Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 86: Ta sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi động vào Hoa Sơn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

Ngụy Tiểu Hành khẽ nhìn xung quanh bằng một gương mặt co rúm.

'Thì ra những người này là môn hạ Hoa Sơn.'

Các đệ tử tục gia thông thường sẽ xét về vai vế với các đệ tử của bổn phái dựa theo thời kỳ ra đời. Nếu tính như vậy thì có thể nói rằng Ngụy Tiểu Hành cùng vai vế với các đệ tử đời thứ ba của bổn phái.

Trước khi đến Hoa Sơn, Ngụy Tiểu Hành đã nghĩ rằng, dù có là chân sơn đệ tử đi nữa thì cũng chả có gì đặc biệt đâu. Nhưng khi thấy các chân sơn đệ tử đứng tụ lại một chỗ, hắn ta mới biết suy nghĩ của mình đã sai lầm đến mức nào.

'Ai nấy đều nhìn uy nghiêm, tỏa ra ánh hào quang của một môn đồ danh môn chính phái.'

Bây giờ thì hắn ta đã hiểu vì sao phụ thân của mình lại luôn nhấn mạnh chuyện Hoa Sơn là một danh môn chính phái. Tuy đều sống qua ngần ấy năm trên cuộc đời này nhưng rõ ràng giữa Ngụy Tiểu Hành và những đệ tử Hoa Sơn có gì đó khác biệt. Từng cử chỉ, động tác của bọn họ đều có chừng mực, từng ánh mắt của bọn họ đều thấm đẫm mùi hương loáng thoáng của một đạo gia tu sĩ.

Và ngay cả lúc dùng bữa như bây giờ cũng vậy. Việc một người thấy được sự chừng mực của một người khác trong lúc dùng bữa đến mức phải cảm thán là một chuyện không hề dễ dàng. Thì ra vì vậy nên bọn họ mới được gọi là danh môn...

Chóp chép chóp chép!

Chóp chép chóp chép!

"..."

Ngụy Tiểu Hành đưa mắt nhìn sang một hướng khác.

Trong lúc tất cả đang dùng bữa một cách điềm đạm thì chỉ riêng một người đang ngồi trong góc kia là "nốc" thức ăn ào ào, nhai ngấu nghiến. 'Đúng là không thể hiểu nổi.'

Một cái đùi gà trong tích tắc đã biến mất bởi miệng của một con người. Lại trong tích tắc, một khúc xương gà được rọc hết thịt một cách sạch sẽ được đẩy ra ngoài từ miệng người đó, đến mức Ngụy Tiểu Hành không thể đoán được bằng cách nào lại có thể làm được điều đó trong thời gian ngắn đến vậy.

'Bộ bị ma đói nhập vào người sao.'

Điều kỳ lạ hơn cả là không một ai rầy la, quở mắng gì kẻ đang ngồi trong một góc nhà ăn và ăn uống một cách nháo nhào như vậy. Tất cả đều bình thản như người đó không hề tồn tại.

'Người đó thật sự là Hoa Sơn Thần Long á?'

Ngụy Tiểu Hành nhìn chằm chằm Thanh Minh vì không thể tin nổi những gì xảy ra trước mắt.

Vẻ bề ngoài thì đương nhiên là không có vấn đề gì. Mà không, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài đó thôi thì không còn gì hợp hơn 4 chữ Hoa Sơn Thần Long.

Vấn đề ở đây là, thứ trông vẫn bình thường đấy chỉ có mỗi vẻ bề ngoài.

Nhìn dáng vẻ của Thanh Minh bây giờ, không thể tìm thấy bất kỳ sự uy nghiêm nào của Hoa Sơn Thần Long - người được gọi là Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú. 'Tin đồn đó thực sự không đúng sao?' Lý nào lại vậy.

Tin đồn thì lúc nào cũng sẽ được phóng đại hơn so với thực tế, nhưng riêng lần này thì không thể có chuyện đó được. Bởi vì Tông Nam sẽ không đời nào để yên nếu tin đồn đó dù chỉ có một chút khác với thực tế.

Sự im lặng của Tông Nam chính là bằng chứng vững chắc nhất về thành tựu của Hoa Sơn Thần Long.

'Nói vậy thì người đó chính là kẻ đã hạ gục được các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam còn gì.' Ngụy Tiểu Hành gãi đầu.

Đương nhiên mỗi người sẽ có một khuynh hướng khác nhau, nhưng chẳng phải các cao thủ về cơ bản sẽ có một phẩm cách nhất định hay sao?

Nhưng Ngụy Tiểu Hành không thể cảm nhận được bất kỳ phẩm cách của cao thủ nào từ Thanh Minh cả. Bây giờ mà cởi bỏ hết đạo phục trên người Thanh Minh ra thì có nói hắn ta là một tên lưu manh đầu đường xó chợ cũng chẳng có ai thấy lời nói đó có gì kỳ lạ cả.

'Có thật là đưa người đó theo sẽ ổn chứ?'

Lúc đó, cánh cửa mở ra, một người bước vào bên trong.

Nhuận Tông.

Ngụy Tiểu Hành nhìn thấy Nhuận Tông bước vào thì bất giác thở dài.

'Giá như Hoa Sơn Thần Long là người đó thì...'

Chắc là hắn ta sẽ đưa cả hai tay lên trời hô to vạn tuế mất!

Ở Nhuận Tông có tất cả những đặc điểm của một Hoa Sơn Thần Long mà Ngụy Tiểu Hành mong đợi. Phong phạm cao quý của một cao thủ. Sự chừng mực trong cử chỉ. Và sự dịu dàng xen lẫn ung dung toát ra từ biểu cảm gương mặt.

Chẳng phải đó chính là phong phạm của một cao thủ thường thấy trong tranh vẽ hay sao?

Nhưng sao không phải là người đó mà lại là cái "tên" kia cơ chứ?

Nhuận Tông tiến lại gần Thanh Minh rồi chau mày.

"Đệ ăn từ từ thôi. Ăn vậy nghẹn đấy."

"Chư hinh ũng ịn tói ba táng hử i."

"...Đệ bảo ta nhịn đói thử ba tháng á?"

Thanh Minh nuốt ực đống thức ăn chất đầy trong miệng rồi lấy vò nước lạnh để bên cạnh nốc ào ào. Uống xong, hắn đặt vò nước xuống bàn cái cạch rồi giãn người ra tựa lưng vào ghế, lấy tay đập nhẹ vào bụng.

"Ăn Tích cốc đan suốt 3 tháng trời, giờ có hít thở không thôi cũng ngửi thấy mùi tích cốc đan trong không khí nữa. Đúng là ta bị điên nên mới chui vào đó bế quan mà."

"..."

"Khừ. Con người thì phải ăn thịt mới đúng! Không hiểu sao lũ Thiếu Lâm ăn cỏ cây thôi mà cũng sống được hay nhỉ!" Chúng ta vào hai năm trước cũng chỉ ăn cỏ cây mà sống qua ngày đấy, cái tên tiểu tử này.

Mà cũng phải, người thay đổi điều đó là Thanh Minh cơ mà.

"Rồi có được chút thành quả nào không?"

"Thành quả gì chứ."

Thanh Minh phì cười.

Chẳng qua hắn chỉ cần chút thời gian mà thôi.

Võ công của Thanh Minh đã có chút khác biệt so với quá khứ. Nền móng đã khác đi thì hình thái của tòa nhà được xây phía trên đó không còn cách nào khác cũng phải khác đi.

Vì thế mà Thanh Minh chỉ cần chút thời gian tập trung chỉnh đốn lại những thứ đó.

"Trong lúc không có ta ở đây, các sư huynh đã luyện tập chăm chỉ đấy chứ?"

"..."

Nhuận Tông nhìn xung quanh với một vẻ mặt khá khó chịu. Các sư đệ đang hướng ánh mắt về phía hắn ta với đầy sự oán trách.

'Vẫn còn tận mấy hôm nữa kia mà, sao tự dưng lại lôi cổ tên tiểu tử đó ra ngoài làm gì chứ!'

'Nói gì đi nữa thì chúng ta cũng được sống như một con người thực thụ trong vòng 3 tháng! Những ngày tháng tươi đẹp đã đi qua cả rồi, chết tiệt!'

'Biết vậy đã lấy cái gì đó chắc chắn hơn nữa để chặn cổng Mai Hoa Động lại rồi!' Nhuận Tông thở dài.

"Tất cả mọi người đã rèn luyện chăm chỉ."

"Ô hô? Thật vậy sao?"

Thanh Minh vừa bắt đầu sục sôi thì Nhuận Tông đã nhanh nhảu tạt cho một gáo nước lạnh.

"Chuyện quan trọng bây giờ đâu phải chuyện đó! Chuyện của Hoa Ảnh Môn vô cùng cấp bách đấy."

"À, phải rồi! Cái lũ khốn kiếp Võ Đang!" Khuôn mặt của Thanh Minh nhăn nhó.

"Phải đập vỡ đầu cái bọn khốn kiếp đó ra chứ! Sư huynh, khi nào chúng ta lên đường thế?"

"Chưởng môn nhân bảo chúng ta sẽ xuất phát vào sáng mai."

"Ngày mai á? Mới nói đây mà đã đi rồi sao?"

"Thì chắc là tình hình ở Hoa Ảnh Môn đang rất cấp bách nên mới vậy. Người của Võ Đang xuất phát, chắc sắp đến nơi rồi. Chúng ta mà xuất phát quá trễ thì coi như mọi chuyện đã rồi, có làm gì được nữa đâu?"

"Phải ha!"

"Cho nên, đệ đã dùng bữa xong rồi thì mau đi chuẩn bị hành lý đi. Chúng ta sẽ xuất phát sớm nhất có thể đấy."

"Ta biết rồi!"

Thanh Minh đứng bật dậy rồi bước ra ngoài, các đệ tử đời thứ ba đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

"...Còn tưởng đâu sắp chết đến nơi rồi chứ."

"Cái này là sống không bằng chết đây mà. Thiệt tình." Vào lúc đó, có một người thậm thụt khẽ mở cửa sau của nhà ăn. Người đó đưa đầu vào trong nhìn quanh một lượt rồi hỏi nhỏ.

"Nó đi rồi à?"

"Haizz..."

Bạch Thương mở cửa và bước vào trong. Đi theo sau hắn ta là các đệ tử đời thứ hai lũ lượt kéo vào với khuôn mặt ảm đạm.

"Ăn có một bữa cơm mà cũng không thoải mái nổi nữa!"

"Chẳng phải còn mấy hôm nữa mới kết thúc bế quan à! Sao nó lại ra ngoài sớm vậy!"

"Sự bình yên đến đây là chấm dứt rồi. Muốn chết quá đi mất."

"..."

Ngụy Tiểu Hành chứng kiến mọi việc từ nãy đến giờ, hắn ta không thể hiểu nổi đây là tình huống gì. Hắn ta tò mò đến cháy cả ruột gan.

'Rốt cuộc đây là cái tình huống gì vậy chứ?'

Theo những gì Ngụy Tiểu Hành nhìn thấy thì Thanh Minh có vẻ như là người nhỏ tuổi nhất trong số những người ở đây, những người được gọi là sư huynh lại đi nhìn sắc mặt của một tên tiểu đệ, thậm chí, ngay cả các sư thúc rõ ràng cũng tỏ ra dè chừng Thanh Minh.

'Nghe nói thứ bậc trên dưới trong một danh môn được phân định rất rõ rệt kia mà.'

Ánh mắt đầy nghi vấn của Ngụy Tiểu Hành chạm phải ánh mắt của Nhuận Tông.

"Ta... Nhuận Tông đạo trưởng."

"A."

Nhuận Tông nhìn Ngụy Tiểu Hành rồi nhẹ gãi đầu.

"Ta không rõ mọi chuyện ở đây đang diễn ra theo hướng nào..."

Nhuận Tông nhìn Ngụy Tiểu Hành rồi mở lời.

"Không cần phải cố gắng hiểu đâu. Ngụy thiếu hiệp."

"Vâng?"

"Bởi vì dù có không muốn hiểu đi nữa thì huynh cũng sắp hiểu rồi."

"..."

Có một sự bất an nào đó đang đi vào trong lồng ngực của Ngụy Tiểu Hành.

* * *

Sáng hôm sau.

Ngụy Tiểu Hành đứng trước chỗ ở của chưởng môn nhân đợi những đệ tử cùng xuất phát đến Hoa Ảnh Môn với mình. Nhuận Tông và Chiêu Kiệt tay đeo tay nải đứng đợi cùng hắn ta.

"Cũng sắp đến giờ rồi kia mà..."

"Đến rồi kìa."

Ánh nhìn của Ngụy Tiểu Hành hướng theo Nhuận Tông.

"A..."

Ngụy Tiểu Hành bất giác cảm thán.

Một thanh niên mặc bộ y phục trắng tinh, quấn vải trên trán đang bước về phía bọn họ.

