Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Tôi nói lời tạm biệt và rời khỏi phòng. Aster cố gắng đi theo tôi, nhưng Công tước đã ngăn cô ấy lại, nên thay vào đó, cô ấy đợi trong thư phòng của tôi.

Tôi đang cố bắt kịp Glen thì thật ngạc nhiên, ngài William cũng theo tôi ra ngoài.

"Người đừng soi mói, ngay cả khi người không biết lý do. Chỉ cần nói lời xin lỗi thôi, cô chủ nhỏ à."

'Hức. Sao ông ta biết mình không biết lý do Glen khó chịu vậy? Điều đó hiển nhiên vậy ư?'

"Này là... dựa trên kinh nghiệm cá nhân của ngài sao?"

"Thông thường, họ sẽ nói người chỉ đang nói những điều tốt đẹp khi người thậm chí còn không biết mình đã làm gì sai, nhưng nếu người im lặng và không cãi lại thì mọi chuyện sẽ tốt hơn mong đợi."

'Hiểu rồi. Nói lời xin lỗi rồi im lặng, và không cãi lại.'

Tôi cảm ơn ngài William và vội vã rời đi. Glen có lẽ đang leo cầu thang để về phòng.

"Ngài Glen."

Tôi tìm thấy anh ta trên cầu thang, đang bám vào lan can khi leo lên. Tôi vội đến giúp anh ta nhưng anh ta đã từ chối.

Không còn lựa chọn nào ngoài việc bước từng bước, tôi leo lên cầu thang trong im lặng.

"Tại sao cô lại đuổi theo tôi? Cô là một người bận rộn cơ mà." Glen cộc lốc nói.

"Ta thực sự đã không suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện."

Tôi nhẹ nhàng nắm tay áo anh ta và nhớ lại lời khuyên mà Công tước và ngài William đã dành cho tôi.

'Chỉ cần cầu xin sự tha thứ. Nói rằng mình xin lỗi và không cãi lại.'

Tôi đã ghi nhớ hai điều đó và nhớ lại điều Glen đã khuyên tôi – để nói về điều mà anh ta có thể đã khó chịu.

"Không phải là ta không tôn trọng anh. Ta nghĩ điều này sẽ là tốt nhất cho anh, nếu xét đến hoàn cảnh. Ta không ngờ rằng anh sẽ phản đối nó như vậy. Ta thành thật xin lỗi."

'Có lẽ nói như vậy là đủ rồi. Giờ mình nên im lặng.'

Tôi vẫn nắm lấy tay áo anh ta và đi theo anh ta với chiếc hộp đựng nhẫn mặc dù anh ta không trả lời. Tôi sẽ cầu xin sự tha thứ, nhưng tôi không hề có ý định huỷ bỏ vụ đính hôn.

"Ta rất xin lỗi, ngài Glen."

'Mình nghĩ vẫn còn hy vọng, khi thấy anh ta không rũ bỏ mình.'

"Ta nghĩ sẽ dễ hiểu hơn nhiều nếu ta viết một bản báo cáo. Ta xin lỗi. Nếu anh cho phép, ta sẽ cung cấp cho anh một bản tường trình đầy đủ chi tiết về mọi thứ."

'Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... Mình có thể nói gì khác không?'

Tôi đang vắt óc suy nghĩ thì Glen dừng bước. Vẻ mặt anh ta đã dịu hơn trước một chút, có lẽ anh ta cảm thấy đủ tốt để lắng nghe những gì tôi nói.

"Tôi sẽ... nghe cô nói."

'Cầu xin sự tha thứ là tốt nhất!'

Khi anh ta cho phép tôi tiếp tục nói, tôi đi đến bên phải Glen, bên chân đau của anh ta và đưa tay ra. Anh ta nói rằng anh ta không thể chấp nhận sự giúp đỡ và ban đầu đã từ chối, nhưng cuối cùng anh ta đã nhượng bộ.

"Chúng ta hãy uống chút trà và trò chuyện thoải mái nhé. Chúng ta đến phòng của anh được không?"

"Cô biết phòng tôi ở đâu ư?"

"Căn phòng cuối cùng trên tầng ba hành lang bên phải. Nó có tầm nhìn đẹp."

