Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nông gia [66 - 70]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nê đại vương

Nguồn: http://bachquydahanh2812.wordpress.com/chuahoan/ml-nong-gia-nhac-tieu-lao-ban-2/

----------


66| Tấn Tấn gặp ông bà nội

"An Tu, cậu đang thương lượng với tôi hay tự đưa ra quyết định vậy?" Chương Thời Niên hỏi.

"Điều này có gì khác nhau sao?"

Chương Thời Niên nói chắc như đinh đóng cột, "Khác chứ."

"Vậy coi như thương lượng đi."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Ánh mắt Chương Thời Niên lạnh đi.

Trần An Tu bướng bỉnh ngửa đầu nói, "Tôi kiên trì."

Hai người đối mắt, thế lực ngang nhau, đều là kiểu người không chịu dễ dàng cúi đầu, hai người như thế một khi đối kháng, trừ phi có kẻ nhượng bộ trước, bằng không kết cục chỉ có thể có một, đó chính là cá chết lưới rách.

Cục diện giằng co khoảng hơn 10 phút, ngay khi Trần An Tu không nhịn được sắp nổi khùng, Chương Thời Niên đột nhiên ra tay, kéo người qua.

"Anh làm gì đấy?" Trần An Tu đưa tay chống trả.

"Đừng nhúc nhích, An Tu." Chương Thời Niên chặn cánh tay y, đặt ở đằng sau mình.

"Anh rốt cuộc định làm gì? Sẽ bị người ta thấy đấy." Bây giờ tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng trong làng cũng luôn có người dậy sớm, tầm nhìn chỗ này lại trống trải, tư thế này của hai người họ, bị ai thấy, có muốn không hiểu lầm cũng khó.

"Để tôi ôm một lát."

Chung quy Trần An Tu vẫn mềm lòng, nghe hắn nói vậy, miệng tuy lầm rầm, "Đừng làm như thể sắp sinh ly tử biệt vậy chứ." Nhưng cũng đã ngừng giãy dụa.

Gió biển thổi bay góc áo của hai người và làm tóc họ quấn vào nhau, Trần An Tu mắt hướng về phía Đông, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình mặt trời mọc. Trước hết, màu trời trở nên nhạt dần, mặt biển cũng hửng sáng, ráng mây đỏ dần mở rộng, sau đó tuy có tầng mây che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn thấy quả cầu lửa đỏ rực kia đang dần mọc lên.

"Chương tiên sinh, còn không nhìn, mặt trời sắp mọc lên đấy."

Chương Thời Niên đứng dậy, nhìn y, nói, "Tôi đồng ý cho cậu thời gian."

"Cái gì?" Đáp án có phần vội vã quá.

"Tôi cho cậu thời gian suy xét, đừng để tôi đợi lâu."

Trần An Tu im lặng, nếu Chương Thời Niên cương quyết thì y không sợ, ngược lại, Chương Thời Niên càng nhượng bộ và bao dung như vậy, y càng thấy tay chân luống cuống hơn, tựa như côn trùng rớt trên mạng nhện, có cảm giác giãy dụa kiểu gì cũng không thể chạy trốn được.

"Câu trả lời của cậu thế nào?"

Trần An Tu bị ánh mắt cương quyết của hắn bức không còn đường lui, bắt buộc phải nhìn thẳng vào hắn, "Tôi sẽ suy xét kỹ càng, về tương lai của chúng ta."

"An Tu, đây là cơ hội cuối cùng để cậu đấu tranh và chùn bước, sau này cậu sẽ không còn cơ hội đấy nữa, hãy thật quý trọng."

Câu nói ấy đã làm kích thích chút không cam lòng của Trần An Tu, y híp mắt hỏi: "Anh uy hiếp tôi?"

"Cậu nghĩ sao?" Tâm tình hơi kịch liệt vừa rồi đã lui, Chương Thời Niên lại trở về với biểu cảm bình tĩnh như thường lệ, chỉ là màu con ngươi mắt sâu không thấy đấy.

Trần An Tu xoay người, rảo bước quay lại, "Tôi từ chối trả lời vấn đề ấy."

Chương Thời Niên giữ chặt bờ vai y từ bên sườn, "Không phải muốn tới ngắm mặt trời mọc sao?"

"Hết hứng rồi."

"Ngắm cùng tôi đi." Chương Thời Niên nói bằng giọng không cho phép từ chối.

"Dựa vào cái gì?"

"Chắc sẽ có một khoảng thời gian dài không thể ở bên cậu như vậy rồi." Chương Thời Niên cảm thán một câu.

Lại cái kiểu đó, Trần An Tu khẽ lầu bầu, nắm tay buông lỏng, lấy lại hứng thú vừa rồi đã mất, y vừa xoay người lại, mặt trời đã ló khỏi tầng mây, mặt biển thoáng chốc chói lòa.

"Lại là một ngày mới." Chương Thời Niên nói.

Trần An Tu không tiếp lời hắn, sự việc đã tới tình trạng này, thảo luận ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa gì nữa, hiện tại họ cần nhất là cho đối phương một khoảng thời gian bình tĩnh, tích lũy nhiều sức lực để có thể cùng nhau đi tiếp, đây coi như là một chặng nghỉ ngơi ngắn ngủi trước khi lên đường đi.

"Đi thôi, về nhà ăn cơm." Mặt trời đã mọc, ánh nắng chói chang làm mắt không mở ra được, Trần An Tu vỗ cánh tay Chương Thời Niên, nói.

"Ba?" Tấn Tấn từ xa chạy tới.

"Đừng chạy nữa, ba qua ngay đây." Trần An Tu bước nhanh hơn, qua dắt tay bé.

"Cụ bà, cụ ông đã dậy chưa con?"

"Dạ, cụ ông đã làm xong bữa sáng rồi, con thấy có cá viên."

_Trên đường trở về, Trần An Tu nhìn thấy có sạp bánh bao bán dạo ở đầu đường, y thấy táo cũng tươi ngon liền mua 10 ký luôn, ăn không hết thì cho vào tủ lạnh, không hỏng ngay được.

Đằng trước là Trần An Tu và Tấn Tấn, Chương Thời Niên thoáng đơn độc một mình rớt lại đằng sau, Tấn Tấn cắn môi, dừng bước lại.

"Tấn Tấn?" Trần An Tu tưởng bé bị làm sao?

Lúc này, Chương Thời Niên cũng đi tới, Tấn Tấn nắm chặt tay, vươn ngón tay chọc vào lòng bàn tay hắn, chờ Chương Thời Niên cầm lấy bàn tay bé, bé đá viên đá ven đường, một tay kéo một người, lắc lư đi về phía trước.

Trần An Tu thấy vậy, thật muốn đá một phát lên mông bé, mới biết chân tướng được vài ngày mà đã học được cách phản chiến rồi, đặt người ba 10 năm như y ở vị trí gì chứ, thật là bất công.

Ở trên đảo hai hôm, thấy sức khỏe của bà ngoại đã không còn gì trở ngại nữa, Trần An Tu liền về, hai người cậu của y đều là người hiếu thuận, tuy thỉnh thoảng hai mợ cũng cãi lại hai ông bà già, nhưng không lật mặt ngay, dù sao cũng vẫn sống ổn, Trần An Tu cũng không cần lo sau khi y đi rồi, hai ông bà cụ không được chăm sóc thỏa đáng.

Sau khi nói rõ với Chương Thời Niên, Trần An Tu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không cần rối rắm nghĩ cách đối mặt với hắn như mấy ngày trước, cảm giác đối mặt với quá khứ của mình, thuận theo tự nhiên thật là tốt. Hai người không gặp lại nhiều lần như trước kia, lại càng không nói tới chuyện trên giường nữa, nhưng không hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thỉnh thoảng gọi cho nhau một cuộc điện thoại, có lúc cuối tuần Tấn Tấn ở dưới núi học vẽ tranh về muộn, Trần An Tu sẽ bảo Chương Thời Niên đón bé ở lại một đêm, để cha con họ có cơ hội ở chung với nhau.

Việc xây thêm quán cơm tiến triển rất thuận lợi, vật liệu xây dựng lấy thẳng từ cửa hàng nhà y luôn, thợ xây trong thôn cũng có sẵn, giai đoạn chuẩn bị đã sẵn sàng, nhà được xây lên rất nhanh, chỉ mất có nửa tháng, năm gian nhà ngói mới tinh đã thuận lợi hoàn thành, phơi thêm nửa tháng nữa, lắp đặt cửa kiếng, bắt đầu vận chuyện bàn ghế đã đặt dưới chân núi lên, tính thời gian cũng phải trung tuần tháng 7, khai trương đúng vào thời kỳ nghỉ hè cao điểm. Nghỉ hè, người lên núi ngắm cảnh rất nhiều, ngày nào cũng thấy không ít xe du lịch, trong một năm, cũng chỉ thấy mấy tháng này là thị trấn náo nhiệt nhất.

Vừa thu hoạch hết anh đào trên núi, lại tới mùa đào. Bên cung cấp cây giống đã có Phùng Đào chỉ đạo về kỹ thuật, dù sao cũng sẽ mọc được thành cây, còn rừng núi bên này, Trần An Tu cũng đang nghĩ cách thuê thêm người, việc cắt tỉa chiết ghép cây ăn quả, y cũng không thành thạo. Trước đây đều là do ba Trần tự mình tìm tòi cắt tỉa, năm nay y thông qua Phùng Đào, đặt một loạt cây anh đào, cây đào giống tốt nhất ở bên công ty cây giống. Vườn trái cây to rộng, ba Trần chắc chắn sẽ không thể làm hết việc được, hơn nữa nuôi gà ở đây, cũng cần có người thường xuyên cho chúng ăn, nhặt trứng gà. Sau khi xây dựng thêm quán cơm, người bên trong đều phải bận rộn, không thể kiêm nhiệm nhiều việc như trước đây.

"Ông chủ, anh có bán những loại rau trồng trên núi này không?" Khách ăn cơm trong quán xong, có người đề xuất muốn lên núi ngắm vườn đào, muốn đặt hàng trước, Trần An Tu liền bảo Ngô Yến dẫn khách đi, chị ấy có tài ăn nói, có thể tiếp chuyện với khách hàng.

"Rau ư?" Không phải đã lên núi ngắm đào sao, sao lại nhìn trúng rau của y. Trên núi có rất nhiều ngóc ngách, có trồng gì cũng không thành quy mô được, thế là mẹ Trần liền rắc hạt rau ở khắp nơi, những loại rau này ngoại trừ để nhà ăn ra thì căn bản cũng chỉ cung ứng cho quán cơm ở đây.

Người đang nói chuyện là một cô gái trang điểm nhẹ nhàng, mặc quần áo thể thao thoải mái, "Đúng vậy, ông chủ, tôi vừa nghe chị Ngô nói, những loại rau trồng trên núi của các anh không hề dùng qua thuốc trừ sâu hay phân hóa học, vừa rồi chị ấy hái cho tôi ăn thử hai trái cà chua, mùi vị của chúng thực sự rất ngon, cho nên tôi muốn mua một ít."

Trần An Tu cười nói, "Chúng tôi chưa từng bán, nếu cô muốn một ít thì tôi có thể tặng cho cô."

"Không được đâu ông chủ, anh nói vậy làm tôi ngại lắm, hay là cứ trả theo giá thị trường đi?" Cô gái trẻ kiên trì.

Trần An Tu nhìn cách ăn mặc của cô không giống người thiếu tiền, có lẽ cũng không muốn kiếm món lợi nhỏ ấy, vì thế không miễn cưỡng nữa, "Được rồi, cô cần loại rau quả gì thì bảo chị Ngô mang đi hái đi."

