Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

517

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 517. Mọi người đợi ta lâu lắm rồi đúng không? (2)

Những người ở phía trước lấy hết sức bình sinh mà chạy.

Thế nhưng, họ lại chẳng có nơi nào để trốn chạy. Bởi vì lũ người đang hùng hổ đuổi theo kia không cho họ cơ hội chạy thoát.

“Á á á á á! Tránh ra! Tránh ra, lũ khốnnnnnn!”4

“Ta bảo tránh ra!”

Nỗi sợ hãi bao trùm khiến họ không thể phân biệt được đúng sai.

Bọn họ túm lấy vai đồng đội, đẩy về phía lũ Ma Giáo. Họ hoảng hốt dẫm đạp lên nhau, nhảy qua đầu nhau mà chạy.

Người xông lên.

Kẻ hoảng loạn dừng bước.

Kẻ chạy trốn trong sợ hãi.3

Chỉ trong chớp mắt, đội quân hùng hậu hành động với một mục tiêu duy nhất đã trở nên hỗn loạn như ong vỡ tổ.

“B, bình tĩnh! Tỉnh táo lại đi! Rốt cuộc các ngươi đang làm cái quái gì vậy hả!”

“Đừng quay lại! Chết tiệt, ta đã bảo đừng quay lại mà!”

Các vị phó đội chủ mắc kẹt giữa đám đông hỗn loạn hét lên để kiểm soát tình hình, thế nhưng, bọn họ chẳng thể trấn an được những người chưa từng đối mặt với nỗi sợ hãi khủng khiếp như vậy trong đời.

“Ta bảo tránh ra, lũ chó chết!”
7
“Á á á á á á á á!”

Bọn họ vừa chửi bới, vừa cấu xé, xô đẩy lẫn nhau. Thậm chí còn vung lưỡi kiếm đáng lý ra phải chĩa về phía quân địch về phía quân mình.

Thảm trạng.

Đúng là chẳng còn từ nào có thể giải thích được tình hình lúc này.1

Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi đã lan truyền đến cả những người tận mắt chứng kiến ‘cảnh tượng’ ấy. Ngay cả sắc mặt của những người đứng ở phía cuối đội hình không thể tận mắt nhìn thấy khung cảnh đó cũng trở nên trắng bệch, tim đập bình bịch trước nỗi sợ hãi đang bủa vây đồng đội.

Bọn họ chẳng biết phải làm gì ngoài việc sợ hãi, hoảng loạn, rối rắm trong lúc móng tay của lũ Ma Giáo đang cào xé cơ thể họ.

Roẹttttttttttt!1

Dù cơ thể bị xé rách, nhưng võ giả vẫn không buông kiếm.

Chỉ đáng tiếc, kết quả này là điều quá hiển nhiên khi hắn không thể đối đầu trực diện với lũ Ma Giáo, chỉ còn cách quay lưng bỏ chạy.

Ánh mắt của lũ giáo đồ Ma Giáo tràn ngập sự khát máu. Chúng không ngần ngại dùng trảo khí () rạch sống lưng của những người quay lưng bỏ chạy rồi đục một lỗ trên ngực của họ bằng bàn tay đen sì của mình.
Chúng không ngừng thì thầm vào tai của các cung đồ Băng Cung, đẩy nỗi sợ hãi của họ lên tới cực điểm. Tựa như những lời thì thào ghê rợn đó đang văng vẳng khắp 4 phương 8 hướng.0

“H, hiccccc!”

Các võ giả Băng Cung chết lặng tại chỗ.

Bàn tay đen sì của tên ác quỷ lôi ra71289 một trái tim nóng hổi vẫn còn đập từ ngực của một võ giả.


Máu phun ra từ ngực bắn lên mặt hắn.
“A… Aa…”

Các võ giả luôn phải đối mặt với cái chết.

Họ đã từng nghĩ mình sẽ chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng. Nhưng, khi thấy cái chết quá sống động đang diễn ra ngay trước mắt, họ mới nhận ra suy nghĩ ấy viển vông đến mức nào.


Ống quần ướt sũng.

Bọn chúng không phải con người.

Con người không thể làm như vậy được. Nếu không phải là lũ a tu la chui ra từ tu la đạo, thì con người không thể giết người khác một cách tàn bạo, ghê rợn như vậy.

“H….Hư ư….”

Bộp!

Chẳng biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng võ giả đó sẽ không còn phải chịu đựng nỗi sợ hãi dày vò nữa. Bởi vì một người đã bị nghiền nát sọ thì sao có thể cảm nhận được sự sợ hãi.

