Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Ngay cả bây giờ, có lẽ Nữ hiệp sĩ Aster đang mặc một chiếc quần đùi boxer ngẫu nhiên mà cô ấy lấy được trên dây phơi, của ông anh nào thì chịu.

Và cũng phải nói, quần đùi cực kỳ thoải mái nên tôi không trách cô ấy.

"Tôi sẽ quỳ, thưa cô chủ nhỏ."

'Cổ quỳ rồi.'

Không cần phải trì hoãn thêm nữa.

Tôi vẫn ngồi và nhìn Nữ hiệp sĩ Aster, người đang quỳ một gối.

Tay trái cầm cuộn giấy da, tôi duỗi tay phải ra, vỗ nhẹ vào từng vai và đỉnh đầu cô ấy một cách trang trọng, rồi đi thẳng vào vấn đề.

"Ta bổ nhiệm cô, Nữ hiệp sĩ Aster, làm hiệp sĩ riêng của ta."

"Vâng?"

"Ta bổ nhiệm cô á. Hãy đưa giấy chứng nhận cho Công tước và nhận ngày bổ nhiệm chính thức."

"Cô chủ nhỏ, người không thể quyết định đơn giản như vậy..."

"Trả lời."

"Như người muốn."

'Cô gái ngoan.'

Tôi đưa giấy chứng nhận cho Aster và gọi Violet lại. Có rất nhiều việc phải làm để bổ nhiệm một hiệp sĩ duy nhất.

Đầu tiên, Aster cần mặc vài bộ đồ và hét lên, "Tôi là hiệp sĩ riêng của Rosalite Roxburg. Gây sự với tôi xem, các người sẽ xong đời, giỏi thì tiếp tục đi".

Tôi cũng phải trao cho cô ấy một vũ khí có gia huy của Roxburg.

Lễ bổ nhiệm sẽ được tổ chức ở sảnh chính, chưa xong đâu.

Tôi phải gọi cố vấn hành chính của gia tộc để nộp yêu cầu phong tước hiệp sĩ chính thức cho Vương thất.

Vì cô ấy sẽ bắt đầu làm việc từ hôm nay nên tôi cũng phải lập một biểu mẫu thích hợp về việc thay đổi lương của cô ấy và đưa nó cho quản gia trưởng của chúng tôi.

Có lý do cho việc tôi được gọi là tiểu Công tước.Với thân phận người thừa kế chính thức, tôi phải nhốt mình trong thư phòng và thực hiện các nghĩa vụ chính thức sau giờ trà ngắn ngủi này.

'Má nó chứ.'

Giá như tôi có anh hoặc chị, tôi có thể đẩy cái đống này sang cho họ.

'Đờ mờ.'

"Violet, lột đồ cô ấy ra và lấy số đo của cô ấy."

"Vâng, thưa tiểu Công tước!"

"C-Cô đang làm cái gì vậy hả?"

'Tôi bận lắm. Chóp chép.'

Tôi nhai một ít đồ ăn vặt khi quan sát sự phản kháng vô ích của Nữ hiệp sĩ Aster, tự hỏi tại sao cổ lại chống cự khi mọi chuyện đã kết thúc.

Nhắc mới nhớ, đã đến lúc Lily mang tên tội phạm tình dục tới rồi.

"Thưa tiểu Công tước, tôi đã đưa ngài Dylan tới rồi ạ."

'Tốt tốt. Cô đến đúng lúc lắm, Lily.'

Tôi đã cho phép cậu ta vào và nhìn thằng em họ tội phạm tình dục của tôi.

Gen của cái nhà này rất mạnh. Cậu ta khoe sắc thắm với mái tóc bạc lấp lánh và đôi mắt vàng, nhưng mái tóc lại xoăn một cách đáng thương.

Mái tóc bạc, xoăn, cụt ngủn tạo cảm giác bất hoà thực sự kỳ lạ.

