Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Phần I: Kiếp 1 – 22

Chương 1

Trong kiếp đầu tiên, tôi thực sự chẳng biết gì.

Phải mất hơn một năm tôi mới nhận ra mình đã trở thành Rosalite từ tác phẩm kinh điển trong tất cả các tác phẩm kinh điển, 'Asterion Đêm Xanh Đầy Sao'.

Đó là một cuốn tiểu thuyết đồng tính nam đầy drama lố bịch, tàn phá và đôi khi là những tội ác rõ ràng (được cho là vì đam mê).

Phải mất thêm hai năm nữa tôi mới nhận ra mình chính là chị gái của nhân vật chính, Asterion.

Cơ mà, đó không phải lỗi của tôi!

Sao mà tôi biết được việc Asterion là một phần của nhà Công tước chứ?

Người ta luôn gọi cậu ấy là 'Rion', và cậu ấy sống trong khu dành cho người hầu. Cậu ấy thậm chí còn làm việc trong điền trang, giống như bất kỳ người hầu nào trong Vương cung.

Chỉ hai năm sau khi tôi trở thành Rosalite, Rion đã chính thức trở thành thành viên của nhà Công tước.

Cha tôi, Công tước, không thể đứng yên và để em họ tôi – một tên Tử tước ất ơ nào đó – liên tục ngược đãi Rion.

Sau tiếng búa đập, quý ngài em họ đã bị đày ải, và Rion đã trở thành con hợp pháp của Công tước.

Từ đó trở đi, ừm... tôi đã nghĩ nó sẽ giống như bất cứ cuốn tiểu thuyết lãng mạn đồng tính nam nào khác.

Có bối rối không á? Hỏi thừa vậy.

Một ngày nọ ở kiếp trước, tôi chợt nhận ra việc dọn dẹp những mảnh vụn trên giường thật rắc rối, nên tôi đã qua phòng thằng em mình, leo lên giường nó với một túi khoai tây chiên béo ngậy, vừa nhét đồ ăn vặt vô miệng vừa lướt cái máy tính bảng.

Đó là khi tôi vô tình ngã khỏi giường, bị đập đầu, và tỉnh dậy với thân phận Rosalite.

Kể từ đó, tôi đã bỏ đi một vài thứ. Tôi đã giải phóng bản thân khỏi nỗi ám ảnh với Internet.

Cuối cùng, những cơn tăng động ma quái mà tôi gặp phải khi không có điện thoại thông minh đã dừng lại sau khoảng hai năm.

May thay, điều kiện ở môi trường mới của tôi có thể sống được – có sẵn bồn cầu xả nước và nước nóng (có thể vì nhà chúng tôi giàu sụ).

'Asterion Đêm Xanh Đầy Sao' là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng, nên tôi không cần phải đi đâu xa để tìm một pháp sư hay một kiếm sĩ.

Thật may khi thế giới này cung cấp khá nhiều thứ giải trí.

Việc chứng kiến Rion phải chịu đựng sự quấy rối không ngừng từ những người đàn ông khác đã trở thành chuyện thường tình sau vài năm.

'Ha. Ngẩng cao đầu lên, Rion.'

Khỏi phải nói, tôi không tương tác nhiều với cậu ấy, nhờ vào câu chuyện 'chị em kế'.

Các thị nữ của tôi luôn nói rằng tôi không nên thừa nhận cậu ấy, vì cậu ấy chỉ là một đứa con hoang được sinh ra bởi Công tước và một người đàn bà có xuất thân thấp kém.

Thế nhưng, từ trong thâm tâm, tôi vẫn cổ vũ cậu ấy.

'Mạnh mẽ lên, Rion– mặc dù tất cả những gì đang chờ cậu chỉ có bi kịch, drama, và cái chết vô nghĩa. Cơ mà, hãy mạnh mẽ lên.'

Tôi biết kết cục.

Một cuộc đời bắt đầu bằng việc bị em họ cưỡng dâm cuối cùng lại kết thúc bằng cái chết.

Trong tuyệt vọng, sau sự quấy rối không ngừng nghỉ từ người đàn ông, Rion đã tự kết liễu ở tuổi 20.

Đó là kiểu kết cục mà ngày nay sẽ bị ném đá.

Thực ra thì, không– có lẽ hồi trước cũng bị chỉ trích dữ lắm.

Dù bằng cách nào thì, kệ đi. Đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết cũ thôi mà?

