Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 107: Rồng gì mà sống trong hồ nước thế này?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rồng gì mà sống trong hồ nước thế này? Nơi này là vùng đất kiểu quái gì vậy?"

Nghe Thanh Minh nói vậy, Dã Thú Cung chủ lắc đầu.

"Rồng chỉ là động vật trong truyền thuyết mà thôi. Đây là một con Mặc Lân Huyết Mãng."

"Có gì khác đâu? Cả hai đều là linh vật trong tưởng tượng mà thôi!"

"Nhưng rõ ràng là Mặc Lân Huyết Mãng đang ở trước mặt ngươi đây còn gì?"

"Aaaa."

Thanh Minh gãi đầu.

"Ta đúng là một kẻ ngốc khi nghĩ nơi này là một vùng đất tốt."

Ai lại muốn bỏ lại một vùng đất màu mỡ để sống tại một vùng đất hoang vu cằn cỗi kia chứ?

'Một nơi như thế này thì con người làm sao có thể sinh sống được đây?'

Hổ thì to bằng cả căn nhà chạy nhảy như một con mèo còn rồng thì lại sống trong hồ nước?

Nơi này hỏng, hỏng thật rồi!

Tuy vậy, cung chủ Dã Thú Cung chỉ nhún vai một cách bình thản.

"Mặc Lân Huyết Mãng là một linh vật. Vảy của bọn chúng cứng đến nỗi ngay cả đao kiếm hoặc cang khí của cao thủ cũng không thể đâm thủng. Sức mạnh của bọn chúng lớn đến mức, chỉ cần một cái vẫy đuôi đã có thể xẻ đôi mặt đất. Nói chính xác, Mặc Lân Huyết Mãng chính là một loài quái vật."

"Đến cả cung chủ cũng không thể làm gì bọn chúng sao?"

"Ta cũng không biết nữa. Phải giao chiến thì mới biết được. Nhưng như ngươi biết rồi đó, ta là người không thể đi vào trong đó và Mặc Lân Huyết Mãng cũng không thể ra ngoài này. Vì vậy mà bọn ta không có cơ hội để giao chiến với nhau."

"A."

Vậy có nghĩa là... Chẳng có gì đảm bảo rằng cung chủ Dã Thú Cung có thể thắng được cả.

Việc nói những lời yếu đuối từ cái thân thể thế kia có phần hơi kỳ lạ. Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì rất có thể Mặc Lân Huyết Mãng kia là một vị thần đối với cung chủ Dã Thú Cung.

Mặc dù nó khá to lớn để được xem là một con rắn...

"Cung chủ là người sùng bái Mặc Lân Huyết Mãng sao?"

"Sùng bái?"

Dã Thú Cung chủ cười nhạt.

"Ai lại đi sùng bái một con rắn kia chứ? Trên đời này làm gì có chuyện con người tôn sùng thú vật."

A...

Lão ta là cung chủ Dã Thú Cung mà nhỉ?

Bạch Thiểm đậu trên vai cung chủ Dã Thú Cung cũng vẫy đuôi nhẹ nhàng như thể hiện sự tán thành.

"Không phải là nơi này có Mặc Lân Huyết Mãng nên bọn ta mới lấy nơi này là thánh địa. Chỉ là tại thánh địa có Mặc Lân Huyết Mãng mà thôi."

"Không phải là... Chúng ta nên loại bỏ bọn chúng đi hay sao?"

"Tại sao chứ?"

"Hả?"

"Ta đã nói rồi mà. Thánh địa chỉ là thánh địa mà thôi. Việc có thú vật sống ở thánh địa cũng là thuận theo tự nhiên. Chỉ là vị trí của bọn chúng có chút đặc biệt!" Có chút?

Có chút thôi á?

Bây giờ hắn ta có vẻ như không hiểu ý nghĩa của từ "có chút" thì phải?

"Vốn dĩ Dã Thú Cung không thể tiến vào Thần Đàm và ngược lại, Mặc Lân Huyết Mãng cũng chẳng tới được đây. Ta nhắc lại một lần nữa, Dã Thú Cung và Mặc Lân Huyết Mang sẽ không bao giờ phải đối đầu, cả hai tồn tại như những người hàng xóm thân thiết. Vì vậy mà tại sao phải loại bỏ bọn chúng kia chứ?"

"Phải, đúng là như vậy."

Cung chủ Dã Thú Cung mỉm cười vui vẻ.

"Nhưng bọn chúng sẽ tấn công tất cả những thứ đi vào trong Thần Đàm. Đó mới là vấn đề đấy..."

Bạch Thiên lập tức nhận ra mấu chốt.

"Điều đó có nghĩa là nếu như muốn có được Tử Mộc Thảo thì bọn ta phải đi vào trong Thần Đàm. Nếu vậy thì sẽ phải đối phó với con mãng xà... À con Mặc Lân Huyết Mãng đó đúng chứ?"

"Chính là vậy."

Dã Thú Cung chủ mỉm cười hài lòng khi thấy các môn đồ Hoa Sơn đã hiểu ra vấn đề.

"Đúng là có một chút vấn đề nhỏ."

"Cái gì?"

Thanh Minh mỉm cười hài lòng.

"Vâng. Đúng là vấn đề nhỏ thật đấy. Việc sống chết có gì mà to tát kia chứ. Con người trước sau gì chẳng về với cát bụi. A di đà Phật!"

"Cái tên tiểu tử này, con là một đạo sĩ đấy!"

"Thế lại phải hô Vô lượng thọ Phật mới được à???!"

Thanh Minh hét lên rồi chỉ về một góc của Thần Đàm.

"Nếu như chúng ta đi vào kia thì sẽ chết cả lũ đấy. Đây là lúc A di đà Phật hay Vô lượng thọ Phật quan trọng hay sao? Đạo sĩ hay sư cọ đi vào đó thì cũng một phát chết luôn mà thôi. Đứng trước cửa tử tất cả đều bình đẳng!"

Hình ảnh một chiếc hố đen ngòm xuất hiện giữa các lùm cỏ liên tục hiện lên trong mắt bọn họ.

Thật đáng ngạc nhiên khi chỉ bằng một cú đớp nó có thể khoắng sạch một phạm vị rộng lớn như vậy. Nhưng sức mạnh nghiền nát mặt đất bên dưới như miếng đậu phụ còn kinh hoàng hơn nhiều.

'Có lẽ đến cả Đường Môn môn chủ cũng không làm được như vậy đâu?'

Uy lực cang khí mà trưởng lão Võ Đang thi triển chắc cũng chẳng so được.

Đương nhiên các cao thủ không thể so sánh được với con quái vật đó rồi. Thử tượng tượng một chưởng lực tung ra với cái uy lực như thế kia mà xem? Rồi ai mà đỡ được kia chứ?

Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào hồ nước yên tĩnh rồi nghiêm túc cất lời.

"Con mãng xà này dường như sắp hóa rồng rồi. Chẳng phải lúc này chúng ta nên hạn chế sát sinh và tu đạo hay sao?"

"Rồng cái gì mà rồng? Đừng có nói những chuyện viển vông đó nữa!"

"Có một con rắn như thế này thì chuyện có rồng cũng có thể lắm chứ?"

"Hả?"

Nghe thấy chưa?

Thanh Minh không biết nói gì, hắn chỉ có thể thở dài muộn phiền.

Cách đây không lâu, hắn còn cảm thấy phong cảnh nơi này thật đẹp, chỉ là hơi đáng sợ một xíu, nhưng rồi giờ đây con đường này chẳng khác nào đường đi vào cửa tử cả.

"Ta cũng muốn mọi chuyện được dễ dàng lắm. Nhưng cái số của ta thì không đời nào được như vậy cả. Aaaa!" Thanh Minh gãi gãi đầu.

Những tưởng rằng nếu đã hóa giải xong việc với Dã Thú Cung, bọn họ sẽ được tiếp đãi một cách nồng hậu tại Vân Nam rồi thoải mái quay trở về. Nhưng không, một khó khăn không ngờ tới lại ập đến.

"Chúng ta làm thế nào để bắt con quái vật đó đây?"

"Bắt cái gì mà bắt?"

Thanh Minh quay lại nhìn Nhuận Tông, đồng tử của hắn đảo loạn xạ.

"Phải vậy thì mới là thú vật chứ. Nếu không thì bọn chúng đã bị bắt và giết chết từ lâu rồi."

"Thanh Minh à!"

Bạch Thiên mỉm cười ôn hòa.

"Thanh Minh, ta lúc nào cũng tôn trọng ý kiến của con. Nhưng ta nghĩ lần này con nên suy nghĩ kỹ lại thì hơn."

Nếu vào trong đó chúng ta sẽ chết chắc đấy, sư điệt của ta.

"Không sao hết! Con quái vật đó cũng đâu phải không có đầu. Tất cả việc trên đời này chỉ cần đánh vỡ đầu là giải quyết được hết."

"Đôi khi ta cũng phải ngạc nhiên về việc con là một đạo sĩ đấy."

Mặc kệ lời khuyên ngăn của Bạch Thiên, Thanh Minh nhìn chằm chằm vào hồ nước bằng ánh mắt bi tráng.

Trên người hắn toát ra một khí thế có thể lao vào hồ nước ngay tức khắc.

Ngay sau đó, cung chủ Dã Thú Cung quay sang nhìn hắn ta một cách đầy lo lắng. "Ta không thể giúp được gì trong tình huống này. Nhưng ngươi sẽ không sao đấy chứ?"

"Không sao cả. Ta mạnh hơn những gì ông nghĩ nhiều đấy.

"Phải. Thật là an tâm. Dù sao thì sau này ta sẽ làm lễ thờ cúng thật chú đáo cho ngươi."

"Hả?"

Mấy cái lão già này xem ta là ai chứ?

Ta là Mai Hoa Kiếm Tôn! Là Mai Hoa Kiếm Tôn đấy!!!

Thanh Minh nghiến chặt răng.

"Nó chỉ là một loài linh vật bé nhỏ đến con người còn chẳng biết đến, nếu như ta xông vào đó, chúng ta sẽ có một bữa canh rắn! Không thì Côn Minh cũng đang thiếu lương thực trầm trọng, nếu như ta tóm được con quái vật đó có khi đủ để cả thành ăn suốt bốn ngày ba đêm cũng không biết chừng."

"Quả nhiên là một đối sách hay! Sao ta lại không nghĩ ra cách ra cách này nhỉ?"

"Tốt! Vậy ta..."

"A, khoan đã nào!"

Bạch Thiên vội vàng hét lên ngay phút giây Thanh Minh định lao đi.

"Cung chủ, không biết ông có biết Từ Mộc Thảo ở đâu không?"

"Hừm. Cũng không có gì khó khăn cả. Thảo dược nở hoa trắng đằng kia chính là Thần Linh Thảo."

Dã Thú Cung chủ chỉ tay về phía Thần Linh Thảo. Bạch Thiên gật đầu.

"Nhìn cho kỹ vào, Thanh Minh... Việc bắt con rồng... À con rắn kia không quan trọng. Quan trọng là lúc đánh nhau mà đám thảo dược kia bị phá hủy là coi như xong đấy."

"Ta biết rồi."

Thanh Minh gật đầu vì lời khuyên giá trị.

Roẹttttt.

Cùng với âm thanh trong trẻo, hắn rút Thanh Minh kiếm đã được tặng tại Đường Môn ra. Hắn thử kiếm bằng cách múa vài đường rồi đảo mắt lia lịa.

"Cũng chỉ là một sinh vật bé nhỏ mà thôi! Ta đi đây!"

Tiếp theo đó Thanh Minh lập tức bay người hướng về phía Thần Đàm.

"Woa..."

"Sẽ không sao đấy chứ?"

Các đệ tử Hoa Sơn chứng kiến cảnh tượng ấy không ngừng lo lắng.

Có thể nói cái tên tiểu tử đang lao vào đối phó với con rắn như một con rồng kia rất có thể sau này sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất.

Nhưng lần này, ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy lo lắng.

Soạt.

Thanh Minh đã đến bờ hồ.

Khác với khí thế quá khích lao đi ban nãy, cơ thể hắn khi tiến vào Thần Đàm lại vô cùng nhẹ nhàng. Từng cử động của hắn nhẹ đến mức giống như một tên trộm đang lén lút vượt tường rào vậy đó.

Bịch!

Thanh Minh quay đầu quan sát mặt nước.

'Tốt lắm, ngươi không đến chứ gì?'

Bàn chân Thanh Minh bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng.

'Nào nào, suy nghĩ đi nào. Nhiệm vụ của mình không phải bắt rắn mà là tìm Tử Mộc Thảo.'

Trước tiên cứ phải lấy được Tử Mộc Thảo trước đã rồi mới tính đến việc bắt rắn nấu canh.

Thanh Minh bắt đầu cẩn thận di chuyển về phía có Tử Mộc Thảo.

'Trước tiên là nhổ đống cỏ này và...' Ngay lúc ấy.

Soạtttt.

Một âm thanh kì lạ lọt vào tai hắn.

Tim hắn đập thình thịch, toàn bộ cơ thể nổi da gà theo từng nhịp của âm thanh nghe được.

"Chậc."

Thanh Minh chầm chậm quay đầu lại.

Một thứ gì đó khổng lồ và dài ngoằng đang dần ngoi lên trên mặt nước.

Vảy của nó có màu đen trong suốt, mỗi khi có ánh nắng chiếu vào lại lấp lánh bảy sắc cầu vồng. Chiếc lưỡi đen ngòm liên tục thò ra thụt vào khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng nổi da gà sợ hãi.

Nhưng tất cả vẫn chưa là gì với đôi mắt của nó.

Đôi mắt như một chấm đỏ nổi lên giữa cơ thể đen tuyền đang hướng đến chính xác vị trí của Thanh Minh.

"Ơ..."

Con này nhạy cảm thật đấy.

Việc chung sống cùng người khác khó khăn đến vậy sao?

Thanh Minh ngượng ngùng gãi đầu như một tên trộm bị bắt quả tang.

Cứ thế này thì toang mất thôi...?

Thanh Minh cười khẽ một cái. Trong tình cảnh không thể nhổ nước bọt này, hắn đành phải mang một khuôn mặt tươi cười ra để nói chuyện...

