The first ending.
Bên ngoài hình như vang lên tiếng sự sống.
Jeno vội vã mở chăn, không kịp đi dép, dùng đôi chân trần vội vã chạy ra ngoài. Đèn đóm sáng rực, TV được mở nhưng được điều chỉnh âm lượng vừa đủ nghe, trong bếp, có người đeo tạp dề, bận rộn nấu nướng. Là người khiến anh mất ăn mất ngủ và dằn vặt suốt nửa tháng qua. Hốc mắt Jeno cay cay, anh cứ đứng chết lặng, bởi vì sợ tiến lên, cậu sẽ lại là những giấc mơ, biến mất ngay trước mắt anh. Nhưng Jeno vẫn không kiềm được, run rẩy gọi: "Renjunnie..."
Người đang nấu nướng quay đầu, nước da ngăm, dáng người cao hơn Renjun một chút. Jeno bừng tỉnh, đây không phải Huang Renjun anh đang một mực chờ đợi, là Haechan, người bạn duy nhất biết về mối quan hệ giấu kín của hai người. Jeno cảm giác mình đã bị ám ảnh quá rồi, anh nhìn nồi cháo đang bốc khói, toả khói nghi ngút, mùi thơm này cũng không phải mùi của món cháo người yêu anh vẫn hay nấu. Cơn đau đầu lại đột nhiên kéo tới, Jeno mệt mỏi ngồi xuống ghế, day trán, hỏi: "Tôi đã gọi cho cậu à?"
Haechan giúp anh rót cốc nước ấm, đặt xuống bàn, bản thân ngồi sang vị trí đối diện, cậu không trả lời câu hỏi, chỉ ngẩn người nhìn nồi cháo ninh trên bếp. Khoảng không gian im lặng duy trì suốt năm phút mới có một người phá vỡ: "Renjun cậu ấy..."
Jeno ngắt lời: "Đừng nhắc đến em ấy."
Lee Jeno anh đã không thể chịu nổi sự dày vò trong tim nữa. Chỉ cần vừa nghĩ đến tên cậu thôi, là tim đã rỉ máu, từng chút một chảy qua những vết thương chưa kịp lành, xót lại càng xót thêm. Jeno đã biết mình sai, chịu đủ sự cô đơn, cắn rứt rồi, nhưng Renjun một cái tin nhắn cũng không để lại, triệt để mất tích. Huang Renjun vốn dĩ là một người rất lạnh lùng, cậu đã thiệt thòi quá nhiều, để giờ đây đau đớn lấn át cả tình cảm, thà chọn rời đi chứ nhất quyết không đấu tranh cho tình yêu bấy lâu. Yêu quá nhiều và đau cũng chẳng đong đếm được, Lee Jeno anh đúng là kẻ tệ bạc nhất thế gian, không những không mang lại hạnh phúc cho người mình yêu, mà lại phá huỷ tất cả những gì đẹp đẽ người ấy đã cố dựng xây.
"Tuần trước cậu ấy qua chỗ tôi, nói phải đi xa một thời gian, có thứ này muốn gửi cho anh." Haechan cầm cặp táp của mình, lục lọi bên trong rồi đưa cho Jeno một phong bì thư: "Những năm qua anh biết cậu ấy đã cố gắng nhiều thế nào mà, thời gian này hãy để cậu ấy được bình tâm."
Haechan không nán lại lâu, ở nhà có người đang chờ. Cậu dặn Jeno nhớ phải ăn cháo và uống thuốc đúng liều rồi rời đi. Căn nhà chỉ còn mình anh, sáng đèn, TV vẫn đang phát chương trình ca nhạc với thứ âm thanh nhức nhối, hơi thở của Haechan rất nhanh đã biến mất. Jeno lại cô đơn trong chính mái ấm đã từng là nơi bình yên, có người cùng anh trải qua những thời khắc ngọt ngào cùng thăng trầm suốt nhiều năm. Đến lúc này, anh đột nhiên bình tĩnh đến lạ kỳ, chậm rãi xé bì thư, lôi những thứ bên trong ra.
Renjun đặt vào một bức thư, kèm chiếc nhẫn bạc trơn giản dị. Nó giống hệt với thứ đang nằm gọn gàng trên ngón giữa tay phải của Jeno. Là món quà giá trị đầu tiên anh tặng cậu, cũng là thứ Jeno dùng để cầu hôn Renjun, hứa trao cho người yêu cơ hội đưa tình yêu của họ ra ánh sáng vào một ngày nào đó trong tương lai tươi đẹp. Jeno mân mê chiếc nhẫn trên tay, mở thư đọc, từng nét chữ nhỏ nhắn, gọn gàng hiện ra trước mắt.
"Jeno.
Em muốn đi tới một nơi để bản thân tĩnh tâm hơn, vì vậy đừng tìm em, hãy sống tốt và làm những điều anh mong muốn.
