chút địa vị nho nhỏ mà thôi. Có điều người nhà y chẳng nể mặt cô gì cả, giới thiệu mua có mấy món đồ mà cứ một mực từ chối, chẳng lẽ còn muốn cô phải tươi cười với họ sao? Muốn vậy thì phải xem Quý gia phân lượng được bao nhiêu, nếu quả thật chú tư nhà họ có bản lãnh kia, cô cho dù cong lưng cũng vui vẻ chấp nhận, nhưng tình huống hiện tại đoán chừng Quý gia cũng chả có bản lãnh gì quá lớn.

Có điều tình huống trước mắt đang cần người giúp đỡ, đầu lóc Lưu Tuyết xoay chuyển thật nhanh. Hiện tại mặc kệ thân phận Chương Thời Niên là gì, y nhất định quen biết với vị trợ lý tổng giám đang đứng trước mặt này, hay là mượn sức Chương Thời Niên, khiến cho chuyện kế tiếp dễ giải quyết hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, Lưu Tuyết từ trên ghế đứng lên, xoay người, nụ cười một lần nữa lại treo lên, ai nhìn thấy đều biết cô ta muốn bắt chuyện với Chương Thời Niên.

Nhưng Chương Thời Niên gần trong gang tấc dường như chẳng thấy cô ta, một tia mắt cũng chưa từng bố thí, đối với Lưu Việt gật gật đầu một cái coi như trả lời. Cái cách làm ngơ này càng khiến cho đối phương lúng túng khó chịu hơn so với bất kỳ lời nói nào, cử chỉ này của y ở trước mặt đông người giống như giáng cho Lưu Tuyết một cái tát.

Lưu Tuyết dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, lòng tự ái cao, mặt cô thoáng cái đỏ rần, viền mắt đã ướt nước, hàm răng không ngừng run rẩy, cắn môi đến bật máu. Cô đứng một hồi, bất thình lình cầm túi lên bước nhanh ra ngoài, người phục vụ ngăn cản lại khách khí nói, "Nữ sĩ, đây là hóa đơn tính tiền của cô"

Lưu Tuyết lại nổi cơn, nặng nề kéo cái ghế ngồi phịch xuống, cánh tay bất cẩn quét qua mặt bàn đầy ắp đĩa lớn đĩa nhỏ, liền có mấy cái loảng xoảng rơi xuống đất. Sảnh chính quán lẩu này không lót thảm, chén đĩa rơi trên mặt đá cẩm thạch tiếng động rất lớn, những người khác đang dùng cơm cũng bị làm phiền, ánh mắt khiển trách hướng về đây tới tấp, khiến cho Lưu Tuyết càng phẫn nộ.

Lưu Việt cũng biết để vậy không hay, nhưng hắn rõ ràng không dám hỏi Chương Thời Niên, liền lặng lẽ chuyển ánh mắt nghi vấn cho Trần An Tu, người sau rất rõ ràng lắc đầu một cái, Lưu Việt thôi không hỏi nữa.

Hai người bạn gái đi cùng Lưu Tuyết chưa tính là quen thân, chẳng qua mới biết nhau trong thời gian làm đại lý tiêu thụ, nói là về sau có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hôm nay là Lưu Tuyết chủ động mời khách, nhìn thức ăn rất nhiều mà Lưu Tuyết nói bọn họ có thể đóng gói mang về, các cô nhìn ra Lưu Tuyết này có vấn đề. Nhưng sẽ không ngu ngốc mà chủ động trả tiền, một bàn này chẳng hề rẻ, ai biết chi tiền ra rồi còn có thể lấy lại được không, hai người bọn họ liền muốn rời đi. Lưu Tuyết thấy tình huống như vậy cũng chẳng thèm tỏ ra xấu hổ nữa, tranh thủ ngăn họ lại, muốn phải chia đều.

Cái ngành buôn bán này của bọn họ, tính tình quá tốt sẽ khó kiếm được tiền, cho nên hai người phụ nữ này cũng chả phải dạng hiền lành gì. Ba người liền đánh nhau ngay tại chỗ, hùng hổ mắng chửi, so với lúc bộ dáng chị em thuận hòa lúc ăn cơm như thay đổi 180 độ.

Trần An Tu tuy không muốn thấy Lưu Tuyết, nhưng cô ta ở trước mặt mình bị người khác đánh dù sao cũng rất khó coi, liền tiến lên một bước muốn ngăn cản. Chương Thời Niên kéo tay hắn lại, cười nói: "Thế nào, không chịu giới thiệu cho anh biết bạn bè của em sao?"

