Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 140: Có phải chuyện to tát gì đâu chứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Thắng rồi sao?"

Nhuận Tông cũng như các môn đồ Hoa Sơn rưng rưng, nội tâm dao động như thể không tin vào mắt mình.

Thỉnh thoảng, những lúc Bạch Thiên bị dồn ép, họ lại giật thót tim đến mức không dám mở mắt nhìn về phía trước.

"Thiên địa ơi... Xích Xà Ðao Diệp Bình."

"Ha... haha. Ðúng là hết nói nổi mà."

Hiện tại tất cả đều không kìm được trái tim đang đập loạn nhịp.

Xích Xà Ðao Diệp Bình.

Vừa là Ðài chủ của Vạn Nhân Phòng Xích Xà Ðài, vừa là Xích Xà Ðao đao tu nổi danh khắp thiên hạ.

Không ai khác mà chính Bạch Thiên đã hạ gục kẻ đó sao.

Chuyện này với việc đánh bại hậu khởi chi tú Tần Kim Long rõ ràng hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Tất nhiên những tên quái vật như Thanh Minh hay là Tuệ Nhiên thì không có gì phải bàn cãi nữa, nhưng dù những người có thể đánh bay đám hậu khởi chi tú bình thường khác thì cũng không thể được công nhận là cao thủ võ lâm.

Tuy nhiên ngay thời điểm này, khi Bạch Thiên hạ gục Xích Xà Ðao Diệp Bình thì cũng là lúc hắn chứng minh cho toàn thể nhân sĩ võ lâm trên giang hồ thấy hắn đã đường đường chính chính vượt xa cái danh hậu khởi chi tú đó.

Ðiều này thật sự tuyệt vời biết bao chứ, mỗi khi Bạch Thiên giành chiến thắng trong Ðại Hội Võ Lâm thì các môn đồ Hoa Sơn lại nhảy cẫng lên vừa lao về phía hắn vừa phấn khích, nhưng bây giờ lại không thể nhấc chân lên nổi.

"Hơ ơ..."

Và tâm trạng Huyền Linh bây giờ cũng giống hệt như họ.

Khóe mắt hắn từ bao giờ đã rưng rưng ngấn lệ.

"Hơ hơ hơ. Bạch Thiên... Bạch Thiên nó... cái tên Xích Xà Ðao Diệp Bình..."

Trong khi tất cả mọi người đều không khỏi cảm động như vậy thì duy chỉ có một người vẫn đứng đó với vẻ mặt lãnh đạm.

"Có gì to tát lắm đâu chứ."

"Sao lại không chứ. Bạch Thiên đã thắng Xích Xà Ðao Diệp Bình đó."

"Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi."

"Hửm?"

Thanh Minh nhún vai.

"Cái gọi là hậu khởi chi tú chỉ là tạm thời mà thôi. Ðến một lúc nào đó những hậu khởi chi tú có tên tuổi trong thiên hạ sẽ đánh bại một cao thủ vang danh trong giang hồ để báo hiệu sự khởi đầu của họ, không phải sao ạ?"

"Ừm. Ý của con là bây giờ danh tiếng của Bạch Thiên sẽ làm chấn động thiên hạ?"

Hửm?

Có phải vậy không?

Thanh Minh khẽ nhìn Bạch thiên với ánh mắt khó chịu.

Như thể cảm nhận được ánh mắt đó, Bạch Thiên từ từ bước về phía bọn họ. Nhìn thấy cái dáng dấp đôi vai đang cố gồng lên đó mà lòng mọi người như quặn thắt lại.

"Ta thắng rồi."

"..."

Gò má Thanh Minh cũng nhói lên cảm giác đau đớn.

"Nếu sơ sẩy một chút thôi là lăn xuống địa ngục rồi còn gì?"

"Nhưng mà cũng có chết đâu."

"Sư thúc tính bẻ gãy thanh kiếm rồi nhai à?"

"Cũng chỉ là thanh kiếm thôi mà. Dùng thanh kiếm khác là được rồi."

"Nếu tên khốn đó mà không mất cảnh giác thì chẳng phải sư thúc đã chết sao?"

"Ðó không phải là một loại năng lực sao?"

Gò má của Thanh Minh lại run lên bần bật. Không còn một lời bắt bẻ nào nữa.

Suy cho cùng Xích Xà Ðao Diệp Bình cũng là cao thủ hơn Bạch Thiên ít nhất một cảnh giới. Bạch Thiên đã đánh bại được một cao thủ như vậy thì có gì để bắt bẻ nữa chứ?

Mất cảnh giác? Nực cười.

Lợi dụng được sơ hở của đối thủ cũng là một loại năng lực, và ngay bản thân sự bất cẩn lại là một loại năng lực khác. Dù sao thì, ngay khi cả hai sáp vào nhau, đánh một trận sống còn thì bên thua cũng không có cái lý nào để biện minh cả.

"Hừmmm."

Ngay khi Thanh Minh phát lên tiếng gầm gừ nhỏ thì Huyền Linh vừa mỉm cười hài lòng vừa bước đến vỗ vai Bạch Thiên.

"Con đã vất vả rồi."

"Không đâu ạ, thưa Trưởng lão. Con không thể chiến thắng được sự kích động của bản thân, vậy nên đã để Trưởng lão phải thấy dáng vẻ xấu hổ đó rồi ạ. Con sẽ tự truy vấn lại bản thân ạ."

"Ðược rồi, được rồi."

Huyền Linh cứ lia lịa vỗ vai Bạch thiên như thể đang chạm vào thứ đẹp đẽ nhất trên đời vậy.

Bỗng... ngay lúc đó.

Xẹttt!

"Khự!"

Sau lưng Bạch Thiên, thanh đao xoáy kịch liệt được vận đầy nguyên khí sắc bén đang lao tới.

Bạch Thiên cảm nhận được khí tức mạnh mẽ phía sau thì hoảng hốt quay đầu lại.

"Dù sao thì."

Kengg!

Ðại đao mang theo đao khí huyết sắc đáng sợ đang lao tới đã bị Thanh Mình nhẹ nhàng dùng vỏ kiếm đánh văng xuống sàn.

Bạch Thiên trong phút chốc kinh hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

Diệp Bình vốn đã ngã lăn ra sàn bất tỉnh, bỗng nhiên tỉnh dậy rồi phóng thanh đao hướng về lưng của Bạch Thiên.

'Cái này...'

Nếu như chỉ có một mình Bạch Thiên đứng ở đây, ngay thời điểm đó, thì có lẽ thanh đại đao đó đã thành công cắm sâu vào lưng của hắn rồi.

"Vâng, vâng. Có vẻ sư thúc đã kết thúc trận chiến tươm tất quá nhỉ."

"..."

"Chậc."

Thanh Minh lắc đầu hai lần tỏ vẻ không hài lòng. Và sau đó lại cầm thanh kiếm lên rồi đủng đỉnh tiến về phía Diệp Bình.

"Sư thúc có biết tà phái vì sao lại gọi là tà phái không?"

"..."

"Gọi là tà phái vì những kẻ đó sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào để đạt được mục đích."

Thanh Minh không quay đầu nhìn về phía sau, nhưng Bạch Thiên vẫn gật đầu như thể hắn đang nhìn vậy.

"Những kẻ chết vì dám khinh suất hay dây vào tà phái cũng không phải chỉ có một, hai tên. Vậy nên cách tốt nhất là ngay từ đầu không nên dính vào, nếu không thì..."

Xoẹttttt.

Thanh Minh rút kiếm ra khỏi vỏ.

"Hãy luôn ghi nhớ điều cơ bản là diệt cỏ phải diệt tận gốc để chúng không thể giở bất cứ thủ đoạn nào nữa."

Thật đáng sợ. Ðáng sợ đến rùng mình. Ðó không phải là những lời đùa cợt.

Thanh Minh đôi khi sẽ lại tỏ ra cái uy áp kinh thiên đáng sợ bức người vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc đến mức khó hiểu. Những lúc như vậy, Bạch Thiên lại cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác ớn lạnh.

"Ng, Ngăn lại!"

"Bảo vệ Ðài chủ!"

Không biết có phải cảm nhận được khí thế không bình thường đó của Thanh Minh hay không, lũ võ giả Xích Xà Ðài nãy giờ vẫn không nắm bắt được mấu chốt cục diện hiện tại, cứ ngẩn người ra rồi cuối cùng chỉ biết quyết tử đứng ngăn giữa Thanh Minh và Diệp Bình.

Tuy nhiên, Thanh Minh chỉ liếc nhìn những tên đó với ánh mắt ngập tràn sát khí.

"Ngươi, Ngươi!"

"Mau tránh ra!"

Lũ võ giả Xích Xà Ðài uy hiếp Thanh Minh với khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Tuy nhiên, cảm xúc đang đè nén trong thâm tâm bọn chúng không phải là sự thù địch mà giống với sự sợ hãi hơn. Rất rõ ràng nếu bọn họ cứ thế mà bỏ rơi đài chủ rồi quay trở về thì chỉ nhận lấy kết cục là chịu sự trừng phạt thảm khốc của Vạn Nhân Phòng mà thôi.

Tuy nhiên ngay cả khi bọn chúng rút đao rồi uy hiếp như vậy thì bước chân của Thanh Minh cũng không lỡ mất nhịp nào. Tư thế bước đi thản nhiên như thể đang tản bộ khiến lũ võ giả Xích Xà Ðài giật nảy mình lùi lại phía sau.

"Yaaa!"

Tuy nhiên, một tên đã hét lên rồi lao nhanh về phía trước.

"Nếu ngươi dám tiến thêm bước nữa thì ta sẽ cắt cổ..."

Xẹt.

"..."

Ngay sau đó, một dòng máu tươi phun ra từ cổ tên đó.

Hắn nhìn chằm chằm vào dòng máu đang không ngừng túa ra từ cổ họng, vừa hoảng sợ vừa lóng ngóng lấy tay mò mẫm chặn miệng vết thương.

Phịch.

Hắn quỳ xuống ngay tại chỗ, vừa thở hổn hển vừa nắm lấy cổ bằng cả hai tay. Hắn chỉ làm như vậy theo bản năng. Ngay khoảnh khắc hắn buông tay, cũng là lúc hắn đặt chân vào địa ngục.

"Hộc! Hộc!"

Thậm chí hắn không còn cảm nhận được nỗi đau nữa. Mà không, chính xác mà nói thì hắn có thể sẽ không bao giờ cảm nhận được sự thống khổ nữa. Vì bây giờ hắn đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Một bước. Lại bước nữa.

Thanh Minh lướt ngang qua hắn ta, biểu cảm vẫn không chút dao động.

"Nếu là ngày xưa..."

Và hắn chau mày rồi nói.

"Thì ngươi đã chết trước khi mở được cái mồm rồi."

"..."

"Nhưng sao chứ, ta cũng không thể sống như trước đây được. Ta sẽ cho các ngươi cơ hội. Những tên vẫn ngoan cố sẽ chết. Tên nào cút thì được sống."

Giọng nói khô khốc, lạnh nhạt.

"Ðơn giản quá đúng chứ?"

"..."

"Vậy nên mau đưa ra quyết định đi. Sống hay chết."

Ðôi mắt của lũ võ giả Xích Xà Ðài không ngừng run rẩy.

Hắn đã chứng minh trước những lời đó không phải là sự ngông cuồng, ngạo mạn.

'Không thể thấy được.'

Không ai trong số những người ở đây có thể nhìn thấy Thanh Minh đã chém cổ tên võ giả Xích Xà Ðài đó như thế nào. Trong khi mọi người chỉ kịp nhìn thấy thứ gì đó lóe sáng thì máu đã tuôn ra rồi.

Ðiều đó có nghĩa là không kẻ nào đứng đây có thể theo kịp đường kiếm của Thanh Minh.

Hơn nữa.

Những kẻ luôn tự hào với việc đã sống ở ranh giới sống chết như bọn chúng biết rất rõ. Hiện tại, nhất kiếm trảm mà Thanh Minh cho chúng thấy chứa biết bao nhiêu phần độc ác, tàn nhẫn chứ.

Ực.

Tiếng nuốt nước bọt vang lên khắp mọi nơi.

Hầu hết mọi người đều không thể vung kiếm thật vào cổ người khác như vậy.

Cổ là bộ phận chẳng may sơ sẩy một tí là sẽ tước đi mạng sống của một người. Tuy nhiên việc vung kiếm vào bộ phận đó không chút do dự như vậy, nếu không phải trong trường hợp cần thiết hay kẻ đó có độc tâm không quan tâm đến mạng sống của người khác, thì không thể nào làm được hoàn hảo như vậy.

Vì lẽ đó nên đa số kiếm tu dù có tự tin vào kiếm pháp hoàn hảo của bản thân đến mức nào đi chăng nữa, họ cũng không nhất thiết phải nhắm vào cổ họng để có thể áp đảo đối phương.

Tuy nhiên tên tiểu tử đó lại có thể vung kiếm chém đứt cổ người khác mà không chút mảy may do dự như vậy.

Ðiều đó có nghĩa là...

'Hắn đã quá quen thuộc với việc giết người.'

Những kẻ như vậy là những kẻ có thể giết tất cả đối thủ mà không chớp mắt.

Rốt cuộc thì điều mà bọn chúng không thể hiểu được là làm thế nào một tên tiểu tử của Hoa Sơn phái lại có khuynh hướng đó chứ. Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nên bàn luận về chuyện đó.

"Ngươi..."

