Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nông gia [81 - 85]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nê đại vương

Nguồn: http://bachquydahanh2812.wordpress.com/chuahoan/ml-nong-gia-nhac-tieu-lao-ban-2/

----------


81| Nơi cư trú

"Băng hỏa lưỡng trọng thiên" (1), đó chính là cảm giác lúc này của Trần An Tu, thân dưới là nước lạnh, thân trên là cái hôn nóng bỏng, "Tôi dám chắc, nếu như còn tiếp tục nữa thì ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ bị cảm cúm."

Ngón tay Chương Thời Niên men theo bờ eo xinh đẹp của y trượt đến gò mông cao cao, nghe y nói vậy, mỉm cười rồi hỏi, "Cho nên?"

"Cho nên?" Trần An Tu đảo mắt một cái, đột nhiên quỳ gối xuống, công kích nửa thân dưới của hắn, Chương Thời Niên nhạy cảm né tránh, Trần An Tu nhân cơ hội xoay thắt lưng, trốn khỏi người hắn.

"Cho nên dừng được rồi đấy." Gió đêm vừa thổi qua, Trần An Tu đã hắt xì liền ba bốn cái, y lạnh thật rồi đấy.

Chương Thời Niên đứng dậy theo, phủi nước dính trên quần áo, "Chỗ tôi vẫn còn mấy bộ quần áo để thay của cậu."

Hôm nay cũng chỉ có thể như vậy thôi, với cái dáng vẻ chật vật hiện giờ muốn vào khách sạn nghỉ là không thể nào.

Lúc họ về đã là gần 3h sáng, trong phòng khách TV vẫn còn bật, Tấn Tấn nắm chặt điều khiển ti vi trong tay, đang nằm ngủ trên sô pha.

"Ba?" Vừa có tiếng động, Tấn Tấn đã dụi mắt tỉnh dậy.

Trên người Trần An Tu ướt sũng, cũng không tiện ôm bé nên chỉ xoa tóc bé thôi.

"Tấn Tấn, sao không lên trần ngủ?" Đây là Chương Thời Niên hỏi, hắn có chuẩn bị phòng trên trần cho Tấn Tấn.

Tấn Tấn nhìn quần áo hai người, nhăn nhó hỏi, "Ba với chú đi đâu vậy? Đi đánh nhau sao?"

Đúng là đánh nhau thật, nhưng loại chuyện mất mặt này không thể nói thẳng với con trai được, nhìn Tấn Tấn lại nghĩ tới cậu út, nói là không quan tâm nhưng sao có thể phớt tỉnh hẳn được. Loại tâm tình phức tạp hiện giờ của y, không phải đương sự thì không thể nhận thức được hết, "Tấn Tấn, đi ngủ trước đi con, lát nữa ba lên."

Hai người quần nhau một hồi sảng khoái nhưng hậu quả cũng khá khách quan. Sau khi tắm xong, hai người bôi thuốc cho nhau trong phòng khách, vết thương không nặng, nhưng có nhiều dấu xanh tím.

Sau lần Chương Thời Niên xoa rượu thuốc cuối cùng trên vai, Trần An Tu vỗ bẹt một cái, nói, "Được rồi, tôi tới phòng Tấn Tấn ngủ, anh cũng đi ngủ sớm đi."

"Đi đi." Chương Thời Niên đứng dậy đến chỗ quầy rượu tự rót một ly whisky rồi ngồi trở lại chỗ.

Trần An Tu đi được hai bước lại đảo lại, ngồi xổm bên hắn, tùy ý vịn tay ghế sô pha, hỏi rất nghĩa khí, "Không phải hôm nay anh cũng có tâm sự chứ? Đã trễ thế này rồi mà còn uống rượu? Mọi người đều từng là anh em, anh giúp tôi một lần, tôi cũng giúp anh một lần. Tuy không đủ trình độ làm bác sĩ tâm lý, nhưng miễn cưỡng cũng là một người có thể lắng nghe.

Từng là anh em? Quan hệ vớ vẩn gì vậy? Nghe lời người này nói, sức chịu đựng của con tim không mạnh cũng không được, "Cậu muốn biết?"

"Anh muốn thì tôi liền nghe thôi, không nói gì thì thôi."

Chương Thời Niên ngửa đầu uống một ngụm rượu, lúc Trần An Tu không đề phòng liền ra tay giữ lấy gáy y, mạnh mẽ đưa rượu qua.

"Khụ khụ khụ..." Nước rượu cay xè chảy giữa răng môi hai người, sau đó trôi tuột xuống theo cổ họng, cuối cùng lúc được thả ra, Trần An Tu bóp cổ hắn lắc lắc, "Chương Thời Niên, anh muốn làm gì?"

Chương Thời Niên cũng không tính buông tha y ngay, ngụm thứ hai, thứ ba, chờ đến khi đút tới ngụm thứ năm xong, Trần An Tu đã chẳng còn sức giãy dụa, mắt lờ đờ nhìn hắn, tạo dáng kiểu 'cần thì cứ lấy'.

Hai người dán trán vào nhau, Chương Thời Niên hôn một cái lên môi Trần An Tu, "Yên tâm, sau khi có cậu rồi, có một số việc tôi đã để nó đi hẳn."

Trần An Tu nhìn hắn, dường như đã hiểu gì, lại dường như không hiểu, nghiêng đầu một cái, tựa trên vai hắn ngủ luôn.

Chương Thời Niên khẽ cười, sờ lỗ tai y, "Ngủ một giấc đi." Hắn uống nốt chút rượu còn lại trong ly, dìu người dậy đưa về phòng, giữa phòng Tấn Tấn và phòng hắn, hắn không hề do dự liền chọn dìu người vào phòng thứ hai.

Tấn Tấn đã đợi trong phòng được một lúc lâu mà vẫn không thấy ba bé tới, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, bé lặng lẽ hé cửa ra một cái khe nhỏ, khi thấy cảnh kia, bé mếu máo, nhưng lần này bé không lên tiếng ngăn cản.

Đến ngày hôm sau Trần An Tu thức dậy, không nhìn thấy Chương Thời Niên, ngược lại là Tấn Tấn mặc quần áo ngủ, nằm trên ngực y.

Trần An Tu xoa nắn huyệt Thái Dương, khẽ ngâm một tiếng: "Nặng chết đi được Tấn Tấn." Thảo nào y nằm mơ cũng là y biến thành một con rùa đen, lưng cõng tảng đá đang bò chứ.

Tấn Tấn vội dùng cả tay lẫn chân bò xuống, tay vuốt trên ngực y, lo lắng hỏi, "Nặng thật sao ạ?"

"Cũng không phải nặng đến mức đó." Nhưng trên người y đúng là vừa mỏi vừa đau thật, đè thêm lúc nữa chắc y gãy xương mất, cũng không biết tối qua ngủ kiểu gì lại ngủ thẳng đến tận giờ, trên giường đều là mùi vị quen thuộc, đêm qua người ngủ bên cạnh là ai, không cần nghĩ cũng biết. Y vén chăn lên nhìn, hình như ngoại trừ vết xanh tím ra thì cũng không có nhiều vết gì khác, trên ngực, chỗ tối qua từng bị Chương Thời Niên cắn giờ vẫn còn đau âm ỷ, "Tấn Tấn, sao con dậy sớm vậy?" Bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn mà.

"Ba ơi sắp trưa rồi, con với chú đã ăn bữa sáng."

"Trễ vậy rồi hả?" Trong phòng không có đồng hồ, Trần An Tu thuần thục nghiêng người lấy đồng hồ đeo tay trong ngăn kéo của Chương Thời Niên ra, đúng là đã hơn 12h rồi.

"Bên ngoài trời đầy mây ấy ba à."

"Chú Chương đâu con?"

"Chú ấy đi làm, sáng bà Phương tới làm cơm, vẫn còn trong bếp đấy, ba muốn ăn không?"

"Tấn Tấn, con đói bụng rồi sao?"

Tấn Tấn và ba bé cùng nằm trên giường, "Con không đói, sáng ăn nhiều lắm. Bà Phương làm món cơm Bát Bửu, ăn ngon lắm ạ, con ăn hẳn một bát to đùng."

Trần An Tu cười, ôm bé đè trong chăn, "Tấn Tấn nằm với ba một lát nữa nhé." Mối quan hệ thật thật giả giả này, y sắp không phân biệt rõ nổi nữa rồi, nhưng Tấn Tấn là đứa con y sinh ra, điều ấy dù sao vẫn sẽ không sai được đi.

Buổi trưa Chương Thời Niên về nhà, lấy chìa khóa mở cửa ra, trong phòng không hề có chút động tĩnh nào, hắn đặt cơm nước gói sẵn lên bàn, trên ghế sô pha có tiếng chuông di động không phải của hắn vang lên, hắn cầm lên nhìn tên, chợt hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhận điện thoại.

"Tráng Tráng?" Giọng Lâm Trường Ninh mang theo vẻ lo lắng truyền từ đầu dây bên kia sang.

"Chú Lâm, là tôi, Chương Thời Niên."

Giọng Lâm Trường Ninh rõ ràng nhạt nhẽo đi nhiều, "Người tối qua cùng về với An Tu?"

"Vâng."

"An Tu và Tấn Tấn đang ở chỗ cậu?"

"Tối qua đúng là ở chỗ tôi. Còn bây giờ, tôi cần về phòng xem lại cho chắc đã." Chương Thời Niên vừa nói chuyện, vừa đi lên trên tầng, sau khi mở cửa thì lặng lẽ thở phào, hai cha con còn đang châu đầu vào nhau ngủ khò khò trên giường kia, hắn thấp giọng nói, "Họ vẫn ở chỗ tôi, đang ngủ."

Lâm Trường Ninh bên kia điện thoại trầm mặc một lát rồi hỏi, "Cậu Chương này, tôi có thể hỏi một chút không, cậu và An Tu có quan hệ thế nào?"

Chương Thời Niên khẽ chốt cửa lại, không hề lảng tránh điều gì, nói, "Tôi là người ba kia của Tấn Tấn."

"Chăm sóc tốt cho hai đứa nó."

"Tôi biết rồi."

Gọi điện thoại xong, Chương Thời Niên vào phòng, nhìn hai người một lớn một nhỏ trong phòng làm người ta có cảm giác ấm áp từ tận đáy lòng, "Dậy ăn cơm trưa nào." Hắn cúi người xuống, hôn Trần An Tu và Tấn Tấn mỗi người một cái.

"Sao anh đã về rồi?"

Chương Thời Niên nhướn mày, "Tôi không thể về sao?"

Trần An Tu cười vô lại, "Nếu anh không về, tôi còn định chiếm thêm lúc nữa, anh về rồi, tôi chỉ có thể chọn nhường chỗ thôi." Cảm giác không có nơi nào để đi thật chán quá, y không muốn đối mặt với cậu út, cũng tạm thời không muốn gặp ba mẹ.

"Cứ dậy dùng cơm trước rồi lại nói." Chương Thời Niên kéo rèm cửa sổ ra.

Trần An Tu duỗi người một cái, bò xuống giường, tiện thể bóp bóp mũi Tấn Tấn, "Tấn Tấn, dậy thôi nào."

Trong phòng ngủ có luôn phòng tắm, bên tay phải phòng tắm là tủ quần áo kiểu chìm trong tường. Trong chiếc tủ quần áo thường dùng trước đây, Trần An Tu tìm thấy một vài bộ quần áo của y, y phát hiện quần áo tăng thêm nhiều, mác đã được cắt bỏ, kiểu dáng khá trẻ trung, rõ ràng không phải phong cách chững chạc ổn trọng của Chương Thời Niên. Cơ thể y đã to hơn trước một chút, dĩ nhiên cũng không chênh lệch hơn là mấy, nghĩ đến một khả năng, nhưng y vẫn quyết định mặc bộ cũ.

Trần An Tu hâm nóng lại cơm hộp Chương Thời Niên mang về, ba người ăn một bữa không tính là sớm sủa.

Cơm nước xong, Chương Thời Niên hỏi, "Buổi chiều định đi đâu vậy?"

"Chắc là về nhà." Miệng thì nói vậy, nhưng lòng không nghĩ thế, y đang tính, Tưởng Hiên ở cùng cha mẹ, không thể qua quấy rầy, hiện giờ Lâu Nam đang mang thai, y tới cũng không tiện, Qúy Quân Hằng thì ở một mình thật đấy, nhưng hắn lại là cháu trai của Chương Thời Niên, chắc chắn không giấu được tin tức rồi.