"Nhưng mà...", hắn đưa mắt ra hiệu về phía Lưu Tuyết

"Trong khách sạn sẽ có người tới giải quyết", Lưu Việt nếu chỉ có chút chuyện cỏn con ấy cũng làm không xong, ở Quân Nhã được làm trợ lý Tổng giám chính là hạn mức tối đa của hắn ta.

Lưu Việt hiển nhiên cũng không muốn Chương Thời Niên phải lưu tâm, phá hỏng ấn tượng về mình. Lập tức kêu người đến kéo ra, khách khí nhưng không cho phép cự tuyệt đem ba người mời sang phòng khách bên cạnh.

Người bộ phận kỹ thuật bên này đều chú ý tới Chương Thời Niên, suy cho cùng một người như vậy khiến người ta làm lơ là rất khó. Mọi người biết Chu Viễn và Trần An Tu quan hệ rất tốt, vừa rồi còn thấy Chu Viễn lên tiếng nhắc nhở, bèn có người thấp giọng hỏi hắn ta: "Người kia là ai vậy?"

"Một người bạn của anh Trần", đúng như Trần An Tu nghi ngờ, Chu Viễn quả thực chẳng biết mối quan hệ của hai người. Lưu Ba đã từng kể lại cho cậu ta, nhưng mấy chuyện như vầy Lưu Ba nói năng có hơi vụng về, cứ quanh quanh co co, mà Chu Viễn lại là một người tính tình ngay thẳng, cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi qua phương diện này. Kết quả hai bên đều cho rằng đối phương đã hiểu, kỳ thực sóng điện não của cả hai từ trước đến nay chưa hề đồng bộ với nhau.

"Thoạt nhìn giống như rất có tiền nha", đây là kết luận của Quan Bình. Bọn họ làm việc ở trong khách sạn rất lâu rồi, dạng người nào chưa thấy qua, vẫn có chút nhãn lực. Không dám nói liếc một cái liền biết người ta có bao nhiêu tài sản, nhưng nhìn người có tiền hay không trong lòng bọn họ vẫn nhận biết được một ít.

Chu Viễn đem phần thịt bò còn lại trút vào nồi lẩu, kêu mọi người mau mau ăn, còn nói: "Không phải rất có tiền hay sao? Ở khu Nguyệt Đường bên kia đó, chị dâu hẳn là biết, chị ấy hiện tại phụ trách dọn dẹp tại nhà của Chương tiên sinh đó"

Cả bàn đều hít vào một hơi, tiền lương một năm của mấy người đang ngồi đây cũng không đủ qua khu Nguyệt Đường ở được một đêm nữa kìa, đây chính là khoảng cách nha

"Anh Trần tại sao quen được người có tiền như vậy?"

Chu Viễn mò vớt được ít thịt bò, nhúng vào nước chấm, miệng vừa nhai vừa nói, "Em nhớ hình như ba năm trước Chương tiên sinh đến đây cũng ở căn biệt thự kia", chắc là đặc biệt yêu thích chỗ đó ha, hai lần tới đều ở cùng một nơi. "Lúc đó tổng giám Hàn tìm được cho anh Trần một công việc, qua làm trợ lý Chương tiên sinh hai tháng, mọi người đã quên sao?" Nếu quên thì cũng phải nhớ vị Chương tiên sinh này chứ.

Hôm nay mấy người ngồi đây ăn cơm đều là bạn bè cũ của Trần An Tu, bọn họ đối với việc này đương nhiên còn nhớ. Năm đó Trần An Tu sau khi quay lại một thời gian ngắn, sau đó vì chuyện của Hạ Phỉ mà từ chức.

Quan Bình vỗ bàn một cái nói, "Nói đến đây anh mới nhớ, vị Chương tiên sinh này, năm đó lúc rời khỏi đây đã cho bà nhà anh rất nhiều tiền boa nha, khiến bà ấy hết sức vui vẻ. Có một khoảng thời gian chị dâu các cậu rảnh rỗi liền lải nhải liên tục bên tai anh, cái gì mà Chương tiên sinh lớn đến bực nào, tính nết rất ôn hòa, thói quen sinh hoạt tốt. Gian phòng mà ngài ấy ở qua chẳng đời nào giống như bọn nhà giàu mới nổi biến thành cái ổ heo, sau khi bọn kia rời đi còn tốn cả ngày mà chưa dọn xong. Mấy cậu không biết bà ấy thổi phồng người ta lên đến tận trời, tôi suýt chút nữa bị đạp xuống tuốt dưới đất". Nếu chẳng phải luôn tin tưởng vợ mình, khi nghe thấy những lời đó, còn tưởng rằng bà ấy muốn phát triển thêm bên ngoài ấy chứ. Nghĩ tới chuyện xưa này, đầu liền có chút trướng đau, có thằng đàn ông nào có thể nhịn nổi khi bà vợ mình luôn miệng khen người đàn ông khác như hoa như ngọc thế chứ.

