Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 130: Hoa Sơn có con đường riêng của Hoa Sơn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí trên đại hội trường bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Những người ở đây đang mong chờ điều gì?

Họ đến đây để chứng kiến các hậu khởi chi tú những kẻ sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của giang hồ chiến đấu hết mình vì chiến thắng cuối cùng.

Không những vậy, mục đích của họ còn là để chứng kiến những cảm xúc non nớt thuần khiết trên đài tỷ võ của những anh hùng hào kiệt trẻ tuổi - những kẻ mai sau sẽ hô mưa gọi gió trên giang hồ.

Nhưng so với những gì họ mong đợi, khung cảnh lúc này lại hoàn toàn khác biệt.

'Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?'

Tất cả mọi người đều không giấu nổi sự bối rối trên khuôn mặt.

Thanh Minh Hoa Sơn không dùng kiếm cũng có thể áp đảo được Tuệ Nhiên Thiếu Lâm ư?

Còn Bách Bộ Thần Quyền - một trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ danh chấn giang hồ của Thiếu Lâm lại bị hóa giải dễ dàng chỉ bằng tay không á?

Chuyện này đương nhiên là hoang đường rồi.

Nhưng điều khiến những người có mặt tại đây hoang mang nhất chính là bầu không khí nặng nề đang bao trùm lên toàn bộ sân tỷ võ.

Bầu không khí nặng nề và u ám đó đã khiến tất cả mọi người rơi vào trầm tư khó tả.

Nhưng bên trên thượng đài, sự căng thẳng còn ở mức độ trầm trọng hơn nhiều.

"Hừm."

Hư Ðạo Chân Nhân cuối cùng không chịu được mà khẽ rên rỉ lên một tiếng.

So với những gì mà Hoa Sơn đã phải chịu đựng thì mức độ này vẫn chưa là gì cả.

Lời nói đó như một con dao sắc bén mà đâm vào tim gan của ông ta.

Và ngay lúc này, ông ta đang chăm chú quan sát đài tỷ võ bằng biểu cảm hoang mang cực độ. Cũng giống như Hư Ðạo Chân Nhân, một số người khác cũng đang nhìn chằm chằm vào sân tỷ võ bằng một khuôn mặt vô cùng khó coi.

Nhưng điều làm Hư Ðạo Chân Nhân ngạc nhiên nhất chính là quá nửa những chưởng môn nhân ở đây đều không hiểu đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào.

'Các người đã quên rồi sao?'

Chưa gì đã có nhiều người quên như thế này sao?

"Hừm."

Hư Ðạo Chân Nhân khẽ ho khan.

Chuyện đó mới chỉ xảy ra cách đây một trăm năm thôi mà.

Ðối với Hư Ðạo Chân Nhân, Hoa Sơn giống như một cái gai đâm vào tim hơn. Mặc dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng mỗi lần chạm vào vết đâmđó, máu lại rỉ ra khiến hắn đau nhói từng cơn.

Có điều.

'Không phải là kìm nén mà thực sự đã có những người quên đi chuyện đó rồi sao?'

Cũng phải, cũng có thể là như vậy lắm.

Bởi vì bọn họ đã không truyền lại những điều đó cho hậu nhân.

Việc nói ra những việc xấu hổ của bản thân đến thế hệ sau thật không dễ dàng gì. Thêm vào đó, Hoa Sơn lại còn trong tình trạng lụi bại. Có lẽ bọn họ đã nghĩ rằng, chỉ cần ngậm chặt miệng và quay lưng đi thì sự xấu hổ đó sẽ được chôn vùi cùng Hoa Sơn.

Nhưng Hoa Sơn lại có thể bò lên từ trong nỗi tuyệt vọng đó.

Và bọn họ đang hỏi tất cả những người ở đây.

Các người có thật sự đường đường chính chính không?

Có thật sự không?

Hư Ðạo Chân Nhân chầm chậm lắc đầu. Ánh mắt của hắn cố định trên người Thanh Minh đang tràn ngập nộ khí.

Sự phẫn nộ đó.

Sự uất ức đó.

Làm sao hắn có thể không hiểu được chứ?

Nếu như Hư Ðạo Chân Nhân cũng ở cùng lập trường giống Thanh Minh thì sao?

Giả sử như Võ Ðang vì thiên hạ mà hy sinh tất cả. Nhưng những kẻ được hưởng lợi từ việc đó lại ngoảnh mặt làm ngơ và xem thường Võ Ðang thì sao đây? Thậm chí tông môn của hắn còn đứng trước nguy cơ diệt môn thì sao đây?

Không cần phải suy nghĩ gì thêm. 

'Có lẽ ta sẽ hóa thành một ác quỷ.'

Ðể hủy diệt Cửu Phái Nhất Bang, cho dù phải bán linh hồn cho ác quỷ hắn cũng sẽ làm. Bây giờ thì hắn đã hiểu được vì sao Hoa Sơn lại quyết tâm đi trên con đường của bản thân đến vậy. Thật khó để không nguyền rủa những kẻ đã ngoảnh mặt làm ngơ, vong ân bội nghĩa. Và.

'Tất cả những uất ức đó bây giờ đang bùng phát thông qua đứa trẻ đó.'

"Vô Lượng Thiên Tôn... Vô Lượng Thiên Tôn."

Hư Ðạo Chân Nhân khẽ hô đạo hiệu. Ngay lúc đó một giọng nói lãnh đạm truyền đến tai hắn ta.

"Lời nói đó không phải chỉ nói với Thiếu Lâm thôi đâu." 

Hư Ðạo Chân Nhân khẽ quay đầu lại.

Môn chủ Ðường Môn đang nói khi vẫn đang nhìn chằm chằm vào đài tỷ võ bằng khuôn mặt lạnh lùng.

"Ðương nhiên, trên cương vị là người dẫn dắt một môn phái có những lúc các người sẽ phải ngoảnh mặt với chính đạo. Nhưng những kẻ đã gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy nhưng trái tim không có chút cảm giác tội lỗi nào thì không xứng được gọi là chính phái."

Lời nói sắc bén đó khiến bầu không khí trên thượng đài càng trở nên nặng nề hơn.

Những kẻ biết nội tình bên trong thì chỉ biết câm nín, còn những kẻ không biết chuyện gì đang xảy ra cũng không thể tùy tiện mở lời.

Tất cả đều phải cố đè nén cảm xúc xuống và chỉ nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

"Ðứng dậy!"

Tuệ Nhiên giật mình theo bản năng lập tức vực cơ thể dậy.

Mồ hôi lạnh toát chảy ròng ròng trên trán của hắn ta. 

'Bách Bộ Thần Quyền không có tác dụng với hắn.' 

Ðây là việc mà hắn chưa từng nghĩ đến.

Thần Quyền.

Ðúng như tên gọi của đó, chiêu thức này là quyền pháp của thần.

Nhất quyền định sơn.

Mặc dù đã đạt đến cảnh giới đó nhưng Bách Bộ Thần Quyền lại bị phá giải bởi một cang thủ không rõ lai lịch ngay lúc này.

Ðôi mắt hắn dần chìm vào hư không và không ngừng run lên bần bật.

"Giữ đúng tư thế." 

"..."

Giọng nói chứa đựng hàn khí dường như đang thông qua lỗ tai hắn mà đóng băng lồng ngực của hắn lại.

Ðây là lần đầu tiên Tuệ Nhiên bị cảm xúc dẫn dắt chỉ bằng giọng nói như thế này.

'Chuyện này.'

Kinh hãi.

Ðó là cảm xúc mà hắn chưa từng có từ khi hắn sinh ra và lớn lên tại Thiếu Lâm Tự. Sự kinh hãi đó xâm lấn và khiến cơ thể hắn trở nên cứng đờ như một tảng đá.

"Vai cứng quá."

"..."

"Này!"

Thanh Minh nhe răng ra.

"Không nghe thấy à? Ta đã bảo là vai cứng quá rồi mà?"

"A..."

Phải đến lúc đó Tuệ Nhiên mới giật mình, hắn xốc lại tinh thần và kiểm tra lại trạng thái của bản thân.

'Ơ, chuyện này...'

Hắn đang dồn quá nhiều sức lực vào cơ thể. Ðến mức độ các cơ bắp trên người hắn co rúm lại và cứng như một đống đá ven đường.

Tóc tóc.

Những giọt mồ hôi chảy qua cằm hắn và rơi xuống đài tỷ võ.

"Ta không muốn nghe mấy lời biện minh như kiểu căng thẳng quá nên không phát huy được toàn bộ thực lực đâu."

Tuệ Nhiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt ngơ ngác.

"Tiếp tục đi. Hãy phô diễn hết tất cả những gì nhà ngươi có thể. Phải như vậy thì những phẫn nộ trong lòng ta mới có thể nguôi ngoai phần nào."

Ðầu óc Tuệ Nhiên rối tung lên.

'Từ nãy đến giờ hắn cứ nói cái gì vậy?'

Ta không hiểu gì cả.

Tại sao hắn lại phẫn nộ đến vậy chứ?

Và làm thế nào mà một con người có thể tỏa ra sát khí đáng sợ như vậy?

Không, so với chuyện đó thì. 

Uỳnh!

Ngay lúc đó, Thanh Minh đưa chân thi triển chấn cước. Tuệ Nhiên vẫn chưa thể sắp xếp lại được những suy nghĩ trong đầu mà cứ theo phản xạ xông về phía Thanh Minh.

"Yaaaaaa!"

Khuôn mặt của Tuệ Nhiên lúc này không còn cứng đờ nữa mà đã trở nên méo mó.

Hắn đã cược cả lòng tự trọng của Thiếu Lâm mà đứng ở đây. Tất cả những người tại Thiếu Lâm Tự đều không chút hoài nghi về việc hắn sẽ đánh bại người này và giành thắng lợi trong đại hội tỷ võ.

Trên vai hắn là niềm kỳ vọng của Thiếu Lâm.

Nơi dẫn dắt thiên hạ phải là Thiếu Lâm. Người gánh vác thiên hạ trên lưng không thể giống với những kẻ khác được.

Vì vậy mà hắn không thể thua.

Không được phép thua!

Ầm!

Quyền kình chấn thẳng lên không trung tạo nên bạo âm chấn động kinh hoàng.

Thiểm Ðiện Nhất Quyền

Một quyền kình mạnh mẽ như có thể phá hủy tất cả mọi thứ nó chạm phải đang hướng vào mặt Thanh Minh.

Vậy nhưng Thanh Minh vẫn chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào Tuệ Nhiên mặc cho quyền kình đó đang suýt soát chạm vào mặt của hắn.

Bịch.

Quyền kình đang lao tới bị chặn lại bởi cang thủ của Thanh Minh.

Chỉ là một cú đẩy nhẹ tưởng chừng như chẳng chứa một chút sức mạnh nào nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho quyền kình của Tuệ Nhiên đi lệch phương hướng và bay lên không trung.

Nhưng lần này thì Tuệ Nhiên không còn hoang mang nữa.

Bởi vì hắn đã sớm nhận ra võ công của đối thủ đã đạt đến cảnh giới mà hắn không thể xem thường.

Quyền kình bị hất lên không trung ngay lập tức được thu về. Sau đó hắn tiếp tục tung ra một đòn khác về phía hông của Thanh Minh.

Phục Hổ Thối - một trong những chiêu thức trong La Hán Thập Bát Thủ.

Hấp!

Nhưng rồi khi chân của Tuệ Nhiên chưa kịp đưa ra thì nắm đấm của Thanh Minh đã nhắm thẳng vào mặt của hắn một cách chính xác. Ðôi chân của hắn không thể duỗi ra, cũng chẳng thể gập lại. Cuối cùng là bị văng lên không trung một cách yếu ớt.

Tiếp theo là Tam Liên Thối.

Ðôi chân của Thanh Minh liên tiếp đá vào vai, hông và bắp đùi của Tuệ Nhiên khi hắn vẫn chưa thể ổn định lại tư thế.

Mặc dù đang trong tình trạng nguy cấp, Tuệ Nhiên vẫn có thể chặn được cú đá vào hông và bắp đùi. Nhưng nhất kích vào vai kia hắn ta không thể làm gì được.

Rắc!

Nỗi đau như bị đánh bởi một cây gậy sắt lớn lan ra từ vai và làm tê liệt toàn thân Tuệ Nhiên.

"Hự!"

Tuệ Nhiên cắn chặt môi và bắt đầu phản công.

Nhưng bàn chân của Thanh Minh một lần nữa lao đến hướng vào mặt của hắn với tốc độ kinh khủng.

"Yaaaaa!!"

Ðôi chân của Thanh Minh sượt qua phía trên đầu của Tuệ Nhiên - người đã cúi đầu xuống một cách gấp rút.

Cảm giác thật sởn gai ốc!

Nhưng Tuệ Nhiên vẫn là Tuệ Nhiên. Hắn không lý nào dễ dàng bị hạ gục như vậy.

Tuệ Nhiên nhanh chóng chống tay xuống sàn tạo Lập Thân Ngọa Phật - cũng là một chiêu thức của La Hán Thập Bát Thủ, hắn xoay người và hướng nắm đấm về phía cằm của Thanh Minh.

"Yaaaaaaa!"

Nắm đấm của Tuệ Nhiên sướt qua cằm Thanh Minh một cách suýt soát.

'Hắn sẽ tránh!'

Tuệ Nhiên cắn chặt môi.

Hắn sẽ tránh. Hắn nhất định sẽ tránh. Nhưng cái tư thế nghiêng người về phía sau như thế này chẳng phải sẽ không thể né được liên chưởng tiếp theo hay sao?

Hắn dùng toàn bộ cơ thể lao mình về phía ngực của Thanh Minh.

Bộp!

Thanh Minh đan chéo hai tay chặn vai của Tuệ Nhiên lại. Mặc dù đã đỡ được nhưng dường như không thể hóa giải hết tất cả kình lực bên trong nên hắn đã bị đẩy về phía sau một chút.

Rầmmmmmm!

Ðôi chân thi triển chấn cước của Tuệ Nhiên làm nứt toác nền sàn đấu và hắn bắt đầu tỏa ra Phật quang uy nghiêm.

Ngay sau đó cơ thể hắn bật tung sàn đấu lao về phía Thanh Minh với tốc độ khủng khiếp.

