Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 131: Tại sao nó lại ở đây chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì thế nên Phương trượng."

"Hừm."

"Muốn nói chuyện với Chưởng môn nhân."

"Hừmm."

"Chưởng môn nhân. Ngài có đang nghe không?"

Nghe thấy câu hỏi của Pháp Giới, Huyền Tông mặt mày trắng bệch xua xua tay. Rồi hắn vô lực quay đầu lại, dùng chất giọng nghe như sắp chết đến nơi mà nói.

"Th, Thanh Minh à. Nước, nước uống. Con có thứ gì uống được không?"

"Ðây ạ."

Cứ như đã chuẩn bị sẵn từ trước, Thanh Minh chìa ra một chiếc bình hồ lô màu trắng. Nhưng vừa nhìn thấy bình hồ lô, Huyền Tông đã bịt miệng lại để ngăn cơn buồn nôn.

"Ọe. Không, không phải rượu đấy chứ?"

"Là nước đấy ạ. Nước."

"Hừừừ."

Giờ chỉ cần nhìn vào cái bình màu trắng đó thôi là hắn cũng rùng mình rồi.

'Ðồ vô tri.'

Dù tâm trạng có vui đến mấy đi chăng nữa thì sao lại có thể ép Chưởng môn nhân uống rượu đến mức bất tỉnh như thế hả? Ðây là hành động mà một đệ tử Ðạo Gia nên làm sao?

Nhưng thật ra hắn cũng liên tục nhận rượu mời của người khác rồi uống đến lúc bất tỉnh luôn thì làm gì có tư cách nói ra câu vừa rồi.

Huyền Tông nhăn nhó nhận lấy bình nước Thanh Minh đưa rồi uống một hơi, phải đến lúc uống xong Huyền Tông mới cảm thấy trong người thoải mái hơn một chút, hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Ðể đại sư nhìn thấy cảnh khó coi này ta cũng không còn mặt mũi nào."

"..."

Khi nghe thấy câu này, theo lễ nghĩa thông thường thì người nghe sẽ đáp lại là "Xin ngài đừng bận tâm'", nhưng Pháp Giới lại không thể nói ra lời đó được.

'Cái cảnh này còn khó coi hơn cái chữ "khó coi" ấy chứ.'

Nếu không phải do Phương trượng yêu cầu thì có khi hắn đã nổi khùng mà hét toáng lên rồi. Ai trên đời lại thản nhiên nướng thịt, uống rượu ngay trong khuôn viên Thiếu Lâm Tự cơ chứ?

Kể từ ngày Thiếu Lâm Tự được thành lập đến giờ thì đây chính là lần đầu tiên đấy.

'Những chuyện này đúng là vô tiền khoáng hậu mà.'

Giờ thì hắn cũng thắc mắc phải định nghĩa Hoa Sơn này là môn phái như thế nào đây.

"Tóm lại."

Huyền Tông thư thả lên tiếng.

"Là đại sư vừa nói gì?"

Pháp Giới vừa làm thế bán chưởng vừa mở miệng.

"Phương trượng muốn bàn chuyện lại với Chưởng môn nhân."

"Ừm. Nếu là chuyện vài ngày trước thì ta nghĩ không còn gì để bàn thêm nữa đâu."

"Không phải đâu Chưởng môn nhân. Phương trượng nói đây là chuyện mà từ trước đến giờ ngài ấy chưa từng nói với ai."

"Hửm?"

Huyền Tông nhìn Pháp Giới bằng ánh mắt đầy nghi vấn.

"Hơn nữa chuyện này chỉ có một mình Hoa Sơn làm được thôi, nên ngài ấy muốn hai bên tạm gác lại mâu thuẫn và đối thoại để bàn tính cho tương lai và an nguy của toàn thể võ lâm giang hồ. Vậy nên..."

Thanh Minh lẳng lặng đứng một bên lắng nghe đến đó liền ló đầu ra hỏi lại một cách cộc cằn.

"Chuyện gì mà khoa trương thế?"

Pháp Giới chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt ngang, hắn nhìn Thanh Minh bằng vẻ mặt cau có.

'Cái tên không biết lễ nghĩa này.'

Nhưng Pháp Giới thật sự không muốn tranh luận với Thanh Minh nữa nên hắn quyết định chỉ bỏ câu hỏi của Thanh Minh ra ngoài tai.

Hắn hít thở sâu một hơi, cố gắng phớt lờ Thanh Minh rồi tiếp tục nói.

"Phương trượng sẽ bàn bạc chi tiết với ngài. Với lại, ngài ấy nói nếu được thì xin mời Hoa Sơn Thần Long hãy đi cùng."

"Hừm."

Huyền Tông lặng lẽ gật đầu.

"Ta hiểu rồi. Xin đại sư chuyển lời rằng ta sẽ sắp xếp đến gặp ngài ấy sớm thôi."

"Ðược, vậy bần tăng xin phép."

Pháp Giới đứng phắt dậy khỏi ghế như thể hắn không muốn nán lại nơi này thêm một giây phút nào nữa. Rồi hắn liếc nhìn Thanh Minh một cái, sau đó không hề luyến tiếc mà quay người bước ra khỏi cửa.

"Sợ quá đi mất."

Thanh Minh giả vờ run rẩy mà thở dài một hơi.

"Thanh Minh."

"Vâng, Chưởng môn nhân."

"Con thấy thế nào?"

Trước câu hỏi của Huyền Tông, Thanh Minh chỉ nhún vai.

"Thì, người không tính đi nói chuyện cho rõ ràng sao?"

"Hừmm. Nói chuyện rõ ràng hả?"

"Cũng có nhiều việc bọn họ không thể làm được mà."

Huyền Tông im lặng vuốt cằm.

Lời Thanh Minh nói cũng hợp lý, nhưng khác với hắn, Huyền Tông lại tập trung vào "phương thức" hơn là phương pháp.

'Pháp Chỉnh.'

Phương trượng của Thiếu Lâm.

'Từ hôm qua đến giờ chỉ mới được một ngày.'

Rõ ràng chỉ mới hôm qua thôi hắn còn bị sốc đến mức thổ huyết mà ngả ngửa ra bởi hành động của Thanh Minh, bất quá cũng chỉ mới một ngày thôi mà hắn đã có thể hoạt động bình thường lại được rồi sao?

"Hầy."

Dù tính cách của hắn có ra sao đi chăng nữa thì sức mạnh đáng nể này đúng là không thể phủ nhận được. Phải như thế mới có thể dẫn dắt một môn phái hùng cường như Thiếu Lâm chứ.

"Ta cũng phải tự suy xét lại mới được."

"Ðúng đúng, hôm qua Chưởng môn nhân có hơi quá chén đấy."

"..."

Chuyện đó không phải nhờ công của con sao, tiểu tử thối!

"Chưởng môn nhân người đi sớm về sớm nhé."

"Thanh Minh... huệệệệệ. Con cũng, con cũng cẩn thận đấy."

"Chưởng môn... huệệệệệ."

Dư vị của cơn say vẫn còn dai dẳng, một nửa hồn vía của Huyền Tông đã thăng thiên, hắn lắc đầu đáp lại câu nói của Thanh Minh.

"Chắc sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu. Con lo chuẩn bị để xuất phát đi."

"Vâng, Chưởng môn nhân."

Hắn thở dài một hơi rồi cùng Thanh Minh bước ra khỏi điện các.

"Ừmm."

Trong lúc hai người đang yên lặng bước đi giữa khuôn viên nội viện Thiếu Lâm Tự, Huyền Tông bỗng nhiên nhìn xung quanh rồi phát ra tiếng trầm ngâm.

"Nơi này hoàn toàn khác với ngày hôm qua nhỉ?"

"Vì những người đến xem đại hội đều đã đi cả rồi."

"Chắc là vậy."

Có nghĩa là khung cảnh mà bọn họ nhìn thấy bây giờ mới chính là dáng vẻ thường ngày của Thiếu Lâm Tự. Mặc dù khắp nơi đều là khách hành hương nhưng bầu không khí nói chung là rất yên tĩnh và thành kính.

Nhưng Huyền Tông lại không thể làm ngơ trước ánh mắt thù ghét của các đệ tử Thiếu Lâm đang đi ngang qua bọn họ được.

'Quả nhiên bọn họ chẳng ưa gì chúng ta.'

Hắn vừa chầm chậm bước đi vừa mở miệng.

"Thanh Minh à."

"Vâng, Chưởng môn nhân."

"Con nghĩ Phương trượng sẽ nói chuyện gì?"

"Ừm."

"Mà thôi. Trước đó."

Giọng nói của Huyền Tông trầm xuống.

"Hôm qua tới giờ con có nghĩ Hoa Sơn phải làm gì tiếp theo chưa?"

Có vẻ như cuộc đối thoại này không phù hợp để Chưởng môn nhân của một môn phái và một đệ tử đời thứ ba chia sẻ với nhau cho lắm. Nhưng Huyền Tông chưa từng nghĩ Thanh Minh chỉ đơn giản là một đệ tử đời thứ ba bình thường.

"Hừmm."

Thanh Minh vừa gãi má vừa cười cười.

"Con cũng không biết nữa?"

"Ừm. Quả nhiên là không... Hả?"

Huyền Tông từ từ quay đầu nhìn Thanh Minh.

"Không biết hả?"

"Vâng."

"Vậy lời con nói ở đại hội tỉ võ là sao?"

"Con nói gì cơ?"

"Thì, Hoa Sơn sẽ đi con đường riêng của Hoa Sơn ấy?"

"Thì cứ đi rồi sẽ thành đường thôi mà. Cứ nhất thiết phải quyết định trước rồi mới được đi ạ?"

"..."

Ðầu óc Huyền Tông bắt đầu choáng váng.

Tin tên tiểu tử này liệu có phải là hành động đúng đắn không?

Thanh Minh nhìn thấy biểu cảm của Huyền Tông thì tủm tỉm cười.

"Nhưng vẫn có một việc chắc chắn."

"Hửm?"

"Sẽ không có chuyện chúng ta ngồi chung thuyền với Thiếu Lâm."

"À ra là chuyện đó."

Huyền Tông đã biết trước sự thật đó rồi. Vấn đề là Pháp Chỉnh quả nhiên cũng hiểu được chuyện đó.

Dù vậy thì việc hắn muốn gặp mặt bọn họ cũng có nghĩa là hắn muốn đưa ra một lời đề nghị đủ thích đáng để có thể bỏ qua hết những chuyện trước đây. Vậy nên trước khi nghe lời đề nghị đó, bọn họ sẽ không thể rời khỏi Tung Sơn được.

"Cứ nghe thử xem bọn họ muốn nói gì."

"Xin mời vào."

Pháp Chỉnh làm thế bán chưởng tiếp đón Huyền Tông và Thanh Minh.

Nét mặt hắn tuy có chút xanh xao nhưng nụ cười thì vẫn luôn thường trực trên môi.

Huyền Tông từ tốn làm thế bao quyền. "Phương trượng, ngài thấy khỏe hơn chưa?"

Pháp Chỉnh gật đầu đáp lại lời chào hỏi của Huyền Tông.

"Nhờ có sự quan tâm của ngài nên ta đã hồi phục rồi. Xin thứ lỗi vì đã để ngài thấy dáng vẻ đáng xấu hổ đó."

Pháp Chỉnh vừa nói vừa chìa tay về phía trước.

"Xin mời ngồi."

"Vâng."

Huyền Tông khẽ ho vài tiếng rồi mới an tọa. Ðây là lần thứ hai hắn ghé qua nơi này rồi.

Lúc mới đến Thiếu Lâm Tự, hắn và Pháp Chỉnh đang tán gẫu ở nơi này thì Thanh Minh. À quên, phải nói là các môn đồ của Hoa Sơn đã có một cuộc xung đột với các môn đồ của Hải Nam phái.

'Cũng đúng. Nghĩ lại thì khi đó do tên tiểu tử này mà ta chưa nói chuyện cho hẳn hoi được còn gì.'

Sau đó tuy có thể nói là họa chuyển thành phúc nhưng mà.

Dù sao thì thời gian cũng chỉ mới hơn nửa tháng, trong thời gian ngắn như thế mà vị thế của hai người đã thay đổi đến mức khó tin.

Pháp Chỉnh yên lặng rót trà vào tách rồi đưa cho hai người bọn họ. Dáng vẻ tự nhiên và thoải mái, hoàn toàn không bị ràng buộc bởi quy tắc trà đạo nào.

"Xin mời."

"Vâng."

Huyền Tông nhận lấy tách trà rồi huých nhẹ vào cạnh sườn Thanh Minh đang ngồi yên như tượng. Lúc đó Thanh Minh mới miễn cưỡng nhận lấy tách trà với vẻ mặt cau có.

Thanh Minh thường nói hắn thà uống nước lạnh còn hơn là uống trà, vậy nên hắn càng không tình nguyện nhận tách trà này chút nào.

Ðúng lúc đó, Pháp Chỉnh đột nhiên vừa cười vừa nói.

"Có vẻ như mọi người đã có một buổi tối rất thú vị nhỉ?"

"Ý của Phương trượng là?"

Pháp Chỉnh nhìn Huyền Tông nở một nụ cười đầy ý vị.

"Hình như ta có ngửi thấy mùi rượu."

Huyền Tông ngượng chín mặt.

"Xin thứ lỗi. Ta chỉ là muốn động viên các đệ tử của mình."

"Phải. Ta cũng hiểu mà."

