Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

525

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 525. Từ giờ, hãy nhắc cho chúng nhớ. (5)

“Thanh Minh!”

Chiêu Kiệt bất giác hét lớn.

Hình ảnh Thanh Minh thổ huyết như mưa bay đi đập vào mắt hắn hệt như một chuyển động chậm. Chấp pháp sứ giả không bỏ lỡ cơ hội đuổi theo Thanh Minh như thể hắn đang phát điên.

Ai nhìn vào cũng thấy Thanh Minh đang gặp bất lợi.

Đúng lúc ấy.

Thanh Minh xoay người giữa không trung, cười một cách ghê rợn rồi nâng kiếm lên.

Vù ù ù ù ù ù ù!

Một luồng kiếm khí huyết sắc tỏa ra bao quanh thân kiếm. Luồng kiếm khí huyết sắc ấy càng lúc càng trở nên sống động, bao phủ toàn bộ kiếm thân.

“Đó, đó là?”

“Kiếm cang?”

Rầmmmmmmmmm!

Tên chấp pháp sứ giả bị kiếm của Thanh Minh đập trúng, bay vút đi rồi ngã lăn xuống đất.

Rầmmm! Rầm!

Nền đất lún một hố sâu như vừa có một thiên thạch vừa rơi xuống. Cơ thể của tên chấp pháp sứ giả rơi xuống đất rồi lại nảy lên, cuối cùng vô lực rơi xuống.

Ấy thế mà hắn vẫn còn ý thức, vội vàng xoay người đứng dậy.

“Khụ!”

Máu từ miệng hắn hộc ra như thác lũ. Có vẻ lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể hắn đã bị tổn thương quá nhiều dẫn đến việc máu bắt đầu trào ngược ra ngoài.

Thế nhưng, hắn không có thời gian để quan tâm đến vết thương.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy Thanh Minh đang lao thẳng về phía mình hệt như một ác long khát máu.

“Tên vô thần ghê tởm!”

Chấp pháp sứ giả nhổ máu ra rồi hét lên chỉnh lại tư thế.

Ù ù ù ù ù ù ù!

Hắc chưởng kình bao phủ quanh Thanh Minh giống như một dòng nước lũ sẽ cuốn vỡ đê.

Xoẹttttt!

Và hoa mai đỏ rực nở trên kiếm của Thanh Minh không ngừng bay về phía kẻ địch.

Chẳng mấy chốc, hoa mai đã nở kín cả một vùng trời, đẩy lùi dòng lũ của chưởng kình đi. Đối với những người đang chứng kiến, thì khung cảnh ấy giống hệt như cảnh tượng một dòng nước lũ tràn vỡ đê đang tấn công vào rừng hoa mai.

‘Họ có còn là con người không vậy….’

Các cung đồ Băng Cung kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

Rõ ràng con người và con người đang đối đầu với nhau.

Thế nhưng, bữa yến tiệc của nguyên khí tỏa ra từ tay và kiếm của họ lại dữ dội đến mức chẳng ai có thể tin nổi đây là cảnh tượng do con người tạo ra.

“Yaaaaaaa!”

“Hâyyyyyyyy!”

Chưởng kình hùng hậu tựa như dòng nước lũ va vào rừng hoa mai, vỡ nát tan tành.

Ấy vậy mà, các chưởng kình cuồn cuộn phía sau càng khủng khiếp và uy lực hơn đang không ngừng dồn đến.

Sắc hoa mai nở rộ dần bị dòng lũ ấy cuốn trôi.

Thế nhưng, hoa mai cứ nở rồi lại nở. Những bông hoa mai mới nở còn nhiều hơn cả những bông hoa mai đã tàn.

Hoa mai huyết sắc và dòng lũ đen ngòm.

Hai luồng nguyên khí xoáy vào nhau, không ngừng bành trướng.

Uỳnhhhhh!

Kiếm khí bị đẩy lùi, chưởng kình phát ra đánh trúng vào ngực Thanh Minh.

Máu trào lên đến cổ, nhưng Thanh Minh cố nuốt ngược xuống, tiếp tục thi triển kiếm pháp.

Xẹt! Xẹt!

Tàn dư của Mai Hoa Kiếm Khí chém sượt qua mặt và cổ chân của gã chấp pháp sứ giả.

