Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Rion ngậm chặt miệng và quay lại với những bức chân dung trước giọng điệu sắc bén của tôi.

Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian để cậu ấy lại nói chuyện với tôi.

"Chị ơi...?"

Nếu là về Glen, người đã quỳ khoảng 30 phút, tôi sẽ không nghe lọt tai.

Khi tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt đừng-nói-về-Glen-với ta, Rion đã giơ một bức chân dung ra trước mặt tôi.

"Ừm, chị cũng là một ứng cử viên cho vị trí Thế tử phi ạ?"

"Rion bé nhỏ dễ thương à, những điều nhảm nhí em vừa thốt ra thật đáng yêu đấy."

"Nhưng..."

Tôi nhìn gần hơn. Bức chân dung mà Rion cầm thực sự là của tôi.

Tôi nhìn nó từ mọi góc độ, tự hỏi liệu đó có phải một người giống tôi không, nhưng không. Đó thực sự là tôi.

"Ai đã gửi cái này?"

"Hầu tước Louis ạ."

'A, người chú thân yêu của mình. Em trai của Công tước và là ông già của Dylan.'

Tôi kiểm tra hồ sơ kèm theo và lời giới thiệu về bức chân dung, đứng dậy và ném bức chân dung, khung và cả tất cả, vào Glen.

Một tiếng động lớn vang lên, như thể anh ta đã bị đánh mạnh.

"Chắc chú ấy mất trí rồi."

Góc khung quả thực đã đập trúng Glen, máu chảy xuống mặt anh ta. Anh ta xoa đầu nhưng vẫn giữ im lặng.

Tôi cảm thấy dễ chịu hơn sau khi trút giận lên Glen nên tôi tiếp tục chọn quà, với quyết tâm trả thù ông chú.

Giờ ăn tối đã đến khi tôi vừa làm xong việc của mình.

'Có vẻ như hôm nay mình sẽ có một bữa tối nhỏ vui vẻ với gia đình.'

"Rion, Aster, chúng ta đi gặp Công tước thôi."

'Rõ ràng là ông ấy sẽ không xuống ăn, nên mình sẽ phải đi kéo ông ấy ra ngoài.'

Theo lời tôi, Aster ngay lập tức đến bên cạnh tôi, còn Rion ngập ngừng đứng dậy, môi nhếch lên khi nhìn Glen, người đã quỳ hàng giờ đồng hồ.

Tôi cảm thấy mình biết cậu ấy sẽ nói gì nên tôi đã nắm lấy tay cậu ấy và nhìn vào mắt cậu ấy.

"Nếu em đồng cảm với anh ta, ta sẽ cho em đồng cam cộng khổ với anh ta."

Rion nhăn mặt và ngậm miệng lại.

'Quả là một đứa trẻ đáng yêu.'

"Lily, đưa Glen đến phòng dành cho khách. Nói với anh ta là ta sẽ gọi anh ta nếu ta đổi ý."

Tôi gật đầu với cô ta khi cô ta cúi đầu đáp lại, rồi đi ra ngoài cùng hai người kia.

Rion trông có vẻ bối rối, đột nhiên mỉm cười và nắm chặt tay tôi khi cậu ấy đã hiểu ý định của tôi.

"Chị không thể tử tế và đáp ứng mong muốn của anh ta ngay từ đầu nếu chị vẫn định nghe anh ta trình bày ạ?"

"Sao phải thế chứ? Thấy anh ta tuyệt vọng như vậy cũng dễ thương mà."

Aster phàn nàn về bầu không khí khó chịu như nào, và tôi đã nói cho cô ấy sự thật. Thật dễ thương một cách vui nhộn khi đàn ông tự lừa dối bản thân rằng việc quỳ gối của họ có giá trị lớn lao nào đó.

Aster rùng mình trước lời của tôi và nói với tôi rằng tôi là một người phụ nữ tồi để ở cùng. Tôi bật cười.

Nếu tôi hỏi sao cô ấy có thể nói như vậy khi đã đồng hành với tôi suốt từng ấy năm, có lẽ cô ấy sẽ bối rối.

***

Đã một tuần trôi qua từ khi Glen trở thành khách thường trú của chúng tôi.