Mặc dù đây là hành động vô cũng thất lễ, nhưng hình như Pháp Chỉnh lại không hề có ý định phê phán bọn họ.

"Không biết Phương trượng muốn nói chuyện gì?"

"À. Vậy thì ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn."

Pháp Chỉnh thở dài một hơi rồi mới nặng nề lên tiếng. "Chưởng môn nhân."

"Vâng."

"Ở đại hội ngày hôm qua, Hoa Sơn đã làm một hành động gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến lập trường của Thiếu Lâm."

Huyền Tông không biết đáp lời thế nào, chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo chờ Pháp Chỉnh nói tiếp. Ðâu cần phải nói một câu xin lỗi sáo rỗng để thể hiện quan điểm của hắn làm gì.

"Nhưng Thiếu Lâm không oán giận Hoa Sơn vì chuyện đó."

"Hả?"

"Suy đi tính lại thì vẫn là Thiếu Lâm đã khơi mào chuyện này. À không, có thể nói là giới võ lâm giang hồ đã khơi mào chuyện này mới đúng. Nếu vẫn còn chút liêm sỉ thì làm sao có thể đổ lỗi hết cho Hoa Sơn được?"

Huyền Tông nhìn hắn bằng vẻ mặt ngạc nhiên. Ðúng lúc đó, một giọng nói lãnh đạm vang lên.

"Nếu ông nói những lời đó trước khi đại hội diễn ra thì còn có chút ý nghĩa."

"..."

"Tệ nhất thì cũng nên nói trước khi bắt đầu trận chung kết chứ."

Khóe mắt của Pháp Chỉnh khẽ dao động. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Tiểu đạo trưởng nói không sai. Ðều do ta quá ngu muội."

Phản ứng này của Pháp Chỉnh có hơi ngoài dự đoán một chút, Thanh Minh kéo cong khóe miệng như thể đang rất hứng thú.

'Nhìn xem!'

Dù gì cũng là Phương trượng của Thiếu Lâm. Nói ra được lời này quả là không dễ dàng chút nào.

Ðến mức này thì Thanh Minh cũng bắt đầu thấy tò mò rồi đấy.

Phương trượng của Thiếu Lâm tính nói gì mà lại nhún nhường đến thế chứ?

'Trước mắt thì có vẻ như hắn đang muốn bắt tay với Hoa Sơn một lần nữa.'

Thanh Minh đâu phải dạng người không biết chuyện đó có ý nghĩa gì. Ðiều đó có nghĩa là Pháp Chỉnh có một lời đề nghị mà Hoa Sơn tuyệt đối sẽ không thể từ chối được.

'Ðừng có nói mấy cái chuyện nhảm nhí kiểu như là quay trở về Cửu Phái Nhất Bang gì đó là được.'

Nếu Pháp Chỉnh mà có nhắc đến chuyện đó thì Thanh Minh sẽ trực tiếp khắc ấn hoa mai lên quả đầu sáng bóng đó liền.

Thanh Minh dùng ánh mắt gấp gáp hối thúc Pháp Chỉnh, ông ta thấp giọng ho vài tiếng rồi mới mở miệng.

"Lý do ta thỉnh cầu Chưởng môn nhân đây là vì ở Thiếu Lâm Tự đã xảy ra một chuyện rất cấp bách cần đến sự giúp đỡ của Hoa Sơn."

"Phương trượng nói chuyện cấp bách sao?"

Pháp Chỉnh quay đầu nhìn về phía cửa.

"Ta xin được thất lễ một chút. Pháp Giới, mau vào đi."

"Vâng!"

Sau khi giọng nói dứt khoát vang lên từ phía bên ngoài, cánh cửa liền mở toang ra. Và rồi một chiếc thùng gỗ lớn được đưa vào trong phòng.

Một chiếc thùng gỗ lớn đến mức phải có hai người bê.

Sau khi nhận ra vật thể đó là một cỗ quan tài, cơ mặt Huyền Tông ngay lập tức co cứng lại.

"Phương trượng?"

"...Xin đợi một chút."

Huyền Tông hoàn toàn không hiểu đầu đuôi sự tình, liên tục nhìn cỗ quan tài rồi lại nhìn Pháp Chỉnh. Hắn bảo có chuyện muốn nói nhưng rốt cuộc tại sao lại đem một cỗ quan tài đến đây chứ?

Pháp Giới đặt cỗ quan tài xuống, làm thế bán chưởng rồi ngay lập tức quay đi.

Ba người, một quan tài.

Bầu không khí trong phòng trầm xuống một cách kỳ lạ.

"A di đà Phật."

Pháp Chỉnh thấp giọng niệm Phật rồi nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt nặng nề.

"Ðệ tử tục gia của Thiếu Lâm có mặt ở mọi nơi trên khắp thiên hạ."

"Chuyện đó là đương nhiên."

"Thi thể trong cỗ quan tài này là một trong những đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, Tam Quang Môn. Là người chịu trách nhiệm khảo sát Bắc Hải theo yêu cầu của Thiếu Lâm."

"Bắc Hải sao?"

"Phải. Là Bắc Hải. Nhưng nói chung nhiệm vụ cùng lắm cũng chỉ là giám sát cửa biển Bắc Hải thôi. Giờ đây người Trung Nguyên đâu thể tiến vào vùng biển Bắc Hải được nữa."

"Nhưng mà, có chuyện gì mà đại sư đây lại chỉ còn là một cái xác không hồn như thế này? Lẽ nào có xung đột gì với Bắc Hải Băng Cung sao?"

Nếu vậy thì chuyện thật sự không hề đơn giản đâu.

Mâu thuẫn giữa Tắc Ngoại Tứ Cung và Trung Nguyên càng ngày càng sâu sắc đến mức chỉ cần một vấn đề nhỏ thôi cũng đủ gây ra chiến tranh ngay lập tức rồi.

Vậy nên Thanh Minh và những người đồng hành cùng hắn đã vất vả biết bao nhiêu mới tiến vào được Vân Nam.

Nhưng Pháp Chỉnh lại lắc đầu. "Thà là vậy còn tốt hơn."

"Thà là vậy?"

Vậy rốt cuộc là?

Ánh mắt của Huyền Tông và Thanh Minh tràn đầy vẻ nghi vấn. Pháp Chỉnh lại thấp giọng niệm Phật, rồi hắn đứng dậy tiến về phía cỗ quan tài.

Hắn không hề do dự, đưa tay mở nắp cỗ quan tài ra.

"Ừm!"

Nét mặt của Huyền Tông trở nên méo mó. Chứ có ai lại đi thích thú khi thấy một thi thể được đặt trước mặt mình không?

'Nhưng rốt cuộc là tại sao.'

Ðúng lúc đó.

Soạt soạt.

Huyền Tông ngay lập tức giật mình quay sang bên cạnh. Thanh Minh ngồi bên cạnh hắn đang tỏa ra một luồng sát khí xung thiên mà từ trước đến giờ hắn chưa từng cảm nhận được.

Nhưng còn chưa kịp xác định nguồn cơn của luồng sát khí đó thì nó đã biến mất như ảo ảnh.

'Mình nhầm rồi sao?'

Nhưng cũng chính lúc đó, Thanh Minh từ từ đứng dậy khỏi chỗ.

Rồi hắn đi đến gần cỗ quan tài.

Ánh mắt tập trung xác nhận một cách tỉ mỉ thi thể đang nằm trong cỗ quan tài kia.

Quả nhiên, những vết đốm đỏ và đen hiện lên rất rõ trên làn da trắng bệch của tử thi.

"Ma Hoa."

Ken kétttt!

Thanh Minh vừa nghiến chặt răng vừa nhìn Pháp Chỉnh. Ánh mắt trông chẳng khác gì một con thú hoang đói khát.

"Ma Giáo?"

"A di đà Phật. Thiếu Lâm cũng đang nghi ngờ là vậy."

Thanh Minh nghiến chặt răng đến mức trên cằm nổi cả gân.

Quả thực ngoài nghi ngờ ra thì bọn họ còn có thể làm gì nữa.

Ðây chính là Ma Hoa. Chỉ những ai bị tấn công bởi ma công thì mới có vết thương này.

Thậm chí Ma Hoa này còn rõ ràng và xác thực hơn cả Ma Hoa trong vụ việc của Hoàng đại nhân. Là Ma Hoa "chân chính" mà hắn đã từng nhìn thấy vô số lần trong quá khứ.

"Ma Giáo."

Khóe miệng của Thanh Minh trở nên méo mó.

"Giải thích đi."

Từ trong giọng nói phát ra nồng đậm hàn khí lạnh lẽo. "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."

Pháp Giới quay trở lại rồi di chuyển chiếc quan tài ra ngoài.

Trong căn phòng, mùi tử khí vẫn chưa tản đi hết, bầu không khí cũng thoáng chốc trở nên nặng nề. Ba người đứng đó nhìn nhau rồi suy nghĩ gì đó.

"Ai di đà Phật."

Pháp Chỉnh vừa niệm Phật vừa nhìn Huyền Tông rồi khẽ cất lời.

"Ta nghĩ Chưởng môn nhân sớm đã biết chuyện tung tích của giáo đồ Ma Giáo được phát hiện ở Thập Vạn Ðại Sơn rồi."

Thanh Minh khẽ liếc nhìn Huyền Tông.

"Vậy ạ?"

"Ừm. Trước khi đại hội võ lâm bắt đầu, các Chưởng môn nhân đã được triệu tập, chính là bàn về chuyện này."

"Về tung tích của giáo đồ Ma Giáo sao..." Thanh Minh trong chốc lát rơi vào trầm tư.

Ðó rõ ràng cũng được xem là chuyện hệ trọng.

Thế nhưng, việc phát hiện ra tung tích của giáo đồ Ma Giáo và việc phát hiện ra dấu tích của Ma Hoa trên thi thể người, lại là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

"Thiếu Lâm đã nắm bắt tin tức này chậm hơn các môn phái khác một bước. Vậy nên khi biết chuyện thì cục diện đã thành ra thế này rồi."

"Hình như ông đã phái các môn phái tục gia kiểm tra lại xung quanh đúng không?"

"Ðúng vậy. Ngay từ lúc mở cửa sơn môn chuẩn bị đại hội, ta đã bắt đầu phái người đuổi theo tung tích của lũ giáo đồ Ma Giáo. Ðứa trẻ đó đã gặp nạn trước khi đại hội diễn ra. Tuy nhiên... lúc xác nhận lại thì ta đã mất liên lạc với nó ở Bắc Hải Băng Cung rồi. A di đà Phật."

Sau đó họ đã phát hiện ra thi thể của đệ tử bị sát hại bởi ma công.

Thanh Minh khẽ cau mày.

'Ma Giáo ở Bắc Hải?'

Không. Không được vội vàng phán đoán như vậy.

Với những thông tin hiện tại thì vẫn chưa thể suy đoán được gì cả.

Không được đoán già đoán non trước khi biết được tình hình chính xác. Vì Ma Giáo vốn dĩ là một nơi như vậy.

"Phát hiện ra tung tích của Ma Giáo là chuyện hết sức trọng đại. Chúng ta đã phải trải qua một trận đại chiến hết sức thảm khốc. Nếu cứ xem nhẹ rồi đứng yên nhìn, thì cuối cùng sẽ lại có thêm trận đại chiến khác mà thôi. Vậy nên Trung Nguyên nhất định phải điều tra Bắc Hải và Bắc Hải Băng Cung."

"Ừm."

Huyền Tông gật đầu một cách nặng nề.

Những chuyện liên quan đến Ma Giáo là chuyện mà các nhân sĩ võ lâm trên giang hồ không được phép xem nhẹ.

Ðặc biệt là đối với Hoa Sơn. Dù khắp thiên hạ này có bao nhiêu môn phái đi nữa thì liệu có nơi nào có oán hận sâu sắc với Ma Giáo hơn Hoa Sơn chứ?

"Nhưng mà..."

Huyền Tông hơi nhướng mày, ho khan một tiếng rồi mở miệng.

"Việc phát hiện tung tích của Ma Giáo là chuyện hết sức trọng đại. Nhưng ta vẫn không hiểu vì sao Phương trượng lại đích thân nói với chúng ta chuyện này chứ..?"

"Chưởng môn nhân." Pháp Chỉnh dứt khoát nói.

"Với tư cách là Phương trượng của Thiếu Lâm, ta có một thỉnh cầu."

Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm vào Huyền Tông và Thanh Minh. Ánh mắt đó mờ mịt trong bóng tối nên Thanh Minh không đoán được lão đang dự tính gì.

Cuối cùng Pháp Chỉnh cũng khó khăn mở lời.

"Thỉnh cầu Hoa Sơn điều tra về Bắc Hải, không biết ý Chưởng môn nhân thế nào?"

"...Sao cơ?"

Huyền Tông mở to mắt nhìn về phía lão.

"...Ngài đang nói đến Bắc Hải Băng Cung đó sao?"

"Ðúng vậy."

Pháp Chỉnh chậm rãi gật đầu. Sau đó lại hạ giọng nói tiếp.

"Tất nhiên, ta biết đó không phải chuyện đơn giản. Nhưng nếu không phải là Hoa Sơn thì không nơi nào có thể cáng đáng nổi trọng trách này."

"Vậy nên..."

Trước lời đó của Pháp Chỉnh, Huyền Tông cảm thấy bối rối đến mức không nói nên lời. Vì đó là vấn đề khó mà đáp lại một cách rõ ràng được.