Võ công vốn là thứ để một người tự bảo vệ mình.

Thế nhưng, gã chấp pháp sứ giả này lại chẳng thèm liếc mắt tới vết thương trên cơ thể mình, như thể hắn đang dùng cả cơ thể mình để chứng minh, võ công chỉ là thứ dùng để giết chết đối phương. Hắn tập trung gia trì thêm sát khí và ma khí vào mỗi đòn tấn công.

Rầm!

Dường như chưa thỏa mãn sau khi tung ra76551 một đòn tấn công có thể xé nát cả thể xác và linh hồn của đối thủ, gã chấp pháp sứ giả tung một chưởng kình hùng hậu khác về phía trước, ngay lúc đó hắn liền lùi về phía sau.

Và.

Rầmmmmmm!

Tay hắn đặt trước ngực tạo thành một thế thủ ấn kỳ lạ. Đồng thời, hai vai hắn tuôn ra một luồng hắc sắc ma khí dữ dội như ngọn lửa đang bùng cháy. Sức mạnh ấy khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy hoảng sợ.

“Thiên ma tái lâm! Vạn ma ngưỡng phục!”

Uỳnhhhhh!

Chấp pháp sứ giả tung một đòn chấn cước, bắn ma khí đang bao quanh tay hai về phía trước.

“Hâyyyyyyyyyy!”

Ma khí bắt đầu tuôn trào tạo thành một hình thù giống hệt một con dã thú.

Con dã thú đen sì, to bằng cả một căn nhà há miệng nuốt chửng Thanh Minh.

“Th, Thanh Minh…!”

Uy lực ấy khủng khiếp đến mức ngay cả Bạch Thiên vẫn luôn cố gắng duy trì sự bình tĩnh cũng đánh mất lý trí mà hét lớn.

“Sư huynhhhhhhhh!”

Tiếng hét của Đường Tiểu Tiểu vang lên xé nát không gian.

Soạt.

Kiếm của Thanh Minh vẽ một đường uốn lượn trên không trung như thể hưởng ứng với tiếng hét ấy. Giống như hắn đang đáp lại rằng mọi người không cần lo lắng cho ta.

Kiếm của Thanh Minh nhuốm một màu đỏ rực như máu, khẽ rung nhẹ.

Thanh kiếm ấy có vẻ quá mỏng manh để có thể chặn được chưởng lực của gã chấp pháp sứ giả đang không ngừng nâng cao khí thế một cách dữ dội.

Thế nhưng.

“Nhìn kìa!”

Bạch Thiên hét lên.

“Đó là kiếm pháp của Hoa Sơn!”

Lưỡi kiếm của Thanh Minh đang vẽ ra những đóa hoa mai.

Một đóa, rồi lại một đóa.

Dù phải đối mặt với hắc dã thú đang lao đến nhưng hoa mai vẫn không ngừng nở.

Đó chỉ là một hành động nhỏ, nhưng lại không hề tầm thường.

Khai hoa

Cho dù có là một đại thụ thì nó cũng phải khởi nguồn từ khai hoa.

Hoa nở, hoa tàn, rồi lại nở, những sinh mệnh mới không ngừng ra đời.

Đó là sự tuần hoàn, cũng là sự tiếp nối.

Nhất Nguyên hóa Thái Cực , Tam Tài hòa với Tứ Tượng , Ngũ Hành sinh Lục Hợp, Thất Tinh. Qua Bát Quái, Cửu Cung là đạt đến Thập Toàn.

Thế nhưng đó cũng chỉ là sự tuần hoàn.

Nguyên tắc của thế gian này chính là, cho dù có phát triển đi theo hướng nào, thì cũng không thể bắt đầu mà không có khai hoa.

Một bông hoa nhỏ, nhưng ý nghĩa của nó lại không hề tầm thường.

Cảnh tượng hoa mai của Hoa Sơn không ngừng nở đỏ rực đã làm rung chuyển cả Bắc Hải. Và cả thần trí con người.

Chấp pháp sứ giả trợn ngược mắt.

Hắn đã bị cảnh tượng hoa mai đang bao phủ cả thế gian hút hồn.

‘Rốt cuộc đây là kiếm pháp gì?’