"Gần đây công ty nhiều việc, một mình Joe cũng không giúp được, có hứng thú tới giúp tôi vài ngày không?" Chương Thời Niên ít nhiều gì cũng đoán được tâm tư y.

"Có tiền lương không? Tôi không làm không công đâu đấy."

"Tiền lương thì không, nhưng cung cấp nơi ăn chốn ở."

"Điều kiện này... Thật khó có thể từ chối."

"Cứ quyết định như vậy đi?" Chương Thời Niên vươn tay.

"Cảm ơn." Trần An Tu vỗ một cái lên tay hắn, đúng là y cần một nơi cư trú tạm thời. Ơn này của Chương Thời Niên, y nhớ kỹ.

Sau đó, Trần An Tu gọi điện cho ba mẹ, nói là mang theo Tấn Tấn ở nhà bạn chơi hai hôm, chuyện ở quán cơm và trên núi cũng đều bàn giao. Hoạt động của quán cơm đã đi vào quỹ đạo, không cần y kè kè coi chừng, còn bên đồi thầu kia, đôi vợ chồng trung niên mới tuyển cũng chăm lo được. Ngón tay y trượt đến cuối danh bạ, nhấn một cái vào chỗ tên cậu út (*).

(*) cậu út: âm Hán là tiểu cửu [xiaojiu] nên ở cuối danh bạ.

"Tráng Tráng à."

"Cậu út, cho cháu một chút thời gian để suy nghĩ."

"Được." Lâm Trường Ninh đồng ý đáp một tiếng.

Trần An Tu nói thêm, "Cậu út, cậu tự chăm sóc tốt cho bản thân, hai hôm nữa cháu sẽ về."

—-

(1) Băng hỏa lưỡng trọng thiên: có rất nhiều ý nghĩa. 1. Làm tính từ, ý nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn phải tiếp nhận hai chuyện hoàn toàn ngược nhau. Băng và hỏa là hai loại cảm nhận hoàn toàn khác biệt, nhưng khi bạn cảm nhận được đồng thời hai loại cảm giác đó thì có nghĩa là cảm giác đó nó đã lên đến tột đỉnh.

Hết chương 81

----------


82| Cuộc sống của một nhà ba người.

Sau khi giao phó với người nhà xong xuôi, Trần An Tu liền tạm thời ở lại chỗ Chương Thời Niên, những việc khác còn tốt, nhưng Tấn Tấn ở cái tuổi này, một mình ở nhà cũng không có gì để làm, nhưng Trần An Tu vẫn muốn tìm một người bạn cho bé, sau đó Lâu Nam nghe chuyện liền chủ động đề xuất, có thể cho Tấn Tấn sang chỗ hắn, bây giờ hắn toàn ở nhà một mình rất buồn, Tấn Tấn tới chơi thì náo nhiệt hơn, còn có thể đốc thúc Đường Cầu làm bài tập nữa.

Trần An Tu nghe thế cũng thấy đó là một cách tốt, hiện tại hai nhà ở gần như vậy, Tấn Tấn qua chơi cũng thuận tiện, tính tình Đường Cầu lại hoạt bát, đúng lúc có thể chơi cùng Tấn Tấn.

Trần An Tu bỏ điện thoại xuống hỏi Tấn Tấn đang xem TV ở bên cạnh, "Tấn Tấn, ban ngày ba phải đi làm, con sang chỗ chú Lâu chơi với Đường Cầu nhé?"

Tấn Tấn bưng hoa quả ngồi khoanh chân đến gần y hỏi, lấy que tăm cắm một miếng dưa hấu đưa cho y, "Ba muốn cùng... chú Chương đi làm sao?"

"Đúng vậy." Không đi làm thì sao bây giờ, cũng không thể đi dạo trên đường cái được đi?

Tấn Tấn lại hỏi, "Vậy chúng ta không trở về ngôi nhà trên núi kia nữa sao?"

"Có phải Tấn Tấn muốn về rồi không?"

Tấn Tấn cắn dưa hấu rúc đầu vào trong khuỷu tay Trần An Tu, nhỏ giọng nói, "Ba, cái nhà này... cũng rất tốt, ngôi nhà có ba người." Có Tấn Tấn, và cả hai người ba của bé nữa.

Trần An Tu đặt cằm trên đầu bé di di, không trả lời.

Tấn Tấn dịch người xê ra một chút, bất an ngẩng đầu nhìn y, "Ba, có phải ba không thích ở đây không? Vậy con cũng không ở."

Trần An Tu gõ một cái lên mảnh trán sáng ngời của bé, cười nói, "Con nghĩ gì thế, ở đây rộng rãi lại thoải mái như vậy, dĩ nhiên là ba thích rồi."

Nghe ba nói vậy, trong đôi mắt tròn xinh của Tấn Tấn cuối cùng cũng hiện ý cười, "Vậy ngày mai con tới chỗ chú Lâu, buổi tối rồi con về."

"Cứ quyết định vậy đi, con bưng dưa hấu vào phòng sách ở trên tầng cho chú Chương ăn đi." Chương Thời Niên ăn cơm tối xong liền vào phòng khách, đến giờ vẫn chưa thấy ra.

"Vâng, ba." Tấn Tấn xỏ đôi dép có hình gấu Pooh, bưng đĩa hoa quả lên tầng trên.

Trần An Tu cầm điều khiển từ xa, chuyển liền năm sáu kênh, đều là những kênh đang chiếu phim truyền hình, không xem từ đầu nên cũng không biết câu chuyện ra sao, y vứt thẳng điều khiển từ xa xuống, gối tay nằm trên ghế sô pha, thực ra trong lòng y rõ hơn ai hết, Tấn Tấn muốn một ngôi nhà hoàn chỉnh.

Ngày đầu tiên đi làm, Trần An Tu ngồi xe Chương Thời Niên, vì để tránh những câu chuyện ngồi lê đôi mách, hai người đã tách ra từ bãi đỗ xe, Chương Thời Niên đi lên trước, Trần An Tu thì đi tản bộ ở xung quanh một lát, sau đó mới vào thang máy lên tầng 26 tìm Joe.

"Cả 26 tầng của tòa nhà này đều thuộc về công ty Thái Hằng chi nhánh Lục Đảo..." Lúc Trần An Tu đi lên, Joe đã ở đứng trước quầy tiếp đón chờ y, trên đường quay về phòng làm việc, tiện thể giới thiệu vài tình hình căn bản trong công ty cho y.

Trần An Tu bình tĩnh kéo cà vạt, sáng sớm Chương Thời Niên đã thắt cà vạt hơi chặt cho y, cảm giác thít chặt ở cổ hơi khó chịu, đây là lần đầu y ra vào nơi thế này, phóng hết tầm mắt chỉ thấy toàn những tầng lớp tinh hoa. Trước đây lúc tìm việc làm, y cũng không dám gửi sơ yếu vào những công ty như thế này, không ngờ lại có một ngày nhờ phúc Chương Thời Niên mà tìm được phần công việc hạng sang thế này nên thấy khá mới mẻ. Nếu trước khi mở 'du lịch thôn dã' đã tìm được phần công việc này, có lẽ y sẽ vui vẻ ba ngày chẳng ngủ yên được, nhưng bây giờ rõ ràng là một công việc tạm thời nên y đã bình tĩnh hơn nhiều.

"Thư ký Vu, đây là trợ lý Trần mới tới, trợ lý Trần, vị này là Vu Á Thanh, thư ký Vu."

Vu Á Thanh biết Trần An Tu, nên nụ cười có vẻ thân thiện hơn một chút, "Nghe trợ lý đặc biệt (đặc trợ) Chu nói sắp có một trợ lý mới tới, không ngờ là anh Trần đây, sau này có hợp tác mong trợ lý Trần quan tâm hơn."

Trần An Tu cũng có ấn tượng với Vu Á Thanh, trước đây y đã gặp mấy lần ở chỗ Qúy Quân Hằng, "Tôi là người mới đến, sau này có rất nhiều việc cần nhờ thư ký Vu quan tâm hơn mới đúng."

Vu Á Thanh gật đầu cười, "Trợ lý Trần khách sáo quá rồi." Lại quay sang Joe hỏi, "Đặc trợ Chu, có cần báo cho bên hành chính chuẩn bị đồ dùng công việc cho trợ lý Trần không?"

"Vậy phiền thư ký Vu, bảo họ đưa tới phòng làm việc của tôi là được rồi. Sau này trợ lý Trần sẽ xài chung một phòng làm việc với tôi.

Lúc này Vu Á Thanh mới thoáng lộ vẻ kinh ngạc, đặc trợ Chu này là trợ lý riêng của chủ tịch, theo chủ tịch đi khắp nơi, địa vị trong công ty cao ngất, ngay cả tổng giám đốc của bọn họ cũng phải khách sáo lễ độ khi gặp ngài ta, sao một vị trợ lý mới vào lại có thể dùng chung phòng làm việc được chứ? Nhưng nghĩ lại, bản thân chức vị trợ lý này cũng đã rất kỳ lạ, hơn nữa chuyện như thế này cũng không phải việc mà một thư ký nho nhỏ như cô có thể xen vào nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Phòng làm việc của đặc trợ ở ngay bên cạnh phòng làm việc của chủ tịch, ở giữa có một cánh cửa thông hai phòng, ra vào rất tiện lợi, Trần An Tu đã ra vào rất nhiều lần từ sáng tới trưa.

"Trợ lý Trần, phiền cậu đưa một phần bản fax này qua cho ngài Chương."

"À, vâng." Trần An Tu đứng dậy khỏi máy vi tính, nói là làm việc chứ nội dung công việc thực sự là gì y vẫn không biết, Joe có giao cho y mấy công việc xử lý văn bản khá đơn giản, không thì cũng như bây giờ, làm chân chạy qua hai phòng.

Lúc Trần An Tu đi qua, Chương Thời Niên đang bàn chuyện với hai người khác, một trong số đó nhìn thấy có khuôn mặt xa lạ tiến vào liền dừng lại đúng lúc.

Chương Thời Niên lồng mười ngón tay tao nhã đặt trên bàn, dùng ánh mắt ý bảo Trần An Tu chờ một chút, nói với người ngồi đối diện bàn làm việc, "Trợ lý mới tới, giám đốc Trương tiếp tục."

"Vâng thưa chủ tịch."

Trần An Tu đứng ở bên nghe một lúc lâu, tất cả đều là nói về đề tài dầu mỏ, có những vấn đề y hiểu nhưng cũng có cái y nghe mà không hiểu. Đối với những thứ này y cũng không có hứng thú gì, ánh mắt y chuyển từ phòng làm việc của Chương Thời Niên ra mặt biển ngoài cửa sổ. Sườn mé nam phòng làm việc của Chương Thời Niên là một bức tường thủy tinh, bên dưới chính là một quảng trường và bờ biển, nhìn từ độ cao này xuống, có cảm giác chóng mặt. Giữa quảng trường có một logo cực to, ngày trước năm người nhà y còn từng chụp ảnh ở đó.

Một lát sau, hai người khác đẩy ghế đứng dậy, Trần An Tu hoàn hồn lại, đợi hai người đi ra ngoài rồi, y đưa bản fax trong tay đặt lên bàn Chương Thời Niên, "Ngài Chương, đặc trợ Chu bảo tôi đưa bản fax qua."

Chương Thời Niên lật xem xong nhanh chóng, thầm cười, cũng không phải thứ gì quan trọng, Joe lại bảo An Tu qua hẳn một chuyến, tâm tư của hắn đã thể hiện rõ ràng vậy sao? "Đã thích ứng được chưa?"

"Tạm được." Sợ y nói năng mơ hồ quá nên bổ sung thêm, "Mấy việc chuyên ngành thì không giúp được, nhưng mấy việc bình thường thì tạm được."

Chương Thời Niên khẽ gật đầu, nói, "Ừ, không cần miễn cưỡng bản thân quá đâu, cứ làm theo khả năng là được, buổi trưa cùng ăn cơm nhé?"

Trần An Tu cười, "Nếu đãi ngộ cao quá thì tôi không nhận nổi đâu ngài Chương."

