Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 104: Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Minh rời khỏi võ đài rồi dang hai tay về phía các sư huynh, sư thúc của hắn.

"Haha. Mặt của mấy người bị sao vậy. Ta là ai kia chứ... Hửm?"

Các đệ tử Hoa Sơn lại len lén tránh xa hắn.

"Làm gì thế?"

"Kh, không có gì."

Bạch Thiên cười gượng gạo. Trán của hắn lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Hửm?"

Thanh Minh cau mày trước phản ứng kỳ lạ đó.

"Không có gì à..."

Rồi hắn bất thình lình di chuyển nhanh hơn.

Ù chạy.

"..."

Gương mặt Thanh Minh méo xệch khi nhìn thấy các huynh đệ chạy ù ra xa.

'Bỏ chạy ư?'

Hơn nữa biểu cảm của họ cũng không được vui vẻ lắm. Giống như họ đang tránh xa những người bị bệnh đậu mùa vậy.

"Ơ mấy cái đứa này, có ai bị bệnh đâu! Sao lại tránh ta như tránh tà thế!"

"Này! Cái tên kia! Người có suy nghĩ ai mà dám đến gần đệ hả! Khắp người đệ toàn là độc đấy, tại sao đệ lại lén lút đến gần bọn ta như không có chuyện gì vậy chứ! Nếu bị trúng độc thì bọn ta sẽ chết ngay đấy có biết không!"

"Ơ?"

Hóa ra là vậy à?

Thanh Minh cúi xuống nhìn khắp cơ thể mình một lượt.

Tất nhiên là mặc dù hắn không bị trúng độc, nhưng quả thực là độc của Đường Nguy đang bám lên khắp cơ thể hắn.

Mặc dù cơ thể Thanh Minh có thể kháng cũng như tự giải độc, nhưng các sư huynh, sư thúc của hắn mà bị dính độc thì kiểu gì cũng sẽ bất bình nói với Diêm Vương.

'Con cầu cho cái tên sư đệ chết dẫm đó chết vì uống nhầm độc cho rồi.'

Thanh Minh gãi gãi đầu rồi quay qua xung quanh.

"Ầyyyy!"

Hắn không chỉ quan sát các huynh đệ của mình, mà còn len lén xem phản ứng của những người đang run cầm cập ở phía xa.

Ơ, dù sao cũng thành ra như vậy rồi! Sao mọi người lại nhìn ta như thể dịch bệnh thế kia!

Hửm?

"Môn chủ Đường Môn?"

"..."

Tại sao ông cũng run như cầy sấy thế?

Đây mà là bộ dạng của môn chủ Đường Môn à?

"Khụ."

Đường Quân Nhạc hắng giọng, rồi chậm rãi, phải nói là cực kỳ chậm rãi tiến về phía Thanh Minh.

Thanh Minh cũng tiến lên một bước, nhưng Đường Quân Nhạc lại giật mình lùi về sau một bước.

"Ngươi, ngươi đứng yên đó đi!"

"..."

Ơ...

Sao ta thấy chuyện này quen quen thế nhờ.

Nghĩ lại thì trong quá khứ, các huynh đệ của hắn cũng có phản ứng như vậy khi hắn định làm chuyện gì đó.

'Rốt cuộc là ta đã sống như thế nào vậy?'

Khóe mắt Thanh Minh bỗng cảm thấy cay cay khi hắn nhận ra mình là một kẻ tồi tệ thế nào khi còn là Mai Hoa Kiếm Tôn.

'Ta xin lỗi. Các sư đệ à.' Sư huynh sai rồi.

Trong lúc Thanh Minh vừa thở dài vừa ăn năn hối lỗi thì chẳng biết Đường Quân Nhạc đã nhận từ ai đó cả mấy chục cái lọ nhỏ. Rồi ông ta không khách khí mà bắt đầu ném chúng về phía Thanh Minh.

"Ách xì!"

"Đứng yên đó! Ngươi đứng yên đó! Không được ho!" Ơ kìa! Cái lũ khốn này!

Đường Quân Nhạc vẫn chưa yên tâm sau khi ném cả mấy chục lọ tán dược và thủy dược vào người Thanh Minh. Ông ta nhìn Thanh Minh bằng một biểu cảm kỳ lạ. "Ngươi còn cảm thấy độc khí không?"

"..."

"Trước tiên ngươi phải tự cách ly trong khoảng một tuần, ta sẽ giúp đỡ ngươi..."

"Ashh! Chết tiệt!"

Đúng lúc đó, một ngọn lửa bao trùm toàn thân Thanh Minh.

"Ô?"

Toàn bộ độc bám trên người hắn đã bị Tam Muội Sân Hỏa thiêu đốt. Thanh Minh thở hồng hộc, ngồi phịch xuống đất ca cẩm.

"Aigu, đúng là tốn nội công chết đi được."

Nếu chỉ tạo ra một ngọn lửa nhỏ ở đầu ngón tay, thì hắn có thể dùng nội công một cách thích hợp. Thế nhưng, để có thể tạo ra một ngọn lửa bao quanh toàn thân thế này không phải là một việc có thể dễ dàng làm được bằng nội công.

Hơn nữa, hắn vừa tỉ võ xong, vậy nên, hắn hoàn toàn kiệt sức khi nội công đã tiêu hao hết một nửa. "Ầy. Bây giờ thì lão tự lo liệu đi." Đường Quân Nhạc gật đầu.

Ông ta chầm chậm bước lên võ đài.

"Viện chủ Nguyên Lão Viện Đường Nguy, nghe lệnh." Đường Nguy nặng nề quay đầu rồi đứng lên. Thế nhưng, lão ta không ta không còn sức nữa, cơ thể lão ngã phịch xuống võ đài.

Đường Quân Nhạc dồn nội công vào giọng nói của mình.

Giọng ông ta ầm ầm như sấm.

"Ngài đã biết tội của mình chưa?"

Ánh mắt Đường Nguy hằn gân máu.

"....Ta, ta ư! Ta thì có tội gì chứ!"

Mặc dù Đường Nguy không còn chút khí lực nào, nhưng độc khí thì vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ cần nhìn vào cái khí thế lão ta vừa hét lên đó là sẽ thấy, lão có thể lao lên và xé xác Đường Quân Nhạc ngay lập tức.

"Nếu như để thua tên quái vật đó là một cái tội, vậy thì ta nhận tội là được chứ gì! Nhưng mà, không phải môn chủ cũng giống như ta sao?"

Nhìn Đường Nguy nói với khí thế khiến người khác phải thổ huyết, Đường Quân Nhạc lắc đầu.

"Bại trận không phải là một cái tội. Ý ta muốn nói đến một cái tội khác của ngài kia kìa."

"..."

"Lôi lên đây!"

Đường Quân Nhạc hướng ánh mắt về một phía.

Những thành viên Đường môn đang tập trung vào lời Đường Quân Nhạc cũng đưa mắt theo hướng nhìn của ông ta.

"Đó là..."

"Tiểu môn chủ?"

"Tiểu môn chủ đang làm gì vậy?"

Cựu tiểu môn chủ của Đường môn, Đường Bá đang cưỡng ép lôi một người đến.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía của Đường Bá. Thế nhưng chỉ có một mình Đường Nguy là nhìn chằm chằm vào kẻ mà Đường Bá lôi đến.

"Sao, sao lại..."

Đường Bá ném gã lên võ đài.

"Con đã lôi hắn đến rồi, thưa môn chủ."

"Ừm."

Đường Quân Nhạc lạnh lùng hét lên.

"Đường Hóa!"

"Môn, môn chủ..."

Kẻ được gọi là Đường Hóa đang run rẩy, cúi rạp mặt xuống đất.

"Nếu như ngươi ở đây khai ra toàn bộ tội lỗi của mình, thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Đường Hóa cắn chặt miệng khi nghe thấy những lời đó. 'Dù sao cũng hết thật rồi.'

Người hậu thuẫn cho hắn là Đường Nguy đã đánh mất sức mạnh và đang ngã gục dưới đất.

Dù cho hắn có giữ mồm giữ miệng ở đây thì chắc chắn, thứ chờ đợi hắn chỉ có một cái chết khủng khiếp, hoặc một cuộc đời sống không bằng chết mà thôi.

Hắn nên lựa chọn con đường nào đây? "Thuộc, thuộc hạ..."

"Đường Hóa! Ngươi định nói gì vậy hả!" Mặc dù Đường Nguy đã hét lên cảnh cáo, nhưng Đường Hóa vẫn tiếp tục nói như thể không nghe thấy lời của ông ta.

"Đường Nguy... viện chủ Nguyên Lão Viện đã ra lệnh cho thuộc hạ bỏ Thiên Nhật Túy vào rượu và thức ăn của Hoa Sơn Thần Long."

Đám đông xung quanh bắt đầu rì rầm.

Sử dụng kịch độc với đối phương khi yêu cầu tỉ võ?

Đó là chuyện cấm kị.

Chống đối môn chủ?

Việc này rất đáng để tranh cãi.

Thế nhưng.

Dù có gộp tất cả những chuyện đó lại cũng không đủ để so với tội đầu độc đối thủ trước khi tỷ võ. Bởi vì đây là việc làm đi ngược với đường lối cơ bản của Đường Môn.

Đây là việc mà các thành viên Đường Môn tuyệt đối không được làm.

"Thiên Nhật Túy ư! Đó là điều cấm kỵ kia mà!"

"Khoan đã. Nếu trúng độc Thiên Nhật Túy thì sao hắn có thể tỉ võ được chứ?"

"Nhưng Quỷ Linh Vương còn không làm gì được hắn mà hắn lại bị trúng độc Thiên Nhật Túy thì đúng là kỳ lạ thật."

"...Ngươi nói cũng đúng."

Đám đông rì rầm nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt hiếu kỳ.

Bây giờ thì họ đã thực sự cảm nhận được Hoa Sơn Thần Long là một con quái vật đáng gờm đến mức nào rồi.

Đường Quân Nhạc đợi mọi người dịu lại rồi lạnh lùng hét lên.

"Ngươi chắc chắn viện chủ Nguyên Lão Viện Đường Nguy đã ra lệnh cho ngươi chứ?"

"Vâng ạ."

Đường Quân Nhạc nhìn Đường Nguy bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Ngài còn gì để biện minh không?"

"..."

Đường Nguy nhắm chặt hai mắt.

'Kết thúc rồi.'

Tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi.

Bây giờ mọi người sẽ không coi lão là Thái Thượng trưởng lão của Đường môn nữa. Và chỉ với một lý do chia bè kéo phái như vậy cũng đủ để các thái thượng trưởng lão của Nguyên Lão viện mất hết sức mạnh của mình và phải rút lui về phía sau.

Chỉ bằng một sự việc này, Đường Quân Nhạc đã nắm lại toàn bộ quyền lực trong tay và có thể cai quản Đường Môn theo ý của mình.

"Môn chủ... Ta thật sự cũng chỉ vì Đường môn..."

"Dù ngài có làm gì thì kết quả cũng sẽ không thay đổi." Đường Quân Nhạc nói bằng một giọng vô tình.

"Sự chân thành chính là cách duy nhất để ngài có thể nhận được sự công nhận của mọi người khi cùng nhau làm những việc đúng đắn. Ngài đừng nói nữa. Tai của ta nặng lắm rồi."

"..."

Đường Quân Nhạc rời mắt khỏi Đường Nguy, quay ra nhìn toàn bộ các thành viên Đường Môn rồi cất lời.

"Ta ra lệnh cho tất cả các ngươi với tư cách là môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn!"

"Vâng!"

Các thành viên Đường Môn đồng loạt quỳ một gối xuống đất.

"Đường Nguy sẽ bị phế khỏi chức viện chủ Nguyên Lão viện và bị tống giam vào lao ngục bởi tội ác kinh tởm của mình. Nguyên Lão viện sẽ tạm thời bị phong bế, và các Thái Thượng trưởng lão của Nguyên Lão viện sẽ không được rời khỏi gia môn cho tới khi cuộc điều tra kết thúc! Tất cả mọi thành viên của Đường Môn phải hành động cẩn trọng cho tới khi tất cả mọi chuyện được làm sáng tỏ!"

"Xin tuân lệnh môn chủ!"

"Và!"

Đường Quân Nhạc quay đầu nhìn Thanh Minh.

"Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh!"

"Vâng!"

Thanh Minh cũng không còn bày ra vẻ bỡn cợt nữa, hắn lập tức đối mặt Đường Quân Nhạc bằng một dáng vẻ nghiêm túc.

"Nhờ sự cố gắng và cống hiến của ngươi mà ta mới kịp thời phát hiện những chuyện khủng khiếp đang xảy ra trong nội bộ Đường Môn và có cơ hội sửa chữa nó. Với tư cách là môn chủ của một trong Ngũ Đại Thế Gia Tứ Xuyên Đường Môn, ta chính thức bày tỏ lòng biết ơn đối với ngươi, cũng như các huynh đệ của ngươi, và cả Hoa Sơn phái!"