Thanh Minh đã đích thân thúc giục lũ võ giả Xích Xà Ðài, vẫn đang hoảng loạn đến mức không thể đưa ra quyết định.

Tất nhiên là không phải bằng lời, mà bằng kiếm. Một bước. Lại bước một bước.

"Khực!"

"Khực!"

Những kẻ đứng hàng đầu đang theo dõi Thanh Minh tiến lại gần với tư thái mơ hồ, đã nắm lấy cổ rồi ngã khuỵu xuống đất.

Và.

Cuối cùng, những tên võ giả Xích Xà Ðài còn lại đã mất hết ý chí và sức mạnh để kháng cự.

"Phịch!"

"Kh, Không được."

Hầu hết những tên cản đường đã chần chừ rồi lùi về phía sau, mở đường cho Thanh minh.

Tất nhiên vẫn có một số tên muốn giữ lấy chút tự trọng cuối cùng và duy trì ở khoảng cách nhất định. Thế nhưng ngay cả những tên đó cũng không dám chặn phía trước Thanh Minh hay đối đầu trực diện.

Một bước. Lại thêm bước nữa.

Ðó thực sự là cảnh tượng rất đỗi kỳ lạ.

Ðám võ giả Xích Xà Ðài của Vạn Nhân Phòng vẫn cầm đao tỏ ra khi thế uy hiếp. Một kiếm tu trẻ tuổi mặc võ phục Hoa Sơn lại đang thản nhiên đigiữa con đường mà bọn chúng đang mở ra.

Có thể được chứng kiến cảnh tượng như vậy ở đâu trên thế gian này chứ?

Thực tế thì Thanh Minh vẫn rất bình thản, nhưng các môn đồ Hoa Sơn đang theo dõi một màn đó thì kinh hãi tột độ.

Tuy nhiên, vào lúc đó, một tên trong số các võ giả Xích Xà Ðài nãy giờ vẫn theo dõi bóng lưng của Thanh Minh, đã lặng lẽ tấn công bất ngờ về phía hắn.

Thanh đại đao như thể ngay lập tức có thể chém đôi cơ thể Thanh Minh vậy.

Thế nhưng.

Kengg!

Thanh đao mà tên đó vung lên đã va chạm với thanh kiếm của Thanh Minh rồi văng ra xa.

Và.

Phụt.

Một đường kiếm tuyệt mỹ chém ngang qua cổ, tên đó cũng ngã khuỵu xuống ngay lập tức.

"..."

Khiếp sợ. Kinh hãi. Là những gì còn lại trong thâm tâm lũ võ giả Xích Xà Ðài lúc này.

Không chỉ một mà tận bốn lần.

Cả bốn lần đều là nhất kiếm trảm ngang qua cổ.

Phải có sự cách biệt lớn đến mức nào mới có thể làm được việc đó chứ. Có lẽ ngay cả Xích Xà Ðao Diệp Bình cũng phải chật vật lắm mới đỡ được.

"Còn ai nữa không?"

"..."

"Nếu còn thì xông ra đi. Vì nếu là bây giờ thì vẫn còn kịp đấy. Tuy nhiên Ta sẽ không giữ mạng cho bất kì kẻ nào dám đâm lén sau lưng. Giống như tên lúc nãy vậy."

"..."

Lời đó đã hoàn toàn đánh bại ý chí của đám võ giả Xích Xà Ðài.

Tất cả bọn họ đều cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Thanh Minh.

Thanh Minh khẽ lướt qua đám người đó rồi cuối cùng dán chặt mắt vào Diệp Bình đang nằm vất vưởng trên mặt đất.

"Hộc... Hộc!"

Diệp Bình vì bị chấn thương ở hông nên không thể ngồi dậy được, chỉ có thể nằm trên mặt đất, vừa nhìn Thanh Minh, cả cơ thể vừa run rẩy không ngừng.

Nhìn thôi cũng biết.

Bạch Thiên suy cho cùng cũng là một kẻ thuộc chính phái. Vậy nên không dễ dàng xuống tay để tước đi mạng sống của ai đó.

Nếu lúc nãy hắn ta vận thêm ít sức lực thì hông của Diệp Bình đã hoàn toàn vỡ vụn rồi. Tuy nhiên đòn tấn công đó vẫn ở mức có thể hồi phục được. Cái đó chỉ cần nhìn thôi thì ai không nhận ra chứ?

Tuy nhiên tên này lại khác.

'Làm thế nào mà một tên đệ tử chính phái...'

Nếu Hoa Sơn không phải là nơi bồi dưỡng sát thủ thì làm thế nào mà tên tiểu tử đó lại khiến hắn cảm thấy như vậy chứ?

Giống như sát quỷ đã uống qua máu người vô số lần vậy...

Thêm một bước.

Cuối cùng chân của Thanh Minh đã dừng lại đứng trước mặt Diệp Bình.

"Ngươi... ngươi sẽ làm gì ta chứ..."

"Ta đang phân vân."

Thanh Minh vừa thầm thì vừa vuốt cằm.

"Nếu là trước đây thì chắc ta sẽ không phải lo lắng gì cả, nhưng ta của hiện tại lại là người có rất nhiều thứ phải quan tâm. Trước đây ta có thể tùy ý giải quyết một tên vô lễ nào đó theo ý mình, nhưng hiện tại ở cương vị của ta bắt buộc ta phải suy nghĩ thật kĩ trước khi làm gì đó."

Diệp Bình không thể hiểu được những lời của Thanh Minh.

Cũng không cần phải hiểu. Vì hiện tại lời mà hắn cần nói cũng chỉ có một.

"Tha, tha cho ta!"

"Vì ta đang suy nghĩ."

"Nếu, nếu tha cho ta..."

Bụp!

Bằng cách nào đó, chân của Thanh Minh lại mắc kẹt trong cái mồm đang lảm nhảm của Diệp Bình.

"AAAA."

Tiếng hét thất thanh vang lên. Từ trong miệng của Diệp Bình, những chiếc răng bị gãy cứ không ngừng rơi ra.

Thanh Minh uể oải nói.

"Im lặng một chút nào. Ðã bảo ta đang suy nghĩ mà."

"Ưm.."

"Thật ra thì không nhất thiết phải lo lắng. Ngay từ đầu chính các ngươi là những kẻ muốn giết người ở đây còn gì. Nếu chúng ta thua thì có lẽ bây giờ, đầu đã bị các ngươi cắt lìa rồi treo ở trước đại môn nhỉ."

"..."

"Trong tình huống đó, nếu chúng ta cũng kêu cứu thì các ngươi định sẽ thế nào?"

"Ưm,.."

Diệp Bình giương ánh mắt quyết tử nhìn Thanh Minh. Thanh Minh nhìn thấy ánh mắt đó thì cũng gật đầu như thể đã có quyết định.

"Hãy làm như thế này đi."

Bốp!

Thanh Minh đá lật ngược Diệp Bình lại. Và vung kiếm không chút do dự.

Xẹt. Xẹt. Xẹt.

Cùng với âm thanh vang lên đáng sợ, kiếm trong tay Thanh Minh đã cắt đứt gân tay, gân chân của Diệp bình. Và...

Phụt!

Cuối cùng đâm sâu vào đan điền của hắn.

"Gieo nhân nào thì gặt quả đó. Nếu ngươi sống đủ tốt với những người xung quanh trong suốt thời gian qua, thì dù có mất đi võ công cũng có thể nhận được sự chăm sóc mà sống tiếp. Thế nhưng ngược lại..."

Thanh Minh nhún vai.

"Ðó không phải chuyện của ta."

Thanh Minh nhẹ nhàng rút thanh kiếm lên, máu cũng theo đó mà bắn ra tứ tung, rồi tra kiếm lại vào vỏ.

Và quay người rời đi không chút luyến tiếc.

"Hãy quay về và nói với chủ nhân của các ngươi."

"..."

Không ai trong Xích Xà Ðài dám ngẩng đầu chạm mắt với tên ác quỷ đó.

"Nếu dám đặt chân đến Thiểm Tây lần nữa, thì sẽ phải đối đầu với Hoa Sơn chúng ta."

Cứ như thế Thanh Minh vừa thong thả bước ra giữa đám Xích Xà Ðài đó vừa nói mà không thèm ngoái đầu về phía sau.

"Cút. Trước khi ta giết hết lũ các ngươi."

Nghe giọng nói lạnh lùng đó, đám võ giả Xích Xà Ðài của Vạn Nhân Phòng đồng loạt nhắm nghiền mắt lại.

Ðó cũng là khoảnh khắc đánh dấu sự kiện dài đằng đẵng trong một đêm ngắn ngủi được khép lại...

Bạch Thiên thấy Thanh Minh quay lại thì thở phào nhẹ nhõm.

'Dù sao thì hắn cũng là tên khó hiểu mà.'

Thanh Minh là kẻ suồng sã nhất Hoa Sơn. Không ai có thể phủ nhận sự thật này.

Thế nhưng đôi lúc Thanh Minh lại cho bọn họ thấy được một mặt khác mà họ không thể tưởng tượng ra nổi.

Dù sao đây cũng đâu phải chuyện mới xảy ra một hai ngày.

Thanh Minh nhất thời thả lỏng gương mặt khi nhìn thấy các môn đồ Hoa Sơn chạy đến trước mặt mình. Hắn nhún vai nói.

"E hèm! Xử lý gọn gàng là phải như này này, như này đấy!"

"..."

Ngươi nên ngậm miệng lại thì hơn đấy.

Hình ảnh của ngươi trong mắt bọn ta cũng đã khác đi một chút rồi...

Bạch Thiên thở dài, cau mày nói.

"Dù sao thì con cũng ra tay tàn nhẫn quá rồi đấy?"

"...Hửm?"

Thanh Minh gãi má. Rồi hắn nhìn lũ võ giả Xích Xà Ðài đang xem xét cơ thể của Diệp Bình nói.

"Sư thúc, sư thúc."

"Hửm?"

"Sư thúc có biết làm thế nào để bớt tàn nhẫn nhất không.?"

"...Bằng cách nào?"

"Ðồ sát tất cả bọn chúng..."

"..."

Bạch Thiên cứng họng.

Mặc dù hắn vẫn hay nói đùa, nhưng đây tuyệt đối không phải là một câu đùa. Hắn không bao giờ đùa cợt về những chuyện như thế này cả.

"Tại sao chuyện đó lại ít tàn nhẫn hơn được?"

"Một người chết sẽ tàn nhẫn hơn? Hay hai người chết sẽ tàn nhẫn hơn?"

"Chuyện đó... tất nhiên là hai người rồi."

"Vậy, sư thúc nghĩ mỗi một kẻ trong số bọn chúng sẽ giết bao nhiêu người nữa nếu chúng còn sống?"

"..."

Gương mặt Bạch Thiên trở nên đông cứng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

"Hừm."

Thanh Minh vốn định giải thích thêm, nhưng rồi hắn lại lắc đầu.

Dù sao thì đây cũng không phải phạm trù mà Bạch Thiên có thể hiểu được. Bạch Thiên biết nếu những kẻ này còn sống, thì chắc chắn chúng sẽ gây hại cho những người dân vô tội. Thế nhưng Bạch Thiên lại không thể chấp nhận việc Thanh Minh có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của người khác như thế.

Thanh Minh thở dài.

"Mặc dù ta sẽ không nói với sư thúc những lời như hãy giữ tâm địa độc ác, hay đừng giữ sự thiện lương trong lòng..."

Rồi hắn nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt chân thành.

"Sư thúc chỉ cần giữ được tình cảm ấm áp trong lòng là được. Kiếm thì không cần tình cảm."

"..."

Huyền Linh nói đỡ cho Thanh Minh.

"Ta cũng nghĩ như vậy. Một đạo nhân không có tấm lòng ấm áp thì sao có thể gọi là đạo sĩ được, chẳng phải các bậc tiền nhân của Hoa Sơn không bao giờ chấp nhận việc cam chịu cái ác sao."

"À..."

"Mai Hoa Kiếm Tôn cũng đã chém đầu rất nhiều lũ hắc đạo chỉ trong vòng một đêm, để rồi tên tuổi vang danh khắp thiên hạ đấy thôi? Ngài ấy vô tình, không quá bận tâm đến kẻ khác nên mới có thể làm được như vậy. Nhưng chẳng phải tất cả hành động của ngài ấy đều xuất phát từ đạo sao?"

"Ðúng là như vậy ạ!"

Khi cái tên Mai Hoa Kiếm Tôn vừa được thốt ra, ánh mắt của Bạch Thiên cũng ngay lập tức khác hẳn.

Thế nhưng, trong lòng Thanh Minh lại u ám khi chứng kiến dáng vẻ ấy của Bạch Thiên.

'Sao cùng một ý mà phản ứng lại khác nhau quá vậy!'

Ðó chính là lý do tại sao con người lại phải chiến đấu hết sức mình!

'Nhưng mà...'

Ta đã chém rất nhiều lũ hắc đạo chỉ trong một đêm á?

'Chuyện đó xảy ra đâu phải chỉ một hai lần.'

Rốt cuộc tiểu tử Huyền Linh đang muốn nói đến lúc nào thế? Thanh Minh bất giác rơi vào trầm tư.

Ðúng lúc đó, Bạch Thiên nói bằng một gương mặt tràn đầy sự hồi tưởng.

"Người đang muốn nhắc tới vụ ngài ấy trừng phạt Hắc Nguyệt Môn nổi danh tàn ác ở Lạc Dương đúng không ạ."