"Có vẻ như Phương trượng đã đánh giá cao Hoa Sơn quá rồi."

"Không phải ta đánh giá cao."

Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm Huyền Tông với ánh mắt thâm sâu khó tả.

"Như Chưởng môn nhân đã biết, mối thâm giao giữa Tắc Ngoại Tứ Cung và Cửu Phái Nhất Bang vốn chẳng mấy tốt đẹp. Chính xác mà nói thì giống như kẻ thù không đội trời chung của nhau vậy."

Huyền Tông khẽ thở dài.

Chính xác mà nói thì không phải là quan hệ kẻ thù lẫn nhau, mà là Tắc Ngoại Tứ Cung đơn phương oán hận Trung Nguyên. Thế nhưng bây giờ cũng không nhất thiết phải phân bua rõ ràng điều đó.

"Tắc Ngoại Tứ Cung không chỉ mang lòng thù hận với Cửu Phái Nhất Bang mà là với cả Trung Nguyên này. Vì lẽ đó mà trăm năm trước đã cấm người Trung Nguyên đặt chân lên lãnh thổ của bọn họ còn gì."

Thanh Minh vừa nghe những lời đó vừa nheo mắt lại.

Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Pháp Chỉnh lại tử bỏ lòng tự trọng của bản thân mà cúi đầu trước Hoa Sơn như vậy. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Sau đó Pháp Chỉnh lại nói tiếp.

"Thế nhưng dạo gần đây ta nghe đồn có môn phái đã bình an trên lãnh địa của Tắc Ngoại Tứ Cung. Ý ta là môn phái đó không chỉ đơn giản là xã giao với họ, mà còn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp rồi giao lưu với bọn họ."

Huyền Tông cũng nheo mắt lại.

"Ý Phương trượng là đang nói tới Nam Man Dã Thú Cung và Hoa Sơn chúng ta sao."

"Ðúng là như vậy."

Pháp Chỉnh dứt khoát gật đầu.

"Chưởng môn nhân. Ta biết đó không phải chuyện dễ dàng gì. Thế nhưng ở thời điểm hiện tại, trong tất cả các môn phái của Trung Nguyên, nơi có thể tạo nên mối giao hảo với Tắc Ngoại Tứ Cung chỉ có duy nhất Hoa Sơn mà thôi."

Huyền Tông định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, vì Pháp Chỉnh không cho ông ấy cơ hội để làm như vậy.

"Tất nhiên ta cũng biết Bắc Hải Băng Cung và Nam Man Dã Thú Cung khác nhau. Nhưng vốn dĩ bọn họ cũng có sự ràng buộc với nhau bằng cái gọi là Tắc Ngoại Tứ Cung. Nếu đã là bằng hữu của Nam Man Dã Thú Cung thì đến Bắc Hải Băng Cung cũng không thể bạc đãi được. Vậy nên chỉ có Hoa Sơn mới có khả năng tiếp cận Bắc Hải Băng Cung mà không có bất kỳ xung đột nào."

Pháp Chỉnh hạ hai tay xuống rồi cúi đầu về hướng Huyền Tông.

Ðó không phải là nghi thức ở nơi cửa Phật mà là lễ nghĩa của nhân gian.

"Ta thỉnh cầu ngài. Mong Chưởng môn nhân sẽ vì chúng sinh thiên hạ này mà đưa ra quyết định đúng đắn."

"Ực."

Huyền Tông nuốt nước bọt.

Mặc dù mối thâm giao của họ có tệ đến đâu, nhưng Phương trượng của Thiếu Lâm phải hạ mình rồi cúi đầu như vậy mà còn nhẫn tâm khước từ thì thật sự không phải là kẻ không hiểu đạo lí sao. Hơn nữa việc này lại còn vì thiên hạ nữa chứ?

'Ta phải làm sao đây?'

Khi Huyền Tông đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan trước lời đề nghị bất ngờ này, thì bên cạnh đã có một giọng nói chắc như đinh đóng cột vang lên.

"Tung tích của Ma Giáo còn gì nữa? Ðây là tất cả rồi hả?"

Ánh mắt của Pháp Chỉnh nhìn qua Thanh Minh có chút khác lạ. Một đứa trẻ vốn đang tỏ rõ thái độ thù địch với Thiếu Lâm, thế nhưng từ khi cái tên "Ma Giáo" xuất hiện, lại chuyển hết sự thù địch đó qua Ma Giáo.

"Vẫn chưa có gì chắc chắn cả. Tuy nhiên điều duy nhất có thể đoán được, nếu có thể để lại vết tích Ma Hoa như vậy thì chắc chắn kẻ ra tay phải có ma công thâm hậu đến nhường nào."

Thanh Minh dùng ngón tay gõ nhẹ vào má.

'Gì chứ, làm gì to tát đến như vậy.'

Nhưng dù sao thì thực lực đó cũng xem như là "tạm ổn" đi.

Chuyện quan trọng là kẻ thuần thục Ma công ở mức đó lại đang luẩn quẩn quanh Bắc Hải.

Và sớm muộn gì bọn chúng cũng lợi dụng mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa Trung Nguyên và Bắc Hải mà thôi.

"Trường hợp tệ nhất?"

"Bắc Hải Băng Cung sẽ bị Ma Giáo thâu tóm. Nếu như vậy, Ma giáo sẽ dần chuyển hướng rồi thâu tóm cả Trung Nguyên trong lòng bàn tay."

"Hừm."

Thanh Minh chau mày.

Cũng không phải là không có khả năng này. Thế nhưng...

"Ta đã nắm được tình hình rồi."

Sau đó hắn duỗi lưng, vươn người thả lỏng cơ thể.

Sau đó lại nhìn Pháp Chỉnh và Huyền Tông với ánh mắt giống như thường lệ.

"Lời muốn nói cũng nói xong rồi, ta đi được chưa?"

"...Hửm?"

Pháp Chỉnh không khỏi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên. Ði sao?

"Tiểu, tiểu đạo trưởng. Vẫn chưa nói chuyện xong mà."

"Vâng. Ta biết nhưng..."

Thanh Minh vừa ngoáy tai vừa đáp lại.

"Ðại khái thì ta nắm được rồi. Ma Giáo xuất hiện ở Bắc Hải, rồi ông thỉnh cầu Hoa Sơn chúng ta đến đó không phải sao. Vì những kẻ Trung Nguyên khác không thể tiến vào địa phận của Tắc Ngoại Tứ Cung, và Hoa Sơn lại có thể đặt chân đến đó rồi có mối giao hảo với Nam Man Dã Thú Cung?"

"Ðúng vậy. Ý của ta đúng là như vậy."

"Thế nhưng."

Thanh Minh thổi đầu ngón tay.

"Tại sao chúng ta phải đi?"

"..."

Khuôn mặt Pháp Chỉnh trở nên đờ đẫn như kẻ mất trí.

"...Tại sao ư? Không phải chính tiểu đạo trưởng cũng đã nói Ma Giáo đã xuất hiện rồi đó sao?"

"Ây ya. Thì ta cũng nghe ông nói thôi mà. Ý của ta là, tại sao Ma Giáo xuất hiện thì Hoa Sơn phải ra mặt chứ. Còn có Thiếu Lâm, Võ Ðang, Cửu Phái Nhất Bang, Ngũ Ðại Thế Gia và nhiều danh môn chính phái khác cơ mà. Hà cớ gì cứ phải là Hoa Sơn chứ."

"Cái đó không phải ta đã sớm giải thích rồi sao?"

"A, là vì cái gì mà mối giao hảo đó à?"

Thanh Minh bật cười như thể có gì đó tức cười lắm vậy. "Phương trượng đã thử chưa?"

"Hửm?"

Thanh Minh uể oải nhìn Pháp Chỉnh.

"Vì Hoa Sơn thì có cái gì tài ba đâu mà vẫn trở thành bằng hữu với Dã Thú Cung đó thôi? Nếu là môn phái khác thì chắc cũng sẽ được thôi mà."

"..."

"Vậy mới nói Thiếu Lâm cũng có thể mà. Ta biết như vậy vì ta đã làm được, không có gì con người nỗ lực mà không đạt được cả. Nếu Thiếu Lâm cũng nỗ lực thì chắc chắn sẽ làm được thôi."

Pháp Chỉnh vô thức há hốc miệng.

Rốt cuộc thì cái tên tiểu tử này đang nói gì vậy chứ?

"Nỗ, nỗ lực?"

"Vâng. So với sự nỗ lực của Thiếu Lâm thì Hoa Sơn chẳng là gì cả. Ta sợ nếu Hoa Sơn nhúng tay vào chuyện trọng đại như vậy thì chỉ làm hỏng đại sự thôi. Vì vậy chúng ta chỉ biết đường quay về bổn môn rồi vừa quan sát vừa vỗ tay cổ vũ cho Thiếu Lâm. Ðúng vậy không, Chưởng môn nhân?"

Huyền Tông luân phiên hết nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn qua Pháp Chỉnh với khuôn mặt hoang mang tột cùng.

Một lúc sau, Huyền Tông cũng lấy lại vẻ điềm tĩnh như bình thường rồi bình thản đáp trả.

"Ðúng như vậy, Phương trượng."

Pháp Chỉnh đã cố gắng trầm tĩnh hết mức để nói chuyện với cả hai. Nhưng bây giờ không thể giấu được giọng nói pha lẫn sự than vãn.

"Ðây là việc vì cả chúng sinh thiên hạ này."

"Vâng, ta hiểu mà. Trước đây cũng vậy. Không phải sao?"

Lời nói của Thanh Minh như đâm xuyên qua phế phủ của Pháp Chỉnh.

Ðúng vậy, Pháp Chỉnh không thể nào phản bác lời đó.

"Ta sẽ không lãng phí thời gian của hai người nữa mà đi đây. Bắc Hải Băng Cung thì cũng là nơi con người sinh sống mà thôi, nếu như ngài làm tốt thì cũng có thể giao thiệp được thôi. Vậy nhé."

"Ðợi đã."

Khi Thanh Minh gần đứng dậy thì Pháp Chỉnh đã dứt khoát đưa tay ra ngăn lại.

"Tiểu đạo trưởng gượng đã."

Ánh mắt đó trông rất nghiêm túc.

Thanh Minh cũng không hai lời mà đặt mông xuống ghế. Pháp Chỉnh vừa khẽ gật đầu vừa khe khẽ niệm Phật.

"Ta biết. À không, bần tăng đã biết. Chưởng môn nhân, bần tăng biết Thiếu Lâm không đủ tư cách để bàn về việc báo đáp công lao sau này của Hoa Sơn. Vậy nên bần tăng đã thập phần hiểu được phản ứng bây giờ của Chưởng môn nhân và tiểu đạo trưởng."

Ðôi mắt của Thanh Minh cũng nheo lại tỏ vẻ nghi ngờ. 'Cái con lừa trọc này lại đang tính giở trò gì đây?'

Thật lòng mà nói thì bây giờ cũng đáng để rời đi rồi. Vì cho dù có điềm tĩnh đến mấy thì Pháp Chỉnh cũng không thể nào nhìn Hoa Sơn với con mắt tốt hơn được.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói chuyện sao?

Ðiều đó có nghĩa là hắn đang cố che đậy chuyện gì đó.

"Một người đã đánh mất uy tín như bần tăng thì muốn ủy thác điều gì đó, trước tiên phải nói đến thù lao mới phải. Ðó là điều đúng đắn nên làm, nhưng vì suy nghĩ hạn hẹp mà bần tăng lại quên mất điều đó."

"Thù lao sao?"

"Ðúng vậy."

"Ô hô."

Thanh Minh khẽ mỉm cười.

Từ nãy đến giờ, lão chỉ toàn nói mấy lời nhảm nhí, nhưng nếu gắn thêm hai chữ "thù lao" vào thì hắn lại thấy những lời trước đó cũng không đến nỗi.

"Vậy mới nói, cái gọi là thù lao ấy?"

"Pháp Giới."

Pháp Chỉnh không chút chậm trễ mà cất tiếng gọi, rồi Pháp Giới mở cửa bước vào trong.

'Cái tên đó bận bịu quá nhỉ.'

Vừa nãy còn phải khuân quan tài rồi bây giờ lại phải tiếp.

"Hửm?"

Thanh Minh nghiêng đầu sang một bên.

Vấn đề là các môn đồ Hoa Sơn sẽ phải lặn lội đến Bắc Hải xa xôi đó. Vậy nên lão phải biết là cuộc đàm phán sẽ không thành nếu tiền hậu tạ quá ít chứ. Thế nhưng thứ tên Pháp Giới đó mang vào lại nhỏ và tồi tàn thế á.

Hộp.

Chiếc hộp dài nhưng không lớn lắm. Kể cả nếu bên trong có nhét đầy vàng thì nó vẫn chưa phải là số lượng mà Thanh Minh mong muốn.

"Ðây ạ. Thưa Phương trượng."

"Ừm."

Pháp Chỉnh nhận chiếc hộp từ tay Pháp Giới rồi thận trọng đặt nó lên chiếc bàn trước mặt.

"Ðược rồi."

Pháp Giới chào Phương trượng rồi cũng bước ra ngoài. Như thể bản thân không có đủ tư cách để chứng kiến cảnh chiếc hộp mở ra vậy.

Nhìn thấy thái độ thành kính đó, Thanh Minh lại càng tò mò hơn nữa, đến mức hắn không kìm lòng được mà cứ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.

'Rốt cuộc là thứ gì chứ?'