Đường Quân Nhạc nắm hai tay lại rồi đẩy về phía trước, hướng về phía Thanh Minh cúi đầu.

Một thế bao quyền cực kỳ trịnh trọng.

Đây là lễ nghĩa tối cao của một môn chủ.

Các thành viên Đường Môn cũng phản ứng theo ông ta.

"Cảm tạ Hoa Sơn!"

"Cảm tạ Hoa Sơn Thần Long!"

"Cảm tạ các đệ tử Hoa Sơn!"

Tất cả bọn họ đồng loạt cúi đầu tạo thế bao quyền.

Lồng ngực của các đệ tử Hoa Sơn bất giác trở nên nóng bừng khi đón nhận những lời cảm tạ đó. 'Chúng ta đã có được sự công nhận của Đường môn.' Từ lúc bị đuổi ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang, Hoa Sơn luôn bị xem là đồ chẳng ra gì, vậy mà chỉ mới vài năm, họ đã có được sự công nhận của Đường Môn thống trị Tứ Xuyên.

Ai mà có thể tưởng tượng được ngày này sẽ xảy ra kia chứ?

Đúng lúc ấy, Thanh Minh tiến lên một bước.

"Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, Thanh Minh thay mặt Hoa Sơn nhận lời cảm tạ của Tứ Xuyên Đường Môn." Thanh Minh hướng về phía Đường Quân Nhạc thực hiện thế bao quyền đáp lễ.

"Và... Ờ..."

Hắn quay đầu, bỏ thế bao quyền, lùi lại một bước.

"Sư thúc."

"Hở?"

"Sư thúc phải làm chuyện này chứ."

"..."

"Làm đi?"

"Khừ."

Bạch Thiên thở dài rồi bước lên phía trước.

Và rồi hắn vừa tạo thế bao quyền với Đường Quân Nhạc vừa mở miệng.

"Đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn, Bạch Thiên thay mặt Hoa Sơn bày tỏ lòng biết ơn đối với Đường Môn. Thông qua chuyện này, tình minh hữu giữa hai bên sẽ càng thêm gắn kết. Tại hạ thực tâm hy vọng cả hai môn phái sẽ cùng chia sẻ tình thâm giao này."

"Tất nhiên rồi!"

Đường Quân Nhạc khẽ nở một nụ cười.

"Đó là chuyện đương nhiên mà."

"Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

"Tứ Xuyên Đường Môn vạn tuế!"

"Hoa Sơn vạn tuế!"

Môn chủ Đường Môn vừa dứt lời, tứ phương vang dậy tiếng hoan hô.

Đường Quân Nhạc vừa kìm hãm được Nguyên Lão viện, vừa nắm lại toàn bộ quyền lực trong tay, đồng thời lại có thể công khai trở thành đồng minh với Hoa Sơn, nơi có Thanh Minh vừa hạ gục Đường Nguy.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người rất khó để hiểu hết toàn bộ sự việc. Thế nhưng, chỉ cần nhìn vào thái độ của môn chủ và các đệ tử Hoa Sơn là tất cả đều có thể hiểu đây là việc có lợi cho Đường Môn.

Những tiếng hoan hô vang lên không dứt.

Thanh Minh đứng giữa bọn họ lắc đầu.

"Đây có phải chuyện gì đáng kinh ngạc đâu. Mọi người hoan hô hơi quá rồi."

"Thanh Minh."

Bạch Thiên quay lại nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt cứng ngắc. Thậm chí giọng nói của hắn cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.

"Hửm?"

"Con đã làm được một việc rất trọng đại"

"Hề hề. Thúc nói gì đương nhiên quá..."

"Nhưng!"

"Hửm?"

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh với gương mặt tràn đầy phẫn nộ.

"Từ lần sau, nếu con còn định làm những chuyện như thế này thì phải nói với bọn ta trước một câu!"

"Ầy, cần gì phải..."

"Nhất định!"

"..."

Thanh Minh định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thiên, hắn bất giác rùng mình. Ánh mắt đó quả thực tràn đầy sự phẫn nộ.

"Mặc dù các loại độc đó chẳng có tác dụng gì với con, nhưng bọn ta đã tưởng con chết rồi đấy, cái tên tiểu tử chết tiệt này!"

Nhuận Tông ở đằng sau nói xen vào.

"...Thực ra cũng không đến mức đó."

"Đúng đó."

Thấy Bạch Thiên quay lại lườm, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt rùng mình liếc mắt sang chỗ khác. Bạch Thiên lại nhìn Thanh Minh rồi nói.

"Con hãy ghi nhớ lời ta dặn. Nếu lần sau con lại tự ý làm theo ý mình như vậy nữa thì ta tuyệt đối sẽ không để yên cho con nữa đâu."

Thanh Minh mấp máy khóe môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Gương mặt của Thanh Minh méo xệch, cuối cùng hắn thở dài.

"Biết rồi, biết rồi. Lần sau ta sẽ làm vậy."

"Cái thằng trời đánh này." Bạch Thiên thở dài rồi gật đầu.

"Con quay người lại đi!"

"Hửm?"

Bạch Thiên túm lấy vai Thanh Minh xoay hắn về phía sau. Hình ảnh các thành viên Đường Môn đang hoan hô lọt vào mắt hắn.

"Họ đang hoan hô con đấy."

"..."

Thanh Minh nhìn cảnh tượng ấy bằng ánh mắt bối rối.

'Ngoài Hoa Sơn ra, mình đã từng được hoan hô thế này bao giờ chưa nhỉ?' Để xem nào.

Khi còn là Mai Hoa Kiếm Tôn, hắn đã từng làm rất nhiều chuyện còn khủng khiếp hơn thế này, nhưng hắn chưa bao giờ nhận được một lời hoan hô chân thành đến như vậy.

"Con cũng vẫy tay với họ đi."

Khóe miệng Thanh Minh nở một nụ cười.

Hừ.

Cũng có sao đâu!

"Aigu! Đa tạ. Aigu! Đây có phải chuyện gì to tát đâu mà các vị lại làm như thế chứ! Hê hê hê hê! Vâng vâng! Xin đa tạ."

Thấy dáng vẻ cợt nhả của Thanh Minh, các đệ tử Hoa Sơn cũng bật cười khanh khách.

"Oa... Đúng là ghê thật."

Đường Trản đứng ở xa nhìn Thanh Minh rồi khẽ rùng mình.

'Vậy mà mình lại đòi gây chuyện với một người như vậy.'

Cũng may là đầu hắn vẫn còn nằm trên cổ.

"Tỷ tỷ, chuyện này đúng là khủng khiếp thật nhỉ?"

"...Quả thực rất khủng khiếp."

"Hoa Sơn Thần Long là Đệ Nhất Thiên Hạ Hậu Khởi Chi Tú. Đúng là rất tài ba."

"Ta không nói hắn."

"Hả?"

Đường Trản nhìn tỷ tỷ của mình bằng một gương mặt ngơ ngác.

Ánh mắt của Đường Tiểu Tiểu đang đóng đinh tại một chỗ. Đường Trản nhìn theo thì cau mày khi phát hiện ra nơi ánh mắt hắn chạm đến là một người nằm ngoài sự dự đoán.

"Lưu Lê Tuyết?"

"Tiểu Trản này."

"Vâng, tỷ tỷ."

"Ta đã quyết tâm rồi."

"Dạ?"

Đường Tiểu Tiểu nhìn Lưu Lê Tuyết không chớp mắt, giống như cô ta không thể rời mắt khỏi người Lưu Lê Tuyết vậy.

"Ta..."

Đường Tiểu Tiểu khẽ cắn môi rồi nói một cách chắc nịch.

"Ta sẽ bái nhập Hoa Sơn."

***

Không mất quá nhiều thời gian để giải quyết tình hình ở Đường Môn.

Đường Quân Nhạc ra tay một cách triệt để như thể hắn đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi, tước bỏ mọi quyền lực của Đường Nguy và ném lão vào ngục tối.

Cùng lúc đó, với lí do không thể kìm hãm được quyền lực của Đường Nguy, Nguyên Lão viện cũng bị phong bế và các Thái Thượng trưởng lão cũng bị hạn chế quyền lực cũng như sự ảnh hưởng.

Các Thái Thượng trưởng lão làm mọi cách để bảo vệ quyền lực của mình, tuy nhiên quyền lãnh đạo Đường Môn hiện tại đang nằm trong tay Đường Quân Nhạc.

Cho dù thân phận Thái Thượng trưởng lão cao quý đến đâu chăng nữa, nhưng nếu không có sự hậu thuẫn của gia quyến thì họ cũng không có lá gan chống lại quyền lực của Môn chủ.

Cuối cùng, họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc lẳng lặng từ bỏ quyền lực và lui về phía sau.

Tất cả những người đã từng về phe Đường Nguy, bao gồm cả Đường Hạc lần lượt bị tống vào lao ngục...

"Ta định sẽ chậm rãi điều tra."

"Lão cố tình à?"

Đường Quân Nhạc gật đầu, rót trà cho Thanh Minh.

"Tội trạng không đủ minh bạch sao?"

"Ừm. Nếu ta ra sức thì vẫn sẽ chứng minh được tội lỗi của bọn họ mà không cần phải kéo dài thời gian. Với cả, những việc bọn họ làm quá mức nghiêm trọng, có lẽ sẽ không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu."

"Vậy thì sao phải kéo dài thời gian?"

"Vẫn còn rất nhiều việc cần phải thu xếp."

"À há."

Thanh Minh gật gù.

Trong thời gian điều tra Đường Nguy, bầu không khí căng thẳng sẽ bao trùm Đường Môn.

Kẻ có thân phận cao quý nhất Đường Môn đang bị điều tra, tình huống như vậy thì ai dám có động tĩnh gì?

Điều đó nghĩa là, Đường Quân Nhạc sẽ lợi dụng thời cơ này để đạt được những gì ông ta muốn.

"Môn chủ đáng sợ hơn ta nghĩ đấy."

"Ngươi định tự mình ra tay sao?"

"Ta có định làm gì à?"

"Đừng nói nữa thì hơn."

Đường Quân Nhạc lắc đầu. Hắn sống đến giờ nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng từ trước tới nay hắn vẫn chưa gặp ai đáng sợ hơn Thanh Minh.

Trình độ võ công quá mức phi lý của hắn thì thôi không nói tới, nhưng phải giải thích thế nào về việc thâm tâm lão luôn mặc định rằng hắn không chỉ đơn thuần là một cao thủ trẻ tuổi đây?

'Có lẽ việc kết giao bằng hữu với Hoa Sơn là việc làm đúng đắn nhất cuộc đời của mình.' Nói trắng ra.

Như lời Thanh Minh nói, không phải Đường Môn chọn Hoa Sơn, mà là Hoa Sơn chọn Đường Môn.

"Nhưng mà, mọi chuyện sẽ ổn chứ?"

"Cái gì cơ?"

"Ý ta là Đường Bá."

"À, tiểu cẩu tử đó à."

Thanh Minh cười khẩy.

"Đúng là hắn đã phạm sai lần nhưng chỉ vì chuyện như thế mà phế bỏ hắn khỏi vị trí tiểu môn chủ sao?"

"Đường Bá quá nhát gan. Chỉ cần nhìn hành vi của nó là biết ngay."

"Môn chủ, không biết là nói những lời này có hơi ngạo mạn hay không..."

"Giờ ngươi mới nhận ra à?" Cái lão già này thật là.

Làm người ta quê muốn chết.

"Thì ờ."

"Hừm. Ngươi nói thử xem."

Đường Quân Nhạc không đáp lại Thanh Minh, chỉ nghiêm túc nhìn hắn.

"Con người ai cũng học hỏi từ những sai lầm. Ờm... À không, cái này không gọi là sai lầm được, chỉ là sai sót thôi."

"..."

"Lão nghĩ xem, tại sao Đường Nguy lại trở nên tầm thường như vậy?"

"Không rõ. Ta cũng rất tò mò về điều đó. Khi ta còn là tiểu môn chủ trẻ người non dạ, lão ta không kì lạ như thế."

"Đó là vì hắn chỉ biết quanh quẩn ở Đường Môn."

"..."

"Sống ở Đường Môn, không có bất cứ thứ gì có thể làm hắn tổn thương hay khổ sở. Hắn không biết thế gian này muôn hình vạn trạng đến nhường nào. Vậy nên khi bị phế bỏ khỏi vị trí tiểu môn chủ, hắn vẫn ôm trong mình những thù hằn nhỏ nhặt như thế mà sống. Ra đời phạm sai lần, nhận lấy thất bại, thoái chí, chịu sỉ nhục, như vậy con người mới có thể trưởng thành. Hay nói ngược lại là..."

Thanh Minh Nhìn chằm chằm Đường Quân Nhạc và nói.

