Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Chẳng phải anh ta quan tâm, chăm sóc đến móng tay hơn cả mình không phải chứ ? Kim Nak Won, nhớ đến móng tay ngắn của Park Mok Hwa , ngồi trên ghế sofa trầm giọng rên rỉ

Cho dù bây giờ đi nữa tôi đã nghĩ đến việc sẽ ra giúp cửa hàng cùng với nhau nhưng nghĩ đến giọng điệu thờ ơ của anh ấy khiến tôi đến cảm giác thèm ăn cũng không có

Giống như móng tay tự mọc theo thời gian , có thể hơi cồng kềnh nhưng bạn để yên , tưởng nó dính vào bên mình nhưng đến một lúc nào đó trở nên phiền toái thì bạn cứ cắt đi  . Kim Nak Won , người đã hướng đến lối suy nghĩ tiêu cực trong một thời gian dài , đã chết lặng khi nhận ra bản thân mình đang so sánh mình với một cái móng tay chứ không phải là một con người hay đồ vật , do nỗi lo lắng sâu xa về Park Mok Hwa

Vì lý do này nên tôi muốn ra ngoài làm các nhân viên trực đêm cảm thấy bất an 

Tuy nhiên , tôi không thích vì nó dường như là bằng chứng cho hoàn cảnh khốn cùng của tôi , tôi rơi vào hoàn cảnh tồi tệ ngay cả trong những ngày nghỉ lễ vì không có ai ở nhà cùng

Đã lâu rồi tôi không nghĩ đến việc đi thăm họ hàng và chọc ghẹo họ . Một trong những sở thich của tôi là đến thăm nhà họ hàng hàng năm vào những ngày nghỉ lễ và chọc ghẹo họ . Tuy nhiên , vì tôi đã bỏ lỡ thời gian trong lễ Trung thu vì nói về công việc khẩn cấp nên tôi không muốn đến muộn và chọc tức người dì khó tính của mình

Đúng vậy

Việc làm phiền ai đó là việc cần đến năng lượng

Năng lượng tối ưu hóa để làm phiền người khác của anh ta thật đáng  kinh ngạc , nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi sự thàng thật của Park Mok Hwa

Nội tâm Kim Nak Won nghiến răng nghiến lợi với Park Mok Hwa , người buộc phải rời đi mà không thèm liếc nhìn anh ta một cái 

Được rồi. Còn mông đợi cái gì nữa chứ 

Vì tôi ủ rũ nên trái tim tôi có vẻ cũng bị ủ rũ

Ngay từ đầu , thật vô lý khi hy vọng rằng Park Mok Hwa sẽ đọc được điều gì đó từ cuộc phản đối im lặng . Lẽ ra tôi nên cân nhắc diều đó ngay từ đầu , nhưng tôi đã lãng phí thời gian mà không có lý do . Nếu có thể giúp đỡ thì bạn có thể làm khách hàng và đi chơi ở quán cà phê cả ngày cũng không sao

Đó là lúc tôi đang nghĩ đến việc đứng dậy

" .... Cậu không về thăm nhà à ?"

Vào lúc đó Park Mok Hwa đã lên tiếng 

Đáng giá từ việc anh ấy không rời đi ngay và nói chuyện với tôi vì ly sdo nào đó , tôi đoán nah ấy vẫn còn lo lắng . 

Kim Nak Won người đã thoải mái hơn một chút đã gác lại những gì anh ấy định tranh luận và bình tĩnh trả lời tất cả 

" Tôi đã gọi điện thoại rồi"

Tôi cảm thấy tốt hơn một chút khi nghĩ rằng anh ấy có quan tâm về việc này . Kim Nak Won trở mình trên sofa . Nhưng đáng ngạc nhiên là sự quan tâm của Park Mok Hwa không dừng lại ở đó

" Dù vậy thì hôm nay là ngày nghỉ lễ mà cũng không cần phải gặp mặt nhau sao "

Kim Nak Won đứng dậy và tự hỏi có chuyện gì đang xảy ra , liêc  nhìn Park Mok Hwa , nhung không có gì đáng chú ý trên khuôn mặt cứng ngắc của anh ta ấy cả 

" Tất cả chúng tôi đều sống ở Seoul nên chúng tôi gặp nhau thường xuyên"

Thật vui khi thấy anh chàng này tỏ ra quan tâm như vậy , nhưng tôi lại cảm thấy lo lắng vì không biết anh ta đang nghĩ gì hay hỏi gì 

" Sao vậy ? Có lý do gì khiến tôi nhất định phải đi không ?"