Ngô Yến đã tìm một cái giỏ dưới góc tường, Trần An Tu thầm nghĩ chắc là chẳng hái được mấy, nhưng chờ các cô ấy đi một lúc rồi vẫn chưa về, Tôn Hiểu thì cứ liên tiếp đưa thêm hộp tới đó, y liền không ngồi yên nổi nữa. Tới đó nhìn thử, y hoàn toàn trợn tròn mắt, cà chua hai hộp, dưa chuột hai hộp, đậu đũa một hộp, cà tím một hộp, rau chân vịt, mướp, bầu, ớt vừa mới hái xuống, còn chưa cho vào hộp.

Cô gái kia có lẽ cũng để ý thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần An Tu liền giải thích một câu rằng, "Loại rau quả các anh trồng không chút thuốc trừ sâu và phân hóa học này mới là rau dưa hữu cơ thực sự, tươi ngon hơn so với loại rau quả ô nhiễm thường gặp trên thị trường rất nhiều, tôi mua về nhiều một chút, chia cho bạn bè người thân cũng được."

Cuối cùng, lượng rau quả cô gái kia mua chất đầy sau cốp xe, nhưng cô ấy trả tiền rất hào phóng, đủ một nghìn đồng. (~3.5 triệu VND)

Thì ra bán rau cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Trần An Tu động lòng. Ngô Yến cũng nghĩ như y, liền nói, "An Tu, trước đây chị nghe nói, có nhiều người thành phố giàu có chỉ thích ăn những loại rau tự trồng ra như thế này, họ có tiền nhưng không có chỗ mua, còn chúng ta chỉ cần một mảnh đất nhỏ trồng ít rau dưa cho nhà ăn, nào nghĩ tới việc bán lấy tiền chứ. Nhà cậu có một cánh rừng rộng thế này, làm một mảnh đất chuyên trồng các loại rau quả thế này cũng hay, phân gà cũng có sẵn."

"Để em nghĩ thêm đã chị Ngô." Nếu làm tốt, cũng có thể coi là một cách kiếm tiền hay.

Đến đầu tháng bảy, Tấn Tấn đã sắp được nghỉ hè, trước khi cho nghỉ hè, trường học lại mở một lần họp phụ huynh, đơn giản chính là dặn dò cha mẹ học sinh một vài công việc cần lưu ý trong kỳ nghỉ hè, cộng thêm một vài hạng mục rất quan trọng. Năm nay, hội đồng giáo dục khu Đông Sơn tổ chức một trại hè cho học sinh tiểu học đi Bắc Kinh, có điều chỉ cho phép học sinh lớp 4, lớp 5 hơi lớn một chút đi thôi. Những học sinh muốn đi cần báo tên trước khi nghỉ hè.

Giáo viên chủ nhiệm lớp Tấn Tấn tên Trần Thu Quyên, là bạn hồi tiểu học ngày trước của Trần An Tu, mãi sau này y mới biết.

"An Tu, Thu Dương nhà cậu có đi không? Tuổi thằng bé hơi nhỏ." Tấn Tấn đi học sớm một năm, tuy hiện giờ đang học lớp 4, nhưng cũng chỉ cùng tuổi với trẻ lớp 3, "Có điều đi thăm thú, mở mang kiến thức về thủ đô của chúng ta thì cũng hay lắm."

"Thu Quyên, vậy cậu thống kê những học sinh khác trước đi, để tớ bàn với thằng bé đã."

"Được, vậy hai cha con cứ thương lượng trước đi."

Sau khi Thu Quyên đi rồi, Trần An Tu hỏi Tấn Tấn, "Tấn Tấn, con có muốn đi không?"

Tấn Tấn ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

"Cứ đi đi con, con thấy có nhiều bạn học đều đi kìa, hôm trước Tần Hạ gọi điện cho con, không phải nói cũng muốn đi sao?" Công tác thống kê của trường trong thành phố có thể bắt đầu sớm hơn, bên Tần Hạ kia đã chắc chắn là sẽ đi rồi.

Tấn Tấn bĩu môi hỏi, "Ba không muốn con ở nhà với ba sao?"

Trần An Tu cười, "Ba đương nhiên là muốn con ở nhà với ba rồi, nhưng không phải ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau sao? Bây giờ nhân dịp nghỉ hè đi ra ngoài chơi với bạn bè cũng tốt, cầm theo máy ảnh trong nhà nữa, chụp nhiều bức ảnh đẹp về cho ba xem, ba còn chưa được đi Bắc Kinh chơi đâu." Tấn Tấn luôn thích bám dính y, y cũng rất vui, nhưng dù sao Tấn Tấn cũng phải có bạn bè, y cũng không thể thay thế mọi người được.

Tấn Tấn mấp máy môi, nói, "Vậy được rồi."

Nhà trường quy định tập hợp trong khu vực thành phố, Trần An Tu lái xe đưa bé tới thẳng sảnh chờ của bến xe, nhà trường đã đặt sẵn vé tàu điện ngầm.

"Tấn Tấn, quần áo để thay ba để trong cái bọc nhỏ ở dưới chân kia, thức ăn đều đặt trong ba lô hết rồi, còn túi tiền ba đặt ở ngăn thứ hai, di động ở ngăn thứ nhất, có việc gấp thì gọi cho ba." Trong toa hành khách chật ních toàn phụ huynh học sinh đưa con em tới. Tuy Trần An Tu cổ vũ cho Tấn Tấn đi, nhưng khi Tấn Tấn thực sự muốn đi rồi, lòng y lại thấy lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu Tấn Tấn xa nhà.

Tấn Tấn gật đầu, "Con nhớ hết rồi ba."

"Đi sát theo cô giáo và bạn học, chớ đi xa đấy, số điện thoại của cô Trần, ba cũng đã lưu trong di động cho con rồi, nếu không tìm thấy thì gọi cho cô giáo nhé."

Tấn Tấn tiếp tục gật đầu.

"Trần Thu Dương, cậu cũng đi à, mau tới chỗ này ngồi, bên này vẫn còn chỗ này." Bạn cùng lớp trước kia của Tấn Tấn gọi bé, Trần An Tu thấy Đới Thần Khiết ở đó, cũng qua chào hỏi một tiếng.

Tiễn Tấn Tấn xong, bên cạnh không còn bóng dáng nhỏ đảo tới đảo lui nữa, Trần An Tu vẫn thấy không quen, y vẽ một vòng tròn trên tờ lịch treo tường, hôm nay đã là ngày thứ năm rồi.

Ông ba Giang thấy thế liền cười nói, "Thế nào, nhớ Tấn Tấn rồi sao?"

Trần An Tu cậy mạnh nói, "Vẫn ổn ạ." Nhưng hôm nay luôn có cảm giác tâm thần bất ổn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm gì cũng thấy không thể tĩnh tâm được.

"Nhớ thì gọi điện cho thằng bé đi."

"Tối qua cháu vừa gọi rồi." Tối hôm nào họ cũng đều gọi điện nói chuyện, ban ngày Tấn Tấn chắc là ra ngoài chơi, gọi điện mãi cũng không tốt, chẳng mấy khi Tấn Tấn độc lập một lần.

"Cháu cứ gọi đi, củ lạc của ông không chịu được sức đập phá của cháu đâu." Vỏ củ lạc ném vào trong sọt, trong rổ, còn nhân lạc vứt vào trong thùng rác dưới bàn, có ai lại làm như thế sao? Rõ ràng là không để tâm ở đây.

"Thôi cháu cứ gọi một cuộc vậy." Mặc kệ thằng bé có độc lập hay không.

Trần An Tu lấy di động, đi ra ngoài cửa, ấn số điện thoại của Tấn Tấn, tiếng chuông vang đã lâu mà không có ai bắt máy, y lại tiếp tục ấn thêm hai lần, vẫn không có ai tiếp, trong lòng y đã có dự cảm không tốt.

Lúc y đang định gọi điện cho Trần Thu Quyên thì cô đã gọi cho y trước, Trần An Tu tiếp điện thoại, câu đầu tiên đã hỏi, "Tấn Tấn làm sao vậy?"

Ở đầu dây bên kia, Trần Thu Quyên đã sửng sốt nói, "Sao cậu biết?"

"Tấn Tấn rốt cuộc làm sao rồi?" Trần An Tu cũng không còn để ý được cái gì là lễ phép hay phong độ nữa.

"Kế hoạch sáng hôm nay là đi Cố Cung, kết quả lúc xuống xe, bọn trẻ đằng sau chen chúc, Thu Dương lăn xuống từ trên bậc thang nên bị đập đầu, chúng tớ đã dẫn bé tới bệnh viện băng bó rồi."

Trần An Tu hỏi địa chỉ bệnh viện, ấn gọi số của Chương Thời Niên, không có ai tiếp máy, gọi tiếp cho Qúy Quân Hằng, "Qúy Quân Hằng, bây giờ cậu có ở Bắc Kinh không?"

"Có chứ." Trần An Tu nghe thấy đầu dây bên kia rất náo nhiệt, hình như có rất nhiều người.

"Bây giờ cậu có rảnh không?"

"Cậu cứ nói đi, bên này tớ không có chuyện gì quan trọng."

"Vậy cậu đi xem Tấn Tấn giúp tớ, nó ở trong bệnh viện, buổi tối tớ qua ngay." Trần An Tu đã thông báo địa chỉ bệnh viện.

"Tấn Tấn bị thương có nghiêm trọng không?"

"Bây giờ tớ vẫn chưa biết."

"Vậy cậu đừng vội, để tớ đi xem trước, đến đó sẽ gọi điện cho cậu." Trần An Tu có thể nghe thấy tiếng đẩy ghế đứng dậy của hắn.

Trần An Tu vốn dĩ muốn tự lái xe tới, nhưng y không quen thuộc tình hình giao thông, vào khu vực thành phố đổi tới đổi lui càng phiền phức, cũng may Lục Đảo có rất nhiều tàu cao tốc đi Bắc Kinh, y không thèm thay quần áo đã đi tới bến xe.

Ở trên xe, y nhận được điện của Qúy Quân Hằng, "Tấn Tấn không sao, chỉ bị xước da thôi, tớ đã dẫn nó ra viện rồi, đang trên đường tới nhà ông nội tớ."

"Cái gì?" Ông nội Qúy Quân Hằng không phải là ba của Chương Thời Niên sao?

"À thì, vốn dĩ tớ cũng muốn mang bé tới nhà tớ, nhưng mẹ tớ đi châu Âu rồi, trong nhà tớ chẳng có ai, cậu cũng biết tớ không giỏi chăm sóc trẻ con cho lắm, ông bà nội tớ thì rất tốt, trong nhà có bảo mẫu, có thể chăm sóc Tấn Tấn."

Trần An Tu muốn bảo hắn chờ một chút thì nghe Qúy Quân Hằng nói, "Không nói nữa, không nói nữa, sắp tới rồi."

"A lô..." Bên kia, Qúy Quân Hằng đã cúp máy, Trần An Tu nhìn chằm chằm vào chiếc di động im lìm, đây chẳng lẽ là ý trời sao.

"Bà nội."

" Quân Hằng về đấy à?" Chương Vân Chi là người phụ nữ có xuất thân tiểu thư khuê các chân chính, cho dù bây giờ đã qua tuổi bảy mươi, nhưng vẫn ăn bận khéo léo, khí chất nhã nhặn yên tĩnh, hôm nay bà mặc một chiếc sườn xám màu trắng thuần, đeo kính ngồi đọc sách trên sô pha ở phòng khách, thấy đằng sau Qúy Quân Hằng dắt theo một đứa trẻ liền hỏi, "Trẻ con nhà ai vậy?"