'Sao anh ta hỏi một câu kỳ lạ vậy? Mình là một trong những người chủ của ngôi nhà này mà. Dĩ nhiên, mình biết khách đang ở phòng nào rồi.'

Glen nhìn tôi một cách kỳ lạ, và tôi đáp lại cái nhìn của anh ta bằng ánh mắt còn bối rối hơn.

Anh ta cười nhẹ. Tôi không biết tại sao, nhưng anh ta có vẻ đã bớt giận hơn trước.

"Anh đã thấy khá hơn chưa?"

"Khá hơn rồi."

'Tôi thích việc anh rất thành thật.'

Tôi nắm tay Glen khi chúng tôi bước vào phòng anh ta và lệnh cho hầu nữ mang trà và đồ ăn nhẹ đến. Tôi nhai vài chiếc bánh quy trong khi trà đang được pha và bắt đầu.

Tôi đã giải thích mọi thứ – từ xe ngựa Vương thất đến và sau khi đọc thông điệp từ Vương hậu, cho đến thời điểm chúng tôi báo cáo với Công tước.

Tôi đã yêu cầu Flora, người giám sát phòng cho khách, một tách trà táo khác – câu chuyện đã kéo dài bằng tách trà đầu tiên của tôi – và ngả người ra sau.

"Về cơ bản là như vậy. Anh có câu hỏi nào không?"

"Cô nói đúng... điều này có lợi cho cả hai chúng ta."

'Thấy chưa? Tôi đã nói rồi. Tất cả những gì anh phải làm là nói đồng ý ngay tắp lự thôi!'

Tôi suýt nữa thì nói to điều đó, nhưng tôi đã nhớ đến lời khuyên của ngài William và nhét một chiếc bánh quy vào miệng.

'Ngậm miệng và không cãi lại... Ngậm miệng và không cãi lại...'

"Tôi phải đóng vai hôn phu bao lâu?"

"Vấn đề là độ tuổi kết hôn của anh, nên ta hy vọng, anh sẽ hợp tác cho đến khi ta bước sang tuổi 20. Nếu chúng ta phải kết hôn trong thời gian đó, ta sẽ lo liệu mọi chi phí cho cuộc hôn nhân thứ hai của anh. Ta không thể đưa ra câu trả lời trực tiếp cho anh về đất đai Hoffen vì ta cần sự cho phép của Vương thất về việc đó."

Nếu cần, tôi sẽ doạ chú Louis giao cho anh ta một phần đất đai dưới tên Hầu tước và để Glen quản lý vì anh ta làm việc rất giỏi.

Điều này cũng chưa được xác nhận nên tôi không chia sẻ với Glen, nhưng tôi không có ý định để anh ta thoát khỏi vòng tròn quyền lực của Roxburg.

Anh ta sẽ học được rất nhiều điều khi làm việc cho tôi và có được kinh nghiệm quản lý lãnh địa tốt nhất, thế thì tại sao tôi lại làm tất cả công việc chỉ để giao nó cho người khác chứ?

"Mẹ và em trai tôi sẽ không bị tổn hại gì đúng không?"

"Tên đần nào dám làm hại vị hôn phu của ta và gia đình của hắn chứ? Điều tương tự cũng xảy ra với chú Louis và con trai của chú ấy."

Đứa trẻ này rất giỏi về nhiều mặt, nhưng lại lo lắng về nhiều thứ vì quá nhút nhít.

Tôi cười khinh bỉ. Câu hỏi của anh ta thậm chí còn không đáng để thảo luận.

Glen gật đầu như thể đã đưa ra một quyết định chắc chắn.

"Tôi chấp nhận yêu cầu của cô. Tôi rất mong nhận được sự hợp tác tốt đẹp của cô trong tương lai."

Lẽ ra việc này phải được giải quyết từ lâu nhưng lại mất rất nhiều thời gian. Tôi nghe thấy sự chấp thuận của anh ta và đứng dậy. Tôi nắm lấy tay anh ta và nhìn vào mắt anh ta.

"Ngay cả khi thoả thuận này chỉ là một khế ước, ta hứa sẽ luôn trân trọng và đứng về phía anh. Sẽ không có ai coi thường anh chừng nào anh còn là hôn phu của Rosalite Roxburg ta."

