Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 109: Nơi đây đúng là địa ngục mà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khục khục khục khục."

"..."

"Hừm."

"..."

"Khục khục khục khục khục!"

"..."

Nhuận Tông lặng lẽ nhìn lên bầu trời. Bố khỉ.

Sao hôm nay trời trong xanh thế nhỉ?

Thanh Minh vừa "hừm" một tiếng vừa vỗ tay bôm bốp, hắn bất ngờ ưỡn vai trưng ra một biểu cảm hết sức nghiêm túc. Rồi hắn bắt đầu bắt chước điệu bộ của Nhuận Tông khi nãy.

"Tại hạ không biết! Giúp người thì cần gì đến lý do chứ?"

"Hở ở ở ở?"

Thấy thế, Chiêu Kiệt đang đứng trước Thanh Minh cũng nhanh chóng bắt chước hắn tham gia vào trò đùa này.

"Tại hạ chỉ làm theo những gì trái tim mách bảo! Đó chính là đạo của tại hạ!"

"Hể ể ể ể ể ể ể? Hóa ra huynh cũng có đạo cơ đấy!"

"Á hahahahahahahahahahaha!"

"Khục khục khục khục khục khục khục khục!"

Thanh Minh và Chiêu Kiệt cười đến gập người. Nhuận Tông ngước đôi mắt ngấn đỏ nhìn lên bầu trời. Rồi hắn len lén lau khóe mắt.

'Cái lũ rắn độc đó.'

Tại sao mình lại khổ như vậy chứ?

Các ngươi chỉ cần nghe sơ sơ là được rồi mà. Tại sao các ngươi lại không thể phân biệt được những gì nên nghe hay không nên nghe, để rồi gây náo loạn khiến ta phải khổ sở thế này hả?

"Khụ! Vậy là Hoa Sơn đã có đạo sĩ rồi!"

"Thanh Minh. Hoa Sơn có đạo sĩ là chuyện đương nhiên mà."

"À, cũng đúng ha. Vậy thì Hoa Sơn đã có một đạo sĩ chân chân chính chính rồi!"

"Là đạo khí chứ. Đạo khí!"

"E hèmmmmm! Sư huynh à! Sư đệ thật sự rất ngưỡng mộ huynh đấy!"

Thanh Minh.

Thà đệ cứ đánh ta đi còn hơn.

Người sư huynh này sẽ rất cảm kích nếu đệ dùng nắm đấm đánh ta chứ không phải dùng lời nói đấy.

Nhuận Tông lại khẽ đưa tay lên lau nước mắt đang ứa ra rồi nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt tha thiết. Bạch Thiên hiểu được niềm khao khát mãnh liệt trong ánh mắt ấy bèn ho một tiếng rồi quay sang nhìn Thanh Minh và Chiêu Kiệt.

"Các con cũng thôi đi!"

"Ầy."

"Vâng. Con hiểu rồi ạ. Thưa sư thúc."

Thấy hai kẻ đang trêu đùa hăng say đã dừng lại, Bạch Thiên nghiêm túc gật đầu rồi nói.

"Tại sao các con có thể đem chuyện một đạo sĩ với khí chất ngời ngời như vậy ra làm trò đùa chứ. Các con không được trêu Nhuận Tông như vậy, mà phải noi theo đạo của Nhuận... Phụt!"

"..."

Bạch Thiên bịt miệng lại.

"Sư thúc..."

"A, ta xin lỗi. Tại cứ nghĩ đến là ta... Ưmmmm!"

Thanh Minh nhất định sẽ không bỏ qua khi thấy Bạch Thiên khổ sở kìm nén như vậy rồi!

"Đó chính là sứ mệnh con phải thực hiện với tư cách là đệ tử của Hoa Sơn!"

"A! Con đừng có nói nữa!"

"Đừng ó lói nữa! Khục khục khục khục."

Thanh Minh lại cười đến gập người. Nhìn thấy cảnh hắn cười đến chảy cả nước mắt, Nhuận Tông rơi vào trầm tư, rốt cuộc đạo là gì, cuộc sống này là gì.

Bộp!

Bạch Thiên vỗ vai Nhuận Tông, ho vài tiếng rồi mở miệng.

"Con không cần cảm thấy xấu hổ đâu."

"..."

"Con rất cao thượng. Con không sai. Là bọn ta đã quá thiển cận."

"Khụ! Đúng đấy. Đệ rất tự hào khi có một người sư huynh đáng kính như vậy! Trái tim của Thanh Minh này đã được sưởi ấm! Sư huynh! Từ bây giờ đệ sẽ chỉ tin một mình huynh..."

"Này!"

Bạch Thiên bẻ tay rồi đá Thanh Minh đang tiến lại gần bay ra xa.

"Cái tên tiểu quỷ đó."

"...Sư thúc cũng cười còn gì."

"Ta xin lỗi."

Bạch Thiên bịt miệng cố gắng ngăn điệu cười như nắc nẻ sắp sửa phun trào.

"Ư. Ưm..."

"Khục khục khục khục khục."

"Hahahahahahaha."

Nơi đây đúng là địa ngục mà.

Chính xác là địa ngục rồi.

Thấy Nhuận Tông run rẩy vì tuyệt vọng và xấu hổ, Bạch Thiên nhanh chóng bày ra một biểu cảm hối lỗi.

Thực ra đúng là hôm nay Nhuận Tông thực sự rất xuất sắc. Trên thực tế, dù lý luận có hoàn hảo đến cỡ nào đi chăng nữa, thì việc chiếm được cảm tình và thuyết phục được người nghe là chuyện hoàn toàn không dễ dàng chút nào. Thế nhưng, Nhuận Tông đã thuyết phục họ không phải bằng lý luận, mà bằng đạo của chính bản thân hắn.

'Đúng là nó đã làm được một việc rất trọng đại.'

Cũng nhờ vậy mà các môn đồ Hoa Sơn mới có thể củng cố tình hữu nghị với Vân Nam. Vậy nên, so với việc đó, thì chuyện có được trà của Vân Nam trong tay lại trở nên hết sức bình thường.

Bởi vì việc xây dựng tình hữu nghị đối với Nam Man Dã Thú Cung - một trong số Thế Ngoại Tứ Cung là điều cực kỳ quan trọng.

'Không ngờ chuyến đi Vân Nam lần này lại thu hoạch được nhiều hơn so với dự tính.'

Ngoài mối quan hệ tốt đẹp với Dã Thú Cung, bọn họ còn trở thành đồng minh với Đường Môn. Đó chính là nền tảng cơ bản để Hoa Sơn có thể liên kết với các thế lực mạnh nhất ở phía Tây Trung Nguyên. Và hơn thế nữa...

"Tử Mộc Thảo vẫn an toàn đấy chứ?"

"Sư thúc tự mình xem đi."

Bạch Thiên quay đầu lại. Túi Tử Mộc Thảo đang được quấn chặt quanh người Thanh Minh. Có vẻ như Thanh Minh tuyệt đối sẽ không để Tử Mộc Thảo rời khỏi tay mình cho đến khi chết.

"...Nhìn còn an toàn hơn cả Cấm Vệ Quân bảo vệ Hoàng cung ấy nhỉ."

"Con cũng nghĩ như vậy đấy."

Bạch Thiên bật cười rồi hắng giọng.

"Tất cả mọi người nghe đây."

"Vâng! Sư thúc."

Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, Thanh Minh và Lưu Lê Tuyết đứng vòng quanh Bạch Thiên.

"Trước tiên... Ta không biết mình nói ra những lời này có đúng lúc không, nhưng, mọi người đã vất vả rồi."

"Không có chuyện đó đâu ạ, thưa sư thúc."

"Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn quá sớm để có thể an tâm. Mục đích của chúng ta không phải là tìm Tử Mộc Thảo, mà phải mang Tử Mộc Thảo an toàn quay về Hoa Sơn."

"Còn một điều nữa!"

Thanh Minh nói như khẳng định chắc nịch.

"Chúng ta phải nhanh chóng mang nó về càng sớm càng tốt."

"Đúng vậy!"

Bạch Thiên gật đầu.

"Ta biết bây giờ mọi người đều rất mệt mỏi. Thế nhưng chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi sau khi đã về tới Hoa Sơn."

"Đó là chuyện đương nhiên mà. Sư thúc!"

"Ừ. Vậy thì trước tiên... chúng ta phải nhập đoàn với Hòa Bình thương đoàn."

"Hửm? Tại sao phải là bọn họ?"

Bạch Thiên cau mày trước câu nói của Thanh Minh.

"Phải làm vậy thì chúng ta mới rời khỏi Vân Nam được chứ."

"Để làm gì. Chúng ta chỉ cần mua xe ngựa là được rồi mà. Chẳng phải chúng ta đã có ngựa rồi sao."

"Hả? Ngựa á..."

Bạch Thiên mở to mắt.

"A..."

"Đệ đói bụng quá. Phó trại chủ ơi."

"..."

"Chắc đệ sẽ chết ở đây mất thôi."

"Làm ăn xin cũng không được. Con người ở đây bạc bẽo vô tình thật đấy..."

"Da bụng với da lưng của đệ sắp dính lại với nhau rồi... Vậy mà đến cả cái vỏ cây cũng không có mà ăn."

Phó trại chủ Chướng Hổ Trại "Phương Liễu" thở dài trước những lời ca thán đang tuôn trào như thác đó.

Cũng đã vài ngày trôi qua kể từ khi Thanh Minh phong bế nội công của bọn họ rồi rời đi. Không thể thi triển nội công, lại bị bỏ lại ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này, bọn họ chẳng thể làm được bất cứ việc gì, chỉ còn cách ngồi chờ thời gian qua.

"Các ngươi nói ta phải làm sao đây. Ta cũng đâu còn cách nào khác."

"Vậy chúng ta quay trở lại làm mã tặc được không ạ?"

"Không sử dụng được nội công thì làm mã tặc kiểu gì?"

"Không sử dụng được nội công thì chúng ta có thể cướp của thường dân mà?"

"...Vậy ai sẽ là người lo liệu mọi chuyện sau đó?"

"..."

Phương Liễu nói bằng một gương mặt giàn giụa nước mắt.

"Nếu như tự dưng có mã tặc xuất hiện ở Côn Minh, vậy thì chẳng phải chúng ta là sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên sao... Các ngươi có thể đấu lại cái tên ác ma đó không?" Cụm từ cái tên ác ma đó vừa được thốt lên, trong đầu bọn họ liền hiện ra hình ảnh một người.

"Cái tên chó cũng không thèm cắn đó."

"Khốn nạn hơn cả mã tặc!"

Chỉ cần nhớ lại mặt của hắn thôi là bao nhiêu lời chửi rủa cứ tuôn ra xối xả. Bọn họ là mã tặc.

Mã tặc chính là những kẻ không thể thích ứng với cuộc sống bình thường vì thiếu đạo đức.

Nếu là những người biết suy nghĩ, thì dù có gặp phải tình cảnh khó khăn đến đâu đi chăng nữa, họ cũng sẽ không trở thành mã tặc. À không, dù cho họ có trở thành mã tặc trong một thời gian vì cuộc sống quá khó khăn, thì họ cũng không bao giờ muốn trở thành mã tặc suốt cả đời.

Nói một cách đơn giản thì không có một tên mã tặc nào lại giữ được một lý trí minh mẫn cả.

Trong mắt bọn họ, cái tên Thanh Minh đó còn hơn cả mã tặc. Đến mức bọn họ phải nghi ngờ rốt cuộc lão thiên gia phái cái tên này xuống trần gian với mục đích gì.

"...Vậy chúng ta phải làm sao đây?"

"Còn làm thế nào được nữa! Chẳng lẽ chúng ta còn cách nào khác ngoài việc ở đây đợi sao!"

"Nhưng nếu chúng ta chết đói thì sao?"

"Thế thì càng tốt. Vẫn tốt hơn bị đánh đến chết mà."

"Khừ ừ ừ ừ ừ." Lũ mã tặc thở dài.

Rốt cuộc bọn họ đã làm gì để phải gặp cái tên ma quỷ đó chứ?

"Thôi đi. Hắn mà nghe thấy là sẽ vừa tươi cười rạng rỡ vừa đánh chết chúng ta đấy."

"Rõ ràng trông hắn vẫn còn nhỏ tuổi, rốt cuộc hắn đã ăn cái quái gì mà mạnh thế không biết..."

Một tên mã tặc vừa mếu máo nhìn Phương Liễu vừa nói.

"Nhưng mà chúng ta thực sự phải làm gì đi chứ? Chẳng lẽ chúng ta không thoát khỏi hắn được sao?"

"Sao ta biết được chứ!"

"Phó trại chủ ơi. Lỡ đâu hắn quay lại đem tất cả bực dọc đánh chúng ta tới chết thì sao. Tốt hơn hết là chúng ta nên chạy khỏi đây thôi..."

"Không có nội công thì sống kiểu gì hả?"

"Vậy nếu chúng ta chạy đến Tứ Xuyên thì sao? Chẳng lẽ không có cách gì thật à?"

"Tứ Xuyên? Ngươi vừa nói Tứ Xuyên á?"

"Vâng. Dù sao thì đó cũng là địa bàn của chúng ta mà..."