Võ công là thứ bắt đầu từ bàn tay của con người, nhưng cuối cùng lại vượt xa con người.

Thế nhưng, cảnh tượng đang hiện ra trước mắt hắn bây giờ còn vượt qua cả điều ấy.

Một đại dương hoa mai.

Biển hoa mai đang hút lấy linh hồn của những người chứng kiến nó bỗng chốc thay đổi khí thế, tạo thành một cơn sóng khổng lồ tấn công gã chấp pháp sứ giả.

Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Mai Hoa Mãn Khai.

Một cánh hoa thì có sức mạnh gì chứ?

Gió thổi là bay, mưa xuống là nát.

Thế nhưng, nếu như những cánh hoa nhỏ bé ấy tập hợp lại, tạo thành một cái cây, một khu rừng,rồi lấp kín cả thế gian, thì mùi hương của nó sẽ lan xa đến cả vạn dặm.

Mai Hoa Kiếm Khí không ngừng tỏa ra phá nát cả chưởng khí của Ma La Đoạt Mệnh Chưởng do gã chấp pháp sứ giả dồn hết công lực đánh ra.

Con dã thú đang há miệng lao đến ấy đã bị nhấn chìm trong cơn sóng hoa mai ập đến.

Gã chấp pháp sứ giả hét lên, dồn thêm sức mạnh vào chưởng lực. Thế nhưng, cho dù có dồn sức thế nào, hắn cũng chẳng thể đầy lùi được biển hoa ấy.

Hình ảnh cơn sóng hoa mai nghiền nát con dã thú ma khí ấy tràn ngập trong ánh mắt của chấp pháp sứ giả, không ngừng đẩy tới.

“Nực cườiiiiiiiiiiiii!”

Chấp pháp sứ giả khiếp đảm hét lên, đẩy hai tay ra phía trước. Ma khí tỏa ra từ bàn tay của hắn cố gắng đẩy lùi làn sóng hoa mai đang dồn tới.

Ầmmmmmm!

Thế nhưng, điều ấy chẳng khác nào đi ngược dòng.

Rắcccc!

Đầu gối của hắn đã bị bẻ gập trước cả khi ngón tay của hắn gãy vụn.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, cơ thể hắn không chịu nổi áp lực cũng bay đi đạn pháo. Máu phun ra như hải vụ.

“Th, thiên ma tái lâm….”

Gã chấp pháp sứ giả lẩm bẩm trong lúc cơ thể hắn run lẩy bẩy. Cuối cùng hắn cũng nhận ra.

Kiếm pháp này….

‘Kiếm, kiếm pháp đã lấy mạng Thiên Ma……’

Là kiếm pháp của Hoa Sơn.

“Aaaaaaaaaaaaa!”

Gã hét lên thảm thiết, cơ thể của hắn đã bị cơn sóng hoa mai nhấn chìm hoàn toàn.

Ầmmmmmmmmmmm!

Cơn sóng hoa mai lướt qua vùng đất Bắc Hải trắng xóa với một khí thế khủng khiếp vô cùng vô tận.

Khung cảnh ấy oai hùng đến mức chẳng ai dám tin vào mắt mình.

Tất cả mọi người đều mơ màng chứng kiến cảnh tượng như trong mơ này.

Và.

Chẳng biết bữa yến tiệc hoa mai nhuộm đỏ cả vùng đất Bắc Hải trắng tinh đã biến mất như vừa được gột rửa sạch từ lúc nào.

“…….”

Sau một thời gian dài sự tĩnh mịch bao phủ như bị kìm nén, những người đang chứng kiến cảnh tượng ấy nặng nề thở dài.

Ánh mắt của họ đều hướng về một phía.

Tách.

Tách.

Máu từ trên tay rơi xuống mặt đất.

Gã chấp pháp sứ giả khắp người chẳng còn nơi nào lành lặn, khuỵu gối xuống, khó nhọc thở.

“Th….. Thiên Ma……”

Tất cả mọi người đã chán ngấy việc hắn không ngừng tìm kiếm Thiên Ma, thế nhưng bây giờ, chẳng còn ai cảm thấy sợ hãi trước bộ dạng đã gần như tàn phế của hắn nữa.

“Phì!”