"Vô Thượng Cước!"

Hư Ðạo Chân Nhân hét lên, hai mắt không ngừng chớp chớp.

Không phải một quyền pháp nào khác, mà là Vô Thượng Cước một tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ đang được thi triển trước mắt ông ta.

Nhìn từ bên ngoài, những tuyệt kỹ của Thiếu Lâm là những chiêu thức theo đuổi Phật pháp rất bình thường và đơn thuần nhưng lại thực ra lại mang võ đạo vô cùng sâu sắc.

Tựa như một con diều hâu đang lao về phía con mồi của mình, đôi chân chứa đầy Phật quang của Tuệ Nhiên đạp mạnh vào đầu của Thanh Minh.

"Yaaaa!!"

Nguyên khí mạnh mẽ tỏa ra cùng với âm thanh khủng khiếp tựa như thác đổ cuốn lấy nửa thân trên của Thanh Minh.

Chưa dừng lại ở đó. Tuệ Nhiên lợi dụng lực phản chấn để bay mình lên không trung.

Vùuuuuuuu.

Tuệ Nhiên tiếp đất trong tư thế bán chưởng và cơ thể nhuộm một màu hoàng kim.

"A di đà Phật."

Toàn bộ Thiếu Lâm Tự dường như đã chìm vào một ảo ảnh sau khi Phật hiệu của Tuệ Nhiên được hét lên.

"Kia!"

"Thiên địa ơi...!"

Hư Ðạo Chân Nhân nhìn Tuệ Nhiên bằng đôi mắt xung huyết.

Miệng của hắn ta không ngừng run rẩy phát ra những tiếng rên rỉ.

"Như Lai Thần Chưởng - Phật Quang Sơ Hiện?"

100 năm trở lại đây, Thiếu Lâm chưa một ai có thể thi triển chiêu thức này. Ðây chính là chưởng pháp tối thượng nhất trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ.

Vậy mà tiểu hòa thượng kia đã học được thần chưởng tối thượng đó rồi ư?

Ngay sau đó, bàn tay phải màu hoàng kim của Tuệ Nhiên được khuếch đại to hơn cả một con người. Tựa như Như Lai giáng thế dạy dỗ chúng sinh bằng chính bàn tay này. Hình ảnh của bàn tay khổng lồ đó bao phủ lên toàn bộ cơ thể Thanh Minh đang bay ra.

Rầmmmmm!

Sàn tỷ võ nổ tung.

Thanh thạch vững chắc bị vỡ ra thành nhiều mảnh và rải rác bốn phương tám hướng.

Quan khách đang theo dõi trận tỷ khí bị tấn công bởi những mảnh đá bay xuống từ trên trời.

"Á!"

"Mau tránh ra."

Các cao thủ đang theo dõi trận tỷ thí giữa đám đông bay người lên không trung để loại bỏ những mảnh gạch đá văng ra. Mặc dù họ không thể loại bỏ được tất cả nhưng thật may là không có ai bị thương nặng.

Bất chấp tình hình rất hỗn loạn nhưng mọi người không ai dám ồn ào cả.

Thay vì náo loạn, nhân sĩ giang hồ còn đang nín thở không rời mắt khỏi sàn tỷ võ.

Cũng không thể khác được.

Khi nhìn thấy hư ảnh xuất hiện trên đài tỷ võ, làm gì có ai dám chú ý chuyện khác được chứ.

"Thiên địa ơi."

Trên sàn tỷ võ có sức chứa hàng trăm người được gia cố bằng những viên thanh thạch vững chắc lúc này được in lên một bàn tay khổng lồ tựa như thiên tiên giáng trần.

'Ðó là võ công của Thiếu Lâm ư?' 

'Ðó là sức mạnh của Thiếu Lâm sao?'

Trước sức mạnh Như Lai Thần Chưởng được Tuệ Nhiên tái hiện, tất cả quan khách theo dõi trận đấu lúc này đều câm nín không nói nên lời.

Bây giờ bọn họ đã hiểu được vì sao hàng trăm năm nay Thiếu Lâm vẫn giữ được vị trí Thái Tinh Bắc Ðẩu của giang hồ.

Ngay cả các môn đồ Hóa Sơn cũng đại kinh thất sắc. Tất cả đều nhìn chằm chằm lên đài tỷ võ và Tuệ Nhiên.

Khi đó, một người nào đã thì thầm một tiếng to nhỏ. 

"Thanh Minh thì sao?"

Tất cả môn đồ Hoa Sơn giật mình quay lại tìm kiếm Thanh Minh.

Nhuận Tông nhìn lên đài tỷ võ bằng đôi mắt run rẩy rồi hét lớn.

"Thanh, Thanh Minh à!" 

"Yên lặng!"

Một lời nói lạnh lùng vang lên chặn ngang lời nói của Nhuận Tông. Ðó chính là Bạch Thiên.

"Sư thúc!"

"Im lặng đi!"

Bạch Thiên nghiến răng. "Nhìn mặt của Tuệ Nhiên kìa."

Phía sau bàn tay khổng lồ in trên sàn tỷ võ và tầng tầng lớp lớp bụi bay mù mịt, hình ảnh Tuệ Nhiên dần rõ ràng hơn.

Và bọn họ đã nhận ra. 

'Hắn đang sợ hãi ư?' 

Mặt mày xanh lét.

Một kẻ khi thi triển được một chưởng quyền lợi hại thì lẽ ra khuôn mặt của hắn phải có dáng vẻ đắc thắng. Và tất cả mọi người sẽ chẳng có ai chỉ trích sự ngạo mạn đó cả.

Vậy nhưng, khuôn mặt của Tuệ Nhiên lúc này lại xanh xao như một tàu lá chuối tưởng chừng như hắn đang bị một thứ gì đó đuổi theo.

Ðiều đó có nghĩa là. 

Phốc.

Những tấm thanh thạch tàn dư của chấn động ban nãy bắt đầu lắc lư, cơ thể Thanh Minh vụt lên từ đống đổ nát.

"Phụt."

Thanh Minh nhổ nước bọt lẫn máu xuống nền đất và vuốt vuốt mái tóc đang rối tung rối mù về phía sau. Một ánh mắt phát màu lục quang dần lộ ra.

Giật nảy.

Khi nhìn thấy ánh mắt đó, Tuệ Nhiên co rúm người lại và lùi về phía sau một bước.

"Hự..."

Toàn thân hắn lúc này đã thấm ướt mồ hôi. Khuôn mặt hắn lúc này không thể che giấu nổi sự hoảng loạn. Hắn cũng chẳng còn chút sức lực nào để phản công nữa.

Như Lai Thần Chưởng.

Hắn vẫn luôn tin rằng nếu như hắn có thể thi triển chiêu thức này một cách hoàn hảo thì không một ai có thể chịu được uy lực của nó.

Nhưng mà...

Cái con người kia làm thế nào mà vẫn đứng thẳng được?

Rắccccc.

Thanh Minh từ từ bước ra từ trong đống đổ nát. Những viên gạch mà hắn dẫm lên vỡ nát tạo ra âm thanh đáng sợ tựa như gãy xương.

"Ðánh hay lắm."

Thanh Minh nhe răng cười.

Máu chảy trên đầu hắn rồi lan xuống mặt. Một khuôn mặt đẫm máu và một hàm răng trắng phau. Thật khó để diễn ta bộ dạng này bằng lời nói.

"Vì vậy mà."

Thanh Minh đưa tay phải sang một bên.

Những viên gạch đổ nát bên dưới bắt đầu dao động dữ dội. Mai Hoa Kiếm của hắn bị chôn vùi bên dưới vụt lên và bay vào lòng bàn tay của hắn.

"Kết thúc thôi nào."

Xoẹt.

Thanh Minh nhẹ nhàng, cực kỳ nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra.

Bộp!

Hắn ném vỏ kiếm xuống dưới đất, buông thõng Mai Hoa Kiếm xuống phía dưới rồi lặng lẽ nhìn lên bầu trời.

'Chưởng môn sư huynh.'

Huynh đã kêu đệ không được đánh trẻ con.

Nhưng đệ nghĩ rằn những việc đệ đang làm lúc này cũng chẳng người lớn chút nào cả.

Nhưng mà.

Nhưng mà...

Thanh Minh khẽ nhắm mắt lại.

Sự im lặng trong giây lát.

Ngay giây phút Thanh Minh mở mắt ra.

Thanh kiếm hắn cầm trên tay bắt đầu tạo nên những đường cong mềm mại tựa như ảo ảnh.

Tất cả các ánh mắt đều bị hút vào đường cong tuyệt đẹp đó.

'Không thể nào như thế được.'

Pháp Chỉnh cảm giác như hồn phách của hắn không còn ở đây nữa.

Hoàn hảo.

Tuệ Nhiên thi triển Như Lai Thần Chưởng không một chút sai sót nào. Tất nhiên hỏa hầu kia vẫn không thể gọi là cao thâm được.

Tuy nhiên, một bông hoa nhỏ nở rộ thì cũng là hoa, mặc dù bây giờ chỉ là sơ kì của Như Lai Thần Chưởng nhưng uy lực của nó cũng không thể xem thường được.

Thế nhưng, hắn lại có thể đỡ được? 

'Chuyện gì đang xảy ra thế này?'

Ðối với Tuệ Nhiên mà nói, hắn đã thể hiện hết tất cả những tinh hoa mà Thiếu Lâm vất vả hồi phục lại từ sau trận chiến với Ma Giáo năm đó.

Tất cả bao nhiêu công sức, nỗ lực đều dồn lên trên đứa trẻ này.

Ðể có thể khôi phục lại niềm kiêu hãnh từng bị chà đạp trong cuộc chiến với Ma Giáo, để có thể trở lại vị trí Bắc Ðẩu Thái Tinh của giới võ lâm một cách vững vàng, Thiếu Lâm đã đánh cược tất cả vào Tuệ Nhiên.

Nhưng giờ đây, đứa trẻ đó đang bị môn đồ Hoa Sơn dồn ép đến mức tuyệt vọng.

'Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?' 

Thiếu Lâm là Thiên Hạ Đệ Nhất Môn Phái.

Sở dĩ Thiếu Lâm có thể giữ vững ngôi vị đệ nhất môn phái hàng trăm năm nay là vì võ công Thiếu Lâm vượt trội đến mức không thể so sánh với bất kì môn phái nào khác trong giang hồ.

Thế nhưng giờ đây, Tuệ Nhiên, kẻ lĩnh hội toàn vẹn võ công Thiếu Lâm lại bị một môn đồ của môn phái khác dồn ép hay sao?

'Không thể được! Chuyện này tuyệt đối không bao giờ xảy ra!'

Hơn nữa, đối phương chẳng phải là Thanh Minh, chỉ là đệ tử đời thứ ba của một Hoa Sơn từng lụi bại hay sao?

Vậy nên, chuyện này chắn chắn không thể được!

Vị trí này là nơi tuyên bố với toàn thiên hạ rằng Thiếu Lâm vẫn là Bắc Ðẩu Thái Tinh của võ lâm.

"Tuệ Nhiênnnn!!"

Pháp Chỉnh bật dậy khỏi chỗ ngồi, hét lớn. Nhưng giây phút đó, hắn nhìn thấy.

Kiếm của Thanh Minh vung lên trong không trung những đường cong vô cùng đẹp đẽ mà hắn chưa bao giờ thấy trước đây.

Pháp Chỉnh gần như đã hy sinh bản thân để gánh vác lấy trọng trách của một Phương trượng Thiếu Lâm Tự. Nhưng đến cùng mà nói, hắn vẫn là một kẻ dành cả cuộc đời cho võ công.

Dù cho hắn có quên hết tất cả võ công đi chăng nữa, hắn cũng không cách nào ngăn bản thân phấn khích trước những đường kiếm đẹp đẽ đó.

'Ðó là...'

Ðôi mắt hắn khi nhìn thấy thanh kiếm của Thanh Minh bắt đầu trở nên mơ hồ.

Bàn tay cầm kiếm vô cùng tự nhiên.

Thanh kiếm được sử dụng trong suốt cả cuộc đời.

Nếu ngươi cầm kiếm quá nhiều, đến một lúc nào đó, bản thân ngươi sẽ quên mất rằng trong tay mình đang cầm một thanh kiếm. Thanh kiếm lúc này giống như trở thành một bộ phận trên cơ thể ngươi, giống như là tay chân vậy. Lúc này thanh kiếm sẽ trở nên vô cùng tự nhiên, hòa hợp như vốn dĩ nó đã như thế. Cảm giác xa lạ khi làm quen với một thứ mới sẽ biến mất theo thời gian.

Ánh mắt của Thanh Minh dần trở nên trầm lắng.

Thiếu Lâm đã thể hiện tất cả những gì bản thân có.

Những gì mà Thiếu Lâm đã làm, đã gầy dựng trong suốt hơn một trăm năm qua, tất cả đều đã được chứng minh thông qua Tuệ Nhiên của ngày hôm nay.

Nhưng cũng vô ích mà thôi.

'Chỉ được từng này?'

Các ngươi bỏ mặc kiếm của Hoa Sơn.

Chỉ để làm những thứ này thôi sao?

Vậy thì phải cho bọn họ thấy.

Bọn họ đã để vuột mất những gì.

Bọn họ đã vứt bỏ những gì.

Kiếm của Thanh Minh vẽ một đường cong mềm mại từ dưới lên.

Mở đầu là vòng tròn.

Hoàn hảo đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.

Thanh kiếm của Thanh Minh vẽ một hình bán nguyệt rồi dừng lại, chỉ thẳng lên bầu trời.

Rồi chậm chậm hạ xuống.

Ðường cong vô cực kết hợp lại thành một hình tròn được chia hai nửa âm dương, tạo thành biểu tượng thái cực.

Không lâu sau, mũi kiếm của hắn hướng về trung tâm rồi dừng lại.

Dương ứng Thiên, Âm ứng Ðịa.

Kẻ duy nhất ở giữa trời và đất chỉ có thể là con người.

Dù bầu trời có đẹp đến đâu, mặt đất có vững chắc như thế nào, nếu không có người ở giữa thì cũng vô dụng.

Con người được thêm vào giữa trời và đất, Thiên Ðịa Nhân kết thành tam tài.