"Không ai có thể trưởng thành dưới trướng một người cướp đi mọi thứ của người khác bằng một sai lầm được."

Những lời nói này như đâm thẳng vào Đường Quân Nhạc. Hắn yên lặng gật đầu như thể hiểu được những lời Thanh Minh nói.

"Ý ngươi là, không ai sinh ra đã hoàn hảo cả."

"Ai cũng vậy thôi."

Kể cả Thanh Minh cũng vậy.

Trên con đường tu luyện võ công, hắn giống một kẻ tẩu hỏa nhập ma hơn là một người không ai sánh bằng. Nếu như hắn không được trùng sinh sống lại một cuộc đời mới, hắn cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được bản thân hắn trong quá khứ đã từng đáng sợ thế nào, cũng không thể biết được chưởng môn sư huynh đã khó khăn biết bao nhiêu khi cố gắng biến một kẻ điên như hắn trở thành một con người bình thường.

Nói cách khác, nếu chưởng môn sư huynh e ngại Thanh Minh vì tính tình thối hoắc của hắn, thì đã không tồn tại Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh trong quá khứ và cả Thanh Minh ở hiện tại.

"Điều quan trọng không phải là không phạm sai lầm, mà là học được gì từ những sai lầm đó."

"Đúng vậy. Đó là những điều cơ bản mà có lẽ ta đã quên mất."

Đường Quân Nhạc khẽ thở dài.

Đường Bá cũng là nhi tử của hắn. Cứ một dao cắt đứt như vậy thì hắn cũng không thể nào an lòng được.

Hơn nữa, nếu Đường Bá là Đường Quân Nhạc lúc thiếu thời, có lẽ hắn không chỉ im lặng chấp nhận sự sắp đặt khiến hắn vô cùng giận dữ muốn phản kháng, mà sẽ còn lợi dụng vị thế ngày càng bị thu hẹp của bản thân để âm thầm bắt giữ những thủ hạ của Đường Nguy hòng lập công, không phải sao?

Thanh Minh nói như thế khiến Đường Quân nhạc cảm thấy cục đá đè nặng trong lòng đã được vứt xuống.

"Nhưng thật sự không sao à? Đường Bá dù sao cũng đã từng đâm một nhát vào bụng ngươi. Sau này Đường Bá trở thành môn chủ ắt hẳn cả hai sẽ phải thường xuyên giáp mặt. Ngươi có chịu được cái gai này hay không?"

"Tại sao ta lại khó chịu?"

"Hửm...?"

"Nếu có khó chịu thì cũng phải là tên oắt đó khó chịu. Đường Bá phải là tiểu môn chủ rồi đường đường chính chính bước lên vị trí môn chủ. Lúc đó hắn có thể dí dao vào bụng ta hay vô liêm sỉ đi đâm sau lưng ta được không hả?"

"..."

"Hô hô hô. Được vậy thì quá tốt đi chứ?"

Dù sao thì cũng chính Đường Quân Nhạc nghĩ rằng không thể để Đường Bá trở thành môn chủ được.

"Ta hiểu ý ngươi muốn nói. Tuy nhiên, việc Đường Bá phạm sai lầm là sự thật, vậy nên để cho công bằng, ta vẫn sẽ để nó cạnh tranh lấy vị trí tiểu môn chủ. Như thế cũng sẽ giúp nó trưởng thành hơn."

"Cứ làm những gì lão muốn."

Đường Quân Nhạc thở dài.

"Vậy vấn đề tiếp theo..."

Ông ta bỗng nhiên gãi đầu. Đây quả thật là một hình ảnh Đường Quân Nhạc khác xa lúc trước.

"Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu nha đầu đó nói muốn bái nhập Hoa Sơn."

"Nha đầu đó bị làm sao thế?"

"Hừ. Sao ta biết được?"

Đường Quân Nhạc đột ngột gào lên. Sơ sẩy ra một chút thôi mà ái nữ hắn nuôi nấng nuông chiều từ bé đã bị Hoa Sơn cuỗm đi mất.

"Thế có cần ta cự tuyệt không?"

"Ngươi có quyền làm như vậy sao?"

"Ta không có nhưng mà Bạch Thiên sư thúc... Thực ra mà nói, sư thúc cũng bảo việc này phải hỏi qua ý của chưởng môn nhân."

"Ý chưởng môn nhân thế nào?'

"Hô hô hô. Là nhi nữ Đường Môn sao. Rốt cuộc thì cũng có quý nhân giá đáo đến Hoa Sơn rồi. Đúng là một bước tiến đáng kể, thu xếp cho nàng một chỗ và phải chăm sóc nàng thật tốt đó."

"..."

"Quả nhiên hắn sẽ nói thế."

Đường Quân Nhạc thở dài thườn thượt.

"Ta tuyệt đối không muốn để Tiểu Tiểu đến Hoa Sơn.

"Thì cứ ngăn lại đi."

"...Nhưng thôi, sau này nhờ ngươi chiếu cố."

"Hả?"

Lão đang nói gì vậy trời?

Đường Quân Nhạc thở dài.

"Dù ta nắm trong tay quyền lực thế nào cũng không thể thay đổi truyền thống gia môn hàng trăm năm qua trong một sớm một chiều được. Chắc chắn sẽ vấp phải sự phản đối vô cùng lớn. Nếu đúng theo thông lệ thì trong một hai năm tới, ta cũng không còn cách nào khác phải để nó liên hôn với một thế gia."

"Hừm..."

"Ta chỉ muốn nha đầu này có thể sống thật hạnh phúc. Nếu không có cách nào để nó sống an ổn ở Đường Môn, vậy thì tối thiểu cũng phải để nó đến một nơi có thể sống an ổn."

"Nhưng tại sao lại là Hoa Sơn? Võ Đang hay Tông Nam cũng là lựa chọn tốt đó chứ. A, cả Nga Mi nữa."

"Ý ngươi muốn nói ta nên gả nữ nhi đi ngay bây giờ hay sao?"

Ánh mắt Đường Quân Nhạc như muốn bắn ra lửa. Nhìn lão đùng đùng sát khí như thế, Thanh Minh đành tặc lưỡi ngán ngẩm.

'Lão này thật sự là kẻ hết lòng hết dạ suy nghĩ cho ái nữ.'

"Dù sao thì cũng nhờ ngươi chăm sóc cho nha đầu đó. Có ngươi chiếu cố thì ta mới an tâm để nó đi."

"Không nha, ai nhận trách nhiệm đó? Ta không có nhu cầu. Ta không thể trông chừng một nha đầu cỡ tuổi này được."

"Là do nữ nhi của ta lớn tuổi hơn ngươi à?"

"Tuổi tác không phải là vấn đề."

"..."

Đường Quân Nhạc vô lực nhìn Thanh Minh, nói.

"Ngươi từng muốn ta truyền thụ y thuật đúng chứ?"

"Chuyện này đã kết thúc rồi kia mà! Đừng nói là bây giờ lão lại lôi ra uy hiếp ta đấy chứ?"

"Tiểu Tiểu rất giỏi y thuật."

"Hả?"

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc hơi méo mó.

"Những gì Tiểu Tiểu được học ở Đường Môn là những thứ không thuộc bí kíp gia truyền, ví dụ như một vài nội công tâm pháp thanh lọc chất độc trong cơ thể, ám khí thuật và khinh công."

"Bằng một cách nào đó, nó học quá nhanh."

"Và học cả y thuật. Dĩ nhiên ngoài những thứ đó ra thì không còn gì khác. Hầu hết y thuật của Đường Môn đều được truyền thụ lại cho nó. Cũng có thể coi nha đầu này là đệ tử của Đường chủ Y Dược Đường. Đường chủ Y Dược Đường đã từng trực tiếp đề nghị với ta rằng đừng gả nha đầu này đi mà hãy để nó kế thừa Y Dược Đường."

"Ha ha. Ước mơ của ta là có một tiểu sư muội đó!"

"..."

"..."

Đường Quân Nhạc nghiêm túc suy nghĩ.

'Ta có nên tin tưởng gửi gắm nữ nhi cho tên này không?' Tên Thanh Minh này càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

Đôi khi lão lại có suy nghĩ rằng hắn là kẻ đáng tin nhất thiên hạ, nhưng đôi lúc lại thấy dù có chết cũng không nên tin tưởng tên này.

"Nhưng tất nhiên chỉ vậy thôi thì không được."

"Đương nhiên. Quân tử nhất ngôn, đã hứa thì sẽ làm. Ta sẽ truyền dạy y thuật bằng cách phái người của Y viện đến Hoa Sơn, hoặc là để môn đồ Hoa Sơn đến Đường Môn. Tiểu Tiểu chỉ phụ giúp ở đó thôi."

"Được."

Thanh Minh mỉm cười gật đầu.

"Sau khi các ngươi rời đi, ta, Tiểu Tiểu và một vài người trong Đường Môn sẽ đến Hoa Sơn. Ta sẽ đến gặp Chưởng môn Hoa Sơn để giải tình huống cho hắn, sau đó cũng xem như phó thác Tiểu Tiểu."

"Môn chủ tự mình đi sao?"

"Muốn làm bằng hữu thì sao có thể để thuộc hạ ra mặt như vậy."

"Hừm."

Thanh Minh nở một nụ cười quái dị.

"Ngươi thật sự muốn kết giao bằng hữu nhỉ."

"Không được sao?"

"Làm gì có."

Thanh Minh nhún vai.

Đúng hơn đó là việc hắn vô cùng mong muốn. Chính bản thân Đường Môn cũng rất muốn như vậy. Mà không, chừng này đã là quá nhiều so với Hoa Sơn hiện tại rồi.

Hơn nữa, chẳng phải việc này cũng góp phần nối lại mối duyên nợ mà ngày xưa Thanh Minh vô cùng trân quý sao?

"Bên thương đoàn nói sẽ xuất phát trễ một hôm. Ngày mai các ngươi cứ nhập hội rồi cùng họ đi Vân Nam là được."

"Ầy, lâu quá. Đáng lẽ đã khởi hành từ sớm rồi."

"Ta có thể hỏi tại sao ngươi phải đến Vân Nam không?"

"Đây là chuyện tối mật."

"Kể cả bằng hữu cũng không thể tiết lộ sao?"

"Nếu Chưởng môn nhân cho phép thì ta sẽ nói với lão."

Đường Quân Nhạc cười khổ.

Chưởng môn Hoa Sơn ở tận Thiểm Tây, cho phép thế nào được?

"Vậy ta phải tự mình đến Hoa Sơn rửa tai lắng nghe rồi."

"Ừ. Lựa chọn thế nào là do Chưởng môn nhân quyết định."

"Ừm."

Đường Quân Nhạc gật đầu. Điều này sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện cần phải xử lý với Thanh Minh.

Vậy bây giờ...

Đường Quân Nhạc rời khỏi ghế.

"Hả? Lão làm gì vậy?"

Ông ta cúi đầu thật sâu trước ánh mắt ngờ vực của Thanh Minh.

"Ta đã nhận quá nhiều ân huệ của ngươi rồi."

"Ầy, sao lại nói thế! Lần trước chúng ta đã nói hết rồi không phải sao?"

"Đó là cái cúi đầu với tư cách là môn chủ Đường Môn, còn đây là cái cúi đầu với tư cách cao thủ Đường Môn Đường Quân Nhạc."

"..."

"Đa tạ ngươi, vô cùng đa tạ ngươi."

Thanh Minh nhìn Đường Quân Nhạc, ánh mắt thoáng chút cảm kích.

Chứng kiến phản ứng đó của hắn, Đường Quân Nhạc thoáng mỉm cười.

Bề ngoài hắn tỏ ra vô cùng tham lam, thế nhưng cuối cùng, Thanh Minh đã làm rất nhiều thứ cho Đường Môn.

Thực ra thì...

"Chỉ cảm ơn suông thế thôi à?"

...Làm gì có chuyện hắn sống có tâm như vậy.

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc lúc xanh lúc đỏ.

"Ngươi cướp của ta biết bao nhiêu rồi còn đòi hỏi cái gì nữa!"

"Bằng hữu thì cũng phải tính toán rõ ràng chứ!"

"Làm gì có bằng hữu nào như ngươi!"

"Hề hề, đừng nóng giận, hãy nghe ta nói. Lần này thật sự không phải thứ gì to tát đâu."

"...Nếu không phải chuyện gì lớn ngươi đã không rào trước với ta."

"Đó là việc chỉ có thể làm ngay bây giờ."

"Việc gì?"

Đường Quân Nhạc nhíu mày,

Lúc trước không được mà bây giờ mới được à?

Nghĩa là khi quyền lực của Nguyên lão viện không còn nữa, môn chủ Đường Môn nắm hết quyền lực trong tay thì mới thực hiện được.

Nếu là vậy thì chắc chắn không phải việc nhỏ rồi.

"Điều ta muốn là..."

Thanh Minh thì thào nói nhỏ.

