Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 136: Sao lại lăn đến đúng lúc thế này?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùuuu!

Thanh kiếm xé gió, chém một đường vào không trung.

Vùuuu!

Một lần nữa, rồi lại thêm lần nữa.

Ngay cả khi thanh kiếm cứ được vung lên rồi giáng xuống liên tục như vậy cũng không hề thấy được một đòn đánh dư thừa nào.

Tuyệt kỹ.

Phải nói mỗi chuyển động đều hoàn hảo đến mức xứng đáng được gọi là tuyệt kỹ.

Nhưng dù thanh kiếm trong tay có tịnh đến mấy thì làm sao cơ thể con người không có biến được chứ.

Y phục của người đang vung kiếm đó đã thấm đẫm mồ hôi. Mỗi khi kiếm trong tay vung lên, là những giọt mồ hôi trên tay áo lại theo gió tản ra tứ phía.

'Sáu nghìn bảy trăm bốn mươi chín!'

Vùuuu!

Thanh kiếm lại được vung lên lần nữa.

'Sáu nghìn bảy trăm năm mươi!'

Khục.

Ðầu ngón chân đè mạnh xuống đất như thể sắp đâm thủng giày mà xuyên ra ngoài vậy. Hắn cứ lặp đi lặp lại cùng một động tác đến mức hoàn hảo mà không chút dao động, gần giống với cái gọi là khổ hạnh hơn là rèn luyện.

Thế mà kiếm tu trẻ tuổi này lại đang dần hoàn thành một cách hoàn hảo việc huấn luyện gần giống với khổ hạnh đó.

'Sáu nghìn bảy trăm năm mươi mốt!'

"Sư huynh!"

Ngay lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên làm lay động mũi kiếm hoàn hảo đó.

Giật mình.

Lý Tống Bạch ngậm chặt miệng rồi nhìn vào mũi kiếm.

'Thất bại rồi sao.'

Mục tiêu của hắn là liên tục vung kiếm hoàn hảo một vạn lần. Thế nhưng mũi kiếm của hắn vừa bị lay động sao? Vậy là bao nhiêu công sức lại trở thành công cốc ư.

Chủ nhân của giọng nói vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng đó mà không ngừng bối rối xin lỗi.

"A... Xin, đệ xin lỗi. Sư huynh."

Lý Tống Bạch vừa lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt vừa lắc đầu.

"Không phải lỗi của đệ."

"Nhưng mà..."

"Nếu thanh kiếm của ta dễ dàng bị lay động bởi một chuyện nhỏ nhặt như vậy thì khi thực chiến cũng chỉ là đồ vô dụng mà thôi. Là do ta tu hành chưa đủ. Trái lại ta phải đa tạ đệ vì đã khiến ta nhìn thấy thiếu sót của bản thân chứ."

Trước lời nói điềm tĩnh đó, Hoa Tiểu Ðộ không thể nào giấu được sự ngưỡng mộ mà cảm thán.

'Sư huynh đúng là ở đẳng cấp khác biệt mà.'

Quả nhiên xứng đáng với cái danh kì tài trong quá khứ.

Tuy nhiên, từ sau Tông Hoa Chi Hội, Lý Tống Bạch đã không còn là Lý Tống Bạch trước kia nữa. Sự thay đổi của hắn nhanh chóng đến mức bị mọi người bài xích, thế nhưng bây giờ lại trở thành tấm gương mà nhiều môn đồ Tông Nam cố gắng noi theo.

Biến đổi.

Một thay đổi nhỏ đó đã bắt đầu thay đổi cả một môn phái.

"Nhưng mà có chuyện gì vậy?"

"A...!"

Hoa Tiểu Ðộ vừa nhớ lại những lời bản thân định nói vừa gật đầu.

"Sư huynh. Ðệ nghe nói Hoa Sơn đang dự định mở rộng thế lực tục gia tại thành Tân An ạ."

"Hửm? Hoa Sơn?"

"Vâng ạ! Ðệ nghe nói hiện tại họ đang cho dựng một nơi để thành lập môn phái ở đó ạ."

Lý Tống Bạch khẽ cau mày.

"Như vậy thì có phải chuyện to tát gì đâu chứ?"

"Dạ không. Sư huynh! Ý đệ là vì chuyện đó nên Hoa Chính Kiếm và Hoa Sơn Thần Long cũng sẽ nghỉ chân ở Tây An đấy ạ."

"Ðệ là đang nói tới Thanh Minh đạo trưởng sao?"

Trong nháy mắt, biểu cảm của Lý Tống Bạch hoàn toàn thay đổi.

"Thật vậy sao?"

"...A, vâng ạ! Là sự thật ạ."

Nhìn thấy sư huynh phản ứng dữ dội trước tin tức đó, Hoa Tiểu Ðộ lại càng ngạc nhiên hơn.

Gần đây hắn chưa bao giờ được chứng kiến Lý Tống Bạch, thường ngày vẫn lạnh lùng nghiêm túc như Thái Sơn đó ngạc nhiên và vui mừng đến như vậy.

"Thanh Minh đạo trưởng..."

Lý Tống Bạch khẽ lẩm bẩm rồi lại quay đầu liếc nhìn dưới núi.

Cứ như thế trầm ngâm một lúc, rồi như đã lấy lại sự điềm tĩnh, hắn nở nụ cười rạng rỡ.

"Thật sự, là người không nghỉ ngơi dù chỉ một canh giờ sao."

Ðại Hội Võ Lâm Thiên Hạ chưa kết thúc được bao lâu, đã bắt đầu kế hoạch mới rồi ư?

'Ðừng đi xa đến như vậy chứ.'

Ðúng là một kẻ không có lòng trắc ẩn mà.

Không phải đạo trưởng nên suy nghĩ một chút cho những kẻ đang đuổi theo phía sau sao?

"Các trưởng lão đã biết tin này chưa?"

"Vâng. Ðã biết rồi ạ. Nhưng mà cũng không có phản ứng gì đặc biệt cả."

"Chắc sẽ vậy thôi."

Lý Tống Bạch lặng lẽ gật đầu.

Bây giờ không phải là lúc để Tông Nam quan tâm tới một nơi như vậy.

Trong Ðại Hội Võ Lâm Thiên Hạ lần này, Tông Nam đã giác ngộ ra bản thân đã phạm phải lỗi lầm gì.

''Ðơn giản mà nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Tông Nam sẽ mất đi cái "hồn"."

Có vẻ như chưởng môn nhân cũng đã giác ngộ được sự thật đó. Nếu không như vậy thì ngài ấy cũng không đưa ra quyết định quả cảm như vậy.

Việc đưa ra quyết định cấm các hoạt động đối ngoại để điều chỉnh nội bộ trong thời gian ít nhất một năm, vốn dĩ không phải chuyện dễ dàng gì.

Một vài người có thể sẽ nói rằng dù gì cũng chỉ có một năm. Nhưng mà...

'Không phải là vấn đề thời gian.'

Khi một môn phái càng phát triển, đồng nghĩa với việc các lợi ích ràng buộc sẽ càng nhiều lên. Dù chỉ phong bế sơn môn trong một năm, nhưng Tông Nam sẽ phải gánh chịu một khoản lỗ khổng lồ về tài chính, và thậm chí có thể thiệt hại cả về sức ảnh hưởng với bên ngoài.

Nhưng không phải Hoa Sơn đã cho bọn họ thấy tất cả những điều này đều vô ích nếu không có nền tảng "võ công" sao?

Vậy nên Tông Nam bắt buộc phải tìm lại nền tảng đó. Dù có mất bao lâu đi nữa.

"Ðừng quá bận tâm về điều đó."

"Nhưng mà sư huynh..."

"Dù cho thành Tây An có rơi vào tay Hoa Sơn, hay Hoa Sơn làm rung chuyển cả thiên hạ này, điều đó cũng không liên quan đến chúng ta hiện tại. Chúng ta phải học những gì họ đã làm chứ không phải là kết quả mà họ đã tạo ra."

Hoa Tiểu Ðạo khẽ gật đầu.

"Vâng, sư huynh. Ðệ sẽ ghi nhớ ạ."

Lý Tống Bạch gật đầu hài lòng rồi lại cầm kiếm.

"Nhưng mà sư huynh..."

"Hửm?"

Hoa Tiểu Ðộ hơi do dự một chút rồi hỏi lại.

"Không biết nếu sư huynh kết thúc tu luyện, có thể chỉ dạy cho tụi đệ được không ạ? Có rất nhiều sư đệ muốn được học hỏi sư huynh..."

Lý Tống Bạch mỉm cười.

"Sau này đừng quá bận tâm tới việc tu luyện của ta, nếu các đệ có gì thắc mắc thì cứ đến hỏi bất cứ lúc nào đều được."

"Như vậy cũng được ạ?"

Lý Tống Bạch vừa nhìn Hoa Tiểu Ðộ đang tươi cười rạng rỡ, vừa gật đầu.

'Nếu là Thanh Minh đạo trưởng thì đương nhiên cũng sẽ nói như vậy.'

Ðối với người đó, sức mạnh của một cá nhân không có ý nghĩa lớn lao gì cả.

Ðiều quan trọng không phải là đạo trưởng, mà là sự phát triển của cả Hoa Sơn.

Mặc dù có vẻ như bây giờ hắn đang lãng phí thời gian, nhưng hắn đã học được từ Thanh Minh, con đường hắn đang đi chính là con đường chính xác nhất.

"Ðừng làm như vậy mà hãy sắp xếp để mọi người được tu luyện cùng nhau. Ðệ hãy chuyển lời ta, nếu ai muốn thì sáng sớm ngày mai ở tại đây, hãy tới tu luyện cùng với ta."

"Ðệ sẽ chuyển lời ngay ạ, sư huynh! Chắc chắn sẽ có nhiều người vui lắm!"

"Ðược rồi."

Lý Tống Bạch nhìn thấy Hoa Tiểu Ðộ đang vội vã chạy đi vì quá phấn khích, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nên gọi hắn quay trở lại.

"Tiểu Ðộ."

"Vâng ạ?"

"...Ðại sư huynh có nghe qua chuyện đó chưa?"

Hoa Tiểu Ðộ quay người về phía sau rồi nghiêng đầu.

"Ðệ cũng không rõ nữa ạ. Vì huynh ấy cứ giam mình trong phòng suốt."

"Ừm... ta biết rồi."

"Vâng. Vậy đệ đi đây ạ."

Bóng lưng của Tiểu Ðộ vừa khuất dần, Lý Tống Bạch lại bất giác thở dài.

Từ sau khi kết thúc Ðại Hội Võ Lâm Thiên Hạ trở về Tông Nam, Tần Kim Long hầu như không lộ diện, hắn chỉ ở trong phòng hoặc đi đến tầng hầm luyện công.

'Gần giống như là bế quan tiềm tu vậy.'

Mặc dù hắn đã lên tiếng lo lắng và quan ngại về tình trạng đó, nhưng so với Tần Kim Long thì Lý Tống Bạch càng lo lắng cho các môn đồ khác hơn.

'Vốn dĩ sư huynh là một cường giả.'

Ðến hắn cũng đã nhìn Tần Kim Long như vậy.

Một bức tường mà hắn khó có thể vượt qua.

Nếu vậy thì việc hắn phải làm chỉ có một trong hai. Từ bỏ, hoặc thử thách giới hạn của bản thân.

Có lẽ đến Tần Kim Long cũng đang cố gắng vượt qua bức tường của bản thân. Vượt qua Thanh Minh Ðạo Trưởng!

'Thật là... Ðạo trưởng thật biết cách khiến mọi người bận lòng mà.'

Rồi ánh mắt của hắn lại hướng về phía xa xăm dưới chân núi.

Dưới núi chính là Thành Tây An. Và Thanh Minh đang ở đó.

"Lần gặp tiếp theo chắc chắn mọi thứ sẽ đổi khác rồi nhỉ, Thanh Minh đạo trưởng."

Cả tại hạ.

Lẫn Tông Nam này.

Dù biết đó là con đường dài và xa, nhưng điều quan trọng là chúng ta đang bước từng bước vững chắc trên con đường đó.

Về điểm đó, Lý Tống Bạch có thể tin chắc rằng bản thân không thua kém bất cứ ai trên thế gian này.

Hắn lại nhìn về phía chân núi với đôi mắt lãnh đạm rồi vừa mỉm cười vừa khẽ động thanh kiếm.

'Bây giờ có lẽ Thanh Minh đạo trưởng cũng đang tu luyện hết sức mình.'

Không thể thua được.

Vì nếu hắn cũng mang hết sự nhiệt thành và tấm lòng luôn hướng về sư môn như Thanh Minh thì một ngày nào đó hắn cũng có thể đặt chân đến gần người đó!

***

"Sao cơ? Nằm xuống á?"

"..."

Nước miếng từ miệng Ngụy Tiểu Hành không ngừng tuôn ra.

'Hình như... có gì đó hơi sai sai nhỉ.'

Như một kẻ khờ khạo.

Phải đến tận mức này, Ngụy Tiểu Hành mới tỉnh ngộ ra rằng có một sự tồn tại quá cách biệt giữa cái gọi là "tu luyện" mà bản thân nghĩ và cái gọi là "tu luyện" ở Hoa Sơn.

Cái gọi là tu luyện của môn phái là gì?

Người đi trước sẽ dẫn dắt người đi sau, người theo sau sẽ vừa nhìn bóng lưng của người phía trước vừa tu luyện hết sức mình. Ðó không phải là cách tu luyện đúng đắn của một môn phái vang danh thiên hạ hay sao?

Thế nhưng cái gì đang diễn ra thế này...

'Ðây là địa ngục sao?'

Mí mắt của hắn giật giật liên hồi.

Cả người kiệt sức, toàn thân ướt đẫm mồ hôi đến mức cảm thấy ớn lạnh.

'Tu luyện thật sự vất vả như thế này sao?'

Tất nhiên, tu luyện thì sẽ vất vả. Ðó không phải là chuyện quá hiển nhiên sao?

Nhưng mà cường độ tu luyện này thật sự là đang muốn lấy mạng người mà.

'Cứ, cứ thế này sẽ chết mất.'