Ðến hiện tại, những hành động của Thiếu Lâm vốn dĩ vẫn không sai lệch bao nhiêu so với những suy đoán ban đầu của hắn. Lời nói và hành động của bọn chúng rất dễ đoán. Tuy nhiên, ở thời điểm này, đến Thanh Minh cũng khó mà giải thích được.

Rốt cuộc trong cái hộp đó đang chứa thứ quái quỷ gì chứ?

"Tiền hậu tạ chính là vật này."

"Cái hộp đó?"

"Chính xác mà nói thì là vật bên trong chiếc hộp."

"...Không phải tiền mà là đồ vật sao."

Thanh Minh lại lần nữa nheo mắt nhìn về chiếc hộp.

Huyền Tông nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Thanh Minh nên hỏi thay hắn.

"Phương trượng đừng đùa giỡn người khác nữa, có thể cho chúng ta xem món đồ bên trong này không?"

"Tất nhiên là có rồi."

Pháp Chỉnh với tay sang chiếc hộp. Và thay vì mở nắp hộp ngay lập tức, lão lại nhìn bọn họ rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Nếu đồ vật này là thù lao thì chắc chắn Chưởng môn nhân sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của bần tăng mà thôi."

"..."

Ngay khi Huyền Tông định hỏi lại thì Pháp Chỉnh đã mở chiếc hộp.

'Gì vậy chứ?'

Huyền Tông cau mày khi nhìn thấy đồ vật bên trong.

Không có ánh sáng rực rỡ chói mắt, cũng không có bất ngờ.

Bên trong chiếc hộp được bọc bằng lụa, chỉ có một thanh kiếm với vỏ kiếm cũ kỹ.

'Trên đó viết gì vậy?'

Trên vỏ kiếm hiện lên 4 chữ được khắc tỉ mỉ bằng tay "Long Xà Phi Ðằng", nhưng vì bị hao mòn theo năm tháng nên rất khó để đọc được.

"Phương trượng. Thanh kiếm này rốt cuộc..."

Ngay lúc đó.

"Hả?"

Thanh Minh phát ra âm thanh thảng thốt rồi giật mình.

'Hửm?'

Ðồng thời Huyền Tông cũng giật mình theo. Hắn vẫn chưa hiểu được lý do vì sao Thanh Minh lại hoảng hốt đến như vậy.

Thanh Minh vừa nheo mắt vừa thẫn thờ nhìn thanh kiếm đang đặt bên trong hộp. Sau đó lại lầm bầm như thể chuyện này vô lý lắm vậy.

"A, không... Tại sao nó lại ở đây chứ?"

Huyền Tông cũng tỏ vẻ hoang mang mà nghiêng đầu.

Rốt cuộc thì thanh kiếm này là gì và vì sao đứa trẻ này lại hoảng hốt đến như vậy chứ?

Ngay lúc đó, Pháp Chỉnh với tay nhấc thanh kiếm ra khỏi hộp. Rồi từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ngay lúc đó, Huyền Tông vô thức lấy tay che mắt.

Không giống như vỏ kiếm cổ hao mòn theo thời gian, ngay khi lưỡi kiếm xuất hiện, một thứ ánh sáng trong trẻo và thuần khiết nhanh chóng bao phủ cả căn phòng.

Nếu nhìn vào ánh sáng đó, thì không ai có thể phủ nhận việc thanh kiếm này là một thần binh lợi khí cả.

Pháp Chỉnh vừa nhìn chằm chằm vào hai người vừa bật cười.

"Thanh kiếm này tên là Tử Hà."

Quả nhiên.

Ánh mắt của Thanh Minh trong phút chốc trầm xuống lạnh lẽo.

Huyền Tông nghe xong cái tên đó cũng biến sắc. Phương trượng vừa nhìn họ vừa nói tiếp.

"Tử Hà Thần Kiếm. Thần vật tượng trưng cho Hoa Sơn phái. Cũng là ái binh của Ðại Hiền Kiếm Thanh Vấn, Chưởng môn nhân trước đây của Hoa Sơn."

"A..."

Trong khoảnh khắc đó, hai mắt của Huyền Tông không giấu được sự bối rối, như thể cây non trước bão mà không ngừng dao động...

Cảm giác chưởng môn sư huynh vẫn còn sống.

Mái tóc đen như mực.

Bộ râu dài rậm rạp.

Nụ cười ôn hòa cùng với con ngươi lấp lánh như thể chứa đựng cả thiên hà trong mắt.

Và.

Tử Hà Thần Kiếm được đeo bên hông.

Thanh Minh vô thức dán chặt mắt vào Tử Hà Thần Kiếm.

'Tại sao thứ này lại xuất hiện ở đây?'

Hắn bật cười như thể chuyện này cực kỳ vô lý.

Mặc dù hắn đã dự đoán được sẽ có chuyện gì đó xuất hiện, nhưng hắn thực sự không thể ngờ đến chuyện này.

Tử Hà Thần Kiếm...

Thanh Minh cười khổ, còn Huyền Tông không nhịn được chăm chú nhìn Tử Hà Thần Kiếm.

"Ðại Hiền Kiếm Thanh Vấn sư tổ..."

Làm sao mà ông ta không biết cái tên đó được kia chứ?

Người đã dẫn dắt Hoa Sơn lên tới thời kỳ đỉnh cao. Cái tên không bao giờ biến mất trong lịch sử Hoa Sơn.

"Tại, tại sao! Tại sao vật này lại ở Thiếu Lâm chứ!"

Huyền Tông không giấu nổi sự tức giận hét lên. Thế nhưng Pháp Chỉnh lại không tính toán với sự thất lễ đó của Huyền Tông. Bởi vì nếu đổi ngược lại thì ông ta cũng sẽ hành động như vậy mà thôi.

Tử Hà Thần Kiếm là một vật cực kỳ quan trọng đối với Hoa Sơn.

Thần vật.

Là thần vật tượng trưng cho môn phái.

Thần vật đại diện cho quyền uy của môn phái. Cũng giống như Lục Ngọc Phật Trượng của Thiếu Lâm. Ðôi khi còn có phát huy sức mạnh lớn hơn cả quyền uy của Phương trượng.

Và đương nhiên, Hoa Sơn cũng có thần vật tượng trưng cho quyền uy của mình.

Thứ đó chính là Tử Hà Thần Kiếm.

Ðó là vật không được phép đánh mất cùng với Chưởng Môn Lệnh Phù.

"Tử Hà Thần Kiếm đã bị thất truyền trên Thập Vạn Ðại Sơn, chẳng lẽ Thiếu Lâm đã thu giữ vật này trong suốt thời gian đó sao?"

"Làm gì có chuyện đó chứ?"

Pháp Chỉnh nhún vai.

"Thiếu Lâm chỉ mới phát hiện ra vật này gần đây. Và Thiếu Lâm đã phải trả một cái giá rất lớn để có được Thần Kiếm này."

Bộ râu của Huyền Tông run rẩy.

Thanh kiếm này vừa là thanh kiếm đi cùng lịch sử Hoa Sơn, vừa là thanh kiếm tượng trưng cho quyền uy của Hoa Sơn. Vậy nên đây là vật mà Hoa Sơn hầu như chẳng còn lại gì trong quá khứ nhất định phải thu hồi.

"Ðổi lại, ta sẽ trả lại Tử Hà Thần Kiếm cho Hoa Sơn."

"..."

Huyền Tông cắn chặt môi.

Việc đi tới Bắc Hải tìm hiểu tình hình không phải là việc dễ dàng gì. Thế nhưng, việc để lỡ Tử Hà Thần Kiếm càng không phải là việc dễ dàng hơn.

Pháp Chỉnh mỉm cười như đã nhìn thấu tâm tư của Huyền Tông.

"Nếu cái giá là Tử Hà Thần Kiếm, thì đây cũng không phải là một cuộc giao dịch quá tệ đối với Hoa Sơn đâu."

Sự tự tin tràn ngập trong nụ cười của Pháp Chỉnh.

Rõ ràng ông ta có căn cứ để tự tin.

Ðánh mất thần vật là chuyện không được phép đối với một môn phái. Và môn phái đánh mất thần vật sẽ phải chịu một đòn chí mạng trước quyền uy đó. Hay nói cách khác, quyền uy của môn phái đó sẽ trở nên kiên cố hơn chỉ bằng việc thu hồi thần vật đã đánh mất.

Hoa Sơn đang trên đà phát triển với một khí thế khủng khiếp. Vậy nên ý nghĩa của việc thu hồi Tử Hà Thần Kiếm đối với một môn phái như vậy không hề nhỏ.

Do đó, Huyền Tông không thể khước từ đề nghị này. Tuyệt đối không.

Pháp Chỉnh tra Tử Hà Thần Kiếm vào vỏ, đặt vào hộp rồi để trên bàn. Sau đó, ông ta đẩy về phía Huyền Tông.

"Nếu muốn, ngài có thể mang thanh kiếm này đi ngay cũng được."

"...Ngài nói là ngay bây giờ sao?"

"Thực lòng mà nói, Thiếu Lâm và Hoa Sơn bây giờ không phải là một mối quan hệ tốt. Thế nhưng, bần tăng tin tưởng Hoa Sơn. Vậy nên, có khó gì khi đưa trước thù lao cho người mà bần tăng tin tưởng đâu?"

Huyền Tông nhấp nhổm.

Ông ta biết.

Pháp Chỉnh tuyệt đối sẽ không đưa thanh kiếm đó ra với ý đồ tốt lành gì. Mặc dù không đến mức gọi là âm mưu, nhưng việc đi tới Bắc Hải điều tra quả thực khó khăn hơn rất nhiều so với lời Pháp Chỉnh nói.

Tuy nhiên Huyền Tông cũng không thể đưa ra quyết định một cách dễ dàng.

Ðó là thanh kiếm tượng trưng cho vinh quang của Hoa Sơn trong quá khứ.

Là thần vật tượng trưng cho Hoa Sơn trong thời kỳ rực rỡ hoa lệ mà không ai có thể quên được. Vậy nên, sao Huyền Tông có thể dễ dàng từ bỏ nó được chứ?

Ðúng lúc Huyền Tông cắn chặt môi định đưa ra câu ra lời thì Thanh Minh vẫn đang yên lặng quan sát tình hình từ nãy đến giờ bất ngờ đưa tay ra cầm lấy Tử Hà Thần Kiếm.

"Hửm?"

Hắn thản nhiên cầm thanh lên rồi từ từ rút kiếm ra.

Tử Hà Thần Kiếm hoàn toàn lộ diện, tỏa ra một ánh sáng chói lọi dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào phòng.

Thanh Minh lặng lẽ quan sát Thần Kiếm rồi chầm chậm vươn ngón tay ra chạm vào báng kiếm.

Huyền Tông và Pháp Chỉnh cùng nín thở.

Dù không biết lý do, nhưng họ đều có cảm giác không nên ngăn cản hắn lúc này.

Không phải là một uy thế mạnh mẽ.

Nhưng biểu cảm không thể giải thích bằng lời của Thanh Minh đã chặn miệng của hai người họ.

'Thanh Minh.'

Huyền Tông nhìn Thanh Minh không nói.

Ðôi khi, đứa trẻ này vẫn cho ông ta thấy bộ dạng như vậy. Và mỗi lúc như thế, Huyền Tông đều yên lặng trước một sự nặng nề vô hình Thanh Minh mang lại.

Thanh Minh chầm chậm nhắm mắt lại.

Hắn ngồi đó giống như một bức tranh tĩnh lặng.

Sau một hồi nhắm mắt cảm nhận ngón tay đang đặt trên báng kiếm, hắn chậm rãi mở mắt ra rồi ngẩng đầu.

Nhìn thấy hình ảnh đó, Huyền Tông cũng vững tâm hơn.

'Tử Hà Thần Kiếm nhất định phải ở Hoa Sơn.'

Khoảnh khắc nhìn Thanh Minh chạm vào thanh kiếm đó, ông ta đã chắc chắn. Ðến một lúc nào đó, thanh kiếm này sẽ nằm trong tay Thanh Minh tung hoành giang hồ.

"Yêu cầu của Phương trượng..."

Cạch!

Thanh Minh tra kiếm vào vỏ một cái cạch rồi đặt lên bàn. Rồi hắn nhìn thanh kiếm chằm chằm với gương mặt tràn ngập sự suy tư.

"Hừmmmm."

Pháp Chỉnh lặng lẽ cười. Từ trước đến nay, chỉ cần là chuyện liên quan đến Thiếu Lâm, thì kết quả đều đã được định trước mỗi khi Thanh Minh bắt đầu có biểu cảm như vậy.

"Tiểu đạo trưởng. Nếu ngươi muốn thì ta có thể trao Tử Hà Thần Kiếm cho ngươi ngay bây giờ. Và cái giá phải trả chính là sự bình an của giang hồ. Ðược chứ?"

Thanh Minh gật gù. Như thể lời của Pháp Chỉnh nói không sai. Hắn nghiêng đầu nhìn Pháp Chỉnh mở miệng.

"Và?"

"...Hả?"

Và?

Và cái gì?

"Ta vẫn chưa hiểu ý của ngươi?"

Thanh Minh trả lời một cách lãnh đạm trước câu hỏi của Pháp Chỉnh.

"Ông cho bọn ta thêm cái gì nữa."

"...Nữa á?"

Lần này đến lượt Pháp Chỉnh nghiêng đầu.

"Ta đã hứa sẽ đưa thần vật của Hoa Sơn, vậy mà ngươi vẫn muốn thêm thứ khác thứ nữa sao? Tiểu đạo trưởng, ngươi có biết thần vật có ý nghĩa..."