"Cái thằng ngu nàyyyy!"

Phương Liễu đùng đùng hét lên.

"Chúng ta đã khiến người dân Tứ Xuyên oán hận mình như thế nào hả! Hơn nữa, nếu việc chúng ta bị phong bế nội công bị đồn ra ngoài thì ngươi nghĩ chúng ta còn sống được sao? Họ sẽ giết chết chúng ta rồi băm xác ra thành trăm mảnh đấy!"

"Nhưng nếu chúng ta yêu cầu sơn trại bảo vệ thì..."

"Ngươi nghĩ sơn trại sẽ bảo vệ chúng ta à? Trại chủ là người sẵn sàng chặt một cánh tay của ngươi rồi ném ngươi vào chuồng hổ làm thức ăn cho chúng đấy. Mà ngươi nghĩ trại chủ sẽ bảo vệ những người đã bị phong bế nội công như chúng ta ư?"

Tất cả đều không thể phản bác được lời nào.

Phương Liễu nhìn các thuộc hạ rồi tặc lưỡi.

"Thôi, thôi. Bây giờ chúng ta cứ ôm bụng rồi cố gắng chịu đựng ở đây là cách tốt nhất rồi. Các ngươi nghĩ tên đó sẽ tha cho chúng ta dễ dàng như vậy à? Chắc chắn hắn đang cầu cho chúng ta gây chuyện. Bởi vì chỉ cần chúng ta gây chuyện, thì hắn sẽ đánh chết chúng ta ngay."

"Ngươi biết rõ quá nhỉ."

"Tất nhiên. Bởi vì đó là điều quá hiển nhiên mà. Cái tên ác độc đó chắc chắn sẽ nghĩ như vậy."

"Nhưng chắc hắn không độc ác đến vậy đâu."

"Ngươi nói cái quái gì vậy hả! Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ ta chưa bao giờ gặp tên nào ác độc như hắn. Thà hắn là mã tặc còn hơn, mã tặc đấy! Ta chưa bao giờ tự tin vỗ ngực rằng bản thân là mã tặc. Nhưng từ khi gặp hắn, ta có thể tự tin khẳng định rằng so với hắn, mã tặc vẫn còn thiện lương lắm."

"Hô hô hô hô. Nếu thế thì cũng tốt đấy chứ."

"Tất nhiên rồi. Mà chuyện gì tốt... Hửm?"

Phương Liễu quay đầu lại.

Những gương mặt cắt không còn giọt máu của đám thuộc hạ lọt vào mắt hắn đầu tiên.

Trực giác mách bảo Phương Liễu đang có chuyện gì đó xảy ra. Sắc mặt hắn cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

"..."

Sau khi quay hẳn đầu về phía phát ra âm thanh, Phương Liễu phát hiện ra một gương mặt quen thuộc đang cười tủm tỉm.

"..."

Cả thế gian như đang dừng lại.

Toàn thân Phương Liễu túa ra mồ hôi lạnh, mặt hắn giật giật như vừa nhìn thấy ma. Hắn lắp bắp mở miệng.

"Đại... đại nhân đến từ bao..."

"Vừa mới nãy."

"Vậy người vừa mới nói chuyện với tiểu nhân..."

"Ừ, là ta đấy."

"..."

Gương mặt của Phương Liễu trở nên xám xịt. Hắn nhìn Thanh Minh đang tủm tỉm cười là biết sắp bị ăn đập rồi.

"Những lời tiểu nhân vừa nói... Không, không phải là thật đâu..."

"Không sao. Không sao."

Thanh Minh vỗ vỗ vai Phương Liễu.

"Chuyện này cũng bình thường thôi mà. Đến Hoàng đế còn có thể chửi thề thì đây có phải là chuyện gì quá quắt đâu chứ."

"Xin đại nhân thứ lỗi."

"Ta bảo không sao rồi mà."

Thanh Minh cười nhẹ nhàng.

"Ta đâu phải là người hẹp hòi như vậy. Dù sao ta cũng là đạo sĩ mà. Ta hiểu hết. Đó cũng là chuyện bình thường thôi."

Đạo sĩ?

Cái tên khốn này mà là đạo sĩ á?

'Ngươi đang nói cái quái gì mà vô lý quá vậy hả! Trên đời này làm gì có đạo sĩ nào như ngươi!'

Phương Liễu vô thức trừng mắt giận dữ.

Thanh Minh nhìn thấy ánh mắt giận dữ ấy của hắn thì càng mỉm cười thỏa mãn hơn.

"Ngươi có biết tại sao đạo sĩ lại được gọi là đạo sĩ không?"

"Tại, tại sao ạ."

"Bởi vì dù có nghe thấy người khác những lời không hay, thì đạo sĩ cũng sẽ tha thứ cho họ. Ta đã học được điều đó từ sư huynh của mình đấy. Vì vậy nên ta đã chuẩn bị một món quà đặc biệt dành riêng cho các ngươi này."

"Dạ?"

Thanh Minh nhanh chóng bước về phía sau rồi ôm một thứ gì đó đến. Sau đó, hắn vứt cái bịch xuống trước mặt Phương Liễu.

"...Đây là?"

Phương Liễu nghiêng đầu.

Thứ Thanh Minh mang đến không gì khác chính là một mớ rơm khô.

Thế nhưng, rơm khô chỉ có tác dụng ở những nơi lạnh lẽo

thôi, chứ ở vùng đất Vân Nam nóng nực này thì có tác dụng gì đâu chứ...

Thanh Minh mỉm cười như thể đã hiểu thắc mắc của Phương Liễu.

"Đây là rơm khô."

"Tiểu nhân biết. Chỉ là..."

"Ta đã nghĩ đi nghĩ lại và quyết định rằng, tặng các ngươi thứ gì ăn được vẫn là tốt nhất."

"...Dạ?"

"Mau ăn đi."

"..."

Phương Liễu nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt ngơ ngác.

Ăn á?

Ăn rơm khô á?

"Làm sao mà con người có thể ăn cái thứ này..."

"Người ư?"

Thanh Minh híp mắt rồi bất chợt trợn trừng lên.

"..."

Con ngươi đen láy của hắn tràn ngập sát khí.

"Ở đây có con người ư? Chứ không phải ngựa à? Sao ta không biết nhỉ?"

"..."

"Ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi."

"Dạ?"

"Ngựa có thể sẽ phản ứng như vậy. Sẽ thật kỳ quặc nếu ta nổi giận chỉ vì nó phản ứng như thế. Nhưng nếu là người thì..."

Rắcccccc.

Cọc gỗ  mà Thanh Minh đang bám vào đã bị bóp nát.

"Tất nhiên là sẽ bị vả vỡ mồm rồi."

"..."

"Các ngươi có ăn không? Hay muốn làm người?"

Câu trả lời được thốt ra ngay lập tức.

"Ăn ạ!"

"Chúng tiểu nhân rất thích rơm khô!"

"Đa tạ đại nhân! Không ngờ đại nhân lại chu đáo đến như vậy!"

Thanh Minh cười một cách mãn nguyện. "Vậy hả? Thế thì nhớ ăn nhiều vào nhé."

"Vâng ạ!"

Lũ mã tặc vừa ôm lấy đám rơm khô vừa rưng rức rơi nước mắt.

Đây chính là cái giá mà bọn họ phải trả khi đã gặp kẻ mà họ không nên gặp.

***

"Chuyện là như vậy đó."

"Thiên địa ơi!"

Hòa Bình Thương Đoàn Quách tiêu đầu há hốc miệng.

"Vậy là các vị đã nhận được sự hợp tác của Dã Thú Cung rồi ư?"

"Vâng."

Quách Cảnh câm nín trước câu trả lời điềm tĩnh của Bạch Thiên.

'Trông không có vẻ gì là hắn đang nói dối cả.' Nhưng chuyện này thật sự quá khó tin.

Dã Thú Cung đã cấm giao dịch giữa Vân Nam và Trung Nguyên suốt 100 năm nay. Vì chuyện này sẽ mang lại lợi ích khổng lồ nên các thương đoàn tại Tứ Xuyên cũng đã mất hàng chục thập kỷ để cố gắng thay đổi suy nghĩ của Dã Thú Cung.

Nhưng cho dù có tốn nhiều tâm sức như thế nào, bọn họ vẫn không thể nào xoay chuyển được ý chí kiên cường sắt đá đó. Các đạo sĩ này rốt cuộc đã làm thế nào vậy?

"Vậy còn... Quyền giao thương thì sao?"

"Tất cả các giao dịch tại Vân Nam sau này sẽ được thực hiện dưới cái tên Hoa Sơn bọn ta."

"Khoan, khoan đã! Nói vậy có nghĩa là thương đoàn bọn ta sẽ???" Bạch Thiên quay sang nhìn Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt mỉm cười rồi chắp tay tạo thế bao quyền.

"Hòa Bình thương đoàn đã đưa bọn ta đến Vân Nam. Hoa Sơn tuyệt đối không quên ơn huệ này. Sau này, Hòa Bình Thương Đoàn có thể dùng cái tên Hoa Sơn để tự do đến Vân Nam như từ trước đến nay."

"A..."

Khuôn mặt Quách Cảnh không giấu nổi sự kinh ngạc.

'Chuyện này không phải là chuyện tầm thường.'

Nếu như dùng cái tên Hoa Sơn có thể đi lại tự do đến Vân Nam. Điều đó có nghĩa là sau này, Hoa Sơn có quyền kiểm soát giao thương giữa Vân Nam và toàn bộ Trung Nguyên.

Nói cách khác, từ nay về sau Hoa Sơn là kẻ nắm trong tay quyền thương mại tại Vân Nam và có quyền sinh quyền sát đến các thương hội lẫn thương đoàn tại Tứ Xuyên.

Vân Nam là một mỏ vàng, và những thương hội không thể tham gia đào vàng tại vùng đất này sẽ nhanh chóng bị đẩy ra khỏi cuộc cạnh tranh do vướng vào vấn đề giới hạn năng lực nguồn vốn.

'Bây giờ không phải lúc để đi thương hành.'

Phải nhanh chóng báo cáo việc này tới thương đoàn chủ để đưa ra đối sách kịp thời mới được.

Không những vậy...

Ánh nhìn của Quách Cảnh cố định trên người Chiêu Kiệt.

'Chiêu Kiệt là nhị công tử của Tứ Hải Thương Hội.'

Hoa Sơn ở rất xa Tứ Xuyên. Vì vậy mà chắc chắn họ sẽ cần một đại diện. Và khả năng cao là kẻ đó chính là Tứ Hải Thương Hội.

Đến tận lúc này, Quách Cảnh mới tính toán xong được mọi việc. Hắn nở một nụ cười rạng rỡ rồi chắp tay tạo thế bao quyền.

"Xin chúc mừng, các đạo trưởng đã làm được một việc lớn rồi."

"Haha, không có gì đáng nói cả."

"Vậy là bây giờ các đạo trưởng sẽ quay về Tứ Xuyên đúng chứ? Để bọn ta đưa các đạo trưởng về."

"Theo như ta được biết thì lịch trình của thương đoàn vẫn chưa kết thúc thì phải?"

"Việc đó có gì quan trọng đâu. Vừa hay bọn ta cũng đang định quay lại Tứ Xuyên đấy." Quách Cảnh dần trở nên căng thẳng.

Còn thương hành gì nữa chứ? Việc quan trọng lúc này chính là phải xây dựng mối quan hệ thân thiết với những người này. Tốt hơn hết là phải đưa bọn họ thẳng về bổn doanh của Hòa Bình Thương Đoàn mới được.

Nếu có thể làm được như vậy, có lẽ thương đoàn chủ sẽ mừng rỡ đến mức chạy bay cả giày ấy chứ.

Nhưng câu trả lời từ Bạch Thiên đã dập tắt mọi ý định của Quách Cảnh.

"Cảm tạ tiêu đầu đã lo cho bọn ta. Nhưng có lẽ bọn ta sẽ đi riêng. Vì thực sự bọn ta đang rất vội vì đường xá từ đây về đến Tứ Xuyên rất hiểm trở. Để bọn ta đưa về có lẽ là phương thức nhanh nhất để di chuyển rồi. Việc tìm ngựa ở đây cũng không dễ dàng gì."

"À, chuyện đó..."

Bạch Thiên gãi đầu bối rồi.

Hắn đắn đo hồi lâu vì không biết nên giải thích chuyện này như thế nào. Bên lề đường, 1 đám bụi bay mờ mịt dần xuất hiện.

"Hình như họ đến rồi thì phải?"

"Hả?"

Theo ánh mắt của Bạch Thiên, Quách Cảnh quay đầu rồi trợn tròn mắt trước khung cảnh mà bản thân nhìn thấy.

"Aaaaaaa!"

"Chạy! Chạy mau!!"

"Hihihihihihiiiiii!"

Lũ mã tặc kéo theo những chiếc xe chở hành lý đang lẽ lưỡi chạy hộc tốc về phía bọn họ. "Hự!"

"Dừng, dừng lại!"

Lũ mã tặc không ai nói lời nào lập tức dừng trước mặt bọn họ. Sau đó đồng loạt quỳ xuống mặt đất thở phì phò không ra hơi. Nhìn bộ dạng thảm thương của bọn họ lúc này, 1 cảm giác thương xót dâng trào bên trong Quách Cảnh.