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc trở nên kinh ngạc.

"Ngươi, ngươi muốn cái gì?"

"Lão đã nghe rồi đó."

"...Nhưng ngươi sẽ dùng nó ở đâu? À không, hiển nhiên ngươi sẽ phải dùng ở đây."

"Không có gì to tát đúng chứ?"

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc nhăn nhúm.

"Ngươi cũng biết rồi đó, độc dược của Đường Môn không được phép mang ra khỏi đây."

"Ta biết. Vậy nên bây giờ mới có thể thực hiện được đó thôi."

"Hừm..."

Đường Quân Nhạc lại cau mày, sau đó thở dài. Bây giờ quyền lực của Nguyên lão viện bị hạn chế thì sẽ có thể làm được bằng một cách nào đó.

"Ngươi thật sự muốn lột sạch tất cả của ta không chừa lại thứ gì mà."

"Chúng ta còn hợp tác lâu dài mà, đó là việc tối thiểu lão có thể làm không phải sao?"

"Hừ."

Đường Quân Nhạc nhìn chằm chằm Thanh Minh, nở nụ cười.

"Được thôi. Nhưng nếu làm vậy thì ta cũng sẽ bị thiệt, vậy nên ta có một điều kiện."

"Chà, môn chủ như lão cũng nhiều điều kiện thật đấy. Lão muốn gì?"

Đường Quân Nhạc hơi do dự mở miệng.

"Cho ta xem lại lần nữa."

"Hả?"

"Kiếm pháp mà ngươi thi triển lúc trên võ đài đó."

"..."

"Cho ta xem lại lần nữa." Thanh Minh yên lặng mỉm cười.

Thì ra là vậy.

Dù con người có biến mất nhưng giá trị vẫn sẽ còn mãi.

Những gì thế hệ trước tích lũy được trong suốt cuộc đời sẽ được truyền lại cho hậu thế. Và chừng nào những giá trị này vẫn còn, ý chí của tiền nhân vẫn sẽ không biến mất.

Đúng vậy.

Đó là thế gia.

Thanh Minh mỉm cười rạng rỡ trả lời.

"Chuyện đó, hơi khó đấy."

"Khó lắm à?"

"Nếu lão cho ta ăn hết các món Tứ Xuyên thì ta sẽ cho lão xem!"

Đường Quân Nhạc cười lớn.

"Ta sẽ để ngươi ăn tùy thích. Ăn đến khi nào căng bụng thì thôi. Ha ha ha."

Hai bên mỉm cười bắt tay nhau.

***

"Người của Đường Môn đến rồi. Bọn họ bảo sẽ bồi thường toàn bộ số tiền tu sửa điện các bị sập."

"A..."

Chiêu Kiệt cảm thán trước lời nói của Chiêu Bình.

"Chuyện này không đáng ngạc nhiên đâu. Đường Môn đặc biệt rất chu đáo trong phương diện này."

"Vâng ạ."

"Nhưng môn chủ của bọn họ đã đích thân đến đây đấy."

"Dạ?"

Chiêu Bình bày ra vẻ mặt kỳ lạ.

"Đường Môn không phải là một môn phái không biết giữ thể diện. Trường hợp bọn họ sơ suất gây ra tổn hại cho người khác thì sẽ bồi thường một cách phải gọi là quá mức. Nhưng những môn phái chịu tổn thất đó chưa bao giờ nhận được lời xin lỗi từ chính môn chủ Đường Môn." Chiêu Kiệt khẽ dồn sức vào nắm đấm của mình.

"Việc bồi thường tiền bạc chẳng có gì đặc biệt, chắc do môn chủ Đường Môn không thể chấp nhận được việc bản thân phải cúi đầu trước kẻ khác nên mới vậy. Nhưng riêng lần này, môn chủ Đường Môn đã đích thân đến đây tạ lỗi. Nói gì đi nữa thì..."

Chiêu Bình khẽ quay sang nhìn Chiêu Kiệt rồi nói.

"Chắc chuyện một đệ tử Hoa Sơn như con là nhị công tử của Tứ Hải Thương Hội đã có ảnh hưởng đến việc này."

"..."

"Thành tựu con đạt được bên ngoài gia môn có vẻ như vượt quá những gì ta tưởng. Đến mức một người danh tiếng lẫy lừng như Đường môn chủ lại phải nể mặt con."

Chiêu Kiệt không nói gì, chỉ lặng thinh lắng nghe Chiêu Bình.

Giờ không phải là lúc hắn ta mở lời.

Chiêu Bình im lặng một lúc rồi lại mở lời với một giọng khá trầm.

"Vậy là con không định quay về gia môn sao?"

"Thưa phụ thân..."

Chiêu Kiệt cắn môi.

Hắn ta cảm thấy khó chịu và gượng gạo.

Nhưng đây là việc mà đến lúc nào đó cũng sẽ phải trải qua, đến lúc nào đó buộc phải làm.

"Con thích Hoa Sơn."

"Hơn cả gia đình sao?"

"Đương nhiên là không thể đem Hoa Sơn ra so với gia đình được rồi ạ. Nhưng..."

Chiêu Kiệt ngẩng đầu lên.

Và hắn ta nhìn thẳng vào mặt Chiêu Bình với một ánh mắt cương quyết.

"Con nghĩ rằng ở đấy có con đường dành cho con."

"...Hừm."

"Con tự hào về gia môn của chúng ta. Con nghĩ những việc phụ thân và đại ca làm rất đỗi tuyệt vời. Nhưng nơi con phải thuộc về không phải là ở đây."

Nhìn ánh mắt đó của Chiêu Kiệt, khóe miệng của Chiêu Bình bất giác nhếch lên.

"Con xin lỗi, thưa phụ thân. Nếu chỉ được sống một lần trên đời này, thì con muốn chết với tư cách là đệ tử của Hoa Sơn."

Chiêu Bình khe khẽ thở dài.

"Kiệt nhi."

"Vâng, thưa phụ thân."

"Con có biết ước mơ của ta là gì không?"

"...Con không biết ạ."

Chiêu Bình ngẩng đầu lên nhìn trời.

"Ước mơ của ta không có gì đặc biệt cả. Ta chỉ mong con và đại ca của con có thể giúp đỡ lẫn nhau, dìu dắt Tứ Hải Thương Hội mà tổ tiên để lại."

"..."

"Đó là ước mơ của ta từ khi sinh con ra."

Nghe giọng nói có chút u sầu của ông ta, Chiêu Kiệt cúi gằm mặt xuống.

"Nhưng!"

Chiêu Bình nhìn nhi tử của mình rồi dồn lực vào trong giọng nói.

"Bây giờ ta đã biết rồi. Đó là ước mơ của ta chứ không phải của con. Lúc trước khi nghe lời đó, ta đã cảm thấy đó là một lời xấc xược, nhưng bây giờ ta đã hiểu vì sao hắn ta lại nói như vậy rồi. Không được ỷ bản thân là phụ thân thì có thể quyết định cuộc đời của con cái theo ý muốn của mình được. Bởi vì con cũng có tư cách có ước mơ của mình."

Chiêu Bình tươi cười vỗ vai Chiêu Kiệt.

"Hãy mạnh mẽ lên."

Chiêu Kiệt nhìn cha mình với đôi mắt run run.

"Con xin lỗi phụ thân."

"E hèm."

Chiêu Bình có vẻ ngượng nghịu, ông ta tằng hắng một tiếng thật bé. Rồi nói bằng một chất giọng có chút ngại ngùng.

"Con đừng lo lắng gì về gia môn. Bởi vì có ta, có cả đại ca của con ở đây rồi. Và... con cũng đừng quên rằng, dù con có sống với thân phận là môn hạ của Hoa Sơn đi nữa thì bọn ta vẫn luôn ủng hộ con."

"Con nhớ kỹ rồi ạ."

Chiêu Bình nở nụ cười tươi.

"Vân Nam là một nơi đáng sợ."

"Vâng ạ."

"Nhìn những gì con và mọi người làm được ở Đường môn, ta nghĩ rằng các con cũng sẽ hoàn thành tốt việc ở Vân Nam... Nhưng tấm lòng của bậc phụ mẫu thì không thể nào được như suy nghĩ của bản thân, ta không thể nào không lo lắng cho con. Con hãy bảo trọng hết mức có thể."

"Vâng, thưa phụ thân."

Chiêu Bình lại một lần nữa vỗ vai Chiêu Kiệt.

Cảm nhận được sự ấm áp từ bờ vai của mình, Chiêu Kiệt cũng bất giác nở nụ cười tươi.

***

"Là những vị này sao ạ?"

Quách Cảnh - người phụ trách đoàn thương hành xuất phát từ Hòa Bình Thương Đoàn đến Vân Nam nhìn các đệ tử Hoa Sơn bằng một ánh mắt khó hiểu.

"Đúng vậy đấy."

"Đây là việc mà môn chủ đã đích thân nhờ vả, tại hạ sẽ hộ tống các vị này một cách hết sức thoải mái lên đường."

"Cảm ơn ngươi."

Quách Cảnh khẽ nhìn sắc mặt của Đường Quân Nhạc.

Thế rồi hắn ta nói thì thầm bằng một giọng the thé.

"Tuy nhiên... Việc cho người ngoài đi cùng cũng là một gánh nặng đối với thương hành của chúng tôi..."

"Ta sẽ tạ lễ với thương đoàn các ngươi."

"Sao tại hạ lại dám mong chờ vào sự tạ lễ của môn chủ chứ? Chẳng qua tại hạ chỉ muốn môn chủ nhất định đừng quên rằng, chúng tôi đã cố gắng hết sức mình để có thể giúp đỡ môn chủ."

"Đương nhiên phải vậy rồi."

"Cảm ơn ngài. Xin cảm ơn ngài, môn chủ!"

Quách Cảnh gập sâu người chào tạm biệt Đường Quân Nhạc rồi nói với người nhìn giống người có vai vế cao nhất - Bạch Thiên.

"Thiếu hiệp còn gì muốn nói thì cứ nói nốt đi. Chuẩn bị xong hết rồi thì nói với ta là được."

"Tại hạ biết rồi."

Sau khi Quách Cảnh quay về chỗ của mình, Bạch Thiên lặng lẽ nhìn những người trong đoàn thương hành một lượt rồi chuyển ánh mắt đến chỗ Đường Quân Nhạc.

"Xin cảm tạ môn chủ lần nữa vì đã thông cảm cho bọn ta."

"Nghĩ đến những gì Hoa Sơn đã cho Đường Môn thì mức này chưa là gì cả. Vân Nam là nơi mà ngay cả bọn ta cũng không thể tùy tiện đến được nên mong mọi người hãy cẩn thận."

"Ta sẽ ghi nhớ lời dặn dò của môn chủ."

Dường như vẫn chưa thể an tâm, Đường Quân Nhạc lại nói thêm vào.

"Nói Vân Nam là nơi được Nam Man Dã Thú Cung cai quản cũng không phải là khoa trương đâu. Nghe nói Cung chủ Nam Man Dã Thú Cung hiện tại vô cùng căm ghét người Trung Nguyên và rất tàn độc nên mọi người phải đặc biệt cẩn thận hơn nữa. Nếu muốn có được điều gì đó ở Vân Nam thì tốt nhất là không nên gây xung đột với chúng."

"Một lần nữa ta xin khắc ghi lời dặn dò của môn chủ."

Bạch Thiên cúi thật sâu để thế bao quyền hướng về Đường Quân Nhạc.

"Ta mong là khi gặp lại chúng ta cũng có thể đứng đối diện nhau và cười thật tươi."

Đường Quân Nhạc vừa dứt lời thì Đường Tiểu Tiểu đứng đợi ở phía sau nãy giờ khẽ đi lên rồi cười chúm chím.

"Mọi người đi cẩn thận nhé! Sau đợt đi Vân Nam này chắc chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau đấy."

"Hừ."

Thanh Minh thở một hơi thật dài.

Phải thu nhận nha đầu đó thật sao...

Mặc dù chuyện này ngay từ đầu sẽ do chưởng môn nhân quyết định nhưng mà...

Nhìn thấy biểu cảm không hề vui vẻ gì của Thanh Minh, Đường Tiểu Tiểu phụng phịu nói.

"Thiếu hiệp đừng có như vậy chứ. Chẳng phải bây giờ chúng ta sắp thành người nhà, cùng ăn chung một nồi rồi hay sao!"

Bạch Thiên mỉm cười.

"Nếu được vậy thì chắc sẽ là một mối nhân duyên tốt lắm đây."

"Vâng! Từ nay về sau mong mọi người hãy chiếu..."

"Tiểu Tiểu."

Đường Quân Nhạc dùng tông giọng khá trầm ngắt lời Đường Tiểu Tiểu.

"Vâng, thưa phụ thân."

"Nếu con thật sự muốn trở thành đệ tử của Hoa Sơn thì hãy quên chuyện bản thân là nữ nhi của Đường Môn đi."

