Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Tôi kết thúc chuyến đi dạo kiểu mẫu của tù nhân, sánh bước với Glen và quay lại thư phòng của mình.

Sau khi lục lọi hồ sơ, tôi đã tìm một số giấy tờ mà một lính mới tuyển có thể xử lý và xếp thành từng chồng được phân loại gọn gàng.

Tôi đặt những chồng giấy lên bàn cà phê dành riêng cho khách và đưa cho Glen một cây bút, một ít giấy và một mẫu tiêu chuẩn chính thức được cả Công quốc sử dụng.

"Tôi chỉ cần hoàn thành những thứ này thôi ạ?"

Gương mặt Glen tỏ ra nhẹ nhõm khi tôi giao việc cho anh ta.

'Cái gì rứa? Anh ta thích công việc giấy tờ à? Anh có muốn nữa không, nếu như chỗ này chưa đủ?'

"Tôi thấy thoải mái về mặt thể chất, nhưng về mặt tinh thần, tôi cảm thấy rất khó chịu vì tất cả những gì tôi làm chỉ là ăn và nghỉ ngơi. Như này tốt hơn nhiều ạ."

'Tôi hiểu rồi. Anh là kiểu người thấy khó chịu khi không có việc để làm. Đấy cũng là tin tốt đối với tôi. Anh đừng lo, tôi sẽ cho anh nhiều việc hơn khi anh làm xong chỗ đó.'

"Hãy chỉnh sửa lịch trình để ta có thể xem dễ dàng, và sắp xếp lại các văn kiện điều tra dân số theo năm."

Glen hiểu ngay. Sau khi xem qua giấy tờ, anh ta lấy ra một cây thước dài. Tôi cho rằng anh ta sẽ vẽ một cái bảng, dựa trên cách anh ta trượt cây bút cùng với thước kẻ.

'Hừm, thật đáng khen!'

Một cái bảng dễ nhìn hơn nhiều so với một đống từ trên giấy.

Tôi đã kiểm điểm để không mong đợi quá nhiều ở Glen và hoàn thành phần việc còn lại của bản thân.

Khi Aster bắt đầu nhét thức ăn vào miệng tôi, tôi quyết định đã đến lúc nghỉ ngơi.

'Đã giờ ăn tối rồi sao?'

"Tất cả đã xong, thưa tiểu thư Roxburg."

'Ồ, thật à?'

Anh ta không làm việc quá nhanh, nếu xét đến việc thời gian đã trôi qua bao lâu. Tuy nhiên, tôi sẽ mãi mãi biết ơn nếu anh ta làm tốt công việc.

Tôi có thể thư giãn một lúc nếu việc điều tra dân số – tôi còn chẳng hiểu tại sao nó lại trở thành trách nhiệm của tôi – đã xong xuôi.

Nếu anh ta đã tổ chức xong những năm trước thì tôi chỉ còn việc chờ báo cáo điều tra dân số năm nay về nữa thôi.

"Xem nào..."

Việc chỉnh sửa lịch trình đúng như những gì tôi mong đợi. Anh ta đã nhặt những từ lộn xộn mà Aster đã viết nguệch ngoạc ra và sắp xếp chúng ngay ngắn trên một cái bảng.

Chỉ riêng điều này thôi đã là sự trợ giúp đủ tốt rồi, nhưng còn vụ điều tra dân số thì sao...

C-Chương trình Excel hình người!

Tôi không thể ngăn bản thân há hốc miệng và đảo mắt qua lại giữa Glen và bữa tiệc những con số trong văn kiện.

Năm được sắp xếp theo chiều ngang, các quận theo chiều dọc, và ở hàng cuối cùng, tổng dân số được viết rất tinh tế, dấu phẩy riêng ở hàng nhìn.

Anh ta thậm chí còn vẽ một biểu đồ cho thấy tiến trình thay đổi dân số để tôi dễ dàng đánh giá.

"Glen! Anh cần–"

'Không, chưa được. Bình tĩnh, Rosalite. Hãy chắc chắn các phép tính đều chính xác đã.'

"Aster, bàn tính!"