Thanh Minh khạc máu đông trong miệng rồi lấy tay áo chùi mép. Sau đó, hắn lại phun ra máu trước khi định nói gì đó.

“Hộc!”

Hắn cau mày lẩm bẩm sau khi không ngừng thổ huyết.

“Chết tiệt, cái tên này khiến ta mất sức quá.”

Mặc dù vẻ ngoài của hắn vẫn bình thường, nhưng, nội thể hắn đã bị tổn thương nặng. Chỉ riêng việc thi triển kiếm pháp này thôi cũng đã quá sức với nội lực của hắn rồi.

Thế nhưng kẻ thù là một lũ sói hoang khát máu.

Nếu không thể bắt gọn được chúng, vậy thì bằng mọi cách, hắn phải nắm được điểm yếu của chúng rồi tận dụng nó một cách triệt để. Cho dù việc đó có quá sức với hắn, thì hắn vẫn phải làm.

Cũng vì vậy mà tuy hắn không bị ngoại thương, nhưng nội thương lại nặng hơn cả khi hắn bị Tuyết Xuyên Thượng chém.

Thế nhưng……..

‘Không sao hết.’

Thanh Minh chầm chậm bước về phía gã chấp pháp sứ giả. Đã đến lúc kết thúc rồi.

Đúng lúc ấy.

“Phải, phải cứu lấy sứ giả đại nhân!”

“Ngăn hắn lại! Bằng mọi cách phải ngăn hắn lại!”

Lũ giáo đồ Ma Giáo ở phía sau hét lên rồi xông về phía trước. Một vài tên chạy đến ngăn Thanh Minh, một vài tên chạy đến đỡ tên chấp pháp sứ giả.

“Các ngươi dám……..”

Đúng lúc Thanh Minh cau mày định vung kiếm, thì phá không âm rung chuyển đất trời đã vang lên phía sau hắn.

“Lũ khốn khiếp!”

“Bọn ta mới là đối thủ của các ngươi!”

Các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu chạy lại đối đầu với lũ giáo đồ, còn Tuệ Nhiên ở phía sau liên tục bắn ra các chưởng kình hàm chứa Phật quang kim sắc.

“…….”

Thanh Minh khẽ liếc nhìn bọn họ rồi lại nhìn chằm chằm vào tên chấp pháp sứ giả.

Vụt.

Cơ thể của hắn biến mất, rồi hiện ra ngay trước mắt gã chấp pháp sứ giả đang quỳ gối dưới sàn hệt như một huyễn ảnh.

“Ngươi!”

“Chết điiiiiiiii!”

Lũ giáo đồ định xông tới cứu gã giật mình, hoảng hốt, thế nhưng, chúng là giáo đồ Ma Giáo. Nhiệm vụ của chúng chính là tấn công Thanh Minh mà không chút do dự.

Bốpppppp!

Thanh Minh dùng kiếm diện đánh bay chúng, thẳng bước tiến về phía chấp pháp sứ giả.

Ầmmmmmmm!

Một âm thanh khủng khiếp vang lên, cơ thể gã chấp pháp sứ giả bay lên không trung, rồi lao đi như một con diều gặp gió.

Nơi hắn hướng tới là phía trên đầu các cung đồ Băng Cung.

Chỉ với nhất kích, Thanh Minh đã xử lý gọn lũ giáo đồ, hắn nhanh chóng đạp chân đuổi theo gã chấp pháp sứ giả.

Rầmmmmm!

Cơ thể của gã chấp pháp sứ giả lướt qua các cung đồ Băng Cung, bay xuyên qua tường.

“Lũ đần này các ngươi đang làm cái quái gì vậy hả! Các ngươi không thể xử lý được một lũ đã mất kẻ cầm đầu sao?”

Thấy Thanh Minh nổi giận đùng đùng, các cung đồ Băng Cung nhìn nhau nghiến răng ken két. Chẳng bao lâu sau, tiếng hô vang đã nổi dậy khắp nơi.

“Đánh tan kẻ địch!”

“Giết hết không tha! Giết chúng!”

Thanh Minh lạnh lùng nhìn các võ giả Băng Cung được tiếp thêm dũng khí, lao về phía lũ Ma Giáo. Rồi hắn nhanh chóng bay đuổi theo gã chấp pháp sứ giả.