"Đây, đây là chuyện gì vậy..."

Quách Cảnh nhìn những tên mã tặc ngã gục trước mặt hoang mang cất tiếng hỏi.

'Tại sao tất cả bọn họ đều ngậm cỏ khô trong miệng như thế này?' Cái tình huống này làm gì có ai có thể hiểu nổi đây?

Ngay lúc ấy, một người nào đó thò đầu ra từ chiếc xe mà lũ ma tặc đang kéo cùng với âm thanh tặc lưỡi.

"Các ngươi yếu đuối như thế này thì sao có thể đến được Tứ Xuyên đây?" Lũ mã tặc đang nằm dưới đất lập tức co giật rồi ngẩng đầu lên.

"Chúng, chúng tiểu nhân có thể đi mà!"

"Đừng lo lắng. Chúng tiểu nhân không... Không hề mệt chút nào cả. Thật đấy!"

"Xin hãy tha mạng cho chúng tiểu nhân!"

Thanh Minh lắc đầu thở dài ngao ngán.

"Ôi trời! Ai bảo ta là đạo sĩ kia chứ!" Lũ mã tắc bắt đầu khóc lóc.

'Đây mà là hành động của một đạo sĩ ư?'

'Từ khi nào mà ác ma được gọi là đạo sĩ vậy chứ? Cuộc sống từ khi nào mà lại khắc nghiệt như thế này?'

"Mẫu thân, con nhớ người nhiều lắm!'

Ngay lúc ấy, Thanh Minh nhảy vọt ra khỏi xe chở hành lý rồi tiến về phía Bạch Thiên.

"Ta mang ngựa đến rồi đây!"

"Đống cỏ khô trong miệng bọn họ là thế nào vậy?" Thanh Minh nhún vai.

"Ta lo lũ ngựa sẽ đói. Bọn chúng phải đi đường xa mà. Phải cho ăn chứ!"

"Hả?"

Đôi mắt Bạch Thiên run rẩy.

"Thanh Minh à?"

"Hả?"

"Vẫn biết là bọn họ có tội. Nhưng có dù là vậy đi chăng nữa, chúng ta vẫn nên đối xử với họ như một con người chứ?"

"Hả?"

Sau khi nghe lời khuyên răn xen lẫn sự đồng cảm của Bạch Thiên, Thanh Minh quay lại nhìn vào lũ mã tặc.

"Các ngươi nghe rồi chứ? Các ngươi có muốn được đối xử như một con người không?"

Lũ ma tặc mặt mày biến sắc liên tục xua xua tay.

"Không! Chúng tiểu nhân là ngựa! Xin hãy xem chúng tiểu nhân như trâu như chó!"

"Chúng tiểu nhân tuyệt đối không phải là người đâu! Nếu phải thành người thà rằng để chúng tiểu nhân chết đi cho rồi!"

"Không! Không! Không!!!!!"

"Ha."

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của lũ mã tắc, Bạch Thiên dơ hai tay lên day day thái dương.

"Bọn chúng bảo như vậy đó?"

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thanh Minh, Bạch Thiên chỉ có thể thở dài.

'Rốt cuộc tên tiểu tử đó đã làm gì mà một con người có thể trở thành thế kia được chứ?'

Hắn không muốn tưởng tượng ra chuyện đó một chút nào. Bạch Thiên lại tiếp tục thở dài. Như để trấn an Bạch Thiên, Thanh Minh bắt đầu cất lời.

"Sư thúc không phải lo lắng đâu. Ta đã quyết định sẽ thả bọn chúng đi khi đến Tứ Xuyên rồi."

"Ô? Vậy sao?"

"Ừm. Chỉ cần bọn chúng đi nhanh gấp đôi thời gian mà chúng ta đến đây là được. Nếu được vậy, ta sẽ tha mạng cho bọn chúng."

"Nếu không thì sao?"

"Ưm... Chuyện đó..."

Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu do dự. Nhìn thấy phản ứng bất thường đó, Bạch Thiên vội vàng hỏi tiếp.

"Con làm sao thế?"

"Không. Ta chỉ đang đắn đo một chút mà thôi. Nếu ta nói ra, liệu điều đó có ảnh hưởng đến tâm cảnh của sư thúc và sư huynh hay không? Có ảnh hưởng đến nhuệ khí của lũ người này hay không? Sư thúc thực sự muốn nghe đấy à?"

"À thôi. Ta không nghe nữa."

Đôi khi biết ít sẽ khiến cho thế gian này tươi đẹp hơn.

Bạch Thiên định nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ lắc đầu rồi thở dài ngao ngán.

Dù sao thì họ cũng là những phạm nhân cho dù có bị chém đầu cũng chẳng có gì để biện minh cả.

Bạch Thiên xoay người nhìn Quách Cảnh.

"Dù sao thì mọi chuyện là như vậy đấy. Vậy bọn ta xin phép được cáo từ. Nội dung chi tiết, bọn ta sẽ công bố dưới danh Hoa Sơn phái. Vì vậy xin vui lòng chờ đợi."

"A... Các đạo trưởng cứ vậy đi sao..."

Quách Cảnh định nói gì đó nhưng lại thôi. Nghĩ lại thì hắn cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản bọn họ hồi hương cả.

Tất cả các môn đồ Hoa Sơn lên xe ngựa, giọng Thanh Minh bắt đầu vang lên.

"Xuất phát...!!!"

"Đại ca ca..."

"Hả?"

Một giọng nói nhỏ yếu ớt vang lên chặn ngang lời nói của Thanh Minh. Khi bọn họ quay đầu lại, một đứa trẻ nhỏ nắm tay một đứa bé hơn đang đứng đó nhìn họ.

"Ể?"

"A, đệ là..."

Nhuận Tông ngồi trên xe lập tức nhảy vọt xuống khi nhìn thấy đứa trẻ.

"Xin, xin cảm tạ đại ca ca."

"Ừm."

"Nhờ có đại ca mà muội muội của ta đã được no bụng. Ta thực sự cảm ơn đại ca nhiều lắm!"

Nhuận Tông không nói lời nào. Hắn đứng đó nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ rồi gật đầu.

"Thật may là ta đã làm được một việc tốt!"

"Ta sẽ không bao giờ quên ơn huệ này. Cảm tạ đại ca!"

Thanh Minh lén nhìn xung quanh.

Từ trong các ngõ hẻm, những đứa trẻ rón rén lò đầu ra rồi bắt đầu đi bộ về phía bọn họ.

Một số đứa thì tiến lại gần xe ngựa đề nói lời cảm ơn, 1 số đứa thì đứng thì xa bẽn lẽn cúi đầu cảm tạ. Có đứa lại đánh đu trên tay của Nhuận Tông, có đứa thì nắm chặt lấy vạt áo của Nhuận Tông và bắt đầu khóc.

Chỉ nhìn thôi cũng đã khiến tất cả mọi người cảm nhận được sự chân thành từ sâu trong trái tim của những đứa trẻ Vân Nam này.

Thanh Minh khẽ quay lại rồi nhìn lên bầu trời.

"Thiệt tình."

Chưởng môn sư huynh Làm sao?

Đệ sẽ chẳng bao giờ trở thành người mà huynh muốn. Nhưng có vẻ như là... đã có một người trở thành người như vậy rồi thì phải.

Huynh có vui không?

Dường như trên bầu trời kia, chưởng môn sư huynh đang mỉm cười mãn nguyện.

"Sư huynh! Chúng ta đi thôi!"

"Ừm. Ta biết rồi."

"Chúng ta phải đi nhanh thì mới sớm mua gạo từ Tứ Xuyên gửi đến đây được! Nơi này hiện tại dù có tiền cũng không có ngũ cốc mà mua nữa rồi!"

"Đúng vậy."

Khuôn mặt Nhuận Tông dần trở nên cương quyết.

Hắn đưa tay vuốt đầu một lượt những đứa trẻ xung quanh sau đó thở dài cất lời.

"Hãy cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi. Từ bây giờ tất cả sẽ không phải chịu đói nữa!"

"Dạ!"

Khuôn mặt của những đứa trẻ không có một chút mong đợi nào. Có lẽ đã vô số lần được nghe những lời nói như thế này nên giờ đây lời nói đối với bọn chúng đã chẳng còn chút niềm tin nào cả.

Nhưng chuyện như thế này sẽ chỉ đến đây mà thôi. Bởi vì thứ Nhuận Tông hướng đến là đạo, không phải là sự an ủi.

Nhuận Tông trèo lên xe ngựa. Sau đó hắn hét lên cực hưng phấn.

"Đi thôi nào! Chúng ta đang rất gấp đấy!"

"Hả?"

"Đệ còn làm gì đấy?"

"À, ta biết rồi."

Thanh Minh cười khúc khích rồi bắt đầu réo lũ mã tặc.

"Đi thôi nào!!!"

"Vâng!"

Sau khi nghe hiệu lệnh từ Thanh Minh, lũ mã tặc đang nằm la liệt dưới đất lập tức vực dậy tinh thần. Bốn tên kéo phía trước. Bốn tên đẩy phía sau. Hai bên mỗi bên một tên bám chặt vào chiếc xe.

"Chạy đến khi gãy chân thì thôi cho ta!!!"

"Vâng, thưa đại nhân."

Chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển. Thanh Minh nhìn qua những đứa trẻ một lượt rồi cất lời. "Đi thôi!"

"Aaaaaa!"

"Híiiiiiiiiiiiiiiii"

Lũ mã tặc bắt đầu đẩy và kéo chiếc xe một cách đầy khí thế. Sau đó chiếc xe được phóng đi rất nhanh đến mức nó thực sự không phù hợp với cái tên "xe ngựa" một chút nào.

Những đứa trẻ há hốc mồm khi nhìn chiếc xe đang dần cách xa cùng với lớp bụi bốc lên mù mịt.

Quách Cảnh - người đứng yên chứng kiến tất cả mọi việc nãy giờ gật đầu cảm thán.

"Giống như một cơn bão vậy đó."

"Tiêu đầu, chúng ta phải làm sao đây?"

"Hả?"

"Chẳng phải chúng ta nên thông báo chuyện này đến thương đoàn chủ ngay hay sao?"

"Đương nhiên rồi."

"Vậy ta sẽ thông báo đến mọi người rằng chuyến thương hành sẽ quay đầu ngay." Quách Cảnh lắc đầu.

"Không, không cần phải làm vậy. Cử một người cấp tốc về báo tin là được."

"Liệu làm như vậy có được không ạ?"

"Được."

Tâm trạng của Quách tiêu đầu đã dễ chịu hơn trước rất nhiều.

'Không biết chừng đây sẽ là một việc tốt.'

Việc một thương đoàn nào đó nắm trong tay quyền giao thương sẽ không tránh khỏi những tranh chấp liên quan đến lợi ích. Vì vậy mà để cho Hoa Sơn nắm quyền không khéo lại hay.

"Tạm biệt!"

"Xin cảm tạ!"

Quách Cảnh càng cảm thấy chắc chắn hơn khi nhìn thấy những đứa trẻ vẫn chăm chỉ vẫy tay tạm biệt.

'Đạo gia ư.'

Quách Cảnh vô thực mỉm cười.

'Đó cũng không phải là việc gì buồn cười cho lắm.'

Hắn đã từng chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng lừa đảo đến từ phật gia hay đạo gia kia chứ?

Ngoài miệng thì nói vì bách tính và xã tắc nhưng phía sau những lời nói từ bi là hành động cố gắng vơ vét từng xu nhỏ vào túi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì...

Quách Cảnh lắc đầu.

Không thể phán xét bọn họ chỉ trong thời gian vỏn vẹn 1 tháng được. Có lẽ họ cũng sẽ sớm thể hiện bản chất rồi hút sạch máu của người dân Vân Nam thôi.

Có điều...

Quách Cảnh khẽ quay đầu lại.

Hắn cảm thấy nghẹn ngào trước hình ảnh những đứa trẻ vẫn đang cố vẫy tay chào tạm biệt chiếc xe kéo đã đi về một nơi rất xa.

'Biết đâu lần này sẽ khác.'

Hành động bán cả kiếm để mua đồ ăn cho bọn trẻ và cả ánh mắt của hắn khi xoa đầu bọn chúng.

Chỉ riêng những hành động đó thôi cũng đã khiến hắn cảm thấy hy vọng một cách kỳ lạ. Không phải trên cương vị của một thương nhân mà là của một con người.

Quách Cảnh vô thức mỉm cười hiền hòa nhìn về đuôi chiếc xe kéo đã cách rất xa.

"Chúc các vị thượng lộ bình an."

Hỡi những đạo sĩ của Hoa Sơn.

"Chạy! Chạy mau! Cái lũ khốn này! Ai cho các người yếu đuối vậy hả? Đừng để ta phải móc mắt các người ra!!!!"

"Ha."

"Nếu như không đến Tứ Xuyên đúng giờ thì ta cũng chết và các ngươi cũng sẽ chết đấy!"

"Haaaaaa!"

Lũ ma tặc lè lưỡi kéo đẩy chiếc xe với tâm thế sẵn sàng để chết.

Một người đang ngồi sùi bọt mép đe dọa lũ mã tặc tăng tốc độ.

