Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

519

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 519. Mọi người đợi ta lâu lắm rồi đúng không? (4)

Trong đôi mắt của các giáo đồ Ma Giáo, cuồng khí điên loạn bắt đầu sôi sục. Bọn chúng lao về phía các môn đồ Hoa Sơn với khí thế dữ dội và tàn bạo hơn bất cứ lúc nào.
“Ngăn bọn chúng lại! Bằng mọi giá phải ngăn bọn chúng lại!”
Tiếng la hét của Hàn Lý Minh liên tục vang lên từ phía sau. Nhưng không một ai trong số các cung đồ Băng Cung nghe theo những gì ông ta nói.
Ngăn lại ư?6
Nhưng vì điều gì kia chứ?
Thứ đang đến gần bọn họ lúc này không phải là con người mà là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Việc ngăn chặn lũ người này chẳng khác nào tự sát cả.
Vậy thì rốt cuộc là vì điều gì mà bọn họ phải hy sinh cả tính mang để chiến đấu với lũ man rợ này?
“Aaaaaaaa!”
Cứ mỗi lần tiếng la hết vang lên từ phía trước, dũng khí của bọn họ cũng theo đó mà mai một dần đi.
“Hicccccc!”6
“Ta, ta không muốn chết!!!!”
Những kẻ đã tu luyện cả đời để chiến đấu với quân địch nay lại sợ hãi mà quay lưng bỏ chạy.
Nhưng việc này không phải là lỗi của bọn họ.
Ngay từ đầu việc đối đầu với lũ Ma Giáo đã là quá sức với bọn họ. Không những vậy, bọn họ không có người dẫn dắt, cũng chẳng có mục đích để tự khích lệ bản thân. Bọn họ chẳng có chút tình cảm gì để có thể phải liều mạng bảo vệ Băng Cung và cả những người Trung Nguyên chẳng có quan hệ gì với Băng Cung cả.
Hàn Lý Minh la hét đến khản cả cổ, nhưng những võ giả Băng Cung hoàn toàn không tuân theo mệnh lệnh của ông ta.1
“Không phải cứ chạy là có thể sống sót đâu! Chiến đấu đi! Không được đánh mất lòng tự tôn của một cung đồ Băng Cung!!!”
Tiếng la hét của hắn hoàn toàn vô vọng. Đôi mắt Hàn Lý Minh lúc này đã xung huyết đỏ ngầu.
“Chết tiệt!!!”2
Nếu như nói bằng lời không được thì hắn phải trực tiếp hành động.
“Nhữ trưởng lão! Hãy dẫn theo các trưởng lão khác ngăn cản lũ ma quỷ này!”
“Ta, ta....”
“Trưởng lão!”
Hàn Lý Minh nổi giận đùng đùng quát lớn.
“Tỉnh táo lại đi! Người dẫn dắt Băng Cung lúc này chính là ngài đấy!”
Vậy nhưng ngay cả khi nghe những lời nói đó, đôi mắt của Nhữ Tư Côn vẫn hoàn toàn mơ hồ.
“Chuyện, chuyện này chẳng phải là quá sức hay sao...làm thế nào có thể ngăn bọn chúng được chứ?”
“Trưởng lão!”5
Tiếng la hét đầy sắc bén của Hàn Lý Minh cũng không thể lọt vào tai ông ta. Nhữ Tư Côn lúc này chỉ có thể lẩm bẩm liên tục bằng khuôn mặt tái nhợt.
“Sai....sai rồi....”
Ngay từ đầu đã sai rồi.
Nhữ Tư Côn vốn là người phò tá cho các đời tiền nhiệm cung chủ và hắn không phải là người có khả năng lãnh đạo. Nếu như hắn thực sự có năng lực đó thì đã không bị giam cầm suốt nhiều năm tại mỏ băng tinh rồi.
Vì vậy mà hắn ta hoàn toàn không có khả năng dẫn dắt các cung đồ Băng Cung đang trong tình trạng sợ hãi đứng lên chiến đấu trong cái tình thế này.
“Chết tiệt!!!”9
Thiếu năng lực không phải là một cái tội.
