Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Chẳng có gì thực sự thay đổi. Những người hầu vẫn làm công việc của họ như thường lệ, và tôi đã lên đủ các lớp học để khiến Rion bận rộn nên không cần phải lo về việc cậu ấy sẽ theo tôi đến đây.

Tuy nhiên, tôi vẫn tỉ mỉ kiểm tra cốp xe và dưới đệm ghế để đề phòng.

'Ư, tuổi dậy thì! Khi mọi thứ ngoại trừ việc học đều vui!'

Không phải là tôi không hiểu cảm giác của Rion, nhưng điều này là để tốt cho cậu ấy.

"Cô chủ nhỏ, tôi nghĩ những thứ này sẽ có tác dụng."

"Tốt, đi bắt họ nào."

Tôi đã trả tiền cho vài người hầu để họ báo cho tôi biết về những chuyện xảy ra trong Vương cung.

Tôi đã biết một số điều, nhưng tôi cần xác nhận rằng không có thứ gì mới vượt qua được tôi.

Khi bạn nghĩ điều sẽ là 'A' ở kiếp này chỉ vì nó là 'A' ở kiếp trước, nhưng về sau lại nhận ra nó thực ra là 'B', điều đó thực sự sẽ khiến bạn rơi vào vòng lặp.

"Có vẻ như chẳng có gì mới cả."

"Vậy chúng ta sẽ vào trong ạ?"

Aster trông rất phấn khích. Hẳn là do thức ăn của bữa tiệc, vì cô ấy không giống người sẽ xuống sàn nhảy.

"Tay của người."

'Cảm ơn cô vì đã không bỏ rơi tôi khi nhìn thấy thức ăn.'

Tôi nắm tay cô ấy, che nụ cười bằng chiếc quạt của mình.

'Cô có thể bị hấp thụ bởi ý nghĩ nhồi nhét thức ăn vào mặt, nhưng hôm nay cô sẽ không có thời gian cho việc đó đâu.'

"Aster, cô đã ăn trước khi đến đây chưa?"

"Chưa ạ, tôi tính ăn ở đây."

"Ôi trời..."

'Cô sẽ không thể...'

Tôi quyết định giữ sự thật trong lòng.

Aster giữ chặt thư mời khi chúng tôi cùng nhau bước tới lối vào phòng tiệc.

"Rosalite Roxburg và hiệp sĩ của cô ấy, Aster Brown."

Hàng chục cái đầu quay lại và nhìn chằm chằm Aster.

Bởi vì đây là một bữa tiệc bình thường nên phần lớn khách mời đều là con cháu quý tộc hoặc những người có quá nhiều thời gian rảnh rỗi nên không có ai đáng chú ý.

Chợt, người thừa kế hoang dã của nhà Roxburg xuất hiện!

Dám nói chuyện trực tiếp với tôi sẽ là không biết vị trí của mình – nên thay vào đó, Aster sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.

Tôi thầm gửi lời chia buồn tới Aster, người đang bị bao vây bởi một đám đông với những câu hỏi ồn ã, rồi quay sang bữa tiệc.

'Tôi sẽ ăn đủ cho cả hai chúng ta, Aster à. Rồi tôi sẽ cho cô biết những món mà cô phải thử sau. Những món hải sản ở Vương cung thật đáng chết. Cua hoàng đế này!'

Hải sản ở đây cực kỳ tươi ngon do có cảng thương mại nằm ở phía Đông Vương đô. Các món ăn cũng rất phong phú và đầy hương vị nhờ có rất nhiều loại gia vị có sẵn.

Nhưng thứ mà tôi thực sự thèm muốn hơn bất cứ thứ gì là sashimi tươi với chojang.

Nhúng sashimi tươi mà ta vừa bắt được vào chojang và ăn nó trong khi ngồi trên những tảng đá ở bờ biển dưới mưa, rồi kết thúc bằng một nồi ramyeon nóng hổi...

Tôi rất muốn làm thế. Tôi nhớ mình đã khóc nức nở vì quá thèm ăn ramyeon. Tôi vẫn muốn nó đến mức nó không chỉ là một kỷ niệm.

'Ramyeon ơi...'

"Tiểu Công tước, cô có thể nhảy với ta một điệu không?"

'Hử? Cái quần gì thế?'