'Thật hùng hồn.'

Ngụy Tiểu Hành chỉ có thể nghĩ đến lời đó.

Tuy hắn ta cảm nhận được một phong phạm cao thủ áp đảo toát ra từ người Nhuận Tông, nhưng người đang tiến lại gần hắn ta bây giờ có vẻ như đem lại một cảm giác khác. Phải chăng đây chính là phong phạm anh hùng cái thế?

Phán đoán một người qua vẻ bề ngoài là một thói quen xấu, nhưng những ai lần đầu tiên nhìn thấy người đó thì cũng sẽ suy nghĩ vậy thôi.

Nhuận Tông cúi đầu trước người đang đi về phía mình.

"Bạch Thiên sư thúc. Sư thúc ngủ có ngon giấc không ạ?"

'Bạch Thiên? Vậy thì người đó là...?' Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên?

Nếu Hoa Sơn Thần Long là người thần bí nhất ở Hoa Sơn thì Hoa Chính Kiếm chính là người nổi tiếng nhất Hoa Sơn. Hoa Chính Kiếm đã dẫn dắt các sư huynh đệ của mình bước ra giang hồ diệt sạch bọn đạo tặc gian ác, cứu sống được rất nhiều người, đây là câu chuyện mà ai cũng biết.

Nghe nói những người nhìn thấy Hoa Chính Kiếm đều khen lấy khen để phong phạm của hắn ta đến khô cả cổ.

'Quả là phong phạm anh hùng.'

Bạch Thiên nở nụ cười hiền dịu bước đến chỗ bọn họ rồi tươi cười nói.

"Nếu là con thì con có ngủ ngon giấc nổi không?"

"..."

Khuôn mặt của Bạch Thiên bỗng méo mó.

"Khỉ thật. Tên tiểu tử đó bước ra ngoài không thôi cũng đã thấy kinh hãi rồi, giờ lại còn cùng ngao du giang hồ với nó nữa chứ. Ta rốt cuộc đã phạm phải tội gì mà phải chịu cảnh như thế này vậy!"

"Dẫu vậy thì sư thúc chẳng phải có thể tỏ vẻ bất mãn trước mặt nó được hay sao. Bọn con thì đâu có làm gì được."

"Hừ."

Bạch Thiên gãi đầu.

"Chưởng môn nhân cũng thật vô tâm."

"Đúng vậy đấy ạ."

Cả ba người không ai bảo ai, cùng thở dài một hơi.

"Tại... tại hạ là Ngụy Tiểu... Ư á! Giật hết cả mình!" Ngụy Tiểu Hành rón rén định mở lời thì phát hiện ra một người không biết tự bao giờ đã đứng sát cạnh mình, hắn ta hốt hoảng lùi lại phía sau.

'Từ khi nào mà...?'

Đến cả khí tức còn không thể cảm nhận được, rốt cuộc người đó đã đứng cạnh mình từ bao giờ chứ? Nhưng chỉ có mỗi Ngụy Tiểu Hành là bất ngờ, còn nét mặt của những người khác vẫn không có gì thay đổi, hệt như đó là một chuyện hiển nhiên vậy.

Nữ nhân á?

Sau khi nhìn thấy gương mặt nữ nhân đứng cạnh mình, Ngụy Tiểu Hành bất giác há hốc mồm.

Đẹp quá.

Xin thề rằng, từ trước đến nay Ngụy Tiểu Hành chưa gặp được một nữ nhân nào xinh đẹp đến mức này.

Một nữ nhân với khuôn mặt lạnh lùng như được phủ một lớp băng trên mặt.

Thông thường, sắc mặt lạnh lùng đó sẽ khiến cho vẻ đẹp tự nhiên có chút phản cảm, nhưng nữ nhân đó thì ngược lại, sự lạnh lùng ấy lại khiến cho cô ta xinh đẹp lên gấp bội.

"Lưu sư muội. Muội đã mang đủ hành lý chưa?"

"Vâng. Sư huynh."

"Sư muội đâu nhất thiết phải đi cùng bọn ta chứ."

"Là do muội tự muốn đi đấy ạ."

"Ưm."

Bạch Thiên định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, hắn ta chỉ gật gù.

Đứng nhìn dáng vẻ đó, Ngụy Tiểu Hành đã nhận ra một điều.

'Môn phái này cũng không phải có nhiều môn đồ, vậy mà từng người mình gặp qua, không có ai là tầm thường cả.' Nhìn thế này mới thấy, tất cả đều đặc biệt.

Nhưng có một lý do khiến hắn ta đến tận bây giờ mới nhận ra được sự thật ấy. 'Lý do' đó bây giờ đang rảo bước từ đằng xa tiến lại gần bọn họ.

"Mọi người đến sớm thế?"

Thấy Thanh Minh vừa tiến lại vừa vẫy tay, khuôn mặt của tất cả những người ở đó ngoại trừ Lưu Lê Tuyết có chút méo xệch.

'Sao không dậy trễ chút nữa.'

'Tự nhiên siêng năng thế làm gì không biết!' Thanh Minh nhìn tất cả một lượt rồi nghiêng đầu.

"Sư thúc cũng đi sao?"

Bạch Thiên trả lời bằng một gương mặt hơi khó chịu.

"Chuyện thành ra vậy đấy."

"Ờ thì, chuyện sư thúc cứ cho là vậy đi..." Thanh Minh khẽ chau mày.

"Sư thúc cũng đi à?"

"Ừ."

"Nhất thiết phải vậy sao?"

"Ừ."

"..."

Vừa đúng lúc Thanh Minh định nói gì đó thì Huyền Tông mở cửa bước ra.

"Mọi người đã đến đông đủ chưa?"

"Rồi ạ."

Huyền Tông bước xuống dưới rồi nắm lấy hai tay Ngụy Tiểu Hành.

"Ngụy thiếu hiệp."

"Vâng, chưởng môn nhân."

"Ta biết con rất lo lắng. Nhưng những đứa trẻ này rất đáng tin, nhất định sẽ giúp ích được cho quý môn."

"Cảm ơn người, chưởng môn nhân."

Ngụy Tiểu Hành chân thành cúi đầu cảm tạ.

Ngụy Tiểu Hành không ngờ rằng Hoa Ảnh Môn chỉ là một tục gia môn của Hoa Sơn nhưng lại được Hoa Sơn toàn tâm toàn ý giúp đỡ thế này. Hơi ấm được truyền vào tay khiến hắn ta như muốn rơi nước mắt.

"Bạch Thiên này."

"Vâng ạ."

"Con hãy dẫn dắt bọn trẻ. Ta tin ở con."

"Vâng ạ!"

"Lê Tuyết và Nhuận Tông, và còn cả Chiêu Kiệt nữa, các con hãy giúp đỡ Bạch Thiên."

"Xin người đừng lo ạ, chưởng môn nhân!"

"Bọn con sẽ làm vậy ạ."

"Vâng ạ."

Và cuối cùng, ánh mắt của Huyền Tông hướng đến Thanh Minh.

"...Thanh Minh."

"Vâng ạ!"

"Xin con đừng gây tai họa."

"...Ơ, sao lời người nói với con có gì đó khang khác với những người khác vậy ạ."

"Xin con đấy!"

"...Vầng."

Cứ thế, các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba của Hoa Sơn bắt đầu cuộc hành trình đến Hoa Ảnh Môn.

Ánh mắt Huyền Tông không thể giấu nổi nỗi bất an khi nhìn các đệ tử bước ra khỏi sơn môn.

"Sẽ ổn chứ?"

"Có Bạch Thiên và Nhuận Tông cùng đi nên chắc sẽ không sao đâu ạ?"

"Chúng ta có nên phái thêm người đi không?"

"...Không cần đâu ạ, thưa chưởng môn nhân." Huyền Tông nhìn Vân Nham chằm chằm. Vân Nham mặt không biểu cảm, quay đầu né tránh ánh mắt của Huyền Tông.

"Con không muốn đi cùng chúng sao?"

"Đây không phải là chuyện người lớn chúng ta cần xen vào. Nếu con xử lý không đúng, thì mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát mất."

"Vậy để bọn trẻ đi thì mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát à?"

...Câu hỏi này thực sự rất khó trả lời.

Nói thẳng ra thì nếu Thanh Minh đã nhúng tay vào mà mọi chuyện vẫn ở trong tầm kiểm soát mới là lạ đấy. "Ta lo quá. Thật sự rất lo." Huyền Tông thở dài.

Huyền Thương nãy giờ đứng bên quan sát mọi chuyện khẽ bật cười.

Huyền Tông cau có nhìn Huyền Thương.

"Sư đệ cho rằng đây là chuyện đáng cười lắm sao."

"Đệ xin lỗi. Chưởng môn sư huynh. Nhưng làm sao mà đệ có thể nhịn cười được kia chứ?"

"Có gì đáng cười lắm à?" Huyền Thương bật cười nói.

"Chẳng phải hai năm trước, chúng ta còn lo các đệ tử sẽ bị Tông Nam làm cho bẽ mặt hay sao? Thế nhưng bây giờ chúng ta lại lo lắng bọn trẻ ấy sẽ hành các đệ tử Võ Đang ra bã."

"..."

Nghĩ lại thì đúng là như vậy.

Nếu như chuyện này xảy ra ở nơi khác không phải Hoa Sơn, thì có khi họ sẽ bị chửi là chỉ may mắn hạ được Tông Nam một lần rồi cong đuôi bỏ trốn vì sợ đến phát khiếp mất.

Thế nhưng, với những người hiểu quá rõ các Bạch Tử và Thanh Tử đã tập luyện đến mức nào trong suốt hai năm qua, thì sự lo lắng này cũng là điều quá hiển nhiên.

"Huynh hãy tin chúng đi. Chúng đâu phải là những đứa trẻ không biết suy nghĩ cơ chứ. Chắc chắn chúng sẽ làm vang danh Hoa Sơn trong thiên hạ."

"Kiểu gì cũng sẽ vang danh thôi."

"Dạ?"

"Tiếng xấu cũng là danh tiếng mà."

"..."

Huyền Tông nhìn các đệ tử đang ngày càng xa dần rồi thở dài một hơi.

"Nhưng các con nhất định phải bình an vô sự quay trở về đấy."

Huyền Thương không thể cất lên câu trả lời không thể nào có chuyện đó được.

***

Ban đầu hắn nghĩ cũng hợp lý đấy.

- Thiếu hiệp. Không phải chúng ta nên nhanh chóng đến Nam Dương ngày nào hay ngày nào đó sao? Mặc dù bọn ta không có vấn đề gì, nhưng thể lực của thiếu hiệp thì lại có vấn đề đấy. Vì vậy chúng ta nên tìm ra cách nào đó hay hơn việc chạy bộ lề mề này chứ nhỉ? Ngụy Tiểu Hành không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Bây giờ hắn không ở trong trạng thái lý tưởng. Bởi vì hắn phải dùng toàn lực chạy một mạch từ Nam Dương đến Hoa Âm nên nguyên khí của hắn đã bị tổn thương quá nhiều.

Mà dù nguyên khí không bị tổn thương thì cũng như vậy thôi. Thực ra, Ngụy Tiểu Hành không thuộc loại có thể lực tốt, nên dù có ở trong trạng thái lý tưởng thì hắn cũng không thể theo kịp tốc độ của các chân sơn đệ tử.

Nhưng dù vậy đi nữa thì sao có thể để họ cõng một nam nhân trưởng thành được chứ?

- Không sao. Không sao. Ta biết hết mà. Ta sẽ lo liệu mọi chuyện cho. Ngươi không cần lo lắng đâu.

Cho đến tận bây giờ, hắn đáng tin đến mức vượt cả mong đợi.

Ngay khi vừa xuống Hoa Âm, thấy Thanh Minh nhanh chóng tìm được hai con ngựa và một chiếc xe ngựa, Ngụy Tiểu Hành đã cảm thấy tội lỗi ngập tràn khi chỉ nhìn mỗi tính cách mà đã coi thường hắn.

- Hê. Hê! Ta đã bảo ta sẽ lo liệu hết rồi mà!

Khi toàn bộ lương thực được lần lượt chất ngay ngắn đầy trên xe kéo, hắn đã nghĩ Thanh Minh là một người có thể tin tưởng được.

- Ơ kìa. Không phải ta bảo ta sẽ lo liệu hết rồi sao? Mấy người nghe không thủng à?

Bên cạnh chỗ lương thực ấy được xếp đầy những chiếc bình kỳ lạ. Cho đến khi biết những chiếc bình ấy thực chất là bình rượu thì hắn mới nhận ra mình đã nghĩ sai rồi. Nhưng cũng đã quá muộn để làm lại.

Nhờ vậy mà bây giờ khung cảnh trông như thế này đây.

"Ọc ọc ọc!"

Thanh Minh đang nằm vắt vẻo trên xe ngựa tu rượu.

"..."