Khi tôi không trả lời và hỏi một cách khó chịu, Park Mok Hwa đã dừng việc đeo giày và quay lại nhìn

Khi ánh đèn màu cam bật lên trong hành lang tối tăm, khuôn mặt tối sầm của anh ta được chiếu sáng như thể bởi một chiếc đèn sân khấu . Khi vô tình nhìn vào khuôn mặt cứng rắn , với đôi mắt một mí mạnh mẽ , ngay cả Kim Nak Won người mà nhìn Park Mok Hwa hằng ngày , đôi khi cũng nghĩ rằng anh ta trông giống một tên côn đồ

Ngày xưa  sở dĩ anh quyết định cái gì phù hợp với mình thì chắc chắn là do khuôn mặt đó . Lưng thẳng , bờ vai như tạc từ đá , gương mặt kiên định

Quả nhiên phải làm cho nó nhẹ nhàng thêm mộy chút nữa

Giống như mộy người bình thường

Quên mất rằng cách đây một năm rưỡi , anh đã cố gắng đuổi anh chàng đó ra khỏi Phương Đông nơi có đàn bò điên , nghĩ rằng anh ta đang mang trong mình một tính cách không phù hợp, Kim Nak Won đã nghĩ khiến tính cách cách anh ta trông giống một người bình thường chứ không phải là một cựu xã hội đen 

Chính lúc đó , Park Mok Hwa một lần nữa hỏi một câu hỏi bất ngờ

" Cũng không cần phải làm lễ cúng luôn à "

"......"

Trong ví dụ cụ thể đó , Kim Nak Won đột nhiên nhận ra tại sao anh ta lại hỏi như vậy khi anh ta định đi ra cửa hàng 

Trước khi kỳ nghỉ bắt đầu , tôi đã rất khó chịu với  anh ấy vì cứ bất chấp đi làm dịp lễ Trung Thu 

"Những nhân viên có tội gì vì không thể về nhà vào ngày lễ vì anh cơ chứ . Những lúc như thế phải về nhà làm lễ cúnng và nhìn mặt nhau và nghe những lời khen ngợi . Hãy để tôi thực hiện nghĩa vụ như một người bình thường "

Vì vậy , hãy tạm dừng cừa hàng và đi chơi. Đây chính là ý nghĩa của nó 

Các nhân viên nhìn tôi với vẻ mặt như có gì muốn nói . Đó chính là khuôn mặt mà họ đã thấy khi tôi nhất quyết đòi đi nghỉ hai tháng trước 

Việc đi nghỉ là việc nhất định phải làm nhưng vì ghét nhìn thấy việc Park Mok Hwa do dự nên tôi đã chưng ra cái biểu cảm hai mặt đó 

Mấy đứa à , có thể làm điều đó một lần nhưng không thể làm được lần hai. Đó là lúc Kim Nak Won mỉm cười khoe hàm răng và suy nghĩ xem phải làm gì Park Mok Hwa đã xử lý tình huống tồi tệ nhất có thể

" Vậy để mấy đứa nghỉ , tôi làm việc là được "

Lẽ nào anh ấy đang quan tâm đến câu chuyện lúc đó ?

