Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kế hoạch sớm mai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ trong cuộc đời Lý Đế Nỗ không có sớm mai.

Nếu ví thức đêm như một cuộc thi đấu thì Lý Đế Nỗ chắc chắn là một tuyển thủ hạt giống mang nhiều mong đợi, bất kể là chơi game hay tăng ca làm việc, 2h mới bắt đầu, 4h là tình trạng thường xuyên, trời có hửng sáng cũng chỉ là thứ không đáng nhắc đến. Ngày đêm điên đảo là chuyện thường của lập trình viên.

Nhưng mà Lý Đế Nỗ vẫn chưa hói đầu, đống áo sơ mi kẻ sọc chất trong ngăn kéo kia cũng không phải của anh, tóm lại anh hoàn toàn không giống một lập trình viên điển hình, cuộc sống có tổ chức, tình yêu ngọt ngào, mặt mày tỏa sáng không lo âu. Mà đi tra rõ nguyên nhân thì chính là do Hoàng Nhân Tuấn xuất hiện trong cuộc đời anh.

Tóm lại lần nữa, chính tình yêu đã cứu một chú cẩu độc thân đang đứng trên bờ vực hói đầu!

Công việc của Hoàng Nhân Tuấn cùng anh ngoại trừ việc cũng bận rộn giống nhau thì không tìm ra điểm tương đồng nào nữa. Nếu nói lập trình viên là nghề nóng bỏng tay trong thời đại Internet phát triển thì phóng viên dân sinh của các kênh truyền hình địa phương chính là đầu đội trời chân đạp đất, nắm trong tay hiểm nguy bôn ba khắp các ngõ ngách của thành phố hòa giải các vấn đề tranh chấp.

Ký giả nhỏ là người biết ăn nói, chuyên gia đối phó với những bác gái khó tính, là tiểu anh hùng đáng tin nhất của thành phố. Nhưng làm anh hùng phải có giác ngộ của anh hùng, Hoàng Nhân Tuấn đi làm được 5 năm, bất kể sấm to gió lớn, mỗi ngày 7h rời giường, tám giờ ra khỏi cửa, chín giờ quẹt thẻ vào đài truyền hình, nguyên tắc giống như là phiên bản ngược lại của cuộc đời Lý Đế Nỗ.

Hai đường thẳng tưởng chừng vĩnh viễn song song, thế mà lại yêu nhau.
Lý Đế Nỗ đã từ người chưa bao giờ thấy bình minh biến thành đàn ông hạnh phúc thời đại mới có bữa sáng thơm lừng đánh thức. Bạn trai nhỏ mặc tạp dề màu xanh một tay cầm xẻng một tay chống nạnh gắt gỏng gọi mình dậy trông cũng vô cùng đáng yêu, cậu chính là liều linh đan thần dược duy nhất trị được cơn gắt ngủ của anh.

Gọi là tình yêu, viết là Hoàng Nhân Tuấn!

Nhưng mà thỉnh thoảng người nấu cơm cũng phải thay đổi.

Mặc dù phóng viên dân sinh là công việc hành chính nhưng cũng không tránh khỏi những trường hợp khẩn cấp. Giống như kỳ kinh nguyệt của một người phụ nữ, một tháng cũng có một hai lần bất ngờ: sai sót trong đầu ra, bất hòa mãi không giải quyết được, quyền lợi quảng cáo có vấn đề.... Một đống lớn lý do muôn hình vạn trạng khiến Hoàng Nhân Tuấn chỉ có thể thở dài tuyệt vọng mà tăng ca.

Kết cục của tăng ca chính là không thể tan làm đúng giờ, cũng không có cách nào ngủ sớm dậy sớm nấu cơm. Nửa đêm về tới nhà Hoàng Nhân Tuấn như biến thành một người khác, cả người lười biếng ngay cả đánh răng rửa mặt cũng là Lý Đế Nỗ dỗ mãi mới được, một tí xíu không vừa ý thôi cũng lập tức cáu kỉnh lầm bầm "Lý Đế Nỗ! Cậu quả nhiên không còn yêu tớ nữa!"

Lý Đế Nỗ dở khóc dở cười giả điếc, từ trước tới giờ anh chưa từng so đo với con mèo nhỏ này, chỉ là đau lòng nhìn vành mắt cậu đen sì, qua quýt lau sạch người rồi tống vào cái chăn đã ủ ấm từ sớm, sau đó cứng rắn giáo dục bạn nhỏ hay dỗi "Nếu không ngủ đi thì tớ không yêu cậu thật đó."

Như anh lường trước, Hoàng Nhân Tuấn quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt nhanh chóng ngủ mất, cả người cuộn tròn trong chăn, mang theo ý nghĩa ngọt ngào giữa đêm khuya tĩnh lặng.

Tim gan Lý Đế Nỗ như có dòng nước ấm chảy qua, anh đi sang đầu bên kia chui vào chăn, kéo Hoàng Nhân Tuấn ôm vào ngực, tự đặt ra cho mình một mục tiêu vĩ đại: Ngày mai phải dậy sớm tự tay làm bữa sáng cho Hoàng Nhân Tuấn.

