Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nông gia [31 - 35]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nê đại vương

Nguồn: http://bachquydahanh2812.wordpress.com/chuahoan/ml-nong-gia-nhac-tieu-lao-ban-2/

----------


31| Lộ trình làm chốt thí của Tiêu Phi

Gần đến dịp lễ 1/5, thành phố Lục Đảo chính thức tuyên bố bước vào mùa du lịch, số khách ở trọ tăng lên rõ rệt, khách sạn từ trên xuống dưới cũng bận rộn hơn. Cũng vào lúc này, trưởng phòng Hàn được điều đi, trước đó, mọi người trong phòng góp tiền tổ chức một bữa ăn ở quán lẩu gần đó, làm đồng nghiệp lâu như vậy, tất cả mọi người đều muốn có những giây phút vui vẻ trước khi chia tay. Nhưng buồn cái là, hôm đó Vương Kiến cũng đến, mọi người không quen thân với hắn, nhưng hắn là cấp trên, hắn muốn tới cũng không ai dám cản, hắn ngồi cạnh trưởng phòng Hàn, ngay cả người ồn ào nhất phòng kỹ thuật cũng không dám lên tiếng, tất cả mọi người chỉ chăm chăm ăn cơm, thỉnh thoảng mời trưởng phòng Hàn một chén rượu nói vài ba câu nói, khiến bữa ăn có vẻ buồn tẻ và nặng nề.

Trên bàn tiệc, trưởng phòng Hàn dẫn Trần An Tu chủ động mời rượu Vương Kiến, không thể tính là xin lỗi, nhưng ít nhất cũng hi vọng mọi người làm chung một bộ phận, khi gặp nhau cũng bớt xấu hổ, Vương Kiến cũng không nói gì quá đáng, "Trong công việc, tôi là người phân rõ cấp trên cấp dưới, ở vị trí nào, nên làm gì, nên nói năng ra sao, tôi rất rõ, tôi hi vọng cấp dưới cũng vậy."

Vương Kiến nói không nhỏ, rất nhiều người ngồi đêu đều nghe thấy, mọi người đều hiểu những lời này là dành cho Trần An Tu, đồng thời cũng là một hình thức đánh phủ đầu đới với bọn họ, vì thế càng cảm thấy ngồi đây ăn bữa cơm này thật không có ý nghĩa, nhưng vì có mặt trưởng phòng Hàn nên cũng không ai muốn rời đi sớm.

Tổng giám Hàn vừa đi, đúng như dự đoán của mọi người, bộ phận nhân sự thông báo Vương Kiến trở thành tổng giám phòng kỹ thuật, bên cạnh hắn còn có một nữ thư ký trung niên tầm 40 tuổi, năng lực công tác không chê vào đâu được, Hạ Phỉ chính thức nhường chỗ, chuyển đến làm quản kho bộ kỹ thuật.

Trong khi lượng khách ở khách sạn không ngừng tăng mạnh, khu biệt thự độc lập Nguyệt Đường vẫn còn khá thanh tĩnh, có điều mỗi ngày ra ngoài rất bất tiện, đúng lúc này, một câu lạc bộ thể thao tư nhân ở ngoại ô thành phố của do Kỷ Minh Thừa đầu tư đã hoàn thành, dự định mời một vài bạn bè quen biết đến chơi trước khi chính thức mở cửa, Chương Thời Niên và Trần An Tu cũng nằm trong số những người được mời, Chương Thời Niên vốn không thích tham gia tụ tập náo nhiệt, nhưng vẫn đáp ứng nhằm né tránh khoảng thời gian cao điểm 1/5 trong nội thành.

Câu lạc bộ thể thao tư nhân của Kỷ Minh Thừa, hay nói chính xác hơn là một khu biệt thự cây xanh suối nước nóng, tọa lạc tại một vùng núi thuộc một thị trấn ở Lục Đảo, trên núi có suối nước nóng tự nhiên được dẫn vào hồ tắm độc lập trong mỗi biệt thự. Trần An Tu là trợ lý của Chương Thời Niên, dĩ nhiên hai người được sắp xếp cùng một chỗ. Ngày đầu tiên đến đây chủ yếu là chuẩn bị nghỉ ngơi, buổi tối hai người đi tắm suối nước nóng, thư giãn gân cốt, thật sự là hưởng thụ. Trần An Tu vô tư nằm trong nước thoải mái lầm bầm, bị Chương Thời Niên nhìn chằm chằm mấy lần cũng không biết ý tứ.

Ngày kế tiếp, sau khi ăn sáng, Kỷ Minh Thừa đến mời họ cùng đi ra ngoài.

Chương Thời Niên không muốn đi, nhưng cũng không muốn gò bó Trần An Tu, hắn xoa bóp trán nói, "Tôi hơi mệt, An Tu cứ đi đi."

Thật ra Trần An Tu cũng không có hứng thú lắm, đó là bạn bè của Kỷ Minh Thừa, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết bọn họ có địa vị thế nào, "Còn ở đây vài ngày nữa mà, hôm khác đi cũng được, hôm nay anh không thoải mái, tôi ở lại với anh."

Hiếm khi thấy y ngoan ngoãn như thế, nhưng Chương Thời Niên vẫn cười khẽ nói, "Không cần đâu, tôi muốn ở một mình im lặng đọc sách, cậu cứ đi đi, trở về sớm chút."

"Cũng được."

Kỷ Minh Thừa biết Chương Thời Niên thích yên tĩnh, chủ yếu hắn cũng chỉ muốn tìm Trần An Tu, lần trước trong bãi xe Hồng Tân Lâu, Trần An Tu vốn có thể bỏ mặc, nhưng y lại lựa chọn ở lại giúp đỡ, Kỷ Minh Thừa vẫn luôn nhớ. Tuy không lập tức xem y là tri kỷ, nhưng cũng đối xử với y như những bạn bè bình thường khác. Có điều, hắn phát hiện, chỉ mới mấy ngày không qua thăm bọn họ mà quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước dài, chú Tư có vẻ tự nhiên gần gũi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"À phải rồi, chú tư, chú út cháu mới từ nước ngoài về, nghe nói chú đang ở Lục Đảo, bảo là muốn đến đây gặp chú, có lẽ mấy ngày nữa là đến."

Đã chắc chắn người đêm đó thật sự là Tiêu Phi, Chương Thời Niên cũng không cần hỏi Kỷ Tư Viễn nữa, nhưng nếu hắn đã đến, gặp mặt một lần cũng không sao, "Mấy khi chú út bận rộn của cháu có được chút thời gian, khi nào cậu ấy đến thì nói với chú một tiếng."

"Nhất định rồi, vậy cháu với An Tu đi đây, không quấy rầy chú tư nghỉ ngơi."

"Đừng để cậu ấy uống rượu." Nhóc kia tửu lượng quá kém, chỉ sợ những người đó hứng lên chẳng còn biết giới hạn.

Trần An Tu lén liếc hắn, chuyện mất mặt như vậy mà còn khoe?

Kỷ Minh Thừa nhún vai, thoải mái nói, "Chú tư đã dặn sao cháu dám không nghe, chú yên tâm, có cháu ở đây, đảm bảo không ai dám bắt nạt An Tu." Chú tư lo lắng quá rồi, từng tận mắt chứng kiến thân thủ của Trần An Tu, hắn nghĩ y không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi, kẻ nào không có mắt dám khiêu khích y mới là xui xẻo.

Trần An Tu theo Kỷ Minh Thừa đến một nơi trông như một quán bar thu nhỏ, trang trí theo phong cách nông thôn hưu nhàn, gỗ thô màu nâu sậm, khăn trải bàn màu sắc tươi đẹp, những bóng đèn có tạo hình kỳ lạ, bên quầy bar có nhân viên đang pha chế rượu, ở trung tâm là ba bàn bi-a, không phải loại bi-a snooker có quy luật khắt khe, mà là loại bàn bi-a 8 bóng phổ biến (1).

Trong phòng có mấy người đang uống rượu, cũng có người đang đánh bi-a, thấy Kỷ Minh Thừa đi vào đều hoặc nhiều hoặc ít lên tiếng chào hỏi, khoảng cách giữa bạn bè chỉ cần nhìn cách bắt chuyện là biết, nếu nâng chén hoặc chuyển mắt nhìn chắc chắn là quen thân, ngược lại những kẻ chạy đến bắt tay cũng chẳng quen biết gì mấy, Trần An Tu đoán có thể là bạn của bạn.

Kỷ Minh Thừa giới thiệu Trần An Tu là đàn em của mình, thế nhưng ở đây toàn những kẻ thành tinh, chỉ cần nhìn quần áo của Trần An Tu cũng có thể đoán được đại khái xuất thân của y, dù có lên tiếng chào hỏi cũng không nhiệt tình lắm. Trần An Tu đã đoán trước việc này, nên cũng không quá để ý.

"Cậu biết chơi không? Muốn thử 2 ván chứ?" Kỷ Minh Thừa rất quan tâm đến Trần An Tu, sợ y một mình xấu hổ, kéo y chơi chung.

"Được." Trần An Tu sảng khoái đáp ứng, cậu cũng không phải mấy cô gái trẻ hay ngượng ngùng để người khác phải mời mọc năm lần bảy lượt mới đồng ý nể mặt.

Trong số những người ở đây, Kỷ Minh Thừa đánh bi-a xem như khá tốt, có mấy người đang không có việc gì làm, liền chú ý bên này.

Trần An Tu buông chai nước khoáng đến gần đó chọn một cái cơ vừa tay.

Có biết chơi hay không, chơi có giỏi hay không, tư thế rất quan trọng, cho nên Trần An Tu vừa tùy ý cầm một cây cơ lên, người sáng suốt liền nhận ra được phần nào.

Ngay cả Kỷ Minh Thừa cũng cười nói, "Xem ra cậu cũng biết chơi nhỉ." Nhưng lúc này hắn còn chưa chân chính xem trọng Trần An Tu, tỏ vẻ phóng khoáng, "Cú đánh khai cuộc nhường cậu."

Trần An Tu nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh, "Anh chắc chứ?"

Kỷ Minh Thừa làm động tác mời.

Người ta đã cố ý nhường mình, nếu mình không nể tình thì có vẻ phụ ý tốt của người ta, y tìm lý do cho hành vi sắp đến của mình.

Cơ đầu tiên.

"Khai bi hơi bị thưa." Có người bên cạnh nhỏ giọng bình luận một câu.