Kim Nak Won nhìn Park Mok Hwa 

" Vì toàn phải nghe mấy lời cằn nhằn"

Tôi cảm thấy tự tin ở những lời cuối cùng. Tôi không thể tin được, những 'việc cần làm ' trong câu "làm việc của cậu đi " mà Park Mok Hwa nói là nghĩa vụ của một người bình thường như anh ấy đã nói 

Kim Nak Won cười lớn

" Đó là câu chuyện của mấy người bình thường"

Sau đó , khuôn mặt Park Mok Hwa hơi cứng lại . Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không thốt nên lời của anh ấy , tôi có cảm giác  như thể đang biết anh ấy đang nghĩ gì

Có vẻ như anh ấy nghĩ rằng mối quan hệ của tôi với gia đình không tốt hoặc có chuyện gì đó đến kức không thể về nhà . Kim Nak Won nhanh chóng xua tay 

" Này , nhà tôi không giống như mấy ngôi nhà xuất hiện trông mấy bộ phim drama đâu"

"......"

Tuy nhiên ,sự nghi ngờ trong mắy nah ấy vẫn không biến mất . Kim Nak Won , người không  biết anh chàng này đang có trí tưởng tượng này đã suy nghĩ đến mức nào vẫy tay khi kể lại chi tiết thông tin các nhân của  mình

" Đúng là họ giàu có nhưng ngoại tình , đã ra ở riêng , sắp ly hôn và trước hết bố ruột , mẹ ruột của tôi , họ còn sống và chung sống với nhau và sau khi chuyện đó kết thúc , mối quan hệ của họ khá tốt . Vì sợ phải chia tài sản nên không thể ngoại tình một cách lộ liễu"

Sau đó Park Mok Hwa im lặng một lúc 

Park Mok Hwa , người dường như đang kiểm tra xem nó có phải là thật hay không , hơi cau mày và nói

"... Nhưng tại sao cậu lại....?"

Và Kim Nak Won đã nghe thấy câu nói đằng sau " bộ dạng như vậy " với một âm thanh rất nhỏ . Để cô đọng lời nói của Park Mok Hwa thì nó như sau 

Bố mẹ tôi hòa thuận , nhà tôi giàu có , tại sao lại có bộ dạng như vậy 

Kim Nak Won kêu lên "Hử"

Nếu không phải là Park Mok Hwa đã nói điều này, tôi sẽ vui vẻ và nói những câu như " Ngày nay , những kẻ bất lương chỉ có cơ hội ăn khi có một chiêx thìa vàng trong miệng " hoặc như là " Có muốn nếm thử hương vị của việc thở thành một kẻ bất lương lớn lên trong một ngôi nhà tử tế ?"

Đúng , tôi đã sai lầm khi không nói cho anh ấy biết về điều đó cho đến tận bây giờ 

Kim Nak Won sẵn sàng thừa nhận lỗi lầm của mình 

" Hãy suy nghĩ theo cách bình thường . Ai sẽ là người cằn nhằn tôi chứ?"

Park Mok Hwa cũng ngay lập tức chấp nhận những lời đó 

Nhìn thấy Park Mok Hwa gật đầu Kim Nak Won nhìn và cười nhe răng 

Anh ấy e ngại khi gia đình e ngại anh ấy , nhưng anh ấy không bao giờ bị gia đình, họ hàng làm nhụt chí

Sẽ không có nhiều người có khả  năng vượt qua anh ta về việc đâm chọc người khác . Điều này thậm chí còn hơn thế nữa trong lĩnh vực cằn nhằn được ngụy trang dưới lời tử tế

Có lẽ là khoảng 2 năm trước . Lần cuối cùng tôi ghé thăm nhà họ hàng . bác cả của tôi , người đã năn nỉ toi rất nhiều bằng việc kể cho tôi nghe về việc người chị họ không học hành , không bằng cấp không công việc đến nỗi cuối cùng cô ấy phải nằm trên giường đau đớn. Có lẽ do hậu quả của việc đó nên lần này tôi đã am thầm thăm dò xem có nên thông qua mệ hay không

Tôi nghe mẹ tôi nói rằng bà cảm thấy rất nhẹ nhõm khi nghe tôi viện cớ rằng tôi phải đi  làm 