"Ðúng vậy. Cho dù Mai Hoa Kiếm Tôn không phải là người cho rằng việc giết người là chuyện dễ dàng, thế nhưng, sao ngài ấy có thể tha thứ cho những kẻ ức hiếp dân lành chứ! Chẳng phải ngày hôm ấy ngài ấy đã ngay lập tức ra mặt với gương mặt ngập tràn sự phẫn nộ khi chứng kiến cảnh lũ hắc đạo cướp bóc của người dân sao?"

Ðó là một trong số những giai thoại hiếm hoi về Mai Hoa Kiếm Tôn được lưu truyền ở Hoa Sơn.

Chuyện này đã trở thành huyền thoại ở khắp Lạc Dương, nên không lý nào các môn đồ Hoa Sơn lại không biết chuyện đó.

Chỉ là...

'À, hoá ra là chuyện đó.'

Thanh Minh bỗng cảm thấy ngượng ngùng.

- Lũ khốn này sao các ngươi dám nốc rượu của ta hả!

Ơ...

- Thường dân á?

Ơ...

Thanh Minh cố gắng xoá đi sự thật về sự việc trong quá khứ đang hiện ra trong đầu.

'Ðúng rồi. Dù sao thì kết quả cũng như vậy mà.'

Quên đi.

Hãy quên đi.

"Và..."

Huyền Linh cau mày kết luận.

"Vậy nên Hoa Sơn thà trở thành một nơi vô đạo còn hơn là giương mắt nhìn các con chết trong hoàn cảnh này."

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt mới lạ.

Tất nhiên họ biết Huyền Linh là người thực tế nhất trong số các trưởng lão. Nhưng, họ không thể ngờ những lời ấy sẽ phát ra từ miệng của ông ta.

"Vì vậy nên, nếu chuyện tương tự còn xảy ra, thì các con cũng đừng ngần ngại xuống tay."

"Vâng, thưa trưởng lão!"

Mặc dù tiếng hô đáp lời vang lên rất rõ ràng, nhưng thực ra bọn họ vẫn chưa thể sắp xếp được các suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu mình.

Ðây là việc mà Thanh Minh không thể ép buộc họ.

Ðã là người trong giang hồ thì ai cũng phải từng nghĩ về chuyện này ít nhất một lần. Bởi vì chẳng ai có thể tránh được việc dùng thanh kiếm trong tay mình giết người suốt cả đời cả.

Dù họ có đưa ra kết luận như thế nào, thì Thanh Minh cũng sẽ không nói kết luận của họ là sai. Bởi vì giá trị quan của họ sẽ quyết định nên con người họ, và suy nghĩ của Thanh Minh cũng không phải là điều đúng tuyệt đối.

Chuyện đó...

"Cứ suy nghĩ nhiều hơn đi."

"..."

"Ðừng để bản thân hối hận."

Tất cả gật đầu trước lời nói của Thanh Minh.

"..."

Nam Tử Minh lộ ra một biểu cảm phức tạp không thể giải thích được khi chứng kiến toàn bộ mọi việc, từ sự hỗn loạn của Hoa Sơn, cho đến sự thất bại của Xích Xà Ðài.

'Ðến cả Xích Xà Ðao Diệp Bình cũng bị hạ gục rồi sao?'

Hơn chục môn phái tục gia của Tông Nam đã từ bỏ không dám chiến đấu. Và chẳng phải một trong những lý do chính khiến bọn họ quyết định như vậy chính là vì có Xích Xà Ðao Diệp Bình sao?

Ấy vậy mà, một Xích Xà Ðao Diệp Bình lừng lẫy như thế lại bị Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên hạ gục chứ không phải Hoa Sơn Thần Long hay Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm.

'Rốt cuộc Hoa Sơn mạnh đến mức nào?'

Xét cho cùng thì bọn họ chỉ là hậu khởi chi tú.

Sao hắn ta có thể nhìn người đã đánh bại Diệp Bình bằng ánh mắt dành cho các hậu khởi chi tú được nữa chứ?

Nam Tử Minh dời ánh mắt về phía Diệp Bình và thuộc hạ của hắn, Xích Xà Ðài đã bị đạp đổ.

Và...

'A...'

Những người chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp ấy cũng bắt đầu đẩy cửa ló đầu ra.

Gương mặt của Nam Tử Minh trở nên đông cứng.

Chỉ ít phút trước thôi, hắn ta vẫn còn đang lo lắng về việc đánh đuổi Xích Xà Ðài, thế nhưng bây giờ, sau khi chuyện ấy được giải quyết, hắn ta lại bắt đầu lo lắng về những chuyện sau đó.

"Kết, kết thúc rồi sao?"

"...Bọn, bọn chúng vẫn ở kia mà?"

"Ðể ta xem thử. Ô, hình như cái gã đã bị phế võ công kia là thủ lĩnh của chúng đúng không?"

"Vậy, vậy nghĩa là các môn đồ Hoa Sơn đã đánh bại lũ Vạn Nhân Phòng sao?"

Nam Tử Minh hoảng loạn nhìn xung quanh.

Một số người dũng cảm đã mạnh mẽ bước ra ngoài trong khi những người còn lại chỉ dám ló đầu ra quan sát.

"Ðạo... Các vị đạo trưởng. Chúng ta ra ngoài được chứ?"

Ai đó thận trọng hỏi, các môn đồ Hoa Sơn thản nhiên gật đầu.

"Vâng, không sao. Nhưng mong các vị đừng đến gần bọn chúng. Bởi vì không ai biết được bọn chúng sẽ gây ra chuyện gì. Và ta mong các vị sẽ nâng cao tinh thần cảnh giác cho tới khi tất cả bọn chúng cuốn xéo khỏi Tây An."

"Xin, xin đa tạ!"

Bây giờ thì tất cả mọi người đã có thể chắc chắn. Hoa Sơn đã đánh bại Xích Xà Ðài.

Lũ võ giả Xích Xà Ðài dìu những người bị thương, bắt đầu lê lết ra khỏi địa phận Tây Nguyệt Môn như thể chứng minh cho điều đó.

"Các ngươi lén lút đi đâu vậy hả, lũ khốn kia. Mau lôi chúng lại đập cho chúng phải bò ra khỏi đây đi! Nhanh lên?"

Lũ võ giả Xích Xà Ðài tức tốc thi triển khinh công khi nghe thấy tiếng quát của Thanh Minh. Những người chứng kiến cảnh tượng ấy cũng hét lên khi thấy đám Xích Xà Ðài bỏ chạy.

"Chúng thua rồi!"

"Sống, sống rồi! Chúng ta sống rồi!"

"Lũ tà phái đó, cũng biết điều đấy!"

Tất cả các cánh cửa đồng loạt mở tung, người dân Tây An đổ dồn ra đường khi nghe thấy những âm thanh ấy.

Bọn họ chỉ tay chửi với theo sau bóng lưng của lũ Xích Xà Ðài đang bỏ chạy.

"Lũ, lũ khốn khiếp! Nếu như Tông Nam không phong bế sơn môn thì các ngươi không còn chân mà chạy về đâu!"

"Ðúng vậy!"

"Ðúng cái con khỉ khô! Bây giờ mà ngươi vẫn còn nhắc đến Tông Nam được à?"

"Hảaa?"

Và những tiếng tranh cãi bắt đầu nổ ra.

"Tông Nam phong bế sơn môn, vậy môn phái tục gia của Tông Nam có phong bế sơn môn không? Những lúc như thế này, các môn phái tục gia của Tông Nam có nghĩ đến việc bảo vệ chúng ta không? Hay bọn chúng chỉ trốn tránh như con rùa rụt cổ!"

"Ðúng đấy!"

"Chết tiệt, ta đã tốn biết bao nhiêu là tiền cho bọn chúng trong suốt thời gian qua!"

"Nhiều môn phái tục gia như thế, ấy vậy mà tất cả bọn chúng đều bỏ chạy hết, không còn một ai ở lại! Thế mà bọn chúng cũng dám vỗ ngực xưng là chính phái sao!"

Sự phẫn nộ bắt đầu nổi lên khắp lên.

Lý do con người học võ chính là để bảo vệ bản thân mình. Và lý do bọn họ đến võ quán, là vì họ tin, trong trường hợp bất đắc dĩ, võ quán sẽ bảo vệ họ.

Thế nhưng khi nguy hiểm kéo tới, các môn phái tục gia của Tông Nam lại bỏ chạy.

Dân thường không thể đối đầu với tà phái bảo vệ bản thân mình, còn môn phái phải bảo vệ họ lại bỏ chạy, vậy thì họ còn có thể tin ai được nữa?

Lửa giận trong lòng người dân bùng lên dữ dội.

"Nếu như bổn môn không phong bế sơn môn..."

"Ngươi nói vớ vẩn gì thế? Ngươi nghĩ các môn phái tục gia của Tông Nam học đạo ở đâu? Chẳng phải chính là bổn môn đã dạy cho chúng sao!"

"..."

"Ðương nhiên là nếu như Tông Nam không phong bế sơn môn thì chuyện này sẽ không xảy ra. Nhưng nếu như sau này có kẻ địch mạnh hơn kéo đến, thì ngươi có thể đảm bảo Tông Nam không bỏ Tây An mà chạy không?"

"...Chuyện đó không phải hơi quá rồi sao?"

"Tổ tiên có câu, con cái chính là tấm gương phản ánh cha mẹ! Vậy nên nhìn vào môn phái tục gia, chúng ta cũng có thể biết Tông Nam là nơi như thế nào. Dù sao thì chuyện này cũng đã khiến ta rất thất vọng về Tông Nam. Ta sẽ không bao giờ quay lại môn phái tục gia của Tông Nam để bị chúng lừa nữa!"

Rất nhiều người ngầm đồng tình với câu nói đó.

Mặc dù không có nhiều người thể hiện sự bất mãn gay gắt vì sức ảnh hưởng của Tông Nam vẫn còn rất lớn, nhưng phần lớn ánh mắt và biểu cảm của họ đều hiện rõ sự thất vọng.

"Ðổi lại Hoa Sơn thì sao? Chẳng phải bọn họ chỉ vừa mới tới Tây An chưa được bao lâu mà đã đánh cược cả mạng sống để bảo vệ chúng ta sao?"

"Ðó là vì bọn họ không phong bế sơn môn mà?"

"Ngươi đừng nói vớ vẩn nữa! Cho dù Tông Nam không phong bế sơn môn, thì liệu các đệ tử trẻ tuổi có thể đánh nhau với bọn chúng trong hoàn cảnh chỉ có các môn đồ đời thứ ba của Tông Nam ở đây không? Mặc dù ta vốn không tin chuyện Hoa Sơn đánh bại Tông Nam, nhưng bây giờ ta đã hiểu tại sao những tin đồn đó lại xuất hiện rồi!"

Những ánh mắt tràn ngập sự hảo cảm đổ dồn về phía Hoa Sơn.

Tại sao lại không chứ?

Trong mắt bọn họ, các môn đồ của Hoa Sơn chỉ là những thiếu niên trẻ tuổi. Vậy mà những đứa trẻ còn nhỏ tuổi hơn họ lại dám đánh cược mạng sống của mình bảo vệ họ khi lũ tà phái đáng sợ, tàn ác kéo đến.

Nếu như bọn họ không bài xích Hoa Ảnh Môn trước khi chuyện này xảy ra thì có lẽ, họ đã không cảm kích đến vậy rồi. Tất cả người dân ở đây đều biết rõ. Bọn họ bài xích Hoa Ảnh Môn chỉ vì không thể thoát khỏi áp lực từ các môn phái tục gia của Tông Nam.

Các môn đồ Hoa Sơn đã đánh cược mạng sống để bảo vệ họ.

"Bọn chúng yêu cầu chúng ta làm đủ mọi việc trái đạo nghĩa theo chúng mà đừng bận tâm đến Hoa Sơn! Ấy vậy mà chỉ một chút nguy hiểm là bọn chúng đã cụp đuôi bỏ chạy? Ðó là việc mà con người có thể làm sao!"

Những lời hảo ý về Hoa Sơn và những ngôn từ ác ý về Tông Nam xen lẫn vào nhau.

Nam Tử Minh nhắm nghiền mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Kết thúc rồi."

Sức mạnh không phải là tất cả.

Bởi vì sức mạnh phải được dùng đúng chỗ thì mới có ý nghĩa.

Mọi sự đã thành ra như vậy, sau này tục gia môn phái của Tông Nam sẽ không thể lấy lại được niềm tin của người dân Tây An nữa.

Ðối với bách tính, một võ quán không dám bảo vệ họ cũng chẳng khác gì một lũ đạo tặc.

'Lũ ngu. Ðó chính là lí do tại sao ta lại ngăn cản các ngươi làm vậy. Sao ta có thể nhìn mặt Chưởng môn nhân nữa đây?'

Nam Tử Minh bất lực, chỉ biết dậm chân kêu trời.

Trong lúc bách tính chỉ trích Tông Nam, một số người đã âm thầm tiến đến lại về phía các môn đồ Hoa Sơn trực tiếp bày tỏ sự biết ơn.

"Ða tạ. Xin đa tạ. Nhờ có các vị mà ta mới còn sống."

"Ầy. Xin các vị đừng nói những lời như vậy."

Thanh Minh ưỡn bụng thẳng thắn nói.