Sau đó, cơ thứ hai, cơ thứ ba... chính xác, mạnh yếu vừa phải, có người nhanh chóng nhận ra, "Người nọ khai cuộc như vậy định không để Minh Thừa có cơ hội đánh sao?"

Lúc này có vài người cầm rượu dần dần hướng lại gần bàn.

Mục tiêu cuối cùng, cầu số 8 màu đen, Trần An Tu cười với Kỷ Minh Thừa một cái, ánh mắt tự tin trong sáng mang theo chút khiêu khích.

Thật thú vị, Kỷ Minh Thừa vốn muốn chơi với y một chút, nhưng lại bị kích thích, trở nên hiếu thắng. Bạn bè là phải như thế, nếu đánh bi với bạn bè mà còn tính toán chi li, đề phòng cái này đề phòng cái kia, vậy còn ý nghĩa gì nữa, bình thường bên ngoài đã gặp đủ kẻ nịnh bợ.

Cơ cuối cùng, cúi người, đánh tới, bi số 8 lọt túi, kết thúc ván đấu.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, qua bên kia xem đi, bên kia, người mới tới kia, hình như tên Trần An Tu gì đó, vừa khai cuộc liền đánh hết bóng."

"Không ngờ là một cao thủ a, vốn nghĩ chỉ được cái mặt đẹp thôi chứ."

Kỷ Minh Thừa phóng khoáng thừa nhận, "Đúng là tôi đã đánh giá thấp đối thủ rồi, đánh lại lần nữa, lần này tôi sẽ công bằng tranh quyền khai cuộc."

"Đến đây." Trần An Tu không sợ, lúc y học cấp 2, trong trấn không có trò giải trí nào ngoài bi-a và trượt băng, khi đó mỗi khi tan học y thường kéo Mai Tử đến thẳng phòng bi-a, quy định ai thua thì người đó trả tiền, còn phải bao nước giải khát, số nước giải khát y thắng được không những đủ cho y mà còn đủ cho cả Mai Tử. Trong lúc y chơi, Mai Tử ở gần đó làm bài tập, làm xong phần của mình rồi quay sang làm giúp y, khoảng thời gian đó Mai Tử làm bài tập giúp y ngay cả thầy cô cũng không phân biệt được, đủ thấy trình độ bắt chước tốt đến cỡ nào.

Trần An Tu đúng là có sự hấp dẫn bẩm sinh, sau hai ngày giao lưu, y đã bộc lộ tính cách sang sảng thoải mái lại ngẫu nhiên mang chút cường thế, chơi cái gì cũng biết, nói chuyện làm việc đều rất phóng khoáng, mọi người tầm tầm tuổi nhau, nhiều bạn bè của Kỷ Minh Thừa cũng từ quân đội ra, trời sinh đã tôn trọng kẻ mạnh, đến ngày thứ ba, có mấy người nhận ra Trần An Tu biết đánh đấm liền kéo y đi luận võ. Tuy những cậu ấm ở đây đều từng trải qua huấn luyện trong quân đội, nhưng chưa từng thực chiến, chưa từng phải chịu huấn luyện hà khắc, thân thủ so với người bình thường còn được chứ so với Trần An Tu không thấm thía vào đâu, dù y đã che giấu thực lực, vẫn có thể đánh ngã hết bốn năm người khiêu chiến.

Sang ngày thứ tư, rất nhiều người đã thay đổi thái độ, thấy Trần An Tu sẽ chủ động chào hỏi, còn có người rủ y đi tập bắn, nhưng Trần An Tu hiển nhiên không hứng thú lắm với súng đạn.

Kỷ Tư Viễn đến vào một ngày đẹp trời, căn biệt thự họ đang ở, lầu một là đại sảnh có thiết kế chếch lên cao, vách tường hai mặt Đông và Nam toàn bộ làm bằng thủy tinh trong suốt, đại sảnh rộng lớn lại càng có vẻ bao la hơn, ánh sáng tốt, ngồi trong phòng có thể thưởng thức phong cảnh rừng cây bên ngoài, lúc này Chương Thời Niên đang chơi tính số học, lưng quay lại phía ánh sáng, đang cặm cụi tính toán công thức gì đó trên giấy nháp.

Trần An Tu sấp người nằm bên cạnh nhìn, nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài, "Anh chơi trò chơi mà cũng nhàm chán như vậy."

Chương Thời Niên nâng tay xoa đầu y nói, "Sao cậu biết là nhàm chán?"

"Tôi nhìn chẳng hiểu gì cả." Trò chơi người khác nhìn không hiểu thì có gì hay.

"Sao hôm nay không ra ngoài chơi với bọn họ?"

"Hôm nay bọn họ muốn chơi trò CS(2) bắn súng người thật gì đó, tôi không thích."

(2) CS: ai chơi game nhiều sẽ biết, đây là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng có tính chiến thuật cao được nhiều người biết đến, ra đời dưới phiên bản Half-Life.

"Giờ cũng không có việc gì làm, cậu ngủ một chút đi."

Mùa xuân là mùa dễ buồn ngủ, nhất là khi cơm no rượu say thì càng muốn ngủ. Y tìm một nơi có nhiều ánh mặt trời rồi quấn thảm đi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, y cảm giác Chương Thời Niên hôn y, nhưng có lẽ gần đây bị hắn hôn mãi thành thói quen, chỉ cần người này không quá trớn, y cũng mặc kệ.

Không biết ngủ được bao lâu, lúc Chương Thời Niên đánh thức y, bên ngoài vẫn còn rất sáng, có vẻ vẫn còn sớm, "Có chuyện gì vậy?" Chương Thời Niên có thể xem là một cấp trên tốt tính, lúc không có việc gì cần sẽ để y ngủ đến khi nào tỉnh dậy mới thôi.

"Có khách đến."

Y dụi mắt, hai người trong sân đã đi gần đến cửa, một người tầm 40 tuổi, mắt hoa đào, y không biết người này, người còn lại là Tiêu Phi y mới gặp cách đây không lâu.

Người nọ thân thiết chào hỏi Chương Thời Niên, khi ánh mắt đảo qua Trần An Tu đang bưng trà đến thì dừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã dời đi, nói với Tiêu Phi, "Gặp người quen sao không chào?"

Tiêu Phi lúc này không còn vẻ ngoài lạnh nhạt như lúc trong khách sạn nữa, nụ cười trên mặt không hiểu sao khiến người khác cảm thấy có chút quyến rũ, Trần An Tu không biết từ này có thích hợp để miêu tả một người đàn ông hay không, nhưng Tiêu Phi hiện đang cho y cảm giác như thế, "Tổng giám đốc Kỷ, anh đúng là quý nhân hay quên, anh còn chưa giới thiệu vị tiên sinh này với em mà."

Cậu ta không biết Chương Thời Niên.

Hết chương 31.

(1)snooker: trong snooker có 15 quả đỏ và 6 quả màu. Mỗi quả đỏ 1 điểm, vàng:2, xanh lá:3, nâu:4, xanh da trời:5, hồng:6, đen:7. Muốn ăn bi màu thì phải ăn 1 bi đỏ rồi 1 bi màu trong 1 lượt đánh, bi màu khi xuống lỗ thì được nhặt lên để lại vị trí cũ đến khi nào trên bàn không còn bi đỏ, lúc đó ăn bi màu phải theo thứ tự điểm từ thấp đến cao. (Thông tin bạn cảm thấy vô cùng kinh dị đó là: 1 trận có thể có đến 17 ván, cơ thủ có thể phải di chuyển 5km, và mất 4kg =.=III, ngoài ra rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi yếu tố tâm lý và điều kiện ngoại cảnh, chẳng hạn như nhiệt độ, độ ẩm... nên thường chơi trong phòng có rèm che, nhiệt đột chuẩn 18oC, và bàn billiard được sưởi, tóm lại là một loại billiard quá sang)

Pool: có pool 8 bóng và pool 9 bóng, trong truyện nói đến pool 8 bóng: tổng cộng có 15 bóng được đánh số và chia làm 2 nhóm, nhóm khoang và nhóm màu, bi số 8 là màu đen, ngoài 15 bi này thì còn một bi mục tiêu là màu trắng. Người chơi đánh hết bi trong nhóm mình mới được đánh bi trắng.

----------


32| Mỗi người đều đang tính bước đi kế tiếp.

Trần An Tu đứng đối diện hai người, Tiêu Phi vừa dứt lời, y mẫn cảm nhận ra ánh mắt của người đàn ông bên cạnh cậu ta có chút không đúng, nhưng giọng nói vẫn không có gì thay đổi, "Chương tiên sinh mà cậu không nhớ sao, đầu óc cậu chứa cái gì thế hả, còn không xin lỗi Chương tiên sinh đi?"

Sắc mặt Tiêu Phi không biết vì sao cũng trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy, sửng sốt không nói được lời nào.

"Quên đi, đừng so đo những việc này, mọi người ngồi đi, An Tu, châm trà cho khách." Trong trường hợp này, người bình tĩnh nhất là Chương Thời Niên, cứ như thể hắn không hề cảm thấy có việc gì khác thường, sau khi bảo mọi người ngồi xuống, lại giới thiệu Trần An Tu và Kỷ Tư Viễn với nhau.

Hóa ra người này là chú út của Kỷ Minh Thừa, thoạt nhìn không giống chút nào, thật ra Kỷ Minh Thừa là ai Trần An Tu cũng không chắc chắn, nhưng ít ra bên ngoài nhìn có vẻ thẳng thắn, nhưng Kỷ Tư Viễn thì khác, cử chỉ nhìn tao nhã, nhưng hoa đào bay khắp nơi, lúc nhìn người khác lại như đang âm mưu gì đó, hơn nữa Trần An Tu không thích cách hắn nhìn y, cảm giác trong đó chất chứa một loại hứng thú khó giải thích, y hi vọng là mình nghĩ sai, dù sao đây là lần đầu hai người gặp nhau, trước đây hẳn là chưa từng giáp mặt.

"Hóa ra là trợ lý mới của cậu à, A Joe đâu?"

"Tôi để chú ấy đến Hương Cảng giải quyết một số việc."

"Thế à, một người như thế lại chỉ làm một trợ lý nho nhỏ thật đáng tiếc, muốn cân nhắc việc đến Tinh Thịnh phát triển không? Ưu đãi của công ty chúng tôi đảm bảo tốt hơn công việc hiện tại của cậu đấy." Câu sau là Kỷ Tư Viễn quay đầu nói với Trần An Tu.

Trần An Tu không biết hắn đang nói thật hay đùa, ngay cả công ty của Kỷ Tư Viễn làm gì y còn không biết, mà Kỷ Tư Viễn lại chẳng hiểu thế nào mời y đến đó làm, người này thật kỳ quái.