Em biết anh yêu em rất nhiều, và em cũng vậy. Nhưng Jeno à, em đã rất tôn trọng và cố gắng thật nhiều cho mối quan hệ của chúng ta, nhưng em ngộp thở lắm, càng cố nắm lấy, sợi dây vô hình lại càng siết chặt em hơn, nó khiến em khó thở như muốn chết đi vậy. Đã không dưới một lần em tự trách bản thân, tại sao em không phải là một cô gái, nếu như vậy chúng ta đã không phải trốn tránh và lo sợ, rồi cuối cùng đổ vỡ trong đớn đau như bây giờ.
Em không hối hận vì đã yêu anh, những năm qua anh là động lực cho em đấu tranh để không từ bỏ người mình yêu cùng những gì mình dày công vun vén. Nhưng hiện thực khác với mộng tưởng quá nhiều, suy cho cùng chúng ta không thể chiến thắng được rào cản cuối cùng ấy. Jeno, đừng tự trách bản thân, hãy trách ông trời trêu đùa hai ta, số phận cho anh và em gặp gỡ rồi bị chia cắt. Anh cảm thấy có bất công không? Em thì có, chúng ta chỉ đơn giản là muốn ở bên, yêu thương nhau, nhưng cớ sao lại trớ trêu vậy nhỉ? Em đã không ngừng tự hỏi những câu như vậy đấy.
Jeno, cho em thêm thời gian, đừng thúc ép một trong hai chúng ta phải có một quyết định bốc đồng nào đó. Hãy làm những gì anh muốn, vì bản thân của anh, đừng vì những tác động từ bên ngoài, hạnh phúc anh muốn chỉ có thể là tự anh tạo ra, và chúng đáng để anh đấu tranh. Em cũng sẽ như vậy, đi tìm lại bản thân mình, bình tâm và trở về với anh khi em là bản hoàn hảo nhất.
Jeno, em yêu anh rất nhiều. Em chỉ muốn anh biết, ngoài gia đình, đối với em, anh là điều quan trọng nhất, cao hơn cả bản thân. Khi không còn em ở bên, đừng khiến mình đau khổ, dằn vặt nhé. Em luôn mong anh hạnh phúc và nhẹ nhõm.
Jeno, tạm biệt."
Nước mắt nhỏ thành từng giọt, rơi xuống thấm đẫm lá thư, chữ bắt đầu mờ nhoè. Jeno chết lặng trong lòng, nhẫn của Renjun từ lúc nào đã được lồng chồng lên trên ngón tay đã đeo cái khác, cảm giác lạnh lẽo tràn đến bóp chặt toàn bộ cơ thể khiến hô hấp dần trở nên khó khăn. Anh chậm rãi mở cửa ban công, tham lam hít lấy khí trời để giải phóng sự bức bách trong lòng, nhìn xuống dòng xe hối hả ngược xuôi. Người ta tại sao có được hạnh phúc thật dễ dàng, còn anh lại lẻ loi, cô độc thế này? Có lẽ đây là do ông trời cùng Renjun trừng phạt một kẻ hèn nhát như anh.
Lá thư đột nhiên trượt khỏi tay, bị gió cuốn đi.
Lee Jeno hoảng hốt vươn người muốn bắt lại, nhưng tiếc là gió thổi mạnh, nó bay đi xa lắm rồi. Jeno thẫn thờ nhìn theo, đột nhiên nhìn thấy một hình ảnh thân thuộc, ánh mắt anh sáng trở lại, mừng rỡ nhoẻn miệng cười.
Em đang đứng trước mặt Jeno, nở nụ cười dịu dàng với chiếc răng khểnh lấp ló mà bao đêm Jeno mơ thấy. Em mặc chiếc tạp dề yêu thích, vươn tay muốn ôm lấy anh. Renjun thường đứng sẵn ở cửa mỗi khi nghe thấy tiếng khoá từ tít tít kêu, sau đó kiễng chân lên ôm cổ rồi trao cho anh nụ hôn mừng anh về. Em đứng đó, chân thực, Jeno rướn mạnh người, cố để bản thân níu lấy em, tìm lại hơi ấm từ người mình yêu đến điên tình.
Renjun, anh đến với em đây.
------
"24/7" đáng lẽ ban đầu sẽ đi theo kết này, nhưng mà nếu thật sự dark như thế này thì Z cảm thấy không được thoải mái lắm. Vì đây là kết được đưa vào Everlasting, nên Z cũng muốn chia sẻ lên để các bạn được đáng lẽ fic này sẽ đi về hướng nào.
Mỗi lần viết xong một fic buồn, kể cả đọc lại cũng thấy khó chịu. Hì, đùa thôi :D hãy tận hưởng nó nhé ;)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top