Tôi quyết định sử dụng bàn tính để tính cho nhanh.

Tôi đã xác thực rằng tổng dân số được tính bằng dân số của những năm trước.

'Chờ đã. Glen thậm chí còn không dùng bàn tính. Anh ta là chương trình Excel hình người!'

"Violet! Hãy lên đồ cho ngài Glen! Nhớ đo cả ngón tay nhé!"

"Như người muốn ạ." Cô ta trả lời. Rồi bắt đầu kéo anh ta đi.

Glen vô cùng bối rối hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra, nhưng vì tôi đang cực kỳ bận nên không đáp lời anh ta. Thay vào đó, tôi hét vào mặt Aster để lấy bút và giấy.

Glen nhìn tôi với vẻ oán giận khi Violet kéo anh ta sang phòng bên cạnh. Sau khi anh ta biến mất, tôi tập trung viết báo cáo cho Công tước.

"Aster, bỏ cả văn kiện mà Glen đã làm và mớ hỗn độn ban đầu vào tập hồ sơ đó. Lily! Gửi lời tới nhà thiết kế đã may đồ cho Aster, đồng thời mang nhà tạo mẫu tóc và làm đẹp có khế ước với Công quốc tới đây! Anh ta sẽ chăm chút cho Glen!"

'Mình nên mua loại nhẫn nào đây? Một chiếc có vòng vàng... đính hôn thì hay dùng những việc ngọc nhỏ nhỉ?'

Mọi việc diễn ra suôn sẻ đến nỗi tôi ngân nga một giai điệu nhỏ. Tuy nhiên, tôi đã dừng lại vì không thể quyết định được loại đá quý dành cho chiếc nhẫn.

Tôi thích một viên kim cương lớn, nhưng nên hỏi Glen để đề phòng việc nếu nó quá đắt đối với anh ta.

Hỏi luôn cho nóng. Tôi đứng dậy, mở cửa phòng bên cạnh.

Glen chỉ mặc đồ lót, một chiếc thước dây quấn quanh người anh ta. Anh ta mở và ngậm miệng như một con cá nhỏ, gương mặt dần đỏ lên, và lén lút cố hết sức để che đậy cơ thể mình.

"Ngài Glen, ngài có thích kim cương không?"

"T-Tiểu thư, c-cô không thể cứ x-xông vào như t-thế–"

"Có thích chúng hay không? Ta đang hỏi anh đấy."

"K-Kim cương á? Ừm, c-có, tôi thích... chúng..."

'Ngon, kim cương là lựa chọn đúng đắn. Mình chưa bao giờ gặp ai không thích kim cương cả.'

Khi xong việc đó, tôi đặt cả lòng mình vào chiếc nhẫn vàng đính kim cương và đo cả ngón tay của tôi.

Có lẽ tôi đã thể hiện khá lịch sự khi chuẩn bị nhiều như vậy.

Tôi cũng đã gửi yêu cầu muốn diện kiến Công tước sau khi ước tính thời gian những chiếc nhẫn sẽ đến. Rõ ràng là tôi cần sự cho phép của Công tước để tiến hành kế hoạch của mình.

***

Glen đã yêu cầu được gặp tôi nhiều lần trong khi tôi hoàn thành báo cáo dành cho Công tước, nhưng tôi đã từ chối.

Tại sao anh ta lại cố hết sức để gặp tôi khi chúng tôi sẽ gặp nhau hàng ngày, ngay cả khi chúng tôi không muốn khi chuyện này kết thúc?

Tôi muốn dành cả tuần nghỉ ngơi và tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình.

Tôi đã tận hưởng nó nhờ thành quả của Glen, lăn lộn trên giường, lật sách với những ngón tay dính đầy dầu mỡ sau khi ăn khoai tây chiên, và chỉ cho đến khi những chiếc nhẫn đến đúng giờ.

Tôi đi gặp Công tước. Khi tôi đứng trước cửa thư phòng của Công tước và đợi, Glen lịch sự và ăn mặc chỉnh tề khập khiễng đi về phía tôi. Trông anh ta có vẻ tức giận.