"Cậu ấy còn trẻ không hiểu chuyện, cậu cũng đừng trêu cậu ấy, cậu ấy không thể nào sống được trong giới các cậu đâu." Ai cũng nhận ra ẩn ý trong câu nói của Chương Thời Niên. Trần An Tu thấy hắn đã nói thế, cũng không nói nhiều, đây là sự ăn ý chỉ có thể hình thành sau một thời gian dài ở chung.

Kỷ Tư Viễn cũng không lằng nhằng, chuyển sang đề tài khác.

Không ai để ý đến Tiêu Phi, chẳng mấy khi thấy hắn được một lần ngồi im không lên tiếng, thật ra lúc này hắn cũng không còn đầu óc để lo lắng chuyện gì khác ngoài bản thân mình, Chương tiên sinh, Chương Thời Niên, không ngờ lại là người kia, sao có thể trùng hợp gặp nhau ở đây?

Lần cuối cùng hắn nghe nhắc đến cái tên Chương Thời Niên này là cách đây 10 năm, khi đó hắn mới ký hợp đồng với Tinh Thịnh, cũng như những người khác trong giới lúc mới bắt đầu, hắn đã ôm hi vọng một ngày kia sẽ trở thành một minh tinh lớn, nhưng sự thật khác xa mong ước của hắn, dù vẻ bề ngoài của hắn có thể xem là nổi trội giữa những người ký hợp đồng vào thời điểm ấy, nhưng chỉ có vẻ ngoài mà không có ai nâng đỡ thì có lợi gì? Trong cái giới này chưa bao giờ thiếu người đẹp, lần đầu tiên ký hợp đồng, hắn cơ hồ không nhận được công việc nào, đóng linh tinh mấy vai phụ, ngẫu nhiên có thể nhận được một vài quảng cáo không chút tiếng tăm đã là tốt, sau đó chị Phương, người đại diện của hắn, bảo dưới quyền tổng giáp đốc Kỷ có không ít câu lạc bộ cao cấp, hỏi hắn có muốn phát triển ở những lĩnh vực khác hay không, thứ nhất là có thể kiếm tiền, thứ hai là có thể mở rộng quan hệ. Hắn khát vọng thành công, không bao lâu liền đồng ý.

Có một vài chuyện bắt đầu như thế nào hắn không nhớ rõ, có thể là do lúc đó mình quá lo lắng, hình như là một người họ Dương đến tìm hắn, đưa cho hắn một cái chìa khóa và một địa chỉ, nói là khách hàng quan trọng của tổng giám đốc Kỷ, bảo hắn phải cố gắng thể hiện. Hắn đón taxi đến đó, nhưng nửa đường taxi bị hỏng, phải dừng lại ở một đoạn đường rất hẻo lánh, rất lâu sau đó mới có một chiếc taxi khác chạy đến.

Hắn tìm đến địa chỉ kia, mở cửa đi vào, nhưng hắn phát hiện trong phòng đã có người, hai người trên giường đang rất kịch liệt, hắn không nhìn rõ tướng mạo của hai người, chỉ nhớ rõ người nằm dưới có một đôi chân rất đẹp, đều đặn thon dài, yếu ớt khoát lên vai người còn lại, theo động tác tiến nhập của người nọ mà lúc co lúc duỗi. Có thể vì đó là lần đầu tiên nên hắn vẫn còn chút tự trọng, nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt, hắn lui bước, hắn không dám tưởng tượng cảnh mình nằm dưới thân một người đàn ông xa lạ, bị người khác tiến vào, vì thế hắn chạy trốn đến một khách sạn gần đó, trải qua một đêm đầy bất an.

Mọi việc sau đó phát triển ngoài dự liệu của hắn, chị Phương nói đêm đó hắn gặp được quý nhân, đối phương tình nguyện bỏ vốn để hắn được lên màn ảnh, sau đó tổng giám đốc Kỷ cũng tìm đến hắn, tất cả chuyện này còn thần kỳ hơn cả chuyện cô bé lọ lem mang giày thủy tinh, hắn đoán đã có hiểu lầm ở đâu đó khiến tất cả mọi người nghĩ người trên giường đêm đó là hắn, nếu đã vậy, hắn cũng không có ý định phanh phui. Có một khoảng thời gian, vì sợ bí mật bị lộ, hắn cố tìm xem ảnh chụp của Chương Thời Niên, nhưng người này ở nước ngoài quanh năm suốt tháng, dù về nước cũng không mấy khi giao thiệp với người trong giới giải trí, muốn tìm một người trong giới quen biết Chương Thời Niên không phải chuyện dễ, dần dần, hắn cũng quên đi chuyện này, không ngờ mười năm sau hắn lại gặp người này ở Lục Đảo.

Nhưng mà dựa vào phản ứng của Chương Thời Niên, xem ra hắn cũng không mấy ấn tượng với chuyện năm đó, nghĩ cũng đúng, với thân phận của Chương Thời Niên, kẻ đến người đi bên cạnh hắn chắc chắn rất nhiều, hắn cũng không thể nhớ kỹ từng người, không chừng lần này mình vẫn có thể lừa dối cho qua chuyện. Nếu mọi chuyện bại lộ, hắn nhất định sẽ rất thảm, hắn sợ nhất là thủ đoạn trả thù của Kỷ Tư Viễn, Kỷ Tư Viễn ghét nhất là bị người khác lừa gạt lợi dụng, nếu biết mình ngay từ đầu đã nói dối, Kỷ Tư Viễn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Kỷ Tư Viễn mới trở về từ kỳ nghỉ ở Brazil, hắn kể về rất nhiều thứ, từ bầu trời, thác nước ở Rio (Rio de Janeiro), đến Amazon, mặc dù lúc đầu Trần An Tu có ấn tượng không tốt về hắn cũng phải công nhận hắn nói chuyện rất thú vị, ngược lại phần lớn thời gian Chương Thời Niên chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào hai ba câu, có vẻ rất quen thuộc, hiển nhiên đã từng đến những nơi đó

Chương Thời Niên cầm tách trà, ngẫu nhiên bắt gặp Tiêu Phi nhìn về phía hắn, trong mắt hắn hiện lên chút lạnh lùng.

Mọi người ngồi đây thật ra cũng chẳng hòa đồng như vẻ bề ngoài, mỗi người đều đang tính toán bước kế tiếp, chỉ có Trần An Tu là đơn thuần uống trà, nghe Kỷ Tư Viễn kể chuyện.

Kỷ Tư Viễn đề nghị tối nay mọi người cùng ăn đồ nướng, Kỷ Minh Thừa đến bàn bạc lại với Chương Thời Niên, Chương Thời Niên không có ý kiến, đồng ý lúc đó sẽ có mặt.

Trong khoảng thời gian rỗi trước giờ ăn, một người tên là Thôi Dương kéo Trần An Tu đến sàn tập võ vận động một chút, đây là một trong những người từng bị Trần An Tu đánh ngã, sau mỗi lần thua đều lôi kéo không cho đi, cứ đòi đấu lại hết lần này đến lần khác, Trần An Tu bị hắn đeo bám đến nhức đầu, mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn bỏ chạy, nhưng lần này Chương Thời Niên có việc tìm y, chưa kịp chạy đã bị Thôi Dương bắt được.

Khi Trần An Tu đang vắt óc tìm cách thoát khỏi Thôi Dương thì Kỷ Tư Viễn xuất hiện, ôn hòa nói, "Lúc chiều tôi để quên điện thoại trong phòng, trợ lý Trần có thể sang đó lấy giúp tôi không? Tôi tạm thời có việc không thể đi được."
Trần An Tu theo bản năng không muốn giao tiếp với Kỷ Tư Viễn, nhưng nhìn Thôi Dương đang như hổ rình mồi chờ y đấu võ, y quyết định thay Kỷ Tư Viễn chạy đi một chuyến.

"Vậy cảm ơn trợ lý Trần trước nhé, tòa nhà thứ 3, khu A, đây là chìa khóa."

Trần An Tu dựa theo lời Kỷ Tư Viễn tìm khắp gian nhà cũng không thấy di động đâu, y quyết định vào phòng ngủ tìm thử, vừa mở cửa đã ngửi thấy một mùi vị quen thuộc với tất cả cánh đàn ông, kết hợp với giường ngủ hỗn độn và áo mưa bừa bãi trên mặt đất, đã đủ để đoán được trước đó ở đây đã xảy ra một màn nóng bỏng đến cỡ nào, đi hai bước, chân đạp lên một vật cứng gì đó, y xoay người kiểm tra, là một chiếc nhẫn, hơn nữa còn là chiếc nhẫn kết hôn mà y rất quen thuộc.

Trần An Tu nhặt nhẫn lên, cùng lúc đó, phía sau truyền đến một tiếng 'cách' thật nhỏ, là tiếng cửa bị khóa từ bên trong.

Hết chương 32

----------


33| Rạn nứt

"Sao lại là cậu?"

"Ngài Tiêu tưởng ai? Tống giám đốc Kỷ sao?" Trần An Tu cứ tưởng người khóa cửa là Kỷ Tư Viễn, không ngờ lại là Tiêu Phi.

"Sao cậu lại ở đây?" Tiêu Phi cứ như đang chất vấn đối tượng ngoại tình của chồng mình, hắn híp mắt, cao thấp đánh giá Trần An Tu, giọng nói đầy thâm ý, "Hay là đổi ý rồi, muốn đến làm ở công ty của tổng giám đốc Kỷ?" Rất ít người có thể kháng cự lại sự hấp dẫn của thành công và danh tiếng, hắn nhớ rõ lúc chiều Kỷ Tư Viễn từng mời Trần An Tu.

Tiêu Phi đã sớm nhận ra Trần An Tu chính là nhân viên ở khách sạn bị tình nghi là trộm nhẫn, dù sao trong thời gian ngắn cũng không dễ gì quên được dáng vẻ của người này, nhưng hắn không biết người này trở thành trợ lý của Chương Thời Niên từ lúc nào, thoạt nhìn rất được xem trọng. Dựa theo nguyên tắc nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hắn cũng không tiếp tục tìm hiểu về người này, nhưng sao người này lại ở trong phòng Kỷ Tư Viễn, Kỷ Tư Viễn thích các bé trai vẻ ngoài tinh tế, tuy Trần An Tu không phải loại hình hắn thích, nhưng Kỷ Tư Viễn có mới nới cũ cũng rất nhanh, không chừng hắn lần này muốn đổi khẩu vị.