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn nhau bằng khuôn mặt ngơ ngác.

"Hắn làm sao thế nhỉ?"

"Có vẻ như việc mua ngũ cốc cho bọn trẻ là lý do."

"Đến mức như thế này sao?"

"Có lẽ vậy."

Người hành hạ lũ ma tặc lúc này không phải Thanh Minh mà là Nhuận Tông.

Các môn đồ của Hoa Sơn lắc đầu khi nhìn thấy sự ngược đãi nghiêm trọng đến mức Thanh Minh còn tốt chán.

Gì cơ?

Đạo khí?

Hơ hơ

Hahahahaha.

***

"Hừmmm."

"Hiccccccc!"

"Hộc! Hộc! Hộcccc!"

Chiếc xe kéo lao đi với một tốc độ chóng mặt.

Ngay từ đầu, thể lực của lũ mã tặc Chướng Hổ Trại đã thuộc loại vượt trội rồi. Vậy nên không lý nào tốc độ kéo xe khi chúng dùng hết sức bình sinh, cộng thêm cả việc thi triển kinh công lại chậm rì được.

"Hộcccccc... phó, phó trại chủ... Đệ không thể..."

"Cố chịu đi! Này, cái tên kia! Ngươi phải cố mà chịu!"

"Nhưng đệ không thể..."

"Vậy ngươi có muốn lên đó nằm không?"

Tên mã tặc quay đầu lại nhìn sau khi nghe thấy lời nói đó của Phương Liễu.

Trong mắt hắn xuất hiện hình ảnh của một người đang ngồi vắt vẻo trên xe kéo.

Tên mã tặc sợ đến run lẩy bẩy suýt nữa thì khiến chiếc xe kéo lảo đảo. Hắn vội vàng bám chặt lấy xe kéo, ánh mắt hừng hực khí thế.

"Aaaaaaaaaaaaaaa!"

"Đúng rồi đấy! Cố mà chịu đi!"

Phương Liễu vừa nuốt nước mắt vừa kéo xe chạy.

Mặc dù hai chân hắn đã run cầm cập, mồ hôi túa ra như tắm, nhưng hắn tuyệt đối không thể dừng lại được.

Chẳng phải hắn sẽ bị đập chết nếu hắn dám dừng lại sao?

Mà không!

Được tên ác ma đó đối xử tốt mới là vấn đề ấy chứ!

Phương Liễu quay đầu nhìn phía trên chỗ hành lý.

Năm tên mã tặc đang nghỉ ngơi rất thoải mái bên cạnh Thanh Minh.

"Ta bảo các ngươi nằm đi mà. Tại sao các ngươi cứ ngồi mãi thế?"

"Tiểu nhân không sao!"

"Ngựa không thể nghỉ ngơi nếu nằm xuống đâu ạ!"

Thanh Minh lúc lắc cái đầu khi nhìn lũ mã tặc trả lời với tư thế bất động.

"Hô. Các ngươi không hiểu lời ta nói à. Ta bảo các ngươi nghỉ ngơi đi cơ mà."

"Tiểu nhân thật sự rất ổn!"

"Tiểu nhân cũng đang rất thoải mái! Cực kỳ thoải mái."

"Bởi vì quá thoải mái nên tiểu nhân đã ngủ rất say đó ạ!"

Khóe mắt Phương Liễu giật giật.

'Tại sao con người có thể ác độc như vậy chứ?'

Vừa rời khỏi Côn Minh chưa được bao lâu, Thanh Minh đã lôi năm người trong số bọn họ lên xe kéo.

Vốn dĩ chiếc xe kéo này lớn đến nỗi trừ đi cả các môn đồ Hoa Sơn, mà vẫn còn đủ chỗ cho cả năm người trong số bọn họ có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Cần gì phải để cả mười con ngựa kéo cùng một lúc chứ. Cứ năm tên kéo một lượt là được rồi. Để thời gian còn lại nghỉ ngơi đi.

Bởi vì mặc dù nghỉ ngơi trên xe kéo đang chạy có chút bất tiện, nhưng dù sao thì hắn cũng đã cho họ thời gian nghỉ ngơi rồi kia mà?

Thế nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang, bọn họ vừa sung sướng leo lên xe thì đã nhận ra Thanh Minh ở bên cạnh mình. Làm sao mà họ có thể thoải mái nghỉ ngơi được kia chứ.

'Đúng là có chết cũng không thoát khỏi tay hắn mà.'

'Thà chạy đến chết còn tốt hơn!'

'Dưới địa ngục khéo còn sướng hơn ở đây. Bộ hắn là hảo huynh đệ của Diêm Vương hay gì!'

Những kẻ đang phải è cổ ra kéo xe nhìn mấy người đang ngồi trên nghỉ ngơi bằng một ánh mắt thương hại. Bọn họ đang vừa quỳ gối vừa run lẩy bẩy.

Thanh Minh nằm ngả ngớn bên cạnh vân vê đống rơm khô.

"Có đói không?"

"Không ạ!"

"Tiểu nhân không đói một chút nào!"

"Thế thì lạ thật. Các ngươi đã nhịn đói cả một ngày rồi cơ mà. Đáng lý bây giờ các ngươi phải đói lả rồi chứ?"

"Không có đâu ạ! Tiểu nhân thực sự không sao hết!"

"Vậy sao?"

"Vâng! Chúng tiểu nhân đâu phải là một lũ phàm ăn."

"Chậc. Nếu các ngươi đã không muốn ăn thì ta cũng không thể ép các ngươi được rồi. Nếu đói thì cứ nói nhé. Ta sẽ cho các ngươi ăn cơm."

"Vâng ạ."

Thấy Thanh Minh ngáp dài rồi quay người đi, lũ mã tặc rưng rưng rơi từng dòng huyết lệ.

'Hắn nói rơm khô là cơm ư? Là cơm ư?'

'Rốt cuộc là ta đã gây ra tội tình gì kia chứ.'

'Tội tày đình đấy, cái thằng ngu này.'

Tại sao bọn họ lại trở nên như thế này chứ?

Nếu bọn họ không gây tội thì đã được sống như một người bình thường.

Thế nhưng, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn.

"Dù sao thì các ngươi cũng ngủ đi. Ta đã nói rồi. Chỉ cần các ngươi kéo xe về nhanh hơn gấp đôi so với lúc đi, thì ta sẽ thả các ngươi đi."

"Vâng ạ!"

"Xin cứ tin tưởng chúng tiểu nhân."

"Tuy nhiên..." Thanh Minh bẻ cổ.

Rắc. Rắccc.

"Nếu các ngươi không thể chạy nhanh hơn gấp đôi, thì các ngươi hãy tự tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra đi."

"..."

"Tất nhiên là tiểu nhân sẽ cố hết mình rồi."

"Chúng, chúng ta nhất định sẽ đến nơi trong thời gian hạn định!"

"Ừ. Nếu đói thì cứ lấy rơm mà ăn."

Thanh Minh bật cười rồi nằm hẳn xuống.

'A, mình đúng là hiền quá mà.'

Nếu là hắn trước đây thì hắn đã chém bay đầu lũ mã tặc này ngay khi chúng vừa xông ra chặn đường rồi.

Nụ cười của Thanh Minh càng trở nên u ám hòa cùng với huyết lệ của lũ mã tặc.

***

"Vẫn chưa có tin gì à?"

"Vâng, thưa thương hội chủ."

"Hừm."

Chiêu Bình cau mày.

'Hừmm.'

Dù cố kìm nén thế nào thì ông ta cũng không thể ngừng lo lắng được. Tại sao nhi tử của ông ta đi đến Vân Nam nguy hiểm như thế mà lại không có bất kỳ tin tức nào chứ?

Mặc dù ông ta tin con mình đã lớn nên mới quyết định tin tưởng chờ đợi nó quay về, nhưng làm gì có phụ mẫu nào có thể tỏ ra bình thản trong trường hợp này được cơ chứ.

"Báo một tiếng về khó đến thế sao. Cái tên tiểu tử vô tâm đó."

"Thương hội chủ cũng biết rõ việc gửi tin từ Vân Nam về đây khó đến mức nào mà."

"Dù vậy thì nó cũng phải báo một tiếng chứ." Chiêu Bình thở dài rồi tiếp tục bước đi.

Bình thường, nếu như ông ấy đi dạo trong vườn thế này thì  tâm trạng bức bối của ông ta đã được giải tỏa. Thế nhưng hôm nay, dù ông ấy đã đi dạo lâu đến thế này rồi mà trong lòng vẫn còn ngổn ngang.

"Thương hội chủ."

"Ta biết rồi."

Chiêu Bình thở dài.

Cứ tiếp tục ở đây tiêu tốn thời gian cũng không phải là cách. Bởi vì ông ta là thương hội chủ của Tứ Hải Thương Hội, là người phải chịu trách nhiệm cho sự tồn vong của vô số các thành viên và thuộc hạ trong thương hội.

Đúng lúc Chiêu Bình hướng bước chân nặng nề quay về phía điện các.

Huỳnh Huỵch Huỳnh Huỵch Huỳnh Huỵch!

"Hửm?"

Chiêu Bình ngoảnh đầu.

Ở đại môn bắt đầu xuất hiện những tiếng bước chân dồn dập.

'Có chuyện gì thế nhỉ?'

Huỳnh Huỵch Huỳnh Huỵch Huỳnh Huỵch!

Chiêu Bình càng cau mày hơn.

Âm thanh này giống như tiếng của một đội quân đang tiến công vậy. Tiếng bước chân ngày một lớn dần. Giống như đội quân đang tấn công về hướng này vậy.

"Có chuyện gì thế?"

"Thuộc hạ sẽ đi kiểm tra ngay bây giờ đây ạ!"

Đúng lúc tổng quản vừa vội vã chạy ra định mở cửa đại môn.

Rầm!

Một âm thanh cực lớn vang lên. Cánh cổng đại môn to lớn nổ tung. Vị tổng quản cũng theo đó mà bị hất văng lên trời.

"Á á á á á á á á á á á!"

Tiếng hét của vị tổng quản ngày càng xa dần, nhưng Chiêu Bình không có thời gian để ý tới ông ta nữa. Bởi vì cảnh tượng trước mắt ông ta quá đỗi kỳ quái.

Tốc độ của những kẻ đang kéo một chiếc xe kéo khổng lồ xông vào đây với một khí thế có thể phá hủy tất cả mọi thứ trên thế gian này giảm dần, họ ngơ ngác nhìn xung quanh rồi ngã khụy ngay tại chỗ.

Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má họ.

"Hộccccc! Hộccc! Hộccccccccccc!"

"S... sống rồi! Sống rồi!"

"Hộc hộc hộc hộc! Ôi mẹ ơi! Chúng ta đã chạy đến đúng thời gian quy định rồi!"

'Rốt cuộc mấy cái tên này đang làm gì vậy?'

Chiêu Bình trợn tròn mắt nhìn những kẻ đang nằm rạp xung quanh xe kéo.

Quần áo của họ rách tươm, khắp cơ thể toàn là đất cát và mồ hôi dính nhơ nhớp. Nhìn thấy dáng vẻ này của họ thì ăn mày đi qua cũng phải chào hai tiếng "Tổ Tông".

Thế nhưng, trái ngược với bộ dạng thê thảm đó, gương mặt của họ lại tràn đầy sự hân hoan và vui mừng.

"Khụ... khụ. Sống rồi! Chúng ta sống rồi!"

"Hứccccc! Phó trại chủ, chúng ta đã làm được rồi!"

"Phải, phải. Tất cả các ngươi đã phải chịu cực khổ rồi. Ta rất cảm kích đấy!"

Rốt cuộc chuyện này là sao.

Chiêu Bình hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngơ ngác.

Đúng lúc đó, có một người nào đó trên xe kéo đứng bật dậy.

"Hừm!"

Hắn nhảy xuống dưới đất rồi tặc lưỡi.

"Tại sao các ngươi dám phá cửa xông vào hả? Các ngươi có biết đây là gia môn của Chiêu Kiệt sư huynh không?"

"Hic!"

"Hức!"

Chiêu Bình nghiêng đầu.

'Người đó là?'

Người đó rõ ràng là sư đệ của Chiêu Kiệt, Thanh Minh, cũng chính là Hoa Sơn Thần Long.

Vậy không lẽ...?

"Ai da. Cái eo của ta."

"Khừ. Đi nhanh thì cũng tốt thật đấy, nhưng mà xóc quá."

"Buồn nôn."

"Sư, sư muội! Muội mau xuống đi! Đừng nôn ở đây!"

Hình bóng của các môn đồ Hoa Sơn dần dần xuất hiện từ trên xe kéo.Chiêu Bình mở to mắt khi phát hiện ra nhi tử Chiêu Kiệt trong số bọn họ.

"Kiệt nhi! Cái thằng chết tiệt này! Rốt cuộc chuyện này là sao hả?"

"Phụ thân!"

Chiêu Kiệt nhanh chóng bước về phía Chiêu Bình.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy..."

Bộp!

Hắn nắm chặt lấy tay của phụ thân mà không kịp nghe ông nói hết câu.