"Vâng. Con định như vậy đấy ạ"

"Định như vậy? Một tiểu hài tử của Đường Môn mà ăn nói với trưởng bối như vậy à?"

"..."

"Con đến Hoa Sơn với tư cách là nữ nhi của Đường Môn à? Hay vì muốn trở thành đệ tử của Hoa Sơn nên mới đến Hoa Sơn?"

Đường Tiểu Tiểu đứng thẳng người sau khi nghe Đường Quân Nhạc hỏi.

"Các vị sư thúc và sư huynh hãy bảo trọng ạ. Kể từ giây phút này, tiểu muội không còn là nữ nhi của Đường Môn nữa. Muội sẽ đến Hoa Sơn trước để học phép tắc và môn quy."

Bạch Thiên mỉm cười.

Ánh mắt dữ tợn của Lưu Lê Tuyết cũng bắt đầu được thả lỏng.

'Đúng là cao thủ.'

Nhìn hành động của Đường Quân Nhạc vừa làm, Thanh Minh phì cười.

Ông ta đã cố tình mắng Đường Tiểu Tiểu ở trước mặt tất cả mọi người nhằm cản việc cãi cọ ầm ĩ sắp diễn ra, đồng thời khiến cho địa vị của Đường Tiểu Tiểu không bị sụp đổ. Qua chuyện này cũng đủ thấy Đường Quân Nhạc yêu quý ái nữ của mình đến mức nào.

Đường Tiểu Tiểu sẽ tốn nhiều thời gian để có thể thích ứng được với cuộc sống ở Hoa Sơn...

'Chuyện đó thì ai cũng như nhau cả thôi.'

Chỉ cần nghĩ đến một Chiêu Kiệt trước kia bạo gan, không kiêng nể nhưng bây giờ đã thành ra thế nào thì sẽ biết được tương lai của Đường Tiểu Tiểu.

Nếu làm vậy mà vẫn không đổi được tính nết thì... Cứ cho nha đầu đó lên Lạc An Phong tầm 3 lần thì cô ta cũng sẽ nhận thức được hiện thực thôi.

Đường Quân Nhạc không đời nào lại biết được Thanh Minh nghĩ gì, ông ta nhìn Bạch Thiên rồi nói một cách dịu dàng.

"Sau khi mọi người rời khỏi đây, ta sẽ đến Hoa Sơn một chuyến để kể lại những việc xảy ra ở đây, đồng thời cho Tiểu Tiểu bái môn."

"Chưởng môn nhân sẽ rất hoan nghênh ngài đến đấy ạ."

Thanh Minh nghiêng đầu hỏi.

"Nói vậy thì lúc bọn ta quay về, chắc có thể ngài sẽ không có ở Đường Môn đâu nhỉ?"

"Hưm. Không lẽ lâu đến vậy sao? Hơn nữa, nếu mọi người vào sâu bên trong Vân Nam thì có thể sẽ xa hơn quãng đường từ đây đến Thiểm Tây đấy. Đường đến nơi đó không được tu sửa tử tế nên sẽ mất nhiều thời gian hơn so với mọi người nghĩ."

"À, vậy sao?"

Thanh Minh quay sang nhìn các sư huynh sư thúc của hắn.

"Đường đến đấy mà xa thì cũng tốt thôi. Bởi vì chúng ta còn nhiều chuyện phải làm."

Cơ thể của các đệ tử Hoa Sơn run lập cập sau khi cảm nhận được ánh mắt của Thanh Minh.

'Nó định làm chuyện đó nữa à?'

'Trong suốt chuyến đi đến Vân Nam á? Ngay cả khi đi chung với thương đoàn mà nó cũng không chịu từ bỏ sao?'

'...Biết vậy mình đã ở lại nối nghiệp gia môn rồi!'

Cứ nghĩ đến những chuyện đã trải qua trong suốt quãng đường đến Tứ Xuyên thì cơ thể của các đệ tử Hoa Sơn lại trở nên đông cứng.

Đường Quân Nhạc tiến lại gần Thanh Minh rồi thì thầm.

"Thứ mà ta đưa cho tiểu đạo trưởng ấy, đừng sử dụng nó bừa bãi nhé. Tiểu đạo trưởng biết rồi chứ?"

"Xin ngài đừng lo. Ta có phải là con nít đâu."

"..."

Thà là con nít thì ta đã đỡ lo hơn rồi.

Vì là ngươi nên ta mới lo thế này đấy, cái tên tiểu tử này.

Đường Quân Nhạc thở dài thườn thượt.

"Vậy bọn ta xin phép lên đường đây."

Bạch Thiên để thế bao quyền hướng về Đường Quân Nhạc.

"Cảm ơn vì sự tiếp đãi của ngài. Đến lúc quay về cũng mong ngài sẽ chiếu cố."

"...Các vị định lại ghé Đường Môn à?"

"Đương nhiên rồi."

Đường Quân Nhạc nhắm nghiền mắt.

"Đường môn chủ, xin ngài hãy bảo trọng."

"Các vị cũng hãy bảo trọng."

Thanh Minh hình như vẫn đang còn luyến tiếc gì đấy, Bạch Thiên kéo mạnh hắn ta theo rồi rảo bước đi.

"Sao con nhiều lời thế. Nãy giờ mất khá nhiều thời gian rồi. Mau lại đây đi!"

"Vậy lần sau lại gặp nhau nhé."

Thanh Minh vừa vẫy tay trong lúc bị kéo đi.

Ngay lúc đó, Đường Tiểu Tiểu đang nhìn theo bọn họ chợt nhảy lên phía trước. Thế rồi cô ta hướng về phía Lưu Lê Tuyết và hét lớn.

"Đằng, đằng kia...!"

Lưu Lê Tuyết khẽ quay người lại.

Đường Tiểu Tiểu bước lên định nói gì đấy nhưng cuối cùng không thể mở miệng, chỉ có thể liếc nhìn Lưu Lê Tuyết.

Giống như đoán biết được nỗi lòng của Đường Tiểu Tiểu, Lưu Lê Tuyết mở miệng nói.

"Không hối hận đấy chứ?"

"...Vâng ạ."

Lưu Lê Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

"Hẹn gặp muội ở Hoa Sơn."

"Vâng ạ!"

Câu chuyện kết thúc bằng lời đáp lại của Đường Tiểu Tiểu.

Lưu Lê Tuyết không còn chút quyến luyến gì, xoay lưng lại rồi bước tiếp.

"Trong số các đệ tử đời thứ ba không có nữ đệ tử nào, ta còn cứ tưởng muội sẽ buồn, nhưng giờ có vẻ như muội có thiện cảm với nữ đệ tử sắp nhập môn nhỉ."

"Muội không quan tâm lắm."

"Nhưng đúng là có chút lo lắng thật. Vì là nữ nhi của Đường Môn nên chắc không dễ dạy dỗ đâu."

"Dạ?"

Lưu Lê Tuyết quay lại nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt thẫn thờ.

"...Sẽ khó sao ạ?"

"Chẳng phải đến cả Thanh Minh còn phải dè chừng sao?"

"Đó là vì cô ta là con cái của nhà người khác."

"...Hửm?"

"Đã là đệ tử Hoa Sơn thì ai cũng bình đẳng. Có thể ngày gặp lại, cô ta sẽ ôm đầu lăn lóc dưới đất cũng nên."

"..."

Lưng Bạch Thiên bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Nó bảo sẽ đập ái nữ của môn chủ Đường Môn á?

'...Cũng phải thôi, riêng tên tiểu tử đó thì dư sức làm thế.'

Đập cả sư thúc còn được thì có ai mà nó không dám đập cơ chứ?

"Trước đó vẫn còn nhiều thời gian mà. Nếu muội ấy thích ứng được cuộc sống ở Hoa Sơn thì tốt. Tuy nhiên." Một luồng khí lạnh toát ra thì ánh mắt của Lưu Lê Tuyết.

"Nếu muội ấy ỷ mình là nữ nhi của Đường Môn rồi hành động vô lối thì muội sẽ đập vỡ đầu muội ấy trước khi Thanh Minh ra tay."

"..."

Bạch Thiên nhắm nghiền mắt lại rồi nguyện cầu.

Mong rằng Đường Tiểu Tiểu sẽ không phải hối hận vì sự lựa chọn của bản thân.

"Bọn họ đã đi rồi."

"Vâng, đi rồi ạ."

Sau khi xác nhận đoàn thương hành của Hòa Bình Thương Đoàn hoàn toàn rời khỏi Thành Đô, Đường Quân Nhạc nhẹ nhàng than thở.

"Giống như có một cơn bão vừa mới quét qua Đường Môn vậy."

"...Ở Trung Nguyên toàn những người như vậy sao ạ?"

"Làm gì có chuyện đó."

Dù có lật tung cả thiên hạ thì cũng không thể tìm được những người như thế đâu.

Đường Quân Nhạc khẽ cười khẩy một cái rồi mở lời.

"Chúng ta cũng phải cố gắng hết sức mình. Bởi vì không lâu nữa bọn họ sẽ kéo bão đến toàn bộ Trung Nguyên." Một khi Thanh Minh còn ở đó thì Hoa Sơn sẽ không có ngày nào lặng gió.

Và Hoa Sơn đang ngày càng lớn mạnh với một tốc độ kinh khủng khiếp.

Nếu không muốn bị bỏ lại đằng sau thì Đường Môn kể từ bây giờ buộc phải nỗ lực không ngừng nghỉ. Bọn họ phải thúc ngựa để đổi mới thì mới có thể bắt kịp được tiến độ của các đệ tử Hoa Sơn.

"Gánh nặng của con sẽ lớn lắm đấy."

"Phụ thân đừng lo. Vì con sẽ cố hết sức mình."

Đường Quân Nhạc lặng lẽ gật đầu, khóe môi ông ta khẽ nhích lên.

"Vậy thì đi kiểm tra thử một lần xem nào."

"Dạ? Kiểm tra gì cơ ạ?"

"Xem xem những đệ tử khác của Hoa Sơn là người thế nào ấy mà."

"Vâng, vậy chúng ta mau lên đường thôi ạ."

Đường Tiểu Tiểu và Đường Quân Nhạc quay lưng lại.

Đường Quân Nhạc bước được hai bước thì quay lại nhìn nơi đám người của Thanh Minh vừa mất hút. Thế rồi ông ta lẩm bẩm.

"Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu." Bằng hữu.

Đó là lần đầu tiên trong đời Đường Quân Nhạc thốt lên hai chữ này.

***

"Cái gì? Mặc cái này vào á?"

"Đúng vậy!"

Bạch Thiên ngơ ngác nhìn bộ y phục trước mặt.

"Thứ này là... y phục của thương đoàn các vị sao?"

"Vâng. Đây là y phục mà các thành viên thương đoàn vẫn thường mặc."

"Nhưng mà... bọn ta có nhất định phải mặc nó không?"

"Đạo trưởng à. Bây giờ nơi mà chúng ta đang hướng đến là Vân Nam đấy. Nếu các vị mà ăn mặc kiểu này đi vào đất Vân Nam có mà lớn chuyện mất. Phải như thế này thì chúng ta mới có thể đến Vân Nam một cách yên lặng mà không phát sinh vấn đề gì cả."

"Thì ra là vậy."

Bạch Thiên nhẹ nhàng quay đầu lại.

Trước tiên phải thuyết phục cái tên tiểu tử Thanh Minh đã...

"Có vấn đề gì đâu?"

"..."

Bạch Thiên giật nảy mình khi nhìn thấy Thanh Minh trong bộ dạng gần như đã thay xong y phục.

"Con mặc rồi đấy à?'

"Ừm. Có vấn đề gì sao?"

"À... không. Ta cứ tưởng là con nhất định sẽ không chịu thay kia đấy!"

Trên bộ võ phục mà bọn họ đang mặc có họa tiết Hoa Mai là biểu tượng của Hoa Sơn.

Đối với một người bình thường thì chuyện này chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng đối với một kẻ xem trọng hình ảnh Hoa Sơn thậm chí có phần hơi cực đoan như Thanh Minh không biết chừng lại có phần hơi ép buộc.

"Làm sao?"

"À, bộ y phục..."

"Cái này á?"

Thanh Minh nhanh chóng vò đại khái bộ võ phục trên tay rồi nhét vào bên trong tay nải. "Y phục chỉ là y phục mà thôi. Có gì đâu."

"..."

"Sư thúc cũng mau đi thay đi. Chúng ta phải nhanh chóng đến Vân Nam mới được."

"...Ừm"

Như đã được xoa dịu nỗi lòng, Bạch Thiên nhanh chóng nhận bộ y phục rồi đi thay.

Sau khi hoàn thành việc thay y phục, các đệ tử Hoa Sơn tụ tập lại một chỗ cười đùa vui vẻ.