"Ta chỉ nhận lời đa tạ cho những việc đáng phải đa tạ thôi. Chuyện này có gì mà phải đa tạ chứ? Nếu như bọn ta đã mở môn phái tục gia ở Tây An thì dù có chết, bọn ta cũng phải chết cùng người dân Tây An! Nếu sống thì phải sống cùng người dân Tây An! Nếu các vị cảm ơn như vậy thì ta sẽ cảm thấy xấu hổ lắm!"

Các môn đồ ở Hoa Sơn không khỏi lấy làm thán phục khi nghe lời trơn tru tựa như nước chảy mây trôi của hắn.

'Nó vừa bôi dầu vào miệng à.'

'Woa, nó đã triệt để giết chết toàn bộ môn phái tục gia của Tông Nam bằng câu nói đó rồi.'

"Hoa Sơn phái! Quả nhiên là Hoa Sơn phái! Bây giờ ta đã hiểu lý do tại sao Hoa Sơn lại vang danh thiên hạ rồi!"

"Dù sao thì ta cũng cảm ơn tiểu đạo trưởng rất nhiều. Nhờ Hoa Sơn mà ta mới còn sống. Nếu không có Hoa Sơn thì không biết bao nhiêu người đã phải bỏ mạng!"

"Ta không biết phải bày tỏ lòng cảm kích này như thế nào nữa."

Thanh Minh đang bày ra bộ dạng nghiêm túc cũng phải giật mình phì cười.

"Hê hê. Ðây có phải chuyện lớn lao gì đâu."

"Sao tiểu đạo trưởng lại nói thế! Lớn chứ! Chuyện này còn tuyệt vời hơn từ tuyệt vời rất nhiều!"

"Vạn tuế! Hoa Sơn phái vạn tuế!"

Thanh Minh ngạc nhiên tới mức há hốc miệng trước những âm thanh hoan hô nổi lên, những tiếng vỗ tay dồn dập, cùng với vô số yêu cầu bắt tay.

"Hê hê hê."

"Các vị đạo trưởng! Cảm ơn các vị rất nhiều!"

"Vạn tuế! Hoa Sơn phái vạn tuế!"

Tiếng hoan hô, cười nói, cùng những câu nói chất chứa niềm tin về một môn phái mới vang vọng khắp Tây An.

Mặc dù không biết tiếng hò reo ấy có vang vọng tới Tông Nam đang phong bế sơn môn hay không.

***

Sáng hôm sau.

"Này, đừng có xô đẩy chứ!"

"Xếp thành hàng là được mà! Xếp hàng!"

"Chỉ vì muốn nhìn mặt mấy vị đạo trưởng Hoa Sơn mà không biết xấu hổ như thế à! Xếp hàng đi!"

Ðám đông tụ tập như mây trước đại môn đang mở của Hoa Ảnh Môn.

Mặc dù chưa từng nói sẽ lại thu nhận môn đồ nhưng những người ôm hi vọng bái nhập vẫn cắm cọc trước cổng Hoa Ảnh Môn từ khi mặt trời mọc...

"Này này! Mấy kẻ chen hàng sẽ không được nhận đâu!"

"Nào! Số lượng đệ tử Hoa Ảnh Môn thu nhận cũng không ít, mọi người không cần phải vội vàng!"

"Này! Ðã bảo đừng chen hàng rồi mà!"

Ðám môn đồ Hoa Sơn cũng bận rộn kiểm soát đám đông đang cố ùa vào bên trong...

Và.

"Khà khà."

Thanh Minh vừa cười một cách sảng khoái vừa đưa bình rượu lên miệng.

Ực ực ực.

"Khàaaaa...!"

Không cần tới đồ nhắm.

Vừa uống rượu vừa nhìn đám người đang đổ xô đến quả nhiên sảng khoái hơn là uống nước tinh khiết trong thung lũng nữa.

"Tất cả những người đó đều là tiền, là tiền hết..."

Nghe đến đây, Huyền Linh cười phá lên.

"Ha ha ha. Tiền cái gì chứ tiểu tử này..."

"Không phải sao ạ?"

"Là một đống tiền!"

"..."

"Ðã vậy còn không chỉ một lần mà là mỗi tháng đều đặn chui vào túi một lần!"

"Bình tĩnh nào trưởng lão."

Nghĩ kĩ thì tiểu tử Huyền Linh này còn hơn cả ta nữa. Dù sao cũng là mối hận khó quên mà.

Tục gia Tông Nam đều đã bỏ chạy hết, giờ đây nơi duy nhất ở Tây An có thể học võ công được chỉ có thể là Hoa Ảnh Môn mà thôi.

Có vẻ như Nam Tử Minh vẫn còn luyến tiếc nên đã cố làm gì đó, nhưng một khi lòng dân đã mất thì sẽ không bao giờ có thể lấy lại được.

"Ðây là độc quyền luôn rồi nhỉ!"

"Việc còn lại chỉ là dùng cây cào vơ hết tiền về!"

Thanh Minh và Huyền Linh nhìn nhau, cười khà khà.

Bạch Thiên và đám môn đồ nhìn thấy cảnh tượng đó chỉ biết lắc đầu.

"Sư thúc."

"Hả?"

"Không phải bình thường nên thiên về việc lan truyền hiệp danh hơn sao?"

"Tiểu Kiệt."

"Vâng, sư thúc."

"Hai người đó. À không, một vị và một tiểu tử kia, không thể dùng con mắt trần tục của chúng ta mà hiểu được đâu."

"Con sẽ ghi nhớ."

Thực tế, dù miệng nói như vậy nhưng trên môi hai người vẫn không kiềm được nụ cười.

Ðặc biệt là Chiêu Kiệt, kể cả đến khi mặt trời mọc rồi vẫn còn giữ được vẻ hào hứng trên mặt.

'Ðây là lý do vì sao nhân sĩ võ lâm giang hồ lại muốn hành hiệp trượng nghĩa nhỉ.'

Khi giúp đỡ một ai đó và nhận được cái nhìn ngập tràn sự biết ơn từ họ cũng là một trải nghiệm thật khó diễn tả bằng lời.

Ðối với Chiêu Kiệt, người không thể hiểu sâu sắc cái gì là hiệp nghĩa, cái gì là Ðạo dù đã được viết rất rõ trong Ðạo môn, thì những gì xảy ra đêm qua là một cú sốc vô cùng lớn đối với hắn.

Bây giờ Chiêu Kiệt mới có thể hiểu được vì sao Nhuận Tông lại luôn làm những việc ngu ngốc chỉ để cứu giúp thường dân bách tính.

Không chỉ mình hắn, những môn đồ khác cũng đều lộ ra vẻ tự hào không thể che giấu.

Tất nhiên...

"Khà khà khà."

"Ha ha ha."

Ngoại trừ hai vị kia.

Thôi kệ.

"Con đường của ta."

"Hả?"

"À không, không có gì ạ."

Vẫn còn quá sớm. Vẫn chưa đến lúc.

Tuy nhiên, như những gì Thanh Minh từng nói, bọn họ cần phải suy nghĩ thấu đáo và cân nhắc nhiều hơn. Vì đến một lúc nào đó, hắn sẽ phải đi trên con đường của riêng mình.

Ðó không phải là Ðạo hay sao?

Trong khi các môn đồ đang miên man suy nghĩ, Thanh Minh và Huyền Linh lại vừa nhìn dòng người đổ xô đến, vừa bận rộn tính toán số tiền thu vào.

"Dù gì đi nữa thì phản ứng của mọi người cũng tốt hơn ta nghĩ."

"Ðúng vậy. Con cũng chưa từng nghĩ sẽ đến mức này."

Hai người nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt ngờ vực thì thình lình một thanh âm vang lên từ sau lưng.

"Là nhờ Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên đạo trưởng."

"...Hể?"

Khi Thanh Minh quay lại, Hồng Ðại Quang đang đường hoàng đứng đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

"Tin đồn hậu khởi chi tú của Hoa Sơn là Thiên hạ đệ nhất đang được lan truyền khắp Tây An. Thế nhưng mọi người sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào những thứ mà họ chưa tận mắt chứng kiến. Hơn nữa nếu ăn may một lần thì có thể gọi là may mắn. Nhưng sự việc lần này đã chứng minh mọi thứ không phải là may mắn."

Hồng Ðại Quang ưỡn ngực như thể ta đây vô cùng tự hào.

Thanh Minh cũng vui vẻ gật đầu.

"Khi có chuyện xảy ra thì chẳng thấy mặt mũi đâu, khi mọi chuyện xong xuôi cả rồi thì lại ưỡn ngực lên như thể đã cùng nhau chiến đấu. Lão hạ cái vai xuống xem!"

"Ta, ta có phải là võ giả đâu chứ. Nhưng nếu như mọi người thua thế thì vẫn có ta gọi tiếp viện..."

"Thua á?"

Thanh Minh trợn ngược mắt lên.

"Mắt lão bị chột à? Ai thua cơ?"

"Khụ, khụ."

Hồng Ðại Quang vờ hắng to giọng, nhanh chóng né tránh ánh mắt của hắn.

"Không phải tiểu tử nhà ngươi thì ai có thể tưởng tượng được tên tiểu tử Bạch Thiên sẽ đánh bại Xích Xà Ðao Diệp Bình được chứ!"

Cái này đừng nói hắn, có là bang chủ Cái Bang tới đây cũng không tài nào đoán được nữa là.

"Nếu, nếu ta nghĩ các ngươi sẽ thua thì hôm qua đã bỏ chạy sớm rồi."

"Vì lão nhanh chân lẹ tay mà. Lão tự tin là dù muộn thì vẫn trốn kịp thôi."

"Dù sao thì!"

Hồng Ðại Quang nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Lúc nào cũng nói câu đó."

"Ờ, dù sao thì Hoa Chính Kiếm đánh bại được đối thủ là Xích Xà Ðao Diệp Bình, thực lực của hậu khởi chi tú Hoa Sơn cũng xem như đã được kiểm chứng một cách hoàn hảo."

Hắn né tầm nhìn khỏi Thanh Minh, người đang cố móc mỉa hắn một cách gay gắt, rồi dán ánh mắt trên người Huyền Linh.

"Thật sự mà nói, các vị đạo trưởng Hoa Sơn có thể không cảm nhận được một cách rõ ràng, nhưng nếu những chuyện này xảy ra với một môn phái khác thì chắc chắn bây giờ đã một phen sóng gió rồi. Tình huống bây giờ là, chỉ một đệ tử đời thứ hai thôi cũng có thể hạ gục được Xích Xà Ðao danh chấn giang hồ."

Như thể không hài lòng với thái độ lãnh đạm của hai người bọn họ, Hồng Ðại Quang lại tiếp tục phun nước bọt không ngừng.

"Chỉ với thành tích này thôi đã là một sự kiện lớn đến mức hoàn toàn có thể ghi tên mình vào danh sách những ứng viên cho vị trí đệ nhất thiên hạ hậu thế rồi. Vậy nên thực lực của Hoa Sơn giờ đây cũng đã được kiểm chứng."

"Suỵt!"

"Hả?"

Nhưng ngay lúc này, Thanh Minh lại ra hiệu cho hắn giữ im lặng.

"Ðừng nói nhảm nữa. Nếu Ðồng Long của chúng ta lại hành động vớ vẩn thì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm đâu. Bây giờ cũng có chút nhạy cảm, cứ để xem mọi chuyện diễn ra thế nào đã rồi hãy nói."

"..."

Tiểu tử khốn kiếp này đang nghĩ cái gì vậy?

Ngày hôm qua, Hồng Ðại Quang vô cùng thán phục khi nhìn thấy Thanh Minh đối đầu với đám võ giả Xích Xà Ðài, nhưng giờ đây những đánh giá cao của hắn về Thanh Minh lại đang tụt dốc không phanh.

Dù có đánh nhau giỏi cách mấy thì Thanh Minh vẫn là Thanh Minh mà thôi.

"Nhưng mà."

Hồng Ðại Quang ho một tiếng, thay đổi giọng điệu.

"Trái lại, nguy hiểm cũng không hề ít."

"Nguy hiểm?"

"Vâng, trưởng lão. Cho tới nay, Hoa Sơn vẫn chưa có bất kì một đại địch thủ nào cả."

"Nếu bọn người Tông Nam nghe được những lời này, có khi sẽ sùi bọt mép mà xé bảng thông cáo phong bế sơn môn không chừng?"

Nhưng Hồng Ðại Quang chỉ nở một nụ cười mập mờ.

"Bởi vì Tông Nam là chính phái, cho dù có xảy ra hiềm khích thì bọn bọ cũng không thể công khai công kích hoặc tận diệt được. Dù thế nào thì bọn họ cũng phải bảo vệ lập trường mà. Nhưng Vạn Nhân Phòng thì khác. Bọn chúng không có thứ gì để mất cả."

Hồng Ðại Quang thoáng hít sâu một hơi, tiếp tục nói.

"Hơn nữa, dù có nói gì thì Vạn Nhân Phòng vẫn là một trong Thần Châu Ngũ Bá, những kẻ luôn xem thường thiên hạ. Thật sự. đối với Hoa Sơn, bọn chúng vẫn là một sự tồn tại khó đối phó."

"Ừm. Ðúng là vậy."

Vì là việc không thể nhượng bộ được nên bắt buộc phải chạm trán, nhưng Vạn Nhân Phòng rõ ràng là một đối thủ đáng gờm.

Mặc dù Xích Xà Ðài đã được giải quyết gọn gàng nhưng ở Vạn Nhân Phòng vẫn còn hơn năm võ đội tương đương với Xích Xà Ðài, và còn vô số cao thủ đơn độc chưa từng xuất đầu lộ diện nữa.

