Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đêm. Đêm náo nhiệt và ồn ào. Trăng buồn phiền thôi leo cao, sao yên lặng chảy ngược miền thắp sáng, trôi tuột xuống đất cằn, men chiều gió nóng đến bỏng, chiếu rực những con người đang loay hoay, mệt nhoài, những trẻ trẻ con con trở cơn giật thột một giấc mơ đau đớn, hiểu chuyện bèn nín mộng. Đêm. Đêm chưa từng tồn tại trong đời. Đêm sáng như ngày. Ray đứng gần đấy, chỉ nhìn, quần áo mỏng tang, nhận ra bẫng đi mấy năm, người quỷ đều giống y đúc. Em thấy quen lắm, hình ảnh bao đứa con nít gọi tên em léo nhéo bàng hoàng, chân trời cứ thế chạy tít tắp bên bờ u tối, rồi bị nuốt chửng, khuất lấp, rồi bỗng cháy lên rõ ràng vết lằn ngăn cách bởi nham thạch rừng rực toé lửa đỏ. Với em hiện tại, cảnh có thể đẹp, có thể tai hoạ, có thể đồng thời diễn ra: Mỹ lệ và hung tàn. Cuộc trốn chui nhủi không còn nên sao cũng được. Vì nó đã chẳng đánh thức Ray dậy, bao gồm những âm thanh huyên náo khẩn thiết kia, em cứ đờ đẫn miết cho nó chảy đều xuống vực thẳm, thây kệ, mãi mãi, sau phản xạ tự nhiên bế đám nhóc con vào khoang chứa lánh nạn. Bấy giờ, từ trên cao, mươi ngón chân bám bụi bẩn co co miết trên cỏ nhảy thốc lên, chớp nhoáng biến mất.

Thứ sinh vật gớm ghiếc kêu "Quả cầu duy trì sự sống."

Nghĩa ở mặt chữ. Những gì Ray nghĩ chỉ mỗi vậy lúc bật một cú mạnh mẽ lại khối hình tròn đầy choáng váng óc. Rất nhiều điều kỳ quái xảy đến, nhưng tất thảy, hưởng thụ luồng không khí tốt lành bao xung quanh, sự tỉnh táo bỗng chốc quay về lập tức em mở ngay tờ giấy ố vàng gấp cẩn thận mà tay mình nắm chặt không hay tự bao giờ, bắt đầu nghiên cứu. Phải chăng thắc mắc sẽ được nó giải đáp? Nghi hoặc tấy lên quyện lẫn linh cảm thôi thúc mãnh liệt khiến em không mảy may dùng dằng, dưới ánh xanh vốn sẵn mờ rọi, bản vẽ về cấu trúc toàn thể của cỗ máy hiện ra cùng vô số dòng chữ ngay ngắn viết bằng ngôn ngữ mới mẻ. Chắc chắn không phải người thời đại này. Ray khẳng định dứt khoát bởi đâu đó em nhận thấy chữ viết tay cứng cáp, số liệu ghi chép rành mạch vừa quen vừa lạ, rằng có lẽ em đã đọc qua trong thời điểm chẳng thể xác định. Nhưng tại sao? Lẽ gì em biết quỷ dữ đặt tên cái vật liệu cốt thép hiện đại với ý nghĩa ấy? Không chỉ thế, ký ức của Ray hoàn toàn hỗn độn, rối rắm, chúng chồng chéo lên nhau, thật khó tin song khả năng cao bị chép đè các sự kiện em chưa từng trải nghiệm trong hiện tại và cần xúc tác để nhớ chi tiết, ví dụ như, khoảnh khắc vô tình Ray ngó lướt, có điểm đặc biệt nắm bắt được, em chợt dịch được ý truyền tải. Tất nhiên đi kèm, tiềm thức Ray rất mông lung về quá khứ trước lúc đại nạn giáng xuống.