Sau khi ném đầu của cung đồ Băng Cung đi, tên giáo đồ Ma Giáo nhếch mép cười, tiến về phía các cung đồ khác đang sợ đến mức nín thở. Tim họ đã ngừng đập ngay khi nhìn thấy hàm răng dính đầy máu của hắn.

“Thiên ma tái lâm…”

Một câu nói nhỏ đến mức nếu không lắng tai nghe thì sẽ không thể nghe thấy phát ra từ miệng hắn.

“Vạn ma ngưỡng phục.”

Giáo đồ Ma Giáo vuốt mặt.

Chẳng biết hắn làm vậy là để lau vết máu đi, hay đang bôi máu trên mặt.

Các cung đồ Băng Cung không thể hiểu, cũng không thể lý giải được hành vi đó của hắn.

Tựa như đó là một hành vi mà bọn họ chưa bao giờ biết đến.

Điều khó hiểu chính là hành động ấy của hắn lại gây ra cho họ một nỗi sợ khủng khiếp.

“Những kẻ vô đạo không được phép tồn tại trên đời. Sứ mệnh của bọn ta là phải thanh lọc vùng đất thánh mà đấng vĩ đại sẽ giáng lâm.”

Ánh mắt của tên giáo đồ Ma Giáo lấp lánh, hắn hét lên rồi lao phắt về phía các võ giả Băng Cung.

Nhữ Tư Côn trợn ngược mắt kinh ngạc.

Ông ta không thấy rõ toàn bộ cảnh thảm sát khi nãy vì đứng ở phía sau.

Nhưng ông ta có thể biết. Ông ta phải biết.

Hình ảnh đội quân bạch y, biểu tượng của Băng Cung tiến công giống hệt như một làn sóng đánh thẳng vào bãi cát trắng tinh.

Thế nhưng ngay khi vừa đụng độ với lũ Ma Giáo, hay còn được ví như bãi cát trắng kia, bọt biển đỏ thẫm bắt đầu xuất hiện. Con sóng vỡ ra, bắt đầu bị nhuộm đỏ một cách không thương tiếc.

“Đây….. đây là…”

Ria mép của ông ta run rẩy.

Máu trong cơ thể ông ta đông cứng lại.

Binh lực gấp mười lần?

Đúng là ảo tưởng. Ít ra thì bây giờ điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Cho dù bầy cừu có đông đến thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu có một con sói lao vào giữa bầy cừu, thì chúng cũng chẳng thể làm được gì.

Các võ giả Băng Cung bây giờ chẳng khác nào một bầy cừu, còn lũ Ma Giáo kia là bầy sói, hoặc có khi, chúng là một loài dã thú mà bọn họ chưa bao giờ biết đến.

‘Đây là Ma Giáo…’

Nhữ Tư Côn một chút cũng không thể hiểu.

Dù đã đụng mặt vài lần, nhưng ông ta vẫn không biết Ma Giáo là nơi như thế nào, giáo đồ Ma Giáo là một lũ mất trí đến mức nào.

Tất nhiên đây không phải là lỗi của Nhữ Tư Côn.

Ai mà ngờ được lũ người luôn u ám, trầm lặng đó lại có thể biến đổi đến mức này chứ?

Ma Giáo.

Là hiện thân của sự sợ hãi.

Nhữ Tư Côn muộn màng nhận ra. Tại sao những câu chuyện về chúng lại được truyền lại bằng những lời ngắc ngứ, lấp lửng.

Bởi vì đây không phải là một cảnh tượng có thể dễ dàng diễn tả bằng lời.

Không một sử gia nào có thể dùng chữ và lời giải thích rõ ràng về sự tồn tại của chúng.

Sai lầm của Nhữ Tư Côn, cũng như Băng Cung chính là không nhận ra điều đó sớm hơn.

Nhữ Tư Côn run rẩy.

Đầu óc ông ta trống rỗng, cảnh tượng trước mắt trở nên choáng váng.

“A….”

Nỗi sợ hãi và sự hỗn loạn xáo trộn trong mắt ông ta.

“Tr, trưởng lão!”


“Trưởng lão! Ra lệnh! Chúng ta phải làm gì đó! Trưởng lão!”

Tình hình càng trở nên tồi tệ, càng có nhiều cung đồ gọi tên Nhữ Tư Côn. Thế nhưng ông ta chẳng thể thốt ra một lời nào, chỉ đứng ngây như phỗng.

Đôi môi trắng bệnh của ông ta mỉm cười.

“Trưởng lão! Ngài phải tỉnh táo lại! Trưởng lão!”