“Sư thúc! Tuệ Nhiên! Đừng để cho một tên nào sống sót!”

“Ta biết rồi!”

“A di đà Phật!”

Thanh Minh nâng người nhanh chóng tiếp cận tòa thành. Thế nhưng nơi hắn hướng đến không phải là cái lỗ do gã chấp pháp sứ giả xuyên thủng, mà là nơi Tuyết Duy Bạch đang đứng.

Bộp!

Hắn dừng lại ngay trước mặt Tuyết Duy Bạch.

“Đ, đạo trưởng?”

Tuyết Duy Bạch nghi hoặc nhìn hắn.

Rầmmmm!

Mặt đất nổ tung, gã chấp pháp sứ giả trồi lên từ dưới mặt đất.

Thế nhưng, Thanh Minh đá thẳng vào cằm hất bay hắn lên như thể hắn đã dự tính trước điều này.

Cơ thể của gã chấp pháp sứ giả lại đâm sầm vào tường.

Rầmmmmm.

Thanh Minh khẽ cười nhìn bức tường sụp đổ.

“Các ngươi phải lo việc này chứ. Lũ ngốc.”

Bộp.

Thanh Minh vỗ đầu Tuyết Duy Bạch, rồi chẳng thèm liếc mắt đến đứa trẻ ấy nữa mà lao ngay về phía gã chấp pháp sứ giả.

“Khụ…….”

Gã chấp pháp sứ giả liên tục thổ huyết, ho khù khụ trong lúc bụi bay mù mịt.

“Đứng dậy.”

Thanh Minh lạnh lùng nhìn hắn.

“Chỉ với cỡ này thì ngươi không chết được. Chúng ta vẫn chưa xong đâu, đứng lên.”

Ánh mắt gã chấp pháp sứ giả tràn ngập sự tuyệt vọng.

Trên đời này có hằng hà sa số người mạnh hơn hắn. Vậy nên việc hắn không thắng được Thanh Minh cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao lắm.

Thế nhưng, hắn phải làm sao mới có thể giải thích được nguồn căn sát khí đáng sợ của kẻ thù đây?

Gã chấp pháp sứ giả nhìn bàn tay run rẩy của mình.

‘Ta đang sợ ư?’

Ta ư?

Đúng lúc ấy.

“Tên khốn nàyyy!”

Thanh Minh quay đầu.

Có một kẻ từ phía bức tường đã sụp đổ bên cạnh cầm kiếm lao lên tấn công Thanh Minh.

Sắc phục đó là…….

‘Băng Cung?’

Thanh Minh cắn môi vung kiếm chặn lại.

“Ngài hãy chạy đi, sứ giả đại nhân!”

Gã chấp pháp sứ giả bật người dậy trong tiếng hét thảm thiết của tên gián điệp.

“Ngươi định đi đâu!”

Kiếm khí của Thanh Minh kiên trì bắn về phía gã chấp pháp sứ giả. Thế nhưng, hắn lại không chạy xuống dưới trốn mà phá trần bay lên.

“Ngươi!”

Hai mắt Thanh Minh phừng phừng lửa giận.

“Một kẻ được gọi là trưởng lão của Băng Cung….. lại bảo vệ Ma Giáo ư? Tên cẩu tặc!”

“Th, Thiên Ma tái lâm! Vạn ma…….”

“Câm mồm!”

Xẹtttttttt!

Thanh Minh vung kiếm chém bay đầu tên trưởng lão rồi nghiến răng nhìn lên trên.

Run rẩy.

Tuyết Duy Bạch co rúm người. Ánh mắt hoảng hốt của hắn chạm phải ánh mắt tràn ngập phẫn nộ của Thanh Minh.

“…….”

Thanh Minh không nói gì, quay đầu nhìn rồi bay lên đuổi theo gã chấp pháp sứ giả.

Rầm! Rầm!

Gã chấp pháp sứ giả liên tục phá trần bay lên.

‘Ta phải sống.’

Ta nhất định phải cho Giáo Chủ biết sự tồn tại của tên quái vật đó. Và tên quái vật đó cũng chính là kẻ đang nắm giữ băng tinh.

