Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

530

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 530. Không được cúi đầu. (5)


“Hâyyyyyy!”
Thanh Minh dùng thi thể đã bị thanh kiếm đâm xuyên qua làm lá chắn đẩy về phía kẻ địch.
“Ch, chặn lại!”
“Không được lùi bước!”
Đám Giáo đồ Ma Giáo cố gắng chịu đựng để ngăn Thanh Minh lại bằng mọi giá, nhưng rốt cuộc bọn chúng vẫn không thể làm gì trước sức mạnh được tạo ra từ nguyên khí vô cùng thuần khiết ấy.
Ầầầm!
Thanh Minh vung kiếm về phía bọn chúng, ném văng thi thể đi. Hành động đột ngột đó khiến đám Giáo đồ Ma Giáo đồng loạt lùi về phía sau.
Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, Mai Hoa Thổ Diễm.
Kiếm khí quỷ quyệt như lưỡi xà tinh đồng thời phóng về phía bọn chúng.
Xoẹt. Xoẹt Xoẹt!
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân của đám Giáo đồ Ma Giáo đã nhuộm đỏ máu tươi. Tuy cả cơ thể không ngừng chảy máu, nhưng bọn chúng vẫn kiên trì lao tới để chặn Thanh Minh lại.
Chỉ có điều, cơ thể trọng thương như vậy thì tài nào ngăn được Thanh Minh.
Roẹẹẹt!
Thanh Minh ngay lập tức chém bay đầu tên Giáo đồ Ma Giáo đứng phía trước rồi nhảy vọt lên không trung, một phát đâm xuyên qua cơ thể của đám Giáo đồ còn lại.
Trong khi đang chiến đấu, ánh mắt của hắn vẫn có thể điềm tĩnh quan sát tình hình chiến sự.
Phía bên này thì hắn đã nắm chắc quyền chủ đạo rồi. Nhưng những nơi khác thì tình hình lại đang bắt đầu có chuyển biến. Mặc dù đám Giáo đồ Ma Giáo đã bị khí thế chiến đấu mãnh liệt đẩy lùi một lúc, nhưng vì ngay từ đầu đã có sự khác biệt về thực lực nên bọn chúng cũng không nín chịu lùi bước mãi như thế.
“Thiên Ma Tái Lâm! Vạn Ma Ngưỡng Phục!”
“Giết chết lũ vô thần này điii!”
Ở nơi mà các Cung đồ Băng Cung và Giáo đồ Ma Giáo đang đụng độ với nhau, các Cung đồ đã bắt đầu bị đẩy lùi.
Không gian trống mở ra, đám Giáo đồ Ma Giáo từ trong hang động kéo ra đông nghẹt.
Nhưng Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng đó thì chỉ nhe răng bật cười.
‘Đúng rồi.’
Quả nhiên là bọn chúng rất ngu ngốc. Chúng biết bản thân cần phải làm gì, nhưng lại không biết phải làm như thế nào. Hẳn là chúng chưa từng kinh qua một trận chiến thực sự nào cả.
RẦM!
Thanh Minh phóng chưởng lực về phía trước, sau đó lại nhảy về phía sau, bật người lên. Hắn nhìn thấy rất rõ toàn bộ đội hình địch đang rất lỏng lẻo.
Những kẻ từ trong hang động kéo ra đang lần lượt điền vào chỗ trống nên ngược lại lực lượng ở phía chính diện có nhiệm vụ tập trung ngăn cản Thanh Minh lại đang rất thiếu hụt.
“Tuệ Nhiên!”
“Thanh Minh thí chủ!”
Tuệ Nhiên ở phía sau lớn giọng trả lời, sau đó hắn phi người về phía Thanh Minh.
“Ngươi dẫn đầu mở đường đi. Sư thúc! Hai người ở hai bên hỗ trợ Tuệ Nhiên!”
“Ta biết rồi!”
Bạch Thiên chạy vèo tới, Lưu Lê Tuyết cũng không nói gì, nhảy đến đứng cạnh Tuệ Nhiên, sẵn sàng tư thế.
Chưa cần đến chỉ thị, Chiêu Kiệt, Nhuận Tông và Đường Tiểu Tiểu cũng đã vào vị trí của mình.