"Trước tiên ta sẽ mang thảo dược đi trước rồi chúng ta nói chuyện sau nhé?"

Graooooo!!!

"Hicccccc!"

Graoooooo!!!

Mặc Lân Huyết Mãng dũng mãnh lao vào ngoặm lấy chỗ mà Thanh Minh đang đứng. "Điên mất thôi, ta nói chuyện được với rắn rồi này!"

Thanh Minh bay người lên không trung để tránh đòn tấn công của Mặc Lân Huyết Mãng. Sau đó hắn nghiến chặt răng xoay mình lao vào thứ đen thùi lùi khổng lồ trước mặt.

'Đầy rẫy những sơ hở.'

Cho dù Mặc Lân Huyết Mãng là một thần vật thì cũng là cầm thú mà thôi. Điểm yếu lớn nhất của nó chính là cái thân hình quá khổ này.

Đến mức mà cho dù hắn có nhắm mắt lại chăng nữa cũng có thể vung kiếm trúng con mãng xà đó.

"Yaaaaaa!"

Thanh Minh dồn nguyên khí vào thanh kiếm dũng mãnh chém mạnh vào cổ của Mặc Lân Huyết Mãng.

Keng!

"Ể?"

Không phải phựt! Mà lại là keng ư?

Sao âm thanh lại lanh lảnh và vang thế nhỉ...

Thanh Minh rút kiếm lên.

"Cái quái gì đây?"

Thanh Kiếm bị gãy làm đôi. Một cách chính xác và gọn gàng.

Cho dù đã được truyền nguyên khí, thanh kiếm vẫn bị gãy đôi sau khi va chạm với vảy của Mặc Lân Huyết Mãng.

Roạt.

Phần đầu kiếm bị gãy ra, bay lên không trung quay như con quay rồi rơi xuống cắm xuống đất ngay bên cạnh Thanh Minh. Bịch, ầy ku, cắm sâu thật đấy!

Đất tốt, đất tốt!

"Haha."

Thanh Minh mỉm cười nhìn thanh kiếm đã gãy thành 2 mảnh.

- Đây là bảo kiếm của Đường Môn thể hiện tình bằng hữu giữa chúng ta nên đạo trưởng hãy giữ gìn và sử dụng thật tốt nhé.

'Bảo kiếm cái con khỉ.'

Sao lão ta dám đưa hàng rởm cho mình thế này? Cái đồ không có chút tình cảm thành ý nào!!! Kiếm kiểu gì mà không chém nổi một con rắn được chứ?

Thanh Minh từ từ ngẩng đầu lên với khuôn mặt căng thẳng

Soạttttttt.

"Sặc!"

Mặc Lân Huyết Mãng cúi đầu xuống nhìn Thanh Minh sau đó nghiêng đầu sang hai bên. Dáng vẻ của nó rất giống một người đang tức giận rồi bẻ cổ sang hai bên vậy đó.

'Ơ, ta cũng hay làm như vậy lắm đấy!'

Thì ra là tính cách của ngươi cũng không được tốt lắm thì phải?

Thanh Minh cười một cách gượng gạo khi nhìn thấy thanh kiếm đã gãy còn Mặc Lân Huyết Mãng thì thè lưỡi đe dọa.

"Hừm... Có lẽ là ngươi không hiểu tiếng người... Nhưng ta có thể đổi thanh kiếm khác rồi đánh nhau đường đường chính chính được không?" Nếu không thì khỏi đánh nhau cũng...

Graoooooo!

"Chết tiệt!"

Mặc Lân Huyết Mãng rẽ nước xông thẳng vào Thanh Minh. Tựa như một độc xà đã cắm răng độc vào con mồi, Mặc Lân Huyết Mãng lao vào với tốc độ nhanh đến mức thật khó tin là nó có một thân hình quá khổ.

Miệng của nó mở rộng khiến cho người khác có cảm giác đó là một động huyệt dẫn đến địa ngục.

"Ư a a a a a !"

Thanh Minh ngay lập tức nhảy lên đầu Mặc Lân Huyết Mãng.

Hắn truyền nguyên khí vào nửa thanh kiếm còn lại rồi bắt đầu chém như điên vào đầu con mãng xà.

"Chết đi! Chết đi! Chết đi! Vỡ đi! Vỡ đi!!" Keng. Keng. Keng. Kenggggg!

Thậm chí khi bị chém bằng một thanh kiếm đã được gia cố bằng nội công, nhưng âm thanh phát ra lại thật yếu ớt. Vảy của Mặc Lân Huyết Mãng cứng đến mức trên thân thể của nó còn không bị một vết xước nào.

"Aaaaa, chuyện này sao có thể chứ?"

Ngay cả thiên hạ đệ nhất Thanh Minh giờ đây cũng phải xanh mặt.

Ừ thì đao kkiếm không có tác dụng gì đi. Nhưng ngay cả kiếm pháp và mai hoa kiếm cũng không có ý nghĩa gì sao? Việc này khác gì cầm cành liễu mà muốn đâm thủng giáp sắt đâu kia chứ? "Làm thế nào bây giờ..."

Bịch!

Ơ?

Mặc Lân Huyết Mãnh xoay người. Thanh Minh đang đứng trên đầu nó bị văng lên không trung một đoạn.

"Ơ?"

Thanh Minh có thể nhìn thấy hình ảnh con Mặc Lân Huyết Mãng đang ngoạm cổ chân hắn.

Ơ...

Ánh mắt kia chẳng phải là đang cười hay sao?

'Không phải đó chứ?'

Ngay lúc ấy, cơ thể con quái thú bắt đầu lắc lư mạnh mẽ sang hai bên.

Bịch. Bịch. Bịch. Bịch.

Hết bên trái rồi sang bên phải.

Trái phải trái phải trái phải!!!

"Aaaaaaa!"

Thanh Minh liên tục va đập với mặt đất hét lên một cách đau đớn.

"Này, cái con rắn này..."

Bịch!

Ngay lúc ấy, Mặc Lân Huyết Mãnh há miếng hất Thanh Minh lên không trung.

"Cái gì đây?"

Aaaaaa!

Và Thanh Minh đã thấy.

Đuôi của Mặc Lân Huyết Mãnh đang ở sâu trong nước xẻ đôi không gian lao về phía hắn ta.

"Có chuyện gì đó rất nghiêm trọng sắp xảy ra!"

Áaaaaaaaaa.

Cơ thể Thanh Minh lãnh trọn cú quật đuôi của Mặc Lân Huyết Mãnh rồi bay đi như một mũi tên.

Bịch! Bịch! Bịch!

Thanh Minh va chạm với mặt nước một cách đường đột sau đó trôi dạt như một gợn sóng về phía cuối hồ. Và sau vài lần nảy lên, cuối cùng cơ thể của hắn cũng nằm im dưới đất.

Aaaaaa!

Các môn đồ Hoa Sơn không dám nhìn cảnh tượng đó vội vàng nhắm mắt lại.

"Tên tiểu tử đó chết rồi sao?"

"Ầy, lẽ nào lại vậy. Chắc là chết rồi?"

"Đừng có nói vậy chứ. Chết rồi thì phải."

"Trước tiên chúng ta phải kiểm tra cái đã."

Các môn đồ Hoa Sơn và cung chủ Dã Thú Cung lao mình về phía Thanh Minh đang nằm bất động.

Sau khi xem xét tình trạng của Thanh Minh, tất cả đều nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm.

"Chết thật rồi."

"Cũng không nhất thiết phải xây mộ cho tên tiểu tử này đâu nhỉ?"

"Vô lượng thọ phật. Chết rồi thì hãy cố gắng đầu thai và sống thật lương thiện nhé?"

Thực ra lúc này họ chỉ nhìn thấy hai chân đang run lên một cách đáng thương của Thanh Minh mà thôi.

Phần cơ thể còn lại bao gồm cả đầu của hắn đã cắm thẳng xuống đất.

Phải. Nhà ngươi phải chết như vậy mới đáng. Như vậy mới là có lương tâm đấy.

"Phụttttttt!"

Nhưng ngay lúc ấy, Thanh Minh bay người lên từ dưới lòng đất.

"Tên tiểu tử không có lương tâm đấy lại sống lại rồi kìa!"

"Đến cả thế giới bên kia cũng không chấp nhận hắn. Hazz... Cũng dễ hiểu thôi mà."

Thanh Minh người đầy bùn đất, máu mũi chảy ròng ròng trợn ngược mắt tức giận.

"Cái con rắn đó thực sự muốn chết đây mà!!!"

Hắn đã bị đánh bại hoàn toàn bởi một thứ sinh vật nhỏ bé như vậy ư? Không thể nào!!

Thanh Minh đã mất đi lý trí, hắn gào thét.

"Hôm nay!! Cho dù bằng bất cứ giá nào! Ta cũng sẽ nấu canh rắn!!!"

"Thế nhà ngươi định làm gì? Dùng kiếm cũng có tác dụng gì đâu?"

"Ngay cả cang khí cũng chẳng làm nó trầy xước chút nào. Loại như vậy thì bắt kiểu gì chứ?"

"Dùng cang khí cũng không làm sao á?"

Thanh Minh gào thét, đôi mắt hắn phát ra một tia ánh sáng xanh.

"Không được thì thôi chứ gì? Thế gian này làm gì có việc gì là không thể kia chứ?"

Phải. Phải.

Nhưng mà trước hết cứ lau máu mũi đi cái đã, Thanh Minh à.

***

"A. Tổn thương lòng tự trọng quá! Cái con rắn đó dám, phì! Ôi trời ạ, lắm đất thế! Phì phì!"

Thanh Minh nhổ hết đất trong miệng ra.

Từ lúc đất tràn vào miệng, máu mũi hắn cũng bắt đầu chảy tỏng tỏng.

"...Lau máu mũi đi."

"Bây giờ bị chảy máu mũi quan trọng... Cái gì? Sao nó lại chảy tỏng tỏng thế này? Ôi trời ơi? Lại đây mà coi rắn bắt nạt người nè!"

Lưu Lê Tuyết lặng lẽ đứng nhìn cảnh tượng ấy, khẽ lắc đầu rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo đưa về hướng Thanh Minh.

À, hóa ra còn biết đưa khăn cho ta lau...

Soạt. Soạt!

"Ái! Áiiiiii!"

Lưu Lê Tuyết cố gắng nhét khăn vào lỗ mũi Thanh Minh. Mặc kệ Thanh Minh ra sức kháng cự, Lưu Lê Tuyết vẫn túm chặt lấy gáy của hắn rồi ra sức nhét khăn tay vào mũi hắn bằng một gương mặt vô cảm.

"..."

Cái này gọi là chăm sóc hay bắt nạt vậy?

...Nhìn vẻ mặt của Thanh Minh thì có vẻ giống như hắn đang bị bắt nạt hơn.

Thanh Minh nghiến răng ken két với cái khăn đã được nhét vào trong lỗ mũi.

"Khừ ừ ừ. Làm gì có lỗ mũi nào to đến vậy chứ."

Cung chủ Dã Thú Cung chỉ lặng lẽ nhìn các môn đồ Hoa Sơn đang kêu la ầm ĩ rồi nhẹ nhàng cất lời.

"Mặc Lân Huyết Mãng là loài linh vật nguy hiểm nhất trong vô số các loài linh vật ở Vân Nam. Bình thường chúng là một loài có tính cách rất ôn hòa, chỉ cần không xâm phạm vào lãnh địa của chúng thì chúng cũng sẽ không làm hại đến ai, nhưng một khi đã khiến chúng nổi giận, thì chúng sẽ trở thành mối nguy hiểm thực sự."

"Ôn hòa ư?"

"Đúng vậy. Chúng được coi là loài linh vật khá hiền lành."

"Khừ."

"Tuy nhiên, chúng lại bị ám ảnh quá mức đối với lãnh địa của mình. Vậy nên chúng sẽ tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào dám động vào một hòn đá, hay một ngọn cỏ của chúng. Do đó, chúng ta không thể đánh lừa Mặc Lân Huyết Mãng rồi thu lấy Thần Linh Thảo mà an toàn trở về."

Sao ông không nói chuyện đó sớm hơn một chút... "Điều đó có nghĩa là ta phải hạ được con rắn đó thì mới lấy được Thần Linh Thảo phải không."

"Đúng là vậy."

Cung chủ Dã Thú Cung gật đầu.

"Mặc dù ta thấy rất đáng tiếc khi phải nói điều này với các hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn đã lặn lội đường xá xa xôi từ Trung Nguyên tới đây, nhưng chuyện này ngay cả Dã Thú Cung ta cũng không thể giúp được. Mọi việc đều phải do các ngươi tự mình giải quyết rồi."

Bạch Thiên đi tới trước mặt Thanh Minh với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Thanh Minh, có lẽ chúng ta phải từ bỏ việc này thôi."

"Bỏ cuộc cái quái gì chứ?"

"Chẳng phải chúng ta hết cách rồi sao. Đến đao kiếm còn không xuyên thủng chúng được thì chúng ta làm sao đối phó với chúng đây? Cũng may khi nãy con tốt số đấy. Nếu không thì ngay cả con cũng đã trở thành bữa ăn cho nó rồi."

"Khừ."

Thanh Minh khừ một tiếng.

Đúng là suýt nữa hắn đã chết rồi.

Nếu như người ra tay khi nãy không phải Thanh Minh mà là người khác, thì có khi hắn đã nói lời từ biệt với thế giới này rồi đến tâm sự với Diêm Vương khi bị con rắn đó quẫy đuôi một phát rồi.

'Sao lại có chuyện đó nữa cơ chứ?'

Sức mạnh ở trong cơ thể to lớn ấy chỉ là thứ yếu, vấn đề quan trọng nhất chính là lớp vảy cứng của nó.

Dù có dùng sức mạnh đến mức nào thì hắn cũng không thể làm trầy xước vảy của nó.

Tuy hiện giờ Thanh Minh có thể chém đứt được vạn niên hàn thiết, nhưng mỗi một cái vảy của Mặc Lân Huyết Mãng lại cứng hơn cả vạn niên hàn thiết.

