Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Điều quan trọng nhất bây giờ là giữ cho Rion còn sống.

Nếu cậu ấy tìm được một người bạn đời tốt và sống qua tuổi 20, tôi có thể nhốt mình trong Ma Tháp cùng với cố vấn và tận hưởng cuộc sống vi diệu của mình.

Ai mà ngờ rằng tôi sẽ tìm thấy chân ái của đời mình bằng cách rơi vào một cuốn tiểu thuyết chứ?

Trong khi tập luyện để tăng bậc và cống hiến cho Rion, tôi đã cứu cậu ấy khỏi thằng em họ của chúng tôi và tiêu diệt tất cả các mối đe doạ khác xung quanh cậu ấy.

Tuy nhiên, quan trọng là tôi phải giữ khoảng cách.

Thằng nhóc rất dễ thương và tốt bụng – mọi việc cậu ấy làm đều đáng yêu – nên thật khó để tỏ ra trung lập. Nhưng tôi vẫn xoay sở được.

Tôi đã làm điều tối thiểu với tư cách một người chị.

Tôi sẽ nói "Chúc em có một mối quan hệ tuyệt vời" hoặc "Hy vọng em có một cuộc hôn nhân viên mãn" khi cậu ấy dẫn bạn trai đến – và đôi khi là bạn gái.

Bản thân tôi đã có cơ hội gặp một anh chàng tốt.

Ngạc nhiên thay, đó chính là con ngựa giống mà tôi đã tác hợp cho Rion trong kiếp thứ hai.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến việc kết hôn, nhưng tôi quyết định rằng lần này tôi nên tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân em trai mình.

Tôi nhanh chóng lên kế hoạch cho cả hai đám cưới.

Khi tôi đang xem bản thiết kế váy cưới thì Rion đã xông vào phòng tôi trong cơn giận dữ. Cậu ấy vươn bàn tay mảnh khảnh ra và chộp lấy ly nước chanh trên bàn cạnh tôi.

Cậu ấy làm một hơi cạn sạch, thổ huyết và tạch.

Có người đã bỏ độc vào nước chanh.

Tôi đã bắt đầu kiếp thứ 12 với sự tức giận sâu sắc.

Cái mẹ gì vậy?! Độc ư?! Tôi đã vượt qua hàng đống chướng ngại vật rồi, giờ còn phải lo về độc nữa?

Tôi đem bản thân đang nổi đoá đến thẳng chỗ Rion và la hét, khóc lóc về việc cậu ấy sinh ra với cơ thể yếu đuối đến mức có thể chết vì thuốc độc.

Dĩ nhiên, Rion chẳng biết tại sao tôi lại hành động như vậy, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục xin lỗi và cầu xin tôi tha thứ.

'Đừng tử tế như thế, đồ ngu! Đồ ăn hại! Cậu đang làm tim tôi tan nát đấy!'

Mà, việc nổi giận với một đứa trẻ vô tội thì có ích gì? Tôi sẽ chỉ cảm thấy tệ hơn mà thôi.

Sau khi khóc hết nước mắt, tôi trấn tĩnh lại và bắt đầu lập kế hoạch để giúp Rion sống một cách trọn vẹn nhất cuộc đời ngắn ngủi không thể né được của cậu ấy.

Tôi đã xử thằng em họ và đe doạ Công tước phải biến Rion thành một phần chính thức của gia đình chúng tôi.

Sau đó tôi giúp em trai phát triển khả năng kháng độc, mời một giáo viên đến để giúp cậu ấy học cách chiến đấu và dùng Lôi thuật để đập cậu ấy khi cậu ấy quá tự mãn.

Cậu ấy bị cấm rời khỏi điền trang, đề phòng có thứ mà chúng tôi chưa gặp cố giết cậu ấy. Lịch trình của cậu ấy kín đến mức cậu ấy thậm chí không thể có bạn trai trong kiếp này.

May mắn thay, điều này đã giúp cậu ấy tránh được khá nhiều bi kịch và cậu ấy đã có thể đón sinh nhật thứ 20 một cách an toàn.

Rồi 21, và tôi vui mừng hơn nữa, là 22.

Ở tuổi 23, cậu ấy vẫn dán chặt vào hông tôi, nhưng ít nhất, cậu ấy vẫn còn sống và đang vung vẩy.

Ba năm đã trôi qua kể từ cái bẫy chết chóc tuổi 20 đó.

'Cuối cùng cũng an toàn.' Tôi nghĩ.

Ngay khi điều này xảy ra, tôi đã quyết định rời đi để có thể tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Tôi, người là hậu duệ của nhà Công tước Roxburg.