Thanh Minh đứng ở sau cùng quay đầu lại nhìn Tuyết Duy Bạch và Hàn Lý Minh.
“Giao cho hai ngươi đó!”
“Được!”
Tuyết Duy Bạch đáp lại đầy dũng mãnh. Hàn Lý Minh cũng cắn chặt môi gật gật đầu.
Việc quan trọng không phải là đánh bại bọn Giáo đồ Ma Giáo, mà là ngăn không cho Thiên Ma hồi sinh21213.
“Mở đường đi, lừa trọc!”
“A di đà Phật!”
Cơ thể Tuệ Nhiên tỏa ra kim quang, hắn xông về phía trước. Cảnh tượng giống hệt như hừng đông hoàng kim rực rỡ khai sáng cả một vùng đại địa.
Các môn đồ Hoa Sơn toàn thân hắc y đi theo phía sau vừa gào thét vừa xông tới.
“Đừng nhìn lại, cứ thẳng tiến về phía trước đi! Ta sẽ giải quyết những đòn công kích ở phía sau này!”
Thanh Minh vừa hét lớn vừa nhảy vọt lên.
Roẹẹẹt!
Mũi kiếm của hắn chuyển động thoăn thoắt như thể nhuyễn kiếm, mai hoa kiếm khí huyết sắc mãnh liệt tỏa ra. Các môn đồ Hoa Sơn đang mở đường, chỉ trong chớp mắt, hoa mai nở rộ đã phóng đến hai bên tả hữu của bọn họ.
“Khặc!”
“Hự!”
Mai Hoa Kiếm Pháp là kiếm pháp quen thuộc với những Giáo đồ Ma Giáo đã từng kéo đến tấn công Băng Cung, nhưng bọn Giáo đồ này thì chưa từng đối đầu với Thanh Minh lần nào cả.
Đột nhiên kiếm khí hình bông hoa dồn dập trút xuống như mưa, làm sao bọn chúng có thể không bàng hoàng cho được?
Tuệ Nhiên ở phía trước mạnh mẽ xuyên thẳng qua tuyến phòng ngự đã trở nên lỏng lẻo vì phải vừa cản vừa lùi của bọn chúng.
“Hâyyyyyy!”
UỲỲỲỲỲỲNH!
Âm thanh chấn động như thể tiếng vang của chiếc chuông khổng lồ, những kẻ đứng trước mặt Tuệ Nhiên bị đẩy ùn ùn về phía sau.
Sức nặng như thể Thái Sơn Áp Đỉnh, chèn ép toàn thân và đè bẹp tất cả bọn chúng.
“Hựựựự…”
Cơ thể của bọn chúng không thể chống đỡ nổi uy áp đó, chúng kêu gào đầy khổ sở. Máu tươi ròng ròng chảy ra từ miệng, mũi, mắt, tai của bọn chúng.
Dĩ nhiên đám Giáo đồ Ma Giáo cũng không chịu lùi bước dễ dàng như thế, nhưng đòn công kích này đã nhanh chóng tạo ra rất nhiều lỗ hổng.
Và đương nhiên, Lưu Lê Tuyết không hề bỏ lỡ khoảnh khắc đó.
Roẹẹẹt!
Kiếm của Lưu Lê Tuyết phóng vọt lên như thiểm điện, nhanh chóng đâm thẳng vào ngực của đám Giáo đồ Ma Giáo đang bị uy áp đè nén.
Xoẹt!
Lồng ngực bị đâm thủng, máu phun ra thấm ướt hết gương mặt của Lưu Lê Tuyết. Nhưng nàng vẫn không thèm nháy mắt lấy một lần, tiếp tục đâm kiếm một cách lạnh lùng. Gương mặt vô cảm, cứ một nhát kiếm là lại lấy đi một mạng của kẻ thù, dáng vẻ đó của nàng có hơi đáng sợ nhưng lại rất đáng tin cậy.
“Nữ nhân gian ác!”
Trảo khí của đám Giáo đồ Ma Giáo phóng đến, nhắm thẳng vào toàn thân của LưuLê Tuyết.
“Sư muội!”
Nhưng Bạch Thiên đã ngay lập tức chạy đến đỡ thay cho nàng.
Xoẹt!