Họ đã quen nhìn nhau trong bộ võ phục Hoa Sơn, nên giờ đổi sang y phục của người khuân vác có phần hơi ngượng ngùng.

"Bộ y phục này phải công nhận là rất hợp với Chiêu Kiệt đấy?"

"Quả nhiên là người xuất thân từ thương gia."

"Sư, sư thúc đừng có trêu con nữa!"

Khuôn mặt Chiêu Kiệt dần ửng đỏ lên vì ngượng.

Ngay lúc ấy, Quách Cảnh của Hòa Bình thương đoàn tiến gần về phía họ với thái độ khẩn khoản.

"Có lẽ các đạo trưởng cũng biết rồi, Vân Nam là một vùng đất vô cùng nguy hiểm. Vốn dĩ ngoài những người được phép ra thì không được để những người khác đi cùng."

"Ta biết."

"Vì vậy mà ta khẩn thiết mong các vị đừng làm gì khiến thân phận bị bại lộ. Ta xin các vị đấy! Ta thực sự xin các vị đấy!"

Quách Cảnh nhắc đi nhắc lại một vấn đề khá nhiều lần. Điều này khiến Bạch Thiên sinh lòng nghi ngờ.

"Có vẻ như đường đến Vân Nam được kiểm soát rất chặt chẽ?"

"Đúng là có tồn tại các thế lực cai trị Vân Nam nhưng việc đó hoàn toàn chỉ trên danh nghĩa mà thôi. Vân Nam không thể tránh được sự ảnh hưởng của Nam Man Dã Thú Cung. Và thế lực trực tiếp kiểm soát người Trung Nguyên đi vào Vân Nam không ai khác chính là Nam Man Dã Thú Cung. Hơn nữa quan nha cũng mặc kệ nên bọn chúng càng được nước lộng hành hơn"

"Tại sao quan nha lại để chuyện như vậy xảy ra chứ?"

"Vân Nam là một vùng đất cằn cỗi. Vì vậy mà họ có đứng lên đối đầu với Nam Man Dã Thú Cung thì cũng chẳng được ích lợi gì cả. Chỉ có những thương nhân buôn bán là thiệt hại mà thôi."

"Hừm."

Cũng phải thôi, nếu không phải đi tìm Tử Mộc Thảo, Bạch Thiên có lẽ cả đời này cũng không có ý định đến Vân Nam.

"Vì vậy mà ta xin nhờ các đạo trưởng một lần nữa. Nếu như chuyến đi lần này có sai sót gì, thương đoàn bọn ta sẽ không được phép đặt chân đến Vân Nam nữa. Xin các vị hãy cẩn trọng hành động."

"Xin các hạ đừng lo lắng quá. Bọn ta sẽ cố gắng tuyệt đối sẽ không gây..." Bạch Thiên vô thức quay sang nhìn Thanh Minh.

"...tai nạn nào đâu."

Bọn ta sẽ cố gắng. Nhất định sẽ cố gắng.

Nhưng Bạch Thiên hiểu rằng, chuyện đó sẽ không như những gì mà bọn họ mong muốn.

"Vậy, cảm tạ các đạo trưởng."

Sau khi nài nỉ một cách khẩn thiết, Quách Cảnh quay về vị trí của mình.

Qua những lời mà Quách Cảnh nói, Bạch Thiên một lần nữa ý thức được Nam Man Dã Thú Cung tại Vân Nam này là một tồn tại tuyệt đối đến mức nào.

"Thế lực của bọn chúng còn lớn hơn cả Đường Môn ở Tứ Xuyên."

"Nhưng mà ở Tứ Xuyên còn có một số môn phái có thể kìm hãm được Đường Môn, còn ở Vân Nam này thậm chí chẳng có một môn phái nào cả?"

Bạch Thiên nghiêng đầu trước câu nói của Nhuận Tông.

"Hửm? Chẳng phải tại Vân Nam này còn có phái Điểm Thương hay sao?"

"...À à. Đúng là như vậy. Nhưng mà..."

Ngay khi Nhuận Tông ngập ngừng không biết nói sao, Thanh Minh - người đã nghe trọn cuộc nói chuyện giữa hai người họ nãy giờ lên tiếng trả lời.

"Bởi vì Điểm Thương là môn phái vốn dĩ không quan tâm gì đến những chuyện như vậy."

"Con nói vậy là sao chứ?"

"Như ta đã nói rồi đấy. Điểm Thương là nơi không màng gì đến thế sự, xây dựng thế lực hay gây ảnh hưởng đến khu vực hay lãnh thổ gì cả. Họ chỉ trốn sâu trong núi tu đạo và luyện võ công mà thôi."

"Chẳng phải chúng ta cũng như vậy hay sao?"

"Ầy. So với Điểm Thương hay Côn Luân thì Hoa Sơn và Võ Đang không thể được xem là đạo gia được. Chỉ có cái mác đạo gia mà thôi."

"..."

Bây giờ tên tiểu tử điên khùng này đang tự nói xấu môn phái mình ư?

"Đạo gia nào cũng là đạo gia hết."

"Không, ta nói thật mà. Điểm Thương và Côn Luân là những môn phái không thèm quan tâm đến việc thế giới bên ngoài đánh giá bọn họ như thế nào cả."

"..."

"Thậm chí cho dù họ bị đuổi khỏi Cửu Phái Nhất Bang thì họ cũng chẳng thèm quan tâm đâu."

"Lý nào lại vậy được?"

"Sư thúc thử nghĩ mà xem, nếu như họ có chút quan tâm gì đó đến thế sự, liệu họ có lập môn phái ở tít Vân Nam hay Thanh Hải xa xôi như thế này không? Ở Tứ Xuyên còn có nông nghiệp phát triển, Vân Nam thì có cái gì đâu kia chứ?"

"Hừm, đúng là vậy."

Bạch Thiên cúi đầu như mới hiểu ra được một vấn đề nan giải.

"Trên cương vị là một môn phái đạo gia, Điểm Thương đương nhiên là một môn phái đáng được coi trọng. Nhưng bọn họ thực sự không quan tâm gì đến thế tục và chắc chắn là họ không hề có chút để tâm nào đến những việc mà Nam Man Dã Thú Cung làm bên ngoài."

"Họ đúng là rất tuyệt vời." Bạch Thiên khẽ lắc đầu.

Tuyệt vời thật đấy, nhưng Bạch Thiên không có chút tự tin nào để sống như vậy cả.

"Vì vậy mà không cần bận tâm đến Điểm Thương làm gì. Nơi quan trọng nhất vẫn là Nam Man Dã Thú Cung kia kìa!"

"...Làm thế nào mà con lại biết về những chuyện này chứ?"

"Ta có xuất thân từ ăn mày đấy. Tin đồn nào mà ta chẳng nghe qua rồi."

Thanh Minh trả lời một cách tự nhiên, để tránh sự nghi ngờ hắn nhanh chóng nói với thêm.

"Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian ở Tứ Xuyên rồi, vì vậy mà bây giờ không nên gây thêm chuyện nữa. Việc quan trọng lúc này là phải đến Vân Nam càng sớm càng tốt nên mọi người hãy cố gắng hợp tác với thương đoàn."

Bạch Thiên nhếch mép trong vô thức.

Bây giờ ai đang dặn dò ai vậy?

"Người gây chuyện luôn là con còn gì? Nếu như con nhanh tay nhanh chân hơn một chút có khi chúng ta đã xuất phát từ mấy ngày trước rồi cũng nên."

"Sư thúc nhỏ nhen thật đấy, toàn là những chuyện đã qua hết rồi mà!"

"Phù!"

Bạch Thiên - người bị chọc giận đến mức huyết áp sắp dâng đến tận cổ mệt mỏi thở dài.

"Ta biết rồi. Trước tiên chúng ta hãy hợp tác với thương đoàn để có thể đến Vân Nam một cách suôn sẻ." Còn việc đó có thực hiện được không thì phải chờ xem đã.

Các đệ tử Hoa Sơn đi bộ theo sau những chiếc xe ngựa chất đầy hành lý.

Khi đến Tứ Xuyên bọn họ đã đi bằng Tứ Mã Xa chạy không ngừng nghỉ. Vì vậy mà với cái tốc độ rùa bò như hiện tại, bọn họ không thể không cảm thấy bức bối.

Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Những kẻ đi thương hành không thể mang theo nhiều ngựa. Vì vậy mà họ phải cố di chuyển sao cho tiết kiệm được thể lực của ngựa nhất.

"Hừm... cứ thế này đến bao giờ chúng ta mới tới được Vân Nam đây?" Thanh Minh thở dài thườn thượt.

Đây là lần đầu tiên hắn tới Vân Nam. Cảm giác khó chịu này khiến cho cả người hắn mệt mỏi như bị chuột rút.

"Nếu đường mà dễ đi hơn thì có lẽ sẽ nhanh hơn được một chút." Bạch Thiên cau mày nhìn con đường gồ ghề trải rộng phía trước.

Thậm chí càng xa Thành Đô, càng gần Vân Nam thì đường đi càng hiểm trở hơn.

Đường đi là thứ phải được quản lý thì mới có thể duy trì được. Bởi vì cứ mỗi lần xe ngựa đến và đi, con đường sẽ bị nghiền nát, đất đá lộ ra và trở thành một mớ hỗn độn.

Vốn dĩ những việc như thế này sẽ do quan nha đảm nhận. Nhưng Vân Nam lại là vùng đất quan nha chẳng có chút ảnh hưởng nào. Vì vậy mà những con đường đến nơi này mới nham nhở và khó đi như vậy.

Quách Cảnh nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ rồi cười nhạt.

"Nơi này vẫn là đất Tứ Xuyên."

"A, vậy sao?"

"Vâng. Nhưng nơi này là đường đến Vân Nam nên ngay cả quan nha cũng cảm thấy là không cần phải sửa chữa làm gì."

"Vậy là càng đi đường sẽ càng xấu sao?"

"Đúng vậy. Nhưng vấn đề không chỉ có vậy thôi đâu. Biên giới giữa Vân Nam và Tứ Xuyên là nơi sơn tặc và thảo khấu hoành hành. Thương hành là một chuyến đi cược cả tính mạng đấy, không phải chuyện đùa đâu." Quách Cảnh thở dài.

"Các môn phái và quan nha Trung Nguyên cũng không muốn va chạm với Nam Man Dã Thú Cung, vì vậy mà họ không cử các cao thủ đến đây. Vì vậy mà địa phận giáp ranh giữa Vân Nam và Tứ Xuyên không khác gì một vùng đất vô pháp cả..."

"A, thì ra là vậy..."

Bạch Thiên quay đầu nhìn các bảo tiêu hộ tống cho thương đoàn.

Vốn dĩ hắn cũng đã thắc mắc từ trước lý do họ mang theo nhiều bảo tiêu hộ tống như vậy trong khi số người đi thương hành bị giới hạn? Hóa ra là để chuẩn bị đối phó với lũ sơn tặc.

"Chúng ta đang tiến gần đến khu vực giáp ranh. Tất cả chú ý cẩn thận. Nếu như trong đoàn có người bị thương, hãy nói cho ta biết."

"Ta biết rồi."

"Ta sẽ đẩy nhanh tốc độ hết sức có thể, vì vậy nếu các vị cảm thấy khó chịu cũng cố gắng một lát nhé."

"Không, không đâu.Quách tiêu đầu, thật xin lỗi vì đã làm phiền tiêu đầu. Nhưng tiêu đầu không cần bận tâm về bọn ta đâu."

Bạch Thiên cúi đầu hướng về phía Quách Cảnh.

Nhưng chẳng mất nhiều thời gian để hình ảnh thoải mái đó biến mất.

"Muộn rồi..."

"..."

"Muộn rồi, muộn rồi! Quá muộn rồi!"

"....Sao con lại dở chứng lên nữa vậy?" Thanh Minh phồng má.

"Cứ đi thế này đến khi nào chúng ta mới đến được Vân Nam chứ?"

"Nhưng chúng ta cũng đâu còn cách nào khác chứ? Xe ngựa mang theo nhiều hành lý như vậy nên chậm là điều đương nhiên thôi."

"Nhưng mà chẳng phải là quá chậm hay sao? Cứ thế này đến Vân Nam không phải đổi mùa mà sang cả năm mới cũng nên. Trên đường quay trở về không khéo chúng ta phải vừa đi vừa cầu nguyện cho chưởng môn nhân còn sống!"

"Cái tên chết tiệt này!!! Sao con có thể nói như vậy được chứ?"

"Tại ta khó chịu quá mà!!! Khó chịu chết đi được!"

Thanh Minh trưng ra một bản mặt không thể nhăn nhó hơn.

"Hay là chúng ta ra kéo hành lý đi?"

"Thứ nhất, việc con người kéo xe ngựa quá lộ liễu. Thứ hai, nếu như người Vân Nam biết chúng ta là những võ giả thì sẽ lớn chuyện đấy!"

"Hừmmmm."