Tôi, người thừa kế của Công tước Roxburg, được mệnh danh là Hoa Mai Mùa Đông Vô Tâm của Vương quốc.

Tôi, Quý Cô Sấm Bạc (hay bất kỳ biệt danh kỳ lạ nào khác mà mọi người đặt cho tôi).

Tôi đã ném trách nhiệm và tước vị cho Rion và rời khỏi điền trang.

Tôi có cảm giác Công tước sẽ đuổi theo tôi vì tất cả nỗ lực mà ông ấy đã bỏ ra để giáo dục tôi trở thành người thừa kế, nên tôi đã không đến bất cứ nơi nào gần Ma Tháp, nằm bên trong Vương quốc.

Thay vào đó, tôi băng qua dãy núi giữa lục địa và tiến vào vùng đất được coi là chưa được khai phá bên kia.

Trong kiếp thứ tám, cố vấn đã kể cho tôi về Ma Tháp nguyên bản và thực sự.

Những toà tháp ở mỗi quốc gia chỉ đơn thuần là các nhánh của nguyên bản, và mọi Đại pháp sư trong lịch sử đều đến từ nguyên bản.

Những người biết đến sự tồn tại của nó cực kỳ ít, nên hiếm khi có người tìm ra nơi này.

Trong khi đó, tôi đã gõ cửa trước, tay cầm bài luận văn đã được bí mật chỉnh sửa lại. Không có nhiều cư dân trong Tháp, và tôi nhanh chóng leo lên trên.

Đích thân Ma Tháp chủ đã xuống và khảo nghiệm. Tôi vừa đủ tiêu chuẩn qua, nhưng không sao – tôi đã được phép ở lại.

Những ngày của tôi tràn ngập việc luyện tập, nghiên cứu, từ chối, sửa lại luận văn, từ chối, sửa lại luận văn, từ chối và cuối cùng là lại sửa lại.

'Ma thuật thật vi diệu.'

Khi tôi tiếp tục nghiên cứu về Lôi thuật, tôi đã quên bố thời gian.

Tháp chủ gọi tôi là đồ ngu vì đã vứt bỏ tước vị quý tộc để đến đây chơi với ma thuật, nhưng tôi vẫn vui mừng ra mặt.

Cứ như vậy, vài năm đã trôi qua, với tôi còn sống ở kiếp này.

Tôi đã vứt bỏ mọi ham muốn trần tục và tìm được chân ái. Đây là điều tôi sinh ra để làm.

Thành quả của tôi liên tục bị từ chối, nhưng tôi cứ cười như một con ngốc, nên Tháp chủ cuối cùng đã gọi tôi là con điên, phát ngán và ghét bỏ tôi.

Một ngày nọ, tôi say khướt sau bữa tiệc linh đình để ăn mừng việc bản thân đã lên được bậc 3.

Tôi bị đánh thức bởi một đồng nghiệp, một Phong pháp sư bậc 4. Anh ta luyên thuyên về việc tôi đang gặp nguy hiểm và có người đến đây đòi gặp tôi.

Tôi chắc rằng không có ai đang tìm kiếm tôi. Và thậm chí nếu có thì tại sao nó lại nguy hiểm nhể?

Tôi bảo anh ta ngậm mỏ lại và cố gắng về lại với mộng đẹp. Anh ta bảo tôi sẽ hiểu khi đến đó nên anh ta đã vác tôi lên vai như một bao khoai tây và bắt đầu chạy.

Tôi vô cùng muốn ngủ thêm – cho tới khi đến sảnh chính. Sau đó tôi tỉnh ngủ luôn.

Em trai tôi, Asterion, đứng đằng kia, toả ra vầng Aura màu tím. Tháp chủ, một bậc thầy về nguyên tố bậc 8, đang phá huỷ nơi này giữa một trận chiến căng thẳng.

Cái khỉ gì kia? Đây là một thể loại hoàn toàn khác rồi.

'Đáng sợ vãi!'

Đây là tiểu thuyết lãng mạn mà? Tôi không nhầm đúng không?

Cái tên vừa vung kiếm chém đôi tủ sách vừa hét lên "Thả chị ta ra!" là tấm thảm chùi chân yêu thích của mọi người trong 'Asterion Đêm Xanh Đầy Sao'?

Tôi không thể nói đây có phải thật hay không khi nhìn vào Asterion tóc bạc, đẹp trai lai láng, đã cao hơn nhiều và bờ vai rộng hơn những gì tôi nhớ.

Thấy bản thân lại nghĩ không đâu, thay vào đó, tôi nhìn Tháp chủ.