Chiêu Bình nhìn thấy đôi mắt như sắp phun ra lửa của nhi tử thì giật mình lùi về sau một bước. Thế nhưng, Chiêu Kiệt vẫn nắm chặt lấy tay ông ấy như không có ý định buông ra.

"Phụ thân!"

"H, hửm?"

Chiêu Bình không thể tránh khỏi hoảng hốt khi lần đầu tiên nhìn thấy khí thế đáng sợ này của nhi tử.

"Lương thực!"

"..."

"Bây giờ phụ thân phải đi mua lương thực ngay! Người phải mua hết toàn bộ lương thực ở Thành Đô cho con!"

"...Hả?"

Ơ, cái thằng này vừa mới về, không chịu chào hỏi phụ thân một câu nào mà đã vồ vập...

"Con nói vậy là có ý gì?"

Thấy Chiêu Bình nhìn mình như thể muốn hiểu rõ tình hình, Chiêu Kiệt mở to mắt.

"Trà!"

"...Hửm?"

"Bởi vì chúng ta có thể đổi chúng lấy trà!"

Đúng là một câu nói không đầu không đuôi.

Thế nhưng, Chiêu Bình là thương nhân. Là một thương nhân đã đưa Tứ Hải Thương Hội trở thành một trong Thập Đại Thương Hội của Tứ Xuyên.

Vậy nên ông ta đã nhanh chóng phân loại ra những thông tin hữu dụng trong lời nói của Chiêu Kiệt.

"Vậy có nghĩa là..."

Chiêu Bình nhanh chóng cất lời sau khi đã xử lý xong số thông tin ấy.

"Trà mà con nói là trà của Vân Nam đúng không."

"Vâng!"

"Vậy là con... À không, vậy là các vị đồng môn cùng đi với con lần này đã nhận được quyền giao thương trà của Vân Nam sao?"

"Vâng! Tụi con đã nhận được điển mại rồi."

"...Điển mại?"

Điển mại... là quyền giao thương, mua bán trà của Vân Nam...

Chiêu Bình vừa gật gù vừa lẩm bẩm. Rồi ông ta nhảy dựng lên như vừa bị sét đánh. Hai mắt ông ta mở to như sắp rách tới nơi.

"Điển, điển, điển... điển mại! Con vừa nói là điển mại ư?"

"Vâng!"

"Nếu mang lương thực đến thì có thể đổi lấy trà ư?"

"Đúng vậy đó ạ! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!"

Hai mắt Chiêu Bình bắt đầu co lại.

'Điển mại trà Vân Nam. Chỉ cần có lương thực là có thể đổi lấy trà.'

Mặc dù ông ta đang có rất nhiều thắc mắc, nhưng bây giờ không phải là lúc lo chuyện đó. Bây giờ phải hành động ngay rồi muốn hỏi gì thì để sau cũng không muộn!

"Tổng quản! Tổng quản đâu rồi!"

"Hự ự ự ự ự... Thương, thương hội chủ. Thuộc hạ đây ạ...!"

Tổng quản bị ngã xuống hồ, toàn thân ướt nhẹp lò dò bước lại.

"Ngươi lập tức đi thu mua toàn bộ lương thực ở Thành Đô lại cho ta! À không, phải mua toàn bộ lương thực ở Tứ Xuyên mới được! Dù có phải trả gấp hai, à không, gấp ba cũng phải mua! Đi đi! Ngay lập tức!"

"Rõ!"

"Đồng thời ngươi hãy chuẩn bị chuyến thương hành tới Vân Nam ngay lập tức! Đây là chuyện cực kỳ cấp bách nên phải làm nhanh nhất có thể! Hãy chuẩn bị đủ ngựa và xe ngựa để có thể mang toàn bộ số lương thực đã mua!"

"Tuân lệnh!"

Nhìn thấy nét mặt của Chiêu Bình, tổng quản không dám cãi nửa lời, ngay lập tức chạy hết tốc lực vào trong điện các.

Sau khi ra lệnh xong, Chiêu Bình nhìn Chiêu Kiệt.

"Ta đã làm theo lời con nói rồi. Bây giờ con hãy giải thích cho ta nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đi."

"Vâng. Thực ra..."

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông bắt đầu giải thích sự tình.

Thanh Minh nhìn thấy cảnh ấy thì quay người lọc cọc bước đi. Dù sao thì cũng có bọn họ giải thích rồi, bây giờ hắn còn phải làm chuyện khác.

"Khừ ừ ừ..."

"Cảm, cảm giác như chân ta rụng ra luôn rồi..."

"Ta không còn sức để uống nước nữa."

Lũ mã tặc vừa nằm rạp dưới đất rên la vừa xoa bóp chân. Thanh Minh nhìn thấy cảnh ấy thì nở một nụ cười hài lòng.

"Các ngươi đã vất vả rồi."

"Không có gì đâu ạ!"

"Tất cả đều nhờ vào đại nhân mà!"

"Được rồi, được rồi."

Gương mặt Thanh Minh tràn đầy sự thỏa mãn.

Cũng nhờ lũ mã tặc chạy suốt đêm không nghỉ mà bọn họ mới có thể quay về Tứ Xuyên nhanh gấp đôi so với lúc đi. "Nhưng, nhưng mà thưa đại nhân."

"Hửm?"

"...Bây giờ ngài có thể tha thứ cho chúng tiểu nhân được rồi chứ?" Phó trại chủ của Chướng Hổ Trại Phương Liễu rón rén hỏi.

Tất nhiên câu hắn thực sự muốn hỏi là

'Bây giờ ngài có thể thả chúng tiểu nhân đi được rồi chứ?'

Nhưng hắn hoàn toàn không có dũng khí hỏi câu đó trước mặt Thanh Minh.

"Ta mang theo các ngươi thì có ích lợi gì chứ?"

"...Vậy, vậy."

"Các ngươi không cần lo đâu. Bởi vì ta sẽ thả các ngươi đi mà."

"Đa, đa tạ đại nhân! Thực sự đội ơn đại nhân."

Thanh Minh vừa cười vừa gật đầu.

Đúng lúc ấy.

Bốp bốp bốp!

Thanh Minh vung tay đấm vào hạ vị của lũ mã tặc.

"Hự?"

"Hự ự ự ự!"

Lũ mã tặc ôm bụng dưới rồi co rúm người lại.

Chúng nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt hoài nghi khi nhận ra nội công của mình lại bị phong bế một lần nữa.

"Đại, đại nhân?"

"Sao ngài...?"

Thế nhưng Thanh Minh lại chỉ gật đầu với một thái độ thản nhiên như không.

"Ầy, ta có nói dối đâu. Ta thực sự sẽ thả các ngươi đi mà."

"...Dạ?"

Đúng lúc đó, một âm thanh ồn ào từ phía sau vọng lại, Bạch Thiên bước qua cánh cổng đã vỡ nát.

"Thanh Minh. Ta đã đưa họ đến rồi."

"Ồ, làm tốt lắm, sư thúc."

Đưa đến?

Ai cơ?

Lũ mã tặc quay đầu nhìn Phương Liễu bằng ánh mắt bất an.

Tại sao chúng lại có dự cảm không lành thế này.

Theo sau lưng Bạch Thiên chính là các quan nha.

"..."

Nhìn thấy quan nha bước qua cánh cổng đổ nát, gương mặt của lũ mã tặc trở nên đông cứng.

"Là bọn chúng đúng không? Lũ mã tặc của Chướng Hổ Trại."

"..."

Lũ mã tặc nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt thẫn thờ.

Này.

Không lẽ...

Đúng là Thanh Minh đã không làm chúng thất vọng.

"Vâng, là bọn chúng đấy. Các vị mau bắt chúng đi."

"Cái..."

"Cái tên chó cũng..."

Trước khi chúng kịp thốt ra câu chửi nào đó thì các quan nha đã xông đến trói chúng lại. "Lũ mã tặc chết tiệt! Các ngươi đã trốn giỏi đấy!"

"Các ngươi sẽ bị xử trảm! Các ngươi tưởng chỉ có một, hai người dân Tứ Xuyên biết chuyện các ngươi đã giết người sao!"

"Lôi hắn đi!"

Lũ mã tặc không thể nói được một lời nào đành mặc sức để cho họ lôi đi. Chúng đồng loạt quay qua nhìn Thanh Minh.

"Aaaaaaaaaaa! Cái tên khốn không phải người kia!"

"Tên đạo sĩ mũi ngựa chết tiệt! Ngươi có còn là người không hả!"

"Ngươi sẽ bị lửa ở địa ngục thiêu chết!"

Đứng trước những tiếng chửi rủa, Thanh Minh lại chỉ trưng ra một biểu cảm rất lãnh đạm. Thậm chí, hắn còn ngoáy ngoáy tai rồi vừa thổi ngón tay vừa nói.

"Chó ở đâu sủa ấy nhỉ?"

Cuối cùng, lũ măc tặc nhìn Phương Liễu tuôn ra hết những lời chửi rủa trong đầu rồi bị lôi đi.

Bạch Thiên nhìn thấy cảnh tượng ấy thì bước lại bóng gió hỏi.

"...Làm vậy cũng được sao?"

"Có vấn đề gì à?"

"Dù sao thì chúng cũng đã chăm chỉ kéo xe mà."

"Nhưng chúng là mã tặc đấy. Và ta cũng đã giữ lời hứa rồi còn gì. Ta đã thả chúng đi rồi đó thôi. Chỉ tiếc là chúng đã bị quan nha bắt lại, ta cũng hết cách rồi."

"..."

"Nhưng kể ra chúng cũng đáng thương thật. Hay là ta đem cho chúng một chút rơm khô nhỉ?"

Aigu, Thanh Minh của chúng ta.

Con tốt bụng quá.

Đúng là rất tốt bụng đấy.

***

"Đi rồi sao?"

"...Vâng."

"Mới đó mà đi rồi hả?"

"Dạ đúng vậy."

Đường Quân Nhạc nhìn Đường Trản bằng gương mặt ngơ ngác.

"Từ lúc nghe tin các môn đồ Hoa Sơn từ Vân Nam quay trở về Tứ Hải Thương hội bất quá chắc cũng chỉ mới một canh giờ. Vậy mà mới đó họ đã lên đường trở về Thiểm Tây rồi sao?"

"...Con cũng rất bất ngờ, nhưng quả thật là họ đã đi rồi ạ."

"Hừm."

Đường Quân Nhạc thở dài ra vẻ khó hiểu. Gương mặt của ông ta tràn ngập vẻ thất vọng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì gấp gáp đến nỗi không kịp uống một tách trà."

Cứ tưởng dù có bận đến mấy bọn họ cũng sẽ ghé qua Đường Môn một chút, nhưng không ngờ còn chưa kịp thấy mặt mũi thì họ đã trở về Thiểm Tây rồi.

'Đúng là mấy tên vô tâm.'

Đường Quân Nhạc khẽ thở dài.

Nghĩ lại thì bọn họ cũng không có lý do gì để nhất định phải ghé qua Đường Môn. Giữa hai bên là quan hệ bằng hữu ngang hàng, không phải là quan hệ người trên kẻ dưới làm gì cũng phải báo cáo cho nhau.

'Dù vậy, mình vẫn cảm thấy thất vọng như thế này tức là mình đã xem họ là những người rất đặc biệt.'

Một nụ cười chua chát xuất hiện trên gương mặt của Đường Quân Nhạc.

Nói sao nhỉ?

Cảm giác giống như người bạn thanh mai trúc mã đã hứa sẽ đi chơi cùng nhau nhưng cuối cùng người bạn đó lại không đến chỗ hẹn vậy.

"Với lại, có tin này vẫn chưa được xác nhận chắc chắn nhưng mà..."

"Hửm?"

"Có vẻ như các môn đồ Hoa Sơn cuối cùng cũng đã được độc quyền giao thương trà của Vân Nam rồi ạ."

"...Độc quyền giao thương?"

"Vâng. Nhưng vẫn cần xác nhận lại một chút."

"Không cần phải xác nhận nữa."

Đường Trản mở to mắt.

Nhìn thấy phản ứng đó, Đường Quân Nhạc lạnh nhạt tiếp lời.

"Nếu là tên tiểu tử đó thì có khi hắn đã khoắng hết bảo bối của Dã Thú cung luôn rồi chứ không phải chỉ là quyền giao thương thôi đâu. Đến cả những thứ được giẫu kỹ càng trong Đường Môn còn bị khua sạch không còn thứ gì, Dã Thú cung có cách nào tránh được?"

"Cũng đúng."

Đường Trản chợt nghĩ đến gương mặt của Thanh Minh, gật gù như thể đã hiểu ra.

"Dù vậy thì ta cũng hơi tiếc. Mới đó mà họ đã đi rồi."

Trong khoảnh khắc, Đường Quân Nhạc lộ ra vẻ tiếc nuối. Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.

"Môn chủ!"

"Có chuyện gì vậy?"

"Thương hội chủ của Tứ Hải Thương hội xin được diện kiến."

"Hả?"

Đường Quân Nhạc chau mày.

'Tứ Hải Thương hội sao?'

"Mời ông ấy vào trong đi."

"Vâng!"

Không bao lâu, cánh cửa mở ra, thương hội chủ Tứ Hải Thương hội, Chiêu Bình bước vào.

"Xin diện kiến Đường môn chủ."