'Cảm ơn Chúa vì đã cho Công tước, Rion và con có mái tóc thẳng.'

"Chị gọi ta à, Rosalite?"

"Ừ. Cậu muốn chết ở đây hay bị quẳng ra ngoài?"

Tôi là một người bận rộn nên tôi đã vào thẳng vấn đề ngay khi cậu ta ngồi xuống. Tôi liếc nhìn Aster, người vẫn đang ngồi trong góc, và cô ấy khéo léo cầm bao kiếm lên để thể hiện việc cô ấy sẵn sàng rút nó ra bất cứ lúc nào.

Ở một khía cạnh khác, việc Dylan thậm chí chẳng thèm liếc nhìn một người phụ nữ khoả thân đang mặc đồ trong góc đã nói lên điều gì đó về – tôi nên nói thế nào nhỉ – tấm chân tình của cậu ta dành cho Rion.

"Đe doạ gì vậy? Chị chợt nhận ra vị trí của mình và cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm sao? Ý ta là, ta hoàn toàn phù hợp để trở thành người thừa kế nhỉ."

'Nhảm cứt.'

Phân gia có cả tá người giỏi giang hơn cậu, và chẳng có ai cai quản Công quốc hay gây áp lực lên Vương thất tốt như tôi đã làm trong cả dòng họ và phân gia đâu.

"Rion có thể sống như vậy vì sai lầm tình một đêm của Công tước, nhưng điều đó không thay đổi sự thật em ấy là em trai ta. Nếu cậu quá ngu ngốc để hiểu những gì ta đang nói thì cậu là một sự bất tiện cho gia tộc này. Nghĩ đến việc phải gửi lời chia buồn cho người chú thân yêu về cái chết của con trai chú ấy thôi đã khiến trái tim ta đau thương rồi."

Tôi chấm những giọt nước mắt tưởng tượng bằng ống tay áo của mình.

Ngay cả khi cậu ta có là một tên khốn nạn, tôi cũng không muốn chứng kiến cảnh một thanh niên xanh cỏ sớm, và tôi chắc chắn không muốn làm bẩn tay Aster sớm như vậy.

Tôi đã ám chỉ rằng cậu ta vẫn sẽ có tước vị dù cho cậu ta không còn là một thành viên chính thức của nhà Công tước, nên cậu ta có thể nhận được một chút đất đai từ cha mình và sống ở một nơi xa xôi trong suốt quãng đời còn lại.

Dylan đập tay xuống bàn, đứng dậy và bỏ đi, trong khi giận dữ lớn tiếng.

Bây giờ tôi chỉ cần cho Rion trở thành thành viên chính thức của cái nhà này, cho ông chú biết việc Dylan đã làm và xoá cậu ta ra khỏi hộ tịch là được.

Tôi bận rộn như một con ong nhỉ.

'Rion, cậu có biết tôi đây luôn bận rộn như nào vì cậu không?'

"Người sẽ ổn chứ ạ?"

"Chuyện gì?"

Aster đã hoàn tất việc mặc đồ và đi về phía tôi, nhìn với vẻ nghi ngờ về cánh cửa mà Dylan đã đi qua.

"Nếu cậu ta cố gắng trả thù..."

"Không, thằng ngố đó làm gì có não."

Tôi phủ nhận sự lo lắng của cô ấy và mỉm cười, ra hiệu cho cô ấy ngồi đối diện tôi.

Tách trà khác mà tôi yêu cầu Violet là dành cho Nữ hiệp sĩ Aster.

"Còn bao lâu nữa thì đến 3 giờ?"

"Đã quá 3 giờ rồi ạ."

'Ừm, chết tiệt.'

Tôi nên nhanh lên, uống trà và tiếp tục công việc. Tôi sẽ là người phải chịu đựng nếu trì hoãn mọi việc.

"Cứ... thư giãn đi."