"A Joe cũng ăn cùng, không sao đâu."

"Vậy được."

Rẽ sang bên phải tòa nhà, chính là một nhà hàng rất lớn, những cửa hàng mở ở nơi thế này, chủ yếu là phục vụ nhân viên công sở gần đó, cơm nước cũng không thực dụng lắm, giá cả hơi cao, khẩu vị tạm được, vị trí gần nên dùng cơm khá tiện, cho nên giờ cơm trưa có rất nhiều người.

Trần An Tu và Chương Thời Niên chọn vị trí không nổi bật lắm, cũng không phải vị trí ngoài rìa, bên cạnh còn có một chậu cây cảnh cực kỳ to, mặc dù như thế, hai người ngồi chung với nhau vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, người của công ty khác thì còn tốt, chỉ đơn giản là quan sát và ăn cơm thôi, còn nhân viên của công ty Thái Hằng thì lại có rất nhiều người mang nặng suy nghĩ, đều suy đoán người có thể ngồi cùng chủ tịch sếp lớn có lai lịch ra sao.

Bị nhiều người dòm ngó như thể động vật quý hiếm, Trần An Tu vẫn bình thản, y chỉ nhờ Chương Thời Niên ăn giúp một miếng ớt thôi mà, có cần đồng loạt dùng ánh mắt kinh ngạc như thế không? Không biết là do y nhạy cảm quá, hay là Chương Thời Niên vô cảm quá, cứ như thể chỉ có mình y cảm thấy gượng gạo vậy, Joe tự dưng có việc nên không tới ăn cùng, bữa cơm liền chỉ còn hai người bọn họ, "Mỗi ngày anh đều ăn như thể đánh trận vậy sao?"

Chương Thời Niên nhẹ nhàng nói, "Cũng được, trước đây tôi cũng không hay tới, Joe sẽ mua bữa trưa giúp tôi."

Trần An Tu thở phào nói, "Nói sớm thì tôi đã mang giùm lên, ăn ở trong phòng làm việc là xong." Dù sao cũng tốt hơn là ngày ngày ở đây bị đoàn người tham quan.

"Vậy bắt đầu từ ngày mai, chúng ta ăn trong phòng làm việc."

"Được, có lẽ còn có thể mang cơm ở nhà đi, trong phòng trà nước tôi còn thấy có lò vi sóng."

Trần An Tu hồn nhiên chưa phát hiện, mỗi bữa cơm trưa sau này đã được sắp đặt như thế, bên cạnh chỗ họ vừa mới có người tính tiền đi thì đã có bốn năm người thanh niên kết bạn ngồi xuống đó, nghe họ nói chuyện thì hình như là về bên viện kiểm sát hay tòa án gì đó, lúc này Trần An Tu mới nhớ ra, viện kiểm sát chỗ Lâm Mai Tử làm việc đúng là cách nơi này không xa.

Công việc buổi chiều cũng gần như buổi sáng, tuy không phải bận rộn lắm, nhưng cũng không có thời gian rảnh rỗi, buổi tối hết giờ làm cùng nhau về nhà, thím Phương đã chuẩn bị cơm tối xong xuôi, Trần An Tu ở gần tiểu khu mua chút đồ uống trong siêu thị, Chương Thời Niên thì đi tới nhà Lâu Nam đón Tấn Tấn về. Hôm nay, Diệp Cảnh Khiêm làm món gà quay, còn đóng gói đưa cho hắn nửa con.

Cách tiểu khu không xa chính là bờ biển, ban ngày thì nắng gắt nên ở Lục Đảo có rất nhiều người đều thích chạy bộ tắm biển buổi tối, có rất nhiều người mặc áo tắm đi tới đi lui trên đường. Hôm nay rõ ràng là Tấn Tấn rất vui, cầm tay Trần An Tu, đá chiếc lá rụng trên đường, cứ nói liên tục về những chuyện đã xảy ra ở nhà Đường Cầu trong ngày. Chương Thời Niên tay xách theo một ký củ ấu vừa mua, đi bên cạnh hai người họ, thi thoảng đáp lại Tấn Tấn hai câu, hai bên đường hoa quế nở, gió thổi phả từng đợt mùi hương trong veo qua, có khoảnh khắc như thế này, Trần An Tu bỗng nghĩ, cứ quyết định như vậy, không cần nghĩ tới tương lai, hiện tại có một ngôi nhà ổn định thuộc về mình là tốt rồi.

Hết chương 82.

----------


83| Người làm ba Chương lo lắng đã tới.

Không phải lần đầu nhìn thấy Chương Thời Niên làm việc, nhưng Trần An Tu vẫn phải thừa nhận, lúc đàn ông làm việc là lúc hấp dẫn nhất, dáng vẻ nghiêm cẩn, ánh mắt sắc bén, ngón tay gõ trên bàn phím vừa nhanh vừa chính xác.

Hiện tại là giờ cơm trưa, lúc vừa rồi y vào phòng trà nước hâm cơm, người bên ngoài đã đi gần hết, ngay cả Joe và Vu Á Thanh cũng đã đi ăn cơm.

"Đã đói bụng rồi hả? Vậy cậu ăn cơm trước đi." Động tác trên tay Chương Thời Niên không dừng, nhưng vẫn quay lại hỏi Trần An Tu một câu.

"Cũng không đói lắm, đợi lát nữa rồi ăn cùng anh luôn." Trần An Tu thử nhiệt độ của lồng cơm, vẫn còn âm ấp, không cần hâm lại lần nữa.

"Có lẽ 10 phút nữa là tôi xong thôi."

"Ừ, anh cứ làm việc đi."

Phòng làm việc của Chương Thời Niên chủ yếu chia ra làm hai phần, bên phải là khu làm việc riêng, bên trái là khu tiếp khách và nghỉ ngơi, còn có thêm một phòng nghỉ nho nhỏ. Trần An Tu đã vào trong hai lần, bên trong sạch sẽ gọn gàng, chỉ có mấy bộ quần áo và đồ dùng dự bị, chắc số lần dùng qua cũng không nhiều, y đi vào rửa mặt lại rồi gọi điện cho Tấn Tấn.

"Ăn cơm trưa con?"

"Hôm nay chú Diệp ở bệnh viện có việc không thể về, chú Lâu mang con và Đường Cầu ra ngoài ăn lương bì tương vừng (1) và cả bánh bao chay kẹp thịt nữa."

Trần An Tu quá rõ về tài nấu nướng của Lâu Nam, không có Diệp Cảnh Khiêm, hắn chỉ có nước chết đói, "Ăn ngon không con?"

Tấn Tấn rất vui vẻ nói, "Ngon lắm ba ơi, bánh bao chay kẹp thịt quán này cho nhiều nhân thịt cực. Con còn gọi mang về cho ba và ... chú Chương, tối về con đưa cho."

Trần An Tu miễn cưỡng dựa bên cửa sổ cười, ánh nắng sáng ngời buổi trưa rải lên trên lông mày y, hiện màu vàng nhàn nhạt, "Ngoan thế con? Còn nhớ mua cho cả ba nữa."

"Con còn muốn mua thêm mấy cái nữa cơ, nhưng bánh bao chay kẹp thịt quán này bán đắt lắm, 10 đồng một cái, con chỉ mang có 20 đồng tiền, Đường Cầu có nói cho con, nhưng con không cần."

Ngón tay Trần An Tu vẽ lung tung trên cửa sổ thủy tinh, đùa bé răng, "Hai cái cũng được, chú Chương của con không cần ăn, để ba ăn hết."

"Ba muốn ăn hai cái à..." Hình như Tấn Tấn hơi bối rối, Trần An Tu ở bên này đã nghe ra.

"Anh đã bảo không đủ mà, ba anh ăn được những sáu cái đấy, em xem ba anh mập chưa kìa." Đây là giọng Đường Cầu.

Kế tiếp là một tiếng nghe như thể ghế đang yên ổn bị đạp một phát.

Chương Thời Niên rửa tay xong đi tới, thấy cách y nói chuyện cũng biết là ai, có lẽ gần đây có nhiều chuyện xảy ra quá, hai ngày này An Tu vẫn luôn uể oải, không còn thói quen đùa pha nữa, chẳng mấy khi lại thấy hôm nay y cố tình chọc Tấn Tấn, "Để tôi nói với Tấn Tấn hai câu."

Trần An Tu hùng hồn từ chối, "Lúc tôi và con trò chuyện, không mượn người khác xen vào."

"Đừng quên đó cũng là con tôi." Chương Thời Niên thừa dịp y đang sơ hở, lén chộp lấy di động của y.

"Ngài Chương, tại sao anh không đi trợ giúp thâu tóm sự nghiệp đi?" Nhanh tay như vậy, đúng là lãng phí.

Chương Thời Niên cầm lấy cái tay muốn đưa qua cướp của y, hôn một cái lên ngón tay y.

Trần An Tu giãy ra, "Tôi vừa đi nhà xí xong đấy." Kiểu phá hứng thú của người khác, y am hiểu lắm.

Chương Thời Niên im lặng nói cho y biết, "Cậu có thể làm cụt hứng hơn nữa không vậy."

Trần An Tu không hứng thú lắm, nói, "Lần sau thử xem."

"Ba ba? Tại sao ba không nói chuyện?"

"Ba đây, Tấn Tấn."

"Chương... Chú Chương à."

Trần An Tu thấy hai người đã bắt đầu trò chuyện, cũng không cản trở nữa, xoay người đi thu dọn cơm nước, một lát sau, nghe Chương Thời Niên nói, "Nếu như Tấn Tấn thích, lần sau chú và ba con mang con đi ăn nữa."

"Anh cũng biết làm người tốt đấy."

Chương Thời Niên rất thông minh, sẽ không trêu y vào lúc này, ngồi xuống bên y hỏi, "Hôm nay ăn gì vậy?"

Trần An Tu đẩy thức ăn về phía hắn, "Thịt bò xào hành, mực cuốn, nộm tôm và sứa, còn có cả canh gan heo súp lơ xanh, nấm và rau chân vịt."

"Sáng sớm không thấy cậu làm cơm rang trứng mà."

"Món đó đơn giản nhất, cơm thừa buổi sáng, đánh hai quả trứng gà, cho một miếng jăm-bông, lại cho vào lò vi sóng một lần là ra món cơm rang trứng rồi. Mới vừa rồi còn thấy một cô gái xinh xắn cho tôi mượn ít dầu đậu phộng nữa."

"Mới tới hai hôm đã quen cô gái xinh xắn nào rồi?"

"Không biết, nhưng tôi có thấy cô ấy dùng bình nước nóng hâm nóng canh táo đỏ mộc nhĩ trắng."

Joe ăn cơm xong về phòng làm việc của ông, thấy Trần An Tu không có mặt là biết ngay y đang ở đâu, đi qua xem thử, quả nhiên tiên sinh vẫn đang dùng cơm, nhưng hình như cậu Trần đang ngủ trên sô pha, lông mày cau chặt, ngủ không an ổn cho lắm, lần này gặp lại cậu Trần, có rất nhiều thay đổi, biểu hiện ra ngoài không rõ, nhưng thi thoảng trong lúc lơ đãng, sẽ phát hiện y luôn cau mày mệt mỏi.

Trong khoảng thời gian ấy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, ông không biết, nhưng trước đây cậu Trần ở trong lòng tiên sinh chiếm địa vị gì, qua hơn nửa năm nay quan sát, có lẽ ông đã có thể xác định, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu ấy tuyệt đối chính là bầu bạn tương lai của tiên sinh.

"Hội nghị lúc 13h30′ chiều lùi lại nửa tiếng."

Joe khẽ đáp rồi lui ra ngoài. Vừa thay đổi thời gian hội nghị, vừa gọi Vu Á Thanh vào, đưa một chồng biểu bảng báo cáo cho cô ta, "Phiền thư ký Vu mau chóng phân phát những tài liệu này đến các bộ phận." Như vậy, chắc là sẽ không có ai tiến vào quấy rầy hai người kia nữa đâu.

Trước khi tan sở, Lâm Mai Tử bất ngờ nhận được điện thoại của Tưởng Dao, nói là muốn hẹn cô đi dạo phố cùng. Tính ra cô và Tưởng Hiên đã ở bên nhau cũng được 5,6 năm, quan hệ với cô em chồng này cũng không tệ, gia đình nhà họ Tưởng điều kiện tốt, con người Tưởng Dao tuy tính cách có phần kiêu căng, nhưng chỉ cần thuận theo tính cô ấy thì cũng không khó ở chung cho lắm, ít nhất đối với cô thì không có vấn đề gì cả.