Nhưng người dẫn dắt binh lực trong một cuộc chiến mà thiếu năng lực là một kẻ tội đồ.
‘Rốt cuộc phải làm thế nào đây...’
Khuôn mặt Hàn Lý Minh tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
Bạch Thiên lạnh lùng nhìn khung cảnh trải dài bên dưới.
‘Bây giờ thì quá rõ ràng rồi’
Các cung đồ Băng Cung không thể ngăn cản được Ma Giáo.
Nếu như tất cả đồng tâm hiệp lực cố gắng hết mình có lẽ đại cục sẽ không đến nỗi như thế này. Bởi vì dù sao chăng nữa bọn họ cũng có số lượng quân đông hơn, vậy nên cho dù quân địch có là Ma Giáo đi chăng nữa cũng khó lòng áp đảo được.
Nhưng nếu như sợ hãi mà bỏ chạy thì tất cả mọi chuyện xem như đã kết thúc. Bọn họ sẽ chẳng thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho lũ Ma Giáo ch70094o dù là một vết xước.
Cường quân có được huấn luyện tốt đến đâu nếu không có thủ lĩnh vẫn chỉ là một đội quân ô hợp. Và trong tình thế này, hiện tại Băng Cung không có ai là có khả năng tập hợp và chỉ huy các cung đồ Băng Cung.
‘Thà rằng để Tuyết Xuyên Thượng làm cung chủ thì đã không xảy ra chuyện như thế này’
Bạch Thiên lúc này đã cảm nhận được vị trí cung chủ hay chưởng môn nhân của một môn phái là một vị trí quan trọng đến nhường nào.
Hình ảnh các giáo đồ Ma Giáo như những vết mực nhuộm đen nền tuyết trắng hiện lên trong mắt hắn ta một cách rõ ràng.
Và lúc này đây, tất cả lũ khốn đó đều đang đồng loạt lao về phía này.
Bạch Thiên bắt đầu dồn sức vào đôi bàn tay đang cầm kiếm.
Đôi chân cũng được tiếp thêm sức mạnh để có thể đứng vững hơn.
“Phù”
Và rồi hắn thở hắt ra một cách nhẹ nhàng.
Không được để kẻ thù ở phía sau lưng. Bạch Thiên lúc này mới nhận ra việc đó khó khăn đến nhường nào. Nhưng đằng sau hắn ta lại có một tên tiểu tử đã làm được điều đó một cách rất hiển nhiên.
Kengggg!
Giáo đồ Ma Giáo bắn từng tia hắc ma khí vào lưng của các cung đồ Băng Cung không kịp chạy trốn. Sau đó bọn chúng nhanh chóng nhảy lên bức tường một cách điên cuồng. Dường như bọn chúng đang muốn xâm nhập nơi này thông qua đường cửa sổ.
Nhìn thấy kẻ thù đang lao đến với tốc độ khủng khiếp, máu chảy trong người Bạch Thiên bắt đầu lạnh toát.
“Thí chủ!”
Ngay lúc đó, giọng nói của Tuệ Nhiên vang lên bên cạnh hắn ta. Bạch Thiên nhanh chóng tránh sang bên cạnh.
Tuệ Nhiên cau mày rồi thi triển quyền cước hướng về phía bức tường nơi có cửa sổ.
Rầmmmmmmm
Bức tường nổ tung ngay lập tức và tạo ra một lỗ hổng lớn. Tuệ Nhiên tiếp tục tiến về phía trước và thi triển chưởng kình xuống phía dưới.
Uỳnhhhhhh
Một trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ -  La Hán Thần Quyền đã được Tuệ Nhiên thi triển bằng khuôn mặt hết sức vô cảm.
Kim quang đổ ập xuống tựa như một thác nước.
“Ơ?”
“Đó là!”
Lũ giáo đồ Ma Giáo đang leo lên tường đã hoảng hốt trước uy lực khủng khiếp mà bay mình tránh sang hai bên.
Những kẻ không kịp né khỏi ảnh hưởng của chưởng lực đó ngay lập lực rơi xuống phía dưới.
“A di đà Phật!”