Thiên, địa, và nhân.

Kiếm pháp chẳng qua cũng chỉ là một cách để lấy mạng con người.

Tuy nhiên, nếu có thể đưa Ðạo vào bên trong thì kiếm pháp không chỉ dừng lại ở kiếm pháp nữa.

Nó đây.

Cái mà Hoa Sơn đã theo đuổi trong suốt một thời gian dài. Bắt đầu từ một người nào đó dần truyền thừa qua từng đời. Kiếm đạo của Hoa Sơn đã phát triển qua từng ngày từng ngày bồi đắp, để rồi sau một trăm năm lần nữa tái hiện dưới bàn tay của Thanh Minh.

Bắt đầu từ Lục Hợp. Thiên Ðịa Tứ Phương.

Chứa Thiên Ðịa Tứ Phương trong kiếm giống như là đang chứa đựng vạn vật trên thế gian.

Nếu có thể chứa đựng cả thế gian trong kiếm, vậy thì bản thân thanh kiếm không phải là một tinh cầu sao?

Vậy thì người cầm kiếm trở thành tiểu vũ trụ rồi. Ðó là con người, đó là kiếm.

Kiếm của Thanh Minh từ từ hướng lên trên rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.

Ðộng tác nhẹ như không.

Chỉ là hạ kiếm từ không trung xuống.

Thế nhưng Tuệ Nhiên cảm giác như bản thân hắn đang bị hút về phía lưỡi kiếm.

Và rồi.

Xoẹt.

Ðôi mắt ngơ ngác của hắn nhìn xuống.

Viền ống tay áo vừa bị chém đứt của hắn bay phấp phới như cánh bướm và rơi xuống sàn đấu.

'Từ lúc nào?'

Không hề cảm nhận được kiếm khí.

Thậm chí hắn còn không cảm nhận được mình vừa bị chém.

Tuy nhiên, giây phút thanh kiếm đó vung lên thì hắn đã bị chém rồi.

Khuôn mặt hắn trở nên mờ mịt. 

'Tâm kiếm?'

Không, không phải.

Chỉ là hoàn mỹ mà thôi.

Thanh kiếm được rèn dũa đến cực hạn và đạt được sự hoàn hảo đến mức không cho phép lãng phí dù chỉ là một chút.

Không cần phải chia trời rạch biển.

Chỉ cần chém đứt là được. Ðạt đúng kết quả mong muốn, tốn ít khí lực nhất có thể.

Ðó là cực chí của kiếm ý.

Trái tim Tuệ Nhiên dần đập chậm lại.

Rốt cuộc là bao lâu... Phải nỗ lực rèn dũa kiếm đạo bao lâu để đạt được cảnh giới đó?

Cơ thể hắn trở nên run rẩy.

Lúc này, Tuệ Nhiên theo bản năng đã nhận ra được. 

Võ đạo là gì?

Dùng sức mạnh cường đại hơn để chèn ép đối thủ gọi là võ đạo sao? Truy cầu sức mạnh công phá mạnh mẽ hơn, truy cầu tốc độ phát triển nhanh hơn, đó có phải là võ đạo hay không?

Không phải.

Võ đạo là dùng võ thuật, đưa nhục thể đến một cảnh giới lý tưởng. Những gì được vẽ ra bằng tâm sẽ thông qua bổn thể và biểu hiện ra ngoài.

Nói cách khác, đó là cảnh giới mà Tuệ Nhiên ao ước một ngày nào đó có thể chạm đến. Ðó là trạng thái bứt phá bản thân khỏi sức mạnh của nội công, thoát ra khỏi những hình thái chiêu thức và cuối cùng là đạt được "Võ" của chính mình.

Giờ đây, cảnh giới đó đang hiện hữu trước mặt hắn.

Võ đạo mà hắn đã từng nghi ngờ và bắt buộc phải nghi ngờ rằng, liệu bản thân ra sức tu luyện hàng chục năm có thể chạm đến được hay không, giờ đây đang hiện ra trước mặt hắn.

Khoảnh khắc bản thân nhận ra được cách biệt vô cùng xa vời, nơi nào đó tận sâu bên trong Tuệ Nhiên bắt đầu sụp đổ.

"Ta."

Tuệ Nhiên cắn chặt môi, phát ra thanh âm như thể gào thét rồi như điên dại xông lên.

"Ta là Thiếu Lâm Tuệ Nhiên!"

Nếu cứ tiếp tục thì có thể đến tay hắn cũng sẽ không thể sử dụng được.

Tâm trí không đủ tỉnh táo khiến hắn phải lựa chọn chiêu thức mà hắn cảm thấy tự tin nhất.

Uỳnh!

Chấn cước của hắn phá hủy võ đài.

Ầm!

Bách Bộ Thần Quyền đã từng xuất hiện một lần, giờ đây lại tái hiện.

Một Quyền khí vô cùng cường đại bay về phía Thanh Minh.

Thanh Minh nhìn quyền khí với kim quang vây quanh đang hướng về phía mình bằng nửa con mắt.

Thanh kiếm của hắn hơi nâng lên rồi lại chậm rãi hạ xuống.

Xoẹtt.

Quyền khí bị trảm làm đôi.

Một cách không thể nào tự nhiên hơn.

Kiếm tồn tại là để chém.

Nếu như đã đạt tới cảnh giới này rồi thì không có bất kì thứ gì trên đời này là không thể chém đứt được.

Ðó là thanh kiếm của một Ðạo gia đã đạt tới cảnh giới Kiếm tôn.

Chém đứt mọi thứ. Trảm hư không, trảm thiên trảm địa, trảm cả nhuệ khí, thậm chí còn có thể trảm đứt thất tình lục dục và những đạo lý trói buộc con người từ trước đến nay.

Giống như dòng nước chảy xiết trong cơn mưa lớn, kim quang tấn công Thanh Minh bị thanh kiếm của hắn chém thành nhiều mảnh, mất phương hướng bay tán loạn khắp nơi.

Rầm!

Quyền khí bay qua khỏi võ đài và các quan khách phía dưới, nhất kích đánh sập một tòa điện các lớn.

Nội công thâm hậu đến mức đáng kinh ngạc.

Tuy nhiên, dù có mạnh đến đâu nhưng không thể chạm đến đối thủ thì cũng vô nghĩa. Không một quyền khí nào hắn đánh ra từ nãy đến giờ có thể chạm đến được người của Thanh Minh.

"AA!"

Tuy nhiên, những quyền cước của Tuệ Nhiên như thể không hề biết mệt, vẫn liên tục tỏa ra hoàng kim phật quang.

A La Hán Thần Quyền.

Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ tượng trưng cho Quyền mà các vị A La Hán từng thi triển để tiêu diệt ma quỷ.

Tuyệt kỹ tối thượng có thể khuất phục đối phương chỉ bằng sức mạnh của quyền cước vô cùng mạnh mẽ này, đang được Tuệ Nhiên thể hiện một cách chân thực nhất.

Ầm ầm!

Sức ép đang bao trùm khắp võ đài có thể uốn cong được kim loại, nghiền nát sàn đấu thanh thạch vô cùng cứng rắn.

Ống tay áo dưới sức ép đó cũng dần bị bào mòn. Từng sợi tóc xõa xuống, bay phấp phới.

Nhưng dưới sức ép như thế. Thanh Minh vẫn giữ được vẻ bình thản.

Ðôi mắt hẹp dài của hắn vẫn luôn trầm tĩnh, mũi kiếm vẫn không chút gợn sóng bất chấp sức ép của quyền cước đang bủa vây xung quanh.

Dường như không có thứ gì trên đời này có thể tác động đến tư thế hiện tại của Thanh Minh.

'Ở Thiếu Lâm có hay không?'

Ở Thiếu Lâm có những lời dạy của Ðức Phật rằng phải phổ độ chúng sinh hay không?

Nếu như không có, vậy có vị Ðạt Ma nào ở Thiếu Lâm đã từng không màng gian khổ, hy sinh bản thân chỉ để phổ độ chúng sinh Trung Nguyên chưa?

Vậy các ngươi có những lời răn dạy của Nhị Tổ Huệ Khả, vị Thiền sư đã cố gắng chứng minh Giác Tâm của mình bằng cách tự chặt đứt cánh tay hay không?

Thật là hão huyền.

Từ lúc mưu cầu tư lợi, không tuân theo Phật Pháp thì Thiếu Lâm Tự không còn xứng đáng với cái danh tự ấy nữa. Những kẻ ở đó chỉ là những kẻ mù quáng vì cái tôi của mình mà thôi.

Tất cả mọi người trên thế gian này, đến một ngày nào đó rồi sẽ được tận hưởng vinh hoa. Tuy nhiên, nếu vinh hoa cứ tiếp tục mãi thì tới một lúc nào đó, thanh thế cũng sẽ suy tàn và phai nhạt.

Cái gọi là hoa vô thập nhật hồng, chính là vật cùng tắc biến, vật cực tất phản(*).

(*Vật cùng tắc biến, vật cực tất phản ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại. Càng là ở lúc vô vọng, thì càng là có thể hy vọng đang ở ngay trước mắt.)

Thế nhưng, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn. Ngay cả khi bông hoa lộng lẫy kia có úa tàn, nhưng đến một lúc nào đó nó lại sẽ nở rộ một cách đẹp đẽ. Ðó chẳng phải là quy luật hoa nở rồi tàn, hoa tàn rồi lại nở hay sao?

Vậy nên, hoa đã nở rồi.

Cổ thụ cheo leo trên vách đá, không một ai chăm sóc nhưng rồi cũng sẽ nở hoa sau khi trải qua mùa đông dài đằng đẵng.

"Nở hoa đi thôi."

Cuối cùng, mũi kiếm của Thanh Minh họa nên một đóa hoa.

Họa chính bản thân hắn. 

Họa một Hoa Sơn.

Dù trong màn tuyết đông lạnh giá hay trong nắng xuân ấm áp, hay là trong chưởng khí của một Phật tử đánh mất chính mình.

Một bông hoa cuối cùng đã nở rộ.

Trên thế gian này, có nơi nào mà hoa lại không nở đâu chứ?

'Ðó không phải là sự hy sinh vô nghĩa.' 

Chưởng môn sư huynh.

Ở nơi thế gian mà huynh đã dốc lòng bảo vệ, Hoa Sơn sẽ lại lần nữa nở hoa.

Ngay cả khi không ai trên thế gian này biết đến.

Giống như rễ cây vươn mình trong lòng đất thì không ai có thể thấy được, nhưng đến cuối cùng, nó sẽ nảy mầm, đơm hoa, kết trái.

Nó sẽ không vô nghĩa.

Vậy nên, huynh phải dõi theo đấy.

Một bông hoa nhỏ được vẽ lên trong không trung.

Nụ hoa nhỏ bé bắt mắt nhưng lại vô cùng cô độc và trơ trọi.

'Không phải ta.'

Tuy nhiên, từ mũi kiếm của hắn, những bông hoa mới lần lượt nở rộ.

Chỉ có một mình hoa mai đã nở là trơ trọi ở đó.

Thế nhưng, nếu bên cạnh có vô số loài hoa đang đua nở thì hoa mai lại điểm tô màu đỏ cho ngọn núi và điểm thêm sắc đỏ cho cả nhân gian.

Ánh mắt Thanh Minh lặng lẽ nhìn về một hướng.

Bọn họ đang dõi theo.

Những sư thúc, sư huynh của hắn.

Và cả những lão sư đáng thương của hắn, vị chưởng môn nhân mới của hắn.

Hắn siết chặt nắm tay, cắn chặt môi và nhìn bọn họ. Giống như đang hậu thuẫn sau lưng hắn.

'Nở hoa nào.'

Từng cái từng cái đều là hoa mai của Hoa Sơn. Bây giờ chẳng qua chỉ là những nụ hoa nhỏ bé nhưng rồi một ngày nào đó, những nụ hoa này sẽ điểm tô sắc thắm cho Hoa Sơn và nhuộm đỏ thiên hạ.

Một nụ cười nở trên môi Thanh Minh.

Chưởng môn sư huynh có thấy vui không?

Vui vì hoa mai của hắn?

'Sẽ không.'

Không bao giờ có chuyện đó.

Bởi vì hoa mai của Thanh Minh chẳng khác gì một vong linh cả.

Nó là thứ đã mất và đáng ra phải biến mất đi rồi, chẳng qua chỉ đang tồn tại vất vưởng như một vong linh mà thôi.

Vậy nên huynh ấy không thể vui mừng vì nó được. 

Nhưng mà.

Chiêu Kiệt chắc hẳn lại đang siết tay thành nắm đấm khi thấy những hoa mai nở rộ này.

Lưu Lê Tuyết hẳn là sẽ vỗ tay tán thưởng.

Bạch Thiên không biết chừng sẽ rơi nước mắt cho mà xem.

Những bông hoa mai mới sẽ nở rộ đẹp đẽ trên mảnh đất Hoa Sơn khô cằn này. Những nụ hoa mới sẽ dùng chất dinh dưỡng từ những cánh hoa đã tàn, để rồi nở rộ.

Vậy nên, sao có thể nói những cánh hoa kia rơi xuống là vô ích được chứ?

'Sư huynh.'

Hoa mai đua nhau nở rộ trên mũi kiếm của Thanh Minh.

Từ hoa nhỏ, hoa lớn, vừa hé nở cho đến nở rộ. Không một cái nào giống cái nào.

Như tập hợp những con người khác nhau tạo thành môn phái, những bông hoa mai không hề giống nhau này cũng tụ lại tạo thành một rừng mai.

Chẳng mấy chốc, những cánh hoa rực rỡ bắt đầu rung rinh như hư như ảo trong làn gió nhẹ thổi qua.

Tuệ Nhiên mở mắt ra.

Cả thế gian như đang tràn ngập trong sắc đỏ của cánh hoa.

Dù hắn có cố gắng mở to mắt và tập trung hết mức cũng không thể thoát khỏi ảo ảnh của rừng mai ấy.

"Không đúng!"

Tuệ Nhiên bỗng nhiên thét lớn lên, bắt đầu niệm kinh Phật và kết thủ ấn. Cùng lúc đó, một đạo kim sắc vô cùng trang nghiêm tỏa ra từ cơ thể hắn.