"Là con của bạn cháu, Tấn Tấn, gọi cụ đi."

"Cháu chào cụ."

Tấn Tấn vừa dứt lời, Chương Vân Chi rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt mày của bé, bà đẩy kính mắt, chẳng mấy khi sững sờ tại chỗ, "Đứa trẻ này..." Đây không phải phiên bản thu nhỏ của thằng tư nhà mình sao?

Hết chương 66

----------


67| Là do ba cháu nói.

Trần An Tu ngồi tàu cao tốc khởi hành lúc hai giờ chiều, khi đến trạm Nam Bắc Kinh còn chưa đến tám giờ tối, trời tháng bảy nên đi từ trong xe ra, cảm giác đầu tiên chính là nóng, khác hẳn với Lục Đảo vừa đến tối là hạ nhiệt độ, không khí nơi này chỉ mang lại cảm giác nóng ơi là nóng cho người ta. Tuy nhiên, ở đây phồn hoa náo nhiệt hơn Lục Đảo rất nhiều, lần trước y tới Bắc Kinh chính là nghỉ hè năm lớp 11, bây giờ nghĩ lại ngoại trừ nhớ những cảnh đã từng đi qua thì đường xá gì đó y hoàn toàn không có ấn tượng.

Từ chối lời mời chào của vài người hỏi đã có nơi dừng chân hay chưa, Trần An Tu lấy di động ra gọi cho Qúy Quân Hằng một cú, thế mới phát hiện di động đã hết pin rồi. Y hồi hộp khởi động lại máy, màn hình vất vả lắm mới sáng lên, nhưng đầu kia còn chưa kết nối được thì di động lại tắt tiếp.

"Sao lại xui thế chứ?" Vì lần này đi quá vội vàng, ở trên xe lại gọi mấy cuộc liền, di động không được sạc điện, giờ thì đúng là phiền rồi đây.

Cuối cùng, may là y nhớ số của Qúy Quân Hằng, tìm một bốt điện thoại công cộng gọi qua, Qúy Quân Hằng bảo một tiếng sau có thể tới, Trần An Tu tìm một quán cơm nhỏ ăn một bát mì mà không cảm được mùi vị gì, lại ngồi bên đường cái chờ rõ lâu, đến hơn chín giờ rưỡi, Qúy Quân Hằng rốt cuộc cũng tới.

Sau khi Trần An Tu lên xe, Qúy Quân Hằng đã nói, "Đi tới chỗ tớ ở một đêm trước đi, Tấn Tấn đã ngủ ở chỗ ông bà nội tớ rồi, buổi tối tới có vẻ hơi bất tiện."

"Thôi nghe lời cậu vậy, sao cũng được, vết thương của Tấn Tấn không sao chứ?" Y kéo nhẹ áo, người chảy đầy mồ hôi, sơ mi dính chặt vào người.

"Tớ hỏi bác sĩ bệnh viện rồi, họ nói không có gì đáng ngại, cô giáo của Tấn Tấn cũng bảo, chỉ là bị xước da thôi, bà nội bảo ngày mai để bác sĩ gia đình tới xem lại cho Tấn Tấn."

Trần An Tu nghe hắn nói đến đây liền hỏi, "Tấn Tấn ở chỗ bà nội cậu, sẽ không gây phiền phức gì chứ?"

Qúy Quân Hằng cười lơ đễnh, nói, "Sao lại thế được, ông bà nội tớ thích Tấn Tấn còn không kịp ấy chứ. Hôm nay lúc cơm nước xong, cậu không ở đó nên không biết, ông nội tớ còn bảo Tấn Tấn ngồi bên cạnh, bà nội tớ còn tự gắp món Tonga (1) cho bé, đối xử còn tốt hơn cả đứa cháu ruột là tớ nữa này."

"Vậy là tốt rồi." Y không có cách nào mở miệng nói với Qúy Quân Hằng, Tấn Tấn cũng là cháu ruột của họ được, "Chuyện ngày hôm nay cảm ơn cậu lắm." Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này ai cũng không muốn, nhưng y thực sự không thể tin được giáo viên phải chăm sóc nhiều trẻ như thế sẽ chăm lo được cho Tấn Tấn đang bị thương.

"Đã là bạn bao nhiêu năm rồi mà cậu còn nói những lời khách sáo đó làm gì? Lần đầu gặp mặt đã động tay cũng không thấy cậu khách sáo thế."

"Chuyện ấy không phải tớ đã từng nhún nhường rồi sao? Còn đồng ý mời cậu đi ăn miễn phí mãi mãi nữa chứ, cậu còn định ghi hận bao lâu? Đàn ông đàn ang phải rộng lượng mới dễ kiếm vợ biết chưa." Trần An Tu tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng ngáp một cái, hôm nay cứ lo ngay ngáy vì chuyện của Tấn Tấn, bây giờ nghe nói Tấn Tấn không sao nữa, vừa bình tĩnh lại đã thấy uể oải.

Qúy Quân Hằng đánh tay lái rẽ một cái, nói tiếp, "Cậu thì rộng lượng rồi, sao cậu không kiếm vợ đi?"

"Đấy là tớ chưa định tìm."

Qúy Quân Hằng muốn hỏi: cậu cùng chú út tớ rốt cuộc có quan hệ gì? Hắn đã đoán được sơ sơ hai người có thể là tình nhân, nhưng không thể dựa vào cái gì để chứng thực được.

Trần An Tu híp mắt, buồn ngủ, theo nhịp xe lướt trên đường, đèn đường hắt vào trên mặt y lúc sáng lúc tối.

Đằng trước là trụ đèn giao thông, Qúy Quân Hằng từ từ dừng xe lại, âm nhạc êm dịu lẳng lặng vang lên trong xe, "An Tu, bà nội tớ bảo, Tấn Tấn giống chú út tớ khi còn bé như đúc vậy." Những lời này của hắn có mang theo chút ý thử.

Trần An Tu nhắm mắt lại không lên tiếng ngay, ngay lúc Qúy Quân Hằng cho rằng y đã ngủ, lúc khởi động xe lại lần nữa, Trần An Tu đã mở miệng, "Có một số việc bây giờ tớ không biết nên nói với cậu thế nào, nhưng tớ thực sự coi cậu là bạn bè."

"Vậy thôi tớ không hỏi nữa." Mặc dù có gần 10 năm xa cách, nhưng hắn tin ở một vài phương diện, Trần An Tu chưa hề thay đổi.

"Nhà được đấy." Trần An Tu thoải mái khen ngợi hắn, nhà Qúy Quân Hằng là kiểu nhà chia tầng (2), tầng một là phòng tiếp khách, phòng ngủ dành cho khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ và phòng sách của hắn, thiết bị lắp đặt rất đơn giản nền nã, nhưng bên trong cũng không thấy nhiều đồ đạc lắm.

"Sau khi về nước vừa mới mua đấy, lắp đặt thiết bị xong cũng chưa vào ở." Qúy Quân Hằng mở phòng ngủ dành cho khách ở tầng một, "Hôm nay cậu ngủ phòng này đi, mỗi ngày đều có người tới quét tước, chắc là sạch thôi." Biết Trần An Tu không mang theo bất cứ đồ dùng quần áo hay vật dụng gì, còn nói thêm, "Cậu tắm trước đi, tớ lên tầng trên tìm cho cậu một bộ quần áo để thay. Quần áo thay ra cậu đặt vào cái giỏ giặt quần áo kia kìa, ngày mai sẽ có người tới thu dọn."

Ngồi tàu năm sáu tiếng liền, trời nóng bức người chảy đầy mồ hôi, không có gì thoải mái hơn là tắm nước lạnh một hồi. Lúc y lau mái tóc còn nhỏ giọt nước, Qúy Quân Hằng đã mang quần áo đến đặt trên giường, hắn thì ngồi trên ghế dựa chưa đi, thấy y ra liền cười nói, "Anh đẹp trai, có cần phục vụ đặc biệt không?"

"Có thể cân nhắc. Thử đưa giá xem nào."

Qúy Quân Hằng đứng dậy nói, "Tặng miễn phí này."

"Kiến nghị bị bác bỏ, hôm nào chọn lại thiếp nhé."

Qúy Quân Hằng cười to, "Đúng là vô tình."

Trần An Tu đẩy hắn ra ngoài cửa, "Sáng mai gặp."

Giường chiếu sạch sẽ thơm mát, Trần An Tu một đêm say giấc. Y ngủ ngon nhưng có người không được thoải mái như vậy.

Vì họp nên Chương Thời Niên không nhận được điện của Trần An Tu, chờ đến hơn 4h hội nghị kết thúc, hắn mới gọi lại thì bên kia đã thông báo tắt máy. Hắn biết rõ, với quan hệ hiện giờ của hai người, nếu không có việc, Trần An Tu tuyệt đối sẽ không gọi điện cho hắn. Điện thoại không gọi dược, hắn lái thẳng xe tới nhà họ Trần, ba Trần ra mở cửa, thấy hắn thì rất ngạc nhiên, "Tiểu Chương, sao lại tới vào giờ này?"

"Chú Trần, An Tu có nhà không ạ? Buổi chiều cậu ấy gọi cho cháu nhưng lúc đó cháu đang họp không nhận được, cháu tới muốn hỏi thử xem, có phải cậu ấy gặp chuyện gì không?"

Chỉ là một cú điện thoại thôi mà đã tới tận cửa, ba Trần có muốn giả bộ hồ đồ về mối quan hệ của hai đứa cũng khó, nhưng ấn tượng của ông về Chương Thời Niên quá tốt, thực sự không nói nặng lời được, "Tấn Tấn bị thương nhẹ ở Bắc Kinh, An Tu tới thăm nó rồi." Nói xong còn lo lắng nhìn vào bên trong một cái.

Chương Thời Niên đưa thứ trong tay qua, nói, "Lúc trước cháu có hai bình rượu thuốc hảo hạng, chú Trần dùng thử xem, nghe nói có hiệu quả rất tốt đối với việc trị liệu xương cốt thương tổn đấy ạ."

Ba Trần biết hễ là đồ Chương Thời Niên tặng chắc chắn đều sẽ rất tốt, nhưng chính vì như vậy, ông càng không thể nhận được, "Đừng phí tiền nữa tiểu Chương, chân chú sắp khỏe rồi."

"Việc này An Tu cũng biết, chú Trần, chăm sóc sức khỏe tốt đã, những việc khác nói sau."

"Đến giờ cơm rồi, ông đang nói chuyện với ai đấy?" Mẹ Trần ở trong sân gọi với ra.

"À, tôi biết rồi, vào ngay đây."

"Vậy chú Trần, cháu đi trước đây." Chương Thời Niên đặt đồ ở cửa.

Ba Trần giữ người lại theo thói quen, "Ở lại ăn cơm rồi hẵng đi."

"Không cần đâu chú, tối cháu còn phải về Bắc Kinh một chuyến."

Trên đường đi, Chương Thời Niên lại thử gọi hai cuộc, điện thoại Trần An Tu vẫn tắt máy, lúc hắn về đến nhà đã là hơn 4h sáng, nhân viên cảnh vệ mở cửa cho hắn, hai ông bà cụ đều đang ngủ say, hắn vào phòng mình, vừa bật đèn đã thấy đứa trẻ ngủ trên giường, còn tưởng là hoa mắt nữa, đến gần nhìn kỹ hơn, thì ra là Tấn Tấn. Tấn Tấn ngủ trong phòng hắn, còn mặc áo ngủ của hắn khi còn bé. So với một tuần trước đó, người có đen hơn chút, trên trán thêm một miếng gạc băng vết thương.