‘Nếu như Giáo Chủ không trực tiếp ra mặt thì chúng ta sẽ không thể thu hồi băng……’

“Tên khốn kia, đứng lại!”

Rầmmmmmm!

Đúng lúc ấy, một tia kiếm khí từ dưới bay lên đánh thẳng vào người của gã chấp pháp sứ giả.

“Hự……!”

Mặc dù hắn đã dùng ma khí đẩy lùi kiếm khí, thế nhưng, sức mạnh được truyền vào tia kiếm khí ấy cũng đủ để thổi bay cơ thể của hắn đi rồi.

Ầmmmmm! Ầm!

Cơ thể của gã chấp pháp sứ giả văng lên không ngừng phá nát trần.

Ầmmmmmm!

Cuối cùng, sau khi lên tới thượng tầng Băng Cung, hắn thổ huyết rồi lăn ra sàn.

“Khự ự ự ự…….”

Bàn tay hắn cào lên mặt sàn vỡ nát, run rẩy.

Huyết lệ không ngừng tuôn ra.

‘Nếu như ta không thể sống sót quay về……..’

Ầmmmmm.

Sức mạnh cuối cùng duy trì sự sống.

Ánh mắt của gã chấp pháp sứ giả phát ra một tia sáng kì quái, hắn dồn hết công lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể.

“Thì ta cũng phải lấy được một cánh tay của hắn…….”

Đúng lúc ấy,

Gã chấp pháp sứ giả nghiêng đầu qua một bên.

“.......Đây là?”

Tầng thượng của Băng Cung. Là thư phòng của Tuyết Xuyên Thượng. Trước đây hắn cũng đã từng ghé qua vài lần.

Tất nhiên điều khiến hắn ngạc nhiên không phải vì đây là thư phòng của Tuyết Xuyên Thượng.

Ở trung tâm.

Chiếc ngọc tọa Tuyết Xuyên Thượng luôn ngồi trên đó đã bị lật ngược. Và phía dưới nó lộ ra một chiếc hộp đã bị bật nắp do dư chấn vừa rồi.

“.....Đó, đó là……..”

Nơi đó không ngừng phát ra ánh sáng lam sắc.

Hai mắt gã chấp pháp sứ giả tràn ngập sự hoan hỉ.

“Tuyết Xuyên Thượng, cái tên chết tiệt này!”

Gã chấp pháp sứ giả không chần chừ lao đến chụp lấy cái hộp, rồi lao mình về phía cửa sổ.

Rầmmmmm!

Hắn phá vỡ cánh cửa sổ được làm từ gỗ rồi bay người lên không.

“Tên khốn ngươi đâu rồi!”

Thanh Minh tới trễ, vội phóng kiếm khí đỏ rực về phía hắn.

Thế nhưng đúng lúc ấy.

Gã chấp pháp sứ giả nở một nụ cười rạng rỡ đến kỳ lạ, co người lại ra sức bảo vệ chiếc hộp.

“Cái gì?”

Thanh Minh trợn tròn mắt.

Xẹt!

Một cánh tay của gã chấp pháp sứ giả bị chém bay.

Đồng thời, chiếc hộp mà hắn đang ôm trong lòng cũng bị chém lẹm một góc, lộ ra thứ ở bên trong.

Băng tinh.

“Tạm biệt nhé, kẻ vô thần Trung Nguyên!”

“Ngươi đang nói vớ vẩn cái…..!”

Đúng lúc Thanh Minh định bay về phía cửa sổ đuổi theo hắn thì hắn đã ngả người thả mình xuống.

Rầmmm!

Một gã trưởng lão khác của Băng Cung đuổi tới, bắn chưởng lực về phía Thanh Minh.

“Thiên Ma tái lâm! Vạn ma……”

Vúttttttt!

Thanh Minh triệt để phát hỏa, chém bay đầu tên trưởng lão.

Một cái đầu với hai mắt trợn ngược lăn lông lốc xuống sàn.

“Ngươi……”

Hắn vội vã chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhưng gã chấp pháp sứ giả đó đã sớm biến mất không để lại dấu vết. Gương mặt của Thanh Minh méo mó hệt như một tên ác quỷ.

“Tên cẩu tặc…….”

Thanh Minh tức giận cắn môi đến bật máu.
#Hoasontaikhoi chap 525

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top