"Tiểu thư Roxburg, cô có ý gì? Tôi đã yêu cầu được gặp cô rất nhiều lần và cô liên tục phớt lờ tôi, nhưng bây giờ cô lại muốn–"

"Chúng ta vào thôi, ngài Glen. Hôm nay trông anh thật đáng yêu."

"Tiểu thư Rosalite!"

Tôi cau có.

'Tôi có điếc đâu, sao anh lại hét lên? Tôi chỉ khen anh thôi mà.'

Anh ta tỏ ra giận dữ nhưng trông rất đẹp trai nhờ có nhà tạo mẫu xuất sắc đó. Mái tóc vàng bẩn bựa của anh ta sáng bóng, xếp tầng ở đuôi và vuốt ngược ra sau một nửa, khiến anh ta trông chỉnh chu hơn bao giờ hết.

Tôi không biết nhà tạo mẫu đã làm gì, nhưng đôi mắt nâu xám lấp lánh, làn da sáng và móng tay thì bóng. Anh ta chắc chắn sẽ khuynh đảo bất cứ nơi nào mà anh ta đi.

'Mình nóng lòng muốn chửi vào mặt Thế tử rồi đấy!'

"Bọn con xin phép, thưa Công tước."

Tôi gõ cửa khi đồng hồ điểm 3 giờ và bước vào cùng Aster và Glen.

Công tước vẫn bận rộn như thường, không có trợ lý phò tá, nhưng ông ấy đã ngừng làm việc vì tôi đã hẹn trước. Tôi ra hiệu cho Aster đưa tập tài liệu mà tôi đã sắp xếp và nói phần của mình.

"Ngài Glen đã soạn thảo hồ sơ mà người đang đọc. Báo cáo giải thích công việc của con cũng ở trong ạ."

Khi Công tước lật qua những trang tài liệu mà Glen đã viết, những nếp nhăn giữa hai lông mày ông ấy bắt đầu biến mất một cách kỳ diệu. Lâu lắm rồi tôi mới thấy ông ấy vui như vậy.

"Tôi xin chúc mừng."

Ngài William thì thầm, người cũng nhận thấy sự thay đổi.

"Con yêu cầu được đính hôn với Glen và bổ nhiệm anh ấy làm phụ tá của người thừa kế, cũng như bổ nhiệm chú Louis làm nhà tài trợ để khẩn cầu Vương thất trả lại họ Hoffen và địa vị Nam tước cho Glen ạ."

Công tước đã tuyên bố khi đọc xong báo cáo của tôi. Thậm chí còn cười nhạt.

"Ta cho phép điều này theo thẩm quyền của Công tước Roxburg. Không cần phải lôi Louis vào chuyện này. Ta sẽ đứng ra làm nhà tài trợ."

'Ông ấy chắc là thích Excel hình người lắm.'

Dù sao thì, giờ tôi đã có sự cho phép của Công tước, chẳng gì có thể cản đường tôi nữa.

Tôi quỳ một chân xuống trước mặt Glen và rút hộp nhẫn ra.

"Ngài Glen, ta xin phép được cầu hôn anh."

Aster nhẹ nhàng vỗ tay trước dịp vui này.

Ngài William cũng làm theo và vỗ tay.

Công tước gật đầu nhẹ nhõm.

Glen đã ném cây gậy của mình xuống sàn.

Rắc!

Vật trang trí trên gậy bị gãy và tay cầm bị tách ra.

'Ờm, anh ta không thể dùng nó nữa. Anh ta đang yêu cầu một cây gậy mới à?'

Cũng đúng. Tôi nhận ra thứ gần gũi với anh ta nhất và anh ta cần nhất chính là gây gậy đó. Quần áo và một chiếc nhẫn dù sao cũng là những thứ mà lẽ ra tôi nên sắp xếp, nên điều đúng đắn nhất cần làm là ít ra phải chuẩn bị một món quà nhỏ.

Ngay cả khi tôi cầu hôn anh ta với tiền đề là một cuộc hôn nhân giả, thì đó vẫn là một lời cầu hôn, và việc cầu hôn mà không có quà là điều vô lý. Đây hoàn toàn là lỗi của tôi.