Mọi người đối với cảnh ngộ ai oán của Quan Bình đều đồng tình cười vang mà khen ngợi, Quan tổng nhà chúng ta rất rộng lượng nha.

Quan Bình từng hơn một lần tức giận bất bình, luôn cho rằng và vợ nhà mình thổi phồng một cách quá đáng. Nhưng bây giờ nhìn người đàn ông đang đi tới cùng Trần An Tu, trong lòng hắn ta hết hy vọng mà thở dài, bị đánh bại bởi một người đàn ông như thế này, hình như chả có gì ủy khuất cả. Mơ hồ còn có loại cảm giác, có thể kết bạn được một người như vậy dường như cũng là một quang vinh. Cảm giác thật kỳ quái, hắn bắt đầu hoài nghi mình có phải có tâm lý thích tự ngược hay không?

Vừa rồi mặc dù có nhỏ giọng thảo luận về nhân vật này, hâm mộ ghen tị đều có, nhưng chờ người đến nơi, mấy người liền thận trọng đứng dậy. Hết cách thôi, bọn họ giống như không phải là người cùng một quốc gia vậy, tuy người này rất ôn hòa nhã nhặn, tuy cũng gật đầu chào hỏi, nhưng khí thế trên người khó thay đổi được.

Chu Viễn coi như đã gặp Chương Thời Niên tương đối nhiều lần, nhưng dù vậy, hắn vẫn khó có thể bình tĩnh trò chuyện với Chương Thời Niên một cách tự nhiên được

Trần An Tu giới thiệu hai bên với nhau, thấy Chương Thời Niên không có ý định rời đi, liền kê thêm một cái ghế bên cạnh mình. Quan Bình thức thời xích qua bên cạnh một chút, người trên bàn cười ha ha, lần lượt uống thêm, nhưng bầu không khí trên bàn so với ban nãy yên tĩnh hơn rất nhiều

Hôm nay ăn lẩu cay, nguyên nhân do cơ thể Chương Thời Niên, Trần An Tu cũng đâu dám cho y ăn mấy món có tính chua cay kích thích trong mùa hanh khô này. Nhưng không thể bắt những người còn lại phải đổi nồi lẩu, liền yêu cầu thêm bát nước sôi. Đem rau cải và thịt được vớt ra từ nồi lẩu cay nhúng qua nước trong veo, sau đó mới gắp vào chén trước mặt Chương Thời Niên, còn dặn dò thêm, "Cổ họng anh khó chịu nên ăn ít thôi nhé". Hắn theo thói quen chăm sóc Chương Thời Niên, làm chuyện này rất quen tay, căn bản là chả thấy gì khác thường

Người ngồi đây tuy đều là những tên đàn ông thô tục, tâm tư không đủ tỉ mỉ, nhưng chẳng khó để bọn họ nhận thấy cử chỉ này của Trần An Tu có điểm kỳ lạ. Kiểu quan tâm này có phải có chút thái quá, rất là... thân mật đi? Nếu như tiếp tục như vậy, thật giống như ông chồng yêu thương vợ mình, hay là bà vợ đang chăm sóc ông chồng mình? Dù sao cũng thú vị ghê nha.

Nhìn lại vị kia, rõ ràng là đã quen được chăm sóc như vậy, vẫn thản nhiên ăn vào miệng, giữa hai người kia có một loại ăn ý mà người ngoài khó có thể xen vào được, đây thật sự là bạn bè sao? Nhưng không phải bạn bè thì còn có thể là quan hệ gì?

Kỳ thực Chương Thời Niên trước khi tới đã ăn cơm rồi, nhưng đối với động tác thân cận của Trần An Tu cũng chẳng chối từ. Y hôm nay không chỉ là tới ăn cơm, sau khi ăn một chút thịt và rau Trần An Tu gắp vào chén mình, liền chủ động kính mọi người hai chén rượu. Chén thứ nhất chúc mừng mọi người hôm nay quen biết nhau, chén thứ hai ý tứ liền có chút vi diệu, chính là cám ơn mọi người vẫn luôn chiếu cố Trần An Tu từ đó đến giờ.