"Có lỗi quá, đã khiến ngài Tiêu hiểu lầm rồi, tôi không có thói quen giường nào cũng trèo lên như anh." Câu này của Trần An Tu phải nói là khó nghe, nhưng y đã chán ghét Tiêu Phi từ lâu, hôm đó ở khách sạn, Tiêu Phi là khách, y là nhân viên, có một số việc phải nhịn, nhưng hiện giờ y không còn nghĩa vụ phải nhường Tiêu Phi tra hỏi nữa.

"Cút, cút đi, lập tức cút đi cho tôi." Tuy rằng việc được bao nuôi, giúp người khác làm ấm giường đối với người trong giới bọn hắn không hiếm, nhưng bị Trần An Tu trực tiếp vạch trần, Tiêu Phi vẫn rất giận, "Đừng tưởng anh là trợ lý của Chương tiên sinh thì tôi không dám làm gì."

Trần An Tu quay quay chìa khóa trong tay, "Căn phòng đó, tôi được phép vào hay không chỉ sợ không do ngài Tiêu quyết định." Ai chọc giận ai còn chưa biết a.

Tiếu Phi thật sự bị y chọc tức, tùy tay cầm một món đồ sứ muốn ném.

Thật là, người này không còn chiêu nào khác sao, y tiếp tục nói, "Ngài Tiêu à, đừng nói tôi không nhắc anh, trong phòng chỉ có tôi với anh, nếu anh thật sự xuống tay cũng đừng trách tôi không khách sao. Hay là anh nghĩ anh có thể đánh thắng tôi?" Nhìn y có vẻ không cường tráng lắm, nhưng dù sao vẫn rắn chắc hơn dáng người bé nhỏ yếu ớt của Tiêu Phi, "Tôi là người có thể xuống tay được với tất cả đấy."

"Cậu dám?!" Tiếu Phi nói nghe hung dữ, nhưng cuối cùng cũng không dám ném, Trần An Tu là một kẻ thô kệch không nói lý lẽ, nếu chống lại y ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Có dám hay không, ngài Tiêu thử thì biết." Trần An Tu tiến về phía trước, Tiêu Phi sợ hãi lui lại, nói trắng ra, Tiêu Phi là kẻ chỉ biết dựa vào chút địa vị hiện có trong giới giải trí và Kỷ Tư Viễn để càn quấy, hiện tại bên cạnh không có ai, nếu đánh nhau cậu ta không phải đối thủ của Trần An Tu.

"Nếu cậu dám xuống tay với tôi, tổng giám đốc Kỷ sẽ không bỏ qua cho cậu."

Trần An Tu nghiêng người kề bên tai hắn nhẹ nhàng nói, "Tôi rất sợ tổng giám đốc Kỷ, nếu anh đã nói thế, tôi chỉ có thể đổi cách, khiến anh bị đau đến mức không thể ngủ yên, nhưng nhìn từ bên ngoài thì không thấy vết tích gì, bảo đảm cảnh sát điều tra không ra, anh nói thử xem, tổng giám đốc Kỷ có thể vì một kẻ như anh mà trở mặt với Chương tiên sinh hay không?"

"Cậu..." Tiêu Phi bị y hù đến mức mặt trắng bệch, hắn biết rõ, có lẽ một ngày nào đó Kỷ Tư Viễn sẽ trở mặt với Chương Thời Niên, nhưng tuyệt đối không phải vì hắn.

Hôm đó người này làm càn dữ dội như vậy còn tưởng là to gan lắm chứ, người thế này đánh một trận cũng chẳng ý nghĩa gì, ném chiếc nhẫn lên bàn, "Nhẫn kết hôn của ngài Tiêu đây, đừng làm mất nữa nhé." Ném chỗ này ném chỗ kia, có vẻ cũng chẳng coi trọng gì cái nhẫn kết hôn này, ít ra là không coi trọng như cái cách mà hắn ta biểu hiện.

Có lẽ do ảnh hưởng từ cha chú, Trần An Tu cho rằng kết hôn là chuyện của cả đời người, hai người phải bao dung, giúp đỡ lẫn nhau, y thật không hiểu nổi những kẻ đã kết hôn rồi mà còn ra ngoài đàn đúm nhăng nhít, tên khốn Trần Thiên Tề cũng thế, Tiêu Phi này cũng thế. Vậy mà ở trên TV lại bày ra bộ dáng cha hiền con thảo, vợ chồng ân ái, quả nhiên là đóng kịch sao? Y hiểu mỗi người đều có nỗi khổ riêng, có lẽ Tiêu Phi muốn mượn Kỷ Tư Viễn để tiến lên, có lẽ hắn ta chỉ muốn mình và gia đình có được một cuộc sống êm đẹp, nguyên nhân cụ thể không ai biết được, nhưng hiểu cũng không đồng nghĩa với chấp nhận.

Không muốn tìm di động nữa, Trần An Tu mở cửa ra ngoài, trên hành lang y gặp Kỷ Tư Viễn đang trở về, "Tổng giám đốc Kỷ, tôi không tìm được di động."

"Vất vả cho trợ lý Trần rồi, là tôi nhớ lầm, di động để bên chỗ Kỷ Minh Thừa." Kỷ Tư Viễn cười cười xin lỗi.

Đôi khi sự thật cũng không quá quan trọng, "Vậy xin phép tổng giám đốc Kỷ tôi đi trước, Chương tiên sinh có thể có việc tìm tôi."

"Trợ lý Trần không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"

"Nếu tổng giám đốc Kỷ chịu nói." Trần An Tu không ngốc, lúc đó có nhiều người như vậy nhưng Kỷ Tư Viễn lại chỉ một kẻ không thân quen như y đến phòng hắn tìm di động, nếu nói không có âm mưu, ai tin? Y muốn xem thử Kỷ Tư Viễn rốt cuộc muốn làm gì, cả hai đều ngầm hiểu, nhưng nếu Kỷ Tư Viễn không nói, y cũng không thể siết cổ bắt người ta khai.

"Cậu thông minh hơn tôi tưởng đấy."

"Tổng giám đốc Kỷ khách sáo rồi. Tôi nghĩ chuyện này không cần bàn cãi." Chuyện y thông minh là chuyện không thể nghi ngờ.

"Cậu thật sự không cân nhắc đến chỗ tôi làm việc sao? Bản thân tôi cũng khá thích cậu đấy."

Thiếu gì người thích tôi, anh không phải người đầu tiên cũng chẳng phải người cuối cùng đâu, "Tôi rất hài lòng với hiện tại." Lời cự tuyệt này có thể xem là uyển chuyển không nhỉ?

"Hài lòng với công việc hay hài lòng với Chương tiên sinh?"

Có phải y suy nghĩ nhiều quá không? Sao y cảm thấy mỗi khi Kỷ Tư Viễn nhắc đến Chương Thời Niên đều có gì đó kỳ lạ, hay là do bản thân hơi mẫn cảm với ác linh Chương Thời Niên này? "Đều hài lòng." Có gì không hài lòng cũng không thể nói với người này, mâu thuẫn nội bộ phải do người trong nội bộ giải quyết.

"Được, nếu vậy tôi cũng không còn gì để nói.

"Tổng giám đốc Kỷ thong thả, tôi đi trước, đúng rồi, chìa khóa của tống giám đốc Kỷ." Y cũng không muốn lại bị người khác hiểu lầm mình có quan hệ với Kỷ Tư Viễn.

"Tư Viễn, sao người kia lại ở trong phòng anh?"

Kỷ Tư Viễn không chú ý đến Tiêu Phi, hắn lên ban công trên lầu châm một điếu thuốc, nhìn Trần An Tu xuống lầu, sau đó đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng về phía trước, lúc gần đến ngã rẽ, y nhìn thấy gì đó, bước chân nhanh hơn, giữa bóng cây hiện lên một góc áo màu đen quen thuộc, hôm nay Chương Thời Niên mặc một chiếc áo khoác đen. Hắn chỉ thử một chút, người nọ đã đến đây sao? Kỳ thật người nọ cái gì cũng biết, nhưng chưa bao giờ nói ra. Quen Chương Thời Niên hơn 20 năm, chưa từng thấy hắn quan tâm người nào nhiều như thế, chẳng lẽ lần này là nghiêm túc, cùng một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông không chững chạc gì? Hắn không biết từ khi nào khẩu vị của người nọ lại trở nên nặng như vậy. Hay tuổi trẻ vẻ ngoài đẹp đã đủ để hắn bao dung cho tất cả.

Kỷ Tư Viễn không nhìn nhầm, người nọ đúng là Chương Thời Niên.

"Kỷ Tư Viễn có phải có ý đồ gì không?" Trước kia Trần An Tu chắc chắc sẽ không nghĩ như vậy, nhưng nếu Chương Thời Niên có thể động tay động chân với y, khó chắc những người khác không có ý đồ với Chương Thời Niên, dù sao Chương Thời Niên còn đẹp hơn y.

"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Chương Thời Niên tung bóng trở về.

"Cảm giác là lạ."

Tên nhóc này chuyện gì cũng tốt, nhưng hễ động đến chuyện tình cảm là chậm tiêu đến mức khiến người khác muốn hộc máu, hiếm khi sắc bén được một lần, hắn cũng biết có lẽ Kỷ Tư Viễn có ý gì đó với hắn, nhưng nếu Kỷ Tư Viễn đã quyết định chôn dấu, hắn cũng không muốn chạm đến vết sẹo của người khác, hiện tại chuyện này cũng chỉ có thể giải quyết như thế, quan hệ bạn bè là tốt cho cả hai.

"Chúng tôi là bạn bè lâu năm." Từ trước đến giờ đều giữ quan hệ này, không có bất cứ thay đổi nào.

Ven đường đều là cây liễu, Trần An Tu ngắt một nhành liễu non, ngắt phần ngọn, làm một cái còi (*), đặt bên miệng thồi vài cái, "Sao tôi có cảm giác đáp án này rất giảo hoạt?"

(*) còi lá liễu: tuy không tìm được thông tin gì về chi tiết này song mình thấy cũng có khả năng lá liễu cuộn lại có thể thổi được thành làn điệu lắm.

"Đây là sự thật."

"Quên đi, hình như cũng không liên quan gì đến tôi."

"Sao lại không liên quan đến cậu? Người đang ở bên tôi hiện giờ là cậu."

Trần An Tu nhảy ra xa hắn, hai mắt láo liên, "Ai ở bên cạnh anh, anh đừng có nói oan cho tôi." Y không muốn đeo cáo mũ xanh lớn như vậy đâu.