Ngụy Tiểu Hành khó khăn quay đầu lại. Sau đó hắn nhìn thấy cảnh tượng tất cả các môn đồ của Hoa Ảnh Môn đang vất vưởng nằm trên sàn giống như miếng giẻ rách theo đúng nghĩa đen.

"Hự ự ự ự..." "

Chết, chết mất..."

Không biết bất hạnh hay là may mắn, nhưng hắn thấy hiện tại những tên còn rên rỉ được vẫn trong tình trạng tốt hơn hẳn.

Có những tên đã sùi bọt mép rồi ngất xỉu, cảnh tượng thảm khốc đến mức hắn không dám mở mắt để nhìn lại lần nữa...

'Phụ thân?'

Nhưng mà, khoan đã.

Hình như trong đám người bất tỉnh nhân sự hắn đã nhìn thấy Ngụy Lập Sơn thì phải?

Hay là ảo giác nhỉ?

"Chậc chậc chậc chậc."

Ngay lúc đó, Ngụy Tiểu Hành nghe thấy tiếng Thanh Minh tặc lưỡi bên tai.

"Thế này thì làm sao mà mở thêm tục gia môn phái cái gì chứ."

Thanh Minh ngồi xếp bằng, chống tay lên cằm với khuôn mặt thờ ơ.

Ngay cả khi Thanh Minh đang nhìn hắn với ánh mắt thương hại, thì Ngụy Tiểu Hành cũng không thể phản bác lại.

'Mình đã nghĩ việc đó cũng dễ dàng thôi.'

Hắn rất thích nhìn thấy cảnh tượng Hoa Sơn hoạt động tích cực như vậy.

Dù sao thì Hoa Ảnh Môn cũng là môn phái tục gia của Hoa Sơn. Làm sao mà hắn không vui khi thấy cảnh tượng bổn môn tiếng tăm vang xa và áp đảo các môn phái khác chứ.

Tuy nhiên, mặc dù đã tận mắt theo dõi Thanh Minh và những người đồng hành cùng, nhưng hắn cũng không quan tâm mấy đến việc họ đã khổ luyện như thế nào.

'Cũng đúng thôi. Cái gì cũng có cái giá của nó.'

Các môn đồ Hoa Sơn vẫn đang tu luyện không ngừng ở phía đối diện các môn đồ Hoa Ảnh Môn đã gục ngã.

"Tư thế gì đây hả, đang phân tâm đấy à, mấy tên tiểu tử này!"

"AAAAAAAA!"

Bạch Thiên đang đi giữa bọn họ với khuôn mặt như ác thần vậy.

'Ðiên hết rồi.'

Bọn họ đã sùi bọt mép vì phải vất vả chịu đựng việc luyện công bằng cái thân trần. Nhưng các môn đồ Hoa Sơn còn đang tiếp thu việc rèn luyện trong trạng thái vác tảng đá to gấp mấy lần cơ thể trên lưng ư.

Thậm chí bọn họ trông còn "tươi tắn" nữa chứ.

"Ư AAAAA! Một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi!"

"Chỉ cần ta mạnh lên thử xem!"

"Thanh Minh! Phải giết chết tên tiểu tử Thanh Minh! Tên khốn Thanh Minh!"

A, tất nhiên là...

Hình như thần trí không được tỉnh táo cho lắm.

Dù sao thì có còn thần trí hay không cũng không quan trọng, chỉ cần vẫn có thể đứng đó mà tiếp tục luyện công là đã tuyệt vời lắm rồi.

Ngụy Tiểu Hành bất giác nghĩ có vẻ như Hoa Sơn mạnh không phải vì kiếm pháp trác tuyệt mà mạnh bởi sức mạnh từ cơ thể đó.

"Chà, dù sao thì."

Thanh Minh vừa khẽ đảo mắt qua các môn đồ Hoa Ảnh Môn vừa gật đầu.

"Vẫn còn thở là được rồi."

"...Nhưng mà việc dạy các đệ tử theo cách này..." Ngụy Tiểu Hành cứ úp úp mở mở rồi thở dài.

'Hay là vì chúng ta đã suy nghĩ đơn giản quá nhỉ?'

Hoa Ảnh Môn là môn phái tục gia của Hoa Sơn.

Tuy nhiên, bây giờ suy nghĩ thì mới thấy Hoa Ảnh Môn vốn chỉ mang mỗi cái danh là môn phái tục gia thôi, đến bây giờ họ cũng không hậu thuẫn gì nhiều trên con đường vang danh thiên hạ của Hoa Sơn cả.

Thử suy nghĩ mà xem.

Hoa Ảnh Môn là đại diện môn phái tục gia của Hoa Sơn. Tuy nhiên họ cũng không thể giải quyết được dù là một Tòng Ðạo Quán, trong vô số các môn phái tục gia của Võ Ðang, và phải thỉnh cầu sự trợ giúp của bổn môn đó sao?

'Liệu chúng ta có thể làm được không?'

Sự bất an bắt đầu lộ rõ trên khuôn mặt của Ngụy Tiểu Hành. Thanh Minh nhìn thấy thì bật cười.

"Sao? Ðột nhiên thấy sợ hả?"

"Không, không phải như vậy, chỉ là..."

Ngụy Tiểu Hành gượng ngồi dậy.

Hắn khó khăn lắm mới ngồi được rồi run rẩy ngẩng mặt nhìn Thanh Minh.

"So với việc sợ hãi... tại hạ nhận thấy thiếu sót nhiều hơn. Quả nhiên việc thành lập môn phái tục gia..."

"Sao? Thì thế nào?"

"...Vâng?"

Thanh Minh chống cằm rồi nhìn chằm chằm vào Ngụy Tiểu Hành.

"Có vẻ ngươi ngạo mạn hơn ta nghĩ đó? Ra là ngươi đã nghĩ tới việc lập nên một môn phái hoàn hảo ngay từ những bước đi đầu cơ đấy?"

"...Tất... tất nhiên tại hạ không có ý đó."

"Nhìn đi."

Thanh Minh hất cằm về phía các môn đồ Hoa Sơn.

"Mới vài năm trước thôi, bọn họ cũng không được sống như một con người đâu."

"Ðạo trưởng đang nói gì vậy!"

"Không, những lời đó không có gì sai cả."

Những môn đồ của Hoa Sơn vẫn không ngừng tu luyện còn miệng thì vẫn la hét ầm ĩ như vậy.

"Việc tiếp nhận thêm đệ tử mới không phải là tất cả. Cũng không phải để tăng số lượng môn đồ. Mà trọng tâm của lần khai tông lập phái này là để tiếp thêm sức mạnh cho Hoa Ảnh Môn."

"..."

"Ngươi có thể chứ?"

Ngụy Tiểu Hành cắn chặt môi.

"Tại hạ không biết có làm được hay không..."

Và sau đó ánh mắt hắn quyết tâm nhìn về phía Thanh Minh.

"Nếu chịu đựng được đợt tu luyện này thì liệu các môn đồ Hoa Ảnh Môn có thể mạnh lên như Hoa Sơn không?"

"Tất nhiên rồi."

"Vậy thì!"

Ngụy Tiểu Hành mở lòng trước câu trả lời chắc chắn của Thanh Minh.

"Ít nhất thì tại hạ sẽ không bỏ cuộc."

Thanh Minh vừa bật cười vừa gật đầu. "Phải như vậy chứ."

Sau đó Thanh Minh quay đầu nhìn lần lượt các môn đồ Hoa Ảnh môn. Tất cả mọi người cũng nhìn hắn với ánh mắt quyết tâm.

'Không biết điều này sẽ khiến mọi thứ tốt hơn ta nghĩ không.'

Hừm.

Không chỉ Hoa Sơn mà đến cả môn phái tục gia!

Sư huynh!

Chưởng môn sư huynh!

Ðến mức này rồi thì sư huynh cũng phải công nhận đệ chứ?

- Trăm năm là quãng thời gian dài, tên khốn này. Ở cái thời của ta mà nói thì...

A. Ðược rồi. Ðược rồi!

Lão già chỉ thích dạy đời này!

***

Ðoàng! Ðoàng! Ðoàng! Ðoàng! Ðoàng!

Những dải pháo liên tiếp được đốt phía trước đại môn to lớn.

Làn khói trắng tỏa ra nghi ngút phía trước tấm danh bài. Dòng chữ Hoa Ảnh Môn được khắc theo kiểu long xà phi đằng.

"A..."

Ngụy Lập Sơn nhìn tấm danh bài bằng một ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.

Vốn dĩ ông ta quyết định sẽ đổi tên Hoa Ảnh Môn với ý nghĩa tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu. Bởi vì ông ta cho rằng, rượu mới phải đổ vào bình mới mới hợp tình hợp lý.

Thế nhưng, từ thời khắc này trở đi, cái tên sẽ vang danh thiên hạ cùng với Hoa Sơn chính là Hoa Ảnh Môn.

"Ngươi hài lòng chứ?"

"...Trưởng lão."

Ngụy Lập Sơn hướng về phía Huyền Linh gật đầu biểu thị sự cảm tạ.

"Vui lắm. Tại hạ rất vui. Nhưng tại hạ không biết như vậy có được không nữa. Tại hạ không biết liệu cái tên Hoa Ảnh Môn có quá cũ kỹ để trở thành môn phái tục gia trọng tâm của Hoa Sơn..."

"Hô hô. Ngươi thật vui tính."

"Dạ?"

Huyền Linh mỉm cười nói.

"Hoa Sơn có ý nghĩa như thế nào đối với Hoa Ảnh Môn, thì Hoa Ảnh Môn cũng có ý nghĩa như vậy đối với Hoa Sơn. À không, Hoa Ảnh Môn là nơi có ân nghĩa cực kỳ sâu nặng với bổn môn mới đúng."

"..."

"Ngươi nghĩ điều quan trọng nhất của một môn phái tục gia đối với bổn môn là gì?"

"...Tiền cống nạp?"

"..."

Huyền Linh nhất thời đơ người vì quá bất ngờ.

Nhưng ông ta lại không thể thốt ra câu trả lời không phải như vậy.

"Ðúng. Ðúng là điều đó cũng quan trọng."

Huyền Linh là người thực sự quá thẳng thắn trong vấn đề này.

"Thế nhưng, đó không phải là tất cả. Thứ ta thực sự mong muốn chính là sự tin tưởng lẫn nhau."

"...Ngài muốn nói là lòng tin sao?"

"Ðúng thế."

Huyền Linh khẽ gật đầu.

"Tuy nhìn bề ngoài, môn phái tục gia có vẻ có quan hệ cực kỳ mật thiết đối với bổn môn, thế nhưng thực ra, mối quan hệ đó lại rất mỏng manh. Việc chia sẻ, truyền thụ võ công lẫn nhau thì sao có thể tạo nên một mối quan hệ mật thiết được."

"..."

"Vì lẽ đó, lòng tin là điều cực kỳ quan trọng. Bổn môn sẽ cố gắng hết sức vì môn phái tục gia, và môn phái tục gia cũng phải tin tưởng và tuân theo bổn môn. Hoa Ảnh Môn đã chứng minh sự tin tưởng ấy lớn hơn bất kỳ một môn phái nào khác trên thế gian này. Nếu không phải là Hoa Ảnh môn, vậy thì còn nơi nào dám nhận là môn phái tục gia trọng tâm của Hoa Sơn chứ?"

"...Trưởng lão."

Ngụy Lập Sơn nhìn Huyền Linh bằng gương mặt không thể giấu nổi sự xúc động.

"Ngươi cũng thật là."

Trái lại, Huyền Linh mới là người càng muốn bày tỏ sự biết ơn hơn.5

"Vậy nên ngươi có thể tạm gác nỗi âu lo xuống rồi. Bởi vì điều quan trọng bây giờ chính là làm thế nào để Hoa Ảnh Môn có thể thành công trụ vững ở thành Tây An."

"Vâng!"

"Ðể làm được điều đó thì trước tiên ngài phải thu nhận càng nhiều môn đồ càng tốt!"

"Ngài không cần lo đâu! Tại hạ cũng đã dẫn dắt Hoa Ảnh Môn suốt mấy chục năm! Tại hạ tự tin về việc mình có thể thu nhận và dạy dỗ môn hạ! Xin ngài hãy cứ giao chuyện đó cho tại hạ!"

Ngụy Lập Sơn khẳng định với gương mặt cực kỳ tự tin.

"..."

"..."

Bạch Thiên ngây ngốc nhìn xung quanh.

Một bàn thức ăn đầy ắp đã sớm được chuẩn bị cho những vị khách đến đây. Thậm chí, đến cả rượu cũng đã được đặt sẵn trên bàn.

Chóp chép chóp chép.

"..."

Chóp chép chóp chép.

Thế nhưng thật đáng tiếc khi người đang ăn số thức ăn đã được chuẩn bị kỳ công đó lại không phải là những vị khách quan đến Hoa Ảnh Môn, hay những người đến xem xét tình hình để nhập môn, mà chỉ có một mình tên Thanh Minh kia.

"Sư thúc, có con ruồi đang bay kìa?"

"...Ðuổi nó đi."

"Vâng."

Các môn đồ ngay lập tức vây quanh bàn tiệc tập trung đuổi ruồi đi.

"Ơ, sao có thể như vậy được. Sao lại không có ai đến thế này?"

Bạch Thiên nhìn xung quanh bằng gương mặt khó hiểu.

Không lý nào người dân ở đây lại không nhìn thấy một tòa điện các to lớn thế này vừa mới được dựng lên ở đây cả.

Hơn nữa, chẳng phải người dân Tây An cũng đã nhận ra bọn họ là môn đồ của Hoa Sơn rồi sao?

Nếu như các môn đồ Hoa Sơn đến và thành lập một tân môn phái tục gia, thì đáng lý ra người dân ở đây phải tò mò quây lại xem mới phải chứ?

Sao lại không có một người nào đến như đã được sắp đặt sẵn thế này?

"Một tiệm bánh gạo mới mở trên phố còn đông người đến hơn ở đây nữa."

"Bởi mới nói."

Các môn đồ Hoa Sơn ngây ngốc nhìn xung quanh.

Ngay cả những người đi qua cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

"Trưởng lão!"

"Hừmm."

Nơi Huyền Linh ngồi bắt đầu phát hỏa.

