Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà trước tiên Hoàng Nhân Tuấn bỏ chuyện này qua một bên, không nghĩ ngợi thì không phiền não. Trong nhà mèo con nhận ra cậu trở về liền tới cọ cọ chân cậu, cuối cùng thì vẫn không đành giận mãi. Hoàng Nhân Tuấn thả xuống hai cái túi to, lần lượt vuốt lông, quét dọn nhà một lần không cho lông mèo bay lung tung không thì lúc Lý Đế Nỗ về sẽ không thoải mái.

Cả buổi tối Hoàng Nhân Tuấn cũng không nghĩ ngợi gì, đến trước khi ngủ, Lý Đế Nỗ vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên giường đọc sách. Hoàng Nhân Tuấn từ ngoài cửa tiến đến, chôn đầu vào ngực anh, nũng nịu phàn nàn nói: "A, tức chết em, tên khách lần trước vẫn không trả tiền cho em". 

Lý Đế Nỗ hôn lên đầu cậu, "Vậy mai em lại nhắc hắn, cũng không thể chầy bửa mãi được." Hoàng Nhân Tuấn từ trong ngực anh ngẩng đầu, đổi tư thế, nằm lên bụng anh, ngước nhìn trần nhà: "Vốn muốn lấy tiền mua quà đặc biệt cho anh."

"Sao tự nhiên lại mua quà cho anh?"

"Sao tự nhiên lại không thể mua quà cho anh?"

Lý Đế Nỗ bật cười vì lời phản bác của cậu, cũng cảm thấy cậu thật đáng yêu, trong lòng mềm mại: "Vậy không thì anh cho em số tiền kia, em mua quà trước cho anh".

"Được nha, cảm ơn ông chủ".

Lý Đế Nỗ khép sách lại, tháo kính, cúi xuống ôm lấy Hoàng Nhân Tuấn, "Vậy trước tiên cởi quần áo cho anh vui vẻ chút nào".

Hoàng Nhân Tuấn tức giận đẩy anh ra, "Không được, hôm nay em buồn ngủ". Chui khỏi ngực anh, cởi giày nằm xuống bên kia giường, đắp chăn đi ngủ. Lý Đế Nỗ bèn tắt đèn, ôm lấy cậu cùng ngủ.

Nhưng Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên nhớ ra chuyện gặp mẹ anh chiều nay, suốt cả tối đều không nói với anh, trong lòng khó xử, cũng có chút không muốn đối mặt, quay đầu ghé sát Lý Đế Nỗ.

Đêm nay Lý Đế Nỗ cũng đang nghĩ đến chuyện khác, nhớ đến khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Hoàng Nhân Tuấn. Khi đó mùa hè nóng bức, Lý Đế Nỗ mười sáu tuổi vừa tan lớp luyện thi, đang ăn kem ở cửa hàng cạnh nhà. Oi bức đến cực điểm, không ngăn được mồ hôi, kem tan nhanh hơn bất kì thứ gì trên đời.

Anh vừa quay người vất khăn giấy lau mồ hôi, đập vào mắt là một thân ảnh nhỏ gầy, hai tay khó khăn kéo cái hộp, tay chân lèo khoèo thế kia đúng là phí sức. Tốc độ của cậu rất chậm, mới đi qua trước mặt Lý Đế Nỗ nam sinh liền dừng lại nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục đi, định lên tầng trên của cửa hàng, chắc là vừa chuyển đến. Lúc này Lý Đế Nỗ cũng đã ăn xong kem, anh đột nhiên nảy lòng trượng nghĩa, trực tiếp đi qua nói muốn giúp đỡ.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn, mặt đỏ bừng vì nóng, dung mạo thanh tú, xinh đẹp đến khó tin. Hoàng Nhân Tuấn cũng có cảm xúc tương tự, đối phương là cậu trai đẹp trai hiếm có, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cảm ơn Lý Đế Nỗ tận hai lần, đối phương cũng vội vàng cười đáp lại nói không sao. Vào thời khắc ấy Lý Đế Nỗ đột nhiên cảm thấy phải biểu hiện thật tốt trước mặt cậu, tay bê hộp cũng cảm thấy có sức hơn nhiều.

Những năm tháng sau này các cậu cũng thường nhắc đến buổi ngày hôm đó, tựa như mọi sự trùng hợp đều dồn vào khoảnh khắc ấy, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của bọn họ. Ngoại trừ cái nắng gay gắt của ngày hè tháng tám, còn có cây kem chờ Hoàng Nhân Tuấn đi qua, vì cảm ơn Lý Đế Nỗ mà lấy trong túi ra chai nước trái cây, viết tên nhau lên những tờ giấy nhớ, cùng với nhịp tim ban đầu không thể nắm bắt, theo mùa hè trôi qua, cũng dần dần rõ ràng.