Trong thời gian đó, tôi đã sắp xếp gia sư cho Rion. Tôi muốn cậu ấy chăm chỉ học tập vì cậu ấy đã thích nghi với cuộc sống của thiếu gia nhà Roxburg.

Tôi cũng cử anh hai của Aster và ba hầu nam đến nhà chú Louis. Điều này một phần là để bảo vệ mẹ và em trai của Glen, một phần là để mọi người biết việc Công tước Roxburg, cũng như người thừa kế, đang theo dõi chặt chẽ.

Cũng là để đuổi anh hai của Aster, người từng có thành tích vuốt má Rion, ra xa một chút.

Chắc Glen đã biết tin này rồi vì anh ta đã gửi lời rằng anh ta muốn gặp trực tiếp tôi để cảm ơn.

Tôi đã từ chối. Tôi chưa đặt hết tâm huyết vào việc hỗ trợ Glen, nhưng quan trọng hơn là tôi vẫn chưa tìm ra cách sử dụng tốt anh ta.

Tôi đang thắc mắc tại sao vấn đề điều tra dân số của toàn bộ lãnh địa Công tước phía tây thủ đô lại được giao cho tôi giải quyết thì tôi chợt nghe thấy một tiếng động bên ngoài cửa sổ.

Tôi nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc xe ngựa của Vương thất đang tiến vào khuôn viên...

'Xe ngựa Vương thất đến vào thời điểm này...'

"Aster, chạy!" Tôi thở dốc. Tôi bỏ tất cả những gì mình đang làm, đá gót chân và bốc lên.

Xe ngựa Vương thất đến vào thời điểm này trong năm có nghĩa là họ mang đến tin tức về việc tổ chức một bữa tiệc bình thường để Thế tử tìm vợ, và thiệp mời dự tiệc của Vương thất là một ngày nghỉ chính thức.

Nếu tôi có được nó, tôi cũng có thể nghỉ một ngày trước bữa tiệc để chăm sóc da và phục hồi thể chất, rồi dành cả ngày để ăn uống và tiệc tùng.

Cũng tức là, người không lấy được thư mời sẽ bị bỏ ở nhà một mình, làm hết những công việc tồn đọng của người khác.

"Có chuyện gì thế, cô chủ nhỏ?"

"Thư mời dự tiệc!"

Vẻ mặt Aster trở nên nghiêm túc khi nghe thấy câu trả lời của tôi, cô ấy chạy đến cạnh tôi khi tôi chạy nước rút, nắm lấy gấu váy của tôi. Cô ấy hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình, bế tôi vào lòng và bước xuống ba bước một lần.

Đó là một chuyến đi khủng khiếp, nhưng vẫn tốt hơn là đến sau Công tước... người đã đến lối vào mặc dù thư phòng của ông ấy ở xa hơn nhiều!

Công tước nhận thấy Aster đang nhảy xuống cầu thang nên quay lại và nhìn tôi với đôi mắt trũng sâu mệt mỏi.

"William, xử chúng!" Ông ấy ra lệnh cho hộ vệ của mình.

"Aster, đặt ta xuống!"

Tôi không thể thua được. Tôi tách khỏi Aster và chạy về phía cửa. Một tiếng leng keng vang lên khi thép chạm vào thép.

'Hử? Hai người họ vừa rút kiếm ra à?'

"Con thật táo bạo khi thách thức ta đấy, Aster!"

"Cha già rồi thì nên nghỉ hưu đi!"

"Ta có thể nhìn thấy mọi cú vung do sự thiếu kinh nghiệm của con đấy, đồ mất nết!"

"Và ông già có tuổi rồi nên không có sức nữa nhỉ!"

'Cái quỷ gì thế? Aster ghét cha cô ấy à?'

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn rất tập trung vào việc chạy.

Tôi bắt kịp Công tước và nói chuyện với ông ấy một cách tế nhị trong khi Aster chiến đấu dữ dội.

"Trông người có vẻ kiệt sức vì chạy đấy. Sao người không ở nhà và nghỉ ngơi trong khi để con trẻ hơn nhiều đi thay ạ?"