Ở một nơi xa lạ, Tấn Tấn ngủ không sâu giấc, cảm thấy có ánh đèn, đôi lông mày dài khẽ cau, tỉnh lại rất nhanh, nhìn thấy rõ người trước mắt, bé gọi, "Chú Chương."

"Ừ, là chú."

"Chú Chương, sao chú lại ở đây, ba cháu cũng tới sao?"

"Ba cháu cũng tới, mai là cháu có thể gặp ba rồi, Tấn Tấn, đầu còn đau không?"

"Ban đầu còn đau nhưng bây giờ hết rồi ạ."

"Ừ, Tấn Tấn dũng cảm nhất, để chú tắt đèn, cháu ngủ tiếp đi, có gì mai chúng ta lại nói tiếp."

Tấn Tấn gật đầu.

Chương Thời Niên bật đèn treo ở góc tường đi rửa mặt rồi quay lại ngủ cùng bé.

Ông cụ nhà họ Qúy – Qúy Trọng Kiệt bây giờ cũng là người hơn bảy mươi tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe khoắn rắn chắc. Sáng nào ông cũng dậy lúc sáu giờ, đánh quyền một lát, viết hai bức thư pháp rồi ăn sáng lúc 8h. Lúc ông luyện quyền liền nói với Chương Vân Chi đang tưới hoa trong sân, "Tối qua thằng tư về rồi, bà để Tấn Tấn ngủ trong phòng nó không sao chứ?" Nhà họ có mỗi mình thằng tư lắm tật nhất, nó không thích có ai động vào đồ của nó, huống chi là ngủ trên giường nó.

"Nó chưa đến mức đó, huống chi đến bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì đúng không?" Vào mùa này, cây hoa thược dược trong sân nở hoa đẹp nhất, bà tưới hoa xong liền đổ nốt phần nước còn lại xuống gốc cây lựu bên cạnh, "Lão Qúy, ông bảo Tấn Tấn này có quan hệ gì với thằng tư nhà chúng ta?"

"Đúng là giống thật, y hệt thằng tư khi còn bé, nhưng trên đời này cũng không phải không có người giống nhau, nếu thằng tư về rồi thì hỏi thử nó xem."

Chương Vân Chi trầm tư một lát rồi nói, "Vậy được." Nhưng lòng bà đã có suy nghĩ khác.

Chương Thời Niên ngủ chưa đến ba tiếng, đúng 8h sáng rời giường, mang Tấn Tấn đi rửa mặt cùng, bữa sáng là cháo hoa, bánh quẩy, bánh nhân rau hẹ trộn thịt vụn (3) và mấy miếng dưa muối do chị Ngọc trong nhà tự ngâm muối. Chị là người vùng Giang Chiết (*) nên thường nấu nướng theo khẩu vị nhạt, được Chương Vân Chi yêu thích, Qúy Trọng Kiệt cũng dần ăn quen, ăn hơn 30 năm rồi, không quen cũng sẽ vào nếp thôi.

(*) Giang Chiết: còn gọi là chuyên khu Giang Chiết, nằm ở phía Đông Trung Quốc, hạ du sông Trường Giang, là tên gọi tắt của hai tỉnh Giang Tô, Chiết Giang.

Hôm nay bởi vì có trẻ con nên chị Ngọc còn cố ý làm thêm sủi cảo chiên.

Lúc ăn, Chương Vân Chi nhìn động tác của Tấn Tấn và Chương Thời Niên liền hiểu hai người tuyệt đối không phải mới lần đầu gặp nhau, thế là bà liền hỏi Chương Thời Niên, "Trước đây con đã biết Tấn Tấn?"

Chương Thời Niên không muốn gây thêm rắc rối vào lúc này liền nói, "Tấn Tấn là con của một người bạn con quen ở thành phố Lục Đảo."

Chương Vân Chi không hỏi thêm nữa, lại quay đầu nói với Tấn Tấn, "Tối qua Tấn Tấn ngủ ngon không? Đầu còn đau không cháu?"

Tấn Tấn lắc đầu, lễ phép nói, "Cụ ơi cháu hết đau rồi."

Nghe xưng hô này, Chương Thời Niên vô thức cau mày, hắn đã biết Tấn Tấn là do Qúy Quân Hằng mang về, cách gọi này nhất định là luận theo phía Qúy Quân Hằng, nhưng phương diện vai vế này thật sự quá là loạn.

Hiển nhiên Qúy Trọng Kiệt cũng cảm thấy vậy, ông gần bốn mươi tuổi mới có đứa con út này, tính tuổi so với những đứa khác cách biệt nhau hẳn, ngay cả thằng ba gần nó nhất cũng hơn nó 10 tuổi, luận về cách gọi, vai vế nó cao, từ nhỏ đã được những con cháu thế gia tuổi tác xấp xỉ nó gọi là chú. Điều này cũng không tính là gì, nhưng bây giờ người cùng lứa với nó vai vế thấp hơn đều đã có con, nó tự động thăng lên thành ông chú của lứa ấy. Nhớ tới hồi Tết âm, thằng nhóc nhà họ Vệ mang theo đứa con út đến nhà chúc Tết, nhìn thấy thằng tư liền gọi một tiếng chú trước, đến lượt giới thiệu thằng con mình, nghẹn họng mãi không biết nên gọi sao, cuối cùng đứa trẻ ngoan hiền kia cũng gọi nó là chú giống bố nó, cha con ngang vai phải lứa, làm cả nhà cười vang.

"Nếu Tấn Tấn vẫn còn đau đầu thì đừng chịu đựng, phải nói với chúng ta, nào Tấn Tấn, ăn rau hẹ đi cháu."

"Ba, Tấn Tấn không ăn rau hẹ." Chương Thời Niên cản lại giúp bé.

Chương Vân Chi hỏi, "Tấn Tấn cũng không thích ăn sao?" Thằng tư nhà bà không ăn thứ này, cả nhà họ ai cũng biết.

Tấn Tấn gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, bác sĩ gia đình của nhà họ Qúy là Tiết Phi đã tới kiểm tra lại và thay băng cho Tấn Tấn.

Chương Thời Niên gọi điện cho Qúy Quân Hằng, cũng không ai tiếp máy, hắn biết nếu Tấn Tấn ở đây, vậy chắc chắn Trần An Tu đang ở chỗ Qúy Quân Hằng, thế là hắn liền mang theo Tấn Tấn đi thẳng tới chỗ Qúy Quân Hằng ở.

Sau khi họ đi rồi, Chương Vân Chi giao miếng băng dính máu bị thay ra của Tấn Tấn và sợi tóc lấy được từ chỗ Chương Thời Niên cho tài xế Khúc Tĩnh, nói, "Cậu tới chỗ thằng hai một chuyến, bảo nó tìm ngươi mau chóng làm giám định DNA, càng nhanh càng tốt."

"Vâng, tôi tới chỗ tư lệnh Qúy ngay đây."

"Lão Khúc, chờ chút đã, tôi còn nhớ tới một việc."

"Phu nhân, ngài cứ nói."

"Năm trước thằng tư tới thành phố Lục Đảo là cậu lái xe phải không?"

"Vâng, ở lại đó chừng bảy tám ngày."

"Trong lúc ở lại đó, nó có gặp ai không, người nào thân thiết nhất ấy?"

Khúc Tĩnh do dự một lát, hắn từng thấy Trần An Tu ngủ lại chỗ Chương Thời Niên, nhưng loại chuyện này không phải chuyện hắn có thể lắm miệng được, chỉ hàm hồ nói qua, "Người rất gần gũi thì tôi cũng không rõ lắm, có điều Chương tiên sinh từng giúp đỡ cho một chàng trai."

Chương Vân Chi gật đầu, "Được rồi, cậu đi giúp tôi chuyện này trước đi đã."

Lúc Chương Thời Niên và Tấn Tấn tới, Trần An Tu đã dậy, đêm qua chỉ ăn nửa bát mì, sáng đói quá mà tỉnh, lục lọi ở phòng bếp mãi, ngoại trừ đồ uống trong tủ lạnh và rượu trên quầy bar ở phòng khách ra thì chẳng có gì để ăn. Y nhìn thấy tờ đơn quảng cáo giao thức ăn tận nhà, thế là liền gọi luôn. Vì thế, lúc Chương Thời Niên và Tấn Tấn tới, y còn thấy ngạc nhiên, Bắc Kinh không hổ là thủ đô, ngay cả gọi đồ ăn tới cũng thần tốc như thế, chưa đến 5 phút đồng hồ mà đã đưa tới rồi.

"Tấn Tấn?"

"Ba ba."

Trần An Tu yêu thương ôm bé vào nhà, Chương Thời Niên đi đằng sau đóng cửa lại.

"Sao lại bị đập đầu thế con? Còn đau không?"

"Lúc xuống xe có người chen lấn, giầy của con bị thò ra, không biết là ai giẫm vào, thế là liền bị trượt ngã."

"Con không sao là tốt rồi, chắc các bạn ấy cũng sơ sẩy thôi."

"Vâng, các bạn ấy thấy đầu con bị chảy máu, thế là đều sợ cả."

Chương Thời Niên và Trần An Tu không nói chuyện nhiều, nhưng vì có mặt Tấn Tấn nên tình cảnh cũng không hiu quạnh quá. Sau khi thức ăn ngoài được đưa tới, Trần An Tu liền lên tầng trên gõ cửa phòng Qúy Quân Hằng.

"Đúng lúc tớ cũng sắp chết đói." Qúy Quân Hằng dậy rửa mặt, mặc áo ngủ đi xuống, thấy Chương Thời Niên và Tấn Tấn đã ở đó liền hỏi, "Chú út, sao hai người sớm vậy đã tới đây rồi?"

Cơm nước xong, Trần An Tu liền nói muốn mang Tấn Tấn về, Chương Thời Niên nói, "Hai ông bà cụ ở nhà thích Tấn Tấn lắm, muốn giữ bé lại ở chơi vài hôm."

Trần An Tu vô thức không muốn đồng ý, ở càng lâu càng dễ xảy ra biến cố.

"Thời tiết nóng như vậy, Tấn Tấn lại bị thương, có đi về cũng khổ bé ra."

Trần An Tu thấy sắc mặt Tấn Tấn cũng tốt, lại nghĩ dù sao cũng là ông bà nội lần đầu gặp mặt cháu sau nhiều năm nên cũng miễn cưỡng đồng ý, Tấn Tấn ở lại đây một ngày, buổi tối lại bị Chương Thời Niên dẫn về nhà hắn, Tấn Tấn không muốn đi lắm, cuối cùng vẫn bị Trần An Tu dỗ đi.

Chương Thời Niên không nhắc tới việc Trần An Tu đi cùng, bởi vì hắn biết rõ, lúc này Trần An Tu tuyệt đối không chịu đi gặp cha mẹ hắn, chưa đến lúc.

Chỉ mất một ngày, Chương Vân Chi đã nhận được báo cáo giám định DNA, bà không nói thẳng ra ngay, mà là vào hai ngày sau đó, nhắc qua loa mấy lần, Chương Thời Niên lại cũng không để ý lời bà, rốt cuộc bà cũng nhận định rằng con trai cố ý giấu diếm, quyết định làm rõ mọi chuyện, "Dù sao cũng là con cháu nhà ta, con định bao giờ thì đón Tấn Tấn về?"

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Ông cụ đang dạy Tấn Tấn viết chữ bằng bút lông trong phòng sách, trong phòng này chỉ có hai mẹ con họ.