Tôi đang nhai mấy cái càng cua hoàng đế thì bàn tay của một người đàn ông đeo găng sạch xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không muốn nhận ra, nhưng đó là giọng của Tên Cặn Bã #3.

"Thần vô cùng xin lỗi, thưa Thế tử Điện hạ. Sẽ thật xấu hổ nếu làm bẩn ngài bằng đôi bàn tay này."

"Vậy thì cô có thể lau sạch chúng. Hay chẳng lẽ cô quá vụng về trong những việc như này, khi cô luôn làm việc bàn giấy."

"Dĩ nhiên là không rồi, nhưng ngài sẽ phải đi loanh quanh với vỏ cua hôi hám nếu khiêu vũ với thần đó ạ. Ngài không có lòng thương xót những quý cô khác đã chờ ngày này rất lâu sao?"

"Cô là người cuối cùng ta sẽ khiêu vũ cùng, nên đừng lo về chuyện đó."

"Thế thì thần xin khiêm tốn chấp nhận, nếu Điện hạ phải cầu xin."

Theodore thậm chí còn không quan tâm đến việc tôi đang khiêu khích anh ta. Anh ta tiếp tục mỉm cười như mặt trời khi tôi dọn cái đĩa đầy cua của mình ra và lau tay vào chiếc khăn ấm do người hầu đưa cho.

'Anh ta có ý gì, mình là người cuối cùng nhảy với anh ta? Bữa tiệc vừa mới bắt đầu thôi mà.'

Tôi tự hỏi liệu anh ta có nhảy nhót trước khi tôi vào sảnh tiệc không.

Thế tử hộ tống tôi ra giữa sảnh, cả hai chúng tôi lướt như trên mặt nước. Khi chúng tôi vào vị trí, dàn nhạc công đã chơi một bài chậm, và tôi bắt theo nhịp.

"Ta nghe nhà Roxburg có một thành viên mới?"

'Ồ. Đây là điều anh muốn truy hỏi à...'

Tôi vỡ mộng vì phần tiểu thuyết đồng tính nam trong toàn bộ câu chuyện này và cau mày.

"Đúng vậy ạ."

"Ta có thể gặp cậu ấy trước tiệc sinh thần của Vương hậu không?"

"Có thể."

"Cô đang cộc lốc đấy. Cậu ấy đáng yêu đến mức phải bảo vệ cậu ấy như vậy à?"

'Anh. Anh, anh, anhhhh. Anh tự đi mà kiểm tra, Tên Cặn Bã #3.'

Tôi quay người lại và túm lấy gáy anh ta một cách thô bạo, dùng toàn bộ sức nặng của mình ngả ra sau.

Thở hổn hển trước đòn tấn công bất ngờ, Thế tử tóm lấy eo tôi. Tôi ngước lên nhìn anh ta, bắt chước nụ cười của anh ta.

"Vâng, thưa Điện hạ. Thần sẽ khiến bất cứ ai cố gắng hành động đều phải hối hận vì còn sống."

"Đáng sợ quá."

"Ngài đừng quên mình còn có một chị gái và một đứa em."

Vẻ mặt của Theodore không có gì thay đổi, nhưng tôi có thể thấy anh ta đang có tâm trạng không tốt. Đó chỉ là giả định, nhưng tôi có thể nói thế.

"Ta chưa bao giờ tưởng tượng ra việc cô dành cả ngày ở bàn làm việc để viết nguệch ngoạc những bức thư vô giá trị trong cơ thể uể oải đó với những bước nhảy giống như thế đấy, tiểu thư Rosalite."

"Bàn tay giữ eo thần hơi run một chút, nhưng ngài đã dẫn dắt rất xuất sắc."

Khi điệu nhảy giao thiệp kết thúc, chúng tôi đã đưa ra những nhận xét thích đáng cho nhau, cúi chào và quay về hai hướng ngược nhau.

Tôi đi tìm thêm càng cua mà không thèm liếc lại lấy một lần. Tôi sẽ tìm Aster – đã đến lúc cứu cô ấy rồi.

"Thứ lỗi, tiểu thư, cô có thể dành chút thời gian cho ta không?"

'Lại gì nữa?'

Tôi đến dự bữa tiệc này để ăn uống và tiệc tùng, nhưng những điều khó chịu cứ xảy ra hoài vậy.