Chương Thời Niên vẫn thong thả, "Vậy cậu nghĩ quan hệ của chúng ta hiện tại là thế nào?"

"Đương nhiên là sếp với trợ lý rồi." Trần An Tu trả lời không chút do dự.

"Sếp với trợ lý có thường xuyên hôn môi sao?"

"A..." Không biết nói gì, thật đau lòng.

"Lần nào cũng do anh dùng vũ lực ép buộc." Nguy hiểm thật, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ.

"Cậu không hề hưởng thụ sao?"

"A..." Đầu gối trúng một mũi tên, thật đáng giận, sao lại có chuyện mình bị người ép vào ngõ cụt chứ.

"Chúng ta ở bên nhau đi, An Tu, tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt."

Trong lúc Trần An Tu ngây người, Chương Thời Niên đã tiến tới, hai đôi môi tiếp xúc, ma sát nhau, nhưng hắn chưa kịp đưa lưỡi vào đã bị Trần An Tu đẩy ra, y hết nhìn trái lại nhìn phải, căng thẳng nói, "Này, chúng ta đang ở ngoài đó, bị người khác thấy thì sao?" Quan tâm sai điểm, chỉ quan tâm mỗi chuyện đây là bên ngoài.

"Không ngờ cậu tuổi nhỏ mà tư tưởng thật bảo thủ."

Trần An Tu nghiêm túc nói, "Việc đó có liên quan gì đến tuổi tác, hôn môi bị người khác thấy không tốt." Ngẫm nghĩ lại bổ sung, "Các bạn nhỏ thấy càng không tốt."

Chương Thời Niên cười, người này sao có nhiều lý luận kỳ quái thế, "Vậy sau này chúng ta làm gì cũng ở trong."

"Ừm." Theo bản năng đồng ý, "Hả?" Phản ứng kịp thời, "Chương tiên sinh, anh lại lừa tôi." Mới không đề phòng một chút đã bị người này lợi dụng.

Chương Thời Niên nhìn y đang trốn tránh vấn đề cũng không muốn ép buộc y, liền hỏi, "Tối nay ăn đồ nướng, cậu muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, tôi không kén ăn." Y không thích ăn khổ qua, nhưng chắc là không có người nào nướng khổ qua đâu nhỉ?

"Có gì đặc biệt thích ăn không?"

Trần An Tu không cần suy nghĩ kể tên, "Cánh gà, cá thu nướng, nấm nướng, đậu đũa, ngô nướng, và thịt ba chỉ nữa."

"Cậu cũng dễ nuôi thật."

"Đúng vậy."

Hai người sóng vai cùng đi, bóng dáng xa dần rồi khuất hẳn, lúc này Kỷ Tư Viễn mới không trông theo nữa.

"Tư Viễn." Tiêu Phi thầm lo lắng gọi một tiếng.

Kỷ Tư Viễn quay vào, khóe miệng xuất hiện ý cười lạnh lùng, một tay xoa mặt cậu ta, nhẹ giọng nói, "Cậu nói thật cho tôi nghe, Tiêu Phi, có thật cậu từng lên giường với Chương Thời Niên hay không?"

Dưới cái nhìn đáng sợ của hắn, mắt Tiêu Phi lóe lên một chút, kiên trì nói, "Đúng vậy, nhưng mà đã là chuyện nhiều năm trước rồi, sao đột nhiên anh lại hỏi?"

"Vậy sao? Kỹ năng giường chiếu của Chương Thời Niên thế nào?'

Tiêu Phi bấu lấy cánh cửa phía sau, nuốt nước miếng nói, "Chương tiên sinh... rất lợi hại." Lúc đó cậu ta có nhìn một chút, có thể khẳng định.

Kỷ Tư Viễn dùng hai ngón tay nâng cằm cậu ta lên, ánh mắt híp lại không mang theo chút ý cười, "Nếu vậy, cậu muốn thử lần nữa không?"

Tiêu Phi khiếp sợ nhìn hắn, "Tư Viễn, ý anh là..."

"Đừng có chấp như vậy, Tiêu Phi, có nhiều việc chẳng qua là tôi không muốn phanh phui mà thôi, cậu có bao nhiêu người bên ngoài tôi không muốn biết, nhưng có thể lên giường với Chương Thời Niên chắc chắn là không thiệt thòi cho cậu, đừng quên anh ta là ân nhân của cậu, bộ phim đầu tiên cậu tham gia là do anh ta bỏ tiền ra, bây giờ cậu nổi rồi, tôi chỉ bảo cậu đi báo ân một chút mà thôi, yêu cầu này chắc không quá đáng chứ hả? Chỉ cần cậu lọt vào mắt anh ta, cậu lên giường của anh ta còn hơn lên giường với mười nhà đầu tư khác đấy."

"Tư Viễn..."

"Một câu thôi, đi hay không?" Giọng Kỷ Tư Viễn đã có chút hung ác.

Cằm Tiêu Phi bị siết đau, "Em đi." Làm loại chuyện này quá nhiều, đã sớm chẳng còn cảm giác nhục nhã ban đầu nữa. Hơn nữa, Chương Thời Niên đúng là kim chủ lớn nhất.

"Ngoan, tôi sẽ giúp cậu đánh tiếng với tổ quay phim, hãy tận dụng tốt khoảng thời gian Chương Thời Niên còn ở đây đi."

Bữa tối mặc dù được gọi là tiệc nướng tự phục vụ, nhưng đầu bếp vẫn đích thân nướng, nướng xong có người bưng lên, không ai phải tự động tay, nói thẳng ra, cũng chẳng mấy ai biết làm cơm, Trần An Tu biết làm nhưng y cũng không hơi đâu nấu cơm cho người khác, không đến mức thích lợi dụng lúc này khoe khoang, chủ yếu là mỗi khi mọi người tranh đồ ăn, y sẽ giành một phần cho y và một phần cho Chương Thời Niên.

"Trần An Tu, cậu quá đáng nha, có ai như cậu không? Còn tranh hai phần chứ."

Trần An Tu chen ra khỏi đám người, thật vô tội nói, "Tôi cũng đâu còn cách nào khác a, tôi là trợ lý của Chương tiên sinh, tôi ăn một mình, bị sếp trách thì sao?" Y gắp cho Chương Thời Niên mấy miếng thịt bò và tôm, lại dốc sức lấy thêm ít thịt ba chỉ và nấm Khẩu Bắc(1).

"Trần An Tu, cậu là cái đồ nịnh hót." Có người ở đằng sau mắng y.

Kỷ Tư Viễn chậm rãi dùng cơm, nhìn một màn thú vị này, y hỏi Kỷ Minh Thừa ngồi bên trái mình, "Trần An Tu thân với những người này từ bao giờ thế?" Phần lớn những người ở đây hắn đều biết, bối cảnh gia đình rất tốt, dù bên ngoài nhã nhặn khiêm tốn, nhưng trong lòng đều mang theo sự kiêu ngạo của con nhà gia thế, người như Tiêu Phi, dù có nổi tiếng đến mấy, cũng chẳng là gì trong mắt những người này, đừng nói chi đến vui cười tranh cãi như vậy.

Nói đến đây, Kỷ Minh Thừa cũng không nhịn được mỉm cười, "Trần An Tu là một người thú vị, phóng khoáng lại lanh lợi."

"Nghe cháu nói, có vẻ rất bản lĩnh."

"Chú út, chú không thích cậu ấy sao?"

"Không, người trẻ tuổi các cháu chơi được với nhau là tốt rồi."

"Cháu cảm thấy cậu ấy không hay suy nghĩ sâu xa." Tuy Kỷ Tư Viễn không nói gì, nhưng Kỷ Minh Thừa vẫn cảm thấy mình nên nói tốt cho Trần An Tu một chút.

Không suy nghĩ sâu xa mà có thể khiến mọi người thân thiện với y sao? Ngay cả Chương Thời Niên cũng để ý y? Kỷ Tư Viễn cười cười không tiếp tục bàn luận đề tài này nữa.

Sau bữa ăn, Kỷ Tư Viễn đề nghị chơi đánh bài brit (*), tám người bốn bàn.

(*) bài brit(bridge): là một trò chơi bài cổ điển được chơi bởi 4 người với 2 cặp cạnh tranh và một bộ bài 52 lá, chi tiết xem thêm tại

"Cháu muốn cùng đội với chú tư, chú tư đánh bài brit giỏi nhất." Kỷ Minh Thừa lên tiếng đầu tiên.

"Vậy tôi chỉ có thể cùng đội với Tiêu Phi. Trợ lý Trần không chơi sao?"

Trần An Tu thành thật trả lời, "Tôi không biết đánh bài này." Y chỉ biết chơi đấu địa chủ, chơi cú cấp (*), bảo hoàng(**), đáng tiếc những người này chưa từng chơi thử.

(*) cú cấp (够级): là 1 trò chơi 5 người dùng 4 bộ bài tú lơ khơ, bắt nguồn từ Hokkaido Nhật Bản nên được gọi là Hokkaido goki.

(**) bảo hoàng (保皇): bắt nguồn từ Thanh Đảo, Sơn Đông, cũng là 5 người chơi như 'cú cấp', do 2 bên người chơi là phái hoàng gia (hoàng đế, thị vệ) và phái bình dân (3 người) đối kháng, mục đích là thành viên bên nào có khả năng ra hết bài trước thì thắng.

"An Tu tính điểm, ngồi cạnh tôi."

Đối diện Chương Thời Niên là Kỷ Minh Thừa, bên phải là Tiêu Phi, Trần An Tu ngồi ở đằng sau giữa hắn và Kỷ Tư Viễn, lúc không tính điểm, y sẽ giúp Chương Thời Niên nhìn bài, ngoài ra không biết gì khác. Nhưng mỗi khi đánh xong một ván, y vẫn biết thua thì phải đặt ngang, thắng liền dựng thẳng ngựa.

Chương Thời Niên chơi có vẻ khá tốt, Kỷ Tư Viễn và Kỷ Minh Thừa cũng không tệ, nhưng Tiêu Phi có vẻ luống cuống, không biết là không rành hay là do đầu óc đang để chỗ khác, liên tục phạm sai lầm.

Đội của Kỷ Tư Viễn có Tiêu Phi thật sự không thể thắng, ván đầu tiên đội Chương Thời Niên thắng áp đảo.

Lúc chia bài ván thứ hai, Chương Thời Niên quay mặt sang bên, Trần An Tu tưởng hắn cần gì, nên tự động nghiêng đầu về phía hắn, Chương Thời Niên kề tai y nói vừa đủ để hai người bọn họ nghe, "Tối về tắm suối nước nóng chung nhé."