Hoặc em tự huyễn hoặc bản thân. Lý trí làm Ray tự động bỏ qua mấy "lỗi" lặt vặt nhường chỗ bận tâm đến điều cần thiết hơn. Vốn dĩ quả cầu tròn tạo ra để cho hằng sa số trẻ em trở thành thức ăn của bọn quỷ trốn thoát, Ray gật đầu, ít nhất vào lúc đại thảm sát loài dị hợm tiến hoá diễn ra, khái quát lên thì đây chính là tương lai. Chẳng ngoa khi bảo người nọ tựa chúa cứu thế, sự xuất hiện bao nhiêu cỗ máy sau sự vụ tử vong của nữ hoàng như thể dự đoán trước việc thế giới loài quỷ diệt vong, cài đặt sẵn chương trình "cứu độ chúng sinh" chực chờ thời khắc chín muồi. Quá mức điên rồ. Em cảm khái. Phát minh vượt xa trí tưởng tượng liên tục thu hút bản năng chú ý, tìm tòi, khám phá phương cách vượt trội tới lúc Ray di tay trên mặt chữ nổi, sôi sục phán đoán, bất giác hiếu kì mà thuận miệng đọc thành tiếng:

"Liên kết, các khoang, mười năm, In... cande... scent."

Em nhớ bạn bè em, Emma, Don, Gilda... Người tình em, Norman. Trong mấy giây phút thời gian ngưng đọng, khuynh hướng đối chọi thường trực nơi Ray trỗi dậy trước mối đe doạ khiến em nhung nhớ tất thảy tình yêu của chính mình đương cầm tù trong vòng xoáy suy luận. Như bấy nhiêu cơn lốc đánh tan mọi thứ chắn ngang nó. Tự nhủ chối bỏ càng làm ta cần nhiều, thèm nhiều dần dà tựa chiếc bụng không no. Lâm nguy khiến con người ta yếu đuối, biết thế nhưng không sao dừng cảm xúc trào dâng xúc động tột cùng. Trong mấy giây phút thời gian ngưng đọng, bất tận vô ngần, dư âm tin tít báo hiệu ngân dài ở khối óc, làn khói trắng bay toả mê hoặc cõi lòng, nụ cười phong nhã, tinh khôi dẫn dắt sự quyến rũ nồng nàn qua muôn lối giữa sắc đỏ tươi nhuộm đẫm khuôn trời. Xác sinh vật biến dị ngả rạp. Im lìm. Ừ thì, Ray nhớ Norman. Bàn tay ươn ướt em nắm chặt cách đây không lâu, ấm áp mà tựa thể thiêu đốt mỗi phiên chạm vào, em sao thinh thích, nhè nhẹ nâng niu bôi lên má dải máu nóng hôi tanh sống động, sự lo lắng liền bốc hơi, em tan như nước, bốc hơi.

Không nhớ cũng là một cách nhớ. Lừa dối chỉ khiến bản thân thêm hèn kém, ti tiện. Nếu chót dại, mười năm cho tới ngày thoát thân, mười năm cho đạt khúc tự do tinh quái rồi tiến thẳng vô xiềng xích mới, Ray đợi nổi chăng? Em không tìm được họ trong những tích tắc cuối cùng, cũng chẳng kiếm thấy bóng dáng mọi người nơi tâm trí, hết thảy sót lại, bức hình do chính em chụp buổi nắng chiếu rạng ngời, sự ngỡ ngàng của Emma hôm ấy giống y chang thời điểm cô ngừng bước, quang cảnh mở ra, thảng thốt choàng tỉnh hiểu mình chẳng đủ sức mạnh thay đổi bất cứ quyết định nào. Quỷ sẽ phải chết. Từ đó, cô luôn cúi đầu, còn cậu? Đáng lẽ, Ray nên khắc ghi. Giả không nhầm, Norman đã vỡ vụn. Thoả mãn, hạnh phúc ngập ngụa phần em khắc đấy, vô tư lự nối thành dây thành hình trói buộc tư tình cùng khoái cảm dâng tràn khủng khiếp. Em tin cậu, cậu đáp lại mong ước. Thành quả cấu tạo liên kết. Nhưng bây giờ, Ray mới hối hận. Em yêu cậu sâu đậm và đã đau trong khoảnh khắc đó và duyên phận thực bất hạnh. Nó bắt em trả giá lỡ lầm ích kỷ bằng chính khoảng thời gian em hôn mê, tứ chi tê liệt, thần kinh rã rỡi, dư mỗi bộ não hoạt động song láo lếu, đú đởn. Giá em sở hữu sức lực cắn lưỡi tự sát ngay vì Norman chẳng hiện hữu nữa, vạn cử chỉ, hoa môi trở nên nhạt nhoà đau đớn chỗ ý thức quý báu nay mông muội, ngu si. Ray quên mòn quên mỏi, quên em, trí lực buông thả, chết thảm qua cú ngã quỵ tư tưởng.