Dũng khí thực sự chính là cách mà một người thể hiện khi tất cả mọi thứ trước mặt đã sụp đổ.

Hầu hết các cung đồ Băng Cung đã đánh mất lý trí, thế nhưng trong số đó, vẫn có vài người giữ được linh hồn của một võ giả.

“Cút đi! Ta bảo các ngươi cút đi! Lũ chó chết!”

“Á á á á á á! Á á á á á!”

Họ điên cuồng lao lên phía trước như một con sóng dữ tợn, xuyên qua những người đồng đội đã đánh mất thần trí đang lùi về sau kia. Thi thể của đồng đội bị ném ra ngoài một cách không thương tiếc đập vào mắt họ.

Ừng ực.

Máu chảy ròng ròng vào miệng chúng. Chúng đang uống máu tươi chảy ra từ các thi thể.

‘Lũ ác ma.’

Bây giờ có nói cũng không còn tác dụng.

Dù có nói thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể vực dậy những người đã đánh mất tinh thần. Cách duy nhất để có thể lay động họ chính là phải cho họ thấy họ có thể đối đầu với chúng.

Võ giả Băng Cung nghiến răng tiến ra phía trước, dồn nguyên khí vào kiếm.

“Hâyyyyyyyyyy!”

Rồi lợi dụng thời khắc đồng đội vừa ngã xuống, hắn lập tức xuất kích.

Phập!

Võ giả trợn tròn mắt.

Kiếm của hắn đã xuyên vào bụng của tên giáo đồ Ma Giáo.

Hắn có chút bối rối, không ngờ đòn tấn công đơn giản như vậy lại thành công.

Thế nhưng đúng lúc ấy.

Tên giáo đồ chầm chậm đưa bàn tay đen sì lên nắm lấy lưỡi kiếm đang đâm vào bụng mình.

Rồi hắn ngẩng đầu chằm chằm vào võ giả Băng Cung.

‘.......Cười ư?’

Tuy rằng gương mặt của hắn méo mó như ác quỷ, nhưng rõ ràng…. hắn đang cười.

Keng!

Lưỡi kiếm trong tay hắn bị bẻ gãy.

Cung đồ Băng Cung đang dùng hết sức ấn kiếm vào cũng bị lay động theo.

Bộp.

Tên giáo đồ vươn tay túm lấy cổ hắn.

“Khực!”

Cơ thể của cung đồ Băng Cung dần cứng lại dưới bàn tay đang siết chặt đến mức tưởng như cổ của hắn sẽ gãy ngay lập tức.

Tên giáo đồ nhìn gã cung đồ Băng Cung trên tay mình, tay còn lại rút lưỡi kiếm đang cắm trên bụng ra.

“.......Tên rác rưởi.”

Phập!

Rồi hắn cứ thế đâm vào ngực của cung đồ Băng Cung.

Phập! Phập! Phập!

Hắn đâm liên tiếp hàng chục nhát vào cơ thể của cung đồ, khiến cơ thể ấy nát bấy. Rồi hắn ném thi thể của cung đồ xuống đất, dẫm liên tiếp vào đầu thi thể.

Bốpppppp!

Đó là một thảm cảnh chẳng ai dám nhìn tiếp.

Cung đồ Băng Cung ấy thật dũng cảm. Thế nhưng, sự dũng cảm của hắn lại càng khiến đồng đội chìm vào sợ hãi.

Tên giáo đồ Ma Giáo dùng tay quẹt hết máu đang rỉ ra từ miệng vết thương. Tay hắn dính đầy máu.

Hắn chầm chầm liếc quanh như thể đảm bảo tất cả mọi người đều phải trông thấy màu máu đỏ rực này, rồi tiếp tục nhìn về phía trước bằng gương mặt vô cảm. Hắn bắt đầu hạ sát các cung đồ Băng Cung với một khí thế khủng khiếp.

Như thể dù hắn bị thương cũng chẳng có gì thay đổi. Trong khi rõ ràng cơ thể hắn đang chảy ra một dòng máu đỏ tươi của một người bình thường.

Chính điều đó đã khiến Băng Cung tuyệt vọng.

Tan vỡ.

Đám mây đen đưa lũ Ma Giáo đến đang nhuộm đen bạch y.

Không một ai có thể cất lời.

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn xuống qua hai ô cửa sổ nhỏ, sốc đến cứng đơ người.

Tách.

Mồ hôi của Bạch Thiên nhỏ xuống sàn.

Và Bạch Thiên không phải là người duy nhất đổ mồ hôi.