Thanh Minh vò đầu bứt tóc.

'Nhưng mà nó chậm quá thể quá đáng quá mà!'

Từ lúc quyết định đi cùng thương đoàn, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng tốc độ sẽ khá chậm. Nhưng tốc độ hiện tại đang chậm gấp đôi so với những gì hắn nghĩ. Cứ thế này thì không khéo họ sẽ mất cả tháng để di chuyển.

'Bằng mọi giá phải tìm ra cách nào đó.' Thanh Minh thở dài rồi quay đầu lại.

"Nhưng mà họ chuẩn bị cắm trại cũng lâu quá rồi đấy?"

Rõ ràng họ đã dừng lại để chuẩn bị cắm trại được một lúc rồi nhưng những thành viên thương đoàn vẫn đang bận rộn di chuyển.

"Chiêu Kiệt sư huynh, việc chuẩn bị cắm trại vốn dĩ mất nhiều thời gian như vậy sao?"

"Bình thường thì không lâu như thế này đâu, nhưng mà..."

Chiêu Kiệt gãi đầu.

"Dù sao thì việc bố trí các bảo tiêu hộ tống đã khiến cho số lượng thương đoàn viên bị thiếu. Một phần cũng là vì chúng ta đã lén lút chen vào nữa."

"Ể?"

Thanh Minh lè lưỡi.

"Nói vậy là họ thiếu tay nên mới lâu như vậy chứ gì?"

"Hình như là vậy."

"Ầy, vậy thì họ phải nhờ chúng ta giúp đỡ mới phải chứ? Tại sao chẳng nói gì cả? Làm người ta ngại quá!" Thanh Minh đột ngột đứng dậy khỏi vị trí.

"Có vẻ như họ ngại vì nghĩ chúng ta là khách của Đường Môn đấy!"

"Có gì đâu. Xắn một tay vào làm thì sẽ nhanh được ngủ rồi nhanh được xuất phát hơn thôi."

"Nếu nhưng chúng ta ở vị trí giống của họ thì..." Bạch Thiên mỉm cười.

'Tên tiểu tử này thực sự rất đặc biệt'

Mặc dù chỉ là một danh hiệu tại Hoa Sơn, nhưng giờ đây cái tên Hoa Sơn Thần Long đã vang danh khắp thiên hạ. Và không phải ai cũng được mang cái danh thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi thủ.

Nhưng cho dù là vậy, Thanh Minh bây giờ so với Thanh Minh hồi chưa có danh tiếng thì...

'Vẫn là một tên tiểu tử đê tiện'

A, vậy thì có gì tốt đẹp đâu kia chứ?

"Sư thúc làm gì đấy? Còn không mau giúp một tay. Mấy đại thúc này phải được nghỉ sớm thì ngày mai mới có thể xuất phát sớm được."

"Phải. Phải rồi."

Bạch Thiên nở một nụ cười mãn nguyện rồi đứng dậy.

Ngay lúc ấy.

"Ơ?"

"Ơ?"

"Cái gì thế nhỉ?"

Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt nhìn về một hướng.

Bên trong bóng tối, một lùm cỏ đang động đậy.

Soạt.

"Hưhahahaha"

"Hahahahaha"

Hơn một chục kẻ lạ mặt xuất hiện trong rừng cùng với tiếng cười nham hiểm và phóng đãng.

"Lũ người này là ai vậy chứ?"

Tất cả các bảo tiêu hộ tống đồng loạt rút kiếm ra đứng chặn trước mặt bọn chúng.

"Hahaha. Phải công nhận mở một doanh trại ở đây thật là tốt. Các người không biết nơi này chính là đất của Chướng Hổ Trại bọn ta hay sao?"

"Bỏ lại hành lý, bọn ta sẽ tha mạng cho các người"

"Nếu không thì bỏ cả cái mạng lại cũng được"

Các đệ tử Hoa Sơn nhìn đám người lạ mặt rồi thảo luận một cách sôi nổi.

Một loạt giọng nói rầm rì bắt đầu vang lên.

"Hình như là sơn tặc đấy?"

"Đúng sơn tặc rồi!"

"Mà không, nơi này có cánh đồng, nên gọi bọn chúng là mã tặc hay thảo khấu mới đúng"

"Tóm lại cũng là cường đạo cả thôi."

"Đúng vậy!"

Trời đất ơi

Cường đạo ư?

Bạch Thiên cười một cách bất lực.

"Sống ngần này tuổi đầu, cuối cùng ta cũng được bị cướp rồi."

"Để con xử lý cho?"

Chiêu Kiệt bước một bước lên phía trước.

"Ầy, không được"

Một giọng nói từ phía sau vang lên một cách đầy thích thú.

Tất cả các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt quay lại với gương mặt không giấu nổi sự bất an.

Thanh Minh đang đứng đó và hắn đang nở một nụ cười thánh thiện.

"Bọn chúng là mã tặc. Nhưng trong mắt ta bọn chúng lại có phần khác biệt đấy?"

"...Khác gì cơ?"

"Không phải mã tặc. Bọn chúng chỉ là mã thôi."

"...Ngựa?"

"Ừm."

Thanh Minh ngoác miệng cười.

"Chẳng phải đây là những con ngựa tốt có thể góp sức đưa chúng ta đến Vân Nam hay sao? Ây ku, vận may của chúng ta quả thật không tồi."

"..."

"Còn đứng đó làm gì? Mau tóm lại hết trước khi bọn chúng chạy mất!"

"..."

Bạch Thiên bỗng thấy sống mũi cay cay. Hắn thực sự cảm thấy thương cảm cho đám mã tặc xấu số không dưng xuất hiện tại nơi này.

***

"In, in hãy tha ạng!"

"Phát âm cho đàng hoàng vào!"

"Ếu ác ươi ha ho a hì ác ươi ai ảo ì a ũng ẽ àm!" Bạch Thiên nghiêng đầu.

"Hắn nói gì vậy?"

"Hình như là "nếu các ngươi tha cho ta thì các ngươi sai bảo gì ta cũng sẽ làm" thì phải."

Bạch Thiên cau mày trước câu trả lời của Chiêu Kiệt.

"Chẳng phải ta đã bảo không được đánh vào mồm chúng rồi sao?"

"A, tại bọn chúng dám phản kháng nên con..."

"..."

May cho con là bình thường ta không đánh vào cằm con khi con dám phản kháng ta đấy. Sư điệt yêu quý của ta.

Bạch Thiên lắc lắc đầu.

'Cái tên Chiêu Kiệt này cũng hỏng rồi.'

Tại sao con lại trở thành một kẻ giống Thanh Minh thế hả. Nếu vậy thì bình thường con cũng đừng có chửi Thanh Minh chứ!

Hắn thở dài một hơi rồi nhìn lũ mã tặc đang quỳ gối ở trước mặt.

'Một lũ đáng thương.'

Nhưng nghĩ lại thì hắn không thể đồng cảm với chúng được.

Bởi vì chúng là những kẻ đã trấn lột của thương nhân và người dân lương thiện.

Theo như lời Quách tiêu đầu, thì thường xuyên có người chết trên con đường này, do đó, khả năng lũ mã tặc này giết những người dân lương thiện rồi trấn lột đồ của họ là rất cao.

Mặc dù tất cả mọi người đều biết điều đó.

"Hừ ừ ừ ừ ừ ừ."

"..."

Nhưng cứ nhìn thấy Thanh Minh không ngừng chảy dãi ở phía sau, thì hắn lại không thể ngăn cản được sự đồng cảm đang trào dâng trong ngực mình.

Thanh Minh cười nham hiểm rồi lén lút bước lại gần.

"Bây giờ sư thúc định làm thế nào?"

"Làm thế nào là sao?"

Thanh Minh cười một cách mãn nguyện rồi nhìn lũ mã tặc. "Bọn chúng không biết ăn rơm khô đâu. Sư thúc phải cho chúng ăn thật ngon thì chúng mới có sức kéo xe chứ."

"..."

Con đi chết luôn đi, cái tên khốn nạn này.

***

Quách Cảnh dụi mắt.

Thế nhưng dù có dụi đi dụi lại thì cảnh tượng trước mặt hắn vẫn không thay đổi.

Những con ngựa đáng lý phải vất vả kéo xe lại đang ung dung đi bên cạnh.

Và càng kinh ngạc hơn là con người lại đang thay thế ngựa kéo xe chở hàng của thương đoàn.

"Khừ ừ ừ ừ ừ."

"Khừ ừ ừ ừ ừ ừ ừ!"

Lũ mã tặc bị đánh đến bầm mắt đang è cổ kéo xe ngựa.

"..."

'Rốt cuộc là bình thường hắn đã ăn cái quái gì mà lại nghĩ ra chuyện để người kéo xe ngựa thế này?' Chuyện này có được coi là bình thường không vậy?

Một điều đáng kinh ngạc hơn đó là, chiếc xe ngựa do người kéo lại đang chạy nhanh hơn gấp ba lần so với ngựa kéo.

Sức người có thể thay thế sức ngựa tốt như thế, vậy thì vì lý do gì mà đến bây giờ người ta vẫn sử dụng ngựa kéo xe thay cho con người... À không. Không phải chuyện đó!

Tên đạo sĩ được gọi là Thanh Minh đó vừa ngồi vắt vẻo trên mã phu tịch, vừa không ngừng dùng vỏ kiếm gõ bôm bốp vào đầu của lũ mã tặc.

"Các ngươi thích lề mề không? Chân của các ngươi hết sức rồi hả?"

"Không có ạ!"

"Các ngươi nên cảm thấy mình tốt số đi. Ta chưa bao giờ tha mạng cho bất kỳ một tên mã tặc hay sơn tặc nào đâu. Thấy các ngươi có tác dụng nên ta mới tha mạng, vậy mà các ngươi lại đang định trở thành một lũ vô dụng đó hả?"

"Không có! Tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ!"

Thế rồi lũ ngựa người lại bắt đầu chạy bằng một tốc độ nhanh hơn. Khiến lũ ngựa đang đi bộ xung quanh xe ngựa cũng bắt đầu chạy.

Lũ mã tặc đáng thương (?) không dám có bất cứ một ý nghĩ phản kháng nào, chỉ biết vừa rơi nước mắt vừa dùng hết sức lực mà kéo xe.

Cảnh tượng có một không hai trên đời này khiến người ta ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. Đúng lúc ấy, đội trưởng đội bảo tiêu rón rén tiến lên thấp giọng nói.

"Ngài tiêu đầu."

"Vâng, ngài bảo tiêu trưởng."

"Bọn chúng đang kéo xe ngựa."

"Vâng. Hô hô. Ngài không cần phải hoang mang như vậy đâu. Thật có lỗi quá. Mặc dù rất khó để giải thích cho bảo tiêu trưởng hiểu tình huống này, nhưng bọn chúng..."

"Không, không. Ý ta không phải chuyện đó."

"Dạ?"

Hộ vệ trưởng nói bằng một gương mặt trắng bệnh.

"Bọn chúng mạnh hơn ta."

"Hả?"

"Ta nói chúng mạnh hơn ta."

"...Hả?"

Quách Cảnh nhìn bảo tiêu trưởng bằng một gương mặt hoàn toàn không hiểu gì.

Người đảm nhận vị trí bảo tiêu trưởng của chuyến thương hành này là Tư Mã Hoài. Biệt danh Thiểm Điện Khoái Thủ.

Danh tiếng của hắn lừng lẫy khắp Tứ Xuyên. Bởi vì chuyến đi đến Vân Nam cực kỳ nguy hiểm nên Hòa Bình thương đoàn mới chi bộn tiền để chiêu mộ hắn về làm bảo tiêu trưởng.

Nếu đã là người phiêu bạt đến Tứ Xuyên, thì không ai lại không biết đến biệt danh Thiểm Điện Khoái Thủ. Vậy mà bây giờ hắn lại nói hắn yếu hơn lũ mã tặc đó ư?

"Ý ngài là... bọn họ ư?"

"Ta đang nói đến lũ mã tặc kéo xe ngựa kia kìa. Bọn chúng mạnh hơn ta."

"..."

Không phải là các đệ tử Hoa Sơn đã chế áp lũ mã tặc, mà chính lũ mã tặc lại mạnh hơn Thiểm Điện Khoái Thủ ư?

"Cái lũ chết tiệt này! Các ngươi què rồi đúng không?"

Là lũ mã tặc đang bị một tên tiểu tử đánh như con ư?

"Hơn nữa, không chỉ một tên, mà tất cả bọn chúng đều mạnh hơn ta."

"...Cả mười tên sao?"

"Vâng, không có tên nào yếu hơn ta cả."

"..."

Bảo tiêu trưởng len lén nhìn lũ mã tặc bằng một gương mặt đờ đẫn.

"Đêm qua chúng nói chúng là Chướng Hổ Trại đúng không?"

"...Hình như ta có nghe."