Thanh Minh vò đầu như thể chuyện này quá phiền phức. Vốn dĩ ngay từ đầu, kiếm pháp được sáng tạo ra để đối đầu với con người. Nếu muốn kiếm chém được vào cơ thể con người thì toàn bộ lưỡi kiếm phải được mài sắc bén.

Hay nói cách khác, nếu không có kiếm thì kiếm pháp nào cũng sẽ trở nên vô dụng.

"Dùng nội công cũng không có tác dụng sao?"

"Đúng vậy. Với nội công của con bây giờ thì hoàn toàn không có tác dụng gì với nó cả. Hay là chúng ta cứ quay trở về Trung Nguyên rồi tìm cách khác..."

"Ta hiểu rồi. Trước tiên chúng ta cứ quay về đi!"

"Ô?"

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt kinh ngạc. Sao hôm nay nó lại ngoan ngoãn nghe lời người khác thế nhỉ?

"Về Dã Thú Cung trước!"

"..."

À, hóa ra là nó chỉ nghe một nửa.

Mà vậy mới đúng là Thanh Minh chứ.

"Nếu nội công yếu thì chỉ cần gia tăng nội công là được chứ gì! Ta sẽ dùng kiếm pháp và sức mạnh của mình để đánh nát chúng!"

Thanh Minh nghiến răng ken két.

Nếu như hắn còn là Mai Hoa Kiếm Tôn thì chỉ cần một cây đũa thôi cũng đủ để đập con rắn đó sợ đến mất mật mà bỏ chạy rồi. Sự buồn tủi ùa về.

Aigu, sư huynh! Chưởng môn sư huynh!

Sao đệ lại phải sống như thế này chứ!

Thanh Minh vừa đảo mắt quay lại nhìn hồ nước vừa lẩm bẩm.

"Có giỏi thì ngươi quay lại đây đi."

Rồi hắn xoay người bước về hướng Dã Thú Cung.

"Đi thôi!"

"Ơ, con lại định làm gì nữa vậy?"

Các môn đồ Hoa Sơn vội vã đuổi theo Thanh Minh.

Cung chủ Dã Thú Cung nhìn thấy thế thì bật cười hô hô hô.

"Đúng là những kẻ thú vị."

***

"Không ai được vào!"

"Ơ cái tên kia, rốt cuộc..."

Rầm!

Thanh Minh đóng cửa cái rầm rồi đi về phòng của mình. Bạch Thiên nhìn thấy thế thì thở dài ngao ngán.

"...Nó lại định làm gì nữa đây."

Nhuận Tông thấy Bạch Thiên thở dài thì rón rén mở miệng.

"Thanh Minh không phải là người như vậy đâu ạ. Mỗi lần xảy ra chuyện, nó đều tìm mọi cách để giải quyết mà."

"...Con đã thấy mấy cách giải quyết của nó kết thúc êm đẹp bao giờ chưa?"

"Dạ?"

"Ta không lo nó sẽ làm ra những chuyện kỳ quặc. Bởi vì đó là chuyện quá đương nhiên rồi. Thứ ta lo chính là nó sẽ làm những chuyện kỳ quặc ở Nam Man Dã Thú Cung này."

"...A, chuyện đó..."

Đúng là thế thật. Nhuận Tông len lén nhìn xung quanh. Hắn nở một nụ cười gượng gạo khi cảm nhận được ánh mắt của các cung đồ Dã Thú Cung đang lén lút nhìn về phía bên này.

"Chắc nó không nghĩ như vậy đâu ạ?"

"Được thế thì tốt quá..."

Bạch Thiên thở dài khi biết trực giác của mình chưa bao giờ sai.

Thanh Minh quay trở về phòng ngủ lôi ra hai cái hộp gỗ từ trong hành lý ra.

Một hộp gỗ lớn. Và một hộp gỗ nhỏ.

Sau đó hắn lại lôi ra một hộp gỗ khác từ trong ngực. Ba chiếc hộp gỗ được đặt trước mặt hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu.

'Dù sao thì mình cũng phải làm chuyện này thôi.' Hắn biết ngày này sớm một cũng sẽ đến.

Mặc dù hắn đang mạnh lên rất nhanh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Đương nhiên là Thanh Minh đang ở trong độ tuổi rèn luyện và phát triển. Thế nhưng, hắn lại có quá nhiều chuyện phải làm, có quá nhiều kẻ địch phải đối đầu.

Hắn không có thời gian để có thể thong thả mạnh lên như trong quá khứ.

Nếu hắn tiếp tục tu luyện như bây giờ, thì hắn vẫn phải mất đến 30 năm nữa mới có thể đạt được tới cảnh giới như trong quá khứ...

'Mình không thể đảm bảo sẽ không có gì xảy ra trong suốt 30 năm.'

Biết đâu chừng Tông Nam hay Võ Đang sẽ kéo ập tới Hoa Sơn, hoặc dư đảng của Ma Giáo sẽ hồi sinh và kéo đến Trung Nguyên thì sao.

Chưa kể nếu xui xẻo, có khi hắn còn trở thành mồi ngon của con linh vật gớm ghiếc đó.

Dù có xảy ra chuyện gì, nhưng nếu muốn vượt được qua những chuyện đó, thì Thanh Minh phải mạnh lên trước. Như vậy thì Hoa Sơn mới có thể mạnh lên được.

'Cuối cũng vẫn là vấn đề nội công.'

Việc thay đổi võ công để phù hợp với cơ thể này gần như đã kết thúc. Vậy nên bây giờ chỉ cần có nội công hùng hậu, hắn hoàn toàn có thể thi triển các loại võ công đỉnh cấp như trong quá khứ. "Chà, vậy..."

Thanh Minh liếm môi rồi nhìn ba cái hộp trước mặt.

Cạch.

Hắn mở chiếc hộp lớn nhất ra trước.

Bên trong là Hỗn Nguyên Đan mà Thanh Minh đã cướp (?) được từ tay của Huyền Tông. Thanh Minh nhìn Hỗn Nguyên Đan đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh bằng đôi mắt thèm thuồng. Sau đó hắn lại đưa mắt đến chiếc hộp thứ hai.

Mặc dù nhỏ hơn chiếc hộp đầu tiên, nhưng chiếc hộp này lại tinh xảo hơn.

Cạch.

Nắp hộp vừa được mở ra, một mùi hương nguy hiểm xộc vào trong mũi hắn.

Bên trong là một viên đan dược màu đen tuyền khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy run sợ. Đây là Thiên Độc Đan bí truyền của Đường môn.

Có thể nói Thiên Độc Đan chính là loại linh dược đỉnh cấp bậc nhất của Đường môn. Vốn dĩ người ngoại môn sẽ không bao giờ có được thứ này, nhưng vì Đường Quân Nhạc mang nợ với Thanh Minh nên mới đặc biệt đưa cho hắn.

Thiên Độc Đan với màu đen nháy khiến người khác phải rợn người đó chính là loại linh dược tốt nhất giúp người ăn nó tăng cường nội công.

Người uống Thiên Độc Đan sẽ không bị trúng độc bởi những loại độc thông thường, mà nếu không may bị trúng độc, thì loại linh đan này cũng sẽ giúp giảm bớt hiệu quả của độc một cách rõ rệt.

Đây chính là một trong số các vô giá chi bảo giúp võ giả tăng cường khả năng kháng độc chỉ bằng cách uống nó.

"Phù ù ù ù ù."

Thanh Minh hít một hơi thật sâu.

Rồi quay đầu nhìn chiếc hộp cuối cùng.

Hai loại linh dược trước đó vẫn chưa có vấn đề gì quá đặc biệt. Bởi vì với thực lực của Thanh Minh bây giờ, thì không lý nào hắn lại không thể xử lý được hai loại linh dược đó cả.

Vấn đề bây giờ nằm ở hộp thứ ba.

"Khừ."

Đây là thứ mà đến cả Đường Quân Nhạc cũng không biết phải sử dụng như thế nào nên mới ngần ngại khi đưa nó cho Thanh Minh.

Thanh Minh rón rén mở hộp. Bên trong là một chiếc bình gốm nhỏ phát ra ánh sáng màu trắng ngọc khác hẳn với chiếc hộp gỗ kia.

Thanh Minh hít một hơi thật sâu rồi mở nắp bình.

Soạt.

Một mùi hương kích thích phả vào mũi hắn. Mùi hương ấy vừa ngọt ngào, nhưng cũng vừa mát lành. Mùi hương này thanh tao hơn cả Hỗn Nguyên Đan.

Thế nhưng hắn không thể bị mùi hương đó mê hoặc được. Bởi vì thứ ở trong chiếc bình gốm này chính là tuyệt thế cực độc của Đường môn.

Được gọi là Mỹ Nhân Lệ.

"Phù."

Sau một hồi nhìn chằm chằm vào cái bình trước mặt, cuối cùng Thanh Minh cũng ngửi thấy mùi hương của độc.

"Khừ ừ ừ ừ."

Ngay khi vừa ngửi thấy mùi hương này, hắn đã nghĩ liệu mình có cần phải làm đến mức này không. "Mình có thể tin tưởng hắn không đây."

Một ký ức từ xa xưa bắt đầu hiện về trong trí nhớ của Thanh Minh.

***

"Sư huynh."

"Làm sao?"

"Huynh có biết đệ nhất linh dược ở Trung Nguyên là gì không?"

Thanh Minh cau mày trước câu hỏi đường đột này. Dù sao thì đây cũng là cách nói chuyện của cái tên Đường Bảo đó.

"Đại Hoàn Đan à? Hay là Thái Thanh Đan? À không, chắc là Hỗn Nguyên Đan rồi."

"Sai hết. Những thứ đó còn không thể gọi là linh dược."

"...Đệ lại nói vớ vẩn cái gì thế."

Đường Bảo bật cười khúc khích khi nhìn thấy biểu cảm của Thanh Minh.

"Linh dược thực sự đang nằm ở Đường Môn của ta kìa!"

"Thiên Độc Đan của Đường môn hoàn toàn không thể so sánh với linh dược của các môn phái khác. Chẳng phải Đường môn đã trở thành trò cười khi dù luyện chế ra được các loại kịch độc, hay tinh thông y thuật nhưng lại chẳng thể tạo ra linh đan sao."

"Khừ."

Đường Bảo chép miệng như không thèm nói nữa.

"Không phải Thiên Độc Đan đâu. Linh dược thực sự của Đường Môn chính là Mỹ Nhân Lệ kia kìa."

"Mỹ Nhân Lệ? Hình như ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên này bao giờ?"

"Tất nhiên rồi. Đó là độc mà. Đó là loại độc mà Đường Môn đã rất cực khổ mới có thể tạo ra."

"...Đệ nói độc là linh dược ư? Hình như dạo này đệ bị đập nhiều quá nên lú lẫn rồi thì phải?"

"Ta bị ai đập nên mới như vậy hả! Chẳng phải đều do huynh đập ta sao!"

Thanh Minh dừng lại. Đường Bảo run rẩy lùi về phía sau đến mức suýt nữa thì va vào tường. "Không, không phải là ta có bất mãn gì đâu!" Thanh Minh bật cười rồi ngồi xuống.

"Đệ nói tiếp đi."

"Mỹ Nhân Lệ là loại độc được tạo ra bằng cách kết hợp vô số loại cực độc trong thiên hạ."

"Nếu vậy thì nó phải là một loại cực độc nhỉ?"

"...À không, thực ra nó không phải là một loại cực độc như huynh nghĩ đâu."

"Hửm?"

Đường Bảo ngượng nghịu cười.

"Thực ra Đường Môn muốn tạo ra một loại cực độc nên mới trộn tất cả các loại độc lại, thế nhưng hiệu quả lại không tốt như mong đợi. Khi các loại độc được trung hòa với nhau, chúng không thể tạo ra hiệu quả tăng tiến của độc nên Mỹ Nhân Lệ đã trở thành một loại phế độc." Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh nhìn Ám Tôn Đường Bảo bằng ánh mắt có hơi khó chịu.

"Vậy kết luận là gì?"

"Sư huynh. Theo huynh, nội lực là gì?"

"...Là nguyên khí."

"Đúng vậy. Là nguyên khí. Các loài mãnh thú hoặc các loài thực vật chỉ có được một lượng nguyên khí phù hợp với kích thước cơ thể của mình. Nhưng chẳng phải các võ giả lại có được một nguồn nguyên khí vô tận trong cơ thể mình sao?"

"Đúng là vậy."

"Tuy nhiên, trong số các loài mãnh thú, vẫn có những loài biết cách giữ nguyên khí. Và chúng được gọi là linh vật. Bởi vì trong cơ thể của linh thú có nội đan nên chúng mới có thể vượt qua được giới hạn chung của các loài mãnh thú."

"Đệ đừng nói dông dài nữa, cứ nói ra kết luận luôn đi."

"Ầy. Ta đã nói hết rồi còn gì. Nhưng mà mãnh thú không phải là loài linh thú duy nhất có thể giữ được nguyên khí. Mà độc vật cũng có thể."

"Hửm?"

Đường Bảo bật cười.

"Mãnh thú không có độc mà giữ được nguyên khí thì gọi là linh vật, còn những loại mãnh thú có độc mà giữ được nguyên khí thì đương nhiên sẽ được gọi là độc vật rồi. Nếu linh vật tích tụ nguyên khí ở nội đan, thì độc vật..."

"Sẽ tích tụ nguyên khí ở trong độc sao?"

"Chính xác là thế. Chẳng phải loài nào có cơ thể càng to lớn thì độc của chúng sẽ càng mạnh sao? Hay nói cách khác, thứ được gọi là độc của độc vật chính là linh đan mà chúng đã dùng cả đời để tích tụ nguyên khí ở trong đó!"

Thanh Minh nghiêng đầu.

'Sao mình ngửi thấy có mùi lừa đảo thế nhỉ.'

"Vì vậy nên đã có vài người ở Đường Môn thử hấp thụ Mỹ Nhân Lệ, thứ chứa độc của hầu hết các loại độc vật để tăng cường nguyên khí cho bản thân!"

"Kết quả thế nào?"

"Họ chết cả rồi."

"..."