Lý tưởng là thế nhưng thực tế thì quá nan giải.

Tình yêu có thể thúc đẩy người ta dậy sớm, nhưng không phải ma pháp hiển linh mà có thể khiến một người như trang giấy trắng biến thành đầu bếp Michelin trong một đêm. Một năm 365 ngày hiếm lắm mới có một lần Lý Đế Nỗ vào bếp, ngay cả muối đường tương giấm để ở nơi nào anh cũng không biết chứ đừng nói đến mấy kiến thức cao cấp như lượng dầu hay độ lửa. Anh vỗ đầu mình một cái, trống rỗng!

Tinh thần vượt qua khó khăn của lập trình viên được Lý Đế Nỗ bung ra 100%, phải đối mặt với vấn đề mới giải quyết được vấn đề. Vì thực hiện mục tiêu này, anh thậm chí còn đến chợ đen mua một tờ giấy báo ốm, nghiêm túc xin nghỉ nửa ngày, có thể nói là đủ hai mươi bốn đức tính của người bạn trai tốt, nghe thấy là thương, nhìn thấy là muốn rớt nước mắt.

Đến gần giữa trưa rồi, trứng gà của Lý Đế Nỗ dính chảo, cháo trắng quá nhừ, thịt nướng cháy khét, thứ duy nhất nguyên vẹn là chén nước tương được đổ trực tiếp từ lọ nước tương - đỉnh cao nấu nướng trong cuộc đời Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ chán nản, Lý Đế Nỗ tủi thân, anh đường đường chính chính là nhân tài tốt nghiệp đại học hàng top vậy mà không đấu được với một bữa cơm đơn giản sao?

Cuối cùng Hoàng Nhân Tuấn bị tiếng ồn trong phòng bếp đánh thức, mặt trời ngoài cửa sổ đã lên đến đỉnh đầu, rèm cửa sổ vẫn được kéo kín, ngay cả mấy cái góc cũng dùng thảm chùi chân chặn lại, vừa nhìn là biết tâm ý của Lý Đế Nỗ, vừa dịu dàng vừa đáng yêu.

Vốn dĩ giờ này Lý Đế Nỗ đã đi làm, trong nhà phải rất yên tĩnh mới đúng, nhưng bên ngoài ồn ào khác thường, tiếng leng keng kêu không ngừng giống như đang diễn tấu trong phòng bếp. Hoàng Nhân Tuấn mới tỉnh ngủ, đầu óc mơ hồ bỗng tỉnh táo lại, phòng bếp? Lý Đế Nỗ? Có tiếng ồn?

Có trộm vào nhà hay Lý Đế Nỗ đang phá bếp, bất kể là trường hợp nào cũng khiến cậu lạnh cả người, cậu vén chăn đi ra ngoài, bật chế độ đại ca Đông Bắc.

Lúc vừa mở cửa phòng ngủ ra là mùi thức ăn xông thẳng vào mặt, Hoàng Nhân Tuấn không dám tin vào mắt mình. Bàn cơm ngoài phòng khách bày đầy một mâm thức ăn, phong phú đến nỗi khiến người ta không nói lên lời. Bánh nướng tròn ú bóng một lớp dầu, sữa đậu nành nóng hổi, còn có trứng cuộn đã cắt thành miếng nhỏ, màu xanh của hành lá tô điểm cho màu vàng ở dưới, trông đến là mê người.

Người vừa bị hiềm nghi chắp tay sau lưng cười cong cả mắt, mặc trên người cái tạp dề màu xanh của Hoàng Nhân Tuấn, dịu dàng đến mức khiến cậu hoài nghi "Dậy rồi thì ra ăn sáng đi."

5 năm sống chung đủ để Hoàng Nhân Tuấn luyện thành hỏa nhãn kim tinh, mặc dù Lý Đế Nỗ định giấu diếm nhưng vẫn quá non, chỗ nào cũng đầy sơ hở. Hoàng Nhân Tuấn nhịn hồi lâu, vẫn không chịu được mà nói "Lý Đế Nỗ, lần sau gọi đồ ăn ngoài thì cậu có thể vứt hết đống túi bóng kia đi không? Nếu không làm sao tớ diễn được!"

Lý Đế Nỗ đang vênh mặt đợi khen ngợi lập tức ỉu xìu xuống, lẩm bẩm oán trách "Nếu không phải không làm được thì tớ cũng có muốn mua đồ bên ngoài đâu..."

Hai bên thái dương Hoàng Nhân Tuấn giật giật, cậu đẩy con cún nhỏ đang muốn sán lại ôm ôm kia ra xông thẳng về phòng bếp, cảnh tượng này so với chuyện Lý Đế Nỗ làm ra một bàn thức ăn còn đáng sợ hơn. Trong bồn rửa chất đầy nồi niêu xoong chảo cháy khét, trên bệ toàn là rác chưa kịp dọn, lại càng khỏi nói đến cái bếp ga, trông cứ như hiện trường trong phim kinh dị, thảm không nỡ nhìn.

Bạn trai nhỏ lập tức bùng nổ, kẻ đầu têu ôm đầu chạy trốn "Lý Đế Nỗ, hôm nay cậu chết chắc!!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top