Tuệ Nhiên niệm Phật đầy hùng hồn. Giọng nói của hắn tràn ngập nộ khí khác hẳn với bình thường. Cảnh tượng tàn sát trước mặt thảm khốc đến đến mức một người được dạy rằng phải sống từ bi suốt cả cuộc đời như Tuệ Nhiên cũng phải phẫn nộ điên cuồng.
“Lũ ác tặc khốn kiếp”
Âm thanh nghiến răng mà hắn tạo ra to đến mức Bạch Thiên có thể nghe thấy rõ mồn một.
Kéttttttt
Tuệ Nhiên nắm chặt nắm đấm chăm chú nhìn về phía dưới bằng ánh mắt hình lưỡi kiếm.
Rầmmmm
Và không một chút do dự, Tuệ Nhiên ngay lập tức hướng nắm đấm về phía dưới.
Ngay cả đến cả hòa thượng của Thiếu Lâm cũng không biết chính xác bọn họ có bao nhiêu quyền pháp. Nhưng trong số đó, một trong những cái tên nổi bật nhất hẳn phải là Bách Bộ Thần Quyền.
Và quyền pháp đó lúc này đang được thi triển ngay trong Băng Cung này.  Dưới sức mạnh của thần quyền giáng xuống từ phía trên, đôi mắt của các giáo đồ Ma Giáo lại càng trở nên hung tợn hơn.
Mặc dù phải đối mặt với chưởng lực có thể phá nát toàn bộ cơ thể trong chớp mắt, nhưng các giáo đồ Ma Giáo không hề run sợ, thậm chí bọn chúng còn cố leo lên với tốc độ nhanh hơn trước.
Rầmmmmm
Một đôi chân đã được cường hóa bởi nội lực đạp mạnh vào tường. Lợi dụng lực phản chấn, Tuệ Nhiên nhanh chóng bay mình hàng chục trượng giữa không trung.
“A di đà Phật”
Tuệ Nhiên gầm rú lên rồi bắt đầu thi triển A La Hán Thần Quyền.
Những tên giáo đồ của Ma Giáo đối mặt trực diện với A La Hán Thần Quyền ngay lập tức hộc máu rồi rơi xuống dưới. Nhìn thấy cảnh tượng đó, khuôn mặt Bạch Thiên đã trở nên trắng bệch.
‘Thậm chí bọn chúng còn không hét lên một tiếng nào!’
Cho dù rất nhiều tên bị rơi xuống những lũ giáo đồ Ma Giáo còn lại vẫn nhìn chằm chằm về hướng này bằng đôi mắt đằng đằng sát khí. Và điều đó khiến những người chứng kiến phải lạnh buốt một phần trái tim.
“Thí chủ!”
“Ta biết rồi! Sư muội!”
“Vâng”
Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết đứng hai bên Tuệ Nhiên.
Lũ giáo đồ Ma Giáo sau khi đánh bại tất cả cung đồ Băng Cung cũng đang bắt đầu trèo lên. Chỉ với sức lực của một mình Tuệ Nhiên thì việc ngăn cản tất cả bọn chúng là không thể nào.
“Aaaaaaa!”
Từng tên giáo đồ Ma Giáo phát ra nhãn quang huyết sắc hướng về phía bọn họ.
Khuôn mặt Bạch Thiên đông cứng lại rồi bắt đầu dồn nội công vào thanh kiếm đang cầm trên tay.
Xoẹt!
Thanh kiếm xuyên qua vai của một tên giáo đồ Ma Giáo dễ dàng hơn những gì hắn tưởng.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của tên giáo đồ lóe sáng.
Pặp!
Hắn bất ngờ nắm lấy thanh kiếm của Bạch Thiên vẫn đang xuyên qua bờ vai của bản thân.
Mặc dù lưỡi của Vạn Niên Hàn Thiết Kiếm bình thường rất sắc bén nhưng việc nắm lấy nó và kéo ra không một chút do dự như thế này thì quá là bất thường rồi.
“Chết tiệt....”
Tuệ Nhiên kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng đó. Hắn tiếp tục giáng hàng chục quyền cước vào cơ thể của tên giáo đồ Ma Giáo.