Tôi cười khinh bỉ khi Công tước vung cả cánh tay ra đánh tôi. Tôi đã tránh được, nhưng tôi sẽ ngã ngửa nếu trúng đòn đó.

'Mình thề, ông già này...'

"Con không muốn có mẹ kế sao, Rosalite? Ta sẽ mang về một vị phu nhân chăm chỉ nếu ta đi."

Điều đó gợi lên một chút sự hứng thú của tôi. Cơ mà, tôi nhớ đến người mẹ Công phi đang chill ở nhà mẹ đẻ, nên tôi nhanh chóng đáp lại.

"Ôi chà, làm như người có thể mang về một người mẹ mới khi tháng nào người cũng viết thư xin lỗi cho mẹ con vậy!"

"Sao con biết chuyện đ..."

'Ha! Mất cảnh giác rồi!'

Tôi đá vào sau đầu gối của Công tước, khiến chân ông ấy khuỵu xuống. Nhìn ông ấy kêu lên ngạc nhiên khi ngã về phía trước thật thoả mãn.

'Đó là kết quả người nhận được khi cố chém con bằng cánh tay đấy!'

Thở hổn hển và đổ mồ hôi, tôi đến trước cửa và mở nó ra.Tôi cúi đầu chào hầu cận vừa bước xuống xe.

Anh ta nói rằng anh ta đến từ Vương thất, và ngay khi lời vừa thốt ra khỏi miệng anh ta, tôi đã giật lấy thiệp mời từ tay anh ta, cúi đầu chào một cách xinh đẹp khác và cầu chúc cho sức khoẻ của Vương thất.

"Rosalite Roxburg của nhà Roxburg sẽ khiêm tốn chấp nhận yêu cầu của Vương thất. Cầu mong Vương thất vĩ đại trên cao sẽ có vinh quang và yên bình vô tận."

Anh hầu cận có vẻ thích lời tạm biệt của tôi và cũng cúi chào.

Với nụ cười hài lòng, anh ta nói anh ta hy vọng tôi sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời tại bữa tiệc.

Tôi vẫy tay chào xe ngựa và quay vào nhà. Tôi đi ngang qua Công tước, người đang đo đất vì tất cả sự bất công này, và đi về phía thư phòng của mình.

'Một kỳ nghỉ! Mình có thể ngủ sớm!'

Gần đây tôi đau đớn nhận ra tình trạng thiếu ngủ của mình và tôi rất phấn khích.

Tôi ôm thư mời vào ngực một cách trìu mến.

'Mình sẽ đi dự tiệc và hành tên Thế tử ra bã.'

***

Tôi bàn giao công việc của mình cho Công tước một ngày trước bữa tiệc của Vương thất, rồi tận hưởng việc tắm cánh hoa. Sau đó, tôi chăm sóc da mặt, làm móng và ăn khi nào và những gì tôi muốn.

Tôi ghé qua buổi luyện kiếm của Rion để cổ vũ cậu ấy, rồi ngủ như một đứa trẻ đêm đó.

Sáng hôm sau, tôi được vây quanh và lên đồ bởi những hầu nữ, những người là thợ trang điểm chuyên nghiệp.

Họ tô điểm cho tôi với chiếc váy hợp thời trang nhất được làm bằng lụa xanh nhạt và trang bị cho tôi những phụ kiện phù hợp.

Tóc tôi được tết lại thành búi hình bông hoa, có đính những viên ngọc trai nhỏ. Tôi mang theo một chiếc quạt, thứ vô cùng cần thiết trong các bữa tiệc, và che vai bằng một chiếc khăn choàng.

Tôi vô cùng xúc động trước vẻ đẹp của Rosalite trong gương. Tôi nhấc váy lên và xoay người với chiếc mũi hếch lên không trung. Những người hầu vỗ tay và nói với tôi rằng tôi thật xinh đẹp.

"Đẹp quá! Như ngọc trai trên cổ con lợn vậy, tiểu Công tước!"

"Thật là một lời khen đáng yêu." Aster nói. Cô ấy sẽ dành cả ngày bên cạnh tôi.

"Ừm, đó là một sự xúc phạm đấy, Aster." Tôi nói.