Ơ cái tên này?

Thấy gân tay Thanh Minh nổi lên, Đường Bảo vội xua tay lùi ra sau.

"Ơ kìa! Huynh phải nghe ta nói hết đã chứ! Nghe ta nói hết đã!"

"Đệ vẫn còn muốn nói nhảm à?"

"Không phải nhảm nhí đâu! Mặc dù đã thất bại nhưng nó vẫn có hiệu quả mà!"

"Sao đệ biết chuyện đó? Bọn họ đã chết cả rồi mà?" Đường Bảo bật cười.

"Các cao thủ của Đường Môn đã đến để khống chế những người hóa điên vì độc, nhưng tất cả bọn họ đều bị hạ. Đường Môn suýt nữa đã diệt vong bởi vì nguồn nguyên khí khổng lồ đó đấy. Đó là chuyện đã xảy ra hơn 200 năm trước."

"..."

"Mặc dù họ không thể kháng độc, và đã trở thành một nắm tro tàn, nhưng dù sao Mỹ Nhân Lệ cũng đã có hiệu quả. Người uống nó có thể nhận được một nguồn nguyên khí khủng khiếp đến mức các loại linh đan khác cũng không thể theo kịp! Mỹ Nhân Lệ đã không trở thành cực độc trong thiên hạ, nhưng nó sẽ trở thành linh dược đệ nhất thiên hạ! Nếu như chúng ta có thể thanh lọc và tiếp thu tinh hoa của nó!"

Thanh Minh thở dài.

"Vậy làm thế nào để thanh lọc?"

"...Cái đó đệ cũng không biết."

"..."

"Huynh nghĩ nếu biết thì đệ sẽ sống như thế này à. Khi đó đệ sẽ hấp thu Mỹ Nhân Lệ rồi bẻ gãy eo của huynh... À không, đệ lỡ mồm thôi."

"Bẻ gãy?"

"..."

"Eoooooooo củaaaaaaaaaaaa taaaaaaaaaaa áaaaaaaaaaa?"

Thanh Minh tủm tỉm cười rồi đứng dậy.

"Ha, ha ha."

Đường Bảo lén lút lùi về sau với nét mặt kỳ quặc.

"Đến đi. Hôm nay ta phải đập chết đệ mới được!"

Nói rồi Thanh Minh không khách khí bay thẳng về phía Đường Bảo.

"Hicccccc! Sư huynh! Á á! Không phải như vậy đâu! Này, cái tên mũi ngựa kia! Ở đâu ra cái kiểu đạo sĩ đánh người vậy... Á á! Sư huynh, xin hãy tha mạng!"

"Chết đi! Chết đi, cái thằng chết tiệt này! Chết đi!"

***

"..."

Thanh Minh vừa nhớ lại quá khứ, vừa nhìn bình Mỹ Nhân Lệ trong tay rồi thở dài.

"...Hình như mình bị tên lang băm đó lừa rồi." Ăn cái này á? Đùa ta à?

Thanh Minh vừa chép miệng vừa nhìn chằm chằm vào Mỹ Nhân Lệ trên tay.

Đáng buồn thay, Đường Bảo là tên có thể nói bậy nhiều như ăn cơm nhưng lại không nói dối.

Vậy nên công bằng mà nói, những lời hắn nói đều là sự thật.

"Hừ, về lý thuyết thì chắc chắn không thể sai được."

Hắn từng nói qua vài lần thử nghiệm thì đã thành công gia tăng nội công. Đó cũng là một cảnh giới rất cao.

Dù tất nhiên sau đó không thể tống hết tà khí ra ngoài nên tất cả đều chết.

'Trọng điểm là khi trúng phải tà khí thì có tịnh hóa được nó hay không.'

Về cơ bản, phương pháp xử lý tà khí của cao thủ là sẽ thanh tẩy tà khí hoặc tập hợp chúng lại một vị trí nào đó trên cơ thể và sau đó tống khứ ra ngoài.

Và cả khi tịnh hóa tà khí thì cũng chỉ đào thải nó ra khỏi cơ thể chứ bình thường sẽ chẳng ai cố hấp thụ nó bằng cách vận công cả.

Biết có chuyện gì xảy ra hay không mà lại làm việc điên rồ đó chứ?

Ấy thế mà tên điên Đường Bảo nói sẽ tịnh hóa tà khí nhưng rồi lại không dùng Tam Muội Sân Hỏa thiêu đốt nó hay tống nó ra ngoài, mà lại hấp thụ vào bên trong cơ thể.

"...Lừa đảo, lừa đảo."

Thanh Minh lắc lắc đầu.

Không phải trò đùa đâu, ta nghĩ rất đáng để thử với người như sư huynh đấy. Không phải ai cũng biết đặc trưng nguyên khí của Đạo gia là khả năng tịnh hóa vượt bậc hay sao! Với nguyên khí đã bị đồng hóa với độc như Đường Môn thì không thể được nhưng nếu là nguyên khí của sư huynh, thay vì tống khứ tất cả ra ngoài tại sao huynh không thử tịnh hóa nó? Nếu vậy thì có thể đánh vào điểm yếu của Thiên Ma rồi!

Nhưng nếu ngươi chết thì sao?

Thế thì có hơi tiếc và tội nghiệp ta nhỉ. Ta sẽ hy sinh thật oanh liệt.

Tất nhiên là sau những lời nói đó, hắn thật sự đã phải cúng giỗ Đường Bảo.

'Nguyên khí của Đạo gia.' Thanh Minh tặc lưỡi.

Điều kiện này thì đáp ứng được rồi.

Trước mặt hắn là Mỹ Nhân Lệ, linh đan tinh khiết nhất thiên hạ dùng để áp chế Mỹ Nhân Lệ và cả linh đan giúp hắn tăng khả năng chịu độc.

Và đặc biệt là nguyên khí của Thanh Minh.

Chẳng phải khi tỷ võ ở Đường Môn, nguyên khí mới do hắn tạo ra đã được chứng thực có khả năng chống chịu với độc còn mạnh hơn nguyên khí của bổn tôn Mai Hoa Kiếm Tôn trong quá khứ hay sao?

Đây là việc ngay cả Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh trong quá khứ còn không thể thử nghiệm được. Nói cách khác, không ai trong thiên hạ dám thử cách thức này.

Nếu có thì chỉ là một người.

Với nguyên khí thuần khiết hơn bổn tôn Mai Hoa Kiếm Tôn năm xưa, khả năng vận công lại tương đương nhưng lại bằng cách thức khả thi của Thanh Minh ở hiện tại.

Kẻ khác nếu cố bắt chước một cách vụng về, ngay khi cho độc vào miệng, chúng sẽ biến thành tuyệt thế cực độc.

Thanh Minh cuối cùng cũng đã có được một viên Hỗn Nguyên Đan và một viên Thiên Độc Đan.

"Có phải đi diện kiến Diêm Vương không đây?"

Thấy không ổn thì tống hết ra ngoài là được chứ gì!

Tuy là vì cái tên rắn độc đó hắn mới phải nuốt mấy thứ này, nhưng hắn cũng đã nghĩ tới chuyện này từ lâu rồi. Vậy nên hắn mới lấy Mỹ Nhân Lệ ở chỗ Đường Môn.

Thời gian qua hắn vẫn chưa hạ quyết tâm, nhưng cuối cùng cũng đã đến lúc rồi.

"Thà chết chứ không què!"

Thanh Minh quả quyết đưa tay ra lấy Hỗn Thiên Đan và Thiên Độc Đan, không chút chậm trễ bỏ hết vào miệng.

AAAAAAAAAA!!!

Hai viên linh đan trong miệng ngay lập tức tan ra và trôi xuống dạ dày.

Hộc hộc.

Dạ dày nóng lên. Cảm giác bùng lên trong cơ thể khiến hắn ngừng lại trong chốc lát.

"Vẫn chưa đủ sao?"

Ngay cả Thanh Minh đệ nhất thiên hạ của không khỏi có chút bối rối.

Chắc là hồi nãy đã ăn Thiên Độc Đan, Hỗn Nguyên Đan và một vài viên đan dược khác nữa.

Biết vậy chỉ ăn mỗi linh đan và trước khi ăn ngó lại thử mình ăn những gì...

"Ầyyyy!"

Khuôn mặt Thanh Minh trở nên nhăn nhó.

"Từ khi nào mà ta lại chết nhát như vậy chứ!"

Người ta nói con người khi già đi sẽ càng trở nên hèn nhát. A, vậy ta là trẻ con à? Ta sợ trẻ ra hả?

Dù sao thì, chỉ với Hỗn Nguyên Đan thôi thì cũng sẽ có giới hạn.

Khi viên Hỗn Nguyên Đan đầu tiên hắn ăn phát huy tác dụng, Đầu óc hắn dường như quay cuồng nhưng vốn dĩ linh đan không phải là thứ chỉ cần ăn nhiều thì hiệu quả sẽ tăng gấp nhiều lần.

Nếu mà có chuyện như vậy thì Thiếu Lâm sẽ để một người nào đó ăn toàn bộ Đại Hoàn Đan sau đó trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Hơn nữa, nhục thể của Thanh Minh không thể hấp thụ một cách hẳn hoi khí tức thuần khiết ngay khi nó vừa được tạo ra, mặc dù hắn đã cố nốc một đống linh dược, không phải sao?

Tựu chung lại, mặc dù Hỗn Nguyên Đan có thể là một giải pháp cho Hoa Sơn nhưng chắc chắn không thể là giải pháp cho Thanh Minh được.

Nếu không có ý định sống mà phải vận công cả đời thì hắn bắt buộc phải làm gì đó!

Thanh Minh củng cố quyết tâm, tập trung tinh thần ngồi xếp bằng lại.

Trước tiên phải sử dụng nguyên khí làm nền tảng.

AAAA!!!

Hắn nghe thấy thanh âm giống như thác đổ ở bên trong cơ thể. Linh đan tan chảy trong dạ dày như tạo ra một dòng nguyên khí mãnh liệt chạy qua toàn bộ kinh mạch và huyệt đạo một cách tràn đầy sinh lực.

'Không phải là hấp thụ.'

Trọng điểm bây giờ không phải là nguyên khí. Nguyên khí này chỉ là cầu nối giúp hấp thụ Mỹ Nhân Lệ và trở thành phong ấn bảo vệ cơ thể hắn khỏi độc tố của Mỹ Nhân Lệ.

'Tập trung vào đan điền.'

Thanh Minh từ từ mở mắt ra, xung quanh hắn đang được bao quanh bởi sức mạnh của Hỗn Nguyên Đan và Thiên Độc Đan.

Đang giữa lúc vận nội công mà lại mở mắt và cử động là điều cấm kỵ đối với võ giả thông thường. Nhưng Thanh Minh thì không hề gì vì hắn có thể điều khiển nguyên khí hơn mức bình thường.

"Shhhhh...!"

Thanh Minh phát ra thanh âm như thể bất mãn, siết chặt bình ngọc chứa Mỹ Nhân Lệ trong tay.

"Nếu như thất bại, Đường Bảo, ngươi thật sự phải cút xuống địa ngục đấy." Dù có chết rồi thì ta cũng sẽ giết ngươi thêm một lần nữa!

Ta chắc chắn sẽ cho ngươi biết người chết rồi có thể chết nữa hay không!

Hắn quả quyết cho Mỹ Nhân Lệ vào miệng.

Và từ từ nhắm mắt lại.

'Vẫn bình thường?'

Mỹ Nhân Lệ chảy xuống dạ dày mà không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Chỉ có cảm giác như có gì đó đang di chuyển.

Hự!!!

'Đến rồi.'

Thanh Minh hốt hoảng vận công.

Chất độc lan ra với tốc độ cực kỳ nhanh. Ngay cả Thanh Minh cũng cảm thấy sợ hãi.

'Thật là...'

Lúc trước tỉ thí với Đường Nguy cũng như thế, chiến đấu với những kẻ chuyên dùng độc công ở kiếp trước cũng y như vậy, nhưng cho đến bây giờ những loại độc mà hắn trúng toàn được rải trong không gian rộng hoặc là được tẩm trong vũ khí.

Phải thể nghiệm trong bao lâu đây?

Tối đa là một phần trăm lượng độc trong bình ngọc này, không chừng có khi là một phần nghìn, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến các cao thủ chết bất đắc kỳ tử rồi.

Nhưng vì hắn đã uống độc nguyên chất liều lượng quá nhiều nên phản ứng thế này cũng là lẽ đương nhiên.

'Nhiều quá hả ta?'

Biết vậy uống một nửa thôi.

Tại sao cứ nhìn thấy rượu hay thấy độc là hắn uống cái ực thế nhỉ.

Ây chà chưởng môn sư huynh, huynh phải sửa thói quen cho đệ ngay đi thôi!

AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!

Chất độc lan rộng ra toàn thân trong tích tắc. Thanh Minh vừa hốt hoảng vừa vận nguyên khí phong bế bảo vệ đan điền.

'Nhập tâm nào.'

Tịnh hóa rồi hấp thụ.

Không phải tịnh hóa rồi tống ra ngoài đâu nhá!

Hắn nghiến răng bắt đầu vận khí, ngăn cơ thể đang cố gắng tự tịnh hóa và tống khứ chất độc ra ngoài.

'Độc này là gì vậy?'

Tràn ngập khắp cơ thể.

Giống như là đổ độc xuống giếng vậy. Chất độc tích tụ trong cơ thể và ngày càng gia tăng.

Cơ thể hắn như muốn nổ tung... Ọc ọc.

"Hể?"

Thanh Minh từ từ mở mắt.

'Cái quái gì thế?'

Và rồi hắn giật mình vội nhắm mắt lại.

'Mình vừa thấy cái gì vậy?'

Thanh Minh không thể tin vào mắt mình, lại len lén mở mắt ra.

Nhưng hắn không hề nhìn lầm.

Cơ thể hắn biến thành một màu đen đáng sợ, đang sưng tấy lên khắp nơi.

'Có phải heo rừng đâu chứ!'

Y phục không thể chịu được cơ thể đang sưng phồng như muốn nổ tung, bắt đầu rách toác khắp nơi.