Chương Vân Chi đưa phần báo cáo trong tay tới trước mặt hắn, "Chuyện này anh định giải thích sao, đây là báo cáo giám định DNA của anh với Tấn Tấn đấy."

Thấy kết quả giám định bên trong, Chương Thời Niên không thể chú ý đến việc mẹ hắn tự chủ trương được, bởi vì lúc này hắn đang bị hoảng sợ, liền nói, "Sao lại như thế? Sao lại như thế được? Sao Tấn Tấn có thể là con trai con được?"

"Lẽ nào tôi làm mẹ lại bịa đặt ra cái này sao?"

Chính bởi vì biết mẹ sẽ không làm vậy nên Chương Thời Niên mới giật mình, Tấn Tấn không phải con trai An Tu sao? Sao lại biến thành con trai hắn được, chuyện này An Tu có biết không? Tấn Tấn biết không? An Tu chắc chắn không biết, nếu không y đã nói cho hắn.

"Chú không cần tôi, tôi cũng không cần chú." Hai người đang nói chuyện, chẳng ai để ý Tấn Tấn tới tự lúc nào, bé nghe thấy lời Chương Thời Niên, hiểu lầm rằng Chương Thời Niên không muốn nhận bé. Bé hét xong câu ấy liền xoay người chạy ra ngoài. Bé muốn đi tìm ba, không thèm ở đây nữa.

"Tấn Tấn." Chương Thời Niên đuổi theo, ôm lấy bé.

"Chú đi đi, chú không phải ba tôi."

Qúy Trọng Kiệt và Chương Vân Chi đi từ đằng sau ra, thấy màn như vậy còn có gì không rõ nữa đây, ông cụ Qúy thở dài một hơi, "Thằng tư làm ra chuyện tốt rồi đây."

Chương Thời Niên khó khăn lắm mới dỗ yên Tấn Tấn lại được, chờ bé bình tĩnh lại liền hỏi, "Tấn Tấn, ai nói cho cháu biết chú là ba cháu?" Tuy rằng trong lòng hắn đã đoán mang máng ra được rồi.

Tấn Tấn bất đắc dĩ nói, "Là do ba cháu nói."

(1) món Tonga (汤加菜): chỗ này mình không chắc vì tìm kiếm chỉ ra được đây là những món ăn của quần đảo Friendly Island, St.Maarten, Mỹ.

(2) nhà ở chia tầng:

(3) bánh nhân rau hẹ trộn thịt vụn (韭菜盒子): là món ăn vặt của dân tộc Hán ở phía Bắc Trung Quốc, ở một vài nơi thì nó là thực phẩm ngày lễ Tết. Bánh này thường chọn rau hẹ và nhân thịt heo làm nguyên liệu chính, thích hợp ăn vào mùa xuân.

----------


68| Cân nhắc trả Tấn Tấn lại.

Chương Vân Chi nghe Chương Thời Niên hỏi mãi mà cũng chưa hỏi đến mẹ của Tấn Tấn, thế là bà liền đi thẳng vào vấn đề.

Tấn Tấn nhìn bà, mím chặt môi không nói, bởi vì bé nhớ ba từng nói, loại chuyện trẻ con do ba sinh ra không thể tùy tiện kể cho người khác nghe.

"Mẹ, Tấn Tấn không biết đâu, bé vẫn sống với An Tu từ nhỏ." Từ nhỏ Tấn Tấn chưa từng gặp mẹ, Chương Thời Niên đã nghe Trần An Tu nhắc tới.

"Vậy được, mẹ không hỏi nữa, chuyện của con thì con tự giải quyết đi, mẹ với ba đi ra ngoài một lát." Chương Vân Chi kéo Qúy Trọng Kiệt đi ra ngoài, nhìn tư thế này của ông cụ, còn tiếp tục ở đây nữa sẽ ra tay đánh người mất, thằng tư vừa nói thế, với cái bản tính nóng nảy dữ dằn của ông, sở dĩ có thể chịu đến bây giờ vẫn chưa lên cơn, đơn giản là đang nể mặt Tấn Tấn.

"Người đã lớn tuổi thế rồi, đừng tự làm mình khó chịu, thằng tư tự có dự định của nó."

"Nó có dự định thì sao đứa trẻ lớn thế rồi, nó còn không hay biết gì. Nếu lần này không phải Quân Hằng mang Tấn Tấn tới, chắc cả đời này nó cũng không biết nó có một đứa con trai lớn như vậy."

"Bây giờ ông giận với nó có ích lợi gì chứ? Nghĩ xem tiếp theo phải làm sao mới là chuyện quan trọng." Chương Vân Chi nhẹ giọng khuyên ông.

"Bà với chúng nó cũng chiều nó quá đấy, người đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn bộp chộp, lần trước còn bừa bãi hơn, nó về nói muốn sống với một người đàn ông cả đời, nếu nó có thể giống bọn Phương Bình thì đã kết hôn rồi, sao còn gây ra chuyện như thế này, tôi nhìn nó thế kia, chắc chẳng biết mẹ Tấn Tấn là ai đâu."

Tiếng bước chân của cha mẹ dần đi xa, Chương Thời Niên cười khổ, ông cụ tức giận là chuyện chắc chắn rồi, nhưng ông cũng không nói sai, quả đúng là hắn không biết mẹ Tấn Tấn là ai, đừng nói mặt mũi thế nào, ngay cả khoanh vùng phạm vi cũng không có. Thêm một điều nữa là, nếu không phải mẹ hắn đi thăm dò, có lẽ hắn thực sự cả đời này cũng không biết Tấn Tấn là con hắn, rõ ràng An Tu biết, nhưng vì sao y không nói cho hắn chứ, sợ hắn cướp mất con sao? Ở đây suy đoán nhiều nữa cũng vô ích, hắn quyết định phải đi hỏi rõ An Tu, di động của Quân Hằng và nhà nó chẳng có ai nhận máy.

"Chú đang giận sao?" Tấn Tấn hỏi bằng nét mặt mang vẻ lo lắng không tương xứng với tuổi bé.

Chương Thời Niên không muốn bộc lộ quá nhiều nét mặt xấu xí trước đứa bé nên cười nói, "Chú không giận."

"Vậy cháu nói cho chú, cháu là do ba sinh ra thì sao?"

"Tấn Tấn nhớ ba rồi sao? Vậy chú mang cháu đi tìm ba cháu." Chương Thời Niên căn bản không coi lời trẻ con nói là thật.

Họ tới căn hộ của Qúy Quân Hằng dĩ nhiên là chẳng gặp được ai, bởi Trần An Tu đang ở nhà Qúy Quân Hằng làm khách.

Tuy Trần An Tu đã ngồi ở đây nửa tiếng đồng hồ, nhưng lòng y vẫn đang nghi ngờ, cha mẹ Qúy Quân Hằng vì sao phải mời y tới nhà làm khách, lý do Qúy Quân Hằng đưa ra là, cha mẹ hắn muốn gặp người bạn từ nơi khác đến của hắn, nhưng y luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, bạn bè của hắn không phải chỉ có mình y, một thượng tướng hải quân có nhiều thời gian rảnh để gặp gỡ vậy sao? Không phải y tự ti, thực sự y quá hiểu rõ bản thân mình.

Còn về phần vì sao y biết quân hàm của cha Qúy Quân Hằng ấy à, vậy càng đơn giản hơn, bộ quân trang treo trên móc treo quần áo ở phòng khách với ba ngôi sao màu vàng là biểu hiện quân hàm thượng tướng hải quân (1). Y đã đi lính nhiều năm như vậy, không đến mức không phân biệt được cấp bậc gì có biểu tượng gì đại biểu cho quân hàm như thế nào. Y biết hoàn cảnh gia đình Qúy Quân Hằng không tồi, nhưng không ngờ lại tốt tới mức độ này, nhưng cái đó cũng không liên quan gì tới y, y chỉ muốn biết mục đích người ta mời khách tới ngày hôm nay thôi.

Mẹ Qúy Quân Hằng tên là Chương Thanh Từ, theo thằng bạn của y nói, mẹ hắn là anh em họ với chú út. Mặt mũi Chương Thanh Từ và Chương Thời Niên cũng không giống nhau lắm, nhưng nếu ngồi lại với nhau, vẫn có thể nhận ra là có quan hệ huyết thống, đều là tướng mạo thiên về sự tinh tế, khác cái là Chương Thời Niên thì tao nhã, còn Chương Thanh Từ thì thêm phần uyển chuyển của phái nữ thôi.Tuy đều là người sinh vào những năm 50, nhưng cử chỉ hành động vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác.

"An Tu thích rượu vang hay rượu đế?" Mặc dù trong bếp đang có người giúp việc nhưng Chương Thanh Từ cũng không rảnh tay, bà bận thu xếp tiếp đãi, làm tròn bổn phận của nữ chủ nhân.

"Dì không cần khách sáo, cháu..." Dù sao vai vế rối loạn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, Trần An Tu liền gọi dì dựa theo Qúy Quân Hằng, còn chuyện sau này thì sau này lại bàn.

Qúy Quân Hằng đang tán gẫu với Trần An Tu trong phòng khách, nghe vậy chen vào nói, "Mẹ, tửu lượng của An Tu tốt lắm." Hắn là người đã không uống được nhiều lại còn hay ra vẻ, "Không phải chỗ ba con vẫn còn mấy bình Mao Đài từ năm bảy mấy sao? Hôm nay lấy ra một bình đi mẹ?"

Chương Thanh Từ nhẹ nhàng trách cứ con trai, "Đừng hồ đồ, An Tu còn chưa nói mà con đã xen miệng vào." Lại quay sang nói với Trần An Tu, "Lần đầu tới nhà đừng câu nệ cháu nhé, nhưng Quân Hằng nói cũng đúng, trong nhà quả là còn mấy bình Mao Đài ngon nhất, hay là, buổi trưa uống cái này luôn đi?"

Trần An Tu thầm cười khổ, Qúy Quân Hằng muốn hại chết y đây mà, nếu là rượu đế, có lẽ một chén y đã say, lần đầu đến nhà người ta làm khách đã say khướt thì thật mất mặt, y tìm một cớ, nói, "Thực sự không cần khách sáo đâu dì, gần đây dạ dày cháu không tốt, bác sĩ dặn không được uống rượu."

"Thì ra là thế, vậy đúng là không thể uống rượu, thanh niên dù sao cũng phải chú ý sức khỏe, vậy dì chuẩn bị cho cháu nước trái cây đi."

Trần An Tu cười nói, "Phiền dì rồi ạ."

Qúy Quân Hằng thầm nói, đêm qua rõ ràng họ còn đi ăn nồi lẩu cay, cái nồi đầy ớt kia suýt thì làm hắn chảy nước mắt, còn Trần An Tu ăn mà mặt không đổi sắc, lúc đó có thấy dạ dày y không tốt chỗ nào đâu, tuy biết Trần An Tu nói vậy là vì sao, nhưng hắn cũng không muốn phá đám ngay trước mặt mẹ hắn.

Qúy Phương Nam về nhà vào lúc 12h kém 10 phút, đằng sau ông có đi theo một người, tay xách một cái va ly, nhìn thấy Trần An Tu trong phòng khách liền giật mình gọi, "Đội trưởng?"

Nghe thấy tiếng gọi đã lâu không gặp, Trần An Tu sững sờ, y phải nắm thật chặt nắm tay, xoay người lại nhìn người kia, thực ra không cần nhìn cũng biết, người anh em đã ở chung với y bảy năm trời, đã từng hy sinh tính mạng, gặp lại ở đây chỉ là ngoài ý muốn, "La Bình."