Như Lai Thần Chưởng - Ðệ Lục Thức - Phật Quang Phổ Chiếu.

Phật pháp đẩy lùi tất cả những thứ xấu xa trên đời. Người đã thực sự giác ngộ Phật pháp sẽ không đánh mất chính mình trước bất kì huyễn tưởng nào.

Thế nhưng.

'Sao có thể?'

Hai mắt Tuệ Nhiên trở nên run rẩy. Không biến mất.

Những cánh hoa chạm vào kim quang nhưng không hề biến mất, trái lại còn nhẹ nhàng bao quanh Phật quang.

'Sao có thể...'

Ánh mắt Tuệ Nhiên mờ mịt nhìn Thanh Minh.

Giữa những cánh hoa mai đang phủ kín mọi thứ, kiếm của Thanh Minh như đang thêu dệt một cách lưu loát trong không trung. Bộ dạng múa kiếm nhưng lại giống như đang say rượu của hắn trông không khác gì đang vẽ tranh.

'Ảo tưởng là gì, thực tại là gì.'

Chỉ một điều như thế thôi.

Ðúng vậy.

Chỉ hiển nhiên như thế thôi.

Những cánh hoa lướt qua người Tuệ Nhiên như ảo ảnh.

Hoa mai tỏa hương không ngớt tràn ngập cả khoang mũi, cánh hoa mai ngẫu nhiên nhuộm đỏ khắp nơi.

Không lâu sau.

Khi những quang cảnh mà hắn không biết được là thật hay giả vừa biết mất.

Một thanh trường kiếm có khắc hoa mai vô cùng bắt mắt chĩa thẳng vào cổ kẻ được cho tuyệt thế thiên tài tiếp nối tinh hoa Thiếu Lâm.

"Thắng rồi."

Bạch Thiên, cả người vừa vun lên, vừa nói.

Thắng rồi.

Cuối cùng tên tiểu tử Thanh Minh đó cũng đánh bại cả Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm rồi.

"Tên sư điệt khốn nạn đó."

Bạch Thiên cắn chặt môi.

Phải vui mừng chứ.

Vui đến phát điên lên được, bây giờ hắn chỉ muốn nhảy cẫng lên ăn mừng thôi.

Tuy nhiên, Bạch Thiên lại không thể làm như vậy được. Bởi vì trong khoảnh khắc này, chỉ cần mở miệng nói thêm lời nữa thì hắn sẽ không kìm được mà òa khóc như đứa trẻ mất.

Dù sao thì việc bản thân chỉ có thể cắn môi, nắm chặt vạt áo rồi nén nước mắt vào trong thôi cũng đủ đau khổ lắm rồi.

"Sư thúc!"

Bạch Thiên quay đầu lại, cảnh tượng các môn đồ của Hoa Sơn đang nước mắt nước mũi tèm nhem đập vào mắt hắn. Ðến giọng nói của Nhuận Tông bây giờ cũng nghẹn ngào.

Hắn đã nóng ruột lo lắng đến chừng nào? Thanh Minh tuyệt đối sẽ không bị đánh bại.

Ðó là niềm tin tưởng tuyệt đối không bao giờ bị phá vỡ của các môn đồ Hoa Sơn.

Nhưng cũng vì vậy mà bọn họ càng lo lắng, bồn chồn hơn bao giờ hết.

Tất nhiên, dù Thanh Minh có thua và quay trở lại, thì niềm tin của bọn họ cũng sẽ không hề bị lung lay chút nào. Nhưng rõ ràng việc bản thân Thanh Minh phải chấp nhận sự thất bại đó sẽ khó đến chừng nào.

Vì vậy mà bọn họ luôn hy vọng tên tiểu tử đó sẽ chiến thắng dù là dùng cách gì đi chăng nữa.

Nếu đầu gối của kẻ đang dẫn dắt và gánh vác cả Hoa Sơn trên vai nhỏ đó bị gãy, thì những người phải chứng kiến điều đó sẽ còn cảm thấy đau đớn hơn cả việc bị chặt chân nữa.

"THẮNG RỒI Ạ, SƯ THÚC! CÁI TÊN TIỂU TỬ ÐÓ THẮNG RỒI Ạ, SƯ THÚC CÓ NHÌN THẤY KHÔNG! "

Chiêu Kiệt nắm chặt tay rồi hét lên.

"Ðúng vậy. Thắng rồi ."

Nhưng ngay lúc đó.

Lưu Lê Tuyết, vẫn đang lặng lẽ quan sát đài tỉ võ nãy giờ, điềm tĩnh nói.

"Hơi khác với bình thường." 

"Hửm?"

Bạch Thiên quay người nhìn sang nàng ta với ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.

"Ý của muội là?" 

"Ðằng đó."

Khuôn mặt của Lưu Lê Tuyết khác với ngày thường, ít nhiều trông cũng nhã nhặn hơn.

"Nó đang suy tính chuyện xấu xa gì đó."

"..."

"Hửm?"

Bạch Thiên quay đầu nhìn về phía đài tỉ võ. 

Lẽ, lẽ nào?

Nhìn thấy cảnh tượng Thanh Minh đang chĩa mũi kiếm về phía Tuệ Nhiên, Hư Không Chân Nhân không thể nào rời mắt vì quá kinh hãi.

Và điều khiến hắn thất kinh không chỉ có vậy.

"Vừa nãy không phải là Như Lai Thần Chưởng Ðệ Lục Thức Phật Quang Phổ Chiếu sao?"

"Thần linh ơi. Dù Tuệ Nhiên chưa có tham ngộ hết Phật Quang Phổ Chiếu thì việc thi triển nó..."

Ðến các chưởng môn nhân cũng không nói nên lời.

Phật Quang Phổ Chiếu là chiêu thức phòng thủ tối cường nhất trong số các chiêu thức của Như Lai Thần Chưởng.

Tất nhiên cho dù Tuệ Nhiên có được gọi là thiên tài đi nữa, thì ở độ tuổi đó vẫn chưa thể thi triển một cách hoàn hảo tuyệt kĩ đó. Nhưng dù có là vậy thì Phật Quang Phổ Chiếu vẫn là Phật Quang Phổ Chiếu.

Thế nhưng Thanh Minh lại xuyên thủng lớp phòng ngự tuyệt đối đó rồi thành công khiến Tuệ Nhiên phải quỳ gối trước mặt mình.

"Ðây lại là đẳng cấp khác của cái gọi là thiên tài sao." 

"Vậy mới nói."

"Mặc dù được gọi với cái danh Thiên Hạ Ðệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú, nhưng ta nghĩ thanh danh của người đó đã đi quá xa rồi. Ta cảm thấy cái danh hiệu đó vẫn không đủ để thể hiện hết đứa trẻ đó."

Những lời khen ngợi không ngừng tuôn ra như thác đổ.

Hư Ðạo Chân Nhân đã đọc được dòng chảy cảm xúc tinh tế ẩn sau những lời nói đó.

Sự hả hê.

Và sự hổ thẹn.

Hả hê vì Thiếu Lâm, môn phái đã bỏ ra một khoản tiền lớn chuẩn bị cho đại hội võ lâm toàn thiên hạ, đã phải nhường ánh hào quang cho Hoa Sơn.

Hổ thẹn đối với những kẻ đã đánh giá thấp Thanh Minh. Và bây giờ lại càng tung hô để che giấu nội tâm xấu hổ của bản thân.

'Cuối cùng, con người thì cũng đều như thế thôi.' Hư Ðạo Chân Nhân thấu hiểu điều đó.

Chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang lúc nào cũng huênh hoang, ra vẻ ta đây, nhưng những kẻ đang tụ họp ở nơi này, suy cho cùng cũng chỉ là con người mà thôi. Không phải chỉ vì địa vị cao thì bọn họ sẽ có võ công cao hơn, đó cũng không phải là chân lý gì vĩ đại cả.

Ðơn giản chỉ vì họ mạnh hơn chút, đầu óc cũng thông minh hơn chút, nên mới lên được vị trí chưởng môn nhân của một môn phái. Hoặc cũng có thể vì bối phận cao nữa.

"Kết quả có hơi khác so với những gì ta nghĩ. Trong đầu của Phương trượng chắc là đang rối rắm lắm đây."

"Ðúng là vậy rồi."

Hư Ðạo Chân Nhân khẽ dời tầm mắt liếc nhìn về phía Pháp Chỉnh.

Không ngoài dự đoán, gương mặt lão ta đang kinh hoàng đến mức tưởng chừng như đã hóa đá.

'Biểu cảm này cũng đáng lắm chứ.'

Thà rằng không lọt vào chung cuộc còn hơn.

Chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn là bị đánh bại bởi Hoa Sơn, môn phái đang nhận được sự chú ý của tất cả nhân sĩ võ lâm trên toàn thiên hạ sao.

Tất cả những vinh quang mà Thiếu Lâm cất công chuẩn bị cho Tuệ Nhiên, lại sắp rơi cả vào tay Hoa Sơn và Hoa Sơn Thần Long.

Hơn nữa.

'Ðiều này cũng làm rung chuyển cả cục diện của võ lâm.'

Việc sở hữu một Thiên Hạ Ðệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú vốn không phải là chuyện nhỏ nhặt.

Hơn nữa, Hoa Sơn đã chứng minh rằng, những hậu khởi chi tú thuộc bổn phái là đệ nhất thiên hạ. Và chiến thắng ngày hôm nay chính là điểm nhấn trong minh chứng đó.

Ðiều gì sẽ đến với môn phái có trong tay hậu duệ của Thiên hạ đệ nhất nhân và các hậu khởi chi tú mạnh nhất đương thời chứ?

Ngay cả những kẻ đang đứng tại đây lúc này cũng thấu được điều đó, mà lo nghĩ cách tạo mối thâm giao với Hoa Sơn. Nếu cục tuyết này lăn dốc thì sớm muộn gì cũng ngày càng bành trướng ra.

'Trật tự giang hồ vốn do Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Ðại Thế Gia dẫn đầu, cũng sẽ trở nên rối loạn bất cứ lúc nào.'

Không biết chừng đây chính là cái giá phải trả cho những gì mà Cửu Phái Nhất Bang đã gây ra.

Nếu Hoa Sơn vẫn còn thuộc Cửu Phái Nhất Bang thì âu kết quả của trận tỉ võ này sẽ chỉ là vấn đề dừng lại ở mức độ dao động cấp bậc của Hoa Sơn mà thôi.

Tuy nhiên Hoa Sơn vốn dĩ đã không còn là Cửu Phái Nhất Bang, và để lôi kéo Hoa Sơn quay trở lại, họ sẽ phải trục xuất một môn phái nào đó.

Ai sẽ đảm đương việc đó ư?

Thiếu Lâm, kẻ vừa bị áp đảo và trao cả quyền chủ động cho Hoa Sơn?

Hư Ðạo Chân Nhân vừa nở nụ cười ẩn ý vừa nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh.

'Phương trượng. Chắc thâm tâm lão cũng không nói nên lời đâu.'

Nắm tay của Pháp Chỉnh được giấu kĩ bên trong hoàng y, nắm chặt đến mức tuôn máu.

Lão vẫn không thể tin được vào mắt mình khi chứng kiến cảnh tượng Thanh Minh kề kiếm vào cổ Tuệ Nhiên.

'Rốt cuộc, ta phải làm sao đây? A di đà Phật.'

Tất cả những nhân sĩ trên giang hồ tập trung ở đây đều đã tận mắt chứng kiến rõ ràng cảnh tượng "niềm kiêu hãnh" và cả lòng tự tôn của Thiếu Lâm bị phá hủy. Giống như cái cách mà một con ngựa chạy nghìn lý không nghỉ ngơi. Chuyện ngày hôm nay sẽ nhanh chóng lan truyền hết toàn thể thiên hạ.

Pháp Chỉnh vừa nhăn mặt, cắn môi, vừa cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt.

'Phải thật thư thả.'

Nếu lão có thể bình tĩnh thể hiện sự thư thả bất chấp thắng bại của trận tỉ võ thì mọi người trên thế gian sẽ tin rằng Thiếu Lâm tự vẫn giữ được sức mạnh vốn có.

Ðối với những kẻ tin rằng Thiếu Lâm vẫn vẹn nguyên như xưa, thì chỉ cần ném cho hắn một lý do như vậy là đủ.

Pháp Chỉnh từ từ thả lỏng nắm tay đã trở nên trắng bệch.

Hiện tại, việc mà lão phải làm rất đơn giản.

Tán dương Hoa Sơn Thần Long.

Dù là kẻ thua cuộc thì cũng phải giữ lấy phẩm vị.

Bằng cách thừa nhận sự tồn tại và cấp bậc của Thanh Minh, như vậy chiến thắng đó cũng trở nên chính đáng, và lão vẫn có thể giữ được đẳng cấp của Thiếu Lâm, kẻ chân thành thừa nhận thất bại.

Pháp Chỉnh từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

'Trước tiên phải tuyên bố chiến thắng của Hoa Sơn Thần Long và thừa nhận thất bại.'

Nếu suy tính có sai sót thì sẽ rất mất thời gian, nhưng nếu có thể nhanh chóng giải quyết được, thì sớm muộn gì cũng đến ngày sức mạnh Thiếu Lâm được phát huy hết thực lực.

"Trận tỉ võ này."

Ngay khi Pháp Chỉnh định tuyên bố về chiến thắng của Thanh Minh thì.

Phịch.

Thanh Minh đã thu hồi kiếm rồi xoay người lại.

Miệng của Pháp Chỉnh ngượng gạo rồi im bặt.

Việc tuyên bố chiến thắng với kẻ đang đi lùi lại như vậy không phải là tệ hại quá sao.

Chỉ khi nào kẻ đó đứng yên trên đài thì lúc đó lời tuyên bố chiến thắng mới phát huy hết hiệu lực của nó.

Thanh Minh lùi lại rồi ngó nghiêng xung quanh, nhặt vỏ kiếm của thanh Mai Hoa Kiếm rơi trên sàn rồi tra kiếm vào vỏ.

Xoẹt.

Sau đó giắt kiếm vào thắt lưng, chỉnh tề võ phục tươm tất.

Pháp Chỉnh gật đầu một cách nặng nề.