Trần An Tu xoa xoa lỗ tai bị ngứa, cùi chỏ dưới bàn lặng lẽ thụi hắn một cái, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện đó nữa.

Bỗng nhiên sắc mặt Chương Thời Niên tự dưng trầm xuống, ánh mắt hàm ý cảnh cáo liếc về bên phải, bài trên tay hắn rơi xuống đất, Trần An Tu cúi người xuống tìm, dưới bàn, tay Tiêu Phi đang đặt trên đùi Chương Thời Niên.

Trần An Tu đổi chỗ, khăng khăng chen vào giữa Chương Thời Niên và Tiêu Phi, lúc này sắc mặt Chương Thời Niên mới tạm thời dịu đi.

Buổi tối, khi tắm suối nước nóng, Trần An Tu khoát hai tay lên ván gỗ bên mép hồ, nhắm mắt suy nghĩ đến việc vừa xảy ra lúc đánh bài, Tiêu Phi làm vậy là sao chứ, không phải đã kết hôn rồi sao? Dây vào Kỷ Tư Viễn đã đành, còn muốn mắc nối với Chương Thời Niên nữa sao? Đúng là một người khó hiểu.

"Nghĩ gì mà có vẻ mặt thâm thù đại hận như vậy?" Đầu ngón tay Chương Thời niên vuốt lên chân mày của y, cười nói, "Sắp có nếp nhăn rồi đây này."

"Cũng không có gì, có phải anh sắp đi không?" Mấy ngày nay luôn nhắc đến việc muốn mình đi cùng hắn, hơn nữa tính thời gian cũng sắp đến lúc rồi.

"Ba ngày nữa Joe sẽ trở lại."

"Vậy ba ngày sau chúng ta sẽ mỗi người một ngả sao?" Hình như có chút cảm giác buồn phiền.

"Có tiếc không?"

"Đúng là có một chút." Chương Thời Niên còn chưa kịp vui vẻ vì lần đầu tiên y thừa nhận đã nghe y nói tiếp, "Nuôi con mèo hai tháng còn có tình cảm, huống chi anh cũng không đáng ghét như vậy."

"Thật sự không muốn đi với tôi?"

"Anh biết chúng ta không thể mà." Từ ngày đầu tiên y đến làm việc bên cạnh Chương Thời Niên, vô số người đã nhắc nhở cậu không nên si tâm vọng tưởng, đôi khi cậu có chút xiêu lòng, nhưng không bao lâu đã quyết tâm trở lại. Họ hơn kém nhau quá nhiều, Chương Thời Niên có thể chơi đùa, có thể tìm một người phụ nữ để kết hôn bất cứ lúc nào, nhưng y thì không thể.

Trần An Tu tỉnh táo nghiêm túc từ chối không hiểu sao khiến Chương Thời Niên có cảm giác thật nặng nề, "Cho tôi hôn một cái."

"Ê, anh sắp đi rồi mà còn muốn lợi dụng tôi hả." Trần An Tu cố gắng nói cho có vẻ thoải mái, nhưng khi nhìn ánh mắt của Chương Thời Niên, y lại xiu lòng, vỗ vai hắn nói,"Được rồi, xem như an ủi lần cuối cùng." Dù sao cũng hôn nhiều rồi, hôn thêm lần này nữa cũng không sao, hơn nữa cảm giác không tệ.

Trong hồ nước ấm áp, môi lưỡi quấn lấy nhau, da thịt trần trụi ma sát, không biết ai bắt đầu trước, chỉ biết cuối cùng cơ thể của cả hai đều có phản ứng, Chương Thời Niên xoay người đặt Trần An Tu bên mép hồ, cắn lên cổ cậu, những nụ hôn nóng rực trải dài từ vai đến thắt lưng, ngón tay vừa chạm vào mông Trần An Tu, thì... Trần An Tu dùng sức đá hắn, "Không được, dừng ở đây được rồi."

Không ngờ Chương Thời Niên cũng rất thẳng thắn, lên bờ thay quần áo, không dây dưa thêm nữa.

Hắn đi rồi, Trần An Tu cũng không muốn ngâm mình nữa, đi tắm chuẩn bị đi ngủ, ngày mai tỉnh lại sẽ quên hết mọi việc hôm nay, thế nhưng y nằm trên giường đếm một ngàn lẻ một con cừu, hai ngàn lẻ hai con vịt vẫn không ngủ được, Chương Thời Niên trong căn phòng đối diện vẫn chưa trở về. Y cũng không lo lắng cho người nọ đâu, chỉ là thấy trời đêm bên ngoài khá đẹp, ra đi dạo một chút cũng tốt, an ủi mình xong, Trần An Tu rời giường ra ngoài.

Khu biệt thự này được xem là câu lạc bộ thể thao tư nhân, diện tích cũng không lớn, Trần An Tu đi loanh quanh không mục đích, cũng không biết đây là chỗ nào, đi đến một căn biệt thự phía tây sườn núi, dưới ánh đèn, y thấy rõ hai người đang từ trong đi ra, một người là Chương Thời Niên, người còn lại là Tiêu Phi.

Cùng lúc đó, Chương Thời Niên cũng trông thấy y, bước nhanh đến nói, "Chưa ngủ sao, sao lại đến đây?"

Trần An Tu nhìn áo sơ mi kẻ sọc màu vàng nhạt Chương Thời Niên mới thay, nhếch môi mỉm cười, "Các ngươi thật ghê tởm."

Hết chương 33

(1) nấm Khẩu Bắc: là một loại nấm màu trắng hình như tán ô mọc trên thảo nguyên Mông Cổ, thường mọc ở những nơi có phân dê hoặc xương dê, mùi vị rất ngon. Do trước đây, loại nấm này đều được đưa vào nội địa thông qua Trương Gia Khẩu, tỉnh Hà Bắc, Trương Gia Khẩu là nơi tập kết hàng hóa của Mông Cổ nên được gọi là 'nấm Khẩu Bắc'. Vì sản lượng ít, nhu cầu cao cho nên rất đắt, hiện nay vẫn là một loại nấm đắt giá nhất trên thị trường Trung Quốc.

Nê: những chương 3x là những chương buồn nhất truyện mất, nhất là từ chương này trở đi.

----------


34| Đặt bút chấm hết.

Chương Thời Niên sinh ra trong một gia đình danh vọng, lại là con út, tử nhỏ đã được người lớn hai nhà Quý, Chương bảo vệ, ngay cả người khắt khe như ông cụ nhà họ Quý cũng nhẫn nhịn đứa con út được sinh muộn lúc ông bước sang tuổi trung niên này, trong công việc càng không có ai dám tỏ vẻ khó chịu với hắn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác chỉ trích thẳng thừng như vậy, hơn nữa còn chẳng hiểu tại sao, hắn có chút tức giận, nhưng vẫn cố kiềm nén, "Cậu đang nói gì vậy?"

Trần An Tu nâng cằm, lạnh lùng cười, lùi về phía sau, "Thật xin lỗi, Chương tiên sinh, tôi nói sai rồi, tìm ai là quyền tự do của ngài, nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước." Bỏ lại những lời này, y xoay người bước đi, thật khó coi, Trần An Tu, mi lấy tư cách gì để chỉ trích người này đây, mi chẳng qua là một trợ lý mà thôi, chuyện nửa người dưới của cấp trên mà mi cũng dám xen vào sao? Hiểu thì hiểu vậy, nhưng y vẫn theo bản năng cảm thấy ghê tởm, ghê tởm muốn nôn. Tiêu Phi là một kẻ đã có vợ, buổi chiều vừa lăn lộn trên giường với Kỷ Tư Viễn, buổi tối lại lên giường với Chương Thời Niên, những người này không thấy bẩn sao?

"An Tu." Chương Thời Niên không biết nhóc kia đang giận gì, nhưng hắn thấy được cảm xúc của nhóc kia không ổn, "An Tu, có chuyện gì vậy?" Hắn tiến lên hai bước nắm lấy cánh tay Trần An Tu.

Trần An Tu vùng ra khỏi tay hắn, không quay đầu lại nói, "Đừng đụng vào tôi, Chương tiên sinh. Tôi mới tắm xong, không muốn phải tắm lần nữa đâu."

Chương Thời Niên hiểu những lời này ý nói hắn bẩn, hắn là người thông minh, kết hợp với phản ứng lúc nãy của Trần An Tu, lại liên hệ với việc gặp Tiêu Phi trước đó, hắn lập tức hiểu ra mọi việc, hắn kiên nhẫn nén giận nói, "Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi không có quan hệ gì với Tiêu Phi cả."

Phía trước là một chiếc cầu nhỏ, khéo léo tinh xảo, mặt cầu chỉ rộng nửa mét, rất khó để hai người đàn ông đi song song, cuối cùng Trần An Tu cũng dừng lại, hơi hơi nghiêng người, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều, "Chương tiên sinh, anh không cần giải thích với tôi đâu, vừa rồi tôi xúc động quá, cho tôi xin lỗi."

"Vừa rồi tôi..." Từ trước đến nay Chương Thời Niên không có thói quen giải thích hành động của mình với người khác, nhưng đối mặt với Trần An Tu, dường như tất cả thói quen đều lần lượt bị phá bỏ.

Nhưng Trần An Tu cũng không muốn cho hắn thêm bất cứ cơ hội nào, chen ngang nói, "Chương tiên sinh, chỉ còn ba ngày nữa, tôi sẽ làm tốt chức trách của một trợ lý, còn những thứ như trò chơi tình cảm này, xin lỗi tôi không thể tham gia." Bỗng nhiên, y nhận ra Chương Thời Niên có quan hệ với Tiêu Phi hay không cũng không quan trọng, y chán ghét Tiêu Phi, nhưng có lẽ trong lòng Chương Thời Niên y cũng giống Tiêu Phi mà thôi, đều là trò chơi cho những kẻ có tiền. Không trắng trợn bao dưỡng, nhưng bản chất đều như nhau. Chỉ là chơi đùa mà thôi, còn có thể là gì khác nữa?

Dây dưa lâu như vậy, chưa bao giờ Trần An Tu nhận thức rõ như bây giờ, sự chênh lệch giữa y và Chương Thời Niên không phải chỉ có tuổi, không phải chỉ là tiền hay địa vị xã hội, cũng không vì bất cứ một lý do bên ngoài nào, họ khác nhau từ ngay trong bản chất, trong tư tưởng. Y muốn một tình yêu suốt đời, điều mà Chương Thời Niên không thể cho y.