Có lẽ tôi nên xả hơi một chút. Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy yên bình như thế ở nhà và cũng lâu hơn từ khi tôi trò chuyện với Aster.

Về cơ bản, tôi muốn được nghỉ ngơi một chút về mặt tinh thần. Tôi đã dành thời gian nói chuyện với Aster về những bộ cánh đẹp mà tôi sẽ mặc cho cô ấy, lễ bổ nhiệm và những điều liên quan đến gia đình Brown.

Lâu rồi tôi mới có khoảng thời gian ấm áp và thoải mái như vậy.Cũng nên quay lại với công việc mà Công tước đã ném cho tôi rồi.

"Tiểu Công tước! Thưa tiểu Công tước, có chuyện rồi!"

Ai đó đã hét lên ngay khi tôi chuẩn bị rời phòng khách cùng với Aster, hiệp sĩ mới của tôi.

Thở dốc và hổn hển, Olivier, hầu nữ phụ trách khu nhà phụ, đến đã báo cáo.

'Cô ta không có lý do gì để ở đây, vậy thì có chuyện gì?'

"Ngài Dylan... Ngài Dylan, c-cậu ấy đã bắt Rion và–"

'Ư... Ngài Dylan đã bắt Rion và... ư... ừm, mẹ... tác giả à, tôi có linh cảm xấu về chuyện này, nhưng tôi đã nhầm, đúng không? Không, bạn sẽ không làm như vậy với tôi đâu ha...'

***

Tôi thậm chí còn không có cơ hội sắp xếp lại suy nghĩ khi tôi nhận ra mình đang ngồi trước bàn.

Hai giờ chiều? Đã check.

Bầu trời xanh ngoài cửa sổ? Đã check.

Chiều dài? Đã check.

Becky, Lily và Violet đang chuẩn bị trà chiều cho tôi? Đã check.

Khu vườn thật đẹp, tiếng chim hót và ánh nắng ấm áp đang tràn ngập điền trang nhà Công tước yên bình của tôi.

Tôi nhấp một ngụm trà nóng.

'Tác giả thân mến... độ khó đã tăng lên, hay là do tôi tưởng tượng nhỉ?'

Tôi đã thành Rosalite 16 tuổi.

***

Rion đã chết vì sự bất cẩn của tôi ở kiếp thứ 21, nhưng tôi sẽ không dễ dàng sa ngã như vậy ở kiếp thứ 22.

'Thằng chó Dylan. Sao mày dám sỉ nhục tao.'

Tôi đã viết một bản báo cáo, chửi bới con trai thứ hai của chú Louis, em trai của Công tước, Dylan.

'Lần này tao sẽ sỉ nhục mày vì mày đã dám sỉ nhục tao ở kiếp trước. Đừng có gây sự với tao, Dylan ạ.'

Tính ra thì tôi đã làm việc ở thư phòng hàng chục năm, và tôi đã phát triển được kỹ năng viết năm nghìn từ trong vòng nửa tiếng.

"Thưa tiểu Công tước, tôi đã đưa Rion tới rồi ạ."

"Vào đi."

'Tới rồi à?'

Trong một động thái tự kiểm điểm, tôi đã buổi Becky ra ngoài, hoàn tất thủ tục bổ nhiệm Nữ hiệp sĩ Aster làm hiệp sĩ của mình, và lập tức cho gọi Rion.

Tôi định tổ chức một cuộc họp với Công tước, Aster, Rion và thằng chó Dylan, và đã thông báo cho thư phòng Công tước rằng chúng tôi sẽ có mặt ở đó lúc 4 giờ.

"Violet, lấy cho Rion một cốc socola nóng với kẹo dẻo. Và một tách cà phê nữa cho ta."

"Vâng, thưa tiểu Công tước."

Caffeine và đường là những người bạn duy nhất của tôi trong thế giới mệt mỏi này. Tôi đã thêm một viên đường khác vào cốc cà phê đã có năm viên của mình.