'Dù sao thì hắn cũng là môn đồ của Hoa Sơn.'

Mặc dù lời nói và hành động có phần thô thiển, nhưng dường như hắn biết cách kết thúc trận tỉ võ một cách đường hoàng.

Suy nghĩ của Pháp Chỉnh quả thật không sai, Thanh Minh sau khi chỉnh tề trang phục thì đứng đúng tư thế. Và chắp hai tay lại.

Sau đó tạo thành thế bao quyền rồi Pháp Chỉnh mới được bắt đầu tuyên bố kẻ chiến thắng.

Tạm thời, Thanh Minh đã lấy đi tất cả những vinh quang mà lão đã chuẩn bị, nhưng đến một lúc nào đó...

Ngay lúc đó. 

'Hửm?'

Thanh Minh chắp hai tay lại rồi lén lút nhìn về phía Pháp Chỉnh.

Thực sự thì đó cũng không phải hành động kì lạ. Trong suốt thời gian tỉ võ, à không, từ trước đó mới đúng, tên Hoa Sơn Thần Long đó dường như đã nhận thức được những suy tính của lão.

Dù vậy thì lí do khiến Pháp Chỉnh bất giác bối rối là vì nụ cười khó hiểu trên khóe môi của hắn.

'Cười sao?'

Tất nhiên điều đó cũng không phải chuyện lạ đời gì.

Trong thời khắc bản thân đường đường chính chính trở thành Ðệ Nhất Võ Lâm Toàn Thiên Hạ mà không cười thì mới là chuyện kì quặc.

Thế nhưng kì lạ là nó lại khiến Pháp Chỉnh cảm thấy bất an.

Thanh Minh và Pháp Chỉnh lại lần nữa chạm mắt với nhau.

Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đầy ẩn ý đó của Thanh Minh, thâm tâm của Pháp Chỉnh như chùng xuống vậy, đến cả nhịp đập trái tim cũng hẫng đi một nhịp.

'Không được!'

Lão không biết chính xác Thanh Minh đang muốn gây sự gì, nhưng lão biết chắc chắn hắn đang cố gắng làm gì đó.

Với tâm niệm như thể không thấy điều đó, Pháp Chỉnh gào lên.

Nhưng trước khi lão mở miệng nói, thì Thanh Minh đã vươn cả hai tay ra rồi vừa tạo thế bao quyền với Tuệ Nhiên vừa hét lớn.

"Thanh Minh Hoa Sơn biết bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót, nên xin nhận thua trong trận đấu này."

Toàn thân Pháp Chỉnh như thể hóa đá ngay tại chỗ.

Kể cả Tuệ Nhiên, kẻ nhận thế bao quyền đó cũng không thể nào hiểu được tình hình, mà trưng ra vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thanh Minh.

Im lặng như tờ.

Im lặng đến mức dường như có thể nghe cả tiếng một chiếc kim rơi.

Và.

Bụp!

Bạch Thiên đưa tay che mặt với vẻ ngao ngán.

"Tên mất trí này."

Sau đó, Lưu Lê Tuyết đứng bên cạnh cũng lẩm bẩm.

"Ðiên thật."

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt thì cứ há hốc mồm mà chẳng thể nói thêm lời nào.

Bạch Thương, người theo dõi đài tỉ võ từ phía sau cũng mỉm cười mệt mỏi.

"Hơ hơ dù cho ngươi có mất trí nhưng cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Cái tên điên kia."

Các môn đồ Hoa Sơn ai cũng bị sốc, nhưng nó lại chả là gì đối với cú sốc của Pháp Chỉnh cả.

Mắt lão nhuốm màu đỏ như máu.

Rồi một tiếng gào thét dữ dội không thể tin được lại phát ra từ miệng của phương trượng Thiếu Lâm.

"Ngươi, ngươi nói cái gì hả! Nhận thua sao!" 

"Ta đã nói rồi còn gì. Ta bảo nhận thua rồi mà."

Thanh Minh lại hờ hững lấy tay ngoáy lỗ tai. Sau đó lại lấy tay ra, thổi đầu ngón tay, rồi lại lạnh nhạt nói.

"Chúc mừng nha, chiến thắng là của Thiếu Lâm còn gì." 

"Ngươi."

Toàn thân Pháp Chỉnh không ngừng run lên như thể sắp thăng thiên.

Khuôn mặt cũng dần trắng bệch như thể mất máu, còn cơ thể thì co giật liên hồi. Bao nhiêu sức mạnh cứ như thế bộc phát, đến mức những mạch máu trong mắt cũng bắt đầu vỡ ra đến nước mắt cũng nhuốm một màu đỏ thẫm. Cho thấy rõ sự phẫn nộ đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng lão.

'Ngươi, cái tên tiểu tử khốn khiếp nhà ngươi!' 

Ngươi nói thua là thua sao.

Nói như vậy mà cũng được hả?!

Chỉ có những tên mù mới không biết được ai mới là người chiến thắng thật sự. Và đương nhiên những kẻ tụ tập ở đây ngay lúc này chắc chắn không phải kẻ mù rồi.

Vậy mà sau khi chiến thắng ngươi lại nhận thua sao?

Liệu trên thế gian này còn tồn tại trường hợp nào mà kẻ chiến thắng lại hóa chuyện cười như vậy không chứ?

"Ngươi, tên tiểu tử."

Nếu sự thật này mà lan rộng ra thì chẳng phải Thiếu Lâm sẽ trở thành trò cười nhạo cho cả thiên hạ sao.

"Ngươi!"

Pháp Chỉnh phẫn nộ muốn hét lên nhưng đột nhiên cả cơ thể lão lại cứng đờ ra.

"Phương trượng!"

"Phương trượng! Xin người tỉnh táo lại đi, phương trượng!"

Không biết có phải vì những toan tính của lão đã bị đảo lộn hay không mà cuối cùng Pháp Chỉnh cũng thổ huyết ra sàn. Các đệ tử Thiếu Lâm vốn đang hoảng hốt, nhanh chóng tập hợp lại.

Thanh Minh vừa nhìn một cảnh đó mà bật cười.

"Ây ya Phương trượng thật kì lạ mà. Sao lại thổ huyết thế kia."

Sau khi nhìn lại Tuệ Nhiên và Pháp Chỉnh một lần nữa, Thanh Minh quay đầu bước đi không do dự.

Ngạo mạn?

Có lẽ là như vậy.

Tuy nhiên đây không đơn thuần là hành động vì muốn phá hoại Thiếu Lâm.

'Ta không cần cái hư danh đó.'

Việc đại hội này do chính tay Thiếu Lâm chuẩn bị từ đầu đến cuối.

Vinh dự mà kẻ chiến thắng trong đại hội này đạt được cũng phải nhận được sự công nhận của Thiếu Lâm.

Bây giờ là bảo hắn đi nhận lấy cái vinh quang mà Thiếu Lâm ban cho sao?

'Tức cười thật.'

Bất kể thứ gì tốt tồn tại trên đời này, chỉ cần là của Thiếu Lâm, hắn đều không cần.

Chấp nhận cái hư danh mà Thiếu Lâm trao cho, chả khác nào bảo Hoa Sơn phải thuận theo giang hồ dưới sự cầm đầu của bọn Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Ðại Thế Gia cả.

Thanh Minh không hề có ý định sẽ bước trên con đường đó.

"Hoa Sơn có đường riêng của Hoa Sơn." 

Tất nhiên điều đó sẽ không hề dễ dàng.

Có thể nó là sẽ là con đường nguy hiểm và gian nan hơn con đường mà hắn từng đi.

Tuy nhiên.

Thanh Minh dời ánh mắt nhìn về phía các môn đồ của Hoa Sơn đang ngây người nhìn hắn.

'Không có gì là bọn họ không thể làm cả?' 

- Ðúng vậy!

Chưởng môn sư huynh?

- Cái tên tiểu tử khốn nạn này!

Biết ngay là huynh sẽ lại chửi ta mà.

Ây ya.

Thanh Minh vừa bật cười vừa tiến về phía các môn đồ Hoa Sơn đang đợi hắn.

Làm tốt lắm.

Ánh mắt Thanh Minh lại nhìn lên bầu trời cao.

Bầu trời xanh không chút gợn mây cũng nhìn xuống hắn.

Thanh Minh vừa mỉm cười với bầu trời rồi lao như bay về phía các môn đồ Hoa Sơn.

Ðại Hội Võ Lâm Toàn Thiên Hạ.

Chiến thắng của đại hội kéo dài đằng đẵng ấy, đã thuộc về Thiếu Lâm, như những gì mọi người đã mong đợi lúc đầu.

Tuy nhiên.

Sự lan tỏa của đại hội lần này lại bắt đầu chảy theo hướng hoàn toàn khác nghiêng về Hoa Sơn.

"Nhận thua?"

"Hắn vừa nói là nhận thua sao? Ở đây ư?"

Chẳng biết các vị chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Ðại Thế Gia đã đứng bật dậy từ bao giờ. Họ nhìn lên võ đài với một gương mặt ngơ ngác.

'Chuyện này rốt cuộc là...?'

'Ðúng là trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.'

Chấp nhận thua cuộc.

Ðây là chuyện chưa từng có trong tiền lệ.

Dù có lục tung trí nhớ của mình đi chăng nữa, thì bọn họ cũng chưa từng thấy kẻ nào đang giành chiến thắng lại nhận thua cả.

'Chẳng phải ai cũng luôn cố gắng hết sức để giành lấy chiến thắng dù tay có què hay chân có cụt sao?'

Vậy thì tại sao hắn lại nhận thua chứ?

Hơn nữa hắn đã giành được chiến thắng rồi kia mà?

Ngay cả chưởng môn của tất cả các môn phái, những người đã từng trải qua muôn vàn khó khăn cũng không thể hiểu nổi tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình.

"Vậy bây giờ tính sao?"

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bất giác hướng về phía Hư Ðạo Chân Nhân khi nghe thấy câu hỏi của ai đó. Bởi vì người có thể đại diện cho các chưởng môn nhân ở đây ngoài Pháp Chỉnh ra thì không ai khác chính là chưởng môn nhân của Võ Ðang, Hư Ðạo Chân Nhân.

Hư Ðạo Chân Nhân hết nhìn các chưởng môn nhân rồi lại nhìn Thanh Minh với một gương mặt khó xử. Sau đó ông ta ho khan nói.

"Còn thế nào được nữa. Tất nhiên là Tuệ Nhiên chiến thắng rồi."

"Ơ, nhưng ai xem cũng..."

"Vậy ý ngài muốn thế nào? Người chiến thắng đã nhận thua trước khi công bố. Liệu ngài có thuyết phục được hắn rằng "Không, ngươi mới là người chiến thắng" hay không?"

"Hơ."

Các trưởng lão nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.

"Có ai trong số các vị đã theo dõi trận tỉ võ này phản đối không?"

"Ðương nhiên là không rồi."

"Vậy."

Không ai lên tiếng phản bác hay thắc mắc.

Thực ra họ nói chuyện này không phải vì họ ngốc.

Chỉ là do họ quá bất ngờ, lại không có ai đưa ra ý kiến nên họ mới không thể chịu được.

Xét cho cùng thì dù sao đây cũng là trận đấu mà họ đã chứng kiến từ đầu đến cuối.

'Thật quá quá bẽ mặt.'

'Uy danh của Thiếu Lâm rớt xuống vực thẳm rồi.'

Trở thành á quân trong đại hội tỉ võ do chính mình tổ chức đã là một chuyện rất mất mặt. Ðương nhiên là mặc dù các môn phái cũng mất thể diện, thế nhưng, ai bảo Thiếu Lâm là người tổ chức kia chứ. Chỉ riêng việc trở thành á quân thôi cũng đủ khiến cho quyền uy của Thiếu Lâm bị ảnh hưởng rồi.

Ấy vậy mà, Thiếu Lâm đang phải nhận lại chiến thắng từ kẻ đã đánh tuyệt thế thiên tài đệ tử của mình bầm dập ban cho.

Ðiều này không khác gì với việc ném phân vào mặt Thiếu Lâm Tự.

Hư Ðạo Chân Nhân nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt không giấu nổi sự ngỡ ngàng.

'Trên đời này vẫn còn kẻ có thể khiến cho Thiếu Lâm nhục nhã đến vậy sao?'

Cả đời này ông ta chưa từng gặp chuyện nào như thế.

Mà thậm chí, kẻ khiến thể diện của Thiếu Lâm rơi xuống vực không phải là Võ Ðang, cũng chẳng phải Ma Giáo, mà lại là một môn đồ nhỏ tuổi của Hoa Sơn.

"Hahaha!"

Ðúng lúc ấy, một tiếng cười lớn vang lên bên tai ông ta.

Hư Ðạo Chân Nhân cau mày. 'Ðường Quân Nhạc?'

Kẻ đang ôm bụng cười không phải ai khác mà chính là môn chủ của Tứ Xuyên Ðường Môn, Ðường Quân Nhạc.

Gương mặt của Hư Ðạo Chân Nhân trở nên nhăn nhó.

Ðường Quân Nhạc vốn được biết đến là một người có tính cách nghiêm túc và thận trọng. Ấy vậy mà ông ta lại đang ôm bụng cười ngặt nghẽo như một đứa trẻ. Cười đến mức nước mắt của ông ta chảy cả ra.

"À ta xin lỗi. Haha."

Rồi ông ta đưa tay gạt mắt, chầm chậm đứng dậy.

"Thiếu Lâm quả không hổ danh là Thiếu Lâm, nhưng ta thật sự không thể nhịn được cười khi thấy các vị chưởng môn nhân lúng túng không biết làm gì."

"Hừ." 

"Hừm!"

Các chưởng môn nhân nhất loạt ho khan, né tránh ánh mắt của ông ta.

Lời nói của Ðường Quân Nhạc ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa.

Ðúng là Thiếu Lâm đã bị mất thể diện. Thế nhưng có phải chỉ một mình Thiếu Lâm chịu ô nhục đâu?

Thật không quá khi nói rằng, bên cạnh danh tiếng mà Cửu Phái Nhất Bang có được khi đưa Thiếu Lâm lên vị trí dẫn đầu trong Cửu Phái Nhất Bang, thì đây chính là nỗi nhục nhã của toàn bộ Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Ðại Thế Gia.