Ngụy Tiểu Hành không thể nhìn tiếp được cảnh ấy nữa, vội quay đầu về hướng Bạch Thiên nói.

"Đạo sĩ mà uống rượu..."

"Hoa Sơn không cấm rượu."

A, mình phải biết điều đó chứ. Mình cũng là đệ tử tục gia Hoa Sơn cơ mà.

Nhưng mà, hắn nằm trên xe ngựa uống rượu trước mặt các sư thúc thế này không phải có hơi quá rồi sao?

Ơ kìa? Lại chuyện gì nữa đây?

Lưu Lê Tuyết ngồi ở hướng đầu của Thanh Minh, xé từng miếng khô bò thảy vào miệng hắn. Ấy thế mà hắn lại rất tự nhiên đớp lấy, rồi trệu trạo nhai miếng khô bò vừa rơi trúng vào miệng mình.

"..."

Cảnh tượng này quá kỳ quái rồi.

Mặc dù hắn có thể coi hình ảnh Lưu Lê Tuyết xé từng miếng khô bò cho Thanh Minh là hình đẹp của tình huynh đệ... À không, là tình sư thúc sư điệt, nhưng chẳng phải việc sư thúc "ném" khô bò vào miệng của tên sư điệt đang mải uống rượu kia có hơi kỳ quái rồi sao?

Cũng có phải ném đồ ăn cho chó đâu chứ.

Ném đi là người, mà đớp lấy ăn cũng là người cơ mà.

Thấy Ngụy Tiểu Hành nhìn Thanh Minh bằng biểu cảm không thể gọi tên, Bạch Thiên tinh tế cất lời.

"Ngụy thiếu hiệp."

"Vâng? À, vâng!"

"Thiếu hiệp không cần bận tâm. Bởi vì dù có nhìn thì huynh cũng không thể hiểu được đâu."

Ngụy Tiểu Hành len lén dời ánh mắt sang Lưu Lê Tuyết.

Cái người đang nằm ườn ra kia như vậy thì cũng đành, nhưng còn cô nương này, rốt cuộc cô ấy bị sao thế.

"Giống nhau cả ấy mà."

"..."

Mặc dù đã sớm ở trên đường xuất phát đến Nam Dương, nhưng Ngụy Tiểu Hành lại cứ đắn đo không biết việc đưa theo bọn họ đến Nam Dương có đúng hay không nữa.

"Với tốc độ này thì chúng ta sẽ đến Nam Dương trong khoảng hai ngày."

Ngụy Tiểu Hành đưa mắt về phía trước.

Hắn nhìn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đang ngồi ở mã phu tịch, cưỡi hai con tuấn mã kéo theo xe ngựa phía sau.

'Chắc con ngựa đó đắt lắm đây.'

Chiếc xe ngựa này chẳng hợp với hai con tuấn mã chút nào. Nhưng cũng nhờ vậy mà chúng có thể kéo theo xe ngựa chạy với một tốc độ khủng khiếp. Chắc chắn, nếu chúng chạy toàn lực thì còn nhanh hơn nữa.

Có thể nói rằng đây đúng là một sự lựa chọn khôn ngoan khi họ không cần phải dừng lại để nghỉ ngơi.

Thế nhưng...

Ọc ọc ọc ọc.

"Khàaaaaaaa. Đúng là tư vị cuộc sống!"

Bụng hắn bỗng quặn hết cả lại. Đúng là lạ thật.

Từ lúc được sinh ra đến giờ, Ngụy Tiểu Hành chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ tiểu nhân dùng ánh mắt xấu xa đánh giá thú vui của người khác, thế nhưng cái người tên là Thanh Minh kia lại có kỳ quặc đến mức có thể khiến tâm trạng của mọi người xung quanh đảo lộn.

"Ngụy thiếu hiệp."

"Vâng. Bạch Thiên đạo trưởng."

"Hoa Ảnh Môn là nơi như thế nào vậy?"

Câu hỏi này đến quá bất ngờ khiến Ngụy Tiểu Hành ngập ngừng không đáp, Bạch Thiên vội giải thích thêm.

"Không phải ta đang dò hỏi huynh đâu. Chỉ là, do phải xuất phát vội quá nên ta chưa nắm rõ cụ thể mọi chuyện. Ta biết Hoa Ảnh Môn là một trong các mon phái tục gia của Hoa Sơn, nhưng vì bọn ta trực tiếp tới đó giải quyết mọi việc, nên ta nghĩ hiểu rõ về nơi đó một chút thì sẽ tốt hơn."

"A, ta không có ý đó đâu. Tại ta đang suy nghĩ không biết phải nói như thế nào......."

Ngụy Tiểu Hành ngượng ngùng bỏ lửng câu nói, gãi gãi đầu.

"Đó không phải là một nơi đặc biệt."

"Nhưng cũng đủ đặc biệt."

Bạch Thiên nói với một giọng thận trọng.

"Là môn phái tục gia của Hoa Sơn vốn không có ý nghĩa gì mãi cho đến dạo gần đây. Thế nhưng, Hoa Ảnh Môn vẫn đường hoàng nói với thiên hạ rằng mình là môn phái tục gia của Hoa Sơn. Đi khắp thế gian này làm gì còn nơi nào như vậy ngoài Hoa Ảnh Môn chứ." Nghe Bạch Thiên nói vậy, ngay cả Thanh Minh đang nằm ườn ra đó cũng phải đưa mắt nhìn Ngụy Tiểu Hành.

"Thực ra Hoa Ảnh Môn làm vậy không phải vì một sứ mệnh lớn lao nào cả. Chỉ là vì phụ thân của ta rất tự hào khi được là đệ tử của Hoa Sơn thôi."

Gương mặt Ngụy Tiểu Hành có một chút u ám khi nói ra những lời đó.

'Chắc hắn đã phải khổ tâm lắm.'

Thanh Minh yên lặng lắng nghe rồi chậc lưỡi.

Có lẽ Ngụy Tiểu Hành đã rất nhiều lần khuyên cha hắn từ bỏ Hoa Sơn. Thế giới này vốn là như vậy. Mọi người thà học mấy loại võ công yếu ớt, chứ sẽ không chọn học võ công của một môn phái đang trên bờ vực sụp đổ.

Những người biết tới Hoa Sơn sẽ không học để hiểu Hoa Sơn, mà những người không biết Hoa Sơn sẽ lại càng không học vì họ không biết Hoa Sơn.

Vậy nên nếu tháo tấm danh bài môn phái tục gia Hoa Sơn xuống thì họ có thể dễ dàng xoay sở hơn.

"Khi nghe tin về Hoa Tông Chi Hội cuối cùng, phụ thân ta đã rất vui mừng. Ông ấy nói bây giờ Hoa Sơn đã bắt đầu tung cánh trở lại, rồi mang hai đồng tiền rượu mà trước giờ ông ấy không dám uống đi."

"Ừm."

Bạch Thiên khẽ gật đầu.

"Huynh nói phụ thân mình rất tự hào về việc là đệ tử Hoa Sơn đúng không?"

"Vâng. Mặc dù nói đúng ra thì tằng tổ gia của ta là đệ tử tục gia Hoa Sơn chứ không phải đệ tử Hoa Sơn... Nhưng dù sao thì ông ấy cũng đã nghĩ như vậy đấy. Thỉnh thoảng ông ấy lại nhắc đến chuyện ông ấy không thể nhập môn và trở thành chân sơn đệ tử của Hoa Sơn."

Bạch Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

"Dù sao thì phụ thân cũng rất tự hào khi có thể vận hành được Hoa Ảnh Môn. Bọn ta cũng khá may mắn khi có thể sống đến giờ này mà không bị chết đói. Ngay cả khi không bị lũ người Tòng Đạo Quán phá phách thì..."

"Huynh nói môn chủ đã thua môn chủ Tòng Đạo Quán trong một trận tỉ võ đúng không?"

"Đúng vậy. Thế nhưng... thật ra thì chuyện đó cũng rất kỳ lạ."

"Kỳ lạ ư?"

Ngụy Tiểu Hành gật đầu.

"Phụ thân ta bình thường không hề bỏ bê tập luyện. Tuy chính miệng ta nói ra điều này thì có vẻ hơi kỳ, nhưng ông ấy không thể thua mấy người trẻ tuổi có năng lực tàm tạm được."

Đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Những người học võ sẽ mạnh lên theo thời gian. Cơ thể của người bình thường sẽ lão hóa theo thời gian, cơ bắp sẽ yếu đi, nhưng cơ thể của võ giả sẽ lão hóa chậm hơn, và họ sẽ dần dần mạnh lên nhờ vào nội lực đã tích lũy được.

Võ lâm không phải là nơi dành cho kẻ yếu. Nơi đó chỉ đầy rẫy những lão quái mà thôi.

"Thế nhưng môn chủ Tòng Đạo Quán lại trẻ đến khó tin. Vậy nên phụ thân ta không thể hiểu nổi việc ông ấy lại thua một người trẻ tuổi đến như vậy."

"Ừm."

Bạch Thiên nhíu mày lại.

'Đúng là không chỉ có một vài điểm kỳ lạ.'

Lúc đầu hắn cứ nghĩ việc này chỉ đơn giản là mâu thuẫn giữa các tục gia môn phái, thế nhưng càng nghe, hắn lại càng nhận ra không chỉ có một vài điểm kỳ lạ.mắt

Chưởng môn nhân đã gọi riêng hắn ra và hứa với hắn. Ngụy Tiểu Hành nhìn ánh của Bạch Thiên của lặng lẽ cất lời.

"Thực ra ta mới là người phải xin lỗi."

"Huynh nói vậy là sao?"

"Mặc dù phụ thân yêu cầu ta đến nhờ Hoa Sơn giúp đỡ, nhưng thực sự thì ta cũng không ngờ Hoa Sơn lại

thoải mái giúp ta đến thế."

"À."

Bạch Thiên gật đầu.

"Dù sao thì việc đối đầu với Võ Đang cũng không phải là một chuyện dễ. Vì vậy nên bọn ta mới cảm thấy rất tuyệt vọng. Nhưng ta không ngờ lại được nhanh chóng giúp đỡ..."

Ngụy Tiểu Hành dừng lại một chút như thể có gì đó nghẹn ở cổ họng. Bạch Thiên tiếp tục im lặng chờ cho tới khi hắn nói tiếp. Sau khi che miệng ho hai cái, Ngụy Tiểu Hành tiếp tục nói bằng giọng hơi ươn ướt.

"Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao phụ thân lại luôn miệng nhắc tới Hoa Sơn rồi. Dù kết cục lần này có thế nào đi chăng nữa, thì ta cũng sẽ khắc ghi ơn nghĩa của bổn sơn suốt đời."

Một câu nói ấm lòng.

Thế nhưng, trên chiếc xe ngựa này lại có một tên cứ hễ nghe thấy mấy lời ấm áp là lại nổi da gà.

"Dù kết cục có thế nào á?"

Thanh Minh trợn mắt ngồi dậy. Lưu Lê Tuyết dùng tay ấn chặt đầu hắn xuống. Thế là cơ thể đang nhổm dậy kia lại từ từ hạ xuống.

Tuy nhiên cái mỏ của hắn vẫn hoạt động hết công suất.

"Dù "kết cục có thế nào" là sao hả! Kết cục chỉ có một mà thôi! Chúng ta phải chém bay đầu lũ khốn nạn đó!"

"Chẳng phải chưởng môn nhân đã bảo con không được làm như vậy rồi sao."

"Không phải ông ấy cũng đang âm thầm chờ đợi đó sao? Nói thẳng ra thì chưởng môn nhân có còn sống được bao nhiêu ngày nữa đâu. Ta phải cho ông ấy thấy cảnh ta hạ hết lũ Võ Đang trước lúc ấy chứ! Có vậy thì khi thăng thiên ông ấy mới mỉm cười ra đi được chứ, không phải sao?"

Làm thế nào mà nó có thể vừa cung kính vừa mất dạy với chưởng môn nhân chỉ bằng vài câu nói vậy nhỉ?

Đây đúng là việc dù có biết thì cũng phải tỏ ra không biết.

"Vả lại, chẳng phải điều đạo gia muốn nhất là đánh bỏ mợ cái lũ Võ Đang đó sao?" Hả?

Ừ... thì đúng là như vậy.

"Vậy thì phải nhân cơ hội này cho chúng mở mang tầm mắt chứ!"

Ánh mắt Thanh Minh rực lửa.

"Ta đã cố an tĩnh sống rồi mà lại!"

Hừ, làm quái gì có chuyện đó. Ta lại chẳng hiểu ngươi quá cơ.

"Bọn chúng là người gây sự trước. Vậy nên chúng phải nhận quả báo. Đại sư huynh! Huynh còn làm cái quái gì thế! Mau tăng tốc đi chứ!"