Bởi vì tuy tự tin mình đã từng nhiều lần vào sinh ra tử, nhưng bọn họ chưa bao giờ chứng kiến địa ngục nào kinh hoàng như vậy. Gương mặt của các môn đồ Hoa Sơn trắng bệch.

“.....Sư, sư thúc.”

Đường Tiểu Tiểu khó nhọc cất lời, nhưng Bạch Thiên chỉ cắn chặt môi mà không nói lời nào.

‘Đây chính là Ma Giáo…..’

Bây giờ hắn đã hiểu.

Ý của Thanh Minh là gì.

Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn sẽ không thể hiểu được. Nếu không tự mình trải qua, hắn sẽ không thể cảm nhận được.

‘Bọn chúng không phải là người.’

Vấn đề không nằm ở việc chúng mạnh hay yếu.

Cho dù cảnh giới võ công của chúng thấp đến mức Bạch Thiên có thể chém được chúng chỉ với nhất kích, thì nỗi sợ hãi trong lồng ngực Bạch Thiên vẫn chẳng thể giảm đi.

Thanh Minh đã nói lũ Ma Giáo là những kẻ điên.

Lời nói quả thực không sai chút nào. À không, có khi lời ấy còn chưa đủ để miêu tả hết về chúng ấy chứ.

“A di đà Phật…… A di đà Phật. A di đà Phật…..!”

Tuệ Nhiên không ngừng niệm Phật. Sự phẫn nộ tràn ngập trong từng câu niệm Phật.

Hắn nhắm chặt mắt, gương mặt trắng bệch, lộ ra vẻ đau thương đến tột cùng.

“Làm…. làm thế nào mà…..!”

Nhuận Tông run rẩy, nghiến răng ken két.

“Sư huynh. Sư huynh hãy bình tĩnh đi.”

Chiêu Kiệt giữ chặt lấy vai Nhuận Tông, giúp hắn bình tĩnh lại. Thế nhưng, cơn phẫn nộ của Nhuận Tông không dễ dàng lắng xuống.

“.......Con người sao có thể làm như vậy chứ. Con người không thể như vậy được!”

Các thi thể bị hành hạ đến mức biến thành một đống bùn nhão của các võ giả Băng Cung vẫn không ngừng tăng lên.

Chỉ có khoảng năm mươi người.

Số lượng của lũ Ma Giáo ít đến thảm hại, ấy vậy mà chúng lại đang tàn sát, thiêu rụi Băng Cung với hàng trăm năm lịch sử.

Đến tận bây giờ bọn họ mới hiểu lý do tại sao tất cả các môn phái lại phải hợp lực để ngăn chặn Ma Giáo, trong khi chúng chỉ là một giáo phái không hơn không kém.

Đó cũng là lý do tại sao Thanh Minh lại run rẩy như vậy khi cái tên Ma Giáo được nhắc đến.

Tiếng la hét của những người đang chạy trốn trong sợ hãi.

Âm thanh cuối cùng khi cơ thể bị xé toạc.

Hệt như những âm thanh phát ra từ địa ngục.

“A di đà Phật.”

Tuệ Nhiên chắp tay niệm Phật.

“Địa ngục không thể xuất hiện trên nhân thế. Chuyện này không thể xảy ra. Chuyện này…..”

Hắn định nói thêm gì đó, nhưng rồi lại ngậm chặt miệng. Dường như hắn đang rất khó khăn để có thể chịu đựng những cảm xúc liên tục dồn tới.

“Sư huynh.”

Lưu Lê Tuyết yên lặng nãy giờ cất lời.

“Tan vỡ rồi.”

“…….”

Phải. Bạch Thiên cũng nhìn thấy rất rõ.

Các võ giả Băng Cung đã mất hết ý chí chiến đấu, sợ hãi bỏ chạy.

“Chúng ta phải làm sao đây?”

Bạch Thiên quay đầu nhìn Thanh Minh trước câu hỏi của Đường Tiểu Tiểu.

‘Vẫn chưa đến lúc sao?’

Chắc vậy. Bởi vì hắn mới vận khí chưa được bqazxdrtyao lâu.

“.......Trước tiên chứ chờ thêm một lúc nữa đi. Một lúc nữa.”

Bạch Thiên cắn môi.

Hắn nhìn thấy một người từ trên bức tường thành nhảy xuống.

Chiến trường chỉ còn lại huyết nhục và tử vong.

Một gã với cơ thể nhuốm đầy máu, nhẹ nhàng bước đi như đang tản bộ trên mặt đất đã bị nhuộm đầy huyết nhục và các thi thể bị xé nát.

Giống hệt như A tu la đang bước đi trên lãnh địa của quỷ dữ.
#Hoasontaikhoi Chap 517

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top