"Ta đã dự tính trước rồi, thật không ngờ còn quá đáng hơn ta nghĩ."

"Dạ?"

"Mặc dù Tông Nam đã phong bế sơn môn... nhưng các môn phái tục gia của chúng vẫn còn ở thành Tây An, nên chắc hẳn bọn chúng đã dùng sức ảnh hưởng của mình để gây ra chuyện này."

"Sức ảnh hưởng ạ?"

Ðúng lúc ấy, Thanh Minh vừa tu rượu ừng ực xong, hắn đặt bình rượu xuống bàn cái cạch rồi lấy tay áo lau miệng.

"Hừ, nói một cách đơn giản thì chỉ có các môn phái tục gia của Tông Nam mới được thành lập môn phái ở thành Tây An này, và đương nhiên, nhi tử của các gia đình quyền thế ở Tây An chắc chắn cũng sẽ là đệ tử của Tông Nam.

"...À."

"Vậy là bọn họ sẽ bị bên đó kiểm soát."

Ðến bây giờ Bạch Thiên mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Nếu vậy thì có thể nói, bản thân thành Tây An đã là một môn phái tục gia của Tông Nam rồi?"

"Ðúng thế."

Bạch Thiên lẩm bẩm với gương mặt thất thần.

"Tại sao ta lại không biết chuyện đó chứ? Thậm chí ta còn từng ở Tông Nam nữa kia mà."

"Vốn dĩ các đệ tử bị bắt ở trên núi tu luyện võ công, nên không cần phải biết mấy chuyện thương trường này. Chính những kẻ đứng đầu mới là người tạo ra tình huống này và lợi dụng nó."

"À..."

Thanh Minh bật cười nói.

"Bây giờ thì các ngươi đã hiểu lời ta nói có ý nghĩa gì rồi chứ? Một môn phái chỉ có sức mạnh đơn thuần thì không có ý nghĩa gì cả. Và đây chính là điều giúp cho sức mạnh của môn phái có sức ảnh hưởng hơn."

Tất cả đều gật đầu như thể đã hiểu.

'Giống hệt với Hoa Âm hiện giờ.'

Tất cả mọi thứ ở Hoa Âm hiện nay đều có liên quan trực tiếp tới Hoa Sơn.

Các khách trà, cũng như các khách điếm ở Hoa Âm đều nhận được nguồn vốn đầu tư từ Hoa Sơn, chính vì vậy mà những người ở Hoa Âm đã coi mình như người của Hoa Sơn mà hành động.

Nếu như có một môn phái đến nơi đó thì sao?

'Chắc hẳn là sẽ chẳng có ai lảng vảng tới đó rồi.'

Khác với phân đà Cái Bang được sự cho phép của Hoa Sơn nên không có việc bị bài xích, nhưng nếu một môn phái tục gia của Tông Nam đến Hoa Âm thì sao?

Không bị đánh cho bầm dập là đã may mắn lắm rồi.

"Hóa ra đối với Tông Nam, Tây An cũng là một nơi có ý nghĩa tương tự giống như Hoa Âm với Hoa Sơn vậy."

"Ðúng vậy. Ðấy là khi Tông Nam đã phong bế sơn môn rồi đấy. Giả dụ như Tông Nam vẫn chưa phong bế sơn môn, thì dù Hoa Sơn có mạnh đến mấy đi chăng nữa cũng không thể dễ dàng bước chân vào giống như bây giờ đâu. Bởi vì Tây An đã là nơi thuộc về Tông Nam suốt mấy trăm năm nay."

Ðặc biệt là trong một trăm năm gần đây, khi Hoa Sơn đánh mất sức mạnh và vị thế của mình, Tông Nam đã tập trung đầu tư vào Tây An một số tiền khổng lồ để nhận được lòng tin của người dân.

Vì củng cố sức ảnh hưởng như vậy đối với Tây An, nên Tông Nam mới có thể tuyên bố phong bế sơn môn. Bởi vì bọn họ đã sớm tính toán rằng sức ảnh hưởng của mình không thể dễ dàng mất đi trong một thời gian ngắn như vậy.

'Hừ. Nhưng ta không có ý để các ngươi làm như vậy đâu.'

Khóe môi Thanh Minh bắt đầu vén lên.

"Nếu lời con nói là đúng thì chẳng phải tình hình này sẽ cứ tiếp diễn sao?"

"Chậc."

Thanh Minh cau mày nhìn các môn đồ khác.

"Hình như dạo này các ngươi được ăn no quá rồi phải không?"

"Hảaa?"

"Chẳng lẽ các ngươi nghĩ chỉ cần phơi bày hết ra là mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Có vẻ như các ngươi đang cảm thấy thế gian này quá dễ sống khi gần đây chúng ta liên tục thừa thắng xông lên nhỉ?"

"Tuyệt đối không có chuyện đó."

Thanh Minh gật đầu trước lời phủ định của Bạch Thiên.

"Ðúng rồi. Ðồng Long không được làm như vậy. Ý ta là sự ngạo mạn đấy."

"...Khừ."

Rồi hắn xé toạc cái đùi gà đang cầm trên tay liếc mắt nhìn ra ngoài.

"Chuyện này nghiêm trọng một cách bất bình thường."

"Ðúng thế."

Huyền Linh gật đầu đồng tình.

"Không phải là họ không quan tâm. Người dân ở Tây An không thể nào không biết tới danh tiếng của Hoa Sơn được. Mà cho dù có như vậy đi chăng nữa, thì việc bọn họ hoàn toàn tránh mặt khỏi nơi này có thể xem là một hành động có chủ ý."

"Có chủ ý ạ?"

"Phải. Ví dụ như..."

Huyền Linh nở một nụ cười thâm ý.

"Bọn họ phải nhìn sắc mặt của ai đó chẳng hạn."

Ðúng lúc ấy.

"Hô hô hô. Chỉ có ruồi bu thôi sao."

"Ðúng là vậy."

Một giọng nói lạ lẫm từ bên ngoài vọng lại. Tất cả mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía đó.

"Ô?"

"Là khách à?"

Một nhóm người đang bước vào cổng.

Các môn đồ Hoa Ảnh Môn lập tức chạy ra ngoài cổng theo phản xạ.

"Mời các vị vào! Hoan nghênh các vị đã đến thăm Hoa Ảnh Môn..."

Bốp!

Thế nhưng, giọng nói xởi lởi ấy đã bị ngắt quãng bởi một bàn tay đầy uy hiếp đang bay đến.

"Á!"

Bàn tay dừng ngay trước mặt.

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, thì rõ ràng, đây hoàn toàn không phải là một động tác thể hiện tình hữu nghị.

"Bọn ta không phải là khách, ngươi đừng có làm mấy việc dư thừa nữa."

Gã nam tử trung niên đứng phía trên cùng nói bằng một nét mặt lạnh lùng, sắc bén.

"Môn chủ của các ngươi đâu?"

"Hả?"

"...Có vẻ như nơi này chỉ toàn lũ ngốc thôi nhỉ. Ngươi không biết đi tìm Môn chủ của mình à?"

Các môn đồ Hoa Sơn nghe thấy những lời vô lễ ấy thì ngay lập tức đứng bật dậy.

"Suỵtttt."

Nếu là bình thường thì Thanh Minh đã là người đầu tiên đứng ra ngăn sự vô lễ đó lại rồi.

"Ðể xem đã. Cứ để xem đã."

"..."

"Có vẻ như sẽ thú vị lắm đây."

Khóe miệng Thanh Minh khẽ nhếch lên.

Trong khi ấy, Ngụy Lập Sơn đã vội vàng chạy ra.

"Bổn nhân là Môn chủ của Hoa Ảnh môn, Ngụy Lập Sơn. Nếu như các vị đã không phải là khách, vậy thì không phải các vị nên làm rõ thân phận của mình trước sao?"

Ngụy Lập Sơn ưỡn vai nói một cách đường hoàng.

Các môn đồ Hoa Sơn không giấu nổi sự ngạc nhiên trong ánh mắt.

'Ô?'

'Môn chủ Hoa Ảnh Môn còn có một mặt như vậy nữa sao?'

Ðặc biệt là Bạch Thiên, người cảm thấy lạ lẫm nhất với bộ dạng đó của ông ta.

Nghĩ lại thì lần đầu bọn họ gặp nhau là khi môn chủ Hoa Ảnh Môn nằm trên giường bệnh. Lần gặp sau đó là khi Hoa Sơn giúp đỡ Hoa Ảnh Môn. Vậy nên đương nhiên, Môn chủ Hoa Ảnh Môn sẽ ở trong tư thế hạ thấp mình.

Ngoại trừ các môn đồ Hoa Sơn, thì phong thái khi đối diện với những người khác của Ngụy Lập Sơn hoàn toàn xứng đáng là một Môn chủ đích thực.

Thế nhưng...

"Ngụy Lập Sơn? Hóa ra chỉ là một kẻ không có tên tuổi."

"Ngươi!"

Thấy Bạch Thiên phát hỏa, Thanh Minh vươn tay ấn đầu hắn xuống.

"Ta đã bảo ngồi yên cơ mà!"

"Nhưng mà!"

"Sư thúc định sống ở đây à?"

"...Hả?"

Thanh Minh nhướn mày nói.

"Nếu như các đệ tử của bổn môn lúc nào cũng phải ở lại đây, vậy thì nơi đây không còn là môn phái tục gia, mà là bổn môn rồi. Nếu Hoa Ảnh Môn muốn có được tư cách là một môn phái tục gia, bọn họ phải tự biết mà giải quyết chuyện của mình. Vậy nên, nếu được thì sư thúc đừng ra mặt, cứ ngồi đây quan sát đi."

"Khừ..."

Lời hắn nói không sai chút nào. Nhưng lý trí như vậy không có nghĩa là trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái. Những tiếng càu nhàu cứ liên tục phát ra từ miệng của Bạch Thiên.

Thế nhưng, Ngụy Lập Sơn hoàn toàn không có một chút dao động nào.

"Xin thứ lỗi vì danh tiếng của ta không cao. Nhưng, không biết các vị là ai mà lại dám nói những lời như vậy?"

"Ta là Môn chủ của Tây Nguyệt Môn Tây An, Nam Tử Minh. Ðồng đạo giang hồ vẫn hay gọi ta bằng cái danh Tâm Nguyên Kiếm."

Ngụy Lập Sơn nheo mắt. 'Tây Nguyệt Môn?'

Nếu là Tây Nguyệt Môn, thì đó chính là môn phái tục gia của Tông Nam ở Tây An rồi.

Rõ ràng ông ta đã từng thấy cái tên đó trong số thông tin về Tây An mà Cái Bang gửi đến sau khi quyết định thành lập môn phái ở Tây An.

"Hóa ra là môn phái tục gia của Tông Nam."

"Ðúng vậy."

"Không biết các vị đến đây có chuyện gì?"

"Hừ."

Nam Tử Minh bật cười.

"Ðương nhiên là ta đến để xem rốt cuộc các ngươi trơ trẽn đến mức nào mà dám ló mặt vào Tây An rồi."

"Ấy ấy, môn chủ. Ngài hãy bình tĩnh đi. Ðều là người quen cả mà, lẽ nào lại như vậy?"

"Ðúng đấy, đúng đấy ạ. Hắn chỉ là một kẻ trẻ người non dạ không biết gì về nơi này nên mới làm vậy thôi."

Ngụy Lập Sơn cau mày nhìn đám người đang cười khúc khích.

"Tất cả các vị cũng là môn phái tục gia của Tông Nam sao?"

"Ta là môn chủ của Sùng Thiên Phái, Không Nhật Sơn."

"Vị này là Môn chủ của Triệu Huyền Môn, Ðịch Dư Lãng."

Sau đó, những người khác cũng tự tin ngút trời lần lượt hô to tên môn phái và tên của mình.

Có vẻ như tất cả các môn chủ môn phái tục gia của Tông Nam ở Tây An đã tập hợp lại thành một nhóm kéo đến đây.

Ngụy Lập Sơn yên lặng lắng nghe với một gương mặt trầm tĩnh, sau khi bọn họ dứt lời, ông ta thở dài rồi nói.

"Ta đã biết các vị là ai rồi. Nhưng còn lý do các vị đến đây là gì thì các vị vẫn chưa nói?"

"Ta đến để xem lũ Hoa Sơn mặt dày đến cỡ nào mà dám mở môn phái tục gia ở Tây An."

"Và! Nếu ngươi muốn mở môn phái ở Tây An, vậy thì trước tiên ngươi phải đến diện kiến bọn ta trước chứ! Sao ngươi dám khai môn lập phái mà không nói với bọn ta một lời nào hả?"

"Ta nghe nói Nam Dương là một lũ quê mùa, không ngờ câu nói ấy quả thật rất phù hợp. Bọn chúng đúng là một lũ không biết điều!"

Gương mặt của các môn đồ Hoa Sơn đỏ gay sau khi nghe những lời chỉ trích trút xuống đầu.

'Lũ khốn.'

Các ngươi mù à mà không thấy môn đồ Hoa Sơn đang ngồi ở đây.

Mà chẳng phải hành động không thèm liếc mắt về phía bên này và áp bức Ngụy Lập Sơn chính là một hành động coi thường Hoa Sơn sao?

"Ch..."

"Không cần nhiều lời nữa!"

Nam Tử Minh phất tay áo nói.

"Hôm nay bọn ta đến đây là để cảnh cáo các ngươi."

"...Cảnh cáo?"

"Các ngươi không nói một lời nào mà đã tự ý khai môn lập phái ở đây, điều đó cũng có nghĩa là các ngươi hoàn toàn không quan tâm tới chuyện sẽ tạo một mối quan hệ tốt đẹp với bọn ta. Vậy nên bọn ta sẽ chiều theo ý các ngươi. Ðể ta chống mắt lên xem Hoa Ảnh Môn tồn tại ở Tây An được mấy ngày!"

"..."

"Nếu các ngươi không muốn gặp nguy hiểm thì hãy nhanh chóng dọn đồ cuốn xéo khỏi đây đi."

Bọn họ đoán chắc hẳn Ngụy Lập Sơn sẽ cảm thấy sợ hãi nên tiếp tục duy trì sự ngạo mạn của mình. Thế nhưng, những lời thốt ra từ miệng ông ta đã khiến họ phải sững sờ.