Thanh Minh nhanh chóng nhắm mắt lại tập trung. Nếu cứ như vậy cơ thể sẽ nổ tung và hắn sẽ chết trước khi kịp tịnh hóa và hấp thu nguyên khí.

'Nhanh lên!'

Nguyên khí bắt đầu nóng lên.

Nguyên khí thuần khiết vốn sinh ra từ đan điền của Thanh Minh nuốt chửng tà khí xung quanh đó, và bắt đầu tịnh hóa nó.

Lượng nguyên khí đó lớn đến mức tưởng chừng muốn tuôn trào hết ra ngoài.

Tuy nhiên, tà khí cũng không chịu để bị tấn công một cách dễ dàng như vậy.

Không biết có phải là vì chất độc vẫn còn sót lại hay không, hay vì lượng khuyên khí đã thoát ra khỏi đan điền để lại một khoảng trống, mà chúng cùng lúc kịch liệt ùa về phía đan điền.

'Chặn lại!'

Sau đó, lượng nguyên khí sinh ra từ Thiên Độc Đan và Hỗn Nguyên Đan đang phong bế đan điền lập tức ngăn chặn tà khí.

Đùng! Đùng! Đùng!

Có vẻ như có gì đó đang bùng nổ ngay trong cơ thể hắn.

Mỗi giây trôi qua, bất cứ khi nào tâm trí trở nên mơ hồ, Thanh Minh lại cố gắng thanh tỉnh thần trí. Sau đó, hắn vận khí để tịnh hóa chất độc và hấp thu nguyên khí đã được tịnh hóa vào lại đan điền.

Phụt!

Không chịu được phản ứng sưng tấy của cơ thể, các mạch máu cuối cùng cũng vỡ ra. Mũi và miệng hắn đều bị xé toạc thổ huyết. Máu chảy từng giọt xuống sàn kèm theo âm thanh tách tách.

Tịnh hóa rồi tịnh hóa, thế nhưng chất độc vẫn như không có điểm dừng.

'Đến đây! Để rồi xem ta thắng hay ngươi thắng!'

Thanh Minh chịu đựng cơn đau, bắt đầu vận khí.

"..."

"..."

Ánh mắt đám môn đồ Hoa Sơn đang lo lắng không yên phía ngoài cửa bắt đầu trở nên kì lạ hơn.

"Các con không cảm nhận được gì sao?"

"Bỗng nhiên con cảm thấy bất an... Có gì đó..."

Chiêu Kiệt lẩm bẩm những lời mình nói với một biểu cảm kì lạ, sau đó lại mở miệng nói.

"Con đi xem một chút?"

"Hả?"

"Sư thúc nói con không được vào đó nhưng không nói rằng con không được nhìn, đúng chứ?"

Bạch Thiên mỉm cười hài lòng, gật đầu.

"Bắt bẻ tốt đấy. Tiểu Kiệt đã trưởng thành rồi."

"Không phải tất cả đều nhờ công sư thúc sao?"

"Đúng đúng. Là con tự gánh vác trách nhiệm nên ta sẽ không ngăn cản. Mau đi đi."

"..."

Trong giây lát đôi bên nhìn nhau mà không nói bất cứ lời nào.

Ngay sau đó, Chiêu Kiệt mở miệng trước

"Sư thúc... Sư thúc có biết rằng tính tình của sư thúc đã thay đổi rất nhiều không?" Dù biết là có hàm ý nhưng Bạch Thiên vẫn bình tĩnh đón nhận.

"Gần mực thì đen gần đèn thì rạng thôi. Gần mực thì sẽ đen, còn gần Thanh Minh thì nhân phẩm coi như bỏ."

"Thật may vì sư thúc vẫn biết, nhưng mà..."

"Đừng kéo dài thì giờ nữa, nhanh đi kiểm tra tình hình rồi quay lại."

"Vâng."

Chiêu Kiệt càu nhàu, lê từng bước về phía căn phòng Thanh Minh đang ở.

'Không phát hiện ra à?'

Nếu là khả năng cảm nhận khí của Thanh Minh thì tiếp cận ở khoảng cách này đã bị phát hiện rồi. Vậy mà lại không nghe thấy la hét gì, hẳn là không cần phải lo lắng cho hắn.

Vậy nhìn xem rốt cuộc hắn đang làm gì...

Chiêu Kiệt tạo một lỗ trên cửa sổ bằng ngón tay. Khoét một lỗ ở nơi ở của Dã Thú cung không phải là ý kiến hay nhưng cách này khả thi hơn là việc mở cửa một cách vụng về xong bị tên Thanh Minh ấy đập.

Hắn hít một hơi thật sâu, đặt mắt lên cái lỗ vừa khoét.

"..."

Chiêu Kiệt lặng lẽ nhìn vào bên trong, sau đó nhanh chóng rời mắt khỏi cửa sổ và rời đi.

Và làm ra vẻ cười thật tươi.

"Sư thúc."

"Thế nào? Nó đang làm gì?"

"Con cũng không rõ nó đang làm gì."

"Hả...?"

"Có vẻ như chúng ta phải mau chóng trốn đi thôi."

"Hả?"

"Nhanh... nhanh lên không thì không kịp mất!"

"Hể????"

Chiêu Kiệt mặt cắt không còn giọt máu bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy trối chết. Sau đó những người còn lại cũng bắt đầu vội vàng chạy theo Chiêu Kiệt.

Bạch Thiên chạy vượt lên trên Chiêu Kiệt một đoạn, nhìn lại phía sau và nói.

"Nhưng chạy đi đâu? Chỗ đó à? Hay Dã Thú cung?"

"A, con không biết! Nhưng trước tiên cứ chạy đi đã!"

"Không được! Con phải nói thì chúng ta mới biết đường ứng phó chứ..."

Ngay lúc đó.

Uỳnh Uỳnh Uỳnh Uỳnh Uỳnh!!!

Bạch Thiên tái mặt, quay đầu lại.

"Không, không được!"

Tòa nhà Thanh Minh đang ở bắt đầu rung chuyển. Sắc mặt Bạch Thiên trở nên xanh xao vì cơn chấn động này dữ dội như thể xảy ra động đất.

"Tên tiểu tử mất trí này! Đây là Dã Thú...."

Uỳnhhhhhhhhhhhh!!!

Chưa kịp dứt lời thì một vụ nổ lớn xảy ra. Tòa điện các nổ tung thành từng mảnh rải rác khắp nơi.

"Có, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Bên kia!"

Bọn họ quên cả việc chạy trốn, đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Hắc sắc Long Quyển Phong.

Một cơn lốc xoáy màu đen khổng lồ, nhưng có vẻ gọi nó là Ác long thì thích hợp hơn, đang không ngừng bay lên trời.

Ầm ầm!!!

Cơn lốc xoáy dữ dội như muốn hút hết mọi thứ vào bên trong.

"...Cứ hễ hắn làm gì trong phòng là sẽ có chuyện xảy ra."

"Thật là, phát điên lên mất..."

Hắc sắc Long Quyển Phong khi nãy thổi bay toàn bộ ngóc ngách bắt đầu biến đổi.

Giống như được rút tạp chất, màu đen dần dần chuyển thành màu xám, sau đó chuyển sang màu trắng và cuối cùng trở nên trong suốt.

Ầm ầm!!!

Nhưng tốc độ xoáy không hề giảm đi chút nào, thậm chí còn nhanh và mạnh hơn lúc trước.

"Hơ? Hả???"

Với sức gió xoáy mạnh nó bắt đầu hút hết mọi thứ xung quanh, cơ thể của Chiêu Kiệt bị hút về phía trước, lơ lửng trên không trung.

"AAAAA!!!"

"Chiêu Kiệt!"

Các môn đồ Hoa Sơn vội vàng nắm lấy cổ chân Chiêu Kiệt và nằm rạp xuống đất.

"AAAAAAA."

Cơ thể của Chiêu Kiệt bay trong không trung như khôi lỗi đồ chơi

"Tên Thanh Minh khốn kiếp kia! Làm ơn sống như một người thường đi! Người bình thường ấy!!!! AAAAAAAAAA!!!!!" Ý kiến này nghe hợp lý đó chứ.

Không biết liệu Thanh Minh có nghe thấy những lời này hay không.

Vùuuuuuuuu.

AAAAAAAA!!!!!!!!!

AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

Đám dã thú chạy ra ngoài vì bất ngờ nên không phản ứng kịp với lực hút do cơn lốc tạo ra, bị hút hết vào trung tâm Long Quyển Phong do vụ nổ tạo ra.

Bạch Thiên khuôn mặt tái mét gào lên ác liệt.

"Ai đó ngăn tiểu tử đó lại!"

Ai ngăn được?

Rốt cuộc là ai ngăn tên khốn đó được hả sư thúc?

Cuối cùng ở tung tâm Long Quyển Phong, người ta nhìn thấy hình bóng của Thanh Minh. Hắn lơ lửng trên không trung và đang ngồi xếp bằng với vẻ mặt vô cùng thanh tĩnh.

Trông thanh tĩnh đến mức muốn chạy lại đấm cho lệch quai hàm ngay lập tức.

Rầm! Rầm!

Tệ hơn là bây giờ, mái của các tòa điện các xung quanh cũng bắt đầu bị thổi bay.

Cứ thế này thì Dã Thú Cung sẽ bị phá hủy mất.

"AAAAAAA!!!!!!"

"Này! Tiểu tử thối kia!!"

Các môn đồ Hoa Sơn bị hất tung lên không trung, cuốn vào vòng xoáy của Long Quyển Phong.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Các môn đồ Hoa Sơn bị ném ngã xuống đất, vừa rên rỉ vừa đứng dậy.

Long Quyển Phong đang hút bất cứ thứ gì xung quanh vào trung tâm và luồng khí tức đang tràn ra quét sạch cả thiên địa bỗng nhiên biến mất.

Mọi chuyện cứ như chưa từng có gì xảy ra ngoài những tòa điện các đổ nát và đám Dã thú chạy trốn một cách sợ hãi.

"Lý nào...! Tên điên này!"

Đúng như nghĩa đen, tất cả môn đồ Hoa Sơn đều kinh hãi khi nhìn đống đổ nát xung quanh.

Ngay lúc đó.

Bộp. Bộp. Bộp.

Một thân hình từ từ bước ra khỏi màn khói bụi lơ lửng.

Thanh Minh trông như thể vừa thoát thai hoán cốt, nhếch khóe miệng nhìn về phía các môn đồ Hoa Sơn.

"Giờ chúng ta đi bắt con rắn hỗn xược kia nào!"

"..."

Chúng ta sẽ lại bị bắt mất. Tên khốn này...

Làm ơn vừa vừa phai phải thôi! Làm ơn đê!

"Này, tên kia!"

Bạch Thiên mặt đỏ bừng bừng bất thình lình hét lên.

"Sao?"

Thế nhưng Thanh Minh lại vô cùng thản nhiên.

Bạch Thiên sôi máu vừa chỉ trỏ vừa lắp ba lắp bắp nói không thành câu.

"Ơ, ơ kìa! Cái tên tiểu tử kia! Giờ, con! Che lại trước đi đã!"

"Che gì?"

"Ta nói con mặc y phục vào! Mặc y phục vào đi!"

"Hửm?"

Thanh Minh cúi xuống nhìn cơ thể mình.

"Có y phục trong đây này. Có vấn đề gì à?"

"Ư ạc!"

Bạch Thiên gãi đầu sột sột.

Chỉ có mỗi một mảnh vải quấn quanh người mà Thanh Minh lại để lộ ra cơ thể của mình một cách trần truồng.

Đương nhiên là đống cơ bắp rắn chắc của hắn ta đủ để khiến người khác phải cảm thán đấy, nhưng chí ít cũng phải mặc quần vào thì mới đỡ xấu hổ hơn chứ.

"Lưu sư thúc của con cũng đang ở đây đấy! Sao con lại!"

Bạch Thiên thì lo lắng rằng Lưu Lê Tuyết sẽ nhìn thấy những thứ không đẹp đẽ gì, trong khi đó nàng ta lại rất bình thản. Nàng không nói lời nào, lặng lẽ quan sát xung quanh rồi nhặt lên thứ gì đó như miếng vải, đến gần Thanh Minh rồi choàng lên người hắn ta.

"Mặc vào."

"Ồ, không hổ danh là Lưu sư thúc!"

"Trông nhếch nhác lắm."

"...Cảm ơn sư thúc."

Cảm động chảy nước mắt luôn ấy.

Thanh Minh lấy tấm vải đó quấn quanh người rồi nhún vai.

"Bây giờ ta có thể bắt được cái con tiểu xà tử khốn kiếp đấy rồi. Nên mọi người hãy mau tìm Tử Mộc Thảo rồi chúng ta quay về thôi." Nghe Thanh Minh nói vậy, Nhuận Tông thở một hơi dài.

"Thanh Minh này. Vấn đề bây giờ hình như không phải là con rắn đó đâu."

"Hửm? Vì sao chứ?"

Ngay lúc đó.

"Chuyện gì thế này!"

"Mấy cái tên điên này!"

"Ớ?"

Các cung đồ của Dã Thú Cung lũ lượt ùa đến cái điện các bị sập cùng với tiếng gào thét lớn.

Sau cùng, khuôn mặt của đám người đó đỏ phừng phừng lên.

"Vì ngươi là hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn nên bọn ta đã thành tâm thành ý đối đãi với các ngươi như những vị khách quý! Vậy mà các ngươi lại gây ra chuyện như thế này sao?!"

"Các ngươi muốn chết à?"

Các cung đồ của Dã Thú Cung liên tục phản ứng một cách quá khích. Vì bọn họ bắt đầu lớn giọng quát tháo nên đám đông đã ồ ạt ùa đến.

"Ơ..."

Đến bây giờ, Thanh Minh mới đưa mắt nhìn những điện các hoàn toàn bị nát vụn và khung cảnh xung quanh tựa như mới xảy ra một trận chiến khủng khiếp, hắn ta cười gượng gạo.

"Hơ hơ. Thiệt tình, ta có cố ý đâu."

Chuyện ra nông nỗi này rồi, chỉ nói mỗi lời đó mà đòi giải quyết tất cả ư?