Nếu tính cả những kẻ chuyên phụ trách những nhiệm vụ đặc thù, số lượng có thể dễ dàng vượt qua cả Tông Nam và sức mạnh có thể xếp ngang hàng với những môn phái thượng vị trong Cửu Phái Nhất Bang.

Với tư cách là một Hoa Sơn với những đệ tử đời thứ hai và thứ ba vẫn cần phải phát triển hơn, nếu buộc phải đối đầu ngay lúc này thì sẽ là một gánh nặng vô cùng lớn.

"Phải như vậy thì mới là lũ tà phái khốn kiếp chứ."

"..."

"Sao cơ?"

"À không, không có gì."

Hồng Ðại Quang im lặng, lắc đầu.

Ðúng vậy.

Hắn còn nói gì được đây?

"Và cũng không cần phải bận tâm đến lũ tà phái khốn kiếp đó."

"Tại sao?"

"Bọn chúng sẽ không làm những chuyện không mang lại lợi ích cho bản thân chúng đâu."

"..."

"Dù bọn chúng hay nói đến thể diện hay lòng trung thành nhưng lại không muốn đổ một giọt mồ hôi công sức nào cho những việc không đem lại lợi ích. Nếu lũ khốn đó mà quyết tâm hẳn hoi thì sao có thể trở thành tà phái được chứ?"

"..."

Nghe có vẻ cũng không sai.

"Mấy tên khốn đó đến Thiểm Tây và dây dưa với Hoa Sơn thì được lợi lộc gì? Hoa Sơn là nơi thế nào? Nơi duy nhất mà Hoa Sơn sở hữu ngoài Hoa Âm bé như cái ổ chuột ra thì là một tòa điện các nằm trên đỉnh Hoa Sơn cằn cỗi nhất Trung Nguyên, đến cả người cũng không cách nào leo lên được không phải à?"

"Ðúng, đúng vậy."

"Ngươi nói xem ai kéo bầy kéo phái đến đó được? Bọn chúng á? Ha ha ha."

Thanh Minh vừa cười vừa vỗ tay bôm bốp.

"Nếu bọn chúng mà bén mảng đến thì ta đi bằng đầu cho xem."

"Hừ. Những gì ngươi nói cũng có lý, nhưng trừ phi Hoa Sơn chỉ giới hạn ở Hoa Âm của Thiểm Tây, nếu không thì một ngày nào đó cũng sẽ trở thành vấn đề thôi."

"Nhưng sao chuyện này lại là vấn đề của chúng ta chứ?"

"Hả?"

"Nếu chúng ta không quanh quẩn trong Hoa Âm thì bọn khốn đó phải căng thẳng chứ. Ta sẽ lần lượt làm gỏi từng tên một cho xem."

"..."

Thanh Minh thoáng cau mày như thể có chút bực bội.

"Hừ, nghĩ lại là bực mình mà. Vì bận trông nom bọn trẻ mà ta đã nhẫn nhịn quá nhiều rồi. Với tính cách của ta thì đã nghiền nát không chừa bất kì kẻ nào rồi đem đi làm phân bón cho cây mai hết."

"..."

Dù có chuyện gì xảy ra thì Hồng Ðại Quang cũng sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù của hắn.

"Nói chung là vậy."

Nói chuyện sơ lược là thế, Hồng Ðại Quang nhìn dòng người đang đổ xô đến, cảm thấy vô cùng mới mẻ.

"Thật sự có quá nhiều thăng trầm, nhưng mà... Dù sao Tây An cũng đã nằm trong tầm tay rồi nhỉ, Hoa Sơn Thần Long."

Không thể không ngưỡng mộ được.

Dù có rất nhiều thăng trầm nhưng mà chuyện này không kéo dài quá lâu. Hẳn hoi mà nói, Hoa Ảnh Môn xuất hiện tại nơi này mới chừng nửa tháng thôi, nhưng bất quá chỉ cần khoảng một tháng là Thanh Minh đã có thể bình định toàn bộ Tây An rồi không chừng.

"Cho đến khi Tông Nam kết thúc phong bế sơn môn thì chắc là sẽ không có vấn đề gì."

"Kể cả chúng có ngừng phong bế sơn môn thì cũng như vậy thôi."

"Hả?"

Thanh Minh lắc lắc bình rượu, cười khúc khích.

"Tất cả mọi người đang đổ xô đến nhưng chúng ta sẽ không chỉ vận hành ở mỗi một nơi này. Chúng ta sẽ mua đứt trang viên bên cạnh và mở rộng quy mô hơn."

"Thêm ở đây nữa sao?"

"Trước khi nước tràn vào thì ngươi phải cố mà chèo đi chứ."

"Nếu được như vậy thì Hoa Ảnh Môn có khi còn lớn hơn cả Tông Nam rồi."

"Biết đâu chừng."

Thanh Minh nhún vai.

"Dù sao đi nữa, đến khi bọn chúng kết thúc phong bế sơn môn, một cây kim ở Tây An ta cũng không để lọt ra đâu. Phải cho bọn chúng hối hận vì đã phong bế sơn môn chứ!"

"Tông Nam đã làm gì có lỗi với ngươi sao?"

"Nói một ngày cũng không kể hết đâu."

Quả thực một ngày không thể nào kể hết được.

Nghĩ đến thôi là lại bực cả mình. Cái bọn khốn kiếp này!

"Và?"

"Và và cái gì nữa? Chúng ta phải trở về."

"Tất cả mọi người sao?"

Thanh Minh gật gật đầu.

"Nếu Môn đồ Hoa Ảnh Môn có thể nâng cao thực lực thì không còn lý do gì níu kéo chúng ta nữa. Lý do ban đầu bọn ta muốn tạo ra một môn phái tục gia cũng là vì ta muốn dù không có mặt bổn môn thì vẫn có thể mở rộng tầm ảnh hưởng, nếu chúng ta cứ ở đây mãi thì chẳng khác nào phản khách vi chủ cả."

"Chỉ bằng một mình Hoa Ảnh Môn thôi thì có hơi quá không?"

Thanh Minh lắc đầu một cách dứt khoát trước những lời lầm bầm lo lắng.

"Ðừng xem thường bọn họ."

"Hả?"

"Sức mạnh của môn phái tục gia không đến từ võ công mà là niềm tự hào họ dành cho bổn môn. Tục gia Tông Nam trở nên bất lực như vậy không phải vì bọn họ không đủ mạnh. Việc không đủ tin tưởng vào Tông Nam đã tạo ra thế cục như hôm nay."

"À."

Hồng Ðại Quang một lần nữa cảm thán, nhìn về phía Thanh Minh.

Tiểu tử này bình thường trông có vẻ không được bình thường nhưng đôi lúc lại có thể chỉ ra trọng tâm vấn đề như lúc này.

"Hoa Ảnh Môn đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Hoa Sơn và cùng sát cánh bên cạnh để chống lại Xích Xà Ðài, giờ đây không còn yếu kém nữa. Bây giờ bọn họ có thể thiếu hụt về võ công nhưng việc này sẽ sớm được giải quyết thôi. Nếu thật lòng muốn giúp đỡ Hoa Ảnh Môn thì chúng ta nên quay trở về Hoa Sơn và cố gắng nâng cao danh tiếng của bổn môn thì hơn."

"Nói đúng lắm!"

Hồng Ðại Quang gật đầu một cách sảng khoái.

Hồng Ðại Quang là người thuộc Cái Bang, một thế lực được xem là lớn nhất thiên hạ, vì thế hắn hiểu rất rõ những gì mà Thanh Minh đang nói lúc này.

Thế lực Cái Bang lớn mạnh không phải là nhờ vào việc quản lý các phân đà một cách xuất sắc mà là nhờ việc nâng cao hiệp danh trong thiên hạ.

Tựu chung lại, cái quan trọng nhất là có thể gắn kết con người lại với nhau. Thật không ngoa khi nói rằng mọi sự của tục gia đều phụ thuộc vào danh tiếng của bổn môn.

"Ðược lắm."

"Hả?"

"Ta sẽ giúp một tay."

"...Giúp cái gì?"

"Ngươi đừng lo. Trong vòng hai tuần, ta sẽ loan tin rằng Hoa Chính Kiếm đã đánh bại Xích Xà Ðao. Dù là những kẻ sống tách biệt trong rừng sâu đi nữa cũng sẽ biết đến danh tính của Hoa Chính Kiếm."

"A, đợi đã. Cái đó."

"Nếu việc này có thể giúp cho Hoa Sơn thì cũng là việc nên làm mà!"

"Hừm. Chuyện đó cũng không hẳn là tốt đâu."

"Chậc chậc chậc. Sao cứ như trẻ con vậy chứ?"

"Ðược rồi."

Thanh Minh mở to mắt như thể vô cùng quyết tâm.

"Thay vào đó!"

"Hả?"

"Ðừng dùng cái danh Hoa Chính Kiếm hay mấy cái biệt danh tương tự."

"Hể?"

"Ðừng dùng mấy cái đó, dù gì Ðồng Long cũng từng được gọi là Ngũ Long nhỉ?"

"Ðó là biệt hiệu đã lâu không sử dụng nữa rồi. Sao thế?"

"Vậy bây giờ đổi thành Ðồng Long đi."

"..."

"Vậy thì mỗi khi nghe đến danh hiệu đó, mỗi khi cái tên đó được xướng lên, người nghe cũng sẽ trở nên khiêm tốn hơn một chút."

"..."

"Ðều là vì tốt cho nhau thôi. Khà khà khà khà."

Nghĩ đi nghĩ lại thì.

Tên khốn này rõ ràng là ác ma mà.

***

"Ây ku!! Ðạo trưởng...!"

"Chỗ này là hoa quả mới về ngày hôm nay đấy, đạo trưởng dùng thử đi."

"Chắc đạo trưởng phải bận rộn lắm. Vậy mà vẫn ghé qua đây chơi. Ta không biết phải cảm tạ đạo trưởng thế nào nữa."

Thanh Minh mỉm cười hiền hậu trước sự hậu đãi của các thương nhân Tây An.

"Không có chuyện gì xảy ra đó chứ?"

"Ðương nhiên rồi. Từ khi đạo trưởng treo mấy tên khốn nạn đó lên thành môn vào hai ngày trước, không một kẻ nào dám đến đây làm loạn nữa. Nếu cuộc sống cứ như thế này mãi, ta thực sự không còn mong muốn gì hơn!"

"Ầy. Tất nhiên là vậy rồi. Các vị không phải lo lắng làm gì. Sau này Hoa Ảnh Môn sẽ bảo vệ nơi này."

"Ây ku!! Tất cả là nhờ có đạo trưởng."

"Hê hê hê. Có gì đâu."

"Ðạo trưởng hãy dùng thử món này đi. Phụ thân của ta mới vừa làm xong đấy!"

"Cả đây nữa, món này là món đắt hàng nhất quán ăn này đấy!"

"Ơ hơ! Ðể đạo trưởng ăn món của ta cái đã!"

Tất cả những người nhìn thấy Thanh Minh đều cầm một thứ gì đó trên tay chạy về phía hắn. Thanh Minh cười nói vui vẻ và nhận tất cả các món quà được tặng.

"Ây ku. Ta đã bảo là đừng làm như vậy rồi kia mà. Hê hê. Ừm, bánh trung thu à... Ta thích ăn loại bánh này lắm!"

"Ây ku! Ðạo trưởng đã thích thì hãy ăn thử đi ạ! Ta sẽ chuẩn bị và gửi riêng một hộp đến Hoa Ảnh Môn cho đạo trưởng."

"Hê hê. Không cần phải như vậy đâu. Mà cho ta biết tên đi. Khi nào thèm ăn ta lại đến nhà ngươi."

"..."

Khuôn mặt của các môn đồ Hoa Sơn khi nhìn thấy bộ dạng đó của Thanh Minh từ đằng xa dần trở nên méo mó.

"Sao lại thế nhỉ? Không hiểu sao càng nhìn lại càng có cảm giác tên tiểu tử đó đang thu tiền bảo kê vậy nhỉ?"

"Chuyện này thật là... rõ ràng mọi người đều tự nguyện và làm chuyện này bằng thiện ý nhưng mà..."

"Nhìn thế nào cũng rất giống với lũ hắc đạo thu tiền bảo kê trong khu vực. Quả thật là rất giống."

"Hắn quả thật quá hợp với bộ dạng này."

"Ðúng vậy."

Nhờ vào việc đuổi đánh lũ tà phái, danh tiếng của Thanh Minh ngày càng bay cao và bay xa.

"Ây ku!! Ðạo trưởng! Nhi tử nhà ta năm nay đã lên ba rồi. Không biết là..."

"Ầy. Cũng phải biết chữ cái đã thì mới dạy được chứ. Cơm ăn vội vàng thì sẽ bị đầy bụng. Trước tiên hãy cứ để thằng bé ăn no và lớn lên cái đã. Hoa Ảnh môn rồi sẽ lại nhận đệ tử nữa thôi"

Một người nào đó cất tiếng khi nghe câu trả lời của Thanh Minh.

"Ơ hơ! Chuyện đó nhà ngươi phải đến Hoa Ảnh Môn mà hỏi chứ. Sao lại đi làm phiền đạo trưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt như thế này hả? Ðạo trưởng sau này sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm kia mà!"

"Ðúng vậy! Ðúng vậy! Ðạo trưởng còn phải lo chuyện đại sự nữa!"