Nhưng việc từ chối đi chơi chỉ vì việc đó thật vô lý và viển vông 

Khi Kim Nak Wonn bước ra với điều như vậy anh chàng dường như bắt đầu lo lắng

" Thông thường , khi những lúc như thế xảy này xảy ra , những thứ như con của ai đó đang học lớp mấy , họ sẽ học trường đại học nào , họ có việc làm hay không , khi nào họ kết hôn , những thứ như thế sẽ xuất hiện , như một lời khen ngợi . Mặc dù gia đình chúng tôi có nhiều chuyện tranh giành thừa kế hơn "

Kim Nak Wonn lần đầu tiên giải   thích về gia đình mình

"Ừm . Cách đây không lâu tôi có nghe thấy về việc tôi phải chuẩn bị kết hôn nhưng nếu tôi thật sự kết hôn , có lẽ mẹ tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Tôi được thừa kế một tòa nhà từ ông nội và mẹ tôi chịu trách nhiệm quản lý nó . Đã mấy năm rồi tôi không để dành tiền tiêu vặt cho bản thân , nhưng số tiền như vậy còn khó cắt hơn . Bây giờ đến rồi từ bỏ có được không ?"

Kim Nak Won cười khúc khích

"Bố tôi tuy rằng là con út nhưng ông  nội lại quý tôi đến mức đã nộp một khoản thuế thừa kế khổng lồ và để lại tòa nhà cho một mình tôi . Gia đình bác cả rất là tức tối . Mẹ tôi đã nhận rồi dùng tòa nhà đó nên lần nào chạm mặt với bác cả cũng tóe lửa"

Nó có vẻ giống như một câu chuyện từ đất nước khác nên Park Mok Hwa ngơ ngác nhìn .Trong khi đó , Kim Nak Won  đang mỉm cười và tự tin nói thêm

" Tôi không đi nên có lẽ bác cả chắc hẳn là tươi tỉnh lắm . Lần lễ nghỉ trước tôi không đến chắc cũng thích chết đi được . Có lẽ lâu lắm rồi mới được chơi bài Hwa Tu. Lần trước tôi đã nói rằng nếu để bài Hwa Tu đập vào mắt tôi thêm một lần nữa thì hãy đến phòng tạm giam vì cờ bạc bất hợp pháp để họp mặt gia đình "

".............."

"Năm nay , tất cả họ hàng của tôi đều tổ chức một kỳ nghỉ lễ thực sự . Mọi người đều miễn cưỡng cho tôi đến , nhưng tôi không đến thì đó chẳng phải là một điều tốt sao "

Liệu có thể tự tin nói rằng ' mọi người đều ghét tôi ' một cách như thế không ?

Dù đã lâu rồi nhưng vào những ngày lễ tết , gia đình chú tôi luôn lái xe đến nhà của bác cả để làm lễ cúng tổ tiên . Bây giờ tôi mới biết đó không phải là nhà của anh cả . Nhưng thời đó có nghĩa là nhà của chú tôi. Tôi nhớ đã đi theo anh ấy vài lần khi tôi codn rất bé

Tuy nhiên , từ khi anh bắt đầu lớn lên , chú anh luôn cho anh tiền tiêu vặt và bảo anh ở nhà . Mãi sau này tôi mới nhận ra đó là do lộ trình của ông ấy không rõ ràng khi cố gắng thực hiện các nghi lễ tổ tiên.