La Bình là một người đàn ông vóc dáng khôi ngô, cao hơn Trần An Tu một cái đầu, là một con người rắn rỏi tay từng cầm súng, đánh giặc, đối mặt với cái chết cũng chưa từng lùi bước, lúc này lại đỏ mắt kích động vì gặp lại đồng đội chia tay đã lâu.

Ánh mắt Qúy Phương Nam thoáng dừng lại trên người nhân viên cảnh vệ và người thanh niên tuấn tú này, không ngờ cha nuôi của đứa trẻ kia lại từng đi lính, "Từng quen nhau sao?"

La Bình hít sâu một hơi nói, "Tư lệnh, đây là đội trưởng của tôi ngày trước."

Qúy Phương Nam vỗ vai Trần An Tu, nói, "Trần An Tu phải không? Trước đây nghe Tiểu La từng nhắc tới chuyện các cậu, đều rất giỏi giang."

Trần An Tu miễn cưỡng cười nói, "Tư lệnh Qúy quá khen rồi."

"Ở nhà không cần gọi tư lệnh, bây giờ cháu là bạn của Quân Hằng, cứ gọi chú là được rồi."

Trong lòng Trần An Tu đang tê dại, mặt vẫn tươi cười nói, "Chú Qúy."

Qúy Phương Nam gật đầu nói, "Đồng đội cũ đã lâu không gặp rồi đi? Mấy đứa cứ ở đây trò chuyện đi, chú đi thay quần áo, trưa nay Tiểu La ở lại ăn cơm cùng luôn."

Qúy Quân Hằng cũng biết sơ sơ về những việc đã từng trải của La Bình, lúc này càng hiếu kỳ về đoạn trải nghiệm trong bộ đội của Trần An Tu hơn, vì sao lại xuất ngủ vào năm ấy chứ? Biết hai người này đã lâu không gặp, tất nhiên là có rất nhiều lời muốn nói, thế là hắn liền đề nghị, "An Tu, mẹ tớ chăm sân vườn đẹp lắm, bảo Tiểu La mang cậu ra ngắm đi."

La Bình cũng vui vẻ hùa theo, nói, "Đúng đấy, đội trưởng, thừa dịp chưa ăn cơm, chúng ta ra ngoài dạo một lát đi."

"Ừ, đi thôi."

Trong sân, hoa và cây cảnh sum xuê, cảnh sắc đúng là rất đẹp, nhưng với tâm tình hiện tại của Trần An Tu, căn bản không cảm nhận được bao nhiêu.

"Đội trưởng?"

"Đừng gọi đội trưởng nữa, bây giờ tôi đã xuất ngũ rồi, cậu cứ gọi tên tôi đi."

La Bình thử gọi một tiếng, "An Tu?" Tiếp đó ôm đầu nói, "Không được đâu, tôi không quen đâu đội trưởng, hay là tôi gọi cậu là anh Trần?"

Trần An Tu cố gắng đối mặt với hắn bằng thái độ thoải mái hơn nữa, "Có lầm không vậy, tôi nhớ rõ cậu còn sinh trước tôi nửa năm nữa là."

"Vậy hay là cậu cứ gọi tôi là anh La đi?" La Bình tỏ rõ tất cả đều dễ bàn thôi.

"Vậy thôi cậu cứ gọi tôi là anh Trần đi, được lợi chẳng ngu gì lại không nhận."

La Bình ôm vai y nhấc thử, nói, "Lúc này mới giống anh chứ, đội trưởng, vừa rồi thấy anh trong phòng, nhìn cái dáng nghiêm trang ấy, làm tôi sợ suýt thì không dám nhận."

Trần An Tu chỉnh lại vạt áo thẳng thớm trắng tinh, nhỏ giọng nói, "Đấy không phải là do lần đầu làm khách trong nhà thủ trưởng cấp cao hay sao? Cậu biết đấy, dù sao cũng cần phải đứng đắn tí chứ."

La Bình cười sang sảng giống y hệt như trước đây, đưa tay quàng lên vai y, "Vừa nghe anh nói chuyện với cậu ba, hai người là bạn học cấp 3 à, té ra ngày trước đội trưởng còn là học sinh ngoan đấy." Lúc ở trong bộ đội, hành động lời nói của y còn thô lỗ hơn, nào có dáng vẻ đứng đắn của người trí thức.

Trần An Tu từ từ nhướn mắt lên, "Toàn thân tôi trên dưới chỗ nào trông không giống học sinh ngoan." Vừa đưa tay lên, chân đã đạp liền, xung quanh không có ai, hai người nhanh chóng đá qua đá lại mấy chiêu."

"Thân thủ không kém năm đó."

"Nhưng cũng không phải đối thủ của anh."

Trần An Tu mặt dày cảm thán, nói, "Ai bảo tôi là đội trưởng chứ."

La Bình cũng không phủ nhận, "Đúng vậy, lúc đó ngoại trừ đại đội trưởng, chẳng có mấy ai là đối thủ của anh."

"Sau đó đại đội trưởng thế nào?"

"Anh ấy ư, cũng thuyên chuyển đi rồi, lúc anh đi, anh ấy không có mặt, anh đi rồi, anh ấy từng hỏi chúng tôi, đúng rồi, đội trưởng, có phải anh là người Lục Đảo không?"

Trần An Tu gật đầu, "Đúng vậy, sao thế?"

La Bình gãi tai, nói, "Hình như tôi nghe Đại Pháo nói năm nay đại đội trưởng được điều tới thành phố Lục Đảo, anh chưa gặp anh ấy sao?"

"Lục Đảo nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đâu phải dễ dàng gặp được."

"Cũng đúng, năm đó 6 người chúng ta còn sống sót, đội trưởng anh xin xuất ngũ rồi, tiếp đó Đại Lưu và Lão Kim cũng đi, Tiểu Vu và tôi đều bị điều đến nơi khác công tác, bây giờ chỉ còn lại có Đại Pháo vẫn ở đó."

"Còn sống vẫn là tốt nhất."

Nói đến đây, La Bình cũng trầm đi nhiều, "Mấy năm nay, tôi cũng tự nói với mình như vậy, chúng ta ai có thể sống được thì nên sống cho tốt, sống ra dáng ra hình, chờ mấy chục năm sau, lúc gặp lại đám anh em hồi ấy, chúng ta có thể nói, đấy anh xem, chúng ta cũng không sống phí hoài rồi."

Trần An Tu hơi quay đầu đi chỗ khác, nói, "Đừng nghĩ nhiều quá, La Bình." Có đôi khi y cũng không dám nghĩ.

Bữa trưa rất phong phú, Chương Thành Từ là một nữ chủ nhân tận tụy, ai ai bà cũng chăm sóc tới, nhất là đối xử với Trần An Tu rất thân thiết. Qúy Phương Nam thì hỏi y một vài chuyện lúc đi lính, cũng không phải cái gì bí mật, nếu Trần An Tu biết thì đều đáp lại.

Quý Phương Nam nghe xong, không ngừng gật đầu nói, "Tuy có mấy ý kiến mới nghe lần đầu nhưng mới mẻ thật, An Tu ăn xong rồi có thể tới phòng sách một chuyến không?"

"Đương nhiên rồi chú Qúy." Trần An Tu gật đầu, nhưng lòng y đã biết, vào đề rồi đây.

"Ba, có chuyện gì không thể nói trong phòng khách được mà phải mang vào phòng sách thảo luận chứ." Qúy Quân Hằng không ngu ngốc, hắn đã cảm thấy cha mẹ gọi Trần An Tu tới nhà có mục đích khác, nhưng hắn hiểu đức tính của cha mẹ hắn, không đến mức làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được, hắn đoán là phân nửa có liên quan tới chuyện chú út, nhất định họ đã nghe được điều gì đó rồi.

Chương Thanh Từ nói, "Ba con và An Tu nói vài chuyện trong bộ đội ấy mà, con có nghe cũng không hiểu đâu."

Sau khi ăn xong, hai người tới phòng sách, Trần An Tu ở đằng sau đóng cửa lại.

"An Tu, ngồi đi."

Trần An Tu ngồi xuống sô pha đối diện Qúy Phương Nam, cửa sổ phía Nam phòng khách rất rộng, lúc này đang là giữa trưa, trong phòng rất sáng sủa, nước trà trên bàn đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Qúy Phương Nam rót cho y một chén trước, "Cảm ơn chú Qúy, chú Qúy có gì cứ nói thẳng đi ạ."

Qúy Phương Nam cười nói, "Cháu là một người thẳng thắn. Vậy chú nói thẳng luôn vậy, về Tấn Tấn, sau này cháu có tính toán gì không?"

Trần An Tu vừa nâng chén trà lên, tay cầm không chắc, nước trà nóng từ trong chén vẩy ra ngoài, "Chú Qúy, ý chú là gì?"

"Chúng ta đã biết Tấn Tấn là cháu nhà họ Qúy."

"Các người đã làm giám định cho Tấn Tấn và Chương Thời Niên?"

"Hy vọng không làm gì xúc phạm tới cháu."

Kết quả đã có rồi, xúc phạm hay không có gì khác nhau, "Tấn Tấn là con trai cháu, cháu sẽ không bỏ nó."

"Chúng ta hiểu tâm tình của cháu, vốn dĩ chuyện này không tới lượt chúng ta nhúng tay, nhưng cha mẹ lớn tuổi rồi, có một số việc chúng ta làm anh nó, không tránh khỏi phải gánh vác một chút, đương nhiên, chúng ta tuyệt đối không ép cháu bỏ thằng bé, nhưng chúng ta hy vọng cháu có thể cân nhắc chuyện cho Tấn Tấn về nhận tổ tông. Chúng ta có thể đảm bảo thằng bé được chăm sóc tốt nhất, Thời Niên cũng sẽ có đối tượng gặp gỡ ổn định nhanh thôi, chú nghĩ cô ấy cũng sẽ rất thương yêu Tấn Tấn."

(1) quân hàm thượng tướng hải quân của Trung Quốc:

----------


69| Ba của Trần An Tu.

Vốn là nhìn thấy La Bình, nhớ tới một vài chuyện trong quá khứ, sau đó lại là đoạn nói chuyện với Qúy Phương Nam, kết quả là tâm tình Trần An Tu rất kém, cho nên lúc y gặp Chương Thời Niên ở dưới nhà cũng có thái độ tốt đẹp gì.

"An Tu, tôi có lời muốn hỏi cậu."

"Chương tiên sinh có gì mau nói, nói xong rồi tôi muốn dẫn Tấn Tấn về Lục Đảo." Ở đây y chịu đủ rồi.

"Xảy ra chuyện gì?" Chương Thời Niên cảm thấy thái độ y là lạ.

"Không có chuyện gì."

Trần An Tu không chịu trả lời, Chương Thời Niên liền hỏi Qúy Quân Hằng đứng bên cạnh, mấu chốt là Qúy Quân Hằng cũng không biết, hắn ra hiệu bằng vẻ bất lực.

"Vậy cháu mang Tấn Tấn qua công viên gần đây chơi một lát đi, chú và An Tu có việc cần nói."

"Tôi không có gì để nói với anh cả." Thái độ Trần An Tu rất cương quyết, không hề có đường để hòa thuận vui vẻ.

Chương Thời Niên kéo cổ tay y, "Chẳng lẽ cậu muốn cãi nhau trước mặt trẻ con?"

Trần An Tu thấy Tấn Tấn đứng đó nhìn họ, liền nói, "Tấn Tấn, con theo... anh Quân Hằng ra ngoài chơi đi."