Tưởng Dao đề cử một nhà hàng cơm Tây mới mở, hai người cùng nhau dùng cơm tối. Sau khi ăn xong, chị dâu em chồng hai người dắt tay nhau đi dạo siêu thị. Lúc dừng lại ở quầy mỹ phẩm bới lông tìm vết, Lâm Mai Tử chủ động hỏi, "Dao Dao, gần đây công việc thế nào rồi?" Năm nay Tưởng Dao vừa tốt nghiệp đại hội, tính tình con gái, cha mẹ trong nhà quá hiểu rõ, cũng không trông mong cô ấy có thể đạt được thành tựu lớn cỡ nào, chỉ cần an an ổn ổn là được, vốn dĩ ý người nhà là để cô ấy thi công chức, chú Tưởng đang tại chức, vẫn còn có thể giúp cô ấy chọn một đơn vị tốt, nhưng cô ấy ngại công việc của công chức ngột ngạt quá, tốt nghiệp một cái liền theo một đàn anh chạy tới khách sạn làm kế hoạch gì đó.

Tưởng Dao vừa bảo nhân viên tiếp thị lấy cho cô ấy một kiểu khác, vừa oán giận nói với Lâm Mai Tử, "Mệt hơn em tưởng nhiều, ban đầu còn tưởng công việc này chính là ngồi trong phòng làm việc viết kế hoạch chứ, ai ngờ còn phải chạy tới chạy lui bên ngoài. Em còn đang lo có nếp nhăn ở khóe mắt đây này."

"Không được thì đổi sang công việc dễ dàng hơn đi. Thế ý của đàn anh em như nào?" Lâm Mai Tử ướm hỏi một câu, người nhà họ Tưởng đều biết về sự tồn tại của cậu thanh niên kia, nhưng bàn về gia thế và năng lực, cậu thanh niên kia rất bình thường, Tưởng Dao không mang về nhà giới thiệu nên những người khác đều coi như không biết. Chỉ cần không dính líu gì tới chuyện kết hôn, ở ngoài có quen bạn trai cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

"Đừng nhắc tới hắn, vô nghĩa lắm, ngày ngày ở ngoài cứ phải cúi đầu khom lưng lôi kéo khách hàng, tiền kiếm mỗi tháng ngoại trừ trả phòng thuê, chắc cũng chẳng mua nổi lọ nhỏ mắt trong tay em. Lúc làm việc, cuối cùng em cũng hiểu điều chị từng nói với em, hai người ở bên nhau không chỉ tính tới chuyện yêu đương mà còn phải lo nghĩ tới cả cuộc sống sinh hoạt. Chị bảo xem nếu em cứ tiếp tục yêu anh ấy, tương lai mua một bộ quần áo, một lọ thuốc nhỏ mắt cũng phải tính toán tỉ mỉ, cuộc sống như thế còn có nghĩa lý gì, em chắc chắn không sống nổi."

"Dao Dao đúng là trưởng thành nhiều rồi."

"Lấy hộ tôi kiểu phun sương kia kìa, ừ, đúng, chính là lọ đó." Tưởng Dao vươn tay, nhân viên tiếp thị thử hàng cho cô, "Chị Mai Tử, chị có biết Thái Hằng ở Lục Đảo không?"

"Cái đó chị biết, cũng thuộc Chương thị như khách sạn Quân Nhã em đang làm việc bây giờ đấy." Vốn dĩ không quan tâm đến những chuyện như thế, nhưng lần trước vụ kiện nhà họ Trần có liên quan tới Chương thị, sau đó còn có chuyện phó bí thư Chu nữa nên cô muốn không biết cũng khó.

"Chính là nó, em nghe người ta đồn chỗ đó phúc lợi tốt lắm, chị Mai Tử, chị có quen ai ở đấy không? Hỏi thăm giúp em với."

Lâm Mai Tử cười nói, "Tạm thời không nhớ ra được, chẳng mấy khi em lại có hứng thú, để lát về chị hỏi thăm giúp em.

Tưởng Dao chọn tất cả 4,5 kiểu, Lâm Mai Tử chỉ chọn một cây son, lại sang quầy bên cạnh chọn một bộ sản phẩm bảo dưỡng dùng cho tuổi trung niên, cũng thanh toán tiền cho Tưởng Dao luôn, "Dao Dao, bộ này là cho dì, gần đây chị hơi bận nên không qua được, em chuyển cho dì hộ chị với nhé."

Tình huống này chắc cũng không phải lần đầu tiên, cho nên Tưởng Dao nhận lấy rất tự nhiên, kéo cánh tay Lâm Mai Tử, nói, "Cảm ơn chị Mai Tử, thảo nào ba em cứ khen chị hiểu biết, em đây là con gái cũng chưa nghĩ tới phải mua cho mẹ em một bộ."

"Chị cũng là cuối tuần trước nghe dì nói một câu như vậy, nhãn hiệu này là nhãn hiệu dì thích chứ không chị cũng không nghĩ ra."

"Tóm lại dù sao cũng là chị có lòng hơn em, chị Mai Tử, chị với anh em có phải có một người bạn học tên là Trần An Tu không?"

"Đúng vậy, không phải em cũng gặp rồi sao?" Lâm Mai Tử miệng thì đáp nhưng lòng không khỏi nghi hoặc, hai con người Tưởng Dao và An Tu hoàn toàn không có chút liên hệ nào tại sao lại dính dáng tới nhau?

"Chị Mai Tử, hình như anh ấy đang làm việc ở Thái Hằng." Mới đây cô có lần gặp Trần An Tu, hỏi thăm một chút mới biết bây giờ Trần An Tu là trợ lý của chủ tịch Thái Hằng. Người quen biết y trong khách sạn cũng phải sợ hãi than một trận, dù sao lúc đó Trần An Tu đi cũng không tính là vinh quang cho lắm, ai ngờ bây giờ lại làm một cú chuyển mình hoành tráng như vậy, đúng là đập nát cả đám đeo kính.

"Dao Dao, điều đó không thể nào, An Tu mở quán cơm nhỏ trên thị trấn, anh trai em cũng biết mà, trong cục công an còn có rất nhiều người thường tới chỗ cậu ấy ăn cơm nữa, sao cậu ấy lại làm việc ở Thái Hằng chứ?"

"Thật đấy chị Mai Tử, chị gọi điện hỏi thử không phải là rõ sao, nếu đúng, chị liên lạc với anh ấy giúp em đi, xem bên Thái Hằng kia hiện giờ có chỗ nào trống không? Ngoại trừ nhân viên vệ sinh, cái gì em cũng đồng ý."

Lâm Mai Tử cũng không ngốc, cô hiểu Tưởng Dao cũng không phải kiểu người quá cố chấp với công việc, gia cảnh tốt đẹp đã hướng cho cô ấy thói quen không để ý tới tiền bạc cho lắm, đối với công việc, cô ấy thấy phần nhiều là nổi hứng thôi chứ không cần, nhưng nếu chỉ là hứng thú thì cũng sẽ không biểu hiện vội vã như vậy, "Được, nếu rảnh chị sẽ hỏi hộ em." Cô muốn qua quít chuyện này.

Tưởng Dao cũng không phải người dễ qua mặt, nũng nịu nói, "Chị, bây giờ chị liền hộ em đi."

Lâm Mai Tử thấy không thể lay chuyển được, chỉ có thể đồng ý, bấm số Trần An Tu trước mặt Tưởng Dao, điện thoại là do Tấn Tấn nhận, "Alô? Cháu là Tấn Tấn."

"Tấn Tấn? Cô là cô Lâm, ba cháu đâu rồi?"

"Cô Lâm ạ, ba cháu và chú Chương đang tắm."

An Tu cùng một người đàn ông khác đang tắm chung? Đây là tình huống gì? Lâm Mai Tử nghe Tấn Tấn nói xong, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, cô thầm an ủi, hai người đàn ông cùng tắm cũng không có gì đâu, huống chi còn có Tấn Tấn nữa, nhưng không hiểu sao cô cứ không gạt đi được cảm giác kỳ lạ, "Không có gì đâu, để tối cô gọi lại cho ba cháu."

"Vâng, tạm biệt, cô Lâm."

Tình huống lúc đó là, Trần An Tu và Chương Thời Niên vừa tan sở về nhà, hai người đều chia nhau về phòng mình tắm, nhưng qua miệng Tấn Tấn, muốn không làm người ta hiểu lầm cũng khó. Cũng không biết có phải bé cố ý hay không. Dù sao lúc cúp điện thoại, mặt bé rất thản nhiên, không hề có tâm tình gì đặc biệt. Sau đó, bé vui vẻ chạy vào trong phòng tắm đấm lưng cho ba.

Di động bị Tấn Tấn ném vào trong chăn, mãi đến lúc đi ngủ Trần An Tu mới phát hiện có 3 cuộc gọi nhỡ, đều là do Mai Tử gọi tới, thấy thời gian không còn sớm, mai dậy y mới gọi lại, hai người hẹn gặp nhau ở nhà hàng dưới Thái Hằng.

Trần An Tu dự định đặt hai vỉ bánh bao gạch cua ở đây từ trước, chờ đến lúc lấy bánh bao ra khỏi lồng, liền nói chuyện ngay với anh chủ ở chỗ quầy bán hàng, tiện thể chào hàng chút dưa mới muối gần đây trong shop taobao của y, "Đều là rau nhà trồng, cách chế biến rất sạch sẽ, mùi vị cũng không tệ lắm. Anh chủ, anh cũng có thể tự tới quán trên núi nhà tôi xem thử, khách hàng bên chỗ chúng tôi rất thích món này, cơm nước xong rồi còn mang theo một vại về đấy."

Anh chủ mập lấy ra hai lon coca ướp lạnh, ném một cho y, nói, "Người anh em, cậu biết làm ăn thật đấy, trời đang nóng, trong quán quả thực cần rất nhiều món rau trộn, dưa muối, cậu nói xem, liệu chỗ các cậu có thể cung cấp cả không?"

"Không thành vấn đề, chúng tôi có xe, có thể chở mỗi ngày một chuyến tới chỗ anh được. Nhưng mà anh chủ, anh phải cần số lượng nhiều mới được, chứ ít quá thì chúng tôi không bõ công đi một chuyến."

"Người anh em không cần lo về việc ấy, nếu tươi ngon thật, tôi còn có một quán nữa trên đường Nam Kinh, cách chỗ này không xa, đến lúc đó đều lấy hàng của cậu."

Trần An Tu thấy thế càng vui, đang lo dưa muối nhà mình không tìm được nguồn tiêu thụ, lập tức liền kéo người chạm cốc, nói, "Vậy buổi chiều tôi bảo người chở mỗi thứ một ít tới, anh dùng thử trước, miễn phí nhé, coi như chúng ta kết bạn, việc làm ăn có thành hay không thì lại nói sau."

"Người anh em hào phóng, đáng kết bạn thật."

Chuyện này Trần An Tu đã quan sát mấy ngày, mấy thứ như rau trộn vừa dưa muối tiêu hao rất nhiều vào mùa hè, nhưng lợi nhuận thấp, trong quán này chỉ tới lui có vài loại, khách hàng cũng không thích lắm, nếu quán quá chú trọng về phương diện này thì lại không kiếm được nhiều tiền, còn không bằng nhập từ ngoài vào kiếm chênh lệch. Trần An Tu nghĩ đến điều ấy mới dám chào hàng nhà mình.

Lúc Lâm Mai Tử tới, Trần An Tu đã đạt được bước tiến đầu với anh chủ mập, hai người trò chuyện tán gẫu với nhau rất vui vẻ, cuối cùng anh chủ béo cũng thích thú, tặng thêm hai vỉ bánh bao gạch cua.

"Ngần này tớ ăn đủ rồi, hai vỉ này cho cậu, mang về chia cho đồng nghiệp ăn đi, anh chủ quán tặng tớ đấy." Hai người gọi đồ uống, ngồi dưới tán ô ngoài cửa hàng nói chuyện.