"N-Người cho gọi em, thưa tiểu Công tước?" Rion nói.

"Ngồi đi."

Rion nao núng khi cúi đầu.

'Thật dễ thương.'

Tôi dùng bút gõ nhẹ vào chiếc ghế đối diện mình và ra lệnh cho cậu ấy ngồi xuống.

Cậu ấy đã từ chối, hỏi làm sao cậu ấy dám ngồi cùng bàn với tiểu Công tước. Cậu ấy đã được dạy dỗ tử tế, dù sống trong khu của người hầu.

Tôi ra lệnh cho cậu ấy ngồi một lần nữa, và cậu ấy miễn cưỡng ngồi xuống.

'Nhìn nó kìa, run rẩy như một bé thỏ sợ hãi. Cực kỳ đáng yêu.'

"Em thực sự khá dễ thương đấy."

"Dạ?"

"Ta đã hiểu tại sao Dylan bị ám ảnh rồi."

Khi lời vừa tuôn ra khỏi miệng tôi, Rion tái mặt và quỳ xuống. Cậu ấy thề rằng mình và ngài Dylan không có quan hệ kiểu đó, và cậu ấy sẽ không bao giờ làm ra chuyện gây bẽ mặt gia tộc.

Trông cậu ấy có thể bật khóc bất cứ lúc nào vậy. Thật đáng yêu. Đây là lý do tôi không thể không trêu chọc những người trẻ tuổi.

"Ta biết. Em đang gây bụi đây. Ngồi đi."

"E-Em... xin lỗi ạ..."

Một nụ cười nở trên môi tôi, và Nữ hiệp sĩ Aster nhíu mày khi nhìn tôi như thể tôi là một con người kinh tởm.

'Chờ đến lúc cô có tuổi đi rồi biết.'

Làm khó người khác là kỹ năng duy nhất ta có được khi về già mà.

"Ta rất tiếc khi phải nói rằng em..."

Rion gục đầu, đôi mắt đẫm lệ, chờ đợi lời tuyên bố của tôi rằng cậu ấy cần phải đi gặp tổ tiên.

'Ặc, cậu ấy khóc rồi. Mình nên nói nhanh thôi.'

"Em đã chính thức gia nhập nhà Roxburg."

"Dạ...?"

"Ta không cần biết đó là sai lầm tình một đêm của Công tước hay của hầu nữ, nhưng trong mọi người hợp, ta sẽ chấp nhận và đưa em, một sai lầm, vào ngôi nhà này với tư cách con trai chính thức của Công tước và em trai ta, nơi ta sẽ bắt em làm việc như một con ngựa cho đến khi em chết."

"Em không..."

"Lily, chuẩn bị một phòng cho Asterion ở khu nhà phụ và cung cấp cho em ấy hai người hầu. Hầu nữ, không phải hầu nam."

"Vâng, thưa tiểu Công tước."

Lily nghiêm khắc rời khỏi phòng. Violet, người đã mang đồ uống đến và đi làm việc của mình cũng không hề thay đổi sắc mặt.

Hai người họ rất giỏi che giấu cảm xúc. Đúng là những người hầu mẫu mực.

Có một sự khác biệt rất lớn giữa họ và Nữ hiệp sĩ Aster, người mở to mắt khi làm đổ một ly nước cam.

"Vậy, Rion là con trai của Công tước ạ?"

"Ừ."

"Công tước mất trí rồi ư?"

"Đó là lý do mẹ ta bỏ đi và không quay lại đấy."

Aster có vẻ như vừa nhận ra điều gì đó, những mảnh ghép khớp và đúng vị trí khi cô ấy liếc nhìn qua lại giữa Rion và tôi.

"Nghĩ lại thì, tôi đoán hai người trông giống nhau."

'Cô đoán á? Nó là một bảo sao rõ rành rành cơ mà.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top