Pháp Chỉnh đang nói thì ngậm chặt miệng.

Bởi vì ông ta đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thanh Minh.

"Phương trượng."

"..."

Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy. Rồi hắn nghiêng đầu nói.

"Có vẻ như ông sống ở trong núi cao thế này nên không có cảm giác thực tế rồi."

"..."

Núi cao?

Cảm giác thực tế?

Thanh Minh gõ cồm cộp vào Tử Hà Thần Kiếm đang được đặt ở trên bàn.

"Sao ông có thể dễ dàng trả một số tiền lớn như vậy để mua cục sắt gỉ sét này chứ. Hình như ông thấy việc kiếm tiền quá dễ khi chỉ cần ngồi yên một chỗ mà khách hành hương cũng mang tiền đến cúng nên ông nghĩ mọi việc trên thế gian này đều dễ dàng như vậy nhỉ. Ðến mấy gã ăn mày Cái Bang còn bị đuổi đánh nếu đi xin ăn như vậy đấy. Phải không?"

"Cục, cục sắt?"

Phương trượng trợn tròn mắt.

Hắn đang nói thần vật của Hoa Sơn là một cục sắt gỉ sét ư?

"Hãy, hãy nhìn đi. Hoa Sơn Thần Long. Có lẽ ngươi không biết, chứ đây là thần vật của Hoa Sơn."

"Tại sao?"

"...Ngươi không biết ư? Ðó là thần vật của Hoa Sơn Phái đấy!"

"À, ta biết. Nhưng thứ đó thì làm được gì?" Thanh Minh thờ ơ ngoáy tai.

"Ngươi không biết thần vật có ý nghĩa thế nào với một môn phái sao?"

"Ông đúng là một người kỳ lạ nhỉ?"

"...Cái gì?"

Pháp Chỉnh nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt ngơ ngác.

"À. Ta là người của Hoa Sơn phái, thanh kiếm đó có ý nghĩa thế nào với Hoa Sơn sao lại cần đến Phương trượng của Thiếu Lâm giải thích cơ chứ. Ông cũng đâu thể quyết định số lượng bát cơm nhà người khác ăn được."

"A..."

Pháp Chỉnh cứng họng. Ông ta nhìn Huyền Tông, nhưng Huyền Tông cũng chẳng khác ông ta là bao.

Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt ngơ ngác xen lẫn sự vô lý.

"Th, Thanh Minh à. Dù sao thì đó cũng là thần vật của tổ tiên..."

"Thần vật thì có gì đặc biệt? Chỉ cần mấy lão già đó tụ tập lại một chỗ, rồi vỗ bôm bốp vào một thứ gì đó trông có vẻ đắt tiền và đẹp đẽ rồi nói "Từ bây giờ, thứ này sẽ đại diện cho chúng ta" thì thứ đó đã trở thành thần vật rồi. Thần vật cũng có phải thứ gì đó rơi từ trên trời xuống đâu."

Thanh Minh thờ ơ nói.

"Ðồ vật thì cũng chỉ là đồ vật mà thôi. Rốt cuộc nó là gì mà lại có ý nghĩa như vậy chứ? Cho dù không có nó thì Hoa Sơn, à không, không phải là không có, dù có nó đi chăng nữa thì Hoa Sơn cũng chẳng trở nên vĩ đại hơn. Vậy mà ngài lại bảo bọn ta đi đến Bắc Hải chỉ vì một cục sắt vớ vẩn này thôi á? Ðến Bắc Hải á?"

Con ngươi của Thanh Minh bắt đầu long sòng sọc. Huyền Tông vừa giật mình vừa nghĩ.

'Ơ. Dù sao thì đó cũng là thần vật của tổ tiên mà...'

'Rốt cuộc cái tên này đã học cái quái gì mà lớn vậy?'

Cả hai người cùng nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt bàng hoàng.

Thế nhưng hắn vẫn giữ thái độ thản nhiên như không.

"Hừ, tất nhiên là nếu có được nó trong tay thì cũng chẳng ai đem nó bán đi lấy tiền đâu, nhưng để các đệ tử xông vào nguy hiểm chỉ vì thần vật thì cũng không được. Làm gì có chuyện các vị tiền nhân lại coi trọng thần vật hơn đệ tử của mình chứ?"

"...."

Ðến nước này rồi thì Pháp Chỉnh cũng chẳng thể tìm ra câu nói nào nữa. Ý đồ đó cũng hoàn toàn biến mất.

Thanh Minh xoa xoa ngón trỏ và ngón cái trước mặt ông ta.

"Ông không còn gì nữa sao? Tiền cũng được. Hoặc là... tiền? À, ngân phiếu cũng được. Không thì bảo thạch..."

"Thanh Minh. Mấy thứ đó đều giống nhau cả mà?"

"Ờ. Ðúng là vậy. Nhưng mà..."

Thanh Minh bật cười rồi đẩy Tử Hà Thần Kiếm đến trước mặt Pháp Chỉnh.

"Nghĩ lại thì nếu ta nhận vụ này, ta cũng chẳng được lợi mấy. Ðây có vẻ là một thanh kiếm tốt đấy, ông cứ giữ lại mà dùng đi."

Rồi Thanh Minh đứng dậy như thể hắn chẳng còn gì để nói nữa.

Thấy thế Huyền Tông cũng xoay người theo hắn.

"Vậy nhé."

Thấy Thanh Minh dứt khoát quay đi, Pháp Chỉnh vội đưa tay ra với theo, hét lớn.

"Tiểu đạo trưởng! Ngươi định để chuyện này kết thúc như vậy sao?"

"Chứ sao nữa?"

Pháp Chỉnh bối rối, giọng điệu cũng trở nên gấp gáp hơn.

"Nếu ngươi không hài lòng với cái giá mà ta đã đưa ra, vậy ta đổi là được chứ gì. Xin ngươi hãy vì chúng sinh thiên hạ đi."

"À. Phải. Chúng sinh. Thiên hạ. Ðúng là quan trọng thật đấy."

Thanh Minh quay người, ưỡn thẳng lưng. Rồi hắn hướng về phía Pháp Chỉnh tạo thế bao quyền với gương mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Niềm tự hào vô tận về việc Hoa Sơn trong quá khứ đã hy sinh tất cả vì chúng sinh thiên hạ vẫn còn tràn ngập trong tim các đệ tử Hoa Sơn đấy, thưa Phương trượng."

Pháp Chỉnh cắn chặt môi.

Hắn lại đâm vào vết thương cũ của ông ta. "Tất nhiên là chuyện đó..."

"Ta không có ý định bới móc quá khứ đâu. Hoa Sơn đã đánh mất rất nhiều thứ, nhưng cũng nhận lại rất nhiều."

"..."

"Vì vậy nên..."

Thanh Minh cười khẩy.

"Vì vậy nên Thiếu Lâm cũng nên cảm nhận sự tự hào đó một lần thì sẽ hay hơn đấy."

"..."

Nụ cười trên mặt hắn rạng rỡ đến mức khiến Pháp Chỉnh không thể cất thành lời.

"Nếu là Thiếu Lâm thì các vị sẽ giải quyết được mà chẳng tốn sức mấy đâu! Ta sẽ ở Thiểm Tây cổ vũ hết mình, nên Thiếu Lâm nhất định phải làm sáng tỏ tung tích của Ma Giáo và cứu giang hồ khỏi cảnh lầm than nhé!"

"Ơ, không..."

"Nếu không phải Thiếu Lâm thì làm gì còn môn phái nào dám đứng ra giải quyết chứ? Ðúng không? Chưởng môn nhân?"

Huyền Tông ngơ ngác gật đầu.

"Ðúng, đúng vậy."

"Ðúng vậy. Ðây là việc mà Thiếu Lâm phải giải quyết. Cố lên nhé, Phương trượng! Nếu như ông có sử dụng Tử Hà Thần Kiếm khi giao chiến với Ma Giáo thì ông hãy dùng cho tốt nhé. Lưỡi kiếm vẫn còn bén lắm đấy. Vậy ta xin phép."

Thanh Minh khẽ phẩy tay rồi mở cửa bước ra.

Thấy Huyền Tông bước đi theo hắn với gương mặt cứng nhắc, Pháp Chỉnh lại vội vã hét lên.

"Ngươi thực sự từ bỏ thần vật của tổ tiên như vậy sao? Ðó là sự lựa chọn của Hoa Sơn à?"

Thanh Minh quay đầu lại.

Pháp Chỉnh giật mình trước ánh mắt cọc cằn của hắn. Thanh Minh bật cười.

"Thần vật cái con khỉ khô."

Kiếm là kiếm.

Và đó cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi.

Dù cho thanh kiếm đó có là thần vật của Hoa Sơn đi chăng nữa, là ái binh của chưởng môn sư huynh, thì đó cũng chỉ là một thanh kiếm không hơn không kém.

Hoa Sơn không theo đuổi những thứ như vậy.

Thứ Hoa Sơn muốn chính là các môn đồ có thể tiếp nối ý chí của tổ tiên, là làm mọi thứ tan biến dưới kiếm pháp của Hoa Sơn. Một cục sắt sao có thể ẩn chứa ý nghĩa sâu xa ấy được?

Và điều mang tính quyết định...

'Bổn tôn mới chính là tổ tiên của Hoa Sơn đây này, cái tên nhãi ranh chết tiệt.'

Sao ngươi dám lải nhải về tổ tiên trước mặt ta hả.

Ðúng là nực cười khi ý của tổ tiên đã quyết, vậy mà ngươi vẫn còn lải nhải về cục sắt thần vật đó.

"Thiếu Lâm hãy sử dụng thật tốt thần vật đó nhé."

Rồi Thanh Minh không ngần ngại bước đi. Và hắn bật cười khi nhìn thấy bầu trời trong xanh mở rộng trước mắt.

Cho dù Thanh Vấn sư huynh có trực tiếp nghe thấy những lời đó thì kết quả cũng chẳng thay đổi đâu. Một cục sắt làm gì quan trọng đến thế chứ!

- Không được, cái tên chết tiệt kia! Đệ phải lấy nó về chứ!

Ơ?

Không phải à?

"Vậy thì mời huynh tự đến mà lấy về nhé."

Ai da, cơ thể đệ đang đau nhức quá nên không làm được đâu.

Khửa khửa khửa khửa khửa khửa.

***

Pháp Giới bước vào điện các của Phương trượng bằng gương mặt đằng đằng nộ khí. Ánh mắt của hắn ta hướng về phía Huyền Tông và Thanh Minh đã dần biến mất về một nơi xa.

"Phương trượng."

Trước giọng nói tưởng chừng không thể chịu đựng sự giận dữ được nữa của Pháp Giới, Pháp Chỉnh khẽ quay đầu nhìn về phía hắn ta.

Pháp Giới hỏi.

"Phương trượng định sẽ làm gì ạ?"

"Làm gì là làm gì chứ?"

"Ý của đệ là về chuyện của Hoa Sơn ấy."

Pháp Chỉnh khẽ thở dài.

"Một đệ tử Phật gia phải loại bỏ tất cả nộ khí trong lòng. Bây giờ đệ đang cao giọng đấy sao?"

"Nhưng mà, Phương trượng!"

"Hạ thấp cái giọng xuống!"

Ðứng trước lời nói nghiêm khắc của Pháp Chỉnh, Pháp Giới ngậm chặt miệng lại.

Mặc dù trong lòng hắn đang trào dâng nộ khí, nhưng hắn cũng không thể không nghe lời Pháp Chỉnh được. Một phần vì hắn đúng là một Phật tử. Phần khác, hắn hiểu rằng người trong lòng đang rối ren nhất không phải là hắn mà chính là Pháp Chỉnh.

"Không việc gì phải tức giận như vậy." Pháp Chỉnh mỉm cười niệm Phật hiệu.

"Bọn họ rồi sẽ phải di chuyển theo đúng hướng chúng ta muốn mà thôi."

"Thật sự là sẽ như vậy sao?"

"Bởi vì bọn họ cũng không chẳng còn cách nào khác."

Pháp Chỉnh nhẹ nhàng vuốt ve thanh Tử Hà Thần Kiếm đang đặt trước mặt hắn.

"Thần vật chính là biểu tượng của một môn phái. Là món đồ chứa đựng lịch sử và linh hồn của môn phái đó. Nếu như Lục Ngọc Phật Trượng của Thiếu Lâm lại được bảo quản tại một môn phái khác thì đệ sẽ làm gì?"

"Vậy thì môn phái đó và Thiếu Lâm sẽ phải một sống một còn."

"Ðúng vậy."

Pháp Chỉnh chầm chậm gật đầu.

"Nhưng lời nói của mấy người đó chẳng phải là có hơi khác hay sao?"

"Hoa Sơn bây giờ đang đánh cược mọi thứ để có thể đi một con đường khác với Thiếu Lâm."

Giọng nói của Pháp Chỉnh dần trùng xuống.

"Vì vậy mà họ mới phô trương thanh thế như vậy. Ðặc biệt, Hoa Sơn đã mất đi rất nhiều thứ trong cuộc đại chiến với Ma Giáo. Những kẻ bị cắt đứt truyền thống sẽ càng bị ám ảnh bởi những thứ được gọi là truyền thống hơn bình thường. Mặc dù bây giờ họ nói như vậy, nhưng ngày mai họ sẽ phải tự bước đến tìm ta thôi."