Lâm Mai Tử cảm thán nói, "Bản lãnh này của cậu không hề mai một." Từ trước đây đã vậy, ra ngoài mua đồ cùng cậu ấy, tài ăn nói của cậu ấy tốt, có thể dụ cô gái bán gà chiên thêm mấy miếng, thím bán chao cho thêm hai miếng. Cậu ấy khác với Tưởng Hiên, Tưởng Hiên ra tay hào phòng, mua đồ không hỏi giá cả, càng không cần nói đến việc mở miệng vì những món đồ bé nhỏ không đáng kể. Hai kiểu thái độ ăn ở không thể nói đúng hay sai, nhưng thời niên thiếu, rõ ràng Trần An To có thể làm người ta vui vẻ hơn.

Trước mặt người ngoài, Trần An Tu không quen lộ mặt xấu cho lắm, vẫn cứ dáng vẻ vô tư ấy, nói, "Chắc là do tớ đẹp trai quá nên có rất nhiều người đều thích tớ."

Lâm Mai Tử cũng bị y chọc cười, "Có lẽ đúng thật, thế đây là cậu ra ngoài làm việc à?"

"Cũng không hẳn, qua một thời gian nữa tớ sẽ trở lại núi."

Lâm Mai Tử kể cho y nghe chuyện Tưởng Dao.

Trần An Tu nghĩ tới Tưởng Dao, trong ấn tượng của y, đó là một cô bé khá xinh xắn, hồi còn bé cũng hay theo y chơi, "Tớ cũng mới tới chỗ này làm, chuyện tuyển dụng tớ cũng không rõ lắm, về rồi tớ hỏi giúp cho."

"Nếu khó quá thì thôi, tính Dao Dao cũng trẻ con ấy mà, nghĩ tới thì sục sôi, không chừng hai ba ngày nữa lại quên béng mất ấy." Tâm tư của Tưởng Dao lần này, cô không đoán ra được, luôn cảm thấy sẽ dây phải rắc rối.

"Chỉ hỏi thăm thôi mà, cũng không phải chuyện gì quá khó."

"Vậy tớ cảm ơn trước."

"Chúng ta đã là bạn lâu năm như vậy, cậu nói những lời khách sáo ấy làm gì, Tưởng Dao cũng từng gọi tớ là anh."

Có một đôi tình nhân mặc đồng phục cấp 3 đi vào quán giải khát đối diện gọi một cốc trà chanh, 2 cái ống hút, châu đầu vào nhau hút cùng, thi thoảng còn ôm hôn hai cái.

"An Tu, cậu xem, giới trẻ bây giờ đúng là to gan hơn hồi chúng ta."

Trần An Tu cười cô, "Nói như cậu, cứ như thể lúc chúng ta học cấp 3 đã là chuyện thế kỷ trước vậy."

"Tuy không phải thế kỷ trước, nhưng cũng đã cách hồi ấy được 10 năm rồi."

"Đúng là rất lâu." Từ hồi có Tấn Tấn.

"An Tu, bây giờ cậu đã có bạn gái chưa? Đã chia tay với Lưu Tuệ lâu rồi mà." Không hiểu sao, cô nhớ tới lời Tấn Tấn nói hôm qua, bây giờ đang ở cùng một người đàn ông sao?

"Tạm thời vẫn chưa, cậu biết đấy, chuyện duyên phận không thể gò ép được." Hớp nước đá vào miệng quá lạnh, Trần An Tu chỉ uống một ngụm đã đặt xuống, "Hôm nay sao cậu lại hỏi tớ chuyện này, có phải chuyện vui của cậu và Tưởng Hiên sắp tới rồi không?"

Lâm Mai Tử rũ mắt nói, "Có lẽ là trong năm nay, ngày tháng cụ thể thì chưa chọn. Bên nhà Tưởng Hiên phải suy tính nhiều chuyện lắm."

Trần An Tu nghe thấy bản thân y cũng hỏi vậy, "Vậy cũng sắp rồi, bây giờ đã là tháng 9 rồi còn gì. Đã mua nhà mới chưa?" Cô gái mối tình đầu sắp kết hôn rồi, nói không có cảm xúc gì là giả, nhưng so với cuộc sống hỗn loạn rối nùi hiện tại của y, chút cảm xúc ấy có vẻ không đáng nhắc tới.

"Mua rồi, nhưng vẫn chưa lắp đặt thiết bị xong, ở ngay bên Hải Viên kia, chờ lắp đặt xong thiết bị, mời mọi người uống rượu, đến lúc đó cậu có rảnh nhớ tới nhé."

"Ừ." Ở gần chỗ bây giờ của Chương Thời Niên, đó cũng là duyên phận sao?

"Trần An Tu?"

Giọng nói vô cùng quen thuộc đáng sợ như thể ác mộng, lúc mới vừa vào bộ đội ấy, không biết đã phải chịu khổ bao nhiêu lần trong tay người này, Trần An Tu quay đầu lại, quả nhiên là gã, "Đại đội trưởng." Thật sự không phải y nhớ người đàn ông xấu thói, keo kiệt, siêu cấp thù dai này đâu.

(1) Lương bì tương vừng (麻酱凉皮-Ma tương lương bì): món lương bì đã xuất hiện ở chương 6, còn món này thì thêm tương mè (tương vừng) vào nữa.

----------


84| Thắng lợi trong tầm ngắm

"Từ xa đã thấy bóng lưng cậu, quả nhiên không nhận sai." Người tới vừa mới chắc chắn xong liền vỗ bụp phát lên vai Trần An Tu.

Cơ thể Trần An Tu khẽ lung lay, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười thoải mái, "Đại đội trưởng, đã lâu không gặp." Thực ra trong lòng đã hộc máu, tuyệt đối là nội thương rồi, y cố nhịn ý muốn đưa tay xoa vai chứ thực sự rất đau. Người này lực tay cực kỳ nổi tiếng, chỉ cần một cú vả hay một cái tát đã từng làm người ta ngất. Đã hơn hai năm không gặp, vừa gặp đã vỗ một cái mạnh như vậy, người bình thường ai mà thừa nhận nổi.

Trên gương mặt người tới khẽ lộ chút vui mừng, nói, "Xuất ngũ đã hơn hai năm rồi, trông cậu cũng không xao nhãng nhỉ, không uổng công tôi vẫn luôn săn sóc cậu."

Trần An Tu thản nhiên nói mò, "Sự săn sóc của đại đội trưởng, tôi ngày ngày nhớ kỹ mà." Trong bảy năm tuổi đời tham gia quân ngũ của y, có quên ai chứ cũng không thể quên được người này, người này mang lại ám ảnh tâm lý quá nặng với y, tuy không đến mức tổn thương nhưng tuyệt đối thuộc kiểu hễ nghĩ lại là liền căng thẳng. Lúc y kết thúc kỳ huấn luyện ba tháng đầu của tân binh, rơi vào tay người này, lúc đó cùng được chọn với y có tất cả trên dưới 100 người, kết quả sau nửa năm tập huấn, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại có mười lăm người. Số người kia đa số là bản thân không kiên trì nổi, tự động rút lui, còn đâu toàn bị người này đào thải.

Nghĩ tới những cách thức huấn luyện tàn khốc biến thái trước đây, chắc người từng trải qua không mấy ai có thể giữ được thái độ thản nhiên trước mặt người này. Y còn nhớ ngày đầu tiên gặp Tần Minh Tuấn, người này lấy y làm mẫu, quăng ngã y liên tục hơn ba mươi lần qua vai, suýt thì làm y nát như bùn nhão luôn. Từ đó về sau, gã còn lấy việc đày đọa y làm vui, lúc diễn tập, bản đồ trong tay y luôn xảy ra nhầm lẫn, lúc phải mang vác nặng hành quân gấp, ba lô của y luôn nặng hơn người khác, lúc huấn luyện bắn súng, súng ném cho y trong 10 lần thì có đến 8 chưa được sửa lại, ngay cả lúc đánh nhau, y cũng khác biệt, những người khác đều là đồng đội với nhau, thực lực tương đương, còn đến lượt y, chính là huấn luyện viên tự thân xuống hướng dẫn, vừa mới bắt đầu, kể cả có dùng hết sức cũng chỉ có nước bị đánh. Sau đó cuối cùng thì cũng khá hơn một chút, miễn cưỡng có thể đánh trả, khi đó người của cả liên đội đều biết, huấn luyện viên Tần ưu ái có thừa đối với một người tên là Trần An Tu, chỉ còn kém nước đánh cho y một trận đến chết.

Y từng suy nghĩ nát óc, nhưng cũng không biết mình chọc phải người này khi nào. Qua khoảng chừng hai năm đi, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, hợp tác cùng với một tiểu đội khác, những người đó đều không phải người do Tần Minh Tuấn dẫn ra, có người liền bảo với Trần An Tu, nói là nghe được từ chỗ huấn luyện viên của họ, hôm tập huấn đầu tiên, Tần Minh Tuấn và mấy huấn luyện viên phải đi sang bên ký túc xá thị sát

, lúc đến chỗ ký túc xá của bọn Trần An Tu, liền nghe mọi người đang thảo luận ở trong, huấn luyện viên mới tới này tuổi còn quá trẻ, cũng không nhìn ra có bản lãnh gì, chỉ ỷ mình là sinh viên tốt nghiệp trường quân đội, còn có người nói, chỉ nhờ gương mặt ấy đã có thể qua cửa, sau đó Trần An Tu nghĩ lại, hình như lúc đó có người hỏi y, y liền ậm ừ hai tiếng chứ cũng không phát biểu nghị luận quá đáng gì, không biết sao mà Tần Minh Tuấn lại để mắt tới một mình y, trên mặt y cũng đâu có khắc dấu hiệu xui xẻo bẩm sinh đâu. Nhưng kể từ khi đó, người đàn ông keo kiệt, thù dai này, y coi như đã lĩnh giáo đủ, trong những ngày tháng sau đó, y có thể tránh được bao xa thì tránh.

Nói tới mặt mày Tần Minh Tuấn, lúc ấy có người nói gã chỉ được cái mặt đẹp, nhưng nếu nhìn từ phương diện khác, vóc dáng người này quả không tệ, đôi mày đậm dày, ánh mắt trong trẻo, thân hình có cảm giác cường tráng của quân nhân. Mặc bộ quân trang hải quân thẳng thớm này, vừa đứng ở đây đã hấp dẫn ánh mắt của bao người.

Tần Minh Tuấn đảo mấy ánh mắt sâu hun hút trên mặt y, hỏi, "Cậu nói thật chứ? Nhớ tôi như vậy sao?"

Trần An Tu tiếp tục nhếch miệng cười, "Đương nhiên." Không thể nào là thật, quỷ mới muốn ôn chuyện với anh. Đối với người này, y tuyệt đối không được coi là thích, nhưng tuyệt đối tôn trọng và kính nể, nếu không có sự huấn luyện nghiêm khắc trước đây thì đã chẳng có Trần An Tu hết lần này tới lần khác thoát khỏi cái chết, y cũng không phải kiểu người không phân rõ thị phi.

"Năm nay, sau khi trở lại Lục Đảo, tôi vẫn muốn liên lạc với cậu, trông cậu bây giờ sống không tệ." Lúc nói vậy, ánh mắt Tần Minh Tuấn hạ xuống trên chiếc áo tây trang Trần An Tu đang mặc như đang suy nghĩ gì đó, đây là hàng đặt làm thủ công từ Ý về, hắn cũng không quen ai có thể tùy tiện mặc được loại này.

"Cũng tạm ổn." Đương nhiên Trần An Tu cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, chỉ là một chiếc áo mượn từ chỗ Chương Thời Niên mà thôi, lúc đi làm ngày hôm nay, không chỉ có một người nhìn chằm chằm vào y, mặc dù hơi to nhưng cũng không khoa trương quá. Có cần đến mức ai ai cũng như vậy không?

"Bây giờ đang làm việc ở đâu?"

"Làm trợ lý nhỏ cho Thái Hằng ở tòa nhà đằng sau."

"Thái Hằng?" Rõ ràng Tần Minh Tuấn có chút ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng nói, "Công ty cũng không tệ, tan tầm đi tụ tập đi."