Qúy Quân Hằng thầm nghĩ sao mới hai ngày không gặp đã hạ vai vế rồi, giảm thẳng từ chú xuống làm anh, nhưng bầu không khí trước mắt rõ ràng không phải lúc để hỏi, cho nên hắn đành phải mang Tấn Tấn đi, Tấn Tấn quay đầu lại nhìn, Trần An Tu cố cười gượng một cái, "Đi đi, tối chúng ta về nhà."

Tấn Tấn ngoan ngoãn gật đầu.

Chương Thời Niên cầm chìa khóa căn hộ của Qúy Quân Hằng, mở cửa ra, Trần An Tu khoanh tay đứng ở cửa, cũng không định nói chuyện lâu dài với hắn, thái độ lạnh nhạt rằng, "Chương tiên sinh còn gì muốn nói, cũng là chuyện Tấn Tấn sao?"

Chương Thời Niên nhạy cảm nắm bắt tin tức trong đó, liền hỏi, "Ừ, còn ai nữa? Anh hai tôi sao?"

Trần An Tu nhếch môi cười châm chọc, "Người nhà anh ăn ý thật đấy, một người định đóng vai phản diện, một người định đóng vai chính diện sao? Để tôi đoán thử nhé, có phải Chương tiên sinh tới muốn nói cùng tôi nuôi nấng Tấn Tấn không?"

Chương Thời Niên cau mày, "Không phải điều này chúng ta đã bàn xong trước đó rồi sao?"

"Đúng vậy, trước đó, Chương tiên sinh cũng nói là trước đó, bây giờ tôi đổi ý rồi."

"An Tu, cậu có ý gì?"

"Ý tôi còn chưa đủ rõ sao, Chương tiên sinh nghe không rõ chứ gì? Vậy tôi có thể nói thẳng hơn nữa."

Chương Thời Niên ngăn y lại, "An Tu, bây giờ cậu không bình tĩnh lắm, không nên đơn giản nói hai chữ ấy ra."

Trần An Tu nhếch mép cười không sao cả, nói, "Tôi không bình tĩnh, nhưng cũng đủ tỉnh táo, Chương Thời Niên, chúng ta..."

"An Tu."

"Chia tay đi."

Hai từ này gần như cùng lúc được nói ra.

Trong mắt Chương Thời Niên dâng lên chút ưu tư không rõ, nhưng bị hắn dằn lại, hắn nói bằng tất cả lý trí, "An Tu, hủy hai chữ ấy đi."

"Anh nghĩ có khả năng sao." Trần An Tu còn nhếch miệng cười khiêu khích như thể ngại chưa đủ độ vậy.

"Chuyện Tấn Tấn, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện sao? Trước đây cậu cũng chưa từng nói, Tấn Tấn là con trai tôi."

"Anh cũng đâu có nói với tôi, người tối 10 năm trước đó là anh mà?"

"Cậu vẫn không thể tha thứ cho sự việc ấy sao?"

"Không thể nói là tha thứ, tôi cảm thấy mối quan hệ này của chúng ta thật rối loạn." Đôi bên thiếu tín nhiệm lẫn nhau, họ cứ tiếp tục như vậy còn có ý nghĩa gì?

"Cậu hối hận đã ở cùng tôi?"

"Nói thực thì có một chút." Trần An Tu hiểu rất rõ, quan hệ của họ đã xuất hiện nhiều nguy cơ từ lâu, chuyện hôm nay chỉ là một mồi dẫn lửa mà thôi, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày như vậy.

"Mẹ Tấn Tấn rốt cuộc là ai?" Trước khi hắn tới đã hỏi lại tuổi Tấn Tấn lần nữa, vào khoảng thời gian đó, hắn chỉ xảy ra quan hệ với mỗi mình Trần An Tu ở thành phố Lục Đảo, nhưng làm sao có thể? An Tu là nam hay nữ, hắn còn không rõ sao.

Chuyện cho tới giờ, Trần An Tu không thèm đếm xỉa đến điều gì nữa, không phải Chương Thời Niên muốn hiểu tường tận sao? Y liền nói rõ, "Tôi nói Tấn Tấn là do tôi sinh, anh tin không?"

Chương Thời Niên rốt cuộc cũng lộ vẻ khiếp sợ.

Trần An Tu cười lạnh, nói, "Anh không tin đúng không? Vậy anh còn hỏi tôi làm gì? Nhà họ Qúy không phải có quyền có thế sao/ Dù các ngươi có ra sức thăm dò thế nào đi nữa, nhưng bất kể kết quả các ngươi đạt được là gì, Tấn Tấn là con trai tôi, điểm ấy vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, tôi cũng sẽ không trao nó cho các người, muốn con trai ư, tự đi mà sinh lấy đi. Xin lỗi tôi không thể tiếp được."

Nói xong những lời này, y chẳng buồn thu dọn đồ đạc trong phòng, xoay người đi luôn.

"An Tu." Chương Thời Niên đuổi theo.

"Chương tiên sinh, đừng làm cuộc chia tay của chúng ta quá mức khó coi."

Qúy Quân Hằng mang Tấn Tấn đi dạo ở công viên gần đó, thấy Trần An Tu tới liền hỏi, "Cậu và chú út nói chuyện thế nào rồi?"

Trần An Tu cười nhếch mép, nói, "Nói xong rồi." Lần này thực sự xong rồi, không còn cơ cứu vãn nữa.

Qúy Quân Hằng không biết tình hình, nhìn vẻ mặt y thấy cũng bình thường nên cũng thoáng yên tâm, nói, "Nói xong là tốt rồi, không biết ba tớ đã nói gì với cậu, nhưng cậu đừng để bụng, họ luôn quan tâm thái quá tới chuyện chú út, nhưng họ không làm chủ được thay chú út đâu."

"Không sao." Sau này chuyện nhà họ Qúy không còn liên quan gì tới y.

"Vậy chúng ta về đi, buổi trưa lúc ăn cơm vẫn còn yên lành, chỉ qua một lát như vầy mà trời đã sầm lại rồi, mùa hè đúng là nói gió là gió, nói mưa là mưa liền được."

"Không được, tớ muốn mang Tấn Tấn về trong ngày hôm nay."

"Nhất định phải là hôm nay sao? Đã tới đây mấy hôm rồi cũng không sớm gì một ngày cả, ngày mai đi, sáng ngày mai tớ lái xe đưa các cậu ra ga."

Trần An Tu vẫn kiên trì nói, "Cứ ngày hôm nay luôn đi. Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn là bạn, sau này tới Lục Đảo thì nhớ tới nhà tớ dùng cơm."

"Điều đó là chắc chắn rồi. Cậu chờ đã, tớ đi lấy xe, đợi lát tớ đưa hai người về, tiện thể qua siêu thị gần đây mua chút gì ăn trên đường."

Qúy Quân Hằng vừa nói xong, không đợi Trần An Tu đáp lại đã vội vã chạy đi.

Người bạn này đúng là tốt đấy, tiếc là y không hề muốn ở nơi đây thêm một giây phút nào nữa, y dắt tay Tấn Tấn, nói, "Tấn Tấn, chúng ta đi thôi, nhân lúc trời chưa mưa."

Tấn Tấn cầm chặt lại tay ba bé không hề do dự và lưu luyến chi.

Trần An Tu thấy y may mắn hết sức, y vẫn còn Tấn Tấn.

Có lẽ do xung quanh đều là khu dân cư sang trọng nên Trần An Tu dẫn Tấn Tấn đi nửa con phố rồi vẫn chưa thấy chiếc taxi nào.

Taxi thì chẳng thấy bóng dáng, nhưng mưa đã rơi xuống trước.

Mẹ nó, ông trời ơi, ông có cần phải cho mưa rơi đúng lúc vậy không, chỉ là một lần thất tình thôi mà, cũng không phải lần đầu tiên, y còn chưa kịp khổ sở mà trời đã đổ mưa trước rồi, ban đầu chỉ rơi vài giọt nho nhỏ, sau đó thì ào ào như thể đổ từng bát nước xuống. Trần An Tu ôm lấy Tấn Tấn, ôm cái trán bị thương của bé vào lòng mình, "Tấn Tấn, đừng ngừng đẩu, ba con mình tìm một chỗ tránh mưa trước đi."

"Chú út, An Tu trở lại chưa?"

Chương Thời Niên xoa trán, đứng lên từ sô pha, "Không phải cậu ấy đi tìm cháu và Tấn Tấn sao?"

Qúy Quân Hằng sốt ruột nói, "An Tu cứ đòi hôm nay phải về, cháu bảo họ chờ cháu ở công viên một lát, cháu đi lấy xe lại đó, kết quả đến lúc quay lại thì không thấy họ đâu nữa."

"Để chú ra ngoài tìm." Mưa lớn như vậy, rốt cuộc An Tu mang Tấn Tấn đi đâu rồi? Chương Thời Niên lái xe đi dọc phố tìm.

Xung quanh nơi này đều là khu dân cư, cũng không có cửa hàng nào sát mặt đường, lúc Trần An Tu bế Tấn Tấn đổi sang một hướng khác thì có một chiếc xe đi ngang qua rồi lùi lại, người trên xe cầm một chiếc ô kẻ ô vuông đi xuống, nhìn thấy mặt Trần An Tu liền thốt ra một câu, "Trường Ninh."

Hết chương 69.

----------


70| Lục Giang Viễn

Trường Ninh? Trần An Tu nhướn mày, kia là người quen của cậu y sao? Dù sao cái tên Trường Ninh tuy không phải quá mức đặc biệt, nhưng cũng không phải đâu đâu cũng có.

Người kia chỉ ngây đơ ra một lúc rồi tỉnh táo lại ngay, hắn đưa chiếc ô trong tay che cho hai cha con Trần An Tu, chủ động hỏi, "Cậu thanh niên, trời mưa to như vậy, cậu muốn đi đâu, tôi chở cậu một đoạn."

Trần An Tu thầm nghi ngờ, chuyện tốt như vậy, nếu đổi lại sang lúc khác, chắc chắn y chỉ tặng kèm một nụ cười thật tươi, sau đó từ chối khéo, nhưng bây giờ còn có Tấn Tấn, y cũng không quan tâm đến những sự việc như thế được nữa, y là một người đàn ông, dù sao cũng không có ai lừa bán y đâu nhỉ, hơn nữa chưa thấy ai lái Bentley đi lừa người cả.

"Cảm ơn ngài." Sau khi lên xe, người kia chủ động đưa một chiếc khăn lông cho y, Trần An Tu ôm Tấn Tấn lau cho bé trước, sau đó cũng tự lau mặt cho mình.

Người kia mỉm cười dịu dàng, ý bảo y không cần khách sáo quá, lại hỏi, "Ở đây trời mưa không dễ gọi xe cho lắm, cậu mang theo một đứa trẻ là muốn đi đâu vậy?"

"Chúng tôi muốn ra ga tàu hỏa, nhưng ngài chỉ cần đưa chúng ta ra ngoài đường chỗ nào có thể bắt xe là được rồi."

"Ga tàu hỏa? Không sao, để tôi đưa hai người một đoạn đường vậy, trên đầu đứa bé còn có vết thương, đừng để cảm lạnh đấy."

Sao lại có chuyện tốt thế này? Người trước mắt này trông chỉ khoảng 45, 46 tuổi, vẫn chưa tính là già, dáng người cao ngất, mày dài mắt sâu, mặt mày cũng được coi như xuất chúng, ánh mắt nhìn người lộ vẻ quả quyết và sắc bén, người như vậy dù có muốn làm việc thiện cũng không cần làm tới mức độ ấy chứ. Hơn nữa, y để ý thấy lúc người lái xe ngồi hàng trên nghe thấy phải tới ga tàu hỏa thì há hốc miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

"Thấy nghi ngờ à?" Biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn thực sự không thể xem như không có được.