"Bây giờ chúng ta đang chạy nhanh lắm rồi. Nếu nhanh hơn nữa thì lũ ngựa sẽ kiệt sức mất." "Lũ khốn đó ăn biết bao nhiêu là tiền của ta đấy! Không sao đâu, không sao đâu! Hai con ngựa này có thể chạy xa hơn mấy con khác mà. Huynh không cần lo đâu, cứ tăng tốc đi!"

"Hừ."

Nhuận Tông vừa lắc đầu vừa đập vào mông ngựa.

Tốc độ của xe ngựa nhanh hơn khiến cho cả người Thanh Minh lắc lư.

"Mặc dù không biết lý do là gì, nhưng nếu chúng dám động tới Hoa Sơn, thì ta sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ!"

Bạch Thiên thở dài khi nghe thấy giọng nói đắc ý của hắn.

'Chắc bên đó cũng không thể tưởng tượng nổi đâu.' Một tên lưu manh vô tiền khoáng hậu mà Hoa Sơn không thể kham nổi đang tiến về Nam Dương.

Bạch Thiên thật lòng tiếc thương cho những đệ tử Võ Đang đang hồn nhiên và tràn trề hy vọng tiến về Nam Dương.

"Không có tin gì của Tiểu Hành sao?"

"...Vẫn chưa có tin gì cả ạ."

"Vậy à..."

Ngụy Lập Sơn thở dài với một gương mặt hốc hác mất hết sinh khí.

"Thưa môn chủ. Người cần phải tịnh dưỡng thêm đi ạ."

"...Ta biết chứ. Ta biết nhưng mà..."

Nghe Ngụy Lập Sơn nói vậy, Diêm Bình nghĩ trong lòng.

'Đương nhiên là không thể nghỉ ngơi một cách thoải mái được rồi.'

Tòng Đạo Quán không có ý định cùng chung sống với Hoa Ảnh Môn ở Nam Dương. Kể từ khi bắt đầu thành lập môn phái đến nay, bọn chúng đã liên tục gây chuyện thị phi, sau cùng, dù có chiến thắng được Ngụy Lập Sơn trong trận tỉ võ đi nữa thì bọn chúng vẫn chưa thấy mãn nguyện, yêu cầu Hoa Ảnh Môn phải rời khỏi Nam Dương. Một cách xử lý đầy cưỡng ép và vượt quá giới hạn.

Nhưng Hoa Ảnh Môn không đủ mạnh để có thể lên án cách xử lý quá đáng đó.

Giang hồ là nơi cá lớn nuốt cá bé. Cường giả vi tôn. Diêm Bình sống cả đời trên giang hồ nhưng bây giờ mới có thể cảm nhận sâu sắc được nguyên tắc đó.

"Nghe nói các đệ tử Võ Đang đã đến rồi à?"

"Vẫn chưa ạ. Nhưng xem lại ngày giờ thì chắc bọn họ cũng sắp đến nơi rồi ạ."

"Thì ra... Khụ! Khụ!"

"Người có sao không ạ? Môn chủ?"

"...Ta không sao."

"Nội thương của người nghiêm trọng lắm đấy. Mau nằm xuống đi ạ."

"Chắc phải vậy rồi."

Ngoài miệng nói vậy nhưng cả Ngụy Lập Sơn và Diêm Bình đều biết rõ rằng với tình huống bây giờ thì không thể nào nằm xuống nghỉ ngơi thoải mái được.

Nếu các đệ tử Võ Đang đến nơi thì có khi bọn họ bị đuổi cổ khỏi nơi này ngay cũng không chừng. Hoa Ảnh Môn Mà cả đời bọn họ bảo vệ giờ sắp lâm vào cảnh gỡ bài danh xuống rồi, làm sao có thể yên tâm nằm trên giường được đây?

"Các môn đồ sao rồi?"

"...Bọn họ bị dao động rất dữ dội ạ."

"Cũng phải thôi. Đúng thế... Chắc là vậy rồi."

Một hơi thở dài thoát ra từ miệng của Ngụy Lập Sơn.

Dù biết các đệ tử đang rất dao động nhưng ông ấy không hề oán trách bọn họ. Bởi vì bọn họ vẫn còn ở lại trong tình huống Hoa Ảnh Môn đang đối đầu với môn phái tục gia của Võ Đang.

'Hóa ra mình đã không sống một cách vô nghĩa.' Chỉ cần như vậy thôi thì ông ấy cũng cảm thấy như được đền đáp rồi.

"Môn chủ."

Vừa ngắt lời, Diêm Bình khẽ thở dài.

Diêm Bình có thể được coi là đại đệ tử của Ngụy Lập Sơn. Hắn ta đã ở bên cạnh Ngụy Lập Sơn từ trước đến nay để dìu dắt Hoa Ảnh Môn, nhưng riêng chuyện lần này, đến cả hắn ta cũng không thể tìm ra được cách nào có thể giải quyết.

"...Môn chủ. Người thấy bây giờ chúng ta đi tìm môn chủ của Tòng Đạo Quán để nói chuyện lại thì thế nào ạ?"

"Vô ích thôi."

Ngụy Lập Sơn lắc đầu.

"Nếu bọn họ mong muốn điều gì khác thì mới nói chuyện được chứ. Đằng này bọn họ chỉ muốn đuổi chúng ta ra khỏi Nam Dương mà thôi. Vậy thì còn gì để nói chuyện nữa? Thứ bọn họ muốn chỉ có một, trong khi chúng ta lại không thể đáp ứng được điều đó, có nói nữa thì xét cho cùng hai bên cũng mãi chỉ đi trên hai đường thẳng song song."

"Không lẽ chúng ta phải khoanh tay đứng nhìn rồi chịu trận sao ạ?"

"...Người của bổn môn sắp đến giúp chúng ta rồi."

"Môn chủ..."

Mặt Diêm Bình có chút méo mó. Ngụy Lập Sơn là một người thông minh và không bị mất đi lý trí ở bất kỳ hoàn cảnh nào nhưng mỗi khi cái tên Hoa Sơn xuất hiện là năng lực phán đoán của ông ta lại giảm sút. Đây là căn bệnh nan y của Ngụy Lập Sơn.

"Đối thủ của chúng ta là Võ Đang. Dù dạo gần đây, Hoa Sơn đã có chút danh tiếng nhưng chẳng phải Võ Đang là một môn phái lớn không có nơi nào trong Đạo gia có thể địch lại sao ạ? Hoa Sơn thì giúp được gì cho chúng ta chứ?"

"..."

"Đương nhiên việc bọn họ có ý định giúp đỡ chúng ta là một điều may mắn. Nhưng nếu Hoa Sơn biết suy nghĩ thì bọn họ sẽ không can thiệp vào việc này đâu ạ. Đối đầu với Võ Đang thì đâu có gì tốt đẹp! Môn chủ. Người phải điềm tĩnh mới được ạ.

Chúng ta sẽ không nhận được sự giúp đỡ nào đâu. Đây là chuyện chúng ta phải tự giải quyết." Ngụy Lập Sơn lặng lẽ nhìn Diêm Bình.

Ông ta biết tình những lời Diêm Bình nói là không hề sai.

"Dẫu vậy đi nữa..."

"Vì thế mà trước đây chẳng phải con đã bảo người dừng việc gửi cống vật cho Hoa Sơn rồi sao ạ. Sao người lại tốn công tốn sức cho một nơi không thể giúp gì được cho chúng ta lúc cần đến chứ. Giá như cho tiểu môn chủ gia nhập Võ Đang hay Thiếu Lâm thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra, không phải vậy sao ạ?"

Từng câu từng chữ Diêm Bình nói ra đều đúng.

Dù vậy nhưng Ngụy Lập Sơn vẫn không thể nào gật đầu.

"Chúng ta là môn phái tục gia của Hoa Sơn."

"..."

Diêm Bình im thin thít.

"Cội nguồn là thứ không thể bỏ đi, và chúng ta cũng không được bỏ nó. Nếu chúng ta phủ nhận việc bản thân là đệ tử tục gia của Hoa Sơn và vứt bỏ cái tên Hoa Sơn đi thì liệu sẽ tốt hơn không?"

"Môn chủ..."

"Nếu cứ làm vậy mãi thì dù có là đệ tử tục gia của môn phái nào cũng như nhau cả. Khi Võ Đang bị mất đi danh tiếng thì bỏ Võ Đang, Thiếu Lâm bị suy yếu thì bỏ Thiếu Lâm. Không đâu. Ta không muốn sống như vậy."

"Sẽ không có ai hiểu cho người đâu ạ."

"Ta không mong có ai đó hiểu cho mình. Ta chẳng qua chỉ đang gìn giữ những gì bản thân buộc phải gìn giữ."

Diêm Bình thở một hơi thật dài.

Đúng là bực bội đến nghẹn cả cuống họng.

Nhưng...

'Vì thế nên ông ấy mới là môn chủ.'

Lý do khiến hắn ta ca cẩm nãy giờ cũng chỉ vì tôn kính Ngụy Lập Sơn. Nếu Ngụy Lập Sơn là một người dễ dàng từ bỏ Hoa Sơn thì Diêm Bình đã không tôn kính ông ta đến vậy.

"Ta vẫn tin."

"Tin gì cơ ạ?"

"Ta tin Hoa Sơn sẽ không bỏ rơi chúng ta." Diêm Bình lắc đầu.

"Thưa môn chủ. Chuyện đó không liên quan đến thành ý hay tấm lòng, mà liên quan đến năng lực ạ. Người nghĩ Hoa Sơn có đủ năng lực để đánh lại Võ Đang sao?"

"...Nhiều khi chỉ cần tấm lòng là đủ rồi." Vừa đúng lúc Diêm Bình định nói gì đó.

Rầm rầm rầm rầm!

Âm thanh ai đó đang đập cửa lớn vọng vào.

Khuôn mặt của Ngụy Lập Sơn và Diêm Bình trong chốc lát bỗng trở nên đông cứng. Bọn họ bây giờ đã khóa cổng lớn và không tiếp đón ai cả. Nhưng có ai đó vẫn đập cửa chứng tỏ họ cố tình tìm đến đây vì mục đích nào đó.

Những người bây giờ có việc tìm đến bọn họ thì...

"Ngụy môn chủ! Ngụy môn chủ có trong đó không ạ? Hôm nay ta đến đây để thương lượng, xin mời ngài ra tiếp chuyện!"

Khuôn mặt của Diêm Bình méo xệch.

Là giọng của quán chủ Tòng Đạo Quán.

'Chết tiệt, chưa gì đã đến rồi sao!'

Đám người đó không đời nào lại tìm đến mà không có lý do gì. Chắc chắn bọn họ đã mang theo các đệ tử Võ Đang vừa đến nơi.

"Chúng ta phải làm sao đây? Thưa môn chủ?"

"Còn làm gì được nữa chứ." Ngụy Lập Hành thở dài.

"Phải ra ngoài thôi. Bọn họ đã đích thân tìm đến đây mà chúng ta cứ ru rú mãi trong này thì sẽ bị mang tiếng xấu là kẻ nhát gan mất."

Ngụy Lập Sơn loạng choạng ngồi dậy.

"Có chuyện gì sao."

"Ngài biết rõ mà còn hỏi vậy à. Hôm nay bọn ta đến để thương lượng."

Nhìn cách quán chủ Tòng Đạo Quán đẩy cửa bước vào chẳng khác gì một con lợn rừng đang phát điên mà người đứng đối diện phải dấy lên nghi ngờ rằng liệu hắn ta có đúng là đệ tử tục gia của Võ Đang hay không.

Nếu hắn đã từng học qua một ít kinh đạo thì không đời nào lại hành xử như vậy.

"Ta không còn gì để nói thêm với các vị."

"Sao lại không còn gì để nói! Đã thua ở trận tỉ võ rồi thì cút khỏi Nam Dương mới phải chứ, định vơ vét ăn chực thêm cái gì ở đây nữa mà cứ nán lại mãi thế?"

"Làm gì có luật nào bảo nếu thua trận thì phải rời khỏi đây."

"Đương nhiên là không có luật lệ nào như vậy rồi! Nhưng ngài còn mặt mũi nào để ở lại đây sao?"

Ngụy Lập Sơn chỉ biết thở dài.

Không có luật nào quy định kẻ thua cuộc trong trận tỉ võ phải rời khỏi đây. Trong khi cả hai bên cũng không hề đem việc đó ra đánh cược. Nhưng từ đầu, tình hình nghiêm trọng đến mức nổ ra tỉ võ giữa các môn chủ với nhau thì bên bại trận sẽ ngay lập tức rời khỏi, đó là luật bất thành văn.

Mà không, nếu nói một cách chính xác, so với việc gọi đó là luật bất thành văn thì bên thua trận thường sẽ rời khỏi vì không thể cầm cự được.

Thực lực của môn chủ chính là thước đo của một môn phái. Khi chuyện thua kém đối thủ cạnh tranh trong cùng một khu vực được mọi người biết đến thì còn có thể dùng cách nào để cầm cự được nữa đây? Chẳng phải ai cũng biết những người muốn học võ sẽ chọn bên nào hay sao?