Chẳng phải việc bọn họ tận mắt chứng kiến đại hội tỉ võ này đã trở thành một bằng chứng vững chắc cho điều đó hay sao?

Việc họ ngồi trên thượng đài chẳng khác nào một lời tuyên bố chính thức rằng họ sẽ gia tăng uy danh của mình thông qua đại hội tỉ võ lần này.

Thế nhưng cuối cùng, uy danh của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Ðại Thế Gia luôn dẫn dắt thiên hạ trong suốt một thời gian dài đã bị bôi nhọ.

Bởi một môn đồ nhỏ tuổi của Hoa Sơn.

Sau khi nhận ra ý của Ðường Quân Nhạc, bọn họ quay sang nhìn Hoa Sơn bằng một gương mặt tràn ngập nộ khí và ác cảm. Ðường Quân Nhạc quay đầu. Bây giờ ông ta không cần phải quan sát phản ứng của các chưởng môn nhân khác nữa.

'Bắt đầu rồi.'

Ðối với bọn họ, những lời nói của Thanh Minh chỉ như những lời tự phụ của một thiên tài trẻ tuổi. Thế nhưng Ðường Quân Nhạc biết. Ðứa trẻ ấy không phải là người tự ý hành động mà không có kế hoạch gì.

Chẳng phải Ðường Quân Nhạc chưa bao giờ hết ngạc nhiên trước sự am hiểu của Thanh Minh đó sao? Ðằng sau dáng vẻ trưởng thành một cách nhanh chóng ấy ẩn chứa một điều gì đó mà Tuệ Nhiên không thể bắt kịp.

"Chậc."

Hoa Sơn bây giờ nhất định sẽ không chịu nằm yên ở Thiểm Tây nữa. Nếu như Hoa Sơn đã quyết định đi con đường riêng của mình, thì thiên hạ sẽ rung chuyển. Liệu bọn họ có thể vượt qua được thời loạn này không đây?

Ðường Quân Nhạc cảm thấy phấn khích.

'Tất nhiên là Ðường Môn cũng phải chuẩn bị ngay từ bây giờ rồi.'

Ông ta liếc nhìn Thanh Minh đang đứng trước mặt các huynh đệ của mình.

'Tên Hoa Sơn Thần Long đó sẽ tạo ra một trật tự mới.' 

Ánh mắt ông ta trầm xuống.

"..."

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt ngơ ngác. "Con."

"Hửm?" 

"Ha."

Bạch Thiên ngập ngừng như thể muốn nói điều gì đó, thế nhưng cuối cùng hắn chỉ đành mím môi rồi lắc đầu.

"Không có gì."

"Tránh ra đi. Bây giờ không phải là lúc sư thúc ra mặt đâu."

"Hả?"

Thanh Minh khẽ đẩy Bạch Thiên ra. Rồi hắn bước về phía người duy nhất vẫn ngồi yên lặng từ nãy đến giờ giữa các môn đồ Hoa Sơn, Huyền Tông.

Cộp cộp.

Hắn bước những bước dứt khoát đến trước mặt Huyền Tông, rồi gãi gãi đầu. Sau đó hắn cúi thấp đầu.

"Con xin lỗi vì đã tự hành xử theo ý của mình!" 

"..."

Sau khi ngẩng đầu lên, gương mặt hắn lại hiện ra một nụ cười tinh ranh.

"Con xin nhận phạt. Nhưng người đừng nhốt con vào Diện Bích Ðộng nhé. Con chán ngấy tịch cốc đan rồi."

Huyền Tông yên lặng nhìn Thanh Minh rồi cất lời.

"Thanh Minh."

"Vâng, thưa chưởng môn nhân."

"Con đã hành động theo ý của mình thật sao?"

Thanh Minh không trả lời ngay mà chỉ ưỡn bụng. Rồi hắn ngẩng mặt nhìn lên trời cao.

Ý của ta ư.

"Vâng, thưa chưởng môn nhân."

Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ miệng Thanh Minh. Huyền Tông nhìn hắn nở một nụ cười không thể trìu mến hơn, khẽ gật đầu.

"Ừm. Vậy thì được."

Rồi ông ta chầm chậm đứng dậy vỗ vai Thanh Minh.

Ánh mắt nửa đùa nửa thật của Thanh Minh trở nên nghiêm túc khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của chưởng môn nhân. Huyền Tông nói.

"Ta biết con không phải là đứa sẽ hành động mà không có tính toán gì."

"..."

"Vì vậy nên con không cần giải thích gì cả. Con không cần phải nói gì hết. Ý của con chính là ý của Hoa Sơn."

"Chưởng môn nhân..." 

"Con làm tốt lắm." Huyền Tông quay đi.

Chưởng môn nhân của các môn phái khác cùng các quan khách đang há hốc miệng kinh ngạc nhìn về phía bên này như thể vẫn chưa thoát ra khỏi cú sốc ấy.

Bên Thiếu Lâm càng căng thẳng hơn. Các đệ tử khác lúng túng không biết phải làm gì, còn Tuệ Nhiên đã sớm hồn lìa khỏi xác, ngồi sụp xuống trên võ đài.

Huyền Tông quay lại nhìn Thanh Minh nói.

"Thanh Minh. Con đã cho bọn họ thấy kiếm pháp của Hoa Sơn. Như vậy là đủ rồi."

Thanh Minh bật cười, gãi gãi đầu. "Vậy ạ. Hê hê."

Nhìn thấy nụ cười ấy, trái tim Huyền Tông cũng cảm thấy thanh thản hơn hẳn.

'Ðúng là một đứa trẻ tài giỏi trên nhiều phương diện.'

Dù sao thì bây giờ, tất cả những người đang có mặt ở nơi này đều chỉ tập trung sự chú ý vào Thanh Minh. Cho dù có giành được chiến thắng, ngập chìm trong sự hoan hô, cổ vũ, thì hắn cũng sẽ không thể có được sự chú ý đến mức này.

Bạch Thiên đứng bên cạnh lắng nghe nãy giờ không thể chịu đựng được nữa, hét lên.

"Nhưng dù sao thì cũng phải có mức độ chứ ạ? Chưởng môn nhân!"

Gương mặt hắn đỏ bừng như thể hắn đang thực sự tức giận.

Ðến cả Nhuận Tông, một người hiếm khi lên tiếng, không bao giờ khóc trước mặt Huyền Tông cũng nói thêm.

"Ðây có phải là chuyện đáng khen đâu ạ! Ngài phải mắng nó chứ!"

"Ðúng đó ạ! À không, con cũng biết nó sẽ gây chuyện. Thực lòng mà nói thì con cũng đã dự tính đến chuyện này rồi! Nhưng có muốn gây chuyện thì cũng một vừa hai phải thôi chứ!"

Chiêu Kiệt đứng sau lưng Bạch Thiên chêm vào.

Lưu Lê Tuyết không nói gì, chỉ nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt dành cho một kẻ ngớ ngẩn rồi gật đầu.

Thế nhưng, trước khi Huyền Tông đưa ra câu trả lời, thì Huyền Linh đã quát lên.

"Ồn ào quá, mấy cái đứa này!"

"Trưởng lão!"

"Nếu chưởng môn nhân đã nói như vậy rồi thì cứ làm như thế đi. Mấy đứa còn hôi mùi sữa các con lại dám bắt chưởng môn nhân phải làm thế này thế kia à? Vân Kiếm! Vân Kiếm đâu!"

"Hicc!"

"Con, con sai rồi ạ!"

"Là bọn con suy nghĩ chưa thấu đáo!"

Vừa nghe đến tên Quan chủ Bạch Mai Quan Vân Kiếm, các môn đồ đang gầm gừ giơ nanh vuốt vội vàng co rúm người lại.

Chẳng biết Thanh Minh đã đứng núp sau lưng Huyền Linh từ lúc nào, đứng cười khúc khích.

'Muốn giết nó quá.'

'Con thực sự không có ước nguyện nào ngoài việc muốn đấm nó một cái cả! Con nói thật đấy!'

Cái tên bỉ ổi đó.

Cái tên hết thuốc chữa đó.

Và...

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh rồi cười khổ.

'Phải rồi. Dù sao thì nó vốn là một kẻ như vậy mà.'

Ngay từ đầu, thắng thua trong đại hội này chẳng có một chút ý nghĩa nào với Thanh Minh cả. Hắn là người chỉ hài lòng với việc Hoa Sơn sẽ thay đổi thế giới và đập vỡ đầu lũ Cửu Phái Nhất Bang kia mà thôi.

"Mặc dù có hơi quá tay."

Hắn nhìn Tuệ Nhiên đang hồn lìa khỏi xác.

Tuyệt thế thiên tài.

Tuyệt thế thiên tài mà Thiếu Lâm dốc lòng bồi dưỡng.

Một người vĩ đại đến thế, bây giờ lại trông hết sức thảm hại.

Thế nhưng đây cũng là chuyện đương nhiên.

Liệu còn sự sỉ nhục nào lớn hơn thế này đối với một võ giả không?

Bạch Thiên lắc đầu nhìn Thanh Minh. 

"Cái thằng ác quỷ."

"Lại làm sao nữa?"

"Không có gì."

Nếu mình nói ra thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

Ðúng lúc ấy, Huyền Tông chậm rãi bước lên phía trước.

"Quay về thôi."

"Huynh nói vậy là sao ạ?"

Huyền Linh ngơ ngác hỏi. Thế nhưng Huyền Tông chỉ nhún vai.

"Vốn dĩ vẫn còn phần trao giải nữa, mặc dù đã có nhiều chuyện xảy ra."

Huyền Tông ngắt giữa chừng, khẽ liếc nhìn xung quanh.

"Nhưng tình huống này không thể cứ tiếp diễn mãi được."

"Huynh nói đúng."

"Vậy nên chúng ta phải đi thôi. Ðứng đây mãi làm gì? Về thôi."

"Vâng, thưa chưởng môn nhân."

Huyền Tông phất tay. Rồi túm lấy gáy Thanh Minh.

"Ớ?"

"Ði thôi, Thanh Minh."

"Dạ?"

Ông ta cười nói.

"Con đi trước đi."

"Ầy."

Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy.

"Chưởng môn nhân phải là người đi đầu môn phái chứ. Con sẽ theo sau ạ."

"Vậy con bước ngang hàng với ta đi."

"Dạ?"

Huyền Tông nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

"Con có đủ tư cách đó. À không, con phải làm vậy chứ."

Thanh Minh không tránh khỏi sự kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến việc sẽ bước cạnh chưởng môn nhân. Hắn giật mình định lùi sau, nhưng ngay khoảnh khắc vừa định nhấc chân lên, thì một thứ gì đó đã chạm vào hắn.

"Hửm?"

Thanh Minh quay đầu ra sau phát hiện Bạch Thiên đang vươn tay ngăn không cho hắn chạy.

"Ði lên."

"Ði lên trước đi." 

"Không cho đệ chạy." 

"..."

Ơ mấy cái đứa này.

Hắn trợn mắt đe dọa, thế nhưng các huynh đệ còn dùng ánh mắt nghiêm khắc hơn ngăn hắn. Rõ ràng bọn họ đang không để cho hắn dễ dàng chạy thoát.

Cuối cùng Thanh Minh đành thở dài bước lên phía trước cùng Huyền Tông. Theo sau là các trưởng lão rồi tới các môn đồ Hoa Sơn.

"Ði thôi."

Huyền Tông rảo bước.

Các môn đồ cũng bắt đầu nối gót.

Nhân sĩ võ lâm đứng tràn hai bên lối đi bên sân tỉ võ.

Hoa Sơn bước đến đâu, những lời tung hô tràn ngập đến đó.

Thế nhưng, gương mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ như thể vừa nhìn thấy một điều gì kỳ quái lắm.

Các môn đồ Hoa Sơn không kìm được mà vén khóe môi lên.

Thực lòng mà nói thì việc quan sát biểu cảm của quan khách cũng không quá tệ. À không, phải nói là rất phấn khích ấy chứ.

Ðúng lúc bọn họ tiếp tục bước đi với những bước chân tràn đầy sức mạnh.

"Ðứng lại!"

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt quay đầu. 

"Khụ!"

"Phương trượng!"

"Không được vô lễ!"

"Kệ đi!"

Phương trượng Thiếu Lâm, Pháp Chỉnh, người đã chịu một cú đả kích đến mức dường như cả bầu trời cũng phải sụp đổ, đang nhìn về phía bên này bằng một ánh mắt tràn ngập nộ khí. Ðó không còn là dáng vẻ ôn hòa thường ngày của ông ta nữa.

Pháp Chỉnh bước lên trước với gương mặt trắng bệch, bộ râu đã được nhuộm đỏ, nói bằng một giọng cực kỳ tức giận.

"Ngài định bỏ đi như vậy sao?"

"..."

Huyền Tông lắc đầu đáp.

"Vậy ta còn phải làm gì nữa sao, Phương trượng?" 

"Dù sao thì!"

Môi Pháp Chỉnh run rẩy, ông ta hét lên.

"Ngài có biết ngài đang làm gì không hả? Hành động này của ngài không chỉ coi thường Thiếu Lâm mà còn coi thường cả thiên hạ đấy!"

"..."

"Có vẻ như sự tự mãn của Hoa Sơn đã cao hơn trời rồi! Ngài nghĩ ta có thể tha thứ cho hành động này sao?"

Huyền Tông quay đầu nhìn Thanh Minh. Thanh Minh nhún vai như thể hắn đang đợi điều đó từ nãy tới giờ, nói.

"Tại sao bọn ta phải nhận sự tha thứ ấy chứ?"

"Ngươi nói gì?"

Hắn nhìn Pháp Chỉnh bằng một ánh mắt sắc bén.

"Hình như ngài đã hiểu lầm rồi, đó không phải là một việc gì quá to tát để phải nhận sự tha thứ cả. Kẻ tự mãn không phải Hoa Sơn mà chính là Thiếu Lâm. Chẳng phải ngài mới là người nghĩ rằng đến cả việc này chúng ta cũng cần được sự cho phép của Thiếu Lâm nên mới nói ra những điều đó sao?"

"Ngươi."

Thanh Minh hướng về phía lão tăng đang á khẩu kia bật cười rồi phủi tay.