Ngày thứ hai Hoàng Nhân Tuấn ở nhà đem bản thảo hoàn thành, sửa đổi chi tiết, cuối cùng cũng làm xong. Cậu ngâm cho mình tách trà nhài, định trở lại thư phòng ngẩn người, nhưng lúc này chuông cửa lại vang lên.

Hoàng Nhân Tuấn liếc mắt nhìn đồng hồ, mới ba giờ chiều, không thể nào là Lý Đế Nỗ về. Cậu nghi hoặc buông tách xuống, mở cửa liền sững sờ. Người phụ nữ trước mặt nở một nụ cười dịu dàng , nhìn rất giống Lý Đế Nỗ, xác nhận phỏng đoán hôm qua của Hoàng Nhân Tuấn, người mà cậu nhìn thấy đúng là mẹ của Lý Đế Nỗ.

Mặt khác Lý Đế Nỗ cũng không thể tập trung vào công việc, trong lòng không biết tại sao có cảm giác hơi khác thường, cả ngày nay Hoàng Nhân Tuấn không nhắn tin cho anh, ảnh mèo con cũng không có. Có lẽ do anh suy nghĩ nhiều, nhưng lại nhịn không được gửi tin hỏi cậu công việc đến thế nào, thuận tay gửi một sticker đáng yêu.

Trong bếp, Hoàng Nhân Tuấn một bên đợi nước sôi, một bên không biết đối mặt với bà như nào. Dù sao thì từ khi tốt nghiệp cậu cũng chưa gặp lại bà. Đúng lúc này lại nhận được tin nhắn của Lý Đế Nỗ, Hoàng Nhân Tuấn do dự, dự định trước tiên cứ giấu anh đã, chỉ nói rằng công việc xong rồi. Hoàng Nhân Tuấn pha một bình trà khác, lấy ra điểm tâm đặc sản lần trước Lý Đế Nỗ đi công tác mang về, cầm chiếc đĩa nhỏ xinh đặt lên căng thẳng hít một hơi mới mang đồ ăn qua.

Mẹ Lý vẫn luôn duy trì một tư thế trang nghiêm và tao nhã, nhưng vẫn mỉm cười với Hoàng Nhân Tuấn.

Bà nhấp một ngụm trà: "Trà này thơm quá? Là loại trà gì?"

Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy trả lời ngay: "A, là trà nhài, Đế Nỗ mua trên mạng giúp cháu." Nhắc đến tên Lý Đế Nỗ, hai người đều giật mình ngượng ngùng vì nhân vật chính không ở đây.

"Hai đứa có khỏe không?"

"Khoẻ ạ."

"Công việc vẫn thuận lợi chứ?"

"Vâng."

"Hi vọng cháu đừng trách dì chưa chào hỏi đã đến, dì cũng lâu quá rồi chưa gặp hai đứa, lần cuối Đế Nỗ về nhà đã là một năm trước."

Hoàng Nhân Tuấn vội xua tay nói: "Không đâu ạ, dì đến cháu rất vui."

Mẹ Lý hiểu ý cậu, nhìn cậu nhẹ nhàng nói: "Đúng là lâu dần sẽ hiểu ra nhiều chuyện, dì cũng già rồi không muốn con cái xa mình. Nó có yêu ai thì cũng là tự do của nó, quyền lợi của nó, mình không nên can thiệp."

Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy lòng mình bình tĩnh lại, trong lòng biết giờ phút này đã đến, cái gai cuối cùng cũng chậm rãi rút ra.

"Cháu đã gặp bố mẹ chưa?"

"Rồi ạ, tháng trước họ tới đây."

Lúc này màn hình điện thoại di động của Hoàng Nhân Tuấn sáng lên, là Lý Đế Nỗ gọi tới, Hoàng Nhân Tuấn cầm di động đi vào trong phòng bếp. Vừa kết nối đã truyền đến giọng nói vui vẻ của anh: "Đang làm gì thế bé yêu?"

Hoàng Nhân Tuấn đơn giản nói, "Dì tới." Lý Đế Nỗ nghi hoặc hỏi 'Ai?', cậu bèn bổ sung: "Mẹ anh."

Lý Đế Nỗ hoàn toàn không nghĩ bà sẽ đến, nhất thời thốt không nên lời, điện thoại lại truyền tới giọng Hoàng Nhân Tuấn, trấn an anh nói: "Đến cầu hoà."

Lý Đế Nỗ nghe được cách cậu dùng từ liền cười nhẹ, "Vậy em ngồi cùng bà đi, anh về nhanh thôi."

