Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

.。❅*⋆-3-*∞*。.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào buổi sáng!" là câu đầu tiên Jeno nghe thấy ngay sau khi thức dậy.

Hình ảnh Renjun dần hiện rõ trong tầm mắt, khuôn mặt (xinh đẹp) của cậu sáng bừng hơn từng vệt nắng chiếu qua khung cửa sổ đằng sau. Thật là một cảnh tượng mãn nhãn, nhưng Jeno không nói cho Renjun biết mà chỉ giữ nó trong lòng.

"Sao nhóc dậy sớm vậy?" Jeno rên rỉ hỏi, giọng nói có chút khàn đặc do chưa tỉnh ngủ.

"Đồng hồ đã điểm chín giờ ròi đó, Jeno! Anh còn nhớ những gì chúng mình đã bàn tối qua chứ? Đi chợ!"

"À, phải rồi." Jeno lười biếng ném chăn sang một bên, lấy tay dụi mắt rồi chậm chạp đi vào phòng tắm.

Sau khi đã tắm xong, Jeno bắt gặp Renjun đang lén nhìn trộm từ phía sau cánh cửa tủ quần áo, sau đó ngay lập tức tránh mặt đi chỗ khác. Anh hoang mang không hiểu vì sao Renjun lại có phản ứng như vậy.

"Nhóc ổn không, Renjun?"

"À- ừ hong có gì. Chỉ là, tui muốn tìm thứ gì đó để mặc, nhưng do anh lại cao to hơn tui nên..."

Jeno đi đến chiếc tủ, lục tung đống đồ bên trong để giúp Renjun tìm áo để mặc. Anh không thể tìm được thứ gì thực sự vừa vặn với người Renjun, nhưng có vẫn sẽ tốt hơn là bộ trang phục yêu tinh cậu đã mặc trong hai ngày liền mà không thay ra kia. Cuối cùng, Jeno chọn được một chiếc áo len trơn màu xám, kèm thêm một chiếc quần đùi màu trắng cho cậu.

"Mặc cái này vào đi- Renjun? Nhóc sao thế?"

Khuôn mặt Renjun chợt hoá đỏ như trái cà chua, mồ hôi mồ kê đổ đầm đìa như mưa. "Anh- anh làm ơn mặc áo vô dùm cái." Cậu nói với tông giọng run rẩy.

Ah, hiểu ra rồi. Jeno bụm miệng lại, cố nhịn để không phun ra tràng cười, vì trên người anh lúc này chỉ có duy nhất mảnh khăn tắm quấn quanh eo che đi phần thân dưới, cậu thấy mắc cỡ cũng là điều dễ hiểu. Thật ngây thơ.

Renjun bất chợt hoảng hốt, che mặt xấu hổ khi thấy Jeno đang từ từ nới lỏng chiếc khăn tắm xuống, nghịch ngợm trêu ghẹo yêu tinh nhỏ, làm Renjun vội phóng nhanh vào phòng tắm rồi đóng sầm cánh cửa lại.

Jeno cười phá lên, sau đó cũng lấy cho mình một bộ quần áo - áo sơ mi đen và quần đùi nỉ xám. Liệu có hơi giống đồ đôi với Renjun không? Anh cũng chẳng để ý mấy.

Một lúc sau, Renjun bước ra khỏi phòng tắm, bộ đồ đã được cậu mặc đầy đủ lên người. Chiếc áo len có kích cỡ trông khá lớn, còn chiếc quần đùi mà Jeno mặc còn thấy chật kia, thì lại rộng rãi đến đùi Renjun vô cùng.

Nói thẳng ra, Renjun nhìn trông dễ thương đếch chịu được.

Chỉ có một vấn đề nho nhỏ. Đôi tai nhọn của Renjun cứ liên tục chỉa ra dù Jeno đã nỗ lực giấu nó đi. Anh đành mở ngăn kéo tủ và lấy một chiếc mũ len đưa cho cậu đội. "Đeo cái này vào, che tai của nhóc lại." Jeno kéo căng mũ xuống che đi đầu và tai của Renjun, nhưng vẫn đảm bảo phần tóc mái của cậu vẫn được để lộ ra đôi chút.