"Ðúng vậy!"

Các môn đồ Hoa Sơn không thể hiểu nổi phản ứng cuồng nhiệt lúc này của mọi người.

'Tại sao cái tên tiểu tử đó lại được yêu thích như vậy chứ?'

'Vì mọi người không biết bình thường hắn là loại người nào nên mới như vậy mà thôi. Chỉ cần lên Hoa Sơn một ngày thôi, có lẽ bọn họ sẽ cúp đít ra đi mà không ngoảnh lại lấy một lần ấy chứ!'

Các môn đồ Hoa Sơn bùng nổ những lời mắng rủa trong lòng, nhưng đáng tiếc thay, người dân Tây An lại không hề hay biết gì về bản tính của Thanh Minh.

Cũng nhờ vậy mà Thanh Minh và cả Hoa Sơn được mọi người vô cùng yêu quý.

Lý do ư?

Ðương nhiên là có rất nhiều lý do. Nhưng mà.

"Xin hãy quan tâm thật nhiều đến Hoa Ảnh Môn. Bọn ta nhất định sẽ chăm chỉ và nỗ lực!"

"Ây ku, đạo trưởng! Bọn ta mới phải nhờ cậy đạo trưởng và Hoa Sơn chứ ạ!"

"Thiên địa ơi, sao trên đời này lại có người khiêm tốn như thế này chứ?"

"..."

Bạch Thiên chắc chắn rằng lý do đến 9 phần là vì cái thái độ này của hắn ta.

Bây giờ hắn cũng đang trưng ra cái bản mặt đấy. Khi nhận đồ ăn hay nói chuyện cùng người dân, hắn lại cúi người ba bốn lần trong một cái chớp mắt và liên tục lặp đi lặp lại động tác đó.

Dám cúi đầu là một hành động rất khó tìm thấy tại các võ giả trên giang hồ.

'Ðặc biệt là lũ người Tông Nam phái.'

Tây An giống như phòng ngủ của Tông Nam, vì vậy mà các môn đồ Tông Nam rất thường xuyên được trông thấy tại nơi này. Vậy nhưng rất khó để nhìn thấy hình ảnh các môn đồ cao cao tự đại ấy cúi đầu khiêm tốn trước mặt những người dân bình thường.

Họ là môn đồ của Tông Nam kia mà!

'Không lý nào lại có chuyện bọn họ cúi đầu được.'

Chỉ cần nghĩ đến Tần Kim Long thôi thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ ngay lập tức.

Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng trước khi Bạch Thiên gặp Thanh Minh và vị đánh vỡ đầu thì hắn đã từng rất kiêu ngạo vì là đệ tử của danh môn chính phái.

Việc học võ công khiến bản thân hắn ngộ nhận rằng bản thân đã trở thành người mà những thường dân bình thường không thể so sánh được. Ngay cả khi hắn là một môn đồ của Hoa Sơn đang trên bờ vực diệt môn.

Không cần phải nhìn thấy tận mắt hắn cũng có thể tưởng tượng ra khí thế của đệ tử Tông Nam Phái áp đảo như thế nào khi gặp thường dân.

Vì vậy mà trong mắt những người dân tại đây, cái lưng dẻo dai, cái đầu linh hoạt của Thanh Minh để lại ấn tượng vô cùng tốt trong lòng bọn họ.

Những tiếng khen ngợi không ngớt liên tục vang lên.

"Quả nhiên là đạo môn có khác. Hoa Sơn Thần Long chẳng phải là danh hiệu được thiên hạ nhắc tên nhiều nhất tại thời điểm này hay sao? Vậy mà đạo trưởng lại thật khiêm tốn."

"Ðúng vậy! Ðó là sự khác biệt của người làm đạo nhân. Ta bây giờ đã hiểu được vì sao người trong thiên hạ luôn truyền tai nhau rằng Hoa Sơn không chỉ là một kiếm phái mà còn là một đạo môn truy cầu chữ đạo."

"Quả nhiên là đạo nhân! Khác hoàn toàn với Tông Nam!"

Mọi người.

Trước mắt mọi người lúc này chính là tên đạo sĩ khốn nạn nhất trên đời này.

Nếu Thái Thượng Lão Quân có thể giáng lâm xuống mặt đất, có lẽ việc đầu tiên ngài ấy làm đó chính là chạy ngay đến đây và đá vào cái mỏ chết tiệt của tên tiểu tử chết tiệt đó.

Vì vậy mà làm ơn hãy nhận ra sự thật đó đi.

"Tất cả bị lừa."

"Sư thúc, yên lặng nào!"

"Suỵt."

"..."

Nhưng trước khi sự thật bị phơi bày, Lưu Lê Tuyết và Chiêu Kiệt đã ra hiệu với Bạch Thiên. Cuối cùng hắn chỉ biết thở dài bằng khuôn mặt bức bối nhất thế gian này.

Dù sao thì nhờ những lời nói dối như không hề dối trá đó, danh tiếng của Thanh Minh, Hoa Sơn và Hoa Ảnh Môn đã bay cao bay xa ngút ngàn.

Bây giờ khi nhìn thấy những người mặc đạo phục Hoa Ảnh Môn là người dân Tây An lại niềm nở chào hỏi trước.

'Dù sao thì tên nhóc đó cũng thật tài giỏi.'

Bạch Thiên chỉ có thể đứng yên lè lưỡi trước cách làm việc đầy hiệu quả của Thanh Minh.

Nhưng ngay lúc đó.

Ồn ào náo nhiệt.

"Ơ?"

Những tiếng ồn ào bắt đầu vang lên phía sau nơi mọi người đang tập trung.

'Chuyện gì vậy nhỉ?'

Bạch Thiên nheo mắt quan sát. Dường như sự náo nhiệt này không đơn giản là vì nơi này tập trung đông người.

Hắn hướng ánh mắt đấy hiếu kỳ về phía những âm thanh lộn xộn vang lên.

"A?"

Một hình bóng vừa quen vừa lạ lọt vào mắt hắn ta.

'Hắn là Lưu Hành Thương phải không nhỉ?'

Kẻ dẫn đầu rõ ràng là Lưu Hành Thương - môn chủ môn phái tục gia Tông Nam - Phúc Tiên Môn. Phía sau hắn ta là các môn đồ Phúc Tiên Môn đang nối bước hắn ta với khuôn mặt đầy khiêm tốn.

"Ơ hơ!"

"Hơ hơ. Thật tình. Da mặt của mấy người cũng dày thật đấy!"

"Lúc bỏ chạy thì lén lút đêm hôm. Khi trở về lại đường đường chính chính giữa ban ngày ban mặt thế này sao? Ðúng là cạn lời mà!"

Ðương nhiên, thái độ của những người dân Tây An đối với bọn họ không còn như xưa nữa.

"Kìa! Kìa! Nhìn cái bộ dạng đeo kiếm bên hông của bọn chúng kìa? Ta không thể hiểu nổi tại sao bọn chúng lại mang theo kiếm khi bản thân còn không dám rút kiếm khỏi vỏ."

"Không rút cái gì mà không rút. Chẳng phải bọn chúng sẽ hướng lưỡi kiếm đó về phía chúng ta hay sao?"

"A! Ðúng vậy! Haha. Chính phái ư? Hành hiệp trượng nghĩa ư? Cái thể loại gì mà lại giương kiếm lên uy hiếp những người dân thường vô tội, còn khi lũ tà phái ập đến lại đi bỏ chạy như vậy chứ? Lũ chó má khốn kiếp!"

Những tiếng chửi rủa chỉ trích vang lên ngày càng lớn.

Khuôn mặt Lưu Hành Thương càng ngày càng méo mó khi hắn đi lại gần nơi mà mọi người đang tập trung lại.

Ðương nhiên trên đường đến nơi này, đây không phải là lần đầu hắn phải nhận những ánh nhìn không mấy thiện cảm đó.

Vậy nhưng, đó chỉ là một số ít những kẻ có dũng khí dám lè lưỡi và quay lưng lại với bọn họ mà thôi chứ không một ai là dám trực tiếp chửi thẳng vào mặt bọn họ.

Thế mà tại đây, bọn họ không chỉ bị liếc xéo mà còn phải nhận những lời chỉ trích thậm tệ.

"Lũ vô tri các người?!!"

"Môn chủ, xin người hãy bình tĩnh lại!"

"Hừm."

Sau lời khuyên ngăn từ thuộc hạ, Lưu Hành Thương cố gắng kìm chế cơn giận dữ đang dâng trào trong lòng nhưng khuôn mặt của hắn vẫn không ngừng chuyển sang màu đỏ tía. Hắn biết là bản thân đã phạm sai lầm. Nhưng dù sao cũng thật khó có thể kìm nén nộ hỏa sôi sục khi bị mắng chửi thẳng mặt bởi những kẻ mà hắn từng không hề bận tâm đến.

"Mau biến hết đi! Lũ lừa đảo kia!"

"Nếu không có bổn môn Tông Nam thì các người chẳng là cái thá gì cả. Chết tiệt! Cáo giả oai hùm chứ có cái mẹ gì đâu mà kiêu ngạo!"

"Ta thật sự không hiểu nổi bọn chúng nghĩ cái gì mà lại dám ló mặt ra giữa ban ngày ban mặt như thế này. Nếu là ta, ta sẽ không bao giờ dám bén mảng đến Tây An một lần nào nữa!"

Những tiếng chỉ trích cứ vang lên không ngừng, cuối cùng Lưu Hành Thương cũng không chịu được nữa mà trợn ngược mắt lên.

"Lũ ngạo mạn các ngươi!"

Khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng như một quả bom sắp nổ.

Trong thâm tâm hắn cũng cảm thấy xấu hổ. Hắn cũng nhận thức được việc mà bản thân đã làm là một sai lầm lớn như thế nào.

Nhưng hắn nhất định phải quay lại Tây An một lần nữa. Vì hắn phải về để bán sạch điện các khi mà hắn vẫn chưa thể thu xếp hoàn toàn vì phải vội vàng bỏ trốn.

Nghe tin những điện các tưởng chừng đã bị lũ Xích Xà Ðài thiêu rụi vẫn bình an vô sự. Hắn sao có thể cứ vậy mà rời khỏi Tây An được kia chứ?

Vì bản thân, hắn nghĩ rằng bản thân có thể chịu đựng được những ánh mắt ghẻ lạnh của người dân Tây An. Nhưng hắn đã không ngờ được, những con người không có sức mạnh ấy lại có thể chửi rủa lăng mạ hắn thậm tệ đến mức độ này.

"Các ngươi! Các ngươi có biết ta là ai không hả?"

Lưu Hành Thương đã rút môt nửa thanh kiếm ra khỏi vỏ. Những người dân Tây An đang chỉ trích hắn ngập ngừng lùi về phía sau đề phòng.

"Môn, Môn chủ!"

"Môn chủ! Người không được làm như vậy đâu!"

Trước phản ứng quá khích của Lưu Hành Thương, các môn đồ Phúc Liên Môn sợ hãi lao vào ngăn cản hắn ta.

"Bỏ ta ra!"

Vậy nhưng Lưu Hành Thương không những không bình tĩnh lại mà còn lớn giọng hơn.

"Ðúng là ta đã phạm sai lầm. Nhưng sao các ngươi có thể mắng chửi ta được chứ? Thời gian qua ta đã làm biết bao nhiêu chuyện vì Tây An này!!? Lũ người vong ơn bội nghĩa!! Nếu các ngươi đã xem ta là kẻ lừa đảo vô liêm sỉ như vậy thì chính là do các ngươi ép ta đấy nhé!!"

Trước lời đe dọa của Lưu Hành Thương, khuôn mặt các thương nhân dần trở nên méo mó.

"Các ngươi đừng quên ta là ai! Ta..."

"Ngươi là ai vậy?"

"Cái gì?"

Một giọng nói lãnh đạm vang lên từ trong đám đông.

Khi mọi người dạt sang hai bên, hình ảnh Thanh Minh xuất hiện rõ ràng trong mắt Lưu Hành Thương.

"Ơ."

Lưu Hành Thương câm như hến.

Hắn đã thắc mắc nãy giờ chuyện vì sao mọi người lại ở đây, hóa ra là Hoa Sơn đang có mặt tại đây.

'Ơ, hèn gì.'

Tại sao hắn lại không nghĩ ra vậy nhỉ?

Những kẻ thường ngày thậm chí không dám đối mắt với hắn nay lại có gan mắng thẳng vào mặt hắn như vậy hẳn là phải có lý do. Vậy mà khi máu dồn lên não vì tức giận, hắn đã không thể nghĩ đến chuyện đó.

"A, đằng ấy là ai thế?"

"Ơ."

Thanh Minh lẽ lưỡi nhìn Lưu Hành Thương một cách nhàm chán.

"Ðại thúc, tòa tháp dù có cao thế nào thì khi nó sụp đổ mọi chuyện cũng sẽ kết thúc."

"..."

Lưu Hành Thương câm như hến.

"Ðúng, đại thúc chỉ sai một lần. Nhưng chính lần đấy lại là lúc lũ vô lại mang đao vác kiếm vào Tây An này. Ngay giây phút rời đi, đại thúc chẳng khác nào với lũ đạo tặc cả."

"Ta, ta..."

"Còn nữa."

Lưu Hành Thương ấm úng không nói nên lời. Thanh Minh cười khẩy rồi tiếp tục nói.