Trong đầu mọi người giống nhau đều thoáng qua ý nghĩ, đây chẳng phải là lời mà người thân ruột thịt trong gia đình mới có thể nói sao?

Trần An Tu lén lén ở sau lưng mọi người giật giật áo Chương Thời Niên, nếu có thể, hắn thật muốn đánh tên này ngất xỉu ngay tại chỗ rồi mang trở về.

Tay trái Chương Thời Niên đặt xuôi ở bên người nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay hắn, Trần An Tu sợ y ở trước mặt đông người làm ra hành động gì quá đáng hơn, lập tức rụt tay trở về, nghiêm chỉnh trở lại.

Mặc kệ trong bụng mọi người suy nghĩ kỳ quặc thế nào, nhưng người ta mời rượu không thể không uống, vì thế hai chén rượu này ai nấy đều uống một cách sảng khoái.

Giữa bữa cơm Chương Thời Niên có ra ngoài một hồi, lúc trở lại liền có thêm rất nhiều món ăn và rượu ngon, còn chủ động thanh toán. Mọi người khiêm nhường một hồi, đều nói thế này không hay lắm, rối rít tỏ ý muốn góp vào, Trần An Tu đều ngăn lại.

Trải qua chuyện này, tuy rằng mọi người vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Chương Thời Niên, nhưng không khí trên bàn rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, dù sao người hào phóng ai mà không thích chứ.


Một màn này đều rơi vào trong mắt Lưu Tuyết đang ra ngoài gọi điện thoại, trong lòng cô càng hận hơn. Cô hôm nay mang theo mấy phiếu ưu đãi trị giá khoảng hai ngàn, chỉ có chưa tới hai trăm tiền mặt trong người. Cô muốn tỏ ra xa hoa chút vậy là đủ rồi, tưởng rằng ăn bữa cơm thôi, nhưng bây giờ một bàn này có giá một ngàn sáu, cho dù ba người chia đều, cô cũng không đủ tiền mà trả.

Hai vợ chồng gần đây lúc nào cũng gây gổ, Trần Thiên Tề vì muốn yên tĩnh đã trốn ở bệnh viện đã mấy ngày rồi. Lưu Tuyết cứ mỗi ngày gọi một cú điện thoại kiểm tra giờ làm việc, cho nên hồi tối này Trần Thiên Tề vừa nhận được điện thoại Lưu Tuyết gọi tới, chẳng thèm nghĩ ngợi mà cúp luôn. Lưu Tuyết tiếp tục gọi lại, hắn trực tiếp tắt máy.

Nhà mẹ đẻ Lưu Tuyết cách ở đây rất xa, lái xe chạy đến cũng phải mất hai canh giờ, căn bản không kịp rồi. Gọi điện cho Trần Thiên Tề thì chẳng bắt máy, cô lại gọi về nhà mẹ chồng. Lý Văn Thải vừa nghe cô đang ở khách sạn cần đem tiền tới, chưa đợi giải thích nguyên nhân liền trực tiếp cúp máy. Duệ Triết do bọn họ nuôi bên người, một phân tiền chẳng thèm đưa, giờ còn muốn họ cầm tiền đến đó trả sao, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy hả.

Lưu Tuyết nghe tiếng tút tút, oán hận mắng, "Bà già chết tiệt". Chuyện như vậy ngoại trừ người trong nhà, cô không muốn nhờ người ngoài. Cho dù là bạn bè tốt nhất, nếu mà truyền ra chẳng phải làm trò cười cho người khác sao, cầm phiếu ưu đãi quá hạn đến khách sạn ăn cơm, người ta cười cho thối mặt.

Trải qua thương lượng, hai cô gái kia mỗi người bỏ ra ba trăm đồng liền rời khỏi, trước khi đi còn mắng Lưu Tuyết, "Sau này không tiền thì đừng bày đặt ra vẻ, còn mời người khác đến khách sạn năm sao ăn cơm, thật là mất mặt mà"

"Gấp gáp muốn nịnh bợ mà không ai để ý tới, xấu hổ chưa kìa!"

Nói câu này hiển nhiên là nói móc phản ứng của Chương Thời Niên ban nãy, miệng hai cô này cũng đủ độc, cảm thấy bị thua thiệt liền đáp trả cay cú, không chừa chút đường sống nào cho đối phương. Hai người kia mắng xong thì rời đi, nhưng Lưu Tuyết không có tiền trả phải ở lại.