"Lâu ngày không gặp. Có chuyện gì sao?"

"Tại hạ đến đây để chuyển cho ngài một bức thư thôi."

"Thư?"

Đường Quân Nhạc nghiêng đầu.

Nếu là thư của một người xứng đáng để thương hội chủ trực tiếp đem tới thì... "Là của Hoa Sơn Thần Long sao?"

"Đúng vậy."

Đường Quân Nhạc cười nhạt.

Chiêu Bình nhìn thấy nụ cười đó thì nét mặt có chút cứng đờ, cúi đầu xuống.

"Hình như tại hạ đã làm điều gì vô lễ rồi."

"Không phải vậy. Nghĩ lại thì ta thấy hơi buồn cười thôi."

"Tại hạ có thể hỏi chuyện buồn cười đó là gì không?"

"Thử nghĩ xem. Thương hội chủ hay ta thì cũng là người có danh tiếng ở đất Tứ Xuyên này. Vậy mà thương hội chủ lại phải đi chuyển thư cho tên tiểu tử đó, còn ta thì lại vui vẻ nhận lá thư ấy, nghe có hợp lý không cơ chứ?"

Chiêu Bình cũng bật cười.

"Đúng là tuổi tác không quan trọng nhỉ!"

"Giờ ta mới nhận ra điều đó. Vậy lá thư thì?"

"Lá thư đây."

Đường Quân Nhạc nhận lá thư từ Chiêu Bình liền mở lấy thư ra ra đọc. Lão bắt đầu đọc thư với một vẻ mặt hào hứng.

Sau khi đọc thư một cách tỉ mỉ, nét mặt của lão đột nhiên trở nên vô cảm, lão đặt lá thư xuống. Chiêu Bình chăm chú quan sát lão ta.

"Thương hội chủ có biết nội dung của lá thư này không?"

"Tại hạ chỉ được nhờ đến chuyển giúp lá thư đó thôi. Rồi sau đó môn chủ sẽ cho tại hạ biết việc mình cần phải làm."

"Đúng là khôn khéo."

Một nụ cười hài lòng khẽ thoáng trên môi Đường Quân Nhạc.

"Theo nội dung của lá thư thì sau này, việc giao thương trà với Vân Nam sẽ do Tứ Hải Thương hội độc quyền."

"Chính xác thì là do Hoa Sơn độc quyền, còn chúng tôi chỉ đại diện Hoa Sơn làm việc đó và lấy một khoản phí nhỏ thôi."

"Một khoản nhỏ đó cũng có thể trở thành một món lời lớn chứ."

Đường Quân Nhạc từ tốn vuốt nhẹ bộ râu.

"Hoa Sơn Thần Long muốn Đường Môn bọn ta cũng tham gia vào việc giao thương trà. Hắn bảo nếu ta giúp hắn giải quyết đám mã tặc đang hoành hành ở biên ngoại Tứ Xuyên và Vân Nam, bảo vệ cho các chuyến thương hành đi đến Vân Nam và trở về thì hắn sẽ báo đáp cho ta một cái giá hợp lý."

Chiêu Bình không hề đoán được nội dung lá thư là như thế này, lão cắn chặt môi. Ánh mắt của lão liên tục dò xét biểu cảm của Đường Quân Nhạc.

'Người gì chẳng để lại một tí ấn tượng tốt.'

Lời này không phải nói Đường Quân Nhạc mà là nói Thanh Minh.

Thật ra vốn dĩ lời đề nghị này không có gì xấu cả. Đường Môn chẳng cần bỏ ra quá nhiều công sức mà vẫn có thể đạt được lợi ích.

Vấn đề là hiện giờ, Thanh Minh không chọn ai khác mà lại chọn Đường Môn để đưa ra đề nghị này.

Giao phó công việc bảo tiêu cho một trong Ngũ Đại Thế Gia đầy kiêu hãnh như Đường Môn, nếu không phải Thanh Minh mà là người khác thì người đó thậm chí còn không dám nghĩ tới rồi.

"Hừm."

Đường Quân Nhạc gãi gãi cằm, dường như lão ta cũng thấy lấn cấn ở điểm nào đó.

"Con nghĩ thế nào?"

Đường Quân Nhạc hỏi Đường Trản.

Ngay lúc đó, Đường Trản hình như cũng chẳng có suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu trả lời.

"Môn chủ, ngài hãy đồng ý đi ạ."

"Lý do?"

Đường Trản điều chỉnh lại hơi thở, trả lời câu hỏi của Đường Quân Nhạc.

"Dĩ nhiên đây không phải là việc dễ quyết định. Nhưng nó cũng chẳng phải là việc gì khó khăn cả. Vả lại, nếu là chuyện có lợi cho chúng ta thì lại càng không nên từ chối."

"Nhận mấy đồng bạc lẻ đó sao?"

"Không phải lợi ích vật chất ạ."

"Ồ?"

Đường Trản nhìn Đường Quân Nhạc bằng ánh mắt kiên quyết. Ánh mắt ngập tràn niềm tin.

"Lợi ích về vật chất không có ý nghĩa gì cả. Điều quan trọng là chúng ta có thể qua lại với Vân Nam dưới danh nghĩa bảo vệ cho các chuyến thương hành."

"...Chuyện đó có thể sao?"

Đường Quân Nhạc bán tín bán nghi hỏi lại. Vừa lúc đó, Đường Trản quay sang nhìn Chiêu Bình. Chiêu Bình từ nãy đến giờ chỉ đứng im lặng quan sát động thái giờ nhanh nhẹn mở miệng.

"Hoa Sơn và Dã Thú Cung đã có duyên làm bằng hữu, nghe nói dù các môn đồ Hoa Sơn có ở đâu thì họ cũng sẽ nhận được sự đối đãi không khác gì người Vân Nam. Đường Môn đã kết giao đồng minh với Hoa Sơn rồi, nên dù không được đến mức đó thì vẫn sẽ có thể được đối đãi tương tự như vậy."

"Hừm."

Được đối đãi như người Vân Nam.

Đầu óc Đường Quân Nhạc bắt đầu sắp xếp.

Đường Trản lại mở miệng.

"Nếu đến được Vân Nam thì chẳng phải chúng ta cũng có thể kết giao với Dã Thú Cung sao ạ? Không thể bỏ qua cơ hội này được."

"...Vô lý."

Đường Quân Nhạc lắc đầu một cách lạnh lùng. Nhưng trông biểu cảm của lão ta thì không có vẻ gì là quá tệ.

Ngược lại, khóe môi của lão ta liên tục nhếch lên như thể chuyện này thú vị lắm vậy.

"Thương hội chủ."

"Vâng, thưa môn chủ."

"Kể từ giờ phút này các chuyến thương hành đến Vân Nam sẽ được bảo vệ dưới danh nghĩa của Tứ Xuyên Đường Môn ta. Kẻ nào cản trở các đoàn thương hành cũng chính là đang gây hấn với Tứ Xuyên Đường Môn."

"Xin đa tạ môn chủ!"

Chiêu Bình cúi gập người.

Tất cả các mảnh ghép đã được hoàn thành. Bất kể thương đoàn nào có ý bất mãn về việc Tứ Hải Thương Hội làm đại diện tổ chức thương hành độc quyền, hay cả những tên đạo tặc nào có ý lăm le hám lợi từ giờ cũng sẽ không thể manh động được nữa.

Dù chỉ có sức ảnh hưởng không lớn, nhưng tại Tứ Xuyên, Đường Môn không khác gì với Đế Vương cả.

Giao thương giữa Tứ Xuyên và Vân Nam được hậu thuẫn bởi Tứ Xuyên Đường Môn và Nam Man Dã Thú Cung. Ai dám nghĩ đến chuyện nhúng tay vào cản trở chứ?

"Vậy thì... Thương hội chủ uống một tách trà chứ?"

"Không cần đâu, thưa môn chủ. Hiện giờ tại hạ còn rất nhiều việc cần phải làm. Khi nào sắp xếp xong cho chuyến thương hành đầu tiên, tại hạ sẽ lại đến gặp môn chủ."

"Thương hội chủ có vẻ bận rộn, không việc gì phải trực tiếp đến tận đây đâu. Cứ cho người đến báo là được rồi."

"Đa tạ môn chủ đã quan tâm. Vậy tại hạ xin phép cáo từ."

Chiêu Bình cúi chào rồi vội vàng đi ra ngoài, Đường Quân Nhạc dùng ngón tay gõ lộc cộc lên mặt bàn.

Lão ta đăm chiêu như vậy một lúc lâu rồi đột nhiên lại ngẩng lên nhìn Đường Trản. "Con nghĩ như thế nào?"

"Con đã nghĩ thông rồi ạ."

"Thế nào?"

Đường Trản gật gật đầu.

"Một người tầm cỡ như Hoa Sơn Thần Long không chỉ đơn giản muốn chúng ta làm bảo tiêu đâu ạ. Có khi thông qua chuyện này, chúng ta có thể dùng danh nghĩa đồng minh của Hoa Sơn để kết giao với Dã Thú Cung cũng được."

"Đúng vậy nhỉ."

"Nếu Dã Thú Cung, Đường Môn và Hoa Sơn có duyên kết bằng hữu với nhau, thì sợi dây liên kết giữa Thiểm Tây, Tứ Xuyên và Vân Nam sẽ lại được nối tiếp. Chỉ cần được như vậy thì ở phía Tây Trung Nguyên ba thế lực này sẽ có thể tạo ra được sức ảnh hưởng rất to lớn."

"Trước là Cửu Phái Nhất Bang, sau là Ngũ Đại Thế Gia, từng nơi từng nơi tề tựu lại tạo thành một thế lực đồng minh mới tại Thế Ngoại Tứ Cung..."

Trong đầu Đường Quân Nhạc bắt đầu hiện lên hình ảnh hoa mai nở rộ khắp phía Tây Trung Nguyên.

"Hắn muốn vẽ lại các thế lực giang hồ đã bị bỏ dở bao lâu nay sao?"

"Không biết hắn ta đã suy tính đến đâu mà hành động như vậy. Nhưng hắn cũng đã làm được nhiều việc như thế này chỉ trong một chuyến đi đến Vân Nam."

"Tuyệt lắm... Phải, đúng là rất tuyệt."

Đường Quân Nhạc suy nghĩ biết bao nhiêu giả thuyết, rồi đột nhiên khóe môi ông ta dần dần cong lên.

'Quả thật là tâm kế như quỷ thần vậy.'

Việc mà Tứ Xuyên Đường Môn đã suy tính suốt mấy chục năm nay lại được giải quyết chỉ trong hai tháng.

'Đây vẫn chưa phải là kết thúc đúng không, Hoa Sơn Thần Long?'

Cuối cùng, Đường Quân Nhạc vẫn chỉ có thể tiếp tục tò mò về những việc mà sau này tên tiểu tử đó sẽ làm.

"Có lẽ Đường Môn sẽ thu được rất nhiều lợi ích thông qua giao dịch này. Nếu biết thế này thì ta đã tặng một món đại lễ lớn hơn cho chưởng môn nhân của Hoa Sơn rồi."

"Vẫn chưa trễ đâu ạ. Giờ con sẽ chuẩn bị tạ lễ để gửi đi."

"Nhất định phải vậy sao?"

"Nếu món quà tạ lễ tới nơi sau khi Hoa Sơn Thần Long về đến Hoa Sơn, thì hắn cũng có thể nở mày nở mặt hơn một chút, chúng ta đương nhiên cũng thể hiện được thành ý của mình."

"Chậc chậc. Cách làm chính trị như vậy không tiếp cận được họ đâu. Con vẫn còn ngây thơ lắm."

"...Xin lỗi môn chủ. Vậy việc quà tạ lễ cứ xem như không..."

"Chuẩn bị một đại lễ thật lớn rồi gửi đi dưới tên của ta."

"..."

"..."

"Sao thế?"

"...À không ạ."

Đường Trản cúi đầu. Đường Quân Nhạc cuối cùng cũng rời mắt khỏi nhi tử của mình, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

'Trung Nguyên vậy mà lại trở thành trò đùa trong tay tên tiểu tử đó.'

Nhưng kỳ lạ là lão không kiềm được sự vui sướng.

"Hoa Sơn, Hoa Sơn. Ta phải dõi theo xem Hoa Sơn sẽ bay xa được tới đâu. À không... Ta rất sẵn lòng trở thành một bên cánh đắc lực cho các người."

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc rực lên sự nhiệt huyết.

***

"Hộc! Hộc! Hộc hộc! Thanh Minh à! Cứ như này thì chết mất!"

"Không chết, không chết đâu! Ta chưa từng nghe ai nói ta chết khi đang chạy cả."

"Ê, cái thằng điên này! Nói đi cũng phải nói lại chứ. Chạy từ Tứ Xuyên về Thiểm Tây mà nghe được hả? Ít nhất cũng phải đi ngựa chứ!"

"Chúng ta còn nhanh hơn cả ngựa ấy chứ."

"...Nhưng, nhưng mà!"

Trước sự phản đối tuôn ra từ tứ phía, gương mặt của Thanh Minh bỗng trở nên méo mó.