"Ta không biết lý do gì mà ngươi lại quay lại đây. Nhưng tốt nhất ngươi nên rời đi trước khi gặp nguy hiểm. Nơi này không còn là Tây An mà ngươi biết nữa rồi."

Ngay khi câu nói của Thanh Minh kết thúc, những tiếng hoan hô hò reo vang lên khắp nơi.

"Ðúng vậy!"

"Sao các người còn dám vác mặt về đây kia chứ?"

"Làm sao? Về để lần sau chạy nhanh hơn nữa à?"

Lưu Hành Thương nhắm mắt lại.

Trên đường về đây hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ mọi chuyện còn thảm khốc hơn những gì hắn có thể tưởng tượng ra.

Lòng dân Tây An đã hoàn toàn rời bỏ Tông Nam. Khi hắn tận mắt chứng kiến điều này, cảm giác thất bại và đau khổ dâng trào khiến cổ họng hắn nghẹn ngào.

"À, còn một điều nữa."

Ðôi mắt Thanh Minh lạnh lùng nhìn Lưu Hành Thương.

"Nếu ngươi còn dám rút kiếm ra uy hiếp người dân Tây An một lần nào nữa, ta sẽ chặt hết các ngón tay của ngươi cho chó ăn đấy!"

"...."

"Nơi này là tiền... À không không, nơi này có rất nhiều phụ mẫu của các môn đồ đáng quý của bổn môn ta. Việc ngươi uy hiếp bọn họ cũng chính là uy hiếp Hoa Ảnh Môn, cũng chính là uy hiếp Hoa Sơn!"

Và họ chính là những người trả tiền học phí cho Hoa Sơn.

E hèm.

"Ngươi biết chưa hả?"

Lưu Hành Thương khẽ cúi đầu trước Thanh Minh.

Khi danh tiếng mất đi, thứ còn lại chỉ là thực lực. Mà thực lực của hắn làm sao có thể đấu lại Hoa Sơn Thần Long kia chứ?

Lưu Hành Thương do dự đôi chút rồi gật đầu. "Ta hiểu rồi"

Các môn đồ Phúc Liên Môn không ngẩng mặt lên mà chỉ cúi thấp người hơn. Khuôn mặt của tất cả bọn họ lúc này thực sự vô cùng thê thảm.

Phải đến lúc đó, người dân Tây An mới mở đường cho họ đi. Các môn đồ Phúc Liên Môn theo sau Lưu Hành Thương lướt qua bọn họ đầy nhục nhã như những tên lính bại trận.

Bạch Thiên lắc đầu trước bộ dạng thê thảm đó của Phúc Liên Môn.

'Cái gọi là lòng dân thật đáng sợ.'

Chỉ mấy ngày trước thôi, làm gì có ai có thể tưởng tượng ra bọn họ lại thành ra cái dáng vẻ thảm khốc đó được chứ?

Khi ấy, Thanh Minh đi đến gần Bạch Thiên rồi thì thầm. "Sư thúc"

"Hả?"

"Giám sát bọn chúng."

"Tại sao? Con lo bọn chúng gây chuyện à?"

"Không. Nếu bọn chúng đụng vào hãy viện cớ đó mà ăn vạ."

"..."

Bạch Thiên ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

Nhưng đáng tiếc thay, có vẻ như hắn ta đang thực sự nghiêm túc.

"Chỉ cần bị chạm nhẹ vào thôi là sư thúc phải sùi bọt mép rồi lăn lộn co giật đấy nhé. Vậy thì bọn chúng mới bị chửi thêm nữa."

"Thanh Minh à."

"Hả?"

"Làm người thì sống cho ra con người."

"Ầy. Làm gì có ai sống giống con người hơn ta nữa chứ."

"..."

Bạch Thiên lắc đầu.

Dù sao tên tiểu tử này cũng sai quá sai rồi.

Ðêm khuya, các môn đồ Hoa Sơn trở về Hoa Ảnh Môn trong niềm hân hoan vui sướng.

"Dù sao thì chuyện ở Tây An đại khái đã được xử lý xong."

"Còn hơn cả mong đợi ấy chứ."

"Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị hồi sơn thôi."

"Thật sự sẽ không có ai ở lại Hoa Ảnh Môn hay sao?"

"Thỉnh thoảng chúng ta sẽ ghé đến đây. Nhưng sẽ không có ai cố định ở đây cả. Từ bây giờ Hoa Ảnh Môn hãy tự thu xếp mọi chuyện."

Nếu như là Ngụy Lập Sơn và Ngụy Tiểu Hành thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.

Hơn nữa nơi này cũng không quá xa Hoa Sơn, nếu có chuyện gì đó xảy ra, Hoa Sơn có thể nhanh chóng phái người đến chi viện.

"Trước khi Tông Nam kết thúc phong bế sơn môn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

"Vậy sao?"

"Hahaha. Ðã làm đến mức này rồi thì còn vấn đề gì nữa chứ?"

Thanh Minh phổng mũi lên đầy tự mãn.

Nhưng vấn đề luôn xảy ra tại nơi mà không ai có thể ngờ đến vào một thời điểm không ai có thể tưởng tượng ra. Thanh Minh mở cửa đại môn Hoa Ảnh Môn rồi bước vào bên trong.

"Thanh, Thanh Minh àaaa."

"Ây ku! Thanh Minh à???"

"Hic! Bạch Thiên sư thúc! Sao giờ này sư thúc mới về thế?"

"Ơ?"

Các môn đồ Hoa Sơn và Hoa Ảnh Môn chạy ùa đến với khuôn mặt tái méo.

"Có chuyện gì thế? Vạn Nhân Phòng đã xông đến đây à?"

"Không, không phải chuyện đó."

"Vậy thì?"

"Ma, có ma!"

"Hả?"

Các môn đồ Hoa Ảnh Môn hét lên đầy sợ hãi. "Có, có ma thật đấy!"

"..."

Chuyện quái quỷ gì thế này?

Thanh Minh nhăn nhó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Sư thúc nói gì vậy chứ? Nói chi tiết hơn ta nghe xem nào!"

Thấy Thanh Minh cứ hối thúc tới tấp như vậy, Bạch Thương đờ mặt rồi đáp lại.

"Ma... ma xuất hiện rồi."

"Vậy nên ta mới hỏi sư thúc đang nói gì vậy hả?"

"Những người đã đi đến nhà xí đều thấy bóng ma trăng trắng mờ ảo, họ bảo đã thấy con ma đó cứ lượn lờ bơi trong hư không đấy! Ðã vậy còn không phải một mà tận hai người đã nhìn thấy cơ!"

"Vậy thì sao?"

"Thì sao cái gì chứ? Là ma đó!"

Càng nghe những lời Bạch Thương nói, mặt của Thanh Minh càng nghệch ra.

"Sư thúc..."

"Hửm?"

"Sư thúc là gì nhỉ?"

"Ta sao? Ta là... đạo sĩ chứ còn gì nữa."

"Ây ya!"

Thanh Minh đá mạnh một phát vào Bạch Thương.

"A!"

Bạch Thương hét lên một tiếng, lộn nhào một vòng trên hư không rồi ngã bịch xuống sàn.

"Gì cơ! Ðạo sĩ cái gì chứ? Ma á? Nếu ma xuất hiện thì đáng nhẽ sư thúc phải làm gương cho mọi người, chứ sao lại nháo nhào làm lớn chuyện lên vậy hả?"

Ðạo môn là nơi nào chứ?

Là nơi tu đạo, còn là nơi cứu nhân độ thế, cũng là nơi bài trừ những thứ xấu xa theo nguyên tắc sâm la vạn tượng.

Hay nói cách khác.

"Trong khi mấy tên khốn Võ Ðang tìm đến những kẻ tin vào ma quỷ rồi thực hiện đạo tế để kiếm tiền! Còn đạo sĩ cái gì mà nghe tới ma đã la om sòm lên vậy chứ! Nếu đến mọi người còn sợ ma thì ai sẽ đi bắt ma chứ, ai hả!"

Thanh Minh liên tục phun ra những lời đó như thể đang bực bội đến phát điên vậy.

"Với cả ở đây chỉ có mỗi đạo sĩ thôi hả? Cái tên sư trọc đó đi đâu rồi hả?"

"Con, con là đang nói đến Tuệ Nhiên tiểu sư phụ?"

"Ðúng vậy!"

"Tiểu... tiểu sư phụ nghe thấy có ma xuất hiện nên đã đóng cửa phòng niệm kinh rồi..."

"Thật là chỉ được mỗi cái việc tụng kinh thôi à." Thanh Minh đập tay lên trán vừa bất lực vừa đau đầu.

"Ðạo sĩ đã như vậy rồi đến sư trọc cũng như thế sao, thật là không có tên nào được việc mà. Thiên địa ơi, cái số phận của mình."

Thà là mèo sợ chuột còn tốt hơn. Ðằng này đạo sĩ nhìn thấy ma rồi bỏ chạy sao?

"Cái này là do dương khí suy kiệt quá sao? Hay là sư thúc lăn lên trên không rồi cảm nhận thử xem nhỉ?"

"Nếu vậy chẳng phải dương khí sẽ càng suy sao..."

"Lo mà giữ cái miệng của sư thúc đi."

"Hừm."

Tất cả các môn đồ đang tập trung tại đây như thể nhìn thấy đấng cứu thế, đồng loạt co vai lại trước khí thế sắc bén của Thanh Minh. Thanh Minh tặc lưỡi nhìn những con người thảm hại không có "tiền đồ" đó.

"Thế gian này làm gì có ma chứ... Ơ... Mà không, đợi đã."

Nếu xét theo khía cạnh nào đó thì mình cũng là ma quỷ còn gì?

"Ơ?"

Trước đây, nếu Thanh Minh nghe được hai tiếng "ma quỷ" đó thì đã khịt mũi rồi chế nhạo người khác rồi. Nhưng nếu nghĩ đến những chuyện mà hắn đã trải qua thì điều đó cũng không hẳn là vô lý.

"Ma quỷ gì chứ."

Bạch Thiên lẩm bẩm như thể đó là chuyện nực cười, còn Nhuận Tông hiện tại đã nheo mắt lại suy nghĩ gì đó rồi nói.

"Nghĩ lại thì không phải lý do chúng ta có thể mua trang viên này với giá rẻ như vậy ngay từ lần đầu tiên là do có ma quỷ xuất hiện sao?"

"Ðú, đúng như vậy."

"Ðó cũng không hẳn là điều vớ vẩn. Một trang viên đặt ở vị trí đắc địa như vậy mà lại bỏ hoang trong suốt thời gian qua là chuyện không thể xảy ra. Hơn nữa không phải đã có hai người nhìn thấy ma sao?"

"...Vậy nên thật sự xuất hiện ma quỷ sao?"

Bạch Thiên méo mó khuôn mặt, nghiêng đầu nhìn với vẻ nghi ngờ.

Dù có thế đi nữa thì ma quỷ lại xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật sao?

"Sư muội, Sư muội nghĩ thế..."

Bạch Thiên quay đầu lại và trong phút chốc cảm thấy hơi bối rối. Lưu Lê Tuyết luôn đi sau hắn vài bước đã không còn trong tầm mắt.

"Muội ấy lại đi đâu nữa rồi..."

Bạch Thiên cứng họng nhìn về phía trước.

Hắn nhìn thấy khung cảnh Lưu Lê Tuyết đang căng thẳng dính sát người ngay lối vào Hoa Ảnh Môn rồi khẽ rút chân ra.

"Muội đang làm gì vậy?"

Lưu Lê Tuyết lạnh lùng, hạ giọng đáp lại câu hỏi của Bạch Thiên.

"Ma."

"..."

"Kiếm chém không được. Không thể thắng. Sợ."

"..."

Bạch Thiên đau khổ ngước nhìn lên bầu trời.

'Ðúng là không có ai bình thường mà.'

Lời nói vừa rồi có thể được phân tích theo nhiều cách.

Nhìn sơ qua thì có nghĩa vì không thể chém ma quỷ bằng kiếm được nên sợ, nhưng nếu nhìn theo nghĩa khác thì chỉ cần là kẻ có thể chém được bằng kiếm thì không có gì đáng sợ hết.

Hèn gì bình thường lá gan lại lớn đến như vậy.

"Bạch Thương à."

"Vâng, thưa sư huynh."

"Ai là người đã tận mắt nhìn thấy con ma đó?"

"Vâng. Là một đệ tử Hoa Ảnh Môn ạ. Hiện tại vì quá kinh hãi nên đang tịnh tâm trong phòng."

"Người còn lại?"

"Là đệ ạ."

"..."

"..."

Bạch Thiên lấy tay che mặt, ngao ngán.

'Thật sự là không có người nào bình thường mà.'

Mà không, tên tiểu tử này ngày xưa vẫn "ổn" lắm mà. Làm thế nào lại bị "tha hóa" nhanh đến chóng mặt vậy chứ?

Cũng phải thôi.

Bây giờ ở Hoa Sơn này, kẻ không bị "tha hóa" còn được mấy người chứ?

Bạch Thiên vừa thở dài vừa hỏi lại.

"Hãy nói chính xác những gì đệ đã thấy cho ta nghe nào."

"Vâng, thưa sư huynh! Trong lúc đệ đi đến nhà xí thì xung quanh đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh sởn da gà nên đã ngước đầu nhìn lên trên."

"Rồi sau đó?"

"Không phải là có gì đó màu trắng mờ mờ ảo ảo cứ lượn qua lượn lại sao ạ! Vừa nhìn là đệ đã có linh cảm không lành rồi! Ðó chính là ma quỷ. Nhất thời toàn thân đệ nổi da gà luôn!"