"Hahahahaha."

"...Cười ư?"

Nam Tử Minh cau mày. Thế nhưng Ngụy Lập Sơn nhìn hắn rồi nói như thể chẳng có chuyện gì.

"Ta cứ nghĩ môn phái tục gia của Tông Nam phải ghê gớm lắm chứ. Bây giờ mới thấy, hóa ra các ngươi cũng chẳng khác nào một đàn chó hoang thôi nhỉ?"

"Ngươi nói gì!"

Ngụy Lập Sơn nói chắc như đinh đóng cột.

"Vùng đất Tây An này không phải của Tông Nam, và càng không phải của các ngươi! Tại sao ta phải nhận được sự cho phép của các ngươi chứ? Chỉ có những kẻ lưu manh mới làm chuyện đó thôi!"

"...Ngươi đang nói bọn ta là một lũ lưu manh sao?"

"Ðúng đấy! Lời ta nói có sai ở đâu không?"

"Ha... Hahahaha."

Nam Tử Minh ngửa mặt cười rồi nhìn Ngụy Lập Sơn bằng ánh mặt lạnh như băng.

"Sẽ tốt hơn nếu võ công của ngươi cũng mạnh như sự can đảm của ngươi đấy."

"Các vị không cần lo đâu. Bởi vì sự thật môn đồ Hoa Sơn mạnh hơn môn đồ Tông Nam đã được chứng minh trước toàn thiên hạ rồi kia mà!"

"...Ngươi..."

Nam Tử Minh nhìn Ngụy Lập Sơn bằng ánh mắt tràn ngập sát khí. Rồi hắn quay người.

"Ði về!"

"Khừ!"

Những kẻ đứng đầu các môn phái tục gia của Tông Nam khó chịu quay người, lần lượt bước ra khỏi Hoa Ảnh Môn sau khi đã gây một trạn náo loạn.

Các môn đồ Hoa Sơn được một phen mắt chữ A mồm chữ O khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.

"Oa... lời nói của Ngụy môn chủ đanh thép thật."

"Đúng đó. Đúng là ngài ấy rất xuất sắc."

"Cái này có được tính là đặc trưng của Hoa Sơn phải không..."

Trong lúc tất cả mọi người đang nhìn Ngụy Lập Sơn bằng ánh mắt mới lạ, thì ánh mắt của Thanh Minh và Huyền Linh lại không rời khỏi những kẻ khi nãy.

"Có vẻ như chính là bọn chúng."

"Đúng vậy. Có lẽ chính là do một tay chúng làm. Không ai dám ghé vào đây cũng là vì phải nhìn sắc mặt của chúng."

Thanh Minh bật cười.

"Không ngờ bọn chúng lại xuất hiện sớm hơn ta nghĩ."

"Cũng đúng thôi. Dù sao đây cũng là địa bàn của Tông Nam mà, nên chẳng có mấy chuyện tranh chấp với người khác ngoài chúng đâu."

Khóe miệng của hai người đã kinh qua nhiều khó khăn trắc trở chầm chậm vén lên.

Bọn họ chăm chăm nhìn theo bóng lưng của những kẻ không thể tưởng tượng được chuyện gì sắp xảy ra mà rời khỏi Hoa Ảnh Môn kia.

"Chúng ta nên bắt đầu lật ngược tình thế thôi chứ nhỉ?"

"Khục khục khục khục."

Các môn đồ Hoa Sơn bỗng chốc rùng mình khi thấy hai người bọn họ nở nụ cười gian ác.

'Họ lại nghĩ gì thế không biết.'

'Tự dưng ta cảm thấy bất an quá.'

Chẳng biết kẻ già người trẻ ấy có biết các môn đồ đang nghĩ vậy hay không, mà bạn họ chỉ khẽ trao đổi những ánh mắt kì lạ với nhau.

***

Lạc Sinh Lâu, một trong những tửu lâu lớn nhất ở Tây An, hôm nay cũng đông nghịt người.

Giữa ban ngày ban mặt đã có rất đông khách tìm đến tửu lâu để thưởng rượu, bọn họ không có chủ đề gì để nói, chỉ tùy tiện bàn luận một vài câu chuyện nọ kia cho có.

Nhưng có một câu chuyện được nhiều người bàn qua tán lại nhất, đó chính là chuyện của Hoa Sơn và Hoa Ảnh Môn.

"Thật ra thì ngươi cũng muốn đến thử một lần phải không?"

"Hửm?"

Toàn Lục, tay chủ hiệu vải nhìn quanh một lượt rồi thấp giọng khẽ nói.

"Dù gì bọn họ cũng là Hoa Sơn mà."

"Ừm. Thì đúng là vậy."

Tả Ðộng ngồi ở một góc nghe Toàn Lục nói vậy thì liên tục gật đầu.

Trước đây, nếu nghe thấy những lời này thì chắc chắn hắn sẽ chỉ cười khẩy cho qua.

Bất quá cũng chỉ mới một, hai năm trước thôi, Hoa Sơn vẫn đâu phải là môn phái sẽ cả gan dám đụng tới Tông Nam, môn phái đang nắm quyền quản lý cả Tây An.

Nhưng hiện tại tình thế đã thay đổi rất nhiều rồi.

"Giờ trên khắp giang hồ này có ai mà không biết tới việc Hoa Sơn đạt được thành tích tốt nhất ở đại hội võ lâm thiên hạ đâu chứ?"

"Ðúng vậy. Ðúng vậy. Người ta bảo thật ra ở đại hội võ lâm thiên hạ Hoa Sơn mới là kẻ chiến thắng cơ."

"Phải phải. Hơn nữa, điều quan trọng không phải là chiến thắng. Chỉ là một người giành được chiến thắng thôi thì có gì ghê gớm đâu chứ? Bọn họ có ba người vào Bát Cường, hai người vào Tứ Cường. Chừng đó thôi cũng không quá lời khi nói bọn họ là chính con hắc mã của cả đại hội võ lâm."

Lần này Tả Ðộng lại phấn khích gật gật đầu như vẻ đồng cảm lắm.

"Không những thế, đấy còn là đại hội của các hậu khởi chi tú nữa. Nếu nói hậu khởi chi tú là những người xuất chúng nhất thiên hạ, thì thực lực của các bậc trưởng bối bọn họ không phải là thiên hạ nhất tuyệt sao?"

"Chuẩn luôn."

Toàn Lục tặc lưỡi.

"Nói tóm lại, nếu gia nhập môn phái tục gia tức là từ giờ sẽ phải học võ công chứ gì. Vậy thay vì tìm đến một môn phái mạnh thì tìm đến môn phái có khả năng truyền dạy tốt sẽ thích hợp hơn đấy!"

"Ngươi bán tơ lụa nên mồm mép cũng dẻo quá nhỉ? Nghe ngươi nói xong ta cảm thấy nếu không gia nhập vào Hoa Sơn thì đúng là ngu ngốc đấy."

"Không phải ta dẻo miệng mà cái đó là sự thật."

Toàn Lục làm một chén rượu giải khát, rồi hắn liếm môi ra vẻ tiếc nuối.

"Môn phái khí thế lừng lẫy nhất thiên hạ đang thành lập môn phái tục gia ở Tây An, vậy mà ta thậm chí còn không đi xem được. Nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn muốn thò mặt tới đó dù chỉ một lần... Nghe nói tên Hoa Sơn Thần Long đó cũng đến nữa."

"Ðừng mơ nữa. Giây phút ngươi bước vào đó thôi là là việc mai táng của ngươi đã chuẩn bị xong luôn rồi đấy."

Tả Ðộng nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi, hắn quay đầu nhìn xung quanh rồi lại kiên quyết lắc đầu.

"Ðừng để bị cám dỗ bởi những thứ tầm thường. Tây An sẽ không thể nào thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Tông Nam đâu. Tiểu công tử của thành chủ Tây An không phải là đệ tử của Tông Nam sao? Vậy mà ngươi lại muốn gia nhập làm đệ tử tục gia Hoa Sơn ngay tại địa bàn của Tông Nam á? Ngươi tính tự đào hố chôn mình à?"

"Nhưng mà Tông Nam vẫn đang phong bế sơn môn không phải sao?"

"Ô hô. Không được để những việc đó dụ dỗ đâu. Ngươi cứ chủ quan như vậy, tới lúc bọn họ mở rộng sơn môn trở lại thì phải làm thế nào?

"Hừmm. Cũng đúng nhỉ..."

Tả Ðộng liên tục tặc lưỡi.

"Với lại, không có chuyện Tông Nam sẽ lùi bước như thế đâu. Các môn phái tục gia của Tông nam ở Tây An sẽ án binh bất động chắc? Cho dù là để giữ thể diện đi chăng nữa thì Tông Nam cũng sẽ không tùy tiện ra mặt, nhưng quan điểm của bọn họ vẫn phải là tính toán cho thể diện của mình, không phải sao?"

Toàn Lục không phản bác được nước, hắn liếm môi.

"Tiếc thật. Ðúng là quá tiếc. Kiếm pháp của Hoa Sơn được gọi là thiên hạ nhất tuyệt, tiểu đệ của ta cũng đang ở độ tuổi thích hợp để bái nhập môn phái."

"Ðừng nói linh tinh nữa, uống đi."

Câu chuyện này không chỉ là chủ đề bàn tán của hai người họ. Chỗ nào có người tụm năm tụm ba, thì chỗ đó đều trao qua đổi lại cùng một câu chuyện tương tự như vậy.

"Ta muốn đi xem thử một lần quá..."

"Kiếm pháp của Hoa Sơn trác tuyệt như thế mà... Nếu làm tốt biết đâu bọn trẻ nhà ta cũng sẽ trở thành người mạnh nhất đám hậu khởi chi tú như tên Hoa Sơn Thần Long thì sao?"

"Ðược như Hoa Sơn Thần Long thì phải là thiên hạ đệ nhất của hậu thế luôn ấy chứ."

"Ðúng là tiếc quá đi mất. Tiếc thật sự. Thật là."

Từng câu từng câu đều tràn đầy sự tiếc nuối.

Các môn phái tục gia của Tông Nam bắt đầu từ Tây Nguyệt Môn vẫn còn đang "sống" sờ sờ ra đấy, đâu có dễ mà chạy đến Hoa Ảnh Môn như thế được. Nhưng bọn họ vẫn là con người mà, sao có thể không quan tâm được chứ?

Cuối cùng, tất cả bọn họ cũng không còn cách nào khác ngoài dùng rượu an ủi sự tiếc nuối.

"Nhưng sao lại ồn thế nhỉ?"

"Tửu lâu đương nhiên là phải ồn rồi, không phải sao?"

"Không. Không phải tửu lâu... Ta nghe hình như là từ phía bên ngoài cơ."

"Bên ngoài á? Bên ngoài làm sao?"

Ánh mắt của Toàn Lục và Tả Ðộng đều hướng về cửa ra vào.

Vừa đúng lúc một người đang định đi ra ngoài mở cửa ra.

"Ể?"

Toàn Lục chớp chớp mắt.

Trong lúc cửa mở ra, dường như hắn nhìn thấy một đám đông đang tụ tập ở bên ngoài thì phải...?

"Bên ngoài có chuyện gì vậy nhỉ?"

"Hình như ta cũng nghe thấy tiếng trống nữa?"

Không phải chỉ có mỗi bọn họ là đang dự đoán ngoài kia đang náo loạn chuyện gì, ánh mắt của tất cả mọi người đang tụ tập trong tửu lâu đều hướng về phía cửa sổ và cửa ra vào.

Toàn Lục lén lút đứng dậy khỏi chỗ. Tính cách của hắn vốn không thể chịu được sự tò mò, cứ ngồi một chỗ đoán già đoán non thế này thì bức bối muốn chết nên hắn định sẽ tự mình đi xác nhận.

Hắn ta bước qua từng người từng người một, tiến đến mở cửa.

"Hửm?"

Bước ra ngoài tận mắt nhìn rồi mới thấy, lượng người đang tụ tập ở đây còn đông hơn cả những gì bên trong có thể thấy nữa.

'Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ, sao mọi người lại tụ tập như thế này?'

Lạc Sinh Lâu tọa lạc trên một đại lộ lớn nhất nhì Tây An. Nhưng đoàn người lấp đầy cả đại lộ lớn như thế này, chứng tỏ lượng người đang có mặt ở đây là rất rất đông.

Càng lúc Toàn Lục càng nghi hoặc rằng liệu đây có phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng thế này hay không? Cuối cùng, hắn bắt đầu len qua đoàn người tiến vào bên trong.

"Làm ơn tránh đường. Bên trong có chuyện gì vậy?"

"A! Ðừng có đẩy chứ!"

"Cái tên này, tới muộn thì đứng phía sau mà xem đi chứ!"

"Thứ lỗi! Thứ lỗi!"

Toàn Lục vừa đi vừa đẩy từng người ra, sau cùng thì hắn cũng lên được hàng trước rồi ló đầu ra.

"Ể?"

Và rồi hắn mở to mắt trước một quang cảnh không thể tưởng tượng được.

Ở giữa đám đông tụ tập là khoảng trống trông y hệt một đài tỉ võ, và một nhóm người mặc võ phục màu đen đang đứng nhóm lại với nhau.

Nhìn thấy họa tiết hoa mai thêu trên ngực áo, Toàn Lực cũng vô thức hét lớn.

"Hoa Sơn phái?"

Sao Hoa Sơn phái lại ở đây?

'Không, không phải chứ!'

Hắn có nghe về việc người của Hoa Sơn phái đến nghỉ chân ở Hoa Ảnh Môn, nên việc bọn họ xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.

Nhưng rốt cuộc là họ tính làm gì?

Nhìn thấy các môn đồ của Hoa Sơn phái, ánh mắt của Toàn Lục tràn đầy nghi hoặc.

"...Thanh Minh à."

"Hả?"

"Phải làm thật sao?"

"Chứ không lẽ làm giả?"

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt dùng ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng theo dõi ánh mắt của Thanh Minh.

Nhưng Thanh Minh chỉ đáp trả lại bằng ánh mắt cộc cằn.

"Sao? Không thích làm hả?"