"Thay vì càu nhàu thì hãy để thời gian đó bước thêm một bước đi! Trước khi chân của chúng ta rụng rời thì cổ của chưởng môn nhân đã rụng trước rồi! Về tới nơi rồi nghỉ ngơi. Về tới Hoa Sơn rồi muốn nghỉ lúc nào cũng được!"

"Ưưưưưư."

Rất lâu rồi mới được về nhà, còn chưa kịp ăn miếng cơm uống chén rượu đã phải chạy đi như kẻ đào tẩu, Chiêu Kiệt kêu lên một tiếng đau khổ.

Có chạy thì cũng chạy vừa vừa thôi chứ. Mới đó mà bọn họ đã chạy với tốc độ này được bốn ngày rồi. Thậm chí bây giờ bọn họ còn nghe mùi khét tỏa ra từ trong miệng mình nữa.

Chiêu Kiệt vừa ôm lấy đôi chân đang run lẩy bẩy của mình vừa kéo hồn vía của Nhuận Tông trở lại.

"Sư huynh! Huynh tỉnh táo lại đi!"

"Đám mã..."

"Hả?"

"...Ta sẽ đối xử tốt với đám mã tặc. Ai mà biết là mệt thế này chứ."

"..."

Ô hay, cái người này tính đối xử tốt với tất cả mọi người trên thế gian luôn đó hả? Tỉnh táo lại cái đi!

Bạch Thiên thở dài một hơi, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thanh Minh.

"Nhưng mà, Thanh Minh này."

"Hả? Sao thế, sư thúc?"

"Sao con lại lôi kéo Đường Môn vào? Nghĩ đi nghĩ lại thì con đâu phải loại người sẽ chia tiền cho người khác?"

"À chuyện đó hả?"

Thanh Minh cười tủm tỉm.

"Họ không lấy tiền đâu."

"...Hả?"

"Ta đã để số tiền đó cho Tứ Hải Thương Hội rồi."

"..."

"Dĩ nhiên là sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng làm gì có chuyện dùng tiền mà sai khiến được các cao thủ Đường Môn chứ?"

"Cũng, cũng đúng nhỉ." Ơ mà, đợi đã.

Có thật là vậy không?

"Không thế thì đám mã tặc cũng sẽ bu lại rồi, chỉ cần nghe buôn bán ngũ cốc và trà thì thế nào mắt bọn chúng cũng sáng rực lên rồi lao đến như đám chó đói. Nhưng chỉ cần cho bọn chúng vài cây châm độc thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."

"...Lý do hợp lý phết nhỉ!"

Chiêu Kiệt nãy giờ im lặng lắng nghe cuộc đối thoại bỗng dưng trố mắt chạy đến gần Thanh Minh.

"Này! Đệ nói vậy là sao? Vậy tức là đệ đang lợi dụng nhà ta đó hả?"

Nhìn thấy Chiêu Kiệt quên hết mọi sự mệt mỏi mà chạy xông lên, Thanh Minh tặc lưỡi. Rồi hắn đá vào mông Chiêu Kiệt một cái như trời giáng.

"Không phải chứ, sao một gia tộc thương gia lại sinh ra được một tên ngốc như thế này nhỉ? Chuyện này vừa đảm bảo cho sự an toàn của Tứ Hải Thương Hội, vừa giúp Đường Môn kiếm tiền, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn, như vậy sao lại gọi là lừa đảo hả?"

Chưa có ai nói là lừa đảo luôn đấy, Thanh Minh à.

Ra là trong đầu hắn nghĩ như vậy...

Thanh Minh lại bắt đầu vừa chạy vừa hò hét hào hứng.

"Từ giờ chắc sẽ không có việc gì phải đến Tứ Xuyên và Vân Nam trong một thời gian, dù chúng ta không đi thì cũng phải làm cách nào để không có vấn đề gì phát sinh mới được. Tiền! Hahahaha! Tiền sẽ chảy vào như nước! Chúng ta không cần phải làm gì cả, bọn họ cứ việc đi đi về về rồi thu tiền về cho chúng ta thôi! Còn kế hoạch nào hoàn hảo hơn thế này nữa? Ahahaha!"

Bạch Thiên liếc mắt nhìn Thanh Minh rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Trong vài khoảnh khắc, ánh mắt của Thanh Minh cứ như đã biến thành hình đồng xu vậy.

'Kỳ lạ là, mình lại thấy có lỗi với Vân Nam và Tứ Xuyên.' Thành thật xin lỗi.

Nhưng không phải chỉ có mỗi các vị phải chịu đựng nó đâu, mong các vị thông cảm. Hoa Sơn cũng chịu đủ mọi sự mệt mỏi rồi...

Và ngay khoảnh khắc đó.

"Đằng kia."

"Hả?"

Lưu Lê Tuyết nãy giờ im lặng chạy bên cạnh đột nhiên chỉ về phía đằng xa, ánh mắt hơi ngơ ngác.

"Hoa Sơn."

"À..."

Cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.

Ở đằng xa kia.

Vách đá thẳng đứng được bao quanh bởi những áng mây.

Đỉnh núi vĩ đại nhô lên, quang cảnh không thể hùng tráng hơn.

"...Sắp tới nơi rồi."

"Là Hoa Sơn!"

Chuyến đi dài đằng đẵng đã kết thúc, cuối cùng cũng về tới Hoa Sơn rồi.

"Đi thôi!"

"Vâng, sư thúc!"

"Vâng!"

Các môn đồ Hoa Sơn không chần chừ thêm nữa, chạy thẳng về phía Hoa Sơn.

Bằng những bước chân không thể nào nhẹ nhàng hơn.

***

Quạ! Quạ! Quạ!

Huyền Tông cau mày.

'Mới sáng sớm ra mà lũ quạ đã...'

Đương nhiên, hắn cũng chẳng ghét bỏ gì loài quạ cả.

Bên ngoài đã đen rồi đến cả tâm hồn cũng đen nữa thì sao xứng với cái danh đạo sĩ được đây? Quạ cũng như bao loài động vật khác mà thôi. Bọn chúng đơn giản là một trong số các loài chim.

Vấn đề là, không hiểu tại sao hôm nay tiếng kêu của lũ quạ lại có cái gì đó vô cùng u ám.

'Hơ hơ. Là do bản tâm của mình đang rối loạn hay sao?'

Tiếng kêu của một con chim sao có thể khác với bình thường được chứ. Nếu âm thanh đó nghe có vẻ khó chịu thì điều đó có nghĩa là người nghe đang không được thoải mái.

Huyền Tông khẽ nhắm mắt lại điều hòa tâm cảnh bản thân...

Roẹt.

"Hơ."

Huyền Tông hướng ánh nhìn xuống dưới. Tách trà mà hắn đang cầm trên tay đã nứt toác.

"Hừm..."

Chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?

Phải. Cũng có ngày quạ khóc. Cũng sẽ có ngày tách trà bị nứt. Rồi cũng có ngày cả hai chuyện đó ngẫu nhiên xảy ra cùng một lúc...

Bịch!

Khuôn mặt Huyền Tông run lên.

Một bức họa được treo trên tường với dòng chữ Thượng Thiện Nhược Thủy bỗng nhiên rơi xuống nền đất rồi nằm ở đấy.

"Ha."

Đến mức độ này rồi thì ngay cả Thái Thượng Lão Quân cũng phải xoay người mà cảm thán rằng ngày hôm nay có một thứ gì đó rất không bình thường.

'Thật sự rất kỳ lạ.'

Rốt cuộc là có chuyện gì mà ngay từ sáng sớm đã có nhiều điềm báo không hay thế này?

Huyền Tông đặt tách trà trong tay xuống rồi hít một hơi thật sâu.

'Tất cả mọi thứ phụ thuộc vào bản tâm... tất cả mọi thứ phụ thuộc vào bản tâm...'

Quạ. quạ. Quạ!!!

"Ầyyyyy."

Huyền Tông không thể khống chế tâm tình của bản thân. Hắn đứng bật dậy.

"Mấy cái con quạ này!! Mới sáng sớm ra!!!"

Hắn đá cửa bước ra ngoài rồi chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mấy con quạ. Nhận thấy có ánh nhìn kỳ lạ đang hướng đến mình, hắn vội vàng hạ tay xuống.

"Ơ."

"A."

Huyền Linh đang đứng trước sân. Hắn đang nghiêng đầu sang một bên.

"Chưởng môn nhân đang làm gì thế?"

"Còn đệ thì sao?"

"Đệ hôm nay không ngủ được nên muốn dậy sớm để dọn dẹp thôi."

"Ừm. Tốt lắm."

Huyền Tông ho lên vài lần rồi rón rén đưa tay ra phía sau.

"Ta... hừm..."

"Trông huynh như đang có chuyện gì đó thấp thỏm không yên phải không ạ?"

Khuôn mặt của Huyền Tông dần trở nên méo mó.

Lẽ ra càng nhiều tuổi và tầm đạo lâu năm thì ngôn từ sẽ càng trở nên ôn hòa. Nhưng đối với Huyền Tông thì càng ngày chỉ cảm thấy càng kỳ lạ mà thôi.

Huyền Thông thở dài. Đúng lúc hắn định nói gì đó thì.

"Chưởng môn nhân! Chưởng môn nhân!" Lại có chuyện gì nữa?

Huyền Tông quay đầu lại một cách lo lắng. Từ phía bên kia, Huyền Thương đang vội vàng chạy đến.

"Làm gì mà mới sáng ra đã náo loạn rồi!"

"Có thư, có thư đến!!"

"Hả?"

Huyền Thương chạy đến trước mặt bọn họ thở hổn hển rồi hét lên.

"Có chim đưa thư từ Hoa Âm gửi đến. Lũ trẻ, lũ trẻ đã về đến Hoa Âm rồi! Bây giờ bọn chúng đang leo núi lên đây ạ!"

"Cái gì?"

Huyền Tông hét lên đầy ngạc nhiên.

"Nếu vậy thì bây giờ...?"

"Chim đưa thư có nhanh hơn một chút, nhưng có lẽ cũng bọn trẻ cũng sắp đến nơi rồi đấy ạ!"

"Đúng, đúng vậy!"

Huyền Tông bối rối hết xoay bên này rồi lại xoay sang bên kia.

"Đây không phải lúc ta như thế này!"

Ngay sau đó, Huyến Tông bắt đầu chạy về hướng sơn môn. Huyền Linh cũng ném cây chổi bám theo phía sau.

"Chưởng môn nhân, đợi đệ với!!!"

Huyền Thương cũng vội vàng chạy theo phía sau Huyền Tông.

Huyền Tông chạy một mạch không ngừng nghỉ đến sơn môn, hắn dang hai tay đẩy mạnh cánh cửa nặng nề.

Sau đó hắn chậm chậm bước ra ngoài đứng nhìn điểm cuối ngọn đồi, nơi mà sau khi leo đến sẽ ngay lập tức nhìn thấy sơn môn của Hoa Sơn.

Đã bao lâu rồi hắn không chạy vội vàng như thế này rồi chứ? Trái tim của hắn phấn khích y như lần đầu nhập môn và được ban thanh kiếm đầu tiên.

"Chắc bọn trẻ sắp về đến nơi rồi."

"Chắc là vậy!"

Câu hội thoại bâng quơ của Huyền Thương và Huyền Linh như ăn sâu vào tai Huyền Tông.

'Cũng đến giờ bọn trẻ về đến đây rồi.'

Huyền Tông nhìn vào ngọn đồi bằng đôi mắt chăm chú.

'Mấy cái đứa ngỗ ngược này!'

Ít nhất cũng phải liên lạc trước chứ. Nếu vậy thì hắn đã không phải đứng đợi trong bồn chồn như thế này.

"Chắc là bọn nhỏ đã vất vả lắm đây!"

"Đương nhiên rồi. Vân Nam ở đâu kia chứ? Đi đường xa như vậy sao có thể không mệt cho được?"

"Không những vậy mấy cái đứa đáng yêu đó còn có thể kết đồng minh với Đường Môn trên đường đi nữa kia đấy?"

Lời nói của họ vừa chứa đựng sự khen ngợi, xin lỗi và cả thương xót.

Họ cảm thấy có lỗi vì đã giao cho bọn trẻ những việc mà đáng lẽ ra bọn họ phải làm.

Không những vậy, bọn họ còn cảm thấy tự hào khi bọn trẻ làm quá tốt mọi chuyện. Và... trên hết là sự hãnh diện, sung sướng.

Huyền Tông nhìn lên đỉnh núi bằng đôi mắt ươn ướt.

'Cuối cùng thì ta cũng có thể ăn nói với tổ tiên khi nhắm mắt xuôi tay.' Ta tuy rằng đã không dẫn dắt được Hoa Sơn.

Nhưng ta đã tìm ra những đứa trẻ sẽ dẫn dắt được Hoa Sơn trong tương lai.

Như vậy là được rồi chứ gì?

"Chưởng môn nhân, bọn trẻ về đến nơi rồi."

"Ừm... ừm... ta biết rồi."

Huyền Tông lén lau nước mắt. Người ta nói rằng càng lớn tuổi con người càng trở nên dễ đa cảm quả không sai chút nào.

Nhưng dù sao cũng phải chào đón những đứa trẻ xa nhà quay trở về bằng những nụ cười ấm áp mới được.