Tuy nhiên, tất cả những gì tôi thấy là một hình bóng tuyệt đẹp với mái tóc đen dài quyến rũ, đeo chiếc kính một mắt, đang thi triển ba nguyên tố khác nhau trong khi đùa giỡn với Asterion xinh giai.

'Trời. Đất. Ơi. Tháp chủ, ngài đỉnh quá. Tôi chết mất.'

Ý tôi là, thế quái nào mà ngài có thể dùng ba nguyên tố khác nhau vậy? Liệu có thể niệm ba cầu thần chú cùng một lúc không?

'Sư phụ hãy dạy đệ tử cái đó nhé? Nhé nhé nhé nhé.'

Tuy nhiên, giờ không phải lúc cho việc đó.

Nhanh chóng nắm bắt tình hình, tôi lên tiếng kêu cả hai đừng đánh nhau nữa.

Rion quay người lại khi nghe thấy tiếng của tôi, dường như quên mất việc bản thân đang ở giữa một trận chiến kinh hoàng, và ngay lập tức bị ném một quả cầu lửa vào mặt.

Cậu ấy đã bị giết bằng một cây cọc băng khổng lồ đâm xuyên tim.

Các cuộc tấn công dồn dập sau khi dùng thi triển ba loại nguyên tố... con người có thể làm được ư?

Tôi kinh ngạc trước những gì bản thân vừa chứng kiến khi lại trở thành Rosalite 16 tuổi một lần nữa.

Kiếp thứ 13 đã bắt đầu, và tôi muốn chết.

***

Kiếp thứ 13, tôi đã vô hồn nhất có thể.

Tôi chẳng hề nỗ lực gì. Cũng chẳng muốn dính líu đến bất cứ ai.

Tôi ở trong phòng ngủ, không làm gì ngoài việc thở.

Quên đi việc thừa kế, quên đi lễ nghi.

Tôi chỉ muốn nằm trên giường và cống hiến bản thân cho việc đếm những hoạ tiết trên giấy dán tường.

Công tước đã hình thành thói quen rượu chè vì chứng trầm cảm của tôi.

Ông ấy đã là cha tôi vài chục năm nay, và tôi rất quý ông ấy. Tôi thương ông ấy hơn cả người ba ruột ở Hàn Quốc (Xin lỗi ba).

Bất chấp ảnh hưởng của tôi lên Công tước, tôi vẫn chẳng buồn làm gì. Tôi không có động lực để nói.

Và mục đích của việc học tập là gì? Tôi sẽ lại biến thành Rosalite 16 tuổi sau 5 năm ngắn ngủi nữa.

Mục đích của việc kết bạn là gì? Trong 5 năm nữa, tôi sẽ phải bắt đầu lại các mối quan hệ.

Tôi cuộn tròn trong chăn và giả vờ ở trong kén ngày này qua ngày khác.

Công tước không còn lựa chọn nào ngoài việc chấp nhận Rion và phong cậu ấy làm người thừa kế.

Rion đã phải chịu đựng nhiều nhất trong tình huống này.

Cậu ấy đã gặp đủ vấn đề với những gã đàn ông khát nước vây quanh mình, nhưng giờ cha cậu ấy là một kẻ say rượu, và người chị cùng cha khác mẹ của cậu ấy đang sống trong một cái kén burrito.

Khi tôi nằm trên giường, không thèm ăn trong nhiều ngày liên tục, Rion đã khóc và cầu xin tôi hãy ăn ít nhất một thìa thứ gì đó.

Cậu ấy đã đích thân cho tôi ăn.

'Đúng là một thằng nhóc ngoan. Sẽ tốt hơn nhiều nếu cậu không phải một con cá vàng như vậy.'

Càng ngày tôi càng gầy đi, Rion trông cũng hốc hác khi đến gặp tôi.

Sau một thời gian, cậu ấy không còn đến thăm nữa; có lẽ cậu ấy đã chết sớm hơn dự kiến.

Trước khi tôi biết điều đó, tôi lại trở thành Rosalite 16 tuổi một lần nữa.

Tôi đã mất hết ham muốn sống ở lượt thứ 14.

Tôi đã sống đủ rồi.

Tôi đã lo cho Rion đang đau khổ và chết dần, nhưng tôi không còn sức lực để lo cậu ấy nữa.

Sẽ tốt hơn nếu tôi từ bỏ sớm hơn.

Nếu tôi từ bỏ ở kiếp thứ 12, Rion đã không đến tìm tôi ở Ma Tháp. Lẽ ra cậu ấy đã có thể sống lâu.