Đi cùng với người kia thôi ấy hở? Có thể từ chối liền từ chối, Trần An Tu thoải mái lấy Tấn Tấn ra làm bia đỡ đạn, "Đại đội trưởng, hôm nay không đi được, tôi đã đồng ý về sớm với con rồi." Người này biết y có con trai.

"Vậy ngày mai thì sao?"

Không cần cố chấp vậy chứ? "Đại đội trưởng, ngại quá, ngày mai có hẹn rồi." Y ra hiệu về phía Lâm Mai Tử ở đằng sau. Y tin với sự thông minh của Mai Tử, sẽ không vạch trần y tại chỗ.

Mặc dù Lâm Mai Tử hiếu kỳ về quan hệ của hai người, nhưng cũng không hỏi nhiều, lễ phép giữ im lặng không nói, mãi đến khi Trần An Tu nhắc tới cô, cô mới trả lời, "An Tu, cậu không định giới thiệu sao."

Tần Minh Tuấn nhìn Trần An Tu, "Bạn gái sao? Đẹp lắm."

"Là bạn học cũ của tôi, Lâm Mai Tử, Mai Tử, đây là... lãnh đạo hồi ở bộ đội hồi trước của tớ, Tần Minh Tuấn."

Chương Thời Niên ở trong phòng chờ Trần An Tu mua cơm trưa, đã sắp qua nửa tiếng mà vẫn chưa thấy bóng người, hắn đành phải tự xuống tìm, rồi nhanh chóng phát hiện ra ba người dưới tán dù đầy nắng, hai người khác còn đều là người hắn quen biết.

"Ngài Chương, trùng hợp vậy?" Tần Minh Tuấn đã phát hiện ra trước, đứng dậy chào hỏi.

"Thì ra là Minh Tuấn, đã nhiều năm không gặp, suýt thì không nhận ra được."

"Ngài Chương thì chẳng thấy thay đổi gì."

Trần An Tu vừa thấy Chương Thời Niên tới là biết ngay chuyện gì xảy ra, vốn muốn nói chuyện với Lâm Mai Tử một lúc, không ngờ gặp phải Tần Minh Tuấn, làm lỡ bữa trưa, "Có phải anh chờ sốt ruột không? Chỗ này có bánh bao gạch cua, anh lót dạ trước hai cái đi."

"Không vội, lát nữa trở lại cùng ăn."

Dường như rất kinh ngạc với mức độ quen thân của hai người, Lâm Mai Tử và Tần Minh Tuấn đều ngẩng đầu lên nhìn, nhất là Tần Minh Tuấn.

Mà tất cả những điều ấy đều không thoát khỏi ánh mắt Chương Thời Niên, giữa bốn người cũng không tính là quen biết nhau, thực sự không có quá nhiều điều để nói, Chương Thời Niên tự gọi cốc cà phê đá, chờ đến lúc tính tiền, tự nhiên nói với Trần An Tu, "Cho tôi ít tiền, sáng sớm ra ngoài hình như quên mang ví rồi."

Làm sao có thể, rõ ràng buổi sáng còn thấy trong phòng làm việc, "Nhớ trả tôi đấy." Trần An Tu rút một tờ màu hồng nhạt (100 tệ) vỗ vào tay hắn.

"Trong ngăn kéo bên phải tủ đầu giường của phòng ngủ cũng không ít tiền mặt, tôi vừa bỏ vào, sáng dậy mặc quần áo không để ý sao?"

Sáng sớm y cầm bộ quần áo ở chỗ Chương Thời Niên, nhưng ai lại đi để ý trong ngăn kéo có tiền hay không, "Tối về lại nói." Hoàn toàn không phát giác ra cuộc đối thoại này có chỗ nào không thích hợp.

Nhưng hai người khác trên bàn lại bởi cuộc đối thoại này của họ, đều có sự thay đổi riêng, Lâm Mai Tử thì lặng lẽ biến sắc, còn trong mắt Tần Minh Tuấn thì hiện lên sắc thái khiêu khích.

Chuyện Tưởng Dao muốn tới làm việc ở Thái Hằng, Trần An Tu còn chưa đến mức nhờ vả Chương Thời Niên, y nhờ Vu Á Thanh đến bộ phận nhân sự hỏi thăm, kết quả là tạm thời không có dự định tuyển dụng, y nói nguyên văn với Lâm Mai Tử, nhưng qua khoảng chừng ba ngày, y lại gặp được Tưởng Dao ở chỗ quầy tiếp tân, cứ như vậy, cuộc gặp mặt liền có phần ái ngại, làm y cứ như thể đưa tin tức giả vậy, nhưng trông Tưởng Dao có vẻ không hề e ngại, khi nhìn thấy y thì cười vui vẻ chào hỏi, gọi y là anh Trần. Buổi trưa còn liên tiếp hẹn y cùng ăn cơm.

Lúc đầu, Trần An Tu không từ chối nổi, hơn nữa dính dáng tới quan hệ với Tưởng Hiên và Mai Tử, y liền mời Tưởng Dao ăn mấy lần, ban đầu y cũng không để ý lắm, nhưng Tưởng Dao vô tình cố ý hỏi thăm nhiều lần, cuối cùng Trần An Tu cũng hiểu ra, Tưởng Dao lại có ý với Chương Thời Niên.

"Dao Dao, anh nhớ em và ngài Chương chưa gặp nhau được mấy lần mà? Hơn nữa hai người cũng chênh lệch nhau khá nhiều tuổi."

"Anh Trần à, số lần gặp mặt cũng không chứng tỏ được điều gì, nhất kiến chung tình nhiều hơn đi. Hơn nữa tuổi tác phải chênh lệch mới tốt chứ, như vậy em mới được yêu chiều nhiều hơn."

Cô gái này tự tin quá nhỉ, lấy hiểu biết của y với Chương Thời Niên, khả năng hắn coi trọng kiểu con gái trẻ con như Tưởng Dao, còn nhỏ hơn khả năng mặt trời đã quanh quanh Trái Đất xong lại quay quanh mặt trăng.

"Anh Trần, anh hãy giúp em đi mà." Tưởng Dao kéo tay Trần An Tu làm nũng.

Vẫn nên bỏ mộng tưởng hão huyền ấy đi, miễn để một khi mụ mị rồi lại bị thương tổn lớn hơn nữa. Vì thế, Trần An Tu nói, "Dao Dao, không phải anh không giúp em, nhưng hình như anh nghe nói, hôn sự của ngài Chương, nhà họ đã có thu xếp rồi, điều kiện của đối phương dường như còn không tệ đâu." Cái này cũng không hoàn toàn là nói xạo.

Tưởng Dao lén bĩu môi, "Không phải vẫn chưa kết hôn sao, có nghĩa là ai cũng có thể nắm bắt được. Ngài Chương cũng chưa chắc đã không chọn em."

Sau đó lại thành khẩn yêu cầu thêm mấy lần, Trần An Tu cũng không chịu mở lời nhận giúp, từ đó Tưởng Dao cho rằng, người này cố ý không muốn giúp cô, thái độ nhanh chóng đổi từ vẻ thân thiện trước đó sang lạnh lùng rõ rệt.

Trần An Tu cũng không phải kiểu người tự ngược, thấy thái độ ghét bỏ của cô ta rõ ràng như thế, đương nhiên sẽ không tự tìm khó chịu.

Là một nhân viên tiếp tân bình thường, Tưởng Dao thật sự rất khó có cơ hội tiếp cận Chương Thời Niên, chỉ có độc một lần, không biết sao cô lại đi vòng qua Vu Á Thanh, bưng một cốc cà phê vào phòng làm việc của chủ tịch, lúc đó Trần An Tu theo Chương Thời Niên đang định ra ngoài, không biết Tưởng Dao nghĩ thế nào, bưng cốc cà phê đi về phía Chương Thời Niên, nếu không phải hắn né tránh đúng lúc thì cốc cà phê đã đổ hết lên quần áo hắn.

Bởi vì không làm tròn bổn phận, tiền thưởng và tiền lương năng lực (*) tháng này của Vu Á Thanh bị trừ hết sạch.

(*) tiền lương năng lực (merit pay): hệ thống trả lương theo năng lực và hiệu quả làm việc. Ở nước ta, tóm gọn chung lại được gọi là tiền thưởng, nhưng có lẽ ở một số doanh nghiệp nổi tiếng, uy tín thì sẽ được tính riêng ra.

Trải qua việc này, cuối cùng Tưởng Dao cũng ổn định được một trận. Nhưng bên Trần An Tu thì không dừng lại tại đó, kể từ sau lần gặp nhau ngẫu nhiên trên phố đó, sau khi nối lại liên hệ với Tần Minh Tuấn, người kia thỉnh thoảng sẽ gọi điện đến, hẹn ra ngoài uống rượu khá nhiều lần, Trần An Tu cũng không thể từ chối hết được, thi thoảng tình huống như vậy sẽ xuất hiện.

"Hai người ăn trước đi, tôi có việc ra ngoài một chuyến." Trần An Tu về nhà thay quần áo, chưa kịp ăn cơm đã đi ra ngoài.

Chương Thời Niên đã đổi sang quần áo ở nhà, đứng bên cạnh bàn ăn, sắc mặt không tốt lắm, hỏi, "Vẫn là Tần Minh Tuấn?" Đây cũng không phải lần đầu tiên, hơn nữa có thể nhìn ra được, Tần Minh Tuấn kia có chút tâm tư với Trần An Tu.

Trần An Tu cài nút áo cuối cùng, cũng không giấu hắn, "Đúng vậy, còn có hai người đồng đội cùng đi lính năm đó của chúng tôi nữa, mặc dù sau này đã tách biệt, nhưng lúc huấn luyện tân binh có ở với nhau, cũng đã vài năm không gặp rồi."

"Đừng uống rượu."

Trần An Tu cười nói, "Không uống chắc chắn không được rồi, nhưng tôi đảm bảo sẽ uống ít."

"Ba ba không ăn cơm sao?" Tấn Tấn chạy tới bên cạnh, ôm lấy hông y.

Trần An Tu vừa đổi giày vừa khôm lưng hôn một cái lên trán bé, nói, "Ngoan, con và chú Chương ăn đi."

"Nhưng con muốn ba chúng ta ăn cùng nhau. Hôm nay bà Phương có làm món cá ba thích ăn nữa."

Trần An Tu không đành lòng từ chối con, nhưng cũng đã nhận lời với Tần Minh Tuấn rồi, nhất thời khó xử, "Tấn Tấn, ba về sớm có được không?"

Tấn Tấn biết điều gật đầu, "Ba, vậy buổi tối con chờ ba về ngủ chung."

"Được, cứ quyết định vậy đi." Trần An Tu véo má bé.

Trần An Tu đi rồi, Tấn Tấn im lặng quay lại ngồi vào bàn cơm, đối mặt với Chương Thời Niên, mặt đanh lại chọc đũa liên tục vào bát cơm.

Chương Thời Niên gắp thức ăn cho bé, "Tấn Tấn, sao con không ăn cơm?"

Tấn Tấn liếc hắn một cái, tức giận nói, "Cháu không ăn, ba cháu sắp bị người ta cướp mất rồi."

"Làm sao cháu biết?"

"Cháu biết hết." Người kia luôn tìm ba bé, "Chú không sốt ruột, chú không thích ba cháu."

Ai bảo hắn không sốt ruột, hắn muốn bóp chết Tần Minh Tuấn kia ấy chứ, hắn biết không phải An Tu không có tình cảm với hắn, chỉ là có vài việc cần thời gian làm nhạt dần, vốn nghĩ dù sao cũng có thời gian, cứ từ từ mài dũa, cũng có thể thay đổi thái độ An Tu, ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một người như thế, "Không phải không thích, rất thích."

"Vậy chú mau chóng cướp ba cháu lại đi."

"Được."

"Thật chứ? Vậy cháu giúp chú." Rốt cuộc Tấn Tấn cũng có chút vui vẻ.

"Được, cháu định giúp chú như thế nào?"

Tấn Tấn lắc đầu, tỏ vẻ không thể nói.

Nhưng đến lúc đi ngủ, Chương Thời Niên liền biết. Sau khi Tấn Tấn tắm xong liền nằm lỳ trên giường gọi điện cho Trần An Tu, "Ba ba, chừng nào thì ba về, con buồn ngủ lắm."