Nhuận Tông trả lời với vẻ mặt hoàn toàn không có sinh khí.

"Ðây là lần đầu tiên ta dùng kiếm trước mặt nhiều người như thế này nên..."

"Một người từng dùng kiếm chém người ở Thiếu Lâm Tự mà lại nói ra được mấy lời đó hả?"

"Cái, cái đó là tỉ võ mà. Còn đây là thị chúng."

Nhuận Tông nuốt khan.

Ðột nhiên đám đông kéo đến ùn ùn như kiến thế này.

'A, run quá đi mất.'

Ðương nhiên đúng như lời Thanh Minh nói, bọn họ đã từng tham gia tỉ võ trước mặt nhiều người hơn nữa kìa. Nhưng tỉ võ là tập trung vào đối thủ, không phải tập trung vào việc biểu diễn.

Ấy vậy mà tên tiểu tử Thanh Minh lại bảo bọn họ biểu diễn kiếm pháp trước mặt bao nhiêu người như thế này á?

"Liệu, liệu có hiệu quả không? Người Tây An đã xem kiếm pháp của Tông Nam không biết bao nhiêu lần rồi."

"Chậc chậc chậc."

Nghe thấy ý nghi hoặc trong câu nói của Chiêu Kiệt, Thanh Minh tặc lưỡi.

"Sư huynh của ta lại nói mấy câu ngốc nghếch nữa rồi. Sư huynh, ưu điểm lớn nhất của kiếm pháp Hoa Sơn là gì?"

"...Ưu điểm?"

Chiêu Kiệt nghiêng đầu.

Mạnh mẽ? Thần tốc? Hay là...

"À..."

Chiêu Kiệt gật đầu ra vẻ như đã hiểu. "Là hoa lệ, mỹ miều."

"Ðúng vậy."

Thanh Minh kéo cong khóe miệng.

"Những người từ trước đến giờ chỉ xem qua mỗi kiếm pháp của Tông Nam đều cứ nghĩ rằng kiếm là để chém xuống, rút về, rồi lại đỡ chiêu. Nếu được xem kiếm pháp của Hoa Sơn, thể nào bọn họ chẳng lác mắt ra."

"...Cái kiếm pháp Tuyết Hoa hay gì gì đó cũng rất hoa lệ mà."

"Ta đã điều tra thử chuyện đó rồi. Có vẻ như bọn họ chưa từng thị chúng thứ kiếm pháp đó. Vì nó tương tự như át chủ bài không dễ tiết lộ mà."

Chuyện đó cũng điều tra rồi à? Cẩn thận kỹ lưỡng phết nhỉ!

"Vậy cho nên!"

Thanh Minh vỗ tay cái bốp.

"Trăm nghe không bằng một thấy. Người ta đã phải nghe suốt hàng trăm ngày qua rằng kiếm pháp Hoa Sơn rất hoa lệ, dạo này Hoa Sơn rất nổi tiếng thế này thế kia, nhưng chúng ta vẫn chưa cho bọn họ nhìn thấy tận mắt được."

Thanh Minh hất cằm chỉ về phía trước.

"Vì vậy, đừng nói mấy chuyện hiển nhiên đó nữa mà hãy bước ra và vung kiếm đi."

"..."

Gương mặt của Nhuận Tông và Chiêu Kiệt ngay lập tức trở nên méo mó.

'Có ai không biết mấy chuyện đó hả?'

'Do bọn ta thấy ngại thôi!'

Hơn một nửa cuộc đời của bọn họ đều sống ở trên đỉnh núi cao đến chim chóc còn không bay lên nổi, giờ đứng trước nhiều người như thế này thật không quen chút nào. Hơn nữa cũng chẳng phải là đứng không mà phải diễn võ thị chúng?

Nhưng làm gì có nơi nào để họ có thể trốn đi.

"Thanh Minh nói đúng đấy."

"Sư thúc?"

Bạch Thiên nét mặt nghiêm túc, vừa chầm chầm gật đầu vừa nói.

"Có rất nhiều thứ phụ thuộc vào việc liệu chúng ta có thể đặt nền móng ở Tây An hay không. Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn, nhưng không phải chúng ta nên giúp sức cho Hoa Ảnh Môn, những người đã phải rất quyết tâm mới chuyển đến Tây An sao?"

"Sư thúc..."

Lời đó quả thực rất đúng.

Nhưng sao nãy giờ sư thúc cứ len lén lùi về phía sau vậy?

"E hèm. Vậy nên mấy đứa hãy làm cho thật tốt nhé..."

Thanh Minh dùng vỏ kiếm chọc vào lưng Bạch Thiên, người đang chầm chậm lùi về phía sau.

"..."

"Sư thúc đứng lên phía trước nhất."

"...Tại sao?"

"Người có thực lực nhất phải đứng lên trước nhất thì mới thu hút được chú ý chứ. Sao sư thúc lại hỏi điều hiển nhiên vậy nhỉ?"

Thanh Minh à...

Không phải ta không biết nên mới hỏi đâu.

Lúc đó, Huyền Linh vừa mỉm cười vừa bước đến.

"Hình như mọi người cũng tập trung đông lắm rồi đấy, bắt đầu đi. Câu giờ quá ngược lại sẽ gây ra phản ứng trái chiều bây giờ."

"Vâng, con biết rồi."

Thanh Minh gật đầu rồi chỉ về phía trước.

"Mau về vị trí đi."

Cuối cùng, các môn đồ của Hoa Sơn không còn cách nào để né tránh, nhất tề thở dài một hơi. Nhìn bọn họ rõ ràng là không muốn làm.

Ðúng lúc đó, có người lên tiếng.

"Thành thật xin lỗi các đạo trưởng. Có lẽ tại hạ đang làm phiền các đạo trưởng..."

Ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn hướng về phía người vừa lên tiếng.

Ngụy Tiểu Hành. Và cả Ngụy Lập Sơn đứng đằng sau hắn đang liên tục cúi đầu với vẻ mặt bối rối.

Các môn đồ của Hoa Sơn nhìn thấy dáng vẻ đó thì nét mặt cũng thay đổi hoàn toàn.

"Tiểu môn chủ nói gì vậy? Dĩ nhiên phải làm chứ!"

"Hai người cứ đứng đó xem là được rồi!"

"Cứ thoải mái vung kiếm là được chứ gì."

Gương mặt nhăn nhúm của Bạch Thiên từ lúc nào đã trở nên cứng rắn như một võ giả thực thụ. Hắn chầm chậm gật đầu với gương mặt rất tự tin nhưng cũng hơi không đáng tin cho lắm.

"Thị chúng cho người dân Tây An thấy kiếm pháp của Hoa Sơn cũng không phải là một ý tệ. Hai người đừng lo lắng."

"...Ðạo trưởng."

"Ði thôi!"

"Vâng, sư huynh!"

"Vâng, thưa sư thúc!"

Bạch Thiên dẫn đầu, nhóm môn đồ Hoa Sơn đều nhất tề bắt đầu đi theo sau hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thanh Minh mỉm cười.

'Vậy mà bọn chúng cũng đã biến thành một đám trẻ kỳ lạ rồi.'

Nếu bị sai làm việc gì đó, bọn chúng sẽ vừa càu nhàu vừa tìm cách né tránh, nhưng nếu ai đó cảm thấy có lỗi hoặc bối rối thì ngược lại bọn chúng sẽ ra vẻ như chuyện không có gì to tát cả.

Ðó là điểm thú vị của các môn đồ Hoa Sơn đấy.

Cộp. Cộp.

Bạch Thiên bước về phía trước nhất với bước chân vô cùng tự tin, hắn hít thở sâu một hơi rồi nhìn xung quanh. Tứ phía đều im bặt.

Dân chúng Tây An cũng nhìn bọn họ với vẻ mặt tràn đầy mong chờ và hiếu kỳ.

"Tại hạ là Bạch Thiên, đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn."

"Ồ! Hoa Chính Kiếm!"

Nếu xét đến thành tích trong đại hội võ lâm thiên hạ thì dĩ nhiên Bạch Thiên còn không bằng Nhuận Tông hay Lưu Lê Tuyết chứ đừng nói là Thanh Minh. Nhưng ở một nơi như Tây An thì hắn còn có thể nhận được những lời đánh giá còn hơn cả vậy.

Tại sao ư...

"Thì ra người đó là Hoa Chính Kiếm! Người đã đánh bại Tần Kim Long!"

Là vì hắn là người đã đánh bại hậu khởi chi tú mạnh nhất của Tông Nam.

Mọi người bắt đầu ùa về phía trước. Danh hiệu Hoa Chính Kiếm đang phát huy hết uy danh của nó. Vậy nên người trong giang hồ mới luôn nỗ lực để có được danh tiếng như thế.

"Hôm nay tại hạ cùng các sư đệ, sư muội và các sư điệt sẽ thi triển kiếm pháp Hoa Sơn ngay tại đây. Xem như đây là lời chào của tại hạ gửi tới người dân Tây An, những người đã không được nhìn thấy kiếm pháp của Hoa Sơn trong một thời gian dài, rất mong chư vị sẽ vui vẻ theo dõi."

Thanh Minh và Huyền Linh đứng phía sau cảm thán trước tài ăn nói trôi chảy như bôi dầu vào lưỡi của Bạch Thiên.

"Mới hồi nãy còn bảo không làm cơ đấy."

"Vốn dĩ có những người nhất định phải được trải sẵn đường thì mới biết mà làm đấy ạ."

"Bản tính rồi. Bản tính."

Không thế thì hai chữ hiên ngang cũng vẫn chưa đủ để miêu tả về Bạch Thiên đâu. Một người như thế đồng hành cùng các môn đồ, lại còn tiên phong phát biểu thì dù là ai cũng không thể không chú ý được.

"Chà, vậy thì..."

Vừa lúc Bạch Thiên đang định bắt đầu.

"Tránh ra xem nào."

"Tránh đường chút đi!"

"A! Tên nào cứ đẩy hoài vậy... Thất, thất lẽ rồi!"

Dường như giữa đám đông quần chúng có chút náo loạn, một nhóm người xô đẩy những người khác rồi bước lên hàng trước nhất.

"Ô hô?"

Ánh mắt Thanh Minh phát sáng.

Là đám môn chủ các môn phái tục gia Tông Nam mà ngày hôm qua đã đến cảnh cáo Hoa Ảnh Môn.

"Các ngươi đang làm gì ở đây vậy?"

Nam Tử Minh, môn chủ Tây Nguyệt môn đứng trước nhất hét lớn.

Nhưng trước khi hắn kịp tiếp lời, Huyền Linh đã lên tiếng.

"Môn chủ Tây Nguyệt Môn."

"..."

"Ta là trưởng lão Hoa Sơn, Huyền Linh. Hôm qua tại sự kiện của Hoa Ảnh Môn ta đã không nói rồi, nhưng đây là sự kiện của Hoa Sơn. Các ngươi đây là đang muốn cản trở sự kiện của Hoa Sơn đó sao?"

Nam Tử Minh ngậm chặt miệng.

Nhìn lại thì các môn đồ của Hoa Sơn đều đã cầm kiếm trên tay rồi.

"Cái, cái đó..."

Hắn có thể gây sự với Hoa Ảnh Môn. Nhưng không thể gây sự với Hoa Sơn được.

Khí thế của Hoa Sơn đang tỏa rộng như thế nào đâu phải là hắn không biết.

Huyền Linh vừa mỉm cười vừa nói.

"Các ngươi đến đúng lúc lắm. Sẵn tiện đến rồi thì hãy xem kiếm pháp của Hoa Sơn đi. Bạch Thiên à."

"Vâng."

Bạch Thiên nhìn đám môn chủ đang đứng im như gà mắc tóc bằng ánh mắt trầm tĩnh. Rồi hắn lên tiếng.

"Thi triển kiếm pháp trước mặt các môn chủ đây có hơi khó khăn nhưng mà..."

Khóe miệng của hắn giãn ra một cách thoải mái rồi lại cong cong lên.

"Ta sẽ cố gắng cho các vị xem kiếm pháp một cách tự nhiên nhất."

Bạch Thiên kéo thẳng vai lên rồi rút kiếm.

Ðầu quấn dải anh hùng vấn, tay cầm kiếm, dáng vẻ của hắn trông chẳng khác gì một bức họa tuyệt đẹp.

"Ồ ồ!"

"Tuyệt vời thật."

Những người đứng quanh theo dõi đều nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảm thán.

Và.

Thanh Minh đứng phía sau nhìn thất cảnh đó thì lại lắc đầu.

Tên đó lại bắt đầu rồi.

Thế này thì có thể gọi là bệnh rồi đấy.

Ôi trời.

"Vậy chúng ta cứ mặc kệ sao?"

"Sao có thể như vậy được chứ?"

Khuôn mặt Nam Tử Minh dần trở nên méo mó.

Có vẻ như bọn họ đang muốn đấu một trận đây mà.

Kiếm pháp của bọn họ có xuất sắc hay không thì việc kiếm pháp Hoa Sơn được thi triển tại trung tâm Tây An như thế này sẽ mang một ý nghĩa rất lớn.

Nhưng Nam Tử Minh lại không có cách nào để ngăn chặn được chuyện này.

Trên cương vị môn phái tục gia của Tông Nam, việc kiểm soát môn phái tục gia của Hoa Sơn sẽ không đem lại mối nguy hiểm lớn nào. Bởi vì Hoa Sơn cũng phải giữ mặt mũi mà không cố tình can dự quá sâu vào chuyện của môn phái tục gia. Nếu như bọn họ không trực tiếp ra tay thì có thể giảm thiểu được sự can dự trực tiếp của bổn môn.

Nhưng sự kiện này không phải là của Hoa Ảnh Môn mà lại là sự kiện của Ðại Hoa Sơn Phái.

Vẫn biết chuyện này chỉ là chiêu trò bịt mắt quốc hà, nhưng sẽ có cả các môn đồ Hoa Sơn xuất hiện tại đó.

Và chỉ đạo tất cả chắc chắn là đám trưởng lão Hoa Sơn rồi.

'Chết tiệt. Tông Nam bây giờ lại đang phong bế sơn môn.'

Nếu không như vậy thì lũ người đó đã chẳng dám làm ra chuyện như thế này tại Tây An.