Bạch Thiên thở dài rồi định bước ra phía trước.

Tuy đây là việc do tên Thanh Minh hư đốn đó gây ra nhưng người chịu trách nhiệm chuyến đi lần này dù sao cũng là Bạch Thiên. Hắn ta phải bước ra trước tạ tội.

"Trước tiên tại hạ rất xin lỗi..."

Nhưng ngay lúc đó, Thanh Minh đã nắm lấy vai của Bạch Thiên và kéo nhẹ ra sau.

"Sư thúc, để đó ta xử trí..."

"Aaaaaaaaaaa!"

"Ơ?"

Rõ ràng Thanh Minh chỉ kéo nhẹ một cái thôi, vậy mà cơ thể của Bạch Thiên lại văng ra phía sau như đạn pháo.

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!

Bạch Thiên văng trên mặt đất như người ta ném thia lia rồi đập cái rầm vào tường, cơ thể hắn ta run lẩy bẩy.

"..."

"..."

"Ơ..."

Thanh Minh nhìn vào bàn tay mình với một khuôn mặt khó hiểu. Thế rồi hắn ta gãi gãi sau gáy và cười gượng gạo.

"A, ta xin lỗi nhé. Vì ta vẫn chưa quen nên mới vậy."

"Hừ."

Bạch Thiên nhấc mình khỏi mặt đất, mắt hắn ta hằn lên gân máu, hằn học nhìn Thanh Minh.

"Được rồi... Hôm nay ta sẽ liều mạng với cái tên tiểu tử nhà ngươi!"

"Hầy. Làm vậy thì có mỗi sư thúc phải chết thôi. Nào ngoan. Ở yên đó đi. Ta sẽ giải quyết chuyện này."

"Ư a a a a a! Cái tên khốn kiếp!"

"Sư thúc, người hãy nhịn đi ạ!"

"Hãy bình tâm đi ạ! Chẳng phải tên tiểu tử đó vốn đã như vậy rồi hay sao ạ!"

"Hừ!"

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông giữ chặt lấy Bạch Thiên – người đang phát điên lên.

Thanh Minh chỉ nhún vai một cái rồi bước lên phía trước. Hắn ta đẩy đám đông sang một bên, đứng trước mặt các hộ pháp của Dã Thú Cung.

Các hộ pháp nhìn Thanh Minh bằng một con mắt lạnh lùng rồi quát lớn.

"Ngươi định giải quyết chuyện này thế nào đây?"

"Hả? Chuyện gì cơ?"

"Chẳng phải các ngươi đã đánh sập điện các này sao?"

"Ầy, đùa hơi quá trớn rồi đấy. Bọn ta sao có thể đánh sập nó được?"

"Ơ kìa? Vậy giờ các ngươi đang phủ nhận chuyện đã làm sập điện các đó à?"

Thanh Minh nghe vậy liền cười nhạt.

"Có ai nhìn thấy bọn ta làm không?"

Tuy đấy là một lời biện minh kiểu mẫu nhưng đương nhiên là không có chuyện trót lọt rồi.

"Ta đã nhìn thấy!"

Một cung đồ Dã Thú Cung bước lên và hét lớn.

"Ta đã nhìn rõ mồn một! Một cơn Long Quyển Phong đen ngòm lao ra từ điện các kia, thế rồi tất cả mọi thứ đều bị hất tung hết lên, ta đã thấy tất cả! Cho nên ngươi đừng mơ đến chuyện đem câu đó ra để biện minh nữa!"

"Ô hô?"

Thanh Minh nhìn gã cung đồ Dã Thú Cung đó bằng con mắt ngạc nhiên.

"Long Quyển Phong á?"

"Đúng vậy!"

Khuôn mặt của các hộ pháp cũng đơ cứng lại.

"Ngươi hãy giải thích đi. Nếu không giải thích cho thỏa đáng thì dù có là hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn đi nữa cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm đâu! Trừ phi Mai Hoa Kiếm Tôn đích thân đến đây!" Đích thân bổn tôn đến từ lâu rồi, cái lũ này!

Bổn tôn là Mai Hoa Kiếm Tôn đây này!

Thanh Minh thở dài rồi tiếp lời.

"Nói vậy tức là, nếu không giải thích được thì các ngươi sẽ bắt bọn ta đó à?"

"Nếu cần thì sẽ làm vậy!"

"Ơ... Nhưng mà các ngươi không thấy có chút kỳ lạ sao?"

"Hửm?"

Tên hộ pháp đứng phía trước nghiêng đầu sau khi nghe Thanh Minh hỏi vậy.

Kỳ lạ chỗ nào nhỉ.

"Theo như lời tên kia nói thì một cơn hắc sắc Long Quyển Phong khủng khiếp đã thổi bay điện các còn gì."

"Đúng thế!"

"Các ngươi bảo ta đã tạo ra Long Quyển Phong á?"

"...Hửm?"

"Một con người có thể làm được vậy sao?"

"..."

Đúng không?

Chuyện đó sao có thể chứ... Nói đi?

Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không thể hiểu được tình huống này.

"Xuất hiện hắc sắc Long Quyển Phong khiến cả một điện các tan tành thì chẳng phải so với việc nghĩ rằng ta đã tạo ra cơn hắc sắc Long Quyển Phong đó, các ngươi nên lo lắng cho những người ở bên trong đó mới đúng chứ?"

"...Chuyện đó..."

Tên hộ pháp đó ngập ngừng rồi im thin thít.

Nếu nghĩ lại thì đúng phải làm thế thật.

Việc một người có thể tạo ra được Long Quyển Phong quá vô lý. Người chứ có phải rồng đâu.

"Còn thêm một điều kỳ lạ nữa."

"Điều gì cơ?"

"Cứ xem như ta đã tạo ra cơn Long Quyển Phong đó đi." Thanh Minh giả vờ liếc nhìn xung quanh.

"Nói vậy là giờ các ngươi vác cái xác không đến đây đòi bắt một kẻ đã tạo ra Long Quyển Phong, biến xung quanh thành đống đổ nát như này đó hả. Có bắt nổi không?"

"..."

Tên hộ pháp đó ngậm chặt mồm.

'Hắn ta nói không sai.'

Nếu cảnh tượng này là do một đệ tử nhỏ tuổi của Hoa Sơn gây ra thì kẻ đó ắt hẳn phải là một cao thủ vô cùng mạnh vượt qua cả thường thức. Không có lý nào lại có thể dễ dàng bắt nhốt được một kẻ như vậy cả.

Nếu muốn làm vậy thì ít ra...

"Có chuyện gì đấy!"

Vừa lúc đó, một giọng nói ầm ầm bao trùm lên tất cả.

"Cung chủ!"

"Bái kiến Cung chủ!"

Thấy Cung chủ Dã Thú Cung đang bước đến từ đằng xa, các cung đồ đều nằm xuống hành lễ tại chỗ. Các môn đồ Hoa Sơn cũng cúi đầu thật thấp hướng về phía ông ta.

Tên hộ pháp đang hồi hộp ban nãy tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy Cung chủ Dã Thú Cung, hắn ta hét lên.

"Thưa cung chủ! Đám người này..."

"Yên lặng nào!"

Cung chủ Dã Thú Cung nhẹ nhàng đưa tay lên ngăn lời nói sắp thốt ra từ miệng hắn ta. Ông ta trợn to mắt rảo bước đi đến chỗ Thanh Minh.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mặt đất rung chuyển bởi những bước chân cương quyết của ông ta. Mỗi khi ông ta chạm chân xuống mặt đất là bọn họ lại cảm thấy như ở đằng sau ông ta có một con hổ khổng lồ đang đi theo vậy.

Ầm!

Cung chủ Dã Thú Cung trong chớp mắt đã đến trước mặt Thanh Minh, ông ta hằn học nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt méo xệch.

"Ngươi!"

"...Hở?"

Khuôn mặt của Cung chủ Dã Thú Cung có chút nóng bừng lên. Một giọng nói nghe như tiếng rên rỉ được thốt ra từ khuôn mặt ấy.

"...Đại công cáo thành rồi sao?"

"Ầy, cỡ này thì chỉ mới là tiểu công cáo thành thôi. Bởi vì nội công của ta mới chỉ tăng lên được chút ít."

"Tiểu công cáo thành? Ngươi bảo là tiểu công cáo thành á?"

"Vâng. Chỉ được ở mức đó thôi."

Khuôn mặt của Cung chủ Dã Thú Cung càng méo xệch. Ông ta cười lớn sảng khoái rồi đập tay rầm rầm xuống vai của Thanh Minh như không thể nào nhịn nổi nữa.

"Hahahahahahaha! Tiểu công! Vậy à, thì ra là tiểu công! Đúng rồi, là đấng nam nhi thì phải nghĩ như vậy chứ! Hahahahahaha!"

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Mỗi lần bàn tay của Cung chủ Dã Thú Cung đập xuống vai Thanh Minh thì một âm thanh lớn lại vang lên.

'Cứ đập mãi vậy thì chết con người ta mất?'

'Ông ta tức giận nên đang đánh cho bõ tức đấy à?'

Cứ mỗi lần ông ta đập xuống thì cơ thể Thanh Minh lại lún sâu xuống đất thêm một tấc. Mãi đến lúc Cung chủ Dã Thú Cung ngừng cười thì cơ thể Thanh Minh đã lún đến tận đầu gối rồi.

Hình như ông ta thấy cả cảnh tượng đó cũng thú vị nữa thì phải, ông ta lại cười khúc khích rồi nắm lấy Thanh Minh kéo vút lên.

"Được rồi. Kỷ niệm ngươi đạt được tiểu công cáo thành, chúng ta phải làm một ly đi chứ!"

Các hộ pháp mặt cắt không còn giọt máu.

"Cung chủ! Bọn chúng là những kẻ tội đồ đã làm sập điện các của Dã Thú Cung đấy ạ!"

"Phải xử phạt bọn chúng ạ."

"Gì cơ?!"

Cung chủ Dã Thú Cung đột nhiên hét toáng lên.

"Có làm sập mấy tòa nhà không thôi mà đòi xử phạt khách quý sao! Dã Thú Cung từ bao giờ đã trở thành cái động của một lũ lòng dạ hẹp hòi thế! Đúng là thảm hại mà!" Các cung đồ vội vàng cúi đầu xuống trước tiếng quát ầm ầm kia.

Lúc đó, Thanh Minh lén Cung chủ Dã Thú Cung lè lưỡi ra trêu đám người kia.

Trên trán của các cung đồ hằn lên vệt gân máu xanh thẫm.

'A, thật là muốn dùng hết sức bình sinh nện cho nó một trận quá.'

'Cái tên khốn đó mà cũng được gọi là khách quý sao...'

'Chỉ cần đấm được vào cái mồm đó thôi thì ta không còn mong ước thêm điều gì nữa.'

'Mang danh là hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn mà sao tính tình lại khác xa với những gì được truyền kể lại về con người của Mai Hoa Kiếm Tôn vĩ đại thế cơ chứ?'

Đương nhiên tính cách của Mai Hoa Kiếm Tôn trong quá khứ và tính cách của Thanh Minh bây giờ giống nhau một cách hoàn hảo. Thế nhưng, bọn họ chỉ được nghe kể lại một lịch sử đã được thần tượng hóa thì làm sao mà biết được.

"Khách quý đã đạt được tiểu công cáo thành ở Dã Thú Cung mà không biết chúc mừng! Ở đấy mà lại đòi trừng phạt á? Cái phường tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi! Các ngươi nói ra câu đấy mà còn có thể tự xưng mình là bậc nam nhi đại trượng phu của Dã Thú Cung ta được sao! Cái lũ..."

"Ầy, xin ngài đừng quá nổi giận. Bọn họ vì quá mực trung thành với Dã Thú Cung nên mới vậy thôi."

"Hửm? Ưm, ừ. Có lẽ là vậy đấy."

"Với cả lỗi lầm là do bọn ta gây ra mà."'

"Lỗi lầm gì ở đây! Cao thủ luyện công thì xảy ra chuyện đó cũng là điều bình thường! Thuở thiếu thời ta cũng đã phá hủy hết mấy cái sân luyện võ!"

"Hề hề. Đúng vậy đấy. Đó là chuyện có thể xảy ra mà."

Khuôn mặt của các cung đồ Dã Thú Cung nhăn nhúm lại.

Sao ông ta lại có thể tâm đầu ý hợp với một kẻ là người ngoài vừa mới biết nhau được vài ngày hơn là những cung đồ đã kề vai sát cánh cùng ông ta trong suốt mấy chục năm được chứ?

'Cỡ này thì có khác gì tên tiểu tử đó là con rơi của lão ta đâu?'

'Nhi tử thì cũng không phải, người nó còi cọc thế kia cơ mà.'

'Nhìn mỗi cái mặt thôi là cũng đủ biết không cùng dòng máu rồi.'

Các cung đồ của Dã Thú Cung và các môn đồ Hoa Sơn không ai bảo ai, đồng loạt thở dài. Thế rồi ánh mắt bọn họ chạm nhau. Sau khi nhìn thấy vẻ đáng thương ẩn chứa trong ánh mắt của đối phương, cả hai bên lại thở thêm một hơi dài thườn thượt nữa.

"Hahahahaha! Phải chuẩn bị một bữa thịnh soạn thôi!"

"Không cần đâu. Bây giờ thì không được."

"Hửm?"

Cung chủ Dã Thú Cung nghiêng đầu sang một bên.

"Bây giờ không được á?"

"Đúng thế."

"Ư ưm, được rồi. Nhưng ngươi phải cẩn thận đấy. Vì Mặc Lân Huyết Mãng là linh vật trong các linh vật đấy."

"Dù sao thì cũng là con tiểu xà tử mà thôi."

"Hay lắm! Một đấng nam nhi phải nghĩ như vậy chứ!"

"Đương nhiên rồi! Hahahaha!"

"Hahahahahahaha!"

Những người xung quanh đứng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ lại thở dài thêm lần nữa.

***

"...Rốt cuộc con đã làm gì thế?"

"Là làm gì?"

"Ta hỏi con đã giở trò gì mà lại xảy ra chuyện đó."