Trần An Tu nhận được điện thoại, qua hơn nửa tiếng đã vội về nhà, người đã uống chút rượu, nhưng vẫn chưa tới mức say, y không thấy Tấn Tấn trong phòng, sang phòng Chương Thời Niên tìm, quả nhiên đang nằm ngủ trên giường Chương Thời Niên, y tắm rửa rồi định ôm bé đi, Tấn Tấn ngủ mơ, nhất quyết không đi, y muốn để bé lại đây, Tấn Tấn lại ra sức ôm cổ y không buông.

Trần An Tu hết cách, đành phải bó tay, cố gắng thương lượng với vị đang nhàn nhã lật tạp chí trên giường kia, "Ngài Chương, hay là, đêm nay anh sang phòng kia ngủ?"

"Tôi không có thói quen đổi giường."

Trần An Tu nghiến răng, "Vậy tôi dựa vào bên giường, chờ Tấn Tấn ngủ say sẽ ôm nó về phòng."

Lần này Chương Thời Niên không có ý kiến gì. Nhưng Trần An Tu uống rượu, dựa vào giường một lát đã ngủ.

Tấn Tấn nháy mắt, lần này nằm ngủ vùi trong lòng Trần An Tu say giấc nồng.

Chương Thời Niên khẽ cười, giúp họ đắp chăn, một đôi bảo bối của hắn.

Hết chương 84

----------


85| Ngọt ngào tiếp nối

Chỗ bàn thư ký có ba người đang ngồi, họ vốn đang nhỏ giọng bàn luận gì đó, nhưng Trần An Tu vừa ra khỏi cửa, họ liền dừng cuộc nói chuyện lại ngay, "Thư ký Vu, phiền cô... cho tôi thêm hai ly cà phê nữa."

"Được, trợ lý Trần, đợi tôi một lát." Vu Á Thanh đứng dậy đi pha cà phê, Trần An Tu đứng đợi chỗ bàn làm việc của cô. Hai cô gái mới vừa rồi nói chuyện với Vu Á Thanh đều cao vừa vừa, trang điểm nhã nhặn. Để có thể làm việc ở Thái Hằng, bằng cấp và năng lực đều phải ổn nên trông càng tự tin hơn người khác.

Mặc dù đã làm ở đây được nửa tháng, nhưng phần lớn Trần An Tu đều ở bên cạnh Chương Thời Niên, nên y cũng không quen biết nhiều lắm, đối với hai cô gái này, y chỉ lễ phép cười chào một tiếng.

"Trợ lý Trần." Hai cô gái kia dù sao vẫn còn trẻ tuổi, tuy đã cố gắng che giấu, nhưng trong mắt vẫn lộ ra sự hiếu kỳ.

Đợi sau khi Vu Á Thanh bưng cà phê tới, Trần An Tu mang vào phòng rồi, hai cô gái liền vây quanh Vu Á Thanh lặng lẽ bàn tán, "Thì ra y chính là trợ lý Trần đấy hả. Y và sếp là quan hệ đó thật sao? Nghe nói y ngồi xe sếp đi làm."

Một người khác cũng thấp giọng hăng hái nói, "Không chỉ vậy thôi đâu, nghe nói còn từng thấy y mặc áo khoác của sếp nha, đây là quan hệ thân mật cỡ nào chứ, quần áo cũng đổi cho nhau được. Chị Á Thanh, nghe nói ngày nào họ cũng cùng ăn cơm trưa, có phải vậy không?"

Vu Á Thanh đã làm việc nhiều năm nên khá chững chạc, cũng không có sở thích buôn chuyện khắp nơi, nhưng hai người này là chị em đã làm việc với cô nhiều năm trong công ty, quan hệ không bình thường nên cũng không giấu diếm. "Có phải quan hệ đấy không thì chị không biết, nhưng trợ lý Trần này không biết thắt cà vạt, có lần trước khi ra khỏi cửa, chị thấy ngài Chương chỉnh cà vạt giúp y, còn một lần nữa, ngài Chương tạm thời cần một phần tài liệu, bảo trợ lý Trần về nhà lấy."

"Điều này có gì mà ngạc nhiên chứ? Ngày trước em cũng từng tới nhà quản lý lấy giúp đồ mà."

Vu Á Thanh cẩn thận đề phòng nhìn về phía phòng làm việc của Chương Thời Niên, sau đó nói, "Mấu chốt là, lúc đó sau khi ngài Chương nói xong, căn bản không đưa chìa khóa cho trợ lý Trần mà y đã về lấy đồ rồi. Lúc đó trưởng phòng Lưu của phòng tài chính cũng ở đó, hắn cũng nhìn thấy, điều này chứng tỏ điều gì, hiểu chưa?"

"Chị Á Thanh, ý chị là, trợ lý Trần có chìa khóa nhà sếp, có thể tự do ra vào?"

Vu Á Thanh gật đầu, "Chuyện rất rõ ràng mà."

Người nọ kêu lên, "Giật gân quá đi, đồng nghiệp nữ trong công ty còn đâng suy đoán nam nhân cấp độ kim cương như sếp sao vẫn chưa kết hôn, thì ra sự thực là thế sao? Hai người đứng bên nhau trông hợp thật, cơ mà em buồn quá."

Vu Á Thanh sắp xếp lại phần tài liệu lộn xộn trên bàn, đặt vào trong ngăn kéo, cười cô kia, "Quên đi, em đừng đùa bỡn ở đây, dù không phải trợ lý Trần thì cũng sẽ là một thiên kim danh giá khác, dù sao cũng sẽ không đến lượt người như chúng ta đâu."

"Thì không phải thỉnh thoảng cũng mơ tí sao."

"Thi thoảng nằm mơ không sao hết, đừng mơ tưởng hão huyền như một số người là được." Vu Á Thanh rõ ràng không phải ám chỉ cô ấy.

Hai người khác cũng nhìn thấy Tưởng Dao đi từ phòng hành chính ra ngoài.

Bởi vì chuyện lần trước, Vu Á Thanh và Tưởng Dao kết thù, vấn đề bị trừ tiền lương cũng chưa phải lớn nhất, quan trọng là trong mấy năm đi làm cô vẫn chưa từng để xảy ra sơ suất lớn như vậy, lần đầu tiên lại do Tưởng Dao ban cho, thật sự cô không thể chịu được.

"Chị Á Thanh, đừng chấp nhặt với loại người ấy." Trong công ty có rất nhiều người biết Tưởng Dao đi làm dựa vào cái gì, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều coi thường, huống hồ Tưởng Dao còn vênh váo không hề che giấu thái độ, có là kẻ mù mới không nhận ra dụng tâm của cô ả.

Vu Á Thanh hừ một tiếng, "Loại người này, chị cũng không thèm quan tâm." Lúc cô tra giấy note, nhìn thấy một cú điện thoại nhắn lại, có một tiểu thư họ Lục gọi tới, nói là sắp tới có thể sẽ tới Lục Đảo, hy vọng có thời gian gặp mặt, nói năng khách sáo, cảm giác rất là khuôn phép. Nhưng sau khi báo lại cho ngài Chương, hình như ngài Chương cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nói rằng đã biết. Trong ấn tượng của cô, người này vẫn ôn hòa, bình tĩnh đạm bạc, không xa xỉ hào hoa, không kiêu ngạo như vậy, cho dù không có bối cảnh xuất thân ấy, nhân viên nữ sẽ động tâm với loại nam nhân này là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng nếu nói tới chuyện dám chủ động tiến lên tiếp cận người ta thì không có dũng khí lắm, thật khó mà làm được, cho nên đôi khi cô cũng thật bội phục sự vô tri bạo dạn của Tưởng Dao.

Những lời bàn tán ngầm trong công ty, đương nhiên Tưởng Dao cũng từng nghe nói, lòng cũng có chút oán hận với Trần An Tu, dù sao cô cũng không thể hiểu được, Trần An Tu biểu hiện ra ngoài là một người nghiêm chỉnh đứng đắn, sau lưng sao có thể là người như thế được, cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao Trần An Tu không muốn giúp đỡ, té ra là vì nguyên nhân kinh khủng ấy. Con người một khi đã nghĩ theo lối mòn ấy thì sẽ không chuyển sang lối khác được, hiện tại Tưởng Dao chính là loại trạng thái này, cô ả nhìn Trần An Tu kiểu gì cũng giống kiểu người vô sỉ đầy bụng tính toán, thân là một người đàn ông lại cam tâm tình nguyệt nằm dưới một người đàn ông khác chỉ vì quyền quý.

"Anh Trần, anh và ngài Chương sắp đi ăn cơm sao?" Tưởng Dao vừa thấy Trần An Tu và Chương Thời Niên ra ngoài, nhanh chóng đổi sắc mặt, tiến lên ngọt ngào lên tiếng chào.

Chương Thời Niên thật sự không có ấn tượng tốt với cô gái này, cho nên thái độ cực kỳ lạnh nhạt, phần lớn thời gian hắn đều làm công việc xã giao, nhưng lấy thân phận bây giờ của hắn, kể cả không làm cũng không ai dám chỉ trích hắn.

Chút tâm cơ của cô gái này, Trần An Tu muốn giả ngốc cũng không được, "Dao Dao vẫn chưa đi ăn sao?" Em gái của bạn tốt, y cũng không muốn làm khó, nếu có thể, y vẫn để cho cô ấy một lối đi.

"Vẫn chưa ạ, em mới vừa hẹn với một người đồng nghiệp xong, nhưng cô ấy tạm thời có việc, em đang tìm người đi cùng đây, đợi lâu như vậy mà vẫn chẳng thấy ai, thật đúng là hơi đói bụng." Đối với ánh mắt vô cảm của Chương Thời Niên, cô có phần chột dạ dời mắt sang chỗ khác, ngược lại đi quấn lấy Trần An Tu, "Anh Trần, anh muốn đi đâu ăn? Em biết gần đây có cửa..."

Trần An Tu cười cười, giơ tay lên cắt ngang lời cô, chìa ra cặp lồng giữ ấm trong tay, nói, "Sáng sớm có làm súp, nếu không ngại thì em cũng dùng đi."

Sau khi vào thang máy, Chương Thời Niên nói, "Cậu thật có lòng với cô ả, chỉ tiếc là phí công."

"Con bé chỉ là bị người nhà làm hư." Cho rằng chuyện trên đời sẽ luôn xoay quanh nó, hôm qua Tưởng Hiên còn gọi điện tới bảo y chú ý nhiều tới Tưởng Dao trong công ty.

Ông chủ béo trong cửa hàng bên dưới kia tên Trương Thành, mỗi ngày hắn đều đặt từ trên núi không ít nguyên liệu làm nước sốt và rau dưa tươi ngon, do giao tiếp nhiều nên bây giờ đã khá là quen thân với Trần An Tu, "An Tu tới rồi à? Đằng sau có một gian phòng nhỏ yên tĩnh đấy, cơm nước chuẩn bị xong rồi."

"Cảm ơn anh Trương nhé."

"Bảo cậu xuống núi giúp tôi một tay, cậu thì đúng là thật biết làm ăn rồi."

Trần An Tu cười nói, "Kể từ khi vào đông, trên núi cũng không có mấy khách, chắc chắn phải tính toán sớm, ông ba bảo cách này cũng không tệ. Gần đây Tôn Hiểu và Ngô Yến cũng xuống núi cùng, tới mấy nhà hàng khác để kéo thêm mối làm ăn."

Trần An Tu đã bị hắn cử đến Quân Nhã lấy một phần báo cáo, Chương Thời Niên vừa nghe lời Joe nói, vừa ghi chép vào giấy, "Chú chắc chắn những thứ này được đấy chứ?" Tặng hoa, tặng quà, cùng đi ăn tối, nấu cơm cho y, cùng đi chơi, xem phim, cùng đi dạo phố, hình như đều rất là tầm thường.

"Không có cái nào khác hay hơn à?"

Joe chìa hai tay nói, "Tiên sinh, ngài biết Daisy cũng không phải một người lãng mạn mà, lúc đó tôi cũng theo đuổi bà ấy như vậy."