Âm thanh giống như đốn củi bằng rìu liên tục vang lên. Cơ thể tên giáo đồ Ma Giáo liên tục co giật khi dính đòn của Tuệ Nhiên.
Vậy nhưng, đôi bàn tay của hắn khi nắm lấy thanh kiếm của Bạch Thiên lại không có một chút run rẩy nào. Máu từ trong miệng chảy ra càng nhiều thì sức lực hắn nắm lấy thanh kiếm lại càng được gia tăng.
Bạch Thiên cắn chặt môi.
Ngay sau đó, thanh kiếm xuyên qua vai của kẻ đó Bạch Thiên bắt đầu tỏa ra kiếm khí lục quang rực rỡ. Tiếp theo đó, hắn bắt đầu nâng thanh kiếm lên phía trên.
Yaaaaaa!
Thanh kiếm xẻ đứt vai kẻ thù. Đồng thời, bàn tay nắm lấy lưỡi kiếm cũng tung tóe máu me văng tứ phía.
“Hự!”
Tên giáo đồ Ma Giáo văng ra phía sau vẫn khẽ cong khóe miệng lên nhìn Bạch Thiên. Và rồi hắn rơi thẳng xuống phía dưới. Ngay cả khi bị rơi xuống, khuôn mặt của hắn vẫn nở một nụ cười quỷ dị khó hiểu.
“....”
Mặc dù đã giải quyết được một tên, nhưng toàn bộ thân thể Bạch Thiên lúc đó đã đông cứng hết lại.
‘Bọn chúng điên thật rồi’
Đến lúc này, Bạch Thiên mới hoàn toàn hiểu được vì sao đám cung đồ Băng Cung lại sợ hãi trốn chạy như những con rùa rụt cổ như vậy.
Khác biệt.
Những kẻ mà hắn đã từng đối phó từ trước đến đến này hoàn toàn không có cửa so sánh với những tên giáo đồ Ma Giáo này.
Sức mạnh ư?
Đương nhiên là bọn chúng rất mạnh. Nếu như hắn không có được vị trí thuận lợi và sự giúp sức của Tuệ Nhiên, chắc chắn hắn sẽ chẳng thể đẩy tên Ma Giáo đó xuống một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng lý do lũ người đó đáng sợ không phải là cảnh giới võ công.
Hắn cảm thấy sợ hãi từ trong bản năng khi phải đối mặt với những kẻ không hề quan tâm đến sự sống chết của bản thân mà chỉ chăm chăm lao đến giết chết kẻ thù như thế này.
Sự điên rồ toát ra từ ánh mắt, sự lì lợm và cả sự cuồng tín đó khiến cho đối phương phải sởn da gà co rúm lại.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để hắn suy nghĩ về điều đó.
Xuyên qua chưởng lực của Tuệ Nhiên, bốn năm tên giáo đồ Ma Giáo đồng loạt nhảy lên phía trên.
Soạttt
Những cánh hoa mai do Lưu Lê Tuyết tạo ra phủ lên toàn thân lũ giáo đồ. Một màu trắng xóa bao phủ lên toàn bộ căn phòng và cả bức tường. Trên đó nổi bật lên một đôi mắt đỏ như máu.
Xoẹt! Xoẹt!
Có vẻ như bọn chúng vẫn là con người, máu bắt đầu túa ra như suối từ những vết thương bị kiếm chém vào.
Nhưng cũng chỉ có vậy.
Mặc dù nhục thể bị chém nát tươm nhưng lũ giáo đồ Ma Giáo vẫn không hề chớp mắt lấy một cái. Ngược lại bọn chúng lại càng điên loạn lẩm bẩm chân ngôn rồi lao về phía các môn đồ Hoa Sơn.
“A di đà Phật”
Kim quang cùng Phật quang lấp lánh phát ra sau âm thanh niệm Phật gấp gáp. Đôi bàn tay đang chắp lại của của Tuệ Nhiên được dang rộng ra hai bên. Chưởng lực hùng hậu cũng được thích phóng ra quét qua toàn bộ phía trước.