Pháp Giới hướng ánh nhìn về phía cánh cửa.

Không phải là hắn nghi ngờ lời nói của Pháp Chỉnh. Nhưng hắn không có cách nào để đè nén cảm giác bất an đang dâng trào trong lòng lúc này.

"Hơn nữa, ta làm việc này không phải để khỏa lấp những nỗi niềm riêng của Thiếu Lâm mà là vì toàn thể thiên hạ này. Những kẻ tự xưng là chính phái sao có thể từ chối việc làm vì đại cục kia chứ?"

Pháp Chỉnh niệm Phật một lần nữa rồi thong dong dùng một chén trà.

"Mặc dù ta không biết nhiều về Huyền Tông - chưởng môn nhân Hoa Sơn. Nhưng ta nghe nói ông ta là một quân tử và là một Ðạo nhân thực thụ. Một người như vậy sẽ không nhắm mắt làm ngơ khi chúng sinh thiên hạ rơi vào cảnh khốn cùng đâu."

"Mọi chuyện thực sự sẽ đi theo hướng đó sao?"

"Ðệ đã thấy ta nói sai bao giờ chưa?"

Pháp Giới khẽ do dự về câu trả lời.

Nếu như là trước đây, hắn sẽ không cần phải đắn đo gì mà sẽ trả lời ngay.

Nhưng bây giờ thì không. Bởi vì tất cả những dự đoán của Pháp Chỉnh về Hoa Sơn cho đến thời điểm này đều không đúng.

Pháp Chỉnh khẽ mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm của Pháp Giới dường như vẫn còn đang hoài nghi.

'Ai rồi cũng sẽ mắc sai lầm.'

Ðiều quan trọng là học được gì từ sai lầm đó.

Ðúng là Hoa Sơn đã khiến Thiếu Lâm một phen bẽ mặt chưa từng có trong lịch sử. Nhưng, nếu như Thiếu Lâm có thể tận dụng được tình hình hiện tại và lôi kéo Hoa Sơn về dưới sự sắp đặt của bọn họ. Thì sự bẽ mặt lần này sẽ không còn là vấn đề nữa.

Và nó sẽ chỉ còn là một vấn đề đơn giản liên quan đến thể diện mà thôi.

Không biết họ đã dùng cách nào, những rõ ràng Hoa Sơn lúc này đã lấy được sự tin tưởng của Nam Man Dã Thú Cung.

Ðó là việc không chỉ Thiếu Lâm mà toàn bộ các môn phái trong thiên hạ này đều không thể làm được.

'Tuyệt đối không được bỏ lỡ dấu vết của Ma Giáo.'

Ðể làm được điều đó, Thiếu Lâm nhất định phải lôi kéo được sự hợp tác từ Hoa Sơn. Cho dù là họ phải bỏ qua những cảm xúc cá nhân đi chăng nữa.

"Nhi tử mất phụ mẫu đương nhiên sẽ luôn nhớ nhung phụ mẫu của mình. Hoa Sơn đã mất đi quá nhiều thứ. Vì vậy mà không lý gì mà họ lại từ bỏ ái binh của Ðại Hiền Kiếm Thanh Vấn - một trong những vị Chưởng môn nhân vĩ đại nhất đã dẫn dắt Hoa Sơn đi đến những ngày tháng hưng thịnh nhất. A di đà Phật"

"..."

"Nếu như hắn đã có thể tìm lại được di trần của Mai Hoa Kiếm Tôn thì càng chắc chắn hơn. Ðại Hiền Kiếm là một nhân vật thiêng liêng có ý nghĩa không nhỏ đối với Hoa Sơn. Cứ đợi đó mà xem. Ðêm nay những kẻ đó sẽ trằn trọc không ngủ được. Sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ phải đến đây thật sớm để tìm ta."

Nhìn khuôn mặt thư thả của Pháp Chỉnh, Pháp Giới từ từ gật đầu.

Pháp Chỉnh đã tự tin như thế kia thì việc này cuối cùng cũng sẽ khi theo hướng mà hắn đã sắp xếp mà thôi.

Nhất định sẽ là như vậy. Vì vậy mà.

Sáng sớm ngày hôm sau.

"Họ đi rồi ư?"

Thề rằng, đây là lần đầu tiên Pháp Giới nhìn thấy biểu cảm đó từ Pháp Chỉnh.

Pháp Chỉnh xây xẩm mặt mày, miệng hắn không ngừng run rẩy, đầu thì xoay đi xoay lại một cách ngốc nghếch.

"Vâng."

"Cái, cái gì? Ðệ đang nói cái gì vậy? Họ đã đi rồi á?"

Pháp Giới khẽ nhắm mắt lại.

"Ðệ định đi kiểm tra xem họ đang làm gì thì nhận ra toàn bộ điện các đã trống không."

"..."

Ðôi mắt Pháp Chỉnh run rẩy như đang xảy ra một trận động đất.

"Không! Không! Khoan đã nào... A di đà Phật. A di đà Phật!"

Dường như đến tận lúc này hắn vẫn chưa thể sắp xếp được suy nghĩ nên miệng không ngừng niệm Phật. Sau đó hắn cất giọng hỏi.

"Họ, họ đi đâu vậy?"

"Còn đi đâu được nữa chứ? Ðương nhiên là trở về Hoa Sơn rồi."

"Trong tình huống thế này mà họ cứ vậy mà đi về sao?"

Thay vì trả lời, Pháp Giới chỉ biết nhìn Pháp Chỉnh bằng khuôn mặt ngơ ngác.

Ðây là lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến việc Pháp Chỉnh liên tục hỏi những câu hỏi ngu ngốc như thế này.

"Theo như Qủy Cổ - người đảm nhận trông coi điện các thì mặt trời vừa lên họ đã rời đi rồi ạ."

"..."

Pháp Chỉnh sốc nặng đến mức lạc cả giọng.

"Ði? Không. Không lý nào lại như thế này được. Tuyệt đối không thể như thế này được? Trong tình huống này cứ thế mà đi ư? Trong cái tình huống này á?"

Pháp Chỉnh hoảng loạn đứng phắt dậy. Hắn đi đi lại lại trong phòng liên tục lẩm bẩm niệm Phật như một người mất trí.

"A di đà Phật. A di đà Phật! A di đà Phật!"

Pháp Giới bối rối nhìn chằm chằm vào hắn ta.

'Huynh ấy cũng giỏi thật đấy.'

Toàn thân huynh ấy đang không ngừng run rẩy và lắc lư như vậy mà vẫn giữ được trọng tâm để cơ thể không ngã quỵ. Quả nhiên là Phương trượng của Thiếu Lâm.

"A di đà Phật. A di đà Phật! Không! A di đà chết tiệt! A di cái con khỉ khô!"

"..."

Thì ra không phải vậy.

Không phải thật rồi.

Ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong đôi mắt của Pháp Chỉnh.

"Cái lũ Hoa Sơn, cái lũ điên ấy rốt cuộc bọn chúng nghĩ cái quái gì vậy? Bọn chúng cứ thế mà rời đi như thế này tức là muốn tuyên chiến đối đầu với Thiếu Lâm ư? Trong cái tình trạng thiên hạ sắp phải rơi vào cảnh lầm than á? Nếu cứ thế này thì ai sẽ đứng ra bảo vệ cái thiên hạ này đây?"

Ðương nhiên là chúng ta rồi.

Phương trượng không biết hay sao mà còn hỏi như vậy?

Pháp Giới cố gắng nuốt chửng những lời hắn sắp sửa phun ra từ miệng.

Mặc dù Pháp Chỉnh chưa bao giờ như thế. Nhưng nếu như lúc này hắn mà mở miệng ra một cách tùy tiện, rất có thể Phương trượng sẽ nhặt cái mõ đang để trên bàn kia và đập vỡ đầu hắn ta cũng không biết chừng.

"Cái, cái lũ điên Hoa Sơn!!!"

"Phương trượng, xin ngài hãy bình tĩnh lại. Tai vách mạch rừng!"

"Ðệ nghĩ trong cái tình huống này mà ta còn có thể bình tĩnh được ư? Chúng ta sắp sửa rơi xuống lửa thiêu địa ngục rồi đấy!"

Pháp Giới khẽ nhắm mắt lại vì hắn không thể nào nhìn thêm cái bộ dạng này nữa. Pháp Chỉnh đang tức giận đến mức miệng hắn dường như đang phun ra lửa vậy.

'Hoa Sơn đúng là một vấn đề lớn.'

Từ khi đại hội bắt đầu cho đến trận chung kết, tất cả những việc Hoa Sơn làm từ 1 đến 10 đều không hề đi theo những sắp xếp của Thiếu Lâm.

Danh dự mà bọn họ muốn có được thông qua đại hội tỉ võ lần này đã bị chôn vùi sâu dưới lòng đất. Tuệ Nhiên - người được kỳ vọng sẽ sử dụng đại hội lần này làm bàn đạp để xưng bá thiên hạ trong tương lại lại không thể chiến thắng được cú sốc trong trận chung kết mà giam mình trong động tuyên bố bế tử quan.

Giờ đây, ngay đến cả Phương trượng Thiếu Lâm cũng vì Hoa Sơn mà mất đi lý trí. Thậm chí còn không thể kìm chế mà phun ra những lời chửi rủa phàm tục.

'Thích Ca Mâu Ni Phật phù hộ chúng con.'

Hình ảnh Thanh Minh đang cười khúc khích dường như hiện lên trước mặt Pháp Giới.

Hoa Sơn đúng là một vấn đề, nhưng cái tên ma quỷ đó còn là một vấn đề nan giải hơn. Sau này chắc chắn Hoa Sơn sẽ trở thành một tồn tại ngáng đường cho sự phát triển của Thiếu Lâm.

Tiếng hét đầy phẫn nộ của Pháp Chỉnh vang lên sau lưng Pháp Giới đang đưa ánh nhìn về phía dưới Tung Sơn.

"Bắt lấy! Bắt lấy bọn chúng! Không! Ta sẽ trực tiếp ra tay!!"

"Phương trượng! Xin ngày hãy bình tĩnh lại đi! Nếu như Phương trượng chạy theo những người đã rời đi như vậy thì Thiếu Lâm biết để mặt mũi vào đâu đây?"

"Bây giờ thể diện là vấn đề sao? Mấy cái tên điên ấy! Hoa Sơn! Hoa Sơn Thần Long. Hoa... hự hự!!"

"Phương trượng! Hãy tỉnh lại đi! Phương trượng!"

Pháp Chỉnh nắm lấy ót rồi ngã úp mặt xuống đất. Pháp Giới vội vàng lao tới.

Có vẻ như võ công cao cường đến đâu cũng không thể giải quyết được vấn đề về huyết áp thì phải.

***

Bạch Thiên cau mày quay lại nhìn về phía Tung Sơn xa xôi.

"Hình như ta vừa nghe thấy tiếng gì đó thì phải?"

"Tiếng gì vậy?"

"Tiếng ai đó đang la hét thảm thiết."

"Chắc là tiếng con cáo già tự mình ngã sấp mặt đây mà."

"Hả?"

Bạch Thiên nghiêng đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vậy nhưng Thanh Minh chỉ mỉm cười đầy nham nhở.

'Mấy cái tên nhãi ranh chết tiệt, các người nghĩ Hoa Sơn dễ dãi thế sao?'

Cái gì?

Chúng sinh?

Thiên hạ?

Ðó là việc mà các người phải tự giải quyết.

Thanh Minh không muốn các môn đồ Hoa Sơn rơi vào thứ vô nghĩa mang tên vì chúng sinh thiên hạ một lần nào nữa. Bởi vì hắn biết rằng cho dù có hy sinh tất cả vì thiên hạ này cũng sẽ chẳng nhận được bất cứ điều gì cả. Hắn có bị điên đâu mà lại đi làm cái việc tốt đó nữa kia chứ?

"Khà. Thoải mái quá đi mất thôi."

Thanh Minh cầm hồ lô rượu lên tu ực ực.

Nhìn thấy bộ dạng đó của Thanh Minh, Bạch Thiên không khỏi thắc mắc.

'Rốt cuộc tên tiểu tử đó đã nói chuyện gì với Phương trượng Thiếu Lâm vậy chứ?'

Rõ ràng đó là một chuyện gì đó rất quan trọng. Vậy nhưng cho dù hắn có gặng hỏi như thế nào chăng nữa, Thanh Minh cũng không hé răng tiết lộ nửa lời.

Không những vậy, Huyền Tông lúc bình thường sẽ nở một nụ cười hiền từ giải thích tất cả mọi chuyện cho các môn đồ cũng.

Bạch Thiên khẽ liếc nhìn về phía Huyền Tông. Ông ấy đang chậm chạp đi theo đoàn từ phía sau.

Một Huyền Tông lẽ ra phải nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy yêu thương và ấm áp bây giờ lại... Biết nói thế nào đây.

'Ông ấy giống như đã phạm phải một tội lỗi gì đấy thì phải?'

Không chỉ vậy, ông ấy còn liên tục nhìn về Tung Sơn bằng khuôn mặt bồn chồn và lẩm bẩm một điều gì đó.

"Thu hồi, phải thu hồi lại mới được, thu hồi. Nếu như tổ tiên biết chuyện này thì... Vô Lượng Thiên Tôn, Vô Lượng Thiên Tôn! Không! Vô Lượng Thiên Tôn!"

Huyền Tông cứ đi được vài bước lại giật mình quay lại nhìn về phía sau. Sau đó ông lại đột ngột chạy về phía Tung Sơn.