Ngoại trừ vào ngày Rion tự kết liễu, tôi đã trở lại tuổi 16.

Tức là, tôi đã quay lại ngày đầu tiên làm Rosalite.

Cứ như thế, tôi đã trở nên bất lực.

***

Kiếp thứ hai, ban đầu tôi đã từ chối hiện thực.

Cuối cùng, tôi quyết định bình tâm và chấp nhận hoàn cảnh của bản thân bằng cách tự tẩy não nhẹ.

Tôi biết dạng này. Có một tiền đề tương tự trong một cuốn tiểu thuyết mà tôi từng đọc.

'Mình chỉ cần phải làm người tốt và ngăn cản cái chết Rion. Khi đó mọi người và bà nội của họ sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau nhỉ?'

Nên tôi đã nuôi dạy Rion với sự quan tâm và yêu thương.

Cậu ấy vẫn chưa bị xâm phạm nên tôi đã túm lấy kẻ suy đồi đã liên tục quấy rối cậu ấy và đè bẹp tên đó, gọi cậu ta là thằng chó đẻ và tên đồi bại.

Tôi đã ôm và an ủi Rion, thậm chí còn chủ động yêu cầu Công tước chấp nhận Rion là thành viên chính thức của gia đình.

Trong khi đó, tôi cho cậu em trai ăn nhiều món ngon, giúp em nó phát triển các mối quan hệ lành mạnh và chăm sóc cậu ấy như một chú cừu yêu quý trên cánh đồng của mình.

'Đúng vậy. Tôi là người chăn cừu và cậu là con cừu của tôi. Tôi sẽ dẫn cậu đến hạnh phúc thiên thu vạn kiếp.'

Tôi đã sàng lọc tất cả các loại nhân vật và tìm ra nhân vật tốt nhất để tác hợp cho Rion, trong khi loại bỏ những kẻ theo đuổi khác.

Đó là một kiếp tốt đẹp. Tôi đã là một người chị hết nước chấm, đúng ra là một người mẹ vĩ đại ha.

Nhưng, ngay khi tôi gả Rion đã được nuôi dưỡng tuyệt vời cho một con ngựa giống cũng lộng lẫy không kém và lau nước mắt trong buổi lễ của họ, một tên khốn nạn mà tôi đã loại bỏ đã đâm Rion, rồi chính gã ta đã hét lên những điều vô nghĩa về việc gã ta thà chết với Rion như nào còn hơn là sống xa cậu ấy.

"Tiên sư thằng khỉ–"

Trước khi kịp nói hết câu, tôi một lần nữa trở thành Rosalite 16 tuổi.

Thế là, kiếp thứ ba của tôi bắt đầu.

***

Kiếp thứ ba, tôi tập trung vào việc huấn luyện Rion. Nếu cậu ấy có thể tự bảo vệ bản thân thì đã không gặp phải kết cục bi thảm như vậy.

Tôi đã dành cả ngày để dạy Rion đấu tay đôi và ma thuật.

Sau khi thảo luận với vô số gia sư, tôi phát hiện Rion hoàn toàn không có năng khiếu về ma thuật.

Thấy có dạy cũng chẳng được gì, tôi bỏ qua phần ma thuật luôn.

Rion đã được huấn luyện nghiêm ngặt với những gia sư được tôi và Công tước tuyển chọn kỹ lưỡng, và cậu ấy đã trở thành một kiếm sư vào sinh nhật 20 tuổi của cậu ấy.

Sau đó cậu ấy lao vào choảng nhau với một kẻ mạnh hơn rất nhiều, và Rion đã phải chịu một thất bại nặng nề.

Dĩ nhiên, vì đây là một cuốn tiểu thuyết đồng tính nam, anh chàng mạnh hơn đã bắt đầu theo đuổi cậu ấy, lải nhải về việc một bông hoa được khao khát nhất khi nó dễ bị tổn thương.

Tức giận trước những nước đi không ngờ tới, Rion đã đấu với anh ta một lần nữa, lại thua, và còn bị đối thủ cưỡng hôn.

Cậu ấy tuyên bố mình không thể sống với sự sỉ nhục này và đã tự đăng xuất.

"Bà nó, đừng!" Tôi hét lên khi thấy cơ thể vô hồn của cậu ấy, "Sao em lại yếu đuối thế hả? Ta–"

Và tôi đã trở thành Rosalite 16 tuổi trước khi có thể lại nói xong.

Tôi muốn khóc. Chẳng lẽ tôi đã lãng phí 15 năm?