Vợ Joe – Daisy mang hai dòng máu Trung Anh, hiện tại đang làm giám đốc điều hành cho một ngân hàng của Đức, là một người phụ nữ chỉ cần ba câu đã có thể đưa đề tài từ gặp gỡ xã giao về công việc, Chương Thời Niên biết rõ bà ra sao. Sau khi hắn viết xong, lặng lẽ gạch đi hai mục cuối cùng, hai người đàn ông dắt tay đi xem phim, đến lúc đó cũng không biết là họ xem phim hay mọi người vây xem hai người họ, dù hắn không sợ, An Tu chắc chắn cũng sẽ không đồng ý. Còn về phần dạo phố, An Tu rõ ràng còn ghét hoạt động này hơn hắn.

Chương Thời Niên chống cằm trầm tư, tặng hoa, An Tu sẽ thích hoa sao? Hình như thanh niên không thích hoa lắm.

Từ trước tới giờ Joe chưa từng thấy vẻ buồn rầu này của ông chủ họ, tự dưng cảm thấy có phần đáng yêu. Ở phương diện công việc và xã giao, người này luôn thành thạo, theo một ông chủ như vậy, ông chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, không cần phải quan tâm nhiều ở những phương diện khác, nhưng lần gần đây nhất, ông chủ lại hỏi ông vấn đề làm sao theo đuổi người ta, đây đúng là một việc đáng ngạc nhiên, thì ra lâu như vậy, ông chủ vẫn chưa cưa được cậu Trần sao? Đúng là đường tình gian nan nhất từ trước tới nay.

"Trợ lý Trần, có người tìm." Vu Á Thanh nhịn cười gõ cửa tiến vào.

Trần An Tu thấy nét mặt cô là lạ, vẫn không nghĩ ra là chuyện gì, vừa ra khỏi cửa đã bị một bó hướng dương vàng rực rỡ to đùng lấp mất tầm nhìn, trong khu vực làm việc ngột ngạt này, bó hoa rực rỡ đó như chói lòa mắt người ta. Có rất nhiều người đều ló đầu ra xem.

"Chắc chắn là đưa cho tôi?"

Nhân viên cửa hàng bán hoa nói rất chắc chắn, "Anh Trần An Tu, Thái Hằng Lục Đảo, không sai."

Trong ánh mắt yêu thích ngưỡng mộ của mọi người, Trần An Tu ký nhận hoa, nhưng từ đầu chí cuối y vẫn không nghĩ ra được ai lại nhàm chán như vậy.

"Trợ lý Trần, mau xem hoa là ai tặng." Vu Á Thanh ở bên ra sức cổ vũ, còn kích động hơn cả bản thân cô nhận được hoa.

Trần An Tu lật tấm thiếp, "Không có ký tên."

Bên cạnh có người kêu lên, "Người theo đuổi thần bí nha."

"Nếu mọi người thích thì tặng cho mọi người đấy." Một người đàn ông như y ôm một bó hoa như vậy còn ra thể thống gì, chi bằng tặng cho những cô ái đáng yêu khác.

"Oa, trợ lý Trần, anh tốt quá đi."

Thích hoa đẹp, là bản tính của con gái, Trần An Tu vừa nói vậy, một bó hướng dương to đùng đã bị chia sạch sẽ.

Lúc Trần An Tu xoay người lại đã thấy Chương Thời Niên đứng sau lưng y, vẻ mặt tuy không có gì nhưng môi rõ ràng mím chặt. Những người khác vừa thấy sếp lớn xuất hiện, không dám tiếp tục nữa, cả đám chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Ngày thứ hai là hoa hồng trắng, ngày thứ ba là tu líp tím, ngày thứ tư là nguyệt quế, tặng liền hơn một tuần, về sau, mọi người trong công ty đều biết, trợ lý Trần của phòng chủ tịch có một người theo đuổi thần bí lại ra tay hào phóng, có mấy đồng nghiệp nữ còn tự giác chuẩn bị một bình hoa nhỏ trên bàn, chỉ chờ trợ lý Trần mỗi ngày phân phát hoa tươi, bởi vì chuyện này, quan hệ của Trần An Tu với mọi người trong công ty tốt hơn rất nhiều.

"Hình như An Tu thực sự không thích hoa." Sau nửa tháng liên tục đổi kiểu hoa để tặng, đây là kết luận Chương Thời Niên rút ra được. Những thứ như đồng hồ đeo tay, nhẫn, quần áo, An Tu hình như cũng không thích, y đều chưa nhận thứ gì. Hắn lặng lẽ gạch cả hai chữ hoa và quà.

Nói trắng ra thì, tuy lúc đó Chương Thời Niên đã đồng ý với Tấn Tấn, lòng tin tràn đầy, nhưng hắn căn bản chưa hề có kinh nghiệm theo đuổi ai trong đời, hiện giờ chỉ có thể bổ túc tạm thời, có vẻ hiệu quả cũng không khá lắm.

"Anh nhất định muốn vào sao?" Đứng ở cửa siêu thị, Trần An Tu hít sâu một cái, hỏi lại Chương Thời Niên lần nữa.

"Cậu biết hôm nay là ngày đầy tháng cháu thím Phương mà."

"Cho nên?" Trần An Tu đứng mãi ở cửa, có vẻ không hề muốn vào trong.

"Cho nên cơm tối nay chúng ta chỉ có thể tự giải quyết." Chương Thời Niên đưa cho y một ánh mắt điều này còn cần phải hỏi sao.

"Tôi nhớ trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn mà."

"Gần hết rồi."

Đúng vào lúc tan sở, cửa siêu thị người đến người đi, Trần An Tu không muốn tranh luận ở đây với hắn. Sau khi vào trong, hai người đi thẳng tới khu rau dưa hoa quả, lúc này trong siêu thị toàn là nhân viên công sở, cũng có một vài học sinh và bà chủ gia đình, nhưng hai người đàn ông như họ, đúng là có một không hai, hai người họ lại đều cao, đúng là có muốn trốn cũng khó.

"Lấy vừa vừa thôi, đã nhiều lắm rồi đấy." Vừa chọn đồ vừa hưởng thụ ánh mắt của mọi người, Trần An Tu không biết đã giục lần thứ mấy, hàng hóa chất trong xe có nửa là rau dưa, còn có một túi gạo, một túi bột mì.

Chương Thời Niên thì bình thản nói, "Chốc nữa có thể sẽ dùng nhiều đấy."

Trần An Tu tiếp tục lải nhải, "Chỉ có ba người, có thể ăn được bao nhiêu?"

"Mua cải thảo hay là cải thìa?" Chương Thời Niên nghiêm túc hỏi ý kiến.

Trần An Tu tiện tay chỉ, "Cải thảo đi." Mua nhanh lên đi, mua nhanh lên đi. Đằng sau có hai cô gái giả vờ mua thức ăn, đi theo họ nửa đường rồi đấy.

"Thịt bò hay xương sườn?"

"Thịt bò." Trần An Tu trả lời không cần suy nghĩ.

Vất vả lắm mới mua xong rau, khi Trần An Tu đang mua vải thiều và dưa bở, Chương Thời Niên mất tích một lúc, lúc trở lại, trong tay xách theo một túi quà tặng, không biết là mua gì.

Về đến nhà, Tấn Tấn đã tan học về và đang làm bài tập về nhà. Gần đây bé đã đi học, Trần An Tu vốn định để bé ở nhà, nhưng bé kiên trì ngày ngày sau khi tan học sẽ ngồi xe bus xuống núi.

"Ba ba, Chương... chú Chương làm cơm có thể ăn thật ạ?"

"Không biết." Trần An Tu ôm laptop ngồi trên sô pha xem bộ phim mới. Vốn dĩ, theo thường lệ y phải làm cơm, nhưng hôm nay không biết Chương Thời Niên lên cơn gì mà nhất quyết đòi tự làm, ngay cả y đi vào giúp cũng bị đuổi ra ngoài. Mắt thấy hắn lột sạch cải thảo chỉ còn dư lại mỗi phần lõi rau, thấy lại thêm một nồi ớt xanh xào thịt xé sợi bị đổ vào thùng rác, canh cà chua nếm được một ngụm cũng đổ đi, Trần An Tu đoán hắn đã cho nhầm gia vị.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi chất tơ tằm màu xám nhạt, để mở ống tay áo, xắn lên đến khuỷu tay, bên hông còn quấn tạp dề trông ra dáng ra hình, động tác của hắn rõ ràng cho thấy sự gượng gạo không mấy khi làm việc nhà, nhưng thái độ lại rất chăm chú, còn vừa lật quyển sách dạy nấu ăn màu sắc rực rỡ mới mua, cách nấu nướng rất đẹp, mỗi món ra ra đời đều như thể một tác phẩm nghệ thuận, nhưng bản lĩnh xào rau thì lại vô cùng thê thảm.

"Này, trên mộc nhĩ toàn là nước..." Trần An Tu chưa hề rời mắt khỏi nhà bếp bỏ lại laptop chạy vào trong, nào có mộc nhĩ vừa mới vớt ra khỏi nước đã ném vào trong chảo dầu. Còn chưa kịp vào trong đã thấy Chương Thời Niên phải lui mấy bước về sau vì bị dầu bắn.

Trần An Tu xông lên tắt bếp trước, dầu bắn ra một lúc lâu mới dừng lại, "Thôi cứ để tôi đi." Đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa được món nào, chờ Chương Thời Niên thì có mà chết đói mất.

Trên trán Chương Thời Niên rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Trần An Tu chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, Chương Thời Niên y biết trước đây lúc nào cũng đều sạch sẽ gọn gàng, dường như thứ như mồ hôi không hề có liên quan gì tới hắn.

Chương Thời Niên kiên trì, đẩy y ra ngoài, "Cậu và Tấn Tấn ở ngoài chờ một lát đi."

"Được rồi, được rồi, anh cứ tiếp tục đi." Sau khi xoay người, trong mắt Trần An Tu bất giác hiện ý cười. Người đàn ông này thật đúng là...

"Ba ba, chú Chương xào khoai tây xắt sợi thành một nùi rồi." Tấn Tấn ló đầu vào nhà bếp thăm dò tin tức trở về, khua tay múa chân tả cho Trần An Tu xem, "Nùi to như thế gỡ mãi không ra."

Trần An Tu nhịn cười, nói, "Chắc là cũng ăn được thôi, con vào xem thử xem."

Một lát nữa Tấn Tấn lại chạy bình bịch ra kể, "Ba ba, chú Chương xào đậu đũa nát nhừ rồi. Có nhiều cây đen xì luôn."

Trần An Tu gật đầu một cái, nói, "Vậy chứng tỏ đậu đũa xào chín rồi, đậu đũa mà xào không chín thì ăn vào sẽ bị tiêu chảy."

"Vậy ạ, con đi xem tiếp." Tấn Tấn lại chạy đi.

"Ba ba, ba ba, lúc chú Chương hầm thịt bò, chú ấy không cho xì dầu mà cho dấm."

Trần An Tu bó tay, chỉ có thể nói, "Ừ, mùa hè ăn nhiều dấm một chút để kích thích hứng ăn."

"Nhưng mà ăn được thật sao?" Tấn Tấn thực sự tỏ vẻ nghi ngờ với lần này.

Khoảng hơn một tiếng sau, ngay lúc Trần An Tu và Tấn Tấn đã sắp chia nhau ăn xong một túi bánh bích quy, cuối cùng Chương Thời Niên cũng thông báo có thể ăn cơm. Trần An Tu và Tấn Tấn đói hoa đầu chóng mặt, chạy vào trong bếp.

Nói thật thì, trông các món ăn không ngon lắm, nhưng cũng vẫn ăn được, tuy thịt hơi nhừ, dưa chuột và ớt đều xào quá lửa nên bị mềm nhũn, nhưng không có món nào mặn quá hay nhạt quá, không bị bết dính, không có món nào cho nhầm gia vị, tuy Trần An Tu biết hàng thứ phẩm đã bị hủy thi diệt tích, nhưng những món còn lại cũng rất đáng khen, nhất là nồi súp củ cải Borscht, tài nghệ tuyệt nhất, tính ra thì đối với người lần đầu vào bếp như Chương Thời Niên đã coi như rất giỏi rồi.

"Thế nào?" Chương Thời Niên gắp một đũa thức ăn cho hai cha con họ.

"Tôi đã từng nói anh có tiềm chất làm đầu bếp mà."

Ngay cả Tấn Tấn cũng nể tình gật đầu một cái, "Ăn rất ngon ạ." ... Ít nhất thì cũng ngon hơn tưởng tượng.

Hết chương 85

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top