Nhưng Huyền Tông cũng chẳng đi được mấy bước. Vì Huyền Linh và Huyền Thương đang đứng bên cạnh để giám sát và cản ông ta lại.

"Bỏ ta ra! Bỏ ra! Mấy cái tên vô đạo này! Thiên địa ơi, các đệ có biết đó là món đồ như thế nào không hả?!!"

"Chưởng môn nhân! Trước tiên chúng ta cứ về Hoa Sơn rồi nói chuyện sau!"

"Tên tiểu tử Thanh Minh đã nói rằng tuyệt đối không được để chưởng môn nhân quay lại Thiếu Lâm. Chúng ta đi thôi."

"Ây ku ây ku! Không được đâu! Ây ku. Mấy cái tên khốn kiếp này! Nếu ta chết đi ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa chứ? Âyyyy ku!!!"

"..."

Nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của Chưởng môn và các trưởng lão, Bạch Thiên không kìm lòng được lại hỏi Thanh Minh một lần nữa.

"Thanh Minh à."

"Hả?"

"Tại sao Chưởng môn nhân lại như vậy?"

"Không biết nữa. Có vẻ như ông ấy đã để lại một thứ quan trọng gì đó tại Tung Sơn."

"Thứ quan trọng?"

"Hihihihi. Sao có thể được chứ? Tất cả những thứ quan trọng đã được chúng ta mang theo hết rồi."

Thanh Minh chỉ tay về thứ gì đó.

Lạch cạch. Lạch cạch.

Bốn chiếc xe bò lớn đi phía sau các môn đồ Hoa Sơn.

Mỗi xe đều chứa đầy một thứ gì đó, phía trên còn được bao phủ bởi một tấm vải rất lớn.

'Vậy là tất cả chỗ kia đều là tiền ư?'

Nói một cách chính xác thì tất cả chỗ kia đều là tiền mà Thanh Minh và Hoa Sơn kiếm được trong đại hội tỷ võ lần này.

Một sự thật đáng sợ đó là số tiền mà Hoa Sơn kiếm được chỉ là một xe bò tiền, phần còn lại tất cả đều là tiền mà Thanh Minh tự mình kiếm được. (HoaSơn88 - Nhà cái hàng đầu Võ Lâm)

"Sư thúc, chuyến đi đến Thiếu Lâm Tự lần này chúng ta đã gặt hái được rất nhiều thành quả."

"Ðúng vậy."

"Lũ sư chùa đúng là rất giàu lòng từ bi. Họ đã rất hào phóng với chúng ta. Hí hí hi hi."

Bạch Thiên khẽ nhắm mắt lại.

'Cái tên ma quỷ chết tiệt.'

Sai lầm của Thiếu Lâm chỉ có một mà thôi.

Bọn họ dám tổ chức đại hội tỷ võ mà không hề hay biết trên Hoa Sơn có một kẻ như Thanh Minh. Và Thiếu Lâm đã phải trả một cái giá cực đắt cho sai lầm đó.

"Dù sao thì."

Bạch Thiên nghiêm túc nhìn về phía Thanh Minh.

"Con đã vất vả nhiều rồi."

"Hả?"

"Nếu như không có con, đại hội lần này Hoa Sơn sẽ không thể có được thành tích tốt như vậy. Con."

"Sư thúc nói gì vậy?"

Thanh Minh chớp chớp mắt.

"Ðừng có nói rằng chúng ta đã đạt được điều gì tại cái đại hội tỷ võ với mấy tên nhóc con đó chứ. Sư thúc!"

"..."

Phản ứng của Thanh Minh thật đáng ngạc nhiên.

"Võ công của Cửu Phái Nhất Bang là chính công. Chính công càng thâm hậu sẽ càng mạnh. Mấy tên đệ tử đời hai đó không có tư cách đại diện cho sức mạnh của một môn phái. Sức mạnh thật sự của các môn phái nằm ở các trưởng lão và đệ tử đời nhất. Vì vậy mà."

Thanh Minh nhún vai.

"Ở đại học tỷ võ lần này, ngay cả cái môn phái lụi bại như Hải Nam còn mạnh hơn Hoa Sơn đấy."

Bạch Thiên lặng lẽ gật đầu.

"Phải. Ðúng là như vậy."

"Sau này còn rất nhiều việc phải làm. Tất cả chúng ta phải cố gắng lăn lộn cho đến chết thì thôi. Vậy thì một ngày nào đó."

Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời cao kia rồi tự lẩm bẩm một mình.

"Phải. Một ngày nào đó."

Bạch Thiên không cố gặng hỏi những lời nói tiếp theo.

Hắn chỉ mỉm cười và quan sát dáng vẻ nhìn nghiêng của Thanh Minh.

Phải.

Một ngày nào đó.

Ngày mà Hoa Sơn đường đường chính chính đứng trên vị trí Thiên Hạ Ðệ Nhất Môn Phái.

Nếu như tiếp tục ở cùng tên độc ác này, chắc chắn ngày đó sẽ đến.

"Ði thôi! Về Hoa Sơn!"

"Ðược!"

Sau khi hoàn thành các nhiệm vụ tại Tung Sơn, các môn đồ Hoa Sơn oai vệ hướng về phía Thiểm Tây.

***

Rầm!

Thanh Minh đạp cửa bước vào rồi đột nhiên la toáng lên.

"Tiểu nhịiii!"

"Dạaaa!"

Một giọng nói hoạt bát khác vang lên đáp lại tiếng gọi ầm ĩ của Thanh Minh.

"Ðến ngay đâyyy!"

Tiểu nhị chạy về phía cửa ra vào, ánh mắt lấp lánh.

Phải có lý do hắn mới nghênh đón khách hàng nồng nhiệt như thế này. Cái khách điếm rộng lớn như thế này nhưng lúc nào cũng vắng hoe chỉ có tiểu nhị ngồi đuổi ruồi mà thôi.

'Bao lâu rồi mới có khách ghé thăm chứ?'

Sau khi đại hội võ lâm toàn thiên hạ kết thúc, đoàn người tụ hội về Tung Sơn ùn ùn kéo nhau rời đi, thậm chí khi mặt trời xuống núi cũng không có mấy người tìm đến trọ ở khách điếm. Dĩ nhiên là trên hành trình quay trở về gia môn cũng có rất nhiều người ghé lại nghỉ chân ở khách điếm, nhưng giờ sau khi tất cả đều đã đi hết thì cảm giác nơi này còn vắng vẻ hơn cả thường ngày nữa.

"Thức ăn! Mà không! Chuẩn bị phòng đi!"

"Vâng! Khách quan cần phòng trọ sao? Ngài đi một mình ạ?"

"Không."

Thanh Minh quay đầu về phía sau rồi hất cằm.

"Ta đi cùng bọn họ."

"Ể?"

Tiểu nhị vui mừng hét lớn. Ðại loại hắn thấy có khoảng năm mươi người đang kéo nhau hướng về phía khách điếm.

Tiểu nhị khí thế ngùn ngụt như muốn xuyên thủng cả mặt đất, hắn mừng rỡ chào hỏi rồi nhanh nhảu nói.

"Vâng! Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị phòng ngay."

"Ðợi đã."

"Dạ?"

"Mấy chiếc xe kéo kia."

Thanh Minh chỉ về phía mấy chiếc xe kéo đằng sau đoàn người.

Chỉ là xe kéo thôi mà, đâu có vấn đề gì!

Ánh mắt của tên tiểu nhị lấp la lấp lánh, hắn tinh ý gật đầu.

"Vâng! Xe kéo thì để trong chuồng ngựa."

"Không không đừng đưa đến chuồng ngựa. Chuẩn bị một phòng riêng luôn."

"Dạ?"

"Cho xe kéo ở trong một phòng riêng. À không, ý ta là để nó vào một phòng riêng!"

Tiểu nhị nghi ngờ mình nghe nhầm, hắn đột ngột ngừng động tác rồi nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại.

"À, ý khách quan là. Kéo xe vào trong phòng luôn ạ?"

Thanh Minh đột nhiên mỉm cười.

"Ðúng vậy. Mấy cái xe đó còn quan trọng hơn cả người nữa."

"..."

Tiểu nhị nhận ra hình như những người mà hắn đang tiếp đón đây có hơi kỳ lạ rồi.

"Hoa Sơn á?"

"Ðám người đó thật sự là Hoa Sơn phái sao?"

"Ừ."

Cả những người làm việc trong khách điếm đến những vị khách lẻ tẻ ghé trọ đều len lén đưa mắt nhìn các môn đồ của Hoa Sơn.

Trong quá khứ, cho dù bộ võ phục màu đen thêu họa tiết hoa mai có đập vào mắt thì cũng chẳng người nào nhận ra bọn họ là ai cả. Nhưng giờ chẳng cần phải giới thiệu thì ai cũng nhận ra bọn họ là người của Hoa Sơn phái và nhìn bọn họ bằng ánh mắt khiếp sợ.

"Nhìn cái tên tiểu tử cơ thể cường tráng kia đi!"

"Ồ ồ. Ánh mắt của hắn còn sáng hơn cả tinh quang."

"Ðúng là không hổ danh Hoa Sơn, hắn đã xử cả Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Ðại Thế Gia ở đại hội võ lâm toàn thiên hạ và giành được thành tích tốt nhất đó."

"Hay bí quyết kiếm thuật vượt trội của hắn chính là vóc người hoàn hảo đó nhỉ?"

Lúc đi thì bị thế nhân đối xử như bè lũ sơn tặc nhưng lúc về thì lại được gọi là kiếm tu có thân hình cường tráng.

Vậy nên thế gian này có vô số kẻ luôn cố gắng vùng vẫy chỉ để trở nên nổi tiếng. Cho dù có cùng một dáng vẻ, cùng một hành vi nhưng tùy thuộc vào vị thế của người đó mà cái nhìn của thế nhân cũng sẽ khác đi.

Nếu chỉ là một tên ăn xin bình thường ngồi ăn xin trên đường lớn thì sẽ bị người ta cau mày xem thường, nhưng nếu tên ăn xin đó là bang chủ của Cái Bang thì chắc sẽ được người ta nhìn bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Tuy nhiên.

'Ầy, chết tiệt.'

'Nhìn gì nhìn hoài vậy?'

'Bực mình muốn chết.'

Thật đáng tiếc là các môn đồ của Hoa Sơn lại không hề vui vẻ với những ánh nhìn đó.

Thanh Minh tỉ mỉ kiểm tra xe kéo xong mới bước xuống, nét mặt hắn méo mó nhìn các môn đồ khác đang nép vào một góc để tránh ánh mắt của mọi người.

"Làm gì thế?"

"...À không."

Bạch Thiên ngập ngừng nói.

"Chỉ là, bọn ta có hơi không quen. Trước đến giờ chưa từng có ai nhìn bọn ta như vậy cả."

"Lúc ở Thiếu Lâm Tự còn đánh nhau trước mặt bao nhiêu người được mà."

"Cái đó là ở trên đài tỉ võ."

Bạch Thiên gãi gãi đầu.

"Vốn dĩ bọn ta đã quen với lối sống sinh hoạt trong núi nên chỉ cần nhìn thấy người lạ thôi cũng đã thấy ngại rồi, giờ lại bị mọi người nhìn ngó công khai như thế nên không biết phải làm thế nào."

"Thì cứ làm này làm kia thôi."

Thanh Minh tặc lưỡi ra vẻ bọn họ thật đáng thương.

Nhưng dù sao thì hắn vẫn có thể hiểu được chuyện này.

Hiện tại bọn họ đang rất nổi tiếng và hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu rồi, thế nhưng chẳng bao lâu trước đây thôi, Hoa Sơn vẫn chỉ là một môn phái lụi bại của vùng Thiểm Tây thôi không phải sao?

Vậy nên việc bọn họ cảm thấy áp lực với những ánh nhìn đó là có thể hiểu được. Thậm chí còn không phải là ánh mắt bình thường mà là ánh mắt sáng lấp lánh như đèn kéo quân cơ.

Thanh Minh cười cười, hắn quay đầu nhìn tất cả mọi người.

Biểu cảm vừa ngại ngùng vừa pha trộn chút dương dương tự đắc.

'Phải tập làm quen dần thôi.'

Một khi đã nổi tiếng thì tự nhiên cũng sẽ được người khác quan tâm nhiều hơn.

Trước khi đại hội tỉ võ diễn ra chẳng có ai thèm quan tâm đến Hoa Sơn cả, nhưng giờ thì mỗi bước chân bọn họ bước đi thôi cũng được toàn thiên hạ chú ý. Những ánh mắt như thế này đã là gì đâu chứ.

'Nghĩ lại thì ngày xưa đúng là ghê gớm thật.'

Trước đây mỗi khi Thanh Minh và các sư huynh, sư đệ rời Thiểm Tây đi đến một nơi nào đó là tất cả những người trong giang hồ đều kéo đến chỉ để tận mắt nhìn thấy bọn họ.

Nói đúng ra thì.

Ðó là thời kỳ mà Thanh Minh nổi tiếng với cái tên Thiên Hạ Tam Ðại Kiếm Tu. Cơ hội được nhìn thấy một trong ba đệ nhất cao thủ kiếm tu nổi danh thiên hạ thì có mấy lần trong đời chứ?

"Chậc chậc chậc. Chừng này thì dĩ nhiên là phải chấp nhận đi thôi. Có gì mà phải xấu hổ?"

Thanh Minh vừa ưỡn bụng vừa nói oang oang.