Tôi quay lại và thấy gương mặt của đám đông phụ nữ, gương mặt họ đầy vẻ buồn rầu . Người vừa nói chuyện với tôi đã rưng rưng nước mắt.

Tôi cho rằng cô ấy là thành viên của nhà Edanelli dựa trên mái tóc đỏ và nước da ngăm đen của cô ấy.

"Bọn ta đều biết cô không có ý làm điều đó, nhưng những người như bọn ta... chỉ đang tranh thủ cơ hội để tham dự một bữa tiệc như vậy..."

Những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt của quý cô tóc đỏ.

'Uầy, thôi nào, đừng khóc mà. Cô có bị cuốn vào vòng lặp của cuộc sống vĩnh cửu như tôi đâu. Cô có gì mà phải buồn chứ?'

"Nào nào, cô bé, ăn cái này đi. Ăn đi nào. Nó ngon và ngọt lắm."

'Làm ơn đó. Ăn đồ ngọt và bình tĩnh lại đi.'

Tôi vỗ nhẹ lưng của quý cô tóc đỏ trong khi những quý cô khác kể cho tôi nghe hoàn cảnh.

Về cơ bản, những quý cô này chỉ có thể tham gia lễ hội 'Kén Vợ Cho Thế Tử' bình thường này bằng cách hối lộ đúng người.

Họ đã thảo luận với nhau rằng sẽ không có cảm giác khó khăn nếu Thế tử chọn một trong số họ vì anh ta thường không tiếp xúc với nhiều người như vậy.

Họ kể với tôi rằng họ đã chờ anh ta đưa tay ra với một trong số họ, ai cũng được, miễn là trong số họ.

Nhưng tôi đã xuất hiện, và anh ta chọn khiêu vũ với tôi trước, xong lại nói phải rời đi vì hôi mùa cua và không muốn làm phiền những quý cô khác.

Trời đất... tên hề này đã tra hỏi về em trai tôi, rồi bỏ đi mà không thèm liếc nhìn những người phụ nữ khác.

Tôi nặng nề thở dài khi hỏi những quý cô Tên Cặn Bã #3 đã đi đâu. Họ nói với tôi rằng anh ta đang nghỉ ngơi nên có lẽ anh ta đã xuống tầng để tới phòng khách.

Tôi mở quạt và quạt cho bản thân vài lần trước khi đi về phía phòng khách.

'Mình đến để nghỉ ngơi nhưng mà mình bận quá. Được rồi, anh ta ở đây.'

Tôi tăng tốc đuổi kịp Thế tử, chặn đường anh ta. Anh ta hỏi tôi có điều gì muốn nói sao. Tôi gật đầu và cúi đầu thật sâu.

"Thưa Điện hạ! Xin hãy xem xét mong muốn của chúng thần!"

Tôi hét lên một cách đáng ghét.

Những thị nữ nghe lén cũng vội hóng chuyện.

"Cô có ý gì?"

"Thế tử Điện hạ! Làm ơn, ngài phải nghĩ đến thế hệ tương lai của mình!"

"Nếu đây chỉ là một trò đùa thì đủ rồi đấy. Huyết thống tương lai của ta không phải chuyện của cô."

"Quả thật."

Tôi đứng thẳng dậy và ngẩng đầu lên.

"Đã bao nhiêu năm trời rồi? Hùa theo trò nghịch ngợm của ngài chỉ vui vẻ trong vài lần đầu tiên thôi. Thần không biết những người khác thế nào, nhưng ngài thực sự nghĩ nhà Edanelli hay nhà Roxburg chỉ ngồi im trước trò hề của ngài vì chúng thần không biết gì ư? Một tiểu thư thuộc phân gia của nhà Edanelli đang rơi nước mắt ở ngoài kia kìa. Ít ra ngài cũng phải để ý đến cách hành xử của mình chứ?"

"Cô mới là người cần chú ý đến cách hành xử của mình, tiểu thư Rosalite."

"Ôi, ngài đang nói với thần về cách hành xử sao? Nếu thần hành xử không tốt, thần đã bảo ngài câm mồm vào, đừng nói những lời hoa mỹ, hùng hồn như vậy rồi. Dù có cầm cự bao lâu đi chăng nữa, ngài cũng không tạo ra được một vết nứt nào trong mối quan hệ giữa bốn nhà Công tước đâu."

Nụ cười trên mặt Thế tử càng rộng hơn trước câu nói đầy tự tin của tôi.