Dù vậy hắn vẫn không thể đỡ hết được toàn bộ trảo khí, trảo khí sượt qua bắp tay của Lưu Lê Tuyết, cắt rách một đường dài. Cứ như thể Lưu Lê Tuyết không hề cảm nhận được đau đớn, nàng không nhăn mặt lấy một lần, cứ thế lạnh lùng đoạn tuyệt mạng sống của kẻ thù.
“A di đà Phật!’
Nhờ sự giúp sức của Lưu Lê Tuyết và Bạch Thiên đã tạo thời gian cho Tuệ Nhiên tập trung nguyên khí thi triển Bách Bộ Thần Quyền phóng về phía trước.
ẦM!
Một lần nữa!
ẦẦẦM!
Bách Bộ Thần Quyền liên tục bay đến, phá tan đội hình của đám Giáo đồ Ma Giáo một cách thê thảm. Cuối cùng mặt trước của hang động cũng đã được khai thông.
“Bám theo tiểu tăng!”
Không giống với Tuệ Nhiên của ngày thường, hắn lớn giọng gào lên rồi chạy xông tới. Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và Đường Tiểu Tiểu liền bám theo sau lưng hắn.
Cuối cùng, các môn đồ Hoa Sơn lao thẳng vào trong hang động với tốc độ kinh người.
Ngoại trừ một người…
“……”
Còn một mình Thanh Minh sót lại phía sau, hắn nhìn theo bọn họ bằng ánh mắt ngơ ngác.
“Ơ hay…”
Phải dẫn ta theo cũng nữa chứ?
Mấy đứa kia?
Này? Lũ tiểu tử kia?
“Hơ hơ.”
Thanh Minh bàng hoàng bật cười, hắn lắc đầu hai cái rồi vội vội vàng vàng chạy vào hang động.
Đúng lúc vừa chém xong mấy tên Giáo đồ Ma Giáo đang lao tới, hắn quay lại nhìn Tuyết Duy Bạch.
Chưa cần hắn nói gì thì Tuyết Duy Bạch đã kiên quyết gật đầu. Cứ như Tuyết Duy Bạch đang khẳng định rằng hắn nhất định sẽ dẹp sạch đám Giáo đồ Ma Giáo còn lại vậy.
“Bọn hài tử ngày nay đúng thật là!”
Lớn nhanh quá đi mất.
Thanh Minh cười nhạt rồi phi người vào bên trong hang động. Từ lúc nào mà quỷ hỏa đã rực cháy phừng phừng trong ánh mắt của hắn.
‘Chỉ cần ta còn có mặt ở đây thì các ngươi sẽ không được toại nguyện đâu.’
***
Uỳỳỳnh!
Hang động rung chuyển.
Cảm nhận được nguyên khí khổng lồ đang va chạm với nhau ở bên ngoài hang động, hai hàng lông mày của Giáo chủ ngọ nguậy. Gương mặt vô cảm của lão ta bắt đầu có chút dao động.
‘Đại nghiệp mà ta đã chờ đợi suốt trăm năm.’
Giờ đây thật sự chẳng còn bao xa nữa.
Nhưng Lão Thiên gia vẫn muốn thử thách ta cho đến cuối cùng.
Mà không, biết đâu chừng là ngay cả Lão Thiên gia cũng e sợ Thiên Ma vĩ đại nên mới làm mọi cách để ngăn chặn ngài ấy hồi sinh.
Nhưng cũng vô dụng thôi.
Ngay cả Lão Thiên gia cũng không thể ngăn được khát vọng hồi sinh Thiên Ma vĩ đại. Kể từ bây giờ, thiên không kia sẽ sớm sụp đổ, thời đại mới của Ma Giáo rồi sẽ mở ra.
Đúng lúc đó.
“Giáo chủ!”
Kẻ nào đó gấp gáp chạy vào hang động.
“Bọn vô thần đó đã xâm nhập vào Ma Động rồi ạ!”
Giáo chủ không thèm liếc mắt, lão trả lời ngắn gọn.
“Chặn chúng lại.”
“Đã, đã cố hết sức để ngăn bọn chúng rồi ạ! Nhưng võ công của bọn chúng mạnh hơn dự đoán nên có thể không chặn được đến cùng…”
“Chặn lại.”
“……”
Đối diện với âm thanh đáng sợ phát ra từ miệng của Giáo chủ, giọng nói gấp gáp kia cũng đành phải im bặt.