Tám mươi mốt bốn tám mươi. Em không thấu cớ gì em hành động tàn nhẫn. Từng nhịp từng hồi, day dứt tiếp tục nhộn nhạo triền miên. Ray thốt nhiên sợ mai kìa biển xanh mang bộ điệu lạnh lùng. Tám mươi hai năm sáu không. Cậu trai trẻ mười bảy với tiềm thức câm điếc, với trái tim mù loà chưa từng cam chịu đầu hàng số phận đang bất lực mò mẫm kiếm tìm rất lâu dáng vẻ trìu mến thuộc về riêng người thương. Chàng ta cóc quan tâm trí óc phải liên tục đào bới mệt nhừ, tồn tại hy vọng là chẳng chịu khuất phục trước ý nghĩ rằng kỷ niệm chàng coi không khác nào báu vật từ từ chút một biến mất sạch sẽ. Rõ ràng, ngoài hơi ấm mười ngón đan xen, sự ngọt ngào hy hữu, hết thảy đều biền biệt cả. Thoáng chốc, Ray nhìn ra cái hèn hạ em thường hay khinh bỉ sớm nhuộm bẩn tâm hồn em tự thuở nào. Man dại, đoạ lạc kèm khí mê lan toả làm Ray quay cuồng và em rực rỡ như thể một con quỷ đói khát. Em trở lại thành cá thể bậc cao nhất, cũng là cá thể sơ khai, nguyên thuỷ nhất. Cứ vầy, vẻ tươi trẻ vẫn giữ nguyên, cao lớn hơn thay thế tế bào tinh thần héo rũ, già cỗi vì cách kinh thần lọc lừa cơ bản luôn đặc biệt hữu hiệu.

Thì sao?

Ray muốn gặp cậu.

Là mọi thứ ước ao trước canh mà địa chấn đột ngột diễn biến.

05.

"Tiếng kêu đỏ thẫm vang xa vợi. Ngẩng giấc mời khoảng không đến đây. Trơ trọi.
Ngước trông quá chừng đất long, trời nứt, nhà hệt vứt, không bóng ai.
Đáp da trần, tê tái. Rỗng tuếch tâm tưởng.
Gọi hồn xuống, lê lết chầm chậm. Kệ tôi. Mặc tôi. Thế giới chất chứa điều vô cùng quan trọng."

Đi một vòng lại quay về điểm ban đầu. Như thế nào? Nhân loại lặn trong biển cháy. Hòn lửa đắm trong bể im câm. Như thế nào? Màn đêm thăm thẳm đong ngập thành phố, bất chợt vụt sáng lấp lánh tựa chong muôn vàn ánh đèn. Một dáng hình quen thuộc lướt nhanh như gió. Một âm thanh leng keng nhịp nhàng như thể chuông rung. Không nhận ra ai, ở đâu nhưng ngoái gọi. Một tiếng gọi kỳ diệu, khôn thiêng.

"Norman."

Kể từ lúc ấy, ngàn vì sao băng hiền từ chảy xuống, rơi đầy mặt,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top