"Xin ngài hãy bảo trọng nhé. Mà, có vẻ như sức khỏe của ngài không tốt nên mới tự dưng thổ huyết thế kia, ta nghĩ ngài nên ưu tiên chăm sóc cho sức khỏe của mình hơn là quản việc của người khác đấy. Nếu ngài đến Hoa Sơn, ta sẽ tặng ngài một chút linh dược để bồi bổ."

"Ðúng là ta không thể! Khụ!"

Pháp Chỉnh lại quặn người thổ huyết.

"Phương trượng!"

"Còn đứng đấy làm gì! Mau đưa Phương trượng đến Y Dược Ðường đi!"

Nếu nghiêm trọng thì có khi ông ta đã bị nội thương rồi.

Thanh Minh nhún vai.

"Không biết ông ta là một cao thủ thế nào, nhưng ông ta đã thất sách trên cương vị là người đứng đầu Thiếu Lâm Tự."

Bạch Thiên nói rất khẽ trước lời nói đó.

"Cái tên lẻo mép nhà con không thấy chuyện này hơi quá sao?"

"Không hề?"

"Ờ."

Bạch Thiên gật đầu như hiểu ra điều gì đó. Huyền Tông mỉm cười.

'Vì chuyện này mà chúng ta chỉ còn cách đi trên con đường khác với Thiếu Lâm.'

Nói ông ta không lo lắng là nói dối.

Thế nhưng.

Huyền Tông ưỡn ngực.

Ông ta không muốn nói ra hiện thực khi chọn đi trên con đường này với những đứa trẻ đang tin chắc rằng sự lựa chọn của chúng là đúng.

'Ta là chưởng môn nhân của Hoa Sơn.'

Việc mà một người trưởng thành phải làm chính là giúp cho những đứa trẻ có thể bước đi trên con đường đúng đắn. Nếu như thực tế phũ phàng như một thanh kiếm sắc bén chém vào Hoa Sơn, thì chính ông ta, cùng các trưởng lão khác sẽ là người đứng ra đỡ thanh kiếm ấy.

Cho đến khi những đứa trẻ này lớn lên và trở thành người dẫn dắt Hoa Sơn.

"Đi thôi."

"Vâng, chưởng môn nhân!"

Tất cả các môn đồ Hoa Sơn đều ưỡn vai, ngẩng cao đầu. Mỗi bước chân của họ đều ngập tràn sự tự hào.

Họ biết.

Những lúc như thế này phải cho người khác nhìn thấy dáng vẻ khí phách hiên ngang của mình.

Nhân sĩ võ lâm giang hồ không thể rời mắt khỏi hình ảnh bọn họ rời khỏi võ trường không chút tiếc nuối.

Và đột nhiên.

Bốp! Bốp! Bốp!

Ai đó bắt đầu vỗ tay, những tiếng vỗ tay cũng dần vang lên.

Và rồi, tiếng vỗ tay lớn đến mức lấn át hết tất cả những âm thanh khác ở Thiếu Lâm Tự.

Một sự tung hô hoàn toàn khác biệt.

Đó không phải là những cái vỗ tay cổ vũ, mà là "sự công nhận".

Các môn đồ Hoa Sơn không hề quay đầu nhìn lại.

Vai của họ hiên ngang rộng mở.

Bàn tay siết chặt nắm đấm.

Gương mặt rạng rỡ.

Mai Hoa Kiếm Phái đã từng vang danh thiên hạ, Hoa Sơn phái đã bắt đầu quay trở lại giang hồ.

"À, đúng rồi! Con còn phải đi lấy tiền cược nữa chứ? Con đi một chút rồi về ngay được không?"

"Chưởng môn nhân?"

Trời ạ, cái tên tiểu tử chết tiệt này!

Mặc dù...

Mặc dù hình ảnh bọn họ quay trở lại có chút kỳ lạ.

Mai Hoa Kiếm Phái Hoa Sơn.

Đây chính là thời khắc Hoa Sơn phái lừng danh thiên hạ hơn trăm năm trước chính thức tuyên bố quay trở lại giang hồ.

***

Lời đồn không chân đi vạn dặm.

Những tin đồn không thể dùng sức mạnh thì có thể ngăn cản được. Tin tức Thiếu Lâm trở thành người chiến thắng trong đại hội tỷ võ toàn thiên hạ nhanh chóng được loan đi khắp mọi nơi.

Những kẻ nghe chuyện đó ban đầu đều sẽ gật đầu tấm tắc.

"Quả nhiên là Thiếu Lâm! Ta biết ngay là kết quả sẽ như vậy mà!"

Vậy nhưng, khi được nghe phần sau của câu chuyện. Tất cả đều sẽ nghiêng đầu thắc mắc.

"Ớ? Như vậy thì chẳng phải Hoa Sơn mới là người chiến thắng hay sao? Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"

Và ngay khi nghe được toàn bộ câu chuyện, ai nấy đều kinh ngạc há hốc miệng.

"Cái gì? Hắn đã tự đá bản thân ra khỏi chiến thắng ư?" 

Ðó là một chuyện không thể tin nổi.

"Thiên địa ơi, chắc là Thiếu Lâm phải mất mặt lắm đây!"

"Rốt cuộc là vì điều gì mà cái tên Hoa Sơn Thần Long đó lại làm gì như vậy chứ?"

"Trời ơi. Thiếu Lâm ơi là Thiếu Lâm.." 

Con người ai cũng sẽ thích các tin đồn.

Trong đó, bọn họ đặc biệt thích những tin đồn về sự mất mặt của một nhân vật đức cao vọng trọng.

Tin đồn về sự xấu hổ của Thiếu Lâm - môn phái đã giữ vị trí Thái Tinh Bắc Ðẩu suốt hàng trăm năm đang được lan truyền với tốc độ không khác gì những tin đồn tốt đẹp về họ từ trước đến nay.

Và trong quá trình đó, cái tên Hoa Sơn cũng được nhắc đến một cách tích cực.

"Mà Hoa Sơn là thế nào vậy? Nói gì thì nói họ cũng đã vào đến tận trận chung kết nhỉ?

"Không chỉ như vậy thôi đâu. Không những vào đến trận chung kết mà Hoa Sơn còn là môn phái có thành tích tốt nhất đại hội tỷ võ lần này. Xét về các hậu khởi chi tú chất lượng thì không môn phái nào có thể qua mặt được Hoa Sơn cả."

"Haha. Ðây là lần đầu tiên ta nghe đến cái tên Hoa Sơn đấy. Không ngờ môn phái đó lại mạnh như vậy"

"Trong quá khứ, Hoa Sơn từng nằm trong Cửu Phái Nhất Bang đấy. Hiện tại thì Hải Nam đang nắm giữ vị trí đó. Dù sao thì nếu như Hoa Sơn có thể tìm lại được uy danh năm xưa thì sẽ có nhiều kịch hay để xem đấy."

"Khoan đã! Khoan đã! Chuyện thú vị như thế này không thể để một mình ta biết được. Ta phải lan truyền cho mọi người nữa!"

Những kẻ sau khi hóng được tin đồn lại chạy đi khắp nơi kể lể. Nhờ vậy mà tin đồn về Hoa Sơn nhanh chóng được truyền bá khắp thiên hạ.

Và nhân vật chính của những lời đồn đó - Hoa Sơn Phái sẽ sớm rời khỏi Thiếu Lâm Tự đầy bất tiện và nhanh chóng khải hoàn trở về Thiểm Tây.

"Lẽ ra phải làm như vậy mới được."

Bộ râu Huyền Thương khẽ run rẩy trước cảnh tượng trải dài trước mắt.

'Như thế này cũng không sao đấy chứ?'

Ðương nhiên cảnh tượng này cũng chẳng có gì xấu xa cả.

Mặc dù không giành được chiến thắng cuối cùng, nhưng việc có được Á quân trong đại hội tỷ võ cũng là một việc rất đáng chúc mừng. Ban đầu khi tham gia đại hội này, hắn thậm chí còn chẳng mong chờ đến thành tích nữa là.

Thêm vào đó, việc bọn họ về nhì chẳng khác nào nhổ một viên đường đã nuốt chửng ra ngoài cả. Vì vậy mà thứ hạng này có có ý nghĩa còn lớn hơn nhiều so với việc giành chức vô địch.

Vì vậy mà..

'Ðồ ăn và cả thịt kia cũng dễ hiểu thôi.' 

Huyền Linh rất chăm lo cho lũ trẻ.

Mặc dù có hơi độc mồm độc miệng, nhưng không một ai là không thừa nhận Huyền Linh là rất người quan tâm và chăm sóc cho các môn đồ tại Hoa Sơn này. Vì vậy mà đương nhiên là hắn sẽ muốn các môn đồ của mình được ăn ngon rồi.

Tất nhiên là ở mức độ này thì Huyền Thương vẫn hiểu được. Có điều.

"Chưởng môn nhân."

"Hửm?"

Huyền Tông ở bên cạnh quay đầu lại một cách nhẹ nhàng. Huyền Thương cố gắng mở đầu câu chuyện thật bình tĩnh.

"Ðệ nghĩ việc này rất đáng để tổ chức yến tiệc chúc mừng."

"Ðúng vậy."

"Và trong yến tiệc đương nhiên là phải có đồ ăn rồi."

"Có vấn đề gì hả?"

"Nhưng mà."

Huyền Thương tiếp tục nói bằng giọng nói run rẩy.

"Nơi này chẳng phải là Thiếu Lâm Tự hay sao? Chúng ta làm như thế này liệu có ổn không vậy?"

Từ trong đôi mắt của Huyền Thương có thể nhìn thấy biển rượu rừng thịt được bày la liệt đầy xa xỉ.

Hắn có thể hiểu được hình ảnh các môn đồ đang xé thịt nhai chóp chép. Thời gian qua, bằng mọi cách bọn họ cũng đã cho các môn đồ của mình được ăn thịt mặc dù việc giấu diếm mang thịt vào đây cũng chẳng dễ dàng gì.

Dù sao thì sau ngày hôm nay bọn họ cũng không còn việc gì để ở lại Thiếu Lâm Tự nữa, vì vậy mà việc ăn thịt xả láng thế này cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà.

Ðốt một nhóm lửa lớn ngay bên ngoài điện các và nguyên một con lợn đang treo trên đó.

'Chuyện này hình như có hơi quá rồi thì phải?'

Việc ăn thịt trong chùa cũng đã đủ vượt qua đạo lý làm người rồi. Bọn họ còn là những đạo sĩ. Không phải là bọn họ đang cực kỳ vô phép tắc ngay tại địa bàn Phật môn đấy sao?

'À ừm. Thì xem là như vậy đi.'

Dù sao thịt cũng là thịt. Có nướng trước rồi ăn hay nướng tại chỗ thì cũng có khác biệt gì đâu?

Vấn đề là.

"Sư huynh, xin hãy nhận của đệ một chén."

"Ðược chứ! Ðương nhiên là được rồi! Ðệ cũng làm một chén đi!"

"Tiểu Kiệt! Vào đến Bát Cường đệ đã vất vả nhiều rồi!" 

"Hahaha. Sư thúc, để con rót rượu cho người!"

Ực ực.

"..."

"Haha! Chết mất thôi!"

"Lâu lắm rồi ta mới được uống rượu đấy! Khàaa"

Bộ râu của Huyền Thương lại tiếp tục run rẩy.

'Như thế này liệu có ổn không đây?'

Rượu và thịt tại một nơi thiêng liêng như Thiếu Lâm Tự ư?

Chẳng phải trên đời này cái gì cũng phải có mức độ thôi sao?

'Treo lợn lên quay á? Nơi này đúng là núi nhưng là Tung Sơn đấy!'

Ai đó nhìn vào còn nghĩ trên Tung Sơn có sơn tặc ấy chứ.

Huyền Thương cố gắng thuyết phục Huyền Tông một cách nhẹ nhàng.

"Chưởng môn nhân, dù sao chuyện này cũng có hơi..."

Nhưng trước khi hắn định nói gì đó thì Huyền Linh đã nhảy vào cướp lời.

"Nữa! Lại nữa! Huynh lại định nói mấy lời nhàm chán lạc hậu nữa chứ gì?"

"..."

"Những người đã vất vả chỉ đang ăn thôi mà."

"..."

"Không... Ý ta không phải là nói bọn trẻ không vất vả. Chỉ là..."

"Bây giờ huynh đang cố giữ thể hiện cho Thiếu Lâm đấy à? Huynh nghĩ bọn họ sẽ biết ơn chúng ta về điều đó ư?"

"Hừm."

Huyền Thương cũng biết chứ.

Với những việc mà Thanh Minh đã làm trong đại hội tỉ võ, mối quan hệ giữa Hoa Sơn và Thiếu Lâm đã không thể quay trở lại như trước kia được nữa. Cho dù bọn họ có tổ chức một bữa tiệc rượu như thế này thì cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

Nhìn thấy vẻ mặt Huyền Thương bối rối như vậy, Huyền Tông nở một nụ cười hiền hòa hỏi chuyện.

"Cũng chẳng sao cả mà?" 

"Chưởng môn nhân."

"Bọn trẻ đã làm rất tốt cho đến thời điểm này. Trước khi đại hội diễn ra, lũ trẻ đã phải trải qua một thời gian luyện tập vất vả. Chúng chưa kịp nghỉ ngơi một ngày nào thì đã phải tham gia vào đại hội lần này rồi."

Huyền Thương gật đầu.

Tham gia đại hội là một việc còn mệt mỏi hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ. Ngay cả một người không trực tiếp đứng trên sàn tỷ võ như Huyền Thương cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, vậy thì những đứa trẻ phải khốn khổ đến mức độ nào đây?

"Ðường về Thiểm Tây vô cùng xa xôi. Trước khi bắt đầu một hành trình dài đó, ta muốn bọn trẻ được thoải mái một chút. Ðệ hãy hiểu cho ta."

"Là đệ chưa suy nghĩ thấu đáo rồi ạ."

Nhìn thấy Huyền Thương cúi đầu ngượng ngùng, Huyền Tông hiền từ vỗ nhẹ lên vai của hắn và an ủi.

"Ta biết. Trong một môn phái phải có một người đứng ra nói những lời này giống như đệ. Nhưng chỉ hôm nay thôi, chúng ta hãy bỏ qua tất cả các quy định đi."

