Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【04】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đế Nỗ trở lại trụ sở, hắn ngồi trước bàn, nhìn bó hoa hồng trắng trước mặt lâm vào suy nghĩ.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được cảm giác thất bại.

Thất bại từ trong ra ngoài.

Hắn là ai, hắn là sát thủ J lãnh khốc vô tình. Không một con mồi nào bị hắn để mắt tới có thể trốn được, nhiều năm như vậy chưa từng sai lầm.

Nhưng khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Hoàng Nhân Tuấn, Lý Đế Nỗ đến súng cũng không cầm được, cầm bó hoa hồng trắng liền đi ra cửa.

Lý Đế Nỗ cảm thấy mình phải đánh giá lại mức độ rủi ro của nhiệm vụ lần này.

Nếu dùng súng không thể xuống tay được, vậy ngày mai sẽ đổi sang độc dược. Một sát thủ ưu tú, luôn luôn có một trăm linh tám kế hoạch dự phòng.

Vậy là sang ngày thứ hai, Lý Đế Nỗ lại tới tiệm hoa của Hoàng Nhân Tuấn.

Nhưng lần này, trên tay hắn bưng một tách Americano đã hạ độc, đủ để máu bịt kín cổ họng.

Giống như ngày hôm qua Lý Đế Nỗ còn chưa bước vào tiệm, Hoàng Nhân Tuấn đang tưới hoa đã nhận ra hắn.

Hắn vẫn không thể động thủ, cậu lại đánh đòn phủ đầu, tiến lên cười một tiếng.

"Ngài hôm nay muốn hoa gì nào."

Hoàng Nhân Tuấn nghiêng nghiêng đầu, vừa cười vừa nói. Đôi mắt xinh đẹp cong cong, so với trăng non còn như sáng hơn.

"Tôi xem một chút đã."

Lý Đế Nỗ vội vàng tránh ánh mắt cậu, giả vờ đi dạo trong tiệm. Nhưng khoé mắt hắn có thể cảm nhận được Nhân Tuấn vẫn dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn mình chằm chằm.

Điều này khiến Đế Nỗ có chút không thích ứng.

Nghề mà hắn làm, chính là nghề không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mãi mãi ẩn giấu. Đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn bị phơi bày trước mắt người khác. Nhưng lần này lại là thiện ý, so với sát ý càng làm cho Lý Đế Nỗ luống cuống hơn.

"Ngài dường như lúc nào cũng uống cà phê nhỉ".

Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên mở miệng.

"A, tách này sao?" Hắn bưng tách cà phê lên, định thuận thế đưa cho cậu nhưng lại lại bị cậu cắt ngang.

"Cái này không tốt". Hoàng Nhân Tuấn hơi nhíu mày, "ngài từ sáng sớm đến tối đều ngồi ở quán phía đối diện uống cà phê phải không".

"Cậu thấy tôi?" Lý Đế Nỗ không trả lời câu hỏi kia, mà kinh ngạc hỏi ngược lại.

Hắn chọn vị trí chắc chắn là góc chết trong quán cà phê, từ bên trong tiệm Hoàng Nhân Tuấn không thể có khả năng nhìn thấy hắn. Mình rốt cuộc bại lộ lúc nào?

Đây là tín hiệu nguy hiểm cho một sát thủ chuyên nghiệp.

Nhưng Nhân Tuấn lại dùng nụ cười xinh xẻo của mình làm dịu sự lo lắng của Đế Nỗ.

"Ngài đẹp trai như vậy, đương nhiên tôi sẽ chú ý tới ngài".

Hoàng Nhân Tuấn nửa đùa nửa thật nói, khiến hắn nhất thời không biết đáp thế nào.

"Tôi thấy ngài luôn mang theo máy tính, ngài đang viết gì sao?"

"Ừm, phải".

"Thật sao? Ngài là nhà văn phải không?"

Hoàng Nhân Tuấn kinh hỉ hỏi.

Lý Đế Nỗ ngẩn người, nhưng vẫn thuận thế gật đầu đồng ý.

"Phải". Hắn nói, "Tôi là một nhà tiểu thuyết".

"Vậy tôi có thể xem một chút ngài viết gì không?!"

Nói chuyện hơi khó khăn, Tuấn Tuấn liền tiến tới trước mặt Đế Nỗ. Cậu hơi ngửa đầu, khuôn mặt xinh đẹp đều dán vào trước mặt hắn.

Đây là khoảng cách mà Lý Đế nỗ chỉ cần thoáng cúi đầu là có thể hôn lên.

Hắn nhìn môi Hoàng Nhân Tuấn gần trong gang tấc, hắn biết, hôm nay kế hoạch ám sát cũng lại thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top