Anh nghĩ rằng một ngôi nhà bình thường có nghĩa kà đến nhà họ hàng vào những ngày nghỉ lễ , giống như nhà chú của anh , và cằn nhằn anh học hành như chị gái Hayeon từng phàn nàn nàn > Mỗi lần Hayeon hỏi tại sao chỉ có mình anh nghỉ ngơi ở nhà và anh cũng muốn hỏi như vậy nhưng chú đều không đưa ra câu trả lời cụ thể nào mà chỉ đưa Hayeon lên xe , nói rằng đó là những việc anh thường làm vào ngày nghỉ lễ

Thế nên khi Kim Nak Won nói vậy , anh mới chấp nhận . Tết vừa rồi cậu ấy không thể đi được vì bị thương ở tay nên lần này cậu ấy sẽ phải đi 

Tuy nhiên , không thể nói được lời nào trước anh chàng tự tin nói rằng mọi người sẽ ghét tôi nếu tôi đến vào kỳ nghỉ lễ

"..... Được , tôi hiểu rồi"

Park Mok Hwa chấp nhận rằng trên thế giới có những ngôi nhà như thế này và ngôi nhà như thế kia 

Và lần đàu tiên tôi chợt nghĩ rằng mình có nơi nào đó để đi vào dịp nghỉ lễ .

"Chị có lẽ đang ở một mình"

Sau đó , khuôn mặt của Kim Nak Won nhăn lại một cách kỳ lạ " Cái gì ? Kim Jeong Ae ?" Sau khi nghe lại câu hỏi , Park Mok Hwa nhận ra rằng mình đã thờ ơ từ lâu 

Có lẽ chị sẽ tiếp tục sống một  mình

Trong lúc đó tôi chưa bao giờ tìm đến chị vào kỳ nghỉ lễ. Việc không đến vào kỳ nghỉ lễ vì thường xuyên gọi điện thoại và gặp nhau không khác một chú nào so với những gì Kim Nak Won đã nói lúc nãy . Quả nhiên dù ở nhà một mình hay ở đâu đi  nữa cậu ấy cung xkhoong cảm thấy trống tari và cô đơn 

Cả tôi và chị đều không có bố mẹ và họ hàng thân thích . Tôi cảm thấy có lỗi vì chưa bao giờ nghĩ đến việc đến việc chúng tôi có thể tìm thấy nhau

"Cậu nói đúng . Có lẽ tôi không nên kinh doanh vào ngày như thế này "

Mặc dù tôi không thể chấp nhận việc đi chơi một cách bừa bãi nhưng cậu ấy đã đúng một điều . Dù sao việc tìm đến vào ngày nghỉ lễ cũng là một nghĩa vụ

"..... Anh đang bảo tôi đến chỗ Kim Jeong Ae ngay bây giờ à ?"

Mok Hwa , người nhìn thấy khuôn mặt của anh chàng càng trở nên méo mó một cách tinh vi hơn. Tôi hiểu rằng anh ấy không cần phải đến nhà mình nhưng không có lý do gì để cậu ấy đi theo mình cả 

"Cậu ở nhà đi "

Sau đó , cậu ấy nhăn mặt . Đó là lúc Park Mok Hwa dừng lại, tự hỏi liệu cậu ấy có cảm thấy như mình đang để cậu ấy một mình như trước đây hay không . Kim Nak Won nghiến răng và bật dậy khỏi ghế sofa 

"Nói cài gì vậy ? Đi cùng nhau đi mà "

"...... Được rồi" 

Park Mok Hwa ngoan ngoãn gật đầu " Vậy đi vào trong rồi đợi một lát nhé " cậu ấy nói và đi vào phòng tắm , từ trong phòng tắm vang lên một âm thanh vo ve kỳ lạ xen lẫn tiếng nước . Lẽ nào không phải đang rửa mặt mà là đang chửi bậy đấy chứ. Đó là lúc Park Mok Hwa đang băn khoăn không biết có nên bảo cậu ấy ở nhà nếu cấu ấy ghét đến như vậy

Anh chàng lập tức bước ra với vẻ mặt sạch sẽ

" Đi thôi. Ạnh nên gọi điện thoại đến đó trước đi . Trên đời này không có một ngôi nhà phụ nữ nào có thể đến được nếu đến ngay lập tức"

Cậu ấy có thái độ kiên quyết , như thể sẽ không để mình yên trừ khi cậu ấy đi cùng

Park Mok Hwa gật đầu và nói " Tôi hiểu rồi" 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top