"Không cần phải nhiều lời. Ngài hãy mau rời khỏi đây đi."

"Chẳng phải ta bảo rằng ta không có suy nghĩ rồi hay sao."

Ánh mắt của quán chủ Tòng Đạo Quán trở nên dữ tợn.

"Ngài muốn thấy cảnh máu chảy mới có thể tỉnh ra ư?"

Bầu không khí ngay lập tức trở nên nặng nề, một trong số những người đứng phía sau theo dõi mọi chuyện từ nãy đến giờ chậm rãi bước lên phía trước.

"Thưa quán chủ. Để ta thay mặt ngài nói chuyện."

"À, phiền thiếu hiệp quá! Những chuyện nhỏ nhặt thế này mà..."

"Không sao đâu."

"Vậy thì ta phải cảm ơn thiếu hiệp rồi!"

Thái độ của hắn ta trở nên khiêm tốn, khác xa với lúc nói chuyện với Ngụy Lập Sơn. Ánh mắt của Ngụy Lập Sơn cũng tự động hướng về kẻ đó.

Chiếc áo choàng đen.

Và chiếc mũ đen đội trên đầu.

Cây tùng được thêu trên áo đã nói thay thân phận của hắn ta. Khắp thiên hạ này tuy có nhiều môn phái, nhưng duy chỉ có một môn phái là có hình cây tùng được thêu trước ngực.

'Thì ra là đệ tử Võ Đang.'

Hắn ta bước lên phía trước rồi để thế bao quyền.

"Rất vui được gặp ngài. Ta là đệ tử đời thứ hai của Võ Đang - Chân Huyễn."

"Ta là Ngụy Lập Sơn."

Đó là một tư thế lịch thiệp cùng một động tác có chừng mực. Nếu không đối diện với hắn ta trong tình huống này thì Ngụy Lập Sơn chắc đã tán thưởng dáng vẻ ấy rồi. Nhưng động tác có chừng mực đấy bây giờ lại đang nhắm vào Ngụy Lập Sơn chứ không phải ai khác.

Ngụy Lập Sơn nhìn hắn ta một hồi lâu rồi gương mặt ông ta đột nhiên đơ cứng.

"Mà khoan! Thiếu hiệp vừa nói đạo danh là Chân Huyễn sao?"

"Vâng, thưa môn chủ."

"Nói vậy thì... Thiếu hiệp chính là Bất Tuyệt Kiếm mà người khác vẫn hay gọi đó ư?"

"Ta lấy làm xấu hổ khi phải nghe thấy cái hư danh đấy."

Ngụy Lập Sơn sau khi biết được thân phận của hắn ta thì gương mặt tối sầm lại.

'Bất Tuyệt Kiếm ư. Vận số ngày hôm nay chắc không mấy tốt đẹp rồi.'

Bất Tuyệt Kiếm Chân Huyễn.

Hay còn gọi là Kiếm Long Chân Huyễn. Trong số những hậu khởi chi tú xuất thân từ Võ Đang thì người được cho rằng có võ công cao cường nhất chính là Chân Huyễn. Người trên thế gian gọi hắn ta là Kiếm Long và không tiếc lời tung hô hắn ta.

Võ Đang Đệ Nhất Kiếm của thế hệ sau. Và có khi sẽ trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm của thế hệ sau cũng không chừng.

Việc Võ Đang phái Chân Huyễn đến đây đồng nghĩa với lời tuyên ngôn rằng Võ Đang rất xem trọng chuyện lần này.

"Ta đã nghe quán chủ Tòng Đạo Quán kể lại những chuyện xảy ra dạo gần đây. Nghe nói ngài muốn ở lại Nam Dương đúng không?"

"Đúng vậy."

Chân Huyễn khẽ lắc đầu.

"Ta nghĩ đó không phải là một cách nghĩ hay." Giọng nói của Chân Huyễn tuy nhỏ nhẹ nhưng lại chứa đầy sức mạnh.

"Nam Dương không phải là một nơi lớn. Có đến tận hai võ quán ở cùng một nơi như vậy thì việc xảy ra vấn đề cũng là điều tất yếu. Phải chia sẻ môn đồ nên cả hai bên chỉ có nước mệt mỏi."

"Ta không phải không biết điều đó. Nhưng sao lại bắt võ quán đã đặt chân đến nơi này trước là bọn ta phải rời khỏi đây chứ!"

"Cái đó không quan trọng. Điều quan trọng ở đây là, nếu có đến tận hai võ quán cùng tồn tại thì cả hai bên sẽ chịu tổn thất, và ai cũng biết bên phải chịu tổn thất nhiều hơn chính là Hoa Ảnh Môn."

"..."

Chân Huyễn cười tủm tỉm.

"Ngài thấy cách này thế nào?"

"Hả?"

"Việc môn phái tục gia Võ Đang mở võ quán ở nơi này và gây tổn thất cho quý môn của ngài cũng là sự thật, nên bọn ta sẽ bồi thường. Nếu võ quán của ngài chịu rời khỏi Nam Dương thì bọn ta sẽ chịu toàn bộ chi phí cho chuyện đó."

Diêm Bình đang lặng lẽ lắng nghe thì bỗng nhăn nhó.

'Đúng là quân bất lương.'

Bộ các người nghĩ bọn ta vì thiếu tiền lên đường nên mới vậy sao?

Nếu muốn định cư ở một vùng đất mới thì tức là phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Hoa Ảnh Môn là môn phái ở Nam Dương. Các môn đồ cũng bám trụ ở Nam Dương mà sinh sống, tất cả lịch sử của Hoa Ảnh Môn đều lưu giữ ở Nam Dương. Việc rời khỏi Nam Dương chính là vứt bỏ hết tất cả những thứ đó và bắt đầu lại từ đôi bàn tay trắng.

"Cảm ơn vì thiếu hiệp đã nói vậy..." Ngụy Lập Sơn lắc đầu.

"Nhưng Hoa Ảnh Môn không định làm vậy."

"Ưm."

Thấy Ngụy Lập Sơn từ chối, Chân Huyễn trầm ngâm tỏ vẻ không mấy hài lòng.

"Môn chủ."

"..."

"Nếu ngài nhất quyết muốn ở lại Nam Dương thì vẫn còn có một cách nữa."

Ngụy Lập Sơn nhìn Chân Huyễn với vẻ mặt có chút mừng rỡ. Chỉ cần nghe nói có cách khác thôi cũng đủ khiến ông ấy có kỳ vọng rồi.

"Là cách gì vậy?"

"Nếu môn chủ nhất định muốn vận hành võ quán ở Nam Dương... Thì hãy gỡ tấm bài danh có hoa văn hình hoa mai kia xuống đi ạ."

Khuôn mặt của Ngụy Lập Sơn đanh lại. Khi ông ta còn chưa thể thốt ra được lời nào thì Chân Huyễn chậm rãi tiếp lời.

"Hai môn phái thì có thể tồn tại song song. Nhưng hai đạo quán thì không thể. Dù sắc thái đạo gia của Hoa Sơn có mờ nhạt đi chăng nữa nhưng việc tồn tại cùng một nơi với môn phái tục gia của Võ Đang là chuyện không thể chấp nhận."

"Thiếu, thiếu hiệp nói vậy là sao..."

"Ngài hãy lựa chọn đi."

Chân Huyễn lạnh lùng lớn giọng.

"Nếu ngài chịu gỡ bỏ cái tên Hoa Sơn thì bọn ta sẽ chấp nhận Hoa Ảnh Môn. Nếu ngài muốn thì bọn ta có thể nhận thiếu môn chủ nhà ngài làm đệ tử tục gia của Võ Đang. Vậy thì Tòng Đạo Quán và Hoa Ảnh Môn sẽ trở thành đồng môn, cả hai bên sẽ có thể cùng chung sống hòa thuận. Nhưng nếu ngài không chịu làm vậy!" Thật ớn lạnh.

Trong lời nói của hắn ta như có ẩn chứa dao găm vậy.

"Thì cái tên Hoa Ảnh Môn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Nam Dương."

Lời nói kia xuất phát từ miệng của Chân Huyễn chứ không phải là một ai khác khiến cảm giác nặng nề đó trở nên khác biệt.

Chân Huyễn cười tủm tỉm khi nhìn thấy Ngụy Lập Sơn đang sửng sốt.

"Vậy thì, câu trả lời của Hoa Ảnh Môn là gì vậy?"

"...Bọn ta..."

Ngụy Lập Sơn mấp máy môi.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà sắc mặt của Ngụy Lập Sơn thay đổi lia lịa. Ông ta cứ đắn đo mãi, cuối cùng ông ta thở dài một hơi rồi nói.

"Bọn ta không thể vứt bỏ cái tên Hoa Sơn được."

"..."

"Dù hôm nay chính là ngày bọn ta buộc phải gỡ bỏ tấm bài danh đó xuống thì bọn ta vẫn là môn phái tục gia của Hoa Sơn. Bọn ta không thể vứt bỏ nó được."

"Ha..."

Chân Huyễn lắc đầu.

"Nếu ngài đã rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thì ta còn biết làm sao được. Ta sẽ cho ngài ba canh giờ. Nếu sau ba canh giờ nữa, nơi này không bị bỏ trống thì ta sẽ khiến cho nó phải bỏ trống."

Ngụy Lập Sơn cắn chặt môi.

"So với cách hành xử của một Võ Đang vang danh thiên hạ thì làm vậy chẳng phải quá ấu trĩ sao?"

"Ngài hiểu lầm rồi."

"..."

Chân Huyễn lạnh lùng nói.

"Không phải một Võ Đang vang danh thiên hạ lại đi làm mấy chuyện này, mà là từ trước đến nay, Võ Đang vì làm vậy nên mới vang danh thiên hạ. Vả lại, những gì có thể làm, bọn ta cũng đã cố gắng làm cả rồi. Chính môn chủ đây mới là người ngoan cố, từ chối lời đề nghị của ta."

"Bọn ta..."

"Nói đến đây thôi. Chúng ta không còn gì để nói nữa. Ta sẽ cho ngài ba canh giờ."

Và rồi, hắn ta lẩm bẩm bằng một giọng thì thào, chỉ có mỗi Ngụy Lập Sơn là có thể nghe thấy.

"Muốn nắm dây thì phải chọn sợi dây nào chắc chắn vào chứ. Tục gia của Hoa Sơn á. Ngài nghĩ Hoa Sơn sẽ giúp Hoa Ảnh Môn sao? Trong khi đối thủ là bọn ta đây?"

"...Ta..."

Ngụy Lập Sơn không nói được lời nào.

Nụ cười nhạo rõ rệt hiện lên trên gương mặt của Chân Huyễn đã chặn họng ông ta.

'Thật hụt hẫng.'

Võ Đang vì để bảo vệ tục gia của họ mà gây sức ép lên Hoa Ảnh Môn. Còn Hoa Sơn lại không có bất kỳ động thái nào để giúp đỡ bọn họ.

Tấm chân tình mà ông ta dâng hiến cho Hoa Sơn trong suốt mấy năm qua rốt cuộc là gì chứ?

"Hoa Sơn sẽ không dám mò đến đây đâu. Ta mong môn chủ hãy sáng suốt..."

Vào ngay lúc đó.

"Nói cái gì thế hả?"

"..."

Giọng nói khoan thai vang vào từ phía sau lưng đã khiến Chân Huyễn tự động xoay đầu lại.

"Ngươi là ai đấy?"

"Ầy, tránh ra cái coi! Sao đứng chặn hết cửa thế này!"

Những sư huynh đệ đang đứng đầy trước cửa của hắn ta từ từ dồn hết sang một bên.

Trong lúc đó, một cậu thiếu niên đi hai tay vung vẩy bước vào.

'Ai thế nhỉ?'

Trước khi những cảm nhận lúc thấy một người mới gặp lần đầu kịp xuất hiện, Chân Huyễn đã phải nghe thấy một lời nói mà từ nhỏ đến giờ bản thân chưa nghe qua lần nào.

"Là ta đây. Cái tên mũi ngựa kia."

"..."

Chân Huyễn bất giác há hốc mồm.

Mũi ngựa.

Đó là cách gọi thô tục của đạo sĩ quan, bắt nguồn từ việc nó dài như cái mũi ngựa khi các đạo sĩ đội lên đầu.

Nói một cách đơn giản thì...

'Chửi rủa?'

Đó là một lời chửi rủa sỉ nhục các đạo sĩ.

Mặc dù Chân Huyễn biết rõ đó là một lời sỉ nhục, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa từng nghe thấy ai dám dùng lời đó để nói với hắn.

Đó cũng là việc đương nhiên thôi.

Trong Võ Đang sẽ không có chuyện đạo sĩ bị sỉ vả, mà ra ngoài giang hồ hành tẩu lại càng không có chuyện đó xảy ra. Thử hỏi, trên thế gian này làm gì có ai dám chửi đạo sĩ của Võ Đang chứ? Nếu đó không phải là người có mười cái mạng, thì sẽ chẳng có ai dám nói như vậy cả.