***

Kiếp thứ tư, tôi bắt đầu quản lý Rion một cách toàn diện hơn.

Tôi đã cho thằng em họ đằng nào cũng phạm tội cưỡng dâm kia đăng xuất và xoá nó khỏi hộ tịch.

Tôi đã cống hiến hết mình cho Rion trong khi cậu ấy được huấn luyện bởi một huấn luyện viên chiến đấu trong quân đội.

Tôi được cam kết là sẽ được thấy cậu ấy trở nên mạnh mẽ và có thể tự vệ.

Tôi không biết cậu ấy có phát triển tâm lý mỏng manh không vì cậu ấy chưa từng trải qua thất bại – ít nhất là trong kiếp này – nên tôi đã ghi danh cậu ấy vào đoàn hiệp sĩ.

Vào ngày cậu ấy tròn 20 tuổi, tôi đã nhận được di vật của cậu ấy và biến trở lại thành Rosalite 16 tuổi.

Đến kiếp thứ năm, tôi cảm giác dù có như nào thì cậu ấy cũng sẽ ngỏm thôi.

Nghĩ kiểu gì cũng chết nên tôi đã bỏ cuộc. Tôi chỉ làm vừa đủ để cậu ấy không bị tổn hại.

Như thường lệ, đàn ông kéo đến chỗ cậu ấy, và khi cậu ấy giới thiệu từng người theo đuổi mình với tôi, tôi chỉ lịch sự chào hỏi và không nói gì thêm.

Tôi chắc chắn đằng nào cậu ấy cũng sẽ tạch ở tuổi 20. Hoặc là tôi nghĩ vậy.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, và tôi để bản thân lạc trôi một cách lơ đãng.

Một ngày nọ, tôi thức dậy và nhận ra hôm nay là sinh nhật thứ 21 của Rion.

'Vãi chưởng.' Tôi nghĩ, 'Có lẽ lần này cậu ấy sẽ sống hết kiếp này!'

Tôi vui mừng đến mức nhảy ra khỏi giường và chạy đến ôm cậu ấy thật chặt, nước mắt chảy dài trên mặt tôi.

'Em trai thân yêu của chị, Asterion, chị rất biết ơn vì em còn sống!"

Và rồi quý ngài Bạn Trai đến gần chúng tôi, ca thán rằng Rion không yêu gã ta vì tôi có mặt ở đây. Gã ta rút ra một con dao, tính lặng tôi một lỗ nhưng Rion đã nhảy tới trước và thế chỗ tôi ở mũi dao.

"Miễn là chị an toàn." Cậu ấy ríu rít, máu chảy ra từ miệng.

Cậu ấy đã chết trong vòng tay của tôi, nhưng tôi rất vui mừng – điều quan trọng duy nhất là cậu ấy có thể vượt qua sinh nhật thứ 20 đáng nguyền rủa của mình hay không.

***

Bắt đầu từ kiếp thứ sáu, tôi tập trung vào việc rèn luyện bản thân.

Tôi cảm thấy mình có thể thành thạo việc nuôi Rion đến tuổi 20 nếu tôi làm điều đó thêm vài lần nữa.

Nếu tôi trở nên mạnh mẽ hơn, cậu ấy sẽ không cần phải chết để bảo vệ tôi.

Việc rèn luyện thể chất vô vọng rồi – tôi sẽ trở lại điểm xuất phát nếu tôi chết, nên thay vào đó, tôi tập trung vào việc nâng cao khả năng ma thuật của mình.

Tôi đã tăng bậc, tri giác và ghi nhớ các câu thần chú để kiến thức sẽ ở lại với tôi nếu tôi quay lại tuổi 16.

Tôi chỉ có thể sử dụng một thuộc tính duy nhất, nên tôi khá kém cạnh so với các pháp sư có thể sử dụng nhiều nguyên tố.

Điều đó nói lên rằng, thuộc tính của tôi khá là hiếm.

Lôi thuật như của tôi có sức tấn công đặc biệt và nhiều ứng dụng khác nhau. Tôi còn có thể điều khiển từ tính để vô hiệu hoá đối thủ có vũ trang.

Cố vấn của tôi nói với tôi rằng tôi là độc nhất, vì chỉ có những người bị sét đánh khi còn nhỏ mới có sức hấp dẫn mạnh như vậy.

Tôi thì cho rằng là do kiếp trước tôi có niềm đam mê mãnh liệt với các thiết bị điện tử.