"À, vụ đó ấy hả?"

Thanh Minh đang men theo Mật Lâm đến Thần Đàm, nghe Bạch Thiên hỏi vậy, hắn ta cười khẩy.

"Ta đã gia tăng nội công của mình lên chút ít ấy mà."

"..."

"Nên nó có tăng lên được chút chút. Không nhiều đâu."

Bạch Thiên ngửa đầu lên nhìn bầu trời đang bị che khuất bởi bụi cây um tùm, hầu như không thể thấy được gì.

'Hỡi nguyên thủy Thiên Tôn.'

Người làm ơn hãy làm gì đó đi.

Nội công chứ có phải kẹo mạch nha cứ kéo là dài ra, mà muốn tăng thì nó sẽ tăng chứ?

Giờ ta phải ngạc nhiên vì chuyện tên tiểu tử đó chỉ cần muốn là nội công của nó đã gia tăng lên sao? Hay ta phải ngạc nhiên vì chuyện nó làm sập cả điện các để tăng được nội công đây?

Làm ơn đi mà! Xin người đấy!

"Ừ thì, nó không tăng lên được nhiều như những gì ta nghĩ... Nhưng có thể tăng nội công mà bảo toàn được tính mạng thì hời quá rồi còn gì."

"Con người ta có thể chết trong lúc gia tăng nội công sao?"

"Riêng lần này thì có chút nguy hiểm."

"...Giờ ta không thể hiểu con nổi nữa."

Mặc dù từ đầu cũng đã không hiểu gì sất rồi.

Bạch Thiên thở dài rồi bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó. Thế nhưng Thanh Minh lại không bận tâm gì đến hắn ta, chỉ hướng thẳng đến Thần Đàm.

'Thật sự đã quá nguy hiểm.'

Độc lực và nguyên khí của Mỹ Nhân Lệ đã vượt quá những gì Thanh Minh tưởng tượng. Chỉ cần có chút sơ sẩy, hoặc nguyên khí ít tinh thuần hơn thì chắc cơ thể Thanh Minh đã phải chết vì cơ thể bị nổ tung ra rồi.

Nhưng Thanh Minh đã thành công trong việc thanh lọc và hấp thụ được nguyên khí của Mỹ Nhân Lệ.

'Chậc. Tạp khí khi đó quả thật quá nhiều.'

Lượng nội công đúng là khổng lồ đấy, nhưng nguyên khí thoát ra từ đó còn chưa được một phần.

May ở chỗ vốn dĩ lượng nội công đó khổng lồ nên dù có thoát ra được có một phần đi nữa thì Thanh Minh cũng có thể tạo ra lượng nguyên khí tương đương với số nguyên khí mà hắn đã tích lũy từ trước đến nay.

Nếu so với thời kỳ huy hoàng của Mai Hoa Kiếm Tôn thì vẫn vô cùng thiếu sót, nhưng được chừng này thì chắc là Thanh Minh tạm thời sẽ không còn phải khổ sở vì nội công của bản thân nữa.

"Cho nên trước tiên!"

Thanh Minh gạt phăng bụi cây um tùm sang hai bên.

Cuối cùng thì Thần Đàm – nơi chứa đầy nước trong vắt cũng hiện ra trước mắt họ.

"Một sinh vật nhỏ bé mà dám động đến ta, ta sẽ cho ngươi biết cái giá phải trả cho chuyện đó là gì!"

Thanh Minh này.

Dù trời có sập thì cũng phải nói cho đúng sự thật chứ.

Là ngươi đã động đến nó cơ mà.

Nó đã làm gì đâu.

Tuy có nhiều lời muốn nói, nhưng các môn đồ Hoa Sơn chỉ lặng yên thở dài.

"Ta đến đây! Hây da!"

Thanh Minh ngay lập tức rút kiếm ra rồi bay vút lên hướng đến chỗ Thần Đàm.

"Này! Thanh kiếm đó đã bị gãy rồi còn gì!"

"Không sao hết!"

Thanh Minh vẫy vẫy tay trên không trung rồi đáp xuống.

"Ra đây đi!"

Hắn ta hét bằng một tông giọng cực lớn.

Và rồi.

Một gợn sóng lăn tăn xuất hiện giữa hồ nước đang yên ả, ngay lập tức, Mặc Lân Huyết Mãng để lộ cơ thể khổng lồ của mình lên trên mặt nước.

Vụtttttttt.

Giữa lớp vảy đen ngòm, đôi mắt màu máu tựa như hai dấu chấm nhìn Thanh Minh một cách dữ tợn.

"Hôm nay ngươi tiêu rồi."

Thanh Minh nhổ nước bọt xuống đất, nắm chặt lấy thanh kiếm rồi chạy trên mặt nước, lao đến chỗ con Mặc Lân Huyết Mãng.

Graooooooooo!

Mặc Lân Huyết Mãng vừa gầm lên một tiếng kinh hoàng vừa bổ nhào tới Thanh Minh.

"Aaaaaaaa!" Yaaaaaaa!

Thanh Minh và Mặc Lân Huyết Mãng rẽ nước lao vào nhau.

"Thủy Thượng Phi."

"Bây giờ tên tiểu tử đó còn có thể di chuyển trên mặt nước được kia đấy!"

Thủy Thượng Phi.

Là loại khinh công đứng trên cả Thảo Thượng Phi. Đặc trưng của loại công pháp này chính là khả năng chạy trên mặt nước như chạy trên đất bằng và được xếp vào hàng một trong các loại khinh công đệ nhất thiên hạ.

Nói đơn giản thì đây chỉ là một cách vận khí, nhưng trên thực tế để có thể đẩy bước đi như vậy cần một một nguồn nội công vô cùng thâm hậu. Chính vì vậy nếu không phải cao thủ tuyệt thế thì chẳng ai có thể thi triển loại khinh công này cả.

Một Thủy Thượng Phi như vậy đang được Thanh Minh thi triển hết sức tự nhiên!

Các môn đồ Hoa Sơn nắm chặt nắm đấm trong tay.

'Liệu có thể không?'

Sắc mặt Bạch Thiên dần trở nên cứng đờ.

Thanh Minh đã thất bại một lần trong việc tóm Mặc Lân Huyết Mãng.

'Nếu như kiếm cũng không có tác dụng gì, thì ngay cả kẻ đó có là Thanh Minh thì cũng rất khó nhằn đấy!'

Dù sao thì cuộc chiến này cũng khác hoàn toàn cuộc chiến giữa những võ giả.

Việc thắng bại trong một cuộc chiến giữa hai võ giả không chỉ phụ thuộc vào việc ai sử dụng kiếm mạnh hơn.

Nếu như một kiếm tu sử dụng cường kiếm và một kiếm tu sử dụng khoái kiếm giao chiến, đương nhiên kẻ có cường kiếm sẽ có ưu thế. Tuy nhiên chuyện đó lại không quyết định đến thắng bại của trận đấu. Bởi vì kiếm tu sử dụng khoái kiếm bằng mọi giá sẽ nhắm đến sơ hở của kiếm tu sử dụng cường kiếm.

Nhưng hoàn cảnh bây giờ lại không giống như vậy.

Vảy của Mặc Lân Huyết Mãng là thứ khiến cho mọi kiếm pháp trở nên vô nghĩa. Cho dù kiếm pháp được thi triển có hoa lệ và tốc độ nhường nào thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Vì vậy mà vấn đề cốt lõi ở đây chính là thanh kiếm của Thanh Minh liệu có thể xuyên thủng được lớp vảy của Mặc Lân Huyết Mãng hay không?

Và tất cả sẽ được quyết định chỉ bằng một chiêu duy nhất.

"Yaaaaaaaa!"

Thanh Minh đạp nước lao lên tấn công vào phần đầu của Mặc Lân Huyết Mãng.

Và rồi.

'Cảm ơn nhé, ta sẽ ăn thật ngon miệng'

Mặc Lân Huyết Mãng mở to miệng như chào đón Thanh Minh.

"Cái con tiểu xà tử khốn nạn này?" Đôi mắt Thanh Minh trở nên lạnh lẽo.

Cái thứ sinh vật bé nhỏ như ngươi mà dám xem bổn tôn như một con mồi ư.

"Phốc!"

Đôi chân Thanh Minh đạp mạnh vào không khí.

Thanh Minh lộn người trên không trung như một con chim ưng, một lần nữa cầm kiếm cắm vào phần đầu của Mặc Lân Huyết Mãng.

"Ưaaaaa!"

Hắn bắt đầu truyền luồng nguyên khí thanh sắc vào thanh kiếm đã gãy mất một nửa của mình. Màu sắc của luồng chân khí ngày càng đậm hơn rồi chuyển hẳn sang tử sắc.

"Kia, kia là?'

"Tử sắc nguyên khí ư?"

Nhưng các môn đồ Hoa Sơn cũng không có nhiều thời gian để kinh ngạc, bởi vì ngay sau đó, thanh kiếm của Thanh Minh đã xuyên thẳng vào đầu của Mặc Lân Huyết Mãng.

Kwaaaaaaaagggg!!

Cùng với âm thanh phát ra tựa như tiếng chuông, cổ của Mặc Lân Huyết Mãng - thứ còn to hơn cả một cái chuông bị gập xuống dưới.

"Ô?"

"Ô ô?"

Bạch Thiên chớp mắt.

Hình như hắn ta vừa nhìn thấy mắt của Mặc Lân Huyết Mãng lồi ra nhìn Thanh Minh thì phải?

Điên mất thôi. Rắn mà cũng có cảm xúc nữa sao? Nhưng nếu đúng như những gì hắn nhìn thấy thì rõ ràng Mặc Lân Huyết Mãng vừa trưng ra biểu cảm hoang mang.

"Có tác dụng rồi?"

Đứng quan sát từ xa thế này khiến bọn họ không thể nắm chính xác tình hình. Tất cả những gì Bạch Thiên nhìn thấy lúc này là hình ảnh Thanh Minh lại vung kiếm lên một lần nữa. "Ưaaaaaa!"

Kwaaaaaag!

Kwangggggg!

Kwanggggg!

Kréccccc!

Kwagggg!

'Ơ?'

Giữa chừng hình như có trộn lẫn một âm thanh kỳ lạ thì phải.

Bạch Thiên nghiêng đầu.

Đương nhiên, trước đây hắn chưa từng được nghe âm thanh gào khóc của Mặc Lân Huyết Mãng. Vì vậy mà hắn không thể biết được liệu âm thanh kỳ lạ ban nãy có phải tiếng gào thét của Mặc Lân Huyết Mãng hay không. Có điều, có thể chắc chắn lần bắt rắn này rõ ràng là đã có chuyển biến.

Thanh Minh đâm mạnh vào đầu Mặc Lân Huyết Mãng.

'Hử??'

Mặc Lân Huyết Mãng lắc mạnh đầu. Bây giờ tất cả mọi người đầu có thể nhìn thấy rằng, Mặc Lân Huyết Mãng đang đau đớn.

"Xem nào?"

Một tay Thanh Minh nắm chặt lấy vảy của Mặc Lân Huyết Mãng.

"Á, đau!"

Những chiếc vảy sắc nhọn đâm nhẹ vào tay Thanh Minh. Thanh Minh nghiến răng bắt đầu vận nguyên khí vào tay. Đôi tay sau khi được cường hóa bằng nguyên khí, một tay nắm chặt lấy vảy của Mặc Lân Huyết Mãng, tay còn lại rút kiếm lên.

"Như thế này vẫn chưa đủ để xuyên thủng sao?"

Thanh Minh tiếp tục dùng sức đâm kiếm xuống một lần nữa.

Ngay khoảnh khắc thanh kiếm chứa đầy tử sắc nguyên khí đâm vào, đầu của Mặc Lân Huyết Mãng lõm vào rồi lại nhô ra.

Gritttttt!

Âm thanh gào thét khác hẳn so với các âm thanh trước đó vang lên.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, các môn đồ Hoa Sơn nắm chặt nắm đấm hồi hộp chờ đợi.

"Có tác dụng rồi!"

"Woa, chuyện này thực sự có thể sao?"

Tất nhiên, thanh kiếm của Thanh Minh vẫn chưa xuyên thủng vảy của Mặc Lân Huyết Mãng nhưng rõ ràng là đã gây ra thiệt hại nào đó. Mỗi lần thanh kiếm của Thanh Minh đâm xuống, Mặc Lân Huyết Mãng lại gào lên một cách đau đớn và liên tục vặn vẹo thân thể to lớn của nó.

Bị đâm chết hay bị đánh chết thì kết quả cũng là chết mà thôi.

Thân thể to lớn vốn là một mối uy hiếp đáng sợ của nó giờ đây lại trở thành điểm yếu chí mạng.

Mặc Lân Huyết Mãng không có tay chân, vì vậy nó không có cách nào để có thể loại bỏ Thanh Minh đang bám chặt trên đầu lúc này.

Grittttt!!! Grit!!!

Âm thanh mà Mặc Lân Huyết Mãng phát ra chỉ nghe thôi cũng khiến cho người khác phải rùng mình. Sau đó nó bắt đầu vặn mình mạnh mẽ sang hai bên.

"Cái con tiểu xà tử khốn kiếp này, đứng yên đi xem nào!"

Kwang! Kwanggg!!

Thanh Minh không quan tâm gì âm thanh thảm thiết đó, hắn tiếp tục đâm mạnh vào đầu Mặc Lân Huyết Mãng.

Đầu của nó quá lớn nên chẳng cần ngắm nghía gì cả, mà chỉ cần vung kiếm là có thể đánh trúng. Việc này đối với Thanh Minh không khác gì dễ như trở bàn tay vậy.

Nếu như cứ lặp đi lặp lại như thế này, thì cho dù là Mặc Lân Huyết Mãng thiên hạ đệ nhất cũng sẽ bị đánh bại mà thôi.

Ngay lúc ấy.

Ánh mắt của Mặc Lân Huyết Mãng phát ra một tia sáng màu đỏ.

Graaaaaaaa!

Mặc Lân Huyết Mãng phát ra một âm thanh khủng khiếp. Sau đó nó bắt đầu lao rất nhanh về phía bờ hồ.

"Ể?"