“Không còn bao lâu nữa là đấng Thiên Ma vĩ đại sẽ giáng lâm trên vùng đất này. Dù có phải hy sinh cái mạng của ngươi thì cũng phải ngăn không cho bọn vô thần bẩn thỉu đó đặt chân vào nơi thánh địa này.”
Ánh mắt của tên Giáo đồ Ma Giáo tràn ngập sát khí.
“Thiên Ma Tái Lâm! Vạn Ma Ngưỡng Phục! Ma Đạo Thiên Hạ muôn năm!”
“Tốt lắm.”
Tên Giáo đồ Ma Giáo rất cảm kích vì lời khen đó, hắn lẳng lặng lao ra ngoài với vẻ mặt bi tráng. Ý chí quyết tử sẵn sàng đón nhận cái chết tỏa ra từ bóng lưng của hắn.
Trong suốt quãng thời gian đó, ánh mắt của Giáo chủ không hề rời khỏi bức tranh A-tu-la ở trước mặt.
“…Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục.”
Lão biết.
Bọn chúng xâm nhập được vào hang động tức là trong số bọn chúng có kẻ mạnh đến mức mà sức mạnh của các Giáo đồ không thể ngăn cản được. Dù có kéo dài thời gian thì cuối cùng bọn chúng cũng sẽ xông vào được mà thôi.
Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.
Đối với lão, việc quan trọng nhất không phải là bảo vệ các Giáo đồ.
Với các Giáo đồ, sống trong một thế giới không có Thiên Ma vĩ đại là điều còn tệ hơn là cái chết.
Bọn chúng sẵn sàng dâng hiến cả mạng sống của chính mình, miễn là hồi sinh được Thiên Ma vĩ đại.
“Đấng Thiên Ma vĩ đại. Xin ngài đừng làm ngơ với máu và nỗi uất ức của vô số Giáo đồ ở đây.”
Chúng thuộc hạ đã chờ ngài một thời gian rất dài.
Nhưng cuối cùng thì chúng thuộc hạ cũng đã nhìn thấy hồi kết của sự chờ đợi này rồi.
Bình bịch.
Tiếng tim đập còn rõ ràng hơn cả lúc nãy, khiến trái tim của Giáo chủ cũng không ngừng nhảy loạn.
“A…… Aaa……”
Và chính ngay lúc đó.
UỲỲỲỲNH!
Lão nghe thấy một âm thanh chấn động từ phía sau.
Và cả tiếng la hét của kẻ nào đó nữa.
Uỳỳỳnh!
Cơn chấn động khiến cả hang động rung chuyển càng lúc càng đến gần.
“Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục.”
Hai mắt của lão Giáo chủ tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
“HÂYYYY!”
BỐP!
Nắm đấm của Tuệ Nhiên đập thẳng vào cằm của tên Giáo đồ Ma Giáo. Tên Giáo đồ bị đấm một phát vỡ cả xương cằm, hắn co giật một hồi rồi ngã sấp xuống đất.
Vúút!
Nhưng Tuệ Nhiên chẳng thèm liếc mắt đến tên Giáo đồ vừa mới ngã xuống mà chỉ tiếp tục lao về phía trước. Các môn đồ Hoa Sơn cũng nhanh chóng bám theo sau hắn.
Nhưng vào thời khắc đó.
Tên Giáo đồ Ma Giáo nằm dài trên đất đột nhiên vươn tay ra, vồ chặt lấy chân của Bạch Thiên.
Bạch Thiên giật nảy mình nhìn xuống dưới.
Tên Giáo đồ bị chém lòi cả nội tạng ra, xương cằm cũng hoàn toàn vỡ vụn, cơ thể hắn mềm oặt nằm ngả nghiêng trên đất nhưng hai mắt hắn vẫn xung huyết quyết tâm nắm lấy chân của Bạch Thiên.
Lực nắm từ tay của hắn cũng không mạnh lắm. Hoàn toàn không có chút nội lực, chỉ đơn giản là bàn tay cố bám víu mà thôi.
Nhưng sự tuyệt vọng trong hai bàn tay ấy lại khiến trái tim của Bạch Thiên càng trở nên lạnh lẽo.
“…Thiên Ma… Lâm…”
“……”
“…Ngưỡng…”
Xoẹt.