Tôi nhiệt tình lao vào rèn luyện tại Ma Tháp. Cố vấn sẽ giúp tôi trở nên giống một chú chuột điện trong bộ phim hoạt hình nào đó.

Thật không may, tôi đã trở lại tuổi 16 vào ngày Rion bước sang tuổi 20.

Nhưng tôi không hề nản lòng.

Ngay khi tôi mở mắt ở kiếp thứ bảy, tôi đã bật dậy và nộp đơn xin làm đệ tử tại Ma Tháp.

Tôi cũng tiếp tục quá trình rèn luyện thú vị với cố vấn của mình trong suốt kiếp thứ bảy.

Xong rồi lặp lại.

Không ngờ, khi tôi đến Ma Tháp vào kiếp thứ tám và thảo luận về ma thuật với cố vấn, ông ấy đã tiết lộ việc mình đã hơn 100 tuổi. Ông ấy không còn dấu hiệu lão hoá sau khi vượt qua bậc 6, nên ông ấy nói dối rằng ông ấy đã 50.

Tôi đã choáng váng. Liệu tôi có ngừng lão hoá khi trở thành một pháp sư lão làng không? Ma thuật tuyệt cú mèo!

À, nhưng sau đấy Rion đã bước sang tuổi 20, còn tôi thì quay lại tuổi 16.

Ở kiếp thứ chín, bản thân 16 tuổi của tôi đã quay lại Ma Tháp và nghiên cứu thêm.

Ma thuật rất vui. Nó thật tuyệt vời. Tôi đã phóng điện ra khỏi tay mình!

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được niềm vui này khi học bất cứ thứ gì.

Cơ mà, đến hẹn lại lên, Rion đã chết vào ngày thứ hai khi cậu ấy bước sang tuổi 20.

Chờ đã, con bà nó! Tôi sắp lên bậc 3 rồi. Tôi không thể chết được!

'Để tôi lên bậc 3 trước khi cậu chết coi, Rion!'

Khi kiếp thứ 10 đến, cuối cùng tôi cũng trình bày được luận văn về sự hấp dẫn của thuộc tính Lôi.

Tên của tôi ở trên bìa này.

Cả Ma Tháp đã tổ chức một bữa tiệc cho tôi, pháp sư đặc biệt mà họ đã tạo ra.

Trong trường hợp các bạn không rõ, pháp sư đặc biệt đó chính là tôi. Rosalite.

Tôi được tán dương và chúc mừng, đi khắp nơi để chào hỏi tất cả những người hướng dẫn đã giúp đỡ tôi.

Cố vấn của tôi, người đã dành rất nhiều thời gian để kiểm tra và chỉnh sửa luận văn của tôi, huênh hoang bước đi quanh bữa tiệc và nói với mọi người rằng ông ấy đã nuôi dạy tôi.

Nước mắt lấp lánh trong mắt ông ấy khi ông ấy khoe khoang.Tôi bật khóc trước dòng cảm xúc dâng trào. Chúng tôi đã ôm nhau, khóc những giọt nước mắt hạnh phúc.

Chỉ đến khi tôi 16 tuổi quay lại ở kiếp thứ 11, tôi mới nhận ra những điều này không phải mục tiêu ban đầu của tôi.

Lần này, tôi tạm gác lại giấc mơ đề xuất một luận văn mới về biểu hiện của thuộc tính Lôi và trở thành một người có thẩm quyền về ứng dụng mana hiệu quả cho Lôi pháp sư.

Tôi phải cứu thằng nhóc trước đã.

Thật không may, cho dù tôi có năng lực về mặt lý thuyết đến đâu thì cũng không có cách nào để áp dụng ma thuật nếu tôi không thể đạt được bậc 3.

Lôi pháp sư lại không phổ biến. Có một số ít người tồn tại thì quá bận công việc riêng của họ để có thể giúp đỡ nghiên cứu của tôi.

Cố vấn của tôi cũng vô cùng bận và đã phải dành vô số thời gian để chỉnh sửa luận văn của tôi một cách tỉ mỉ.

Ông ấy là người đang thực hiện những nghiên cứu có khả năng thay đổi thế giới ở một giai đoạn mà tôi không thể tưởng tượng nổi.

Tôi sẽ là một sự phiền toái nếu lãng phí thời gian của ông ấy thêm nữa.

Vietsub by Ổ Novel Convert 

Đăng tại Wattpad & Vomycs

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top