Võ Đang là nơi thế nào kia chứ?

Võ Đang và Thiếu Lâm được gọi là Thái Sơn Bắc Đẩu của Cửu Phái Nhất Bang. Điều đó có nghĩa là mặc dù có vô số môn phái trong thiên hạ, nhưng cũng chỉ có một mình Thiếu Lâm dám gây sự với Võ Đang.

Vậy mà hắn dám gọi đệ tử của Võ Đang là mũi ngựa sao?

'Hắn bị điên à?'

Đó là suy nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu hắn lúc này. Thế nhưng, cái người đang đi vào trong đó lại chẳng giống tên điên chút nào. Hành động của hắn chẳng những không kỳ lạ, mà ánh mắt của hắn cũng toát lên một vẻ cực kỳ thông minh. À không, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì hắn còn hợp với từ tuấn tú hơn ấy chứ.

Mặc dù tư thế của hắn rất trơ tráo, biểu cảm lại cực kỳ khó chịu như thể thế gian này phiền phức bỏ xừ, nhưng chẳng phải điều đó mới chính là vấn đề sao?

"Các hạ là ai vậy?"

"Ngươi biết để làm gì?"

"..."

Hắn bị điên thật đúng không?

Chân Huyễn không còn cách nào khác ngoài việc nghiêm túc suy nghĩ về nam nhân vừa xuất hiện trước mặt mình.

Mặc dù từ trước đến nay, người ta vẫn thường hay nói đòn roi là vị thuốc dành cho kẻ điên, nhưng đó cũng chỉ là lời nói suông thôi. Chứ trên thực tế, đòn roi là thuốc dùng cho người bình thường, chứ không phải là thuốc dành cho kẻ điên.

"Chuyện..."

Đúng lúc Chân Huyễn định nói gì đó thì phía sau lại vang lên tiếng ồn ào.

"Nhường đường. Nhường đường một chút đi nào."

"Sao lại chặn kín ở cửa thế này."

"Chiêu Kiệt. Đệ trật tự chút đi."

Vài người đang tiến vào trong Hoa Ảnh Môn.

'Ơ?'

Họ cứ đi qua bình thường thế kia thôi à?

Dù cho họ có không biết những người đang chặn ở cửa kia là đệ tử của Võ Đang đi chăng nữa, thì sao bọn họ có thể đẩy những con người cường tráng đang cầm kiếm đó sang một bên để đi vào trong được chứ.

Ấy thế mà bọn họ lại đang từ từ đẩy các đệ tử của Võ Đang giống như cách mà mấy ông lão trong thôn hay làm để tiến vào bên trong Hoa Ảnh Môn. 'Rốt cuộc thì chuyện này là sao?' Đúng vào lúc đó.

"Phụ thân!"

Người đi vào cuối cùng chạy về hướng của Ngụy Lập Sơn. Ngụy Lập Sơn vui mừng gọi hắn.

"Tiểu Hành!"

"Phụ thân! Con đã mời các vị ở Hoa Sơn đến rồi đây!"

"A!"

Tất cả những người có mặt ở đó đều dỏng tai lên nghe.

'Hoa Sơn?'

Gương mặt Chân Huyễn trở nên cứng nhắc. Nói vậy là những người đang đứng trước mặt hắn đến từ Hoa Sơn sao?

'Nhìn lại thì đúng thế thật?'

Hắn nhìn thấy biểu tượng hình dạng của hoa mai được thêu trên ngực của họ.

Sự xuất hiện quá mạnh mẽ này khiến cho hắn tạm thời quên mất việc phải quan sát sắc phục của đối phương.

"À à, đến từ Hoa Sơn!"

Hắn nghe thấy những lời cảm kích đến phát khóc được phát ra từ miệng của Ngụy Lập Sơn.

Chỉ mới ít phút trước thôi, Chân Huyễn còn khăng khăng khẳng định Hoa Sơn sẽ không đến giúp đỡ họ.

'Khoan đã, bọn chúng nói là Hoa Sơn sao?'

Chân Huyễn không ngừng tỉ mỉ quan sát những người vừa xuất hiện.

Một kiếm đồ trong bộ bạch y mà hắn cần phải cảnh giác dù chỉ nhìn thoáng qua, một nam tử có vẻ mềm mỏng đứng bên cạnh như thể là phụ tá của hắn, và một nam tử khác có vẻ sắc bén.

Và...

'Phật vô lượng thọ.'

Khoảnh khắc nhìn thấy một mỹ nhân, hắn đã bất giác nhớ đến câu chân ngôn ấy.

Thật tốt khi đến đây.

Vậy...

Một thanh niên đang huênh hoang bước vào đập vào mắt hắn.

'Rốt cuộc cái tên này đang làm gì vậy?'

Mặc dù đã suy tàn, nhưng Hoa Sơn cũng đã từng một thời là một trong Cửu Phái Nhất Banh, là nơi được gọi là danh môn. Vậy mà không hiểu sao nơi đó lại có một tên giống phường vô lại thế nhỉ?

Đúng là có sự khác biệt rất lớn so với những người đang ở phía sau hắn kia.

"Các vị đến từ Hoa Sơn sao?"

"Chẳng lẽ ta từ Thiếu Lâm đến đây à?"

"..."

Chân Huyễn định nói gì đó nhưng lại bị cứng họng.

Đúng lúc ấy, nam nhân mặc bạch y tinh ý nhận thức được tình hình, vội tiến lên phía trước làm thế bao quyền với Ngụy Lập Sơn đang đứng phía sau Chân Huyễn.

"Hân hạnh được gặp môn chủ Hoa Ảnh Môn. Chưởng môn nhân đã phái bọn ta đến đây sau khi nghe được tin Hoa Ảnh Môn xảy ra biến cố ."

"A... Là chưởng môn nhân."

Ngụy Lập Sơn lặng lẽ nhắm mắt với gương mặt lộ rõ sắc bệnh. Một cảm giác nghẹn ngào đang dâng trào từ tận sâu trong đáy lòng.

Mặc dù ông ta phái Ngụy Tiểu Hành đến Hoa Sơn với hy vọng mỏng manh như cọng rơm, nhưng ông ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Hoa Sơn sẽ thật sự giúp đỡ mình. Và lời mà ông ấy nói với Diêm Bình, thực ra cũng chỉ là một cách để trốn tránh cái hiện thực ngột ngạt không có cách giải quyết này mà thôi.

Thế nhưng Hoa Sơn đã thực sự phái các đệ tử tới đây.

Cả cơ thể của Ngụy Lập Sơn vô thức run rẩy khi nhìn thấy Bạch Thiên đang tạo thế bao quyền.

Khí thế hiên ngang.

Hắn không hề thua kém một chút nào so với Bất Tuyệt Kiếm Chân Huyễn đang đứng ngay bên cạnh.

Chẳng lẽ?

"Chẳng lẽ các hạ chính là Hoa Sơn Thần..."

"Không phải đâu ạ."

Bạch Thiên đã nhanh chóng cắt lời Ngụy Lập Sơn trước khi ông ta kịp nói hết câu. Ngụy Lập Sơn nhìn gương mặt Bạch Thiên đang méo xệch nhanh chóng thả lỏng trở lại.

"Tại hạ là Bạch Thiên, đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn."

"À! Là Hoa Chính Kiếm! Ta đã nghe rất nhiều về danh tiếng của Hoa Chính Kiếm!"

Vậy là họ đã phái Hoa Chính Kiếm đến!

Có lẽ ông ta sẽ thăng thiên nếu không thể bày tỏ lòng biết ơn của mình với chưởng môn nhân mất.

'Ơ, không. Vậy thì...'

Chẳng lẽ Hoa Sơn Thần Long không đến đây sao?

Đúng lúc đó.

"Hức!"

Cái tên lưu manh mà không ai hiểu hắn làm gì từ nãy tới giờ bước lên bắt tay Ngụy Lập Sơn với gương mặt đầy cảm thán.

"Hức. Môn chủ."

"..."

"Ta đã nghe rất nhiều về ngài rồi! Ta đã nghe ngài thật không dễ dàng gì mới có thể đều đặn gửi tiền hối lộ về bổn môn suốt 30 năm qua! Đúng không?"

"Đúng, đúng là vậy nhưng..."

"Hức hức hức!"

Hắn nhìn gương mặt đã sớm không còn nét cảm kích nào của Ngụy Lập Sơn. Có vẻ như hắn thực sự cảm động khi khóe mắt hắn hơi ươn ướt.

Có thể tìm được người như thế này ở đâu cơ chứ?

"Ngài đúng là một người đáng kính. Dù phải tằn tiện từng đồng, ngài vẫn đều đặn gửi tiền đến cho một môn phái sắp sụp đổ. Ta cứ tưởng những người hiền hậu như vậy chết hết rồi cơ, không ngờ vẫn còn một người đang đứng ở đây."

"..."

Ngụy Lập Sơn cũng được coi là người trải đời.

Suốt mấy chục năm bảo vệ Hoa Ảnh Môn, chỉ tính riêng những người ông ta đã gặp, thì ông ta cũng dễ dàng vượt qua hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn người.

Thế nhưng, trong hàng nghìn người đó cũng không có ai như thế này cả.

'Hình như hắn ta là đệ tử chân sơn của Hoa Sơn. Nhưng tại sao Hoa Sơn lại có người như thế này chứ?' Ngụy Lập Sơn rút tay mình lại rồi hỏi.

"Không biết các hạ là ai vậy?"

"À. Ta là Thanh Minh. Chưởng môn nhân đã phái ta tới đây."

"À, Thanh Minh là Thanh Tử... Khoan đã, các hạ vừa nói là Thanh Minh sao?"

"Vâng. Ngài cứ gọi ta như vậy là được rồi. Hahahaha. Nói sao nhỉ. Ngài là vị khách tuyệt nhất của chúng ta đấy."

Thanh Minh?

Người này là Thanh Minh ư?

Ngụy Lập Sơn trợn tròn hai mắt.

Rõ ràng Hoa Sơn chỉ có một người tên là Thanh Minh thôi mà.

'Không đâu. Chắc là do mình không biết được hết thôi.' Ngụy Lập Sơn quay đầu nhìn Ngụy Tiểu Hành. Ngụy Tiểu Hành nhìn thấy ánh mắt của ông ta bèn bày ra biểu cảm không thể nói gì rồi miễn cưỡng gật đầu.

'Đúng vậy ư?'

Chẳng lẽ cái tên y như phường lưu manh đang đứng trước mặt ông ta đây là...?

"Thanh Minh?"

Có vẻ như Ngụy Lập Sơn không phải là người duy nhất có thắc mắc ấy. Chân Huyễn bật ra một âm thanh ngạc nhiên sau khi lặng lẽ quan sát các môn hạ của Hoa Sơn.

Thanh Minh quay đầu lại nhìn.

"...Chẳng lẽ các hạ chính là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh sao?"

"Thì sao?"

Chân Huyễn nhìn Thanh Minh với ánh mắt không thể tin được. Ánh mắt của Thanh Minh trở nên giận dữ trong nháy mắt.

"Sao? Hay là ta đập ngươi một trận để chứng minh nhé?"

"..."

Rồi ngay lập tức, hắn rời mắt khỏi Chân Huyễn như chưa từng để tâm đến gã, quay sang mỉm cười với Ngụy Lập Sơn. Thái độ phân biệt của hắn quá rõ ràng đến mức lố bịch.

"Ngài không cần lo đâu. Bây giờ bọn ta sẽ giúp ngài giải quyết mọi chuyện. Chưởng môn nhân đã nói Hoa Ảnh Môn là tuyệt nhất trong các môn phái tục gia của Hoa Sơn mà." Điều này thì đúng.

Bởi vì làm gì có môn phái tục gia nào đáng giá giống như nơi này chứ.

Thanh Minh vừa cười vừa xoay người. Hắn vừa nhìn vừa vỗ vai Bạch Thiên.

"Làm gì thế, sư thúc?"

"...Xong rồi đấy à?"

"Vầng."

Bạch Thiên thở dài một hơi rồi nhìn Chân Huyễn.

"Ta là Bạch Thiên - Hoa Sơn."

"Ta là Chân Huyễn - Võ Đang."

"Ta đến đây vì nghe nói có chuyện xảy ra giữa các môn phái tục gia. Theo ta thấy thì có vẻ như ngươi đang trao đổi trực tiếp với môn chủ Hoa Ảnh Môn, vậy nên từ bây giờ, ta sẽ thay mặt Hoa Ảnh Môn trao đổi với ngươi."

"Hoa Sơn phải xen vào chuyện này nữa sao?"

"Vậy lý do bọn ta không cần xen vào là gì?"

Chân Huyễn nheo mắt trước lời nói của Bạch Thiên.

'Ngươi dám.'

Một môn phái sắp sụp đổ hoàn toàn, chỉ mới được thiên hạ biết đến tên dạo gần đây lại dám xen vào việc của Võ Đang sao?