"Nhưng chẳng phải là chúng ta nên ngăn chặn bọn họ lại hay sao?"

Nam Tử Minh nổi giận đùng đùng trả lời câu hỏi của một người nào đó.

"Nhà ngươi nghĩ kiếm pháp của Hoa Sơn thì hay ho đến mức độ nào kia chứ?! Bọn họ là những kẻ chỉ biết đứng đó nhìn kiếm pháp Tông Nam ngày càng phải triển mà không thể làm được bất cứ điều gì. Hoa Sơn vẽ cái chuyện đó mà không bị bẽ mặt đã là may mắn lắm rồi!"

Nói rồi Nam Tử Minh nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong số các môn đồ Hoa Sơn.

'Hoa Chính Kiếm ư?'

Hắn đã nghe thấy cái danh hiệu đó không ít lần.

Hắn là kẻ đã đánh bại Tần Kim Long - nhân tài đã được kỳ vọng sẽ trở thành Chưởng môn nhân Tông Nam trong tương lai. Chính hắn đã khiến danh tiếng của Tông Nam đi vào lòng đất trong đại hội tỷ võ lâm thiên hạ.

'Nhưng đó cũng chỉ là cuộc đấu giữa các hậu khởi chi tú mà thôi.'

So với lứa tuổi đó thì Hoa Sơn có thể là giỏi thật.

Nhưng khi so sánh về tổng thể thì lũ người đó có thể tài giỏi đến mức độ nào chứ?

Chỉ là một đám hậu khởi chi tú có chút triển vọng.

Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Bạch Thiên ngẩng cằm lên, hắn không thể phủ định được sự thật là Bạch Thiên rất xuất sắc.

Nam Tử Minh xắt tay áo lên một cách bực dọc.

"Xuất kiếm."

Khi Bạch Thiên - người đứng đầu hô khẩu lệnh, tất cả môn đồ Hoa Sơn đồng loạt rút kiếm ra.

Ðộng tác của bọn họ đều tăm tắp hoàn hảo. Chỉ cần qua động tác này thôi, bất kỳ ai cũng đều có thể cảm nhận sâu sắc việc môn đồ Hoa Sơn đã được huấn luyện khắc nghiệt như thế nào.

"Ô!"

"Woa!"

Ngay cả những người không biết gì về võ công cũng sẽ cảm nhận được sự tuyệt vời trong những di chuyển nhất ti bất loạn này.

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt tạo thượng đoạn thế.

Người đứng đầu là Bạch Thiên từ từ di chuyển kiếm.

"Lục Hợp!"

Sau tiếng hô đó, môn đồ Hoa Sơn đồng loạt về tư thế sẵn sàng thi triển Lục Hợp Kiếm.

"Tốt lắm!"

"Haha. Thật tuyệt vời."

Những kẻ đứng ngoài quan sát dáng vẻ Bạch Thiên quấn dải anh hùng vấn trên trán đều gật đầu tấm tắc.

"Người đó Hoa Chính Kiếm đúng chứ?"

"Hắn là đại đệ tử của các Bạch Tử bối Hoa Sơn thì phải?"

"À, vậy là hắn là người sẽ trở thành Chưởng môn nhân trong tương lai."

Những ánh mắt không thể che giấu sự hiếu kỳ tò mò.

Và kẻ nhận được tất cả ánh nhìn đó - Bạch Thiên đang dõng dạc hét lớn.

"Ðệ Nhất Thức."

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt bước một bước lên phía trước rồi múa kiếm.

"Hêyyyyyy."

Mặc dù việc này chỉ là để thị chúng biểu diễn kiếm pháp nhưng Hoa Sơn lại không hề đại khái. Những chiêu thức được thi triển được dùng toàn bộ sức lực giống như đang toàn lực tu luyện. Thậm chí còn phát ra kiếm phong gây nhiễu loạn khoảng không xung quanh.

Ðột nhiên có một ngọn gió lớn thổi đến, những người đứng theo dõi từ bên ngoài giật mình lùi về phía sau.

Trong khi đó các môn đồ Hoa Sơn vẫn thi triển kiếm pháp mà không hề lung lay một chút nào. Một quang cảnh khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải tấm tắc trầm trồ.

"Hậu khởi chi tú của Hoa Sơn quả nhiên là thiên hạ đệ nhất."

"Như thế này thì Tông Nam thua là đúng rồi."

"Thi triển kiếm pháp đều tăm tắp như một thế này thật đáng khâm phục."

Sự hoàn hảo đến từng đường kiếm mà các môn đồ Hoa Sơn đang thể hiện khiến người xem như đang đi xem một màn trình diễn kỷ cương quân doanh vậy.

"Hêyyyyyy."

Phong áp tạo ra khiến tóc Nam Tử Minh - kẻ đang chăm chú xem màn trình diễn đó một cách chăm chú phải dựng ngược lên.

Phản ứng của những người xung quanh vang lên như sấm nổ long trời lở đất.

"Woaaaaa!!!"

"Tuyệt vời!!!"

Nam Tử Minh quay sang nhìn xung quanh bằng khuôn mặt không giấu nổi sự bối rối.

'Có cái gì tài giỏi đâu mà phải nào loạn lên như vậy?'

Phải vậy mới là kiếm pháp cơ bản chứ? Ðây là chuyện vụn vặt chẳng đáng để làm ầm ĩ lên như vậy đâu.

Nhưng khác với những gì hắn nghĩ, những người đang theo dõi màn trình diễn đều đang vô cùng cuồng nhiệt.

Khuôn mặt của Nam Tử Minh lúc này đã trở nên méo mó rõ ràng.

'Mấy cái tên tiện dân vô tri này... Vì cái gì mà các người phải náo loạn thế hả?'

Còn Thanh Minh quan sát khung cảnh đó từ phía xa liên tục cười khúc khích.

'Ðương nhiên ngươi sẽ rất khó để hiểu chuyện này rồi.'

Cái tuyệt vời ở đây không phải kiếm pháp mà là chính là tình huống này.

Thực ra cái kiếm pháp kia chẳng có ý nghĩa gì cả.

Những kẻ tập trung ở đây vốn sẽ ngạc nhiên cho dù các môn đồ Hoa Sơn có múa kiếm hay múa cuốc xẻng đi chăng nữa.

Lý do ư?

Cái đó chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao? Trong thiên hạ này làm gì có chỗ nào có thể xem các môn đồ danh môn đại phái trình diễn kiếm pháp kia chứ?

Ngay từ đầu những kẻ có thể vào Cửu Phái Nhất Bang như Hoa Sơn hay Tông Nam đều không thường xuyên xuất hiện trước mặt dân chúng. Cho dù họ là người ở đây và có thể đã được nhìn thấy kiếm pháp của Tông Nam một vài lần nhưng đại đa số bọn họ đều chưa từng có cơ hội được xem các môn đồ của Cửu Phái Nhất Bang thi triển kiếm pháp chân chính.

Thêm vào đó, làm gì có ai có thể leo lên tận Tông Nam và yêu cầu cho bọn họ xem trình diễn kiếm pháp tập thể kia chứ?

Vậy nên khi một môn phái có danh tiếng như Hoa Sơn lại trực tiếp ùa ra đường và biểu diễn kiếm pháp cho bọn họ xem. Ðương nhiên đây sẽ là một trải nghiệm mà bọn họ phải trân quý suốt cả cuộc đời.

Vì vậy mà phản ứng cuồng nhiệt này cũng là lẽ tự nhiên mà thôi.

'Vậy nên chỉ cần cho bọn họ xem kiếm pháp một cách đàng hoàng là coi như xong chuyện.'

Cái gì?

Tông Nam cũng có thể làm được ư?

Vậy thì cứ thôi phong bế sơn môn đi rồi xuống núi mà múa.

"Hihihihihi."

Thanh Minh cười khúc khích vui vẻ.

Ðúng lúc đó, màn trình diễn Lục Hợp Kiếm cũng kết thúc. Và như đã nói trước đó, họ sẽ bắt đầu chuỗi Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Màn thị chúng càng kéo dài thì sức hút sẽ càng giảm.

Vì vậy mà thi triển Lục Hợp Kiếm vừa đủ để lôi kéo sự chú ý. Sau khi thi triển một lần duy nhất sẽ chuyển ngay sang phần khác.

"Mai Hoa Nhẫn Ðông."

Cũng với hiệu lệnh của Bạch Thiên, phía cuối thanh kiếm của tất cả các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt nở hoa rực rỡ.

"Woaaa."

"Hoa Mai kìa! Là hoa mai thật đó."

Tất cả mọi người tròn mắt kinh ngạc trước hình ảnh tất cả môn đồ Hoa Sơn vẽ nên những bông hoa mai đỏ rực rỡ. Từ phía mũi kiếm, luồng kiếm khí được tạo ra khiến các cánh hoa bay vào không trung.

Khác với nhóm đứng sau Bạch Thiên thì những môn đồ phía sau cùng vẫn chưa thể vẽ hoa mai đúng cách.

Nhưng đối với các quan khách việc đó có quan trọng gì đâu kia chứ?

Hoa Mai đang nở bằng kiếm pháp trước mặt họ kia mà?

"Lạc Mai Phân Phân."

Bạch Thiên khí thế ngút trời bắt đầu thi triển các kiếm thức ngày càng hoa lệ hơn.

Xét đến sự hoa lệ thì trong thiên hạ này làm gì có môn phái nào có thể theo kịp Hoa Sơn kia chứ?

Không xét đến sức mạnh thì Mai Hoa Kiếm Pháp thực sự có thể mê hoặc được con người. Ðặc biệt đối với những người không biết gì thì đối với họ cứ càng hoa lệ thì sẽ càng nguy hiểm.

"Kiếm, kiếm pháp của Tông Nam hoàn toàn khác với thế này?"

"Chính vì vậy mà gần đây danh tiếng của Hoa Sơn mới cao như vậy đấy. Ðây là lần đầu ta được nhìn thấy loại kiếm pháp như thế. Ðây rốt cuộc là kiếm pháp gì vậy?"

Một người nào đó cao giọng giữa đám đông.

"Chính là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp."

"Nghe nói Hoa Sơn đã càn quét đại hội võ lâm lần này bằng Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp. Quả nhiên là thiên hạ đệ nhất tuyệt."

"Cửu Phái Nhất Bang đã thất kinh hồn bạt vía bởi kiếm pháp đó đấy."

"A!"

"Thì ra là vậy!"

Cả đám đông tụ tập nên mọi người không thể biết được ai là chủ nhân của tiếng hét đó. Và họ không thể ngờ được, người vừa cung cấp thông tin cho bọn họ lại là người của Hoa Ảnh Môn.

Các môn đồ Hoa Ảnh Môn đã hoàn thành hoàn hảo nhiệm vụ được giao hướng ánh mắt về phía Thanh Minh. Thanh Minh gật đầu một cách hài lòng.

'Ðúng vậy! Làm tốt lắm!'

Ơ?

Lừa đảo á?

Ầy. Phải có những người thổi gió để đẩy cao bầu không khí mới đúng chứ?

Lừa đảo gì kia ? Các người xem ta là loại người gì chứ?

Nhìn ta vậy thôi chứ cũng là đạo sĩ đấy!

Ðại hội tỷ võ. Cửu Phái Nhất Bang. Và cuối cùng là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Những từ ngữ ngắn gọn và đi thẳng vào trọng tâm rất phù hợp để cắm sâu vào tiềm thức của những người ở đây. Ðặc biệt là trước mắt bọn họ còn là những kiếm pháp hoa lệ, vẽ vời thêm một số thành tích vừa phải là đủ để họ có thể cảm thán về kiếm pháp Hoa Sơn mà không gặp phải bất kỳ khó khăn nào.

"Tuyệt vời!"

"Họ là Hoa Sơn phái sao?"

Và một tình huống bất ngờ đã xảy ra.

"Chậc chậc chậc. Trước khi Hoa Sơn bị sụp đổ bởi Ma Giáo thì Tông Nam không thể so sánh với Hoa Sơn được."

"Ầyyyyyyy! Cái tên oắt con nhà ngươi thì biết cái gì? "

"Tông Nam? Ờ ờ. Ta lại lôi chuyện ngày xưa ra kể nữa rồi. Các người đã từng nghe đến cái danh Mai Hoa Kiếm Tôn chưa?"

Những lão đầu tóc bạc phơ bắt đầu phấn khích kể những câu chuyện xa xưa. Những kẻ bình thường không hay nghe kể chuyện dạo lần này cũng dỏng tai lên nghe ngóng.

Giữa bầu không khí như lễ hội đó, Bạch Thiên đã thu hút mọi ánh nhìn về phía bản thân.

"Mai Hoa Mãn Khai."

Hoa Mai của Hoa Sơn lại tiếp tục nở rộ hoa lệ hơn nữa.

Tất cả mọi người tại đây, bao gồm cả những đệ tử tục gia của Tông Nam cũng đang chìm đắm trong sự hoa lệ đó. Tại trung tâm của Tây An, hoa mai của Hoa Sơn đã mãn khai.

Tựa như cổ thụ đã khô héo lâu ngày lại nở hoa.

"Phù."

Bạch Thiên chầm chậm tra thanh kiếm vào vỏ. Sau đó hắn xoay đầu nhìn quanh.

Một sự tĩnh lặng bao trùm lên bầu không khí.

Mặc dù có rất nhiều tụ tập ở đây nhưng xung quanh lại yên tĩnh một cách lạ thường.

Nhưng chỉ một lát sau.

"Woaaaaaaa."

Một người nào đó hét lên đầy cảm thán sau đó bắt đầu vỗ tay. Những người khác cũng bắt đầu vỗ tay theo.

"Hahahaaha! Hoa Sơn tuyệt quá!"

"Quả nhiên là Hoa Sơn phái!"

"Môn đồ bổn môn thực lực quả nhiên là khác biệt. Khác hoàn toàn với Tông Nam."

Những tiếng cảm thán ca ngợi hòa chung vào những tiếng vỗ tay.

Mặt khác, sắc mặt Nam Tử Minh lúc này đã chuyển sang màu đen kịt như sắp chết đến nơi.

'Chết tiệt...'

Hắn muốn chê bai.

Hắn muốn hét lên rằng chuyện đó chẳng là cái thá gì cả.