Tên Giáo đồ bị chém đầu ngã gục xuống đất, nhưng Bạch Thiên thậm chí còn chẳng thèm nhìn hắn, cứ thế quay ngoắt đi. Dù đã bị chém chết nhưng bàn tay nắm lấy chân của Bạch Thiên vẫn không hề thả lỏng.
Bạch Thiên cưỡng chế gỡ bàn tay ấy ra, rồi hắn vừa nghiến răng vừa chạy đuổi theo những người đi trước.
‘Đúng là kinh khủng.’
Đám Giáo đồ Ma Giáo không hề màng đến mạng sống của bản thân, đứng chắn trước mặt bọn họ, quyết tâm bảo vệ Ma Động cho đến cùng như hổ mẹ bảo vệ con. Bạch Thiên nghiến chặt răng, giờ thì hắn cũng đã hiểu được phần nào khuynh hướng của bọn Giáo đồ Ma Giáo này rồi.
‘Rốt cuộc Thiên Ma là gì với bọn chúng chứ?’
Đến mức mà bọn chúng ngoan cố cuồng tín như thế này.
Có nghĩ thế nào thì Bạch Thiên cũng không thể hiểu nổi bọn chúng.
Dù hắn có là tín ngưỡng, có là một ‘sự tồn tại’ quan trọng hơn chính bản thân chúng đi chăng nữa, nhưng sao chúng lại có thể vứt bỏ mạng sống của mình một cách vô giá trị như thế này chứ?
Sự tồn tại của Thiên Ma, kẻ mà bọn chúng chưa từng một lần đối mặt lại quan trọng đến mức khiến chúng có thể liều mạng như thế này sao?
‘Không thể hiểu được.’
Cảm giác chán ghét lan tỏa khắp toàn thân. Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Ma Giáo và Trung Nguyên lại căm thù và liên tục đối đầu nhau như thế rồi.
‘Rõ ràng đều là con người mà.’
Rốt cuộc…
“Dẹp bỏ tạp niệm đi.”
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vọng đến từ sau lưng hắn.
“Để sau này suy nghĩ cũng chưa muộn.”
“…Phải.”
Bạch Thiên đồng tình với Thanh Minh, hắn dồn nội lực vào chân.
“Sư thúc! Phía trước!”
“Ta thấy rồi!”
Hắn cắn chặt răng phóng về phía trước. Một tia sáng lờ mờ tỏa ra từ phía cuối hang động.
‘Ở đó!’
Trực giác mách bảo hắn như vậy. Đại nghiệp của bọn chúng đang diễn ra ở nơi đó.
“Đi thôi!”
Bạch Thiên hét lớn để trấn tĩnh trái tim đang dao động của mình, hắn chạy vọt lên phía trước rồi tiếp tục tăng tốc. Nhanh đến mức có cảm giác như hang động sẽ đổ sụp luôn vậy.
Cuối cùng bọn họ cũng tiếp cận được hang động rộng lớn đó.
“Đ, đây là?”
“…Gì vậy?”
Các môn đồ Hoa Sơn không kìm được sự kinh ngạc trước cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Một tấm vải khổng lồ treo ở phía trước, trên tấm vải đó có vẽ hình A-tu-la.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy quang cảnh như thế lần nào, cảm giác chẳng lành tỏa ra từ quang cảnh đó khiến bọn họ, những người đã từng vào sinh ra tử cũng phải rùng mình.
Và rồi…
Ban đầu ánh mắt của bọn họ hướng về bức tranh vẽ hình A-tu-la, nhưng cuối cùng lại dừng lại ở một hướng khác.
Một lão già.
Ánh mắt của tất cả bọn họ đều dán vào bóng lưng của lão già đang một mình ngồi thiền giữa hang động rộng lớn.
Ngoại trừ thân hình có chút to lớn thì còn lại cũng không có gì kỳ lạ, chỉ đơn thuần là một lão già. Mái tóc trắng xóa như sương giá được cố định bởi một cây trâm cài chéo qua, trường bào đỏ phai màu cũ kỹ.
Nhìn kiểu gì cũng thấy chỉ là một lão nhân gia bình thường.
Nhưng…
‘Cái đó…’
Bạch Thiên cắn chặt môi.