Ngày hôm đó, tôi nhìn lên bầu trời xanh và tự kết liễu đời mình.

Kiếp thứ 15, tôi chỉ nhớ đến việc khóc.

Kiếp thứ 16, không hiểu sao tôi lại càng khóc nhiều hơn.

Kiếp thứ 17, tôi không thể ngừng khóc.

Kiếp thứ 18, tôi đã khóc nhiều đến nỗi ở kiếp thứ 19, tôi không còn giọt nước mắt nào nữa.

Sau đó, ngay khi được tái sinh ở kiếp thứ 20, tôi có một linh cảm không lành nên đã mặc áo khoác và đi ra ngoài, tiến vào bóng tối.

***

Tôi chưa bao giờ trải nghiệm bất cứ điều gì như thế này.

Bất cứ khi nào tôi tỉnh dậy với tư cách Rosalite, lúc đó luôn ở trong phòng tôi, luôn là vào buổi chiều và có thể thấy bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.

Tuy nhiên, bằng cách nào đó, lần này tầm nhìn của tôi có vẻ cao hơn bình thường. Là tôi tưởng tượng ư?

'A, mình cảm thấy mất phương hướng quá!'

Tôi liên tục trố mắt ra, chắc chắn là vậy. Tôi vỗ nhẹ vào má bằng cả hai tay và tìm gương. Có điều mà tôi phải kiểm tra.

"Sáng lên."

Tôi chưa thiết lập vòng tròn mana, nhưng tôi có thể hấp thụ một ít mana xung quanh và tạo ra một quả cầu ánh sáng nhỏ trên đầu ngón tay.

Tôi đi dọc hành lang quen thuộc, chạy tới chiếc gương đầu tiên tôi nhìn thấy.

Tôi nhận ra ngay rằng mình đã hơn 16 tuổi.

Mái tóc bạc sáng bóng đặc trưng của nhà Roxburg dài tới thắt lưng tôi. Cơ thể và gương mặt của tôi cũng trưởng thành hơn rất nhiều so với những gì mọi người mong đợi ở một cô gái tuổi teen.

Chỉ có đôi tròng mắt vàng mà tôi thừa hưởng từ Công tước là giống nhau.

Nghĩ lại thì, người trong gia đình chúng tôi đều có mái tóc bạc và mắt vàng qua nhiều thế hệ.

Chỉ có Asterion là có đôi mắt tím. Chắc gen của mẹ cậu ấy trội quá.

Tôi muốn xem những người khác đang làm gì trong dòng thời gian mới này, nhưng thay vào đó tôi không thể không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có thứ gì đó trong khu nhà phụ.

Tôi cảm nhận được năng lượng ma thuật bất thường, thứ gì đó xa lạ... thứ mà tôi chưa từng khám phá ra.

Chờ đã, khu nhà phụ là nơi Rion sống!

Tất cả các mối đe doạ phải được loại bỏ!

Tôi trở nên điên loạn theo phản xạ và chạy về phía khu nhà phụ, nhưng rồi lại nghĩ, 'Tại sao mình lại phải bảo vệ Rion?' và dừng lại.

Chẳng có lý do gì cả. Đó chỉ là sức mạnh của thói quen.

Tôi không có lý do gì để quan tâm đến Rion hay đảm bảo cậu ấy sẽ sống lâu, thế nhưng cơ thể tôi lại cử động trước khi tôi kịp suy nghĩ.

'Dù vậy, mình vẫn nên đi kiểm tra cậu ấy.'

Tôi đi thẳng tới khu nhà phụ, mặc dù với mức độ ít khẩn cấp hơn nhiều.

Dù là ban đêm nhưng thật kỳ lạ khi không có dấu hiệu của sự sống.

Ý tôi là, điều này thật kỳ lạ, nhưng nó không thực sự quan trọng với tôi.

Dẫu sao sự tồn tại của tôi cũng chỉ là một nhân vật phụ mà thôi. Có lẽ tôi sẽ lặp lại 5 năm không có tương lai và cuối cùng sẽ mất trí.

Ngay khi tôi đang ngâm nga, tôi đã cảm nhận được mana.

Tuy không giống bất kỳ thứ gì mà tôi từng gặp, nhưng tôi có thể suy luận rằng nó thuộc về một pháp sư kỳ cựu hoặc một pháp sư hắc ám có giao ước với quỷ.

Họ là những người duy nhất có thể tạo ra năng lượng phi tự nhiên như thế này.

Vietsub by Ổ Novel Convert

Đăng tại Wattpad & Vomycs

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top