"Và!"

"Ðó là tất cả rồi ạ?"

"..."

"..."

Bạch Thiên nhìn Bạch Thương với ánh mắt mệt mỏi rồi vô thức siết chặt nắm đấm.

"Bình tĩnh, sư huynh."

"Ta cũng muốn như vậy lắm."

Ta cũng muốn như vậy lắm, tên tiểu tử chết tiệt này!

Bạch Thiên hít thở sâu cố gắng trấn an tinh thần rồi khẽ đưa mắt quan sát xung quanh. Mặc dù Thanh Minh đã đe dọa một trận để trấn an mọi người, nhưng có vẻ trên mặt các môn đồ vẫn không thể giấu được sự bất an.

"Vẫn có khả năng đó không phải ma quỷ mà? Vẫn có những cao thủ có thể thi triển khinh công nhanh đến mức không nhìn được bằng mắt thường còn gì."

"Con người không thể làm được điều đó. Cái đó..không chỉ đơn giản là nhanh , mà nó còn mờ mờ trắng... hơn nữa lại trong suốt nửa thân dưới chứ. Ðặc biệt, đệ còn cảm nhận cả bầu không khí u ám xung quanh nữa cơ."

"...Hừm."

Bạch Thiên khẽ phát ra tiếng rên nhỏ.

Dù bây giờ Bạch Thương đã là đệ tử Tái Khuynh Các đi chăng nữa, thì Bạch Thiên cũng đã từng rất tự hào về thực lực của tên tiểu tử đó trong đám Bạch Tử bối.

Một người như vậy không lý nào lại vì quá khiếp sợ mà nhìn thấy ảo ảnh cả.

'Thật sự có ma quỷ sao?'

Bạch Thiên nhìn xung quanh trang viên.

Hay là do tâm trạng nhỉ?

Trang viên của Hoa Ảnh Môn hiện tại trông thật ảm đạm.

Không lý nào những điện các được xây lên từ chính đôi bay tay họ lại trở nên cũ kỹ như vậy được.

"Làm gì bây giờ, Thanh Minh?"

"Làm gì cơ?"

"Không phải có ma quỷ sao."

"Cái đó thì sao?"

"Sao trăng gì chứ, ta nói là ma quỷ mà."

Thanh Minh cười khẩy trước lời nói của Bạch Thiên.

"Ma quỷ thì có vấn đề gì chứ? Vì những thứ kiếm có thể chém được thì không có gì đáng sợ, còn kiếm không chém được thì cũng không thể đánh ta được, vậy thì vì sao phải sợ chứ?"

"..."

Ðúng là cái lý luận của Thanh Minh mà.

Nói xong rồi hắn đưa tay xua xua như thể phiền phức lắm vậy.

"Nếu mọi người có thời gian quan tâm đến mấy thứ vô ích như thế thì chẳng thà đi vung kiếm thêm một lần đi. Ma quỷ sẽ chết cóng thôi, đừng lo gì nữa."

"Gì chứ?"

Sau khi nói xong mấy lời thô lỗ đó, Thanh Minh lại đủng đỉnh bước vào trong để lại đám môn đồ vẫn đang ngơ ngác, bất an hết nhìn qua bóng lưng của hắn rồi nhìn tới điện các.

"Phải, phải làm sao đây, sư thúc?"

"Hửm?"

Chiêu Kiệt nói với sắc mặt tái nhợt.

"Nếu là Thanh Minh thì chắc hẳn không có gì phải lo lắng. Vì ma quỷ cũng không bắt nổi tên khốn đó đâu."

Nếu so sánh ma quỷ phiêu dạt trên thế gian này với ác ma trồi lên từ địa ngục thì ma quỷ vẫn thua xa đúng chứ?

Nếu là ma quỷ biết điều, không tự tìm đường chết thì tuyệt đối sẽ không dám lảng vảng trước mặt Thanh Minh.

"Nhưng còn chúng con thì sao? Nếu phải đối mặt thì biết làm sao đây ạ?"

"Có ai ở đây biết chút gì về tế linh thuật không?"

"Hoa Sơn có cái đó sao?"

"..."

Ờ, thì... cũng có thể là ngày xưa có mà.

"Không phải chúng ta nên gọi một đạo sĩ sao?"

"Chúng ta là đạo sĩ còn gì, bây giờ gọi ai nữa hả, tên điên này!"

"Không... con không nói đến đạo sĩ biết dùng kiếm thật như chúng ta, mà là đạo sĩ thực thụ ấy."

"..Chiêu Kiệt."

"Vâng, thưa sư thúc!"

"Tỉnh táo lại đi. Nếu không muốn bị tẩn cho một trận."

"Vầng ạ."

Bạch Thiên cúi đầu thở dài.

Vì quá vật vã với Thanh Minh nên các môn đồ Hoa Sơn bây giờ gần như đã mất đi sự sợ hãi khi đối diện với đối thủ là con người, nhưng nếu đối phương là ma quỷ, thì có vẻ, đó lại là vấn đề hoàn toàn khác.

"Dù sao thì, không thể nào có ma quỷ trên thế gian này."

"..."

Môn đồ Hoa Sơn rất bình tĩnh để nghe lời đó nhưng tất cả vẫn không ngừng than thở.

'Nếu nói chuyện với khuôn mặt sợ đến trắng bệch như thế thì làm sao mà thuyết phục lũ trẻ chứ...'

Nhưng Bạch Thiên vẫn cứng rắn nói tiếp.

"Dù vậy thì để tránh một số vấn đề phát sinh, bắt đầu từ bây giờ mỗi khi di chuyển đâu đó, đừng đi một mình mà hãy dẫn theo ít nhất một đến hai người theo cùng. Ðợi vài ngày sau đợi mọi chuyện lắng xuống thì ta sẽ xem lại tình hình."

"Vâng, thưa sư huynh."

"Chúng con biết rồi ạ, thưa sư thúc."

Sau khi nói xong, Bạch Thiên lại ném ánh nhìn về phía điện các rồi lắc đầu.

"Ây, lẽ nào chứ."

Nhưng trên gương mặt đó lại lưu lại một nét sầu tâm kì lạ.

Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của hắn, vụ náo động này không thể nào kết thúc dễ dàng như vậy.

***

"AAAAAAAAAAAA!"

Ðêm khuya.

Khi tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên, các cánh cửa điện các cũng đồng loạt bật mở.

"Chuyện, chuyện gì thế!"

"Có kẻ đột nhập sao?"

Tất cả mọi người đều không kịp mang giày mà dốc toàn lực thi triển khinh công, vội vã chạy đến nơi tiếng hét vang lên.

"Sư huynh!"

"Hở?"

Và những gì họ phát hiện ra là Thanh Phong sùi bọt mép, nằm trên sàn.

"Tiểu Phong à! Tỉnh lại đi!"

"Khự... khực! Ma, ma..."

Hắn mở nửa mắt rồi chỉ lên hư không với đôi tay run rẩy.

"Ma, ma quỷ! Ma..."

"Hãy tỉnh táo lại đi!"

"...Ư ư ư ư."

Bốppp!

Ngay khoảnh khắc hắn mất đi tia ý thức cuối cùng thì một quả óc chó từ đâu đáp mạnh xuống trán. Âm thanh vang lên như thể quả óc chó bị tách làm đôi vậy.

"A!"

"Có tên đạo sĩ nào nhìn thấy ma mà bất tỉnh nhân sự không hả? Ðiên rồi hả?"

Thanh Phong vừa mới tỉnh lại phân nửa đã ôm lấy trán rồi lăn ra sàn.

Thanh Minh dùng ảnh mắt thương hại nhìn cảnh tượng đó.

"Sao mọi người lại tin vào cái thứ ma cỏ đấy chứ."

"Th, Thanh Minh."

"CÒN KHÔNG MAU ÐỨNG DẬY À."

Khi Thanh Minh hét lên, Thanh Phong đứng bật dậy rồi cứ giữ tư thế bất động như thể chỉ vài chuyển động nữa là sẽ ngã gục ra sau vậy.

'Thần linh ơi. Ðánh người bất tỉnh để gọi dậy sao.'

'Quả là sáng tạo mà. Chắc chắn là sáng tạo quá mà.'

Trong khi mọi người vẫn không ngừng cảm thán thì Thanh Minh đã hướng về Thanh Phong rồi hỏi.

"Ðã nhìn thấy gì?"

"Ta, ta đã bảo là ma quỷ mà!"

"Vậy mới hỏi ngươi trông nó mập ốm ra sao đó?"

"Không, cái thứ đó có màu trắng rất mờ ảo... À không, hình như là đo đỏ... và trong suốt nhỉ?"

"Sao ngươi lại gắn đôi mắt đó lên mặt vậy hả? Ðể trang trí à?"

"Vì, vì chuyện đó xảy ra nhanh quá..."

"Ngủ đi. Ngủ tiếp đi."

Vừa dứt lời, Thanh Minh đã đá vào mông Thanh Phong rồi thở dài.

"Sao ta lại đi tin mấy lời nhảm nhí này chứ."

Tuy nhiên đến lần này, trong lòng Thanh Minh cũng phải nảy sinh nghi ngờ. Khẽ nhíu mày rồi rơi vào trầm tư.

'Không phải là một hai người thấy?'

Hơn nữa, lời khai của những người đã chứng kiến lại tương tự nhau.

Có thể tình tiết sẽ hơi khác nhau, nhưng suy cho cùng không phải đều là thứ gì đó mờ mờ ảo ảo lướt qua trước mắt họ sao?

Ngay lúc đó, Nhuận Tông đứng bên cạnh khẽ hỏi.

"Có phải... là đám tục gia của Tông Nam đang giở trò không?"

"Không đâu."

Tuy nhiên trong phút chốc,Thanh Minh cũng không thể phủ nhận lời đó ngay được.

"Mấy cái tên đó không có thực lực đến vậy đâu. Muốn đùa giỡn người khác thì cũng phải có thực lực mới chơi được chứ."

"Ừm."

Ðể phòng hờ hắn đã thử khuếch đại khả năng cảm nhận khí của bản thân ra tứ hướng, nhưng vẫn không cảm nhận được bất cứ điều dị thường nào. Nếu thật sự là do những tên tục gia của Tông Nam giở trò thì chắc chắn đã bị Thanh Minh chặn ngay từ đại môn rồi.

'Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ?'

Ngay cả Thanh Minh đệ nhất thiên hạ cũng không thể đưa ra kết luận dễ dàng ư?

"Này, thật sự không phải là ma quỷ chứ?"

"Không đâu, nếu nhiều người chứng kiến như vậy thì chắc là ma quỷ thật đó!"

"A di đà Phật. A di đà Phật. A di đà Phật. A di đà Phật. "

"Tên nào niệm Phật chú vậy chứ! Chúng ta mang danh là đạo sĩ đó!"

"Ðọc đạo chú đi, đạo chú đó!"

Các môn đồ không thể giấu được sự bất an nên bắt đầu bối rối.

"Ðúng vậy! Phải gọi người hoà thượng niệm Phật chú chứ. Vậy mới nói, Tuệ Nhiên tiểu sư phụ đâu rồi?"

"...Vẫn đóng cửa ở trong phòng ạ."

"Cái tên nhút nhát này."

"Nếu thi triển Vô Thượng Ðại Năng Lực thì đến ma quỷ cũng khiếp sợ mà bỏ trốn nhỉ."

Khi xung quanh bắt đầu nháo nhào ầm ĩ cả lên thì gương mặt của Thanh Minh cũng bắt đầu nhăn nhó.

"Tất cả im lặng chút đi!"

Thanh Minh dứt khoát nói.

"Ma quỷ là cái thứ quái quỷ gì chứ. Làm gì có ma quỷ tồn tại trên thế gian này! Và nếu như là ma quỷ thật thì sao trong suốt thời gian qua không thấy mặt mũi đâu mà tự dưng cái đùng đùng xuất hiện như vậy chứ. Ðây rõ ràng là có kẻ nào đó đã giở trò mà."

"Nếu không phải là Tông Nam? Thì rốt cuộc kẻ nào đang bày trò chứ?"

"Bắt đầu từ bây giờ ta phải đi xác nhận cái đó mới được."

Thanh Minh vừa nói vừa nghiến răng.

"Ta mà biết được tên khốn nào đang giở trò nông cạn này, thì sẽ cho hắn biết thế nào là động nhầm người!"

"Nhưng nếu thật sự là ma quỷ thì sao?"

"Dù là ma quỷ hay thứ gì đi chăng nữa thì cứ tóm lấy mà nện cho một trận nên thân là được chứ gì."

Tất cả các môn đồ Hoa Sơn không khỏi cảm thán khi nghe giọng nói dứt khoát đó của Thanh Minh.

Quả nhiên là Thanh Minh.

Dù là ma quỷ hay gì thì cũng không có nghĩa lý gì khi đứng trước tên ác ma đó cả!

Vậy nên bọn họ chỉ tin tưởng vào mỗi hắn thôi.

"Nhưng mà."

"Hửm?"

"Không biết ở đây có ai sử dụng được bùa chú gì không nhỉ?"

"..."

"À không có gì đâu, ta chỉ phòng hờ thôi."

Bạch Thiên và các môn đồ khác đều đang ngẩn người nhìn Thanh Minh.

Này.

Thành thật mà nói thì ngươi cũng đang sợ đúng không hả?

Tên tiểu tử chết tiệt này!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top