Hai người đứng đối diện nhau, Chương Thời Niên nhìn chăm chú hồi lâu, đôi mắt tối tăm không rõ cảm xúc dần dần lắng đọng lại, cuối cùng trở lại vẻ bình thản lúc đầu, "Được, tôi đồng ý với cậu."

Tất cả đã chấm dứt, sau khi trở về phòng, mong muốn duy nhất của Trần An Tu là được ngã nhào lên giường, đây là chuyện tốt, cuối cùng y cũng trút bỏ được tất cả gánh nặng trở lại với cuộc sống bình thường, như hi vọng của ba mẹ, tìm một cô gái tốt, cùng Tấn Tấn xây dựng một gia đình bình thường, như một đôi vợ chồng bình thường sinh con dưỡng cái. Đây mới là con đường mà y nên đi, một con đường có tương lai, mà không phải ở đây dây dưa không rõ với một người đàn ông.

Chương Thời Niên cởi áo ném qua một bên thay cái khác, đây là áo lấy từ chỗ Kỷ Tư Viễn. Sau khi tách khỏi Trần An Tu, hắn gặp Kỷ Tư Viễn bên ngoài.

"Sao hôm nay anh bỗng dưng có hứng thế, hơn nửa đêm rồi còn chưa ngủ?"

"Không phải cậu cũng giống tôi sao?"

Hắn thấy ánh mắt Kỷ Tư Viễn đang dán chặt vào phần cổ áo mở rộng của mình, cười, "Bị vật nhỏ trong nhà đá xuống giường sao? Nóng tính vậy à?"

"Đừng nói về cậu ấy như thế."

"Động lòng rồi có khác, nói cũng không cho nói, được rồi, đừng nóng, tôi mới được một chai rượu ngon, cùng vào phòng tôi uống một ly chứ?"

Trong lúc uống, cổ tay áo không cẩn thận dây vào rượu, Kỷ Tư Viễn tìm cho hắn cái áo mới chưa mặc lần nào.

"Năm đó tôi chưa từng gặp Tiêu Phi."

"Tôi đã đoán ra rồi."

"Sau này đừng để cậu ta xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi tin rằng cậu hiểu ý tôi."

"Chuyện này cũng dễ thôi, tôi sẽ không để cậu ta xuất hiện ở những nơi mà anh có thể nhìn thấy."

"Tôi có vài việc muốn hỏi cậu ta."

"Để tôi gọi cậu ta đến đây. Cậu ta đang ở bên khu C."

"Không cần, lát nữa đi ngang qua đó, tôi sẽ ghé hỏi cậu ta." Hắn chỉ muốn biết năm đó Tiêu Phi nhìn thấy bao nhiêu.

Sau đó hắn đến gặp Tiêu Phi, tiếp theo lúc hắn và Tiêu Phi đi ra không hiểu sao lại gặp nhóc kia đang đi tản bộ. Có lẽ rất nhiều chuyện tuy nhìn rối rắm nhưng đều đã được định trước cả rồi.

Trái ngược với cảm xúc trong lòng, thời tiết hôm nay vẫn rất tốt, từng tia nắng chiếu xuyên qua bức tường thủy tinh rọi sáng cả đại sảnh.

"Trần An Tu, lên núi săn thú với chúng tôi không?" Nhiều người ở đây đều có công ăn việc làm, nghỉ ngơi được vài ngày liền lần lượt rời đi, hôm nay chỉ còn 5 người ở lại vác súng săn chuẩn bị lên núi chơi.

"Không được rồi, ngày mai tôi và Chương tiên sinh sẽ rời khỏi đây, hôm nay phải dọn dẹp đồ đạc."

Những người đó đều biết Trần An Tu là trợ lý, không được tự do thoải mái như bọn họ, nên cũng không ép uổng, leo lên xe vẫy tay, "Vậy tới tối cậu nhớ đến uống rượu nhé, không chừng chúng tôi có thể săn được con lợn rừng về làm thức ăn đấy."

"Săn được con thỏ đã là giỏi rồi." Trần An Tu cao giọng đùa với bọn họ.

"Dám xem thường chúng tôi, tối về tính sổ với cậu."

Những người đó lái xe đi, Trần An Tu dọn dẹp bên ngoài xong trở về phòng, chiếc ghế sô pha Chương Thời Niên thường ngồi hôm nay cũng trở nên trống trải, người nọ đang ở trong phòng đọc sách. Từ tối qua đến giờ, hai người chưa nói với nhau câu nào, có một số việc không ai có thể vờ như chưa từng xảy ra. Cũng may cả hai người bọn họ đều là người trưởng thành, cũng không gây ra việc lớn.

Hai ngày tiếp theo, Trần An Tu không nhìn thấy Tiêu Phi nữa, nghe Kỷ Minh Thừa nói, cậu ta đã đi trước rồi. Đến sáng ngày thứ ba, bọn họ lái xe về nội thành.

Sau dịp lễ 1 tháng 5, đường trong nội thành lại trở về với dáng vẻ thoáng đãng của nó, sau 5,6 ngày náo nhiệt, đường phố vắng vẻ bây giờ không hiểu sao lại khiến người khác có cảm giác trống vắng.

Joe trở về đúng hạn, sự trở lại của hắn cũng đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa Trần An Tu và Chương Thời Niên.

Hết chương 34

----------


35| Xa nhau

Sau khi Chu Gia Vĩ trở về, Trần An Tu cũng không lập tức rời đi, mà ở lại thêm một ngày bàn giao công việc trong hai tháng này với Chu Gia Vĩ.

Tối hôm đó, cơn mưa đầu mùa ở Lục Đảo cuối cùng cũng đến báo hiệu mùa hè sắp tới.

Nước mưa bị gió biển tạt vào cửa kính tạo thành những tiếng lộp độp, lúc này phòng sách ngược lại có vẻ im lặng đến kỳ lạ, Chu Gia Vĩ đang ngừng nói một hồi, nhưng Chương Thời Niên vẫn im lặng xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tiên sinh?" Chu Gia Vĩ cẩn thận gọi.

"Chú nói An Tu là bạn học của Quân Hằng?" Nếu lắng nghe cẩn thận, giọng Chương Thời Niên hơi khàn khàn, hắn không ngờ mọi việc lại tình cờ đến vậy.

"Chuyện này đã qua lâu như vậy, tiên sinh lại không muốn người khác tham gia vào, chúng tôi phải mất rất nhiều công sức, mới đầu chúng tôi nghi ngờ Tiêu Phi giở trò, nhưng sau đó điều tra ra Tiêu Phi và cậu Trần chưa xuất hiện cùng nhau bao giờ, đến đây tất cả manh mối gần như đều bị gián đoạn, sau đó lúc tra tiểu sử của cậu Trần mới biết cậu ấy từng học Nhất Trung ở Lục Đảo, là bạn cùng lớp với cậu Quân Hằng, hơn nữa còn là bạn thân, đêm hôm đó là đêm họ cùng vài người bạn uống rượu."

"Là do tôi sơ sót, ngoài Kỷ gia, quả thật tôi còn giao chìa khóa cho Quân Hằng."

"Tiên sinh, về phía cậu Trần..." Mọi việc đã qua hơn 10 năm, hơn nữa còn là chuyện mây mưa không mấy quan trọng, thế mà cấp trên lại muốn điều tra, chắn chắn không chỉ đơn giản là muốn biết sự thật, có lẽ còn có liên quan gì đó đến cậu Trần nữa.

"Chú đi lo chuyện khác đi, chuyện này tôi muốn cân nhắc một chút."

"Vậy tôi xin phép lui xuống trước."

Chương Thời Niên phất tay.

Chu Gia Vĩ lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, hắn cảm giác có một số thứ đã thay đổi, không biết là tốt hay xấu, chuyện gì đã xảy ra giữa hai người kia trong hai tháng ngắn ngủi này?

Trần An Tu không thích những tối mưa to vì nó luôn khiến y nhớ đến lần chấp hành nhiệm vụ cuối cùng, lúc đó trên biển mưa rất to, 11 người bọn họ xuất phát nhưng chỉ còn 5 người trở về, trong đó có một người tắt thở ngay trên lưng y. Sau khoảng thời gian nhận trị liệu tâm lý dài đằng đẵng, y cứ ngỡ mình đã có thể quên đi tất cả, nhưng cứ mỗi lần thời tiết thế này, cơ thể cứ bất giác run lên nhắc nhở y có một số việc không thể nào quên được.

Biết tối nay sẽ không dể chịu, Trần An Tu uống nửa chai rượu đế, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cơ thể không chút cảm giác ấm áp.

"An Tu, cậu gặp ác mộng sao?" Đi ngang qua phòng bất chợt nghe thấy tiếng động khác thường, Chương Thời Niên do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định vào xem, người trên giường ngủ có vẻ không an bình lắm, luôn luôn trằn trọc, đẩy hai cái vẫn không tỉnh lại, tình trạng này có vẻ rất kỳ quái, nhóc kia chưa bao giờ thiếu cảnh giác thế này.

"Tấn Tấn..." Cảm giác được nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh, Trần An Tu không chút do dự giang hai tay ôm lấy. Sau này trở đi, có lẽ bên cạnh y cũng chỉ có Tấn Tấn. Tấn Tấn hôm nay hình như hơi lớn, nhưng thật sự ấm áp.

Chương Thời Niên thở dài, "Cậu đã uống bao nhiêu rượu vậy?" Vừa mở miệng đã thấy toàn mùi rượu.

"Tấn Tấn..."

Đúng là chẳng thể nói chuyện với con ma men này mà, Chương Thời Niên sờ sờ những lọn tóc bết lại hai bên thái dương đẫm mồ hôi, lại sờ dọc theo cổ áo, cả người toàn là mồ hôi lạnh.

"An Tu, chúng ta đi tắm nhé." Chương Thời Niên cố gắng kéo y dậy.

Khó khăn lắm mới tìm được một cái lò sưởi, Trần An Tu ra sức ôm chặt lấy, dễ gì chịu buông ra.

Không còn cách nào khác, Chương Thời Niên dùng chăn quấn lấy y, ôm cả người lẫn chăn vào phòng tắm, sau đó cởi sạch ném vào bồn tắm.

Ngâm mình trong nước nóng, Trần An Tu hé mở mí mắt nặng trịch, người bên cạnh trông rất quen nha, y nửa ngồi dậy dán sát vào bên mặt người ta mà quan sát. "Chương tiên sinh?"

"Ừ." Chương Thời Niên thản nhiên lên tiếng, cũng không đẩy người ra.