"Vâng, chưởng môn nhân."

"Ðệ hãy nhìn đi. Bọn trẻ đang vui vẻ thế kia kia mà? Lễ nghĩa đâu phải việc gì hệ trọng kia chứ?"

"Ðúng vậy ạ."

Bằng một biểu cảm vui vẻ, Huyền Thương đảo qua một lượt các môn đồ của mình.

Thanh Minh ở giữa đám đông đang ngậm miệng vò rượu và ngửa cổ về sau hết mức có thể.

"..."

Ực ực ực ực ực ực.

Chẳng mấy chốc, rượu trong vò đã được khoắng sạch không còn một giọt nào. Thanh Minh nhanh chóng bỏ vò rượu trống không xuống và không chậm trễ lấy tiếp một vò rượu khác đưa lên miệng.

Ực ực ực ực.

"..."

Tên tiểu tử đó sẽ không chết đấy chứ?

"Tâm trạng của Thanh Minh hôm nay có vẻ rất tốt thì phải."

Hả?

Cái bộ dạng đó không phải là dáng vẻ của một tên nát rượu hay sao?

Chưởng môn nhân?

"Hahaha. Từ cổ chí kim, anh hùng vẫn luôn thích thưởng rượu."

Hả?

Anh hùng?

Cái tên tiểu tử đó á?

Huyền Thương không thể đồng cảm với lời nói của Huyền Linh nổi. Hắn lại liếc nhìn về phía Thanh Minh một lần nữa. Nếu như là bình thường, chắc chắn là sẽ có ai đó cằn nhằn bên tai hắn rồi. Chắc chắn là vậy.

"Hihi."

Ðáng tiếc thay, hôm nay có vẻ như là một ngoại lệ. Nếu như là bình thường, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt sẽ cố ngăn cản Thanh Minh. Nhưng hôm nay, hai tên tiểu tử đó cũng đang nốc rượu như chết đi sống lại.

'Ðến một đứa trẻ như Nhuận Tông cũng...'

Tại Hoa Sơn này, người giữ đúng bổn phận của một đạo gia nhất không ai khác chính là Nhuận Tông. Xét đến khía cạnh võ giả thì Bạch Thiên được đánh giá cao hơn. Nhưng Nhuận Tông lại là người phù hợp nhất trong việc giữ gìn chữ Ðạo của Hoa Sơn.

Nếu như là Nhuận Tông lúc bình thường, những người khác có uống rượu hay không thì hắn cũng sẽ kiềm chế kiểm soát bản bản thân một cách nề nếp và chăm lo cho những người xung quanh. Nhưng hôm nay, Nhuận Tông thậm chí đã cởi thắt lưng và nốc rượu như nốc nước lã.

Còn Chiêu Kiệt thì khỏi phải bàn, hắn còn phấn khích gấp đôi Nhuận Tông. Chiêu Kiệt liên tục chạy hết bàn này đến bàn khác để chúc rượu.

"Ơ?"

Ở một góc khác, Lưu Lê Tuyết đã say khướt bất tỉnh nhân sự nằm gục trên bàn. Ðường Tiểu Tiểu thì bám riết lấy nàng ta, liên tục nói linh tinh với một người đang ngủ.

"Hớ hớ..."

Có lẽ Bạch Thiên là người duy nhất giữ được tỉnh táo lúc này. Nhưng trông hắn cũng không được bình thường cho lắm. Khuôn mặt của hắn đã đỏ bừng lên, hắn liên tục bận rộn nhận các chén rượu từ các sư huynh đệ khác.

"Hơ hơ."

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn đó, Huyền Thương không biết nói gì hơn mà chỉ nở một nụ cười gượng gạo.

Ngay lúc đó Huyền Tông lặng lẽ mở lời. 

"Có lẽ lũ trẻ đã nhọc lòng lắm."

"Dạ?"

"Làm sao những đứa trẻ của chúng ta lại không biết việc tái kiến lại Hoa Sơn là trọng trách của bọn chúng được chứ?"

Huyền Thương câm lặng.

Giọng nói của Huyền Tông sau đó dần trở nên cay đắng.

"Tất cả lũ trẻ đến bây giờ mới dám tạm thời bỏ gánh nặng trên vai xuống để cười đùa và ầm ĩ như thế này. Ðến tận lúc này. Phải đến tận lúc này đấy!"

Huyền Tông quay sang nhìn các môn đồ của mình bằng một khuôn mặt đầy cảm thương. Nghĩ đến việc các trưởng bối không thể gánh vác nổi gánh nặng mà để lại những gánh nặng đó trên vai những đứa trẻ vô tội, trong lòng Huyền Tông lại vô cùng đau xót.

Ngay khi đó, một người nào đó xen vào cắt đứt luồng suy nghĩ của ông ta.

"Chưởng môn nhân cũng không cần phải suy nghĩ nhiều quá làm gì."

"Hả?"

Ðó là Huyền Linh. Hắn khẽ lắc đầu rồi giải thích.

"Vốn dĩ gánh nặng vẫn luôn là nỗi thống khổ. Nhưng khi được đặt xuống, những gánh nặng đó lại có giá trị riêng của nó. Nếu như các môn đồ của chúng ta không mang trên lưng những nỗi thống khổ đó liệu bọn chúng có thể vui vẻ được như lúc này không?"

"Hừm."

"Tất nhiên chúng ta là những tội nhân đối với những đứa trẻ này. Nhưng đừng vì vậy mà huynh cảm thấy bọn chúng đáng thương. Nếu huynh nói như vậy ngược lại sẽ là xem thường tụi nhỏ đấy. Các môn đồ của chúng ta chẳng phải là những đứa trẻ đáng tự hào có thành tích tốt nhất tại đại hội tỉ võ toàn thiên hạ hay sao?"

Huyền Tông lặng lẽ gật đầu.

"Ðúng vậy. Ðệ nói phải."

Tự hào chứ.

Tất nhiên là đáng tự hào rồi.

Huyền Tông khẽ dụi mắt. Khi hắn nhìn những đứa trẻ đáng khen đó, bờ mi hắn không ngừng nhòe đi.

Những đứa trẻ đáng khen đó. 

"Hihihi."

Trong khoảnh khắc đó, Thanh Minh bật dậy khỏi vị trí và nhét một bình hồ lô rượu vào miệng của Bạch Thương đang ở trước mặt hắn ta.

"Ực ực!"

"Uống! Uống đi! Hôm nay phải uống đến chết thì thôi!" 

"Ực ực!"

Bạch Thương vật lộn chống cự nhưng cuối cùng Thanh Minh cùng thành công đổ cả hồ lô rượu vào miệng hắn. Thanh Minh cười hihi sảng khoái rồi bắt đầu tìm kiếm nạn nhân tiếp theo.

Và sau đó, một người đã lọt vào mắt xanh của Thanh Minh.

"Sư thúc!"

"..."

"Ðồng Long à?" 

"..."

Toàn bộ cơ thể Bạch Thiên đã chuyển sang màu đỏ và nồng nặc mùi rượu. Hắn đưa ánh mắt run rẩy nhìn về phía Thanh Minh.

"A, không được đâu. Ta mà uống thêm nữa thì sẽ chết..."

Vậy nhưng Thanh Minh đã nhét bình rượu vào miệng hắn ta trước khi hắn kịp nói hết câu.

"Không sao đâu. Làm gì mà chết dễ thế được!" 

"Ực ực!"

Bạch Thiên ngã ngửa về phía sau khi bình rượu vẫn cắm nguyên trên miệng của hắn ta.

Ngay lúc đó, Lưu Lê Tuyết ngẩng đầu lên. Dường như nàng đã tỉnh táo trở lại. Nàng quay sang nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt thoải mái.

"Dạy đời." 

Bịch.

Nói rồi nàng lại gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự một lần nữa.

'Ðúng là một mớ hỗn loạn.' Huyền Thương cười tủm tỉm.

Ðây mà là một yến tiệc của Ðạo gia ư? Ðến cả Thái Thượng Lão Quân – một tồn tại bình thường rất thích thưởng rượu có lẽ cũng sẽ phải quay lưng lại khi thấy cảnh tượng này cho mà xem.

'Dù chưởng môn nhân đã nói vậy đi chăng nữa. Trước khi mọi việc trở nên quá lố mình phải...'

Ngay lúc ấy.

Chiếc cổ quay vòng láo liên tìm kiếm xung quanh với khuôn mặt đỏ bừng của Thanh Minh bỗng dừng lại.

"..."

"Hehe. Chưởng môn nhân?" 

"..."

"Trưởng lão?"

Ác ma Thanh Minh hai tay cầm hai bình rượu đang tiến lại gần bọn họ. Khoảnh khắc nụ cười rạng rỡ nở trên môi, Huyền Thương từ lúc nào đã nhắm mắt lại trong vô thức.

"A di đà Phật."

Một người đứng trước điện các dõng dạc hô Phật hiệu.

Sau vài lần lưỡng lự, hắn ta thở dài một hơi bắt đầu gõ cửa.

"Có ai ở bên trong không?"

Nhưng hắn không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.

Hắn tiếp tục hít thở một hơi thật sâu thêm một lần nữa và gõ cửa thật mạnh.

"Có ai ở bên trong không?"

Nhưng vẫn chẳng có ai trả lời hắn cả.

"Hửm?"

Pháp Giới nghiêng đầu lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.

'Chưa gì họ đã rời đi rồi sao?'

Không phải. Rõ ràng là hắn cảm nhận được khí tức của con người mà nhỉ?

Hắn do dự hồi lâu rồi quyết định đẩy cánh cửa vào bên trong. Cánh cửa bắt đầu được mở ra cùng với những tiếng kẽo kẹt vang lên.

"A di đà Phật. Bần tăng là Pháp Giới Thiếu Lâm. Chưởng môn nhân có ở đấy không... Hả?! Cái, cái gì thế này?"

Pháp Giới khẽ ngó đầu vào bên trong rồi sợ hãi lùi lại một bước.

'Ðã xảy ra chiến tranh rồi ư?'

Bên trong một điện các rộng lớn là một cảnh tượng hỗn loạn. Trên chiếc bàn ở trung tâm có rất nhiều đĩa thức ăn và bình rượu rỗng. Phía dưới sàn nhà, các môn đồ Hoa Sơn nằm rải rác la liệt như vừa bị tấn công đột ngột.

'Chẳng, chẳng nhẽ họ đã bị đột kích thật ư?'

May thay, ngực của họ vẫn phập phồng lên xuống. Ðiều đó chứng tỏ là họ vẫn chưa chết.

"Kia... kia là?"

Sau một hồi xem xét tình hình, Pháp Giới trợn tròn mắt kinh ngạc.

Phải đến lúc này, hắn mới tỏ tường được tình huống bên trong.

"Rượu? Và còn có cả thịt?"

Nhắc đến mới nhớ, cái đống nằm chỏng chơ dưới đất trước sân kia chẳng phải là xương lợn hay sao?

Không những vậy, Pháp Giới còn phát hiện ra có tàn dư của đống lửa còn sót lại trong sân. Hắn hoảng hồn ôm chặt lấy ót của bản thân.

"Rốt, rốt cuộc cái môn phái này!"

Có vô đạo cũng vừa vừa phai phải thôi chứ. Rốt cuộc bọn họ nghĩ cái quái gì vậy?

Hắn ta định hét lên với khuôn mặt bừng bừng tức giận.

Tuyệt đối không được gây náo loạn. Tuyệt đối!

Hắn vẫn nhớ những lời mà Pháp Chỉnh dặn dò trước khi đến nơi này. Vì vậy mà lúc này hắn phải cố gắng thở thật đều để không đánh thức bất kỳ ai.

Ngay lúc ấy.

Nhìn chằm chằm.

Một người nào đó đang nằm dưới đất ngẩng đầu lên mở mắt một nửa nhìn hắn ta.

'Tâm trạng của hắn có vẻ không được tốt lắm thì phải.'

Hắn ta bắt đầu dụi dụi mắt bản thân bằng ống tay áo. Dường như mới tỉnh ngủ nên hắn ta vẫn chưa thể nhìn rõ.

'Khi một võ giả uống rượu thì mắt sẽ kém đi sao?'

Nhưng điều làm hắn tức giận hơn là cái tên đang dụi dụi mắt kia chính là Thanh Minh. Người đã đánh Tuệ Nhiên thành ra thế kia lại có cái bộ dạng như thế này sao.

Thanh Minh vẫn nằm trên mặt đất, hắn ngóc cổ lên nghiêng đầu và bắt đầu hỏi bằng một giọng khàn khàn.

"Ơ?"

"..."

"Ai đấy?"

"..."

Pháp Giới lại tiếp tục thở dài.

"Bần tăng là Pháp Giới. Chưởng môn nhân có ở đây không?"

"À chưởng môn nhân ấy hả."

Thanh Minh khẽ xoay xoay đầu tìm kiếm. Sau đó hắn chỉ về một nơi.

"Ông ấy ở đằng kia kìa!"

"Hả?"

Pháp Chỉnh quay đầu nhìn về hướng ngón tay Thanh Minh chỉ đến. Và rồi khuôn mặt hắn cứng đờ lại như một tảng đá.

Huyền Tông đầu xù tóc rối đang nằm như một đống rác trên bậc cầu thang điện các.

"..."

"Ta đánh thức ông ấy cho ngài nhé?" 

"Không đâu. Ta sẽ chờ thôi."

"Vâng, Vậy cứ thế đi."

Pháp Giới liên tục niệm Phật hiệu trong lòng. 'A di đà Phật.'

Thiếu Lâm đã thua bởi những tên như thế này ư?

Nếu vậy thì Thiếu Lâm rồi sẽ đi về đâu đây?

"A di đà Phật."

Một câu Phật hiệu đầy bất mãn thất kinh xuất hiện từ miệng Pháp Giới. Thanh Minh ngáp ngắn ngáp dài rồi hỏi chuyện.

"Nhưng mà ngài tìm chưởng môn nhân có chuyện gì đấy?" 

Pháp Giới thở dài rồi trả lời.

"Ta đến đây là để chuyển lời của Phương trượng."

Thanh Minh khẽ nheo mắt trước câu trả lời đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top