"Lưu Tuyết, nếu cô kiên trì không trả tiền, chúng tôi chỉ còn cách báo cảnh sát"

Lưu Tuyết lục lọi túi xách, cố gắng tìm, thẻ hội viên, thẻ siêu thị, phiếu chăm sóc sắc đẹp, thật bực mình mà. Lúc trước đi 4S liền đem tất cả thẻ ngân hàng rút ra, hai ngày nay không cần tới liền quên để vào trở lại, cô đem chứng minh đưa đến trước mặt Lưu Việt, "Tôi để chứng minh ở đây, bây giờ về nhà lấy tiền trả, vậy được chưa?"

"Xin lỗi, Lưu nữ sĩ, chúng tôi không có quyền giữ lại chứng minh của cô", Lưu Việt cung cung kính kính đem thẻ trả lại cho cô. Thái độ vẫn ôn hòa như cũ, chỉ có những người quen hắn mới biết, sự nhẫn nại của hắn sắp đến cực hạn. Gặp qua nhiều người phách lối, nhưng xảy ra chuyện mà vẫn còn lớn lối được như vậy thì rất hiếm. Nếu không phải thấy cô ta và chủ tịch cỏ vẻ quen biết nhau, hắn ta đã đem chuyện này giao cho cảnh sát từ lâu rồi.

Những người khác đều đã giải tán, Trần An Tu thấy Lưu Tuyết còn chưa ra khỏi phòng tiếp khách, liền đi qua gõ cửa. Hắn biết rõ trình tự xử lý của khách sạn, loại chuyện giống vậy thông thường sau cùng sẽ gọi cảnh sát. Lưu Việt tới mở cửa, vừa quay người liền nghe Lưu Tuyết ở đằng sau đem ly trà mời khách từ trên bàn ném xuống đất.

Trần An Tu vào cửa thì thấy dưới đất hỗn loạn, trong này có trải thảm, màu sắc tương đối nhạt, bị màu vàng sẫm của nước trà vẩy lên trên hết sức nổi bật. Hắn cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, từ trong túi móc ra năm trăm đồng, "Cô cầm lấy cái này dùng trước đi". Hắn hôm nay đi ăn cơm mang theo không nhiều lắm, ban đầu mọi người dự định góp tiền lại với nhau, ai dè Chương Thời Niên giành trả, nên tiền chưa động tới. Ăn lẩu ở đây giá cả cũng được, bọn họ một đám đàn ông vừa ăn thịt vừa uống rượu, nếu không có Chương Thời Niên kêu thêm mấy món, mỗi người trả chừng ba trăm là đủ rồi. Lưu Tuyết gọi đồ ăn hơi nhiều, hắn đưa năm trăm cũng chả đủ đâu vào đâu, nhưng thấy hai cô gái kia rời đi, chắc là đã trả tiền phần mình rồi.

Nhưng Trần An Tu không biết rõ tình huống của Lưu Tuyết, hiện giờ có đưa cho cô năm trăm cũng chẳng đủ. Cô cảm thấy Trần An Tu đem năm trăm đồng đến cười nhạo mình, giống như xua đuổi ăn mày vậy đó. Cô cầm tiền, giây tiếp theo liền trực tiếp ném thẳng lên người Trần An Tu. Nếu như không phải khác biệt chiều cao, phỏng chừng muốn ném trên mặt hắn kìa. "Khỏi cần cậu làm bộ hảo tâm, thấy tôi bị chê cười trong lòng cao hứng lắm hả?". Hơn nữa cô thấy rõ trong túi áo Trần An Tu còn có rất nhiều phiếu ưu đãi, cô chẳng tin mấy cái đó cũng hết hạn, chỉ đưa năm trăm đồng có lợi ích gì? Vừa giả bộ làm người tốt, lại tốt không tới nơi tới chốn, đây không phải là cố ý sao?

Lưu Tuyết vừa ném tiền, sắc mặt Trần An Tu không thay đổi, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống

Trần An Tu ngồi xổm xuống nhặt tiền lên, lãnh đạm liếc Lưu Tuyết một cái, xoay người rời đi.

Lưu Việt nhìn sắc mặt Chương Thời Niên cũng biết khỏi cần hỏi thêm, bèn nói với người quản lý sảnh ăn, "Báo cảnh sát đi".

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top