Sau khi cúp máy tâm trí Lý Đế Nỗ trở nên rối bời, trong lòng không biết mình nên dùng thái độ nào đối mặt với bà. Suy cho cùng anh với phụ huynh mâu thuẫn đều là vì Hoàng Nhân Tuấn, nhưng anh biết rõ mình không thể từ bỏ Hoàng Nhân Tuấn, nên mới thành kiểu đối nghịch với bố mẹ. Có đôi khi anh cũng cảm thấy rất vô nghĩa, rõ ràng chỉ cần họ tiếp nhận người Lý Đế Nỗ anh yêu là Hoàng Nhân Tuấn thì tất cả mâu thuẫn đều có thể hóa giải. Nhưng bố mẹ anh làm không được.

Sau khi quen Hoàng Nhân Tuấn một năm, Lý Đế Nỗ yêu đương với cậu. Hai người như keo như sơn không thể tách rời, cứ tan học là đến nhà nhau nhưng chỉ ở trong phòng, khóa cửa lại là hôn nhau say đắm, thầm kín và âu yếm. Cứ như thế hai người gặp mặt phụ huynh nhau thường xuyên, chỉ coi như bạn tốt, sau khi tan học chịu khó cùng nhau học tập, không ngờ lại là yêu đương trong góc nhỏ của mình.

Một buổi chiều đông, mẹ Hoàng vừa mua thức ăn về liền nhìn thấy cửa sổ tầng nhà mình, có hai cậu trai đang ôm hôn nhau. Chỉ nháy mắt sau khi rèm cửa bị kéo lại, bà đã có câu trả lời riêng cho mình. Nhưng bà vẫn đứng yên tại chỗ cố chấp đếm lại nhiều lần, vị trí đó là phòng của con trai bà, rõ ràng ngay giây phút đầu tiên bà đã nhận ra đó là ai, nhưng vẫn nhất quyết không muốn tin.

Bà mang tâm tình bất an vài ngày, thực sự không biết phải làm sao bèn tìm mẹ Lý Đế Nỗ thương lượng, từ đó sự việc đã bại lộ. Hai người đều không giấu diếm, thừa nhận rất thẳng thắn, xử lý so với dự kiến còn bình tĩnh hơn, hậu quả là sau khi tan học không thể gặp nhau. Vậy thì đành đổi địa điểm yêu đương, ở trường học cũng chỉ có thể vụng trộm, về sau tìm được một nơi bí mật. Sau khu dạy học có một nhà kho cũ bỏ hoang, Lý Đế Nỗ cắt bỏ dây phong toả, đặt bên trong một cái đệm cũ, mùi nấm mốc, xen lẫn dục vọng tột độ của họ, dường như quá xấu hổ, và tình yêu này không quang minh chính đại.

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy rất tủi thân, thẳng thắn nói với Lý Đế Nỗ nên quên đi thôi, tay Lý Đế Nỗ đang mặc quần áo khựng lại, sau đó gật đầu, tiếp tục cài cúc. Trong lòng anh cũng nghĩ vậy, có lẽ kết thúc sớm cũng không phải chuyện xấu, ít ra sẽ không liên lụy tới Hoàng Nhân Tuấn. Nhưng vài ngày sau Hoàng Nhân Tuấn đã hối hận, vậy là từ đó, ý nghĩ hai người sẽ bên nhau càng kiên định. Cùng nhau ngây thơ mong chờ, tưởng rằng thi đại học xong có thể tự do tự tại, không bị quấy rầy. Nhưng dưới sự can hiệp của phụ huynh, hai người học hai trường khác nhau, bắt đầu bốn năm yêu xa.

Lần đầu tiên gặp nhau sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Đế Nỗ đến nhà ga chờ Hoàng Nhân Tuấn, nhìn cậu rạng rỡ phấn khởi vì gặp nhau. Lý Đế Nỗ cảm thấy lòng chua xót, bọn họ không nên như thế này.

Ngày hôm đó thuê phòng khách sạn, Hoàng Nhân Tuấn ngâm mình trong bồn tắm, liên miệng phàn nàn với anh tìm việc thật khó khăn, Lý Đế Nỗ ngồi bên cạnh ngắt lời cậu, nói hai người ở cùng nhau đi. Nhưng Hoàng Nhân Tuấn nói bố mẹ phải làm sao bây giờ, Lý Đế Nỗ nhìn thẳng vào mắt cậu, kiên định nói không cần lo.

Phòng tắm trầm mặc trong giây lát, anh mới nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn cười, nói với anh được.

Sau khi tốt nghiệp hai người đều chỉ về nhà một lần, bố mẹ cho rằng họ đến nhận thua, không nghĩ rằng vẫn bướng bỉnh thương lượng, kết quả tự nhiên tan rã trong không vui. Thế nhưng tháng trước bố mẹ Hoàng Nhân Tuấn đã đến tìm họ, coi như buông xuôi, không ngăn cản bọn họ nữa. Mà bây giờ mẹ Lý Đế Nỗ cũng tới, mọi chuyện coi như đã được giải quyết.
——————————————-
Chưa định đăng đâu nhưng mai album về nên háo hức goá lại lọ mọ ngồi edit =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top