"Thật ạ?"

Aster nói với tôi rằng các anh của cô ấy sẽ có biểu hiện tương tự bất cứ khi nào họ nhìn thấy cô ấy trong bộ đồng phục hiệp sĩ trang trọng.

Tôi hỏi cô ấy tại sao gọi một con người là lợn lại có thể là một lời khen, và câu trả lời của cô ấy đi ngược lại mọi lẽ thường.

"Lợn rất ngon." Cô ấy nói với vẻ nghiêm túc, "Tôi thích chúng."

"Phải ha..."

Aster là một kẻ háu ăn, có lẽ vì cô ấy lớn lên trong một gia đình đông con.

'Ngay cả khi tôi phải đến Ma Tháp, tôi sẽ không bao giờ để cô chết đói đâu, Aster à.'

Tôi kiễng chân lên và xoa tóc cô ấy.

Cùng nhau, chúng tôi tiến về Vương vung như thể đang bắt đầu một cuộc hành trình vĩ đại.

Dĩ nhiên, khi đến đó, tôi đã phải chuẩn bị đầy đủ để tranh cãi về vấn đề hôn nhân của Thế tử và yêu cầu Thế tử phải chịu trách nhiệm và chi trả cho việc xây dựng đường do bị sụt lún đất ở lãnh địa Công tước.

***

Biểu tượng của nhà Roxburg về cơ bản là một tấm vé thông hành miễn phí, nên xe ngựa của chúng tôi đến lối vào bữa tiệc mà không gặp vấn đề gì.

Tôi cẩn thận trèo xuống, nhờ Aster giúp giữ tóc cố định. Vẫn còn thời gian cho đến khi bữa tiệc bắt đầu và nơi này gần như trống rỗng, nhưng đối với tôi thì tôi đã đến đúng giờ.

Tôi định gọi vài người hầu đến, đưa cho họ ít tiền hối lộ để xem bầu không khí trong Vương cung như thế nào, tìm ra ai có cùng mục đích và để lại ấn tượng mạnh, rồi tìm Thế tử để nhai nát anh ta.

Tôi đã tiến một bước với suy nghĩ đó khi nhìn thấy Tên Cặn Bã #3, Theodore Mặt Cười, đang bước tới từ bên kia vườn hoa.

Tôi cá là anh ta đã rất buồn khi gặp tôi – trước đây anh ta đã nói với tôi rằng tâm trạng của anh ta trở nên tồi tệ mỗi khi gặp tôi – nhưng nụ cười vẫn không hề tắt trên mặt anh ta.

Tên Cặn Bã #3 lao thẳng vào mặt tôi, mỉm cười suốt, và tôi cũng mỉm cười đáp lại, nhìn thẳng vào mặt anh ta.

"Cũng một thời gian rồi nhỉ, tiểu thư Roxburg."

"Thần hy vọng ngài mạnh khoẻ và bình an, thưa Thế tử. Thần cảm giác như thể hôm qua mới gặp ngài vậy, nhưng thần cho rằng những giây phút chờ đợi trôi qua đối với thần chắc hẳn giống như cả cuộc đời với Điện hạ vậy."

"Dựa trên những bức thư mà ta liên tục nhận được, ta nghĩ cô chắc đã qua đời và có người đang viết thư thay cô. Nhưng hãy nhìn xem. Cô sống kiên cường làm sao. Cô đã làm ta khá lo lắng a."

"Sự bảo vệ của nhà Roxburg rộng mở đến cả chỗ Điện hạ, thế thì sao nó có thể không đảm bảo an toàn cho thần chứ?"

Tên Cặn Bã #3 cười một cách đáng ghét, còn tôi thì cười khúc khích như một quý cô, lấy quạt che miệng.

Tên này thực sự có tài làm tôi căng não.

'Tiếc là mình không thể đấm anh ta được.'

"Ừm, ta thứ lỗi trước."

"Thần cũng đi đây ạ."

'Ừ, hãy nhanh chóng tách ra để không làm phí thời gian của nhau và làm hỏng tâm trạng của chung.'

Tôi nhìn Thế tử bước vào phòng tiệc và nhanh chóng rẽ vào một con đường phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top