"Nói thật thì đúng là có một chút." Y không cảm thấy người này có ác ý, nhưng vô duyên vô cớ tốt bụng cũng làm người ta khó mà tiếp nhận cho được.

"Tôi thích sự thẳng thắn của cậu."

Trần An Tu giật khóe miệng, nói, "Cảm ơn sự tán thưởng của ngài." Nếu ngài cũng thẳng thắn thì còn tốt hơn nữa.

Người kia lại hỏi, "Không phải người địa phương à? Định về quê sao?"

"Đúng vậy, tôi đã ở Bắc Kinh mấy hôm rồi, chuẩn bị đi về." Muốn đánh trống lảng thì mọi người cùng đánh trống lảng vậy.

Trên xe khá lạnh, Tấn Tấn sợ lạnh nên co người vào lòng Trần An Tu. Người kia lập tức bảo tài xế tăng nhiệt độ lên, lại tìm một chiếc chăn cho Tấn Tấn

"Tôi có thể hỏi nhà cậu ở đâu không?"

"Lục Đảo."

Người kia nghe thấy địa danh ấy, trong mắt nhanh chóng hiện lên một cái gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, "Cũng không xa, là thành phố rất đẹp."

Trần An Tu cũng khách sáo nói, "Lúc nào ngài rảnh có thể tới đó du lịch, tôi sẽ mời ngài đi ăn cơm."

"Được, nếu tôi tới đó. Nói chuyện được một lúc rồi mà còn chưa hỏi tên cậu là gì?"

"Tôi họ Trần, Trần An Tu." Dường như Tấn Tấn đang buồn ngủ, Trần An Tu ôm lấy bờ vai bé, để bé dựa vào người y.

Người kia không nói nhiều, Trần An Tu cũng không có hứng thú với việc hắn có phải bạn bè của cậu út hay không, ở trong xe ngồi hơn một tiếng, hai người thi thoảng lại chuyện trò đôi ba câu, giống như những người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Mãi đến lúc sắp xuống xe, người kia rốt cuộc hỏi một câu, "Cậu có quen ai tên là Lâm Trường Ninh không? Tuổi cũng tầm như tôi vậy."

"Cậu út tôi tên thế."

Nét mặt người kia lộ vẻ xúc động, nhìn y chằm chằm một hồi rồi nói, "Thì ra là thế, hai người thực sự rất giống nhau." Ánh mắt nhìn Trần An Tu có chút là lạ, hắn nói thêm một câu, "Tôi là bạn học thời đại học của y, đã nhiều năm không liên lạc. Gần đây y có về nước không?"

"Gần đây hình như không có dự định đó."

Người kia gật đầu, cũng không hỏi lại vấn đề này nữa.

Đến nơi rồi, Trần An Tu mang Tấn Tấn xuống, bày tỏ sự cảm ơn lần nữa đối với người ra tay cứu giúp này. Cùng lúc đó, bên cạnh cũng có một chiếc xe dừng lại, một người đi xuống, "An Tu."

Nụ cười trên mặt Trần An Tu thoáng thu lại, "Chương tiên sinh sao ngài cũng tới vậy?"

Chương Thời Niên dừng lại cách chỗ y đứng nửa mét, "Dù cậu có muốn đi cũng đừng nên gấp gáp vậy chứ, đi cùng tôi thay bộ quần áo đã." Biết rõ tính tình ngang bướng của y, chắc chắn không nghe hắn khuyên nên nói thêm, "Dù cậu không thay, cũng phải nghĩ tới Tấn Tấn chứ."

Lúc trời mưa, Tấn Tấn đã được Trần An Tu ôm vào lòng, nhưng vì cơn mưa quá to, lưng Tấn Tấn vẫn bị ướt một mảng rộng. Kể cả Chương Thời Niên không đến, Trần An Tu cũng định đứng ở gần ga xe lửa tìm nhà trọ ở lại tắm nước nóng. Y vẫn có đủ lý trí, sẽ không bởi vì chia tay với Chương Thời Niên mà mặc kệ sức khỏe của Tấn Tấn, "Cảm ơn sự quan tâm của Chương tiên sinh, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tấn Tấn."

Chương Thời Niên còn muốn nói gì đó nữa, nhưng nhìn thấy người ngoài đi ra từ chiếc xe đằng sau Trần An Tu thì khẽ nhíu mày, không nói tiếp, nếu hắn không nhìn lầm, vừa rồi An Tu ngồi chiếc xe này tới, nhưng sao lại là người này?

"Đây không phải là Lão Tứ nhà họ Qúy sao? Khéo thật đấy, lại gặp ở đây."

"Đúng là khéo thật, có thể gặp Lục tiên sinh ở đây." Lão Tam Lục gia ở thủ đô, Lục Giang Viễn. Người Lục gia đã từng đào tạo, gởi gắm hy vọng nhất, sau khi tốt nghiệp đại học bước thẳng vào giới chính trị, thủ đoạn hạng nhất, bối cảnh cũng sâu, vốn dĩ tất cả đều phát triển thuận lợi, ai ngờ mới qua tuổi 40, người này đột nhiên tuyên bố rút khỏi giới chính trị đi theo thương nghiệp, làm một đám người sững sờ. Nghe nói bởi vì cãi nhau với người trong nhà, người ngoài cũng từng đoán tới đoán lui, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không ai biết cả. Tuy Lục gia chuyển sang bồi dưỡng Lão Nhị Lục Tri Viễn thật, có điều Lục Tri Viễn có đủ trầm ổn, nhưng chưa dám nghĩ dám làm, cho nên mấy năm nay cả Lục gia ở thủ đô cũng hạ thấp khiêm tốn hơn nhiều.

"Nghe nói cậu và Bích Đình đã đi lại, sau này gặp mặt có nên đổi cách gọi thành chú ba không?"

Chương Thời Niên vẫn giữ nụ cười mỉm nhàn nhạt, làm người ta không đoán nổi tâm tình của hắn, "Lục tiên sinh thích nói đùa thật đấy, tôi và cô Lục chỉ mới gặp nhau hai lần thôi, còn chẳng tính là bạn." Lục Bích Đình là con gái của Lục Tri Viễn Lão Nhị Lục gia.

"Con bé Bích Đình luôn khen ngợi cậu đấy."

Chương Thời Niên cười nhạt không đổi, "Tôi nghĩ điều này không thuộc phạm vi suy nghĩ của tôi."

Không hề có chút hứng thú nào với cuộc nói chuyện của họ, Trần An Tu buồn chán muốn ngáp luôn, nếu không phải chỗ Chương Thời Niên đứng vừa vặn chắn hướng y đi, lại không muốn cãi nhau trước mặt người ngoài gây khó coi thì y đã muốn đi luôn rồi, mặc kệ Lục Bích Đình kia là ai.

Có lẽ là thấy y buồn chán, Chương Thời Niên chủ động kết thúc cuộc nói chuyện, "Rất vui khi được gặp Lục tiên sinh ở đây, nhưng bây giờ phía tôi có trẻ em cần phải chăm sóc, lần sau chúng ta gặp mặt lại trò chuyện tiếp nhé."

Lần này Lục Giang Viễn gật đầu, "Được, lần sau nói tiếp." Nói xong, lại nhìn Trần An Tu rồi lên xe rời đi.

Chương Thời Niên thuê hai gian phòng trong khách sạn gần đó, Trần An Tu nhất quyết đòi tự thanh toán phí phòng, ở lại thêm một đêm với Tấn Tấn, hôm sau trời ngừng mưa, hai cha con liền lên xe quay về Lục Đảo.

Vốn dĩ không nói trước với người nhà là hôm nay về, nhưng chờ cha con hai người vừa về đến ga lại thấy Trần Thiên Vũ tới đón, "Vọng Vọng, sao chú biết hôm nay cha con anh về?" Bên Lục Đảo hình như cũng vừa ngớt mưa, trên đường vẫn đọng những vũng nước.

"Nghĩ là hai cha con anh cũng nên về rồi, đúng lúc làm việc ở gần đây nên tiện thể qua xem thử luôn." Trần Thiên Vũ tuyệt đối sẽ không nói là có người gọi điện về nhà.

Lý do này quá gượng ép, nhưng Trần An Tu chẳng buồn vạch trần thằng em y.

Lúc trở lại trên núi đã là hơn 4h chiều, mùa hè ngày thường dài, 4h chiều trời vẫn còn sáng trưng, Trần An Tu ngồi ở ghế phụ từ xa đã nhìn thấy ba y đang đào hố bên tường cửa hiệu bán vật liệu xây dựng, bên chân còn đặt mấy gốc cây màu xanh.

"Ba, ba đang làm gì vậy? Chân hết đau rồi à?"

"Gần đây ngày nào cũng dùng rượu thuốc nên tốt hơn rồi, xin của người ta mấy cây thược dược, ba đang định trồng ở đây."

"Ông nội." Tấn Tấn nhảy xuống xe.

"Cuối cùng Tấn Tấn cũng về rồi, đi nhiều ngày như vậy, ông bà nội ở nhà đều nhớ cháu lắm đó." Ba Trần giữ Tấn Tấn lại quan sát kỹ càng từ trên xuống dưới, nhìn thấy mảnh băng gạc dán trên đầu, ông đau lòng, hỏi, "Đầu còn đau không?"

"Hết đau rồi ạ."

"Lúc đi còn lành lặn, về rồi lại bị sứt đầu, buổi tối về nhà bảo bà nội luộc thêm cho cháu mấy quả trứng gà nhé."

"Vâng."

"Vào nhà cho mát mẻ, ông nội bổ dưa hấu cho mà ăn."

"Mẹ con đâu rồi ba." Trần An Tu hỏi.

"Lên núi hái rau rồi, tiện thể tưới nước cho cây, hôm qua nói là thấy trên cây cà chua với ớt có nhiều sâu lắm."

Trần An Tu đón lấy cái xẻng trong tay ba, cắm gốc dây khoai lang vào, đắp đất, sau khi tưới nước xong lại tới quán cơm nhỏ kiểm tra. Trong mấy ngày y đi, bàn ghế của năm gian nhà ngói mới xây bên cạnh đã được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy, hiện giờ chỉ chờ ngày đốt pháo là có thể dùng được ngay.

Dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong trấn vẫn yên tĩnh trước sau như một. Lúc Trần An Tu lên núi nhổ cỏ bón phân cho cây với mẹ liền kể hết ra, "Mẹ, con chia tay với hắn rồi." Y biết mẹ y luôn chú ý tới chuyện này.

Mẹ Trần là kiểu người rất nhạy cảm, vừa nghe lời này là biết ngay chuyện xảy ra ở Bắc Kinh, "Người nhà họ ức hiếp con sao?"

"Sao lại thế được, con mà bị họ bắt nạt sao?"

"Vậy tức là có rồi." Biết ngay là sẽ có kết quả ấy mà.

Trần An Tu cười gượng, "Mẹ, dù sao đi nữa thì việc này cũng là chuyện đã qua rồi."

"Tự bản thân con nghĩ thoáng là được."

"Đã nghĩ cẩn thận rồi ạ." Tình yêu không phải vật dụng cần thiết cho cuộc sống, không có tình yêu thì vẫn phải sống, người nhà còn cần sự chăm sóc của y nữa. Chỉ cần mọi người trong nhà sống tốt, những việc khác, thực ra... cũng không quan trọng như y tưởng.

Hết chương 70.

----------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top