Đây là chuyện không thể tha thứ được.

Quan trọng hơn là...

Chân Huyễn hướng ánh mắt về phía Thanh Minh. 'Tên đó là Hoa Sơn Thần Long thật sao?' Vô lý.

Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh.

Là tân tinh của Hoa Sơn khi tên tuổi của hắn đột nhiên được cả thiên hạ nhắc đến vào hai năm trước.

Chân Huyễn cũng đã nghe cái tên ấy đến nhức cả tai. Và có một lý do đặc biệt khiến hắn nhớ rõ cái tên ấy như vậy.

Kiếm Long Chân Huyễn của Võ Đang.

Và Thần Long Thanh Minh của Hoa Sơn.

Thiên hạ gọi họ và bốn người nữa bằng cái tên Lục Long. Trong giới giang hồ, Lục Long chính là cái tên tượng trưng cho các tuyệt thế hậu khởi chi tú, những người sẽ dẫn dắt thiên hạ trong tương lai.

Hắn không qua tâm mọi người gọi họ là Lục Long hay Tam Long. Thứ Chân Huyễn quan tâm chỉ có một. Đó là việc Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh được đánh giá cao hơn hắn trong Lục Long. 'Tên này mà lại mạnh hơn mình sao?' Đúng là vớ vẩn.

Tất nhiên là lời đánh giá đó được dựa trên việc xem xét tuổi tác rồi. Lời đánh giá đó tràn đầy sự kỳ vọng rằng Thanh Minh sẽ mạnh hơn Chân Huyễn khi hắn bằng tuổi Chân Huyễn bây giờ.

Thế nhưng Chân Huyễn lại không công nhận lời đánh giá đó chút nào.

Và...

'Chưởng môn nhân nói đúng.'

- Rất có thể các đệ tử của Hoa Sơn sẽ tới Nam Dương. Và nếu các đệ tử Hoa Sơn tới, thì chắc hẳn cái tên Thanh Minh được gọi là Hoa Sơn Thần Long cũng ở đó. Khi ấy, con hãy làm cho cả thiên hạ không dám nhắc tới đệ tử của Hoa Sơn trước mặt đệ tử Võ Đang đi.

Chân Huyễn nhếch khóe miệng.

"Vậy các ngươi định xen vào bằng cách nào?" Chân Huyễn nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt tự mãn.

Hắn quan tâm nam tử này hơn cả cái tên Thanh Minh Hoa Sơn Thần Long kia. Bởi vì khí thế mà hắn âm thầm phát ra từ nãy đến giờ quả thực không thể đùa được.

'Hóa ra Hoa Chính Kiếm cũng không phải là một cái danh hão.' Khác hẳn với Hoa Sơn Thần Long.

"Nếu như chúng ta có thể vui vẻ nói chuyện với nhau để giải quyết thì vẫn là cách tốt nhất..." Bạch Thiên mỉm cười.

"Nhưng có vẻ như ngươi không nghĩ như vậy nhỉ?"

"Haha. Ngươi hiểu nhầm rồi. Nếu như trò chuyện mà có thể giải quyết được chuyện này thì còn gì tốt hơn cơ chứ. Thế nhưng, quan điểm của chúng ta khác nhau đến mức không thể tìm ra điểm chung được, nên có nói chuyện cũng chỉ tổ tốn công vô ích thôi."

"Không phải rồi cuối cùng cũng giống nhau cả sao?"

Chân Huyễn nở một nụ cười nham hiểm trước giọng điệu thúc giục đầy sắc bén của Bạch Thiên.

"Vậy thì thế này nhé? Các ngươi có muốn tỉ võ không? Bọn ta sẽ không từ chối đâu."

"Cách này của Võ Đang có vẻ hơi thô bạo so với ta nghĩ."

"Nhưng nó lại có hiệu quả tuyệt đối đấy. Chúng ta không cần thiết phải lãng phí thời gian của nhau..." Đúng lúc ấy.

"A. Phí thời gian chết đi được."

"..."

"..."

Bạch Thiên và Chân Huyễn đồng loạt quay đầu. Cả hai đều nhìn Thanh Minh đang oang oang nói kia.

Thế nhưng, biểu cảm của hai người họ lại hoàn toàn khác nhau.

Trong lúc Bạch Thiên đang dùng biểu cảm để nói với Thanh Minh rằng 'Xin con hãy yên lặng một chút đi. Cái tên chết tiệt này!', thì Chân Huyễn lại không thể giấu được cơn phẫn nộ của mình.

Thanh Minh vốn thấp hơn Chân Huyễn một bậc. Vậy mà hắn lại dám phát ngôn lung tung với một người có thứ bậc cao hơn hắn như vậy.

"Hoa Sơn không biết lễ nghi là gì sao?"

"Lễ nghi á?"

Thanh Minh bật cười.

"Vớ vẩn."

"Ngươi!"

"Cái tên xông vào môn phái của người khác rồi kêu họ biến đi nếu không muốn chết lại có lễ nghi quá cơ. Hình như lễ nghi của các ngươi chỉ xuất hiện khi các ngươi cần thôi nhỉ?"

"..."

Chân Huyễn nghiến răng nghiến lợi.

Thế nhưng hắn không thể phản bác lại ngay lập tức. Bởi vì Chân Huyễn cũng biết rằng câu nói đó không sai.

"Nói chuyện làm quái gì cho mất công. Cứ làm những gì các ngươi muốn đi."

"Ngươi nói vậy là sao?"

"Không phải ngươi bảo ngươi sẽ tấn công nơi này sau ba canh giờ sao?"

"..."

"Ba canh giờ sau ngươi hãy quay lại đi. Đến lúc đó, các ngươi hãy dùng hết thực lực của mình để làm những gì các ngươi muốn. Nhưng đổi lại..." Thanh Minh nhếch miệng.

"Các ngươi nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị đập nát sọ khi quay lại đây đi. Ta cảnh báo trước rồi đấy."

Gương mặt Chân Huyễn đỏ bừng bừng.

Rồi ngay lập tức trở nên trắng bệch. Cơn giận bắt đầu bốc lên ngùn ngụt trong đầu hắn.

Dùng hết sức mạnh của các ngươi đi.

Lời nói đã phá hủy hết tâm trạng của Chân Huyễn.

Đương nhiên là vậy rồi.

Bây giờ, số lượng đệ tử Võ Đang đang đứng ở cổng chính là chín. Nếu tính thêm cả Chân Huyễn thì là mười.

Nhưng số lượng các đệ tử của Hoa Sơn chỉ được có năm người.

Nếu Thanh Minh mở miệng nói mỗi bên chọn ra một người đại diện để tỉ võ thì hắn ta sẽ dễ hiểu hơn. Đám người của Thanh Minh cũng đến đây bảo vệ môn phái tục gia của mình. Dù đây có là một trận đánh không ngang sức đi nữa nhưng một khi đã đến tận đây thì bọn họ cũng phải khiến Hoa Ảnh Môn nghĩ rằng đã nỗ lực.

Nhưng bây giờ, cái tên tiểu tử đó không đòi tỉ võ mà đòi tiến hành một cuộc chiến. Tức là dù tất cả các đệ tử Võ Đang có xông vào cùng lúc đi nữa thì bao nhiêu Hoa Sơn cũng cân tất.

"Ngươi..."

Riêng số lượng không đã gấp đôi rồi.

Nhưng hắn ta dám thách thức bảo Võ Đang cùng xông hết vào, hành động đó chẳng khác gì đang khinh thường Võ Đang cả.

Chân Huyễn từ trước đến nay đã bao giờ nhận lấy sự khinh rẻ đến mức này đâu?

"Vô lượng thọ phật."

Nếu không lặp đi lặp lại đạo hiệu thì chắc khó có thể kiềm chế được sự phẫn nộ đang sục sôi từ tận tâm can. Chân Huyễn liên tục lặp đi lặp lại đạo hiệu, cố gắng để tịnh tâm, nhưng dẫu có vậy đi nữa thì hắn ta cũng không thể nào xóa hết được sự phẫn nộ trong lòng, hắn ta nhìn Bạch Thiên một cách hằn học.

"Ta có thể nghĩ rằng đây là ý của Hoa Sơn không?"

Hắn ta muốn Bạch Thiên - người có vai vế cao hơn lên tiếng. Nhưng Bạch Thiên lại chỉ nhún vai một cái, phá tan kỳ vọng của Chân Huyễn.

"Lời đã nói ra mà đem nuốt vào lại thì khắp thiên hạ sẽ cười nhạo Hoa Sơn mất."

"..."

"Với cả."

Bạch Thiên cười nhạt.

"Giờ mà ta có phủ nhận lời nói đó đi chăng nữa thì các hạ chắc cũng không chấp thuận điều đó đâu nhỉ."

"Các hạ nghĩ đúng rồi đấy." Chân Huyễn cắn môi.

Nếu là lời sỉ nhục chĩa vào bản thân mình thì có bao nhiêu hắn ta cũng có thể chịu đựng được. Nhưng bây giờ, cái tên tiểu tử tên là Thanh Minh kia không phải sỉ nhục hắn ta mà là đang sỉ nhục Võ Đang.

"Các hạ nói là 3 canh giờ đúng không."

Chân Huyễn nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt dữ tợn. "Một ngày. Nói chính xác là ta sẽ cho các vị thời gian một ngày. Ngày mai, vào thời gian này, bọn ta sẽ đánh vào Hoa Ảnh Môn như lời các hạ đã nói. Hãy ghi nhớ một điều, một khi lời đề nghị đó do các vị khởi xướng thì theo nguyên tắc trên giang hồ, dù có xảy ra chuyện gì không may cũng không thể truy cứu trách nhiệm bọn ta được."

"Làm gì mà phải đợi đến tận ngày mai chứ. Nếu được thì bây giờ làm luôn một ván đi." Thanh Minh ngoắc ngoắc ngón tay.

"Lên đi nào."

"..."

Nắm đấm được siết chặt trên tay Chân Huyễn đang run lên cầm cập. Hơi thở gấp gáp, gương mặt trắng bệch.

Nhuận Tông thấy dáng vẻ đó thì lắc đầu.

'Cứ cái đà này thì trước khi đánh nhau đã chết vì tăng huyết áp rồi.'

Tất cả các đệ tử Hoa Sơn đều biết rằng, những người không biết gì về Thanh Minh sẽ nhìn vào võ công của hắn ta và tán dương, nhưng so với tài năng chọc người khác điên tiết thì võ công của hắn chẳng qua cũng chỉ là một thứ cỏn con.

Trong khoảng thời gian không quá dài chung sống cùng Thanh Minh, cái suy nghĩ bản thân có thể sẽ chết vì tức điên lên đã xuất hiện hơn 15 lần trong đầu Nhuận Tông. Riêng trong khoảnh khắc này, không xét đến chuyện môn phái, Nhuận Tông lại cảm thấy đáng thương cho Chân Huyễn.

'Thôi cứ im lặng đi cho lành.'

Ngươi càng nói là càng tức phát điên đấy.

Nhưng thay vì lao vào Thanh Minh, Chân Huyễn lại hành động có chừng mực, hắn ta để thế bao quyền.

Thấy dáng vẻ đó của Chân Huyễn, các đệ tử Hoa Sơn không khỏi thán phục.

'Quả nhiên là Võ Đang.'

'Thiên địa hỡi, vậy mà cũng nhịn được sao.'

'Hắn ta tu dưỡng khá là tốt đấy.'

Ai nấy đều muốn vỗ tay tán thưởng Chân Huyễn. "Ngày mai. Vào giờ này ngày mai." Ken két!

Vừa dứt lời, tiếng nghiến răng thật đáng sợ chợt vang lên. "Vậy hẹn gặp lại vào giờ này ngày mai. Khi đó, đừng hòng cầu xin lòng từ bi của ta. Ta sẽ cho các vị biết được, vì sao Hoa Sơn là Hoa Sơn, vì sao Võ Đang lại là Võ Đang!"

"Vầng. Vầng. Ta biết rồi."

"..."

Thanh Minh xoay người đi, tỏ vẻ như đang cụt hứng.

"Thiệt tình, không tự tin vào bản thân nên lo tẩu trước mà lại còn nói năng dài dòng văn tự. Hay mình đi vào trong làm một giấc nhỉ?"

Nhuận Tông há hốc mồm.

'Cái thứ ác quỷ.'

Bộ tên tiểu tử đó bế quan ba tháng để nghiên cứu kỹ lưỡng cách có thể chọc điên người khác một cách triệt để hay gì? Nhưng Chân Huyễn đã không phản ứng theo cách mà bọn họ trông đợi. Người ta nói, con người khi giận dữ đến tột độ thì ngược lại sẽ trở nên trầm tĩnh, hắn ta chỉ liếc nhìn Thanh Minh một lần rồi quay lưng đi.

"Hẹn gặp các vị vào ngày mai."