Nhưng sự đắc ý đó chẳng kéo dài được bao lâu.

"Tên đó là Hoa Sơn Thần Long hả?"

"Là á quân trong đại hội tỉ võ lần này đó. Nghe nói dù về nhì nhưng cũng chẳng khác với quán quân là bao."

"Ðúng đúng. Ta còn nghe nói hắn là người xứng đáng nhất với danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú. Quả nhiên! Khí độ của hắn đúng là bất phàm, không phải sao?"

"..."

Hai vai của Thanh Minh bắt đầu nâng lên một cách kỳ lạ.

"E hèm."

Thanh Minh ho vài tiếng rồi lấy lại vẻ mặt nghiêm túc. "Thời của ta."

"Nhưng Thiếu Lâm Tuệ Nhiên cũng là nhân tài trăm năm có một không phải sao? Hắn thành thạo tới mấy tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ mà. Nhưng Hoa Sơn Thần Long lại hoàn toàn áp đảo Tuệ Nhiên."

"Ðúng rồi, đúng rồi. Nếu xét tới sự khác biệt giữa Hoa Sơn và Thiếu Lâm thì nhân tài trăm năm có một ngược lại là Hoa Sơn Thần Long mới đúng ấy."

"Hê hê."

Cuối cùng Thanh Minh không nhịn được nữa, vừa cười tủm tỉm vừa gãi gãi đầu.

Bạch Thiên đang đứng cùng Thanh Minh nhìn thấy cảnh đó thì nét mặt bắt đầu trở nên méo mó.

"Thích quá nhỉ."

"Ðấy đấy. Chỉ cần cho tên tiểu tử đó một xâu đường quả là không cần dụ hắn cũng tự đi theo luôn đấy."

"Người gì đâu được khen một câu là xìu ngay."

"Ngốc ngếch."

Nghe thấy những lời bình phẩm ồ ạt dồn về phía mình, Thanh Minh húng hắng ho.

Gì chứ, hắn thích được khen đấy, thì làm sao?

"Chà chà! Ðồ ăn tới rồi đây!"

Thanh Minh quay ngoắt đầu lại. Mấy tên tiểu nhị đặt đầy những đĩa đồ ăn lên hai cánh tay rồi bê về phía bọn họ.

"Mới đó mà mặt trời đã lặn rồi."

"Ðúng là vậy nhỉ."

"Chưởng môn nhân, huynh tỉnh táo lại đi."

"Hừmmmm."

Huyền Tông ôm đầu với vẻ mặt đầy khổ sở.

"Rốt cuộc là huynh bị làm sao vậy?"

"À không. Không có chuyện gì đâu."

Huyền Tông lắc đầu, ánh mắt ngấn nước. Bây giờ cho dù Tử Hà Thần Kiếm có tồn tại đi chăng nữa thì cũng quá muộn để quay trở lại Thiếu Lâm Tự rồi.

Hơn nữa.

'Liệu mấy tên này có đứng về phía mình không?'

Huyền Tông nhìn nhóm trưởng lão đang đứng trước mặt mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Nếu hắn nói ra hết sự thật thì biết đâu Huyền Thương sẽ đứng về phía hắn. Nhưng Huyền Linh chắc chắn sẽ giận giữ nhảy dựng lên vì một lão già lạc hậu lại muốn ngăn cản con đường tương lai của bọn trẻ.

'Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.'

Huyền Tông kêu lên một tiếng rồi lắc lắc đầu.

Thật ra hắn vẫn cảm thấy rất tiếc nuối. Nhưng với tư cách là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn, lựa chọn của hắn vốn dĩ đã được quyết định từ trước rồi.

Ðúng như lời Thanh Minh nói. Dù có là thần vật hay quỷ vật đi chăng nữa thì cũng không thể quan trọng hơn các môn đồ của Hoa Sơn được. Ðâu thể chỉ vì một món thần vật bé tí mà cử các môn đồ đi đến Bắc Hải nguy hiểm đó được.

Ðó là việc mà Chưởng môn nhân của Hoa Sơn không được phép làm. Lỡ như sau này khi về đoàn tụ tổ tiên thì hắn cũng không thể tránh khỏi bị trách tội.

"Dù vậy thì cũng tiếc nuối."

"Hả?"

"À không. Không có gì."

Huyền Tông lắc đầu nguầy nguậy như thể muốn rũ bỏ hết những suy nghĩ linh tinh, rồi hắn mở miệng.

"Bọn trẻ sao rồi?"

"Bọn chúng có vẻ hơi mệt nhưng nhìn chung thì vẫn ổn. Dù vậy thì chúng ta cũng không biết liệu trên đường quay về Hoa Sơn có xảy ra vấn đề gì không nên đệ nghĩ cứ hối thúc bọn chúng một chút có lẽ sẽ tốt hơn."

Nghe Huyền Thương nói xong, Huyền Tông cũng gật đầu.

Phần lớn các sự cố đều phát sinh trong những tình huống như thế này. Vì mới đạt được thành tích tốt nên tất nhiên ai cũng sẽ có chút xao nhãng, và những lúc như thế này mọi người thường hay làm hành vi mà bình thường họ không làm.

"Huynh không cần lo lắng đâu."

Ðúng lúc đó, Huyền Linh lạnh nhạt lên tiếng.

"Huynh đừng xem bọn chúng là trẻ con nữa. Chúng là đệ tử của ai chứ?"

Huyền Tông bật cười trước câu nói của Huyền Linh.

Huyền Linh có một niềm tin tuyệt đối với các môn đồ của bọn họ. Có khi hắn còn tin bọn chúng hơn cả Chưởng môn nhân nữa kìa.

"Hơn nữa, huynh nghĩ Thanh Minh sẽ chịu trơ mắt đứng nhìn sao? Bọn chúng mà đi chung với nhau thì chắc chắn chúng sẽ trói cái tên gây sự lại rồi kéo về đến tận Hoa Sơn đấy."

À.

Thì ra không phải là tin tưởng.

Ðáng buồn hơn nữa là Huyền Tông cũng hoàn toàn đồng cảm với Huyền Linh.

"Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm khi về tới Hoa Sơn. Nên huynh đừng bận tâm những chuyện linh tinh nữa mà hãy nhìn xa hơn đi. Ðó là việc mà một Chưởng môn nhân nên làm, không phải sao?"

Huyền Tông mỉm cười nói.

"Phải. Hơn nữa, hỗ trợ ta là nhiệm vụ của các đệ mà nhỉ?"

"Ðương nhiên rồi, Chưởng môn nhân."

Các Huyền Tử bối nhìn nhau bật cười. Bọn họ đều biết.

Giờ chưa phải lúc để nâng ly chúc mừng. Vả lại, dù có nâng ly, thì người nâng ly cũng không phải là Huyền Tử bối bọn họ.

Dù vậy thì bọn họ cũng không thể che giấu được vẻ tự hào.

"Hôm nay cứ về phòng nghỉ sớm đi. Từ ngày mai chúng ta phải di chuyển liên tục đấy."

"Vâng, thưa Chưởng môn nhân. Vậy huynh bảo trọng nhé."

Huyền Thương và Huyền Linh cúi đầu rồi rời khỏi phòng của Chưởng môn nhân.

'Tâm trạng thoải mái thật.'

Một mình Huyền Tông ngồi trong phòng, hắn mỉm cười.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thoải mái của bọn họ, hắn nhận ra đúng là Hoa Sơn đã thay đổi so với ngày xưa rồi.

'Dù cảm giác đó vẫn chưa được chân thực lắm.'

Ðôi khi Huyền Tông vẫn cảm thấy như mình đang đi trên mây vậy.

Hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho đến thời điểm hiện tại vẫn như một giấc mơ vậy.

'Thật may vì bọn trẻ đã đến với Hoa Sơn.'

Nhưng cứ đắm chìm vào những suy nghĩ ấy thì cũng không tốt chút nào. Huyền Tông vừa đứng dậy tính dọn dẹp phòng.

Thì đúng lúc đó.

"Hửm?"

Huyền Tông vừa nhìn về phía cửa ra vào vừa cau mày.

"Vào đi."

Kétttt.

Huyền Tông vừa dứt câu, cánh cửa chầm chậm mở ra, ai đó bước vào.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chưởng môn nhân."

Là Lưu Lê Tuyết.

Một vị khách ngoài dự kiến. Nàng nhìn Huyền Tông bằng vẻ mặt hoàn toàn không thể suy đoán được.

Huyền Tông cũng nhìn nàng, một luồng suy nghĩ chạy ngang qua đầu hắn.

'À!'

"Cũng gần đến rồi nhỉ?"

Lưu Lê Tuyết nghe vậy thì chầm chậm gật đầu.

"Ừm. Ra là vậy. Cũng lâu rồi con chưa được đến đó phải không? Xin lỗi. Là Chưởng môn nhân lẽ ra ta phải chú ý chuyện đó."

"Không sao đâu ạ."

"Ðược rồi."

Huyền Tông gật gật đầu, hắn thấp giọng nói.

"Con đi đi. Ðừng về muộn quá là được. Ngày mai bọn ta sẽ xuất phát trước, con phải nhập hội bọn ta trước khi về tới Hoa Sơn nhé."

"Vâng. Vậy con xin phép."

Lưu Lê Tuyết cúi đầu rồi lẳng lặng rời đi.

Ánh mắt của Huyền Tông chùng xuống nặng nề.

"Ừm."

Hắn đi qua đi lại trong phòng một hồi rồi quyết định đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Kétt.

Màn đêm vẫn còn bao phủ.

Lưu Lê Tuyết bước ra khỏi khách điếm. Hàn khí của màn đêm thấm vào tận gan phổi.

Lưu Lê Tuyết quay đầu nhìn về phía sau, ngay lúc nàng tính đẩy nhanh tốc độ của bước chân.

"Sư thúc chuẩn bị xong rồi sao?"

Một giọng nói đột nhiên vọng tới khiến Lưu Lê Tuyết đứng sững lại.

"Nhuận Tông?"

Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và cả Ðường Tiểu Tiểu đã đứng đợi nàng từ lúc nào.

Lưu Lê Tuyết nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghi hoặc, Nhuận Tông nhẹ nhàng mỉm cười.

"Chưởng môn nhân bảo bọn con hộ tống sư thúc. Thật ra hộ tống chỉ là cái cớ thôi, chủ yếu là bọn con sẽ làm bạn đồng hành với sư thúc."

"..."

"Có bất tiện lắm không? Nếu sư thúc thực sự không muốn thì bọn con sẽ không đi nữa."

Lưu Lê Tuyết chăm chăm nhìn ba người bọn họ. Rồi nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời vẫn còn mờ tối.

"Ðược rồi."

"Sư thúc...?"

"Chúng ta đâu phải người xa lạ."

Ánh mắt của nàng lại hướng thẳng về phía Nhuận Tông.

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt mỉm cười mãn nguyện.

"Sư thúc! Con cũng đi!"

"Mặc dù con không bảo bọn họ theo cùng nhưng mà."

"Con nữa! Con đi nữa!"

"Ðược rồi. Ði theo ta."

"Dạ!"

Ðường Tiểu Tiểu vừa mỉm cười rạng rỡ vừa siết tay thành nắm đấm như vẻ vui mừng lắm.

Lưu Lê Tuyết vừa nhìn cảnh tượng đó vừa đều đều giọng hỏi lại.

"Vậy giờ chúng ta xuất phát được chưa?"

"Chưa chưa. Ðợi một chút đã."

Ðúng lúc đó, cánh cửa của khách điếm mở toang ra, Bạch Thiên vẻ mặt cau có đang nắm gáy người nào đó lôi xềnh xệch ra ngoài.

"Nghe lời ta chút đi! Cái tên tiểu tử thối này! Ðừng có nốc rượu nữa! Con uống rượu từ lúc nào mà lại thành ra bộ dạng này thế hả?"

"Ừm hứm."

"Ôi trời!"

Rốt cuộc, Bạch Thiên không nhịn được nữa, hắn nhấc bổng Thanh Minh lên rồi ném tới trước mặt Lưu Lê Tuyết.

Thanh Minh ngã huỵch xuống, nàng theo phản xạ vỗ vỗ nhẹ vào người hắn rồi dịu dàng để hắn nằm yên trên đất.

"Chưởng môn nhân bảo nhất định phải mang tên tiểu tử này theo. Không biết người đang nghĩ cái gì nữa."

"..."

Lưu Lê Tuyết nhìn chằm chằm những người đang đứng trước mặt nàng, rồi nàng nhẹ nhàng mỉm cười.

"Ði thôi."

"Tiểu Kiệt! Khiêng nó lên!"

"Ðệ thà khiêng một con bò đi còn hơn."

"Thôi, khiêng nó lên đi."

"Hự."

Chiêu Kiệt từ từ nhấc Thanh Minh lên lưng mình. Rồi hắn thở dài, nét mặt méo mó.

"Vậy, chúng ta phải đi đâu đây?"

Không một ai hỏi mục đích của chuyến đi này là gì cả. Huyền Tông không hề dặn trước, nhưng tất cả đều đã hứa trước là sẽ không thắc mắc điều gì rồi.

"Lên núi."

"Núi?"

"Ừm. Không xa lắm đâu."

Bạch Thiên gật đầu.

"Vậy thì đi thôi. Cứ đi là biết chứ gì."

"Dạ."

Nhóm môn đồ Hoa Sơn do Lưu Lê Tuyết dẫn đường bắt đầu lao vút vào trong màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top