"Ta xin lỗi, ngài Glen. Lẽ ra ta nên tặng cho anh một món quà mà anh sẽ thích, dù nó nhỏ đến đâu, nhưng ta đã không cân nhắc–"

"Đó không phải vấn đề ở đây!"

'Không phải ư? Thế thì sao lại ném gậy?'

Tôi nghiêng đầu bối rối, còn Glen thì hít một hơi thật sâu đầy tức giận.

Lạ nhỉ. Chiếc nhẫn rất đẹp, Công tước đã cho phép, tôi sẽ đối xử với anh ta như hôn phu của mình, và lương phụ tá cũng khá là cao.

'Thế vấn đề là gì?'

"Phải, tôi chẳng là gì so với cô. Tôi chưa bao giờ được ai tôn trọng, chưa bao giờ có được thứ mình muốn và chưa bao giờ được trao quyền lựa chọn. Tôi là người mà cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, nhưng lẽ ra, ít nhất, cô nên giả vờ hỏi ý kiến của tôi."

'Ý kiến... Ý kiến của Glen... Không phải mình đang hỏi ư?'

Tôi vẫn còn bối rối nên quyết định giải thích từ phía mình. Tôi đã suy nghĩ mọi thứ từ quan điểm của anh ta nhiều nhất có thể và hy vọng anh ta sẽ nhìn nhận mọi thứ từ quan điểm của tôi.

"Kết quả vẫn như nhau dù ta hỏi ý kiến anh trước hay bây giờ mà? Anh là người đã nói rằng sẽ dùng mọi biện pháp để bảo vệ mẹ và em trai mình. Ngay cả khi là vì lợi ích tương lai, việc đính hôn này có lợi và không gây hại cho anh dưới bất kỳ hình thức nào còn gì."

"Vấn đề không phải là về ưu và nhược điểm. Tôi cũng có cảm giác và tôi có khả năng cảm thấy nhục nhã đấy."

Glen quay người rời đi sau những lời cuối cùng đó. Anh ta bước đi mà không cần chống gậy bằng cách dựa vào tường – tôi tưởng tượng anh ta sẽ phải mất rất lâu, rất lâu mới đến được phòng mình.

Tôi đứng dậy khỏi sàn và phủi bụi trên váy.

'Ít ra anh ta nên thử chiếc nhẫn. Nó khá đẹp mà.'

"Đừng buồn vì bị bỏ rơi, cô chủ nhỏ à."

"Ta vẫn chưa bị bỏ rơi. Anh ta chưa nói không."

"Tôi cũng tôn trọng việc người không nản lòng ạ."

'Ừm, cảm ơn vì lời khen, Aster.'

Tôi kiễng chân lên và xoa đầu Aster để cảm ơn cô ấy đã nói những lời tốt đẹp an ủi tôi. Tôi tự hỏi làm sao lại thành ra như vậy.

'Mình có nên mặc kệ anh ta vì anh ta trông buồn không? Có nên thử lại sau khi chuẩn bị một cây gậy xinh xắn được làm theo yêu cầu làm quà không nhỉ?'

"Đuổi theo cậu ấy đi, Rosalite."

Khi tôi đang suy nghĩ về bước đi tiếp theo của mình, Công tước đã đưa ra ý kiến. Ông ấy đóng con dấu của nhà Roxburg lên các văn kiện mà tôi mang đến cho ông ấy và quay lại làm việc.

"Nếu con cầu xin chân thành từ tận đáy lòng, họ thường sẽ tha thứ cho con."

"Điều đó dựa trên kinh nghiệm cá nhân ạ?"

"Ta đã cầu xin 10 năm và mang được con từ nhà ngoại về đấy."

'Mình hiểu rồi...'

Ông ấy đã phải viết khoảng 120 bức thư xin lỗi để tôi trở lại nhà Roxburg.

'Sao người lại làm vậy? Người không thể để con ở đó và nhàn rỗi sao?'

"Vậy thì con sẽ đuổi theo anh ta, theo lời khuyên của người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top