'Và nếu có một kẻ xấc láo như vậy, tôi chắc chắn tên đó sẽ nhìn thấy mặt trời mọc từ trong quan tài.'

Tôi nuốt chửng suy nghĩ đó và nắm chặt tay Glen. Anh ta vùng vẫy như muốn bỏ chạy, rồi quay đầu sang một bên.

Tôi chỉ có thể nhìn nghiêng nhưng nhận thấy môi anh ta đang méo mó một cách kỳ lạ.

"Tôi hiểu cảm giác của cô, tiểu thư Rosalite. Nhưng trước đó, tôi muốn nói với cô vài điều..."

"Mời."

Glen từ bỏ việc cố gắng vùng vẫy khỏi tay tôi. Tai anh ta đỏ bừng, và tôi tự hỏi liệu căn phòng có quá ấm không.

"Xin đừng gọi tôi như vậy. 'Ngài' làm tôi sợ hãi."

'Thằng nhóc này còn phàn nàn ngay cả khi mình cố gắng đối xử tử tế với nó.'

"Chắc chắn rồi."

Tôi cười lớn khi lấy chiếc nhẫn mà tôi mua cho Glen ra và đeo vào ngón tay anh ta. Chiếc nhẫn kim cương 0,5 carat – vừa vặn hoàn hảo trên ngón tay anh ta – lấp lánh.

"Ừm... để tôi đeo cho..."

'Ồ, phải nhỉ, mình cũng cần đeo cái của mình vào.'

Tôi lấy chiếc nhẫn của mình ra khỏi hộp và đeo nó vào ngón tay của mình, chiêm ngưỡng nó từ mọi góc độ dưới ánh nắng.

'Nhẫn luôn phải có kim cương!'

"Vậy thì, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau. Xong việc ở đây rồi thì chúng ta quay lại làm việc nhé."

Hôm nay tôi có rất nhiều việc phải làm.

Tôi phải mang một số đồ đạc vào căn phòng nối với thư phòng của tôi và chất đầy đồ dùng vào đó.

Tôi cũng phải chính thức nộp hồ sơ cho lương và vị trí phụ tá cho người thừa kế của Công tước của Glen, chuẩn bị những căn phòng thực sự để anh ta chuyển vào từ phòng dành cho khách, đặt cho anh ta một cây gậy mới...

'Và ôi chúa ơi, sao lại có nhiều việc lố bịch phải làm để đưa một người mới vào nhà vậy?'

Tuy nhiên, việc hoàn thành công việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi tôi có Excel dạng người này.

'Anh ta là một rổ may mắn.'

"Sao anh lại bĩu môi?"

Tôi muốn đỡ Glen dậy để chúng tôi có thể nhanh chóng quay lại thư phòng. Tuy nhiên, Glen vẫn ủ rũ, không chịu di chuyển.

Tôi nhớ phải im lặng và không nói lại, nên tôi đã chờ. Glen nhanh chóng tự đứng dậy, lẩm bẩm rằng anh ta sẽ quay lại làm việc, và nắm tay tôi.

***

'Trùi má... Chiếc Excel bé nhỏ nhà mình là đỉnh nhất.'

Tôi lau nước mắt khi nhìn những chiếc bảng gọn gàng trông như được in ra.

'Sao mình lại không phát hiện ra Glen và đau khổ nhiều như vậy trong kiếp trước nhỉ? Mình sẽ không bao giờ có thể sống thiếu anh ta nữa.'

Để tôi giải thích thêm việc anh ta tuyệt vời như nào nhé.

Chúng tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian để quay lại thư phòng, di chuyển đồ đạc, mang đồ dùng văn phòng từ phòng cung cấp ra và tìm bàn soạn thảo để Glen có thể làm việc hiệu quả và thoải mái, và anh ta vẫn hoàn thành công việc cả ngày đúng giờ.

Tôi có thể sống một cuộc đời có những buổi tối rảnh rỗi nếu có Glen.

'Nếu có tên nào quấy rối Glen, mình sẽ giết chúng ngay cả khi điều đó giết chết mình. Tôi yêu anh, Glen à!'

"Ta yêu anh, Glen!"

"Hả?"

"Chúng ta đi ăn tối nào."