Thế này thực sự quá dễ thương rồi.

"Nhóc sẵn sàng ra ngoài chưa?" Jeno hỏi.

"Rùi! Hãy ra bên ngoài và hít thở không khí trong lành nào!"




"Anh thích ăn món gì nè? Anh có món ăn đặc biệt nào mà anh cực kì thích hong? Anh không bị dị ứng với gì hết đúng chứ? Tốt hơn là vẫn nên hạn chế tránh xa đồ ăn làm anh bị dị ứng ha? Anh thích ăn rau hong? Hay là anh thích ăn mấy món đơn giản để phòng trường hợp lúc nấu hong có gây cháy nhà?"

Jeno cố gắng tiếp thu tất cả đống câu hỏi mà Renjun đang liên tục nói ra không ngừng nghỉ. "Món gì tôi cũng thích. Có điều, tôi ăn đồ cay không được giỏi cho lắm."

"Hả? Thật ư? Tui đang định làm món chả giò cà ri khoai tây mà..." Renjun thở hắt ra, đặt gói bột cà ri lại trên kệ. "Nhưng giờ tui nghĩ lại sẽ làm món gà A la King á."

"Đó là gì?"

"Là món gà thái lát nấu với sốt kem trộn với rau, và có rất nhiều kiểu ăn. Ta có thể ăn chung với cơm nè, mì nè, hay là bánh mì, cũng đều ngon hết sảy!"

Cả hai dành thời gian còn lại chỉ để bỏ những thứ linh tinh khác vào xe đẩy. Ừm... ít nhất đối với Jeno là thế, còn Renjun thì biết rõ phải mua gì. Cậu nói cho Jeno nghe tất cả những công thức nấu ăn như thể cậu là một cuốn sách biết đi vậy.

"Nhóc được người ta dạy mấy cái này ở Bắc Cực hả?" Jeno nửa đùa nửa thật hỏi.

"Hong. Tui xem video trên Youtube thui à, không phải oai hay gì, nhưng ở chỗ tui còn có cả dịch vụ internet đàng hoàng đó nha. Tui hay coi mấy video ẩm thực lúc rỗi rãi. Cả mấy video về mèo con nữa! Còn anh thì sao?"

Jeno nghe thật khó tin khi ở Bắc Cực cũng có internet, nhưng nghĩ lại đến thời điểm hiện tại - anh đang đi mua sắm với một chú yêu tinh Giáng sinh - thì việc quái gì cũng có thể xảy ra. "À thì, tôi rất thích xem ASMR."

Renjun rùng mình khi Jeno nhắc đến từ cuối. "ASMR ghê chít đi được! Anh thực sự thích coi mấy cái đó sao? Tui thà xem video làm kem cuộn còn hơn."

Hai người đến quầy thanh toán, và dĩ nhiên Jeno sẽ chi trả hết đống đồ này. Renjun nói lại với anh, rằng cậu sẽ cố gắng tìm cách để trả lại số tiền ấy.

"Giáng sinh vui vẻ!" Người thu ngân thân thiện nói.

Jeno không đáp lại, thay vào đó là Renjun nhiệt tình chào lại cô ấy. "Chúc cô có một kì nghỉ lễ vui vẻ, thưa cô!"




"Mà nhân tiện, anh làm nghề gì vậy?" Renjun hỏi Jeno, sau khi họ trở về căn hộ cùng bốn túi giấy màu nâu trên tay. "Nói sao nhỉ, tôi làm khá nhiều việc cùng lúc, chăm sóc khách hàng, truyền thông đối ngoại, đôi khi còn đi giao mấy món quà cho bọn trẻ có tên trong danh sách bé ngoan nữa."

"Cũng khá giống công việc của nhóc đấy. Tôi làm nhân viên trong một đại lý trung tâm cuộc gọi. Những gì tôi phải làm là giải quyết vấn đề và mối bận tâm của khách hàng đối với các dịch vụ mà chúng tôi cung cấp. Nghe có vẻ nhàn rỗi nhỉ, nhưng nói cho nhóc biết, ngày nào tôi cũng bị mấy người khách hàng khó ưa cho ăn chửi." Jeno lấy thực phẩm trong túi ra, trong khi Renjun lần lượt cất chúng vào tủ lạnh.