Bịch. Bịch. Bịch.

Ngay sau đó, những bước chân nhỏ vang lên. Âm thanh bước chân càng ngày càng lớn dần lên.

Huyền Tông nắm chặt nắm tay lại.

Hắn sắp được nhìn thấy.

Những đứa trẻ Hoa Sơn oai vệ

Những người hùng sẽ dẫn dắt Hoa Sơn trong tương lai...

"Ơ."

Huyền Tông run rẩy.

Dáng vẻ những đứa trẻ dần xuất hiện ở đằng xa.

Bước chân dũng mãnh!

Đầu tóc bù xù!

Bộ võ phục giống hệt như mớ rẻ rách và hoàn toàn biến thành màu vàng đất.

Trông bọn chúng chẳng khác nào ma quỷ cả...

'Gì thế này?'

Không phải là lũ trẻ đi Vân Nam sao?

Hay là trên đường về bọn chúng có ghé qua địa ngục?

Bọn nhỏ leo lên núi bằng khuôn mặt như thể sẽ giết chết tất cả những gì cản đường. Huyền Tông bất giác rùng mình.

"Hoa Sơn..."

"Là Hoa Sơn..."

"Hoa Sơn... là Hoa Sơn. Đúng là Hoa Sơn rồi."

"Ha."

Trông thấy các môn đồ đồng loạt đảo mắt lia lịa, các trưởng lão giật mình lùi về phía sau một bước.

"Chết tiệt. Xa nhà là khổ thế này đây."

"Sau này ta sẽ không ra ngoài với cái tên tiểu tử đó nữa đâu."

"Tắm! Ta cần phải tắm!!!"

Lưu Lê Tuyết hét lên ầm ĩ như đã mất đi lý trí.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, các trưởng lão ai nấy đều khiếp sợ.

Không. Mấy đứa nhóc này rốt cuộc đã gặp phải những chuyện gì vậy? Lúc đi thì khí thế hết mình lúc về lại hết hồn...

Bạch Thiên dẫn đầu. Hắn ngước mắt lên nhìn Hoa Sơn bằng ánh mắt lấp lánh. Khi hạ tầm mắt xuống thì phát hiện ra các trưởng lão.

"Chưởng môn nhân!"

"A."

Sao lại trông đáng sợ như vậy chứ...

Bạch Thiên lảo đảo bước về phía chưởng môn nhân đang co rúm lại. Hắn chắp tay tạo thế bao quyền cung kính.

"Đệ tử đời hai Bạch Thiên hạ sơn vì nhiệm vụ được giao, nay nhiệm vụ đã hoàn thành nên bọn con đã hồi sơn ạ."

"Ờ... ờ... ừm... ừm." Ờ...

Lẽ ra hắn không nên nói như vậy mới phải.

Chẳng phải hắn nên khóc lóc chào đón các môn đồ yêu dấu của hắn đã quay trở về hay sao?

Sao bầu không khí đột nhiên lại trở nên như thế này?

Bạch Thiên như đã nhận ra sự hoang mang của hắn. Sau đó Bạch Thiên vội vàng hét lên.

"Chưởng môn nhân!"

"Ha, hả?"

"Tử Mộc Thảo! Tìm được Tử Mộc Thảo rồi ạ! Tử Mộc Thảo! Thanh Minh..."

Thanh Minh trợn mắt vỗ cái đét vào bàn tay của Bạch Thiên đang vươn ra để lấy Tử Mộc Thảo.

"Đừng có chạm vào!! Đánh gãy tay bây giờ!"

"Cái tên tiểu tử điên rồ này!!"

"Y Dược Đường! Chúng ta phải đến Y Dược Đường mới được!"

Thanh Minh chạy vào bên trong mà không thèm nhìn chưởng môn nhân lấy một cái.

"A, tắm! Ta phải tắm! Phải tắm mới được."

"Cơm... nhà ăn còn cơm không nhỉ? Ta đã nhịn đói suốt 3 ngày rồi đấy! Sắp chết đến nơi rồi."

"A."

Chiêu Kiệt lúc này giống như một con hổ rời khỏi nhà sống một thời gian sau đó quay về với một vài vết chém trên người.

"À... ừm..."

Ngay khi ấy, Huyền Linh bước ra với vẻ mặt cương quyết.

"Được rồi! Trước hết cứ ăn uống tắm rửa trước cái đã! Chuyện xảy ra ở Vân Nam thì có gì quan trọng đâu kia chứ? Việc đi một quãng đường dài đã khiến bọn trẻ kiệt sức hết rồi."

"Dù vậy thì bọn con vẫn phải báo cáo..."

Bạch Thiên là người duy nhất vẫn giữ được tỉnh táo cho đến lúc này. Hắn muốn giữ lễ nghĩa với các bậc trưởng bối nhưng Huyền Linh đã nở nụ cười ôn hòa rồi cất lời.

"Báo cáo cái con khỉ ấy! Thành công thì sao mà thất bại thì sao chứ? Việc quan trọng lúc này chính là các con đã đi đến một nơi xa xôi và vất vả quay trở về."

"Không... bọn con đã thành công..."

"Được rồi! Được rồi! Tất cả mau vào trong đi!"

Huyền Linh đẩy lưng Bạch Thiên vào bên trong.

"A, không. Chuyện đó..."

"Được rồi mà! Cái tên tiểu tử này. Ăn cơm đã rồi nói chuyện tiếp. Không sao chứ? Chưởng môn nhân?"

"Hả? ừm... Phải. Việc ăn cơm rất quan trọng."

"Tất cả mau đi tắm rồi vào ăn cơm. Ta sẽ nói nhà ăn chuẩn bị cơm ngay."

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt sau khi nghe được câu nói đó mừng rỡ khôn xiết.

"Có cơm rồi!!"

"Hức! Từ Vân Nam đến đây chỉ được ăn mỗi lương khô..."

"Vẫn còn hơn là ăn cỏ đấy!"

"A... đúng là vậy." Cỏ khô ư?

Lại là chuyện gì nữa đây?

Huyền Tông trông dáng vẻ các môn đồ bước vào và trưng ra một vẻ mặt mơ hồ.

A...

"Bọn trẻ có gì đó hơi kỳ lạ thì phải?"

"Hơi thôi sao?"

"A."

***

Huyền Tông cau mày nhìn bộ dạng các môn đồ đã trở nên sạch sẽ.

Sau khi tắm rửa, các môn đồ của hắn đã trở về bộ dạng quen thuộc. Nhưng mà...

'Bầu không khí có gì đó lạ lắm...'

Là khí tức mà trước kia chưa từng có?

Hay là có gì đó đã trở nên khác lạ hơn thì phải?

Thật khó để diễn tả trạng thái lúc này, nhưng nếu phải dùng một từ để mô tả thì...

'Bọn trẻ đã trưởng thành rồi.' Đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Nhưng vấn đề là...

"Chết tiệt!!! Cái lưng của ta..."

Thanh Minh tựa lưng vào ghế rồi nằm ườn ra như một con cún con no bụng được nằm ngủ tại một nơi ấm áp.

'So với từ trưởng thành thì từ già đi có vẻ hợp hơn với thằng bé thì phải.' Cái tư thế của nó giống như sắp ngâm ra một bài thơ vậy đó.

Đương nhiên bình thường Thanh Minh cũng có một số khía cạnh giống như một ông già. Nhưng lúc này bộ dạng của hắn trông già nua đến mức thậm chí các trưởng lão còn phải gọi hắn bằng hai từ "Sư huynh".

"Được rồi. Các con vẫn khỏe cả chứ?"

"Vâng! Chưởng môn nhân!" Quả nhiên là Bạch Thiên.

Hắn là người nhanh nhất lấy lại được khí sắc ngồi tươm tất tiếp chuyện chưởng môn nhân.

"Nhờ có sự lo lắng của mọi người, bọn con đã thành công lấy được Tử Mộc Thảo tại Vân Nam rồi ạ. Ngoài ra cũng đã có một số chuyện khác xảy ra nữa..." Đột nhiên hắn đứng dậy rồi quỳ thụp xuống.

"Con sao thế?"

"Con có tội khi chưa có sự cho phép của chưởng môn nhân đã lạm quyền tự quyết định."

"Mau đứng dậy đi!"

"Không đâu ạ, chưởng môn nhân"

"Lý do ta giao quyền quyết định cho con là gì chứ? Ở bên ngoài con chính là đại diện chưởng môn nhân của Hoa Sơn. Lựa chọn của con chính là lựa chọn của ta. Vì vậy mà con không cần phải yêu cầu hình phạt làm gì cả."

"Chưởng môn nhân."

"Mau đứng dậy rồi ngồi xuống đi."

Sau lời nói dứt khoát đó, Bạch Thiên vô thức thẳng người lên.

Huyền Tông sau khi thúc giục Bạch Thiên bằng một khuôn mặt nghiêm khắc như sương giá từ khi nào đã trở nên ôn hòa hiền hậu.

"Được rồi. Bây giờ thì ta có thể nghe chuyện đã xảy ra được chưa nào?"

"Vâng. Nhưng trước đó con muốn hỏi người một chuyện. Có phải môn chủ Đường Môn đã đến đây không ạ?"

"Đúng vậy. Lúc đó ta cũng nghe đại khái mọi chuyện rồi. Nhưng ta muốn nghe chính các con thuật lại một lần nữa."

"Vâng. Vậy con sẽ kể lại cho người bắt đầu từ chuyện xảy ra tại Tứ Xuyên."

Bạch Thiên bắt đầu bình tĩnh thuật lại những chuyện xảy ra suốt hành trình trước mặt chưởng môn nhân và các trưởng lão. Giữa chừng Chiêu Kiệt và Nhuận Tông sẽ bổ sung vào những phần mà hắn ta bỏ lỡ.

Dĩ nhiên, Thanh Minh đã bắt đầu ngủ gật ở phía sau như mọi chuyện quá tẻ nhạt và hắn chẳng quan tâm một chút nào.

Câu chuyện càng về sau thì miệng của Huyền Tông càng mở to ra.

Và ngay cả khi Bạch Thiên kết thúc câu chuyện, chưởng môn nhân, các trưởng lão và cả Vân Tử bối vẫn không thể ngậm được mồm. Họ cứ thế nhìn chằm chằm vào các đệ tử vừa mới quay về.

"Vậy là các con đã kết đồng minh với Đường Môn?"

"Vâng!"

"Và, và... đánh cả Thái Thượng trưởng lão của Đường Môn sấp mặt?"

"Là tên tiểu tử Thanh Minh đã làm chuyện đó ạ."

Huyền Tông run rẩy chuyển ánh mắt về phía Thanh Minh đang ngủ gật.

"Còn, còn chuyện tóm bọn mã tặc rồi đến Vân Nam kết đồng minh với Dã Thú Cung nữa?"

"Định nghĩa đồng minh ở chỗ họ có hơi khác với chúng ta một chút. Nhưng đại loại là từ nay về sau đệ tử Hoa Sơn sẽ được tiếp đãi giống như người Vân Nam ngay tại Vân Nam."

"Nhưng, nhưng à... nơi đó chẳng phải là..."

Ơ. Chỗ đó... ơ... ơ...

"Các con thậm chí đã nhận được quyền giao thương độc quyền tại Vân Nam nữa sao?"

Có một người thích hợp trả lời câu hỏi này hơn Bạch Thiên. Bạch Thiên khẽ đánh mắt nhìn sang Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt tiếp lời.

"Tình hình Vân Nam hiện tại không được tốt cho lắm. Vì vậy mà con đã tự ý để thương hội gia môn là đại lý đại diện khi chưa có sự đồng ý của chưởng môn nhân. Thương hội gia môn sẽ cung cấp lương thực cho Vân Nam dưới cái danh Hoa Sơn ạ. Xin chưởng môn nhân hãy trách tội con."

"Tội?"

Tội ư?

Tội gì chứ cái tên tiểu tử này!!!

"Tất, tất cả những chuyện này..."

Huyền Tông lẩm bẩm như không thể tin nổi chuyện mà hắn mới vừa nghe được.

"Mới chỉ hơn một tháng hạ sơn thực hiện nhiệm vụ, các con đã làm được tất cả những chuyện này sao? Thật sao???" Tại sao có thể như vậy được chứ?

Tình huống lúc này khiến tất cả bọn họ cạn ngôn hơn là cảm thấy vui mừng.

"Ơ... chuyện..."

Hắn định phản ứng lại gì đó nhưng không nói nên lời. Huyền Linh - người đang ú ớ không nói nên lời vì sự kinh ngạc quá sức trong giờ phút này chỉ biết nắm chặt lấy vai của Huyền Tông.

"Chưởng môn nhân"

"Hả?"

Huyền Linh bắt đầu mở miệng bằng một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

"Chúng ta không có việc gì tại Bắc Hải hoặc Giang Tây sao?"

"Hả? Chuyện đó thì liên quan gì chứ?"

Sau đó hắn nhìn thoáng qua Thanh Minh rồi thì thầm to nhỏ.

"Hãy gửi tên tiểu tử đó đi một lần nữa. Chưởng môn nhân, không khéo chúng ta còn có thể bắt được cả phượng hoàng nữa đấy."

"Ha."

Ôi chao, lòng người sao mà lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top