Glen sẽ thoải mái hơn khi ăn trong phòng của anh ta, nhưng chúng tôi cũng có thể ăn ở phòng ăn vì Aster cũng ở đây.

Sẽ tốt hơn nếu dùng bữa cùng nhau khi anh ta đã là thành viên của gia đình chúng tôi và thức ăn luôn ngon hơn khi ở trên bàn ăn. Tôi đưa tay ra để anh ta có thể dễ dàng đứng dậy.

"Chúng ta sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên khó chịu khi không kiểm soát được tính khí của mình. Ngày mai anh hãy lấy một cây gậy tạm thời để sử dụng và cây gậy riêng của anh đang được làm rồi. Giờ anh đã đẹp hơn nên anh cũng nên mang theo những đẹp đẽ hơn."

"Tôi không thể. Không sao đâu. Đây là lỗi của tôi. Tôi đã tự gây ra chuyện này, nên tôi sẽ tự–"

"Hãy cố nhận ra điều đó khi ai đó mời anh đi hẹn hò đi."

Glen lại vặn vẹo trong khi nắm tay tôi.

'Tại sao anh ta cứ làm như vậy? Tay mình nhột quá.'

"Vậy thì ngày mai tôi sẽ cố hoàn thành công việc nhanh hơn."

'Anh có thể làm việc nhanh hơn nữa á?'

Tôi thở hổn hển, nhìn chằm chằm anh ta.

Tôi chưa bao giờ thấy ai, ngoài cố vấn của tôi ở Ma Tháp và Tháp chủ ở Ma Tháp Chân Chính, trong cả đời tôi lại xinh đẹp và đức hạnh như vậy.

Người đàn ông này có phải sự tái sinh của một vị Thánh cổ đại không?

Tôi nên nhờ Công tước gửi tất cả các công việc yêu cầu tính toán đến chữ số cuối cùng và bất kỳ công việc nào khác cần sắp xếp qua, vì Glen đã nói không có đủ việc để làm.

'Không biết Công tước có khóc khi nghe điều này không.'

"Aster! Bế anh ấy đi!"

'Dù sao cũng đến giờ ăn rồi.'

Tôi đưa tay Glen cho Aster và dẫn đầu đến phòng ăn. Aster bế Glen vào lòng và đi theo tôi, Glen chống cự và cầu xin được đặt xuống. Rồi anh ta im lặng ngay.

Glen bất động và lấy hai tay che mặt khi chúng tôi bước vào phòng ăn. Đó là lúc tôi nhìn thấy Rion đang ngồi ăn một mình tại bàn.

'Chắc hôm nay Công tước cũng bận lắm.'

"Chị ạ!"

Rion đứng dậy và chào tôi một cách hào hứng. Tôi kéo ghế ra và vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh. Aster tinh tế đặt Glen lên đó.

"Ai đây... tại sao người đó lại ở đây ạ?"

'Ồ, phải ha, Rion không biết chuyện đã xảy ra.'

Tôi nhấc tay lên và đưa mặt sau của nó cho Rion, người có lẽ đang thắc mắc lý do Glen, người mà cậu ấy không thường xuyên gặp, lại ở đây. Tôi vẫy tay để cậu ấy có thể nhìn thấy viên kim cương sáng bóng.

"Bọn ta đã đính hôn rồi."

"Hả?"

Tôi nắm lấy tay Glen và nhấc nó lên, cho thấy chúng tôi có những chiếc nhẫn có kiểu dáng giống nhau. Glen không chống cự. Trông anh ta như thể hồn đã lìa khỏi xác.

"Đây là anh rể của em."

"Chin thứ nhỗi?"

'Trời. Cậu vừa nói chin thứ nhỗi? Là cái gì vậy?'

Tôi cười, vẫn nắm tay Glen vì câu cảm thán của Rion quá buồn cười.

Rion đứng dậy, trông bối rối và bắt đầu lê bước đi.

Tôi tò mò hỏi cậu ấy đi đâu, cậu ấy nói mình không muốn ăn.

'Điều đó thật đáng ngại. Cậu ấy cần ăn để có sức cho ngày mai còn học tập chăm chỉ chứ.'

Tôi bảo Aster ngồi xuống một chiếc ghế trống, trải khăn ăn lên đùi Glen và bắt đầu ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top