Nhưng nói gì thì nói hắn cũng là một võ giả. Khi tận mắt chứng kiến những đường kiếm pháp như vậy, hắn không thể mở mồm thốt ra những lời chê bai nổi.

Thêm vào đó...

'Tình huống này không đáng để hắn làm loạn lên làm gì cả.'

Việc bàn luận về những khuyết điểm không có ý nghĩa gì đối với những kẻ chỉ nhìn bằng mắt. Một thời gian qua đi bọn họ sẽ sớm quên hết đi thôi. Bây giờ cứ ngậm chặt miệng lại không biết chừng lại là một việc tốt.

Vậy nhưng...

Thật đáng tiếc cho hắn, trên Hoa Sơn có một kẻ không bao giờ cứ để yên cho thời gian làm lãng quên mọi thứ.

"Nào, nào."

Thanh Minh không tham gia màn trình diễn mà chỉ đứng quan sát tình hình ở một góc. Khi đến lúc hắn nhanh chóng xuất hiện ở phía trước.

Ngay lúc đó Bạch Thiên bước lên và cao giọng.

"Tất cả mọi người nếu như gia nhập Hoa Ảnh Môn đều sẽ có thể khiến hoa mai nở như vừa rồi."

Ðương nhiên, quy định đối với môn phái tục gia chỉ đến Thất Mai Kiếm mà thôi nhưng mà...

'Dù sao thì chỉ với Thất Mai Kiếm cũng đủ để khiến hoa mai nở rồi...'

Hắn không hề nói dối nhé. Khồng hề nhé!

"Còn nữa!"

Khi tất cả các ánh mắt đang tập trung, Thanh Minh hô lớn.

"Những người nhập môn Hoa Ảnh Môn lúc này sẽ được miễn học phí trong vòng ba tháng."

Sau đó hắn dậm chân.

"Miễn phí! 3 tháng miễn phí! Trước tiên hãy thử nhập môn, nếu không thích mọi người có thể ngừng ngay mà không cần trả bất cứ khoản lệ phí nào!"

"Ồ!"

"Miễn phí!!"

Bất kể đông tây cổ kim, làm gì có ai không bị mê hoặc bởi sự miễn phí kia chứ?

Những kẻ đã bị thu hút bởi kiếm pháp hoa lệ ban nãy lại được rót vào tai câu nói miễn phí bắt đầu rung động.

"Cuối cùng."

Thanh Minh kéo Bạch Thiên lên phía trước rồi dõng dạc tuyên bố.

"Những môn sinh nhập môn Hoa Ảnh Môn sẽ được Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên đích thân dạy dỗ."

"Ô ô! Hoa Chính Kiếm!"

"Thật sự môn đồ bổn môn sẽ trực tiếp truyền dạy cho các sinh đồ ư?"

Chỉ đôi khi thôi.

Thực sự là rất ít khi thôi nhưng ta không hề nói dối đâu nhé.

'Phải biết cách tận dụng danh tiếng chứ!'

Tại Tây An này, cái danh Hoa Chính Kiếm có sức hút hơn cả Chưởng môn nhân Hoa Sơn.

Chính vì vậy phải tận dụng triệt để mới được.

Nhưng khi ấy, một người đã hét lên.

"Nhà ngươi là ai thế ? Lời nói đó có đáng tin không vậy?"

Thanh Minh cười khẩy gãi gãi như đang có chỗ ngứa.

"Ta là Thanh Minh - đệ tử đời thứ ba Hoa Sơn phái."

"Thanh, Thanh Minh ư?"

"Hoa Sơn Thần Long!"

"Người đó chính là Hoa Sơn Thần Long đấy!"

Những tiếng reo hò bắt đầu bùng nổ dữ dội hơn cả ban nãy.

"Mẫu thân ơi!"

Ngay cả thiên hạ đệ nhất Thanh Minh cũng phải giật nảy mình lùi về phía sau.

"Cái, cái gì vậy? Bọn họ sao có vẻ thích thú thế?"

"Bởi vì con là Hoa Sơn Thần Long đó."

Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào Thanh Minh đầy thắc mắc.

Rốt cuộc tên tiểu tử này suy nghĩ thế nào về bản thân vậy?

Chẳng phải hắn là người chiến thắng thực sự tại đại hội tỷ võ và là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú đó sao?

Hắn đã được người đời nói rằng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất trong tương lai kia mà?

Cho dù Bạch Thiên đã đánh thắng Tần Kim Long đi chăng nữa thì cái danh tiếng đó sao có thể so sánh với danh tiếng của Thanh Minh được kia chứ?

"Hoa Sơn Thần Long đích thân đến đây ư?"

"Vậy nếu như ta nhập môn cũng sẽ được Hoa Sơn Thần Long chỉ giáo đúng chứ?"

"Thiên địa ơi. Thằng con ta đâu rồi??"

Phản ứng dữ dội bùng nổ.

"Vậy để bái nhập Hoa Ảnh Môn thì phải làm thế nào?"

"Bọn ta có thể nhập môn ngay tại đây được không?"

Thanh Minh cười khúc khích như chưa từng hoang mang.

Tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu cũng không thể so sánh được với sự kỳ vọng dữ dội của những người ở đây lúc này.

"Tiểu Hành à."

"Vâng, đạo trưởng."

"Mau tiếp khách đi chứ?"

"Vâng. Xin mời các vị đi lối này."

Khi lập sòng bạc tại Thiếu Lâm Tự, người phụ trách lên danh sách chính là các môn đồ Hoa Ảnh Môn. Vì vậy mà giờ đây bọn họ rất thuần thục chuyện này.

Chẳng mấy chốc, một vài cái bàn và bút giấy đã được chuẩn bị sẵn sàng.

"Bọn ta sẽ nhận đăng ký ngay tại đây."

Ngay khi lời nói đó được cất lên, một vài người vội vàng chạy đến. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng đó cũng gấp gáp chạy lên phía trước.

"Ta trước. Hãy nhận nhi tử của ta trước."

"A, bổn nhân đến trước kia mà. Mau tránh ra. Ta sẽ nhập môn trước."

"Nước lạnh còn có trên dưới. Tránh ra. Ta cũng muốn được nhập môn."

Các môn chủ môn phái tục gia Tông Nam nhìn thấy hình ảnh mọi người đổ xô đến không thể kìm được cơn giận dữ nữa mà hét lên.

"Ðúng là cái loại không biết xấu hổ. Ở đâu mà bổn môn lại can thiệp quá nhiều vào môn phái tục gia như vậy chứ?"

Thanh Minh chỉ cười hihi và nhún vai khi nhìn thấy những khuôn mặt thất bại đó.

"Vậy thì sao?"

"Ngươi nói cái gì?"

"Không giúp mới là vấn đề chứ nhỉ? Bổn môn giúp đỡ thế lực tục gia của mình là một việc tốt không phải sao?"

"..."

Nam Tử Minh ngậm chặt miệng lại câm như hến.

Thanh Minh cười cười và rồi ra đòn quyết định.

"Nếu cảm thấy oan ức quá thì ngươi cũng nhờ Tông Nam giúp đi."

A, cơ mà bọn chúng đang phong bế sơn môn mà nhỉ?

Thật đáng tiếc quá, nhưng phải làm sao đây?

Hihihihi.

***

"HÂY!"

"YAAAA!"

"YA!"

"YA YA YA YA"

Thanh Minh quan sát những đứa trẻ đang tập luyện với khuôn mặt không thể hài lòng hơn nữa.

Và các môn đồ Hoa Sơn lại nhìn về hắn với ánh mắt bất an.

"Bọn trẻ bị sao ấy nhỉ?"

"Ý của sư thúc là sao ạ?"

"Ta nghĩ khi các đệ tử mới nhập môn thì sẽ ngay lập tức lăn lộn trên sàn rồi khóc cơ chứ, nhưng có vẻ ngoan ngoãn ngoài dự kiến nhỉ?"

"...Sư thúc nói thì con mới để ý, hình như là vậy thật."

Bạch Thiên cau mày tỏ vẻ khó hiểu.

"Không lý nào cái tên như ác quỷ đó lại dễ dàng tha cho lũ trẻ được."

Thế nhưng Thanh Minh lại đang ở trạng thái vô vùng hòa nhã khác xa với những lo ngại của bọn họ.

'Ðáng yêu thật.'

Nhìn khung cảnh những đứa trẻ bụ bẫm, miệng còn thơm mùi sữa đang ngay ngắn xếp hàng rồi liên tục đưa nắm đấm ra, ai nhìn vào cũng không kìm lòng được mà cảm thấy tự hào và mãn nguyện thôi.

Hửm?

Vậy sao trước đây hắn lại đối xử với các sư huynh như vậy chứ?

'Ta không cần phải dạy lũ trẻ còn gì.'

Chỉ cần là những tiểu môn đồ mà mình không cần phải vất vả đến toát mồ hôi hột để dạy dỗ thì đều là những sự tồn tại đáng yêu và xinh xắn không phải sao?

Hơn nữa.

"Nào, vươn tay ra thêm chút nào."

"Ui, đúng rồi! đúng rồi! Giỏi lắm."

"Ðừng khóc! Khóc thì sẽ không thể thành cường giả được!"

Chứng kiến cảnh tượng các môn đồ của Hoa Ảnh Môn cũng như Môn chủ Hoa Ảnh Môn đang hướng dẫn cho lũ trẻ mà mọi người chỉ muốn vỗ tay cổ vũ thôi.

Các môn đồ của Hoa Ảnh Môn đang tận tình chỉ dẫn cho lũ trẻ như thể đây chính là thiên chức của họ vậy.

Cũng phải thôi.

Ngụy Môn chủ đã điều hành võ quán ở Nam Dương bao nhiêu năm rồi chứ?

Với phương châm phải giữ được dù chỉ một đứa trẻ để kiếm thêm dù chỉ một xu tiền. Và kinh nghiệm nỗ lực hết sức để không xao nhãng bất kì đứa trẻ nào đang được tỏa sáng ngay thời điểm này ở tại đây còn gì.

Trái lại thì...

"Mấy cái tên vô dụng này."

Các môn đồ Hoa Sơn giật mình quay đầu nhìn lại phía sau thì bắt trúng ánh mắt hằn học, sắc như dao của Thanh Minh.

"Rốt cuộc thì mọi người đã làm gì mà chưa qua một ngày mấy đứa trẻ khác đã ầm ĩ khóc toáng cả lên rồi láo nháo đòi về nhà chứ?"

"...Ta đã nhẹ nhàng lắm rồi."

"Thật sự ta đã rất nhẹ nhàng rồi."

"Ồn quá đi mất!"

Các môn đồ Hoa Sơn há hốc miệng khi chứng kiến cảnh tượng Thanh Minh vừa la hét vừa cằn nhằn.

'Học được cái thói đó từ ai không biết nữa!'

'Thật sự ta đã nhẹ nhàng lắm rồi! Thật sự đó!'

Nhưng đáng tiếc thay, theo tiêu chuẩn của Hoa Sơn thì hai tiếng "nhẹ nhàng" đó cũng quá đỗi khắc nghiệt để lũ trẻ có thể chịu đựng được rồi.

"Ðược thôi. Ta thì có gì trông đợi ở các ngươi chứ?"

Thanh Minh liếc nhìn những môn đồ của Hoa Sơn như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy, nhưng khi nhìn qua lũ trẻ đang giơ nắm đấm nhỏ xinh thì khuôn mặt lại ngay lập tức trở nên ôn nhu như băng tuyết tan chảy vậy.

'Tất cả bọn trẻ chính là tiền đó.'

Nụ cười trên mặt của Thanh Minh lại càng rạng rỡ và mãn nguyện hơn nữa.

Khác với những môn đồ khác của bổn môn thay vì kiếm tiền thì từ sau khi nhập môn chỉ biết tiêu tiền của môn phái rồi ăn. Còn những đệ tử tục gia đó thì vừa học võ vừa mang tiền tài đến, đó là những sinh vật quý giá nhất trên thế gian này, không phải sao!

Sau đó, họ sẽ đổ tiền vào môn phái tục gia để được học võ công, rồi môn phái tục gia sẽ lại cống nạp số tiền đó về bổn môn, hoàn thành một hệ thống đẹp đẽ nhất trên thế gian này.

Vậy thì sao những đứa trẻ đó lại không xinh xắn được chứ?

Chỉ nhìn cảnh những đứa trẻ giơ nắm đấm như những chú gà con thôi thì dù không ăn cũng cảm thấy no, không ngủ cũng không mệt nữa là.

"Hư hư hư hư."

Cuối cùng Thanh Minh lại cười thành tiếng rồi lẩm bẩm.

"Ðây chỉ mới là khởi đầu thôi."

Trước tiên thì môn phái tục gia được thiết lập vững chắc ở Tây An với trọng tâm là Hoa Ảnh Môn. Và sau đó lại lấy Tây An Thành làm trung tâm, mà dần dần mở rộng thế lực tục gia ra toàn bộ mảnh đất Thiểm Tây này.

"Từ Tây An vươn rộng Thiểm Tây! Từ Thiểm Tây vươn ra cả thiên hạ!"

Khi đạt được tất cả những điều đó, Hoa Sơn sẽ có đủ tự tin mà đường đường chính chính khôi phục lại sức ảnh hưởng như trong quá khứ.

"Ta sẽ kiếm được một đống tiền ấy chứ! Khì khì khì khì khì!"

Thanh Minh bật cười sảng khoái. Nhưng mà.

Vốn dĩ mọi việc trên thế gian này không phải lúc nào cũng vận hành theo ý muốn của bản thân.

'...Sao cứ thấy trống trống ấy nhỉ?'

Thanh Minh lại quan sát những đứa trẻ đang tập luyện với ánh mắt ngờ vực.

'Một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đ...'

Thiếu.

Chỉ mới ba ngày kể từ khi lũ trẻ bắt đầu tập luyện, hắn cảm giác như số lượng đã giảm đi một nửa.

Không, không phải là cảm giác...

"Mất, mất đi đâu một nửa rồi chứ?"

Trước câu hỏi của Thanh Minh, Ngụy Lập Sơn nãy giờ vẫn theo dõi lũ trẻ tập luyện, đột nhiên nở nụ cười gượng gạo.