"Sao mới không gặp một ngày mà cái đầu đã to hơn rồi?" Y cười hì hì ôm đầu Chương Thời Niên xoa nhẹ, khóe mắt Chương Thời Niên không nhịn được giật giật, nắm lấy hai tay y, thô lỗ nhấn người vào bồn tắm.

Trần An Tu không cam lòng ra sức giãy giụa khiến quần áo cả người Chương Thời Niên cũng ướt theo, quần áo ẩm ướt dính dính trên người thật khó chịu, bồn tắm đôi lại lớn, một mình Trần An Tu ở trong đó còn thừa rất nhiều chỗ, thế nên hắn cũng cởi đồ nhảy vào tắm chung.

Mới đầu chỉ đơn giản tắm rửa, nhưng Trần An Tu ở trong nước luôn luôn nghịch ngợm, Chương Thời Niên đành phải ép y ngồi yên, hai cơ thể đàn ông khỏe mạnh, các chức năng vẫn hoạt động tốt, cọ cọ vài cái lập tức bốc hỏa.

Trong ý thức hỗn độn, hai cơ thể kịch liệt quấn lấy nhau, cuồng nhiệt hôn nhau, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên đến mức khô nóng, cảm giác có gì đó muốn thoát ra nhưng lại không thể, không biết phải làm sao, Trần An Tu chỉ có thể ôm chặt lấy người bên trên cầu cứu, "Khó chịu... khó chịu..."

"Ngoan, chốc nữa sẽ tốt thôi." Dù ý thức còn mơ hồ, Trần An Tu vẫn cảm giác được người nọ đang do dự, cuối cùng, thân dưới của y lọt vào một nơi ấm áp, mới đầu cũng không thoải mái lắm, luôn chạm vào thứ gì đó cứng cứng, hơi đau. Sau đó, cảm giác dần dần trở nên tốt hơn, cảm giác mãnh liệt lúc giải phóng khiến đầu óc y trở nên trống rỗng.

Trần An Tu la lên, bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vén chăn lên nhìn, quả nhiên bên dưới không có gì che đậy, trên người có dấu vết, thân thể đàn ông có cảm giác thoải mái đặc trưng sau khi được phát tiết, chẳng lẽ những việc vừa rồi không phải chỉ là một giấc mộng, y thật sự làm với Chương Thời Niên? Nhưng phía sau không có cảm giác bị vật lạ xâm nhập. Lúc này, một ý tưởng táo bạo dần hình thành trong lòng y, y không dám tin, nhưng còn khả năng nào khác nữa chứ, y say rượu làm Chương Thời Niên!! Chuyện lớn rồi, lợi dụng người ta như thế, còn mặt mũi nào mà dám yêu cầu Chương Thời Niên giữ khoảng cách đây?

Trần An Tu đi tới đi lui trong phòng, không biết ra cửa phải đối mặt với Chương Thời Niên thế nào, lỡ như người ta yêu cầu y chịu trách nhiệm thì sao, nếu y chịu trách nhiệm thì hai người không có tương lai, mà nếu y không chịu trách nhiệm thì hình như không đúng, thật buồn bực, nên làm gì bây giờ? Sắp đến giờ cơm trưa, y vẫn chưa nghĩ ra cách nào, đúng lúc này, tiếng gõ cửa đầy quy luật vang lên, không phải Chương Thời Niên, y thở phào nhẹ nhõm, tiếng gõ cửa này là của người đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

"Trần An Tu, cậu dậy chưa?" Là Lưu Việt.

Sao Lưu Việt lại gõ cửa phòng y, Trần An Tu bụng đầy câu hỏi mở cửa ra, "Là cậu à, sao cậu lại đến đây?"

"Tôi đến hỏi xem anh còn muốn ở chỗ này nữa không?"

"Có ý gì?" Chẳng lẽ Chương Thời Niên tức giận chuyện hôm qua, muốn y lập tức biến đi sao?

Lưu Việt nhíu mày, "Anh chưa biết à?" Sao có thể có chuyện đó, hai người này quan hệ gắn bó như thế?

"Biết cái gì?" Trần An Tu có cảm giác bất an.

"Sáng nay Chương tiên sinh đã rời khỏi thành phố Lục Đảo rồi, có lẽ là có việc gấp."

Trần An Tu không hề ngờ đến kết quả này, y không nói tiếng nào vọt vào phòng bên cạnh, căn phòng thật sạch sẽ, những thứ thuộc về Chương Thời Niên đã không còn, quần áo trong tủ, mấy quyển sách và tách trà trên đầu giường, phòng sách nơi hắn thường ở trên lầu hai, phòng khách ở lầu một, mọi nơi đều trông như mới, ngay cả tượng Quan Âm y mua để trên bàn cũng được người nọ cầm theo, lúc y định chạy ra cửa, Lưu Việt giữ chặt y nói, "Trần An Tu, anh đang làm gì?"

Trần An Tu ngây ngốc, dừng bước, làm gì sao? Y cũng không biết, y chỉ muốn chạy ra ngoài xem mà thôi.

Thấy y như thế, Lưu Việt không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, cố gắng che dấu vẻ mặt thương hại, "Có lẽ máy bay riêng của Chương tiên sinh đã cất cánh rồi."

"Vậy sao." Trần An Tu vò đầu, vẻ mặt chán nản, "Tôi chợt nhớ ra anh ấy còn chưa trả tiền lương cho tôi, vậy chẳng khác nào hai tháng nay tôi làm không công." Mình mệt gần chết mà Chương Thời Niên còn ăn quỵt.

Lưu Việt liếc nhìn y rồi đưa y một phong thư, "Trước khi đi, Chương tiên sinh bảo tôi chuyển cho anh. Hộp chè xanh trên bàn kia là cho... ba anh." Càng nhìn, hắn càng không hiểu nổi quan hệ giữa hai người này.

"Đây là gì mà có vẻ thần bí vậy?" Trần An Tu nhận phong thư, chẳng lẽ hắn còn để lại cho y một bức thư sao?

"Không biết, tôi không mở." Lúc cầm có vẻ không nặng lắm.

Trần An Tu mở phong thư, bên trong chỉ có một tờ chi phiếu, y mở to mắt đếm đi đếm lại, quả thật là sáu số 0, "Thật rộng rãi." Y đã làm chuyện kinh thiên động địa gì à, sao chỉ có hai tháng mà Chương Thời Niên đã trả cho y số tiền lớn như vậy. Y gọi vào điện thoại Chương Thời Niên, không kết nối được.

"Là tiền lương sao? Nhìn anh có vẻ không được vui." Chẳng lẽ không đủ sao? Trần An Tu có vẻ không để ý lắm.

Trần An Tu cười toe toét, thân thiết vỗ vai hắn, cứ như một người anh em tốt, "Chuyện gì cũng có lý do của nó, chủ yếu là do tôi lúc nào cũng thận trọng khéo léo, tác phong nhanh nhẹn, xem tiền tài là đồ bỏ..."

Nói chuyện với người này phải biết kiềm chế, không hiểu sao hai tháng nay Chương tiên sinh có thể chịu đựng được, "Anh muốn nói gì?"

Trần An Tu ném cho hắn cái nhìn bất mãn, nói "Có ai nói cho cậu biết cắt lời người khác là bất lịch sự lắm không, trước đây cậu đâu có như vậy." Thờ ơ lạnh nhạt không để ý đến người khác mới là đặc điểm của Lưu Việt, "A?" Y lui ra sau, nhìn chằm chằm Lưu Việt từ trên xuống dưới cứ như phát hiện đại lục mới.

Lưu Việt cứ tưởng y sắp phát biểu cái gì đó động trời, không ngờ chỉ nghe Trần An Tu nói, "Lưu Việt, hôm nay cậu thay đồng phục sao?"

"Tôi bây giờ là quản lý ca trực." Lưu Việt có vẻ mất bình tĩnh chỉ lên thẻ tên trên ngực phải, hắn đã mặc đồng phục quản lý này từ sáng, vậy mà giờ Trần An Tu mới phát hiện, từ nãy đến giờ y suy nghĩ cái gì vậy. Đồng phục quản gia riêng và đồng phục quản lý ca trực khác nhau rõ ràng.

"Chúc mừng cậu. Hóa ra là được thăng chức, đúng lúc tôi nhận được tiền lương, tối nay tôi mời cậu uống rượu." Sau một khoảng thời gian quen biết, y phát hiện Lưu Việt cũng không xấu tính, tuy có phần kiêu ngạo, không thích để ý đến người khác, nhưng không đến mức không thể chấp nhận được.

"Tối nay không được, tôi có một cuộc họp, hôm khác đi."

"Không ngờ cậu còn nể mặt tôi." Y còn tưởng Lưu Việt sẽ từ chối luôn.

"À phải rồi, anh có muốn ở đây đến hết hôm nay không? Chương tiên sinh đã trả tiền phòng hôm nay rồi."

"Thôi, để tôi dọn dẹp một chút, trưa nay sẽ đi."

Lưu Việt nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến mười hai giờ, "Anh không cần gấp đâu."

Trần An Tu nhanh chóng lên lầu, đưa lưng về phía hắn, nên hắn không thấy rõ vẻ mặt của y, chỉ nghe y nói, "Không gấp sao được, thật vất vả mới kết thúc công việc, tôi đang sốt ruột muốn về nhà đây." Nhìn có vẻ thật sự sốt ruột.

Trần An Tu mang theo những gì thuộc về mình rời khỏi căn biệt thự mà y đã ở trong hai tháng qua, chào hỏi bảo vệ bên cầu, khu Nguyệt Đường dần khuất lại sau lưng, khi y đến đây, sen dưới cầu đều là lá khô, bây giờ đã trở nên xanh mướt, một năm mới lại bắt đầu, y nghĩ, nếu nói văn vẻ một chút thì Chương Thời Niên là một người khách qua đường trong cuộc đời y, nếu đã là một người khách đi qua rồi thì cho qua đi, còn làm gì được nữa, không thể kéo người ta về đúng không? Hơn nữa mình đã lợi dụng Chương Thời Niên mà người ta vẫn trả cho mình một số tiền lớn như vậy.

Sau khi Chương Thời Niên rời đi, Trần An Tu nghỉ ngơi nửa ngày, về nhà tắm rửa sạch sẽ, ăn thức ăn trong tủ lạnh, rồi đưa mẹ lên núi, đón Tấn Tấn tan học, cuộc sống lại trở về với quy luật trước đây, như thể Chương Thời Niên chưa bao giờ xuất hiện.

Hết chương 35

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top