Sau đó nó cắm đầu xuống dưới đất trong trạng thái Thanh Minh vẫn đang ở đó.

Rầmmmmmm!

"Hựuuuu."

Sự va chạm khủng khiếp khiến cho mặt đất lõm xuống một cái hố lớn.

Nhưng rồi, cho dù sắp gãy lưng đến nơi, Thanh Minh vẫn không chịu buông Mặc Lân Huyết Mãng ra.

"Chết tiệt..."

Ánh mắt của Mặc Lân Huyết Mãng tiếp tục phát ra huyết quang.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!!

Nó liên tục đập mạnh đầu xuống mặt đất. Mọi thứ xung quanh đều bị phá hủy, đất cát và cả cỏ bay tung tóe tứ phía.

"Này, này!!"

Các môn đồ Hoa Sơn vô thức nắm chặt kiếm trong tay.

Cuộc chiến này thắng thua sẽ phụ thuộc vào việc bên nào sẽ chết trước. Nếu như Thanh Minh không thể một mình đối phó được với Mặc Lân Huyết Mãng, bọn họ sẽ lao đến để cứu hắn ta. Ngay lúc ấy, Mặc Lân Huyết Mãng vẫn đang trong trạng thái mang theo Thanh Minh trên đầu bất thình lình xông đến một nơi.

"A! Không được!"

Thảo dược nở hoa màu trắng.

"Tử Mộc Thảo."

Mặc Lân Huyết Mãng đang hướng về nơi có Tử Mộc Thảo. Với cái thân hình đó, chỉ một cú thôi, có lẽ đến một cọng Tử Mộc Thảo cũng sẽ không còn.

"Chỗ đó không được! Khôngggg!"

Nghe thấy tiếng hét của Bạch Thiên, Thanh Minh giật mình phản ứng lại.

"Ưaaaaa!"

Thanh Minh nhảy lên phía trước, dang rộng hai tay giữ chặt lấy đầu của Mặc Lân Huyết Mãng.

Cuối cùng, hắn dồn toàn bộ sức lực vào đôi chân cố gắng cầm cự.

Xoạtttttt.

Chân Thanh Minh trượt trên nền đất như một cái lưỡi cày. Hắn dùng sức cố gắng đẩy, đẩy và tiếp tục đẩy cái đầu khổng lồ đó ra.

"Hự ư ư ư ư ư ư ư. Ư ư ư ư!"

Thanh Minh sử dụng nguyên khí đến mức giới hạn, cuối cùng cũng đã chặn được Mặc Lân Huyết Mãng ngay phía trước Tử Mộc Thảo.

"Chỉ đến đây thôi...!"

Phải đến lúc này, hắn mới buông cái đầu khổng lồ ra. Hắn lùi lại, xoay người rồi đá thật mạnh một cái vào đầu của Mặc Lân Huyết Mãng.

"Ta đã bảo là không được rồi mà. Thứ súc sinh!!!"

Kwaggggg!

Sau cú đá của Thanh Minh, phân nửa cơ thể Mặc Lân Huyết Mãng bị đá bay lên không trung rồi rơi xuống hồ.

"Ây ku!"

Thanh Minh xoay xoay cánh tay, toàn thân hắn nhức mỏi tột độ. Trên người hắn lẫn lộn đầy đất cát và cả cỏ cây, ngay đến hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bình thường. Ánh mắt của hắn cố định tại hồ nước nơi Mặc Lân Huyết Mãng vừa rơi xuống.

Sùng sục. Sùng sục. Sùng sục.

Hồ nước giống như được đun sôi liên tục xuất hiện các bóng nước.

"Cứ từ từ mà kết thúc thôi nào." Thanh Minh chĩa kiếm về phía trước.

Hồ nước sôi sùng sục mạnh mẽ hơn như hưởng ứng lời nói của hắn. Ngay sau đó, dòng nước cuộn lên bắn tung tóe. Và Mặc Lân Huyết Mãng xuất hiện trở lại.

"Ơ?"

Thanh Minh nghiêng đầu. 'Có cái gì đã thay đổi rồi thì phải?' Cái gì nhỉ... A!

Thanh Minh chớp mắt.

Vảy của Mặc Lân Huyết Mãng đang dựng đứng lên toàn bộ. Thứ vảy cứng như cang thiết bảo vệ cơ thể một cách tuyệt đối bây giờ lại đang dựng lên để lộ các thớ thịt bên trong ư?

"Có vẻ như ngươi đang tức giận lắm thì phải?" Thanh Minh cười khẩy.

"Đã bảo rồi, muốn giỡn chơi cũng phải xem đối thủ là ai đã!"

Graooooo!

Như hiểu được những lời Thanh Minh nói, Mặc Lân Huyết Mãng ngẩng đầu lên rồi phát ra một âm thanh khủng khiếp. Đó là một âm thanh ai oán đến mức khiến cho tai của những người xung quanh phải đau đớn và run lên lẩy bẩy. Các môn đồ Hoa Sơn đứng đó phải dùng hai tay để bịt tai lại vì không thể chịu đựng được thứ âm thanh chói tai đó. Mặc Lân Huyết Mãnh phát ra từng luồng huyết quang rồi bắt đầu lao thẳng về phía Thanh Minh.

Khác với việc chỉ nhô đầu lên tấn công chỗ này chỗ kia cho đến thời điểm này, Mặc Lân Huyết Mãnh giờ đây lướt nhẹ trên hồ nước như bay để lộ ra nửa cơ thể dài ngoằng trên mặt nước.

Tất cả mọi người khi nhìn thấy kích thước khủng khiếp đó đều kinh hãi há hốc miệng. Kích thước lộ ra cực kỳ không tưởng, việc Thanh Minh chặn phía trước của nó chẳng khác nào con kiến đi đối phó với một con giun khổng lồ cả.

'Được không đây?'

Với cơ thể và nguồn nội công này?

Xem nào. Không thể biết được.

Nhưng chẳng có lý do gì để không thử cả.

Ánh mắt Thanh Minh dần trở nên lạnh lẽo khi nhìn thấy Mặc Lân Huyết Mãng lao về phía mình.

Hắn đã vượt qua giới hạn của bản thân một lần nữa, nhưng chỉ vậy thôi là chưa đủ.

Phải vượt qua giới hạn nhiều, nhiều hơn nữa. Bất cứ sự phát triển nào cũng sẽ trở nên vô nghĩa nếu ngừng thử thách bản thân.

Phần đầu lưỡi Kiếm của Thanh Minh đã chuyển hẳn thành tử sắc kiếm cang. Và luồng nguyên khí đó ngày càng trở nên đậm hơn và bắt đầu biến đổi.

Huyết Sắc Kiếm Cang.

Huyết sắc kiếm cang giống như màu của hoa mai nở rộ đang bao trùm lên lưỡi kiếm của Thanh Minh. Hắn quay lại nhìn Mặc Lân Huyết Mãnh rồi bắt đầu di chuyển thanh kiếm.

Vù vù vù vù.

Thanh Minh dồn sức mạnh vào bàn tay nắm chặt cán kiếm. Hắn cố gắng truyền nguyên khí hùng hậu vào và thanh kiếm bắt đầu tỏa ra huyết sắc.

'Sức mạnh sẽ được áp chế bằng sức mạnh!'

Nguồn nguyên khí khổng lồ từ đan điền ào ra khiến toàn bộ cơ thể Thanh Minh run lên. Sau khi lan ra toàn bộ cơ thể, nó tập trung tại cánh tay và chuyển dần sang thanh kiếm. Thanh kiếm tưởng chừng đã nổ tung trong chốc lát kêu vang vô số tiếng kiếm minh.

Ngay lúc đó, từ đầu lưỡi kiếm của Thanh Minh bắt đầu nở ra vô số các cánh hoa mai.

Hoa mai nở rộ rồi tiếp tục nở rộ như ngưng đọng trên không trung.

Yaaaaaa!

Đôi mắt Thanh Minh lóe lên một luồng lục quang khi Mặc Lân Huyết Mãng chỉ còn cách hắn ta một đoạn.

"Yaaaaa!"

Tất cả các cánh hoa mai đồng loạt tụ lại tại một chỗ.

Lạc Mai Đoạn Hà.

Những cánh hoa mai tuy mềm mỏng, những nếu như được tập hợp với số lượng lớn thậm chí có thể chặn được dòng chảy của cả một dòng sông.

Những cánh hoa mai mang nguyên khí khủng khiếp tụ lại, rồi tiếp tục tụ lại sau đó được phóng ra như một cơn mưa sao băng.

Kwaagggg!

Cùng với âm thanh khủng khiếp xé tai phát ra, cơn mưa sao băng bắt đầu xâm nhập vào toàn bộ cơ thể của Mặc Lân Huyết Mãng.

Vảy của Mặc Lân Huyết Mãng còn cứng hơn cả Vạn Niên Hàn Thiết đang được mài theo đúng nghĩa đen dưới tác động của kiếm thức Lạc Mai Đoạn Hà. Mặc dù đã thổi bay vảy của Mặc Lân Huyết Mãng, luồng kiếm cang vẫn tiếp tục giữ khí thế đâm sâu vào cơ thể của nó.

Graooooooooo!

Mặc Lân Huyết Mãng ngẩng đầu lên há to miệng. Tiếng gào rú kinh hoàng của nó vang khắp Thần Đàm.

Roẹt roẹt roẹt.

Cùng với âm thanh như một thứ đó sắp nổ tung, phần lưng của Mặc Lân Huyết Huyết Mãng bắt đầu nứt ra. Một dòng máu đỏ rực phun ra như thác nước từ một cái hốc to bằng cả đầu người.

"Gru... gru gru..."

Mặc Lân Huyết Mãng run rẩy cơ thể đen thùi lùi của nó rồi chầm chậm quay đầu.

Bằng đôi bắt nhỏ xíu và đỏ rực, nó nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

"Phù!"

Toàn thân Thanh Minh ướt đẫm mồ hôi đối diện với ánh nhìn đó.

'Không hoàn hảo cho lắm!'

Hắn đã không thể thi triển được như trong quá khứ. Nhưng quan trọng là hắn vẫn còn có thể thi triển một cách vụng về. Phần còn lại, thời gian sẽ giúp hắn giải quyết tất cả.

"Hự!"

Thanh Minh ho khan vài lần, từ từ hạ thanh kiếm xuống rồi đứng thẳng lên.

Mặc Lân Huyết Mãng đã khiến cho hắn khổ sở như vậy đấy. Và giờ đây nó đang phải vặn vẹo vì một lỗ thủng to bằng cả đầu người trên mạn sườn.

Đương nhiên, một lỗ thủng với kích thước như vậy ở bên trên một cơ thể thế kia thì chẳng đáng là gì. Nhưng vết thương ấy không thể được phán đoán chỉ bằng kích thước của nó.

Giờ đây, sự phá hoại của Lạc Mai Đoạn Hà đang khiến cho bên trong nội thể của nó hoàn toàn đảo lộn. Việc đó chẳng phải là bằng chứng cho việc cái đầu cứng ngắc đó đã bị lung lay rồi hay sao? "Kết thúc thôi nào..."

Ngay lúc ấy.

Soạtttttt.

Một cơn sóng nước đột ngột xuất hiện.

Mặc Lân Huyết Mãng giấu mình trong nước như sắp ngã quỵ. Ngay sau đó, nó bơi với tốc độ đáng sợ chạy trốn xuống sâu dưới hồ nước.

"Ể?"

Thanh Minh chớp mắt.

Chạy rồi á?

Nếu là con người... À, võ giả thì chuyện này đúng là có phần hơi khó nghĩ. Nhưng đối với thú vật thì đúng là chẳng cần danh dự hay lòng tự tôn làm gì cả. Đứng trước đối thủ không thể đối phó, 36 kế chuồn là thượng sách.

Nhưng Thanh Minh lại chẳng nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào hồ nước một cách mơ hồ.

"Thanh Minh à!"

"Tên tiểu tử này thắng rồi!"

Các môn đồ Hoa Sơn hò reo chạy lại phía Thanh Minh.

"Wow, thiên địa hỡi, con thực sự tóm được con rắn đó rồi!"

"Giỏi quá! Giỏi quá! Kiếm pháp cuối cùng đệ sử dụng... Ơ?"

Chiêu Kiệt đang nói bỗng nghiêng đầu.

"Thanh Minh à?"

Thanh Minh cúi đầu, toàn thân run lên lẩy bẩy.

Chiêu Kiệt tiến lại gần xác nhận và hắn thực sự kinh ngạc trước vẻ mặt của Thanh Minh lúc này.

Thanh Minh đang run lên với khuôn mặt gần như đã mất đi lý trí, mắt của hắn dựng ngược lên đầy phẫn nộ.

"Cái, cái tiểu xà tử trời đánh thánh vật này... Sao nhà ngươi dám bỏ chạy như thế trước mặt bổn tôn hả?" Đôi mắt Thanh Minh bùng bùng lửa nộ.

"Khiến ta thành ra cái bộ dạng này rồi bỏ chạy ư? Nhà ngươi học ở đâu ra cái kiểu khốn nạn vậy hả? Rắn kiểu gì mà không có chút luân thường đạo lý gì hết vậy?"

"Rắn thì lấy đâu luân thường đạo lý kia chứ?! Nó làm gì có tiền!"

"Mà không có tiền thì cũng phải có nội đan chứ? Đưa nội đan đâyyy!!!"

Thanh Minh bắt đầu chạy về phía hồ nước.

"Này! Cái tên tiểu tử này!"

"Ngăn nó lại ngay!"

Nhưng tất cả đã muộn màng. Thanh Minh đã ở ngay phía trên mặt hồ.

"Nội đannnnnn!"

Tủm.

Hình ảnh Thanh Minh biến mất vào dưới mặt hồ.

"A."

Chiêu Kiệt lò đầu ra nhìn thấy cảnh tượng đó rồi quay sang nhìn Bạch Thiên.

"Sẽ không sao đấy chứ? Chỗ đó là dưới nước đấy!" Bạch Thiên mỉm cười.

"Kệ mẹ nó đi! Chết hay không chết cũng kệ xác nó đi!"

"A."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top