Hắn ta vừa nói câu cuối cùng, vừa bước từng bước dứt khoát rời khỏi Hoa Ảnh Môn.

"Sư huynh!"

Các đệ tử Võ Đang khác lũ lượt kéo đến bên cạnh Chân Huyễn.

"Sao huynh lại để yên cho cái tên tiểu tử xấc láo đó vậy! Chúng ta không cần phải đợi đến ngày mai đâu! Hãy sửa cái nết của hắn ta lại ngay và luôn đi ạ!"

"Đúng đấy ạ! Sống ngần ấy năm mà lần đầu đệ mới thấy một đứa vô lễ như vậy. Phải bẻ gãy bộ phận nào đó trên người hắn ta thì hắn ta mới tỉnh ra được. Mà không, dù có làm vậy thì hắn chưa chắc đã tỉnh ra đâu!"

Trước những lời chỉ trích của các sư đệ, Chân Huyễn bỗng dừng bước.

"...Bây giờ á?"

"Vâng, đúng vậy ạ!"

Chân Huyễn thở một hơi thật dài.

"Các đệ có biết vì sao ta hẹn bọn chúng ngày mai gặp lại không?"

"Bọn đệ không..."

"Vì ta nghĩ nếu bây giờ làm lớn chuyện lên thì sẽ phải thấy cảnh máu chảy."

Các sư đệ im thin thít.

Đây không phải là lần đầu bọn họ đặt chân ra giang hồ. Bọn họ vốn đã bước ra giang hồ nhiều lần, cứ mỗi lần như vậy lại gặp phải nhiều chuyện khác nhau. Trong số những lần đó, làm gì có chuyện bọn họ chưa đánh đối thủ bị thương bao giờ!

Kiếm của Chân Huyễn đã nhiều lần nhuốm máu.

Một người như hắn ta không lý nào lại sợ cảnh máu chảy. Ý của Chân Huyễn tức là, nếu bây giờ cứ thế mà đánh nhau thì có thể Thanh Minh sẽ phải chết.

Chân Huyễn khẽ quay đầu lại nhìn Hoa Ảnh Môn.

"Đám người đó cũng sắp nhận ra rằng bản thân đã gây ra chuyện gì. Thời gian một ngày chắc là đủ để bọn chúng cảm nhận được nỗi khiếp sợ về những chuyện sắp ập đến nhỉ?"

"Vâng, thưa sư huynh."

"Quay về thôi."

Chân Huyễn ngay lập tức rảo bước về phía Tòng Đạo Quán.

Theo sau hắn ta là các sư đệ, phải một lúc lâu sau thì Tòng Đạo Quán chủ với khuôn mặt thất thần mới vội vội vàng vàng nhích chân khỏi mặt đất.

"Đợi, đợi ta đi với!"

"Đi rồi à."

"Ưm. Đã đi rồi ạ."

"Bọn chúng đi mất rồi."

Những đệ tử Hoa Sơn vẫn còn đứng đấy, bọn họ nhìn ra nơi cổng chính vắng vẻ với một khuôn mặt có chút mệt mỏi.

Nhưng khác với bọn họ, Ngụy Lập Sơn lại như sắp ngất tới nơi.

"Rốt, rốt... rốt cuộc là các vị đã làm gì..." Rõ ràng ông ta gọi bọn họ đến để giúp đỡ.

Không lẽ trong hai chữ "giúp đỡ" đó lại bao hàm cả ý đánh gục Võ Đang sao?

Nói gì đi nữa thì Hoa Sơn trong quá khứ là một danh môn chánh phái, đồng thời cũng thuộc Cửu Phái Nhất Bang, kết thâm giao ở một mức nào đó với Võ Đang. Ông ta chỉ muốn Hoa Sơn dựa vào mối thâm giao đó để hòa giải, tránh đẩy mọi chuyện đi quá xa...

Thanh Minh lại tươi cười nói, không hề biết đến tâm tư của Ngụy Lập Sơn.

"Bây giờ ngài có thể duỗi thẳng chân mà ngủ rồi." Chân á?

Duỗi thẳng chân ư?

"Ọc ọc."

Phịch.

Cuối cùng, Ngụy Lập Sơn sùi bọt mép và ngã ra phía sau.

"A! Phụ thân!"

"Môn chủ!"

Ngụy Tiểu Hành và Diêm Bình hốt hoảng chạy ngay đến bên cạnh Ngụy Lập Sơn.

Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng đó thì tặc lưỡi.

"Ta đâu có bảo ngài duỗi hai chân ở đây. Tính tình ngài có chút nóng vội nhỉ."

Tất cả các đệ tử Hoa Sơn đều thở dài.

"Á!"

Ngụy Lập Sơn ngồi bật dậy trên giường rồi trợn trừng mắt nhìn lên trần nhà.

Cứ như vậy, ông ta ngồi sững người một hồi lâu rồi đưa bàn tay run run đặt lên trán.

'Thì ra là mơ.'

Đương nhiên rồi.

Làm sao một chuyện vô lý như vậy có thể xảy ra trong hiện thực được.

Ngụy Lập Sơn thở phào nhẹ nhõm, với tay ra cầm lấy ấm trà rồi cứ thế uống ừng ực.

Ông ta cảm thấy bình tĩnh hơn sau khi uống được những giọt nước mát lạnh.

Cạch.

Lúc đó, cánh cửa bất thình lình mở toang, Diêm Bình bước vào trong.

"Người đã tỉnh lại rồi sao ạ"

"...Ta đã nằm đây bao lâu rồi?"

"Khoảng 2 canh giờ rồi ạ."

"Lâu đến vậy sao..."

Ông ta càng động đậy thì càng cảm thấy cơ thể suy nhược thêm. Cũng đúng thôi, phải tịnh dưỡng thì mới hồi phục được chứ, không thể tịnh dưỡng được thì đương nhiên là vậy rồi.

"Ta phải dậy thôi. Võ Đang có thể tìm đến bất cứ lúc nào cơ mà."

"Chẳng phải đám người Võ Đang bảo ngày mai sẽ đến sao ạ?"

"...Ngày mai á?"

"Vâng ạ."

"Trong lúc ta nằm ở đây, bọn họ đã tìm đến rồi à?" Diêm Bình chau mày nhìn Ngụy Lập Sơn.

"Người đã nằm mơ sao ạ?"

"Ừ. Ta đã mơ một giấc mơ vô cùng lạ lùng. Người của Hoa Sơn đã đến đây, nhưng lại có tên vô lại nào đó lại đi kiếm chuyện, gây thị phi với đệ tử của Võ Đang, hắn ta còn đem vận mệnh của Hoa Ảnh Môn ra đánh cược, đòi làm một ván sống chết với bọn họ nữa."

"..."

"Ta thấy hoang đường quá nên... Dù chỉ là giấc mơ nhưng ta còn cứ tưởng đâu mình ngất xỉu thật ấy chứ. Hoa Sơn lại chứa chấp một tên điên như vậy, nghe có lọt tai được không? Thậm chí tên đó còn là Hoa Sơn Thần Long mới ghê. Hoa Sơn Thần Long. Hahahaha. Đúng là sức khỏe ta không ổn thật rồi..."

Không thấy nụ cười nào nở trên mặt Diêm Bình, Ngụy Lập Sơn bỗng im bặt.

Một bầu không khí tĩnh lặng thoáng qua.

"...Không phải đấy chứ?"

"Đúng vậy đấy ạ."

"Ta thấy đâu phải vậy?"

"Chính xác luôn đấy ạ."

Tay của Ngụy Lập Sơn run lẩy bẩy.

"Con, con nói đó là thật chứ không phải mơ ư?"

"Thưa môn chủ, xin người hãy bình tĩnh. Giọt nước đã tràn ly rồi ạ. Một khi mọi chuyện thành ra thế này, có khi chúng ta phải nghĩ đến chuyện đào tẩu nửa đêm thôi."

"Đào, đào tẩu nửa đêm?"

"Chẳng phải sẽ tốt hơn việc ở lại đây cầm cự rồi chết sao ạ? Nhìn vào khuôn mặt của Bất Tuyệt Kiếm, con thấy rõ sát khí, giống như khi quay lại đây, hắn ta sẽ giết sạch những ai lọt vào tầm mắt của hắn vậy."

"...Nói gì đi nữa thì bọn họ cũng là đạo nhân cơ mà!"

"Môn chủ. Xin người hãy nhìn vào thiện thực đi. Nếu gộp hết những người mà Cửu Phái Nhất Bang đã giết chết từ trước đến nay thì dư sức lấp được sông Hoàng Hà. Người nghĩ trong số những kẻ ra tay giết người đó chỉ có mỗi ác nhân không thôi sao?"

Ngụy Lập Sơn không nói được lời nào.

"Muốn bảo toàn được tính mạng thì chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ càng. Bây giờ chỉ còn lại một ngày... Mà không, còn chưa được đến một ngày nữa."

Ngụy Lập Sơn đứng dậy với một khuôn mặt đông cứng.

"Các đệ tử Hoa Sơn bây giờ đang ở đâu?"

"Con đã dẫn bọn họ đến biệt viện rồi. Bây giờ chắc bọn họ đang ăn lót dạ đấy ạ."

"Vậy sao..."

Ngụy Lập Sơn đã chấp nhận hiện thực.

Câu chuyện hệt như một giấc mơ đó nếu là sự thật thì bây giờ đúng là ông ta phải đưa ra quyết định.

'Nếu chỉ có một mình mình thì không có vấn đề gì cả.'

Nhưng ông ta còn có thê tử, nhi tử, có những đệ tử phải bảo vệ. Và hơn hết...

'Nếu cứ đà này thì chắc bọn họ cũng sẽ gặp họa.'

Tuy bọn họ đã chọn một cách không hay vì còn quá thiếu kinh nghiệm trên giang hồ nhưng dù gì bọn họ cũng vì giúp Hoa Ảnh Môn nên mới đến đây. Ngụy Lập Sơn không thể giương mắt nhìn cảnh bọn họ bị ngã gục dưới lưỡi kiếm của Võ Đang được.

"Bình nhi."

"Vâng, môn chủ."

"Chắc có lẽ, chúng ta phải gỡ bài danh của Hoa Ảnh Môn xuống thôi."

"..."

"Không cần thiết phải là Nam Dương, chẳng phải chỉ cần bảo vệ được cái tên Hoa Ảnh Môn là được rồi hay sao?"

"Môn chủ..."

Diêm Bình lòng nóng như lửa đốt nhưng Ngụy Lập Sơn bây giờ dường như đã thoải mái hơn được một chút rồi.

'Tất cả chỉ tại tham vọng.'

Không muốn rời khỏi mảnh đất mình đang sinh sống. Không muốn bị vùi dập bởi môn phái tục gia của Võ Đang. Và cả tham vọng muốn gìn giữ Hoa Ảnh Môn nữa.

Sau cùng thì cũng tại tham vọng mà ra.

Khi đã buông bỏ tất cả thì tâm hồn trở nên thanh thản hẳn.

Nhưng chuyện trên thế gian thì có bao giờ giống như mình mong muốn đâu.

"Chuyện đó... Không dễ gì được như bản thân mong muốn đâu, thưa cha."

"Hửm?"

Ngụy Tiểu Hành bước vào phòng.

"Con nói vậy là sao? Không được như bản thân mong muốn là sao?"

"Dù chúng ta có ý định từ bỏ đi nữa thì các môn hạ của Hoa

Sơn cũng sẽ không rời khỏi đây."

"Tại sao chứ?"

"...Nói điều này ra có hơi kỳ lạ, nhưng hình như bọn họ không hề suy nghĩ bản thân sẽ thua Võ Đang." Ngụy Lập Sơn ngẩn người ra.

'Bọn chúng thật sự nhẹ dạ nông nổi như vậy sao?' Không có chuyện đó đâu.

Những người khác thì chưa chắc nhưng còn Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên là một người có tên tuổi trên giang hồ. Hơn nữa, Bạch Thiên lại là đại sư huynh của Bạch tử, đến một lúc nào đó sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn. Một người như vậy không thể nào lại không nắm bắt được tình hình.

"...Chắc ta phải đi gặp Hoa Chính Kiếm thôi."

Biểu cảm của Ngụy Tiểu Hành bỗng trở nên khó đoán.

"Thật đúng lúc."

"Sao cơ?"

"Vừa hay bọn họ bảo rằng cha cũng sắp tỉnh rồi, bảo con đưa cha đến đấy."

"...Hoa Chính Kiếm nói vậy sao?"

"Không ạ."

Ngụy Tiểu Hành nói với vẻ mặt hơi bực dọc.

"Là Hoa Sơn Thần Long ạ."

Cái tên Hoa Sơn Thần Long chết tiệt.

"...Thần Long cái gì chứ. Còn không xứng để được gọi là Thổ Long nữa."

Riêng lần này, Ngụy Tiểu Hành lại hoàn toàn đồng cảm với lời nói của cha mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top