Rầmmmmmm
Những kẻ bị cuốn vào chưởng lực văng ra phía sau ngay tức khắc. Vậy nhưng những kẻ né tránh được chưởng lực đã phát ra những âm thanh kinh tởm rồi vươn hắc thủ về phía các môn đồ Hoa Sơn.
Yaaaaaaa!!!
Một tiếng hét khủng khiếp vang lên tựa như quỷ âm khủng khiếp. Không lâu sau, ma khí đen như mực bay thẳng đến phía bọn họ tựa như một đàn ong.
“Hự!”
Ba người có linh cảm không lành lập tức lùi lại phía sau.
Và.
Bịch.
Bịch.
Cuối cùng hai tên giáo đồ Ma Giáo đã tiếp đất vào ngay vị trí mà bọn họ vừa lùi lại.
Tóc tóc...
Máu chảy ròng ròng trên đôi hắc thủ buông thõng. Nhưng bọn chúng dường như không cảm thấy đau đớn và xem việc cầm máu là chuyện không cần thiết, tất cả bọn chúng đều không hề quan tâm một chút nào đến vết thương của bản thân.
Bọn chúng chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào các môn đồ Hoa Sơn như đang nhìn ngắm một con mồi.
Bạch Thiên khẽ nghiến chặt răng khi nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của lũ người đó.
Đáng lẽ ngay từ đầu không được cho phép bọn chúng leo lên nơi này. Nhưng một khi bọn chúng chiếm được vị trí trên này, thứ còn lại chỉ còn là một cuộc chiến sinh tử.
Ngay lúc đó, một giáo đồ Ma Giáo đang yên lặng nhìn về phía này đã mở lời với giọng nói rùng rợn.
“Băng tinh đang ở đâu?”
Bạch Thiên cười khẩy.
“Xem ra đầu óc của lũ Ma Giáo các người không được tốt lắm thì phải. Các người nghĩ rằng ta sẽ nói cho các người biết chuyện đó ư?”
“Phải...đúng là như vậy”
Bàn tay của tên giáo đồ Ma Giáo đã ướt đẫm bởi máu trong giây lát được chuyển sang màu đỏ thẫm.
“Để ta xem ngươi có còn đưa ra câu trả lời như vậy ngay khi ta nhổ chân và móc lục phủ ngũ tạng của ngươi ra không?”
Giáo đồ Ma Giáo không đợi câu trả lời mà ngay lập tức lao mình về phía Bạch Thiên. Đôi mắt của hắn tỏa ra huyết quang đáng sợ.
Nhưng, ngay lúc đó.
Phốc!
Bạch Thiên cũng chạy về phía hắn ta với tốc tộ tựa như thiểm điện và vung kiếm xuống.
Kenggggg!
Một âm thanh chấn động vang lên, tên giáo đồ Ma Giáo nhắn nhó từ từ nhìn xuống đôi tay của bản thân. Một nửa thanh kiếm đang mắc kẹt trên đôi bàn tay của hắn mặc dù hắn đang thi triển hắc sát chưởng.
Zsrtyk
“Hự!”
Lần đầu tiên, âm thanh rên rỉ vang lên từ một giáo đồ Ma Giáo.
Xoẹt!
Bạch Thiên không dừng lại ở đó, hắn bắt đầu dồn nội lực để ấn thanh kiếm xuống.
“Có vẻ như lũ Ma Giáo các ngươi đánh nhau bằng miệng...”
Bốp!!!
Bạch Thiên đá mạnh vào ngực của tên giáo đồ Ma Giáo, sau khi phóng cơ thể về phía sau, hắn giương thanh kiếm ra phía trước một cách hiên ngang.
“Nhưng Hoa Sơn ta thì không”
Tên giáo đồ Ma Giáo bị đá bay về phía sau từ từ liếm môi. Ánh mắt của hắn cố định trên người Bạch Thiên đằng đắng sát khí.
“Ngươi sẽ là kẻ chết thảm nhất ở đây!”
“Có giỏi thì nhào vô!”
“Hừm”
Tên giáo đồ Ma Giáo khẽ rên lên một tiếng như đang cố kìm nén sự tức giận. Một lần nữa hắn điên loạn lao về phía Bạch Thiên.
#Hoasontaikhoi Chap 519

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top