"Vốn dĩ ý chí ban đầu thường không kéo dài quá 10 ngày. Những đứa trẻ còn lại sau 10 ngày thường sẽ đi đến cùng."

"...Nhưng hôm nay mới ngày thứ ba mà?"

"Tuy hơi đáng tiếc nhưng chúng ta phải chấp nhận sự thật đó thôi, tiểu đạo trưởng. Nếu còn lại một nửa số đó thôi đã là may mắn lắm rồi."

Thanh Minh quay đầu nhìn Ngụy Lập Sơn với ánh mắt ngơ ngác.

Một nửa?

Lão mới nói một nửa sao?

'Vậy là tiền kiếm được cũng chỉ có một nửa thôi hả?'

Ðau tim quá mà.

"Kh, không. Vậy thì tiền của ta..."

Rõ ràng ngay từ đầu chưa bao giờ tiền của Hoa Sơn là tiền của hắn cả, nhưng trong đầu Thanh Minh lại không bao giờ nghĩ về điều đó.

Ngay lúc đó.

Lạch bạch. Lạch bạch.

Hai trong số những những đứa trẻ đang tập luyện chăm chỉ chạy lạch bạch về hướng của Ngụy Lập Sơn và Thanh Minh.

"Môn, môn chủ."

"Hửm?"

Nhìn thấy ánh mắt như muốn hỏi có chuyện gì của hai người, một đứa trẻ bẽn lẽn nói.

"Khi... khi nào thì chúng con được học cách dùng kiếm vẽ hoa trên không trung ạ?"

Nghe thấy giọng nói dễ thương đó, Ngụy Lập Sơn không kìm được lòng mà bật cười.

"Haha. Có vẻ như con muốn được thử vẽ hoa mai đây mà. Nhưng mà điều đó vẫn còn quá sức đối với các con hiện tại. Ít nhất thì các con cũng phải vung kiếm được 10 năm thì mới có thể vẽ ra hoa mai đó."

"A! Mười năm sao ạ?"

"Ðúng vậy. Chỉ cần chăm chỉ 10 năm là được!"

"Vâng! Con sẽ từ bỏ ạ."

"...Hửm?"

"A, vất vả lắm. Về nhà thôi."

"Hả...?"

"Chúng con xin phép về trước ạ!"

"Hể?"

Lũ trẻ cứ thế, trong sáng nói lời từ biệt, rời khỏi Hoa Ảnh Môn mà không thèm ngoái đầu lại.

"...Ơ?"

Ngụy Lập Sơn và Thanh Minh từ đầu đến cuối không thể phản ứng được mà chỉ nhìn bóng lưng của chúng với ánh mắt ngơ ngác.

Một ngày nữa còn chưa kịp trôi qua cơ mà.

"...Tại sao lũ trẻ lại giảm mất một nửa chứ?"

"..."

"Ðây cũng không phải chiến trường gì cả, thế nhưng cứ ngủ dậy là lại có người biến mất ư."

Ngay cả ở chiến trường nơi tử khí vây khốn như địa ngục, có cả những cuộc đào ngũ hằng đêm, thì số lượng người cũng không thể nào giảm nhanh như vậy được.

"Môn chủ. Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra thế?"

"...Dù tiểu đạo trưởng có hỏi tại hạ như vậy thì..."

Nhìn hai người đang thẫn thờ quan sát võ trường, Chiêu Kiệt chỉ biết cười khổ.

"Có vẻ như bọn trẻ không hiểu được lý do vì sao phải tập luyện chăm chỉ."

"Hửm?"

"Thử nghĩ mà xem đó là chuyện đương nhiên còn gì. Những đứa trẻ đến đây bảo muốn nhập môn, ngay từ đầu đã chẳng quan tâm mấy đến võ công."

"Tại sao chứ?"

"Vì những đứa trẻ quan tâm đến điều đó đều đã nhập môn vào các môn phái tục gia của Tông Nam cả rồi."

"..."

Hả?

Sao hắn lại không nghĩ tới điều đó được chứ?

"Ðiều đó có nghĩa là?"

Chiêu Kiệt gật đầu.

"Ðúng vậy. Vậy nên những đứa trẻ nhập môn vào đây thường ngày không hứng thú với việc lăn lộn tập luyện cơ thể. Bị phụ mẫu ép buộc mà đến, hoặc là đến vì những đóa hoa mà chúng nhìn thấy ngày hôm đó rất đẹp..."

Ngừng một chút, rồi Chiêu Kiệt lại khẽ hất cằm về phía những đứa trẻ đang tập luyện.

"Vì cứ liên tục dạy cách vung nắm đấm như vậy nên bọn trẻ mới không cảm thấy hứng thú còn gì."

"Vậy, vậy là nên dạy cách vung kiếm sao?"

"Cũng gần giống như vậy."

Câu trả lời đó là của Bạch Thiên. Kẻ cũng đang mang biểu cảm nặng nề.

"Dù là Hoa Sơn đang rất nổi tiếng, nhưng chỉ như vậy thì cũng không có lý do gì mà phải từ bỏ võ đường để chạy đến nơi này cả. Nếu muốn học kiếm pháp thì cũng có thể chạy đến các môn phái tục gia của Tông Nam còn gì."

"Kiếm, kiếm pháp của chúng ta khác mà."

"Dù là như vậy, nhưng..."

Nhuận Tông cũng tham gia vào cuộc hội thoại.

"Ngay từ đầu, những đứa trẻ ở độ tuổi đó so với việc quan tâm tới kiếm pháp hào nhoáng thì bằng hữu quan trọng hơn còn gì. Bọn trẻ không muốn rời xa những bằng hữu đang là môn đồ của các môn phái tục gia Tông Nam, luyện những kiếm pháp khác nhau."

"Bằng hữu sao?"

"Ðúng vậy."

"Bằng hữu là cái gì chứ?"

"..."

Nhuận Tông vô thức nhắm chặt mắt khi nhìn thấy đôi mắt đang mở to đầy thắc mắc của Thanh Minh.

'Tên tiểu tử không có hy vọng này.'

Ngay từ đầu, hắn đã không hiểu được cuộc sống của một người bình thường rồi mà.

"Dù sao thì tóm lại là."

Bạch Thiên dứt khoát nói.

"Việc cho bọn trẻ được chứng kiến Mai Hoa Kiếm Pháp hay giảm học phí chỉ mang lại hiệu quả tức thời, nhưng không có hiệu quả đến mức có thể 'cướp' được những đứa trẻ đã tu luyện võ công ở nơi khác."

"Dù sao thì đối phương cũng là Tông Nam của Cửu Phái Nhất Bang, vì chúng ta vẫn chưa khôi phục vị thế trong Cửu Phái Nhất Bang."

"Thêm vào đó, hơn nửa số người ở Tây An lại có giao hảo với Tông Nam."

Thanh Minh nghiến răng gầm gừ.

"Ðừng có nói mấy lời dư thừa nữa. Vậy nên đối sách là gì!"

"...Ðối sách thì không có..."

"Ây ya!"

Thanh Minh không thể kìm được cơn tức giận mà đá mạnh vào Chiêu Kiệt đang đứng trước mặt.

"Những tên không có đối sách mà cứ oang oang nãy giờ thì cũng đừng nói tiếng người nữa!"

"Bình tĩnh lại nào, Thanh Minh à."

Bạch Thiên đã nhanh chóng ngăn cái tên đó lại.

"Mặc dù số lượng sinh đồ có giảm một chút, nhưng cũng không phải là con số nhỏ. Nếu cứ cố gắng từ từ thì..."

"Thời gian đâu ra hả! Nếu cứ như vậy đến khi ta trở thành lão già râu tóc bạc phơ rồi mới có môn phái tục gia thứ hai mất! Trước lúc đó chắc Tiểu Hành đã đi đời lâu rồi!"

Thanh Minh vừa nghiến răng vừa nói chuyện cộc cằn.

"Nếu như vậy thì không phải chỉ cần cho bọn chúng thấy cái gì khác với các môn phái tục gia của Tông Nam là được à?"

"...Ðúng vậy. Ðúng là phải như vậy, nhưng..."

"Vậy thì cứ tới đó đập vỡ đầu của môn chủ các môn phái tục gia đó là được chứ gì?"

"...Những tên đó không phải là môn đồ của bổn môn nên sẽ không có ý nghĩa gì cả. Nếu có đập thì đầu của Chưởng môn nhân Tông Nam... À không, ý là phải đập đầu của vị đó nhưng mà hiện tại Tông Nam lại đang phong bế sơn môn còn gì."

"A, sao lại phong bế sơn môn vào lúc này chứ!"

"..."

Không phải như vậy càng nên phong bế sơn môn vào thời điểm này sao?

Cái tên không có lòng trắc ẩn này.

Bạch Thiên nuốt những lời định nói vào trong lòng.

"Hừmmmm."

Thanh Minh cột tóc lại rồi rơi vào suy tư.

"Ðiểm khác biệt... Ðiểm khác biệt sao. Thứ gì đó tốt hơn nhiều so với Tông Nam... ngoài việc dùng kiếm giỏi ra thì còn gì nữa."

Sau đó hắn lại đột nhiên tức giận mà hét lên.

"Cứ cho là không có kẻ nào tới đi! Ðã làm được gì đâu mà đòi dẹp nghỉ chứ! Không có một chút nghị lực nào! Cái thời của ta đâu có như vậy! Cái thời của ta!"

"Trước mắt thì cứ bình tĩnh lại đã nào."

Thanh Minh lại kìm nén sự phẫn nộ lần nữa mà thở dài. Dù hắn có nổi giận thêm nữa thì số lượng học viên cũng không thể nào tăng lên được.

Ngay cả Thanh Minh đệ nhất thiên hạ cũng không nghĩ ra được giải pháp ngay lập tức sao.

'Ta đã cố hết sức làm những việc có thể với cái danh của Hoa Sơn rồi.'

Rốt cuộc thì kiếm phái như Tông Nam hay là Hoa Sơn.

Cho dù có sự khác biệt đi nữa cũng rất khó để nhận ra điểm khác biệt đó trong một thời gian ngắn được.

Thà rằng, nếu Tông Nam không phong bế sơn môn thì hắn cứ thế mà đuổi đến đó để cho bọn chúng thấy được sự khác biệt rồi.

Thanh Minh là môn đồ của bổn môn, lại đi đánh đầu môn chủ môn phái tục gia của Tông Nam, thì chẳng khác nào đang ăn hiếp đứa trẻ khi người lớn vắng mặt chứ.

"Hừm. Thật là đau đầu mà."

"Như ta đã nói lúc nãy, thà rằng cứ nhanh nhanh dạy kiếm..."

"Cái đó không được."

Thanh Minh dứt khoát cắt ngang lời đó.

"Ðây là vấn đề trọng tâm. Các đệ tử tục gia vẫn chưa nắm vững kiếm pháp cơ bản. Ðiều đó có nghĩa là nếu phát sinh vấn đề thì sẽ rất khó giải quyết. Vậy nên nhất định phải dạy quyền pháp cước pháp trước đã."

"Nhưng rõ ràng không có kẻ nào muốn học quyền cước của Hoa Sơn còn gì?"

"Hừm. Ðó chính là vấn đề." Thanh Minh lại thở dài lần nữa.

Nếu các môn đồ Hoa Ảnh Môn mới được thu nhận đạt được thành quả nào đó thì họ sẽ tin tưởng và chịu đựng việc tập luyện. Thế nhưng trước mắt bọn họ vẫn đang dạy quyền cước và dùng kiếm pháp làm mồi nhử

Vậy nên rất khó để tạo nên sự hứng thú ở lũ trẻ.

"Phải giải quyết vấn đề này bằng cách nào đó."

Nhưng mà giải pháp cũng không phải từ trên trời rơi xuống...

Ngay lúc đó.

"Có ai ở đó không ạ?"

Hắn nghe thấy giọng nói trịnh trọng vang lên từ đại môn.

"Hửm?'

Tất cả những người bên trong đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía đại môn.

Rõ ràng đã nghe giọng nói này ở đâu đó, nhưng là ai nhỉ...

"Hửm?"

"Ơ?"

"Cái, cái gì?"

Các môn đồ của Hoa Sơn và môn đồ của Hoa Ảnh Môn mở to mắt nhìn về nhân vật đang đứng ở đại môn.

Không, hắn?

Hắn, hắn rõ ràng... là người đó? Cái đầu được cạo trọc bóng nhẵn. Hoàng y cùng áo cà sa đỏ.

Như thể đang phất phơ trong gió, nhưng tư thế vẫn giữ được sự kiên định.

"Sao tên đó lại đến đây vậy?"

Người đó đứng ở đại môn, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi khẽ mỉm cười khi chạm mắt với Thanh Minh.

"A di đà Phật. Thí chủ! Thì ra là người đang ở đây à?! Tiểu tăng, là Tuệ Nhiên đây ạ! Thí chủ có còn nhớ tiểu tăng không?"

"..."

Thanh Minh vẫn đang ngơ ngác nhìn dáng vẻ đó, khí sắc tỏ rõ sự kinh ngạc lẫn sự hoang mang. Và một lúc sau, Thanh Minh mới mở lời như thể mất hồn.

"...Sư thúc."

"Hửm?"

"Sao tên tiểu tử đó lại ở đây chứ?"

"..."

Thanh Minh chớp mắt hai lần rồi lại cười bâng quơ.

"Hơ... hơ hơ. Sao lại lăn đến đúng lúc thế này."

Giải pháp không từ trời rơi xuống...

"Hóa ra là dùng chân đi bộ đến à..."

Ðây là lý do vì sao con người phải sống "lương thiện" một chút đây mà.

"Sư thúc."

"Hửm?"

"Trước mắt thì bắt tên tiểu tử đó lại đã."

"Hả?"

Thanh Minh vừa cười khì khì vừa bật dậy khỏi vị trí.

"Tìm thấy rồi, giải pháp!"

Trong lúc đó thì Tuệ Nhiên lại cảm thấy bất an khi nhìn Thanh Minh vừa tiến đến gần vừa cười nham hiểm.

'Mình đến đúng chỗ chứ?'

Không.

Tiểu sư phụ đến nhầm chỗ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top