'Tên hề này đang bực mình.'

Dĩ nhiên, đó chỉ là một giả định khác.

"Nếu ngài tức giận và cảm thấy bị đối xử bất công, thì kiếp sau ngài nên trở thành Vương tộc ở một quốc gia có chủ quyền mạnh mẽ."

'Tôi biết, tôi biết mà.'

Chính lỗi của đất nước này đã khiến các lãnh địa Công tước phát triển và thịnh vượng.

'Sao có người có thể đổ lỗi cho anh được?'

Sau khi tung đòn cuối, tôi quay lại bữa tiệc.

'A.'

Ít nhất thì bây giờ những quý cô đó có thể có cơ hội nắm tay Thế tử rồi. Họ sẽ không gặp rắc rối với gia chủ nhà họ.

Tôi về lại sảnh. Nhìn mặt trời lặn và ánh đèn ngày càng sáng hơn, tôi nghĩ xem nên cho Aster ăn như nào.

Thế tử có vẻ như đã ghi nhớ lời tôi nói vì anh ta đang khiêu vũ với một trong số các quý cô.

Quý cô tóc đỏ không còn khóc nữa và trông rất vui khi gặp tôi.

'Dễ thương quá, nhảy cẫng lên phấn khích như thế. Khiêu vũ với tên cặn bã đó là niềm vui đối với cô sao?'

"Aster!" Tôi gọi cô ấy ra khỏi đám đông vẫn đang vây quanh.

Tôi lấy chiếc khăn choàng ra khỏi vai cô ấy và quàng nó quanh vai quý cô tóc đỏ, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy như một cách thể hiện sự ủng hộ.

"Không khí ban đêm lạnh lắm. Cô hãy dành thời gian và tận hưởng buổi tối nhé."

Tôi đẩy nhẹ cô ấy về phía Thế tử và dẫn Aster đi càn quét bữa tiệc buffet. Aster ngấu nghiến từng miếng thức ăn tôi mang đến cho cô ấy như thể cô có cả trăm đứa trẻ đang chết đói trong bụng.

Aster rất háu ăn, có lẽ vì cô ấy lớn lên trong – ừm, mọi người biết phần còn lại rồi đấy.

'Mình không muốn về nhà a.'

Tôi hô vang khi chứng kiến bữa tiệc kết thúc. Khối lượng công việc được giao cho tôi là như nhau dù tôi có về nhà lúc đó hay vào hôm sau, nhưng tôi không có tâm trạng về nhà ngay lúc đó. Mọi người đều muốn bữa tiệc kéo dài mãi mãi.

"Cô không về nhà sao, tiểu Công tước?"

Khi tôi đang đứng quạt cho bản thân vì bực bội, một nhóm quý cô tiến lại gần tôi. Họ đã mời tôi cùng trò chuyện vui vẻ trong khi họ đợi xe ngựa trong vườn.

Nghe có vẻ là một ý tưởng khá hay, tận hưởng làn gió đêm và làm quen với những quý cô này. Nhưng tôi đang không có tâm trạng.

"Cảm ơn các cô, nhưng ta thực sự chưa muốn về nhà."

Tôi thở dài như thể mặt đất sẽ biến mất dưới chân mình, còn các quý cô thì rên rỉ thấu hiểu.

"Chúng tôi đã nghe từ các gia chủ rằng lý do chúng tôi sống thoải mái như vậy là nhờ gia tộc Roxburg. Xin cô hãy chăm sóc cho cơ thể quý giá của mình.'

"Hy vọng các cô cũng vậy." Tôi lặp lại.

Tôi gật đầu với từng quý cô khi họ kính cẩn nói lời tạm biệt, với quý cô của phân gia nhà Edanelli dẫn đầu. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đáp lại lòng tốt mà tôi đã dành cho cô ấy tối nay, trong khi giữ chặt chiếc khăn choàng tôi đưa cho cô ấy.

Tôi cười khúc khích, không chỉ vì ý tưởng muốn trả ơn tôi, mà còn vì những chuyện tầm thường như vậy thật đáng yêu, cũng như tôi không thể hiểu được cô ấy có thể làm gì để đáp lại lòng tốt của tôi.

"Đến lúc phải đi rồi, cô chủ nhỏ."

'Có vẻ như cô đã ăn rất ngon, Aster.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top