"Nếu chúng đúng là Chướng Hổ Trại mà ta biết, thì chúng chính là những kẻ được biết với cái ác danh tử thần ở khu vực này. Ta nghe nói chúng là một thế lực mới nổi tập hợp những tên mã tặc đang hoành hành ở quanh đây."

"Hình như ta cũng đã nghe qua chuyện đó..."

Bây giờ thì hắn chỉ còn lại một thắc mắc duy nhất.

"Rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy?"

"Hmm. Thực ra ta cũng không..."

Quách Cảnh đã không kịp nghe lời giải thích của Đường Quân Nhạc về các đệ tử Hoa Sơn. Hắn chỉ kịp nghe rằng họ là những vị khách mà ông ta nhờ hắn giúp đỡ.

Hắn chỉ biết duy nhất một điều.

"Ta chỉ biết họ là đệ tử của Hoa Sơn."

"Hoa Sơn? Ngài nói Hoa Sơn ư? Ý ngài là Hoa Sơn ở Thiểm Tây đúng không?"

"Vâng. Theo như ta được biết thì..."

"Ta nghe đồn Hoa Sơn đang tìm lại danh tiếng năm xưa của mình, quả nhiên..."

Cơ thể bảo tiêu trưởng run cầm cập.

Nhưng thế này cũng quá kinh khủng rồi còn gì?

Lũ mã tặc của Chướng Hổ Trại mạnh đến cỡ đó lại bị những tiểu đạo trưởng này bắt gọn trong nháy mắt.

Thậm chí bọn họ còn không xông lên một lượt đánh hội đồng nữa.

Hơn nữa, khi một người trông khá trẻ tuổi trong số bọn họ uể oải bước ra, thì lũ mã tặc đáng sợ đó đã bị đánh đến nhừ tử.

'Môn chủ Đường Môn đã nhờ ta phải chăm sóc bọn họ cẩn thận.'

Hóa ra ông ta nhờ hắn chăm sóc bọn họ không phải vì họ là khách, cũng không phải vì để giữ thể diện... Mà là vì nếu không chăm sóc họ chu đáo thì có khi đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ mất sao?

Quách tiêu đầu ho lớn một tiếng.

Bây giờ hắn phải xử lý cái chuyện hoang đường vừa mới xảy ra như một cơn cuồng phong thổi đến.

"Này..."

"Hả?"

Mặc dù trước giờ Quách tiêu đầu chỉ nói chuyện thông qua Bạch Thiên, nhưng lúc này ánh mắt của hắn lại hướng về phía Thanh Minh. Hắn rất muốn nói chuyện với người đang bắt lũ mã tặc chạy như ngựa kia.

"Sẽ, sẽ ổn chứ?"

"Cái gì?"

Thanh Minh quay đầu nhìn Quách tiêu đầu bằng một gương mặt tươi rói.

Có vẻ như tốc độ của chuyến thương hành nhanh hơn nên tâm trạng của hắn cũng vui hơn hẳn.

"Chúng, chúng ta đến Vân Nam như vậy cũng được sao?"

"Hể? Có lý do nào nói không được à?" Không có, cái tên ranh này!

Nhưng ai nhìn vào cũng thấy kỳ lạ còn gì! Sao lại có chuyện người kéo xe ngựa chứ!

"À, ý ngài là bọn chúng hửm?"

"Vâng. Dù sao thì chúng ta cũng không thể tránh khỏi cái nhìn của người khác. Chưa kể chúng cũng đông nữa. Nếu có ai hỏi chúng ta đang làm gì thì ta phải trả lời như thế nào đây?"

"Ngài cứ nói chúng là mã tặc là được rồi mà."

"Hả?"

"Ngài cứ nói chúng là lũ mã tặc mà ta đã bắt được khi chúng đột kích chúng ta thì họ còn nói gì được nữa chứ? Ngài đâu cần phải nói dối chuyện đó?"

"..."

Không, dù vậy nhưng...

Thanh Minh chúm chím cười.

"Hơn nữa sẽ chẳng có ai coi lũ mã tặc này là người hết. Bọn họ sẽ không nghĩ được tới mức đó đâu. Mấy người ở Nam Man Dã Thú Cung cũng chỉ là người thôi."

"Vậy nếu họ hỏi chúng ta đã chế áp chúng thế nào..."

"Ngài cứ nói các vị bảo tiêu đã hạ được chúng và việc kéo xe thay ngựa này chính là hình phạt dành cho chúng. Như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ vui vẻ. Dù sao thì đây cũng là chuyện tốt mà."

"..."

Có tốt thật không?

Đúng là nghĩ lại thì không có lý do gì phản bác hắn cả.

"Tốt đúng chứ? Chúng sẽ thay ngựa kéo xe, đêm đến sẽ chuẩn bị chỗ ngủ cho chúng ta. Ngoài ra, nếu có việc gì cần thì cứ bắt chúng làm là xong."

"Như vậy cũng được sao ạ?"

"Vầng. Dù sao thì làm vậy vẫn tốt hơn là giết chúng mà?"

"...Sao cơ?"

"Nếu giết chúng thì ngài lại phải mất công tìm chỗ chôn. Còn nếu thả chúng đi thì chúng sẽ lại đi cướp tiếp. Mà ta thì không thể làm như vậy được."

Lũ mã tặc nghe thấy Thanh Minh nói thế thì chảy hết nước mắt nước mũi, hét lớn.

"Tiểu nhân sẽ chăm chỉ kéo xe giống như chó! À không! Như bò!"

"Xin hãy giao việc cho tiểu nhân đi! Ngài bảo gì làm gì tiểu nhân cũng sẽ làm hết!"

"Xin đừng bỏ rơi chúng tiểu nhân! Chúng tiểu nhân kéo xe còn nhanh hơn lũ ngựa vô dụng kia cơ mà! Xin ngài đấy!"

"..."

Thật là một cảnh tượng đẹp và đầy nhân văn khi thấy chúng tràn ngập nhiệt huyết làm việc... đúng là chết dẫm.

Đây là một cảnh tượng rùng rợn khi đứng giữa ranh giới sống và chết thì có. Những tiếng hét khẩn thiết không ngừng vang lên cầu cứu Quách tiêu đầu.

"Ngài tiêu đầu!"

"Sư huynh!"

"Đức Phật!"

Các người đi đâu cả rồi?

Quách tiêu đầu nhắm chặt mắt.

"Sẽ, sẽ không sao thật chứ? Dù sao thì đưa lũ mã tặc theo... Cũng rất nguy hiểm mà."

"Nguy hiểm?"

Thanh Minh lắc đầu.

Rồi hắn vừa gõ bôm bốp vào mông một tên mã tặc vừa bật cười.

"Bọn chúng á?"

"..."

"À. Đúng là nếu đứng trên lập trường của ngài thì ngài sẽ thấy hơi lo lắng. Vậy thì ờm..."

Thanh Minh bày ra bộ dạng suy tư.

"Ờ. Vậy... Hai chân của chúng vẫn còn phải để kéo xe nên không được rồi. Hay là ta đánh gãy hai tay chúng nhé?"

Lũ mã tặc nhìn Quách tiêu đầu bằng ánh mắt da diết như thể hôm nay là ngày cuối đời của chúng.

Nhìn thấy bộ dạng đó, Quách tiêu đầu cũng phải đồng cảm với chúng.

"Vậy ta coi như là ngài đã đồng ý rồi nhé. Ngài không cần lo đâu, ta sẽ đánh gãy tay chúng ngay đây!"

"A, không! Thiếu hiệp! Khoan đã! Khoan đã! Dù sao thì bọn chúng cũng là người mà...!"

"Ầy, mấy cái tên này mà là người gì chứ. Chúng giết người để kiếm tiền đấy, nếu chúng ta không xuất hiện thì mọi người đã bị chúng giết rồi."

"Nhưng mà..."

"Đáng lý chúng phải chết nhưng ta đã tha cho chúng một mạng, vậy nên nếu có bị đánh gãy tay thì chúng cũng phải chịu. Ta còn muốn đánh gãy một chân chúng nữa cơ, nhưng vì vẫn còn phải đi đường nên ta mới tha đấy. Khừ."

Thấy Thanh Minh rút kiếm đứng lên mã phu tịch, giọng Quách Cảnh càng trở nên cấp bách hơn.

"Bình tĩnh đi! Xin hãy bình tĩnh lại đi, thiếu hiệp! Ta ổn mà! Ta không có chút bất mãn nào hết! Chúng ta chỉ cần nói nhẹ nhàng là chúng sẽ hiểu thôi!"

"Hả?"

Lũ mã tặc cũng gấp gáp hét lên.

"Chúng tiểu nhân đã hiểu cả rồi! Thực sự đã hiểu hết rồi, thiếu hiệp!"

"Phải có tay thì tiểu nhân mới có thể làm việc năng suất hơn được! Tiểu nhân cày ruộng giỏi mà nấu cơm cũng ngon lắm! Xin ngài hãy cho tiểu nhân làm việc đi mà!"

"Chỉ cần các ngài trong thương đoàn ngoắc một ngón tay thôi là tiểu nhân sẽ như con chó chạy đến chỗ các ngài mà!"

"Xin hãy tha cho tiểu nhân!"

Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu.

"Có vẻ như chúng thật sự hiểu những gì ta nói nhỉ?"

"Đúng là vậy đó ạ!"

"Thật sự là như vậy đó ạ!"

Thanh Minh đảo mắt lia lịa.

"Nói nhẹ thôi các ngươi cũng hiểu rồi vậy thì tại sao các ngươi lại đi làm mã tặc hả, cái lũ chó chết này!"

Bốppppppppppp!

Thay vì dùng Mai Hoa Kiếm đã vỡ nát thì Thanh Minh lại dùng vỏ của Hạn Thiết Kiếm, thanh kiếm hắn đã cướp từ của Đường Quân Nhạc, đánh thật mạnh vào đầu của lũ mã tặc!

"Cái lũ chó chết này, tay chân lành lặn, võ công cũng có, vậy là lại đi làm mã tặc! Ta đã từng đánh vỡ đầu Lục Lâm Vương đấy! Các ngươi không có não à mà dám nhảy ra trước mặt ta cướp hả! Ta phải đánh chết các ngươi mới được!"

Bốpppppppppp! Bốpppppppppp!

Tất cả lũ mã tặc đang kéo xe ngựa đều đáng thương.

Thế nhưng tên đáng thương nhất, chính là cái tên bị trói trước chiếc xe ngựa mà Thanh Minh trèo lên.

"Các ngươi đừng có mong mình sẽ được đối xử giống như con người cho tới khi tới Vân Nam! Phải nhớ bản thân mình là ngựa! Là bò! Các ngươi phải kéo nữa kéo mãi cho tới khi đạt tới cảnh giới nhân mã nhất thể! Ta sẽ cho các ngươi biết đại đạo là gì!"

Thấy Thanh Minh trừng mắt giận dữ, Quách tiêu đầu len lén quay lại nhìn Bạch Thiên. Bạch Thiên mỉm cười rạng rỡ.

"Ngài hãy bỏ cuộc đi. Ngài không nói được nó đâu."

"..."

Các đệ tử Hoa Sơn mỗi người chêm vào một câu.

"Oa, sư thúc. Nhưng mà Thanh Minh hiền đi nhiều lắm rồi đó. Nếu là trước đây thì nó đã đánh gãy tay chúng trước rồi mới bắt chúng kéo xe mà. Chỉ tiếc là chúng là phạm phải sai lầm thôi."

"Không đâu. Nó sẽ đánh gãy tay chân của chúng rồi bắt chúng bò ra mà kéo chứ."

"Ờ, đúng là như vậy thật."

Đúng lúc ấy, Lưu Lê Tuyết thấp giọng nói.

"Đầu."

"Dạ?"

"Nó không chém đầu. Đúng là rất hiền."

"..."

"Các vị không cần lo đâu. Dù sao thì cũng nhờ vậy mà đường đi của chúng ta thuận tiện hơn, đồng thời cũng giúp lũ mã tặc đó cải tà quy chính mà."

"Cải tà quy chính ư?"

'Nếu không cải tà quy chính thì chúng sẽ chết ngay ấy chứ, sao chúng dám không làm?'

Thấy Bạch Thiên lẩm bẩm một mình, Quách tiêu đầu cũng bất giác nở một nụ cười mãn nguyện.

'Bây giờ thì ta cũng không biết nữa.' Hắn muốn làm gì thì làm đi!

Dù sao thì chuyến thương hành đến Vân Nam cũng nhanh hơn gấp mấy lần so với dự tính ban đầu mà không gặp bất cứ trở ngại gì.

Không gặp bất cứ trở ngại... trở ngại...

"Ở đâu ra cái kiểu ngựa mà đòi ăn cơm của người hả?! Ra kia nhai rơm đi, cái lũ chết tiệt này!"

Mặc dù có một chút vấn đề.

Nhưng đó chỉ là một vấn đề nhỏ. Rất nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top