"Tui hỏi anh một câu có được hong? Câu hỏi này hơi cá nhân chút xíu nên là..."

"Tiếp đi."

"Sao anh lại ghét Giáng sinh đến vậy?"

Jeno lấy món đồ cuối cùng ra-một hộp nấm đóng hộp-trước khi quay lại trả lời cậu. "Tôi bị bồ đá vào đêm Giáng sinh. Tôi ngỏ lời muốn cầu hôn anh chàng này trước hàng ngàn người, anh ta đã từ chối tôi."

"Oh. Tui rất tiếc."

"Dù gì cũng là chuyện của quá khứ rồi. Nhưng có lẽ, nó đã để lại một vết thương lòng trong tôi."

Renjun im lặng vài hồi, cậu tiến đến gần Jeno và dang tay ôm lấy vòng eo anh. Sững người, Jeno lúng túng đặt tay lên vai Renjun. Phải mất một lúc lâu, anh mới lấy hết dũng khí mà ôm ngược lại cậu, cơ thể anh run rẩy như có hàng trăm con bướm đang bay trong bụng. Tuy vậy, Jeno lo rằng Renjun sẽ nghe thấy tiếng tim anh đang đập loạn xạ trong lồng ngực mất.

Điều này cũng không tệ chút nào, Jeno nghĩ. Đã rất lâu lắm rồi anh mới nhận được một cái ôm ấm áp và dễ chịu như thế này. Anh nhận ra rằng, bản thân mình chưa từng có một cái ôm thực sự nào trong vòng nhiều năm qua; bro hug với Mark và các đồng nghiệp khác không có tính.

Renjun lùi lại, đẩy nhẹ Jeno ra khỏi cái ôm, anh có chút tiếc nuối nhưng vẫn cố nén lại tiếng rên rỉ thất vọng vì mất đi hơi ấm của cậu.

"Tui biết chúng ta chỉ mới biết nhau được vài ngày nhưng... anh là một người tốt. Và anh xứng đáng được yêu thương như bao người khác trên thế giới này. Giá như ông già Noel có thể tặng anh một chút tình yêu, tui cá chắc ông ấy sẽ làm điều đó." Renjun búng tay. "Nhắc mới nhớ, anh đã ước muốn được vui vẻ mà đúng không? Có lẽ anh sẽ sớm nhận được điều ước đấy vào Giáng sinh thôi!"

"Chờ đã. Ý nhóc là cái ông già Noel giả mà tôi thấy bên ngoài công ty thực chất không phải giả mà là thật?"

Renjun nhún vai. "Tui chịu. Ông ấy không nói tụi tui là sẽ đi đâu hết vì ông ấy thường thích làm mọi việc một mình hoặc là với bà Claus nhưng do bà ấy quá bận nên khó mà giúp được nhiều cho tụi tui."

Jeno mới hiểu ra rằng trên đời thực sự có tồn tại yêu tinh, ông già Noel là có thật, Rudolph và đàn tuần lộc cũng có thật... "Vậy vụ ở trên xe trượt tuyết không phải do nhóc bịa ra?"

"Rõ ràng là vậy! Ơn Trời may là tui bám trúng được bậu cửa sổ nhà anh á, nếu không chắc tui đã thăng thiên từ đời nào rùi. Nhưng ông già Noel lại nói với tui điều đó vốn dĩ phải xảy ra, đến giờ tui vẫn chưa hiểu được ý ông ấy mún nói là gì."

Renjun hướng mắt nhìn Jeno. "Đừng nhìn tôi. Tôi cũng không biết gì đâu."

"Nếu vậy, cho dù mục đích của tui ở đây có là gì, tui hy vọng mình vẫn đang làm tốt điều đó." Renjun lấy chiếc tạp dề đặt trên mặt bàn bếp và thắt một nút nhỏ phía sau. "Bây giờ thì bắt tay vào nấu ăn thôi, được chứ?"

(TBC.)

═══════ ═══════ ═══════

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top