Cảm giác bất an chẳng lành chạy dọc theo cổ chân của hắn. Cảm giác khó chịu khiến hắn rùng mình đến mức hắn chỉ muốn giày vò cào cấu cơ thể.
Chỉ mới nhìn vào bóng lưng ấy thôi mà cảm giác khủng hoảng đã ập đến như thể hắn đang đưa đầu vào miệng của một con dã thú khổng lồ vậy.
‘Kẻ đó…’
Các môn đồ Hoa Sơn cũng bất giác nín thở.
Giáo chủ. Kẻ dẫn dắt Ma Giáo.
Không cần nói, không cần ra hiệu bọn họ cũng thừa biết.
Người này rất khác so với những Giáo đồ Ma Giáo mà bọn họ từng gặp qua.
Mà không.
Khác hoàn toàn so với bất cứ đối thủ nào mà bọn họ từng gặp qua.
Thậm chí bọn họ cũng chưa từng có cảm giác này khi đối diện với Pháp Chỉnh, Phương trượng của Thiếu Lâm. Bằng chứng là gương mặt của Tuệ Nhiên quả nhiên cũng trắng bệch không còn chút khí sắc.
Sự tồn tại của Giáo chủ khiến bọn họ hoàn toàn thất kinh, đang khi họ định kêu than vài tiếng thì.
“Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục.”
Lão già đang ngồi thiền bỗng nhiên từ từ cúi dập người xuống đất.
Ngũ thể đầu địa.
Lão không thèm để mắt tới bọn họ đang đứng phía sau mà chỉ hướng về phía bức tranh A-tu-la bày tỏ sự thành kính, sau đó mới thật từ từ chậm rãi nhấc người dậy.
Đến lúc đó lão mới chầm chậm quay người lại nhìn bọn họ.
Giật mình.
Chỉ mới nhìn vào ánh mắt của lão thôi mà các môn đồ Hoa Sơn đã giật nảy mình rồi.
“…Các ngươi không được đặt chân vào nơi này.”
Ánh mắt của lão tỏa ra cuồng quang.
“Dám làm ô uế không gian hồi sinh linh thiêng của Thiên Ma vĩ đại. Tội này có dùng cái mạng của các ngươi cũng không trả hết được đâu.”
Mồ hôi lạnh từ trán chạy dọc theo cằm rơi xuống đất.
Đánh nhau hả?
Với người này á?
Đang khi đầu óc của bọn họ càng lúc càng trở nên trống rỗng thì.
“Lão già, sống lâu quá rồi nên đầu óc của lão không còn được bình thường nữa nhỉ? Lão định hồi sinh cái quái gì cơ?”
Một giọng nói vô cùng thản nhiên vọng đến từ sauoiklmnj lưng bọn họ.
Thanh Minh bước ra với vẻ mặt lạnh nhạt, hắn đối mặt với lão Giáo chủ.
“Hình như lão không biết…”
Xoẹẹẹt!
Hắn cười nhàn nhạt rồi rút kiếm ra nhắm về phía Giáo chủ.
“Là việc đó cần phải có sự cho phép của ta đấy.”
“Hahahaha……”
Lão Giáo chủ thấp giọng bật cười.
Giọng cười đó càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng biến thành cuồng tiếu, tưởng chừng như muốn đâm thủng cả màng nhĩ người nghe.
“AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!”
Tiếng cười của lão Giáo chủ vang vọng khắp hang động.
Toàn thân Giáo chủ phừng phừng tỏa ra Ma khí đen ngòm, trông giống hệt như một dòng hắc thủy. Dáng vẻ đó của lão chẳng khác gì Ác Thần giáng lâm, các môn đồ Hoa Sơn theo phản xạ nắm chặt vào kiếm.
“Ta sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi, đến một sợi lông cũng không chừa lại! Lũ vô thần bẩn thỉu!”
Ma Cương do Giáo chủ phóng ra mãnh liệt quét qua khắp hang động như một cơn cuồng phong.
Giáo chủ Ma Giáo, kẻ một trăm năm trước đã trở thành tay chân của Thiên Ma và đè bẹp cả thế gian này.
Sức mạnh đó của lão bây giờ đang bắt đầu được tái hiện ngay tại nơi này.
#Hoasontaikhoi chap 530

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top